Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 111

Editor: Thiên Y

Đêm nay quá dài với Thương Lam, Triển Mộ lôi kéo giày vò cô, từ thoải mái đến phải chịu đựng, cũng không quản sự sống chết của cô nữa. Đến cuối cùng, Thương Lam cũng không nhớ rõ mình ngất đi lúc nào.

Đến khi tỉnh lại lúc nửa đêm, nghe tiếng mưa rơi " tí tách" trên vách tường ngoài cửa sổ hoà với tiếng đồng hồ, cô lặng lẽ mở mắt, thích ứng rất nhanh với bóng tối bên trong phòng.

Sau lưng, Triển Mộ dán chặt vào lưng của Thương Lam, hơi thở ấm áp có quy luật phun ở trên cổ, thậm chí một cánh tay ngang ngược ôm một bên nhũ hoa của cô, lòng bàn tay thô ráp vô ý vuốt ve. . . .

Lần này Triển Mộ làm quá mức khiến Thương Lam chỉ nhẹ nhàng di chuyển cơ thể liền chạm đến vết thương, cô than nhẹ một tiếng, một dòng chất lỏng đặc dính chảy xuống theo bắp đùi. . . .

Nàng cắn môi, kéo bàn tay đang đặt ở trên ngực mình xuống rồi cố gắng chống đỡ ngồi dậy trên giường trong chốc lát, cuối cùng khom người xuống giường đi đến nhà tắm.

Bàn tay nhỏ bé đỡ lên trên vách tường sờ soạng lung tung để bật đèn, phòng vệ sinh rộng rãi nhất thời trở nên sáng lên.

Cô đi chân trần đến xả nước vào trong bồn tắm, nhưng chỉ là mấy động tác đơn giản cũng khiến chất lỏng màu trắng ở trong người theo động tác di chuyển mà chảy ra ngoài. Nhìn những giọt dơ bẩn rơi trên đất, Thương Lam chán ghét nhíu chặt lông mày, đưa tay vào bên trong, đầu ngón tay không ngừng moi ra thứ ở bên trong. Nhưng giống như là do Triển Mộ cố ý, vài lần bắn vào tận sâu bên trong. . . .

Dù có cố cũng không lấy ra hết.

Càng cố càng khó chịu, Thương Lam không nhịn được khẽ khóc thút thít.

Ôm chặt lấy cơ thể mình, ngồi xổm trong phòng vệ sinh. Thương Lam sợ đánh thức người đàn ông trên giường sẽ kéo đến một cuộc hành hạ khác, chỉ có thể cắn mạnh lên cánh tay của mình, ngăn lại tiếng khóc lớn.

Cuối cùng, nàng mở vòi nước tắm rửa thân thể mình, giống như phát điên mà chà xát lên da mình, chà đến mức làn da đỏ ửng lên, xước da mà cũng không dừng tay.

Nhưng có tắm thế nào cũng không thấy sạch được, dù chỉ cần hơi di động thì sẽ thấy vài giọt chất lỏng  màu trắng chảy xuống giữa hai chân.

" Tiểu Lam."

Thương Lam lại tắm một lúc nữa thì nghe được tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Cô ngẩn người, nhưng không có lên tiếng, chỉ trầm mặc tắt vòi hoa sen, khẩn trương nhìn chăm chú vào động tĩnh bên ngoài.

" Tiểu Lam." Âm thanh phía ngoài cửa lớn hơn vài phần: " Mở cửa." Săc mặt Triển Mộ khẽ thay đổi: " Em không mở anh liền phá cửa vào đó."

" Em còn chưa tắm xong . . . ." Giọng nói yếu ớt của Thương Lam truyền qua lớp cửa dày ngăn cách, khác biệt với sự mềm mại thường ngày, tiếng cô khàn khàn chứa vài phần nghẹn ngào.

" Mở cửa." Sự mạnh mẽ trong lời nói của anh không cho phép kháng cự.

Xung quanh lại rơi vào sự yên lặng một lần nữa. Trong phòng tắm Thương Lam không ên tiếng, mà Triển Mộ chờ ở ngoài cửa cũng không nói gì, trong không khí tràn ngập sự lạnh lẽo.

Phanh –

Đột nhiên, cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, Thương Lam ngồi ở trên bồn tắm hoảng sợ ngước mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy cánh cửa bị Triển Mộ đá đập vào vách tường.

Thương Lam chưa từng thấy qua một mặt thô bạo của Triển Mộ như vậy. Nhìn cánh cửa xiêu vẹo như sắp rơi xuống, nhớ đến cái tát của anh lên mặt mình lúc trước, sự tuyệt tình không thương tiếc đó không còn là Triển ca mà cô biết ngày trước.

Toàn thân Triển Mộ không che đậy đứng ở ngoài cửa, cơ thể cường tráng với những khối cơ bắp rõ ràng, không chút nào che giấu trước mặt. Anh đi chân trần bước từng bước đến trước mặt cô, thu hết toàn bộ sự thay đổi trên nét mặt của cô gái do sợ hãi vào trong mắt.

Do chưa khoá chặt vòi nước nên vào lúc này âm thanh tiếng nước chảy " tí tách" nghe có vẻ quỷ dị.

Anh duỗi tay về phía cô, dựa vào lực cánh tay nhấc cô lên nhẹ nhàng, tầm mắt lướt qua một vòng, cơ thể thiếu nữ mềm mại, từ chiếc cổ mảnh khảnh đến nhũ hoa căng tròn vểnh cao, xuống phía dưới là vùng đất huyền bí giữa hai chân trắng nõn. . . .

Ánh mắt của Triển Mộ càng ngày càng nóng, mà Thương Lam bị anh giữ trong tay giống như vật hiến tế, mặc dù sợ đến mức cả người run rẩy nhưng lại không có chỗ để trốn.

Cô cảm nhận được cánh tay bền chắc mà có lực đang giữ lấy mình, trái ngược với cổ tay mảnh khảnh trắng noãn của cô. Cô sợ chỉ cần anh hơi dùng sức là có thể bóp gãy cổ tay của cô.

" Anh Triển. . . . " Cô dịu dàng gọi anh một tiếng, cố gắng gọi về lý trí của anh.

Thật sự cô rất sợ khi anh không nói một lời mà chỉ nhìn dáng vẻ của mình.

Bởi vì như thế sẽ khiến cho cô cảm thấy, anh không phải đang nhìn cô mà là đang nhìn một loại thức ăn.

" Đang tắm sao?" Ánh mắt của anh rơi trên mái tóc đen nhánh, ẩm ướt của cô và thứ chất lỏng vẩn đục dưới chân, dù biết rõ vẫn còn hỏi: " Chúng ta cùng nhau tắm."

Thương Lam không tránh được bàn tay của anh đang giam cầm mình. Bởi vì do hơi nước nên cả phòng trở nên mông lung khiến cô không nhìn rõ được vẻ mặt của người đàn ông, nhưng từ cách nói chuyện hằng ngày và kinh nghiệm ở chung hằng ngày với anh đã nói cho cô biết, suy nghĩ về việc " tắm chung " của mình và anh tuyệt đối không phải là cùng một loại!

" Em . . . . Em tắm xong rồi, em ra trước. . . . A!" Dứt lời, cô đã bị người ôm lên thả vào trong bồn tắm. Động tác của anh rất nhẹ, cũng không làm cô đau, nhưng ngay sau đó một bóng đen đè tới đã vững vàng chặn cô ở trong góc.

Thương Lam không có chỗ tránh, ê a kêu một tiếng, đầu lưỡi liền bị người nào đó mút chặt, một đường cắn vào trong miệng. Hơi thở của phái nam mạnh mẽ xông vào mũi, mùi thuốc lá nồng đậm gay mũi khiến cô bị sặc đến mức ho nhẹ không ngừng trong miệng anh, nhưng cuối cùng những âm thanh yếu ớt kia  vẫn vẫn bị anh nuốt vào trong bụng.

Thương Lam cảm thấy mình sắp hít thở không thông, từ trên xuống dưới không một chỗ nào là không bị giam cầm. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi trò đùa quá mức của anh, vừa hôn vừa áp cả người cô vào trong nước, hai người chìm xuống bồn tắm, điên cuồng dây dưa.

Một sự tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, rõ ràng khi ở trong nước cô không có cách nào hô hấp, mà người đàn ông phía trên này lại dốc lòng muốn chiếm lấy lượng không khí ít ỏi trong miệng cô. Thương Lam cảm thấy khổ sở, vào lúc này đại não như bị dồn nén, tất cả các giác quan đều tập trung ở đầu ngón tay, thậm chí cô có thể cảm nhận được dòng nước ấm áp chảy qua ngón tay và cơ thể, giống như là đang được vuốt ve, thật ấm áp. . . . Rất dịu dàng. . . .

Thân thể càng ngày càng nhẹ, mà ý thức của cô cũng ngày càng mơ hồ. Thời điểm khi cô sắp ngất đi thì người đàn ông buông cô ra, cũng vớt cô lên khỏi mặt nước.

Thương Lam dựa vào một bên bồn tắm, ho khan không ngừng, giống như là muốn đẩy hêt không khí trong phổi ra ngoài vậy. Cô hoảng sợ nhìn về người đàn ông ở phía sau. Đối lập với sự nhếch nhác của mình, Triển Mộ lại giống như một người không liên quan, ánh mắt hung ác như dã thú đang nhìn trên người cô không chớp mắt.

Anh sẽ giết cô, sẽ giết cô. . . .

Trong lòng Thương Lam càng ngày càng sợ, đôi mắt nhắm chặt lại vì sợ hãi, cô ôm lấy lồng ngực không ngừng lên xuống, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch, rốt cuộc thì sự đè nén trong lòng như sụp đổ, cô khóc lớn.

" Triển Mộ. . . . Tôi chưa từng trêu chọc đến anh. . . Anh . . . . Tại sao anh phải đối với tôi như vậy. . . . "

Cả người cô co lại khóc nức nở, cũng không để ý anh có phản ứng gì, chỉ lặp lại một cách đứt quãng: " Tại sao. . . . Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì. . . . "

Cuối cùng Thương Lam khóc mệt, giằng co gần một đêm khiến thể lực của cô sớm tiêu hao, bất tri bất giác liền ngủ, mà trong mơ hồ cô cảm thấy mình bị ôm vào trong một lồng ngực vững chắc, ở đó cô cảm thấy rất an toàn, ấm áp.

Lúc tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tờ mờ sáng, ánh sáng xuyên qua bóng cây ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, gió nhẹ thổi vào làm tản đi mùi vị hoan ái ở trong phòng.

Thương Lam khẽ mở mắt, cả người đau đớn như nhắc nhở cô những chuyện xảy ra đêm qua, những chuyện kia làm cô cảm thấy xấu hổ, không chịu nổi.

Cô mất hồn nhìn chằm chằm trần nhà trắng muốt, dưới thân đau rát.

Chống người ngồi dậy, lẳng lặng nhìn người con gái ở trong kính, áo sơ mi đơn giản của đàn ông mặc ở trên người, lộ ra phần cô và bả vai đầy những dầu vết bầm tím, rải rác in ở trên người, khiến người ta nhìn thấy mà ghê.

Triển Mộ không biết đã đi đâu, bên cạnh trống trơn. Cô nhìn phía giường bị lõm xuống đến ngây người, không nhịn được liền đưa tay chạm lên, vỏ gối trắng noãn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh.

Có lẽ anh dời đi chưa bao lâu.

Thấy vậy, Thương Lam bỗng nhiên phục hồi tinh thần. Cô nhớ đến chuyện tối hôm qua Triển Mộ bắn thứ chất lỏng trắng đục và dơ bẩn kia vào trong thân thể của chính mình, khiến trong lòng cô cảm thấy sởn da gà, không suy nghĩ gì mà vén chăn xuống giường.

Mặc dù thể chất của cô không dễ thụ thai, nhưng đêm qua anh đòi hỏi quá nhiều, ngay cả khoảng thời gian sau khi cưới trước kia cũng không thấy anh điên cuồng như vậy. Cô sợ mình mang thai đứa bé của anh, sợ sẽ có bất kỳ dính dáng gì với anh. . . .

Khi Thương Lam tìm được váy của mình ở trong góc thì nó đã bị rách tả tơi đến mức không cách nào để mặc đi gặp người, nhưng lúc này cô cũng không quản được nhiều như vậy. Vậy mà cô chưa kịp mặc quần áo của mình thì cửa phòng đã bị người từ bên ngoài mở ra.

Triển Mộ bưng một chén thuốc đi vào, Thương Lam nhẹ nhàng hít lấy, mùi thuốc quen thuộc kia khiến khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch.

" Nằm xuống lại." Anh đứng ở cửa, lạnh lùng hạ lệnh.

Thương Lam ghét thái độ cứng rắn của anh. Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng khi đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của anh thì tất cả khí thế đều bị doạ bay mất, cô ngoan ngoãn ném chiếc váy trong tay, trở lại bên giường, khi anh vừa ho nhẹ một tiếng liền trốn vào trong chăn.

Triển Mộ khẽ nheo mắt lại, đi về phía cô, rút tấm chăn mỏng cô đang ôm trong ngực ra, bê chén thuốc ngồi xuống một bên.

Nhìn dáng vẻ anh vừa dùng thìa nhẹ nhàng khuấy, vừa dùng miệng thổi hơi nóng, vành mắt của Thương Lam đỏ lên, cúi xuống không nhìn anh nữa. Cô đã từng động lòng khi anh giành cho mình sự quý trọng. Nhưng xem ra hôm nay, sự dịu dàng của anh hoàn toàn được xây dựng trên lợi ích cá nhân, cuối cùng thì anh chỉ yêu mỗi bản thân mình.

Triển Mộ dùng môi thử một chút nhiệt độ, cảm thấy đủ nguội liền đưa tới cho cô.

Thang thuốc này là Triển Mộ lấy từ trong tay một vị thầy thuốc. Thương Lam nhớ tới bốn năm trước mình cũng uống thứ này hằng ngày, mãi cho đến khi trốn đi thì không còn chạm qua.

Cô quay mặt không muốn uống, mùi thuốc nồng nặc vẫn không không thây đổi như cũ.

" Uống đi." Anh giận tái mặt: " Tiểu Lam."

Thương Lam kháng cự đẩy tay anh ra: " Em không muốn uống."

" Thương Lam?" Anh thấp giọng cảnh cáo, gọi cả họ tên cô.

Thấy trong mắt anh dần trở nên lạnh lẽo, Thương Lam không nhịn được hạ thấp giọng: " Triển đại ca, hôm nay em có giờ học. . . ."

" Uống hết." Thìa sứ chạm đến môi cô, trong lời nói của anh không có nửa phần thương lượng.

" Em uống xong có thể trở về trường học sao?" Giọng nói của cô rất nhẹ, mang theo sự lấy lòng.

Triển Mộ không trả lời vấn đề của cô, chỉ múc một thìa thuốc bắc đút vào trong miệng cô. Thương Lam khéo léo nuốt xuống, sau đó chủ động nhận lấy cái chén trong tay Triển Mộ: " Em có thể tự mình uống." Dứt lời, nhắm mắt lại uống một hơi hết số thuốc trong bát.

Triển Mộ nhìn chằm chằm động tác của cô không nói gì, đợi đến khi bát thuốc thấy đáy thì mới đưa tay nhận lấy bát.

Ánh mắt Thương Lam hơi thu lại, ở trước mặt anh liền muốn lật người xuống giường. Nhưng khi vừa nhúc nhích thì bị người giữ lấy bắp chân. Cô rụt vai quay đầu lại, không hiểu hỏi: " Triển đại ca? Em . . . . Em còn có tiết học . . . . ."

" Còn đau nhức không?" Anh lấy lọ gel ở trong ngăn kéo ra, ánh mắt dừng lại ở cảnh xuân giấu ở dưới lớp áo sơ mi.

Thương Lam nhìn động tác của anh thì nhất thời hiểu ra, hốt hoảng lắc đầu: " Không . . . . Không đau. . . "

Anh dùng tay mở nắp: " Để anh xem thử."

" Triển đại ca!" Cô khóc kêu: " Anh đồng ý cho em trở lại đi học rồi."

Triển Mộ nheo lại mắt: " Lúc nào thì anh đồng ý với em?"

Vừa nói anh vừa tách đùi cô ra, nhìn nơi tư mật của thiếu nữ sung đỏ không chịu nổi thì khẽ nhíu mày, bóp gel ra rồi đưa tay bôi vào bên trong. . . .

Sự mát lạnh như băng ở đầu ngón tay đụng đến vết thương khiến Thương Lam hít vào một ngụm khí lạnh, hai chân co lên né tránh.

" Đừng động!"

Anh giữ lấy cái mông nhỏ của cô, trừng phạt bằng một cái tát đã thành công ngăn lại cô gái không an phận giãy giụa.

Bị đánh một cái, cô ngoan ngoãn nằm yên, trừ lúc mông bị đánh và khi ngón tay đưa vào làm đau khiến cô kêu lên hai tiếng, thì còn lại là nằm yên.

Triển Mộ xoa thuốc giảm sưng cho cô, nhìn hoa huyệt nỏ bé gần trong gang tấc, ánh mắt dần âm u, bụng dưới vừa căng chặt, dục vọng phồng lên như muốn phá quần xông ra, như một con dã thú vận sức chờ phát động, chỉ chờ sau một giây liền bổ nhào lên, xé xác con mồi ăn vào trong bụng.

Anh nghĩ đến cảm giác khít khao chật chội khi ở bên trong cô. Xa cách lâu như vậy, chỉ một buổi tối làm sao có thể. . . .

Than nhẹ một tiếng, Triển Mộ cố đè xuống dục vọng ở trong lòng mà thu tay lại. Tối hôm qua làm quá mạnh, đành phải để cô nghỉ ngơi 1-2 tuần mới có thể ăn mặn.

Thương Lam nằm lỳ ở trên giường khóc sụt sùi, đợi đến anh quay người đi, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: " Triển đại ca, Em. . . . Em muốn đi học. . . ."

" Đi học sao?" Âm thanh lạnh lẽo của anh vang lên ở phía trên, đi thẳng vào trong lòng cô: " Trừ phi em sinh cho anh đứa bé, nếu không cả đời này em đừng nghĩ đến rời khỏi nơi này."

Thương Lam bị lời nói của anh doạ sợ đến quên khóc thút thít, nhịn đau ngồi dậy, giữ chặt cánh tay anh nói: " Anh không có quyền giam cầm em, anh không có quyền lợi làm như vậy!"

" Quyền lợi ư?" Anh cười nhỏ một tiếng: " Em muốn nói quyền lợi với tôi sao?"

Thân thể vạm vỡ của Triển Mộ đột nhiên đè xuống, hai tay chống ở hai má của cô nói: " Em cho rằng không có sự đồng ý của Thương Trung Tín, anh có thể dễ dàng mang em tới đây sao? Tiểu Lam! Thu hồi sự ngây thở của em đi, đến bây giờ em còn không hiểu sao? Ngoại trừ anh ra, ở trên thế giới này không ai dám che chở cho em, bảo vệ em, dù là lão hồ ly Thương Trung Tín kia cũng vậy thôi."

Thương Lam kinh ngạc dưới ánh mắt lạnh lẽo của anh, giống như là thứ mình không muốn tin cất giấu bị anh vô tình xé tạc ra, máu chảy ở trước mặt mình.

Cảm giác bị người khác nhìn thấu, cảm giác vô vọng bi ai bao phủ ở trong lòng. Muốn trốn nhưng sau lưng là vách đá vạn trượng, cô không có dũng khí nhảy xuống, chỉ có thể ngồi chồm hổm ôm lấy mình tuyệt vọng, chịu đựng anh năm lần bảy lượt đến tổn thương.

Không có sự đồng ý của Thương Trung Tín, không có Thương Trung Tín ra lệnh, Triển Mộ làm sao có thể dễ dàng đến gần mình như vậy.

‘Nếu như con không muốn, không ai có thể ép buộc con.’

Lời nói của cha còn văng vẳng bên tai của, nhưng bây giờ nghe lại thì thấy châm chọc làm sao.

Gạt người, đều là gạt người. . . .

" Triển Mộ! Tôi không cách nào sinh con được, có thể sinh con cho anh là Trương Tiệp. Anh đi tìm cô ta, đi tìm cô ta!"

Cô khóc lóc hét lên, bịt lỗ tai không muốn nghe, từ chối sự thật mình bị người thân vất bỏ một lần nữa.

Bàn tay trắng nõn bị nắm lấy, Triển Mộ hôn lên những giọt nước mắt lưu lại trên mặt cô, bàn tay từ cổ đi thẳng xuống đặt lên vùng bụng phẳng lỳ tìm kiếm, đầu ngón tay vuốt ve vòng eo mềm mại, anh nhẹ nhàng cắn lên môi của cô, nói ra lời khiến cô cực kỳ sợ hãi: " Tiểu Lam! Lần này Tử Tu của chúng ta, chỉ có thể chui ra từ nơi này của em."
Bình Luận (0)
Comment