Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 27

Ánh mắt nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên vách tường, cho thấy thời gian là chín giờ tối.

"Khuya lắm rồi, không có tiện." Thương Lam mềm nhũn cự tuyệt.

"Xuống đây, một lát thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô." Giữa lúc Thương Lam còn đang suy nghĩ tìm lấy lý do gì từ chối lúc này, Lam Trí nghiêm túc vô cùng nói.

"Một phút đồng hồ, cô không xuống tôi lập tức lên đi tìm cô."

"Đừng, anh chờ một chút..." Lam Trí chính là một người điên, cái gì cũng có thể làm ra.

Thương Lam rất sợ hắn tìm tới cửa, ngay cả đồ ngủ cũng chưa thay liền vội vã chạy nhanh xuống dưới tầng.

Đèn đường lúc sáng lúc tối lóe ánh sáng vàng kim, xung quanh con đường này đều xây biệt thự tư nhân, có rất ít người qua lại, ánh trăng sâu thẳm chiếu vào dìa rừng, ban đêm ở bãi cỏ xanh biếc lóe lên một vòng màu vàng lấp lánh.

"Anh tìm tôi có chuyện gì." Thương Lam chầm chậm đi tới, thở hổn hển nói.

Lam Trí nhìn cô một cái, mở cửa xe.

"Lên xe nói."

Thương Lam không nghi ngờ gì ngồi vào đi, vậy mà cửa xe vừa đóng Lam Trí đã chạy, xe thể thao màu đỏ rời khỏi Thương gia, càng ngày càng xa tiến gần đến quầy rượu.

Thương Lam trợn tròn mắt, nắm chặt góc áo của quần áo ngủ nói.

"Anh muốn mang tôi vào đây."

Lam Trí không nói một lời nhìn chằm chằm tình hình giao thông, không trả lời vấn đề của cô.

"Lam Trí, anh lừa tôi." Nói xong chỉ một lúc.

"Ba tôi muốn cho tôi vào trong bộ đội rèn đúc mấy năm, ngày mai tôi sẽ không đến trường." Xe dừng ở đường cái ven bờ biển.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào khuôn mặt âm trầm của Lam Trí.

Hóa ra là nói lời từ biệt với cô, Thương Lam thu lại một tia không nỡ trong mắt, nói rằng.

"Đi vào rèn luyện một chút cũng rất tốt."

"Thương Lam, cô cảm thấy tôi thế nào." Lam Trí hết giận giữ, xoay người cầm bả vai của cô.

Thương Lam trầm mặc, đương nhiên cô biết tại sao hắn hỏi điều này, trước mắt là cậu trai trẻ vừa tròn 16 tuổi mang theo nét cứng rắn cùng ngượng ngùng trên mặt, cô nhìn ra hắn rất khẩn trương, rất khẩn trương mong chờ câu trả lời của cô.

"Là bạn bè....rất tốt."

"Chỉ là bạn bè?" Đột nhiên hắn trở nên rất táo bạo, nắm tay cô từng bước dùng sức, đột nhiên hắn không có tính nhẫn nại, trực tiếp nói.

"Thương Lam, tôi thích lên cô, cô nói phải làm sao bây giờ!"

Thương Lam bị Lam Trí ép ở chính giữa, cô nhức đầu che trán, mắt nổ đom đóm, rõ ràng nhìn thấy đường cầu lại không thoát được.

... Bây giờ ngoại trừ cô kêu đau, không biết còn có thể làm gì.

"Cũng không phải là cá tháng tư, anh đùa tôi gì thế." Thương Lam cười lảng tránh, chết cũng không nhận, hồ đồ đến cùng: "Lam Trí, nhất định anh nhầm rồi, không phải anh nói không thích loại con gái như tôi sao."

"Không có nhầm, tôi liền thích loại con gái không ngực, không mông má giống như cô." Lam Trí nắm bả vai của cô, ánh mắt kiên định lạ thường.

Rõ ràng là lời thông báo, làm sao nghe lại chói tai như thế...

"Tôi, ba tôi không cho tôi yêu sớm." Thương Lam nghẹn lại, đẩy Thương Trung Tín làm bia đỡ đạn.

"Tôi không để cho cô yêu sớm, tôi chỉ muốn cô chờ tôi mấy năm." Lam Trí nghiêm túc không gì sánh được chăm chú nhìn cô nói:"Nhiều nhất năm năm, trong thời gian này cô không được quan hệ với người khác."

Cuộn mình co người lên, Thương Lam suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp ứng.

"..."

Trong lòng cô suy nghĩ, dự tính bản thân cũng không yêu đương trong mấy năm tới, đồng ý cũng không có gì, hơn nữa, thời gian năm năm cái gì đều có thể xảy ra, không chừng Lam Trí ở trong bộ đội gặp được đại mỹ nhân, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, đến lúc đó có khi ngay cả họ của cô cũng quên.

Thương Lam đang dự tính ở trong lòng "Đùng đùng"  thời điểm vang lên, Lam Trí từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, là một khối cẩm thạch thượng hạng.

Lấy ra dây chuyền, hắn đem ngọc thạch luồn qua đeo vào cổ của cô.

"Cái này cô mang theo, không cho phép lấy xuống."

Ngọc lục bích màu xanh thẫm tinh tế tỉ mỉ, trong suốt óng ánh, người bình thường như Thương Lam cũng nhìn ra đó là khối ngọc quý giá.
Bình Luận (0)
Comment