Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 403

Ủy ban nhân dân tỉnh vả Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc cũng không ở đây – nơi làm việc, nhưng giữa hai nơi khoảng cách cũng không xa. Trụ sở của Tỉnh ủy nằm ở số 1 đại lộ Giang Châu mà trụ sở của ủy ban nhân dân tỉnh lại ở số 3. Ở giữa là hội đồng nhân dân tỉnh.

Từ nhà của Ninh Thủ Thường đi ra mất khoảng 5 phút đi bộ đã đến phía trước tòa nhà làm việc của ủy ban nhân dân tỉnh Giang Bắc.

Lúc này thư ký Tô Kim Quốc của Ninh Thủ Thường sớm đã nhận được tin, cung kính chờ ở bên cạnh, chiếc xe Toyota Prado chờ sẵn bên ngoài, biển số xe là khu cảnh giới tỉnh Giang Bắc, biển số 2 của trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh Giang Bắc, biển số1 đương nhiên là của Bí thư Thẩm dùng rồi.

Bình thường nghe thấy xe số 1 Tỉnh ủy hoặc xe số 2 rất nhiều người đều sẽ tư duy theo quán tính cho rằng, nhất định một chữ Q đầu tiên sau đó chữ Q4 hoặc là chỉ có chữ D như vậy. Trên thực tết xe riêng của lãnh đạo Tỉnh ủy các tỉnh, thông thường cũng không như vậy. Có tỉnh biển số xe của lãnh đạo Tỉnh ủy đầu tiên là số 0 hơn nữa có lãnh đạo lại thích dùng biển xe cảnh sát vũ trang, chính xác tỉnh Giang Bắc chính là dùng biển xe cảnh sát vũ trang.

- Chủ tịch tỉnh.

Tô Kim Quốc nhìn thấy Ninh Thủ Thường và Nhiếp Chấn Bang đi tới, lập tức đứng ở bên cạnh chào một tiếng.

Là thư ký thân tín của Ninh Thủ Thường, theo lý mà nói ở trước mặt Ninh Thủ Thường, Tô Kim Quốc căn bản không cần như vậy. Nhưng Tô Kim Quốc lại cẩn thận và tôn kính giữ đúng bổn phận. Điểm này đã thấy được Tô Kim Quốc là người rất thận trọng và cẩn thận.

Nhiếp Chấn Bang cũng đã lên xe, đưa tay ra, mặt mỉm cười nói:

- Anh Tô, lại gặp nhau rồi.

- Chủ tịch Nhiếp khách sáo quá, nể mặt tôi gọi tôi một tiếng Kim Quốc là được rồi.

Tô Kim Quốc lúc này cũng cười đưa tay ra bắt tay Nhiếp Chấn Bang một cái.

Bên cạnh Ninh Thủ Thường cũng cười nói:

- Được rồi, đều là người một nhà cũng không cần khách sáo nữa, Kim Quốc cậu lớn tuổi hơn Chấn Bang, gọi cậu anh Tô cũng đúng rồi.

Ninh Thủ Thường đã lên tiếng, Tô Kim Quốc đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa rồi, sau khi hộ tống Ninh Thủ Thường lên xe, Tô Kim Quốc đã mỉm cười nói:

- Chấn Bang, buổi tối có thời gian thì gặp nhau một chút nhé.

Nhiếp Chấn Bang gật đầu một cái, e rằng đây là Tô Kim Quốc có qua có lại cho toại lòng nhau mà rồi. Theo cấp bậc mà nói, mình là cấp giám đốc sở, Tô Kim Quốc cho dù phân cấp, có thể đứng vào cấp phó giám đốc sở, cũng là rất khá rồi. Ngay cả nếu như lãnh đạo cấp thấp nhất, cũng phải là lãnh đạo cấp huyện, hơn nữa rất có khả năng chức vụ này không phải là chức vụ lãnh đạo.

Về phương diện này mà nói, Nhiếp Chấn Bang đã giữ sĩ diện cho anh ta, giống như vậy Tô Kim Quốc cũng đã nhận Nhiếp Chấn Bang làm bạn, vừa nãy còn hẹn tối gặp.

Nhiếp Chấn Bang lên xe từ bên kia xe, Tô Kim Quốc lại ngồi vào vị trí quen thuộc, vị trí bên cạnh lái xe, chiếc xe nhanh chóng ra khỏi trụ sở ủy ban nhân dân tỉnh.

Trên thực tế hai trụ sở, khu nhà ở cũng liền nhau, mặc dù là đi bộ cũng không đến 10 phút. Ninh Thủ Thường làm như vậy dường như có chút nghi ngờ quá mức.

Nhưng, đây không phải là cuộc họp riêng, nếu là riêng tư đương nhiên không cần đi xe. Nhưng đúng với thân phận, Ninh Thủ Thường trên đầu đội mũ quan Chủ tịch tỉnh, ở dưới cũng có một đám cán bộ đi theo, nếu như không thể hiện khí thế, thì ai còn đi theo mình nữa.

Xe dừng bên dưới tòa nhà Tỉnh ủy, rất nhiều nhân viên làm việc qua lại đều tự nhiên dừng lại chào hỏi Ninh Thủ Thường. Mặc dù là Chủ tịch tỉnh, nhưng Ninh Thủ Thường cũng kiêm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy. Ở trụ sở Tỉnh ủy cũng là khách quen, người ở đây đương nhiên là quen biết Chủ tịch tỉnh Ninh rồi.

Toà nhà Tỉnh ủy không có thang máy cho nên văn phòng làm việc của Thẩm Ngôn Thạc nằm ở tầng thứ ba của tòa nhà, vị trí không cao không thấp, vừa đúng. Trực tiếp đi cầu thang lên tầng, bởi vì việc đã hẹn trước rồi, Ninh Thủ Thường khi đi đến, cửa phòng làm việc của Thẩm Ngôn Thạc đã khép hờ chờ sẵn.

Đây cũng không phải là cửa văn phòng làm việc của thư ký mà là cửa phòng làm việc của Thẩm Ngôn Thạc, lúc này mở ra, có một cảm giác cửa mở đón khách, đủ để thấy sự long trọng và coi trọng của Thẩm Ngôn Thạc.

Đẩy cửa vào, lúc này Thẩm Ngôn Thạc đang ngồi trước bàn làm việc ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy Ninh Thủ Thường lập tức bỏ kính ra, đứng dậy mỉm cười nói:

- Chủ tịch Thủ Thường đến rồi à, xin mời vào trong.

Theo Ninh Thủ Thường đi vào phòng làm việc, phía sau, Nhiếp Chấn Bang cũng đã theo vào, Tô Kim Quốc lúc này đã không thể cùng đi vào. Ý thức của thư ký, Tô Kim Quốc vẫn phải có.

Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, trên mặt của Thẩm Ngôn Thạc thoáng hiện một vẻ mặt ngạc nhiên, ngay sau đó cười nói:

- Chủ tịch tiểu Nhiếp cũng đến rồi, là tìm chủ tịch Ninh Thủ Thường báo cáo công việc đúng không,

Trong câu nói này Thẩm Ngôn Thạc cũng có hàm ý mỉa mai. Cậu Nhiếp Chấn Bang là chủ tịch thành phố, đùng là chịu sự quản lý của Chủ tịch tỉnh, nhưng đều là cán bộ Đảng ủy. Chỉ báo cáo với Chủ tịch tỉnh có chút ý nghĩa không coi Bí thư Tỉnh ủy này ra gì.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang bất luận trả lời thế nào cũng là không ổn, may thay lúc này Ninh Thủ Thường lại cười nói:

- Bí thư Thẩm Ngôn Thạc, lần này cũng là chủ tịch Nhiếp Chấn Bang đã đệ trình với tôi ý tưởng một kế hoạch to gan, tôi xem qua cũng cảm thấy rất được. Nhưng liên quan quá lớn quá rộng, cho nên có ý gọi cậu ta từ Lương Khê tới đây để cậu ta trực tiếp báo cáo với ngài một chút.

Nghe được những lời nói của Ninh Thủ Thường, ánh mắt của Thẩm Ngôn Thạc cũng bị thu hút vào. Một mặt Ninh Thủ Thường ra mặt giải thích qua, mặt khác Thẩm Ngôn Thạc cũng to mò rút cuộc chuyện lớn gì có thể khiến cho Ninh Thủ Thường đã nói liên quan quá rộng. Còn Nhiếp Chấn Bang không chủ động đến báo cáo công việc, Thẩm Ngôn Thạc lúc này đã chọn bỏ qua. Sau khi rót một cốc nước nóng cho Ninh Thủ Thường và Nhiếp Chấn Bang, ngay sau đó đã ngồi vào ghế của mình, sau đó mới nói:

- Hả? làm cho lão Ninh ông cũng cảm thấy liên quan quá rộng, tôi cũng cảm thấy hiếu kỳ rồi. Chủ tịch tiểu Nhiếp, cậu lại làm ra kế hoạch kinh thiên động địa gì rồi?

Nhiếp Chấn Bang lúc này lại gật đầu một cái, sau khi cung kính gọi một tiếng Bí thư Thẩm liền bắt đầu báo cáo. Giống như lúc ban đầu báo cáo ở chỗ Ninh Thủ Thường, lúc này kế hoạch trong đầu Nhiếp Chấn Bang càng hoàn thiện hơn, lắng nghe mọi chuyện, vẻ mặt của Thẩm Ngôn Thạc cũng chăm chút, trên trán cũng ẩn chút kinh ngạc.

Mặc dù Thẩm Ngôn Thạc là lãnh đạo cấp cao cấp của tỉnh, sau khi thấy được kế hoạch đầy tham vọng của Nhiếp Chấn Bang, cũng có phần kinh ngạc. Một mặt phương án này của Nhiếp Chấn Bang lấy danh thành phố Lương Khê để làm chắc chắn không thể được, liên quan đến mấy tỉnh thành phố, đều là quan chức cấp tỉnh, ai mà để ý tới hắn, một chủ tịch cấp thành phố nhỏ bé. Phương án này vẫn chỉ có thể do cấp tỉnh ra mặt làm mới được.

Ngoài ra Thẩm Ngôn Thạc cũng kinh ngạc vì sự to gan của Nhiếp Chấn Bang, cán bộ cấp sở vậy mà đã dám suy tính kế hoạch lớn như vậy, giáo dục gia đình nhà họ Nhiếp quả thật danh bất hư truyền. Dù sao kiến thức của người lãnh đạo cấp nhà nước, thiên bẩm đã cao hơn một cấp so với người dân thường.

Trầm ngâm một lát, Thẩm Ngôn Thạc cũng bắt đầy suy xét, tỉnh Giang Bắc là người khởi xướng. Nếu như chuyện này có thể làm thành công, sau này diễn đàn phát triển mặc dù thay phiên tổ chức, nhưng lợi ích tỉnh Giang Bắc thu được chắc chắn lớn nhất, càng được xem trọng hơn. Mặt trái của chuyện này đó là thành tích hiển hách, điều đó mới là điểm thu hút mọi sự chú ý.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, ban đầu Thẩm Ngôn Thạc còn cho rằng Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là vì chuyện Trưởng ban tổ chức mới đến, bây giờ xem ra là không phải. Cho nên tâm trạng của Thẩm Ngôn Thạc cũng nhã nhặn rất nhiều. Trầm ngâm một lúc sau đó mới nói:

- Chủ tịch tiểu Nhiếp, theo tôi thấy diễn đàn phát triển Đông Bộ lần thứ nhất nếu có thể tổ chức thì tổ chức ở đâu là thích hợp nhất?

Tin vui đến rồi, nghe thấy câu này Nhiếp Chấn Bang đã hiểu, e rằng Thẩm Ngôn Thạc có lẽ lại muốn sắp xếp diễn đàn phát triển lần này ở thành phố Giang Châu. Dù sao kinh tế của thành phố Giang Châu tuy rằng không bằng thành phố Lương Khê nhưng cũng là thành phố có kinh tế phát triển đứng thứ hai tỉnh Giang Bắc. Diện tích quận Luận Thành bởi vì có ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy cộng thêm các phòng ban trực thộc tỉnh và có các doanh nghiệp Trung Ương và các trường đại học của Giang Bắc.

Thành phố Giang Châu, về hình tượng của thành phố Luận Thành mà nói so với thành phố Lương Khê có bầu không khí đô thị hiện đại hơn. Ở đây cũng là khu vực của ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy. Làm diễn đàn phát triển lần này là thích hợp nhất.

Nhiếp Chấn Bang cũng đang suy nghĩ, làm sao mới có thể làm cho Thẩm Ngôn Thạc bỏ ý niệm này đi, diễn đàn tổ chức tại Lương Khê đây mới là điều quan trọng, nếu không kế hoạch kia của mình chẳng qua chỉ là cốc mò cò xơi mà thôi.

Trầm ngâm một lúc Nhiếp Chấn Bang cũng rất bình tĩnh mở lời nói:

- Bí thư Thẩm, tôi thấy nên tổ chức ở thành phố Lương Khê là thích hợp nhất.

Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang vừa nói như vậy, Thẩm Ngôn Thạc nhíu mày lại rất quan tâm nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Hả? Tổ chức ở Lương Khê? Tại sao nói như vậy, có lý do gì?

Bí thư Tỉnh ủy gây ra rất nhiều sức ép. Điều này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được. Nhiếp Chấn Bang cũng tỏ ra rất thoải mãi, lãnh đạo cấp nhà nước đã gặp nhiều rồi huống chi là cán bộ cấp tỉnh.

Sắp xếp lại một chút những suy tính, Nhiếp Chấn Bang trả lời nói:

- Bí thư Thẩm nói như vậy không phải lý do bởi vì tôi là chủ tịch thành phố của thành phố Lương Khê, có ba lý do chính.

Thứ nhất bởi vì đây là lần thứ nhất, các tỉnh khác đều phải liên lạc, cũng cần phải liên kết, lãnh đạo của các tỉnh khác có thái độ như thế nào vẫn không thể khẳng định. Hoài nghi là điều chắn chắn. Lúc này nếu sắp xếp ở Giang Châu vì là trụ sở của tỉnh, sẽ cho người ta một cảm giác sai khiến họ. Sợ rằng về phương diện liên kết này sẽ có thể có chút nan giải.

Thẩm Ngôn Thạc cũng gật gật đầu, Nhiếp Chấn Bang nói rất có lý, những người ở các tỉnh khác, người khác không hiểu chứ Thẩm Ngôn Thạc rất hiểu, không có một tỉnh nào được.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Ngôn Thạc, Nhiếp Chấn Bang cũng dũng cảm, nói tiếp:

- Lý do thứ ba, ưu thế về trị trí khu vực của Lương Khê, đông giáp Thượng Hải, Tây giáp Giang Nam, bất luận là Lỗ Đông hay Đài Loan khoảng cách với Lương Khê đều gần, cộng thêm kinh tế Lương Khê nổi tiếng khắp nước. Ở đây cũng có thể nói lên chủ đề của diễn đàn này. Biểu đạt thành ý của chúng ta.

Lý do thứ ba, sự kiện doanh nghiệp đầu tư Mỹ lần trước, đã làm thành phố Lương Khê nổi tiếng thế giới, mặc dù vừa tốt vừa xấu, nhưng tôi cảm thấy sự nổi tiếng của thành phố Lương Khê trên quốc tế nếu so với thành phố Giang Châu còn nổi tiếng hơn. Nếu như diễn đàn lần này có thể mời được nhà đầu tư nước ngoài. Tôi thấy điều này đối với diễn đàn phát triển có xúc tiến rất lớn. Tóm lại thành phố Lương Khê là thích hợp nhất.

Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Thẩm Ngôn Thạc cũng rơi vào trầm tư. Phải nói điểm thứ ba mà Nhiếp Chấn Bang nói thực sự đã làm cho mình hết sức kinh ngạc. Đồng thời cũng phải nói đây là sự thật.

Giống như vậy, suy nghĩ của Thẩm Ngôn Thạc cũng sâu xa hơn, người tin cẩn của mình là Bí thư thành ủy thành phố Lương Khê. Cộng thêm còn có một người là Lý Quốc Hoa. Bất kể như thế nào mình cũng không thiệt thòi, ngay sau đó Thẩm Ngôn Thạc ngẩng đầu nhìn Ninh Thủ Thường, giao tiếp bằng mắt một lúc, hạ quyết tâm nói:

- Được cứ làm theo ý của chủ tịch Chấn Bang, diễn đàn phát triển lần này, hãy tổ chức ở thành phố Lương Khê các cậu. Chuyện này đợi sau khi hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thảo luận sẽ có thể bắt đầu chính thức sắp xếp.

Tiếng nói vừa hạ xuống, Nhiếp Chấn Bang cũng trơ mặt ra, mỉm cười nói:

- Bí thư Thẩm, chủ tịch Ninh, nhân có mặt hai vị lãnh đạo lớn, tôi cũng có một yêu cầu. Muồn làm diễn đàn phát triển thành phố Lương Khê chắc chắn phải tiến hành cải tạo thành phố quy mô lớn. Thành phố này mặc dù có thể đảm nhận một phần, chắc chắn còn thiếu nhiều. Trên tỉnh có thể cho thành phố Lương Khê chúng tôi, giải quyết một phần tài chính được không?.

Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, sắc mặt của Thẩm Ngôn Thạc đã lập tức nghiêm nghị, cười đùa nói:

- Chủ tịch Nhiếp này, lại được đằng chân lân đằng đầu rồi. Lý do, không nói ra được lý do thì tôi sẽ đặt địa điểm tổ chức tại thành phố khác.
Bình Luận (0)
Comment