Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 77

Hôm nay đã được định trước là một ngày điên cuồng!

Hiệp hội Omega đã được thành lập mấy trăm năm, từ trước tới nay chưa bao giờ gặp phải chuyện như bây giờ, đừng nói là gặp, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.

Quá điên cuồng!

Một Omega sao lại có thể mạnh đến độ này? Cậu ta không chỉ đem ‘vách tường’ đánh vỡ nát, mà còn hủy diệt hết tất cả Alpha đang điên cuồng.

Lấy lực hấp dẫn của bản thân, mê hoặc toàn bộ Alpha đang ở trong hiệp hội Omega, khiến cho nơi này nổ ra hỗn loạn!

Không có bất cứ Alpha nào có thể tới gần cậu ta, những ai mà có mưu tính chạm vào cậu ta một chút, đều bị công kích tàn nhẫn, văng ra ngoài thật ra.

Vị Omega này dung mạo diễm lệ, hai gò má ửng đỏ, một đôi mắt phiếm hơi sương khiến cho cậu ta đa tình và quyến rũ, nhưng khí lực thì mạnh vượt quá sức tưởng tượng, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng mắt thường không thể nào nhìn thấy, nắm tay nhỏ thoạt nhìn mịn màng khéo léo, vậy mà nện vào trên người, so với gậy sắt không khác gì nhau.

Lúc ban đầu nhóm Alpha còn khơi gợi lên dục vọng chinh phục và cảm xúc chiến đấu, cả bọn đồng lòng không ẩu đả lẫn nhau, chỉ nghĩ ùa lên khiêu chiến vị Omega này, toàn tâm toàn ý muốn dồn cậu ta vào đường cùng, tuy nhiên rất nhanh, tới một tên thì đấm văng một tên, đến một đôi thì đá văng một đôi.

Mười mấy Alpha bước đều trên con đường vận mệnh của Tác Diệp —— cái mũi bị đánh tét loét, của quý thì bị đá tới khóc. Hai bộ vị mấu chốt này trọng thương, khiến bọn họ đau đớn chỉ còn biết lăn lộn trên đất kêu rên .

Đương nhiên, người trước ngã xuống, người sau nổi lên, hiệp hội Omega có quy mô rất lớn, mỗi ngày các Alpha độc thân tới đây tìm kiếm bạn lữ số lượng có hơn một ngàn người, hiện tại bọn họ đều tụ lại, rõ ràng là tre già măng mọc thay nhau đi tìm đường chết.

Gọi thì gọi hiệp hội Omega, nhưng kỳ thật người quản lý lại là Alpha, tất cả bảo vệ binh lính cũng là Alpha, tuy rằng bọn họ đã kết hôn, thế nhưng hiện tại lại không chịu đựng được kích thích của nội tiết tố này, cả đám vứt bỏ hết công việc đang làm, điên loạn mà phóng tới, cho nên mọi chuyện đã rối nay còn nát bét thêm.

Không có lãnh đạo cũng không có vệ binh, cửa lớn hiệp hội Omega cứ thế mà mở ra, nhóm Alpha ngoài kia vốn định lại xem có chuyện gì, cho nên lớp này vừa xử lý xong, sau lưng lại thêm lớp khác.

Tốt xấu gì cũng còn vài Alpha có đầu óc, nếu tay trần không thể làm gì được vị Omega này, thì cứ nhất quyết sử dụng vũ khí đi. Vũ khí ảnh hưởng đến tính mạng thì không thể dùng, nhưng vũ khí gây tê gì đó thì không sao cả.

Véo véo véo mấy mũi kim được bắn qua, vị Omega này lại giống như là gió thoảng, phớt cái né thoát. Trong lòng mọi người cả kinh, bất quá bọn họ người đông thế mạnh, mấy mũi thì có thể tránh thoát, nhưng trăm mũi thì làm sao né được?

Vì thế, một đại đội cầm súng gây tê giương lên, nhắm ngay Omega bạo lực ở trung ương kia.

Dĩ nhiên, lúc này không thể nào tránh khỏi được rồi, nhưng mà vị Omega này … thật · biến · thái!

Ai cũng nghĩ rằng có thể bắn trúng, thế mà trước mặt cậu ta lại xuất hiện một tấm khiên màu đen trắng giao hòa, khiến cho tất cả mũi kim đều bị văng ngược trở ra ngoài, phản phệ lại tất cả, khiến cho toàn bộ Alpha xung quanh cậu ta đều bị trúng kim…

Đừng nói tới việc đánh cậu ta, ngay cả bản thân cũng bị gây tê cứng đơ trên đất.

Trận chiến hùng tráng này có thể ghi luôn vào sử sách.

Lại nói tới Thời Khanh bên kia, kỳ thật cũng sắp mất đi ý thức, tố chất thân thể cao tới đâu, thì cũng phải có chừng mực, hiện giờ đám người như mãnh thú này cứ tre già măng mọc nhào tới, làm cậu hoảng hốt không thôi .

Mơ hồ cảm thấy ai cũng là Tần Mạc, nhưng lý trí nhắc nhở rằng đó không phải đâu.

Lý trí cùng dục vọng dây dưa, khiến cả người cậu sắp nổ tung.

Nếu không có “thần hành thiên lý” cùng “tường đồng vách sắt”, lúc này chắc chắn cậu đã bị đè xuống dưới đất.

Nhưng Thời Khanh không muốn ngã xuống, cũng không thể nào ngã xuống, ý thức của cậu đã mơ hồ, tuy nhiên lại có một cỗ chấp niệm gắt gao chống đỡ hết thảy.

Đi, đi về phía trước, không thể dừng lại!

Từng bước từng bước đi tới, tất cả những ai chặn đường đều bị cậu đấm văng, tất cả những công kích cũng bị cậu đánh ngược, từng đợt kêu rên đau đớn hòa cùng với hỗn loạn và xáo động.

Thời Khanh dùng sức mà thở hổn hển, cảm giác tứ chi đang càng ngày càng mềm nhũn ra, thể lực cạn kiệt, ý thức mơ hồ, cộng thêm kỳ động dục chết tiệt, cậu đã không còn khả năng chống đỡ nổi nữa, thật sự không nổi nữa.

Suy nghĩ nản lòng thoái chí vừa mới dâng lên, thì lập tức cậu lại ngây người.

Cậu ngửi thấy khí tức quen thuộc, hương vị ấy gần gũi ấm áp đến nỗi tim của cậu phải run lên.

Ngay sau đó, một tiếng nổ rất lớn ầm ầm vang lên, khiến cho tất cả mọi người ở đây chấn kinh mà bừng tỉnh!

Tiếp theo là ánh lửa lan tràn, tro bụi bay mịt mù, tiếng kêu rên đau đớn không ngừng vang lên bốn phía.

Mọi người bị hành động điên cuồng ở xa xa kia làm cho hốt hoảng ngơ ngác.

Chờ đến khi ánh lửa và khói bụi lui bớt, mới trông thấy một nam nhân hiện ra, chính y đã tạo nên thế cục hỗn loạn như thế này.

Y mặc một thân quân trang màu trắng, dáng người thon dài, tóc đen phấp phới, thần thái tràn đầy giận dữ, trong đôi mắt sâu hoắm của y, dường như đang phóng ra những ngọn lửa của địa ngục a tỳ.

Khi mọi người nhìn thấy y, ai cũng đều cảm thấy cõi lòng lạnh run, sát ý nồng đậm, trắng trợn mà rõ ràng, không có chút ý muốn che giấu nào.

Dĩ nhiên trong mọi người đó trừ bỏ một người.

Thời Khanh nhìn thấy Tần Mạc, vốn là một màn khiến người ta sợ hãi, vậy mà trong tim của cậu lại ngập tràn vui sướng, ngay cả thân thể khô nóng cũng chậm rãi bình phục lại một chút, cuối cùng đã nhìn thấy y, cuối cùng cũng có thể trở về bên cạnh y.

Thời Khanh nhẹ nhàng cong … khóe miệng, hé ra nụ cười vừa thư thái lại điềm tĩnh, cộng thêm hai má ửng hồng và đôi mắt bao phủ hơi sương, khiến cậu càng quyến rũ và mê người hơn.

Y hệt một con mèo nhỏ thu lại móng vuốt, tư thái nũng nịu tự nhiên khiến ai nhìn thấy cũng muốn đẩy ngã cậu ra làm chuyện xấu xa.

Cậu không phát giác được chút nào, tuy nhiên người xung quanh cậu thì đã bị hương thơm ngọt ngào này quyến rũ đến mất thần trí, thật là mỹ vị khiến người ta điên loạn, chỉ mong sao có thể đẩy cậu ta xuống mà tác cầu, thưởng thức tư vị, hung hăng xuyên xỏ!

Nguyên bản những Alpha kia đã khiếp ý, thế mà lần này vẫn không chống cự lại nổi, bọn họ đứng lên, tiến về phía Omega xinh đẹp đang thong thả nở nụ cười với người nào đó, cho dù chỉ hôn một chút cũng được, một chút thôi, một chút xíu thôi.

Trong mắt Thời Khanh chỉ có Tần Mạc, căn bản không chú ý đến tâm tư của người bên cạnh, trong mắt cậu chỉ có nam nhân tuyệt mỹ giống như thiên tiên hạ phàm kia thôi.

Rồi sau đó… Cậu nghe thấy tiếng kêu khản đặc, trong không khí bỗng chốc lan tỏa một mùi vị tanh tưởi của máu tươi.

Thời Khanh rốt cục thu hồi ánh mắt, trước mặt cậu là một Alpha bị phi đao xé toạt yết hầu, gã ta trợn to mắt, trong đó là luống cuống, không thể tin, tuyệt vọng, sợ hãi đan xen lẫn nhau.

Nhưng gã ta cũng phải chết.

Cuối cùng, tất cả mọi người nhìn về phía xa xa đằng kia, một nam nhân cũng là một Alpha lại có thể giết người mà không thèm chớp mắt.

Tất cả Alpha đều là chiến sĩ, nhưng bọn họ có rất ít ai can đảm và tàn nhẫn đến nỗi giết người bằng một thủ pháp hung ác đến như vậy.

Tuy nhiên, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

Bốn gã Alpha vừa rồi có ý định chạm vào Thời Khanh lần lượt bị giết chết, kiểu cách không có sai biệt lắm, yết hầu bị xé nát, máu tươi phun trào lai láng y như suối đổ, nháy mắt nhiễm đỏ cả quần áo.

Vẻ mặt khiếp sợ, mùi máu tươi quánh đặc, còn có tiếng kêu tuyệt vọng đến tê tâm liệt phế. Nỗi khiếp sợ vô cùng tận khó có thể nói thành lời nháy mắt bao trùm cả đại sảnh rộng lớn.

Chó cùng bức giậu, tiếp theo khiến cho mọi người trào lên căm phẫn.

“Ác ma! Kẻ điên! Giết hắn! Giết hắn!” Tất cả Alpha đồng loạt nhằm phía Tần Mạc, những thanh vũ khí sắc bén giương nanh múa vuốt y như mãnh thú, hết thảy đều tấn công y, hận không thể cắn xé máu thịt của y, xuyên thủng trái tim của y!

Đối mặt với đám người đang hung hãn tấn công, nam nhân kia không có chút sợ hãi nào, ngược lại khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra nụ cười tràn ngập sát ý và tàn khốc.

Đến đây đi, các ngươi đến đây đi, tất cả dơ bẩn này hãy cút xuống địa ngục đi!

Giết chóc lúc này mới thật sự bắt đầu.

Hiệp hội Omega có lệnh cấm mang theo vũ khí nóng, cho nên lúc này không hề có hỏa dược đạn pháo, chỉ dựa vào vũ lực mà chiến đấu điên cuồng.

Thời Khanh đứng ở đó, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Cậu chưa từng thấy qua một màn nào kinh khủng như vậy, thậm chí tưởng tượng cũng chưa từng tưởng qua. Máu … tiếng gọi khản đặc … tuyệt vọng … sợ hãi … còn có tử vong, tất cả mọi thứ tập hợp thành một bàn tay, đem trái tim của cậu nắm lấy thật chặt, không thể nào hô hấp, không thể nào phản ứng, cậu giờ phút này, linh hồn cứ như bị vét sạch không còn một chút gì.

Rồi sau đó, cậu thấy trong màn chém giết kia, trong biển máu kia, trong những điên cuồng giết chóc kia, có một nam nhân.

Dung nhan khiến người ta tán thưởng không thôi kia, lại treo lên một biểu tình như ma quỷ, mặt thì tràn ngập nhẹ nhàng vui vẻ mà tay thì đem toàn bộ thế giới này kéo xuống địa ngục.

Nháy mắt, một cái gì đó xoành xoạch lặp đi lặp lại khiến đầu Thời Khanh muốn nổ tung.

Cậu nhìn thấy Tần Mạc, thấy một Tần Mạc quần áo trang phục tóc tai bất đồng, chỉ có ánh mắt, tràn ngập tĩnh mịch, còn có quần áo bị máu tươi nhiễm đỏ, hai tay…

Tần Mạc… Tần Mạc…

Không! Trời! Không cần!

Tất cả kí ức như hồng thủy vỡ đê, ào ào tuôn chảy vào não của Thời Khanh, hệ thống, khế ước, kí chủ, nhiệm vụ… Cậu khôi phục ký ức, nhớ lại hết thảy, hết thảy, hết thảy, toàn bộ hết thảy!

Cậu tại sao có thể quên…

Trời ạ! Nhiệm vụ chết tiệt này!

Cút CMN nó tự do lựa chọn nhân vật!

Lần thứ hai Thời Khanh mở mắt ra, trong đại sảnh này đã không còn bất luận người sống nào. Tất cả đều chết, thi thể bị xé nát nằm trên mặt đất, miệng vết thương không giống nhau, nhưng cái chết nào cũng rõ ràng tàn khốc, máu tươi tiên diễm còn vương vấn nhiệt độ con người đã đem toàn bộ đại sảnh nhuộm thành một màu đỏ khủng bố, mùi sắt quánh đặc đến nỗi người ta không thể nào thở được.

Thời Khanh hoàn toàn thanh tỉnh, cố gắng đè nén bản năng xuống, cậu nhìn cảnh tượng y như địa ngục Tu La trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn, sắc mặt không tự chủ được mà trắng bệch.

Rồi sau đó, kí chủ của cậu đi tới .

Giẫm qua vô số thi thể, đạp lên vô số vũng máu, từng bước từng bước một, thần thái vẫn lỗi lạc như trước, tựa một thiên thần chói mắt, mỉm cười nhợt nhạt, hướng về phía cậu đi tới.

Thời Khanh ngẩng đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn y.

Trên người Tần Mạc không dính tí xíu máu nào, y cực kỳ sạch sẽ, cực kỳ xinh đẹp, một người như y không thích hợp xuất hiện ở chỗ đáng sợ này, tuy nhiên y đang thật sự đứng ở đó .

Y nhìn Thời Khanh, trong mắt chỉ có người này, trước sau cũng chỉ có một người này mà thôi.

Y cười dịu dàng, vươn tay, ôm lấy cậu.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp, xúc cảm mềm mại, còn có khí tức mê người kia, hết thảy giống như là một vị thuốc an thần, khiến cho nội tâm của cậu từ từ bình tĩnh lại.

Hơi hơi nghiêng đầu, Tần Mạc thấy được cái cổ mảnh khảnh quen thuộc, da thịt nơi nó trắng trẻo nhẵn nhụi, nếu nhìn gần, dường như có thể xuyên thấu qua lớp da mỏng manh mà cảm nhận được phía dưới đó đang có một dòng máu nóng cháy.

Thật mê người, thật sự muốn cắn một ngụm vào đó.

Bất quá, không thể.

Tần Mạc cười cười, cúi đầu đặt lên một cái hôn, rồi mới nhẹ nhàng, cực nhẹ nhàng liếm một chút.

“Ta đã đến, Tiểu Khanh, không phải sợ.”

—— không ai có thể cướp đi em.

—— em chỉ thuộc về ta.

——— ——————–
Bình Luận (0)
Comment