Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 55

Nghe được giọng nói quen thuộc, Thương Lam ngay lập tức yên tâm, không vui lấy tay Lam Trí trên vai xuống, cô xoay người lại liếc anh ta hung hăng quát to.

"Tại sao anh trở về."

"Không về thì bà xã của anh sẽ chạy theo người khác." Lam Trí tức giận hừ một tiếng, bàn tay to dọc theo thắt lưng Thương Lam đi xuống, đặt trên eo thon mảnh khảnh của cô, cánh tay dùng sức một cái đưa cô kéo vào trong ngực.

"Ai là bà xã của anh..." Thương Lam bị giam cầm ở giữa cánh tay anh ta, lúc này mới phát hiện Lam Trí trải qua cuộc sống mấy tháng bộ đội, da đen, thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều, khuỷu tay cứng rắn vòng qua eo của cô, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích.

"Anh buông tôi ra trước."

"Thối lắm." Lam Trí nhướng cao lông mày, cúi thấp người quan sát tỉ mỉ mặt mày của cô: "Lần trước làm sao cúp điện thoại của tôi, người đàn ông kia là ai, cô tốt nhất nói mọi chuyện rõ ràng, nếu không... Lão tử ở nơi này làm cô."

"..."

Thương Lam không vui cau mày, thái độ của anh ta chọc giận cô, tính tình cô tốt cũng không thường xuyên thích tranh cãi với ai, tính tình có thể tốt nhưng cũng không thể không nổi giận, loại giọng nói của Lam Trí, loại thái độ này hoàn toàn đưa cô trở thành tội phạm để thẩm vấn, trước mắt không nói cô cũng chưa chính thức nói ra miệng làm bạn gái của anh ta, coi như cô là bạn gái của anh ta thì anh ta cũng không nên dùng thái độ này đối xử với cô.

"Anh trở về chỉ để hỏi cái này?" Thương Lam tức giận quay mặt qua.

"Nhàm chán."

"Nhàm chán?" Lam Trí cất cao âm lượng, cánh tay vòng qua eo càng ngày càng chặt: "Hoa tai tôi đưa cô đâu, sao không mang theo, không phải để cô một ngày 24h đeo trên người sao? Cô để chỗ nào?"

"Anh buông tôi ra trước." Thương Lam đau lập tức nhíu mày: "Anh không thể nói đạo lý chút sao?"

"Giảng đạo lý? Trước đây tôi chẳng phải giảng đạo lý rồi sao, tình cảm của tôi cô chưa từng để vào mắt, hử? Còn dám sau lưng tôi trèo tường? Cô làm phản!"

"Tôi không có." Thương Lam ủy khuất nói: “Tôi không phải bạn gái của anh, chuyện của tôi không mượn anh xen vào!"

"Có gan cô nói lại lần nữa." Đằng sau ánh sáng xanh lam khiến người khác không nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng toàn thân phát ra khí tức bức người là không thể giả được.

Thương Lam lạnh đến không ngừng run run, nhưng vẫn là lấy dũng khí nói.

"Lam Trí, tôi chưa từng đồng ý làm bạn gái của anh, anh không thể đối với tôi như vậy."

"Cô đùa bỡn tôi?" Tiếng Lam Trí hô vang động trời: "Tình cảm từ đầu đến cuối đều là tôi tự mình đa tình?"

Ban đêm tiếng gió thổi vù vù, trong lúc đó cây và cây tạo thành một không gian riêng biệt, Thương Lam bị Lam Trí vây ở góc tường, chỗ eo bị ghìm thật chặt, đừng nói là nhúc nhích, ngay cả thở cô cũng cảm thấy khó khăn.

Đèn đường mơ hồ đánh lên người Lam Trí, cô bị ép ngửa đầu chống lại đôi mắt sắc bén lạnh giá của anh ta, sắc mặt của anh ta âm trầm dọa người, môi dày nghiêm khắc mím, ánh mắt lạnh lẽo.

Cô biết anh ta đang tức giận, nếu như lại từ miệng cô nói ra điều gì khiến anh ta không vui, cô tin tưởng anh ta sẽ không ngần ngại bóp chết cô.

Tạo hóa là không công bằng, bẩm sinh phụ nữ so với đàn ông yếu thế hơn, cho dù là sức lực hay là cái khác, Thương Lam thở dài, giọng nói trở nên mềm mại.

"Xin lỗi, là tôi không biết nói chuyện." Chú ý tới sắc mặt Lam Trí đang trì hoãn, cô giải thích: "Ngày đó là Triển đại ca tới đón tôi, Anh biết Triển Mộ không? Là vị hôn phu của em gái tôi."

Lam Trí híp mắt lại, ý bảo cô tiếp tục.

"Tôi vẫn coi Triển đại ca như anh trai ruột mà đối xử, chúng tôi không phải như anh nghĩ."

"Hoa tai đâu, sao không đeo?" Lam Trí không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.

"Tôi quên... Lần sau sẽ không." Thương Lam lóe ra suy nghĩ, chính là cho cô một lá gan cô cũng sẽ không dám nói cho Lam Trí biết chuyện đó, hoa tai gia truyền của anh ta đã bị Triển Mộ cướp đi rồi.

"Không có lừa tôi?" Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Lam Trí nhìn vào trong mắt của cô.

"Không có." Thương Lam nhìn lại anh ta, trong mắt viết đầy "Tôi rất thành thực, tôi không có nói sạo" Vài cái chữ to đùng.

Dù sao Lam Trí so với Triển Mộ đơn thuần hơn nhiều, đối phó với anh ta, cô vẫn thừa sức.

Vẫn là từng trải huấn luyện, Lam Trí luôn cảm thấy lời nói Thương Lam có điểm kỳ lạ, rồi lại tìm không ra lạ chỗ nào, nhéo cằm của cô nhìn xung quanh, cũng không thể tìm ra một chút sơ hở.

"Cô đừng để tôi biết cô lừa tôi..." Lam Trí trầm ngâm một lát, chỉ có thể bỏ lại câu nói ngoan độc, đến đây thì thôi.

"Sao anh lại đến đây? Ngày hôm nay không cần huấn luyện sao?" Thấy thái độ anh ta thả mềm, Thương Lam đúng lúc nói sang chuyện khác.

Chẳng lẽ tên này đào ngũ?

"Tôi xin nghỉ một ngày, ngày mai sẽ đi." Lam Trí khẽ hừ một tiếng, có trời mới biết anh làm giả giấy khó khăn như thế nào.

Lam Trí mắt sáng như đuốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón trỏ nhịn không được đặt lên đôi môi hồng nhạt, cảm xúc mềm nhũn làm anh nhớ đến hương vị của quả vải đông lạnh mới ăn sáng nay, không biết miệng của cô có giống như vị của thịt quả.

Đang nghĩ ngợi, anh ta không kịp đề phòng phủ lên, cắn chặt bờ môi của cô, gián tiếp mút vào, rất ngọt, rất mềm, vị lại có thể ngon hơn thịt quả.

Lam Trí hôn so với bản thân anh ta trái ngược nhau, đặc biệt ôn nhu, như là đang thưởng thức mỹ vị thế gian hiếm có, vật phẩm tinh tế, từ từ nếm, chậm rãi quấn quít nhau, tương phản với dáng vẻ nóng nảy thường ngày, nhai kỹ nuốt chậm giống như là muốn nếm hết tất cả của cô.

Giống như là ao lầy bùn đầm, tránh không xong, trốn không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn môi mình từng chút từng chút bị chiếm đoạt, lúc đầu Thương Lam chống cự nhưng cũng dần dần trầm luân, mềm nhũn chịu đựng, từng bước sa vào trong đó.
Bình Luận (0)
Comment