Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 443

. . . Nhảy lầu? Trong lòng Trần Nhạc trầm xuống, thật không ngờ lại có người vì né tránh xử phạt mà nhảy lầu.

Lúc này, cô gái xinh đẹp cũng không dám nói tiếp, có thể chịu trách nhiệm trong hoàn cảnh thế này thì cũng là người tin tức nhanh nhạy, Cục trưởng Trần là ai? Với tư cách là người phụ trách ở đây có quan hệ với công an nhiều, cũng hiểu rõ nhiều chuyện nội bộ của công an. Toàn bộ Lương Khê, Cục trưởng họ Trần có mấy người nhưng trong Cục thành phố cũng chỉ có một đó là nhân vật số một - Cục trưởng Trần Nhạc.

Đây chính là người thân cận bên cạnh Chủ tịch thành phố, lần này không ngờ là ông ta đích thân dẫn quân, lần này coi như là đen đủi.

Trần Nhạc có chút thâm ý nhìn Tần Ái Hoa bên cạnh, khách sạn Kim Đỉnh nằm trên địa bàn Lương Giang, Tần Ái Hoa liệu có nghe ngóng được chút gì?

Bây giờ lại vẫn cố ý nói như vậy, thoạt nhìn có vẻ đang quát mắng phía bên kia nhưng ở đây không đơn giản như vậy.

Trầm ngâm một chút, Trần Nhạc lập tức nói:

- Trương Chấn, truyền lệnh của tôi, dẫn tất cả mọi người đưa về Cục thành phố để lấy lời khai, phải xử phạt an ninh trật tự thì tiến hành xử phạt, phải tạm giam thì tạm giam, dẫn người người phụ trách nơi này về nghiêm khắc thẩm tra, chỗ này niêm phong lại hết, chúng ta đi xuống xem một chút.

Lúc Trần Nhạc dẫn những lãnh đạo liên quan đi đến xuống tầng dưới của Kim Đỉnh thì ngoài cửa khách sạn Kim Đỉnh tụ tập không ít người dân đứng xem, cảnh sát chờ lệnh ở tầng dưới đã chăng dây bảo vệ.

Nhìn thấy Trần Nhạc đi đến tất cả mọi người mở một đường ra, lúc này ở trên nền đá cẩm thạch dưới đất có một người trung niên to béo chỉ mặc một quần đùi màu đỏ nằm sấp trên mặt đất, đầu vỡ nát, thậm chí óc cũng chảy ra ngoài.

Lúc này Trịnh Dũng Cục trưởng phân cục công an thành phố Diên Lăng đang chờ ở tầng dưới cũng đi tới:

- Cục trưởng Trần, người này nhảy từ cửa sổ tầng bốn bên kia xuống chưa có nguyên nhân chắc chắn, tầng một, hai, ba, bốn của khách sạn Kim Đỉnh đều tương đối cao, tổng cộng cao khoảng mười tám mét, sau khi rơi xuống đầu đập xuống đất tử vong tại chỗ.

Nói xong, Trịnh Dũng hạ giọng nói:

- Cục trưởng Trần, người này tôi biết, là Lý Diệu Tổ Phó chủ tịch quận khu Lương Giang, nghe nói người này là họ hàng xa của Phó Chủ tịch thành phố Lý, sợ là lần này chết như vậy sẽ có không ít phiền phức.

Nghe được câu nói của Trịnh Dũng, Trần Nhạc nhíu mày, thật không ngờ một lần ra quân càn quét tệ nạn lại quét ra chuyện bất ngờ, cán bộ cấp Cục phó lại đi tìm gái thì còn nói làm sao? Có đáng để tới chỗ này sao?

Nếu là một cấp trưởng phòng hoặc phó phòng thì rất bình thường, cấp Cục phó thì Trần Nhạc cũng chưa từng nghe nói qua. Hơn nữa lại là Phó chủ tịch quận ủy viên thường vụ khu Lương Giang, là người trong tay nắm thực quyền, chỉ cần tỏ ý một chút thì con gái chắc chắn tự động đưa tới cửa?

Lý Diệu Tổ chắc là sợ bị bắt đưa ra ánh sáng thì con đường làm quan của mình coi như xong, ở thành phố chắc ngay lập tức sẽ bãi miễn chức vụ, ra quyết định khai trừ, lãnh đạo chính phủ công khai đi chơi gái thì còn không phải là bôi nhọ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sao? Thật không ngờ chỉ vì trốn tránh bắt giữ lại đem cái mạng bỏ đi mất.

Đối với Lý Diệu Tổ này Trần Nhạc thật ra cũng không nghĩ nhiều, người như thế chết trong trường hợp thế này thì cũng chết rồi, người nhà dù thế nào vì danh dự sợ là cũng sẽ không làm ầm ĩ, nhưng còn Trịnh Dũng này thoạt nhìn thấy rất cẩu thả, rõ ràng là một hình tượng “Người thô lỗ” mà lại cẩn thận như vậy làm Trần Nhạc bất ngờ, người này vẫn có thể chú ý thêm, có thể coi là một đối tượng tốt để bồi dưỡng.

Nghĩ vậy Trần Nhạc lập tức nói:

- Gọi người bên pháp y đến đưa thi thể về tiến hành giám định, sau đó đưa sang nhà tang lễ thông báo người nhà đến nhận người, chuyện tiếp theo ở chỗ này cậu xử lý tiếp.

Phòng cao cấp trên tầng cao nhất khách sạn Lương Khê là khách sạn tiếp khách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Lý Quốc Hoa ở chỗ này có một phòng dành riêng.

Kết cấu hai phòng một phòng khách, một phòng ngủ lớn, giường rộng một mét tám, đồ gia dụng phong cách gia đình.

Có vẻ rất đơn giản nhưng lại lộ vẻ không tầm thường.

Bên cạnh có một phòng ngủ nhỏ, làm lãnh đạo Thành ủy có đôi khi làm việc ở đây phòng ngủ nhỏ có thể để thư ký sử dụng, phòng khách lớn được sắp đặt thành kiểu phòng tiếp khách, ghế sô pha Italy da thật, bọc da màu vàng nhạt, ở giữa là một cái bàn trà bằng đá cẩm thạch, trên bàn trà để một bồn cây cảnh.

Bên góc trái có một kệ tròn ba chân cao, phía trên để một bình hoa, cả căn phòng lộ ra vẻ rất sang trọng.

Dưới sàn trải một tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ cao cấp, lúc này, Lý Quốc Hoa ngồi ở ghế sô pha chính, bên trái trên ghế sa lon đơn có một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi.

Nhìn vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi của Lý Quốc Hoa, người đàn ông có chút khó xử, lấy ra một tấm thẻ từ trong túi đặt ở trên bàn đưa tới, tươi cười nói:

- Chủ tịch thành phố Lý, chuyện này làm phiền ông rồi, nể mặt Đào thiếu gia nên ông cho dù thế nào cũng phải giúp tôi một tay, lần trước Nhiếp Chấn Bang ở Bắc Kinh công khai đánh Đào thiếu gia tạo ra ân oán này, lần này hắn quét khách sạn của tôi thật ra không có gì nhưng rõ ràng là gây khó dễ với ông, ai chẳng biết qua hệ giữa tôi và ông, làm như vậy rõ ràng coi ông không ra gì.

Lúc này, Lý Quốc Hoa mở mắt, Quách Ngọc Long này thật khéo léo, có thể dựa vào thân phận họ hàng xa nhà họ Quách mà làm đến như vậy thật đúng là có vài phần bản lĩnh.

Bây giờ hắn lại hiểu rất rõ thân phận họ hàng xa nhà họ Quách cũng không thể cứu hắn được, giờ phút này chỉ có tự ôm lấy đùi mình mới được.

Tuy nhiên, Lý Quốc Hoa cũng không phải người ngu dốt, thứ tiền tài này Lý Quốc Hoa cũng không coi trọng như vậy, có loại tiền có thể nhận nhưng lần này cũng lại bỏng tay.

- Quách tổng, ông nói đây là chuyện gì, lúc này toàn thành phố đã tạo ra nhận thức thống nhất, tất cả đều phải nhường đường cho diễn đàn phát triển phía Đông, ông lần này coi như đi ngược lại, chẳng những là Nhiếp Chấn Bang phải xử lý mà chỗ bí thư Phạm ông cũng không qua đâu. Chuyện này chỉ có thể giải quyết công khai, thứ này ông cầm về, phạt tiền là chắc chắn rồi, mấy người chủ yếu của ông chắc chắn cũng bị hình phạt đấy, còn chuyện ngừng kinh doanh chỉnh đốn lại tôi sẽ tác động giúp ông một chút, chắc là chỉ vài ngày thôi.

Lý Quốc Hoa thản nhiên nói, đối với việc nói khích kia lại không có chút phản ứng nào, loại kỹ xảo này quá bình thường, muốn làm cho mình cùng chung mối thù thì cũng phải tiến hành cùng lúc.

Về chuyện ngừng kinh doanh để chỉnh đốn Lý Quốc Hoa cũng không lo, thành phố Lương Khê lớn như vậy Kim Đỉnh là khách sạn cấp năm sao, đến lúc cần dùng để tiếp đãi thì Thành ủy cũng suy xét phương diện này nên cũng sẽ không làm quá.

Vừa lúc đó ở ngoài cửa Hoàng Bảo cũng đi tới, hạ giọng nói:

- Chủ tịch thành phố, bên ngoài có người nhà Lý Diệu Tổ đến, có chút kích động muốn gặp ông, ông thấy sao?

Nghe được câu này, trong ánh mắt Lý Quốc Hoa thoáng hiện quá một tia khác lạ, nói với Quách Ngọc Long bên cạnh:

- Quách tổng, bây giờ lại có một cơ hội tốt.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Quách Ngọc Long, Lý Quốc Hoa mỉm cười nói:

- Quách tổng, ông suy nghĩ một chút, Lý Diệu Tổ là chết ở chỗ nào, Cục thành phố đột kích kiểm tra cũng là ép người ta nhảy lầu mà chết, chuyện lớn như vậy ở mức độ lớn cũng thể hiện một số công việc của cục Công an thành phố ở trong quá trình chấp pháp làm chưa cẩn thận, đúng chỗ, người nhà người chết có mấy câu oán hận lên chính phủ làm loạn lên một chút cũng là bình thường “Mạng người quan thiên” không thể chết vô ích như vậy.

Đây cũng là một ý tưởng vừa lóe lên của Lý Quốc Hoa, Nhiếp Chấn Bang cậu bây giờ không phải là rất vênh váo sao? Ngay cả chi thứ của nhà họ Lý cũng bức tử, tuy nói Lý Quốc Hoa cũng hiểu rõ dựa vào chuyện này để làm ầm ỹ thì hơn một nửa là không có kết quả gì, tuy nhiên nếu là có thể làm khó Nhiếp Chấn Bang một chút thì cũng không tệ lắm.

Tuy nhiên thủ đoạn thế này cũng không thể công khai được cho nên Lý Quốc Hoa mới giật giây Quách Ngọc Long ra mặt. Có sự ủng hộ về tài chính của Quách Ngọc Long thêm người nhà Lý Diệu Tổ phối hợp, từ bên ngoài tìm thêm vài người nhàn rỗi gây ra chút ầm ỹ thì cũng có thể làm Nhiếp Chấn Bang có thêm chút áp lực.

Nhìn vẻ do dự của Quách Ngọc Long, Lý Quốc Hoa lạnh nhạt nói:

- Quách tổng, có một số việc cần một chút quyết đoán, gan dạ và sáng suốt, do dự không phải là tính cách của ông. Chuyện Kim Đỉnh tôi sẽ chú ý, đợi ngày mai tôi lại cùng bí thư Phạm nói chuyện, các cậu dù sao cũng là người nộp nhiều thuế cho thành phố Lương Khê, việc kinh doanh tiếp theo cũng không phải vấn đề bản thân Kim Đỉnh, nhận thầu bên ngoài ông có thể ôm nhiều như vậy sao? Ông là đã gặp phải tai bay vạ gió rồi.

Nói đến nước này mà Quách Ngọc Long nếu vẫn không hiểu ý của Lý Quốc Hoa thì hắn cũng không thể tạo ra sản nghiệp lớn như vậy.

Địa vị của Quách Ngọc Long ở nhà họ Quách cũng khá xấu hổ, gọi là chi thứ nhưng cũng là họ hàng xa tới hơn năm đời, là do y tự đi lên, ở thương trường có chút địa vị rồi mới dần dần kéo lại gần, nhưng muốn nhà họ Quách ủng hộ y hết lòng thì cũng không thực tế lắm.

Quách Ngọc Long cũng hiểu rất rõ, chỉ có mượn cơ hội này “Xé da Hổ” thì cũng làm việc buôn bán của mình có lợi mà thôi, nếu không cũng sẽ không nịnh bợ Lý Quốc Hoa như vậy.

Ngiến răng một cái, Quách Ngọc Long gật đầu nói:

- Được, Hoa thiếu gia, chuyện này tôi theo sự sắp xếp của ông.

Lý Quốc Hoa gật đầu với Hoàng bảo, một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi đi vào rất nhanh, dáng người có chút to béo, mắt tam giác có vẻ rất đanh đá chanh chua, đi theo phía sau người phụ nữ này có mấy người đàn ông trung niên, nét mặt có chút giống người phụ nữ.

Vừa vào cửa, người phụ nữ khóc lóc nói:

- Hoa thiếu gia, anh phải đứng ra phân xử giúp Diệu Tổ nhà chúng ta, cái Cục Công an trời đánh làm Diệu Tổ nhà của chúng ta bị chết đáng thương như vậy lại còn muốn nói xấu anh ấy như thế, đây là muốn ỉa trên đầu nhà lão Lý chúng ta.

- Câm miệng!

Lý Quốc Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt trầm xuống, nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất nói:

- Hoàng Thu Nga, không cần ở trước mặt tôi diễn trò này, Lý Diệu Tổ có phải chơi gái chết hay không trong lòng cô biết rõ ràng, đường đường là một cán bộ cấp Cục phó, muốn đàn bà còn muốn đi chơi gái, cô cảm thấy cô không có trách nhiệm, chuyện này có thể với bên ngoài nhưng đến chỗ của tôi vẫn còn nói như vậy, coi tôi là kẻ ngu ngốc à?

Dừng một chút, Lý Quốc Hoa tiếp tục nói:

- Muốn tôi nói thì Lý Diệu Tổ chính là gieo gió gặt bão, chưa xử phạt kỷ luật Đảng anh ta coi như là anh ta chết ở ngôi trên rồi.

Nghe được câu này, Hoàng Thu Nga liền luống cuống, dừng khóc và không trả vờ oan ức, đứng lên nói:

- Hoa thiếu gia, Diệu Tổ dù sao cũng là người của nhà họ Lý, anh cũng không thể không quan tâm.

Lý Quốc Hoa cần chính là những lời này, lập tức mỉm cười nói:

- Hoàng Thu Nga, tôi cũng không có cách gì hay tuy nhiên ngài ngồi bên cạnh đây lại có thể chỉ cho cô cách làm, chuyện này làm tốt thì mẹ góa con côi nhà cô sống thoải mái nửa đời về sau cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Bình Luận (0)
Comment