Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 105

Trong lúc Phù Ngọc Thu chạy khắp Văn U Cốc để từ biệt thì Phượng Ương vẫn ngồi xếp bằng trong phòng, ánh mắt xuyên qua cửa gỗ khắc hoa chăm chú nhìn tuyết bay lả tả.

Nhìn kỹ lại có thể phát hiện mắt vàng của hắn không tập trung mà tựa như đang quan sát ai đó xuyên qua khoảng không.

Thấy Phù Ngọc Thu bị Phù Ngọc Khuyết dụ dỗ nhận mớ thuốc độc kia, sau khi kịp phản ứng mới vội vàng trả lại túi trữ vật rồi rối rít nói "Không cần đâu không cần đâu!", Phượng Ương bật cười.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên bên cạnh: "Tôn thượng."

Ánh mắt Phượng Ương vẫn dõi theo Phù Ngọc Thu thông qua linh lực, điềm tĩnh gật đầu xem như đáp lại.

Nhạc Thánh gật đầu chào rồi ngần ngừ đứng đó.

Nếu người khác nhìn Phượng Ương sẽ không thấy có gì lạ nhưng trong mắt Nhạc Thánh có tu vi cao thì hoa văn hình lửa Phượng Hoàng trên cổ tay Phượng Ương đang tỏa ra một sợi linh lực không dễ phát hiện phiêu đãng bay đi xa.

Phượng Ương thản nhiên nói: "Có gì cứ nói đi."

Nhạc Thánh vốn định hỏi chuyện hợp tịch của Phượng Ương và Phù Ngọc Thu nhưng lại thôi, một là không ai có thể xen vào quyết định của Phượng Ương, hai là đồ ngốc Phù Ngọc Thu không tim không phổi kia có vẻ rất hạnh phúc, dù muốn khuyên can cũng chẳng tới lượt hắn.

Nhạc Thánh khẽ thở dài rồi nói: "Không có gì."

Hắn đang định quay người rời đi thì Phượng Ương chợt ném cho hắn một chiếc lông vũ Phượng Hoàng.

Nhạc Thánh ngạc nhiên nhận lấy: "Tôn thượng?"

Phượng Ương vẫn nhìn Phù Ngọc Thu, thờ ơ nói: "Ba ngày sau cầm chiếc lông vũ Phượng Hoàng này đến dưới tàng cây hoè cách Phù Quân Châu ba mươi dặm đi."

Nhạc Thánh sững sờ cúi nhìn chiếc lông vũ lóe sáng rực rỡ kia.

Hắn không hiểu lắm, đang định hỏi thì đã thấy Phượng Ương thu lại ánh mắt từ khoảng không, đôi mắt vàng xinh đẹp hờ hững nhìn hắn, trong mắt không giấu được ý cười, tâm tình có vẻ rất tốt.

"Đó là lối vào Minh phủ, đợi đến canh ba sẽ có người dẫn ngươi vào."

Chẳng hiểu sao tim Nhạc Thánh chợt nhảy lên một cái.

Minh phủ......

Sao đột nhiên Phượng Ương lại bảo hắn đến Minh phủ?

Trong lòng hắn bỗng có một linh cảm khiến hắn khẩn trương đến nỗi tim đập loạn xạ.

Quả nhiên Phượng Ương nói tiếp: "Những người phàm hoặc tu sĩ chết thảm khi quạ vàng tranh nhau tỏa sáng với mặt trời trăm năm trước, thần hồn bị trọng thương vì lửa Kim Ô đều được ôn dưỡng trong ao luân hồi của Minh phủ, chắc sắp tới sẽ lần lượt đầu thai chuyển kiếp."

Nhạc Thánh mở to mắt.

Phượng Ương nói khẽ: "Bảo Sở Ngộ dẫn ngươi đến thăm nàng đi."

Bàn tay cầm lông vũ Phượng Hoàng của Nhạc Thánh bắt đầu run rẩy, hắn muốn mở miệng nhưng cổ họng như bị chặn lại nên một chữ cũng nói không nên lời.

Phù Ngọc Thu hát ngâm nga đi tới, từ xa nhìn thấy Nhạc Thánh thì hớn hở nhảy cẫng lên gọi hắn: "Nhạc sư!"

Nhạc sư vội vã gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, chưa nói câu nào đã cưỡi gió đi mất.

Phù Ngọc Thu ngờ vực chạy đến cạnh Phượng Ương: "Hắn bị sao thế? Ngươi bắt nạt hắn à?"

Phượng Ương cười: "Đâu có —— Tạm biệt xong chưa?"

Phù Ngọc Thu gật đầu.

Phượng Ương đứng dậy chìa tay ra với y: "Vậy...... mình về nhà nhé?"

"Ừ, về nhà thôi!"

***

Tin Phượng Ương sắp hợp tịch lọt đến tai Phượng Tuyết Sinh ở Cửu Trọng Thiên trước nhất.

Vô số Long tộc đứng dưới tiên điện Cửu Trọng Thiên, mặt mũi tràn đầy căm phẫn, Phượng Tuyết Sinh đang lật qua lật lại bức thư Phượng Ương gửi đến, mặt mũi đầy vẻ thờ ơ.

"Tiểu tôn thượng......?" Thấy Phượng Tuyết Sinh lơ đễnh, Long tộc đứng đầu nghiêm giọng gọi, "Phượng Tuyết Sinh!"

Phượng Tuyết Sinh hờ hững ngẩng đầu lên, trong đôi mắt chán nản như có một ngọn lửa lạnh lùng nhìn hắn.

Chỉ một cái liếc mắt đã khiến lũ rồng có ảo giác gặp lại sát thần kia, sợ đến nỗi quặp đuôi.

Phượng Tuyết Sinh thu hồi ánh mắt rồi hỏi: "Gì? Nói lại lần nữa xem, Vân Thu làm gì cơ?"

Con rồng kia lúng túng đáp: "Vân Thu cả gan làm loạn...... giết tộc chủ của chúng ta rồi."

Phượng Tuyết Sinh ngoẹo đầu nhíu mày: "Long Nữ Chúc?"

Lũ rồng nghẹn họng một lát rồi nhắm mắt nói: "Là lão tộc chủ đời trước ạ."

"Ồ." Phượng Tuyết Sinh nói, "Đây là thù oán cá nhân, chuyện này ta mặc kệ."

Lũ rồng: "......"

Nếu Phượng Ương ở đây chắc sẽ giả vờ giả vịt thương tiếc một phen rồi mới khéo léo bày tỏ ý tứ này trong lời nói của mình, nhưng Phượng Tuyết Sinh hoàn toàn không biết "khéo léo" viết thế nào nên huỵch toẹt nói ngay chẳng liên quan gì đến mình.

Đám người nhìn nhau, bị sự thẳng thắn này làm cho cứng họng.

Thấy bọn họ còn muốn lải nhải, Phượng Tuyết Sinh biết những người này đối nghịch với Long Nữ Chúc, lười nghe bọn họ nói nhảm nên sai người đến Long tộc một chuyến, còn mình hóa thành Khổng Tước vui vẻ bay xuống hạ giới.

Phụ tôn sắp hợp tịch rồi.

Cuối cùng Phượng Tuyết Sinh cũng được xem hợp tịch một lần.

Phượng Tuyết Sinh còn vui hơn cả Phượng Ương, vừa đến Phượng Hoàng Khư đã chạy thẳng tới điện Phượng Hoàng của phụ tôn.

Nhưng hắn vừa thò đầu vào thì lại bị một luồng linh lực đánh bay ra ngoài.

Trong khoảnh khắc bay vút ra, Phượng Tuyết Sinh mơ hồ thấy phụ tôn đang ngồi trên ghế mây, còn cha hắn hình như đang ôm cổ phụ tôn......

Í.

Sau khi Phượng Tuyết Sinh rơi xuống thì ỉu xìu ngồi xổm dưới đất.

Hắn lại quấy rầy nhã hứng của phụ tôn rồi.

Đúng lúc này bên cạnh vang lên một âm thanh kỳ quái, Phượng Tuyết Sinh ngơ ngác ngẩng đầu lên thì thấy một đứa bé cũng đang ngồi xổm như hắn, mặt mũi tràn đầy mờ mịt đối mặt với hắn.

Phượng Tuyết Sinh: "......"

Mộc Kính: "......"

Trong điện Phượng Hoàng.

Phượng Ương lạnh mặt nói: "Chướng mắt."

Phù Ngọc Thu vẫn ngồi trên đùi ôm cổ hắn cười híp mắt: "Vui lắm mà."

Phượng Ương không hiểu cái này có gì để vui, mặt vẫn lạnh tanh.

Phù Ngọc Thu cười khúc khích.

Y cảm thấy hiện giờ Phượng Ương đã sinh động hơn chứ không còn lãnh đạm như trước, lúc nào cũng phải đoán ý hắn.

Phượng Ương đưa tay vuốt mái tóc lạnh buốt của Phù Ngọc Thu rồi nói: "Tuyết Sinh tới rồi, ngươi ra ngoài chơi đi."

Phượng Hoàng Khư hiếm khi có người tới, tính tình Phù Ngọc Thu lại ham vui—— Đây cũng là lý do Phượng Ương cho phép Phượng Tuyết Sinh tùy ý ra vào Phượng Hoàng Khư.

Nhưng lần này Phù Ngọc Thu lại bất động, y chống tay ngồi lên bàn trước mặt Phượng Ương, từ trên cao nhìn xuống hắn rồi híp mắt nói: "Ta ra ngoài chơi thì ai chơi với ngươi?"

Phượng Ương đáp: "Ta không cần."

Trời sinh hắn ưa cô độc, từ nhỏ còn bị giam ở Phượng Hoàng Khư nhiều năm nên đã quen độc lai độc vãng, cũng không hiểu mấy trò chơi của Phù Ngọc Thu có gì thú vị.

Phù Ngọc Thu không muốn mình ra ngoài chơi bỏ lại Phượng Ương "lẻ loi bơ vơ" ở điện Phượng Hoàng, hai mắt đảo một vòng như nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì đó.

Phượng Tuyết Sinh và Mộc Kính đang chơi chung với nhau, hai người ngồi xổm đắp tuyết.

Cánh cửa bên cạnh bật mở, Phù Ngọc Thu thò đầu ra.

Phượng Tuyết Sinh gọi y: "Cha."

Mộc Kính: "?"

Phù Ngọc Thu dứt khoát đáp: "Con ngoan —— Hôm nay định chơi gì thế?"

Phượng Tuyết Sinh đưa người tuyết nhỏ xíu trên tay cho y xem: "Cái này ạ."

Phù Ngọc Thu không thấy rõ nhưng vẫn khen bừa: "Quá tốt rồi, cho hai chúng ta chơi chung được không?"

Phượng Tuyết Sinh mờ mịt, không phải là "cho ta chơi chung" sao, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, mặt mũi Phượng Tuyết Sinh đờ ra.

Phượng Ương ngồi trên ghế trong đình nhỏ, tóc đen áo trắng khoác sau lưng lộ ra vẻ cao quý thanh nhã không sao tả xiết.

Trên bàn đá trước mặt có một người tuyết to cỡ bàn tay, vì trên mình Phượng Hoàng luôn tỏa ra linh lực nóng bỏng nên lẽ ra người tuyết kia đã tan từ lâu, nhưng hình như Phượng Ương đã làm trận pháp chung quanh nó nên chẳng có vẻ gì sẽ tan ra.

Phù Ngọc Thu vẫn đang vui vẻ nghịch tuyết, thấy Phượng Tuyết Sinh cứng đờ thì ngờ vực hỏi: "Sao không chơi nữa?"

Phượng Tuyết Sinh: "......"

Trên mặt Phượng Tuyết Sinh viết đầy "Chỉ có ngươi mới chơi tiếp được thôi".

Mộc Kính thông minh nên ngay khi Phượng Ương xuất hiện đã chạy biến đi như một làn khói.

Phượng Tuyết Sinh chơi không nổi nữa, chạy đến cạnh Phượng Ương ngửa đầu lúng túng hỏi: "Phụ tôn, ngài...... thật sự không về Cửu Trọng Thiên hợp tịch sao ạ?"

Phượng Ương cười như không cười nhìn hắn, biết tỏng ý đồ của hắn nên thản nhiên nói: "Ngươi lại bị ai bắt nạt à?"

"Long tộc đấy ạ." Phượng Tuyết Sinh mách, "Bọn họ chẳng xem con ra gì cả."

Phượng Ương hờ hững "ồ?" một tiếng rồi ra hiệu hắn nói tiếp.

Phượng Tuyết Sinh nói: "Con không dám động đến bọn họ nên gọi Long Nữ Chúc tới lãnh họ về rồi."

Phượng Ương: "......"

Cũng thông minh đấy.

Tính tình Long Nữ Chúc vốn hung ác tàn nhẫn, lọt vào tay nàng còn thảm hơn nhiều so với bị Phượng Tuyết Sinh tự tay chỉnh đốn.

"Chẳng phải ngươi đang làm tốt lắm sao?" Phượng Ương hiếm khi khích lệ Phượng Tuyết Sinh, "Ngoài ngươi ra chẳng ai có thể ngồi lên vị trí kia cả."

Dù sao Phượng Hành Vân đã bị cưỡng ép niết bàn, Phượng Bắc Hà càng không có cửa.

Chỉ còn mỗi Phượng Tuyết Sinh có thể đảm nhận trọng trách này thôi.

Hai mắt Phượng Tuyết Sinh sáng lên, hắn không biết mình bị phụ tôn dùng phương pháp loại trừ mới rút ra kết luận này nên vẫn đang mừng thầm.

Phụ tôn xem trọng mình vậy sao?!

Phượng Tuyết Sinh cảm thấy mình vẫn có thể ở Cửu Trọng Thiên thêm mấy năm nữa.

Phượng Tuyết Sinh rất hiếm khi được khen, khó khăn lắm mới có một lần nên đầu óc lâng lâng, nhất thời hăng máu vỗ ngực nói: "Phụ tôn, Tuyết Sinh có thể giúp ngài tổ chức lễ hợp tịch được không ạ?"

Phượng Ương bình tĩnh nhìn hắn.

Bầu nhiệt huyết của Phượng Tuyết Sinh bị ánh mắt hắn làm nguội đi một nửa, cảm thấy mình có chút tự cao tự đại.

Hắn ỉu xìu lúng túng nói: "Con, con nói bậy, xin phụ tôn thứ tội......"

Chưa kịp xin lỗi xong thì Phượng Ương đã ôn tồn nói: "Được thôi."

Phượng Tuyết Sinh sững sờ.

"Vậy cứ giao cho ngươi đi." Phượng Ương thản nhiên nói, thậm chí còn đưa tay vỗ nhẹ đầu Phượng Tuyết Sinh.

Phượng Tuyết Sinh ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy phụ tôn không giống trước kia lắm.

Cứ như mọi sự dịu dàng trước đây dành cho mình đều là giả tạo, ngay cả khi khen mình cũng có mục đích riêng, nhưng bây giờ thì khác, từ ánh nhìn chăm chú của hắn Phượng Tuyết Sinh thật sự cảm nhận được...... sự trìu mến mà mình chưa bao giờ có?

Phượng Tuyết Sinh loạng choạng bay đi.

Thấy không còn người ngoài, Phù Ngọc Thu nãy giờ ngồi bên cạnh lặng lẽ nhích tới gần nhưng chỉ nhìn chằm chằm Phượng Ương chứ không nói năng gì.

Phượng Ương vẫn đang ngắm người tuyết chưa tan kia, vô tình ngẩng lên bắt gặp ánh mắt y thì cười hỏi: "Sao thế?"

Phù Ngọc Thu như chỉ đợi hắn hỏi câu này nên nói ngay: "Ta không vui."

Phượng Ương kinh ngạc nhíu mày: "Ai chọc ngươi thế?"

Chẳng phải lúc nãy còn chơi vui lắm sao?

Phù Ngọc Thu bám vào mép bàn nhìn hắn lẩm bẩm: "Sao ngươi không xoa đầu ta?"

Phượng Ương giật mình.

Nếu hắn không hiểu sai thì Phù Ngọc Thu đang...... ghen ư?

Phượng Ương gần như luống cuống.

Hắn đã quen với khát vọng độc chiếm đáng sợ của mình đối với Phù Ngọc Thu, mỗi khi thấy y cười nói với bất kỳ ai đều không khống chế nổi sự điên cuồng ngang ngược của mình, cố gắng lắm mới miễn cưỡng duy trì được vẻ mặt bình thản lạnh nhạt.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ Phù Ngọc Thu cũng sẽ như thế.

Mặc dù lòng ham chiếm hữu của Phù Ngọc Thu chỉ là giận hờn vu vơ, ghen tị vì Phượng Ương xoa đầu người khác nhưng lại khiến Phượng Ương cảm thấy yên lòng hơn bao giờ hết.

Nỗi thấp thỏm lo được lo mất như bị những lời này nhẹ nhàng phá vỡ, chỉ để lại một đám tro tàn bị gió xuân thổi bay.

Phượng Ương nở nụ cười.

Phù Ngọc Thu không hiểu được cảm xúc phức tạp của Phượng Ương, thấy hắn cười còn tưởng hắn trêu mình nên dứt khoát gây sự nhíu mày trừng hắn.

"Chẳng lẽ vì hắn gọi ngươi là phụ tôn sao?"

Phượng Ương không theo kịp mạch não của Phù Ngọc Thu, ý cười trong mắt vẫn chưa tan đi: "Sao cơ?"

"Ta cũng gọi được vậy." Phù Ngọc Thu hùng hồn nói: "—— Phụ......"

Phượng Ương lanh tay lẹ mắt bịt miệng y lại.

"Phù Ngọc Thu." Phượng Ương nặng nề nhìn y.

Phù Ngọc Thu cũng không sợ mà há miệng ngậm thịt mềm giữa ngón cái và ngón trỏ của Phượng Ương, còn cạ cạ răng nanh vào đó.

Mắt vàng Phượng Ương hơi co lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Phù Ngọc Thu như nâng niu một viên ngọc vô giá.

Phù Ngọc Thu bị ép há miệng ra: "Làm gì đấy?"

Phượng Ương yên lặng cúi xuống mớm cho y một tia linh lực Phượng Hoàng.

Phù Ngọc Thu: "............"
Bình Luận (0)
Comment