Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 65

Tô Thần tỉnh lại, đờ người vài giây mới nhớ ra mình đang ở đâu. Nhắm mắt bóp bóp trán, gần đây bận quá, cậu lại mắc phải bệnh huyết áp thấp, sáng sớm lúc mới thức dậy luôn mơ màng một lát. Tỉnh táo hơn, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt bắt gặp hình ảnh Sở Thiên Dương nằm dài bên cạnh ngủ say. Tô Thần chợt nổi hứng thú, nghiêng người chống tay ngồi dậy, trước đây cậu chưa từng quan sát kĩ hình dáng anh lúc ngủ. Mấy lọn tóc đen nhánh rơi xuống trán, lông mày đen đặc, cái mũi rất thẳng và cao – có thể do anh là con lai, lông mi cong cong tạo thành hai cái bóng hình quạt, râu mọc xanh nhàn nhạt trên cằm. Tô Thần vươn tay sờ sờ cằm mình, cậu thuộc dạng thể mao nhạt, 4, 5 ngày cũng chẳng cần cạo râu.

Tô Thần đang nghĩ ngợi, Sở Thiên Dương đã mở mắt, con ngươi màu lam in hình bóng mơ hồ của Tô Thần, “Chào buổi sáng, đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Tô Thần cười cười cúi đầu hôn lên khóe miệng anh, “Tỉnh rồi thì rời giường đi, em đi làm điểm tâm.” Nói xong, cậu xốc chăn định dậy.

Chưa kịp ngồi hẳn dậy, Sở Thiên Dương đã nắm thắt lưng cậu ấn về giường.

“Không nghịch nữa,” Tô Thần đẩy anh ra, “Dậy mau nào, ăn xong em còn phải đến nhà hàng xem thế nào.”

Sở Thiên Dương không chịu buông cậu ra ngay mà cầm hai tay cậu ấn lên trên đỉnh đầu, cúi xuống cắn cắn cổ cậu, “Còn sớm mà.”

Nói xong, không đợi Tô Thần kịp phản ứng, anh nhanh chóng nhấc một chân cậu vắt lên thắt lưng, một tay lần xuống bên dưới cậu, mở rộng vài cái, thuận lợi tiến vào bên trong. Thân thể đã bị khai phá còn mang theo dư vị đêm qua khiến Tô Thần cảm nhận được khoái cảm bị lấp đầy, nhếch miệng thở dồn dập, hô hấp bắt đầu hỗn loạn, bèn nghiêng đầu cọ sườn mặt vào gối muốn giảm bớt một chút cảm giác kịch liệt này.

Sở Thiên Dương thấy mặt cậu bắt đầu hồng lên bèn cười cười, hôn lên miệng cậu, “Thế nào? Có muốn thêm chút nữa không?”

Tô Thần bị Sở Thiên Dương trêu chọc tức nghiến răng, giãy được một tay ra, nắm lấy tóc anh kéo đầu xuống gần hôn mạnh lên đôi môi còn đang cười cợt, “Chết tiệt, động mau.”

Sở Thiên Dương bị vẻ tức giận của cậu chọc cho cười ra tiếng, khiến bộ phận còn đang ở bên trong Tô Thần cũng rung động theo, Tô Thần cảm nhận được chấn động nho nhỏ đó, nhịn không được lật mình, đè Sở Thiên Dương lại, “Anh, khốn kiếp.”

Sở Thiên Dương đỡ thắt lưng Tô Thần, vươn đầu hôn lên điểm nhỏ trên ngực cậu.

Dần dần, tiếng thở dốc, tiếng va chạm thay thế cho tiếng cười khẽ, hai thân thể trẻ trung quấn quít lấy nhau trên giường, cùng hưởng thụ khoảnh khắc mãnh liệt của tình yêu.

Xong xuôi, Sở Thiên Dương đè lên thân mình Tô Thần lười biếng không chịu đứng lên. Tô Thần đẩy không được, nổi cáu, một cước đạp anh rơi xuống giường. Lườm người đàn ông đang cố cười khổ, Tô Thần cũng ngồi lên, mặc áo sơ mi, nhìn đồng hồ trên tường, oán giận, “Đã muộn thế này rồi, biết thế lúc nãy cứ trực tiếp đá anh xuống giường cho xong.”

Nói xong, cậu sửa sang lại quần áo một chút, đẩy cửa ra ngoài luôn.

Sở Thiên Dương cảm thấy thật bất đắc dĩ, tình cảnh anh bây giờ, liệu có thể dùng câu ‘xài xong vứt luôn’ không nhỉ?

Oán giận thì cứ oán giận nhưng Tô Thần không bực tức nhiều lắm, rửa mặt xong, cậu vào bếp, tối qua cậu có ninh sẵn cháo trứng muối thịt nạc trong nồi cơm điện, đun nóng lên là được, Tô Thần nghĩ một chút, mở tủ lạnh lấy mấy quả trứng gà, lại lấy thêm túi bột mì trong chạn bát, chuẩn bị rán bánh trứng. Bánh này vốn có thêm hành băm nhưng lần trước thấy Sở Thiên Dương không thích nên cậu không cho thêm.

Tô Thần đang đánh trứng gà, Sở Thiên Dương vừa rửa mặt xong, bước tới gần, tì vào cạnh cửa bếp, nhìn cậu bận rộn, cười nói, “Tô Thần, em xem, chúng mình bây giờ giống vợ chồng mới cưới không?”

Tô Thần không quay lại, bỏ bát trứng sang bên cạnh, bắt đầu nhào bột, “Giống cái đầu anh ấy! Em xem thì có mà giống địa chủ với hầu gái ngày xưa thì có.”

Sở Thiên Dương nghe thấy cậu ví von đùa như vậy bèn bước lại gần, ôm cậu từ phía sau, tì đầu lên vai cậu, “Oan quá, anh nào dám xem em như người hầu.”

“Được là người hầu thì đã tốt!” hai tay Tô Thần đều dính bột mì, không đẩy Sở Thiên Dương ra được, đành nghiêng đầu, lấy trán đẩy đẩy cái đầu đang ghé trên vai mình, “Người hầu nhà khác chỉ phụ trách nấu cơm quét tước, em đây thì sao? Giặt giũ nấu nướng không nói, lại còn phải hầu ngủ! Tính ra, em còn khổ hơn người hầu đấy!” nói xong, lấy khuỷu tay huých Sở Thiên Dương, “Tránh ra nào, không thấy em đang bận à? Định nhịn chắc? Em không muốn bị đói bụng.”

Sở Thiên Dương đành buông cậu ra, bĩu môi, “Anh bảo này, cưng à, em chả có tế bào lãng mạn nào à?”

Tô Thần mở nước rửa tay, lấy khăn lau khô, mở bếp, rót dầu vào chảo, hừ một tiếng, “Lãng mạn? Mài ra ăn được không?” nói xong, dùng muôi múc bột mì đã nhào vào chảo, san nhẹ, một cái bánh trứng xinh đẹp hình thành, lật mặt bánh, màu vàng óng của mặt chín tỏa mùi thơm nức, bụng Sở Thiên Dương rất đúng lúc kêu ọc ọc.

Tô Thần quay lại nhìn anh, xúc cái bánh đã chín ra đĩa, lấy đôi đũa nhét vào tay anh, “Ăn đi, cậu chủ, giờ biết được cái cậu gọi là lãng mãn với chuyện no bụng, cái nào quan trọng hơn chưa?”

Sở Thiên Dương cười cười, gắp bánh cắn một miếng, lớp ngoài mềm mềm, có hương vị trứng gà, nóng hôi hổi nhưng ngon khiến anh muốn nuốt cả đầu lưỡi. Vài miếng, bánh đã an vị trong dạ dày, anhh sờ sờ bụng, lại nhìn nhìn Tô Thần, ý bảo còn muốn cái nữa!

“Hết rồi, muốn ăn thì ra ngoài kia chờ, không thì không cho ăn.” Tô Thần nói xong liền quay đầu, không nhìn anh nữa, chuyên chú rán bánh.

Sở Thiên Dương so sánh một lát, rốt cuộc, lãng mạn khuất phục uy lực của cái bụng.

Lát sau, bánh trứng đã rán xong, cháo thịt nạc cũng đã đun nóng, Tô Thần mở nồi cơm điện, mùi hương thơm ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng. Tô Thần múc vào bát bưng ra, sau đó lại vào bếp xắt hai quả trứng vịt muối cậu tự làm, không mặn không nhạt, ăn với cháo rất vừa miệng.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, gần đây Tô Thần đang định mở thêm chi nhánh, địa điểm cụ thể chưa xác định được nên định hỏi ý kiến Sở Thiên Dương.

Sở Thiên Dương ăn xong cháo lại múc thêm bát nữa, “Theo anh, Tô ký giờ đã có thị trường vững chắc ở Bắc Kinh và Thiên Tân, em có thể chọn thành phố nào xa xa một chút để mở rộng thị trường, chuyện này, mấy quản lí dưới tay em lo được đấy. Hương Mãn Đường giờ còn chưa hình thành vị trí riêng, nên đợi thêm một thời gian nữa. Lần trước em nói với anh là có dự định tốt nghiệp sớm, chắc cũng không có tinh lực quan tâm nhiều như vậy, trước tiên cứ lo chuyện tốt nghiệp đã. Tô ký có thể mở rộng trước, Hương Mãn Đường thì đợi đến lúc em tốt nghiệp xong rồi hãy tính.”

Sở Thiên Dương không nói thẳng nên đặt chi nhánh mới của Tô ký ở đâu mà chỉ đưa ra kiến nghị chung chung. Tuy anh và Tô Thần quyết định đến với nhau nhưng cả hai không xen vào sự nghiệp của nhau. Qua một thời gian tìm tòi, Sở Thiên Dương đã biết ranh giới cho phép của Tô Thần ở đâu, mà anh cũng rất thông minh, chỉ dừng ở bên ngoài ranh giới. Nếu Tô Thần không chủ động bước ra, anh sẽ vĩnh viễn không vượt qua nó. Anh không phải là cậu nhóc ngây ngô muốn nắm giữ mọi thứ liên quan đến người yêu mình, bởi vì một tình yêu như vậy không thể lâu dài. Tuy anh có mong muốn chiếm giữ nhưng nó luôn dừng ở phạm vi Tô Thần có thể tiếp thu, về điểm này, cuộc nói chuyện lần trước với Tyson đã giúp anh rất nhiều.

Tô Thần ngẫm nghĩ một lát, thấy Sở Thiên Dương nói có lí. Đối với chuyện anh lảng tránh trả lời chi tiết, cậu cũng không nghĩ nhiều, “Ừ, em biết nên làm thế nào.” Nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, kéo Sở Thiên Dương qua hôn một cái, “Ái phi nói có lí, rất đúng ý trẫm. Hôn nàng một cái gọi là tưởng thưởng nhé.”

Sở Thiên Dương nháy nháy mắt, “Tạ chủ long ân.” Nói xong, đè đầu Tô Thần lại hôn cho đủ, xong còn liếm liếm khóe môi, “Như vậy mới đúng.”

Tô Thần cười cười, múc thêm một bát cháo nữa. Mà lúc này, Sở Thiên Dương đã ăn hết bát thứ ba, Tô Thần nhìn anh, lạnh lùng bảo, “Sở Thiên Dương, em cảnh cáo anh, nếu anh mà ăn đến béo thành lợn là em đá anh ngay.”

Hai người ăn xong đã gần 9h, Sở Thiên Dương lái xe đưa Tô Thần tới Tô ký rồi mới đi làm.

Tô Thần chào hỏi với nhân viên rồi lên thẳng lầu 2, vào phòng nghỉ của nhân viên, ngoài ý muốn thấy Lưu Hà và Từ Quyên đang ở đó, mắt Từ Quyên đã hồng cả lên, lại nhìn Lưu Hà, thấy cô rất vui vẻ, có chuyện gì thế?

“Sao thế?”

“Cậu chủ, đến rồi à.” Lưu Hà cười chào Tô Thần.

“Ừ” Tô Thần gật đầu, quay sang Từ Quyên, “Quyên tử, em làm sao vậy, ai bắt nạt em à?”

“Không” Từ Quyên lau nước mắt, “Anh Thần, sao hôm nay anh lại tới?”

“Đừng đánh trống lảng, làm sao mà khóc? Nói cho anh, anh trả thù cho em.”

Tô Thần còn định gặng hỏi, Lưu Hà kéo cậu sang, khẽ nói, “Cậu chủ, thực ra là chuyện vui.”

“Chuyện vui?”

“Vâng.” Lưu Hà gật đầu cười, “Cậu còn nhớ cậu Lữ Binh kia không?”

“A, cậu ta bắt nạt Quyên tử?”

“Không phải.” Lưu Hà lắc đầu, “Lần trước cậu nhóc kia làm theo lời cậu, viết kiểm điểm đưa cho Quyên tử, viết được vài cái thì bắt đầu viết thư tình.”

Hử? Hai mắt Tô Thần đảo đảo, có chuyện hay nha!

Từ Quyên định bịt miệng Lưu Hà, Tô Thần ngăn cô lại, “Quyên tử, không muốn chị Hà nói thì em tự nói đi, được chứ?”

Từ Quyên nghe vậy, ngượng ngùng đỏ mặt, không hề giống thái độ hấp tấp như xưa, “Thì, thì như thế ấy.”

“Như thế là như thế nào?”

“Thì, thì chúng em quen nhau rồi.” Từ Quyên nói xong, đỏ mặt dậm chân, “Anh Thần trêu người ta.”

Lưu Hà cười, vỗ vai Từ Quyên, “Rồi rồi, đừng giận mà.”

Từ Quyên đỏ mặt, nói tiếp, “Bọn em quen nhau một thời gian rồi, cha mẹ em với cha mẹ Binh tử đều đã biết, lần trước cha mẹ em đến thăm, Binh tử đã gặp mặt rồi. Họ cũng rất vừa lòng Binh tử. Binh tử bảo, tết năm nay đưa em về ra mắt cha mẹ, anh ấy đã đưa ảnh chụp cho cha mẹ xem rồi, hai cụ cũng thích em lắm. Đến năm sau, nếu không có gì bất ngờ sẽ tổ chức cho chúng em.”

“Đó là chuyện vui mà, em còn khóc cái gì?”

“Nhưng Binh tử bảo anh ấy là con trai duy nhất trong nhà, nếu chúng em lấy nhau, Binh tử nói muốn về quê tự mở quán kiếm tiền, sau đó đón cha mẹ em sang cùng nhau chăm sóc. Nhưng mà em không nỡ xa mọi người ở đây.”

Nói đến đó, Từ Quyên lại khóc lên, Lưu Hà vỗ lưng cô an ủi, “Được rồi, cô ngốc này, ở đời có bữa tiệc nào không tan, hơn nữa Thiểm Tây xa thì có xa nhưng cũng không phải không thể gặp nhau nữa. Binh tử nghĩ đến chuyện đón cha mẹ em sang cùng chăm sóc cho thấy cậu ta là một đứa con hiếu thảo, cậu ta tốt với em đến nỗi làm người ta ghen tị đỏ mắt, có được một người đàn ông như vậy,, em còn cái gì không hài lòng hử?”

Nghe Từ Quyên nói, Tô Thần cũng thấy cay cay mũi, hai người Từ Quyên và Lưu Hà cùng làm việc với cậu ngay từ khi mới lên Bắc Kinh không lâu, Tô Thần coi họ như người nhà, đột nhiên Từ Quyên phải đi, cậu cũng thấy không nỡ. Nghĩ tới đây, Tô Thần lại muốn cho cái tên Binh tử muốn bắt cóc Từ Quyên kia một trận.

Bất quá, Tô Thần ngẫm lại, chợt nói.

“Quyên tử, đừng khóc vội, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì ạ?” Từ Quyên lau nước mắt, quay sang.

“Anh định mở chi nhánh của Tô ký ở Thiểm Tây, em và Lữ Binh định về đó làm việc, hay là giao chuyện quản lí chi nhánh cho bọn em nhé. Thời gian đầu anh sẽ cử một người có kinh nghiệm quản lí đến giúp bọn em, sau khi bọn em lo liệu được thì chuyện chi nhánh ở đó giao cho hai đứa nhé.”

“Anh Thần, thế có được không?”

“Anh nói được là được. Em về bàn lại với Lữ Binh xem, nếu không có vấn đề gì, ngày mai đến gặp anh.”

“Ừm.” Từ Quyên gật đầu, viền mắt hồng lên, “Anh Thần, anh giúp chúng em như thế, em không biết phải nói gì nữa.”

“Không cần nói gì cả, chỉ cần kinh doanh tốt, kiếm tiền cho anh là được.”

“Vâng.”

Tô Thần bận bịu một buổi sáng, chiều đó có giờ học, bèn chào mọi người rồi đến trường. Vừa vào đến trường, Tô Thần cảm thấy có gì là lạ, có mấy người đi ngang qua cậu cứ quay sang chỉ trỏ. Tô Thần buồn bực, sao thế không biết?

Cho đến khi Tô Thần đi tới bảng thông báo, phút chốc hai mắt bỗng trừng to, bên trên dán một phong thư nặc danh, viết ‘Bí mật của sinh viên ưu tú Tô Thần khoa XX lớp XXX của quý trường’.

Phía dưới, là ảnh chụp, tuy lờ mờ nhưng Tô Thần vẫn có thể nhìn ra, đó là cậu và Sở Thiên Dương.

——— ———————-***——— ——————–

Thiểm Tây: nguyên tác bảo J thị, tra baidu thì nó bảo hoặc Sơn Tây Hoặc Thiểm Tây, nhưng mà Sơn Tây thì hơi gần nên chọn Thiểm Tây, bạn nào biết chính xác thì bảo mình nhé.

Đoạn cuối: cao trào cuối cùng đây, nhào dô, đoán xem ai ti bỉ thế nào? Và số phận nào đang chờ đợi hung thủ?
Bình Luận (0)
Comment