Mắt thấy tang thi đã sắp xông lên thang cuốn, Sở Duyệt cắn răng nuốt xuống một tiếng mắng, nắm lấy vòng bảo hộ bên ngoài của thang cuốn, hai tay bắt lấy lan can, dùng chân câu lên vòng bảo hộ lan can lầu hai.
Hai chân Sở Duyệt rất thuận lợi mà bám vào vòng bảo hộ ở lầu hai, nhưng cô đã quên tố chất thân thể hiện tại của mình không cho phép cô làm như vậy.
Cho nên hiện tại Sở Duyệt đang lấy một loại tư thế quỷ dị treo ở giữa thang cuốn cùng lầu hai, không dám buông tay cũng không dám thả chân.
Nhìn tang thi cách mình chỉ có một bước xa, Sở Duyệt cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, chẳng lẽ lần trọng sinh này của cô cứ lãng phí như vậy?
Không được!
Sở Duyệt tâm vừa chuyển, nhẹ buông tay, chân một banh, cả người liền treo ngược trên lan can bảo hộ của tầng hai.
Sờ sờ lưng bị đụng phát đau, Sở Duyệt nhìn thang thi trên thang cuốn đang giương nanh múa vuốt, mà vẫy vẫy tay.
Không nghĩ tới phải không anh em? Thịt đến miệng còn bay!
Bất quá cô nhìn lại tình cảnh hiện tại của mình, muốn chật vật bao nhiêu liền có từng đó chật vật, không có bất cứ một thứ gì trong tầm tay để có thể mượn lực, chân cô run lên, rất nhanh sẽ không chống đỡ được, hiện tại eo thon nhỏ này của cô không thể giúp cô cong lên.
Sở Duyệt vừa điều chỉnh hô hấp muốn khôi phục một chút sức lực, vừa cố gắng để đầu óc bình tĩnh lại rồi nghĩ biện pháp giải quyết.
Ai?
Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc thu vịt nướng, trong bếp lò treo đầy thịt vịt nướng, hình như có rất nhiều móc a.
Nghĩ đến móc, trong tay Sở Duyệt lập tức xuất hiện một cái móc sắt lớn dùng để móc vịt.
Hắc hắc, cô nói sao, có bàn tay vàng sau khi trọng sinh, sao có thể dễ dàng treo như vậy.
Thang cuốn đối diện đã đầy chặt tang thi chen chúc, tang thi đi đầu bị đùn đến dò ra nửa thân mình, móng tay đen nhánh không ngừng vươn về phía trước sở duyện, cách mấy chục centimet.
Sở Duyệt nhìn móng tay đen xì trước mặt, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, có muốn bị nó cào ngay luôn không a?
Cuộc sống không có dị năng rất không quen a!
Ai! Thôi bỏ đi, vạn nhất bị cào thành tang thi liền xong rồi, lại nói hiện tại cô không có đủ hoàn cảnh an toàn để vượt qua thời kỳ hôn mê thức tỉnh.
Sở Duyệt duỗi tay cầm móc, sau đó đột nhiên đĩnh eo, móc vào lan can lầu hai, hai tay bắt lấy móc, rồi bò lên.
Gian nan leo lên được tầng hai, Sở Duyệt dựa vào vòng bảo hộ mà thở phì phò, hai chân run rẩy, ngay cả sức bò dậy cũng không có.
Cũng may lầu hai không có tang thi, bằng không hôm nay Sở Duyệt thật sự ra đi ở chỗ này.
Hành lang lầu hai truyền đến tiếng bước chân, Sở Duyệt đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy, có hai người đàn ông đi về phía mình, trong tay mỗi người cầm một cây côn sắt thô to.
- Hắc! Em gái nhỏ này thật sự có tài a, thế nhưng có thể tự mình bò lên tới!
Một người có diện mạo mày rậm mắt to, người đầy cơ bắp nói tiếng bản địa.
Bên cạnh tên cơ bắp, có một người đàn ông mái tóc nhuộm màu xanh lá cây, gầy gò và mặc một chiếc áo phông dài tay rộng thùng, giống dân chạy nạn đói bụng ba tháng vậy.
Tên tóc xanh ngẩng đầu nhìn Sở Duyệt, trong mắt hiện lên một mạt kinh diễm thèm nhỏ dãi, nha đầu này tuy rằng mặt xám mày tro, nhưng lớn lên không tồi.
Sở Duyệt bất động thanh sắc lặng lẽ đánh giá hai người kia, thoạt nhìn không giống người tốt, cô lại đánh giá thực lực hiện tại của mình, cô đánh không lại hai người kia, đành phải bày ra bộ dáng sợ hãi rụt rụt lại về phía sau.
Đây là kinh nghiệm cô đã rút ra sau ba năm mạt thế, đánh không lại liền giả bộ!
Móc ở cạnh chân bị lộ ra một đoạn, Sở Duyệt cũng không thu nó vào không gian.
Hai người đàn ông càng đi tới gần, trên mặt tên tóc xanh treo nụ cười dâm đãng che giấu không được, mở miệng nói:
- Em gái, đừng sợ, để anh trai tới bảo vệ em.
Sở Duyệt vô lực mà lắc lắc tay chào hỏi:
- Cảm ơn a!
Cái rắm!
Vừa rồi cô treo trên lan can, sao bọn họ không tới hỗ trợ, còn ở một bên xem náo nhiệt, hiện tại lão tử đã lên đến đây, không muốn nhìn thấy các người.
Tên tóc xanh ngày thường chính là loại người trầm mê nữ sắc, lúc này ý cười đáng khinh trên mặt càng sâu thêm vài phần, cong lưng muốn kéo Sở Duyệt.
Tên cơ bắp lại lại cẩn thận hơn tên tóc xanh nhiều, một phen giữ chặt tên tóc xanh, lấy từ trong túi ra cái bộ đàm, báo cáo với đầu bên kia:
- Là một cô gái, bò từ thang cuốn lên, nhìn dáng vẻ không bị thương, muốn dẫn tới hay không? Lớn lên không kém.
Đầu bên kia của bộ đàm có tiếng nói khàn khàn: “Dẫn tới đây!”
Kẻ cơ bắp đóng bộ đàm, cười tao nhã với tên tóc xanh:
- Tam ca bảo mang lên.
Sở Duyệt không muốn đi theo hai người đàn ông xa lạ này, vội lên tiếng cự tuyệt:
- Đại ca, không cần, tôi nghỉ một lát nhi liền đi, sẽ không quấy rầy mọi người.
Hai cái người đàn ông trao đổi ánh mắt, trong đó còn hiện lên vẻ đáng khinh, tóc xanh còn động thủ muốn kéo Sở Duyệt đi, trong miệng bày ra dáng vẻ lưu manh nói:
- Em gái, tới cũng tới rồi, còn đi cái gì, lên trên bồi ca ca chơi một lát