Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 19.2

Anh vừa hỏi han, ngón tay vừa mơn trớn trên khóe môi cô, ánh mắt chất chứa sự thâm tình, cưng chiều vô hạn chỉ dành cho một mình cô. Phó Nghi Ân thẹn thùng đẩy anh ra, đúng lúc này âm thanh ọc ọc dưới bụng réo lên, cô xấu hổ xoay mặt đi hướng khác.

Anh bật cười thành tiếng, chống tay ngồi dậy.

“Đói bụng rồi phải không? Ăn chút cháo nhé!”

“Dạ”

Anh mở nắp bình giữ nhiệt, vừa khuấy đều vừa thổi cháo cho nguội bớt. Người nửa nằm nửa ngồi trên giường thật sự rất muốn nói: “Em có thể tự ăn được”

Anh đỡ cô ngồi dậy, dùng gối nệm chèn sau lưng, đưa thìa cháo trước miệng cô, ân cần dỗ dành cô giống như cô là trẻ nhỏ.

“Ngoan, há miệng ra”

Phó Nghi Ân nhăn mặt, hai gò má phiếm hồng vì thẹn thùng, lại liếc nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh, đành ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống.

Chén cháo nhanh chóng vơi đi một nửa, Phó Nghi Ân sờ bụng, cảm giác không muốn ăn nữa nhưng không đành lòng từ chối tấm chân tình của anh. Ăn xong, anh đặt cái chén sang bàn bên cạnh, dùng khăn thấm ướt lau xung quanh khóe môi của cô.

… Trà Muộn ~truyện được đăng trên ~ d đ le quy don

“Cạch”

Âm thanh nắm khóa cửa bật mở khiến Phó Nghi Ân giật mình quay sang, thì thấy mẹ đang gấp gáp cầm theo hai cặp lồng cùng túi đựng quần áo màu lam, bước vội đến bên cạnh giường, cầm lấy tay cô.

“Con cảm thấy thế nào? Còn đau ở đâu không?”

“Mẹ! Con không sao” Phó Nghi Ân nghẹn ngào ôm chầm lấy mẹ mình, hốc mắt ươn ướt.

“Còn đau thì phải nói, không được giấu diếm có nghe không?” Mẹ vuốt nhẹ mái tóc rối bời, bàn tay gầy gò sờ lên vết thương trên gò má trái của cô.

“Dạ... Nhưng sao mẹ không ở nhà nghỉ ngơi?”

“Mẹ đỡ hơn nhiều rồi!”

Trác Thiệu Ninh đứng dậy bước ra khỏi phòng, trả lại không gian riêng tư cho hai mẹ con cô tâm tình.

Im lặng một lát, xúc cảm trong lòng dịu dần, Phó Nghi Ân lau vội nước mắt.

“Mẹ, con không cố ý đến nhà họ mà chưa báo cho mẹ biết”

Phó Nghi Ân nhìn gương mặt dần trở nên lạnh tanh của mẹ khi nhắc đến gia đình nhà họ Phó, cô rất hận họ, hận sự tham lam, hận sự vô tình tàn nhẫn của Phó Lưu. Hẳn là trong lòng mẹ cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào, cô rất sợ mẹ nghĩ rằng cô còn vương vấn tình cảm với gia đình họ, cô rất sợ mẹ sẽ cam tâm giao cô cho Phó Lưu. Kiếp trước, chính bởi vì sự cứng đầu bướng bỉnh của cô, hại mẹ mất đi số tiền dành dụm, hại mẹ bệnh tật không một ai lo lắng thuốc thang. lqđ

Quay ngược thời gian, bản thân cô trở về thời điểm này chưa tròn một năm, ngoài việc hàn gắn mối quan hệ với mẹ thì cô vẫn chưa làm được điều gì lớn lao. Ngày hôm đó, nếu không có Thiệu Ninh đến cứu, chắc có lẽ cô đã không thể lành lặn nằm ở đây. Phó Nghi Ân cuống quýt nắm chặt lấy tay mẹ mà thút thít, nước mắt thi nhau rơi xuống.

“Con xin lỗi, con không nên đến nhà bà nội, con không nên làm cho mẹ đau lòng...huhu con sai rồi!”

“Mẹ, mẹ đừng giận con nha...”

Mẹ lặng lẽ xoa nhẹ tấm lưng đang run lên vì xúc động của cô, nhẹ nhàng vỗ về.

“Mẹ không giận... Nín đi con!”

“Đầu còn đau không con? Có cảm thấy choáng váng không?”

Mẹ xoa nhẹ vết lõm phía sau gáy cô, nơi bị thương nặng nhất, nhất thời sắc mặt biến đen, nghiến răng kềm nén cơn tức giận.

“Mẹ sẽ không để ông ta sống yên ổn, Phó Lưu... Làm sao ông ta có thể ra tay độc ác như vậy?... Mẹ có một người bạn làm luật sư ở thành phố S, mẹ sẽ nhờ bác ấy lo hồ sơ...”

Phó Nghi Ân hơi bất ngờ, cô cũng không có ý định bỏ qua cho họ chỉ là không ngờ mẹ lại quyết đoán như vậy.

“Mẹ muốn kiện ông ta?”

“Ừm, con có đau lòng không?”

“Không có, làm sao có thể ạ” Cô sợ mẹ hiểu lầm nên cuống quýt xua tay.

“Trước đây, mẹ chỉ nói về ông ta một chút thôi là con lại cáu cả lên. Còn nói mẹ không hiểu gì cả, còn nói cha con là người rất tốt, không giống như mẹ...”

“Con sai rồi!” Phó Nghi Ân rất hận con người ngu ngốc, không hiểu chuyện của mình trước kia, lại còn nói nặng nói nhẹ, làm mẹ đau lòng.

“Mẹ không sao, chỉ là nhắc lại chuyện cũ hơi đau lòng chút xíu, mẹ nhân nhượng Phó Lưu cũng bởi vì con thôi!”

“Nhưng liệu ông ta có bị xử tội không ạ?”

“Yên tâm, chúng ta có đầy đủ chứng cứ buộc tội nhà họ Phó”

“Thật ạ?”

Mẹ mỉm cười, gật đầu khẳng định một lần nữa.

“Ừm, con đừng tự trách mình nữa, không phải con đã làm rất tốt sao? Mẹ còn nghe nói con đã đánh cô út nữa đấy!”

Phó Nghi Ân nhớ lại lúc bản thân bộc phát cơn nóng giận, còn ra tay đánh người, tuy bà ta đáng bị đánh nhưng cô không ngờ Thiệu Ninh lại kể chuyện này với mẹ. Cô ấp úng vì hình tượng ngoan ngoãn, hiền lành của mình bị phá vỡ.

“Là Thiệu Ninh nói với mẹ sao? Con...con...là bà ta dám mắng mẹ!”

“Thật ra trước khi đi cứu con, Thiệu Ninh đã gọi điện cho mẹ”

Phó Nghi Ân ngượng ngùng cúi thấp đầu, phút chốc, nỗi lo lắng trong lòng chợt tan thành mây khói, cô sà vào lòng mẹ làm nũng.lqđ/

“Còn đói bụng không?”

“Con mới vừa ăn cháo rồi ạ”

“Vậy lát nữa uống chén canh gà hầm, mới nuôi mập mạp được một tí đã gầy nhom như thế này rồi!”

“Dạ” Cô chỉ còn cách ngoan ngoãn gật đầu, lời của mẹ là lớn nhất.

Đúng lúc này, cánh cửa khép hờ được nhẹ nhàng mở ra, Trác Thiệu Ninh cùng với cô y tá bước vào.

“Đến giờ tiêm thuốc rồi! Phiền người nhà bệnh nhân tránh sang một lát” Cô y tá bịt khẩu trang kín mít, tay cầm kim tiêm, chuẩn bị dụng cụ. Phó Nghi Ân phát run lên khi nhìn thấy cây kim sắc nhọn, trán cô lấm tấm mồ hôi, giương đôi mắt cầu cứu về phía mẹ mình và Thiệu Ninh.

“Đừng sợ, sẽ không đau đâu” Anh đến bên cạnh, nắm tay cô an ủi động viên.

Cô lắc đầu trốn tránh bàn tay của cô y tá đang thoa cồn lên mạch máu trên cổ tay.

“Đau! Chị ơi, đừng tiêm ở tay được không?”

Chị y tá liền bật cười, xong nghiêm túc trả lời.

“Vậy em quay mông sang đây”

“Không, ở mông cũng đau!” Cô nheo mắt, há hốc miệng mà thốt lên.

“Một lát thôi, sẽ không đau đâu em” Trác Thiệu Ninh vòng tay bắt lấy eo cô giữ chặt, Phó Nghi Ân trốn vào ngực anh, nhưng cánh tay đã bị người ta kéo ra, rất nhanh nhẹn, cô y tá đặt kim tiêm lên mạch cổ tay, trước khi cô kịp hét lên thì kim đã rút ra.

“Anh Ninh, phiền anh xoay đầu cô bé qua phải” Chưa kịp hoàn hồn vì cơn đau ở tay, Phó Nghi Ân đã phải đón nhận đau đớn khác. Vết thương sau gáy nhói lên vì tác dụng của nước cồn, cô cố cắn chặt răng để ngăn tiếng bật khóc.

“Không sao rồi!” Anh vỗ về tấm lưng cô, liên tục thủ thỉ.

“Thuốc này uống trước khi đi ngủ khoảng hai đến ba tiếng. Nếu bệnh nhân có sốt đột ngột thì hãy thông báo với phòng trực nhé!”

Trước khi rời khỏi, cô y tá không quên nhắc nhở.

“Cám ơn, chúng tôi đã biết” Mẹ cô lui sang một bên tiễn cô y tá ra cửa.

“Còn đau không em?”

“Đau, ở đâu cũng đau hết...!” Cô vùi vào ngực anh thút thít, tranh thủ tình thương của anh mà ầm ĩ tố cáo. dien dan lequydon



Mẹ cô đi vào, thấy cảnh tượng con gái mình đang nũng nịu trong lòng người yêu, lắc đầu cười thầm.

“Thiệu Ninh, cũng tối rồi, cháu về nghỉ ngơi trước đi, tối nay dì sẽ trông con bé”

“Không sao đâu dì, cháu sẽ ở lại với em ấy” Nhìn người con gái trong lòng, anh không nỡ rời xa.

“Mấy ngày nay cháu đã vất vả rồi! Về nghỉ cho khỏe” Mẹ cô kiên quyết đưa ra quyết định, vừa đặt khay đựng thuốc lên bàn vừa nhã nhặn dặn con gái.

“Nghi Ân, mau buông ra cho anh còn về”

Phó Nghi Ân luyến tiếc ngẩng đầu nhìn anh, tay tự động buông lỏng, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn. Lém lỉnh nhìn mẹ rồi quay sang anh dặn dò.

“Anh lái xe cẩn thận đó!”

Trác Thiệu Ninh không cách nào phản bác, bất đắc dĩ đứng dậy, đỡ cô nằm xuống, thấy nét cười tinh nghịch trên gương mặt trắng trẻo của cô, bèn hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng nhẵn mịn, thấp giọng thì thầm dường như chỉ có cô và anh nghe thấy.

“Ngủ ngon, mai anh sẽ thay dì ngủ lại”

hết
Bình Luận (0)
Comment