Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 30 - Chương 30 - An Kiệt Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 30 - An Kiệt thức tỉnh dị năng
Chương 30 - An Kiệt thức tỉnh dị năng

Mắt thấy người trên lầu sắp xuống dưới, An Kiệt lại giãy giụa nói Sở Duyệt bỏ mặc hắn, rờiđi trước.

Sở Duyệt nhìn lướt qua bốn phía, xoay người kéo An Kiệt đi đến phòng cung cấp điện ở đối diện cầu thang.

Cửa phòng cung cấp điện bị khóa, Sở Duyệt móc chiếc kẹp giấy đã gấp nếp nhét vào lỗ khóa rồi đập vài cái, cánh cửa mở ra, cô vội vàng kéo An Kiệt vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

An Kiệt cứ thế hồ đồ bị Sở Duyệt kéo đi, đầu óc không thế nào thanh tỉnh được mà còn bay một hồi, bộ dáng này của tiểu sư muội rất ngông cuồng nha!

Tạp âm trong phòng cung cấp điệ rất lớn, bất quá phòng làm việc lại xử lý cách âm, bên ngoài cơ bản không nghe được, cũng không biết vừa rồi lúc mở cửa truyền có truyện ra tiếng động bị những người đó nghe được hay không.

Nhưng hiện tại Sở Duyệt ở bên trong, không nghe được một chút động tĩnh nào của bên ngoài, vì an toàn, Sở Duyệt ném khoảng hai mươi bao gạo từ trong không gian ra chất đống ở cửa, lại kéo An Kiệt tới trong cùng của lối đi, bản thân thì trốn phía sau một cái máy biến thế, nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa.

An Kiệt lúc này đã ý thức không rõ, hệ thống miễn dịch trong thân thể đang chém giết kịch liệt cùng virus, hắn bắt đầu sốt cao, toàn thân nóng đến đỏ bừng, giống tôm luộc.

Sở Duyệt nhìn thoáng qua An Kiệt, trong lòng đầy hâm mộ, lại có chút nhẹ nhàng thở ra, xem bộ dáng này của hắn, là sắp thức tỉnh dị năng.

Cô cũng muốn như vậy ngay lập tức, nếu dị năng hệ lôi của cô còn a, vậy thì căn phòng cung cấp điện này quả thực chính là thiên đường của cô a!

Ai! Đáng tiếc!

Thời gian trôi qua từng chút, đại khái qua hơn một giờ, không có bất cứ động tĩnh ở cửa, Sở Duyệt cảm thấy bọn họ hẳn là đã tạm thời an toàn.

Quay đầu lại, nhìn thoáng qua An Kiệt còn đang đấu tranh với virus, hắn còn cần ít nhất mấy giờ đi.

Sở Duyệt có chút nhàm chán, nhìn nhìn băng gạc trên người An Kiệt đẫm máu, liền quyết định đổi thuốc cho hắn.

Khi đổi thuốc, cô còn nhìn lại mấy lỗ thủng kia, nếu không khâu lại, phỏng chừng rất lâu mới có thể khép lại, hơn nữa đời trước Sở Duyệt đã từng nhìn thấy mấy vết sẹo này của An Kiệt, quá xấu!

Sở Duyệt nghĩ nghĩ, dù sao hiện tại hắn đang phát sốt, không có cảm giác gì, không bằng thuận tiện khâu lại miệng vết thương cho hắn.

Nghĩ đến liền làm, Sở Duyệt tìm kim chỉ tiêu tiêu độc trong không gian, từng kim từng kim, chậm rãi khâu lại miệng viết thương cho An Kiệt.

Chuyện này đời trước cô đã làm không biết bao nhiêu lần, ngoại trừ khi cắt chỉ thì có chút khó coi, những cái khác cũng khỏe.

Băng bó vết thương xong, Sở Duyệt lại tìm một bộ quần áo thể thao để thay cho hắn, thời tiết này để cánh tay trần trụi vẫn có chút lạnh, không thể để hắn bị cảm.

An Kiệt cảm thấy máu trong thân thể như đang sôi trào, biến thành dung nham nóng bỏng, mãnh liệt mênh mông ở khắp người hắn, giống như giây tiếp theo sẽ phá tan một thân da thịt này mà phun ra bên ngoài.

Hắn cảm thấy có khả năng mình đã bị dòng máu nóng bỏng này nướng chín, là loại cảm giác ngoài sống trong cháy. Thật vất vả chịu đựng đi, máu bắt đầu lạnh dần, trong mơ mơ màng màng hắn đã ngủ quên.

Bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn trên ngực, giống như khi còn nhỏ mẹ kế cầm kim, chọc từng cái từng cái lên người hắn, còn cười nói với hắn: nếu mày dám nói với ba mày, nói đi nha! Xem ông ta có tin mày hay không!

An Kiệt đã lâu không nhớ tới chuyện quá khứ nữa, hắn cũng nỗ lực không cho bản thân nghĩ lại những chuyện đó, cho nên, hắn liền tỉnh lại. Mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh đen nhánh, chung quanh an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

An Kiệt ý thức thu hồi, đột nhiên ngồi dậy, sao lại thế này? Đây là chỗ nào?

Trong bóng đêm, đèn bảo vệ màn hình điện thoại di động bật sáng, Sở Duyệt ngồi cạnh ngăn tủ cách An Kiệt không xa, giơ di động nhìn hắn, vui vẻ mà cười nói:

- Kiệt ca, anh tỉnh rồi! Thế nào? Hiện tại cảm giác thế nào? Có cảm thấy tràn ngập lực lượng hay không?

An Kiệt giãn thân thể một chút, hiện tại hắn đúng là cảm thấy cơ bắp cùng gân cốt toàn thân trong thân thể đều có một loại cảm giác tràn ngập lực lượng nhảy nhót không ngừng, ngay cả vết thương trước đó cũng khép lại hơn phân nửa.

Nhéo nhéo nắm tay, An Kiệt cảm thấy trong thân thể mình có thứ gì đó muốn lao ra, hắn mở ra tay, thế nhưng đôi tay dần hiện lên ánh sáng màu kim loại!

Sở Duyệt động thủ gõ gõ, tiếng “Đương đương” vang lên.

- Chúc mừng kiệt ca, anh đã thức tỉnh dị năng hệ kim rồi!

An Kiệt cố nén lực lượng đang điên cuồng tuôn ra trong thân thể, hỏi Sở Duyệt:

- Dị năng hệ kim? Sư muội em…… biết đây là có chuyện gì không?

- Em chỉ biết người bị tang thi cào có thể có cơ hội thức tỉnh siêu năng lực, giống như anh vậy. Nghe nói có hệ lực lượng, hệ tốc độ, hệ kim mộc thủy hỏa thổ, còn có hệ lôi, hệ băng, hệ phong, hệ không gian, hệ tinh thần lực, rất nhiều loại, của anh hẳn là hệ kim, có tính chất khiến thân thể biến thành kim loại, về sau thăng cấp còn có thể khống chế kim loại.

Sở Duyệt cười trả lời, An Kiệt thức tỉnh dị năng sớm như vậy, thật sự là làm người ta hâm mộ.

An Kiệt gật gật đầu, nhìn nhìn cánh tay lóe lên ánh sáng kim loại của mình, không khỏi cảm thấy có chút may mắn, nếu sư muội không tới cứu hắn, có thể hắn đã trở thành một khối thi thể, làm gì có cơ hội thức tỉnh siêu năng lực.

Quay đầu nhìn nhìn bốn phía đen như mực, An Kiệt hỏi tiếp:

- Chúng ta đang ở nơi nào đây, sao lại tối đen như vậy?

- Cúp điện! Hiện tại chúng ta vẫn ở trong phòng cung cấp điện, vừa nãy hình như bên ngoài có hỗn loạn, hiện tại lại không có động tĩnh gì.

Về việc cúp điện, Sở Duyệt đã có chuẩn bị tâm lý.

Mạt thế ngày thứ tư, hệ thống điện lực không biết bị cái gì phá hủy, từ đó về sau, toàn bộ thành thị không còn ánh sáng.

Đời trước cũng có chuyên gia nói trận tai nạn này là do bão mặt trời gây ra, nhưng đều là suy đoán, ít nhất vào lúc Sở Duyệt chết, không có ai có lời giải thích chính xác về nguyên nhân bùng phát mạt thế.

Hiện tại Sở Duyệt cũng không muốn biết nguyên nhân tạo thành mạt thế là cái gì, nếu cô đã trọng sinh trở về trước mạt thế, có lẽ còn có chỗ cần dùng, nhưng trọng sinh khi mạt thế đã bắt đầu rồi, cho dù biết những cái đó cũng vô dụng, không bằng hảo hảo ngẫm lại xem làm thế nào để nhanh chóng về nhà, cô đã trì hoãn hơn hai ngày ở chỗ này rồi.

"Ục... ộp..."

Trong phòng phân phối điện yên tĩnh truyền đến tiếng ục ục, An Kiệt xấu hổ sờ sờ bụng, hắn cảm thấy dạ dày trống rỗng, đã rất lâu hắn không có trải qua cảm giác đói bụng như vậy. Loại cảm giác này làm hắn nhớ tới đoạn thời gian chạy trốn trước kia, khi đó hắn thường thường bị đói bụng đến mức dạ dày như lửa đốt, lại không dám đi ra ngoài tìm đồ ăn.

- A, em quên mất! Anh tỉnh lại nhất định phải ăn gì đó, chờ một chút, em đi tìm gì đó cho anh ăn.

Sở Duyệt vỗ đầu một cái, thức tỉnh dị năng sẽ tiêu hao năng lượng rất lớn trong thân thể, hơn nữa lại ngủ mấy ngày, cho nên khi dị năng giả tỉnh lại, đều sẽ rất đói bụng, rất đói bụng, sao cô có thể quên mất chuyện này.

Sở Duyệt nghĩ nghĩ, nghĩ qua một số món ăn rồi hỏi An Kiệt:

- Có gà hầm nấm, bò kho, gà ngâm măng ớt. Anh muốn ăn món nào?

An Kiệt ngẩn người, có thể phong phú như vậy?

- Được rồi, người trưởng thành lựa chọn cái gì, đều lấy cho anh.

Sở Duyệt hào khí vung tay nhỏ lên, trong tay cầm ba chiếc nồi tự sôi, trước cho An Kiệt hai cái bánh nướng, sau đó mở ba nồi tự sôi ra, rồi đổ nước bắt đầu nấu.

An Kiệt cầm bánh nướng trong tay, cười cười tự giễu, hắn cảm thấy nên là mình tới chiếu cố tiểu sư muội, nhưng sự thật lại là sư muội vẫn luôn chiếu cố hắn, thật sự rất không nên.

Bất quá bánh nướng này quá thơm a!

Chờ An Kiệt ăn xong bánh nướng, nồi tự sôi cũng đã nấu xong, Sở Duyệt còn tri kỷ cho hắn một hộp sữa bò thuần.

Ngày thường lượng cơm An Kiệt ăn đã lớn, lúc này lại đói quá mức, ba chén cơm còn chưa đã thèm, Sở Duyệt lại cho hắn thêm một con vịt quay.

Nhìn An Khiết vừa ăn thịt vừa uống sữa, Chu Yue đói bụng cũng gắp một miếng thịt sốt ra ăn một cách ngon lành, đây mới là đầu bếp chính hiệu a!

Ăn uống no đủ, An Kiệt bắt đầu cùng Sở Duyệt thương lượng chuyện kế tiếp.

An Kiệt không thể tin được, hắn thế nhưng đã ngủ hai ngày, hắn cảm thấy bản thân nhiều nhất chỉ ngủ hai giờ. Thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết tên họ thi kia đã bắt đầu xuống tay với đại ca chưa, hắn muốn đi nhìn một cái trước.

An Kiệt nhìn Sở Duyệt, dặn đi dặn lại:

- Sư muội, em ở chỗ này chờ anh, anh đi xem rồi sẽ trở về, nếu đại ca không có việc gì, anh sẽ tới đưa em ra ngoài, chờ đưa em tới nơi an toàn, anh sẽ trở về. Đại ca có ân với anh, anh không thể mặc kệ anh ấy ngay lúc này.

Sở Duyệt không có ngăn cản hắn, đây là chuyện của An Kiệt, cô không có quyền ngăn cả hắn, hay ân tình của hắn.

Nhưng cô cũng không tính toán chờ hắn trở về, cô đã trì hoãn hai ngày ở chỗ này, không thể tiếp tục trì hoãn nữa.

Bình Luận (0)
Comment