Dị năng giả hệ mộc rống to một tiếng, lấy súng tự động đeo trên lưng ra, sau đó chĩa về phía An Kiệt cùng Sở Duyệt rồi bóp cò, cũng bất chấp các loại suy nghĩ trong lòng khi nhìn thấy Sở Duyệt.
Từ sau khi có dị năng, những dị năng giả này đã rất lâu không dùng đến súng, hắn ta đeo súng trên lưng, chỉ để dự phòng lúc dị năng tiêu hao mà thôi.
Mặt khác là bởi vì tiếng súng tạo ra âm thanh quá lớn, mà tang thi càng ngày càng lợi hại, nếu hấp dẫn chúng tới đây, bọn họ giải quyết hậu quả cũng phiền toái, cho nên nếu có thể dùng dị năng giải quyết, bọn họ sẽ không nổ súng.
Bất quá nhóm người hôm nay quá lợi hại, bọn họ chẳng những có dị năng, mà cấp bậc dị năng còn cao hơn bọn hắn.
Không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể lấy súng ra, rốt cuộc đều con người, ai có thể chống đỡ được đạn dược.
Mẹ nó!
Hôm nay nếu có thể bình an trở về, hắn nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn tên mập đã báo tin cho bọn hắn kia.
Nhưng tiếng súng không vang lên như trong dự đoán, dị năng giả hệ mộc cúi đầu nhìn súng, lại không chú ý tới một con dao chặt xương đã bay tới cổ hắm ta, hung hăng chém xuống.
Người tên lão Tứ đứng bên cạnh vừa lục súng vừa hét vào trong bộ đàm:
- Lỗ ca, lỗ ca, mau để bò cạp nổ súng,bọn họ đều là ngạnh tra tử!
Nhưng phía bên kia bộ đàm lại không có bất cứ thanh âm gì, lão tứ liếc mắt nhìn thấy đầu của dị năng giả hệ mộc bên cạnh bị một con dao chặt xương lơ lửng trên không chặt xuống.
Là dị năng hệ kim!
Lão tứ cũng là dị năng giả hệ kim, nhưng dị năng của hắn chỉ khiến hắn không dễ bị thương, có thể khống chế một bộ phận kim loại biến hình theo suy nghĩ của hắn, tỷ như cái khóa gì đó.
Không nghĩ tới dị năng hệ kim còn có thể dùng như vậy! Lập tức trong mắt hắn hiện lên điên cuồng.
Nhưng lúc này không phải lúc phân tâm, mắt thấy bên bọn hắn đã chết ba người, chỉ còn lại hai người không dám xông lên, vừa nổ súng vừa quay đầu chạy xuống sườn núi.
Dưới sườn núi có một khe rãnh, chạy men theo khe rãnh đó vài mét là có thể tới chỗ khu dân cư, thấy kẽ hở của tấm lưới sắt mà người tên lão tứ này cắt ra.
Nhưng súng của bọn chúng không biết làm sao, loay hoay thế nào cũng không bắn được, bọn hắn đành bỏ súng, quay đầu chạy xuống khe rãnh.
Sở Duyệt cùng An Kiệt đồng thời điều khiển phi đao đuổi theo hai người kia, mà hai người kia còn chưa chạy tới chỗ hổng của lưới sắt, liền bị phi đao cắm trúng, một trước một sau ngã xuống khe núi từ giữa lưng sườn núi..
Trên xe, Kiều Đan Đan vốn là cùng Tề Minh tạo thành một tổ, đối phó đám người bên này sườn núi, nhưng Tề Minh nhìn thấy phía trên chỉ có hai người chạy xuống, liền bảo cô ấy đừng xuống xe, bất quá Kiều Đan Đan vẫn tùy thời đứng phía sau nhìn theo rồi trợ giúp Tề Minh.
Dị năng giả hệ tốc độ chạy trốn quá nhanh, cô ấy không bắt được, cô đánh giải quyết tên dị năng giả hệ lực lượng thoạt nhìn hung dữ này trước.
Lúc này bốn người đã giải quyết xong đám người hai bên, Sở Duyệt thu tấm biển quảng cáo vào không gian.
Vốn dĩ cô định chuẩn bị tìm một chỗ rồi ném ở ven đường, nhưng nghĩ lại, tấm biển này nặng như vậy, nói không chừng còn có tác dụng a, dù sao không gian có thể chứa được, liền để lại đi.
Đám người trong tòa nhà kia đều bị Sở Duyệt thu thập gần hết, còn có hai người đã kịp chạy, bất quá Sở Duyệt vẫn luôn theo dõi hướng đi của bọn họ, lúc này cô phát hiện bọn họ đã đi vòng qua khu dân cư mà chạy đến một công trường bỏ hoang.
Sở Duyệt nhìn công trường xây dựng, có chút tâm động, cô biết, kia là đại bản doanh của bọn chúng, vật tư phong phú cỡ nào a!