Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 10 - Chương 10 - Ba Mẹ, Chờ Con

Chương 10 - Ba mẹ, chờ con
Chương 10 - Ba mẹ, chờ con

- Cô……

Tô Ninh Ngữ nghẹn họng, bĩu môi hừ một tiếng, cô ta đương nhiên không thể thừa nhận mình là thánh mẫu.

Huấn luyện viên Lâm nhăn mày càng sâu, trong lúc quân huấn gặp phải tang thi bùng nổ, hắn đã thực buồn bực, thật sự không có tâm tình giải quyết tranh cãi giữa mấy cô gái nhỏ, dứt khoát mặc kệ:

- Được rồi, đều ngồi trở về, chờ một chút ăn cơm.

Nhìn huấn luyện viên Lâm đi rồi, Tô Ninh Ngữ oán hận trừng mắt nhìn Sở Duyệt một cái, sau đó lần nữa ngồi trở lại cạnh thang lầu.

Chỉ là bạn học chung quanh đều dùng ánh mắt nhìn không giống trước kia nhìn về phía cô ta. Ai cũng không phải đồ ngốc, từ đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, Tô Ninh Ngữ rốt cuộc là dạng người gì mọi người đều biết nhiều ít.

Mấy mấy huấn luyện viên đều chú ý bên này từ đầu tới đuôi đang trao đổi ánh mắt, nữ sinh Tô Ninh Ngữ này, đầu óc xác thật có chút vấn đề, nên nói với trường học một chút, miễn cho về sau cô ta chọc phiền toái.

Sở Duyệt lười xem thường Tô Ninh Ngữ, theo suy nghĩ của cô, loại người giống Tô Ninh Ngữ này, nói cô ta là thánh mẫu đều là cất nhắc cô ta, khẳng định phải giết để diệt trừ hậu hoạn.

Loại người này trong mạt thế còn đáng sợ hơn tang thi, ai cũng không biết cô ta sẽ cho bạn một đao trí mạng ở sau lưng khi nào.

Đời trước Tô Ninh Ngữ chính là như vậy, làm việc chỉ lo bạn thân thuận không hài lòng. Lúc các giáo quan mang theo bọn họ rời khỏi trường học, Tô Ninh Ngữ bởi vì chạy trốn chậm, bị xếp ở phía sau, thấy không ai để cho cô ta lên xe trước, ở thời khắc nguy hiểm như vậy, cô ta thế nhưng lớn tiếng khóc lóc náo loạn lên!

Kết quả một xe bọn họ bị tang thi vây đổ, huấn luyện viên Tần cùng một người huấn luyện viên khác vì yểm hộ bọn họ, dùng huyết nhục của chính mình dẫn tang thi rời đi, một người sống sờ sờ lại bị tang thi gặm hết!

Sau đó khi đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, cô ta còn nói bảo hộ học sinh là chức trách của các giáo quan, thương tâm khóc lóc nói cô ta cũng không nghĩ tới, chuyện không liên quan đến cô ta, bộ dáng giống như mọi người đều khi dễ cô ta, mà cô ta bị thiên đại ủy khuất vậy. Chẳng những không cảm thấy cô ta làm gì sai, ngược lại cảm thấy giáo quan hy sinh là hiển nhiên!

Cô ta đã làm những chuyện giống như vậy không chỉ một lần, Sở Duyệt cảm thấy khi đó huấn luyện viên Giang đều muốn đánh chết cô ta, loại người ngu xuẩn lại ích kỷ như vậy, giữ lại chỉ thêm tai họa!

Nhưng lấy thân thủ hiện tại của Sở Duyệt, không nắm chắc có thể xuống tay được với Tô Ninh Ngữ ở trong nhà ăn này.

Huấn luyện viên cùng các bạn học còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng cùng tàn khốc của mạt thế, bọn họ không biết người như vậy sẽ mang đến những tai nạn như thế nào cho bọn họ, nếu Sở Duyệt tùy tiện ra tay, không giết được Tô Ninh Ngữ không nói, còn hại đến chính mình.

Cho nên Sở Duyệt thuận miệng náo loạn một hồi cùng Tô Ninh Ngữ ở chỗ này, đánh tỉnh mọi người, hy vọng bọn họ sẽ để ý đến cái người không chừng bom này, không vì loại người đầu óc úng nước này mà hy sinh vô tội.

Sở Duyệt có tính toán của mình, chờ bên này ổn định một chút, cô sẽ rời đi, lúc này cô không thể đi theo huấn luyện viên bọn họ.

Hiện tại tang thi còn yếu, cô muốn nhân lúc hoàng kim này để về nhà tìm ba mẹ.

Nhà cô ở cách nơi này hơn 3000 km, trước tận thế chỉ là chuyện cần một tấm vé máy bay, sau tận thế, Sở Duyệt đã đi hơn ba năm cũng chưa về tới nơi, cuối cùng chết nơi cách nhà hơn 300 km.

Lúc này dựa vào kinh nghiệm đời trước, cô có thể dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà, cô nhất định có thể tìm được ba mẹ!

Các giáo quan bắt đầu phát cơm, bạn học trên lầu xuống dưới lấy cơm trước, các giáo quan để để ra một tuyến đường cách ly, tách người lầu trên lầu dưới ra.

Trong quá trình lấy cơm, lục tục có người biến thành tang thi, rất nhanh đã bị các giáo quan giải quyết, trong đó có một người cư nhiên ở lầu trên, xem ra vẫn có người che giấu chuyện mình bị thương.

Mọi người chậm rãi lọc ra kinh nghiệm, người biến thành tang thi sẽ sốt cao, cả người phát run, có thậm chí hôn mê bất tỉnh, chỉ cần đem một bộ phận những người này cách ly, những người khác tương đối an toàn.

Này đó Sở Duyệt đều biết, nhưng cô cũng không trực tiếp nói cho các giáo quan, chỉ lặng lẽ dẫn đường một chút. Còn những người hôn mê bất tỉnh đó, có khả năng tỉnh lại sẽ thức tỉnh dị năng, cô cũng không nói, để bọn họ tự mình phát hiện đi. Bằng không nếu người khác hỏi cô làm sao mà biết được, chẳng lẽ nói là cô xem tiểu thuyết sao?

Kỳ thật hiện tại Sở Duyệt cũng rất rối rắm, cô cũng nghĩ thức tỉnh dị năng, nhưng vậy đồng nghĩa với việc cô sẽ bị tang thi cào mới được. Nhưng ai biết sao khi bị cào xong, sẽ thức tỉnh dị năng hay là biến thành tang thi a?

Chuyện này nói không chừng, vạn nhất cô tự đưa chính mình đến trước mặt tang thi để nó cào một cái, vừa quay đầu lại biến thành tang thi, vậy không phải là để người khác cười đến rụng răng sao?

Được rồi, nhìn nhìn lại đi, hiện tại cô có không gian a, nếu tự mình lộng chết chính mình, vậy ăn mệt lớn rồi!

Sở Duyệt cũng nhận cơm của mình, đồ ăn không nhiều lắm, vừa vặn đủ một người không đói bụng.

Tuy trước đó Sở Duyệt đã ăn đến no căng, nhưng hoạt động lâu như vậy, cô cảm thấy dạ dày đã trống một khoảng, vẫn có thể ăn thêm một chút.

Lúc ăn cơm cũng không ngừng nghỉ, cái loại cảm giác này biết mình sắp biến thành tang thi, trong lúc khóc lóc ăn cho nhân sinh của chính mình còn được ăn một bữa cơm cuối cùng, ăn xong sẽ biến thành tang thi, sau đó lại bị huấn luyện viên xử lý. Không khí trong toàn bộ nhà ăn an tĩnh đến quỷ dị, nhiều người ăn hai miếng đã không vô, Sở Duyệt nhìn khay đồ ăn thừa của bọn họ thì ngo ngoe rục rịch.

Mạt thế vật tư thiếu thốn, Sở Duyệt vẫn luôn ở trên đường, trên cơ bản đều là vượt qua trong nửa đói lửng dạ.

Cho dù sau đó cô mạnh lên, cũng có đồng đội tốt, không đói bụng, nhưng cũng rất ít khi có thể ăn một bữa cơm đúng nghĩa, loại đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ này chỉ tồn tại trong trí nhớ.

Nhìn bọn họ có nhiều cơm ăn không hết chuẩn bị đổ đi như vậy, Sở Duyệt thật sự đau lòng hỏng rồi, thật là thu hồi hết a.

Ngại dơ? Không tồn tại.

Bình Luận (0)
Comment