Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 103

Editor: Thiên Y

Ôn Dĩ Thâm chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô trấn an cười nói: " Anh biết rõ em là lần đầu tiên. Yên tâm, anh sẽ không làm đau em . . . ." Vừa nói vừa vuốt ve đùi mềm mại.

Thương Lam cắn chặt môi, chân run rẩy bị giữ chặt, trong mắt một mảnh ướt át, cô đẩy lồng ngực của anh ta, lặp lại: " Dĩ Thâm! Anh buông em ra, em không được. . . . Em còn chưa chuẩn bị xong. . . . "

Thân thể gầy yếu của cô gái giống như bông hoa trong mưa gió, đôi mắt trong suốt run lên khiến người ta thương tiếc, cặp nhũ hoa đỏ hồng, ở trên làn da trắng tái nhợt càng thêm mê người. Ôn Dĩ Thâm ngừng lại động tác trong tay, đối diện với ánh mắt cầu khẩn của cô, bụng dưới bỗng nhiên căng thẳng, ham muốn trong mắt đang toả ra mãnh liệt.

" Tiểu Lam! Cho anh đi, anh sẽ đối xử với em thật tốt. . . ."

Chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy sự lịch sự khôi ngô trên người đàn ông đột nhiên bị bóp méo. Cẩn thận nhìn lại, ngũ quan của Ôn Dĩ Thâm đã tạo thành khuôn mặt lạnh lùng của Triển Mộ.

Khóe miệng anh ta nở nụ cười khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, trong mắt không che giấu dục vọng, một mảnh đen tối sâu không thấy đáy . . . .

– Tiểu Lam.

Con ngươi co rút nhanh, cô kinh sợ đến cực điểm, thậm chí bên tai còn quanh quẩn âm thanh đáng sợ của anh ta.

Bàn tay của Ôn Dĩ Thâm đang đặt trên đùi cô liền tiến về phía sau kéo cô đến gần mình, nhìn chằm chằm vào hoa huyệt hồng nhạt của cô, trong mắt nổi lên những tia máu, chỉ nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng lúc mình tiến vào sẽ siết chặt bao nhiêu. . . .

Bệ cửa sổ cũ kĩ đã rỉ sét, mỗi khi gió nhẹ lướt qua liền phát ra âm thanh " kẽo kẹt ". Thương Lam lắc đầu một cái, rốt cuộc thấy rõ người đàn ông ở trước mắt, chân mày cô nhíu chặt, cố gắng ngăn lại động tác của anh ta, quát lên: " Dĩ Thâm! Dừng tay!"

Nhưng giọng cô khi vào tai người đàn ông lại giống như vô lực, chẳng những không có tác dụng ngăn cản, ngược lại giống như tiếng cô gái đang làm nũng trong đêm khuya, đáng thương làm cho người khác không nhịn được muốn chiếm được nhiều hơn, nhiều hơn nữa. . . .

Ôn Dĩ Thâm không buông cô ra, nhìn thử trong quần mình đang căng phồng, bụng dưới vừa nóng lại chặt, không cần nhìn cũng biết thứ bên trong dữ tợn đến dọa người. Bây giờ anh ta như tên đã lắp vào cung. . . .

Chẳng lẽ đàn ông đều như vậy?

Thương Lam nhìn theo ánh mắt của anh cũng nhìn thấy dục vọng của anh ta, trong mắt không giấu nổi nỗi khiếp sợ và khó tin.

Hình tượng người đàn ông dịu dàng trong quá khứ đã bị phá huỷ hoàn toàn vào giờ khắc này.

Đột nhiên cô ý thức được, thì ra người đàn ông vẫn quan tâm chăm sóc mình vậy mà bây giờ lại lộ ra một mặt đáng sợ như một con dã thú.

Thương Lam thở hổn hển, dùng sức tách đôi tay đang giữ trên eo mình ra, sắc mặt tái nhợt nhìn anh ta, mơ hồ nói: " Dừng tay. . . . Cầu xin anh dừng tay. . . . . . Em không thích như vậy. . . . . ."

Tiếng thở dốc của người đàn ông quanh quẩn ở bên tai, anh ta rất khó chịu, rất muốn chôn sâu vào tiểu huyệt ở trước mắt, mạnh mẽ xuyên qua đến cùng, nhưng anh ta biết không được: " Tiểu Lam! Anh sẽ khiến em thoải mái, cùng anh cảm nhận đi. Tin tưởng anh, chuyện này cũng không đáng sợ."

Anh ta nói nhỏ ở bên tai cô, ngay cả động tác vuốt ve cũng hết sức dịu dàng. Lý trí còn sót lại mách bảo anh ta, cô gái nhỏ chỉ mới lần đầu. Lần ngày, bất luận là đối với anh ta hay đối với cô cũng rất quan trọng.

Nhưng dù anh ta có cô gắng dịu dàng cũng không thể mang đến bất kỳ tác dụng trấn an nào với cô. Cơ thể Thương Lam vẫn bài xích dựa gần vào anh ta như cũ, cô khẩn trương không giống là sợ một cách đơn giản. . . .

Nếu như Ôn Dĩ Thâm nhìn kĩ hơn, có thể phát hiện sự khác thường trong đó. Nhưng người đàn ông khi đã khuất phục trước dục vọng thì trong lòng cũng không còn rảnh rỗi. Anh ta chỉ cảm thấy da thịt trắng sáng mê người hiện ra trước mặt, mùi thơm cơ thể của thiếu nữ ngập tràn quanh mũi. Lúc này nghe thấy từng tiếng nấc của cô, càng giống như một liều thuốc xuân dược mạnh mẽ, khiến cho lửa nóng phía dưới như muốn bùng nổ.

" Tiểu Lam. . . . Tiểu Lam. . . . "

Anh ta không kìm chế được ngửi khắp cơ thể cô, hơi thở nóng ấm không ngừng di chuyển trên làn da trắng hồng đang lộ ra bên ngoài, bụng dưới gắng gượng ma sát ở chỗ giữa đùi mềm mại của cô, vận sức chờ phát động.

Thương Lam cảm nhận được sự xâm nhập của anh ta, mồ hôi trên trán chảy một đường trượt vào bên trong, cho đến khi biến mất ở chỗ sâu nhất nơi ngực cô.

Cảm giác lạnh lẽo truyền từ da đầu xuống đến tận gót chân khiến cả người cô bỗng run lên, vào giờ khắc này đầu óc lại càng thêm tỉnh táo, cảm giác này là gì đây?

Lúc này người đàn ông phía trên mang tới cho cô không phải là niềm vui sướng, mà nhiều hơn là sự chán ghét.

Áo sơ mi trắng bị mở ra, rộng lùng thùng giắt ở cánh tay, nhũ hoa mềm mại trước ngực cùng bị bại lộ ở trước mắt người đàn ông, khiến cho cô cảm thấy nhếch nhác và khuất nhục. Ở trong nội tâm của Thương Lam, sự hiểu biết về Ôn Dĩ Thâm không quá bốn năm, cô cố ý cởi mở hơn với người đàn ông này, nhưng đó cũng chỉ là" cố ý" thôi, dù sao cô còn chưa quen thuộc với anh ta.

Quan hệ của hai người, cũng chỉ hơn người xa lạ một chút mà thôi.

Nói cho cùng, dù là cơ thể hay tâm hồn của cô, cũng không chưa kịp chuẩn bị để tiếp nhận người đàn ông này.

" Dĩ Thâm." Nằm phía dưới anh ta, cô khóc van xin: " Cầu xin anh . . . . Hiện tại không được. . . . Cầu xin anh cho em thời gian. . . . Em vẫn còn chưa . . . ."

" Tiểu Lam! Đừng tàn nhẫn như vậy, tiếp nhận anh . . . . Em có biết không, anh sắp điên rồi."

Ôn Dĩ Thâm thở hổn hển, nhìn cơ thể non mềm của cô gái, tia máu trong mắt nổi lên rất doạ người, thứ to lớn càng cứng rắn chen giữa hai chân cô. Không quan tâm đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang giàn dụa nước mắt của cô gái nhỏ, anh ta tìm đúng khe hở nhỏ hẹp kia, ma sát ở lối vào, muốn tiến vào bên trong chỗ đó. . . .

Giống như là cảm nhận được nguy hiểm sắp đến, Thương Lam hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh, tiếng khóc thê thảm nghẹn ở trong cổ, cứ mắc kẹt như vậy, hít vào không được mà khạc cũng không ra. Gương mặt nhỏ nhắn vốn dĩ đang trắng bệch bỗng đỏ bừng, hơi thở tuyệt vọng bao trùm lên cô, trong đôi mắt đen nhắn của cô hiện lên khuôn mặt khó chịu của người đàn ông.

Vào giờ khắc này, tất cả các giác quan của cô đều tập trung ở phía dưới, cô cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đang giữ lấy eo mình, sức lực của anh ta rất lớn, không cần nhìn cũng có thể biết nhất định là chỗ đó đã đỏ lên, rồi anh ta nhân cơ hội mà tiến vào nơi đó, từng bước mở ra cơ thể của cô. Mặc dù chỉ quanh quẩn chỗ cửa động, tạm thời không tiến vào sâu bên trong, nhưng thứ khổng lồ kia vẫn toát ra ngoài sự nguy hiểm . . . .

Mồ hôi lạnh từ trên trán của anh ta chảy xuống, theo sợi tóc rơi xuống chân của cô. Cô quá chặt, anh ta tạm thời không  thể tiến vào được. Nhưng mỗi lần người đàn ông đẩy về phía trước một chút thì cô gái liền chống đỡ thân thể của mình lùi về nhiều hơn, cuối cùng chọc giận người đàn ông, đôi tay trên eo kéo cô trở lại, hạ thấp eo, cũng không quan tâm cô có thoải mái hay không, anh ta chỉ biết mình trướng căng như sắp nổ tung đang cần sự khít khao mà ấm áp của cô bao bọc lấy mình. . . .

" Không!" Thương Lam thét chói tai, giãy giụa như bị điên vậy, bỗng nhiên đầu ngón tay vung đến trước mặt anh ta, để lại một vết đỏ lựng.

Vết thương nhỏ dài chảy máu đỏ tươi, kèm với đó là tiếng âm thanh vang lên thanh thuý.

Trời cao vẫn còn ưu đãi với Ôn Dĩ Thâm. Từ khi vừa sinh ra, bất luận là gia thế, diện mạo, tài trí đều hơn người. Nếu như người khác phải cố gắng raast lâu, thậm chí là cả đời mới có được thành tựu gì đó thì anh ta không mất chút gì đã có thể dễ dàng có được trong tay. 28 năm trôi qua thuận buồm xuôi gió, có thể nói anh ta sinh ra đã là con ông trời, được người người nâng niu chiều chuộng.

Mà lúc này, lần đầu tiên anh ta bị phụ nữ đánh.

Nhưng cũng chính nhờ cái tát này, khiến cho dục vọng của anh ta bị đánh bay, xũng khiến lý trí không còn sót lại bao nhiêu của anh ta quay trở lại.

Màu đỏ trong mắt dần dần biến mất, ánh mắt anh ta nhìn về cô gái nhỏ nhếch nhác đang khóc ở phía dưới. Mặc dù trong lòng không hối hận về chuyện vừa rồi mình làm, nhưng vẫn ngầm trách bản thân nóng vội. Nhìn đôi mắt mở to sợ hãi của cô, anh ta biết hành động vừa rồi của mình đã hù doạ cô, mà cũng bởi vì vậy khiến con đường thuận lợi của anh ta sau này gặp không ít phiền toái.

Suy đi nghĩ lại, Ôn Dĩ Thâm liền buông lỏng sự kiềm chế với cô, sau đó đổi lại khuôn mặt cười ôn hòa: " Anh xin lỗi, là anh quá gấp, có doạ đến em không?"

Sự đau rát trên mặt khiến cho người đàn ông không vui, ánh mắt chợt loé lên rồi biến mất, nhưng cũng chỉ là mấy giây, nếu như không phải là người rất tỉ mỉ thì tuyệt đối không thấy.

Đây là lần đầu, cậu chủ của một gia tộc lớn như anh ta bị phụ nữ đánh.

Bất luận người phụ nữ trước mắt là ai, chuyện mất mặt như vậy khiến tự ái của một người đàn ông  tuyệt đối không nhịn được. Mặc dù anh ta không vui nhưng lại không thể nổi giận với cô, cô gái phòng bị mình quá lớn. . . . Ôn Dĩ Thâm thu lại ánh nhìn, trên mặt lại hiện lên khuôn mặt ấm áp giả dối trước sau như một. Một ngày nào đó, anh ta muốn để cô phục tùng tuyệt đối ở dưới thân mình, xin anh ta đè lên cô!

Nhưng cũng chỉ là mấy giây, Thương Lam thấy được sự dữ tợn của anh ta.

Sợ hãi trong mắt cô càng sâu hơn. Khi anh ta vừa buông lỏng sự kiềm chế với cô, có phải lăn hay bò cô cũng cố đi đến chân giường, luống cuống tay chân chỉnh lại quần áo trên người mình, sợ hãi nhìn về phía anh ta.

" Tiểu Lam." Ôn Dĩ Thâm duỗi tay về phía cô.

" Anh đừng tới đây!" Cô thét chói tai như bị tâm thần, nước mắt vương trên mặt bị gió thổi, lạnh lẽo xuyên vào tận trong tim phổi.

" Đi ra ngoài, anh đi ra ngoài!"

Ôn Dĩ Thâm càng tiến gần hơn lại càng khiến cô run rẩy hơn.

Anh ta đè nén lửa nóng ở phía dưới, bình ổn lại cảm xúc, cố gắng khiến giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn: " Đừng như vậy, anh sẽ không làm tổn thương em."

" Tránh ra. .. . Anh tránh ra. . . . . ." Cô vừa khóc vừa nói, thân thể trốn ở góc phòng co lại trông thật nhỏ bé.

" Tiểu Lam." Ôn Dĩ Thâm không coi quan tâm lời nói của cô, bàn tay vươn đến nhẹ nhàng chạm vào vai của Thương Lam, sau đó vươn tới tấm lưng trắng noãn vỗ nhẹ, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười hoà ái, như bậc trưởng bối trấn an vãn bối: " Đều là do anh không tốt. Em mắng anh, đánh anh cũng được, nhưng đừng không để ý đến anh. Em ngẩng đầu nhìn anh một cái được không? Tiểu Lam. . . ."

Mà sự dịu dàng trấn an của anh ta đổi lấy sự run rẩy không ngừng của cơ thể cô. Nhìn thấy cô gái nhỏ như vậy, xem ra cô gái nhỏ đã quyết định sẽ không tha thứ cho mình . . . .

Không khí bên trong phòng bất chợt làm người ta hít thở không thông, đột nhiên xung quanh yên lặng đến dọa người, bên tai chỉ còn lại tiếng thở của hai người một sâu một nông. Bất chợt, khi ánh mắt của người đàn ông càng ngày càng mãnh liệt thì cô gái trẻ chợt kêu lên một tiếng: " Dĩ Thâm."

Người đàn ông thu lại ánh nhìn như con sói, cúi đầu nói: " Anh đây."

" Anh . . . ." Cô rụt vai khỏi cánh tay anh ta, ngẩn đầu nhìn đau xót: " Không còn sớm nữa, anh để em yên lặng một mình được không?"

" Không giận anh sao?" Anh ta đỡ lấy trán của cô, hai tay cẩn thận lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt. Bởi vì nước mắt bị gió thổi qua nên chạm vào liền cảm thấy lạnh lẽo.

Cô gái nhỏ run rẩy một hồi, do dự nhìn anh ta, cuối cùng cắn môi lắc đầu một cái.

Dáng vẻ mệt mỏi kia giống như có thể để mặc cho người khác định đoạt, khiến cho bụng dưới của anh ta căng cứng, không nhịn được liền dựng lên. Hình như nhận thấy được anh ta có ý đồ xấu, Thương Lam nghẹn ngào, nói thật nhỏ: " Không có. . . . Em không tức giận."

Nghe được đáp án của cô, người đàn ông như thở phào nhẹ nhõm, ghé vào sát môi của cô nói: " Thật xin lỗi! Chỉ là nhất thời anh không kìềm chế được. Tiểu Lam! Là do em quá mê người. . . . "

Thương Lam siết chặt lòng bàn tay của mình, ra sức đè nén suy nghĩ trong đầu, chỉ là "không kiềm chế được" mà có thể không quan tâm đến cảm nhận của cô, muốn ép buộc của cô sao?

Giờ khắc này, hình tượng về Ôn Dĩ Thâm nhiều năm qua xây dựng ở trong cảm nhận của cô dường như sụp đổ, vỡ thành vô số mảnh nhỏ cuốn theo gió, theo bụi đất, dù cố gắng cũng không thể tìm được dáng dấp ban đầu được nữa.

" Dĩ Thâm! Em mệt rồi." Cô nhẫn nại đẩy bàn tay to đang vỗ nhẹ lên lưng mình ra, sống lưng vẫn cứng đờ không nhúc nhích.

Ôn Dĩ Thâm liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, là loại giá rẻ còn gói trong túi nylon, do Thương Lam thuận tiện mua trong chợ lúc buổi trưa, mà thời gian hiển thị bên trên quả thật cũng không còn sớm.

Nhưng anh ta không muốn rời đi.

" Tiểu Lam, anh . . . ." Bàn tay siết chặt lại, anh ta nghiêng người muốn ôm cô.

" Dĩ Thâm!" Thương Lam thét to, không giấu được sự van xin ở trong mắt: " Em . . . . Có chuyện gì ngày mai nói được không?"

Âm thanh của cô khàn khàn, mang theo tiếng khóc nức nở.

Nụ cười trên mặt Ôn Dĩ Thâm cứng đờ, có thể thấy được cô đang miễn cưỡng.

4 năm rồi, nếu như điều anh ta muốn không phải là sự cam tâm tình nguyện của cô thì cũng không nhịn đến giờ này.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của người đàn ông chợt loé lên, thu hồi tay mình lại, không miễn cưỡng cô nữa: " Được rồi, đi ngủ sớm một chút. Anh ở ngay sát vách, có chuyện gì thì gọi anh."

Bàn tay ôm chặt đầu gối đến mức trắng bệch, cô khe khẽ gật đầu, cơ thể cứng đờ chịu đựng nụ hôn của anh ta ở trên trán, rồi nhìn anh ta rời đi.

Cho đến khi cửa phòng khép lại nhẹ nhàng, nghe được tiếng bước chân phía bên ngoài cửa càng ngày càng xa, lúc này cô mới lật người xuống giường, lảo đảo chạy đến trước cửa, " tạch" một tiếng, khoá của lại.

Dựa vào cánh cửa, cô ngồi trên mặt đất. Giống như vừa đánh một cuộc chiến, cảm thấy hơi sức cả người như bị hút hết.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Thương Lam xách theo hành lý đứng ở cửa. Nếu như nói thời gian trước đây cô còn có chút do dự và xem chừng thái độ của Ôn Dĩ Thâm, thì trải qua tối hôm qua, cô càng chắc chắn hai người không thể ở bên nhau.

Trên người hắn có quá nhiều thứ cô không cách nào có thể nắm bắt được. Cô mong muốn nửa kia của mình chỉ là một người đàn ông bình thường, có thể cô không có cách nào để yêu anh ta nhưng lại nguyện ý sống với anh ta cả một đời. . .

Nhưng Ôn Dĩ Thâm thì không được. . . .

Thương Lam vừa nghĩ vừa đi xuống cầu thang. Chân mới vừa bước ra, bên cạnh liền truyền tới tiếng mở cửa.

" Chào buổi sáng." Ôn Dĩ Thâm tựa vào cạnh cửa nói: " Em xách theo hành lý muốn đi đâu?"


Bình Luận (0)
Comment