Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 322

Sau khi lăn lộn ở trong thể chế nhiều năm như vậy, hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng không còn một con chim non cái gì cũng không hiểu như cái lúc mới vào Trung ương Đoàn nữa rồi. Chính trị, cái cần nhắc tới chính là sự cân bằng và thỏa hiệp.

Vụ án này điều tra tới đây cũng đã rất rõ ràng là được rồi. Sự thật rõ ràng, chủ thể cũng rõ ràng. Đây chính là một vụ án lớn điển hình cho việc cán bộ nhà nước hủ bại cấu kết với doanh nghiệp tư nhân. Toàn bộ bộ máy huyện ủy huyện Hạ Tương, trên cơ bản đầu đã mục nát rồi. Chẳng qua, mức độ mục nát khác nhau mà thôi, Đến ngay cả thành phố Thiên Châu, bao gồm Chủ tịch thành phố Hàn Tử Kỳ của Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Châu, một cán bộ cấp Sở cũng bị kéo xuống đài, đây là chứng cứ rõ ràng nhất.

Nhưng, sau đó, việc điều tra và tiến triển của vụ án lại đột nhiên dừng lại, phảng phất giống như là vốn dĩ cũng không có vụ án này vậy, Bao gồm cả Tăng Hữu Kiệt cũng đều trầm mặc, bước sang một bên, cái này cũng đã là một vấn đề lớn rất rõ ràng rồi.

Tiếp theo, sau khi nhận được tin tức có nhân sự thay đổi, bác rể Hoàng Thịnh Duyệt điều nhiệm tới tỉnh Giảng Bắc, Nhiếp Chấn Bang cũng biết, vụ án này, phía trên đã đưa ra thỏa hiệp rồi.

Quả nhiên, khi mà cái quyết định bổ nhiệm này được công bố chính thức xong, ngay sau đó, Tăng Hữu Kiệt bên này cũng nhanh chóng bố trí một vài thứ, rồi tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương liền kết án, quay về thủ đô, còn công việc hoàn thiện phía sau thì giao cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Bắc tiếp tục xử lý. Đối với sắp xếp như vậy, Nhiếp Chấn Bang bên này cũng không có bất kỳ cách nào, chỉ có thể chấp nhận. Dù sao, hắn còn không phải là người chủ đạo. Nếu vận dụng lực lượng của Nhiếp hệ, cố ý phải điều tra tiếp thì cái này, ngược lại sẽ trở thành cái cớ để Lý hệ công kích hắn. Với quan hệ của hắn và Hùng Trường Quý, ai có thể cam đoan, trong vụ án, Nhiếp Chấn Bang có thể tiến hành chuyện lợi dụng việc công để trả thù riêng hay không?

Nhiếp Chấn Bang trở lại thủ đô không đến nửa tháng thì từ tỉnh Giang Bắc liền truyền đến tin tức. Chủ tịch Hội đồng quản trị Đinh Hải Ba của tập đoàn Thiên Hải, trong vụ án Hạ Tương, nghi phạm đã hối lộ cán bộ địa phương của huyện Hạ Tương, dựa vào quyền lực, cắt xén nguyên vật liệu. Xét thấy sau khi vụ án xảy ra, nghi phạm đã chủ động thừa nhận trách nhiệm, chi trả tiền bồi thường, thái độ nhận tội thành khẩn, bởi vậy phán xử án tù mười ba năm.

Cái mốc tuyên án này, chẳng qua cũng chỉ là lướt qua cho đủ trình tự mà thôi. Tuy rằng Đinh Quốc Hồng đã hoàn toàn rút lui ra rồi, nhưng mạng lưới quan hệ ở trong quan trường tỉnh Giang Bắc thì vẫn còn. Tuy Đinh Hải Ba ngồi tù, nhưng gốc rễ của tập đoàn Thiên Hải vẫn còn, chỉ cần vận động thêm một chút, không ngồi được vài năm, Đinh Hải Ba sẽ áp dụng cái thủ đoạn phóng thích trước thời hạn để đi ra ngoài thôi.

Sau khi trở lại thủ đô, cuộc sống của Nhiếp Chấn Bang lại trở nên nhàn rỗi. Vụ án này, đã để lại cho Nhiếp Chấn Bang một cảm xúc rất sâu sắc. Sự bất đắc dĩ trong hiện thức quả thật là có nhiều lắm, mà lực lượng của chính hắn lại có hạn, chỉ có thể im lặng chấp nhận mà thay đổi theo. Muốn buông tay buông chân ra mà thể hiện, vậy còn cần phải leo được lên vị trí cao hơn, thậm chí là cho đến khi trèo lên tới đỉnh rồi mới được.

Một tháng sau vụ án Hạ Tương, trong hội nghị bàn bạc về công tác của Ủy ban kiểm tra kỷ luật Trung ương, Tổng Bí thư Viên đã nói đến trọng điểm, trong hoàn cảnh mà kinh tế ngày càng phát triển mạnh mẽ, cần phải có biện pháp dự phòng về vấn đề cán bộ tha hóa, hủ bại.

“Nhật báo hy vọng”, báo thông tấn xã Hoa Hạ, “Hoa Hạ” cùng với một loạt các kênh truyền thông cấp quốc gia đều cho đăng tải các bài bình luận với nội dung ủng hộ và tán dương quyết nghị lần này của Trung ương. Bài bình luận của “Nhật báo hy vọng” thì lại có đánh giá cao đối với lần đưa ra quyết sách này, đồng thời cũng đưa ra ý kiến trông mong về phong trào phòng chống cán bộ tham nhũng sắp diễn ra trong chính đàn Hoa Hạ. Đây sẽ là một chính sách có lợi cực kỳ lớn đối với nhân dân Hoa Hạ.

Hai tháng sau khi nội các Chính phủ ban hành “Điều lệ tạm thời về tiêu chuẩn và chế độ tiếp đãi công vụ Hoa Hạ” chính thức, bản điều lệ này vừa đưa ra đã tạo một sự oanh động không hề nhỏ trong cả nước. Văn bản điều lệ đã quy định rõ ràng một vài tiêu chuẩn và chế độ đối với cán bộ, lãnh đạo đi công vụ, đồng thời, đối với việc tiếp đãi công vụ cũng có một hạn định rõ ràng.

Thậm chí, truyền thông nước ngoài cũng đã có những bài viết bình luận với tên gọi, đây là một bước đi quan trọng của Hoa Hạ trong con đường chống tham nhũng.

Đối với đợt sóng gió này, Nhiếp Chấn Bang có chú ý tới, hơn nữa, ở trong trí nhớ của chính hắn, cũng vào thời điểm này của đời trước, Hoa Hạ không có ban hành điều lệ hay chính sách như vậy. Tiến trình lịch sử dường như đã bắt đầu có sự thay đổi một chút từ chỗ này.

Đối với chính bản thân, Nhiếp Chấn Bang cũng không có lo lắng là bao. Dù sao, mặc kệ là đời trước cũng tốt, đời này cũng tốt, cái con đường chính trị này, chính hắn đều là lần đầu tiên bước tới. Thay đổi thì thay đổi, đối với bản thân mà nói, đều là một chuyện không có ảnh hưởng tới toàn cục.

Hơn nữa, bây giờ Nhiếp Chấn Bang cũng không có tâm trí đâu để đi quản mấy chuyện này. Bời vì, Nhiếp Chấn Bang sắp kết hôn. Đầu năm trước, bắt đầu từ sau khi chính mình điều nhiệm từ Khu tự trị Tây Bắc tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương, hai năm trôi qua, trong công tác kiểm tra kỷ luật, Nhiếp Chấn Bang cũng đã được đối mặt với không ít loại cán bộ. Hiện giờ, đã là tháng cuối năm âm lịch, sang năm sau đã là năm 97. Năm này, mình đã là người ba mươi rồi, kéo dài thêm vài năm, An Na cũng đã là ngoài hai mươi, cũng là đã đến lúc để kết hôn rồi. Ngày giờ cũng đã quyết định xong xuôi, chính là vào nguyên đán năm 97.

Cuối tháng mười hai âm lịch

Người của Nhiếp gia cũng đã lục tục quay trở về. Trong sân vườn của Nhiếp gia, lại được giăng đèn kết hoa, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Ông cụ Nhiếp gia càng ngày càng yếu hơn, cho dù là chuyện trọng yếu như vậy cũng đều không tham dự. Chỉ sợ, cùng lắm thì vào ngày tổ chức hôn lễ, ông cụ mới có thể xuất hiện một lúc mà thôi.

Mà lúc này, trong phòng khách của nhà chính Nhiếp gia, thế hệ thứ hai của Nhiếp gia gồm Nhiếp Quốc Đống, Nhiếp Quốc Uy, Nhiếp Quốc Bình và Nhiếp Quốc Dung đều đã có mặt.

Với vai trò là nhân vật chính lần này, vợ chồng Nhiếp Quốc Uy tất nhiên cũng đã trở thành tiêu điểm của cả gia tộc.

Hiện giờ, thái độ của Hoàng Nhã Dung đã thay đổi rất nhiều. Chuyện bên trong hệ phái của Nhiếp Gia, Hoàng Nhã Dũng cũng dần dần đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Bên trong đời thứ hai này, tuy rằng vẫn lấy chồng của mình làm trung tâm, nhưng, trong đời thứ hai này của Nhiếp gia lại không có ai có thể bước vào Bộ Chính trị, điều này đối với Nhiếp gia không thể không nói là một tổn thất. Bên phía Dương gia, Dương Thắng Lợi cũng đã thuận lợi mà bước vào Bộ Chính trị.

Hiện giờ, cũng may là ông cụ còn ở, người khác mới không dám có động tác gì với Nhiếp gia. Đợi đến khi ông cụ nằm xuống, uy phong của Nhiếp gia không còn, chỉ sợ cũng không thể nhẹ nhàng được như vậy nữa rồi.

Bên trong đời thứ ba, Nhiếp Chấn Bang vẫn là người có tiềm lực nhất. Đừng nên coi thường người trẻ tuổi. Biết rõ rằng tiền đồ của Nhiếp Chấn Bang rất rộng mở, Hoàng Nhã Dung tự nhiên cũng biết là nên làm như thế nào.

Nhìn Diệp Thục Nhàn đang ngồi ở bên cạnh, Hoàng Nhã Dung cũng chợt có chút hâm mộ ở trong lòng, lập tức cũng cười nói:

- Thục Nhàn, lần này Chấn Bang đúng là cưới được một người vợ tốt rồi. Cô bé An Na này, chúng ta đều là nhìn nó lớn lên. Mặt mũi, nhân phẩm đều không thể chê vào đâu được. Đợi khi lo liệu xong xuôi cái chuyện hôn nhân này của Chấn Bang, cô là có thể ngồi đợi ôm cháu nội rồi. Mà con bé Tử Ngư ấy, Thục Nhàn cô đã có ứng cử viên vừa lòng chưa? Thằng bé nhà anh trai tôi, Hoàng Thành Ba đó cũng không sai. Năm nay cũng mới gần ba mươi tuổi mà cũng đã tới cấp Cục trưởng rồi.

Lời nói của Hoàng Nhã Dung cũng khiến Nhiếp Quốc Dung đang ngồi cạnh đó phải khẽ nhăn mũi lại. Chị dâu cả thật đúng là biết thiếp vàng lên mặt nhà mình. Đứa con trai Hoàng Thành Ba của nhà Hoàng Duyệt Thịnh đó, tính cách, diện mạo quả thật là không có vấn đề gì. Nhưng, năng lực liền khó mà nói được. Trong nhà ai cũng rõ ràng, thái độ của thằng bé Nhiếp Chấn Bang này đối với Nhiếp Tử Ngư. Nếu ai trở thành em rể của Nhiếp Chấn Bang, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ nhận được sự chiếu cố của Nhiếp Chấn Bang. Cái này đúng là một việc buôn bán rất có lời rồi.

Nói vậy cũng không thấy xấu hổ, Chấn Bang ba mươi tuổi cũng đã làm tới cấp Giám đốc Sở được ba năm rồi. Hoàng Thành Ba cậu ta cũng gần ba mươi mà vẫn chỉ là một nhân viên quèn, cấp cục trưởng thì có gì phải kiêu ngạo chứ.

Tuy nhiên, ông chồng Tiêu Chấn Xương của mình năm ngoái cũng đã điều nhiệm tới quân khu Tây Bắc đảm nhiệm chức Tham mưu trưởng, quân hàm cũng tăng lên tới Trung tướng. Nói như thế nào thì cũng coi như đã tiến lên thêm một bước. Cố làm tới về hưu thì một cái cấp bậc Thượng tướng cũng xem như không có vấn đề gì. Xem tại cái việc này, Nhiếp Quốc Dung ngược lại cũng không giới thiệu người nào. Tuy vậy, cũng nói thêm mấy câu ngay sau đó:

- Chị dâu cả, con bé Tử Ngư ấy, chị còn không biết sao? Năm đó ông cụ cũng đã nói rồi đấy, chuyện kết hôn của Tử Ngư do chính nó quyết định. Chỉ cần không phải là quỷ tây dương hoặc người nước ngoài, cho dù là một người dân bình thường, ông cụ cũng sẽ đồng ý. Em thấy, chị dâu hai này cũng không thể quản được Tử Ngư rồi.

Diệp Thục Nhàn cũng hơi sửng sốt. Ngay tại đây mà Hoàng Nhã Dung lại làm mai mối cho Nhiếp Tử Ngư, chính mình quả thật cũng không biết nói thế nào cho phải. Nếu từ chối, sẽ khiến cho người ta cảm giác là chính mình coi thường đối phuowngg, hơn nữa, đối tượng giới thiệu còn là của Hoàng gia. Tuy nhiên, bị Nhiếp Quốc Dung cắt lời như vậy, Diệp Thục Nhàn ngược lại là tìm được một cái cớ, vì vậy bà liền mỉm cười nói:

- Chỉ dâu cả, Quốc Dung nói quả thật là đúng. Chẳng những là ông nội con bé, mà ngay cả thằng bé Chấn Bang cũng là có thái độ như vậy. Chuyện hôn nhân của Tử Ngư, do chính Tử Ngư quyết định. Tính cách của Chấn Bang, mọi người cũng không phải là không biết. Chuyện mà nó đã quyết định rồi, đến ông cụ cũng khó mà khiến nó thay đổi được. Thằng bé này, thứ không thiếu nhất chính là tiền rồi. Tử Ngư chỉ cần muốn sống một mình vậy không thôi cũng tuyệt đối không có vấn đề gì.

Bên cạnh, Nhiếp Quốc Bình cũng mỉm cười nói:

- Các cô đấy, cứ lo âu chuyện đâu đâu. Con cái lớn rồi sẽ không muốn bố mẹ quản quá nhiều. Chuyện của bọn nhỏ, cứ để cho chính bọn chúng giải quyết. Hiện tại, hãy cứ lo cho xong hôn lễ của Chấn Bang đi. Ý tứ của ông cụ và bên Dương gia đều là muốn làm khiêm tốn chút. Không tổ chức tiệc rượu, không mở tiệc chiêu đãi khách khứa nhiều. Tôi thấy, chúng ta sẽ phải bận rộn nhiều rồi đây.

Diệp Thục Nhàn lúc này ngược lại là có chút đắc ý. Biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang thật đúng là không thể nói được bất cứ điều gì. Tuy rằng không phải con ruột, nhưng, mười một năm nay qua đi, cảm tình cũng ngày càng sâu hơn. Hiện giờ, Diệp Thục Nhàn có thể nói, dù không phải con ruột nhưng mà còn hơn cả con ruột. Chẳng những là đối với chính mình mà cho dù là an hem, con cháu bên nhà ngoại mình, Nhiếp Chấn Bang đều rất để ý. Tất cả những điều này, Diệp Thục Nhàn đều nắm rất rõ.

Ngay lập tức, Diệp Thục Nhàn cũng cười trả lời:

- Chị cả, chuyện hôn lễ, chị cũng đừng lo quá. Chính Chấn Bang nói rồi, khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng vẫn là phải tạo một hôn lễ đặc biệt cho An Na. Còn nói là cái gì mà xa hoa một cách khiêm tốn.

Phụ nữ có sinh hoạt của phụ nữ, đàn ông cũng có vòng tròn riêng của đàn ông. Ngay cạnh đó, trong thư phòng, máy sưởi được để rất thoải mái, sương khói lượn lờ. Nhiếp Quốc Đống, nhiếp Quốc Uy, Tiếu Chấn Xương cùng với Đặng Hiến Bình đều ngồi đầy đủ trong này.

- Anh cả, trong khoảng thời gian này, quân đội điều động rất thường xuyên đấy. Tây Bắc bên này, các bộ đội cũng đã bước vào giai đoạn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu cấp một rồi. Quân khu Việt Châu lại càng giống như sắp gặp quân địch rồi vậy.

Bốn người, có ba là quân nhân tại nhiệm, có một là văn chức kỹ thuật. Nhưng, vấn đề bàn luận vẫn là chuyện thuộc quân đội chiếm đa số. Nhiếp gia, dù sao vẫn là gia tộc có truyền thống quân đội.

Nhiếp Quốc Đống xua tay, mỉm cười nói một cách khá nhẹ nhàng:

- Chấn Xương, không cần làm mấy chuyện vô bổ không có căn cứ như vậy. Cái loại chuyện này, dân chúng phía dưới đoán qua thì là chuyện bình thường. Còn cậu là một tướng lĩnh quân đội cao cấp, nếu cũng đoán như vậy, đây chẳng phải là để cho người ta chê cười sao?

Nhiếp Quốc Đống cũng có chút bất đắc dĩ. Năng lực của Tiếu Chấn Xương quả thật là còn khiếm khuyết một chút. Thân là tướng lĩnh cấp cao, không ngờ lại có thể nói ra mấy lời như vậy, nếu truyền ra ngoài, chỉ tăng thêm trò cười mà thôi. Việc điều động quân đội, một mặt thì đây là sự trù tính chung của Tổng Bí thư Viên. Mặt khác, đây cũng là để ứng đối với tình hình hiện tại. Nguy cơ ở eo biển vào năm trước, lại thêm năm nay là năm tiến hành thu hồi (thu hồi Hồng Kong về đại lục), có sự ứng đối như vậy cũng là bình thường.

May mà có một bối cảnh gia đình cùng với một cha vợ tốt, nếu không có Dương gia và Nhiếp gia ủng hộ đằng sau, đời này, chỉ dựa vào bản thân Tiếu Chấn Xương thì cũng chỉ có đủ năng lực để lên tới được một cái cán bộ cấp Trung đoàn mà thôi.

Ngay trong lúc tất cả các trưởng bối của Nhiếp gia đều tụ tập ở nhà chính của Nhiếp gia thì, Nhiếp Chấn Bang và tập thể con cháu lúc này cũng đều đã tụ lại ở bên phía Vương Triều.

Gần đến kết hôn rồi, rốt cuộc cuối cùng cũng phải bước ra cái bước này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kích động dần lên. Mối dây dưa với An Na, theo chính bản thân Nhiếp Chấn Bang mà nói, đời trước lẫn đời này cộng lại, khoảng chừng cũng có ba mươi mấy năm thời gian, hiện giờ, cuối cùng cũng phải tu thành chính quả rồi sao?

Trùng Sinh Thế Gia Tử
Bình Luận (0)
Comment