Trùng Sinh Sống Lại Để Yêu Anh

Chương 49


Trịnh Cảnh Dư đứng trên sân khấu.

Gương mặt điển trai không nở lấy một nụ cười, nhưng ánh mắt lại mềm mại hướng đến cậu trai nhỏ nhắn có mái tóc đen óng phía khoa âm nhạc.
Giản Trí Hâm nhìn Trịnh Cảnh Dư đứng trên sâu khấu toả ánh hào quang, cậu vô cùng tự hào, tự hào như chính cậu đang đứng trên bục cao kia vậy.

Trên gương mặt vốn đã rạng rỡ nay càng thêm tươi tắn cùng nụ cười như ánh dương quang xán lạn.

Sau buổi lễ đầu tuần, các học sinh dần dần tản về lớp.

- Trịnh Cảnh Dư? Có ai thấy bạn học Trịnh Cảnh Dư đâu không? - Thầy dạy toán đang bất lực gọi tên Trịnh Cảnh Dư trong lớp học chuyên khoa học tự nhiên.

- Thầy ơi, thiên tài của chúng ta lại chạy đến chỗ vợ của cậu ấy rồi! - Một bạn học nam có gương mặt lốm đốm tàn nhang lên tiếng
Tiếp theo đó là tiếng cười của cả lớp học, ai mà chẳng biết Trịnh Cảnh Dư cuồng cậu vợ nhỏ của cậu ta như thế nào, sau mỗi tiết học đều lén chạy đến dãy hoa tử đằng tím mộng tím mơ tìm gặp rồi mới ngoan ngoãn về lớp.

Dưới dãy hoa tử đằng, Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư dựa vào gốc một cây gỗ cao lớn.

Cả hai không nói gì cả, chỉ yên lặng cầm lấy bàn tay đối phương, vai kề vai, tóc chạm tóc.

Vài tia nắng tinh nghịch xuyên qua dãy hoa tử đằng chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng thuần khiết khiến nó lấp lánh tựa ngọc.


Giản Trí Hâm tựa đầu vào vai Trịnh Cảnh Dư, lặng lẽ cảm nhận mùi hương thân thuộc rồi khắc ghi vào tận xương tuỷ.

Cả hai sẽ phải chia xa bốn năm, cậu muốn trong bốn năm này, mùi hương thân quen của Trịnh Cảnh Dư sẽ phần nào an ủi cậu.

Trịnh Cảnh Dư vuốt ve những ngón tay thon dài của Giản Trí Hâm.

Anh dùng ray mình hoạ theo từng đường nét ngón tay cậu, anh muốn dùng cách này để ghi nhớ từng chi tiết nhỏ về người anh yêu thương.

- Trí Hâm, mày phải tự biết chăm sóc bản thân, tao về mà mày sụt bao nhiêu cân là làm bấy nhiêu lần
- Lưu manh, mày chỉ biết nghĩ đến cái đó thôi hả?
- Mày cũng chỉ sợ Tiểu Dư Dư thôi mà
Trịnh Cảnh Dư vuốt dọc sống mũi thẳng tắp của Giản Trí Hâm, khoé môi còn vương nụ cười ranh mãnh.

Giản Trí Hâm thúc nhẹ vào eo anh rồi mắng một câu trong khi hai má vẫn hây hây đỏ.

- Thôi, tao phải vào lớp đây
- Trí Hâm
Giản Trí Hâm toan đứng dậy bị một câu gọi này của Trịnh Cảnh Dư làm cho dừng lại.

Cậu vừa xoay người thì bị anh bắt lấy chiếc cằm tinh xảo, sao đó nhẹ nhàng hôn lên.
Nụ hôn vừa ôn nhu vừa dịu dàng, bỗng nhiên Giản Trí Hâm muốn khóc.

Anh cứ mãi dịu dàng như thế, làm sao cậu có thể bỏ thói ỷ lại vào anh đây? Làm sao Giản Trí Hâm có thể sống bốn năm mà không có vòng tay Trịnh Cảnh Dư vỗ về...!
Giản Trí Hâm không nói gì cả, cậu nắm lấy cổ áo Trịnh Cảnh Dư ghì mạnh khiến nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Đôi mi cong dài hơi run rẩy, phía đuôi mắt từ từ rơi xuống một giọt lệ long lanh.

Trịnh Cảnh Dư nhìn thấy giọt lệ nơi khoé mắt người thương, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

Cả hai tuy nói không sao nhưng trong thâm tâm đều vô cùng buồn bã.

Ngày Trịnh Cảnh Dư đi là một ngày nắng đẹp.

Bầu trời xanh trong veo, ánh nắng vàng nhàn nhạt trải trên mặt đất.


Giản Trí Hâm giúp anh xếp vali vào cốp xe, cả hai đều đang lưu luyến chút thời gian ít ỏi cuối cùng.

Chiếc ô tô từ từ lăn bánh, Trịnh Cảnh Dư cùng hai bạn học cùng nhau tiến đến sân bay.

Giản Trí Hâm đứng nhìn bóng xe màu đen cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất phía cuối đường.

Trái tim Giản Trí Hâm có chút buồn bã, cậu quay gót bước vào nhà.
Căn nhà giờ chỉ còn một mình Giản Trí Hâm.

Cậu phải tự mình làm mọi thứ, từ nấu ăn đến quét dọn.

Giản Trí Hâm đeo lên mình chiếc tạp dề Trịnh Cảnh Dư hay mặc rồi bắt đầu xắn tay vào làm việc nhà.

- Sau này khi Cảnh Dư về nhất định phải bắt cậu ấy làm bù mới được
Giản Trí Hâm bước vào phòng ngủ của hai người, nước mắt đã lã chã rơi.

- Đồ thối tha....hức
Giản Trí Hâm dùng tay áo lau đi hàng nước mắt, nhưng tại sao tay áo đã ướt sũng mà nước mắt không thể ngừng rơi.

Trịnh Cảnh Dư nhàm chán tựa đầu vào cửa kính xe ô tô.

Hai người bạn kia vui vẻ trao đổi về khoa học, về công nghệ và đủ thứ trên đời.

Họ cũng rất muốn nói chuyện với Trịnh Cảnh Dư nhưng nhìn đến sắc mặt đen như than, lời muốn nói liền nuốt vào bụng.

Trịnh Cảnh Dư nhìn mấy đám mây mềm xốp trôi ngang qua tầm mắt, anh bỗng nhớ đến chiếc kẹo bông hồi bé.
Hồi Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư 7 tuổi, Giản Trí Hâm rất thích ăn kẹo bông, nhưng Trịnh Cảnh Dư lại không hề thích, thứ kẹo đó sẽ làm hỏng hàm răng tuyệt đẹp của cậu nhóc.

Một lần Giản Trí Hâm vừa ăn kẹo bông vừa xem hoạt hình gấu Poo, cậu nhóc đã ngủ quên mất.

Trịnh Cảnh Dư ngồi bên cạnh thấy người bạn của mình đã ngủ say, trên miệng vẫn còn dính chút kẹo bông.

Trịnh Cảnh Dư lên lút cúi đầu ngậm lấy chỗ kẹo bông dính trên khoé miệng Giản Trí Hâm.

Vị kẹo ngọt ngào nhanh chóng tan ra thấm vào khoang miệng, Trịnh Cảnh Dư chắc chắn đây là miếng kẹo bông ngon nhất mà cậu nhóc từng ăn.

Quay lại thực tại, không có kẹo bông và Giản Trí Hâm nữa, Trịnh Cảnh Dư vô cùng trống trải.

Nhưng vợ yêu đã dặn phải đi ra ngoài kiếm tiền mang về cho vợ, sao phận làm chồng dám trái lời.
Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh, thời gian vẫn cứ trôi qua.

Bốn năm ngắn thì không ngắn, dài thì không dài cũng chậm chạp trôi qua.
Bốn năm sau gặp lại cả hai sẽ không còn là những cậu thiếu niên của bây giờ nữa, nhưng chắc chắn tình yêu trong trái tim vẫn sẽ còn mãi, thậm chí là mãnh liệt hơn.

Bình Luận (0)
Comment