Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 27 - Chương 27 - (Không Còn Chút Nhân Tính)

Chương 27 - (Không còn chút nhân tính)
Chương 27 - (Không còn chút nhân tính)

- A ——!

Con khỉ tóc xanh chỉ cảm thấy đầu ngón tay một trận đau nhức, phát ra tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm.

- Làm sao vậy? Làm sao vậy?

Sở Duyệt bày ra vẻ mặt quan tâm nhìn con khỉ, tinh quang trong mắt lấp lánh, vươn tay qua dìu hắn, thuận tiện thu châm về.

Con khỉ tóc xanh lại đau đến giật giật, run rẩy giơ tay giơ lên trước mắt, vừa thấy ngón giữa đều là máu, nhưng vì sao lại có vết thương thì hắn hoàn toàn không biết.

- Tôi…… Tôi này…… Tay…… Sao lại bị thương?

Con khỉ tóc xanh bị đau đến mức gương mặt cũng biến hình, vẻ mặt mộng bức nhìn Sở Duyệt, giọng nói cũng phát run.

- Tôi…… Tôi cũng không biết nha!

Sở Duyệt cũng bày ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn ta.

- Nếu không, anh đi băng bó một chút, giảm đau?

Sở Duyệt có lòng tốt mà đề nghị.

- Được được được! Tôi đi giảm đau chút, này quá mẹ nó đau! Em gái, em nghỉ ngơi một chút, chút nữa anh trai lại tìm em.

Tên tóc xanh trưng ra vẻ mặt khóc tang, nói xong xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa còn không quên dặn dò Sở Duyệt chờ hắn ta trở về.

Hừ! Dám trở về, lại trở về sẽ đâm cho hắn thành con nhím!

Sở Duyệt híp mắt nhìn tên tóc xanh đi ra cửa, xoay người đi tới gần cửa sổ, xốc rèm cửa nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa sổ ktv là một mặt đường phố, mặt này tuy cũng có rất nhiều tang thi, nhưng không tập trung, mà thưa thớt du đãng ở đầu đường.

Trên đường không có nhiều xe lắm, có một chiếc xe việt dã màu đen ngừng ở ven đường, nhìn đường cong của nó, Sở Duyệt liền động tâm.

Bất quá ktv lầu 4 trung tâm thương mại, quá cao, cho dù có dây thừng thì Sở Duyệt cũng không dám xuống từ nơi này, mặt tường bằng kính trơn bóng, vạn nhất có biến thì sẽ không còn đường trốn, nên tìm con đường đi từ lầu hai.

Sở Duyệt đi đến cạnh cửa, nhìn xuyên qua ô cửa kính nhỏ, trên hành lang không có người nào.

Lén lút ra ngoài, Sở Duyệt đi theo phương hướng trước đó, đang đi, bỗng nhiên cửa ghế lô phía trước mở ra, sau cửa có người đang muốn ra ngoài, Sở Duyệt lập tức trở tay đẩy cửa căn phòng phía rồi đi vào.

Căn phòng này rất lớn, trang hoàng xa hoa, phong cách Châu âu, đèn thủy tinh lớn, sô pha hoàng gia châu âu đỏ thẫm, trong một góc phóng cố định microphone, cư nhiên còn được bố trí giống như lồng chim, cửa lồng chim đã bị khóa bằng một dây xích lớn, bên trong có một cô gái nhỏ áo rách quần manh, vết thương chồng chất.

Cô gái nghe thấy tiếng mở cửa, co rúm lại ôm chặt chính mình, co người dựa vào tường, giống như muốn đem bản thân hòa vào bức tường sau lưng.

Sở Duyệt cảm thấy có khả năng cô đã đi vào nơi không nên vào, trong căn phòng này đã từng xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết, cô không muốn lo chuyện bao đồng, cô muốn nhanh chóng rời đi!

Từ cửa kính nhìn ra căn phòng phía trước, có một người đàn ông, một tay kéo một cô gái cả người cơ hồ trần trụi, đi ra. Cả người cô gái toàn là máu, trong miệng còn tía máu chảy ra, xem ra bị thương không nhẹ! Người đàn ông kia cô gái đó ra bên ngoài.

Trong cửa phòng còn có tiếng một người đàn ông đang khuyên bảo hắn ta:

- Không sai biệt là được, vốn chỉ có mười mấy người, nếu lại làm chết một đứa, đến lúc đó biết nói gì với đại ca?

- Có cái gì mà nói! Lão tử cùng hắn vào sinh ra tử, còn không bằng một người phụ nữ? Cháu trai hắn muốn chơi mấy đứa liền được chơi từng đó, vì sao hắn không nói?

Người đàn ông không quay đầu lại, trong giọng nói đều là phẫn uất bất bình, kéo người phụ nữ tiếp tục đi ra ngoài.

Người đàn ông trong phòng cũng không nói chuyện nữa, đóng cửa đi vào.

Ngoài hành lang ẩn ẩn truyền đến tiếng mắng của người đàn ông:

- Phi! Mụ già thúi, cắn lão tử chảy máu! Thật là cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, lão tử liền ném cô xuống cho tang thi ăn! Để cô cắn đủ!

Sở Duyệt híp mắt lại, nắm tay hơi hơi nắm chặt, cô làm sao vậy? Rõ ràng cô trái tim đã sớm lạnh băng như sắt thép, vì sao khi thấy những chuyện như vậy còn phẫn nộ?

Lúc này mới là mạt thế ngày hôm sau! Nhóm người này cứ như vậy vô pháp vô thiên, Thẩm lão đại cùng thủ hạ của hắn ta, đều không còn chút nhân tính.

Sở Duyệt có chút không thể tin được, cái người thiện lương từ trong xương cốt như An Kiệt, đời trước cũng từng ở một nơi như vầy.

Cắn chặt răng, Sở Duyệt yên lặng cúi đầu, cô không cứu được, hiện tại cô quá yếu, cô còn phải về nhà, không thể xúc động!

- Chị gái…… Cho tôi chút nước đi…… Cầu xin chị.

Cô gái phía sau bỗng nhiên lên tiếng, làm Sở Duyệt hoảng sợ, xoay người nhìn về phía cô gái.

Cô gái nhỏ ghé vào bên cạnh lồng sắt, một bàn tay mềm mại vươn tới, hơi thở mong manh nhìn về phía cô mà khẩn cầu.

Sở Duyệt do dự một chút, chậm rãi đi về hướng cô ấy.

Trên bàn trà có ấm nước cùng cái ly, nước trong ấm vẫn có chút ấm áp, Sở Duyệt rót cho cô gái một ly, đưa tới tay cô ấy.

- Cảm ơn!

Cô gái run rẩy nhận ly nước, nhỏ giọng nói lời cảm tạ.

Đi đến gần, Sở Duyệt mới thấy rõ vết thương trên người cô ấy, mặt bị đánh sưng lên, khóe miệng cũng rách, trên người có dấu của dây thắt lưng, có vết bị phỏng bởi tàn thuốc, có véo đỏ……

Không có vết thương trí mạng, nhưng so với vết thương trí mạng càng tra tấn người hơn!

- Chị gái, chị thả tôi ra ngoài đi! Tôi không dám chạy, chị giúp tôi cầu xin ông chủ, thả tôi ra ngoài đi! Tôi…… Về sau tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ông chủ nói gì tôi cũng sẽ nghe lời, cầu xin chị, cầu xin chị!

Cô gái nhìn Sở Duyệt mà cầu xin, trong mắt có chứa hận ý.

Đây là một cô gái thông minh, hiểu được chịu thua trước, nhẫn nhục bảo vệ mạng sống quan trọng hơn, sau đó mới tìm cơ hội trốn, hoặc là báo thù.

- Chịu thua không đủ, cô còn phải biến bản thân trở nên mạnh hơn.

Sở Duyệt lấy lại cái ly trong tay cô gái, nhẹ giọng nói.

- Cái gì?

Cô gái đột nhiên cả kinh, không dám tin tưởng nhìn Sở Duyệt.

Bình Luận (0)
Comment