Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 339

Một cái hành động này khiến cho mọi người trong hội nghị thường vụ đều kinh hãi. Giờ phút này, Lý Quốc Hoa đã là ngơ ngẩn tại chỗ, rồi sau đó, chỉ nhát mắt, trên mặt liền lộ ra sự vui mừng. Cái hành động này của Nhiếp Chấn Bang, thật sự là quá không sáng suốt. Trong hội nghị ủy viên thường vụ mà lại đập bàn, đây là cái gì vậy? Đây không phải là loại hành vi của người đàn bà chanh chua, chửi đổng sao?

Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang mày giờ phút này nếu là Chủ tịch thành phố, Phó Bú thư Thành ủy chính thức thì còn dễ nói. Dù sao cũng là nhân vật số hai của Thành ủy, nhân vật số một trong chính quyền thành phố. Nếu nói một cách thô tục thì, này coi như là phu nhân nhà chính của nhà địa chủ tức vị Bí thư Thành ủy này. Nhưng, hiện giờ sao? Quyền Chủ tịch thành phố, vậy chính là một bà vợ bé đang chờ được phù lên làm chính mà thôi. Làm như vậy, khó tránh khỏi sẽ cho người ta cái cảm giác cả vú lấp miệng em. Thậm chí, trong lòng của những lãnh đạo ủy viên thường vụ khác đều sẽ suy nghĩ, Nhiếp Chấn Bang anh hiện giờ đã là cái dạng này rồi, vậy chờ đến khi được tuyển lên thì sẽ còn như thế nào nữa?

Ba người Lý Quốc Hoa, Hoàng Tuấn Sơn, Lý Tiểu Cần đều lộ ra vẻ mặt vui mừng. Một cách hành vi này của Nhiếp Chấn Bang, xem như chạm tới trong lòng bọn họ. Trên mặt Lý Quốc Hoa lại lộ ra cái vẻ mặt vô cùng thản nhiên, trên cao nhìn xuống, ra vẻ rộng lượng, nó cũng giống như cái lần đầu tiên hai bên gặp nhau ở câu lạc bộ Vương Triều vậy.

Bên cạnh, ba người Chu Trác Chân, Lôi Định Quốc, Triệu Tân Thiên đều là sắc mặt trầm xuống, rất không dễ nhìn. Chu Trác Chân và Lôi Định Quốc lúc này đều có hơi hối hận. Sớm biết rằng Nhiếp Chấn Bang chính là cái dạng như vậy thôi thì lúc ấy, trong hội nghị công tác bí thư liền không nên nói chuyện giúp cho hắn làm gì.

Giờ phút này, vẻ mặt của Triệu Tân Thiên cũng rất trầm trọng. Nhiếp Chấn Bang đến nhậm chức ở thành phố Lương Khê, lão lãnh đạo còn đích thân đánh tiếng tới. Lúc Ninh công tử tới đảm nhiệm chức chủ tịch ủy ban nhân dân của thị trấn Tư Cát cũng không thấy lão lãnh đạo thận trọng đến như vậy. Điểm này đủ để chứng minh địa vị của Nhiếp Chấn Bang ở trong suy nghĩ của lão lãnh đạo. Nhưng, hiện giờ xem ra, dường như hơi đề cao quá rồi. Uy tín và quyền uy của Bí thư Thành ủy, công tác giữ đoàn kết cho bộ máy thành ủy, đây là thứ nhất định phải làm. Anh một cái Chủ tịch thành phố, cũng chỉ là một lớp phó, lớp trưởng còn ngồi ngay cạnh đó đâu, anh liền dám đập bàn đập ghế. Này coi như là có cái ý tứ gì nữa. Đây không phải là không đem Bí thư Thành ủy để vào mắt sao? Chỉ với cái điểm này, Bí thư Thành ủy đã có thể phê bình anh cái tội không coi kỷ luật tổ chức ra gì, không có nguyên tắc của Đảng.

Vẻ mặt của liên can ủy viên thường vụ trong hội nghị thường ủy đều rơi hết vào trong mắt của Nhiếp Chấn Bang, không sót một ai. Cười nhạt trong lòng một tiếng, cái gọi là, loạn thế chi trị dụng trọng chuy (lúc loạn thế phải dùng tới chiêu nặng tay). Tình huống hiện giờ của Lương Khê, nếu không làm như vậy thì không đủ để áp được cả cục diện. Mà cái cục diện nhắc tới ở đây, cũng không phải là chỉ mấy người trong Hội nghị thường vụ này, mà là mấy người ở năm huyện hai thị trấn cùng với ở các cục, các cơ quan trực thuộc thành phố phía dưới của thành phố Lương Khê.

Tuy nói, lực lượng của hội nghị thường vụ mới là căn bản, mới là quan trọng nhất. Nhưng tình huống hiện giờ là bên trong hội nghị thường vụ thành ủy Lương Khê, các ủy viên thường vụ về cơ bản đều là chắc chắn rồi. Muốn thu thập sự ủng hộ cũng không phải dễ dàng như vậy. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ có thể tìm cách khác thôi. Mà cái động tác đập bàn này, chính là bước đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang.

Nhìn Phạm Thường Thắng ở cạnh đó khẽ mấp máy môi, chuẩn bị nói chuyện, Nhiếp Chấn Bang liền giành trước một bước nói:

- Bí thư Phạm, các đồng chí. Đầu tiên, tôi xin phép được tự phê bình bản thân một lần. Trong cái chuyện tôi đập bàn, tôi đã quá kích động, không có chú ý tới hình tượng công chúng nghiêm túc của hội nghị thường vụ. Tôi xin tự kiểm điểm trước Thành ủy, trước tổ chức.

Những lời này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn là đang lấy lùi làm tiến. Đầu tiên, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Nếu chính mình là Bí thư Thành ủy, mặc kệ chuyện này như thế nào thì ở mặt ngoài, tất cả thành viên của bộ máy đều phải cố gắng giữ gìn uy tín và quyền lực cho nhân vật số một Đảng ủy. Đây là một quy định cứng nhắc. Đảng chỉ huy tất cả, cái này không phải là trò đùa. Nếu như ngay cả uy tín của nhân vật số một Đảng ủy cũng không để ý tới thì cái bộ máy này sẽ loạn lên rồi. Cấp trên sẽ không cho phép, Trung ương cũng sẽ không cho phép. Như vậy, chuyện đập bàn sẽ không giải quyết được gì nữa.

Nhưng, mình không phải Bí thư Thành ủy, mà ngược lại, Bí thư Thành ủy còn đang ngồi ngay bên cạnh. Một cái bàn tay này của mình, lại có chút cảm giác giọng khách át đi giọng chủ, hơn nữa còn tổn hại tới uy tín của Bí thư Thành ủy. Rất dễ để có thể tưởng tượng ra được tiếp theo, chờ đón chính mình, nhất định sẽ là công kích tập thể.

Cho nên, câu nói đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang, chính là bắt đầu với việc tự mình kiểm điểm. Cứ như vậy, tất cả mọi người thân là lãnh đạo bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy, một chút khí độ cùng rộng lượng ấy là vẫn phải có. Nhiếp Chấn Bang cũng đã bày tỏ thái độ rồi, cố bắt lấy cái này không buông, vậy có vẻ những người khác quá hẹp hòi rồi.

Quả nhiên, Nhiếp Chấn Bang mới vừa nói xong, ngay tiếp theo, Chu Trác Chân cũng gật đầu nói:

- Thái độ này của Chủ tịch Nhiếp còn rất là tốt đấy. Biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn chứ. Đảng ta từ trước đều là chú ý tới việc, nhận thức sai lầm, sửa lại sai lầm. Chỉ cần sửa, vậy tức là đồng chí tốt rồi. Hơn nữa, Chủ tịch Nhiếp cũng là lo lắng tới cuộc sống lúc tuổi già của các lãnh đạo, cán bộ lão thành của thành phố chúng ta. Có thể nói là biết thấu hiểu dân ý. Cũng vì nóng vội như vậy mà làm ra mấy chuyện kích động, đây cũng là có thể hiểu được.

Lúc này, Chu Trác Chân không mở miệng không được. Lúc tiến hành Hội nghị công tác Bí thư, người cũng đã đắc tội rồi. Giờ phút này, cho dù là thay đổi chiều thì bản thân Phạm Thường Thắng có chịu nhận cái lời nói tốt này hay không còn chưa biết được. Điểm này, Chu Trác Chân vẫn còn hiểu rõ được. Tuy rằng theo Chu Trác Chân nhìn ra thì, Nhiếp Chấn Bang không được tốt lắm, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì theo mà thôi.

Bên cạnh, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lôi Định Quốc hiểu ý cũng gật đầu nói:

- Không sai. Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Bí thư Chu. Mặt ngoài nhìn vào thì đây là Chủ tịch Nhiếp vô cớ đập bàn. Nhưng theo tôi thấy, còn không bằng nói, cái đập này là Chủ tịch Nhiếp đang đập thay cho Hà Định Bang và các đồng chí lão thành khác. Theo tôi thì, vấn đề đãi ngộ của các cán bộ lão thành về hưu đúng là đã tới giới hạn cấp bách rồi. Suy bụng ta ra bụng người, chúng ta cũng sẽ có ngày phải về hưu. Từ này về sau, các đồng chí lãnh đạo nhiệm kỳ sau, nhiệm kỳ sau sau nữa sẽ đối đãi với chúng ta như thế này, đây cũng chính là một cái tham khảo rất rõ ràng.

Hai người Chu Trác Chân và Lôi Định Quốc phối hợp với nhau rất tốt. Trước đó không có bất cứ sự trao đổi nào mà giờ phút này, lại kẻ xướng người họa, cũng đã đem chuyện của Nhiếp Chấn Bang biến thành vô hình. Chuyện đã đến cái bước này, Lý Quốc Hoa và Phạm Thường Thắng cũng không tốt lại bắt lấy không buông.

Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cười nhẹ một cái. Cảnh tượng này, hoàn toàn nằm trong dự liệu của mình. Trong hội nghị công tác Bí thư, hai người này ủng hộ chính mình, lúc này, cũng không thể vẽ mặt được. Về sau như thế nào, trước cứ mặc kệ đấy. Lúc này đây, chắc chắn là phải tiếp tục ra sức ủng hộ.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Các đồng chí, vẫn là quay lại với vấn đề tài chính đi. Lương Khê chúng ta, nếu muốn nói tài chính rất rộng rãi, tôi nghĩ, điều này rất khó mà nói vậy được. Kiếm được càng nhiều, sử dụng cũng càng nhiều. Lương Khê muốn phát triển, kiến trúc hạ tầng cơ sở, phương tiện thiết bị đi kèm tất nhiên là muốn theo kịp đà chạy. Công trình của chính quyền thành ủy, xanh hóa thành phố, quy hoạch khu công nghiệp, bố trí mạng lưới internet, thủy điện, thư tín, cáp quang cùng các loại trang bị cũng phải toàn bộ đều theo kịp. Đây là sự thật. Nơi có thể kiếm được tiền có nhiều thì nơi cần dùng tới tiền có khả năng lại càng nhiều, điều này tôi không phủ nhận. Tuy nhiên, nếu muốn nói là trong quỹ tài chính của thành phố Lương Khê, ngay cả một triệu cũng không thể bỏ ra được, này cũng nói quá lên rồi. Căn cứ tổng thu nhập tài chính toàn thành phố Lương Khê năm trước tính ra, thu nhập tài chính một năm trước là một tỷ chín trăm triệu. Một triệu hai trăm nghìn, chỉ sợ cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, cũng không đáng kể.

Tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang mới vừa ngừng, ngay tiếp theo, Lý Quốc Hoa cũng lạnh nhạt nói luôn:

- Phó chủ tịch Nhiếp, cũng không thể nói như thế được. Thu nhập tài chính cũng mới chỉ là thu nhập, cái này cùng với việc trong quỹ tài chính có tiền hay không, không có liên hệ tất nhiên đi? Tài chính có tiền hay không, chủ yếu vẫn là xem khoản chi đi? Chủ tịch Nhiếp nếu như đã là một chuyên gia xây dựng kinh tế, lại là thạc sĩ kinh tế của đại học thủ đô, tôi tiên rằng, cái này cũng hiểu rõ rồi.

Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là xua tay, căn bản cũng không cho Lý Quốc Hoa có cơ hội nói tiếp. Cái việc này, Nhiếp Chấn Bang làm ra có vẻ vô cùng tự nhiên. Nhưng, Lý Quốc Hoa cũng không có thoải mái như vậy. Lúc này, Lý Quốc Hoa có một loại cảm giác bản thân bị không để ý tới.

Nhìn cái cảm giác khó chịu lúc này của Lý Quốc Hoa, trên mặt Nhiếp Chấn Bang cũng mang theo một cái mỉm cười cực kỳ nhạt. Điều hắn muốn, chính là khiến cho Lý Quốc Hoa phải chịu cái loại cảm giác khó chịu này. Ngay lập tức, sắp xếp lại câu từ của mình, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Kế tiếp, tôi thấy, liền nói tới chuyện xe cho cục Cán bộ lão thành đi.

Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người xung quanh một cái, lập tức mở miệng:

- Bí thư Phạm, tôi đã tính toán như thế này. Không phải là tài chính của thành phố đang khẩn trương, đang khó khăn sao? Tôi thấy, không bằng như vậy, năm trước, lãnh đạo Thành ủy không phải được trang bị một loạt xe chuyên dụng sao? Tôi thấy, có thể suy tính tới việc, chuyển mấy chiếc xem của Ủy ban nhân dân thành phố sang bên kia. Bí thư Phạm bản thân thì không cần. Dù sao, ông cũng là nhân vật số một của Thành ủy, đại biểu chính là hình tượng của thành phố Lương Khê chúng ta. Cứ như vậy đi, xe của tôi, xe của Phó chủ tịch Quốc Hoa, cùng với xe của Trưởng Ban Tuấn Sơn, Trưởng ban Lý cùng với của đồng chí Tân Thiên cũng có thể chuyển cho cục Cán bộ lão thành. Như vậy, vấn đề xe của cục Cán bộ lão thành không phải là giải quyết xong rồi sao? Về chuyện trung tâm, vậy thì rất dễ xử lý. Đưa ra đấu thầu đi. Lúc này đấu thầu, đầu tư công trình sẽ chi trả theo giai đoạn. Mỗi tháng trích rút từ kinh phí dành cho văn phòng Ủy ban nhân dân phố một trăm nghìn ra. Tôi tin rằng, cái này còn không có vấn đề. Thế không phải là giải quyết một cách thích đáng sao?

Vừa mới dứt lời, sắc mặt của Hoàng Tuấn Sơn cũng đã trầm xuống, gã ta nói:

- Chủ tịch Nhiếp, như vậy cũng không hay đi. Cuộc sống của cán bộ lão thành quan trọn, công tác của chúng ta càng quan trọng hơn chứ? Mấy chiếc xe này đều trang bị cho cục Cán bộ lão thành bên kia rồi, công tác của chúng ta cũng sẽ không triển khai được dễ dàng rồi.

Hoàng Tuấn Sơn vừa nói xong, Lý Quốc Hoa liền biến sắc. Cái tên Hoàng Tuấn Sơn này, lúc này mà nói mấy lời như vậy, không phải là đang cho Nhiếp Chấn Bang cớ để công kích sao? Truyền ra ngoài, Hoàng Tuấn Sơn không có xe riêng liền không thể làm việc được, đây không phải là rõ ràng vi phạm sai lầm chạy theo chủ nghĩa hưởng thụ sao? Cái loại tư tưởng này, đúng là tối kỵ.

Ngay lập tức, Lý Quốc Hoa cũng liền mỉm cười nói:

- Không có xe chuyện dụng thì vẫn có thể công tác được thôi. Xe lúc trước không phải vẫn còn để ở bên cơ quan sự vụ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sao? Mấy chiếc xe này mang ra sử dụng lại là được rồi. Tôi không có ý kiến gì cả.

Nhiếp Chấn Bang khẽ mỉm cười, cũng gật đầu nói:

- Tốt, rất tốt. Rốt cuộc không hổ là Phó chủ tịch thường trực thành phố của chúng ta. Giác ngộ của Chủ tịch Quốc Hoa đúng là rất cao. Tôi nghĩ, cán bộ, đòng chí lão thành của toàn thành phố đều sẽ cảm ơn Chủ tịch Quốc Hoa rồi.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cực kỳ không chút nào keo kiệt mà tâng bốc, gắn lên trên đỉnh đầu Lý Quốc Hoa một loạt các danh hiệu. Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là muốn khiến cho đám người Lý Quốc Hoa phải đánh rớt răng nanh rồi nuốt vào trong bụng.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt của Phạm Thường Thắng càng thêm âm trầm hơn. Cứ để cho Nhiếp Chấn Bang nói như như vậy nữa, không chừng còn có thể nói ra cái gì. Lập tức, Phạm Thường Thắng trầm giọng nói:

- Tốt lắm. Những chuyện đó cũng đừng tranh luận nữa. Đường đường là lãnh đạo của bộ máy Thành ủy, nhường xe chuyện dụng cho chỗ khác, truyền ra ngoài còn có thể nói là thành phố Lương Khê chúng ta muốn thể hiện. Phạm Thường Thắng tôi còn không gánh nổi cái danh này ở tỉnh. Chuyện của cục Cán bộ lão thành, tôi thấy vẫn là giơ tay biểu quyết đi.

Trùng Sinh Thế Gia Tử
Bình Luận (0)
Comment