Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 3.2

“Đừng khóc nữa mà, mẹ không trách con đâu” mẹ vừa nhỏ nhẹ khuyên nhủ vừa yêu thương vỗ về.

Lòng vị tha, sự hi sinh nhẫn nhịn của mẹ càng làm cho cô không kịp được xúc cảm. Trên thế gian này, không có ai yêu thương con cái bằng cha mẹ, không có cha thì còn mẹ, Phó Nghi Ân của trước kia bất hạnh nhận sai tình cảm gia đình, chọn sai người tin tưởng.Không những cha không yêu mẹ kế không thương, bị bạn trai phản bội, cuối cùng uất ức mà chết.

Cô vẫn còn nhớ những lúc cô đơn thường đến trước mộ của mẹ, hàng giờ hàng tiếng đồng hồ gục trước tấm bia lạnh lẽo, lúc rời khỏi nhà không còn mặt mũi trở về, lúc mẹ qua đời lại càng không dám đến gặp lần cuối. Chỉ những lúc này đây, cô mới thực sự sống thật với bản thân, giải bày nỗi lòng sâu kín.

Ngay cả tài sản duy nhất của mẹ để lại cho cô- căn nhà cũng thuộc về người khác, kiếp trước Phó Nghi Ân có bao nhiêu là ngu ngốc.

Cô kìm nén cơn nấc nghẹn nhào vào lòng mẹ, cảm nhận tình thương vô bờ bến sởi ấm trái tim sau bao ngày lưu lạc trốn tha hoa.

Xin hãy cho con được khóc hết ngày hôm nay, ngày mai con sẽ lại mạnh mẽ.

Sau khi giải tỏa hết tâm trạng bị đè nén, Phó Nghi Ân lại càng yêu cuộc sống này, cô không theo đuổi kế hoạch trả thù gì gì đó, cô chuyên tâm xây dựng một đời bình an.

“Mẹ, hôm nay là ngày nghỉ chúng ta đi dã ngoại được không?” vừa thức dậy cô đã chạy đến bên mẹ làm nũng

---Trà Muộn-truyện được đăng duy nhất trên diễn đàn Lê Quý Đôn----

“Hả?Con muốn đi đâu?”

“Đến Thủy Châu, con nghe nói chỗ đó đẹp lắm”

“Ừ, thì đi” mẹ gật đầu đồng ý

“Ôi….con chuẩn bị một ít thức ăn đã” cô mừng quýnh khoa chân múa tay

“Đi chuẩn bị đồ của con đi, mẹ làm cho”

“Mẹ gói cơm cuộn a, còn trứng cuộn nữa, hôm qua con có mua đầy đủ nguyên liệu rồi” cô bèn giao lại cho mẹ, chạy ù vào phòng chuẩn bị đồ đạc.

Nói là chuẩn bị chứ có gì để mang theo đâu, ngoài tấm bạc đệm lót, nón vành, thay đồ xong cô đem tất cả để trong ba lô rồi đi pha nước uống.

Hai mẹ con rời khỏi nhà cũng chưa tới 8h



Đang đi ra đón xe thì mẹ lên tiếng chào hỏi một người

“Thiệu Ninh, cháu mới về hả?”

“Chào dì, cháu mới về hôm qua” Trác Thiệu Ninh lễ phép đáp

“Vậy à, lâu lắm rồi không thấy cháu, ở thành phố X vẫn ổn chứ?” mẹ cô thân thiết hỏi han

“Dạ, vẫn ổn thưa dì”

Trác Thiệu Ninh ngước lên nhìn sang người con gái bên cạnh dì Phó, ánh lên ý cười ở mắt, anh cứ thế nhìn chằm chằm khiến Phó Nghi Ân không tự nhiên quay người đi.

Bà Phó Ngọc Phi vẫn không nhân ra không khí có chút kì dị, con gái bà bị người thanh niên hàng xóm nhìn đăm đăm, giọng quan tâm

“Mới sáng ra cháu đi đâu thế?”

“Cháu đi dạo xung quanh” anh đáp

“Có muốn đi cùng hai mẹ con dì không? Chúng ta chuẩn bị đi Thủy Châu”

“Được ạ”

“Không được”

hai giọng nói cùng đồng thanh, bà Phó nghi ngại nhìn sang vẻ mặt nhăn nhó của con gái.

“Vậy chúng ta cùng đi” bà không để ý đến Phó Nghi Ân

“Dì và em đợi một lát, cháu về lấy xe chở hai người đi” Trác Thiệu Ninh vội thưa

“Có phiền không?” bà Phó nghi ngại

“Không đâu ạ, hôm nay cha cháu cũng không dùng xe” Anh nói xong lập tức đi ngay

“Mẹ, mẹ mời người khác đi làm gì?” Phó Nghi ân phụng phịu

“HÀng xóm không mà, vả lại lúc trước chẳng phải hai đứa thân thiết lắm sao?” mẹ vỗ nhẹ tay cô

“Đó là trước kia rồi” cô cúi mặt

Thật ra cô cũng không biết tại sao Trác Thiệu Ninh, anh ấy lại ở đây lúc này. Chẳng phải anh ấy ở thành phố X làm việc sao, kiếp trước ít khi đụng mặt nhau, kể từ lúc cô bỏ nhà đi thì không gặp lại nữa. Thế nên, kiếp này những thứ thay đổi xung quanh cô cũng rất mơ hồ, có phải tại vì mình thay đổi nên mọi thứ cũng khác biệt.

Phó Nghi ân âm thầm phán đoán

“Tin Tin” chiếc Mercedes Benz màu xám đậu ngay bên cạnh

“Mời dì và em lên xe” anh mở cửa xe

“Cám ơn cháu”

“Lên thôi con” bà kéo tay Nghi Ân bước lên ghế sau

Xe chạy trên đường V rồi rẽ hướng sang đường cao tốc, đến Thủy Châu chỉ có một tiếng đồng hồ nhưng đi đường cao tốc thì nhanh hơn./d đ l q đ/

Chưa đếnbốn mươi lăm phút đồng hồ, xe đã đổ bên đường, đối diện là cổng vào công viên sinh thái Thủy Châu.

CÔ cùng mẹ ngồi dưới một tán cây chờ đợi Trác Thiệu Ninh đi gửi xe

Sau đó kiếm một chỗ rộng rãi dưới rạn cỏ xanh mượt, xung quanh đã có rất đông gia đình đến vui chơi

Tìm được một chỗ trống cô đem tấm bạc trải xuống.

“Để anh” giọng nói trầm ấm vang bên tai

Cô đành đưa cho anh

“Mọi người có muốn ăn uống gì không để cháu đi mua?” Trác Thiệu Ninh hỏi mẹ cô nhưng thật ra đang trưng cầu ý kiến của phó nghi ân

“Không cần đâu, dì chuẩn bị đủ rồi” mẹ nói rồi chỉ sang kia

“Hai đứa đi chơi đi, mẹ qua nói chuyện với mấy dì bên kia”

Phó Nghi Ân nghe mẹ nói thì bất đắc dĩ đứng dậy, cùng Trác Thiệu Ninh đi dạo xung quanh

Trên con đường hai bên là hàng cây hoa vàng bay phất phơi trong làn gió nhẹ, cô cúi đầu im lặng đếm từng bước chân.

“Đi với anh, em không vui hả?” giọng nói có chút mang mác buồn

“Không có” cô xua tay

“Em có muốn chơi trò chơi không?” anh nhìn cô dò hỏi

Phó Nghi Ân nhẹ lắc đầu

“Anh còn nhớ em rất thích xích đua” giọng anh mất mát, ánh mắt xa xăm hồi tưởng lại những chuyện lúc nhỏ.

“Lúc đó, trước cổng nhà anh có một cái xích đua, em ngày nào trèo lên bắt anh đẩy”

“Không nhớ lắm” cô dửng dưng như chuyện không liên quan đến mình

“Anh thì nhớ rất rõ” anh nhìn cô nở nụ cười gượng gạo

Phó Nghi Ân nhất thời chẳng biết mở miệng ra sao

“Đi thôi” anh tiến lại gần nắm chặt tay cô kéo đi

Cô ngơ người bị anh lôi đi, đến trước một cái xích đu

Cô ngồi xuống, anh liền đẩy nhẹ.

Lâu quá không chơi thứ này khiến Phó Nghi Ân sợ hãi nắm chặt hai bên dây xích

“Đừng đẩy nữa”

“Ngồi yên, anh giữ cho” Trác Thiệu Ninh cười tươi, tay dùng sức đẩy mạnh

Khiến chiếc xích đua đong đưa trong không trung, Phó Nghi Ân bị kích thích hét lớn

“Dừng lại, em chóng mặt” cô nhắm mắt hét

“Đã nhớ ra chưa?” anh cười xấu xa

“Nhớ rồi, anh mau dừng lại” cô lầu bầu

Trác Thiệu Ninh bỏ tay ra để cô tự sinh tự diệt với tốc độ chóng mặt, cô không thể tiếp đất, anh lại đứng chắn phía trước.

“Tránh ra, đụng vào anh đấy”

“Không sao, anh đỡ được em”

Anh mỉm cười, nhìn cô gái, tóc mai tung bay trong gió mang đến cảm giác nhẹ nhàng, thanh khiết.

“Á…”

Tất cả mọi thứ giống như trở về lúc cô bảy tuổi, anh mười bốn tuổi

Mỗi khi vòi vĩnh được anh đánh đu cho mình, cô cười khúc khích ngồi tót lên.

Anh xấu xa đánh đu thật mạnh, khiến cô bé lúc đầu thì cười lớn sau đó sợ hãi khóc thét.

Khi đó, anh sẽ nói: “Bé con, buông tay ra, anh đỡ em”

Thế là, cô bé không do dự nhảy vào lồng ngực của anh

Giống như hiện tại, anh giang tay đón thân thể mềm mại của cô ngã xuống, cả hai nhào xuống đám cỏ mượt mà.

Trác Thiệu Ninh thích thú cười lớn, ôm người con gái vào lòng.

“Anh thật quá đáng” Phó Nghi Ân tức tối đấm vào vòm ngực anh, mắng

“Không sao chứ?” anh áy náy hỏi

“Không mới lạ” cô cắn răng, đứng dậy bỏ đi chẳng thèm để ý đến anh

“Nghi Ân, em đừng giận” anh vội vã đứng dậy đuổi theo

“Hừ” phó nghi ân giân dỗ đi một nước



“Mẹ” cô giậm chân, nũng nịu gọi

“có chuyện gì thế?” mẹ quay sang hỏi

“Tại cháu làm em ấy giận” Trác Thiệu Ninh sờ mũi cười, vẻ mặt tội nghiệp đáng thương

Phó Nghi Ân bĩu môi

“Cháu được nghỉ cuối tuần hả?” mẹ cô mở hộp thức ăn bày ra, đưa cho Trác Thiệu Ninh đôi đũa liền hỏi

“Dạ không, cháu nghỉ phép”

“À, công việc có phải rất áp lực hả?”

"Cũng tương đối ạ"

“haizz, cháu giỏi như thế cũng đỡ lo, còn nhìn Nghi Ân nhà dì xem, dì cũng chẳng muốn nó đi học nơi xa” mẹ cô thở dài

“Em định thi trường nào?” anh quay sang hỏi cô

“Chưa quyết định” cô đáp ngắn gọn

Trong lòng cô đã có quyết định từ lâu, cô muốn thi vào trường đại học M nhưng lại luyến tiếc không muốn rời xa nhà.

“Em có định thi ở thành phố X không?”

cô lắc đầu

“Cũng không vội, nếu con bé mà học ở thành X thì phải nhờ cháu rồi” mẹ cô cười hiền hòa.

“Dạ, không thành vấn đề”
Bình Luận (0)
Comment