Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 30

Tác giả: Trà Muộn

Về đến nhà thì trời đã chập tối, ánh sáng nhá nhem màu vàng nhạt phản ra từ cửa sổ phòng khách, chắc là mẹ đã đi làm về sớm. Vào trong nhà, cô không thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ trong bếp, trong lòng có chút ngờ vực thì nhìn thấy vết màu đỏ thẫm quệt trên thành cầu thang, chốc lát mặt trở nên tái nhợt, cô cuống quýt nhảy vọt lên lầu. Mở toang cánh cửa phòng ngủ, gần như thản thốt hét lên khi thấy bóng lưng của mẹ gục trên đệm, hai chân quỳ phục dưới sàn, trông giống như bộ dạng người bị ngất xỉu, cô hoảng loạn chạy đến đỡ lấy bờ vai mẹ lay mạnh, sốt ruột hỏi.lqđ/

“Mẹ… mẹ làm sao vậy?”

“Con về rồi à? Về là tốt rồi... Mẹ không sao, chỉ cảm thấy trong người không được khỏe” Lâm Minh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn con gái, nói không ra hơi nhưng vẫn gán gượng cười, đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc. Không sao cái gì chứ? Phó Nghi Ân luống cuống đến nổi tay chân đều run rẩy, lắc đầu nói năng lộn xộn.

“Có... chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ... mẹ đừng làm con sợ”

Phó Nghi Ân vừa hỏi vừa khóc, đôi mắt đỏ hoe ngập nước bỗng trở nên mờ mịt khi nhìn thấy hai đầu gối của mẹ khuỵu trên nền gạch lạnh lẽo, máu chảy không ngừng,mùi máu tanh nồng khiến cả cơ thể cô bị tê liệt, những kí ức thống khổ bi thương vẫn đeo bám không tha. Đôi môi của Lâm Minh Tuyết tím tái, đau đớn nhíu chặt chân mày, không đành lòng nhìn con gái khóc lóc thương tâm, lòng bà đau như da cắt. Con gái mau nước mắt giống mẹ, khóc đến ngốc luôn rồi! bà vội vàng giơ tay lên định lau nước mắt ướt đẫm trên gò má con gái, chợt thấy bàn tay mình không sạch sẽ vội rụt lại, thở dài an ủi.

“Không sao, mẹ không cẩn thận nên trượt chân ngã”

Phó Nghi Ân đau lòng nuốt ngược nước mắt vào trong, nỗi đau đớn tê tái tâm hồn không bằng nỗi đau mẹ phải chịu đựng, cô không dám nhìn nữa, chật vật đỡ thân thể mềm nhũn của mẹ dậy, xoay đông xoay tây, cuối cùng cũng tìm được phương hướng.

“Chúng ta đi bệnh viện, vết thương nghiêm trọng như vậy không rửa sạch bôi thuốc sẽ nhiễm trùng mất”

“Mẹ không sao, con đi thay đồng phục đi, để máu dính vào giặt không sạch”

Đến nước này mà mẹ vẫn một mực cậy mạnh, làm sao cô có thể yên lòng được chứ? Phó Nghi Ân gạt nước mắt, hít mũi nghẹn giọng, nói xong xoay người chạy ra khỏi phòng, tiếng bước chân cùng nhịp tim loạn xạ nhảy nhào ra khỏi lồng ngực.

“Không được, mẹ chờ một lát, con xuống nhà gọi xe đến”

Trên đường đến bệnh viện, Phó Nghi Ân chìm trong nỗi bất an, chốc chốc lại cúi xuống nhìn gương mặt tái nhợt của mẹ. Cô cảm nhận được mẹ đang cố giấu giếm điều gì đó! Có phải vết thương trên người mẹ không đơn thuần chỉ là té ngã.

Vào đến khoa cấp cứu, tận mắt thấy mẹ được đưa vào phòng mới tạm thời nhẹ nhõm, ngồi sụp xuống chiếc ghế bên cạnh. Trong thời khắc rối loạn, Phó Nghi Ân không còn tâm trí đâu nghĩ đến bộ dạng xộc xệch của mình, khi cảm nhận được hai cánh tay lành lạnh mới nhớ ra hồi nãy không khoác thêm áo trên người. Tiết trời đầu hạ tuy khá oi bức nhưng vào buổi tối, nhiệt độ xuống rất thấp, cô chà xát hai lòng bàn tay lại với nhau thì bụng dưới đột ngột đau buốt nhói từng cơn, cô khó nhọc thở hắc ra, ngã lưng ra phía sau, cố gắng duy trì. Trong lòng không khỏi than vãn “Không phải chứ? Tại sao lại đến ngay lúc này?” Nhẩm tính trong đầu hình như đã đến ngày rồi. Cô mếu máo gập người, ấn vào chỗ đau, lẩm bẩm trấn an bản thân “Không đau!, không đau!”

Ngồi trên hàng ghế dọc hàng lang ngay tại phòng cấp cứu, ánh mắt cô lạnh lẽo hướng về phía tối tăm mịt mù, hơi lạnh khiến thân thể co rút lại. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức cô ngủ gà ngủ gật, vừa lạnh vừa đói. Cảm giác không dễ chịu chút nào.

“Này em! Mẹ của em đã được băng bó xong rồi, giờ đi đóng tiền phí, mua thuốc theo toa và làm theo chỉ dẫn của bác sĩ nhé!” Lúc cô đang chập chờn ngủ gật thì bị tiếng vỗ bộp lên vai làm bừng tỉnh, nghe cô y tá nói xong, gật đầu cám ơn rồi chạy vào phòng.

Bác sĩ nói tình hình sức khỏe của mẹ không sao, vết thương ở đầu gối không phạm vào xương cốt bên trong, chỉ cần tĩnh dưỡng, hạn chế đi lại và tháo băng định kỳ sẽ sớm phục hồi.

Thanh toán phí khám bệnh và thuốc men xong, cô dìu mẹ ra ngoài cổng bệnh viện đón xe. Về đến nhà, đỡ mẹ vào phòng, xem ra với tình hình này không thể không ngủ dưới đây cho tiện, sợ đụng chạm đến vết thương ở hai chân, cô làm hết sức cẩn thận, mẹ vuốt mồ hôi trên trán cô, thở dài một hơi. “Mẹ không sao, không đau lắm đâu, con đi đóng cửa nẻo cẩn thận rồi tắm rửa nghỉ ngơi sớm!”

“Dạ, mẹ nằm xuống đi, con sẽ quay lại ngay”

Khép hờ cánh cửa gỗ, Phó Nghi Ân lê bước chân mỏi nhừ đi kiểm tra cửa chính, cửa sổ, sau đó mới chậm rãi lên phòng. Ngồi một lát cho mồ hôi toát ra hết, cô mới lững thững đem quần áo vào phòng tắm, ôi! quần lót ướt đẫm một mảng, may mắn thay có chiếc quần tối màu che chắn, nếu để người khác nhìn thấy thì thật mất mặt. Tắm tát xong, cô ngồi thừ trên giường, chiếc khăn thấm ướt nước trên tóc, cận lực vò mạnh đầu, cái mệt lấn áp cái đói, chợt nhớ ra mình vẫn chưa có thứ gì trong bụng, định bụng gọi điện cho anh xong sẽ nấu chút gì đó. Mở nguồn, tin nhắn đến có vài cuộc gọi nhỡ từ số của anh, cô bấm gọi lại nhưng mãi đầu dây bên kia không có tín hiệu trả lời. Cô nhẩm số điện thoại nhà Phương Nhạc, chắc phải nhờ cậu ấy viết giấy xin phép nghỉ học, không an tâm để mẹ ở nhà trong tình trạng này.

“A lô? Ai đó?” Phương Nhạc bắt máy rất nhanh, lanh lợi lên tiếng hỏi.

“Là tớ, ngày mai cậu viết giấy xin phép nghỉ học giúp tớ một hôm nhé!... Ừm mẹ tớ không may té ngã, vết thương có chút nghiêm trọng… được… cám ơn cậu nhé! Tạm biệt”

Đơn giản giải thích một chút tình hình với Phương Nhạc xong liền dập máy, nhanh chóng thu dọn chăn gối đem theo xuống dưới. Vừa mở cửa, cô sốt sắng chạy lại khi thấy mẹ đang cố rời giường, lo lắng ngăn lại.

“Mẹ cần gì để con lấy cho”

“Sao lại mang đồ xuống đây?” Mẹ ngạc nhiên hỏi khi thấy cô tay vát chân mang đống đồ.

“Con ngủ với mẹ” Cô quăng tất cả lên giường, nhe răng cười.

“Mẹ đói rồi phải không? Con vào bếp xem có gì ăn không đã...”

“Ừm… Nhớ mang cho mẹ ly nước” Mẹ nhẹ nhàng gật đầu, vịn vào thành giường, xê dịch thắt lưng nằm nghiêng xuống. Cô lấy cái gối chặn dưới chân mẹ lên, nhìn hai bên đầu gối được băng bó trắng toát, nỗi chua xót lại nghẹn cứng ở cổ họng.

Cô không dám khóc trước mặt mẹ, sợ lỡ phát ra những tiếng nức nở đành xoay mặt đi hướng khác. Xảy ra chuyện hôm nay, cô mệt đến nỗi không ăn nổi thứ gì nữa, nấu tạm tô mì trứng lót dạ, nhưng chỉ đụng vài ba đũa rồi buông xuống, miệng lưỡi lạc nhách không có khẩu vị.



Lâm Minh Tuyết thấy con gái bần thần ngước mắt nhìn mình, tô mì trước mặt sóng sánh đầy ụ, sợi mì chương nở, lạnh tanh. Bà buông đũa, quơ tay ngang tầm mắt của con gái, thấp giọng hỏi.

“Sao con không ăn? Mì nở hết rồi!”

“Con no rồi! Mẹ ăn đi” Hai hàng lông mi của Phó Nghi Ân rũ xuống, bất giác buông đôi đũa đặt xuống bàn, đưa ly nước cho mẹ, cô mới thủ thỉ nói tiếp “Con đi dọn dẹp ngoài bếp”

Nhìn bóng lưng con gái lủi thủi bước đi, Lâm Minh Tuyết âm trầm thở dài, chống đỡ thân trên để không đụng trúng hai cẳng chân sưng vù của mình, nước mắt bà không nhịn được lăn xuống gò má. Chiều nay, đương trên đường đi làm về, bà ghé sạp trái cây mua ít táo xanh về ăn, bước chừng vài bước lại cảm nhận được những tiếng bước chân dồn dập đằng sau. Lúc đó, bà không suy nghĩ nhiều, vì đường có khá nhiều người qua lại nhưng đến khi quẹo vào hẻm đường tắt thì lập tức bóng lưng của hai người đàn ông cao lớn ập đến, khống chế hai tay bà, giọng nói dữ dằn giống như dân chợ búa.

“Im mồm! mày mà la lên thì tao giết!”

“Các người là ai?” Bà hốt hoảng, cố sức vùng vẫy khỏi bọn người lạ mặt.

“Mày không cần biết! tụi tao đến đây để dạy cho mẹ con mày một bài học” Tên côn đồ có hàm râu quai nón túm lấy gáy bà giật mạnh ra sau, hung dữ trợn trừng hai mắt.

“Tránh ra! Tôi không quen các người” Da đầu bà sắp bị văng ra đến nơi, cảm giác đau đớn dồn thẳng lên não. Thế nhưng, bà vẫn giữ thanh giọng bình tĩnh, không tỏ ra e sợ bọn chúng.

“Nói nhiều làm gì? Rạch mặt nó đi! tát cho vỡ mồng loại đàn bà mất nết như nó!” Tên đầu tóc chọc lóc, dáng đi khập khiễng bước đến gần, giơ bàn tay thô kệch vung vào mặt bà. Mặt mày bà trở nên đỏ gay, thân thủ nhanh nhẹn né tránh khiến bàn tay của gã rơi vào không trung. Hai tên côn đồ ngông nghênh xem thường sức lực phụ nữ nên không kịp đề phòng, Lâm Minh Tuyết thừa cơ hội đẩy ngã tên râu quai nón khiến gã ngã nhào đè lên tên trọc đầu, bà xoay người chạy thật nhanh ra đường cái.

Tiếng bước chân chạy đuổi đằng sau càng lúc càng gần, Lâm Minh Tuyết thở hổn hển, dùng chút sức lực cuối cùng lê từng bước chân nặng nhọc, bà nghe thấy tiếng chúng gào thét. “Con mụ kia....Đứng lại cho tao!!!”

Lâm Minh Tuyết vội vàng băng qua đường lớn, hi vọng tìm được người có thể cứu trợ, do mải ngoảnh mặt lại vì lo sợ bọn chúng đuổi kịp đến, bà không để ý đến chiếc xe máy chạy ngược chiều đang đâm tới, tiếng còi xe ing ỏi kéo theo tâm tình hoảng sợ cao độ, bà thét lên rồi xoay người tránh va chạm. Hai đầu gối không may đập thẳng xuống mặt đường cứng rắn, máu me bê bết chảy ròng ròng, người đi đường tốt bụng vây quanh đỡ bà dậy, định gọi xe cứu thường thì bà xua tay can ngăn.

“Không sao, tôi không sao, nhờ mọi người giúp tôi gọi một chiếc taxi”

Không phải bà không muốn xử lý vết thương của mình trước bởi vì trong lòng sực nhớ đến lời nói của hai tên lúc nãy, sợ con gái trên đường đi học về xảy ra chuyện, bà phải về nhà nhìn thấy con gái bình an mới yên tâm được.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, việc bị bọn côn đồ đe dọa suýt nguy hiểm tính mạng, Lâm Minh Tuyết đang phân vân xem có nên tìm cách tự mình giải quyết hay nói chuyện với con gái?. Suốt mất tháng nay, từ khi Phó Lưu bị bắt giữ, cuộc sống của mẹ con bà tuy bề ngoài bình yên hơn hẳn nhưng những mối nguy hại còn chưa được dẹp yên. Nhà họ Phó, vợ kế của Phó Lưu- Trương Ngọc Nhã “Ngoài những người này ra, bà không nghĩ sẽ còn có ai có mối thù sâu đậm với mẹ con bà”

…Trà Muộn~ dien đàn lê quý đôn.

Phó Nghi Ân khép nép ngồi bên mép giường, nhìn tấm lưng lẻ loi của mẹ cô đơn chìm trong bóng tối. Cô kéo tấm chăn mỏng lên cao, chừa một khoảng trốn bên dưới không để đè lên đầu gối của mẹ. Với tay vặn nhỏ cái đèn ngủ, rồi leo lên giường nằm kề bên mẹ, dường như vào giấc ngủ chưa sâu nên khi cô nằm xuống thì mẹ đột nhiên mở mắt.

“Ngủ thôi! Ngày mai con còn phải đến trường”

“Con nhờ Phương Nhạc xin phép rồi! Con không yên tâm để mẹ xoay xở một mình” Cô ghé sát đầu nằm lên cánh tay mẹ, thanh âm khàn khàn không rõ.

“Mẹ tự lo được, con không cần phải nghỉ học đâu”

“Mẹ! Lúc trước con bị thương, mẹ đã luôn ở bên cạnh con, giờ cho con chăm sóc mẹ, chứ đi học rồi con cũng chẳng yên tâm” Cô cười xòa, ngẫm nghĩ một lát liền ngập ngừng hỏi. “Hôm nay có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ? Mẹ nói cho con biết đi”

Bà thở dài trong lòng, khẽ mỉm cười vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái, đôi mắt sáng ngời ngước lên nhìn khiến bà không sao giấu giếm bèn thành thật thủ thỉ vào tai cô.

“Hôm nay, con bị dọa sợ rồi phải không?”

“Có hơi sợ một chút... con sợ mẹ sẽ xảy ra chuyện...” Phó Nghi Ân nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, giọng nói nức nở không kìm chế được tâm tình.

“Ngoan, mẹ không sao, chúng ta sẽ không có việc gì hết!” Vỗ về xoa nhẹ lên tấm lưng run rẩy của con gái, bờ vai bà nhỏ gầy, nhưng cũng đủ sức ôm lấy cô, Phó Nghi Ân thúc thít, vùi sâu vào lòng mẹ. Tiếng nói xen lẫn tiếng nức nở nhỏ dần, giọng bà không nặng không nhẹ, trầm tĩnh nói.

“Có hai người đàn ông lạ mặt muốn đe dọa chúng ta, hình như có người đứng sau thuê họ làm như vậy. Lúc đó, mẹ chỉ muốn về nhà xem xem con có bị làm sao không, nên chưa kịp xử lý vết thương, haizz biết dọa con sợ thế này, mẹ đã đến bệnh viện trước rồi”

Lúc đó đâu có suy nghĩ nhiều như vậy, bà một lòng lo lắng cho an nguy của con gái, về đến nhà thì sức lực cũng đã cạn kiệt.

“Là bà ta?” Sắc mặt của Phó Nghi Ân trở nên tái nhợt, lòng cuộn trào cơn tức giận, phỏng đoán này đúng đến 99% rồi, khó kìm nén được bật người dậy. Song chưa kịp nhảy xuống giường đã bị tay mẹ níu lại, ánh mặt lo âu, đè nén nỗi phiền muộn trong lòng, nhắm mắt thở ra.

“Đừng con, chúng ta không có chứng cứ rõ ràng sẽ không buộc tội người ta được. Với lại, báo cảnh sát thì họ cũng chẳng làm được gì đâu.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, đợi chân mẹ lành lặn rồi tính, manh động sẽ làm bứt dây động rừng. Cô ta hận chúng ta, người họ Phó hận chúng ta, không thể bén mảng đến gần nhà thì tìm thủ đoạn. Giờ đây Phó Lưu bị tạm giam, nhà họ Phó đang ngồi trên đống lửa, cuộc sống Trương Ngọc Nhã càng không được dễ chịu, đương nhiên cô ta sẽ không chịu ngồi yên”

“Mẹ, sao mẹ biết rõ bà ta quá vậy?” Cô mờ mịt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của mẹ, thấp giọng tò mò.

“Trước kia mẹ và cô ta từng ở cùng khu phố, tuy không tính là hành xóm nhưng cũng biết không ít chuyện qúa khứ của cô ta, tính tình của cô ta trước giờ đều không thay đổi, khi Phó Lưu công khai ngoại tình, mẹ cũng rất bất ngờ khi gặp lại cô ta. Duyên phận thật trớ trêu, mẹ cũng không so đo với họ, còn thành toàn chúc phúc chỉ có một điều kiện là không được mang con đi. Mẹ biết mẹ rất tàn nhẫn khi ép buộc con, nhưng mẹ không thể giương mắt đứng nhìn con gái bé bỏng của mẹ bị mẹ kế hành hạ.”

Phó Nghi Ân sững sờ ngẩng đầu lên, giọt nước mắt trong veo lộp bộp rơi xuống, làm sao có thể không nhớ? Làm sao có thể quên được khoảng thời gian giày vò đó! Cô thật ngốc! Sao có thể dễ dàng bị lòng người hiểm độc lừa gạt hết lần này đến lần khác, mẹ đau lòng bao nhiêu? Khổ sở bao nhiêu? Cô muốn băm vằm cái quá khứ đó! Cô hận con người nhu nhược trước kia của mình.

“Khóc cái gì? Đừng khóc mà! con khóc làm mẹ phải khóc theo”

Càng được an ủi, cô càng khóc lớn, nước mắt nước mũi dính tèm lem trên mặt, Phó Nghi Ân sụt sùi đưa tay lên chùi mũi, cảm xúc rối loạn nhào vào lòng mẹ khóc nháo, cô thút thít nhỏ giọng nghẹn ngào. “Cám ơn mẹ! Cám ơn mẹ vì đã luôn bao dung, độ lượng, đã luôn dang rộng cánh tay đón con trở về. Cám ơn vì đã chờ con, con xin lỗi vì đã làm mẹ đau lòng” Những lời này dù có nói hàng ngàn, hàng vạn lần vẫn không đủ,kiếp trước lẫn kiếp này, nhiều chuyện xảy ra, nhiều thứ thay đổi, mỗi lần đều làm cô đau đớn không thôi, mỗi lần đều khóc òa trong lòng mẹ. Tại sao những kẻ đó còn chưa chịu buông tha cho chúng ta? Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt đỏ hoe chợt lóe lên tia sáng, “Được rồi, là bà độc ác trước, đừng trách tôi vô tình, Trương Ngọc Nhã, những ngày bình yên của bà kết thúc rồi!”

“Ngoan nào!!! Con gái lớn rồi không được mít ướt, người ta thấy sẽ cười cho. Dù có thế nào, con vĩnh viễn là con gái của mẹ, mẹ chưa từng oán hận, Nghi Ân, tình yêu của mẹ chỉ dành cho một mình con. Con là bảo bối của mẹ”

Tuy mở miệng khuyên nhủ con gái đừng khóc nhưng nước mắt của bà không nhịn được rơi xuống, bà cuống quít lau gò má ướt đẫm của mình rồi lại chùi nhẹ trên khóe mắt ươn ướt của con gái. Bao nhiêu tâm tư, nỗi niềm chứa đựng trong cái ôm ấm áp tràn đầy tình cảm thân thương.
Bình Luận (0)
Comment