Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 135

Ngoài cửa, Nhiếp Chấn Bang đứng ở một bên cách khá xa. Nguyên bản, Nhiếp Chấn Bang vốn dĩ cũng không muốn tới đây. Dù sao, chờ Tưởng Chấn Toàn triệu kiến cũng không thiếu lãnh đạo của thành phố Bá Châu. Mặc dù xuống cái cấp bậc như huyện Lê này rồi, chỉ sợ là Tưởng Chấn Toàn cũng chỉ là gặp mặt Bí thư thuyện ủy cùng với chủ tịch huyện một hồi làm bộ dạng mà thôi. Hơn nữa, cái loại gặp mặt này còn là cùng nói chuyện song song luôn với cả Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện. Nhưng, trong trường hợp như thế này, không đến cũng không được, dù sao, tất cả mọi người đều đứng chờ hết ở đây, lại chỉ độc mình anh không đến, này coi như là cái gì. Muốn thể hiện sự sĩ diện của mình với Tưởng Chấn Toàn sao? Vì vậy, cuối cùng thì Nhiếp Chấn Bang vẫn là tới đây.

Ngồi trong một góc của phòng tiếp khách, Nhiếp Chấn Bang rất là hưởng thụ hơi ẩm trong căn phòng.

Nhưng, Nhiếp Chấn Bang căn bản cũng không có nghĩ tới là, Tưởng Chấn Toàn không ngờ lại chủ động muốn gặp mặt chính hắn. Phải biết một điều rằng, vào lúc này, ngoại trừ Bí thư thành ủy Bá Châu Lưu Văn Thanh đi vào hơn một tiếng ra, thậm chí ngay cả Chủ tịch thành phố Đinh Ái Quốc cũng đều không gặp mặt mà lại gọi thẳng tới Nhiếp Chấn Bang rồi.

Nghe thấy lời nói của người thư ký, Nhiếp Chấn Bang hơi hơi sửng sốt. Lúc này, thư ký lại nhướn mày lên, tăng giọng, lại gọi một lần nữa:

- Xin hỏi, đồng chí Nhiếp Chấn Bang của huyện Lê có ở đây hay không?

- Có, có đây!

Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, mỉm cười vẫy tay báo một chút.

Đánh giá Nhiếp Chấn Bang một chút, vẻ mặt của người thư ký cũng có chút không kiên nhẫn, gật gật đầu liền nói luôn:

- Đi theo tôi, đừng để cho Bí thư Tưởng chờ lâu.

Bước chân nhanh hơn, Nhiếp Chấn Bang và thư ký đi ngang với nhau, tới một chỗ khá yên lặng, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền nhét một gói thuốc lá vào trong túi áo của người thư ký, cười nói:

- Trưởng phòng Đường, một chút thành ý, mong anh đừng chê vậy.

Thư ký Đường, ngoại trừ là thư ký của Tưởng Chấn Toàn ra, ở trong văn phòng Tỉnh ủy cũng kiêm nhiệm thêm chức vụ Phó trưởng phòng văn phòng thư ký. Gọi như vậy cũng là nên có.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, thư ký Đường lập tức liền lấy bao thuốc ra, nhìn một cái, lập tức, vẻ mặt của thư ký Đường liền thay đổi. Làm thư ký của Tưởng Chấn Toàn, chút kiến thức này thư ký Đường vẫn là phải có. Có thể mời được Tiền Tiến và cái người tên Lưu Côn kia tới đây, điều này thôi cũng đã nói lên được sự bất phàm của Nhiếp Chấn Bang rồi.

Từ thái độ của Tiền Tiến mà nhìn, mơ hồ vẫn là lấy cái người Lưu Côn kia làm chủ, như vậy tính ra, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang cũng không nhỏ được.

Ngay lập tức, thư ký Đường liền cười nói:

- Thế này thật là ngại quá. Chủ tịch Nhiếp tuổi trẻ tài cao, là tấm gương mẫu để cho chúng tôi học tập. Mau đi vào trong thôi, đừng để cho Bí thư Tưởng phải đợi lâu, Bí thư ghét nhất là người nhiều lời và những người không đúng giờ.

Nói như thế này, cũng chính là bí quyết của thư ký Đường. Phía trên có người xách, phía dưới có người nâng, trên dưới đồng lòng, việc lên chức tuyệt đối là vô cùng yên ổn. Năng lực, đó là một thứ mấu chốt. Nếu chỉ có mạng lưới quan hệ hay bối cảnh mà lại khuyết thiếu năng lực của bản thân mà nói, vậy cũng đi không xa được là bao. Giống như là cha của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Uy vậy. Bản thân ông ta khuyết thiếu năng lực, đó chính là một sự khuyết thiếu trời sinh. Một cán bộ cấp phó của quốc gia, này đều có được sự chiếu cố của ông trời. Làm người, đó cũng có thể coi là một dự án, mà cái dự án này, cũng có sự liên quan tới mạng lưới quan hệ xung quanh cả. Kẻ không biết làm người, chỉ biết gây thù chuốc oán với những người xung quanh, đi rêu rao khắp nơi, một kẻ như vậy chỉ khiến cho người gặp người phiền. Cho dù lên chức cũng là có giới hạn.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã nắm được trọn vẹn sự tinh túy trong cái gọi là làm người. Một gói thuốc lá mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì tới toàn cục. Đây cũng không phải là hối lộ hay gì đó. Thư ký Đường nhận lấy, cũng không có cái gì e dè. Nhưng, cái giá trị cùng với bối cảnh con người đằng sau của chủ cái gói thuốc lá đặc cung này, cũng khiến cho thư ký Đường rất xem trọng. Dù sao, loại thuốc lá như vậy, không phải một cán bộ cấp Phó cục trưởng có thể lấy ra được.

Nhận nó rồi, thư ký Đường tự nhiên sẽ có một chút suy xét. Mà lúc này, lời nói của thư ký Đường chính là đang nhắc nhở Nhiếp Chấn Bang, Bí thư Tưởng thích cán bộ phải biết thực tế, thành khẩn, cần cù. Cái này đã giúp cho Nhiếp Chấn Bang thắng được một cái cơ hội chuẩn bị trước. Hợp ý, tự nhiên là mọi việc đều có thể thuận lợi rồi.

Thư ký Đường gõ cửa, lập tức liền mở cửa phòng ra theo luôn. Trong phòng, Lưu Văn Thanh cũng đã đứng lên, tính toán thời gian, trên cơ bản là nắm giữ rất tốt.

Lúc này, Lưu Văn Thanh và Nhiếp Chấn Bang nghiêng người lướt qua. Trên mặt Lưu Văn Thanh cũng nở một nụ cười, xem ra, trong cuộc nói chuyện vừa rồi với Tưởng Chấn Toàn, Lưu Văn Thanh rất là hài lòng.

- Bí thư, đồng chí Nhiếp Chấn Bang của huyện Lê đã đến rồi đây.

Thư ký Đường nhỏ giọng nói.

Giờ phút này, ánh mắt của Tưởng Chấn Toàn cũng đã đặt ở trên người Nhiếp Chấn Bang. Thân hình của Nhiếp Chấn Bang khá là cao lớn, cũng rất cân xứng. Hành vi, cử chỉ thì chín chắn, phóng khoáng. Ấn tượng đầu tiên, thật sự là rất không tệ. Tưởng Chấn Toàn gật gật đầu, nói:

- Tiều Đường, cậu bố trí một chút. Ước chừng một giờ sau thì gọi đồng chí Ái Quốc vào đây đi. Còn người khác, tôi cũng sẽ không gặp làm gì nữa. Bảo bọn họ cũng không cần phải đợi nữa.

Thư ký Đường gật gật đầu, lập tức liền đi ra đóng cửa phòng lại. Sau đó, Tưởng Chấn Toàn giờ đây mới nhìn Nhiếp Chấn Bang đang đứng ở cạnh cửa, ông lập tức liền mỉm cười:

- Đồng chí Tiểu Nhiếp, tôi nhưng là nghe danh cậu đã lâu đấy. Lại nói tiếp, đây vẫn là địa bàn của cậu đi. Cậu chính là chủ nhân, còn tôi mới là khách đấy, không cần gò bó. Ngồi xuống ghế đi.

Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu đáp lại, lập tức liền cười nói:

- Bí thư Tưởng, ông nói đùa. Ông chính là Bí thư Đảng ủy, là nhân vật số một của khu tự trị Tây Bắc chúng ta. Huyện Lê cũng là nơi quản lý của ông, còn tôi chính là một binh sĩ dưới tay của ông. Không có mệnh lệnh của ông, tôi cũng không dám ngồi.

Một phen đối đáp của Nhiếp Chấn Bang đã khiến Tưởng Chấn Toàn phải cười to. Khí độ chín chắn đến như vậy, nhưng lại xuất hiện trên người của một cán bộ cấp Cục trưởng. Đây cũng là điều mà Tưởng Chấn Toàn không có dự liệu trước tới. Cán bộ cấp Cục trưởng của Huyện, Tưởng Chấn Toàn cũng đã gặp qua không ít, nhưng có thể thực sự thoải mái, tự nhiên đến như vậy ở trước mặt ông đấy, Nhiếp Chấn Bang cũng là người đầu tiên.

Trong mấy câu nói vừa rồi, Tưởng Chấn Toàn cũng cảm giác được, đối với chính ông, Nhiếp Chấn Bang cũng không có cái loại sợ hãi cùng với sự khẩn trương giống như những cán bộ cấp Cục trưởng khác ở huyện. Từ trên người Nhiếp Chấn Bang, Tưởng Chấn Toàn hoàn toàn không có cảm giác được đến chút cảm xúc khẩn trương nào cả.

- Ha ha, đồng chí Tiểu Nhiếp thật đúng là có thể nói. Tiểu Nhiếp à, lần này chuyên môn mời cậu tới đây, chủ yếu là muốn nghe một chút vấn đề liên quan tới hình thức hợp tác giữa công ty tư nhân với các hộ chăn nuôi. Hiện giờ xem ra, cái hình thức này đã chuyển dời toàn bộ sự phiêu lưu lên trên đầu của nhà đầu tư rồi. Chuyện như vậy, nếu đổi thành nhà đầu tư khác, bọn họ còn đồng ý nữa không?

Sau khi trò chuyện, Tưởng Chấn Toàn cũng nói thẳng vào chủ đề.

Ý tứ của Tưởng Chấn Toàn cũng rất rõ ràng. Nhà đầu tư lần này đây, Lưu Côn và Tiền Tiến, chỉ sợ đều là những người có giao tình không ít với cậu. Cái mô hình hiện tại, có phải là có nhân tố ân tình ở bên trong đúng không? Nếu đúng như vậy, chuyện mở rộng ra toàn khu liền trở nên tương đối khó khăn rồi. Dù sao, không phải lãnh đạo của tất cả các địa phương đều có được cái loại quan hệ này. Khi đi tới cái cấp độ này của Tưởng Chấn Toàn, vấn đề suy xét đã không phải chỉ giới hạn chỉ trong một huyện hay một thị trấn, mà là dựa trên cả toàn bộ khu vực Tây Bắc, thậm chí là xuất phát từ cả nước.

Hình thức như vậy nếu như có thể thành công thì không chỉ đơn giản có thể vận dụng ở riêng Tây Bắc, mà còn có thể vận dụng ra khắp cả nước. Mà với địa vị là nơi sáng tạo ra nó đầu tiên, khu tự trị Tây Bắc sẽ có được ích lợi, vinh dự cũng như thành tích rất lớn.

Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Bí thư Tưởng, cái mô hình này, tôi cho rằng vẫn có thể áp dụng thực tế được.

Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:

- Đầu tiên, cái mô hình này cũng không phải là chuyển dời sự phiêu lưu của nó tới trên người nhà đầu tư mà ngược lại, đây là một cách rất tốt để mở rộng kinh doanh và giảm thiểu phiêu lưu xuống mức thấp nhất. Bất kể là gieo trồng nông nghiệp hay là chăn nuôi gia súc, các hộ nông thôn phải lấy kinh nghiệm hoặc sức lao động của mình ra làm chi phí đầu tư, còn bên phía nhà đầu tư chịu trách nhiệm cung cấp nguồn tài chính ban đầu. Như vậy vừa đề cao tính tích cực của hộ gia đình, hơn nữa nếu so sánh với việc phía nhà đầu tư phải đi thuê mướn nhân viên công tác thì, phương án đầu sẽ có chi phí đầu tư rẻ hơn không ít, mà đồng thời, quy mô sản xuất thực tế lại có thể phát triển mở rộng rất nhanh chóng.

- Mặt khác, trong vấn đề sản xuất kinh doanh, các hộ gia đình cũng không phải là không có phiêu lưu đâu. Dựa theo chương trình quy định tương ứng, nông hộ nhất định phải hoàn thành quá trình sinh sản, sản xuất, như vậy mới có thể có được tiền lời. Với cái điều kiện tiên quyết như vậy, tính tích cực trong việc sản xuất tự phát của nông hộ được đề cao, có thể đưa những yếu tố mạo hiểm này lên trước hết để giải quyết hoặc tránh khỏi nó. Còn về phía nhà đầu tư, có thể tránh khỏi một vấn đề lớn nhất trong sản xuất kinh doanh, chỉ cần chuyên tâm cho công việc gia công chế biến và tiêu thụ, tinh lực cũng có thể tập trung lại. Từ đó hình thành một vòng tuần hoàn rất tốt, cũng có thể đẩy mạnh hơn việc sản nghiệp hóa, quy mô hóa và thương hiệu hóa.

Quan điểm của Nhiếp Chấn Bang khiến Tưởng Chấn Toàn có cảm giác hiểu biết thêm một cái mới vậy. Cái loại mô hình này, cũng là theo mô thức đôi bên cũng có lợi. Hơn nữa, một số quan điểm mới mẻ, độc đáo của Nhiếp Chấn Bang, ví dụ như quy mô hóa, sản nghiệp hóa, vân vân, mấy cái từ ngữ như vậy càng khiến Tưởng Chấn Toàn có chút ngợp. Nhiếp Chấn Bang này, năng lực thực sự rất mạnh mẽ. Trong đám cán bộ cấp một của cấp Cục ở một huyện Tây Bắc, đây là một trường hợp chưa từng có bao giờ. Ngay lập tức, Tưởng Chấn Toàn cũng gật đầu nói:

- Một buổi nói chuyện này của đồng chí Tiểu Nhiếp, cũng đã khiến cho tôi có cảm giác hiểu ra rất nhiều điều. Mô hình của huyện Lê đó, ý của tôi là, đồng chí tiểu Nhiếp, cậu tự mình phụ trách, sắp xếp, sửa sang rồi tóm lại thành một cái sản phẩm hoàn chỉnh, dưới dạng văn bản đi, cậu hãy viết nó ra rồi giao lại cho tôi. Tôi thấy, cái mô hình này, hoàn toàn có khả năng mở rộng ra toàn khu Tây Bắc.

Nghe thấy lời nói này của Tưởng Chấn Toàn, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy hưng phấn lên. Có thể có được sự khẳng định của Tưởng Chấn Toàn, điều này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, coi như là đã thành công. Cái chiến tích ban trưa này, cũng đã không thể gạt bỏ đi được rồi.

Vừa đúng lúc này, Tưởng Chấn Toàn lại đột nhiên nói:

- Tiểu Nhiếp à, tôi bỗng dưng có một ý nghĩ. Tôi chuẩn bị lấy danh nghĩa của chính quyền Đảng ủy khu tự trị, thành lập một tiểu tổ chuyên về việc phát triển cải cách nông nghiệp của toàn bộ khu tự trị. Đến lúc đó, tôi điều cậu lại đây, thế nào?

Nhiếp Chấn Bang cũng đã ngây ngẩn cả người. Thật không ngờ là Tưởng Chấn Toàn thậm chí có quyết đoán lớn như vậy. Bên này huyện Lê, mô hình còn không có xuất hiện hiệu quả, Tưởng Chấn Toàn cũng đã bắt đầu bắt tay vào việc mở rộng ra toàn khu rồi. Điều nhiệm lên trên khu, đây là một cái cơ hội. Nhưng, sau khi suy nghĩ kỹ một hồi, Nhiếp Chấn Bang khó xử nói:

- Bí thư Tưởng, cảm ơn ông, cảm ơn trên tổ chức đã tín nhiệm và coi trọng tôi như vậy. Tuy nhiê, hiện giờ mô hình ở huyện Lê còn chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi nghĩ, trước hết thử triển khai ở bên này lên đã. Ông xem

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, ý tứ đã rất rõ ràng rồi. Lúc này, Tưởng Chấn Toàn cũng mỉm cười:

- Ha ha, cái loại thái độ thực tế này rất tốt. Không giống như một số đồng chí khác, nhìn thấy một con đường tốt hơn là cái gì cũng không thèm để ý tới nữa. Cái loại suy nghĩ này, đáng để khẳng định và tán dương. Đúng là bộ dáng của người làm đại sự.

Nói xong, lời nói của Tưởng Chấn Toàn liền chuyển hướng, ông cười nói:

- Tiểu Nhiếp à, lần này trở về thủ đô, nhớ phải thay tôi chào hỏi Nhiếp lão một tiếng, cũng chào hỏi Tư lệnh Nhiếp và cha cậu nữa.

Vừa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang liền ngay dại. Thật không ngờ, Tưởng Chấn Toàn cũng đã đoán ra bối cảnh của bản thân rồi.
Bình Luận (0)
Comment