Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 88

Editor: Lạc Tâm Vũ

Triển Mộ không xuống nặng tay, buông cánh tay bị đè nặng của cô, có thể Thương Lam không hiểu ý tứ của anh, cũng không dám giãy dụa liền không nhúc nhích nằm úp sấp như vậy ở trên xe.

Cô đợi một hồi lâu cũng không thấy anh có động tác gì, bốn phía yên lặng đến đáng sợ, bên tai ngoài tiếng hít thở bình ổn của anh ra thì không có những thứ khác.

Cuối cùng cô không kiên nhẫn xoay người hỏi, lần này đôi mắt lập tức chạm vào đôi mắt khiếp người của anh:

“Anh Triển?”

Lòng cô còn sợ hãi gọi một tiếng:

“Anh làm sao vậy?”

“Phải đến lúc nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh.” Anh xoay qua mặt của cô, giọng điệu bình thản làm cho cô không nghe ra vui giận của anh.

“Tôi không hiểu ý của anh…”

“Tiểu Lam, em hiểu.” Anh nắm tay cô từ từ siết chặt, ghì ra một vòng vết đỏ ở trên cổ tay trắng nõn của cô, vốn là khuôn mặt tươi cười ôn hòa die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đột nhiên trở nên u ám khiến cho người ta sợ hãi:

“Em đều hiểu hơn ai khác.”

Cô không hiểu, cái gì cô cũng không hiểu.

Thương Lam cắn răng nén xuống lời kêu đau trong miệng, đối với phản phúc vô thường* của anh, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi. Trong mấy ngày nay ở cùng anh, cô không lúc nào không căng thẳng thần kinh, nhất cử nhất động** cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo chọc giận anh cuối cùng chịu thiệt sẽ là mình.

*Phản phúc vô thường: chỉ một người thường xuyên thay đổi, mà sự thay đổi đó không có trạng thái ổn định (Nguồn: Baidu)

**Nhất cử nhất động: mỗi việc làm dù là nhỏ nhất.

Tại sao Triển Mộ của đời này lại trở nên càng khó đối phó, càng đáng sợ hơn trước.

Anh vuốt ve khuôn mặt của cô, ngón tay cái thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve ở bên mặt:

“Em không muốn giao trái tim cho anh không sao, anh có thể đợi em, nhưng Tiểu Lam, đừng để anh đợi quá lâu biết không?”

Giọng điệu của anh rất ôn hòa, rất dịu dàng. Đôi mắt sáng không hề chớp mắt nhìn cô chăm chú, đến nỗi cô có thể thấy được bóng dáng của mình từ con ngươi đen như mực của anh, nhưng động tác của anh lại làm người ta không rét mà run, khi nhận thấy được một đôi tay đang chậm rãi đi đến cổ mình, màu máu trên khuôn mặt cô mất dần hết trong nháy mắt.

Anh nhìn cô, chuyên chú như thể chỉ còn lại có mình cô ở trong thế giới của anh:

“Đừng ép anh, anh cũng không muốn làm như vậy.”

Tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ trong phòng tắm có khói trắng lượn lờ, Thương Lam lau mặt, soi gương lộ ra ngây ngẩn một lúc, trong đầu nổi lên khuôn mặt u ám mà thâm tình của Triển Mộ lúc hoàng hôn, cô nghe không hiểu ý của anh, nhưng trong lòng không hiểu hiện lên một ý nghĩ khó hiểu, trôi qua lướt qua, nhanh đến mức làm cô không bắt được.

Cô nhíu mày không biết làm thế nào, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn vì nguyên nhân hơi nước mà càng hồng hào dinendian.lơqid]on của mình ở giữa gương, ngũ quan non nớt đẹp đẽ in trên mặt của cô gái 17 tuổi, nhưng sau một giây người giữa gương chợt thay đổi một dáng vẻ.

Sau khi qua một mảnh vặn vẹo, trên mặt gương hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp thành thục, mà khuôn mặt kia cũng thuộc về cô bây giờ, đó là Thương Lam của mười mấy năm sau.

Trên giường vang lên tiếng chuông làm cho cô phục hồi lại tình thần, mặc bộ đồ ngủ liền đi ra ngoài, đồng hồ treo trên tường chỉ vào mười hai giờ đêm khuya, cô nhìn số điện thoại gọi đến, tay duỗi ở giữa không trung do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiếp lên.

“Ngủ?”

Giọng nói trầm thấp của Triền Mộ truyền đến từ bên kia, Thương Lam đứng tại chỗ không lên tiếng, suy nghĩ của cô vẫn đắm chìm ở giữa hành động khó hiểu vừa rồi của anh.

“Tiểu Lam.” Nghe ra sự cảnh cáo trong lời nói của anh, cô sửng sốt vội vàng trả lời:

“Không… Không ngủ.”

“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh qua đón em.”

“Ngày mai em…”

“Ngoan, đi ngủ đi, sáng sớm anh qua.”

Dứt lời, không đợi cô từ chối liền cúp điện thoại.

Đột nhiên trong bụng truyền đến một trận run rẩy, Thương Lam thả điện thoại di động ngồi □ tính ôm chính mình để bảo vệ người mình, trán trắng tinh chảy ra mồ hôi nhỏ dày đặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xanh trắng lẫn lộn, cô ngẩng đầu nhìn trời đêm sáng trong, cất giấu hận ý trong mắt, cô đã khóc cũng xin qua, nhưng tại sao anh vẫn không chịu buông tha cô, bóng cây nghiêng nghiêng tối đen chiếu vào trong phòng, Triển Mộ ở trong trí nhớ cua cô không phải như thế, cuối cùng là nảy sinh sai lầm ở khâu nào, anh đã điên rồi, mà cô cũng sắp bị anh ép đến điên rồi.

Buổi sáng sau khi thức dậy, tuyết nhỏ của thành phố B bắt đầu rơi xuống như lông ngỗng nhẹ bay, mảng lớn dải bông tuyết rơi trên mặt đất, trên mái hiên, phản chiếu trước mắt người ta một mảnh trắng xóa.

Mấy ngày nay bọn họ giống như những tình nhân thông thường, ăn cơm, xem phim, thỉnh thoảng anh hăng hái đến đây, lại kéo cô về trong khu nhà ở ra sức giày vò, mà tuy trong miệng anh nói không ép cô, tất cả thuận theo tự nhiên, có thể hành động nhưng lại chưa bao giờ mang qua mũ, mỗi lần kết thúc, đều là trực tiếp bắn vào trong cơ thể cô.

Trong lòng Thương Lam sợ hãi, chỉ có thể lén uống thuốc tránh thai trước, nhưng thuốc kia có tác dụng phụ rất lớn với mình, mỗi lần dùng qua xong, cô sẽ xuất hiện ngất, cảm thấy buồn nôn khó chịu, mà Triển Mộ nhìn sắc mặt của cô càng ngày càng khó coi, tự nhiên tự mình liên tưởng đến tật xấu kén ăn của cô, từ sau khi đưa đến một đống một đống tổ yến thuốc bổ đến nhà, sau khi Thương Lam bị bắt ăn một đoạn thời gian, trên người lại xuất hiện nhiều thịt một chút.

Triển Mộ nắm bàn tay mềm mại của cô, nhét vào túi áo khoác ngoài không ngừng vuốt ve.

Mấy ngày nay tiến hành tẩm bổ lung tung làm cằm nhọn ban đầu của cô hơi tròn, trên mặt nhợt nhạt hiện lên một màu đỏ ửng khỏe mạnh, cả người trở nên có sức sống rất nhiều, nhưng có một luồng u buồn lờ mờ từ đầu đến cuối ở trên người cô không đi, đôi mắt sáng sắc bén của anh khóa bóng dáng của cô, càng nắm chặt bàn tay nhỏ trong tay hơn.

Anh nhìn ra được, cô đi cùng với anh cũng không vui.

“Trời lạnh, sao không mặc thêm mấy bộ quần áo?” Anh nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết trên vai cô, vẻ mặt cười đến ôn hòa vô hại.

“Tôi không lạnh.” Thương Lam cố gắng rút tay mình về, ngoài miệng nói như thế, nhưng hai cánh môi trơn bóng lại đông lạnh đến sắp biến thành màu tím.

Anh ôm tay mình lại chặt hơn một chút, chân dưới Thương Lam lảo đảo cả người bị anh ôm vào trong lòng, sờ sờ đến khuôn mặt trắng bệch của cô, anh cau mày nói:

“Còn nói không lạnh.” Ánh mắt rơi trên áo khoác mỏng manh của cô, anh sửng sốt, ôm cô đi về.

Triển Mộ dẫn cô vào một cửa hàng gia đình, cô bán hàng thấy bọn họ liền đón chào nhiệt tình, làm cho giới thiệu mạnh mẽ quần áo trong quầy.

Triển Mộ ôm lấy vai cô tùy ý rút ra một cái áo khoác dày từ trên giá áo, đưa cho cô:

“Đi vào trong thử một chút.”

“Tôi không cần.”

Máy sưởi trong cửa hàng làm cho sắc mặt vốn xanh tím của cô ấm lại không ít, cô không tiếp nhận quần áo anh đưa tới, khước từ nói: 

“Tôi có quần áo.”

“Vậy sao không mặc?” Không có ý bỏ qua cho cô, anh vẫn xoay quanh ở trên đề tài này như cũ.

“Tiểu thư, ngài liền thử xem đi, màu da và dáng người ngài tốt như thế, mặc vào nhất định rất đẹp mắt.” Cô bán hàng ủng hộ ở một bên, Thương Lam không đáp được câu hỏi của anh trong chốc lát, tiếp nhận áo khoác ngoài anh cứng rắn nhét qua, một cái áo khoác dày nhưng là kiểu dáng cũ đã nhiều năm trước.

Cô do dự nhìn anh một cái, Triển Mộ bất kể là khuôn mặt nghi ngờ là tư duy đều rất xuất sắc, nhưng chẳng ai hoàn mỹ, cho dù anh tốt cũng luôn luôn có khuyết điểm, nói ví dụ anh không giỏi việc nhà cùng sự thưởng thức lỗi thời kia của anh.

Khi Thương Lam đi ra từ trong phòng thay quần áo khuôn mặt tươi cười của cô bán hàng cứng ở trên mặt, nhưng một giây lại đón chào theo dieenndkdanleeequhydonnn huấn luyện nghiêm chỉnh, miệng khen cô mặc xinh đẹp bao nhiêu một hồi, quần áo có thể hiện lên tài năng bao nhiêu, ánh mắt bạn trai tốt bao nhiêu, khen từ đầu đến đầu ngón chân, còn kém nói Thương Lam là thiên tiên của chín tầng trời cao…

Triển Mộ ngồi ở trên ghế sofa, lông mi cũng động một cái.

“Đi gói cho cô ấy.”

Nghe nói như thế, trên mặt cô bán hàng lộ ra tia sáng vui sướng, mà Thương Lam đang soi vào gương lại sụp đổ xuống, cô gái trong gương khoác lên người áo khoác đen tuyền mập mạp, không khác gì chụp vào một cái bao tải to.

Dường như Triển Mộ rất hài lòng bộ trang phục này của cô, lại để cô bán hàng gói nhiều bốn năm cái giống nhau như đúc chỉ màu áo khác nhau, người đang nhiệt tình vui vẻ tiễn xuống, đi ra phía trước cửa hàng.

Thương Lam cúi đầu đi theo phía sau anh, ánh mắt chăm chú trên hai túi quần áo ở trong tay anh, từ từ lâm vào suy nghĩ, trong đầu chợt hiện lên Thần thoại Hy Lạp thứ nhất, đó là câu chuyện liên quan đến ông Pygmalion*.

*Pygmalion: Ông là một người ghét phụ nữ và quyết định sống độc thân, ông là một nhà điêu khắc và đã tạc ra một bức tượng bằng ngà. Ông say mê và yêu chính tác phẩm của mình và đối xử với bức tượng đó như người thật (việc mặc quần áo,…). Ngày kính lễ nữ thần Vệ Nữ_nữ thần của sắc đẹp, tình yêu và tình dục, ông đã xin nữ thần biến bức tượng thành người thật. Các bạn có thể xem cụ thể ở [url= https://dotchuoinon.com/2009/10/27/pygmalion-va-galatea-tinh-yeu-%E1%BA%A3o-thu%E1%BA%ADt/]đây[/url]

Ông Pygmalion là quốc vương của Seriphus* trong thần thoại Hy Lạp. Ông căm ghét phụ nữ, quyết định vĩnh viễn không kết hôn. Ông dùng tài nghệ thần kì điêu khắc một bức tượng phụ nữ xinh đẹp bằng ngà voi, cũng yêu bà. Ông đối xử như vợ của mình chăm sóc bà như vậy, trang điểm cho bà, cũng cầu xin về phía thần linh để cô trở thành vợ của mình.

*Seriphus: Đây là một khu tự quản ở Hy Lạp

Cuối cùng thần tình yêu Aphorodite bị ông làm cảm động, ban sinh mệnh cho pho tượng, cũng để bọn họ kết làm vợ chồng.

Mẩu thần thoại này ở trong mắt người khác có thể là một câu chuyện tình yêu lãng mạn mà khó tin, nhìn ở trong mắt Thương Lam, lại làm cho cô chợt cảm thấy sởn tóc gáy.

Tác phẩm điêu khắc vốn chỉ là vật chết, nhưng ông lại cố chấp ban sinh mạng cho bà ấy, thậm chí không hỏi qua ý kiến hoặc ý nghĩ của bà, tình nguyện một phía coi bà như vợ, hình thức ở chung như vậy làm cô không khỏi nghĩ đến mình và Triển Mộ.

Anh đối xử với cô lại làm sao không phải như vậy, nếu như cô cũng là một vật chết, vậy anh có hỏi qua cô bằng lòng sống lại không, tình nguyện chấp nhận anh, vui vẻ làm vợ của anh, Thượng Đế luôn thiên vị anh, không ai nghe hiểu được sự cầu xin và tuyệt vọng của cô, anh chỉ biết đối xử với cô như là sự chinh phục giả vĩnh viễn, làm như nô lệ cô không nên có suy nghĩ của mình, trong mắt anh cả đời này cô sẽ chỉ là vật phụ thuộc của anh, cô là sự sáng tạo của anh, cô đây liền chỉ có thể là của anh.

Đến buổi tối cuối cùng tuyết cũng ngừng, Triển Mộ đưa cô đến cửa nhà, nhưng không ngay lập tức buông tay cô ra.

Thương Lam giãy dụa, thấy không rút ra lại từ bỏ.

Anh ôm lấy eo của cô, mặt kề mặt nhìn thẳng với cô.

“Tôi đến rồi.” Cô trốn tránh ánh mắt ăn thịt người của anh, hai vai không tự chủ rụt lên.

Tay anh xẹt qua sống lưng cô, rước lấy vô số sự run rẩy.

Trên má tê rần, cô bị bắt đón nhận ánh mắt của anh, sự dịu dàng trong đôi mắt đen như mực đến có thể làm người ta rơi vào, nhưng động tác dưới tay anh lại mang theo sự mạnh mẽ không thể kháng cự:

“Tiểu Lam.” Anh trầm thấp gọi cô:

“Anh hiểu ý của em, không nên còn như vậy biết không?”

Khớp hàm Thương Lam bắt đầu run lên, nghe giọng điệu dỗ trẻ con của anh, trong mắt cất giấu vẻ sợ hãi:

“Thứ anh mong muốn chưa từng không chiếm được, lần này nể tình em vi phạm lần đầu, anh không so đo với em, nếu lại để phát hiện em cố ý đông lạnh mình, thư cũng không cần đọc, trực tiếp đi nước Mĩ với anh, hử?”

Thương Lam nén xuống sự sợ hãi trong lòng, lần đầu nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Cô làm mịt mờ, mỗi một bước đều đã đi đến thật cẩn thật, rõ ràng người trùng sinh là cô, cô hẳn là càng hiểu anh hơn mới đúng, nhưng die nd da nl e q uu ydo n tại sao ở trước mặt anh, cô liền giống như một người trong suốt, cho dù cô cất giấu cái gì ở trong lòng, đều có thể bị anh liếc mắt một cái nhìn thấu.

“Tôi…Tôi phải đi về rồi.”

Cô lùi ra phía sau một bước muốn thoát ra từ trong lòng anh, thuốc bắc của vú nuôi nấu cô đã ngưng dùng thật lâu, Thương Lam là thật sự sợ, cô sợ nếu như có con, cô sẽ không có can đảm chạy trốn, cả đời này đều phải ở trong tầm tay của Triển Mộ sống những ngày còn lại làm cho cô cảm thấy sợ hãi, nếu có thể làm lại, cô không thể dẫm vào vết xe đổ nặng hơn đời trước nữa, huống chi, bây giờ tình cảm của cô với Triển Mộ ngoài trừ hận, liền chỉ còn lại có sợ, thật sự muốn sống cả đời với một người đàn ông đáng sợ như vậy, sớm muộn cô sẽ bị ép điên.

Trong lòng cô rõ ràng, chỉ là ngừng thuốc còn thiếu rất nhiều, cô thà rằng làm hư cơ thể của mình cũng không muốn mang thai con của anh, cả đời này bọn họ không thể, mãi mãi cũng không thể!

Anh ngăn đi sự giãy dụa của cô, nét mặt đang cười, có thể ý cười kia chẳng hề vui mắt:

“Cuối cùng em muốn anh làm sao mới bằng lòng tha thứ cho anh?”

Thương Lam cảm giác được tay anh nắm ở trên ngang hông mình càng chặt:

“Chúng ta bắt đầu lại, không tốt sao?”

“Không…” Thương Lam chợt tránh thoát ra khỏi cái ôm của anh:

“Tôi không hiểu… Không hiểu ý của anh!”

Cô không dám nhìn anh, xoay người bỏ chạy, lảo đảo chạy vào trong nhà, Triển Mộ khác thường không ngăn cô, chỉ là nhìn bóng lưng của cô từ từ rời xa, hai mắt lạnh lùng như rắn độc trong ẩn trong đêm tối, uy nghiêm đáng sợ phát ra sắc bén.

Vú nuôi mở cửa cho Thương Lam, cánh cửa vừa khép lại cô liền bổ nhào vào trong lòng bà một phen, bả vai gầy yếu không ngừng run run, dường như đang sợ hãi cái gì.

“Cô chủ?”

“Vú nuôi… Vú nuôi…” Tay Thương Lam ôm ở trên eo bà từ từ trở nên tránh, cô nén xuống sợ hãi trong lòng, đôi môi không ngừng run rẩy, dùng giọng nhỏ đến chỉ có mình có thể nghe được đọc:

“Không thể, không thể…”
Bình Luận (0)
Comment