Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 4

Trường Thương Lam đang theo học là trọng điểm trong thành phố, thấy giáo xuất xắc, dụng cụ học tập xuất xắc, tự nhiên học phí một quý cũng cao hơn so với trường thường, ngoài cửa trường học đậu xe con đầy đường, có thể thấy được thành phần gia đình học sinh không quá kém.

Ánh mặt trời tà tà chiếu rọi trên người, tan trường, Thương Lam cầm phiếu thi báo điểm từ trong trường đi ra, im lặng dị thường.

Bài thi nhiều dấu gạch không ngừng đả kick lòng tự tin của cô, rõ ràng cô đã cố gắng ôn bài như vậy, vì cái gì thi không khá…

Thiệt thòi cô sống hai đời, toán lý hóa điểm này lại làm không xong.

Lấy điện thoại di động ra, Thương Lam do dự chốc lát, lại bỏ trở về, cô bỏ đi ý niệm gọi tài xế tới, đi theo dòng người chen lấn hướng tới xe bus, vì về sau, cô nhất định phải học tập được cuộc sống đôc lập.

Vừa lúc tan ca, trạm xe bus đầy ấp đầu người, Thương Lam vật vã chen đến biển số xe, lại bị một cổ lực mạnh hung hăng đẩy ra, ngay sau đó ví tiền trong tay cô bị kẻ khác giựt lấy kéo đi.

Thương Lam chật vật ngã trên mặt đất, chung quanh có nhiều người vây xem náo nhiệt, rất xa chứng kiến đạo tặc mặc áo sơ mi kẻ sọc đang cầm ví tiền cô chạy trốn.

“ Bắt kẻ trộm. “

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, cô từ trên mặt đất đứng dậy đẩy ra đám người chen lấn, đuổi theo phương hướng ăn trộm chạy trốn.

Trong tiền sách tiền không nhiều lắm, điện thoại di động bị trộm còn chưa tính, nhưng mà thành tích điểm thi của cô còn trong đó a…..

Thể lực nam nữ vốn không thể tương đồng, chứ nói chi cô là cái tiểu thư hàng năm không vận động, chạy vài bước chịu không nổi Thương lam bắt đầu thở dốc.

Người chung quanh mắt lạnh nhìn, không có một người nào không có ai nguyện ý ý tứ tiến lên giúp đỡ, Nếu là lúc trước Thương Lam có lẽ sẽ tức giận,nhưng trải qua thực tế tình người ấm lạnh lúc trước, cô cũng phai nhạt bỏ qua.

Nhìn kẻ cắp chạy càng lúc càng xa dần, Thương Lam thở hổn hển ở góc đường, coi như quên đi, dù sao cô không quen biết hắn, phiểu điểm nếu muốn nhìn thì nhìn đi.

Tại lúc này, bóng dáng sơ mi sọc gần biến mất, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên bắt lấy bẻ tay hắn ra sau. ( Á, anh hùng cứu mỹ nhân)

Thiếu niên làn da ngăm đen, ngũ quan thô lỗ, cả người cao to, tóc ngắn cạo sát đầu làm nổi bật lên khuôn mặt càng thêm hung thần, xa xa nhìn lại chính là một cái thiếu niên bất lương (=.= ~~)

Thương Lam sửng sốt hồi lầu, chân nhỏ cố gắng chạy tới, cô nhận ra hắn là ai.

Lam Minh, bạn học cùng lớp với cô, một năm 365 ngày, cuộc sống tới trường học của hắn đếm trên đầu ngón tay, Lam gia là thương gia tài trợ trường học, hàng năm trường cô xây dựng đều là một nửa từ Lam gia, cho nên thầy giáo trong trường đối với chuyện Lam Minh đều mở một mắt nhắm một mắt.

“ Cảm ơn, Cái ví kia là của tôi. “

Lam Minh không nhìn cô, rút túi tiền ăn trộm trong tay, xoay người liên đem qua cho đàn em mình xử lý.

“ Ngươi nói là của ngươi thì là của ngươi sao?Có chứng cớ gì? “

Lam Minh đứn thẳng, cho nên từ Thương Lam bên này nhìn lại mặt hắn có chút kinh khủng, cô đè nén âm lượng thấp xuống, chỉ sợ chọc tới hắn nổi xung đánh cô:

“ Ví tiền thực là của tôi, bên trong có điện thoại cùng 500, còn….. còn có một phiếu điểm..… “

Thương Lam có chút khẩn trương nhìn Lam Minh rút ra phiểu điểm trong ví tiền, trên mặt hồng có thể nhỏ ra huyết.

“ 45 điểm, ngươi sao ngu ngốc đến vậy, vấn đề đơn giản vầy cũng đếm sai. “

Lam Minh run rẩy cầm bài thi, cười đến càn rỡ.

«Mắc mớ gì tới ngươi “

Bị người trước mắt nói rõ điểm yếu trắng trợn, Thương Lam trên mặt không nhịn được, có chút tức giận muốn đoạt bài đi.
Bình Luận (0)
Comment