Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 309

Phó bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật trung ương, căn bản cũng không cần nghĩ hay tính toán gì nhiều bởi cả cái ủy ban kỷ luật trung ương này chỉ có một vị phó bí thư họ Lưu thôi, đó chính là phó bí thư Lưu Uy, đằng sau còn cần kèm thêm một dấu ngoặc ( nữ ).

Nghe thấy lời của Lưu Bân, Nhiếp Chấn Bang cũng phải suy nghĩ một lát. Từ sau khi chính mình tới ủy ban kỷ luật nhậm chức, đều là thư ký Âu Dương Hạ tiếp đón và sắp xếp cho. Còn Bí thư Trang Ái Quốc, vậy thì lại không cần phải nói. Đó là lãnh đạo cấp Đảng và quốc gia mà. Đó là thủ trưởng số năm của trung ương. Một người bận rộn như vậy, tất nhiên là không thể quan tâm tới một cấp phó giám đốc sở như mình được.

Lãnh đạo trực tiếp phụ trách công việc giám sát kiểm tra kỷ luật, đó chính là Phó Bí thư Tăng Hữu Kiệt. Mặc dù là lãnh đạo trực tiếp nhưng không có vụ án nào lớn hay nghiêm trọng gì, cũng không có quan hệ qua lại nào.

Phó bí thư Âu Dương Hạ là phó bí thư thường trực Ủy ban Kỷ luật, cũng là người được phân công quản lý mảng nhân sự này, vì vậy có sự qua lại cũng là bình thường. Nhưng, phó bí thư Lưu Uy cũng là quản lý công tác hậu cần và tuyên truyền giáo dục ở Ủy ban kỷ luật. Lần này lại đột nhiên tới tìm mình, không khỏi khiến Nhiếp Chấn Bang phải cân nhắc.

Suy nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang nói:

- Anh Bân, lần này phó bí thư Lưu tìm tôi là có chuyện gì vậy? Là vì chuyện của tỉnh Lỗ Đông?

Nếu Nhiếp Chấn Bang đã hỏi thử ý kiến thì Lưu Bân cũng không thể không nói lời nào. Việc này Lưu Bân lúc vừa nghe nói cũng cảm thấy rất khó hiểu. Theo lý mà nói, vụ án ở tỉnh Lỗ Đông không hề liên quan gì tới Lưu Uy bởi Lưu Uy là cán bộ trước kia của tỉnh Sở Bắc. Từng là công nhân ở thành phố Khí Xa của tỉnh Sở Bắc, chủ nhiệm của phân xưởng sản xuất, rồi Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra kỷ luật của nhà máy chi nhánh. Sau đó, được điều chuyển công tác tới thành phố Sở Vũ đảm nhiệm chức Phó Bí thư ủy ban kỷ luật quận Duyên Giang, Bí thư thường vụ Ủy ban kỷ luật quận ủy, sau tới thành phố Sở Vũ làm phó bí thư Ủy ban Kỷ luật, cục trưởng cục giám sát.

Nhìn một chặng đường mà Lưu Uy trải qua, người phụ nữ này, hoàn toàn đúng là đã bắt đầu công việc ngay từ mặt trận kiểm tra kỷ luật này. Từ một người công nhân bình thường luôn luôn làm việc chỉ riêng ở cái mặt trận kỷ luật này, đi lên tới địa vị như ngày hôm nay, hơn nữa lại là một người phụ nữa, đây quả thực là một trường hợp hiếm có.

Một điều nữa là, có thể khẳng định người phụ nữ này tuyệt đối không phải người đơn giản. Nghĩ tới tính cách và cách làm việc của Lưu Uy, Lưu Bân chậm rãi nói:

- Lão Tam, khó nói thật. Đồng chí Lưu Uy dù là ở cơ quan hay là ở đại viện, bình thường làm việc gì cũng đều rất khiêm tốn. Lần này lại đột ngột tìm cậu, thật khó đoán được mục đích thực sự của cô ta.

Cao Vệ ở bên cạnh có vẻ khinh khỉnh. Trong đáy lòng Nhiếp Chấn Bang biết, ở trong vòng luẩn quẩn này của chính mình, bản tính của Cao Vệ vẫn luôn thể hiện rõ ra ngoài mặt, cũng không giống như vẻ điềm đạm chin chắn mà cậu ta vẫn luôn biểu hiện khi có mặt người bên ngoài như vậy.

- Tam Ca à, anh quan tâm bà ta tìm anh làm gì chứ, trực tiếp đi tìm bà ta hỏi có phải rõ rồi không? Người đàn bà như vậy, tôi thấy có phải đã tới thời kỳ mãn kinh rồi không, muốn tìm chút chuyện đây mà. Tam ca, anh sợ bà ta chắc? Chỉ cần không bắt được nhược điểm của chúng ta thì bà ta cũng không thể một tay che cả bầu trời được.

Lúc này, Cao Vệ có hơi chút cái lối cà lơ phất phơ.

Nhiếp Chấn Bang và Lưu Bân đều mỉm cười. Lưu Bân lại cười nói:

- Vệ Tử, cái miệng này của cậu thật là quá độc rồi đấy. Có gan cậu đứng trước mặt cô ta nói những lời này đi. Cậu không bị cho cuốn gói về nhà mới là lạ đấy.

Cao Vệ cũng cười gượng nói:

- Anh Bân, anh coi em là tên ngốc chắc? Mắng chửi lãnh đạo ngay trước mặt, đừng nói những thứ khác, chỉ cần thế cũng đủ để em hứng cả một rổ chửi rồi, anh đừng đùa em nữa.

Tầng 12, trụ sở làm việc của Ủy ban kỷ luật.

Đây là khu vực làm việc của ban lãnh đạo cao tầng Ủy ban kỷ luật. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đứng bên ngoài cửa phòng làm việc của Lưu Uy, nhìn lên tấm biển treo ngoài cửa “Văn phòng làm Phó bí thư”, cái cụm từ này khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút áp lực. Nếu nói đến cấp bậc của cán bộ thì, cấp Bộ trưởng, cấp Phó nhà nước, thậm chí là ủy viên thường trực lớn của Bộ chính trị, Nhiếp Chấn Bang đều gặp qua rồi. Nhưng lúc này, Nhiếp Chấn Bang đúng là có chút khẩn trương. Nói thẳng ra, đây là sự sợ hãi vô hình mà cái loại cảm giác thần bí đó đã gây ra cho Nhiếp Chấn Bang. Hít một hơi thật sâu, chỉnh trang lại quần áo của mình. Áo khoác màu tối, mái tóc không có một sợi rối, sống lưng thẳng tắp, đây coi như là trạng thái tốt nhất của Nhiếp Chấn Bang rồi.

Sống trong quân đội 3 năm khiến cho tư thế dù là ngồi, đứng, hay là đi lại của Nhiếp Chấn Bang đều rất tiêu chuẩn, cả người đều toát ra một sự ngay thẳng, chính trực.

Cốc, cốc!

Hai tiếng gõ có tiết tấu, cách gõ cửa này nhưng đã trải qua sự nghiên cứu, phân tích tỉ mỉ của mấy người nhân viên tinh anh hay là mấy chuyên gia gì đó rồi.

Theo âm thanh của tiếng gõ cửa, bên trong, một giọng nói trầm tĩnh vang lên:

- Mời vào!

Đẩy cửa vào, phòng làm việc của Lưu Uy rất trung quy trung củ. Toàn bộ các phòng làm việc của Ủy ban kỷ luật trung ương, bất kể là cấp lớn cấp nhỏ, từ Bí thư Trang tới phía dưới, cho dù chỉ là một phòng làm việc lớn bình thường, phong cách bài trí đều giống y hệt nhau, không có vật trang trí xa hoa, thừa thãi. Tường màu trắng, gạch men màu hồng nhạt, đây chính là bố cục của phòng làm việc.

Phòng làm việc của Lưu Uy rộng khoảng 60m2. Gian ngoài có một vách ngăn, bên ngoài là sopha, bàn trà và những thứ khác dùng để tiếp khách. Bước vào bên trong là một loạt giá sách dựa vào tường, giữa phòng là một bàn làm việc. Lưu Uy lúc này đang ngồi trên ghế của mình cặm cụi viết gì đó.

Thấy Nhiếp Chấn Bang đi vào, Lưu Uy cũng không có cố tỏ vẻ bận rộn mà ngược lại dừng công việc đang làm, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang, vẫy tay chỉ vào cái ghế trong phòng làm việc của mình, có ý nói Nhiếp Chấn Bang hãy ngồi xuống đó, lập tức điềm đạm nói:

- Tiểu Nhiếp, cậu biết tôi cho gọi cậu tới đây là vì việc gì rồi không?

Vào thời điểm này, Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát Lưu Uy. Tuổi của Lưu Uy cũng khoảng chừng 57 tuổi. Một đầu tóc ngắn rất hoạt bát, đi theo đó là một cặp kính mắt. Có lẽ là vì đã làm việc nhiều năm ở trong cái mặt trận kiểm tra kỷ luật này cho nên Lưu Uy khiến người khác có một cảm giác bà là người rất nghiêm túc. Bà mặc một bộ quần áo vest màu tối, sống lưng thẳng tắp, cứ như vậy ngồi trên ghế, rất bình thường nhưng lại khiến người khác cảm thấy có áp lực rất lớn.

Áp lực này là một loại khí thế cùng với khí tràng do những người ngồi lâu trên vị trí cao giống như Lưu Uy vậy, rèn luyện, hun đúc lâu ngày mà có. Nhìn thấy Thiết nương tử nổi danh lừng lẫy của Ủy ban kiểm tra kỷ luật, nhìn thấy nữ cán bộ kiểm tra kỷ luật đã từng kinh sợ cả tỉnh Sở Bắc, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khâm phục.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đứng thẳng người lên rồi nói:

- Phó Bí thư Lưu, thứ cho tôi ngu si, không biết cô tìm tôi là vì chuyện gì…?

Lãnh đạo hỏi, đứng dậy trả lời là hành vi thể hiện sự lễ phép. Ngay cả với những tiểu tiết này Nhiếp Chấn Bang cũng không để ai có thể bắt bẻ mình.

Lưu Uy thấy hành động của Nhiếp Chấn Bang như vậy cũng cảm thấy hài lòng. Nhiếp Chấn Bang để lại ấn tượng đầu tiên cho bà cũng không tồi đấy, nhưng cái kiểu giọng điệu công việc này của Nhiếp Chấn Bang lại khiến Lưu Uy có chút không hài lòng. Về cách xưng hô, Lưu Uy ngược lại cũng không mấy để tâm. Nếu là ở dưới địa phương, từ cấp Sở trở xuống, khi gọi một người mang chức Phó mà lúc đó không có người mang cấp trưởng ở đấy thì bình thường đều tỉnh lược bớt cái chữ Phó kia đia. Nhưng, tới cái cấp độ này của Lưu Uy, điều này lại chú ý hơn rất nhiều. Bất cứ lúc nào, mang thêm cái chữ Phó vào cũng là điều nên làm, và đó cũng là chuyện hiển nhiên.

Lập tức sắp xếp lại lời nói của mình, Lưu Uy trầm tĩnh nói:

- Chủ nhiệm Nhiếp, vụ án ở tỉnh Lỗ Đông tôi cũng có nghe qua rồi. Các cậu đó là đang làm cái gì vậy? Đấy là điều tra sao? Tại sao tôi lại thấy như là một màn bắn nhau kinh tâm động phách, khúc chiết ly kì giống như trong phim điện ảnh Hồng Kong vậy? Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, cách làm việc của cậu chính là khiến những đồng chí được Đảng bồi dưỡng đó, cùng lấy thân mạo hiểm với cậu sao? Chính là khiến cho tất cả mọi người hãm vào trong hoàn cảnh mà ngay cả khả năng bảo toàn tính mạng cũng khong có sao? Đều nói là năng lực làm việc của cậu rất tốt, làm việc rất chuyên nghiệp. Nhưng lần này, ở trong vụ án này, tôi cũng không thấy năng lực của cậu đâu cả, cũng không thấy điểm sáng nào của cậu hết.

Liên tục vài câu hỏi ngược lại, giọng điều của Lưu Uy cũng ngày càng cao hơn, nghe rất chói tai, nhưng lúc này, Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể lặng im mà nghe.

Hơn nữa, không thể phủ nhận một điều, trong công tác kiểm tra kỷ luật, bản thân mình đúng thật có một số thứ nghĩ được quá đương nhiên rồi. Mượn vụ án ở tỉnh Lỗ Đông này làm ví dụ, trên thực tế sau khi có chứng cứ trong tay, khi huyện Đại Mông còn chưa kịp cảnh giác thì Nhiếp Chấn Bang có thể liên hệ với đồng chí của Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Lỗ Đông, có được sự giúp đỡ từ địa đầu xà, chắc chắn sẽ không rơi vào tình cảnh nguy hiểm kia.

Suy nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang gật đầu tỏ vẻ thành khẩn, thái độ cũng rất tốt, nói:

- Phó bí thư Lưu, ngài phê bình rất đúng. Trong lần điều tra này tôi đã mắc phải sai lầm mang tính chủ quan. Không phối hợp tốt với cơ quan kiểm tra kỷ luật địa phương, không kịp thời liên hệ với các đồng nghiệp ở đó dẫn tới tình hình nguy hiểm, này là trách nhiệm của tôi. Tôi xin phía trên tổ chức hãy xử phạt tôi. Sau này, trong công tác, tôi nhất định sẽ tăng cường học tập về nghiệp vụ.

Nghe những lời này của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Uy xua tay. Xét cho cùng đây cũng không phải việc to tát gì. Có điều Lưu Uy cảm thấy Nhiếp Chấn Bang trẻ như vậy đã ở chức vị khá cao, thêm biểu hiện lần này, bà cho rằng người như Nhiếp chấn Bang vậy, đều là dựa vào bối cảnh của gia đình cũng như mạng lưới quan hệ mà được đề bạt lên. Đối với người không học vấn không nghề nghiệp mà lại ngồi trên địa vị cao, Lưu Uy là cực kỳ ghét. Đây có lẽ có liên quan rất lớn tới quá trình công tác trải qua của Lưu Uy.

Giờ phút này, sau khi nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, nghe những lời nói và thái độ của Nhiếp Chấn Bang, cái nhìn của Lưu Uy về Nhiếp Chấn Bang cũng thay đổi hơn nhiều.

Hơn nữa, nếu như Nhiếp Chấn Bang đã chủ động nhận lỗi, bản thân cứ chăm chăm việc này không bỏ qua thì cũng không được độ lượng rồi. Với thân phận của Lưu Uy, thật ra cũng không đáng làm cái chuyện kiểu ỷ lớn bắt nạt nhỏ như vậy.

Lưu Uy tiếp tục xua tay rồi nói:

- Thôi được rồi, được rồi. Đừng có động tý là tự chịu kỷ luật nữa. Làm người đâu có ai vừa sinh ra mà cái gì cũng biết chứ, không phải ai cũng là thiên tài. Có thời gian rỗi nói những lời này chi bằng quay về xem lại những vụ án kinh điển trước đây rồi làm quen và học tập kinh nghiệm cùng với cách thức phá án, tra án của các tiền bối đi. Đó mới đúng là việc mà một cán bộ Đảng viên nên làm.

Nói tới đây Lưu Uy dừng một lát rồi mới nói tiếp:

- Được rồi, tôi còn có một số việc, cậu hãy về trước đi. Lời nói của tôi, hãy suy nghĩ rồi cân nhắc một lượt đi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có chút mơ hồ. Lưu Uy này lẽ nào đúng là tới tới thời kỳ mãn kinh rồi, không thể dùng lẽ thường mà suy đoán được? Nhưng theo lý mà nói, người hơn 50 tuổi hẳn là qua thời kỳ đó rồi. Chẳng lẽ nào chỉ đơn thuần là gọi mình đến phê bình một trận thôi sao? Nhiếp Chấn Bang cũng trầm tư suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment