Hai tay của Khương Sam siết chặt lấy góc áo của Bạch Kỳ, thân mình của cô không tự chủ được càng thêm dán sát lại vào hắn. Vì thân mình của Khương Sam dựa rất sát, cho nên Bạch Kỳ mới cảm nhận được là cô đang run, thậm chí, hắn còn nghe thấy được tiếng nhỏ giọng khóc nức nở của cô, cùng với tiếng gần như là nỉ non: "Em, ô ô, em muốn về nhà, em nhớ ba ba."
Thanh âm của Khương Sam rất nhỏ, phảng phất giọng nói của cô như là của một đứa trẻ vậy, nếu không để ý sẽ không thể nghe thấy được. Thấy một Khương Sam như vậy, trong lòng của Bạch Kỳ không tự chủ được lại thêm một trận co rút đau đớn. Đồng dạng đã làm cho đầu óc của hắn trong nháy mắt liền bị chập mạch. Hắn ôm chặt lấy cơ thể của Khương Sam thấp giọng an ủi, đại não còn chưa kịp suy tư, lời nói lại cứ như vậy trực tiếp thốt ra ngoài: "Tôi sẽ đem đồ của em lấy về."
Bạch Kỳ hứa hẹn chỉ trong nháy mắt. Khương Sam càng thêm dựa sát vào hắn hơn. Hai má của cô vùi thật sâu vào trong ngực Bạch Kỳ thấp giọng khóc nức nở. Ai cũng đều có thể nhìn thấy được, lúc này Khương Sam đang tuyệt vọng. Nhưng không ai có thể nhìn thấy được, lúc này có một đôi con ngươi đen láy, đang dần dần hiện lên quang mang lãnh lệ. Một đôi mắt vốn nên bi thương, nhưng giờ phút này, trong con ngươi lại trầm tĩnh lạnh lẽo không hề có một tí cảm xúc nào.
Khương Sam gần như là được Bạch Kỳ nửa ôm đi vào trong xe. Sắc mặt của Khương Mật cùng bà Chu liền có chút khó coi. Quan hệ của Khương Lạc Sinh cùng với Bạch lão gia tử không tệ, hai nhà vẫn thường xuyên lui tới. Chỉ là, bà Chu thì hoàn hảo, nhưng thái độ của những người ở Bạch gia đối với Khương Mật cùng Khương Vi lại thủy chung bất hòa. Duy chỉ có Khương Sam, bọn họ còn hay lui tới, xem như là thân mật hơn một chút. Căn bản, Bạch gia cùng với Khương gia chung quy không phải là cùng một tầng lớp thượng nhân.
Lúc trước ở bên ngoài, ba người kia la hét ầm ĩ có bao nhiêu lợi hại, lúc này trong lòng bọn họ lại có bấy nhiêu là hối hận. Khương Vi làm ra vẻ mặt đáng thương, lẽo đẽo đi theo Bạch Kỳ không ngừng giải thích. Nhưng tiền căn hậu quả*, Bạch Kỳ vẫn nhìn ở trong mắt. Hắn chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Vi một cái, sau đó là sắc mặt hắn khó coi, ở trước mặt cô ta trực tiếp đem cửa xe đóng lại.
(Tiền căn hậu quả*:Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay)
Cửa xe bị đóng bất ngờ, thân mình Khương Vi không tự chủ liền lui lại vài bước. Cô ta thiếu chút nữa thì trực tiếp ngã xuống dưới đất. Khương Mật thấy vậy liền vội vàng chạy lên đỡ nữ nhi của mình.
Khương Vi bị sự thô lỗ của Bạch Kỳ dọa sợ, nhưng cô ta lại nhiều hơn là sự sốt ruột cùng hoảng hốt. Ánh mắt cô ta thẳng tắp nhìn vào cửa kính xe, cũng không để ý tới mẹ mình đang đỡ, đẩy tay của Khương Mật liền đi lên. Sau đó cô ta liền trực tiếp lấy tay kéo kính chiếu hậu lại.
"Anh Bạch Kỳ, anh hãy nghe em nói, mọi chuyện không phải như anh đã thấy, là chị họ... Là chị họ, chị ấy đã làm chuyện sai lầm trước, cho nên em mới..."
Cửa kính xe từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Kỳ. Đến thời điểm này, thế nhưng Khương Vi vẫn còn có thể xảo ngôn, ý đồ đem tất cả sai lầm đẩy lên trên người của Khương Sam. Mà Khương Sam ngồi ở ghế lái phụ, cô đang cuộn người lại thành một đoàn ôm đầu gối, thấp giọng khổ sở rên rỉ. Bạch Kỳ không nói gì, hắn chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào Khương Vi đang giả bộ ủy khuất cùng vội vàng giải thích.
"Buông ra." Hắn nói.
Bị tầm mắt không kiên nhẫn của Bạch Kỳ nhìn đến, trong lòng Khương Vi lại thêm một trận hoảng loạn, cô ta vội vàng sửa miệng.
"Anh Bạch Kỳ, anh đừng nóng giận, ô ô, em hướng chị họ giải thích vẫn không được sao, là em sai, em không nên không hiểu chuyện, cùng chị họ cãi nhau. Anh Bạch Kỳ, anh trước nghe em nói hết đã..."
Cuối cùng, kiên nhẫn của Bạch Kỳ cũng có hạn. Hắn trực tiếp thò tay ra ngoài, nắm lấy cổ tay của Khương Vi, đem tay cô ta ở trên kính chiếu hậu kéo xuống, sau đó là dùng đại lực hất vung ra!
Lần này, Khương Vi không có may mắn như vậy, tay cô ta bị hất rất mạnh, sau đó là trực tiếp lảo đảo ngã xuống đất. Bạch Kỳ lại làm như không thấy, trực tiếp đóng cửa kính xe.
Cuối cùng, Bạch Kỳ cũng không có kiên nhẫn ở lại để nghe Khương Vi nói. Hắn cầm tay lái, giẫm mạnh chân ga. Chiếc xe màu đen lúc này giống y như một con báo hoa, lấy tốc độ cực nhanh vọt đi mất.
Trong nháy mắt, chiếc xe liền nhanh chóng biến mất. Ở phía xa xa chỉ còn nhìn thấy một điểm màu đen nho nhỏ. Khương Vi vẫn còn nhìn theo, sắc mặt cô ta ảm đạm, sau đó là hoang mang lo sợ nhìn nhìn Khương Mật.
"Làm thế nào, mẹ, phải làm sao bây giờ, trong xe thế nhưng là anh Bạch Kỳ a. Lúc trước chúng ta mắng hắn cùng với mắng Khương Sam, hắn đều nghe thấy hết. Anh Bạch Kỳ sinh khí, làm thế nào, ô ô, anh Bạch Kỳ thế nào lại có thể nhúng tay vào giúp Khương Sam, sẽ không, sẽ không phải như vậy, anh Bạch Kỳ rõ ràng là tránh cô ta như tránh rắn rết mà."
Bà Chu cũng không thể nào tiếp nhận được mọi chuyện, gương mặt héo rũ cúi xuống đất. Ở trong mắt bà ta, Bạch gia là gia đình thế gia giàu có. Trong nhà bọ họ đều là những đại nhân vật, trong tay đều nắm quyền cao chức trọng a. Trước đây bà ta thấy người của Bạch gia liền vừa sợ vừa hoảng. Lúc vừa rồi, bà ta vốn chỉ cho rằng Khương Sam là bị nam nhân nào đó lừa gạt dạy hư cô, nhưng nhìn lại, bà ta thấy mình hôm nay quá xúc động rồi, thế nhưng lại đi đắc tội Bạch Kỳ?
Thẳng đến khi, nhìn qua kính chiếu hậu không còn nhìn thấy được bóng dáng biệt thự của Khương gia, Bạch Kỳ mới thả tốc độ xe dần dần chậm lại. Hắn vẫn như cũ, mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng mi tâm của hắn lại hơi nhíu nhíu, rõ ràng cho thấy hắn đang phiền lòng. Tay không có ý thức ở trong xe sờ soạng một lát, thuần thục rút ra một điếu thuốc. Đang muốn một tay điểm, mắt nhìn thấy Khương Sam bên cạnh, hắn lại thở dài đem cất trở về.
"Tôi không biết nhà ở của em hiện tại thế nhưng lại..."
Dừng một chút, Bạch Kỳ mới nói tiếp: "Em không cần thương tâm, tôi nếu đã đáp ứng em, nhất định tôi sẽ giúp em."
Khương Sam nản lòng thoái chí, thanh âm gian từ đầu gối loáng thoáng truyền tới.
"Vô dụng, đã vô dụng, bọn họ triệt để đã không coi em trở thành người một nhà, khóa cửa bị thay đổi, về sau em sẽ không còn cơ hội về nhà. Liền tính em lại cho đổi khóa, bọn họ vẫn sẽ một lần nữa giống hôm nay, một lần nữa cạy xong rồi đổi khóa, em muốn mở cũng không được."
Không thường gặp một Khương Sam yếu đuối như vậy, Bạch Kỳ rốt cuộc vẫn nhịn không được đốt điếu thuốc lên, sắc mặt lạnh lùng nói: "Chừng nào thì em lại có suy nghĩ như vậy, biệt thự là của em, bọn họ cạy khóa, em đi báo cảnh sát là được."
Khương Sam cười khổ ngẩng đầu: "Cô cô quen biết nhân vật lớn, em chỉ một học sinh, trong tay trừ bỏ có di sản của ba ba, người để em dựa vào cũng không có. Em làm sao có thể đấu lại được bọn họ đây. Báo cảnh sát? Em báo ở nơi nào sẽ hữu dụng, ngày hôm qua cô cô đi đến trường học, còn muốn trực tiếp làm thủ tục cho em tạm nghỉ học đâu. Hiệu trưởng thế nhưng lại đồng ý, nếu không phải là em đột nhiên đến kịp..."
Ngạnh ngạnh, Khương Sam nói tiếp: "Em không ngốc, em chỉ là không thể tin được, anh nói bà ấy đột nhiên lại không để ý mặt mũi, trực tiếp làm thủ tục xin cho em tạm nghỉ học về nhà, đây là muốn làm cái gì a? Còn không phải là muốn đem cơ hội đi học cuối cùng của em cũng hủy diệt nốt sao?"
Tay của Bạch Kỳ siết chặt lấy tay lái. Hắn bất đồng với Khương Sam không rành thế sự. Hắn gần như là có thể hiểu được tính toán của Khương Mật. Tạm xin cho cô nghỉ học để về nhà, mọi chuyện chắc chắn là không đơn giản như vậy, sợ là muốn đem cô giam lại đi, tâm tư của bọn họ cuối cùng vẫn nhằm vào khối di sản của cô a.
Chuyện này, Bạch Kỳ tuyệt đối không thể chịu đựng được, cũng sẽ không quản cái gì mà tình huống của người ngoài nữa. Ở trong lòng của hắn, một chút do dự cuối cùng cũng theo lời nói của Khương Sam mà biến mất.
"Em chỉ quản báo cảnh sát, chuyện còn lại giao cho tôi là được, yên tâm, bọ họ sẽ không có cơ hội có thể trở về."
Bạch Kỳ không nói gì, vươn tay vuốt ve mái tóc của Khương Sam. Nhớ tới hành vi của bà Chu hôm nay, bọn họ không hề có căn cứ, liền trực tiếp suy đoán ở trên người Khương Sam tát nước dơ, Bạch Kỳ nhịn không được lo lắng, yêu thương nhìn cô một cái: "Về sau nếu có những chuyện tương tự, nhớ rõ đúng lúc nói với tôi, đừng ngu ngốc một mình cố chống đỡ, nếu không phải hôm nay tôi vừa vặn bồi em trở lại, em thật sự sẽ đem việc này gạt tôi sao?"
Khương Sam nhu thuận đem đầu cọ cọ ở trong tay của bạch Kỳ, mờ mịt khổ sở nói: "Em không muốn đem phiền toái đến cho anh... Sự tình rắc rối như vậy, em cũng không muốn để cho anh nhìn thấy."
"Cô bé ngốc."
Bạch Kỳ thu tay, tốc độ xe đi càng thêm chậm lại.
Lúc trước, mặc kệ Khương Mật như thế nào làm nhục cô, như thế nào càn quấy không nói đạo lý, lại mặc kệ cô một người đối với ba người bọn họ chịu ủy khuất như thế nào, từ đầu tới cuối Bạch Kỳ đều có thể vững vàng ngồi ở trong xe không ra mặt. Khương Sam thật sẽ cho rằng hắn đối với cô thương tiếc, như vậy mới gọi là ngu ngốc bất trị a.
Trên đời này, sợ là không có ai hiểu rõ được con người của Bạch Kỳ so với Khương Sam. Hắn tức giận bởi vì bà nội, bọn họ lại hướng trên người của cô tát nước dơ, nói cô nhận biết dã nam nhân. Trong quan hệ nam nữ, Bạch Kỳ là kẻ kiêng kị đến một trình độ gọi là biến thái, hơn nữa dã nam nhân ở trong miệng bọn họ lại chính là Bạch Kỳ và cô, lấy tính tình của hắn tự nhiên là nhịn không được.
không thể nói Bạch Kỳ là một người tốt, hiện tại hắn vẫn còn trẻ tuổi, hắn mới gặp một ít sóng gió. Đợi đến sau này, ở trên thương trường, thủ đoạn của hắn đã đạt đến trình độ chỉ cần đối thủ nghe tin đã sợ mất mật rồi a.
Lúc này rõ ràng là lúc hắn mới bắt đầu đi tòng quân, đợi đến sau này, khi hắn bước vào giới kinh doanh, hắn lại có thể cực nhanh ở trên thương trường giành được một chỗ đứng. Đối đãi địch nhân của mình, Bạch Kỳ trước giờ đều chưa từng nương tay, xúc phạm đến người của hắn, hắn trả thù sẽ càng thêm ác độc, hắn sẽ không chừa lại một lối thoát.
Mà đây cũng lý do mà Khương Sam chọn ngày hôm nay để về nhà một chuyến.
Khương Sam phải cố gắng lắm, cô mới có thể nhịn xuống được sự ghê tởm mãnh liệt, để có thể dụ dỗ được Bạch Kỳ đưa chính mình về nhà. Diễn trò, trước giờ đều không chỉ riêng bọn họ được hưởng lợi từ cái tiết mục diễn trò này đâu a.
Đối mặt với địch so với mình cường đại hơn thì mình phải tìm người so với bọn họ càng cường đại hơn để đi ngăn chặn. Cần gì phải tự mình liều chết liều sống đấu lại, thậm chí còn không có phần thắng chút nào đâu.
Khương Vi thất hồn lạc phách, cô ta còn chưa có từ đả kích vừa nãy hồi phục lại. Bà Chu thì ngồi ở trên sofa phòng khách thở ngắn thở dài, cực kỳ ảo não. Khương Mật lại đứng ở trước cửa sổ, gọi điện thoại cho Lưu Thiên Trạch nói hết ủy khuất.
Đúng lúc này, vừa yên lặng được một lúc, cửa lại một lần nữa bị người gõ. Ba người đều không có phản ứng gì, người giúp việc vội đi ra nhìn. Không nhìn thì thôi, bà vừa nhìn thấy mấy người đang đứng ở phía bên ngoài nhất thời sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
"Bà chủ, ngoài, bên ngoài tới một đám cảnh sát!"