Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 277

Xem giấy chứng nhận, chuyện như vậy, đối với mấy cảnh sát như đội trưởng Trương này mà nói, đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra bao giờ.

Dân chúng bình dân bình thường, thấy cảnh sát, đó còn không phải là giống như chuột thấy mèo. Chỉ cần khí thế hung hãn cùng với một bộ quần áo này, liền cũng đủ để khiến cho bọn họ kinh hãi, làm sao còn có thể đi nhìn cái gì giấy chứng nhận nữa.

Mà cho dù xem, nhiều nhất cũng chỉ là lắc lư cái huy hiệu cảnh sát trên tờ giấy chứng nhận cho lấp lánh một chút, chỉ như thế mà thôi. Nhưng, đội trưởng Trương cũng là người gặp qua không ít sóng gió cũng như các vị lãnh đạo, người thanh niên ở trước mắt này, tuổi tuy rằng không lớn, nhưng trong mỗi cử chỉ đều để lộ ra một sự khí thế. Mà vào lúc này, lại càng khiến cho đội trưởng Trương có cảm giác đang đối mặt với cục trưởng của chính mình vậy.

Nghĩ đến Diêu Khang đứng ở bên cạnh, Diêu Khang này, nhưng cũng không phải là nhân vật bình thường. Cha là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực của thành phố Trang, nghe nói, ông ngoại còn chính là một vị lãnh đạo đã về hưu của tỉnh Yến Bắc, bối cảnh không tầm thường đâu. Đây cũng là nguyên nhân mà đội trưởng Trương kiệt lực đi nịnh bợ Diêu Khang này.

Diêu công tử này nói mấy câu, có thể giúp mình nói tốt vài lời trước mặt cha của hắn, đây chính là thứ mà so với cái chiến tích gì cũng phải có tác dụng hơn rồi.

Lập tức, đội trưởng Trương lấy thẻ căn cứ của chính mình từ trong túi ra, đưa cho Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt cười lạnh nói:

- Nhìn cho rõ ràng đi. Thẻ căn cước chân thật 100%, không tin, cũng có thể tới Bộ Công an để kiểm tra.

Nói xong, đội trưởng Trưởng lại chuyển lời, đồng thời cũng rất nghiêm túc nói:

- Mấy người anh chị, có quan hệ như thế nào? Có phải là quan hệ chính đáng hay không, còn xin mời theo tôi về đồn công an để điều tra một chút đi.

Thời đại này, mức độ tín nhiệm, công chính của công an, cơ quan chính phủ vẫn là đủ mạnh mẽ. Điểm này, từ thái độ của quần chúng vây xem xung quanh là có thể nhìn ra được.

Nhiếp Chấn Bang hơi hơi trầm ngâm, lập tức liền gật đầu nói:

- Được, chúng tôi đi theo anh về cục Công an.

Nhiếp Tử Ngư xách theo quần áo, đoàn người đi ra khỏi trung tâm mua sắm Ốc gia. Vào lúc này, mấy người Nhiếp Chấn Bang tự nhiên là theo thói quen đi tới chỗ xe của mình.

Bên cạnh, Diêu Khang cũng không có động tác gì rồi. Vào cái lúc mà Nhiếp Chấn Bang đồng ý đi tới đồn công an, trên mặt Diêu Khang liền thoáng chốc xuất hiện một tia tàn nhẫn. Giờ phút này, gã lại mở miệng nói:

- Mấy người bọn mi, định làm cái gì? Nhân cơ hội bỏ trốn sao? Tôi đã nói mà, bọn mi này vài tên cẩu nam nữ, vừa nhìn cũng không phải là thứ gì tốt đẹp. Đừng ỷ có tí tiền, liền ngạo mạn không biết trời đất, cái thế giới này, còn có rất nhiều thứ, không phải dùng tiền là có thể giải quyết được đâu.

Cái tên ngu ngốc Diêu Khang này, vào lúc này cũng chỉ là đem sự phối hợp của Nhiếp Chấn Bang quy kết thành do sợ hãi. Những lời này, nói đi ra, lại càng không cố kỵ cái gì nữa. Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, nhìn Diêu Khang nói:

- Tên nhóc, miệng nên để sạch sẽ một chút. Đừng động một tý lại há mồm sủa loạn. Họa là từ miệng mà ra.

Giờ phút này, đội trưởng Trương vẫn là duy trì một loại hình tượng. Cái đội trưởng Trương này, ngoại trừ lúc ban đầu đi vào, có vẻ có chút chân chó ra, thời gian còn lại, ngược lại là một bộ rất đứng đắn, nghiêm túc. Đây cũng là nguyên nhân mà Nhiếp Chấn Bang chấp nhận phối hợp. Nịnh bợ sao? Cái này có thể hiểu được, chỉ cần không quá đáng, chỉ cần không phải là kiểu nịnh bợ không có nguyên tắc, vậy chính là rất bình thường.

- Đồng chí, thế này không tốt sao? Các anh ngồi xe của chính các anh, đây không phải là làm cho chúng tôi khó xử lý sao? Nếu không, để người của tôi lái xe giúp mấy vị đi?

Đội trưởng Trương lại đề nghị.

Vừa nhìn thấy xe Land Rover, nhìn đến biển xe quân đội treo ở đấy, sắc mặt Diêu Khang và đội trưởng Trương đều thay đổi. Diêu Khang lại nhảy dựng cả lên, nói rất vui vẻ:

- Được lắm, một đám bọn mi, lá gan cũng không nhỏ, cũng dám giả mạo xe của quân đội. Đội trưởng Trương, người như vậy, vô pháp vô thiên, hẳn là càng phải xử lý nghiêm khắc.

Mà giờ phút này, nội tâm của đội trưởng Trương này cũng là kinh ngạc dần lên. Là một cán bộ công an chuyên nghiệp, đội trưởng Trương trước kia cũng đã từng công tác ở bên giao thông. Đối với biển xe quân đội, cũng còn có chút hiểu biết. Nhìn thương hiệu xe cùng với biển số quân đội, chỉ sợ, đây mới thực sự là xe của quân đội.

Lập tức, đội trưởng Trương đi tới gần người Diêu Khang, thấp giọng nói:

- Anh Khang, những người này, chỉ sợ không đơn giản đâu. Cái xe thuộc quân đội này, chỉ sợ là hàng thật.

Sắc mặt Diêu Khang cũng liền thay đổi, đợi sau khi trầm mặc một lúc lâu xong, Diêu Khang vẫn là kiên trì nói:

- Lão Trương, lời thừa tôi cũng không nói nữa rồi. Tôi mặc kệ bọn chúng có phải có bối cảnh quân đội hay không, ở trên cái đất Trang thị này, có ông ngoại của tôi ở, anh còn sợ cái gì. Những người này, cho bọn chúng một bài học, cái này là nhất định phải có. Đội trưởng Trương, tôi nghe nói, chỗ Cục công an thành phố bên này, hôm nay chuẩn bị đề bạt chức vụ Phó cục trưởng, đội trưởng Trương, anh rất có hi vọng đấy.

Cái ý tứ này cũng ẩn hàm sự uy hiếp rất hàm súc. Đội trưởng Trương anh nếu như dựa theo ý của tôi đi làm, tôi đây cũng sẽ giúp anh tranh thủ cái vị trí Phó cục trưởng này. Nếu anh không muốn làm, cái chức Phó cục trưởng này cũng sẽ không chắc chắn rồi.

Đội trưởng Trương vào lúc này trầm ngâm một hồi, chỉ chớp mắt, đối diện với tiền đồ cùng với nhân vật lớn chưa biết rõ trước mặt, đội trưởng Trương cuối cùng đã lựa chọn cái đằng trước. Tuy nhiên, xe quân đội, đội trưởng Trương lại là cố ý không để ý tới. Nói như vậy, nếu chẳng may xảy ra vấn đề, đội trưởng Trương cũng có thể chối đẩy, nói mình cũng không nắm rõ tình hình.

Lập tức, đội trưởng Trương mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tiểu Vương, tiểu Tần, đem những người này đều dẫn lên xe cảnh sát hết cho tôi, quay về làm bản tường trình.

Rất nhanh, xe liền lái vào trước mặt phòng làm việc của chi đội trị an của Cục công an thành phố Trang. Vừa tiến vào trong khu nhà, sắc mặt của đội trưởng Trương liền thay đổi, hoàn toàn đã không có cái bộ dạng chính trực như lúc ban đầu. Nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang, trên mặt đội trưởng Trương nở một nụ cười, gã trầm giọng nói:

- Tiểu Tần, cậu dẫn mấy người phụ nữ này tới phòng thẩm vấn đi. Còn người đàn ông này, Tiểu Vương, cậu đưa tới phòng thẩm vấn số 2.

Bản thân Nhiếp Chấn Bang là kẻ tài cao, gan cũng lớn, căn bản cũng không có bất cứ sợ hãi gì cả. Tuy vậy, hắn cũng có chút lo lắng Nhiếp Tử Ngư bốn người, sắc mặt cũng đen lại, nhướn mày nói:

- Đội trưởng Trương, đây là có ý gì?

- Có ý tứ gì? Thằng nhãi, mày vẫn không rõ sao? Chờ tao dạy bảo mày trước rồi sau đó, tao lại đi dạy bảo vài ả này sau. Muốn trách thì hãy trách chính bọn mày lại đắc tội bố mày đây.

Giờ phút này, ngoài cửa, Diêu Khang ra vẻ rất là đắc ý đi tới.

Vào lúc này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang lại càng đen lại, lông mi cũng nhúc nhích. Đây là một thói quen của Nhiếp Chấn Bang, mỗi lần khi nổi giận, Nhiếp Chấn Bang đều là một vẻ mặt như vậy.

Tục ngữ nói, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể. Diêu Khang liên tục nhục mạ, cũng đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang tức giận, hắn lập tức nói:

- Tốt, tốt lắm. Tôi ngược lại thật muốn nhìn, các người muốn dạy bảo tôi như thế nào.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng rất chủ động đi vào phòng thấm vấn gần đó, ngay sau đó, mấy người cảnh sát cùng Diêu Khang cũng đi theo bước vào. Đầu tiên, cảnh sát liền còng tay Nhiếp Chấn Bang lại. Giờ phút này, Diêu Khang cũng cầm một cây gậy điện chạy tới. Trên đỉnh cây gậy, hai điện cực vào lúc này cũng phát ra tiếng xoèn xoẹt.

Chuyện tới cái lúc này, đã đầy đủ rồi. Diêu Khang không phải là cảnh sát, cũng không phải cán bộ gì lại có thể vận dụng hình phạt riêng ở trong này, chỉ riêng điểm này, Nhiếp Chấn Bang liền chiếm đạo lý rồi. Một cái còng tay nho nhỏ, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, căn bản cũng không phải là vấn đề gì. Cuộc sống quân đội suốt ba năm, lại còn là đi ra từ đoàn Lão Hổ nữa, chút tay nghề này, Nhiếp CHấn Bang là vẫn phải có, chỉ răng rắc một tiếng, còng tay cũng đã tự mình mở ra.

Nhiếp Chấn Bang vọt bay lên, một cú lăng không, một cước đạp ở trên người Diêu Khang, nháy mắt đã đá ngã Diêu Khang xuống đất. Cùng lúc đó, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang âm trầm, vẫn nhìn thẳng vào ba gã cảnh sát đứng ở bên, nói đầy tức giận:

- Các anh, thân là cảnh sát quốc gia, ăn cơm của nhân dân, được nhân dân nuôi, thế nhưng không biết phân biệt tốt xấu, vẽ đường cho hươu chạy, thật sự là quá đáng giận.

Khi động thủ lên, so với vừa rồi đánh Diêu Khang, Nhiếp Chấn Bang còn tàn nhẫn hơn nữa. Hai cảnh sát, chỉ nháy mắt đã bị Nhiếp Chấn Bang đánh ngã nằm trên đất, một người, thấy tình huống không ổn, lập tức chạy ra ngoài, cũng khóa cửa chính của phòng thẩm vấn lại. Vừa ra khỏi cửa, gã liền gào to lên:

- Người đâu, người đâu mau tới, thiếu gia Khang và Tiểu Vương mấy người bị tên đàn ông kia chèn ép, lập tức xin sự trợ giúp.

Lời kia vừa thốt ra, tất cả cảnh sát đều bắt đầu hành động. Lá gan thật sự là quá to rồi, không ngờ ở chi đội trị an cũng dám kiêu ngạo như vậy. Không ít cảnh sát cũng đã lao tới.

Ở trước cửa phòng làm việc có treo biển Phó đội trưởng, một người trung niên, khi nhìn thấy cái tình huống này, cũng là cười lạnh một tiếng. Những người này, thật đúng là quá ngu ngốc. Kẻ có lá gan dám động tay ở Cục Công an, nếu không phải là kẻ liều mạng thì cũng là kẻ có bối cảnh lớn.

Người thanh niên này, là người bị đội trưởng Trương và Diêu Khang mang về, rất rõ ràng không phải là chuyện lớn lao gì, nếu là chuyện lớn, đội hình sự cũng đã ra mặt rồi. Mà rất hiển nhiên, người này chính là loại thứ hai, giờ chỉ xem thử bối cảnh của người thanh niên này như thế nào thôi.

Giờ phút này, nghe tiếng ồn ào ngoài cửa, bốn người Đổng Uyển đều biến sắc. Đổng Uyển liền rút một chiếc điện thoại di động từ trên người ra, bấm một dãy số:

- Anh cả, em ở Trang thị, bị người bắt nhốt vào đội trị an của Cục Cảnh sát Trang thị. Anh mau tới cứu bọn em.

Dương An Na nghe thấy đoạn hội thoại của Đổng Uyển, lập tức, cũng cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của cha mình:

- Cha, cha mau tới cứu bọn con. Con bị người bắt nạt ở Trang thị, còn bị bọn họ nhốt lại. Vâng, ở đội trị an Trang thị, cha mau phái người lại đây đi, nếu muộn, cha cũng nhìn không tới con nữa đâu.

Cùng lúc đó, Nhiếp Chấn Bang vào thời điểm này cũng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Nhiếp Quốc Uy. Bên kia, sau khi tiếng nói của Nhiếp Quốc Uy truyền tới, Nhiếp Chấn Bang lập tức trầm giọng nói:

- Cha, là con. Hôm nay con cùng với Nhiếp Tử Ngư mấy người đi dạo phố, xảy ra xô xát với con trai của cái gì mà Chủ tịch Diêu của Trang thị đó, bị hắn và đội trưởng đội trị an Trang thị mang về đồn cảnh sát. Diêu công tử này nhưng lại công nhiên dám đảm nhiệm nhân viên chấp pháp, chuẩn bị thực thi hành vi trả thù với con. Hiện giờ, đã bị con chế phục rồi. Cha với vị Chủ tịch Diêu này có quen biết sâu sao?

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang còn có một hàm ý khác. Nói như vậy, nháy mắt Nhiếp Quốc Uy cũng đã hiểu được ý tứ đó. Nếu, cái chủ tịch Diêu này có quan hệ thân thiết với mình, là một người thuộc cùng một phe với mình, Nhiếp Chấn Bang sẽ có chừng mực. Đều là người một nhà, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tất cả đều vui vẻ, xử lý nội bộ. Nhưng, nếu là người thuộc phe nhóm đối địch với mình, như vậy, đây chính là một cơ hội dành cho mình rồi.

Lập tức, Nhiếp Quốc Uy cũng gằn giọng nói:

- Chấn Bang, con chờ đấy, cha lập tức sẽ tới đó. Chỉ cần mình chiếm đạo lý, chúng ta còn sợ cái gì nữa.

Lời nói của Nhiếp Quốc Uy cũng rất rõ ràng, người này, không phải là người cùng một hệ với mình. Chỉ cần có lý rồi, vậy không bằng đem chuyện này náo lớn lên.

Cùng lúc đó, Quân khu Thủ đô, Lữ trưởng của lữ đoàn bộ binh cơ giới hóa một tập đoàn quân đang trú đóng ở thị xã Lang Châu là Đổng Chí Hoa vào lúc này cũng lập tức nói:

- Tham mưu Chương, truyền mệnh lệnh của tôi, điều một đại đội lục binh cùng với lực lượng đặc biệt, lập tức chạy tới đội trị an của cục Công an thành phố Trang, cần phải giải cứu một cô gái có tên là Đổng Uyển.

Sau khi phân phó xong, Đổng Chí Hoa lập tức chạy tới quân bộ để báo cáo.

Không đến mười phút, tư lệnh phân khu tỉnh Yến Bắc Phương Đại Bảo liền tiếp được điện thoại của một Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân, nghe được tin cháu gái Đổng lão bị giam ở Trang thị. Phương Đại Bảo cúp điện thoại, lập tức liền đứng lên, nói với thư ký của mình:

- Chuẩn bị xe, ngay lập tức đi Tỉnh ủy.

Giờ phút này, Bí thư Tỉnh Ủy tỉnh Yến Bắc Tần Chính Dân cũng là vô cùng khiếp sợ. Vừa mới rồi, Tần Chính Dân nhận được điện thoại của Bộ trưởng Bộ giao thông vận tải Dương Thắng Lợi. Dương Thắng Lợi là ai, Tần Chính Dân rất rõ ràng, ngôi sao chính trị đang mới nổi lên. Con gái của ông ta, lại bị giam ở đội trị an của Trang thị, còn nhận phải sự uy hiếp tính mạng, này thì hay rồi. Nếu như chuyện này xảy ra, ban cao tầng của Yến Bắc đều phải thay đổi rồi.

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Phó Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Nhiếp Quốc Uy cũng đã bước tiến vào, sắc mặt rất nghiêm túc, nói:

- Bí thư Tần, tôi muốn báo cáo với anh một chuyện. Ngay lúc vừa rồi, tôi nhận được điện thoại của con trai tôi là Chấn Bang. Cả con trai tôi, Chấn Bang, và con gái tôi đều bị giam ở bên đội trị an của Cục Công an thành phố. Căn cứ vào lời tự thuật của con trai tôi, Diêu Khang, con trai của Diêu Lâm Sơn, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, có hiềm nghi lấy công mưu tư. Tôi khẩn cầu Tỉnh ủy phải nghiêm túc xử lý. Đương nhiên, đây chỉ là lời nói từ một phía, nếu, là vấn đề của con tôi, tôi tự nguyện xin xử phạt của cấp trên.
Bình Luận (0)
Comment