Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 11.1

Sáng sớm chủ nhật, Phó Nghi Ân được giao nhiệm vụ đi chợ mua thức ăn. Tới gần cổng nhà thì gặp dì Nguyệt cầm giỏ xách đi ngang qua, cô lễ phép chào hỏi

“Hôm nay, dì đi chợ sớm vậy?”

“Ừm, có khách đến nhà, dì đi mua một số thứ. Mẹ con đâu?” Dì Nguyệt mỉm cười đáp.

“Mẹ con đang ở nhà nấu cơm cúng giỗ bà ngoại”

“Vậy thì đi chung với dì cho vui” Dì Nguyệt thân thiết kéo tay cô, cả hai cùng sóng vai.

“Nghi Ân năm nay đã mười bảy rồi à? Năm sau con tính thi trường nào?”

“Con vẫn chưa quyết định” Cô mỉm cười lắc đầu.

“Học gần thì tốt, mẹ con ở một mình cũng cô đơn. Có con gái hủ hỉ qua năm tháng tuổi già. Nhìn nhà dì xem, hai đứa con trai chẳng có đứa nào chịu nghe lời” Dì Nguyệt thở dài một tiếng.

“Anh Thiệu Ninh đã về rồi mà dì”

“Dì cũng chẳng bảo được nó, chỉ mong nó mau kết hôn rồi sinh mấy đứa cháu để chăm nom”

Phó Nghi Ân bật cười “Anh ấy ưu tú như vậy, chỉ sợ người khác cảm thấy không xứng thôi”

“Dì chỉ cần cô con dâu hiền lành, ngoan ngoãn. Quan trọng hơn là Thiệu Ninh phải có tình cảm, hôn nhân mới lâu dài được”

“Dì yên tâm, anh ấy chắc chắn sẽ tìm về cho dì người con dâu xứng đáng”

“Nghi Ân này, tối nay con rảnh qua nhà dì chút được không?”

“Có chuyện gì không dì?”

“Tối nay, dì có mời cô cháu gái của một người bạn học, dì có ý muốn hai đứa nó làm quen. Mà chưa có cho Thiệu Ninh biết, nếu được thì con qua cùng, xem giúp cô gái đó có hợp hay không”

“Không được đâu dì ơi! Con sợ họ sẽ không được tự nhiên” Cô lo lắng từ chối

“Bởi vậy dì mới nhờ con, xem như giúp dì được không? Con thấy rồi đó, Từ lúc trở về đến nay, Thiệu Ninh cứ mãi cắm đầu vào công việc, dì mong có người chia sẻ tâm sự với nó”

"Sẵn tiện nấu giúp dì mấy món, nghe mẹ con nói con nấu được mấy món rất lạ"

“Vâng, dì cứ gọi con sẽ qua” Cô không tiện chối từ, đành gật đầu nhận lời.

“Cám ơn con nhé”

Phó Nghi Ân cúi đầu thất thần nhìn xuống mặt đường, sao bản thân lại gặp phải tình huống trớ trêu này, anh là người đàn ông trưởng thành, sự nghiệp lẫn gia đình nên chu toàn, khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa xôi. Cô không muốn vì bản thân ích kỷ, vả lại nếu giữ anh bên cạnh chỉ càng làm bản thân cô cảm thấy mình đang lợi dụng tình cảm của anh.

…Trà Muộn

“Nghi Ân, một lát nữa con gọi Thiệu Ninh sang ăn cơm” Mẹ cô bày đồ cúng trên bàn thờ, thắp nhang xong thì thấy Phó Nghi Ân ủ rũ ngồi một góc.

“Chắc anh ấy bận rồi” Cô buồn bực đáp

“Không gọi làm sao biết?”

“Sáng nay con có gặp dì Nguyệt, nghe nói anh ấy sẽ xem mắt”

“À, dạo trước mẹ có nghe dì Nguyệt nói, con bé Mỹ Ngọc rất xinh đẹp, mẹ có gặp một lần rồi”

Phó Nghi Ân cố nặn nụ cười gượng gạo, lòng rối như tơ vò.

Sau khi dọn dẹp xong, cô bước vào phòng ngủ, đúng lúc này chuông điện thoại trong ngăn kéo tủ réo vang.

Chần chừ cầm lên đặt xuống, cô nằm sải trên giường không thèm bận tâm đến tiếng reo dai dẵng.



Mười hai cuộc gọi nhỡ, năm tin nhắn chưa đọc...Phó Nghi Ân bật máy lên kiểm tra, di động này cô chỉ để ở nhà, ngay cả mẹ cũng không biết. Mỗi buổi tối, Trác Thiệu Ninh sẽ gọi đúng giờ, tuy chẳng trò chuyện nhiều nhưng theo thói quen cô sẽ chờ anh gọi đến.

Tin nhắn thứ nhất “sao không nghe điện thoại?”

“Em sao vậy?”

“Em không khỏe ở đâu hả?”

“Dì nói em ở trong phòng, ngủ rồi sao?”

“Thức dậy thì gọi lại cho anh”



6h tối, Xin phép mẹ xong, Phó Nghi Ân chậm rãi đi đến nhà Dì Nguyệt.

Đứng trước cổng căn nhà khang trang, sạch sẽ, cô bấm chuông cửa.

“Nghi Ân, mau vào nhà đi”

“Con chào dì, mọi người đã ăn tối chưa ạ?”

“Dì đang chuẩn bị, dì bảo Thiệu Ninh đưa Mỹ Ngọc đi mua vào thứ rồi”

Phó Nghi Ân cảm thấy bản thân đến đây hơi dư thừa. Chẳng lẽ giờ phút lâm trận lại quay lưng bỏ chạy,cô cười khổ trong lòng.

…Trà Muộn d đ l q đ

Một lúc sau, Trác Thiệu Ninh cầm hai túi trái cây bước vào phòng bếp, anh bất ngờ khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang trò chuyện vui vẻ với mẹ.

“Nghi Ân, sao em lại đến đây?”

“Là mẹ nhờ con bé đến, Mỹ Ngọc, đến đây để dì giới thiệu đây là Nghi Ân, con gái của bạn dì, nhà con bé ở gần đây” Cô chưa kịp trả lời, dì Nguyệt đã thay cô mở lời.

“Chào chị” Phó Nghi Ân cúi đầu chào người con gái đứng sau lưng anh.

“Chào em, rất vui khi gặp em” Nguyễn Mỹ Ngọc tươi cười nhỏ nhẹ đáp.

Trác Thiệu Ninh hơi lúng túng nhìn vào mắt cô, giống như phạm phải tội lỗi. Mặc dù, anh không biết lí do gì mẹ lại gọi Nghi Ân đến đây, nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, anh thầm thở dài.

“Em đừng hiểu lầm, việc này anh không biết là do mẹ sắp xếp” Nhân lúc mọi người không chú ý, anh lại gần thì thầm với cô.

“Anh giải thích với em làm gì? Mau ra với chị ấy đi, trong đây em lo được rồi” Cô đáp lí nhí.

Trong gian bếp trống vắng,Phó Nghi Ân loay hoay chuẩn bị, cô không biết bản thân đang làm gì? Chỉ cố tỏ ra bận rộn để trái tim bình tĩnh trở lại.

Do Dì Nguyệt quá nhiệt tình, cô đành lại dùng cơm, không khí xung quanh bàn ăn mang màu sắc quỷ dị, dì Nguyệt vui vẻ nồng nhiệt, đôi lúc cô có phụ họa vài câu. Chị Mỹ Ngọc đoan trang xinh đẹp, nói năng nhẹ nhàng, tính tình rất hợp với dì Nguyệt nên cả hai dần trở nên thân thiết.

Sau bữa tối, Chị Mỹ Ngọc kéo qua một chỗ ngồi trò chuyện, Phó Nghi Ân có thể cảm nhận được ánh mắt của chị ấy khi nhìn anh tràn đầy tình ý e thẹn.

“Em lớn lên cùng với anh Thiệu Ninh à?”

“Vâng"

“Vậy chắc hẳn hai người rất thân thiết, em năm nay học lớp 11 rồi sao?”

Phó Nghi Ân nhẹ gật đầu

“Chị tốt nghiệp cũng lâu rồi, giờ đi làm lại muốn được đi học. Em gái chị bằng tuổi với em đấy”

“Vậy chị đang làm việc ở đâu?”

“Chị ở thành phố A. Đến đây thăm họ hàng”

“Thành phố A cũng không xa lắm”

“Ừ” Nguyễn Mỹ Ngọc mỉm cười



Hai người đang im lặng thì đột nhiên có tiếng ngắt ngang, Trác Thiệu Ninh đi đến nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô “Muộn rồi, anh đưa em về”

“Không cần đâu, anh ở lại với chị Mỹ Ngọc đi” Phó Nghi Ân đứng dậy, bối rối gỡ tay anh ra, cô đi vào nhà cúi chào chú Trác cùng dì Nguyệt.

“Nghi Ân” Anh nhíu mày, nhanh chân bắt kịp bước chân của cô.

“Em tự về được”

“Có phải em giận không? Anh cam đoan đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng”

“Em không biết anh đang nói gì”

“Thật sự không bận tâm, em không để ý kể cả khi anh gặp gỡ người khác sao?” Anh siết chặt cổ tay khiến cô đau nhói

Phó Nghi Ân chớp mắt nhìn anh “Chị ấy rất hợp với anh, vả lại dì Nguyệt cũng rất thích chị ấy”

“Đây cũng là mong muốn của em? Phó Nghi Ân, tại sao em vội vàng đẩy anh ra? Tình cảm của anh khiến em mệt mỏi đến như vậy sao?” Anh nóng nảy chấp vấn

“...” Sự im lặng của cô giống như một lời khẳng định.

“Được rồi, anh đã hiểu” Trác Thiệu Ninh cụp mắt xuống, điềm tĩnh nói. Bóng lưng anh mờ ảo trong màn đêm tĩnh mịch, cô khổ sở thở dài, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời, cô không biết bản thân mình thật sự muốn gì ở anh.
Bình Luận (0)
Comment