Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 189

Gần đến chiều, lúc sắp tan ca, ba tổ điều tra được điều đi đã lần lượt trở về, cảnh tượng này khiến Mã Chí Hiền ngây cả người. Dĩ vãng, đi điều tra công việc bên ngoài, có đơn vị nào không tiếp đón thuốc tốt rượu tốt, giống như sao vây quanh mặt trăng vậy, chỉ sợ các đại gia của Chi cục thuế có cái gì không vui, ghi ngay giấy phạt cho anh. Đi điều tra đó cũng là chuyện béo bở khó có được trong Chi cục thuế.

Nhưng hôm nay lại không như vậy, tất cả đều trở về rồi, nhưng nhìn nét mặt đều là bộ dạng không vui. Vừa chuẩn bị nói chuyện, ba tổ trưởng liền lần lượt nói:

- Trưởng phòng Mã, điều tra lần này, thực sự là quá uất ức rồi. Những người này sớm đã hoàn thiện tài chính, căn bản không có bất kỳ lỗ hổng nào. Cái cần nộp thêm thì đều thêm cả rồi, chúng ta bên này thực sự là không có cách gì.

- Ngồi ở chỗ bọn họ, không có ai quan tâm, không có ai hỏi, đến nước trà cũng không có.

- Đúng đấy, tôi bên này càng thảm hại hơn, gần đến giờ tan ca, ông làm truyền đạt kia đi thẳng vào đuổi đi.

Mã Chí Hiền rất rõ, làm kiểm toán không phải chỉ có bên chi Cục thuế am hiểu mà những người của Phòng Tài chính cũng đều hiểu rất rõ. Có cao nhân chỉ giáo, điều tra không ra vấn đề cũng là chuyện tất nhiên.

Chuyện này, đã không phải những người này có thể nhúng tay vào được, thậm chí mình cũng không có tư cách. Mã Chí Hiền phất phất tay nói:

- Được rồi, đều về đi, chuyện này cứ như vậy, trở về sắp xếp đi. Bên điện nước e là tạm thời chưa thể tới được rồi. Các cậu hãy sớm có chuẩn bị, có thân thích gì thì đến nhà họ ở tạm mấy ngày đi.

Chuyện đã đến nước này, Mã Chí Hiền cũng nhìn ra, trừ phi Hình Văn Bưu tự giác đi thỏa hiệp, nếu không điện còn ngừng, nước cũng còn ngừng. Đi tìm sao? Người ta còn có rất nhiều lý do để từ chối. Đều là người trong thể chế, chút chuyện này cũng đều có thể hiểu được. Đi tìm tới đấy thì đó mới là tên ngốc.

Sau khi tiễn mấy cán bộ cấp dưới, Mã Chí Hiền nhìn Hà Đại Sơn bên cạnh, cười khổ nói:

- Lão Hà à, không chỉ là anh, Chi cục chúng ta hôm nay cũng đều là đặc sắc đấy.

- Ngừng điện ngừng nước sao? Đây là chuyện gì chứ? Tôi thấy khu bên cạnh và đối diện đều có điện, sao lại cắt ở bên chúng ta?

Hà Đại Sơn cũng buồn bực hỏi.

Mã Chí Hiền bên cạnh tiếp tục nói:

- Không chỉ như vậy, mảnh đất trống ngoài cổng lớn bây giờ ít nhất cũng đã chất đống ba xe rác rồi, dự tính mấy ngày này rác bên đó sẽ chất thành núi thôi. Hơn nữa, giá của mảnh đất cũng đưa ra rồi, nếu Chi cục chúng ta muốn mua, hai triệu năm trăm nghìn, không mặc cả. Nếu không mua, Phòng Vệ sinh môi trường phải xây dựng trạm thu hồi rác. Bọn họ đã thông qua được sự phê duyệt của Ủy ban nhân dân huyện, thông qua sự đánh giá môi trường của Cục Vệ sinh môi trường rồi. Các loại thủ tục cũng đầy đủ cả, xung quanh cũng không có quần chúng phản đối, chuyện đã được quyết định rồi.

Nghe thấy lời này, Hà Đại Sơn cho dù còn mơ hồ thì cũng nghe ra rồi:

- Lão Mã à, đây là Chủ tịch Nhiếp đang thể hiện thái độ với chúng ta mà. Chúng ta không phải là phạt hai đơn vị của bọn họ sao? Bây giờ xem ra là đang phản kích rồi. Tôi thấy hay là anh gọi điện cho Trưởng phòng Hình đi, chuyện này chỉ có ông ta mới có thể ra mặt làm chủ được thôi.

Mã Chí Hiền gật đầu, chức phó không tiện làm, làm tốt rồi công lao lại là của cấp trên, làm không tốt thì tiếng xấu lại là mình, đây giống như là cảm giác của mẹ chồng và con dâu vậy. Với vị trí là Phó trưởng phòng thứ nhất, mình cũng chỉ là một người con dâu, nhiều nhất cũng chỉ coi là vợ cả mà thôi.

Ví dụ như chuyện lần này, mình lúc đó cũng phản đối, nhưng Trưởng phòng Hình không tin tà. Bối cảnh vững chắc sao mà, cho nên cứng rắn cố mà xoay cổ tay, kết quả, làm cho loạn thành cái dạng này. Giờ lão nhân gia ông ta cùng Chánh văn phòng đến thành phố thoải mái, phóng khoáng đi. Còn cả cái đống chuyện lớn này thì để lại cho mình, đến lúc đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, Hình Văn Bưu cùng lắm là phủi mông chạy lấy người, đổi địa phương lại làm Trưởng phòng, còn mình đời này thì coi như xong rồi.

Nghĩ đến đây, Mã Chí Hiền lấy điện thoại ra, gọi đến di động của Hình Văn Bưu. Điện thoại bắt máy, giọng rất không kiên nhẫn của Hình Văn Bưu truyền đến:

- Lão Mã à, lúc này đã hết giờ làm rồi, anh gọi điện đến làm cái gì? Chuyện rác rưởi đó giải quyết rồi sao?

- Trưởng phòng, chuyện này có chút khó giải quyết. Mảnh đất đó bây giờ không thuộc sự quản lý của thị trấn Thành Quan rồi, chuyển sang danh nghĩa của Công ty đầu tư xây dựng thành phố huyện Lê. Tôi dò hỏi được một tin, giá bán là hai triệu năm trăm nghìn, đây rõ ràng là nhằm vào chúng ta mà.

Mã Chí Hiền lập tức báo cáo cẩn thận.

Ở đầu dây bên kia, Hình Văn Bưu vừa nghe thấy điều này lập tức gầm lên:

- Lão Mã, anh làm ăn cái kiểu gì vậy, cái này cũng không giải quyết được. Mảnh đất đó trước tiên cứ mặc kệ, đợi tổ điều tra trở về, chúng ta nghiên cứu tỉ mỉ điều khoản, xem có thể đưa mấy điều vào không. Tôi không tin Nhiếp Chấn Bang dám bất chấp dư luận, giương mắt nhìn thủ hạ bị điều tra.

Nghe được câu này, Mã Chí Hiền cười khổ nói:

- Trưởng phòng, tổ điều tra trở về rồi, tốc độ của Nhiếp Chấn Bang rất nhanh. Tất cả các khoản đều điều chỉnh cân bằng rồi, cần bổ thêm thì cũng đã bổ rồi. Bây giờ chúng ta không có bất kỳ biện pháp gì. Nhưng, điện nước cắt rồi, lại cộng thêm một đống rác nữa, tôi sợ khu người nhà ở bên này sẽ náo loạn lên. Mấy vị lãnh đạo cũ đã nghỉ hưu đều ở bên này mà.

Vừa nghe thấy lời của Mã Chí Hiền, Hình Văn Bưu cũng có chút không kiên nhẫn, trầm giọng nói:

- Được rồi, được rồi. Hôm nay cứ vậy đi, tôi tìm mấy lãnh đạo ở Cục thành phố trao đổi chút. Hôm nay cũng chỉ có thể như vậy, tất cả đợi mai tôi về rồi nói.

Lúc này, trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc cũng đang ngồi bên trong, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, chuyện của Hình Văn Bưu tôi phái người bước đầu đi điều tra, không ngờ thật sự tìm được một số thứ.

Nghe thấy câu này của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang rất bất ngờ. Trần Nhạc tiểu tử này thực sự là khéo hiểu lòng người. Có điều, gan cũng thật lớn, trong tình huống không có qua trình tự xin báo cáo gì mà lại dám đi điều tra một cán bộ cấp trưởng phòng thuộc diện quản lý trực tiếp từ bên trên. Điều này nếu để bị phát hiện, xảy ra chuyện thì Trần Nhạc không dễ mà thu dọn hậu quả đâu, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc.

- Trần Nhạc, cậu thật to gan, biết tự mình điều tra một cán bộ quốc gia, cậu cần phải mạo hiểm và chịu trách nhiệm lớn đến mức nào sao?

Nhiếp Chấn Bang lúc này không những không khen ngợi Trần Nhạc mà ngược lại còn vô cùng nghiêm túc răn dạy. Là người mình xem trọng, Nhiếp Chấn Bang không muốn Trần Nhạc làm bậy như vậy. Chuyện trên quan trường, khi chưa đến kết cục cuối cùng, bất cứ lúc nào đều có khả năng lật ngược. Trần Nhạc lần này có thể mạo hiểm, sau này cũng sẽ có như vậy. Tuy nhiên, cơ may sẽ không nhất định tốt như bây giờ, phòng bị khi chưa xảy ra là điều nhất định phải làm.

Trần Nhạc lúc này cũng thu lại vẻ mặt tươi cười, trở nên nghiêm túc, đứng dậy nói:

- Chủ tịch, tôi…

Nhiếp Chấn Bang phất phất tay, nếu thực sự khiến một vị Trưởng phòng lớn như vậy nhận sai trước mình, cũng không được hay. Có điều, biết là được rồi, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:

- Tôi biết cậu muốn nói gì, lời không cần nói nữa, cậu hiểu rõ là được rồi. Chuyện như vậy sau này cậu tuyệt đối không được tự tiện làm chủ, tuyệt đối không thể có lần sau, hiểu rõ chưa?

Nói xong, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lại trở về vui vẻ, nhìn Trần Nhạc nói:

- Thấy bộ dạng hớn hở của tiểu tử cậu, sợ là thu hoạch được không nhỏ đi. Nói đi, rốt cuộc điều tra được nhược điểm gì của Hình Văn Bưu rồi? Nếu là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi thì không cần nói đâu.

Trần Nhạc lúc này cũng mỉm cười, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, anh còn không hiểu tôi sao? Tôi là cái loại người đem chuyện bé xé ra to sao? Lần này, tình hình điều tra được thực sự khiến người ta kinh ngạc. Tôi đã đặc biệt điều hai thủ hạ có thể tin tưởng được từ phía dưới xã Quang Minh lên. Sau khi nghe ngóng, liền phát hiện ra không ít tin đồn của Hình Văn Bưu. Một là giữa Hình Văn Bưu và Chánh Văn phòng Vương Lệ Lệ có lẽ là có mối quan hệ đó. Ngoài ra, nghe nói Hình Văn Bưu người này còn rất thích đánh bạc, mức đánh cũng không nhỏ. Bình thường đều đánh ở chỗ một tên côn đồ gọi là Hắc Hổ ở thành phố Bá Châu. Nếu chúng ta có thể tìm hiểu nguồn gốc…

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm tư. Có quan hệ với Vương Lệ Lệ, coi như là cuộc sống hủ hóa, tác phong không lành mạnh, quan hệ nam nữ bất chính. Chuyện này truy cứu thì coi như là bê bối. Có điều, trọng lượng còn chưa đủ. Nhưng, thêm cả đánh bạc thì, nếu có thể tra ra được số lượng Hình Văn Bưu tham gia đánh bạc thì dễ xử lý rồi. Một nhân viên công chức quốc gia, lương có bao nhiêu hoàn toàn là tính ra được. Trong nhà Hình Văn Bưu cũng không giàu có gì, tại sao lại có nhiều tiền như vậy, điều này truy cứu ra tuyệt đối có thể khiến Hình Văn Bưu hoàn toàn biến mất. Ngồi tù, đó là điều chắc chắn.

Đây chính là tính cách của Nhiếp Chấn Bang, hoặc là không động, còn nếu động thì tấn công như sấm đánh, cũng giống như chuyện lật đổ Mạc Chí Hải lúc trước vậy.

Nhưng, cá và gấu không thể cùng kiêm được. Nắm được chuyện làm loạn thì không được dùng chuyện tụ tập đánh bạc, hai thứ chỉ có thể lựa chọn một, lựa chọn cái sau còn có một vấn đề, điểm bắt giữ không ở huyện Lê, trong này còn liên quan đến vấn đề phá án xuyên khu.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang nhìn Trần Nhạc nói:

- Lão Trần, cậu nói thật xem, ở bên thành phố, quan hệ của cậu thế nào?

Nghe thấy ý tứ trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc liền hiểu ra. Làm một thủ hạ tâm phúc của Nhiếp Chấn Bang, trong cả huyện Lê, địa vị của Trần Nhạc trong mắt của Nhiếp Chấn Bang tương đương với Lâm Vĩ Dân, chỉ kém hơn một chút so với Dịch Quân mà thôi. Với cá tính của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc đương nhiên là hiểu rõ. Đừng nhìn chủ tịch Nhiếp trẻ tuổi vậy thôi, nhưng làm chuyện thì tuyệt đối cẩn thận, chưa bao giờ cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào.

Bắt đánh bạc, đây mới là lựa chọn tốt nhất, bắt được chuyện này rồi thì về những chuyện khác đương nhiên sẽ thuận lý thành chương, đến lúc đó, trên danh nghĩa phối hợp điều tra, bắt Vương Lệ Lệ đến đồn cảnh sát, sợ là không cần dọa đã có thể khai ra rõ ràng rồi.

Lập tức, Trần Nhạc sau khi trầm tư cũng nói:

- Phó Cục trưởng thành phố Liễu Vệ Hồng cũng tốt nghiệp từ trường cảnh sát cùng với tôi, coi như là đàn anh của tôi. Năm đó, tôi được phân đến huyện Lê, Cục trưởng Liễu giúp đỡ tôi rất nhiều, tin rằng, lần này tìm Cục trưởng Liễu giúp đỡ, có lẽ không có vấn đề gì. Chủ tịch, tôi có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ.

“Có lẽ, khả năng”, những từ này trên quan trường là những từ nước đôi, trước mặt lãnh đạo cấp trên, đặc biệt là trong tình hình không tốt, mà Trần Nhạc thì cũng biết rõ điểm này. Vì vậy, đến cuối cùng bổ sung một câu có lòng tin, câu có lòng tin này không phải mở miệng là có thể nói được, nói như vậy cho thấy Trần Nhạc ít nhất cũng có trên tám mươi phần trăm nắm chắc.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn bang cũng hạ quyết tâm, hạ sát thủ thì phải độc, không độc thì gọi gì là hạ sát thủ nữa. Trước tiên chưa nói vấn đề Hình Văn Bưu đắc tội với mình, chỉ là Hình Văn Bưu thiếu hụt công khoản, tiêu phí xa hoa, Nhiếp Chấn Bang cũng phải đẩy Hình Văn Bưu xuống. Đây là nguyên tắc của Nhiếp Chấn Bang, mình không nhìn thấy thì coi như thôi, quản không được cũng thôi, nhìn thấy rồi, có thể quản được, nhưng lại mặc kệ thì là mình không đúng.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, nhìn Trần Nhạc nói:

- Được, lão Trần, tôi đợi tin tốt của cậu.
Bình Luận (0)
Comment