Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 42

Triển Mộ xảy ra tai nạn xe.

Nhận được tin tức, Thương Trung Tín tùy ý thông báo vài câu rồi chạy đến bệnh viện, Thương Lam và Thương Hồng đều ngồi song song trên ghế ngoài phòng bệnh, ánh sáng đỏ trên cửa phòng phẫu thuật.

Thương Trung Tín đã phái người đi truy bắt tài xế gây tai nạn, lường trước là thương nghiệp trả thù, gần đây Thương Thị cùng YUH quốc tế tranh đoạt hợp đồng RIT bên Mỹ nhưng khi YUH quốc tế cùng bên RIT sắp ký kết hợp đồng lại xảy ra chuyện sản phẩm bị kém chất lượng.

Trong nghề đều biết nhất định việc này có liên quan đến Triển Mộ nhưng khổ nổi lại không có chứng cứ, khó đảm bảo YUH quốc tế đối với thủ đoạn hèn hạ của Triển Mộ cướp đi bản hợp đồng nên ghi hận trong lòng, tiến hành trả thù...

Mấy giờ sau, phòng phẫu thuật tắt đèn.

"Bác sĩ, con rể tôi thế nào?" Nhìn thấy có bác sĩ đi tới, Thương Trung Tín vội vàng hỏi.

"May mắn không xuất huyết trong, bệnh nhân chủ yếu là vết thương ngoài và một chút chấn động não, chỉ là chân phải bị gãy có chút rắc rối nhưng mà chỉ cần sau này điều dưỡng một chút chắc chắn sẽ không để lại di chứng."

Sau khi nghe xong nhìn Thương Trung Tín mặt mày không còn căng thẳng, Thương Lam thở phào nhẹ nhõm.

Triển Mộ hôn mê bất tỉnh được đưa vào phòng bệnh VIP, có Thương Hồng cả ngày 24h chăm sóc, cô cảm thấy không cần thiết nên tự mình trở về trường học.

Chỉ là lễ đính hôn của bọn họ lại được dời lại.

Ánh mặt trời bị mây đen che phủ, bầu trời vẫn như cũ âm u, mưa nhỏ tập trung dầy đặc rơi xuống, gió lạnh nhè nhẹ mang theo mưa vương vào trong phòng.

Triển Mộ hôn mê một ngày một đêm cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc mở mắt ra, Thương Hồng đang ngồi ở bên tay phải của anh gọt táo.

"Triển đại ca, anh đã tỉnh rồi?" Trong giọng nói không che giấu được vui mừng, Thương Hồng nhìn ánh mắt hoang mang của Triển Mộ nói.

"Hai ngày nay anh có biết là làm em sợ muốn chết hay không?"

Đập vào mắt là Thương Hồng thanh xuân tươi trẻ, Triển Mộ hơi sửng sờ, khàn giọng nói:

"Cô là... Thương Hồng?"

"Triển đại ca, em là Tiểu Hồng, anh không nhận ra em?" Thương Hồng nhăn lông mi đẹp mắt lại có chút vội vàng bỏ quả táo trên tay xuống.

Triển Mộ che trán, trước mắt rung một cái trời đất quay cuồng, anh nhớ mình vẫn còn ở trong mơ, mơ màng chưa tỉnh táo lại, chỉ là một đôi mắt trong trẻo lạnh lẽo đột nhiên trở nên vẩn đục.

Tay không tự chủ được xoa trên người.

Trống không --

Bỗng nhiên đôi mắt trợn tròn, bỗng nhiên anh đứng dậy nhìn lại bên cạnh mình.

Không có!

Sao lại không có chứ!

"Triển đại ca, anh đang tìm cái gì?" Thương Hồng không hiểu hỏi.

"Cái bình đâu? Vốn là cái bình đựng tro cốt phải ở đây chứ?" Mất đi vẻ lãnh tĩnh thường ngày, Triển Mộ vội vàng nói.

"Triển đại ca, anh nói bậy cái gì." Thương Hồng cắn cắn môi, hơi nghĩ mà sợ nói:

"Anh đừng dọa người, ở đây lấy đâu ra bình đựng tro cốt."

Trong đầu trống rỗng, cả người chóng mặt thâm trầm, ngay cả giọng nói Thương Hồng bên tai cũng không nghe thấy, im lặng một lát, Triển Mộ chán nản dựa vào trên tường.

Nơi đây có lẽ là một giấc mơ, mơ hồi còn trẻ, chỉ là trong mơ không có Thương Lam, không có vợ của anh, lẽ nào ngay cả chết rồi anh cũng không đến được chỗ của cô?

Sau giờ trưa yên lặng, thường ngày Thương Lam vẫn ở trong phòng luyện Tiếng anh, gần đây cô đã có thể nắm bắt được chắc chắn Tiếng anh, mấy ngày trước cô đã cùng Thương Trung Tín bàn bạc về chuyện ra nước ngoài du học và đã được đồng ý.

Mặc dù Thương Trung Tín không phải quá tán thành nhưng dưới sự kiên trì của Thương Lam cũng phải đồng ý, cô biết chỉ cần cô nỗ lực, chắc chắn cô sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Chân trời xẹt qua một tia chớp, ngay sau đó là tiếng sấm sét.

Mưa nhỏ càng lúc càng lớn, gió lạnh gào thét trút vào bên trong phòng.

Thương Lam lấy ra bài thi bị ướt, vội vàng đem cửa sổ đóng cửa lại, có chút đau lòng nhìn nét mực bị mờ đi.

Có thể cô không biết, trong lúc chuyện tai nạn đột nhiên xảy ra đó, tương lai của cô, mọi thứ của cô đã không còn quyền quyết định.
Bình Luận (0)
Comment