Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 506

Chính sách này nếu đặt vào vài thành phố trực thuộc trung ương có thể còn nói được, hoặc là đặt ở đặc khu Nam Hải hay đảo Hải Lê cũng được, nhưng thực hiện ở Vọng Hải thì cũng khó mà nói.

Rời đảo miễn thuế là thực sự miễn hoặc là giảm bớt các loại thuế quan, thuế giá trị gia tăng... cần trưng thu trên một số sản phẩm cần nhập khẩu, việc này đối với tương lai của Vọng Hải mà nói, là một loại thúc đẩy rất lớn. Ví dụ đặc khu HongKong tại sao được gọi là Thiên đường mua sắm cũng là bởi vì có tồn tại chính sách này, mua sắm ở đó rẻ hơn nơi khác rất nhiều.

- Chấn Bang, cậu có biết là đề án này đưa ra sẽ tạo lên sự chấn động trong cả nước không? Gặp phải sự phản đối chắc chắn rất lớn.

Kiều Dịch Nhân ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang hỏi.

Nhiếp Chấn Bang gật đầu, giọng điệu rất bình thản, nhưng trong lời nói và cử chỉ vẫn tỏ ra sự cung kính của mình với Kiều Dịch Nhân, sau đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc lần này sợ là Cổ Dân Phú sẽ điều nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương sang đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, sau đó vào khoảng tháng mười sẽ trở thành tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, còn Chủ tịch tỉnh tỉnh Phúc Kiến sẽ là vị trí trước mắt.

Đối mặt với người đứng thứ hai tương lai của tỉnh Phúc Kiến nhất định phải tôn trọng và duy trì một quan hệ tốt đẹp.

- Bí thư Kiều, tục ngữ nói: Mang ngọc mắc tội, đề án này tôi cũng biết có thể sẽ có không ít sự phản đối, Lý gia sẽ đứng ra phản đối đến cùng, nhưng tôi vẫn muốn thử một chút, ông hãy nghe tôi nói lý do của tôi một chút

Nhiếp Chấn Bang rủ rỉ nói.

Nhiếp Chấn Bang cũng giải thích:

- Bí thư Kiều, sở dĩ suy nghĩ tới đề án này chủ yếu vẫn là nghĩ đến sự phát triển của bản thân thành phố Vọng Hải, bây giờ sau vụ án buôn lậu Á Hải, kinh tế của thành phố Vọng Hải chắc chắn không thể tránh khỏi sự suy thoái, trước kia sự phát triển kinh tế của thành phố Vọng Hải, dựa quá nhiều vào tập đoàn Á Hải, lãnh đạo thành ủy trước của thành phố Vọng Hải dốc sức nâng đỡ và có chính sách thiên vị cho tập đoàn Á Hải làm cho kinh tế của thành phố Vọng Hải xuất hiện một sự phát triển bất thường.

Kiều Dịch Nhân gật đầu rất đồng tình, sau khi vụ án Á Hải thì các chỉ tiêu kinh tế của thành phố Vọng Hải cũng đi xuống rõ rệt, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu, thêm mấy tháng nữa thì loại biểu hiện này càng nghiêm trọng hơn, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bản thân mình lại nghĩ đến chuyện đưa Nhiếp Chấn Bang lên cấp Thứ trưởng.

Năng lực làm kinh tế của Nhiếp Chấn Bang nổi tiếng cả nước, tuy rằng ít tuổi nhưng cũng là người thích hợp nhất.

Trầm ngâm một chút, Kiều Dịch Nhân cũng gật đầu nói:

- Cái rời đảo miễn thuế kia và sự phát triển của Vọng Hải có liên hệ tất yếu gì sao?

Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:

- Sự phát triển kinh tế của thành phố Vọng Hải như bây giờ không dùng nhiều sức lực, muốn đảo ngược lại thì nhất định phải tốn không ít thời gian, thậm chí là thời gian năm, mười năm thay đổi được. Năm đó ký kết hiệp nghị Đông Kinh quảng trường làm cho kinh tế của Đông Doanh liền bị giảm thời gian mười năm, tới bay giờ đã trải qua mười năm cũng chỉ khôi phục lại một chút. Thành phố Vọng Hải tuy rằng không đến mức như vậy, nhưng thời gian năm đến bảy năm là chắc chắn, mục đích tôi suy tính là bắt đầu từ ngành du lịch, kết hợp đặc điểm vị trí và tài nguyên du lịch của Vọng Hải, đem thành phố Vọng Hải tạo thành một điểm du lịch của cả nước, lấy kinh tế du lịch để thúc đẩy phát triển tổng thể các hạng mục kinh tế của thành phố Vọng Hải.

Kiều Dịch Nhân nhướn mày, phát triển du lịch, hiện nay cả nước không ít địa phương cũng đang suy nghĩ đến kinh tế du lịch, đây là một biện pháp tốt.

Nhưng chính sách rời đảo miễn thuế dính dáng quá lớn, ảnh hưởng rất rộng thực sự không thực tế. Nếu như là ở đảo Hải Lê thì còn có tính chất thực tiễn rất lớn, nhưng đối với Vọng Hải, đối với bất kỳ một tỉnh nào trong nước đều không thích hợp.

Nhiếp Chấn Bang rất mạnh dạn, điều này Kiều Dịch Nhân biết từ lâu, trước kia ở thành phố Tân Lê, ở thành phố Lương Khê đều như vậy, bây giờ ở Vọng Hải đưa ra một đề án này cũng là rất bình thường.

Nghĩ đến đây, Kiều Dịch Nhân trầm ngâm nói:

- Trừ cách này còn có cách gì khác thúc đẩy việc khôi phục kinh tế thành phố Vọng Hải không?

Nhiếp Chấn Bang cười khổ, gật đầu nói:

- Cách làm không phải không có, tuy nhiên tôi thấy cách đó rất có thể càng khó thực hiện so với đề án này. Nếu lần này chính phủ có kế hoạch giúp đỡ, thúc đẩy kinh tế thành phố Vọng Hải, cũng có thể tin là trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng vực kinh tế của thành phố Vọng Hải lên.

Nghe câu nói Nhiếp Chấn Bang, Kiều Dịch Nhân cười ôm nỗi khổ, kế hoạch này nghe rợn cả người, “Chính phủ giúp đỡ” Kiều Dịch Nhân rất hiểu “giúp đỡ” trong miệng Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không là một loại hạng mục nhỏ, nếu nói trên số liệu thì ít nhất là kế hoạch khổng lồ mấy chục tỷ thậm chí là hơn nghìn tỷ, đúng là khó thực hiện.

Nghĩ đến đây, Kiều Dịch Nhân trầm ngâm nói:

- Chấn Bang, kế hoạch này tôi thấy tạm thời tiến hành thảo luận ở trong đoàn đại biểu trước đi.

Ngày mùng chín tháng ba, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc đã mở được bốn ngày, trong lúc đó hội nghị đã bầu cử Viện trưởng Toà án Nhân dân Tối cao Kim quốc và Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, ngoài ra cũng bầu ra Thủ tướng nội các Chính phủ cũng đưa ra danh sách Phó Thủ tướng nội các Chính phủ, Lãnh Vân Phi trở thành Phó Thủ tướng thứ nhất của nội các Chính phủ, việc này là vì sự chuẩn bị cho Đại hội Đảng toàn quốc mở ra vào tháng mười tới.

Sáng ngày mùng chín tháng ba Thủ tướng Vân Ba đến đoàn đại biểu tỉnh Phúc Kiến, ở trong phòng khách Mân Nam của tòa nhà đại hội Thủ tướng Vân Ba sau khi nghe đoàn trưởng đoàn đại biểu Trần Nhân Thanh báo cáo công việc, thủ tướng Vân vô cùng khen ngợi đoàn đại biểu tỉnh Phúc Kiến và cũng tham gia thảo luận một số đề án.

Nhiếp Chấn Bang cùng vài vị đại biểu Hội đồng nhân dân trình bày ý kiến về việc xây dựng chính sách rời đảo miễn thuế ở thành phố Vọng Hải, hợp nhất khu bảo lưu thuế nhập khẩu thành lập cảng mới Vọng Hải, quả nhiên giống như Kiều Dịch Nhân đã đoán trước đề án này không chỉ ở hội nghị Quốc hội mà ngay trong đoàn đại biểu tỉnh Phúc Kiến cũng tạo ra sự tranh luận rất lớn, thậm chí có đại biểu còn đưa ra nghi ngờ.

Sau khi ở thành phố Vọng Hải xảy ra vụ án buôn lậu của tập đoàn Á Hải lớn như vậy mà lại thực thi chính sách rời đảo miễn thuế liệu có tạo ra sự hiểu lầm cho phần lớn dân chúng hay không, ngoài ra việc giám sát và thực thi chính sách rời đảo miễn thuế cũng là vấn đề quan trọng nhất và không thể bỏ qua. Thậm chí, có một số đại biểu cực đoan còn nêu ra nếu thực thi chính sách liệu thành phố Vọng Hải lại có thể xuất hiện một vấn đề hoàn toàn mới tính nguy hại có khi còn lớn cả tập đoàn Á Hải hay không, nghe đến đó Nhiếp Chấn Bang biết đề án này của mình đến đây coi như chấm hết.

Buổi chiều, lại tiếp tục chia tổ để thảo luận, đây là chương trình của hội nghị Hội đồng nhân dân, trong thời gian hội nghị tất cả nhưng hội nghị tập thể, hội nghị theo nhóm lớn nhỏ đều không thể thiếu, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng bận tối mắt.

Vào thời điểm đó Kiều Dịch Nhân dẫn tới một người trung niên tuổi chừng hơn bốn mươi đến, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Kiều Dịch Nhân liền giới thiệu:

- Chấn Bang, giới thiệu với cậu đây là đồng chí Lưu Nhân Thiên thư ký riêng của thủ tướng Vân.

Thư ký riêng trước của thủ tướng Vân thì Nhiếp Chấn Bang biết, bây giờ xem ra thủ tướng Vân sắp về hưu nên để cho người thư ký riêng đi theo nhiều năm ra ngoài làm việc, đây cũng là chuyện bình thường.

Dù vậy thời điểm này Lưu Nhân Thiên có thể vào đảm nhiệm thư ký riêng của thủ tướng Vân cũng chứng minh rõ là không tầm thường, đây gọi là: Lạc Đà gầy còn lớn hơn ngựa, hơn nữa thủ tướng Vân bây giờ vẫn còn đương chức. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không dám chậm trễ, mỉm cười nói:

- Lưu chủ nhiệm, xin chào.

Lúc này thái độ của Nhiếp Chấn Bang tỏ ra bình thản và vừa phải, không tỏ vẻ nịnh hót, cũng không kiêu căng, Lưu Nhân Thiên nhìn cũng thầm khen ngợi, trong đám con ông cháu cha tuy có không ít bọn ăn chơi trác tang nhưng nói về bồi dưỡng đạo đức thật hết chỗ chê.

Lập tức, Lưu Nhân Thiên cũng mỉm cười nói:

- Nhiếp Chủ tịch thành phố khách sáo rồi, đi cùng tôi đi, Thủ tướng muốn gặp cậu.

Chỗ phòng làm việc của nội các Chính phủ này Nhiếp Chấn Bang không phải là tới lần đầu tiên, lần trước lúc khủng hoảng tài chính HongKong bản thân cũng đã tới chỗ này.

Lần này lại đến cũng có chút xúc động, Lưu Nhân Thiên sau khi đi vào không đến hai phút liền đi ra, nhỏ giọng nói:

- Nhiếp Chủ tịch thành phố, Thủ tướng gọi cậu vào.

Khi vào văn phòng, Thủ tướng Vân Ba đi tới chỗ máy đun nước rót cho Nhiếp Chấn Bang một chén trà nóng, hành động này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình, Thủ tướng đích thân rót trà chính là một vinh dự lớn lao, cũng thể hiện ra một thái độ của Thủ tướng.

Thủ tướng Vân bây giờ kìm chế ngôn ngữ của mình rồi chậm rãi nói:

- Chấn Bang, về việc làm thí điểm rời đảo miễn thuế ở thành phố Vọng Hải sợ là không được.

Lúc này Thủ tướng Vân nói thẳng vào vấn đề, thấy thái độ của Nhiếp Chấn Bang sau khi nghe cũng không tỏ vẻ sợ hãi bộ dạng, thủ tướng Vân rất hài lòng, không quan tâm hơn thua đó mới là một cán bộ lãnh đạo đủ tư cách, mới là tố chất bình tĩnh cần có.

Thủ tướng Vân nói tiếp:

- Ngoài ra, đồng chí Dịch Nhân cũng đã nói với tôi về chuyện của Vọng Hải, kế hoạch kích thích kinh tế thành phố Vọng Hải giai đoạn này trong vòng một nhiệm kỳ sợ là khó có thể thực hiện, chuyện này còn phải đến chính phủ khóa sau đi xử lý, cho nên về trước mắt cục diện rối rắm này của Vọng Hải còn phải dựa bản thân các cậu. Có lòng tin hay không?

Trong lòng Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trầm tư, trong trí nhớ của mình, sau vụ Á Hải thì thành phố Vọng Hải lặng ngắt, trong bản tin Quốc gia Vọng Hải cũng xuất hiện rất ít, mục đích của trung ương muốn để Vọng Hải xử lý lạnh một thời gian ngắn. Dù sao, là một trong năm đặc khu quốc gia mở ra đầu tiên, tai tiếng của Vọng Hải có quan hệ đến đất nước nên xử lý lạnh là đương nhiên, mặt khác sợ cũng là kết quả của đấu tranh phe phái.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói:

- Thủ tướng, những lời nói rỗng tuếch tôi sẽ không nói, cục diện thành phố Vọng Hải đang ở trong hoàn cảnh rất gian nan, tuy nhiên, cuối cùng Vọng Hải dù sao ở đây cũng có ưu thế chính sách, tôi nghĩ, chỉ cần tìm đúng hướng thì việc phát triển cũng không khó.
Bình Luận (0)
Comment