Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 94

Editor: Thiên Y

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Thương Lam đã xuất hiện ở bến tàu thành phố B. Tối hôm qua lăn lộn một đêm không ngủ nhưng cô không thấy một chút mệt mỏi mà ngược lại, buổi sáng tinh thần cô lại cực kì sảng khoái. Có lẽ là nhìn thấy được tự do trước mắt, sâu trong tâm trí cô luôn có một cảm giác hào hứng và mong đợi không che giấu được.

Sáng sớm, làn sương mù bao phủ, ánh sáng mặt trời từ từ ló rạng, chiếu sáng bốn phía tăm tối. Trên bờ, thuyền xếp thành một hàng, cách đó không xa đậu một chiếc du thuyền hai tầng. Đợi đến khi sắc trời dần sáng, xung quanh dần đông đúc lên, cô liền đi theo đoàn người đi xuống thuyền.

Chiếc du thuyền này sẽ đi qua nhiều thành phố, mà điểm dừng chân cuối cùng là một thị trấn nhỏ cách thành phố B khá xa. Cô đã tìm hiểu qua tài liệu, cái trấn nhỏ kia là một chỗ vắng vẻ, tin tức cũng không phát triển, quan trọng là nơi nào không có tiềm năng phát triển, d,d,l,q,d Triển Mộ sẽ không bao giờ mở rộng thị trường ở nơi đó.

Thương Lam đi theo sau lưng đám người lên thuyền. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cô tìm được phòng mình ưng ý. Để hành lý xuống, cô khép cửa phòng lại, chậm rãi nhìn ngắm không gian thu hẹp bên trong. Vì tiện nghi, cô ở trong phòng không có cửa sổ, không thấy được cảnh vật ở phía ngoài. Mặc dù gian phòng nhỏ bé nhưng đệm giường lại vô cùng mềm mại, đồ vật bên trong cũng được bài biện rất tinh xảo.

Thời gian vẫn còn sớm, còn hơn một giờ nữa du thuyền mới khởi hành. Cô kéo hành lý của mình vào trong góc phòng, rút ra một quyển tiểu thuyết ở bên trong rồi ngồi trên giường đọc chăm chú.

Nếu như bình thường, cô có thể ngồi an tĩnh cả ngày đọc tiểu thuyết, nhưng hiện tại ngay cả một chữ cũng không xem nổi. Thương Lam ngồi một lúc, cuối cùng cô quyết định để quyển sách xuống và ra ngoài dạo.

Trên du thuyền được trang bị đầy đủ, có thể coi là khá tiện nghi. Thương Lam nhàn rỗi không có chuyện gì liền đi dạo lung tung ở chỗ này. Đi dọc theo boong thuyền, đằng trước và đằng sau thuyền đều có hồ bơi, nhưng chỉ là hồ tắm nhỏ, ở bên trong đa số là mấy đứa bé đang chơi.
Bạn đang đọc truyện được đăng trên web di3n đA`n L3 Quy’ Đ0^n
Bởi vì vừa mới lên thuyền, nên chỉ lác đác vài đứa bé chơi đùa trong nước.

Gió biển lướt qua gò má, cô đứng ở bên cạnh hồ nhìn mấy đứa trẻ nô đùa, xung quanh tràn ngập tiếng cười cũng khiến cô vui lây.

Bỗng nhiên không biết người nào va vào, đột nhiên thân thể Thương Lam nghiêng về trước
"Tùm"  
Cô liền rơi vào trong nước.

Cô đạp mấy cái trong nước mới đứng lên được, lúc này mới phát hiện ra nước sâu không đến hông của mình.

"Chị gái! Thật xin lỗi."

Thương Lam nổi lên trên mặt nước mới thấy rõ hai mẹ con đứng bên cạnh hồ. Thân thể người phụ nữ không được gọn gàng lắm, có hơi mập mạp. Còn đứa bé đứng bên cạnh cô ta cũng béo tròn như quả cầu.

Hai má trắng trẻo mềm mại khiến cho người ta không nhịn được nghĩ muốn tiến lên véo một cái.

"Chị không sao chứ?" Cậu con trai và mẹ của mình duỗi tay về phía cô. Cô sửng sốt trong giây lát, không có nắm lấy mà ngược lại ôm lấy bản thân, hơi chần chừ.

Quần áo trên người Thương Lam đã ướt đẫm, hơn nữa mới đầu hạ nên cô mặc hơi ít, áo sơ mi mỏng dính sát vào làn da trắng noãn, lộ ra đường cong cơ thể hoàn mỹ của mình. Cô đứng ở trong hồ không dám đi ra, trên mặt thoáng qua một chút lung túng.

Cậu con trai nhìn thấy điều ngại ngùng của cô, vội vàng rút khăn tắm ở vai mình đưa cho cô: "Chị lau bằng khăn này trước đi."

Cô nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Nhận lấy khăn tắm khoác lên người mình, lúc này cô mới dám đứng lên đi ra khỏi hồ.

"Thật sự xin lỗi! Đứa bé không hiểu chuyện . . . ."

"Không sao!" Cô lắc đầu một cái, dùng khăn lông lau hết đi nước đọng trên tóc.

"Cô ở gian phòng nào? Cũng đến du lịch sao?"

Cô chậm rãi bò lên bờ, nắm thật chặt khăn tắm trên người đi về phía phòng mình. Quần áo ướt nhẹp dính vào trên người khiến cho cô cảm thấy dinh dính, không thoải mái, hơn nữa ánh mắt dò xét của người chung quanh càng khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

Cô đi được vài bước liền phát hiện hai mẹ con vẫn luôn đi theo phía sau mình khiến cô có chút lúng túng, liền quay đầu lại nói: "Tự tôi có thể trở về được."

Trên mặt người phụ nữ thoáng qua chút áy náy, không được tự nhiên gãi gãi đầu: "Vậy cũng tốt! Cô cẩn thận một chút, tôi đi trước."

"Được! Cám ơn." Đi đến cầu thang, Thương Lam khách khí gật đầu nói cảm ơn với bọn họ. Có lẽ là bởi vì trời sinh tính cô đã hướng nội, cho dù người ta xuất phát từ ý tốt nhưng cô vẫn nảy sinh mấy phần lạnh lùng xa cách.
Bạn đang đọc truyện được đăng trên web di3n đA`n L3 Quy’ Đ0^n
"Mẹ! Con muốn ăn cánh gà."
Âm thanh nũng nịu của bé trai truyền đến tai, người phụ nữ trừng mắt liếc bé một cái: "Không được! Không phải con nói muốn giảm cân sao?"

"Đó là mẹ nói." Bé trai uất ức bĩu môi.

"Con có phải là con trai ngoan của  mẹ không?"

"Có ạ." Bé trai gật đầu một cái, còn chưa có hiểu rõ ý tứ trong lời nói này.

Trong mắt người phụ nữ chợt lóe lên vẻ giảo hoạt, hài lòng nói: "Nếu con đã là con trai ngoan của mẹ thì phải giảm cân cùng với mẹ, có đúng không?"

"Vâng." Bé trai cau mày, cảm giác có điểm là lạ.

Người phụ nữ hài lòng nựng hai má mập mạp của bé trai.

"Mẹ! Nhìn kìa nhìn kìa! Có hải âu."

"Ừ! Có hải âu kìa, chúng ta đi lên boong thuyền nhìn hải âu có được không?" Người phụ nữ dắt tay bé trai mập mạp đi ngày một xa.

"Mau nói lời tạm biệt với chị gái đi."

"Tạm biệt chị!"

Bé trai chào cô rồi đi theo sau lưng mẹ rời đi. Thương Lam vẫn có thể nghe được giọng nói của họ vừa đi vừa nói: "Chị ấy thật kì lạ! Mẹ! Con không muốn giảm cân với mẹ, con muốn ăn cánh gà, cánh gà!"

Cô nhìn bóng lưng của họ từ từ đi xa, nhìn thân thể tiểu mập mạp thì cười thầm, không khỏi hâm mộ, nếu như trong tương lai mình cũng có một đứa bé đáng yêu như thế thì tốt biết bao nhiêu.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con nữa, lúc này Thương Lam mới đi về hướng gian phòng mình.

Nhận lấy khăn lông của người phục vụ mang đến, cô vừa đi vừa lau tóc, mái tóc đen ướt nhẹp buông xõa ở sau lưng càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Không hề bất ngờ khi nói Thương Lam rất xinh đẹp, cơ thể mảnh mai kết hợp với nước da trắng đến tái nhượt làm cho người ta có cảm giác thương hương tiếc ngọc.

Trên đường về gặp không ít người khiến cô thu hút sự chú ý của người xung quanh, mà khi đi đến lối rẽ không người thì va vào một bức tường thịt vững chắc.

Cô khẽ kêu "A" một tiếng, khăn lông cầm ở trên tay liền rơi xuống đất.

"Xin lỗi."

Cô cúi đầu nên không nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông, chỉ đáp một câu lấy lệ: "Không sao." Rồi cúi người xuống muốn nhặt chiếc khăn rơi trên đất.

Một cánh tay nhanh hơn nhặt lên, đưa tới trước mặt cô.

Ánh mắt của Thương Lam nhìn về phía cánh tay người đối diện. Một cánh tay hiện đầy những vết sẹo và vết chai tay, thậm chí trên đầu ngón tay có một vết thương còn chưa liền. Nhìn cánh tay rắn chắc, có thể cảm nhận được hắn rất khoẻ, thậm chí nhìn kĩ hơn có thể thấy được bắp thịt đang nổi nên cuồn cuộn.

"Cám ơn!"

Người đàn ông này rất cao lớn, nếu cô đứng bên cạnh thì chỉ đến ngực của hắn. Cánh tay ngăm đen nhìn đối lập với làn da tái nhợt của cô, áo T shirt mỏng không che được cơ bụng tám múi của người nào đó. Cho dù không thấy mặt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tính xâm chiếm tản ra trên người hắn ta.

Ánh mắt của cô rơi xuống đôi giày màu đen sáng loáng, dù không nhìn được ra là của hãng nào nhưng cô biết người đàn ông ăn mặc như vậy thân phận sẽ không đơn giản.

Dù ăn mặc tùy ý nhưng trên người hắn vẫn toát ra khí chất lạnh lẽo đến đáng sợ. Cô không nhịn được liếc nhìn lên liền chạm phải một ánh mắt sâu tựa như một con sói đang chăm chú nhìn mình, khiến cả người cô như sét đánh giữa trời quang, cứng đơ ngay tại chỗ.

Mặt bên trái của người đàn ông có một vết sẹo dữ tợn kéo dài đến mắt, hắn cầm khăn lông của cô đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi, giống như đang quan sát cô.

Hai người đứng rất gần, thậm chí hắn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt toả ra trên người của cô. Trong mắt hắn, cơ thể gầy yếu của cô như một loại hấp dẫn. Bởi vì trong mắt những kẻ hung ác như bọn họ, những cô gái xinh đẹp mảnh mai kia không phải gợi lên trong họ sự dịu dàng thương tiếc, mà ngược lại là nhẫn tâm đùa giỡn và chà đạp.

Khăn lông trên vai rõ ràng không giấu được đường cong xinh đẹp của thiếu nữ, lớp vải ướt sũng dính vào da, từ góc độ của của hắn nhìn đến có thể thấy rõ hình dáng áo ngực của cô.

"Đồ của cô." Ánh mắt nóng bỏng của hắn như dính chặt trên người của cô.

Nhìn bàn tay của hắn duỗi ra, sắc mặt Thương Lam bỗng trở nên trắng bệch, ánh mắt của hắn như nói cho cô biết, hắn có ý đồ khác.

Toàn thân cô run lên, ngã về phía sau. Trí nhớ rời rạc của cô từ từ chắp ghép lại, từng chút từng chút hiện lên. Một luồng khí lạnh truyền đến sống lưng, theo bản năng cô níu chặt lấy khăn tắm trên người.

Người đàn ông hơi nhíu mày, có chút kinh ngạc trước phản ứng của cô, nhưng vẫn chầm chậm bước về phía cô mấy bước, nói: "Cô không cần khăn của mình nữa sao?"

Nghe thấy tiếng bước chân của hắn càng ngày càng đến gần mình, bóng của người đàn ông bảo trùm lên người cô, như tấm lưới dày bao phủ lấy mình. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng khiến Thương Lam có cảm giác bị đè nén.

Bỗng nhiên đôi mắt cô mở lớn, nhịp tim chợt tăng nhanh gấp đôi so với bình thường. Cho dù là khi đối mặt với Triển Mộ cũng chưa bao giờ khiến cô sợ đến như vậy.

Thương Lam hít sâu một hơi, không kìm nổi mà phải lùi lại. Mặc dù cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, nhưng đầu vai cô khẽ run. Giờ khắc này, toàn bộ cảm giác đều tập trung vào thị giác, nhìn kĩ hơn, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở chết chóc không ngừng toả ra trên người đàn ông này.

Nghe nói khi con người khủng hoảng cực độ là lúc ngay cả âm thanh cũng không phát ra được .

Ngày trước khi Thương Lam đọc được đoạn này trong sách còn cảm thấy nghi ngờ, hôm nay chính mình rơi vào hoàn cảnh đấy khiến cho cô không thể không tin được.

Tiếng cười bén nhọn vẫn vang vọng trong đầu cô . . . . . Và ánh mắt lạnh lẽo đến cực độ của người đàn ông kia. Trong khoảnh khắc đó, cho dù cô kêu cứu như thế nào, gào thét đến chói tai, hắn vẫn nhìn một cách vô tình, so với việc đem cô lăng trì còn tàn nhẫn hơn. . . .

"Này! Cô làm sao vậy?" Người đàn ông cảm thấy thú vị, quan tâm đưa tay chạm vào cô, nhưng đầu ngón tay chưa kịp chạm vào bả vai thì cô liền hét lên một tiếng, chạy trốn về hướng phòng mình.

Cô chạy trốn quá nhanh, ngay cả khăn tắm ở trên vai rơi xuống lúc nào cũng không biết. Người đàn ông sững sờ tại chỗ, không ngờ cô lại có phản ứng lớn như vậy.

Nhìn bóng lưng chạy trốn của cô, hắn dừng một chút, đôi chân dài bước đến cúi xuống nhặt lên chiếc khăn tăm mà cô gái làm rơi dưới đất, bàn tay sờ lên lớp vải ướt mềm, phía trên vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của thiếu nữ. Để lên mũi hít một hơi, thậm chí hắn có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng phảng phất.

Thương Lam đóng "Rầm" một tiếng. Khi cửa phòng khép lại, nháy mắt hai chân cô mềm nhũn ngã trên  mặt đất. Co hai chân lên, cho dù ôm thật chặt lấy bản thân mình nhưng từ sâu trong linh hồn, cô vẫn cảm thấy sợ hãi không ngừng.

Trong căn phòng nóng như lò thiêu đó, vô số bàn tay túm lấy cô, còn có cả ánh mắt của người đàn ông lạnh như băng kia. Vào lúc này, những ký ức đó tràn đầy trong đầu của Thương Lam, giống như bị dao khắc sâu vào trong tận xương tuỷ, cho dù bị cắt gân rút tuỷ cũng không thể nào xoá được sự sỉ nhục đó.

Thương Lam ôm mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, trên mặt trắng bệch đến dọa người.

Cô nhận ra hắn!

Cho dù hắn có hoá thành tro cô cũng sẽ không quên!

Hắn bắt cô rồi mang ra cưỡng hiếp, sau đó liền ném cho bọn đàn em đùa bỡn, cuối cùng dùng một cây đuốc chôn vùi cô trong biển lửa.

Cô lắc đầu như muốn rũ bỏ những hình ảnh kia ra khỏi đầu, nhưng càng muốn quên thì những thứ đó lại càng khắc sâu trong trí nhớ, khiến cho cô vĩnh viễn nhớ đến bộ dạng kêu khóc của mình khi ở dưới thân của hắn, ánh mắt mắt hắn lạnh lẽo nhìn mình bị hắn chà đạp, khoảnh khắc bị bọn chúng ném vào trong biển lửa, tuyệt vọng khi nhìn chúng cười lớn rồi bỏ đi.

Gian phòng này là phòng ngủ không có cửa sổ, trong không gian thu hẹp mỏng manh làm cho người ta hít thở không thông. Vốn dĩ là căn phòng được trang trí tinh xảo nhưng bây giờ bỗng trở nên đáng sợ, khiến cô không muốn ở lại dù chỉ một phút!

Thương Lam chống đỡ cơ thể mình đi dọc theo vách tường. Cô kéo ra chiếc vali ở góc tường, rút một bộ quần áo bên trong ra thay, ngay cả bộ quần áo ướt vừa cởi ra cũng không quan tâm, vất đại lên trên bàn. Thừa dịp không có lái thuyền, cô xách theo hành lý của mình vội vã chạy ra khỏi du thuyền.

6 giờ chiều, khi máy bay hạ cánh, Triển Mộ đi theo đám người xuất hiện ở phi trường. Khóe môi nhếch lên cười, bộ dạng thong dong thản nhiên không nhanh không chậm. Khi vừa mở máy, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

Không do dự bắt máy, đầu kia truyền đến âm thanh của Nguỵ Vô Lan:

"Triển Mộ!"

"Chuyện của công ty liền giao cho cậu." Anh nói ra như chuyện đương nhiên: "Cực khổ cho cậu rồi." Lời nói này không có nửa điểm thành ý.

Ngụy Vô Lan ở đầu bên này chợt nhăn mày: "Du thuyền của cô nàng kia ít nhất phải mười ngày mới có thể đến nơi, anh đến sớm như vậy làm cái gì."

"Có một số việc tôi muốn chuẩn bị trước." Triển Mộ đón một chiếc taxi, khi xe chậm rãi chạy nhanh trên đường nhỏ, ánh mắt của anh rơi vào phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang không ngừng lùi về phía sau.

Trấn nhỏ rất yên tĩnh, người dân đơn thuần chất phác, phong cảnh nên thơ, không khí trong lành. Khó trách cô lại chọn dừng chân ở lại địa phương này, quả thật điều này phù hợp với tính tình của cô.

"Anh bạn! Cậu tới du lịch sao?" Xuyên qua kính chiếu hậu, tài xế tán gẫu với anh: "Tính ở lại chơi bao lâu? Trấn nhỏ của chúng tôi nổi danh nhất chính là núi Lạc Đà ở phía nam, cậu có rãnh rỗi nhất định phải đi xem một chút. Nếu cậu thích, bây giờ đi luôn."

Tài xế nhiệt tình chỉ một ngọn núi hướng cách đó không xa.

Triển Mộ nhìn theo ngón tay của ông ấy, quả thật thấy một ngọn núi cao, anh cười nói: "Có thời gian tôi sẽ đi, bác dừng lại ở đầu đường phía trước được rồi."

Trả tiền taxi, anh xuống xe bước vào một cửa tiệm rượu. Hướng mắt nhìn một chút, trước mắt chỉ có toà nhà này được coi là khách sạn ở thị trấn này. Nhận lấy thẻ phòng trên tay quản lý đang nhiệt tình chỉ dẫn, mở phòng ra.

Ban đêm, trấn nhỏ rất an tĩnh. Khi chưa đến 7, 8 giờ tối, nhà nhà đã đóng cửa đi ngủ rồi, không có sự ồn áo náo động như thành phố. Ở trong một phòng có cửa sổ sát đất, xa xa Triển Mộ có thể thấy ngọn núi Lạc Đà, bầu trời đầy sao. Tỉ mỉ thưởng thức rượu đỏ, loại yên tĩnh này thật đặc biệt, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Anh nhìn về phương xa, làm ra tư thế mời rượu, trong mắt tràn đầy sự chiếm hữu.

Giống như khi mèo bắt chuột, luôn muốn đùa giỡn một phen mới nuốt vào bụng. Nhưng anh không phải mèo, anh là mãnh hổ, lúc này anh cũng phải kiên nhẫn với cô, anh hưởng thụ quá trình nhổ từng cái từng cái gai nhọn trên người cô, nhìn cô từ từ tuyệt vọng đầu hàng, chấp nhận. . . . . .

Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của Thương Lam, khoé miện Triển Mộ chợt nở nụ cười tàn nhẫn. Khung cảnh ở cái trấn nhỏ này không tệ, có lẽ bọn họ có thể hưởng tuần trăng mật trước ở chỗ này. Trong thời gian này, Tiểu Lam có thể mang thai đứa bé của anh thì càng tốt.

Ban đêm, không gian trên mặt biển đen kịt. Tám giờ sáng hôm qua, du thuyền xuất phát từ thành phố B đã dừng lại trên biển. Nhưng khi nhìn vào bên trong, dù là phòng ăn, phòng khách, quầy rượu, những nơi vốn chật ních người thì hôm nay lại không tìm được bóng dáng một ai, mấy người đàn ông cao to lực lưỡng, trong tay cầm súng đang đi lại trên hành lang.

Bốn phía yên tĩnh, ngoại trừ tiếng giày dẫm trên đất "Cộc cộc" thì không còn âm thanh nào khác.

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, phảng phất mùi máu gay mũi. Người đàn ông liếm khoé miệng một cái, một luồng khí lạnh lẽo từ trên người hắn toả ra xung quanh, đó là hơi thở của kẻ đã lăn lộn nhiều năm trên đao súng mà thành.

Hắn đứng lẳng lặng ở đầu thuyền, mắt nhìn xuống những người quỳ gối trên boong tàu, vết sẹo trên mặt trái dữ tợn giống như ác quỷ bóng đêm, dễ dàng lấy đi tính mạng người khác.

Những người kia đều là du khách ra ngoài du lịch, vốn mang theo tâm trạng vui vẻ để lên đường, nhưng không ngờ sẽ gặp phải cướp biển. Hôm nay, ngoại trừ những kẻ tiếp ứng bên trong, tất cả đều bị bắt lại, trói chặt tay, quỳ gối ở trên boong tàu.
.

Chung quanh là những người đàn ông to cao, cầm súng đứng trông chừng, nhìn ra phía xa hơn, chỉ thấy những nhân viên an ninh nằm ở trong góc, trên người họ đã be bét máu, không còn nhúc nhích. Bốn phía tràn ngập mùi chết chóc.

"Thủ lĩnh!"

"Đã tìm hết chưa?" Ánh mắt của người đàn ông quét một vòng ở trong đám người, bình thản hỏi: "Chỉ có tưng đây người?"

"Vâng! Đã tìm toàn bộ."

Người đàn ông hơi nhíu mày, ánh mắt nhin trong đám người một làn nữa, nhưng không cách nào tìm được dáng vẻ gầy yếu kia.

"Thủ lĩnh! Những người này xử lý như thế nào?"

Hắn cúi đầu, ánh mắt tàn nhẫn: "Không giữ lại một ai."

Lập tức, trong đêm tối yên tĩnh, tiếng phụ nữ thét chói tai và tiếng trẻ con gào khóc vang lên cùng tiếng súng, nhìn xa như bức tranh hoa Bỉ Ngạn, đỏ rực một góc.


Bình Luận (0)
Comment