Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 455

Nghe Thẩm Ngôn Thạc nói, lúc này Kiều Dịch Nhân cũng mỉm cười gật đầu nói:

- Được… cứ theo lời của Bí thư Thẩm đi. Dù thế nào, Bí thư Thẩm cũng cần giải thích với nhà họ Lý một chút. Ở mặt này tôi vẫn có thể lý giải được.

Lúc này Thẩm Ngôn Thạc cung đã thấy, với tác phong nhất quán của nhà họ Lý, ứng viên vào cục nhất định là không tới lượt mình. So với chuyện đó thì thà rằng tới Quốc hội là mặt trận Tổ quốc làm một công việc có tính chất an ủi còn hơn ở lại đây vật lộn. Đây mới là suy nghĩ bây giờ của Thẩm Ngôn Thạc.

Mình có thể đến được vị trí này đương nhiên là có sự giúp đỡ của nhà họ Lý. Nhưng cũng chỉ là tương đối. Ở vị trí này, Thẩm Ngôn Thạc đã làm rất nhiều chuyện vì nhà họ Lý, muốn nói là ai nợ ai cũng khó mà xác định được.

Cũng giống như Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trang Ái Quốc bây giờ, ở một mức độ nào đó mà nói thì Trang Ái Quốc thuộc Nhiếp hệ. Nhưng hiện giờ, bất kỳ gia tộc nào trong nước, thật sự có coi Trang Ái Quốc là người nhà họ Nhiếp không? Mặt dù trong vấn đề đối xử của Nhiếp lão gia với Trang Ái Quốc e là cũng công bằng và tương xứng, vì Trang Ái Quốc đã có được tư cách này.

Sau khi nói xong về công việc với Thẩm Ngôn Thạc, Kiều Dịch Nhân lập tức trở về Lương Khê. Đêm mồng mười tháng mười sẽ diễn ra buổi tiệc bế mạc long trọng tại quảng trường Đỗ Quyên của thành phố Lương Khê.

Ngày hôm sau, chính quyền và các nhân viên ở năm tỉnh phía đông cùng với đặc khu Đông Cảng đều lần lượt bay khỏi Lương Khê.

Buổi chiều ngày hôm đó, Tỉnh ủy Giang Bắc triệu tập hội nghị thường ủy đặc biệt. Hội nghị quyết định bãi miễn chức Ủy viên Thành ủy thành phố Lương Khê của Nhiếp Chấn Bang. Phó Bí thư cũng đệ trình lên Hội đồng nhân dân thành phố Lương Khê để bãi miễn chức vụ Chủ tịch Lương Khê của Nhiếp Chấn Bang.

Văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm này giống như một cơn gió, trong nháy mắt đã thổi tung cả quan trường Giang Bắc. Không ít người đều nhắm đến Lương Khê. Chức Chủ tịch thành phố Lương Khê chính là thứ mà mọi người đều mơ ước.

Ngay sau đó, một số văn kiện miễn nhiệm khác cũng khiến cho Giang Bắc nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Tỉnh ủy quyết định, Phó Bí thư Thành ủy thành phố Lương Khê Chu Trác Chân được đề cử làm Phó Chủ tịch của thành phố Lương Khê, quyền Chủ tịch. Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Hoàng Giang được bổ nhiệm làm Phó Bí thư Thành ủy, không kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm ủy ban chinh trị pháp luật. Triệu Tân Thiên được đề cử làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố. Nguyên Chủ tịch thành phố Tư Sa Ninh Trí Viễn được bổ nhiệm là Ủy viên thành ủy thành phố Lương Khê, Ủy viên thường vụ….

Một loại hành động này là dựa theo yêu cầu của Nhiếp Chấn Bang. Chỉ có một điểm duy nhất chính là trong lúc Trần Nhạc ở đây cũng chưa được lên chức Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật. Đây cũng là điều tất nhiên. Trần Nhạc là người mà Lý Quốc Hoa trực tiếp chịu trách nhiệm về sự sụp đổ của Lý Quốc Hoa, hơn nữa hiện giờ Trần Nhạc hiện giờ đã là Phó giám đốc sở. Với tuổi tác và năm kinh nghiệm công tác của Trần Nhạc, muốn lên nữa cũng có thể tìm được một số lý do để ngăn cản.

Đương nhiên là sẽ không hoàn toàn như ý nguyện.

Sau khi một loạt các quyết định này được đưa đến các khu, Nhiếp Chấn Bang cũng đang thu dọn đồ đạc. Về phần công việc của mấy người Dịch Quân và Hoàng Húc Dương cũng không thuộc phạm vi quản lý của Tỉnh ủy. Trong chuyện này, tin chắc rằng cũng không phải là vấn đề. Phạm Thường Thắng từ trước tới nay đều là do Thẩm Ngôn Thạc sai đâu đánh đó, nên lúc này cũng không có khả năng lo liệu.

Đồ đạc của Nhiếp Chấn Bang rất ít, cũng rất đơn giản. Một vài quyển sách về kinh tế đất nước với các chính sách công của nhà nước, hai bộ quần áo để thay nhau, đó là toàn bộ tài sản ở trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang.

Nhìn Hoàng Húc Dương có vẻ buồn bã, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:

- Sao vậy, Húc Dương. Nhìn vẻ mặt anh có vẻ không được tốt lắm.

Vẻ mặt Hoàng Húc Dương có chút phức tạp, thấp giọng nói:

- Chấn Bang, cảm ơn.

Lúc này, Hoàng Húc Dương lại nói chuyện với cương vị là một người bạn học. Ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng, đây là một lời cảm ơn đến Nhiếp Chấn Bang vì đã nhận mình làm thư ký.

Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, đặt quyển sách cuối cùng vào trong hành lý, rất tự nhiên, thoải mái đứng thẳng người đi tới cạnh Hoàng Húc Dương, vỗ vỗ vai Hoàng Húc Dương nói:

- Húc Dương, nói gì vậy? Đừng suy nghĩ nhiều. Tôi chọn anh đương nhiên là cũng có phần vì tình cảm bạn bè, nhưng chủ yếu vẫn là vì năng lực của anh. Chúng ta cùng tốt nghiệp, khả năng của anh tôi còn không hiểu rõ sao? Trước kia chỉ là anh chưa gặp được thời cơ để phát triển khả năng mà thôi. Những gánh nặng từ trước đến nay khiến anh luôn có cảm giác hoài nghi vào bản thân. Tôi không làm gì hết, tất cả đều nhờ sự cố gắng của anh.

Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang ngừng một chút rồi cười nói:

- Phía ban tổ chức đã tìm anh nói chuyện chưa?

- Rồi. Sáng nay đã nói rồi. Bí thư Đảng ủy thị trấn Đại Ngỗi của thành phố Tư Sa.

Hoàng Húc Dương gật gật đầu, trả lời.

Chức vụ này cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang hơi ngạc nhiên. Lần này Phạm Thường Thắng có vẻ hào phóng, còn cố tình thăng Hoàng Húc Dương lên nửa cấp, trực triệm đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy. Như vậy cũng rất tốt cho tiền đồ của Hoàng Húc Dương.

Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Thị trấn Đại Ngôi, không tệ, là một nơi tốt, giáp với nội thành. Lần này, thị trấn Đại Ngỗi nằm trong diện tích giải phóng mặt bằng để làm thành phố điện ảnh của Lương Khê. Đi Đại Ngỗi thì nhất định là sẽ rất nhiều việc. Phối hợp với các nhà đầu tư, làm tốt công tác giải phóng mặt bằng. Sau khi hoàn thành xong thành phố điện ảnh, các ngành nghề sẽ vào đây rất nhiều. Muốn phát triển dài hạn thì nên dựa vào tính bền vững. Sau này, có gì khó khan thì cứ đến tìm Chủ tịch, cũng có thể đến tìm đồng chí Trí Viễn và Tân Thiên. Tôi tin rằng anh sẽ có lúc một bước lên trời.

Nói xong những chuyện này, Nhiếp Chấn Bang nhấc hành lý lên, đi ra khỏi phòng làm việc, không có chút lưu luyến. Doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước, còn quan trường là sắt, cán bộ là nước. Đây là quy luật bình thường. Nói không có gì lưu luyến thì là nói dối. Đối với một thành phố phát triển như Lương Khê, kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang còn chưa được triển khai thì đã phải đi rồi, không thể không nói đây là một loại mỉa mai nhưng cũng rất vô lại. Đây là một điều hiển nhiên.

Dọc theo đường đi, các nhân viên đều từ trong phòng đi ra, đứng trên hành lang nhìn Nhiếp Chấn Bang, gật đầu chào. Nhân cách của Nhiếp Chấn Bang rất hấp dẫn, thật sự đã ảnh hướng tới những người ở đây. Đêm khuya, phòng làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố sáng đèn hầu hết đều là có sự tồn tại của Chủ tịch Nhiếp.

Dưới tầng, Dương Thanh Sơn đã đợi ở cửa, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, liền vội vàng ra mở cửa xe. Đây là lần cuối cùng Dương Thanh Sơn làm tài xế riêng cho Chủ tịch Nhiếp. Sau đó, Dương Thanh Sơn sẽ vào Cục công an thành phố để đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng của một chi đội trị an.

Chiếc xe chạy nhanh về phía sân bay của thành phố Lương Khê. Hiện giờ chỉ có hai tuyến đường được mở từ sân bay này. Một là từ Bắc Kinh đến Lương Khê, một là từ Lương Khê đến Nam Hải.

Hành trình của Nhiếp Chấn Bang là về thủ đô khoảng hai ngày trước, đợi tuyên bố bổ nhiệm của phía ban tổ chức Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang mới có thể đi tới tỉnh Phúc Kiến.

Khi quay lại đến sân bay đã là giữa trưa. Đi ra khỏi sân bay, hai người Dương Án Bang và An Na đều đứng ở cổng.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, công nàng Dương An Na này còn hưng phất khua khua tay, giống như đã lâu lắm không gặp vậy.

Vừa lên xe, Dương An Bang lá xe ở phía trước nói:

- Thằng nhóc này, dạo này chơi chiêu đó dọa tôi cả người toát mồ hôi lạnh rồi đấy. Cậu đúng là dám chơi thật. Cậu không phải là không biết nhà họ Lý, nổi danh là bao che. Nghe nói, lúc đó Lý lão gia tức đến hộc máu. Nhà họ Lý đã nói rồi, nhất định phải hạ bệ cậu đến cùng.

Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cười lạnh nói:

- Anh hai, sao em cảm thấy anh càng làm ăn lớn thì gan càng nhỏ đi thế. Lo nhiều quá, nhà họ Lý thì sao? Tức hộc máu thì sao? Sợ là cũng không sống được bao lâu nữa rồi. Thủ đô này, đất nước Trung Quốc này cũng không phải của một mình nhà họ Lý. Hạ em đến cùng? Cứ đến đây. Nhiếp Chấn Bang này mười sáu tuổi đã bắt đầu lăn lộn, chưa từng biết sợ cái gì cả.

Những lời này của Nhiếp Chấn Bang cũng vô cùng khí phách. Cô nàng An Na này cũng sắp làm mẹ rồi nhưng cũng hưng phấn vỗ tay, nói:

- Đúng đấy, anh hai. Đúng là thích chí khí của anh ấy, vô cùng uy phong. Lý Quốc Hoa đó cũng không tốt đẹp gì, gặp xui xẻo cũng đáng. Muốn động vào anh Chấn Bang, cũng không xem chúng ta có đồng ý hay không.

Dương An Bang cũng đành cười khổ. Gặp phải cô em gái và em rể cực phẩm này thì coi như là hiếm có trên thế gian rồi. Nếu không phải nhà họ Nhiếp còn có uy thế, hơn nữa thái độ của nhà họ Dương và nhà họ Đổng không rõ ràng thì sau khi Tổng Bí thư Viên lên tiếng áp chế, phó Bí thư Thẩm lại tới Lương Khê tham gia khai mạc diễn đàn khiến cho nhà họ Lý vô cùng lo lắng, thì có thể nhẹ nhàng như vậy sao?

Lập tức, Dương An Bang cũng cười nói:

- Thôi. Tôi không thể nói lại hai người được. Chấn Bang, lần này trở về, cha muốn gặp cậu.

Khu phía đông của thành phố hóa ra chính là khu nhà ở của Ủy viên Thành ủy.

Khi Dương Thắng Lợi ở thủ đô giữ chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố, ở đây cũng có rất nhiều nhà. Hơn nữa, vợ của Dương Thắng Lợi vẫn ở lại thủ đô công tác nên căn nhà này vẫn được giữ lại.

Lúc này, ở trong thư phòng, Dương Thắng Lợi đang ngồi trên ghế, nhìn Nhiếp Chấn Bang ngồi đối diện.

So với lần đầu gặp mặt, Dương Thắng Lợi có vẻ đã già đi rất nhiều.

Dù sao cũng đã sắp 70 rồi.

Sau một hồi im lặng giữa bố vợ và con rể, Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy nhạc phụ có vẻ vẫn không có ý định mở miệng, đành phải bất chấp nói:

- Cha, cha tìm con?

Nghe câu này của Nhiếp Chấn Bang, Dương Thắng Lợi gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong, trong lòng chửi: “ Thằng nhóc thối tha, còn tưởng là cậu không biết nói nữa chứ”.

Nhưng ngay lập tức lại trầm giọng nói:

- Nghe nói, con sắp đi Vọng Hải nhậm chức rồi. Chuyện này, con đã bàn với bác cả chưa?

Ở nhà họ Nhiếp, Nhiếp Quốc Uy là một nhân vật luôn bị các nhà giàu có ở thủ đô coi thường. Có một người cha như vậy, không biết mình nên thấy may mắn hay nên buồn. Còn về chuyện nhà họ Lý, Dương Thắng Lợi lại không nhắc tới. Chuyện cũng đã qua rồi, nhiều lắm cũng chỉ là đối thủ chính trị mà thôi. Với thân phận của Dương Thắng Lợi, thì sẽ không tham gia vào. Nhưng nếu thật sự muốn đấu, nhà họ Dương cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn con rể mình bị người ta ức hiếp.

- Nói qua một chút, hiện giờ chuyện của nhà con, cha cũng đã biết rồi. Hiện giờ bác cả chỉ tập trung cho công tác giáo dục tư tưởng cho quân đội. Chuyện của con, tự con có thể lo liệu được.

Nhiếp Chấn Bang cung kính.

Trong mắt Dương Thắng Lợi cũng thoáng có một tia tán thưởng. Nhiếp Quốc Đống chơi cũng thật đẹp. Đến nhiệm kỳ mới, e là cũng phải thấp hơn ông ta một chút rồi. Kế sách này có lẽ chính là từ tay thằng nhóc này mà ra. Năng lực của hai anh em nhà họ Nhiếp như thế nào, Dương Thắng Lợi đương nhiên là hiểu rất rõ.

Nhưng nghĩ đến chuyện tới Vọng Hải, Dương Thắng Lợi lại cau mày, trầm giọng nói:

- Chấn Bang này, lần này sau khi hết năm có lẽ cha sẽ về thủ đô, nhậm chức Bí thư Thành ủy. Lúc đó, chuyện ở Vọng Hải e là sẽ không đơn giản như con nghĩ đâu!
Bình Luận (0)
Comment