Trùng Sinh Sống Lại Để Yêu Anh

Chương 25


Mấy ngày sau, Giản Trí Hâm chính thức trở thành một ngôi sao trẻ có chút tiếng tăm.

Khắp mạng xã hội người ta lan truyền rần rần về video cậu ngồi trong căn phòng, cả cơ thể và tiếng đàn hoà hợp làm một.
Giản Trí Hâm có chút vui sướng khi tài năng của mình được công nhận, nhưng cậu cũng thấy hơi phiền phức.

Điển hình là tài khoản Wechat của cậu cứ thông báo suốt ngày, dù chỉ là bức ảnh chiếc piano cậu đăng từ mấy năm trước, người ta cũng kéo vào bình luận rất nhiều, khiến chiếc điện thoại cùi của nghệ sĩ trẻ cứ lag đơ.
Trịnh Cảnh Dư đọc mấy bình luận trên bài đăng của Giản Trí Hâm, khoé mắt không khỏi giật giật.
Có cả tá người nhận anh em chú bác, bạn bè cả tỉ năm không gặp với Giản Trí Hâm, quá quắt hơn còn có người nhận vợ nhận chồng.

Trịnh Cảnh Dư tức đến nổ đom đóm mắt, chỉ biết đem tức giận trút lên cánh môi anh đào đáng thương của Giản Trí Hâm.
Trịnh Cảnh Dư ôm Giản Trí Hâm trong lòng, người nọ lại đang chuyên tâm vào mấy bản nhạc đầy những nốt đen nốt trắng gì đó mà Trịnh Cảnh Dư không thể hiểu nổi.
Kì thi học kì đã qua, Trịnh Cảnh Dư vẫn bảo toàn ngôi vị đầu bảng.

Những học sinh của các khoa khác đã nghỉ xả hơi, còn những học sinh mạnh về môn năng khiếu như Giản Trí Hâm lại bắt đầu bận rộn.
Sắp tới kì nghỉ đông, một số học sinh của khoa Âm Nhạc sẽ được gửi đến Hải Châu tham dự cuộc thi "Âm thanh của tuổi trẻ" thường niên tại đây.


Đây là một kì thi lớn với sự góp mặt của hàng ngàn thí sinh trên khắp Việt Quốc, toàn bộ đều là những người có tài năng về âm nhạc.
Trịnh Cảnh Dư sờ sờ cái bụng mềm mềm của Giản Trí Hâm, người nọ lại vô thức gạt tay anh đi.

Trịnh Cảnh Dư khó chịu rúc mặt vào lưng cậu, trong lòng không khỏi bứt rứt
Trịnh Cảnh Dư biết âm nhạc là ước mơ cả đời của Giản Trí Hâm, kiếp trước chắc hẳn đối với piano, Giản Trí Hâm vẫn còn nhiều tiếc nuối.

Nhưng Trịnh Cảnh Dư không khỏi tủi thân khi người kia cứ chìm đắm trong âm nhạc mà quên béng mất anh.

Trịnh Cảnh Dư buông tay, lủi ra một góc gặm nhấm nỗi cô đơn.
Giản Trí Hâm không thấy người nọ nháo dưới thân, liền quay đâu lại nhìn.

Trịnh Cảnh Dư như một chú gấu lớn hờn dỗi đang tự kỉ ở một góc.

Giản Trí Hâm nhìn lên đồng hồ, đã là 11 rưỡi đêm.
Giản Trí Hâm không khỏi đau lòng khi thấy Trịnh Cảnh Dư tủi thân chờ đợi mình.

Cậu dọn dẹp lại các bản nhạc cất lên trên kệ, sau đó chạy đến bên cạnh Trịnh Cảnh Dư chui rúc vào lòng người nọ.
- Mày xong rồi à? - Trịnh Cảnh Dư lên tiếng hỏi, vẫn hờn dỗi quay đầu đi
Giản Trí Hâm ngồi lên đùi Trịnh Cảnh Dư, bắt anh đối mặt với mình.

Giản Trí Hâm bắt lấy gương mặt điển trai tinh tế, sau đó hôn mạnh xuống một tiếng chụt rõ to
- Chưa xong, nhưng nhớ Dư Dư quá không chịu được
- Hừ, coi như còn có lương tâm
- Đi ngủ thôi nào
Giản Trí Hâm kéo tay Trịnh Cảnh Dư lên giường, sau đó ngoan ngoãn để người nọ ôm trong lòng.

Nhìn dáng vẻ thành tâm muốn lấy lòng của Giản Trí Hâm, Trịnh Cảnh Dư mỉm cười thoả mãn một tiếng rồi ôm người ngủ.
Đến kì nghỉ đông, Giản Trí Hâm xách vali đi đến Hải Châu.

Hai người Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư lần đầu xa cách sau bao ngày quấn quít, trong lòng đều vô cùng buồn bã và nhung nhớ đối phương.

Giản Trí Hâm đặt chân đến Hải Châu hoa lệ.

Điều đầu tiên cậu làm, chính là chụp một tấm ảnh tự sướng thông báo mình đã đến Hải Châu gửi cho Trịnh Cảnh Dư.

Trịnh Cảnh Dư nhận được tin của người yêu, trong lòng thâm nghĩ mèo nhỏ nhà mình thật ngoan, đi đâu cũng biết báo cáo lại cho chủ nhà.
Lúc mèo nhỏ về, phải hảo hảo yêu thương mới được
Trịnh Cảnh Dư cười ranh mãnh, cả người toát ra khí độc đáng sợ của một con sói đang ủ mưu.

Trên đầu cũng mọc sừng luôn rồi.
Mấy người học đệ vây quanh Trịnh Cảnh Dư cũng thấy sởn da gà trước hành động của vị sư huynh đáng kính.
Giản Trí Hâm đang vui vẻ ngắm cảnh, nhìn cái gì cũng đẹp, cũng muốn mua về cho Trịnh Cảnh Dư.

Cậu quyết định mua một cặp vòng tay bạc đơn giản có hình khoá son, sau đó theo chân thầy cô về khu tập trung của các thí sinh nghỉ ngơi.
Giản Trí Hâm ngoan ngoãn ngồi trong một góc, im lặng quan sát từng người rồi đánh giá một lượt.
Hạng mục biểu diễn của Giản Trí Hâm là độc tấu piano, là một hạng mục cạnh tranh khá gắt, chỉ xếp sau guitar.
Đang mải mê chìm đắm trong thế giới riêng, một cảm giác mát lạnh ập vào má, khiến Giản Trí Hâm giật mình.
Giản Trí Hâm khẽ ngước mắt, Lục Kì Phong đứng ngược sáng, đang cầm chai nước lọc áp vào má cậu, trên môi còn có nụ cười tươi.
Giản Trí Hâm cụp mắt xuống, không để ý đến Lục Kì Phong.

Lục Kì Phong mặt dày ngồi xuống bên cạnh Giản Trí Hâm, nhẹ nhàng nói
- Trí Hâm, em uống nước đi, em có mệt không?

Nếu là kiếp trước, nghe được mấy lời này chắc hẳn Giản Trí Hâm sướng điên lên được, còn có thể bay đi bay về hai nơi mấy chục lần.

Nhưng kiếp này, Giản Trí Hâm chỉ thấy phiền phức.
Giản Trí Hâm thờ ơ đáp một tiếng không, sau đó lấy điện thoại nghịch.

Lục Kì Phong cũng không để ý Giản Trí Hâm bơ mình, tiếp tục luyên thuyên
- Anh đến Hải Châu thăm họ hàng, biết em tham dự cuộc thi này nên đến chỗ em, em không phiền chứ?
- Phiền
Giản Trí Hâm quẳng cho Lục Kì Phong một câu trả lời ngắn gọn, xúc tích sau đó phủi mông đứng dậy.
Lục Kì Phong ngồi tại chỗ, cả người cũng đơ luôn.

Giản Trí Hâm mà hắn biết dù có ghét ai đến mấy thì vẫn luôn chừa cho người ta mặt mũi, nhưng tại sao đối với hắn lại thẳng thắn như vậy?
Lục Kì Phong không cam tâm.

Hắn siết chặt chai nước trong tay, trong lòng nổi lên một cỗ khó chịu.
- Trịnh Cảnh Dư...

Bình Luận (0)
Comment