Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 90

Địa khu Tây nam.

Bên trong rừng rậm á nhiệt đới nguyên thủy rậm rạp.

Lúc này có hai binh lính mặc đồ võ trang rất lanh lẹ chạy qua. Đi đầu là một gã thượng tá, đột nhiên ngồi xổm người xuống, rồi phất tay ra hiệu cho phía sau ngừng lại.

Trên mặt đất phía dưới một lùm cây, có một tàn thuốc, thượng tá vân vê mẩu tàn thuốc, ánh mắt nhìn về phía trước cười lạnh nói:

- Tên nhóc này được, nếu tên nhóc Tần Lãng này không có thói quen xấu là hút thuốc, chỉ sợ cũng tìm không thấy mấy cậu ta rồi.

Cầm đầu chính là Diêu Viễn, đây là một chuyến huấn luyện dã ngoại đường dài của đại đội đặc chủng trực thuộc quân khu Tây Bắc. Từ cuối năm 87, sau khi khôi phục chế độ quân hàm, Diêu Viễn được trao tặng quân hàm thiếu tá. Đầu năm 90, doanh trại trinh sát ban đầu trực thuộc quân khu lúc này cũng đã hoàn toàn thay đổi thành đại đội đặc chủng. Thân là tiểu đoàn trưởng, Diêu Viễn tự nhiên cũng được thăng lên, quân hàm từ trung tá trực tiếp lên thượng tá. Vì đội đặc chủng thuộc biên chế quân đoàn, Diêu Viễn xem như gặp vận may rồi.

Thời gian ba năm đã nhanh chóng trôi qua.

Phảng phất như Nhiếp Chấn Bang từ nay về sau sẽ biến mất hoàn toàn vậy. Tới cuộc thì của mỗi học kỳ, đều là do ông cụ thông qua biện pháp riêng của mình để lấy bài thi trực tiếp từ Đại học thủ đô, sau đó để cho chuyên gia cầm đưa thẳng đến tận quân khu Tây Bắc, cho Niếp Chấn Bang tiến hành cuộc thi.

Bốn năm đại học, còn hơn nửa năm nữa là sẽ tốt nghiệp. Mấy năm nay là mấy năm có sự thay đổi bất ngờ nhất. Từ khi Niếp Chấn Bang lặng lẽ đi nhập ngũ, mâu thuẫn giữa hai phe phái có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.

Rốt cuộc, cái mâu thuẫn này, ở năm trước đã hoàn toàn bạo phát. Đồng chí Nam Tầm, ra tay quyết đoán, toàn bộ quân đội đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Quân khu thủ đô được điều động, tiến hành xử lý một cách rất nghiêm túc những giai cấp tư sản có trào lưu tư tưởng tự do hóa nghiêm trọng.

Cuối cùng đồng chí Húc Nhật đã phải ảm đạm từ chức. Sau khi thủ trưởng số 1 lên chức, đồng chí Nam Tầm cũng rời chức vụ Chủ tịch Quân ủy.

Cùng lúc đó, với vị thế là lực lượng trung kiên của phái cải cách, Niếp gia và Dương gia đều chiếm được lợi ích rất lớn. Dương gia lấy Dương Thắng Lợi làm đại biểu. Dương Thắng Lợi đã như nguyện ước lại được tiến thêm một bước nữa, theo Ủy viên Thường vụ Thành ủy thủ đô, Phó chủ tịch thường trực Ủy ban Nhân dân thành phố, thuyên chuyển công tác đến tỉnh Giang Nam đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy, quyền Chủ tịch tỉnh, và cũng trong đầu năm nay, tại đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân đã thuận lợi được tuyển chọn làm Chủ tịch tỉnh.

Bên Niếp gia có Niếp Quốc Đống, với năng lực xuất sắc đã nhận được sự tán thưởng của thủ trưởng số 1, được điều nhiệm làm Tư lệnh viên Quân khu Thủ đô, quân hàm được thăng lên Thượng tướng.

Niếp Quốc Uy cũng từ vị trí Phó bí thư Thành ủy, trực tiếp được điều nhiệm đến tỉnh Yến Bắc đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, xem như vào hàng ngũ lãnh đạo cấp tỉnh bộ.

Trải qua ba năm phát triển, tập đoàn Ốc Gia, dưới sự dẫn dắt của thiên tài kinh doanh Dương An Bang, thời điểm đầu năm 88 tập đoàn Ốc Gia đã giúp đỡ cho công ty ô tô thủ đô và công ty Mercrdes-Benz của Đức liên hệ với nhau. Sau khi công ty Mercrdes-Benz xem xét nơi sản xuất hoàn toàn mới của công ty ô tô thủ đô, cùng với nguồn tài chính đầy đủ do phía tập đoàn Ốc Gia cung câp, lại trải qua một thời gian đàm phán kịch liệt, dưới sự chỉ thị của Niếp Chấn Bang, Dương An Bang đã không nhường một bước, cuối cùng hai bên đã đạt được hiệp nghị. Do đó, với việc ô tô thủ đô cung cấp nơi sản xuất mới và khoản tài chính 10 triệu đô la Mỹ đầu tư bên ngoài vào thương hiệu của công ty Mercrdes-Benz thủ đô mới được thành lập, sẽ chiếm 51% cổ phần.

Sau khi nghe được tin tức này, Niếp Chấn Bang thật có hơi sửng sốt. Thật không ngờ, quán tính của lịch sử vẫn là khiến cho hai công ty này hợp tác cùng nhau, điều bất đồng đó chính là thời gian lên trước mười năm mà thôi.

Siêu thị Ốc Gia cùng chuỗi cửa hàng đồ điện Quốc Mỹ trong phạm vi cả nước đã hoàn toàn mở rộng. Tại các tỉnh cùng với một vài thành phố lớn cấp huyện trên cả nước, siêu thị Ốc Gia trước mắt đã khai trương tổng cộng lên đến 150 cửa hàng, nếu chia đều thì khoảng chừng 3 cái trên một thành phố. Đồ điện Quốc Mỹ cũng như vậy. Mà năm nay, theo cái chính sách cải cách mở rộng này dần dần lan rộng và được chấp nhận hẳn, Dương An Bang cùng Hoàng Quang Ngọc đã bừng bừng khí thế chuẩn bị trong năm nay sẽ mở rộng toàn diện trên tất cả các thành phố cấp ba trong cả nước và hoàn thiện mạng lưới buôn bán.

Ở bên kia Liên Xô

Khi đồng chí Yeltsin lại một lần nữa được bổ nhiệm, sự công kích của Yeltsin đối với nền chính trị của Gorbachev đã đạt đến một xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.

Đồng chí Gorbachev dưới sự thúc ép của Yeltsin, ở thời điểm đầu năm đã bắt đầu cải cách. Và cũng trong ngày 14 tháng 3, ông ta chính thức được bầu làm Tổng thống Liên Xô. Đây cũng chính là vị Tổng thống đầu tiên trong lịch sử Liên Xô. Nhưng, loại cải cách này cũng không thành công, ngược lại làm gia tăng sự rung chuyển cục diện chính trị Liên Xô.

Lúc này, Lý Lệ Tuyết bên này cũng đã tập hợp được một số vốn lớn đến nỗi phải dùng tỷ để đếm. Chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi, cô đã thu mua mẫu máy móc công nghiệp tiên tiến nhất Liên Xô, ngay cả mẫu xe tăng chủ chốt T80 cùng với các hạng số liệu, tư liệu của hàng mẫu mà Liên Xô Kiev cũng cấp đều bị Lý Lệ Tuyết thu nạp cả. Lúc này, theo sự rung chuyển của cục diện chính trị ở Liên Xô tiến thêm một bước, đây đúng là thời điểm để rút khỏi Liên Xô rồi.

......

Mà hiện tại, tận sâu bên trong rừng rậm nguyên thủy, ba người Niếp Chấn Bang, Tần Lãng, Hùng Trường Quý đang tụ tập cùng một nơi, trên người mặc quần áo màu xanh lục dùng để ngụy trang, không có bất kỳ dấu hiệu quân đội và quân hàm nào, trên mặt đều thoa vệt sáng.

Trong tay Niếp Chấn Bang cầm súng bắn tỉa 79, đây là loại súng bắn tỉa do quốc nội sản xuất mô phỏng theo SVD của Liên Xô chế tạo.

Hùng Trường Quý cúi người sát với mặt đất, lỗ tai cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền đến trên mặt đất, đây là khả năng bẩm sinh của Hùng Trường Quý. Trong hoàn cảnh phức tạp như thế này, hắn có thể dễ dàng phân biệt được các loại âm thanh khác nhau.

Sau một lúc lâu, Hùng Trường Quý đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Lúc này, huấn luyện viên đang đuổi đến, cách chúng ta tối đa một km, nhất định phải chạy nhanh lên.

- Má ơi, Huấn luyện viên này là cẩu à, mũi thính như vậy, bảy ngày liền mà vẫn luôn luôn bám sát được đằng sau cái mông của chúng ta. Đi thôi.

Tần Lãng chán nán vứt bỏ tàn thuốc, lập tức hùng hổ đứng lên.

Nhìn bộ dạng này của Tần Lãng, Niếp Chấn Bang khẽ cau mày. Tên Tần Lãng này trời sinh là để làm quân nhân. Có sự thông minh của quân nhân nơi thành phố, cũng có sự chấp nhất của người quân nhân ở nông thôn. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, tính cách Tần Lãng trời sinh đã không chịu an phận, nóng vội thái quá. Người như vậy chỉ có thể ở trong hoàn cảnh phù hợp với chính mình, một khi gặp bất trắc rất có thể khiến Tần Lãng đi vào con đường cực đoan.

Lập tức, Niếp Chấn Bang đứng lên nhìn Tần Lãng nói:

- Thái dương, tiểu tử cậu đừng hút thuốc lá nữa. Dọc theo con đường đến đây, huấn luyện viên đuổi theo được chính là do đầu thuốc lá của cậu đó. Nếu đã chỉ còn lại ba ngày, lần này chúng ta phải nghiêm túc rồi.

Thái dương là tên hiệu của Tần Lãng, khi Thái Dương xuất hiện, thời tiết nhất định sáng sủa. Lúc này Tần Lãng cũng hơi ngượng ngùng, hút thuốc là một trong những sở thích không quá nhiều của Tần Lãng, nhưng hiện giờ, nó đã trở thành nhược điểm của Tần Lãng, bản thân cậu ta cũng hiểu được điều này.

Ban đầu, hai bên không xuất hết toàn lực, giờ phút này, thấy huấn luyện viên Diêu Viễn bắt đầu thật sự rồi, Tần Lãng cũng gật gật đầu.

Nhìn hai người Tần Lãng và Hùng Trường Quý, Niếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Đi thôi, để lại tàn thuốc cuối cùng cho Huấn luyện viên đi.

Ba ngày, chỉ trong thời gian ba ngày, Diêu Viễn mang theo một đội quân triển khai bao vây chặn đánh ba người, trên đường còn giao chiến mấy lần, Tần Lãng cũng bị thương nhưng cuối cùng ba người Nhiếp Chấn Bang vẫn kiên trì được.

Đến chung điểm của cuộc huấn luyện trong rừng lần này, giờ phút này, Diêu Viễn đang nghiêm túc đứng chờ đợi, trên mặt không có bất kỳ sự tức giận hay buồn bã, cũng không có ai vì thua ba người Niếp Chấn Bang mà có bất cứ cảm xúc nào cả.

Nhìn ba người Niếp Chấn Bang đi ra khỏi rừng cây, Diêu Viễn cũng tiếp đón, ôm chặt ba người lập tức nói:

- Chúc mừng các cậu, từ hôm nay trở đi, các cậu đã thành công.

Nói xong, Diêu Viễn nhìn Niếp Chấn Bang, trong ánh mắt một ít tiếc hận cùng không tha. Một lúc lâu sau, Diêu Viễn trầm giọng nói:

- Niếp Chấn Bang, cậu là một binh sĩ giỏi. Đợi một thời gian nữa, không thể phủ nhận rằng, cậu còn có một không gian rất lớn để trưởng thành, điều này Hùng Trường Quý và Tần Lãng đều kém hơn. Nói thật, tôi không nghĩ sẽ để cậu đi nhưng đây là lệnh của thủ trưởng quân khu, tôi không thể không chấp hành và phục tùng được. Chấn Bang, lệnh xuất ngũ của cậu đã được gửi tới đại đội rồi.

Nhìn Niếp Chấn Bang, Tần Lãng và Hùng Trường Quý đều ngẩn cả người. Giờ phút này, Hùng Trường Quý buồn bực không nói gì chỉ ngồi xổm xuống, Tần Lãng thì vọt lên nắm lấy cổ áo Niếp Chấn Bang giận dữ hét:

- Thái Tử, tên ẻo lả này, cậu làm lính đào ngũ à. Chúng ta là binh lính tinh nhuệ nhất làm sao có thể xuất ngũ chứ. Điều này không thể nào có được, cậu là lính đào ngũ, tôi khinh thường cậu.

Thái Tử, là cách gọi đối với Niếp Chấn Bang. Trong tổ ba người này, cùng với trong tiểu đội đặc chủng tác chiến mười người. Bình thường Niếp Chấn Bang luôn trong vai trò người chỉ huy, các chiến hữu lấy tên hiệu cho Niếp Chấn Bang là Thái Tử, điều này có nghĩa là trong toàn đội đều tôn kính hắn, hắn là bộ não của toàn đội.

Chỉ có điều, tất cả mọi người không biết, điều này không chỉ tên hiệu mà là sự thật.

Niếp Chấn Bang cười khổ, cái tin xuất ngũ này, quả thật làm cho hắn bất ngờ. Thật không ngờ, gia tộc chưa thông báo gì cho hắn mà đã sắp xếp để cho hắn xuất ngũ rồi.

Nhưng lúc này Niếp Chấn Bang cho dù có nhiều bất mãn nhưng cũng không thể nói ra, chỉ phải nhìn hai người cười khổ, dùng tay vỗ vỗ vai bọn hắn, trầm giọng nói:

- Thái Dương, chúng ta là anh em, là anh em đúng không? Chúng ta đã từng chung vai vác súng với nhau đấy. Người anh em.
Bình Luận (0)
Comment