Trên đời này có rất
nhiều chuyện có ý nghĩa như vậy. Đem tất cả tinh lực của mình đều lãng
phí ở trên những người như thế này là không đáng cỡ nào. Trong lòng
Khương Sam đột nhiên liền cảm thấy lười biếng. Bạch Kỳ nghĩ muốn phân rõ giới hạn theo như ý của hắn, muốn để cho cô lại giống như trước đây, da mặt dày vô số lần bám hắn như vậy đi. Nhưng bây giờ cô không bao giờ có khả năng làm được như vậy nữa.
Ngược lại Bạch Kỳ không có
đến muộn. Khương Sam vừa đến không quá hai phút, Bạch Kỳ cũng trở về ký
túc xá. Ngày hè nóng nực, nhưng Bạch Kỳ lại vẫn luôn là một thân nhẹ
nhàng khoan khoái, ở gần còn có thể ngửi được một cỗ mùi thơm của xà
phòng ở trên người của hắn, không có một chút mùi mồ hôi.
Hai người không ai mở miệng trước. Khương Sam ở phía sau đi theo hắn vào
trong phòng. Bạch Kỳ trở về phòng để thay quần áo, Khương Sam liền một
mình thu thập đồ trang điểm.
Đợi đến thời điểm khi Khương
Sam thu thập xong, đang chuẩn bị ngồi dậy, cô mới phát hiện, Bạch Kỳ
không biết tự lúc nào đã thay xong quần áo đang đứng tựa vào cửa. Một
đôi mắt thẳng tắp, không chớp mắt ở sau lưng nhìn cô.
"Em đi đây." Khương Sam rất lễ phép, đối với Bạch Kỳ cười cười. Cô cũng không
đề cập tới chuyện cô đối mặt hiệu trưởng gây khó dễ làm ra chuyện liều
mạng ở trên sân thể dục mà hắn ở một bên không giúp. Cô giống như không
hề có một chút oán hận vậy. Bạch Kỳ thấy vậy, một đôi con ngươi đen láy
lại thêm vài phần thâm trầm.
Nghiêng người lướt qua Bạch Kỳ
mặt không chút thay đổi, Khương Sam mới vừa đi không đến hai bước, khuỷu tay liền truyền đến một đại lực. Bất ngờ không kịp phòng bị, cô liền
kinh hô lên một tiếng, một gói to đồ trang điểm ở trong tay trực tiếp
rời tay mà ra lăn ra đầy đất.
Tiếp đó, đầu của Khương Sam
liền dán lên một thân hình bao hàm trong cơn tức giận. Bạch Kỳ đem cô ôm vào lòng thật chặt, một cánh tay cứng như sắt thép nắm chặt chiếc eo
nhỏ của cô, một tay còn lại chống vào vách tường, phần lưng của Khương
Sam trực tiếp dán lên tường.
"Em là cố ý sao?"
Thanh âm của Bạch Kỳ trầm thấp mà lạnh lẽo, thần sắc lạnh lùng, gương mặt
không chút thay đổi, trên mặt khí lạnh gần như muốn phun ra ngoài. Tư
thế như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa lúc này Bạch Kỳ còn đang trong cơn
thịnh nộ lại càng nguy hiểm hơn. Trong lòng của Khương Sam đầu tiên là
bởi vì động tác của hắn mà có chút phát hỏa. Nhưng có thể nhịn thì nên
nhẫn, cô vẫn nên thức thời, quyết định lúc này không nên cứng đối cứng
cùng với Bạch Kỳ như vậy thì tốt hơn. Cô trước nén giận, sau đó là phóng thanh âm mềm nhũn.
"Em cố ý cái gì, anh làm sao vậy, sao lại tức giận như vậy."
Một gương mặt xinh đẹp đang lo lắng thận trọng lộ ra, hàng lông mi mềm mại
kia tựa như đang nhẹ nhàng run run. Rung động nhỏ bé kia nhìn qua lại
như là hận không thể quét ở trong lòng của ngươi một chút đi. Bên trong
đôi mắt là một đôi con ngươi đen láy như phủ thêm một lớp sương mù, lại
càng lộ ra vẻ kích động cùng luống cuống. Khương Sam rõ rệt bị dọa sợ,
đôi môi hơi hơi mím, thần sắc ở trên mặt hơi tái đi vài phần.
Tâm của Bạch Kỳ đầu tiên là mềm nhũn thêm vài phần. Nhưng vừa nghĩ đến
chuyện phát sinh vào thời điểm duyệt binh thức, Khương Sam dùng sự tài
giỏi cùng khéo léo của mình khi đối với hắn, giống nhau đi đối mặt với
nam nhân khác, trong lòng của Bạch Kỳ cơn tức cùng khó chịu cũng càng
thêm lớn.
"Vì cái gì lại đi trêu chọc Tần chính ủy, hắn là
hạng người gì em hiểu rõ không? Lại ở trước mặt nhiều người cùng hắn cọ
xát như vậy, người khác sẽ không nói Tần chính ủy một câu, nhưng em biết người khác sẽ nghị luận về em như thế nào sao?"
Thanh âm
của Bạch Kỳ lạnh lẽo, nghe vào lại như là đang quan tâm, trên thực tế rõ ràng lại cho thấy lời vừa thốt lên xong đang chỉ trích, Khương Sam tâm
càng lạnh hơn, cô tự nói với mình nhịn xuống nhịn xuống, cứng rắn đem
lời thô tục ở bên miệng nuốt trở vào, nhưng giọng điệu lúc này lại bảo
trì không được tốt lắm.
"Anh trước buông em ra."
Các cơ của Bạch Kỳ giật giật, động tác lại mảy may không chút nhúc nhích.
Con ngươi của Khương Sam rũ xuống, thần sắc ở trên mặt cũng nhạt đi mấy phần.
Dựa theo tính cách của Bạch Kỳ, rất ít thời điểm hắn sẽ cùng với Khương Sam đối chọi gay gắt như vậy. Hắn tuy rằng cường thế, cũng rất ít khi để
cho cô phải khó xử, lúc này chẳng qua là bị tức lợi hại mới có thể không khống chế được hành vi của mình.
Bạch Kỳ thấy Khương Sam đã bắt
đầu biểu hiện ra tia mất hứng, hắn biết lúc này biện pháp tốt nhất là lý trí cần phải tỉnh táo lại, sau đó là hảo hảo nói chuyện với cô. Nhưng
vừa nghĩ đến bộ dáng khiêu vũ của Khương Sam vây quanh Tần Chiến, trong
lòng của hắn liền phẫn nộ lợi hại, như thế nào cũng không có biện pháp
thuyết phục chính mình buông cô ra.
Bạch Kỳ thậm chí có ý
nghĩ, muốn đem cô giấu đi, vĩnh viễn nhốt cô lại ở một nơi chỉ có hắn
mới có thể nhìn thấy. Như vậy vĩnh viễn sẽ không có những nam nhân khác
có cơ hội thấy được cô, như vậy thì tốt lắm. Hắn đợi nhiều năm như vậy,
từng bước một từng chút một gắt gao khóa trụ tâm của cô, không có người
nào so với hắn biết được cô ngọt ngào cùng mê người như thế nào. Hắn
biết cô đối với mình ỷ lại cùng khăng khăng một mực, vì thế hắn càng
thêm không thể tha thứ cho người khác đối với cô dù chỉ có một tia mơ
ước.
Hắn biết chính mình ở trước mặt Khương Sam, cùng Triệu
Thanh Thanh biểu hiện lời nói thân cận sẽ khiến cô thương tâm, nhưng
hắn cho phép cô tồn tại ở trong thế giới của bản thân, cũng chỉ sẽ cho
phép cô có thể xuất hiện ở trong thế giới của bản thân, những người khác đều bất thành. Nhưng hắn lại không thể cho phép, ngoại trừ hắn ra bên
ngoài còn có người có thể ảnh hưởng đến nội tâm của chính mình. Đây là
trừng phạt của hắn đối với cô, lúc trong lòng cô khổ sở hắn cũng sẽ
không thoải mái, vì thế đây cũng là trừng phạt của hắn đối với chính
mình.
Mà thời điểm, khi Khương Sam thật sự biểu hiện ra chết lặng cùng không thèm để ý, Bạch Kỳ phát hiện chính mình so với thời
điểm nhìn thấy cô khó chịu cùng đau lòng, càng thêm khó có thể chịu
đựng.
"Sam Sam, thời điểm khi ba ba em còn tại thế, đã từng
dặn dò tôi rất nhiều thứ thiết yếu để chiếu cố cho em thật tốt. Tôi lớn
hơn em nhiều tuổi như vậy, chuyện phải làm là chiếu cố cùng che chở cho
em thật tốt. Em làm người làm việc đều tương đối nhu thuận, từ nhỏ đến
lớn, trước giờ em cũng đều không để cho tôi thấy thất vọng qua, chuyện
gì nên làm, chuyện gì không nên làm, trong lòng của em vẫn luôn đúng
mực. Lần này em đã làm sai rồi, nể tình em vi phạm lần đầu, tôi sẽ không trách em, nhưng em phải nhớ kỹ, lần sau không được lấy lý do này nữa.
Chuyện hôm nay, về sau tuyệt đối không cho phép phát sinh nữa, có vấn đề em có thể tìm tôi giúp em giải quyết, không cần làm loại chuyện này
có**."
(Lúc chị Sam bị thằng
khốn hiệu trưởng gây khó dễ, anh ở đâu hả?? Bậy giờ lại nói mấy câu như
thế này đúng là không biết xấu hổ...mặt đã trơ đến 1 trình độ siêu việt
mất rồi a....tức chết ta )
Thanh âm của Bạch Kỳ lúc gần lúc xa, ẩn ẩn vẻ không thuận khi truyền vào
trong tai lại giống như một câu ma chú. Câu ma chú này lại giống như là
trùm lên đầu của cô vậy, thời thời khắc khắc cảnh cáo cùng nhắc nhở cô,
phải dựa theo chuẩn mực của hắn, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không
thể làm, kiếp trước là như vậy, đời này cũng giống như vậy.
Trong lòng của Khương Sam luôn luôn nói thầm "cô phải ráng nhịn, lại ráng
nhịn". Nhưng cùng với lời nói nhàn nhạt lộng quyền của Bạch Kỳ dần dần
xuất khẩu, Khương Sam giống như nghe được "Băng" một tiếng vang thật
nhỏ, trong đầu, từng dây thần kinh cố gắng khắc chế lý trí, không kịp
phòng bị một phát liền bị chặt đứt!