Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 20

Sheena đi rồi, Tô Kiến Quân liền bảo Lưu Hà và Từ Quyên về nhà trước, đóng cửa, ngồi trong nhà trái lo phải nghĩ, đều cảm thấy chuyện này có chút kì quặc, theo lời Sheena thì tổng giám đốc của họ coi trọng tay nghề hai cha con và sự phục vụ của Tô ký, cho nên muốn đầu tư cho bọn họ, giúp Tô ký mở một hệ thống nhà hàng, đối với cha con họ mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng khiến ông nghĩ không ra chính là, nếu muốn mở một hệ thống nhà hàng thì Hoàn Vũ quốc tế tự mở không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, nói thật ra thì, tuy tay nghề của cha con họ cũng tốt nhưng so với đầu bếp của các khách sạn lớn nhất định có chênh lệch không ít. Tô Kiến Quân từng nghe Tô Thần nói qua về công ti lớn này, với thực lực của bọn họ, căn bản không cần phí thời gian và tinh lực mà lừa gạt loại nhà hàng nhỏ như Tô ký này, cho dù bọn họ thực có tính toán khác, vậy thì là tính toán cái gì đây? Tô Kiến Quân ngắm nghía quanh cửa hàng, ngoại trừ nhà hàng nho nhỏ này, cha con họ còn có cái gì khiến người khác nhớ thương? Mặc dù Tô Thần và Đỗ Thăng cộng tấc mở công ti thương mại, trong lòng ông cũng hiểu, cuối cùng thì công ti ấy thuộc về ai. Tô Kiến Quân càng nghĩ càng rối, nhất thời không có chủ ý gì, đành gọi điện cho Tô Thần, nói giản lược một chút chuyện xảy ra.

“Vâng, con biết rồi, cha, trong điện thoại khó nói rõ, hôm nay con về sớm một chút, cha con ta thương lượng lại sau.”

Tô Thần buông điện thoại, cũng thấy được chuyện này quá đột ngột, trước đó căn bản không có dấu hiệu gì. Suy nghĩ của cậu và cha giống nhau, chuyện này tuyệt đối có kì quặc, nhưng lúc này cậu không nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào.

Đỗ Thăng mới từ cục thương kiểm về, có một đơn hàng nhập khẩu cần giấy tờ chứng minh nguồn gốc, hôm nây vừa tới cục thương kiểm nộp. Vừa vào cửa , đã thấy Tô Thần nhíu chặt mày như đang suy nghĩ điều gì. Không thèm hỏi tới, Đỗ Thăng thả túi tài liệu, chạy tới trước cái quạt, thoải mái thở dài một hơi, chạy cả một buổi sáng, người đều ướt đẫm, trước đây hắn chưa từng chịu qua cái khổ này đâu.

Tô Thần cầm tư liệu Đỗ Thăng mang về, tỉ mỉ lật lật, phát hiện không có sai sót gì liền gọi điện cho xưởng, buông điện thoại, thấy Đỗ Thăng còn đang hóng gió, mở miệng nhắc hắn, “Người đầy mồ hôi còn hứng gió, cẩn thận cảm lạnh.”

“Không việc gì” Đỗ Thăng vẫy vẫy đầu, nghĩ áo sơ mi trên người dính khó chịu liền lột ra, ‘Cậu vừa suy nghĩ gì vậy, mặt nhăn thành chữ “xuyên” (川) luôn?”

Tô Thần hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, Đỗ Thăng không biết tính hướng của cậu, cứ thế trắng trợn trần nửa người mà lượn lờ trước mặt cậu, thân hình trẻ trung toát ra nhiệt khí làm cổ họng cậu khô khốc.

“Không có gì, hôm nay trong nhà tôi có việc, về trước nhé. Tư liệu của khách hàng tôi chỉnh lí xong rồi, hóa đơn thì cậu tới anh Đỗ tài vụ lấy.” Nói xong, xốc túi, vội vội vàng vàng ra cửa.

Phía sau cậu, Đỗ Thăng chớp chớp mắt, tiểu tử này hôm nay sao thế?

Tô Thần ra khỏi phòng làm việc, thở phào một cái, lại nhịn không được mà cười ra tiếng, từ lúc sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên luống cuống tay chân, xem ra mình bận quá quên cả chuyện này. Ngẫm lại, mình nhòm một cậu choai choai mà chảy nước miếng, thật là càng sống càng đi lùi a.

Về đến Tô ký, thấy cha đang ngồi trên ghế hút thuốc, TV vẫn mở nhưng đang chiếu cái gì chắc ông cũng không để ý. Tô Thần bước đến, tắt TV, đưa gạt tàn cho cha, “Cha, con về rồi, tàn thuốc sắp rơi cả xuống đất kìa.”

Tô Kiến Quân vội dập thuốc, “Về rồi a, con ăn chưa?”

‘Chưa ạ” Tô thần vừa nói vừa tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh, phát hiện có canh mì lạnh, nếm chút, chua ngọt vừa khẩu vị cậu, biết Tô Kiến Quân chuẩn bị riêng cho cậu, vui rạo rực lôi ra, đun nước sôi, thả mì, lại nhúng qua nước lạnh, thả vào bát, rót canh, bưng ra ngoài.

“Cha, cha có ăn không ạ?”

“Cha ăn rồi, này là phần cho con đấy.” Tô Kiến Quân lại vào bếp, cắt nửa quả dưa chuột, một quả trứng kho, chặt cái chân vịt, bưng ra bỏ trước mặt Tô Thần, “Ăn từ từ, có ai giật của con đâu.” Chỉ một lát, cái bát mì của Tô Thần chỉ còn một phần ba.

“Hô,” Tô Thần gật gật, gắp một miếng thịt vịt, “Cha, nãy cha gọi cho con nói chuyện Hoàn Vũ muốn đầu tư cho chúng ta, cha nói lại tỉ mỉ chút nữa cho con đi.”

“Cứ thong thả, con ăn đi đã, ăn xong rồi nói.”

Tô Thần ăn xong mì, thu dọn bất đũa, xong xuôi, Tô Kiến Quân liền thuật lại một lượt lời Sheena nói hôm nay, Tô Thần nghe, cũng không xen mồm, kể xong, Tô Kiến Quân liền nói ra nghi hoặc của mình, “Con à, cha càng nghĩ càng thấy kì quặc, nhưng mà, một công ti lớn như vậy cũng chẳng cần lừa chúng ta. Con gặp vị tổng giám đốc kia rồi, con nói xem aanh ta là người thế nào?”

Tô Thần nghĩ nghĩ, “Chà à, con có gặp qua tổng giám đốc Hoàn Vũ quốc tế, nhưng cũng chưa nói được mấy câu, còn về chuyện vì sao đột nhiên muốn đầu tư cho chúng ta, con cũng không rõ lắm.” Tô Thần dừng một chút, “Nhưng mà, con nghĩ anh ta chắc không vô duyên vô cớ mà lừa chúng ta. Sheena lưu danh thiếp cho cha phải không? Trên đó có số điện thoại, mai con gọi đến hỏi cụ thể xem thế nào.”

Tô Kiến Quân ssuy nghĩ một chút, cũng thấy Tô thần nói có lí, liền đưa danh thiếp của Sheena cho Tô Thần. Tô Thần cầm lại, nhìn chức vụ và tên tuổi trên đó, chức vụ chính thức của Sheena là trợ lí đặc biệt của tổng giám đốc, không phải như cô vẫn hay nói là thư kí của tổng giám đốc, xem ra cô gái này không đơn giản.

Hôm sau, Tô Thần gọi điện cho Đỗ Thăng, nói với hắn hôm nay mình có việc riêng không tới công ti, nếu có chuyện gì, mai cậu tới sẽ giải quyết. Đỗ Thăng buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây đi? Con lang liều mạng Tô Thần hôm nay bỏ bê công việc.

Tô Thần sau đó lại gọi cho Sheena, dường như đối phương dự kiến trước chuyện này, vô luận cậu hỏi gì đều nhất nhất giải đáp, hơn nữa lời lẽ khẩn thiết, nói tổng giám đốc bọn họ thấy được giá trị kinh doanh của Tô ký, cho nên mới mong muốn đầu tư. Hơn nữa tập đoàn tài chính Hoàn Vũ đã sớm muốn nhúng tay vào kinh doanh ẩm thực, chỉ là chưa tìm được thời cơ và con người thích hợp, mà Tô Thần vừa lúc phù hợp với yêu cầu về tài đức mà tổng giám đốc đặt ra, cho nên mới coi trọng Tô ký, lời lẽ khiến cho Tô thần cũng bắt đầu nghĩ mình thật không biết phải trái.

“Cậu chủ Tô à, không phải chị Sheena nói ngoa, người được tổng giám đốc chúng tôi để mắt đều có bản lĩnh thật sự, sau này, lương một năm lấy trăm vạn làm đơn vị tính đó. Nếu cậu còn lo lắng gì thì cứ tới Hoàn Vũ một chuyến, không cần ngại, chúng ta trực tiếp nói chuyện một chuyến, chị nghĩ, chuyện này với Tô ký và bản thân em đều là cơ hội tốt đấy.”

Tô Thần lo lắng một chút, nghĩ Sheena nói không sai, dù sao, cậu cũng đã từng đọc qua tư liệu đánh giá Sở Thiên Dương của dư luận sau này, không thấy nói phẩm hạnh của anh ta có vấn đề gì, năng lực làm việc và con mắt nhìn người của anh ta đúng là hạng nhất. lần này Hoàn Vũ quốc tế có thể chủ động tìm mình đúng là một cơ hội tốt. Tuy nói mình à Đỗ Thăng cộng tác mở công ti nhưng nói thực ra, về mặt tài chính hay một phương diện bất kì nào đó của công ti này đều do Đỗ Thăng chiếm phần lớn, lại còn trộn thêm một ít dây dợ từ Đỗ thị, hắn có thể cùng cậu hợp tác là do coi trọng năng lực của cậu chứ không có khác, tương lai có nhân tài thương mại khác tiến vào, Tô Thần không có bao nhiêu chắc chắn có thể ở lại công ti này lâu dài.

Nghĩ đi nghĩ lại, thương lượng thêm cùng Tô Kiến Quân, Tô Thần quyết định tới Hoàn Vũ quốc tế một chuyến.

Sở Thiên Dương đang cùng bạn bè ở quán bar tiêu khiển, nghe Sheena báo cáo xong, buông điện thoại, lại thấy bạn bè nhìn mình chăm chú.

“Sao thế?” Sở Thiên Dương cười cười nhấc ly rượu.

“Sở, mỗi lần nhìn cậu cười như vậy, tôi lại sợ.” Ben nói, “Tôi còn nhớ, lần trước cậu cười như thế, hôm sau cổ phiếu của công ti vẫn đối đầu với cậu liền rơi luôn.”

“Ha, cậu không nói tôi cũng quên mất đấy.” Sở Thiên Dương cười vỗ vỗ vai Ben, “Hóa đơn hôm nay tính vào khoản của tôi nhé.” Nói xong cầm lấy một mũi phi tiêu, ném, chính giữa hồng tâm.
Bình Luận (0)
Comment