"Phanh!" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng hiệu trưởng đang khép hờ bị người từ bên ngoài dùng một lực mạnh mẽ đá văng ra. Tiếp đó, là một thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm, vang lên: "Chậm đã!"
Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn lại, ngay lập tức liền nhìn thấy Khương Sam.
Cô hiện tại trong một thân quân phục rằn ri, một đôi môi mím chặt đang đứng ở cửa. Bởi vì đi vội vàng mà hô hấp của cô có chút không ổn, trên mặt còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, tóc cô cắt ngắn, hiển nhiên là có chút hỗn độn cùng với hô hấp dồn dập quét qua mí mắt của mọi người, cùng với đó là một đôi con ngươi đen tràn đầy lệ khí.
Chân Khương Sam rất dài, đùi phải sau khi làm một kích đạp cửa hung tợn lại rất tự nhiên thu hồi, tư thế như cũ vẫn rất ưu nhã, chính là, nhìn qua thân thể thiếu nữ có chút đơn bạc*, nhưng nhìn lại, cô lại không hề có một chút nào có dáng vẻ gọi là dịu dàng, ngược lại cô giống như một thanh kiếm sắc bén vừa mới được tra ra khỏi vỏ. Đó là một loại ngây thơ cùng bễ nghễ chi gian*, xen vào đó là một loại khí chất kỳ dị. Hiện tại, trên mặt của Khương Sam có chút nào là tương xứng với tuổi tác của cô. Cô không kiềm chế được một tia lệ khí chợt lóe ở trong mắt, dù chỉ trong một cái chớp mắt, lại vô tình bị Tần chính ủy, nãy giờ đang trầm mặc ngồi ở một góc hẻo lánh vừa vặn nhìn thấy.
(chi gian*: ở giữa)
(đơn bạc*:Chỉ thế lực yếu kém)
"Ai đồng ý, tôi muốn nghỉ học."
Thanh âm Khương Sam trầm thấp, người khác sau khi nghe vào liền tự giác sinh ra một loại cảm giác lạ lạ. Chính là loại cảm giác sóng biển yên lặng trước một cơn mưa bão. Trong lòng Khương Mật còn đang thống khoái ghê gớm, thế nhưng bà ta lại không nghĩ đến, lúc này thế nhưng Khương Sam sẽ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt bà ta liền lóe lóe, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Khương Sam tính kế đối với mình, trong lòng bà ta, nỗi hận ngay lập tức lại dâng lên.
"Cô không biết sao, bà nội của cô a, chính là, bà bị hành động của cô dọa đến nỗi sinh bệnh, hiện tại còn nằm ở trên giường không đậy nổi đâu, đã vậy, bà còn không ngừng lẩm bẩm tên của cô đấy..."
Khương Sam chỉ chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt của Khương Mật, sau đó, cô bước từng bước một đến gần bà ta.
Khương Mật bị Khương Sam nhìn chằm chằm như vậy, không biết vì cái gì, bà ta đột nhiên liền sinh ra một loại cảm giác như bị dã thú hung ác gắt gao nhìn chằm chặp. Chính là, cái loại cảm giác kỳ quái xơ xác tiêu điều này, làm cho cổ Khương Mật không tự giác liền rụt lại, sau đó là nổi lên một tầng da gà tóc gáy bà ta dựng đứng.
Khương Sam trong mắt lệ khí lại một lần nữa cuồn cuộn dâng lên. Khương Mật cảnh giác nhìn cô: "Ngươi đứa nhỏ này, nhìn tôi như vậy làm cái gì, cô lừa đi tiền của bà nội cô rồi, Bây giờ bà vì tức giận mà bị bệnh, nhưng lại rất nhớ cô, tôi ở trong này đang chuẩn bị đi tìm cô đâu, cô làm ra bộ dáng như vậy là để cho ai nhìn hả?"
Đi đến trước mặt Khương Mật, Khương Sam chậm rãi quay đầu, hiệu trưởng lập tức liền nói: "Cô chính là Khương Sam? Như thế nào không có quy củ như vậy, cô muốn vào cửa, gõ cũng không gõ, lại còn đạp cửa, cô đây là muốn làm cái gì a? Làm tiểu bối phải nghe lời nói của trưởng bối, cô làm sao có thể cùng cô cô của cô nói chuyện như vậy đâu? Tôi sớm cùng các phụ đạo viên nói qua, trọng yếu chính là giáo dục tố chất của học sinh! Là ai dạy cô không có quy củ như vậy hả?"
Khương Sam làm như không nghe được lời nói của ông ta, nhìn trang giấy ông ta cầm trong tay: "Đây là giấy chứng nhận tôi tạm nghỉ học đi? Tôi có thể xem một chút sao?"
Hiệu trưởng uy nghiêm nhìn cô, một bên đưa trang giấy qua, một bên còn không ngừng lên tiếng giáo dục. Khương Sam lại làm như mắt điếc tai ngơ, trực tiếp nhận lấy, trong ba giây, mắt đã đọc xong.
"Như vậy nếu tôi không có nhớ lộn." Khương Sam đem trang giấy vòng trở lại, gằn từng chữ: "Học sinh yêu cầu tạm nghỉ học, tất yếu phải do bản nhân tự mình viết thư diện đến xin, sau đó là cung cấp tài liệu tương ứng để chứng minh, đưa ra ý kiến về nơi ở của học viện, báo cáo đến phòng giáo vụ để phê duyệt."
Khương Sam đè nén xuống cơn tức giận, cố gắng giữ vững thanh âm của mình thật bình tĩnh: " Điều kiện để tôi tạm nghỉ học, mỗi một điều đều không phù hợp, hơn nữa tôi chưa từng có trình qua bất kỳ thư diện xin, vì cái gì tại tôi lại không biết tình huống hiện tại, thế nhưng tôi lại có quyền lợi lớn như vậy, có thể vượt cấp, trực tiếp nghỉ học?"
Hiệu trưởng sửng sốt, cái gì gọi là không biết? Ông ta nhìn nhìn sắc mặt không được tự nhiên của Khương Mật, còn có bí thư ở một bên đang không ngừng nháy mắt cho mình, lập tức ý thức được bên trong là có ẩn tình, tình hình chung cũng coi như xong, lúc này Tần chính ủy thế nhưng còn đang ở một bên nhìn đâu, ông ta thật sự không dám trước mặt Tần chính ủy, trực tiếp ngang nhiên trêu đùa chức quyền, vì thế con ngươi liền đảo một vòng.
"Tốt lắm tốt lắm, cô trước nên đi về, chuyện này tôi sẽ điều tra lại, thời điểm điều tra tôi sẽ gọi cô đến đây để hỏi lại tình huống."
"Soạt soạt." Trong nháy mắt, trang giấy liền phát ra âm thanh. Thanh âm hiệu trưởng ngưng bặt, Khương Mật thì căm tức nhìn Khương Sam, vội vàng đi ngăn đón: "Cô đây là làm cái gì!"
Nhưng nơi nào còn ngăn được, tờ giấy thật mỏng trực tiếp nằm ở trong tay Khương Sam, sau đó là bị xé tan thành từng mảnh. Khương Mật chán nản nói: "Tôi chỉ muốn cô hiếu thuận với bà nội của cô đi, lại không phải hại cô, tại sao cô lại không quy củ như vậy!"
Khương Sam nghiêm túc xé xong, liền hướng tới Khương Mật ném qua, Khương Mật cho rằng cô muốn động thủ, theo bản năng cản lại, vừa lúc đụng tới cánh tay của Khương Sam, trang giấy ngay lập tức liền hướng tới mắt của bà ta quét tới!