Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 91

Cô tuyệt đối không để cho một người như vậy phá hủy cuộc đời cô một lần nữa, cô khó khăn lắm mới có thể bắt đầu có cuộc sống đúng đắn, Khương Sam cô vĩnh viễn không để cho một người nào trừ bản thân mình ra làm chủ cuộc sống của cô nữa.

“Tôi nói đùa thôi.” Khương Sam thận trọng, trong giọng nói nghẹn ngào rốt cuộc lộ ra một chút: “Mới vừa rồi anh thật sự dọa tôi sợ, là uống say sao? Thật đáng sợ.”

Tầm mắt Bạch Kỳ vẫn còn đánh giá trên người cô “Ừ” một tiếng, tay buông ra một chút.

“Biết sợ, sau này không cần cách xa tôi, không có tôi che chở, tương lai em gặp chuyện đáng sợ còn nhiều hơn, ngoan ngoãn một chút, trên đời này chỉ có một mình tôi vĩnh viễn sẽ không hại em.”

“Tôi trở về với anh, anh buông ra trước đi, uống nhiều rượu như vậy, vẫn nên để tôi đỡ anh thì hơn.”

Giọng nữ ôn nhu mềm mỏng mang theo ủy khuất run rẩy rốt cục cũng khiến cho Bạch Kỳ đem tức giận đè xuống một chút, Khương Sam khôi phục dáng vẻ ngày thường khiến sắc mặt Bạch Kỳ mềm mại hơn. Sau khi trở về sẽ dạy dỗ cô sau, anh vẫn còn nhiều chuyện muốn giải quyết, như việc cô lên đây với ai, mà mấy vấn đề này không thích hợp để hỏi lúc này.

“Đi thôi.”

Bạch Kỳ rốt cuộc buông lỏng tay ra: “Tôi không sao, không cần em đỡ, đi về rửa mặt trước, trên người em bẩn quá.”

Khương Sam cúi đầu, bộ dáng giống như vô cùng xấu hổ.

Hai người một trước một sau chậm rãi đi dưới đèn đường, nhìn Bạch Kỳ đi phía trước, bước chân Khương Sam ngày càng chậm lại, Bạch Kỳ đột nhiên dừng bước lại, nhìn về phía Khương Sam: “Em…”

Bước chân còn chưa dừng lại hoàn toàn, Khương Sam ở phía sau đã bỏ chạy theo hướng ngược lại.

Hành động của cô nhanh chóng, Bạch Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Khương Sam đã chạy được một đoạn xa, ý thức được gì sắc mặt Bạch Kì phút chốc xanh mét.

“Khương Sam!”

Bạch Kỳ uy hiếp gọi, anh thường ở trong quân đội huấn luyện thường xuyên, thể chất so với Khương Sam tốt hơn biết bao nhiêu lần, Khương Sam đã đem toàn lực chạy đi đã cảm thấy cách một khoảng cách khá xa rồi, lại vẫn chưa kịp kêu cứu liền nghe được bước chân chạy theo ngay ở phía sau ngày càng gần rồi.

“Đứng lại! Khương Sam!”

Hành động của Khương Sam triệt để khiến cho Bạch Kỳ tức giận vô cùng, giọng nói tràn đầy lửa giận, anh giống như một con báo mau lẹ, giống như không cần phí quá nhiều sức lực đã có thể tóm được con mồi của mình.

Khương Sam sợ tới mức da đầu run lên, há miệng thở dốc liền nức nở một tiếng, căn bản không thể phát ra kêu cứu được, giờ phút này tâm nguyện lớn nhất của chính là không cần phải ở cùng một với chỗ với Bạch Kỳ, ở tại một nơi như thế này, Bạch Kỳ say rượu bị chính mình chọc tức sẽ làm ra hành động gì cô không thể đoán trước được, cô thật sự không còn khí lực cùng với người đàn ông này vòng vo lần nữa, suy đến cảnh phải ở cùng với anh ta một phòng liền khiến toàn bộ lông măng của cô nổi lên.

Nước mắt điên cuồng chảy ra, Khương Sam dùng hết sức lực chạy về phía trước, trái tim đập nhanh vô cùng, nhanh đến mức khiến cho cả lồng ngực của cô đều thấy đau! Cô đã cố hết sức, nhưng khoảng cách vẫn lại ngày càng gần, giống như hoàn cảnh ở kiếp trước chính mình chạy trốn trong tuyệt vọng, cuối cùng vô lực bị vận mệnh đáng ngã.

Giờ phút này Khương Sam gần sụp đỗ rồi!

Khoảng cách Bạch Kỳ chỉ cách chính mình có vài bước, Khương Sam kịch liệt chạy trốn có chút run rẩy, nhưng vào lúc này lại xuất hiện một gốc cây ra ngoài khiến cho Khương Sam vấp phải, Khương Sam lảo đảo thiếu chút nữa lại té xuống đât.

Cổ chân đau nhức, Khương Sam tuyệt vọng nhắm mắt lại, cắn răng cố gắng chạy tới ánh sáng le lói ở cuối đường.

“Ưm!”

Vừa mới chạy qua một khúc cua, Khương Sam liền đâm vào trong lòng một người! Thân thể người nọ như khối sắt vậy, bị cô đâm mạnh vào vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí cũng không hề lui về sau một bước, đầu óc Khương Sam choáng váng kêu đau một tiếng.

Bỗng dừng lại như vậy cũng đủ khiến cho Bạch Kỳ đuổi kịp cô, trong lòng Khương Sam không cam lòng cùng với khổ sở, ánh mắt cô liền trở nên mờ mịt.

Vì sao, cuối cùng là vì soa, cho dù muốn bản thân cách xa anh một lần đều không làm được, vì sao luôn trở nên như vậy, cô cũng là con người, cũng sẽ đau khổ tuyệt vọng trước những dày vò thế này. Báo thù, ngấm ngầm tính toán, cô đã cố gắng tập trung hết sức để thay đổi tình trạng chính mình hiện tại.

Vì sao lại không thể để cho cô yếu đuối tránh thoát khỏi một lần, được như mong muốn một lần?!

Chân Khương Sam mềm nhũn ngã về phía sau.

Cứ như vậy đi, chẳng qua chỉ là lá mặt lá trái một lần nữa, chẳng qua lại một lần nữa chịu đựng cơn buồn nôn ghê tởm còn mạnh mẽ hơn tiếng cười, cô đã trở thành thói quen rồi, chẳng phải cô nên sớm chuẩn bị tinh thần không phải sao?! Liền để anh ta bắt thôi, chạy làm gì nữa, cô vĩnh viễn cũng không thể chạy thoát khỏi…

Khương Sam từ từ nhắm mắt lại, còn chưa kịp ngã xuống đã được một bàn tay mạnh mẽ rắn chắn giữ lại, bàn tay rõ ràng của đàn ông cẩn thận giữ lấy eo mình, dễ dàng nâng cả người cô đứng dậy.

Một mảnh đất trống chỗ đây được đèn chiếu sáng rõ như ban ngày, trên mặt Tần Diệc Hạo lạnh lùng lông mày nhíu chặt lại một chỗ, bên trong đôi mắt sâu thâm thúy nén lại giận dữ trực trào bất cứ lúc nào, vào lúc nhìn thấy những giọt nước mắt mơ hồ  trên khuôn mặt Khương Sam, vài phần lửa giận kia trong phút chốc toàn bộ liền chuyển thành sợ hãi và lo lắng, lời nói chất vấn tức giận đến bên miệng liền bị đè ép quay trở về.

“Cô làm sao vậy?” Tần Diệc Hạo giữ chặt lấy cô, cố gắng ôm lấy thân thể có chút mềm yếu của cô: “Cô đi đâu vậy, tôi đã đi tìm cô hơn một giờ.”

Khương Sam ở chỗ khuất bóng không thấy rõ sắc mặt, Tần Diệc Hạo kiềm chế vỗ vỗ sau lưng của cô, lại đụng phải một ít cỏ dính trên người cô, liền ngẩn ra, cô bị té sao? Trên người thật bẩn.

“Cô muốn trở về trong nội thành tôi đưa cô về là được, nói một chút chả lẽ tôi còn có thể bắt buộc cô ở lại sao? Trực tiếp quyết định ở lại là tôi không đúng, chẳng qua tôi chỉ muốn cô ở đây ngắm nhìn thưởng thức một lần, nếu tôi trực tiếp nói ra cô có thể nguyện ý ở lại đây một đêm sao? Nếu không phải lúc đi xe cô ngủ quên, sợ là đến nơi xa như vậy ăn cơm cô cũng không chịu đi.”

Tần Diệc Hạo có chút bất đắc dĩ giải thích, trong giọng nói chưa bao giờ thất bại như vậy, trong phút chốc nhìn thấy nước mắt Khương Sam, không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy buồn bực không sao chịu nổi, bất chợt trong lòng chỉ nghĩ làm sao khiến cho cô đừng khóc nữa.

“Không phải tôi cố ý chọc giận cô, ở đây đồ ăn rất ngon, cô cũng ăn rất vừa ý không phải sao? Cô không biết ở đây còn có thể ngâm suối nước nóng rất thoải mái nữa, cô thử xem nhất định sẽ rất thích.” Không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt kiên định của Tần Diệc Hạo thoáng qua một chút không tự nhiên, không cam lòng nói: “Chỉ có điều nếu cô không muốn đi, tôi liền đưa cô về, chỉ là đã trễ thế này, muốn bắt được xe cũng hơi khó khăn.”

Nước mắt Khương Sam muốn rơi xuống tiếp cũng không được, thân thể Tần Diệc cao lớn như vậy, cao lớn đến nỗi có thể ôm trọn cả người cô vào người. Bộ dạng dối trá hoàn mỹ anh vẫn luôn khoác lên người đã không thấy nữa, áo sơ mi bị mở hai nút, nhiệt độ tháng chạp có chút lạnh, nhưng toàn bộ áo sơ mi của anh đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, không biết đã chạy bao lâu, ngay cả mái tóc đen ngắn cũng có chút ướt, cái trán kiên nghị cũng đầy mồ hôi.

Thấy Khương Sam không hề hé răng, thân thể lại run rẩy, lúc này Tần Diệc Hạo mới cảm thấy không thích hợp, nửa ôm Khương Sam đến chỗ có ánh sáng rõ hơn để xem kỹ hơn,  ánh mắt liền trở nên rét lạnh!

Quần áo của cô lộn xộn, trên đầu còn dính vài cọng cỏ vụn, trên người đầy bụi đất, nước mắt vẫn chưa khô, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, nhìn qua như vậy giống như đã từng bị người khác ức hiếp, trong lòng Tần Diệc Hạo liền dâng lên dự cảm không tốt, kiềm nén giọng nói, Tần Diệc Hạo khó khăn hỏi: “Cô… Đã xảy chuyện gì sao?”

Hít sâu một hơi, giữa đôi mắt đen của Tần Diệc Hạo hiện lên phẫn nộ điên cuồng, cả người giống như một con mãnh thú bị chọc điên, nghiêm mặt cứng rắn nói: “Nói cho tôi biết, là ai?”

Hỏi xong, giọng nói rét lạnh giống như gió đông khắc nghiệt thổi qua, Tần Diệc Hạo không muốn dọa Khương Sam, đè nén lại cảm xúc, gò má cương cứng ngắc.

“Xì!”

Nhìn anh như vậy, cô lại nở nụ cười, xung quanh sớm đã không còn bóng dáng của Bạch Kỳ, Khương Sam cười càng nhiều hơn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Xem ra, cho dù có nổi giận, người đó vẫn luôn lợi chọn phương hướng xử lý có lợi nhất. Đúng vậy, anh ta làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dáng cô chật vật bị anh truy đuổi vào lúc đêm khuya vắng này được, anh ta luôn là người lấy đại cục làm trọng, cho dù ở tình huống nào đến cuối cùng cũng không quên kiềm chế một tia lý trí, có bao nhiêu buồn cười, lại có bao nhiêu đáng sợ.

Anh ta đang ở quanh đây, Khương Sam biết, nhất định đang ở một góc nào đó lạnh lùng nhìn cô, anh ta luôn luôn vui sướng khi sắm vai một người thợ săn ở một nơi bí mật gần đó, lựa chọn tình huống đối với bản thân có lợi nhất để có thể cho con mồi một kích trí mạng.

Nhưng cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, cô đã mệt mỏi hận có thể không thể sống lại một lần nữa, chưa từng gặp anh một lần nữa.

“Tôi bị lạc đường.” Khương Sam cười nói, nước mắt không có tiền đồ rơi xuống, giọng nói run rẩy: “Tôi không tìm thấy đường, xung quanh toàn là cây, nhiều tảng đá như vậy, tôi gặp phải một đám người, chẳng qua tôi bỏ chạy mất, tôi…”

“Được rồi.” Nghe Khương Sam lộn xộn kể lại, kì lạ Tần Diệc Hạo nghe lại hiểu, trong lòng liền buông lỏng, thấy bộ dáng cô kinh hoàng chưa bình tĩnh lại, do dự chốc lát vẫn ôm cả người bẩn thỉu dơ dáy của cô vào trong ngực, an ủi vỗ về không ngừng cô đang run rẩy: “Đừng nói nữa, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, muốn khóc thì khóc đi, lá gan nhỏ như vậy, lại còn dám trực tiếp chạy ra ngoài, ngang ngược vậy không sợ gặp chuyện không may, người cô nói tôi sẽ điều tra, đừng sợ.”

Trong lòng Khương Sam đấu tranh một lúc, phút giây này cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hiện tại, tương lai, mọi thứ, cuối cùng cho đến bây giờ, cô dứt khoát nhắm hai mắt lại, chảy nước mắt, tâm nguội lạnh run rẩy bắt đầu ôm lấy eo Tần Diệc Hạo.

Động tác của Khương Sam khiến cho toàn thân Tần Diệc Hạo chấn động, rồi sau đó động tác không linh hoạt lấy tư thế người bảo vệ ôm lấy Khương Sam chặt thêm một chút, anh do dự chỉ trong chớp mắt, giọng nói cứng rắn an ủi Khương Sam: “Tôi sẽ bảo vệ cô, đừng sợ, không có việc gì.”

Nước mắt Khương Sam hoàn toàn vỡ đê, tiếng nức nở đè nén ở trong lòng Tần Diệc Hạo vang lên, rất nhanh liền khiến áo của anh ẩm ướt.

Rất kỳ lạ, trong lòng Tần Diệc Hạo lại dâng lên một loại cảm xúc gọi là đau lòng, thở dài, thất bại suy nghĩ sau này tuyệt đối sẽ không ép buộc cô, một Tần Diệc Hạo cường thế luôn cho mình là nhất, lần đầu tiên trong đời ở trong lòng cam tâm tình nguyện sinh ra thỏa hiệp với một người. Đây là một loại cảm xúc rất kì quái, nhưng Tần Diệc Hạo cũng không hề chán ghét nó.

Do cô đi, chỉ cần cô có thể vui vẻ, như thế nào cũng được.

Mà giờ phút này Khương Sam đang ở dáng vẻ yếu đuối cần sự che chở ở trong lòng Tần Diệc Hạo, đôi mắt lạnh lùng đấu tranh không có cảm xúc, cô nắm chặt lấy một góc áo của Tần Diệc Hạo, nhìn nghiêng qua một bên góc tối ở dưới tàng cây, một bóng dáng cứng ngắc giống như điêu khắc một con mãnh thú nổi giận, ở một nơi bí mật nhìn thẳng về phía bên này.

Nếu như nhất định không thể tránh khỏi, vậy sẽ chọn một người mạnh hơn anh ta, cũng khiến cho anh ta vĩnh viễn không cách nào bỏ qua được sự tồn tại của người đó.

Một đời một kiếp, đời đời kiếp kiếp này, Khương Sam cô nhất định không để cho một người đàn ông như vậy tạo thành những dấu ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời của mình, thà chết chứ tuyệt đối không khuất phục lần nữa!

“Đêm nay ở lại đi.” Khương Sam ở trong lòng Tần Diệc Hạo nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng sương mù mênh mông, dưới ánh sáng mang theo dịu dàng: “Tôi cũng muốn thử xem suối nước nóng mà anh nói.”

Tần Diệc Hạo đối với Khương Sam gần trong gan tấc bỗng chốc ngây ngốc ngơ ngẩn cả người, cô chưa từng dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn anh, ánh mắt mềm mại quyến luyến làm cho người ta cảm giác như toàn bộ thế giới này đối với cô chỉ còn lại một mình anh, trái tim Tần Diệc Hạo không khống chế được đập nhanh liên tục.

Hết Chương 50
Bình Luận (0)
Comment