Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 48 - Chương 48 - (Nguy Hiểm)

Chương 48 - (Nguy hiểm)
Chương 48 - (Nguy hiểm)

Sở Duyệt rút con dao chặt xương của mình từ bên hông ra, so sánh với cái cổ đã lộ ra xương của con tang thi chó, cô cảm thấy nó rất khả thi.

Cô nghĩ An Kiệt có sức lớn, liền đưa dao chặt xương cho hắn, rồi làm thủ thế, ý bảo cô sẽ thu hút sự chú ý của con tang thi chó, An Kiệt nhân cơ hội chặt đầu nó.

An Kiệt nhìn sợi xích sắt lớn quanh cổ con tang thi chó, ra hiệu cho Sở Duyệt đi xa một chút, sau đó hai người tách ra, Sở Duyệt đứng tại chỗ thì thầm chào con tang thi chó:

- Chào chó nhỏ, bao nhiêu tuổi rồi? Mày ăn bao nhiêu một bữa?...

Tang thi chó quả nhiên bị Sở Duyệt hấp dẫn lực chú ý, liều mạng muốn xông về phía cô.

An Kiệt thật cẩn thận đi vòng qua từ sườn, giơ dao chặt xương trong tay lên, dùng hết toàn lực chém xuống.

“Rắc” một tiếng, dao chặt xương không thể chặt đứt được đầu nó, mà mắc kẹt trên xương của nó.

An Kiệt còn không kịp rút dao, con tang thi chó đã rút trở về, xích sắt kêu lạch cạch, lao về phía anh.

An Kiệt một lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát khỏi xú vồ của tang thi chó, tang thi chó bỗng nhiên giống như phát điên, nhảy nhót lung tung, vòng sắt quấn quanh cổ nó đã ma sát hết thịt trên đầu.

Mắt thấy trên đầu đầu con tang thi chó sắp không còn thịt, nó có thể thoát khỏi xích sắt, Sở Duyệt vội thấp hô một tiếng:

- Chạy!

Rồi chạy về trước.

Thấy mình không thể đến gần con tang thi chó, An Kiệt chỉ có thể quay đầu chạy trở lại với Sở Duyệt, ngay khi hai người họ vừa bước vào cửa, con tang thi chó cũng thoát khỏi dây xích, chạy như bay về phía họ.

Sở Duyệt đóng sập cửa lại, hai người còn chưa thở phào, cánh cửa đã rung lên một tiếng “Phanh”, cửa cũng bị chấn động.

Là con tang thi chó đang tông cửa!

“Phanh phanh phanh……” Tang thi chó hình thể lớn, lực va đập không phải là nhỏ, bị nó đâm từng cái từng cái như vậy, cánh cửa này rất nhanh sẽ biến dạng.

Hơn nữa thanh âm tuy không lớn bằng tiếng súng, nhưng cũng không nhỏ, tiếp tục đánh như vậy, khó có thể nói sẽ hấp dẫn cái gì tới.

Sở Duyệt chưa bao giờ nghĩ rằng tới, có một ngày cô sẽ bị một con tang thi chó dồn vào đường cùng!.

Trong lòng Sở Duyệt oán hận mà nghĩ, nếu dị năng của cô còn ở đây, con tang thi chó này nào có cơ hội kiêu ngạo!

- Kiệt ca, con dao kia còn ở trên cổ nó, anh thử xem có thể làm con dao khẩm sâu vào trong cổ nó không?

An Kiệt là dị năng hệ kim, theo lý thuyết là có thể khống chế vũ khí kim loại. Chỉ là hiện tại hắn mới đến sơ cấp, không biết có thể khống chế dao chặt xương chặt đứt xương cổ của con tang thi chó hay không.

An Kiệt gật đầu, xoay người đi đến trước cửa sổ, tập trung tinh thần nhìn vào con dao trên cổ con tang thi chó kia, dùng sức áp xuống.

Tang thi chó giống như rất thống khổ, không va chạm cửa nữa, mà ngã xuống mặt đất lăn lộn.

Mắt thấy thời gian một phút một giây trôi qua, An Kiệt đầu đầy mồ hôi lạnh, tinh lực gần như cạn kiệt, nhưng dao chặt xương lại không tiến thêm chút nào!

Tang thi chó giống như đã từ từ quen với cái loại đau đớn này, từ trên mặt đất chạy trốn, từ dưới đất bật dậy, không đập vào cửa nữa mà lao thẳng về phía cửa sổ chỗ An Kiệt đang đứng, điên cuồng cắn vào hàng rào bảo vệ bên ngoài cửa sổ.

Lan can ở đây là một loại thanh thép không gỉ rỗng, không chịu nổi răng nanh và sức mạnh của con tang thi chó, rất nhanh đã bị nó xé thành một cái lỗ.

Tang thi chó chui đầu vào trong lỗ, bắt đầu dùng sức đâm cửa kính, nhưng góc độ này không dễ, đâm hai lần vẫn không có tác dụng gì, nhưng chỉ cần nó tiếp tục đâm thì kính cũng sẽ vỡ.

Sở Duyệt cũng gấp đến độ trán ứa ra mồ hôi, cô đứng bên cửa sổ, hai chân hơi tách ra, hai tay nắm chặt một cây gậy sắt lớn, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm dao chặt xương xương cổ con tang thi chó, nếu là nó đâm vỡ kính, cô sẽ lập tức dùng côn sắt gõ xuống dao chặt xương, chết cũng muốn cắt cổ nó

Bình Luận (0)
Comment