Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 51

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Con bé chẳng qua cũng chỉ là đứa con gái đang tuổi dậy thì, em làm như vậy thật sự ổn chứ?" Buổi tối trước khi ngủ, Tưởng Trọng Lâm tựa vào đầu giường nói chuyện với cô. Cố Nhược Ngu đang cầm một quyển tạp chí thời trang, nhìn ảnh người đàn ông nửa thân trên để trần đến nhập thần, bỗng nhiên nghe thấy Tưởng Trọng Lâm hỏi mới hồi phục tinh thần.

"Cái này gọi là giáo dục thực tế, em còn không rõ nó hay sao, tiểu thư được nuông chiều từ bé, em xem rời nhà đi ra ngoài rồi con bé làm sao bây giờ, đến lúc đó em không muốn nó khóc lóc tới tìm." Cố Nhược Ngu tùy ý giở tạp chí.

Tưởng Trọng Lâm hơi buồn cười, "Nói cứ như em không phải thiên kim đại tiểu thư vậy."

Cố Nhược Ngu lập tức trừng anh một cái, "Em còn chưa nói không phải a, em vẫn luôn thừa nhận điểm này, cho nên em mới không đi làm chuyện ngu xuẩn như rời nhà trốn đi. Cuộc sống ở chỗ nào cũng có thể tiếp tục, vì sao phải bắt chính mình chọn một đường gian nan nhất?" Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Quả nhiên là cách suy nghĩ kiểu Cố Nhược Ngu, Tưởng Trọng Lâm lắc đầu. Nhìn thấy cô vẫn đang xem tạp chí đến nhập thần, anh liền nhấc quyển tạp chí trong tay Cố Nhược Ngu đặt sang một bên, "Nên nghỉ ngơi rồi."

"Uy, em còn chưa xem xong đâu!" Cố Nhược Ngu muốn thò tay lấy lại, bị Tưởng Trọng Lâm dễ dàng chặn lại.

"Giờ đã khuya rồi, bảo bảo cũng muốn ngủ, lại nói em có thể xem những thứ có dinh dưỡng chút được không?" Tưởng Trọng Lâm liếc mắt nhìn bìa sách, tất cả đều là những nam nhân trang điểm kỳ quái, quần áo cũng mặc rất ít. Toàn là mấy tạp chí tùm lum.

Cố Nhược Ngu bĩu môi, "Anh không hiểu rồi, em nghe nói lúc đang mang thai mà nhìn những thứ xinh đẹp thì có thể làm bảo bảo lớn lên cũng đẹp, em đây là đang vì nó chuẩn bị, nhìn nhiều soái ca, sau này nó cũng lớn lên có thể mê đảo muôn vàn thiếu nữ."

Tưởng Trọng Lâm bị những lời không đáng tin cậy của cô làm cho rất là không còn gì để nói, "Em có chút thường thức đi? Diện mạo là dựa vào DNA, không phải nhờ xem tạp chí mà có."

"Ai... Không thể giao lưu với anh được, thôi, ngủ." Cố Nhược Ngu cảm thấy giao lưu tư tưởng với lão nam nhân không có chút trí tưởng tượng nào quả nhiên là một chuyện vô cùng thống khổ.

Tưởng Trọng Lâm cũng không giận, nhẹ nhàng gạt mở tóc mái trên trán cô, đặt xuống một cái hôn, "Ngủ ngon."

Cố Nhược Cẩm dựa theo an bài của Cố Nhược Ngu bắt đầu ở nhà làm những chuyện vụn vặt, thoạt nhìn tuy rất đơn giản, nhưng bắt tay vào làm lại vô cùng phiền toái. Vi dụ như mua đồ ăn thôi, mặc dù là đi siêu thị mua đồ ăn, cũng phải ra cửa thật sớm, như vậy mới có thể chọn được những thứ rau dưa tươi mới, lúc chọn lựa cũng cần có bí quyết. Nấu cơm thì càng không cần phải nói, Cố Nhược Cẩm trước nay không thích vào phòng bếp, thấy khói dầu thì lùi lại ba bước, đối với con bé mà nói, cuộc sống này quả thực không phải của người.

Cố Nhược Ngu lại không hề nóng nảy, nhìn vẻ thống khổ của Cố Nhược Cẩm cô ngược lại rất thong dong ngồi ở trên sô pha nên cười thì cười nên chơi thì chơi. Trong lòng tính toán xem nha đầu này còn có thể căng được bao lâu. Ngẫu nhiên cô còn khuyên nhủ vỗ vỗ vai Cố Nhược Cẩm, "Thôi, nếu thật sự mệt thì em cứ về nhà đi, trong nhà chăm sóc em so với chỗ chị khá hơn nhiều."

Ai biết lại chạm phải tính ương ngạnh của Cố Nhược Cẩm, cắn răng cứng cổ cũng một hai phải căng, hoàn toàn không để ý tới tam tỷ của nó.

Tưởng Trọng Lâm ở một bên nhìn hai chị em đấu trí đấu dũng cũng không tiện chen lời, chỉ là cảm thấy huyết thống thân tình này quả nhiên là cắt không đứt, tuy rằng bề ngoài tính nết không giống nhau, nhưng trong lòng con gái Cố gia đều có một cái tính không chịu khuất phục.

Buổi tối Tưởng Trọng Lâm theo thường lệ ở thư phòng làm việc, bỗng nhiên có người gõ cửa, anh còn tưởng rằng là Cố Nhược Ngu liền nói cứ vào, không nghĩ tới lại là Nhược Cẩm.

"Có chuyện gì sao?"

Cố Nhược Cẩm sắc mặt không tốt cầm một cái ly, "Tỷ tỷ bảo em bưng lên."

Tưởng Trọng Lâm vừa nghe liền biết, khẳng định là Cố Nhược Ngu lại sai sử con bé làm việc đây mà, "Đặt ở đây đi, về sau em cứ kệ cô ấy, những việc này không cần em làm."

Sắc mặt Cố Nhược Cẩm lúc này mới tốt hơn chút, nhìn Tưởng Trọng Lâm hỏi, "Tỷ phu, tam tỷ ngày thường ở nhà cũng ương ngạnh như vậy sao?"

Ương ngạnh? Tưởng Trọng Lâm ngầm gật đầu, từ này dùng rất là đúng mức a.

"Cũng tạm, sao vậy?" Tưởng Trọng Lâm nghĩ ở trước mặt em gái thì cứ giữ mặt mũi cho Cố Nhược Ngu thì hơn.

"Em nhìn chị ấy cả ngày vẫn hay thích chơi tiểu tính tình, cái này không đúng cái kia không phải, anh làm sao mà chịu được chị ấy a?" Cố Nhược Cẩm khó hiểu, con bé cũng biết lúc trước tam tỷ cùng vị tiên sinh này kết hôn thì hai bên đều là thương nghiệp liên hôn không có tình cảm, tỷ tỷ còn tính khí như vậy, nhà ai yêu cho được a.

"Tam tỷ của em tuổi cũng không lớn, đương nhiên anh muốn để cô vui vẻ. Lại nói, cô ấy cũng không làm chuyện gì quá phận, con gái cáu kỉnh chút cũng là bình thường."

Cố Nhược Cẩm nghe thấy lời này trong lòng ngẩn ra, nhớ tới lúc bản thân ở cùng với Trương Ý lại có chút cô đơn, tuy rằng ngoài miệng hắn nói thích mình, nhưng lúc cãi nhau vẫn sẽ hung dữ, cho dù nó khóc lóc nói muốn chia tay, hắn cũng chỉ được lúc đầu buông mặt mũi dỗ dành nó, sau đó thì bắt đầu không kiên nhẫn.

Con bé nhìn Tưởng Trọng Lâm, thành thục, anh tuấn, có lòng bao dung, có lẽ nam nhân như vậy càng......

Ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, theo bản năng cả người nó chấn động, hô hấp hơi loạn,

"Vậy, em đi ra ngoài trước." Sau đó thân ảnh vội vàng rời đi thư phòng.

"Đúng là đứa nhỏ." Tưởng Trọng Lâm nghĩ trong lòng như vậy, uống sạch trà an thần Cố Nhược Ngu chuẩn bị.

......

Từ buổi tối hôm đó, Cố Nhược Cẩm cảm thấy có vài suy nghĩ trong lòng mình mà nó không ức chế được, đặc biệt là lúc nhìn thấy tam tỷ và Tưởng Trọng Lâm ngọt ngào với nhau.

Tam tỷ luôn đòi ăn rất nhiều thứ, thực tế thì lại ăn không hết, nhưng Tưởng Trọng Lâm vẫn cứ tự mình đi mua cho chị, nếu chị ăn không hết, thì anh sẽ vô cùng tự nhiên bưng đến ăn hết, không hề để bụng đây là đồ ăn còn dư lại. Anh sẽ ở nhà gọi điên thoại công việc, nghe có vẻ vô cùng phức tạp, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất có năng lực, rất lợi hại. Nhưng chỉ cần đối mặt với tam tỷ, vẻ mặt anh luôn nhu hòa, tuy rằng không phải nam nhân luôn cười, cũng không biết hài hước, nhưng cứ nhìn bả vai rộng dưới áo sơmi của anh liền cảm thấy thực an toàn.

Cố Nhược Cẩm cảm thấy chính mình dường như đang rơi vào một ý tưởng không tốt.

Cố Nhược Ngu sao lại không phát hiện sự khác thường của nó, con bé ở trong phòng bếp với không tới cái ly, vừa vặn Tưởng Trọng Lâm đi qua liền thuận tay giúp nó lấy xuống, Cố Nhược Cẩm cầm cái ly nhìn bóng dáng Tưởng Trọng Lâm mà khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Chậc chậc chậc, Cố Nhược Ngu cảm thán, đúng là tiểu bạch nhãn lang* a.

*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ người vong ân phụ nghĩa.

Thời hạn một tuần sắp hết, trước khi con bé rời đi Cố Nhược Ngu gọi nó tới trước mặt. Hỏi con bé có còn muốn tiếp tục cùng Trương Ý ở bên nhau hay không, nếu đúng vậy thì cô liền đi tìm ba mẹ nói chuyện.

Cố Nhược Cẩm lại ậm ậm ừ ừ không nói lời nào, cũng không biết là đồng ý hay phản đối.

"Nói thật ra, chị rất kinh ngạc một tuần này em lại cố gắng được tới hôm nay, thật hiếm có, thoạt nhìn em cũng không vô dụng như chị nghĩ." Thốt ra lời này, Cố Nhược Cẩm lập tức muốn trở mặt. Lại bị Cố Nhược Ngu phất tay ngắt lời,

"Nghe chị nói xong đã, ít nhất nói lên được là em vẫn có ý chí. Chẳng qua, đến bây giờ em thật sự còn kiên trì muốn cùng thanh niên rock and roll gì kia yêu đương, không tiếc rời nhà trốn đi?"

Cố Nhược Cẩm không nói lời nào, Cố Nhược Ngu sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói,

"Đừng trầm mặc a, ngay từ đầu không phải là em nói năng hùng hồn đầy lý lẽ sao?"

Như thể bị lời Cố Nhược Ngu kích thích, Cố Nhược Cẩm có chút tức giận, "Người có phúc mà không biết hưởng như chị làm sao có thể thể hiểu cảm giác của em?"

Cố Nhược Ngu quả thực muốn phun một ngụm máu, "Chị không biết hưởng? Em nói một chút xem chị có phúc không biết hưởng như thế nào?"

Cố Nhược Cẩm lập tức nói không nên lời, nói lắp nói, "Chị gả đến nơi tốt như vậy, gia thế anh ấy tốt như vậy lại còn đối xử tốt với chị, chị còn làm ra dáng vẻ kia..."

"Dáng vẻ nào của chị?" Cố Nhược Ngu khơi ra một tia cười nhạo, "Có phải em cảm thấy anh ấy đối với chị ngoan ngoãn phục tùng như vậy, chị lại còn nhìn cái gì cũng không vừa mắt, làm cái gì cũng như là bới lông tìm vết? Cố tiểu tứ, cho nên mới nói em đây là dại dột không chữa được, em chỉ nhìn thấy hiện tại như bây giờ, lại không biết chị đã phải như thế nào. Em cho rằng kết hôn là chơi đồ hàng, đơn giản giống như em nghĩ hay sao? Ngay từ đầu lúc quyết định liên hôn với Tưởng gia không phải em trốn còn nhanh hơn bất cứ ai, lại còn ở sau lưng chị cười nhạo chị gả cho cái lão nam nhân nhiều tuổi, về sau nhất định rất bi kịch sao?"

Cố Nhược Cẩm bị hỏi lại không nói ra lời, sắc mặt ngượng ngùng.

"Bây giờ lại bắt đầu hâm mộ chị? Lúc trước em làm gì? Muốn chị nói a, nếu đó là của em thì nhất định là của em, không phải của em thì em nghĩ cũng nghĩ không đến, em hả, tốt nhất vẫn nên thuận theo tự nhiên. Lại nói, có phải em cảm thấy Tưởng Trọng Lâm so với thằng nhóc rock and roll kia tốt hơn nhiều, càng khiến người ta động tâm hay không a?" Cố Nhược Ngu cố ý hạ thấp thanh âm, thần bí nói bên tai con bé.

Cố Nhược Cẩm hoảng sợ, có cảm giác quẩn bách khi tiểu tâm tư bị chọc phá, "Chị... Đang nói cái gì?"

Cố Nhược Ngu lại tỏ ra không sao cả, "Chút động tác nhỏ này của em còn cho rằng chị không biết sao? Thôi, chị cũng không so đo với cái tâm kế tiểu nữ sinh của em, bỗng nhiên gặp được một nam nhân thành thục khác hẳn đám nam sinh ấu trĩ chung quanh thì có chút động tâm là bình thường, chị cũng không so đo em đang mơ ước tài sản cá nhân của chị."

Cố Nhược Cẩm mặt đỏ lên, "Chị đang nói cái gì chứ!"

"Đừng kích động, chị cũng chưa nói cái gì. Chẳng qua em nghiêm túc ngẫm lại, em thật sự muốn tiếp tục cùng loại tiểu nam sinh không có ý thức trách nhiệm không biết đảm đương này, em có thể nhẫn nhịn được cái sự ấu trĩ vô tri của nó? Để chị nói, nam nhân ấy mà, lớn tuổi một chút cũng không sao cả, quan trọng nhất là phải có ý thức trách nhiệm. Con gái Cố gia ta không thể nào không có mắt nhìn như vậy đi?"

Cố Nhược Cẩm trầm mặc, tuy rằng miệng Cố Nhược Ngu vừa sắc vừa độc, nhưng mà lời chị nói đích xác không sai. Tới đây một tuần, thấy được cuộc sống của Tưởng Trọng Lâm và tam tỷ ra sao rồi, khiến con bé thay đổi cách nhìn đối với yêu đương, kết hôn. Cái chuyện có tình uống nước cũng no thật sự cần phải nghĩ kỹ hãy làm.

Cuối cùng, Cố Nhược Cẩm quyết định về nhà, trước khi đi còn kiêu ngạo hạ chiến thiếp với Cố Nhược Ngu,

"Em nhất định sẽ tìm được một người so với người của chị càng tốt hơn!"

Cố Nhược Ngu cười tủm tỉm phất tay, "Ừ ừ, chị chờ xem em mang kim quy tế* trở về a."

*Kim quy tế: Con rể/chàng rể rùa vàng, người rể có thân phận có tiền bạc.

68bc36538f734aac7f99b78d18e818ac.jpg

"Hừ!" Cố Nhược Cẩm thở phì phì lên xe về nhà.
Bình Luận (0)
Comment