Chương 1022: Bắt buộc đuổi học
- Không có lỗi?
- Đúng ạ!
- Lại còn không có lỗi?
Câu đầu tiên là Nhiếp Chấn Bang hỏi, kế đó là Đổng Trị Bình trả lời, câu cuối là Đổng Uyển nói.
Cứ cướp lời loạn cả lên, Đổng Uyển tức giận đến run cả người đứng bật dậy, trước giờ Đổng Uyển luôn cực kỳ nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái theo kiểu “Thương cho roi cho vọt”.
Là người từng trải đất thủ đô, Đổng Uyển hiểu rất rõ kẻ nào là phường ăn chơi trác táng, cho nên trước giờ Đổng Uyển vẫn dạy bảo Đổng Trị Bình hết sức nghiêm khắc, hơn nữa hoàn cảnh gia thế khá đặc biệt, có một số việc không thể để lộ ra ngoài nên thân phận của Đổng Trị Bình cũng chỉ có một số người biết đến còn đa phần thì không.
- Chẳng lẽ thằng bé này đến tuổi ngỗ ngược rồi sao?
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang trầm tư.
Sự tình vẫn chưa kết thúc ở đó, bên này Đổng Trị Bình vừa mới nói xong thì Nhiếp Phán Phán bên cạnh cũng bướng bỉnh ngẩng đầu lên nói:
- Đúng, anh con nói đúng, bọn con không có lỗi!
Nhiếp Văn Văn cũng a dua:
- Bọn con đúng là không có lỗi mà!
Chuyện lớn rồi, ba người đám Đổng Uyển lúc này đều cùng chung suy nghĩ, đứng bật dậy cả, trông như nhà sắp có bão.
Nhiếp Chấn Bang vội chạy ra đứng trước ba đứa nhỏ, ngăn ba bà mẹ đang hùng hổ lại mà rằng:
- Bình tĩnh, bình tĩnh, cả ba người bình tĩnh một chút, dù là ở đơn vị hay trong nhà thì bậc trưởng bối vẫn phải giữ tác phong, nếu bọn nhỏ kiên trì quan điểm của chúng thì cũng không thể trấn áp bằng cường quyền được. Dù sao cũng phải cho bọn nó một cơ hội mở miệng nói chuyện phải không? Cứ áp chế, can thiệp thô bạo như vậy thì dù chúng có nhận sai cũng sẽ không tâm phục, có phải không nào?
Ba người phụ nữ này cũng không phải chưa học qua sách vở, tuy rằng nghiêm khắc trong giáo dục nhưng cũng không phải chuộng đòn roi dạy con, trầm ngâm một chút, ba người đều ngồi xuống, ánh mắt của Đổng Uyển vẫn hết sức nghiêm khắc, nhìn Đổng Trị Bình nói:
- Nhiếp Trị Bình, anh nói đi, các anh chị dựa vào cái gì mà cho rằng mình đúng.
Trong sổ hộ khẩu là theo họ mẹ lấy tên Đổng Trị Bình, nhưng ở nhà bình thường vẫn quen gọi là Nhiếp Trị Bình.
Không đợi Đổng Trị Bình mở miệng, Nhiếp Chấn Bang vừa cười vừa nói:
- Uyển nhi, em xem, quỳ như thế thì dễ gì nói chuyện, sẽ tạo cho nó cảm giác bị chèn ép, cho nó ngồi lên rồi hẵng nói đi.
Lời vừa dứt, An Na bên cạnh cũng trừng mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang, cười mắng:
- Anh đấy, cứ sắm vai người tốt của anh đi, sau này nuôi được ba đứa con ông cháu cha thì anh đi mà lo hậu quả, cha hiền mẹ nghiêm, anh sắp xếp hay quá còn gì.
Nói là nói như vậy nhưng An Na vẫn gật đầu bảo:
- Ngồi dậy cả rồi nói, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hôm nay mà ba đứa không trình bày rõ được căn nguyên thì phải chịu phạt đủ bài cho mẹ.
Trong gia đình đặc thù nên ba đứa nhỏ đều biết rõ là ba bà mẹ chúng rất biết giữ lời.
Ba đứa đều đứng lên rồi ngồi xuống một bên, nhìn nhau một cái rồi hai đứa em lại nhìn Nhiếp Văn Văn.
Nhiếp Văn Văn quay sang phía cha mẹ nói luôn:
- Chuyện hôm nay căn bản là không trách được Trị Bình và Phán Phán, đợt này nhà trường cho nghỉ nhưng thầy giáo lớp hai em cứ ép chúng nó phải học thêm giữa hè, Trị Bình thì không nói gì nhưng Phán Phán không muốn nên bảo với thầy. Ông thầy kia thật mất dạy, chẳng những nói nhà mình không có tiền mà còn sĩ diện cho con cái vào học trường quý tộc mà còn quá quắt dọa rằng sẽ lênh bắt buộc đuổi học Phán Phán, Trị Bình chướng mắt nên đứng lên nói vài câu, ông thầy kia lại càng quá đáng, nhục mạ Trị Bình là đồ mất dạy, vậy nên mới đánh nhau.
Nghe xong những lời này, mấy người lớn trong nhà đều yên lặng, ba bà đều hiểu rõ tính cách của Đổng Trị Bình, nhất là Đổng Uyển, đây là đứa con cô rứt ruột đẻ ra, tính cách trầm ổn, không nhiều lời, rất hướng nội. Nhưng Đổng Uyển cũng hiểu rất rõ, nó là đứa duy nhất phải sửa họ nên Đổng Trị Bình phải chịu thêm gánh nặng rất lớn từ các bậc trưởng bối trong nhà, đây là nỗi ấm ức trong lòng đứa nhỏ này, ông thầy kia lại ăn nói quá quắt như vậy thì chẳng phải là đang kích động nó sao? Nhất thời bị kích động thì đây cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng ngoài mặt thì không thể nói như vậy, Đổng Uyển vẫn giữ sắc mặt hết sức nghiêm túc, nhìn Đổng Trị Bình nói:
- Nhiếp Trị Bình, mẹ hiểu con nghĩ gì, nhưng bất kể như thế nào thì con cũng không thể ra tay đánh người, quân tử phải giữ nghiêm lễ tiết, đánh người là hành vi của thất phu, thế nên con đã sai.
Lời vừa dứt thì bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang đã mở miệng khen:
- Trị Bình, đánh hay lắm, là thầy thì nên làm gương cho học trò, yêu giầu ghét nghèo, nói năng thô lỗ, nhục mạ học sinh, người như thế đã không xứng gọi là thầy nữa rồi. Đàn ông con trai sinh ra trên đời nếu ngay cả người nhà của mình cũng không bảo vệ được, không thể giữ nổi tôn nghiêm tối thiểu thì khiêm tốn cũng có ích lợi gì. Lúc nên ra tay thì phải làm ngay, phải giữ chính trực, điều dân tộc Trung Quốc còn thiếu chính là sự chính trực.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang căn bản cũng mặc Đổng Uyển xem thường, bảo ba người rằng:
- Mấy năm nay, bộ Giáo dục cùng cùng các ban ngành đã nhiều lần ra thông báo, phía tỉnh cũng bao lần nhấn mạnh không cho phép dùng bất kỳ hình thức nào, danh nghĩa gì để dạy thêm học thêm đối với học sinh bậc trung học và tiểu học, thế này là vi phạm quy định rồi. Cái trường quốc tế Tây Úc này lại ngang nhiên làm trái qui định, lại còn ép buộc, tính chất lại càng nghiêm trọng.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang dừng một chút rồi tiếp:
- Ba người cũng biết tụi Nha Nha đều từng đi du học, tụi nó đã quen với môi trường thoải mái ở nước ngoài, chúng chẳng quen và cũng chẳng hài lòng gì với kiểu giáo dục nhồi nhét kiến thức như nuôi vịt ở trong nước, huống chi cả năm chỉ có một kì nghỉ hè lại còn phải học thêm, chúng nó làm sao chịu được, có xung đột kiểu này cũng là khó tránh khỏi.
- Thế này đi, ngày mai ba người đến trường xem nhân viên nhà trường nói thế nào, giờ thì dừng ở đây đã, bọn nhỏ nên được thoải mái tận hưởng thú vui học tập chứ không phải bị ép đi học như bây giờ.
Thật tình thì đám ba người Đổng Uyển cũng không phải dạng ngoan cố không chịu thay đổi, nhất là Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết, sau khi hai người quản lý tập đoàn tài chính Đằng Long đã sống ở nước ngoài nhiều năm, được tiếp xúc với phương thức và quan niệm giáo dục của phương Tây, trước giờ vẫn để ba đứa nhỏ phát triển khá tự do, đương nhiên là trong chuyện học tập hay rèn tính cách thì vẫn quản lý khá nghiêm khắc.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, ba người cũng biết hắn không nói dối bao giờ, Đổng Uyển thở dài một tiếng rồi cũng gật đầu nói:
- Xem ra cũng chỉ có thể là như vậy, vẫn còn sớm, thôi cứ qua luôn hôm nay đi, dù sao cũng là bọn nhỏ đánh thầy, thế này mới có thành ý chút.
Đổng Uyển dứt lời, An Na đã đứng lên, ba người dắt theo ba đứa nhỏ đi thẳng ra ngoài, một chiếc Benz kiểu xe thương vụ nhanh chóng tiến ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Trường quốc tế Tây Úc, đây là một trường tư dành cho quý tộc khá nổi danh ở Hồng Thành, đáp ứng từ bậc tiểu học cho đến trung học.
Hơn nữa, trường quốc tế Tây Úc có mối quan hệ giao lưu nghiệp vụ với nhiều trường đại học ở châu Úc, học sinh tốt nghiệp cấp ba ở trường Tây Úc có cơ hội nhập học ở các trường đại học này, cho nên từ khi thành lập tới nay đã tiếp nhận phần lớn con em giới thượng lưu, khá giả và cán bộ nhà nước trên toàn tỉnh đến theo học.
Lúc trước, An Na sở dĩ lựa chọn trường này cũng vì coi trọng phương pháp giáo dục của Tây Âu, cảm thấy ba đứa nhỏ đều sẽ dễ dàng tiếp nhận.
Lúc xe tiến vào trường là gần bốn giờ chiều, Nhiếp Văn Văn dẫn cả nhà vào văn phòng giáo viên lớp sáu.
Vừa vào cửa thì thấy trong phòng làm việc chỉ có một người đàn ông tầm ba nhăm ba sáu tuổi gì đó, mặc áo phông tơ tằm ngắn tay, trên áo còn có hình một đóa hoa, là đồ hiệu Montagut, giá cũng không phải là rẻ gì.
Vừa nhìn thấy đám người Đổng Uyển, Dương An Na…, người này đã biến sắc sẵng giọng:
- Ba người chính là phụ huynh của Đổng Trị Bình, Nhiếp Phán Phán và Nhiếp Văn Văn, các người dạy con kiểu gì đấy, có biết tôn sư trọng đạo là gì không hả, đúng là cái đồ mất dạy, thô lỗ, to gan lớn mật như vậy, dám đánh cả thầy, giờ tôi chính thức thông báo với các người, từ học kỳ sau ba đứa nó đừng đến lớp nữa, tìm trường khác đi.
Người này tỏ thái độ khệnh khà khệnh khạng, lỗ mũi xém chút nữa là vểnh lên bằng trời, tự cao tự đại, hơn nữa ăn nói cũng chẳng giữ gìn gì, mới mở miệng đã thô lỗ vô giáo dục.
Lập tức, Dương An Na tức giận tiến lên, thiên kim của nhà họ Dương chưa từng dễ nổi giận như thế, vốn dĩ Dương An Na vẫn hơi giận ba đứa nhỏ đánh người, nhưng giờ thì sao chứ? Dương An Na cảm thấy đánh thế là còn nhẹ, kẻ như thế thì phải đánh cho nhừ tử, làm thầy mà không có một chút phong thái nào của người thầy thì còn dạy được ai.
Dương An Na đứng dậy nhìn thẳng mặt người này hỏi:
- Xin hỏi, thầy giáo này tên họ là gì? Đang đảm nhiệm chức vụ gì ở trường Tây Úc này?
Giọng điệu chất vấn của cô lập tức khiến người này đứng bật dậy, không mảy may nhượng bộ bảo thẳng mặt ba người:
- Tôi đảm nhiệm chức vụ gì liên quan gì đến các người, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, tôi có quyền đuổi ba học sinh xấu, tôi chả ngán nhé, đây họ Ngô, tên Ngô Đức. Cô có giỏi thì cứ đi tìm lãnh đạo ngành giáo dục đến nói lý, đại khái là có thể tìm hiệu trưởng Đàm lại đây, tôi cứ đuổi cổ ba đứa oắt này đấy, đừng tưởng rằng có mấy cắc tiền dơ bẩn là ghê gớm. Loại học sinh này tôi đây gặp cũng nhiều rồi, nhịn ăn nhịn mặc mà đòi đến học trường quý tộc, một chút phí học thêm cũng không đóng nổi mà còn cho mình là nhà giàu, trường đẳng cấp như này không đến lượt các người mò mặt đến.
Từ đầu đến cuối, Ngô Đức đều cho rằng ba đứa nhỏ tụi Nhiếp Văn Văn chẳng qua là con nhà có điều kiện tàm tạm, dạng như thế trong trường quốc tế Tây Úc cũng nhiều, nhà có chút điều kiện kinh tế, vì tiền đồ của con cái mà nhịn ăn nhịn mặc đưa con đến đây theo học.
Loại cỏ rác này lại dám khiêu khích uy tín của ông ta, vậy phải nghiêm trị rồi, nếu không thì còn gì là quy củ phép tắc nữa chứ?
Chương 1023: Mua lại trường!
Đổng Uyển sắc mặt sầm xuống, khá tức giận, nhưng cái gốc giáo dưỡng của thế gia vẫn giúp Đổng Uyển tiếp tục nhẫn nại, nghĩ bụng gã thầy giáo Ngô Đức này tất nhiên là phải có căn cơ nhất định, nếu không thì một thầy chủ nhiệm quyết không dám kiêu ngạo càn rỡ như thế.
Thế nhưng lãnh đạo trường Tây Úc này chắc cũng không phải không hiểu chuyện như vậy chứ, trầm ngâm một chút, Đổng Uyển mở miệng:
- Chúng tôi không nói với ông nữa, cứ gọi lãnh đạo trường đến đây, đuổi học sinh cũng không phải chuyện một nhân viên bình thường như ông quyết mà được.
Trong nhà, tuy Đổng Uyển không chiếm danh phận chính nhưng trong số ba người thì vẫn ngầm coi cô là người cầm đầu, An Na và Lý Lệ Tuyết cũng đều rất tự nhiên dành cho Đổng Uyển vị thế như vậy.
An Na vốn luôn thấy áy náy, có gia thế xuất thân giống nhau, đều là con gái rượu được cưng bằng trời, nếu không phải yêu thương sâu sắc một người đàn ông thì rất khó tin rằng Đổng Uyển chịu làm bé.
Còn Lý Lệ Tuyết lại là người biết buông bỏ, trong số ba người thì dù thế nào cũng không tới phiên người đặc vẻ phương Tây như cô đứng ra làm chủ, vừa khéo đây cũng là chỗ thông minh của Lý Lệ Tuyết, lui một bước lại giúp mối quan hệ giữa cô với Đổng Uyển và An Na vô cùng hòa hợp.
Lời của Đổng Uyển khiến Ngô Đức thẹn quá hóa giận, đây không phải rõ ràng đang châm chọc y không có quyền chức gì sao? Y khá tức giận, đứng lên gằn giọng:
- Được, được, xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, nói cho cô biết, tại trường Tây Úc này, tôi có đủ quyền hạn để đuổi học mấy đứa oắt nhé!
Nói xong, Ngô Đức lấy điện thoại di động ra gọi ngay trước mặt ba người, vừa nối máy đã vội nói:
- Hiệu trưởng Đàm, tôi là Ngô Đức, tôi vừa đuổi ba học sinh, giờ phụ huynh chúng đến đây, bọn họ làm căng yêu cầu gặp anh, anh xem, hay là qua đây một lát nhé!
Ngô Đức quả nhiên là có chỗ dựa, nói chuyện với hiệu trưởng mà không ngờ lại cao giọng như thế, rất nhanh, chưa đến năm phút thì cửa phòng làm việc đã mở ra từ bên ngoài, có hai người tiến vào.
Người đàn ông đi trước ước chừng hơn bốn mươi tuổi, vừa vào văn phòng, nhìn mọi người chung quanh rồi mỉm cười với đám Đổng Uyển và An Na nói:
- Ba vị chính là phụ huynh học sinh, tôi là hiệu trưởng của trường Tây Úc, tôi họ Đàm, còn đây là thầy hiệu phó Hoàng.
Đổng Uyển gật đầu xem như chào hỏi rồi lập tức nói:
- Hiệu trưởng Đàm, hiệu phó Hoàng, chúng tôi là phụ huynh ba em Nhiếp Văn Văn, Nhiếp Phán Phán và Đổng Trị Bình, xin hỏi hiệu trưởng Đàm, nhà trường dựa vào lý do gì mà vô duyên vô cớ đuổi học chúng nó, chẳng lẽ là vì chúng nó không muốn nộp khoản phí học thêm kếch xù sao? Hay học thêm là quy định cứng nhắc của nhà trường?
Vừa nghe Đổng Uyển nói vậy thì hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng đã biến sắc.hiệu trưởng Đàm thoáng nhìn Ngô Đức, trong lòng chửi thầm cái gã ngu học, nghỉ hè lại còn học thêm, phí học thêm đắt đỏ này nhất định là Ngô Đức lén bày trò để mưu lợi cá nhân.
Trường Tây Úc là trường học tinh anh kiểu quý tộc hội nhập với quốc tế, nơi đây nổi danh nhất chính là lối dạy học theo phương thức Tây Âu với môi trường học tập mở.
Nếu dạy thêm học thêm thì có khác gì đa số các trường trong nước đâu?
Đang chuẩn bị trả lời thì bên cạnh, Ngô Đức đã chen ngang:
- Hiệu trưởng Đàm, anh không biết chứ vừa rồi chính là ba đứa oắt con này to gan lớn mật dám đánh thầy, không coi bậc tôn trưởng ra gì thì cũng chẳng phải là học sinh bình thường nữa rồi, đối với trường hợp như vậy, ý kiến của tôi là đuổi học ngay lập tức, như vậy mới đảm bảo được sự thuần khiết và danh tiếng của trường ta, nếu không hạng người nào cũng nhận vào thì về sau trường Tây Úc không nát mới là lạ.
Ngô Đức nói thế lập tức khiến hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng giật mình, tuy trường Tây Úc là do vài ông chủ trong tỉnh Hồng Giang cùng nhau đầu tư xây dựng, nhưng là hiệu trưởng lãnh đạo trường, họ đã nhận lấy toàn quyền ủy thác, việc quản lý và kinh doanh trường Tây Úc đều được giao cho bọn họ.
Đối với những gì Ngô Đức nói, bọn họ cũng không thể xem thường, vì anh rể Ngô Đức chính là lãnh đạo có thực quyền của ban ngành chủ quản, làm giáo dục mà đắc tội với lãnh đạo Sở Giáo dục thì khác gì tự tìm đường chết.
Vừa rồi, lời nói của Ngô Đức rất hiển nhiên là có hàm ý cảnh cáo trong đó.
Trầm ngâm một chút, hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng liếc mắt nhìn nhau một cái, gã Ngô Đức làm ra chuyện này đã không phải là lần đầu tiên, trước cũng đã xảy ra chuyện đuổi học sinh nhưng chưa nghiêm trọng như bây giờ, hôm nay, ba học sinh này lại dám đánh người thì khó trách Ngô Đức lại nổi trận lôi đình như thế.
Nghĩ đến đây, hiệu phó Hoàng cau mày hỏi ba người đám Đổng Uyển:
- Đánh người? Lại còn đánh thầy giáo, loại hành vi này không thể chấp nhận được, ba vị phụ huynh, nếu đã như vậy thì cũng thật khó cho chúng tôi...
Không đợi hiệu phó Hoàng nói hết, bên này, Đổng Uyển đã khoát tay bảo:
- Lời nói của Hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng có phải là thay mặt cho nhân viên nhà trường không?
Khí thế của Đổng Uyển thật kinh người, có vẻ muốn gây sự, điều này làm cho hiệu trưởng Đàm cũng cảm thấy áp lực thật lớn, suy nghĩ một chút rồi vẫn kiên trì nói:
- Ba vị, tôi thấy hay là các vị cứ liên hệ với các trường khác đi, dù sao thì giờ cũng đang nghỉ hè, chuyện tìm trường cũng rất đơn giản mà.
Hiệu trưởng Đàm suy nghĩ giây lát rồi vẫn quyết định đứng về phía Ngô Đức, dù sao anh rể Ngô Đức cũng là lãnh đạo chủ quản, không thể đắc tội được. Mà ba người này phỏng chừng tiền bạc quyền lực cũng gọi là có tý chút thôi chứ không quá lớn, nếu là nhà quyền quý cao sang thì sao không cho mấy đứa nhỏ xuất ngoại luôn cho rồi, còn phải đem đến trường này làm gì.
Nghe hiệu trưởng Đàm nói thế, Đổng Uyển sa sầm nét mặt bảo:
- Được, được lắm, đúng là một nơi giáo dục trồng người rõ hay ho, rốt cuộc tôi cũng được mở mang tầm mắt.
Nói xong, Đổng Uyển quay sang bảo An Na và Lý Lệ Tuyết:
- An Na, tôi nhớ chị giới thiệu trường này là do mấy ông chủ trong tỉnh Hồng Giang góp vốn thành lập nhỉ!
An Na không rõ ý gì nhưng vẫn gật đầu, lúc trước khi chọn trường, An Na quả thật đã tìm hiểu tỉ mỉ về nhiều trường cả công lẫn tư tại Hồng Thành.
Đổng Uyển lại bảo Lý Lệ Tuyết:
- Chị Tuyết, tôi nghĩ giờ mình có thể điều vốn mua lại trường này luôn.
Đã quen biết Đổng Uyển thì đều hiểu trước nay cô đều không thích ỷ thế hiếp người, rất hiển nhiên là hôm nay Đổng Uyển làm như vậy cũng vì thật sự nổi giận rồi, giáo viên trường Tây Úc không hiểu lí lẽ thì thôi, đằng này nhân viên lãnh đạo nhà trường cũng hồ đồ như thế khiến Đổng Uyển rất phẫn nộ.
Nếu thật là bọn nhỏ sai lầm thì bất kể như thế nào, xử phạt ra sao, Đổng Uyển tuyệt không hai lời, nhưng cái cảm giác mình bị coi như “Viên bánh trôi”, người ta muốn tròn méo ra sao tùy ý khiến Đổng Uyển không thể bỏ qua.
Đổng Uyển vừa dứt lời thì Ngô Đức cười phá lên đứng dậy, nhìn Đổng Uyển cười khẩy:
- Cái nhà cô này điên rồi, tưởng mình là ai chứ, trường Tây Úc này cô muốn mua là mua được sao? Tôi cứ chống mắt coi các người làm thế nào.
Trường quốc tế Tây Úc, tổng diện tích đến ba nghìn một trăm hai mươi nhăm hecta, tọa lạc phía đông Hồng Thành, theo điềm “Mây Tím từ phía Đông tới”, một bên giáp nội thành, một bên giáp ngoại thành, có thể nói là khuôn viên vàng. Chỉ riêng mặt bằng đã có giá bốn trăm triệu, lại thêm chi phí xây dựng, lực lượng giáo viên cùng với thiết bị dạy học và đầu tư mềm, tổng giá trị ít nhất cũng trên một phẩy năm tỷ.
Một phẩy nămtỷ lại là vốn huy động nóng thì dù là nhà có chục tỷ cũng không dễ dàng gì, huống chi ngôi trường này đối với các ông chủ mà nói là tài sản quan trọng, bán hay không còn chưa chắc.
Bên này, Đổng Uyển cũng không để ý tới Ngô Đức nữa, Lý Lệ Tuyết đã đi ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, là một trong những người nắm tài chính của tập đoàn Đằng Long, Lý Lệ Tuyết cũng là “nữ tướng” nói một không hai trong tập đoàn.
Tất cả các cuộc điện thoại cũng chỉ có một nội dung, lập tức liên hệ với các nhà đầu tư bỏ vốn vào trường Tây Úc của tỉnh Hồng Giang với tốc độ nhanh nhất, bất kể dùng phương cách gì cũng nhất định phải ép họ nhượng lại toàn bộ cổ phần ở trường Tây Úc.
Lý Lệ Tuyết vào cửa khẽ bảo:
- Đợi một chút đi, ba mươi phút nữa các nhà đầu tư sẽ qua.
Nói xong, ba người cũng không để ý đến đám người hiệu trưởng Đàm, rất tự nhiên ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh.
An Na mỉm cười bảo ba đứa nhỏ đám Đổng Trị Bình:
- Bình Bình, các con về trước đi, mẹ con cũng nói rồi đấy, sẽ mua lại trường này, chẳng lẽ còn đuổi học các con sao? Yên tâm đi.
Bên này, Ngô Đức thấy ba người có vẻ thản nhiên như thế thì trong lòng cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, mắt cứ đảo loạn lên, bụng dạ bồn chồn tự nhủ “Chẳng lẽ là chân nhân bất lộ tướng” ?
Nghĩ đến đây, Ngô Đức lặng lẽ lui lại mấy bước, xoay người đi vào toilet nằm trong văn phòng, lúc này, Ngô Đức rất tỉnh đi gọi điện thoại cho anh rể. Suy nghĩ của Ngô Đức rất đơn giản, mặc kệ các người có mua được hay không, nếu không mua được thì nhờ anh rể sờ gáy nhà đầu tư, củng cố địa vị cho bản thân y, nếu lỡ các người có mua được thì nhờ anh rể tính đường lui cho.
Hiệu trưởng Đàm và hiệu phó Hoàng vừa ngạc nhiên vừa bối rối hết sức, lúc này thật không biết nói như thế nào nữa.
Lúc này, di động của hiệu trưởng Đàm cũng đổ chuông, lấy ra thì thấy số chủ tịch Đàm gọi đến, chủ tịch Đàm là một trong số các nhà đầu tư bỏ vốn vào trường Tây Úc, một trong các ông chủ. Ngày thường trước nay rất ít gọi điện thoại hỏi đến chuyện ở trường, chẳng lẽ ba người phụ nữ này thật sự có xuất thân và thực lực lớn như vậy?
Hiệu trưởng Đàm tự hỏi nhưng cũng không dám chậm trễ, bốc máy thì nghe tiếng chủ tịch Đàm:
- Anh đang ở đâu? Bên cạnh có phải là có ba vị phu nhân, trong đó có một vị là người nước ngoài không?
Lý Lệ Tuyết hoàn toàn mang nét mặt phụ nữ Nga, dù có quốc tịch trong nước nhưng người không rõ thường vẫn quen gọi là người nước ngoài.
Hiệu trưởng Đàm liếc nhìn Lý Lệ Tuyết rồi khẽ đáp:
- Đúng thưa chủ tịch Đàm.
Vừa mới nói xong thì giọng chủ tịch Đàm cũng bé đi:
- Biết rồi, chiêu đãi ba vị phu nhân chu đáo vào, tôi cùng ông chủ Hùng, ông chủ Tống và ông chủ Cố lập tức tới ngay.
Chương 1024: Ông chủ mới của trường học
Nói là nửa giờ nhưng trên thực tế không đến mức lâu như vậy, chỉ khoảng hai mươi phút bốn chiếc xe tự nhiên gặp nhau ở cổng trường Tây Úc.
Đều là xe sang trọng, hai chiếc Mecsedes Bens S600, một chiếc BMW đời bẩy, một chiếc Bentley, điều này cũng thể hiện thân phận của bốn người trong tỉnh Hồng Giang.
Xe dừng lại, bốn ông chủ đều từ trên xe bước xuống, ông chủ Đàm là nhà đầu tư của trường học Tây Úc cũng là ông chủ lớn nhất trong bốn người. Mở cửa chiếc Bentley trị giá mấy triệu, nhìn ông chủ Hùng, ông chủ Tống và ông chủ Cố bên cạnh, tổng giám đốc Đàm cười khổ, chắp tay nói:
- Ba ông em, làm phiền mọi người rồi, nói vậy vừa nãy ba người đều nhận điện thoại à.
Ông chủ Hùng người cũng cao lớn thô kệch như tên, giống y như con Gấu, tính cách cũng rất thẳng thắn, nói:
- Lão Đàm, trường học Tây Úc bên này xảy ra chuyện gì mà hàng năm đều phải đuổi người, chỉ là một chút phiền toái nhỏ thôi mà sao gây ra chuyện lớn như vậy. Chủ tịch hội đồng quản trị Triệu của Khai thác mỏ Long Hoa đã trên đường tới đây, lần này Chủ tịch hội đồng quản trị Triệu hợp tác với đồng nghiệp Hồng Giang, tôi lại có ý kiến lớn đấy.
Ông chủ Hùng kinh doanh tài nguyên khoáng sản, là xí nghiệp khai thác mỏ đứng đầu trong nước và nổi tiếng quốc tế. Khai thác mỏ Long Hoa ông ta cũng biết, vừa rồi nhận được điện thoại của thư ký Chủ tịch hội đồng quản trị Triệu, không hiểu ra sao lại muốn mua trường học Tây Úc nên mới khiến ông chủ Hùng vô cùng lo lắng chạy tới.
Vừa nói xong, ông chủ Tống bên cạnh cũng mở miệng nói:
- Chủ tịch hội đồng quản trị Lưu của tập đoàn Mẫn Nông cũng đích thân tới, lần này công ty của chúng ta và tập đoàn Mẫn Nông sắp đạt được hợp đồng hợp tác chiến lược, hy vọng sẽ không bị “Ngâm nước nóng”.
Lời nói này, khiến tổng giám đốc Đàm nở nụ cười khổ, Khai thác mỏ Long Hoa và tập đoàn Mẫn Nông đều là xí nghiệp tư nhân đứng đầu trong nước.
Nhìn nhìn ông chủ Cố, tổng giám đốc Đàm mở miệng nói:
- Lão Cố, không gây ảnh hưởng nhiều lắm cho anh nhỉ.
Ông chủ Cố vẻ mặt bình thản, chậm rãi nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Ốc Gia Dương An Bang gọi cho tôi một cú điện thoại.
Lời đơn giản mà ý giật mình, ba vị phu nhân lúc này ngồi trong trường học rốt cuộc là lai lịch gì mà ba ông chủ công ty lớn đều đích thân ra mặt.
Trong số này Tổng giám đốc Đàm là kinh doanh lớn nhất, là nhà giàu số một trong tỉnh Hồng Giang, tổng gia sản đạt đến quy mô trên trăm trăm triệu. Nhưng kinh doanh càng lớn thì tiếp xúc tầng lớp cũng càng cao, tổng giám đốc Đàm đây mới là bị ảnh hưởng lớn nhất, ông ta nhận được điện thoại dọa người nhất. Công ty của tổng giám đốc Đàm đã đưa ra thị trường chứng khoán trong nước, ngay sau đó, chuẩn bị tiến vào thị trường chứng khoán ở phố Wallcủa Mỹ, mã kinh doanh IPO là tập đoàn tài chính Morgan.
Nhưng ngay vừa rồi tổng giám đốc Đàm lại có được tin tức của Morgan là có một “Cá sấu lớn” ra tay muốn ngăn chặn công ty của ông ta lên sàn, tập đoàn tài chính Morgan cũng không dám động vào, yêu cầu của đối phương cũng không hiểu ra sao cả, mua trường học Tây Úc thì tất cả không có vấn đề gì.
Cười khổ một cái, tổng giám đốc Đàm lúc này mới nói:
- May quá, may quá, không gây khó khăn lớn cho mấy vị anh em, tôi chỉ có thể nói cho mọi người là ba vị phu nhân này không thể động đến, lực lượng sau lưng các cô ấy ngay cả công ty loại tài sản hơn nghìn tỷ như tập đoàn tài chính Morgan này cũng không dám chống lại, tài liệu mọi người đều đem theo chứ.
Tài liệu đương nhiên là giấy tờ chứng minh cổ phần của trường học Tây Úc, một trăm phần trăm cổ phần của trường học Tây Úc nằm trong tay bốn người lúc này cũng mang tới.
Vừa lên tầng, đi vào cửa, hiệu trưởng Đàm, phó hiệu trưởng Hoàng và Ngô Đức đều chấn động, ông chủ đích thân tới, xem ra ba vị phu nhân này thật đúng là không nói dối.
Rõ ràng không thấy mấy cô liên lạc với ông chủ mà ông chủ lại đến đây, điều này nói rõ ba vị phu nhân này không phải quả quyết bình thường.
Tổng giám đốc Đàm mỉm cười nói:
- Xin hỏi, vị nào là cô Lý Lệ Tuyết.
Lý Lệ Tuyết đứng lên, gật đầu nói:
- Ông chủ Đàm à, tài liệu chứng minh cổ phần đều mang tới chứ?
Nhìn thấy bốn người gật đầu, Lý Lệ Tuyết tiếp tục nói:
- Lần này khiến bốn vị đều vất vả, trường học Tây Úc đánh giá tổng thể là khoảng một tỷ năm trăm sáu mươi tám triệu hai trăm ngàn đồng, tổng đầu tư của các vị khoảng một tỷ. Thế này đi, không để mấy vị phải chịu thiệt, một tỷ tám trăm triệu đồng xem như bao gồm việc tăng giá trị vô hình của tài sản này, bây giờ chúng ta liền ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng đi.
Vừa nói, thái độ Lý Lệ Tuyết rất thản nhiên, lấy ra tờ chi phiếu vung tay viết ra con số, sau khi kí tên, xé ra rồi đưa cho tổng giám đốc Đàm ở bên cạnh.
Tiếp theo bọn bốn người ông chủ Đàm cũng vô cùng biết điều, đã cùng Lý Lệ Tuyết làm xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Phong cách oai phong của Lý Lệ Tuyết vừa đưa ra chính là chi phiếu tiền mặt của ngân hàng Thụy Sĩ, một tỷ tám mà ngay cả mắt cũng không thèm chớp liền ký luôn. Loại phong cách này khiến bốn ông chủ đều có chút chấn động, đừng nghĩ bọn họ bây giờ cũng là người giầu có một phương, nhưng cho dù người có nhiều tiền nhất là ông chủ Đàm cũng không dám tùy tiện bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ ra được nhiều tiền mặt như vậy.
Hai bên sau khi đều ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần rồi, ông chủ Đàm đứng lên, mỉm cười nói:
- Chủ tịch hội đồng quản trị Lý, chúc mừng cô, không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước, ở Tây Úc bên này về sau cần tôi giúp đỡ xin cứ nói, tôi nhất định dốc hết sức lực.
Ông chủ Đàm rất tự nhiên rời đi thậm chí bốn vị ông chủ ngay cả nhìn cũng chưa nhìn đến hiệu trưởng Đàm và phó hiệu trưởng Hoàng, nhưng lúc này hai người vô cùng chấn động, nhất là hiệu trưởng Đàm cũng có chút quan hệ họ hàng với tổng giám đốc Đàm, nhưng chưa khi nào nhìn thấy ông chủ Đàm lại khách khí như vậy.
Lúc này tình hình có vẻ xấu hổ lạ thường, hiệu trưởng Đàm xoa tay, có chút không biết nên nói như thế nào, lúc vừa nãy mình là nhân viên nhà trường còn đối phương là cha mẹ học sinh, quyền chủ động dường như ở trong tay mình, còn bây giờ mình đã trở thành thủ hạ của họ rồi, trong nháy mắt ba vị trước mắt này lại thành ông chủ của mình.
Bên này, hiệu trưởng Đàm đang chuẩn bị nói chuyện thì cửa phòng lại bị đẩy ra, hai người đi từ ngoài cửa vào là Triệu Tinh Long và Lưu Côn.
- Người nào hả, ghê như vậy hả, muốn chặt đứt tiền đồ của đám cháu trai, cháu gái tôi, đáng ghét như thế hả
Triệu Tinh Long lúc này có dáng vẻ của Hoa Hoa Thái Tuế.
Đều là người trên bốn mươi tuổi rồi mà thể hiện tư thế như vậy thật là có chút không ra sao.
Lưu Côn bên cạnh cũng trầm giọng nói:
- Thô lỗ, phong độ, tác phong có hiểu không?
- Phong độ? Được, tôi vẫn còn muốn nhiệt độ lắm, nắng chói chang ngày mùa hè đấy, còn muốn phong độ cái gì.
Triệu Tinh Long cũng chẳng nhịn Lưu Côn.
Hai người này lúc còn trẻ thì đấu võ mồm, giò đều là bố trẻ con rồi vẫn cứ như thế.
Đổng Uyển bên cạnh nhìn cũng không nhìn qua, gõ xuống cái bàn, trầm giọng nói:
- Đứng đắn một chút, ký giấy tờ đi.
Trường học này mấy người Đổng Uyển sẽ không có một người nào nắm cổ phần, ở trong nước vì nghĩ đến chuyện của Nhiếp Chấn Bang nên Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển đều cực kỳ khiêm tốn, lúc mua Đổng Uyển đã nghĩ kỹ, kéo bọn Triệu Tinh Long, Lưu Côn và Dương An Bang vào, để bọn họ đứng tên che chắn cho mình.
Sau khi làm xong việc này, hai người kia bây giờ đã là cổ đông trường học Tây Úc, Triệu Tinh Long thản nhiên nhìn đám người hiệu trưởng Đàm, trầm giọng nói:
- Mấy người các anh bị đuổi việc.
Lời nói Triệu đại thiếu gia vô cùng khí phách, mang theo một thái độ chân thật đáng tin, hiệu trưởng Đàm và phó hiệu trưởng Hoàng lúc này đành cười khổ, ai ngờ tình hình sẽ như vậy.
Ngày trước chuyện đuổi học sinh cũng không phải là chưa có, một trường học đuổi học sinh là chuyện rất bình thường, cũng có cha mẹ là thương nhân, là quan chức đến làm ầm ỹ rồi, nhưng cuối cùng về cơ bản đều không giải quyết được gì, là bởi vì không gặm được “cục xương” trường học Tây Úc này.
Nhưng bây giờ hai người cuối cùng đã biết câu nói: Lên núi nhiều cuối cùng đã gặp Hổ, lúc này rốt cục đã gặp Hổ rồi, người ngay cả ông chủ cũng phải cung kính mà chống đỡ thì hiệu trưởng Đàm rất hiểu. Bây giờ nói cái gì cũng không có ích, thở dài một tiếng, sâu cúi người chào nói:
- Mấy vị phu nhân, thật sự là có lỗi.
Hiệu trưởng Đàm và phó hiệu trưởng Hoàng đi rồi, hai người này vẫn có năng lực, tuy rằng rời đi nhưng việc tìm chức vụ tương đương vẫn là không thành vấn đề. Huống chi quan hệ giữa hiệu trưởng Đàm và ông chủ Đàm thì mặc dù mất chức nhưng tin rằng ông chủ Đàm vẫn giúp đỡ một chút, cho nên bị Triệu Tinh Long đuổi việc thì hai người cũng chẳng qua là cảm thấy mất mặt mà thôi, ngoài ra cũng không có gì.
Nhưng Ngô Đức bên cạnh thì khác, vào được trường học Tây Úc đã phải hao tốn nhiều sức lực mới nói được anh rể y, hơn nữa tài nguyên của trường học Tây Úc thật tốt, không phú thì quý.
Ở trong này, Ngô Đức cố tình không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì mà chỉ đảm nhiệm một giáo sư chủ nhiệm khóa, một chủ nhiệm lớp, mục đích này là chú ý đánh vào học sinh.
Suy nghĩ một chút xem, một năm học mỗi giáo sư chủ nhiệm khóa một môn ít nhất cũng có hơn trăm học sinh, một nghỉ hè, một nghỉ đông, không nói hơn, cứ tính toán dựa theo một trăm học sinh, mỗi người hai mươi nghìn thì thành hai triệu, hai cấp lớp thì là bốn triệu, đây chính là tiền lời lớn rồi.
Nếu rời trường học Tây Úc thì kiếm ở đâu nguồn lợi ưu thế như vậy, Ngô Đức lập tức khó chịu, trong lòng cũng có chút đắc ý, may mà mình nắm thời cơ vừa mới gọi điện thoại cho anh rể, phỏng chừng bây giờ sẽ có người chạy tới.
Nghĩ đến đây, cả người Ngô Đức liền tràn đầy năng lực, các ngừơi có tiền chẳng lẽ lại có thể chống lại bộ phận hành chính chủ quản phải không, động vào tôi thì hủy luôn giấy phép trường học này của mấy người.
Lập tức, Ngô Đức đứng dậy nhìn đám người Triệu Tinh Long, trầm giọng nói:
- Mấy người không thể đuổi việc tôi, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả. Ngoài ra mấy người đã mua trường học thì tốt xấu cũng coi như là ông chủ của tôi rồi, viêc đánh người tôi sẽ không tính toán, tuy nhiên việc tham gia lớp học thêm vẫn cần phải tham gia, ngay cả trường học cũng mua lại rồi thì tôi tin là chút chi phí này đối với các người mà nói cũng không coi vào đâu.
Ngô Đức tự cảm thấy là mình rất tốt bụng rồi, thật đúng là đem chính y ra nằm trên thớt, vừa dứt lời thì Đổng Uyển bên cạnh cười lạnh nói:
- Lớp học thêm, ai cho phép anh một mình mở lớp học thêm hả? Trường học sao? Hay là bộ phận chủ quản giáo dục? Tôi nói rõ cho anh biết, con của chúng tôi chẳng những sẽ không tham gia cái lớp học thêm gì của anh mà hơn nữa những chi phí anh thu phải trả lại không thiếu một xu, thêm nữa anh bị đuổi việc.
Nói xong, Lưu Côn bên cạnh cũng nói:
- Người đó, anh đó, còn “Tự gánh lấy hậu quả”, hậu quả cái gì? Mặc kệ hậu quả cái gì của anh, tôi phụ trách, bây giờ anh có thể cút.
- Không cút được, tiền còn chưa trả lại mà? Nếu hắn chạy mà cha mẹ học sinh tìm chúng ta đòi tiền làm sao bây giờ, thông báo cho cha mẹ học sinh đã nộp tiền trước, bảo bọn họ chạy tới lấy tiền, trả lại tiền rồi cút.
Triệu Tinh Long ở bên cạnh bổ sung.
Chương 1025: Các anh không đủ tư cách
Những người biết Triệu Tinh Long và Lưu Côn, đều rất hiểu đây chính là phong cách của Triệu đại thiếu gia và Côn thiếu gia, với tư cách là con cái nhà thế gia thì bọn họ từ trước đến nay cũng sẽ không để ý người khác nghĩ thế nào, bởi vì từ trước tới nay phần lớn tình huống đều là người khác phải suy nghĩ xem bọn họ muốn như thế nào.
Huống chi vào lúc này lại có ba vị chị dâu ở đây, hai người đều hiểu rất rõ là mấy vị chị dâu này trước sau đều cực kỳ khiêm tốn, mà bây giờ mua trường học, lại còn gọi điện bảo bọn họ chạy tới, rõ ràng là có người đắc tội với các chị.
Cho nên, Triệu Tinh Long và Lưu Côn cũng chẳng nương tay, kẻ xướng người hoạ nhấc Ngô Đức đè lên trên vách tường.
Ngô Đức lúc này giận run cả người, là em vợ Phó giám đốc sở Giáo dục tỉnh Hồng Giang Tiền Phúc, tuy rằng Ngô Đức không có bản lãnh và tài cán gì nhưng trong hệ thống giáo dục này có ai dám đắc tội với y, những người này không muốn làm trường học nữa sao?
Nổi giận lôi đình chỉ vào đám người Triệu Tinh Long, run rẩy nói:
- Anh.... anh.... các anh không muốn mở trường học nữa sao? Đợi đấy, xem các anh thế nào.
Vừa nói dứt lời, Lý Lệ Tuyết bên cạnh cũng lạnh lùng nói:
- Trường học Tây Úc, tên này thực sự không được tốt lắm, chắc chắn phải sửa, tôi thấy đổi thành học viện quốc tế Long Đằng đi.
Những lời này lập tức làm Ngô Đức cười to:
- Ha ha, khoác lác quá, lại còn học viện quốc tế, cô cho là trường học tùy tiện gì cũng có thể treo tấm biển học viện sao? Dựa theo quy định của nhà nước thì học viện thuộc loại cấp bậc đại học, có thể chiêu sinh học sinh chính quy, phải cần Bộ Giáo dục phê chuẩn, chỉ mấy người mà còn học viện quốc tế.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó từ bên ngoài đi vào bốn năm cái người dáng vẻ cán bộ, nhìn mọi người chung quanh rồi ánh mắt dừng lại trên người Ngô Đức, nói:
- Ai là người chịu trách nhiệm chỗ này, chúng tôi là Sở Giáo dục xã hội quản lý trường học tỉnh Hồng Giang, đây là thẻ công tác của chúng tôi. Chúng tôi nhận được quần chúng tố cáo thủ tục phê duyệt chỗ các người không phù hợp. Ai là người chịu trách nhiệm thì cùng chúng tôi về để điều tra, ngoài ra có biểu hiện trường học các người tồn tại không ít vấn đề nên chứng nhận quản lý trường học chỗ chúng tôi cần thu lại, khi nào thông qua được sự kiểm tra đánh giá của tỉnh sẽ cấp lại.
Ngay khi Ngô Đức sắp chịu không được thì cứu viện mà y gọi cuối cùng cũng tới, vừa thấy có người tới kiểm tra thì Ngô Đức như nhìn thấy người thân, chạy ra đón chào, đưa tay ra nói rất kích động:
- Đồng chí, các anh cuối cùng cũng đến.
Triệu Tinh Long và Lưu Côn đều nhíu mày lại, Triệu Tinh Long nghiêng người nói:
- Côn tử, cậu xem, người này sắp xếp như vậy không phải là múa Đao trước mặt Quan công không? Loại kỹ xảo này tám trăm năm trước tôi đã không dùng rồi, đây chính là “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”.
Bên này, An Na cũng trầm giọng nói:
- Thế thì muốn xem bọn người kia có tư cách làm người hay không.
Rõ ràng những người này đều vì giúp Ngô Đức mà tới, thử nghĩ một chút, một trường học như vậy nếu thật sự là giấy chứng nhận gì cũng không có thì làm sao mà có thể mở cửa quang minh chính đại được. Những người đứng trước mắt này chắc chắn là tìm đến điều tra, rõ ràng là bọn hiệu trưởng Đàm của Tây Úc không dám đắc tội với Ngô Đức cũng là vì Ngô đức có quan hệ trong phòng giáo dục, nên bọn họ không dám động vào.
Lưu Côn cười nói:
- Chị dâu, đừng nóng, chút chuyện này để em chứ chưa cần chị dâu phải ra mặt, cho dù ông ta là nhân vật số một sở Giáo dục Hồng Giang cũng không sao.
Nói xong, Lưu Côn đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói:
- Tôi chính là một cổ đông trong chỗ này, bây giờ tôi hỏi các anh thẻ công tác, văn bản thi hành đâu? Ngoài ra tư cách tạm dừng dạy học và chiêu sinh của trường học các anh dù sao cũng phải đưa ra được lý do, chứ không thể nói là một quần chúng tố cáo rồi cứ như vậy tùy tiện kết luận chúng tôi có vấn đề, nếu đúng như vậy thì tôi cũng có thể tố cáo anh tham ô nhận hối lộ, anh bây giờ sẽ tạm thời bị cách chức để điều tra.
Từ lúc nào thì ban ngành chính phủ kiểm tra mà còn cần lao tâm khổ tứ nhiều như thế, trước kia đi kiểm tra công việc ở dưới thì trường học kia đều phải khách sáo, chiêu đãi ăn uống, như bây giờ quả thực là trời lật rồi.
Bên này, Ngô Đức đứng dậy, tự nhiên như không đứng lại với mấy người kia, nói:
- Lão Uông, anh thấy chưa, những người này là xem kỷ luật như không như thế, dựa vào bản thân có chút tiền nên ở chỗ này hô hào nói năng, trường học như vậy chắc chắn phải đóng cửa, chuyện này tôi nhất định sẽ phản ánh với lãnh đạo Sở Giáo dục.
Gã Ngô Đức này đúng là người biết cách dựa thế, nói như vậy lập tức cho những người này một tín hiệu là chuyện này y sẽ nói cho Phó giám đốc Sở Tiền, đến lúc đó Phó giám đốc Sở Tiền nhất định sẽ giải quyết cho bọn họ.
Thấy thế mạnh dạn lên hẳn, trầm giọng nói:
- Anh đây là thái độ gì, chẳng lẽ tôi còn có thể vu oan cho các người phải không, tôi cho anh biết, hôm nay nếu các người không để kiểm tra thì tôi có thể buộc các người tôi cản trở thi hành công vụ.
Lưu Côn lúc này cũng nhíu lông mày lại, lạnh nhạt nói:
- Cản trở thi hành công vụ? Tốt, tôi muốn xem các anh buộc tôi tôi như thế nào, hơn nữa tôi nói cho các anh biết, nếu như các anh tìm không ra nguyên do thì tôi sẽ khởi tố các anh, bao gồm Sở Giáo dục của các anh.
Trên thực tế, các mặt của việc thành lập trường học Tây Úc không nghi ngờ đều là đạt tiêu chuẩn, năm đó đám người ông chủ Đàm lúc muốn làm trường học này đều là hướng về phía danh tiếng mà làm. Mấy năm trong việc quản lý trường học cũng đều là theo đường lối cao cấp, các phương diện của trường học cho dù là phần cứng hay là xây dựng lực lượng giáo viên đều là tiêu chuẩn hạng nhất trong nước, tìm cũng không ra khuyết điểm nào.
Phen này có kiểm tra cũng không có bất kỳ thu hoạch gì, thấy vậy trưởng phòng Uông thấp giọng nói:
- Ngô thiếu gia, tôi thấy hay là thôi đi, trường học Tây Úc anh cũng hiểu rõ, đây chính là trường dân lập điển hình tiêu biểu trong tỉnh, các phương diện đều đúng, căn bản là tìm không ra một khuyết điểm nào.
Ngô Đức xoay xoay cái cổ, trầm giọng nói:
- Lão Uông, tôi không quan tâm chuyện đó, tóm lại một câu nơi này bị đóng cửa đó chính là kết quả tôi muốn. Lão Uông, anh yên tâm, đến lúc đó, ở trước mặt anh rể của tôi, tôi nhất định sẽ nói tốt vài câu cho các anh.
Trưởng phòng Uông nghe đến đó liền cắn răng, gật đầu nói:
- Ngô thiếu gia, anh đã nói như vậy thì tôi cũng chẳng sá gì.
Đối với những người cưỡng ép mang chứng nhận quản lý trường học đi, Lưu Côn cũng không lo lắng, có hồ sơ thì có thể tra được, hoàn toàn không lo lắng về mặt này.
Thản nhiên nhìn Ngô Đức nói:
- Ngô Đức đúng không, tôi không quan tâm bây giờ trường học này có phải đóng cửa hay không, tóm lại anh phải nhả tiền ra không thiếu một xu, phải trả lại toàn bộ.
Dưới sự giám sát của Lưu Côn và Triệu Tinh Long, dưới sự trông coi của hai người vệ sĩ, Ngô Đức lấy ra thẻ ngân hàng của mình, lúc này không lấy không được. Bên này từng cái thông báo nộp tiền học thêm của cha mẹ sau khi nhận lại tiền thì mới để bọn Ngô Đức rời đi.
Tòa nhà văn phòng Sở Giáo dục tỉnh Hồng Giang cũng không phải rất cao lớn, cũng không phải khí thế đặc biệt, lúc này trong phòng làm việc của Phó giám đốc sở.
Một người đàn ông tuổi chừng năm mươi tuổi đang trợn mắt nhìn hai người ngồi trước bàn làm việc ở trước mặt, một người là Ngô Đức em vợ Phó giám đốc Sở Tiền, một người là trưởng phòng Uông quản lý trường học xã hội. Nhìn bộ dạng hai người Phó giám đốc sở Tiền vỗ mặt bàn, tức giận nói:
- Lão Uông, anh thế nào vậy, bây giờ chúng ta đã nhận được lệnh đưa tới của Tòa án Nhân dân Trung cấp thành phố Hồng Thành. Có người tố cáo chúng ta, hơn nữa lý do khởi tố là Sở Giáo dục tỉnh vu oan và phỉ báng trường học dân lập, căn cứ luật tố tụng hành chính thì bọn họ đã đưa ra tố tụng rồi, các anh có biết làm như vậy khiến cho tôi hết sức bị động hay không.
Bên tòa án đã ra lệnh cho tôi là chúng ta lập tức phải cùng bên Tây Úc đàm phán hiệp nghị hòa giải, tai họa là hai người các anh gây ra, chính các anh phải lê mông mà lau cho sạch, phải tìm cách làm cho đối phương rút đơn kiện.
Lưu Côn lúc này đang ngồi ở phòng làm việc của hiệu trưởng, đang tận hưởng cơn nghiện làm hiệu trưởng.
Ở bên cạnh anh ta là Triệu Tinh Long - Triệu đại thiếu gia thì một chút hình tượng cũng không có, ngồi trên bàn làm việc cười nói:
- Tôi coi như hiểu cậu vì sao phải làm hiệu trưởng rồi, cậu đây là đang vì tương lai đất nước mà ra tay. Tôi nói, cậu như lão Ngưu đã gần đất xa trời rồi mà răng lợi còn chỉnh tề?
Thằng nhãi Triệu Tinh Long này mắng chửi người không mang theo chữ thô tục không được, đây không phải châm chọc Lưu Côn là “Trâu già gặm cỏ non” sao. Nhìn thấy thằng nhãi này với một bộ dạng vô sỉ, Lưu Côn cũng cười mắng:
- Cút, liên hệ với Bộ Giáo dục thế nào? Bên kia trả lời cái gì?
Lúc trước, Lưu Côn và Triệu Tinh Long cùng với lời của Lý Lệ Tuyết thật đúng là không phải nói khoác, hoặc là không làm, đã làm thì làm tốt nhất, chỉ là một trường học quốc tế tiểu học, trung học, thật đúng là bị bọn họ nhìn ở trong mắt, học viện quốc tế, đại học kiểu quý tộc mới là mục tiêu của bọn họ.
Triệu Tinh Long lúc này cũng nghiêm túc nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, Long gia cậu mà xuất ngựa lại còn có thể không có chút mặt mũi này sao? Bên cậu thế nào? Quan tòa bắt đầu chưa?
Lưu Côn lúc này rất tự tin, cười ha hả nói:
- Chưa bắt đầu, nhưng tất cả chứng cớ đều ở chỗ chúng ta, tôi kéo toàn bộ đoàn luật sư của tập đoàn Mẫn Nông qua đây rồi, tôi không tin tôi đem “Đao mổ trâu” mà vẫn không thể “Giết” một con gà.
Vừa dứt lời thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, điều này làm cho hai người rất tò mò, lúc này là lúc được nghỉ hè, lẽ ra nơi này bình thường không có bao nhiêu người, sao hôm nay còn có người tới gõ cửa. Triệu Tinh Long nhảy từ trên bàn xuống, trầm giọng nói:
- Mời vào.
Vừa mở cửa, sắc mặt của Lưu Côn và Triệu Tinh Long thay đổi, nhìn hai người, Lưu Côn cười lạnh một tiếng nói:
- Ơ, hóa ra là trưởng phòng Uông và giáo sư Ngô Đức, hạnh ngộ, hạnh ngộ, chẳng lẽ là mấy ngày nữa sẽ mở phiên toà nên hai vị khẩn cấp muốn tới an ủi tôi một chút.
Trưởng phòng Uông biến sắc, lúc này trưởng phòng Uông rất hiểu là lần này bản thân mình sợ là đá vào tấm sắt rồi, thoáng cười mỉa, nói:
- Chủ tịch Lưu, chào anh, tôi là tới nhận lỗi...
Lời còn chưa nói hết liền bị Triệu Tinh Long trực tiếp cắt ngang, trong ánh mắt tràn đầy miệt thị, nhìn hai người, trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Uông, bây giờ đến nhận lỗi sớm để làm gì, lúc giáo sư Ngô Đức mắng mấy người cháu trai cháu gái của tôi sao lại không nghĩ tới ngày hôm nay. Bây giờ biết là sai lầm thì muộn rồi, các người còn chưa đủ tư cách này, từ đâu đến thì về đó, bao xa thì cút ngần đó cho tôi, tôi nhìn thấy mấy người trong lòng lại khó chịu, mà không thoải mái thì nói không chừng trên đơn khởi tố tôi lại sẽ thêm một chút gì đó nữa.
Chương 1026: Tự gây nghiệt không thể sống
Trưởng phòng Uông biến sắc, nhưng lại không nói gì, trưởng phòng Uông đã có kinh nghiệm “Không có ba phần ba, sao dám lên Lương Sơn” những người trước mắt này vừa nhìn cũng không phải là nhân vật dễ dàng đẩy ra chỗ khác. Lúc trước bản thân mình nên có cảnh giác, không phải là người nào khi đối mặt với chủ quản bộ môn đều có thể bình tĩnh như vậy. Bây giờ đối mặt với giọng điệu và thái độ kiêu ngạo như thế, trưởng phòng Uông cũng mất đi dũng khí phản kháng.
Nhưng còn Ngô Đức biến sắc, nhìn Triệu Tinh Long nói:
- Ông chủ Triệu, “Rồng mạnh không đè được Rắn địa phương”, làm người lưu lại một đường để ngày sau dễ gặp mặt. Để tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Ngô Đức, anh rể của tôi là Tiền Lăng Vân ở Sở Giáo dục, lần này lại đây chính là do anh rể của tôi kính nhờ mà tới.
Lời nói của Ngô Đức có chứa thái độ uy hiếp nhất định, lúc trước các người không biết chỗ dựa của tôi thì cho qua, tin là sau khi tiếp quản trường học Tây Úc, mấy ngày này hoặc ít hoặc nhiều cũng biết một chút chuyện của chủ quản bộ môn. Bây giờ bản thân tôi tạo quan hệ mà các người lại kiêu ngạo như vậy thì cũng đừng trách về sau gây khó dễ cho các người.
Triệu Tinh Long là ai, nói khó nghe một chút thì bọn họ những người trong bộ máy này là trong Tứ Cửu, một đường lăn lộn tới được con cháu nhà thế gia, đường đi trong phương diện này bọn họ mới là ông tổ.
Lời nói Ngô Đức Triệu Tinh Long tự nhiên nghe là hiểu, trong lòng cười lạnh một chút, thật đúng là: Trời tạo nghiệp chướng còn có thể nấp, tự gây nghiệt thì không thể sống.
Bây giờ là lúc nào mà còn đem Tiền Lăng Vân gì gì ra, đây không phải rõ ràng là để cho người ta trừng trị sao?
Cười nhạt một tiếng, Triệu Tinh Long nhìn Ngô Đức nói:
- Ôi chao, giáo sư “Vô” Đức, gọi anh là thầy giáo thật đúng là coi trọng anh quá, theo tôi thấy anh có làm một bảo vệ trường học sợ cũng không đủ tư cách. Làm sao, nhìn bộ dạng anh như vậy dường như cảm thấy khá tốt bụng đấy, chậc chậc “Rồng mạnh không đè được rắn địa phương”, “Rồng mạnh” này tôi thật ra cũng nhận, nhưng anh cảm thấy anh cũng coi là “Rắn địa phương” sao? Anh xem như cái rễ Hành ý, còn nói “Rắn địa phương”, đầu con Sâu cũng là coi trọng anh rồi, ngoài ra: Tiền Lăng Vân. Ai hả? Nên làm gì thì làm đi, có khả năng này tôi xem các anh vẫn là suy nghĩ thêm một chút xem ứng phó với việc kiện cáo thế nào đi.
Bên này Ngô Đức nét mặt sa sầm, vừa rồi lời của Triệu Tinh Long, Ngô Đức cũng hiểu, chửi mình thiếu đạo đức rồi ngay tiếp theo làm nhục mình một phen, còn đem anh rể ra miệt thị, điều này làm cho Ngô Đức tức điên, nhìn tòa nhà văn phòng trường học nổi giận đùng đùng nói:
- Được, được, tôi muốn xem mấy người là nhóm thần tiên nào.
Nhìn trưởng phòng Uông và Ngô Đức đi ra, Lưu Côn cũng cười nói:
- Thật đúng là “Buồn ngủ có người đưa gối đầu”.
Triệu Tinh Long cũng cười nói:
- Chậc chậc, không hổ là ông chủ Mẫn Nông, thật đúng là “Chí lớn gặp nhau”, nếu là bản thân mình chủ động đưa tới cửa, cậu xem, tôi không để cho anh Ba thêm đống lửa, có phải có chút băn khoăn hay không.
Bên Nhiếp Chấn Bang thì đối với việc trường học Tây Úc cũng biết rất rõ, loại chuyện này giấu không được, mấy người An Na và Đổng Uyển cũng không muốn giấu. Vừa về nhà liền kể từ đầu chí cuối cho Nhiếp Chấn Bang nghe, nghe được ba người trong cơn giận đã mua luôn trường học Tây Úc cấp thì Nhiếp Chấn Bang cũng cười khổ một hồi, chuyện tới thế này cũng chỉ có thể theo các cô mà đến, mấy người phụ nữ của mình nên Nhiếp Chấn Bang rất hiểu họ tuyệt đối sẽ không gây bất cứ phiền toái gì cho mình.
Tiếp theo không vượt ra ngoài dự tính của Nhiếp Chấn Bang, mấy người Đổng Uyển đem việc đó giao cho Triệu Tinh Long và Lưu Côn, đối với hai người này mà nói thì Nhiếp Chấn Bang lại hiểu rõ, Mẫn Nông và khai thác mỏ Long Hoa đều đi vào quỹ đạo công ty tập đoàn, hai người này thuộc loại điển hình “Rảnh rỗi thì lên mốc” này. Lúc này có được trò hay như vậy nhất định là làm không biết chán rồi. Sau khi chuyện xảy ra, Lưu Côn khởi tố Sở Giáo dục thì điều này cũng ở trong dự liệu của Nhiếp Chấn Bang.
Di động đặt ở trên bàn trước mặt vang lên, vừa nhìn dãy số là điện thoại của Triệu Tinh Long, Nhiếp Chấn Bang lập tức nhấn nút trả lời, nói:
- Tinh Long, quá đáng nhé, đây không phải là bôi nhọ tỉnh Hồng Giang chúng tôi sao?
Lời của Nhiếp Chấn Bang có mang theo một chút nhắc nhở, tuy rằng chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng mình công tác ở bên này thì vẫn là không nên ầm ỹ quá lớn, tranh giành một trận vậy là được rồi, cố nắm không buông đương nhiên là tốt nhưng đối với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Hồng Giang cũng là một ảnh hưởng tiêu cực.
Triệu Tinh Long cười nói:
- Anh Ba, anh thật đúng là không thể trách tôi, chuyện này mấy chị dâu tức giận khá lớn, đã trao quyền cho tôi và Côn Tử, chuyện lúc trước đều là Côn Tử làm, không liên quan tới tôi.
Bên này, Triệu Tinh Long nói phét đổ hết sang cho mình được sạch sẽ, việc này làm cho Lưu Côn ngồi nghe bên cạnh lập tức đứng lên, giương nanh múa vuốt, tạo nét mặt dọa Triệu Tinh Long.
Triệu Tinh Long cười nói:
- Anh Ba, lần này là tôi tặng quà đến cho anh đây, tin tức mới lấy được thì Ngô Đức là em vợ Phó giám đốc Sở Giáo dục tỉnh Tiền Lăng Vân, theo tôi thấy chuyện này sợ là không đơn giản.
Nghe được câu này nét mặt của Nhiếp Chấn Bang lập tức trở nên nghiêm túc, nếu tin tức này là thật thì Tiền Lăng Vân này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.
Phải biết rằng, mấy ngày nay thông qua điều tra của bọn Triệu Tinh Long, Ngô Đức này trước lúc đến trường học Tây Úc đã làm việc tại mấy trường dân lập khác trong tỉnh, sau khi tra rõ ngầm hỏi cũng có không ít cha mẹ đều phản ứng vấn đề của mặt này, cũng vì vấn đề đó mà gây ra không ít chuyện, thậm chí vì chuyện đó còn có người đã viết thư tố cáo lên tỉnh, chỉ có điều không biết là nguyên nhân gì ở trên tỉnh cũng không để ý tới.
Nhiếp Chấn Bang lại hiểu rõ Ngô Đức không phải là nhân viên nhà nước, cũng không phải cán bộ lãnh đạo gì, loại thư báo cáo này cho dù là đưa đến Ủy ban Kỷ luật cũng sẽ không xử lý, cách thường thấy nhất là chuyển cho bên cấp sở Giáo dục để bọn họ đi xử lý, cứ như vậy có Tiền Lăng Vân thì thành chuyện quá dễ dàng.
Cái gọi là trên làm dưới theo, nếu Ngô Đức nay “Thất đức” như thế thì Nhiếp Chấn Bang cũng rất khó tin là Tiền Lăng Vân này là một người trong sạch.
Đối với việc này Nhiếp Chấn Bang không thể dễ dàng tha thứ, cái gọi là “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người” đủ để chứng minh giáo dục có ảnh hưởng to lớn, ý nghĩa sâu sắc đối với đời sau thế nào.
Năm xưa Nam lão từng nói qua: kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc, lại còn cách nói: Dù nghèo cũng không thể để giáo dục nghèo, dù khổ cũng không thể để trẻ em khổ. Trẻ em là tương lai tổ quốc, là tương lai một dân tộc, những nghành khác xảy ra một vài vấn đề thì Nhiếp Chấn Bang có thể dễ dàng tha thứ, nhưng ngành giáo dục xảy ra vấn đề thì Nhiếp Chấn Bang sẽ không nhịn.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Tinh Long, cậu cảm thấy Tiền Lăng Vân này đáng nghi thế nào?
Bên này, nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, Triệu Tinh Long trầm ngâm một chút rồi rất nghiêm túc nói:
- Anh Ba, theo tôi thấy thì khả năng rất lớn, rõ ràng là hôm nay trưởng phòng Uông gì đó và Ngô Đức đến đây là tới giảng hòa, việc này bên trong chắc chắn có Tiền Lăng Vân bày mưu đặt kế. Điều này nói rõ, Tiền Lăng Vân cũng biết rõ chuyện của Ngô Đức, nếu nói không có bất kỳ liên quan gì thì tôi tuyệt đối không tin, tôi còn nghe nói vợ của Ngô Đức là kinh doanh sách học, tỉnh Hồng Giang cũng không nhỏ đâu.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, Triệu Tinh Long phỏng đoán chắc không sai, rất rõ ràng là Tiền Lăng Vân để em gái và em rể ra mặt kiếm tiền.
- Được, tôi biết rồi, chuyện các cậu khởi tố cậu nói với Côn Tử cho tôi là tạm được rồi.
Nhiếp Chấn Bang dặn dò Triệu Tinh Long.
Úp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang dựa cả người vào ghế, trầm ngâm một chút rồi lập tức cầm điện thoại nội bộ lên nói:
- Tiểu Hồng, cậu thông báo cho Chủ tịch tỉnh Bảo Quý và Bí thư Cung Chính một chút, mời hai vị tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
Giờ này khắc này, Nhiếp Chấn Bang đã quyết định, vấn đề giáo dục là chuyện không thể bỏ qua, bởi vì nhìn theo hướng lớn thì việc này liên quan đến tương lai và nền móng của một quốc gia, một dân tộc, nhìn theo hướng nhỏ thì việc này quan hệ đến tương lai của tỉnh Hồng Giang.
Cung Chính bởi vì làm việc ngay tại bên tòa nhà Tỉnh ủy này nên tốc độ đến nhanh một chút so với Văn Bảo Quý, chỉ sau hai ba phút Cung Chính đã ngồi ở trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang rồi, khoảng chừng năm phút sau Văn Bảo Quý cũng đến.
Nhìn thấy Cung Chính, sắc mặt của Văn Bảo Quý rõ ràng chững lại một chút, là Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh nên sự xuất hiện của Cung Chính từ trước đến nay đều là không có chuyện tốt lành gì, dừng một chút Văn Bảo Quý mỉm cười nói:
- Bí thư Cung đã tới.
Bên này, Nhiếp Chấn Bang rót cho Văn Bảo Quý một cốc nước lạnh rồi cũng ngồi xuống, nhìn Văn Bảo Quý nói:
- Đồng chí Bảo Quý đến rồi, vậy thì bắt đầu đi, hôm nay mời hai vị đến đây chủ yếu là muốn nói một chút chuyện của Sở Giáo dục.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đem những tin tức hiện nay mình biết kể lại cho hai người nghe, nhìn hai người nói:
- Chuyện này tôi cũng không giấu gì, chuyện là do con tôi đưa tới, Nhiếp Phán Phán chính là một đương sự trong chuyện này. Lúc ấy vợ tôi Dương An Na cũng chạy sang, nhưng tôi muốn nói việc này không phải tôi đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Nhìn từ tình hình trước mắt, quan hệ giữa Ngô Đức và Tiền Lăng Vân và tổng hợp những chuyện khác, tôi nghĩ việc Tiền Lăng Vân cũng là một trong những người tham dự là có khả năng rất lớn. Mời hai vị tới đây, ý kiến của tôi là mượn cơ hội này tiến hành một lần điều tra toàn diện nhằm vào trên dưới Sở Giáo dục. Sở Giáo dục là chỗ đồng chí Bảo Quý đang quản lý, anh là nhân vật chủ quản số một. Đồng chí Cung Chính là chủ lực điều tra lần này, cho nên cùng gọi mọi người đến để thống nhất và nghe một chút suy nghĩ của hai vị.
Lời của Nhiếp Chấn Bang làm cho Văn Bảo Quý và Cung Chính đều gật đầu, là nhân vật số một Tỉnh ủy, nếu Bí thư Nhiếp thật sự muốn lợi dụng việc công để trả thù cá nhân thì việc đối phó một cán bộ cấp Phó giám đốc sở hoàn toàn không cần làm như thế. Sau này bất cứ lúc nào cũng có thể tìm một chút cơ hội, thậm chí cũng không phải tìm cơ hội, chỉ cần bày mưu đặt kế cũng đủ để khiến cho con đường làm quan của Tiền Lăng Vân dừng hẳn như vậy, căn bản không cần đến như thế, nếu Bí thư Nhiếp nói như vậy thì nhất định là đã nắm giữ những thứ xác thực.
Nghĩ vậy Văn Bảo Quý gật đầu nói:
- Bí thư, tôi không có ý kiến.
Cung Chính giờ phút này cũng trầm giọng nói:
- Bí thư Nhiếp, xin anh yên tâm, bên Ủy ban Kỷ luật nhất định tổ chức lực lượng có khả năng cao tham gia điều tra.
Chương 1027: Giáo dục làm gốc
Lời nói như “Chém sắt, cắt đinh” của Cung Chính vừa dứt thì vẻ mặt Văn Bảo Quý bên cạnh cau lại rất mất tự nhiên, cũng trầm giọng nói:
- Bí thư, ý kiến của tôi là đồng chí Tiền Lăng Vân cho dù có tham dự vào trong chuyện này hay không thì việc là một lãnh đạo chủ quản, là Phó giám đốc sở quản lý sở Giáo dục tỉnh mà dung túng người thân của mình hoành hành ngang ngược, đầu tiên trong chuyện này phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo, tôi đề nghị Tỉnh ủy lập tức cách chức chức vụ công tác của đồng chí Tiền Lăng Vân. Bên Bí thư Cung ra mặt điều tra toàn diện, triệt để, điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, đưa ra một câu trả lời hài lòng cho nhân dân.
Thật đúng là tàn nhẫn, chiêu thức ấy của Văn Bảo Quý có thể nói là giải quyết tận gốc, như vậy thì tiền đồ của Tiền Lăng Vân xem như hoàn toàn kết thúc, cho dù chuyện này và ông ta không có quan hệ gì thì từ nay về sau Tiền Lăng Vân sợ là cũng sẽ không có được chức vụ gì tốt.
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, lập tức cũng rất đồng tình gật đầu nói:
- Ý kiến đồng chí Bảo Quý rất đúng trọng tâm, tôi thấy vậy cứ sắp xếp như thế đi, triệu tập những đồng chí khác lại để thông báo một chút về chuyện này.
Do Văn Bảo Quý đề nghị, lại có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Cung Chính và nhân vật số một Tỉnh ủy Nhiếp Chấn Bang phụ họa nên việc bổ nhiệm và miễn nhiệm nhằm vào người của Tiền Lăng Vân trong hội nghị thường ủy không có bất kỳ trở ngại nào. Tiền Lăng Vân chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, mặc dù có một chút hậu thuẫn những cũng không phải quan trọng gì, vào lúc này những ủy viên thường vụ liên can của tỉnh ủy đương nhiên là sẽ không vì ông ta mà đắc tội với toàn bộ hội nghị thường vụ.
Sau khi được hội nghị thường ủy Tỉnh ủy trao quyền thì bên Cung Chính có tốc độ rất nhanh, trở lại Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lập tức tập hợp thành tổ điều tra kiểm tra kỷ luật giám sát do hai Trưởng phòng cầm đầu, tổ điều tra vào sáng ngày hôm sau đã chạy tới Sở Giáo dục tỉnh.
Trong phòng làm việc của Tiền Lăng Vân ở trụ sở làm việc Sở Giáo dục, lúc này Tiền Lăng Vân có loại cảm giác sứt đầu mẻ trán, ngày hôm qua trưởng phòng Uông cùng em vợ mình lại đây báo cáo lại là đối phương căn bản không thèm để ý tới bọn họ, hơn nữa đối phương cũng nói rất rõ ràng là việc này không thể như vậy mà cho qua.
Việc này làm cho Tiền Lăng Vân rất là tức giận, hiện tại trong sở đã truyền ra một số tin đồn không tốt, điện thoại trên bàn vang lên, vừa thấy số hiện lên thì Tiền Lăng Vân không dám chậm trễ, rất là cung kính cầm điện thoại, nói:
- Trưởng ban Lý...
Bên kia vang lên tiếng nói của Trưởng ban Lý:
- Lăng Vân, cậu xảy ra chuyện gì, vừa rồi ở tỉnh mở hội nghị ủy viên thường vụ để bàn chuyện của cậu, Chủ tịch tỉnh Văn đề nghị, mấy người Bí thư Nhiếp, Bí thư Cung Chính cùng với Trưởng ban Úy Nhiên giơ tay đồng ý, quyết định cách chức của cậu, tổ điều tra cũng do Ủy ban Kỷ luật tỉnh thành lập tham gia điều tra.
Tiếng nói vừa dứt Tiền Lăng Vân ngơ ngẩn cả người, thật không ngờ chuyện đã phát triển đến mức độ này, có chút không phục nói:
- Trưởng ban Lý, tôi không phục, Bí thư Nhiếp là đang trả đũa.
Lời còn chưa nói hết thì Trưởng ban Lý ở đối diện liền trầm giọng nói:
- Tiền Lăng Vân, câm miệng, có một số việc không có bất kỳ căn cứ sự thật thì cậu không nên nói lung tung, đó là phải chịu trách nhiệm đấy.
Vừa úp điện thoại thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài dùng chìa khóa mở ra. Ngoài cửa, Giám đốc sở Giáo dục Trương Quốc Bang, Chánh văn phòng Lưu Yến Ny đi vào đầu tiên, phía sau hai người có bốn người đàn ông đi theo.
Ánh mắt Trương Quốc Bang nhìn Tiền Lăng Vân có chút thương hại, có chút thương xót, quay đầu nói với người đàn ông cầm đầu phía sau:
- Trưởng phòng Diệp, vị này chính là đồng chí Tiền Lăng Vân.
Thì ra trưởng phòng Diệp kiểm tra kỷ luật giám sát hai sở của Ủy ban Kỷ luật tỉnh là tổ trưởng của tổ chuyên án Sở Giáo dục lần này, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tiền Lăng Vân, đi tới từ trong cặp lấy ra văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, đưa cho Tiền Lăng Vân nói:
- Đồng chí Tiền Lăng Vân, đây là quyết định của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, cùng với văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm của Ban Tổ chức Tỉnh ủy. Từ bây giờ tổ chức quyết định cách chức Phó giám đốc sở sở Giáo dục tỉnh Hồng Giang của anh, cách chức thành viên tổ Đảng sở Giáo dục, ngoài ra căn cứ vào sự xin phép củaỦy ban Kỷ luật tỉnh, hội nghị thường vụ tỉnh ủy cho phép, tổ chức quyết định tiến hành bắt giam điều tra đối với anh, hy vọng anh có thể phối hợp công tác của chúng tôi.
Tiền Lăng Vân liền bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh dẫn đi, ở trong tỉnh cũng không xảy ra giông tố quá lớn, đây chẳng qua là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa lại là loại đơn vị khoa giáo văn vệ, ở trong Sở Giáo dục tỉnh cũng không có xáo trộn lớn.
Thậm chí, không ít người còn vui sướng, bởi vì Tiền Lăng Vân đi lại có dư ra một vị trí, lại có không gian để bay lên.
Ở nhà khách quân phân khu tỉnh bên này, khách sạn Tám Một, nơi này là đơn vị hợp tác lâu dài của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, văn phòng của Ủy ban Kỷ luật tỉnh trường kỳ ở bên này.
Tiền Lăng Vân vào giờ phút này thì toàn bộ tâm cũng treo lên, đây chính là nơi trong truyền thuyết, bao nhiêu cán bộ, bao nhiêu lãnh đạo đã ngã xuống ở trong này.
Ở tầng bốn khách sạn này trên cửa sổ đều lắp cửa sổ inox phòng trộm, căn phòng ở ngoài cùng phía Tây này là phòng Ủy ban Kỷ luật tỉnh thuê lâu dài.
Ở trong tỉnh có một cách nói như thế này: Tới tầng bốn phía Tây của Tám Mốt là muốn đưa anh về chầu trời rồi.
Một gian phòng trong đó, cải tạo thành kiểu phòng thẩm vấn, một cái bàn, mấy cái ghế, trong phòng trống trơn rộng rãi, có vẻ hết sức vắng vẻ.
Trường hợp của Tiền Lăng Vân không giống bình thường, bình thường khi cán bộ phạm lỗi thì chức vụ cấp bậc vẫn còn, có nhiều thứ chỉ có thể dựa theo trình tự bắt giam, nhưng Tiền Lăng Vân đã bị cách chức, trên thực tế về chuyện của Tiền Lăng Vân thì bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh nắm giữ tình hình không ít.
Ngày đầu tiên lúc người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh dẫn Tiền Lăng Vân tới đó cũng chưa thẩm vấn ngay, mà sắp xếp phòng cho Tiền Lăng Vân, ngoại trừ có người canh giữ hai mươi bốn tiếng đồng hồ ra thì những thứ khác cũng giống như đi nghỉ ở khách sạn.
Tiền Lăng Vân bị dẫn đi tin tức này lập tức giống như có cánh, ở trong giáo dục hệ thống tỉnh lập tức truyền ra, “Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” thì không dễ dàng, nhưng “Ném đá xuống giếng” thì chắc chắn số lượng cũng không ít. Trong thời gian một ngày này trong thùng thư tố cáo của Ủy ban Kỷ luật tỉnh liền có rất nhiều tài liệu tố cáo về Tiền Lăng Vân.
Trong phòng thẩm vấn.
Trưởng phòng Diệp và một ghi chép viên ngồi ở trước bàn làm việc đối diện với Tiền Lăng Vân, giờ phút này trạng thái tinh thần của Tiền Lăng Vân vẫn không tệ, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, kính mắt viền vàng rất đẹp trên hốc mắt.
Nhìn Tiền Lăng Vân, trưởng phòng Diệp mở miệng nói:
- Tiền Lăng Vân, anh biết là đem anh tới đây là vì chuyện gì chưa? Trong chuyện em vợ của anh, anh có thể giải thích một chút không? Là ai cho anh ta quyền lực lớn như vậy, mặt khá về vấn đề em vợ anh kinh doanh tài liệu học thêm nữa, căn cứ theo tố cáo thì anh đều giới thiệu với các cục Giáo dục các thành phố trực thuộc tỉnh, anh nói như thế nào?
Việc thẩm vấn Tiền Lăng Vân cũng không mất nhiều thời gian, vụ án này căn bản cũng không phải là loại vụ án ảnh hưởng rất lớn, cũng không liên lụy quá nhiều nhân vật có thế lực. Có thể nói đây chính là một vụ án quá bình thường, trước chứng cứ thực tế Tiền Lăng Vân rất nhanh liền nói ra các vấn đề của mình.
Trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang tại tỉnh ủy, Cung Chính đang ngồi ở trên ghế sa lon bên khu tiếp khách báo cáo với Nhiếp Chấn Bang bên cạnh:
- Bí thư Nhiếp, căn cứ điều tra, cùng với sự trả lời thỏa đáng của Tiền Lăng Vân, trong lúc đảm nhiệm Phó giám đốc sở Giáo dục tỉnh, Tiền Lăng Vân đã lợi dụng chức vụ để giới thiệu, chèo kéo kinh doanh các trường học và đơn vị phía dưới cho bản thân và người nhà kiếm lợi lớn. Mặt khác còn vấn đề phát hiện các tài sản lớn không rõ nguồn gốc, Ủy ban Kỷ luật liên kết với viện kiểm sát tiến hành niêm phong bốn căn hộ của Tiền Lăng Vân ở Hồng Giang, thu được tiền mặt, châu báu trang sức, đồng hồ quý cùng với sổ tiết kiệm ngân hàng vân vân tổng cộng giá trị mười hai triệu đồng, vợ và con gái bởi vì đã sinh sống ở nước ngoài nên không thể truy cứu.
Nghe đến đó Nhiếp Chấn Bang cau mày lại, một từ tự nhiên xuất hiện trong đầu của Nhiếp Chấn Bang: Quan ở truồng.
Thở dài một tiếng, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Thật có ý nghĩa, thật không ngờ trong việc dạy học và trồng người lại xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như thế, nhìn một chút hiểu rõ toàn cảnh, để cho cán bộ lãnh đạo chúng ta đẩy mạnh tính tiên tiến của giáo dục, đẩy mạnh quan niệm học tập pháp chế. Phải đẩy mạnh tác dụng quan trọng của giám sát xã hội, trong vấn đề công tác thông tin đối ngoại cũng phải đẩy mạnh, mở đường ngôn luận để hành chính công khai hóa, hai cách cùng làm, lúc này mới có thể ngăn chặn phát sinh hủ bại quyền lực và lạm quyền.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Chuyện này, tôi thấy có thể kết án, chuyển giao cho cơ quan kiểm sát tiến hành khởi tố, tổng kết tài liệu một chút, trong phạm vi toàn tỉnh, làm một bản công văn công khai, hy vọng có tác dụng cảnh báo đối với cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh.
Cung Chính gật đầu, nói:
- Vâng, Bí thư Nhiếp.
Cung Chính vừa rời khỏi phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang thì Hồng Phong từ ngoài cửa đi vào báo cao:
- Bí thư Nhiếp, Chủ tịch tỉnh Văn đến.
Nghe thấy Hồng Phong nói, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên thì Văn Bảo Quý đã đi vào, nét mặt có vẻ có chút nghiêm trọng, nhìn Nhiếp Chấn Bang, Văn Bảo Quý ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bí thư Nhiếp, có một chuyện, tôi cũng vừa mới nhận được thông báo nên cố ý lại đây cùng anh báo cáo một chút. Ngay vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Bộ trưởng Túc Châu, Bộ trưởng bảo tôi đi Bắc Kinh một chuyến, nói là tìm tôi nói chuyện.
Vừa nghe thấy tin này, Nhiếp Chấn Bang nhảy dựng lên một chút, đứng lên, trên vẻ mặt cũng có nét hơi khó tin. Tin tức này thật sự quá đột ngột, Ban Tổ chức nói chuyện? Cấp trên là có ý gì, bản thân mình không ngờ lúc trước cũng không nghe được một chút gì, đến cấp độ này thì Nhiếp Chấn Bang cũng không khỏi không lo lắng.
Bình tĩnh một chút, Nhiếp Chấn Bang lại ngồi xuống nhìn Văn Bảo Quý nói:
- Đồng chí Bảo Quý, chỗ Bộ trưởng Túc Châu có lộ ra chuyện gì không?
Văn Bảo Quý gật gật đầu, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Nghe ý tứ Bộ trưởng Túc Châu thì lần này sang đó rất có thể là muốn tôi tiếp nhận công tác ở Bộ Giao thông.
Chương 1028: Đây gọi là hái quả đào
Giọng nói của Văn Bảo Quý có chút tức giận, trong lòng không vui vẻ là đương nhiên, thăng chức làm Chủ tịch tỉnh Hồng Giang đến nay mới chưa nửa năm đột nhiên bị điều động, chuyện này rõ ràng là không theo lệ thường, lúc trước ở Hồng Giang đảm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy lâu như vậy, đừng nói đến điều động mà ngay cả ý định điều động cũng không có, bây giờ thì hay rồi, vừa mới nhậm chức chưa tới nửa năm lại chuyển vị trí, hơn nữa lại là một bộ lớn như bộ Giao thông. Theo lý thuyết thì Văn Bảo Quý phải vui vẻ mới đúng, từ Chủ tịch tỉnh Hồng Giang được điều nhiệm lên Bộ Giao thông đảm nhiệm Bộ trưởng, đây rõ ràng là thăng chức, tiếp theo nữa nhất định là tỉnh kinh tế lớn, thậm chí là nhân vật số một của một tỉnh mạnh.
Nhưng, Văn Bảo Quý cũng không vui nổi, rất rõ ràng là có người ghen tị, kinh tế tỉnh Hồng Giang hiện giờ ở trong tình thế tốt, trong điều kiện đầu tiên này là có người không chờ được, muốn đến hái quả Đào rồi.
Suy nghĩ của Văn Bảo Quý, Nhiếp Chấn Bang hiểu, tới tầng lớp tỉnh bộ thì trên cơ bản đã là “Một cây cải củ một cái hố” rồi, muốn những người khác nhường vị trí, cho dù là có nhường ra nhưng cũng không nhất định là anh lên vì phía sau có quá nhiều người nhìn. Đến tầng lớp này cái cần chính là chiến tích chói mắt, bây giờ thật vất vả, ở đây làm ra có một chút chiến tích, điều này cũng tốt, trước mắt trong vòng một năm nửa năm có thể nhìn thấy hiệu quả thì bên này một tờ công văn đi xuống, nói điều đi liền điều đi, cho dù là ai cũng khó có thể chấp nhận.
Thở dài một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Đồng chí Bảo Quý có ý kiến gì?
Lời của Nhiếp Chấn Bang khiến Văn Bảo Quý có chút ngạc nhiên, nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình rồi cũng cười nói:
- Suy nghĩ thật ra chưa nói tới, chẳng qua công tác ở Hồng Giang đã quen, trong khoảng thời gian ngắn nghe được tin này vẫn khó có thể nhận mà thôi.
Loại chuyện này cho dù Nhiếp Chấn Bang hay Văn Bảo Quý đều hiểu rất rõ nếu cấp trên cũng đã chuẩn bị tổ chức nói chuyện thì cũng nói rõ là cấp trên đã làm tốt công tác chuẩn bị, đã tạo thành bước đầu nhận thức chung rồi, có tranh thủ cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Tiếp theo, Văn Bảo Quý cũng điều chỉnh suy nghĩ, cùng Nhiếp Chấn Bang thương thảo một chút việc khai thác du lịch trong tỉnh, một số vấn đề chi tiết về mặt phát triển và đầu tư, sau đó Văn Bảo Quý cũng đứng lên cáo từ.
Văn Bảo Quý vừa đi thì sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lập tức liền trầm xuống, việc “Hái quả Đào” cũng không đơn giản như vậy, xem ra cấp trên vẫn có chút giấu diếm đối với mình, nếu không thì việc điều chỉnh nhân sự lớn như vậy không có khả năng lại không trưng cầu ý kiến của mình là nhân vật số một của tỉnh Hồng Giang này.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cầm di động bấm điện thoại của Triệu Tinh Long, hai người này bây giờ cũng ở Hồng Giang, chỗ Lưu Côn đang bận rộn lo chuẩn bị chuyện học viện quốc tế Long Đằng, dựa theo kế hoạch Lý Lệ Tuyết thì ở trên cơ sở sẵn có lại mua thêm sáu ngàn mẫu đất để chuẩn bị xây dựng một học viện quốc tế mười ngàn mẫu.
Hiện nay Lưu Côn đang phụ trách chuyện này, còn Triệu Tinh Long lại đang cùng đồng nghiệp ở Hồng Giang bàn bạc chuyện hợp tác.
Bây giờ có thể tìm thì chỉ có Triệu Tinh Long, bởi vì thằng này công việc nhàn hạ, đừng thấy bọn họ không ở Bắc Kinh, cũng không ở trong thể chế, nhưng ở vòng luẩn quẩn Bắc Kinh mà trong mặt này có tin tức gì không thì tuyệt đối chạy không ra khỏi vòng tròn này.
Điện thoại vừa thông thì bên kia vang lên tiếng nói mơ màng của Triệu Tinh Long, điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang cau mày lại, cười mắng:
- Triệu đại công tử, cậu đây là “Ban ngày không hiểu cái tối của đêm đen” nhỉ? Bây giờ là xế chiều rồi mà cậu còn có thể ngủ say được như thế? Tôi không thể không thán phục, khai thác mỏ Long Hoa có một ông tổng như vậy thật đúng là may mắn của tất cả công nhân.
Tiếng nói vừa dứt, Triệu Tinh Long cũng cười nói:
- Đừng nói kháy, anh Ba đừng coi tôi như là bọn thất học, tốt xấu gì thì tôi cũng là du học sinh từ nước ngoài về, lời này của anh tôi vẫn nghe hiểu được đấy, anh yên tâm, công nhân công ty của chúng tôi đều rất tự giác, căn bản là không cần ông chủ phải tuần tra.
- Chớ hà tiện, tìm hiểu cho tôi chuyện này, gọi điện thoại về thủ đô hỏi một chút xem có cái hướng đi gì? Tôi mới vừa nhận được tin tức, tỉnh Hồng Giang phải thay đổi Chủ tịch tỉnh.
Trở lại chuyện chính, lời của Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm túc hẳn.
Những lời này nói xong, lập tức làm Triệu Tinh Long cũng trở nên nghiêm túc, trầm ngâm một chút rồi nghiêm mặt nói:
- Anh Ba, đây là muốn “Hái quả Đào”.
Đều là con cháu thế gia, tuy nói đám người Triệu Tinh Long không ở trong thể chế đó chẳng qua là bọn họ không thích loại không khí này trong thể chế mà thôi, cũng không có nghĩa là bọn họ không hiểu, hơn nữa về cơ bản thì đến cái tuổi này tất cả mọi người đều là đều trụ cột vững vàng trong gia tộc, có thể nói cho dù là Triệu Tinh Long hay Lý Hoa hoặc là Lưu Côn, những người này đều là chủ lực buôn bán trong nhà bọn họ.
Trên thực tế, đối với việc này trong thể chế anh lừa tôi gạt, từ nhỏ mưa dầm thấm đất nên những người này đều hiểu. Cũng ví dụ như lúc này, Triệu Tinh Long vừa mới nghe được tin tức này ngay lập tức liền vạch trần sự ảo diệu bên trong.
- "Hái quả Đào” là chắc chắn, tỉnh Hồng Giang hồi tháng năm ở trong cuộc họp ký kết của hội chợ du lịch thì tổng kim ngạch đầu tư đạt đến hơn bảy mươi tỷ, điểm này cũng đủ để nói rõ tất cả. Tiếp theo đây, dưới sự kéo lên của nguồn lực này thì sự phát triển của Hồng Giang tất nhiên sẽ nghênh đón một thời kì tốc độ cao, thậm chí còn tạo ra một tốc độ Hồng Giang, kỳ tích Hồng Giang cũng không là vấn đề, đây là ích lợi lớn, có người “Hái quả Đào” là chắc chắn. Tôi nghĩ chẳng qua không động được vào tôi nếu không thì vị trí này của tôi cũng sẽ có người động lòng. Hiện tại, tôi lo lắng cũng không phải là chuyện “Hái quả Đào” mà tôi lo lắng là dụng tâm kín đáo phía sau chuyện này.
Nhiếp Chấn Bang đem sự lo lắng của mình nói ra.
Triệu Tinh Long nghe, mày cũng nhíu lại, ở Hồng Giang, Triệu Tinh Long vẫn luôn ở chỗ nhà khách Hồng Giang, nơi này điều kiện các phương diện xem như là tốt nhất Hồng Giang.
Ngồi thẳng người tựa lưng vào chỗ đệm thành giường, trong đống chăn đệm trắng tinh lộn xộn trên giường đã lộ ra nửa vai của một thân thể ngọc ngà, Triệu Tinh Long rất tự nhiên đưa tay vươn vào trong chăn vỗ vỗ, ra hiệu yên tĩnh lại rồi lập tức mở miệng nói:
- Anh Ba, ý của anh là lo lắng chuyện này không hoàn toàn là “Hái quả Đào” mà là nhằm vào anh hay sao? Không thể nào đâu?
Nhiếp Chấn Bang xua tay, nói:
- Không thể không đề phòng người, cho dù là không phải, tóm lại thì cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, cậu tìm hiểu cho tôi một chút.
Trong thể chế từ trước đến nay không có gì là chuyện tuyệt đối bí mật, cũng giống như việc điều động Văn Bảo Quý, cho dù Văn Bảo Quý cũng không nói với nhiều người, nhưng Nhiếp Chấn Bang vừa nói với một số tâm phúc dưới tay của mình, nói với người thân của mình thì cứ thế toàn bộ tỉnh Hồng Giang không ít tầng lớp cao cũng đã biết chuyện này.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người cũng bắt đầu hành động, những người trong dòng của Văn Bảo Quý, các cán bộ thành phố trực thuộc tỉnh cũng đều bàng hoàng, không ít người cũng bắt đầu chạy ở trong tỉnh, sau khi Chủ tịch tỉnh Văn dời đi đương nhiên, tất cả mọi người lại một lần nữa cần tìm một chỗ dựa vững chắc ở trong tỉnh, việc này nhất định phải cần.
Ngoài ra một số cán bộ lãnh đạo Tỉnh ủy cũng đều động tâm, giống như Hạ Ngọc Sanh và Tần Quảng Hán.
Chỗ Hạ Ngọc Sanh vừa ngồi maý bay bay khỏi Hồng Giang thì bên Tần Quảng Hán cũng nhận được tin tức, ở trong phòng làm việc của mình, thư ký Tần Quảng Hán nhỏ giọng báo cáo chuyện này, hạ giọng nói:
- Sếp, Phó chủ tịch tỉnh Hạ cũng đã hành động, anh xem chúng ta cũng nên đi đến Bắc Kinh hoạt động một chút.
Vừa nói xong Tần Quảng Hán cũng thản nhiên xua tay nói:
- Không cần, lần này lão Hạ đi chuyến này xem như chạy không.
Sau khi nghe Hạ Ngọc Sanh đi thủ đô, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, Hạ Ngọc Sanh, vẫn là đem chuyện nhìn quá mức đơn giản, muốn “Hái quả Đào” thì cũng phải xem anh có bản lĩnh này hay không, “Quả Đào” không phải dễ hái như vậy, nếu cấp trên có thể đem Văn Bảo Quý chuyển đi thì còn có thể cho Hạ Ngọc Sanh anh được bỏ đi sao? Rõ ràng chuyện này là không thể.
Cửa phòng làm việc bên trong bị người từ bên ngoài đẩy ra, thư ký Hồng Phong từ ngoài cửa đi vào, thấp giọng báo cáo:
- Bí thư, ông Triệu của Khai thác mỏ Long Hoa đến.
Nói xong, Triệu Tinh Long đã đi theo vào, nhìn thằng này vẻ mặt đắc ý thì Nhiếp Chấn Bang biết là chuyện nhất định đã tìm hiểu ra ngọn nguồn rồi.
Lập tức, đứng lên nói với Hồng Phong:
- Được rồi, Tiểu Hồng cậu đi ra ngoài trước đi, nơi này để tôi tiếp đãi.
Đích thân rót cho Triệu Tinh Long một cốc nước lạnh, ngồi ở trên ghế sa lon, Nhiếp Chấn Bang bình tĩnh nói:
- Nói đi, có phải là tra ra cái gì hay không.
Nghe lời của Nhiếp Chấn Bang, Triệu Tinh Long cũng gật đầu nói:
- Anh Ba, thật đúng là giấu anh không được, tra được rồi, từ chỗ Thường Thanh Đằng và Lý Quốc Hoa lấy được tin tức, lần này tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh Hồng Giang chính là Phương Viễn Sơn, con trai nhỏ nhà ông cụ Phương Mậu Đường, năm nay năm mươi tuổi. Đây là tài liệu lý lịch nhậm chức của Phương Viễn Sơn, anh xem một chút đi.
Vừa nghe đến tên này Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, Gừng càng già càng cay, đây mới đúng cái gọi là “Hái quả Đào”. Là con trai Phương Mậu Đường thì bối cảnh của Phương Viễn Sơn đương nhiên là không cần nói, Phương Mậu Đường đã từng là một trong những hạt nhân của Cửu Đỉnh, tuy là thời gian lui về đã rất lâu rồi, nhưng cho dù như thế nào thì uy tín vẫn còn, người quen biết vẫn còn, đây chính là một ưu thế.
Hơn nữa, dựa vào quan hệ mập mờ giữa Phương gia và tỉnh Hồng Giang thì có thể khẳng định rằng sau khi Phương Viễn Sơn đến nhận chức tỉnh Hồng Giang, thời gian tiến vào trạng thái công tác tất nhiên phải nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều, đây là chi tiết bên trong.
Nhưng hiện tại điều Nhiếp Chấn Bang lo lắng là Phương Viễn Sơn tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh tỉnh Hồng Giang chỉ sợ không chỉ đơn thuần là “Hái quả Đào” như vậy. Người này mặc dù Nhiếp Chấn Bang chưa từng quen biết, nhưng Trung Quốc lớn bao nhiêu, toàn bộ đất nước cũng chỉ có bấy nhiêu tỉnh mà thôi, đến tầng lớp này thì mỗi người đều chú ý người khác, đồng thời đương nhiên mình cũng sẽ bị không ít người đang chú ý.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng lắc đầu nói:
- Chiêu thức triển khai này của ông cụ Phương, tôi không thể không giơ ngón tay cái lên nói một tiếng khâm phục. “Người già thì tinh, Quỷ già thì linh”, những lời này quả nhiên là rất đúng, lần này trong tỉnh Hồng Giang chỉ sợ là có cái để xem.
Lời nói lo lắng của Nhiếp Chấn Bang lại làm cho Triệu Tinh Long có chút xem thường, cười nhạt một tiếng, nói:
- Anh Ba, anh cũng không phải sợ chí khí người khác mà diệt uy phong mình, cho dù họ là người nào, “Binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn”, sợ cái gì?
Chương 1029: Có người ngồi không yên
Lời nói của Triệu Tinh Long cũng đại biểu cho thái độ Nhiếp Chấn Bang, đây là hào khí anh Ba Nhiếp nhà ta. Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, “Sợ” thực sự là Nhiếp Chấn Bang không sợ, chính mình cả đời này tuy rằng con đường làm quan mới chỉ gần đi được một nửa quang đường, nhưng từ vừa mới bắt đầu thì Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là đang vững vàng vượt qua sao, dọc đường đi đến “Kiếm đi nét bút nghiêng, gió tanh mưa máu” có chút nào chưa có.
Phương Viễn Sơn lợi hại thì làm sao? Nhiếp Chấn Bang chỉ cần nắm chắc được mảng xây dựng kinh tế thì Phương Viễn Sơn chẳng có cách nào làm gì nổi.
Ông ta mạnh kệ ông ta, “Gió mạnh thổi qua núi”, đây là thái độ của Nhiếp Chấn Bang. Trước thái độ một lòng vì nước của Nhiếp Chấn Bang, trước một đề từ sinh mạng này thì cho dù âm mưu quỷ kế gì cũng đều là “Hổ giấy”.
Nhìn tài liệu trên mặt bàn một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút xúc động, Phương Viễn Sơn, nam, ngày tháng năm sinh, người tỉnh Kim Mai, trình độ đại học, bằng cấp nghiên cứu sinh trường Đảng trung ương. Nhiều lần đảm nhiệm cán bộ Huyện ủy huyện Đại Tề tỉnh Kim Mai, Phó chủ tịch huyện, Huyện trưởng chính quyền huyện, trong lúc đảm nhiệm Huyện trưởng huyện Đại Tề thì huyện này phát triển kinh tế tốc độ cao. Sau lại đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, Chủ tịch thành phố của thành phố Mai Nam. Tiếp theo đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Kim Mai đến nay.
Từ một phần lý lịch này mà xem, rất đơn giản, đơn giản đến đáng sợ, Phương Viễn Sơn người này, không ngờ là chưa hề đảm nhiệm qua chức vụ Đảng uỷ, theo chính trị gần nhất vẫn luôn là nhậm chức bên chính quyền.
Việc này cũng thế mà thôi, nhưng chiến tích nổi tiếng nhất của Phương Viễn Sơn vẫn là trên mặt kiến thiết kinh tế. Trong quá trình ông ta nhậm chức, cho dù là dưới huyện hay là thành phố trực thuộc tỉnh, thậm chí là cấp tỉnh thì việc phát triển kinh tế đều có một tiến bộ rõ ràng, đây mới khiến Nhiếp Chấn Bang giật mình, đây là một tay làm kinh tế giỏi.
Cái gọi là: Kẻ đến thì không thiện là muốn chỉ người như Phương Viễn Sơn.
Động tác của cấp trên rất nhanh chóng, ngày hôm sau sau khi Văn Bảo Quý báo cáo cùng Nhiếp Chấn Bang thì liền lên đường đi tới Bắc Kinh, vào ngày thứ ba trên website trung ương chính phủ, bao gồm mấy đài tin tức cấp quốc gia, truyền thông báo chí và trên website đều đăng công khai tin bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự cấp tỉnh.
Trung ương quyết định miễn đi Văn Bảo Quý đồng chí tỉnh Hồng Giang Tỉnh ủy phó bí thư, ủy viên thường vụ, uỷ viên chức vụ, cũng đệ trình tỉnh Hồng Giang miễn chức vụ Chủ tịch tỉnh, đảm nhiệm *** thành viên tổ Đảng, bí thư Đảng uỷ của đồng chí Văn Bảo Quý, bổ nhiệm đồng chí Văn Bảo Quý vào chức Bộ trưởng ***
Mặt khác, ở việc công khai đăng bổ nhiệm và miễn nhiệm Văn Bảo Quý thì cũng công khai đăng bổ nhiệm và miễn nhiệm Phương Viễn Sơn, bổ nhiệm Phương Viễn Sơn làm uỷ viên, ủy viên thường vụ, phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hồng Giang, Phó chủ tịch tỉnh, Quyền Chủ tịch tỉnh tỉnh Hồng Giang.
Sau khi đăng tin công khai, Hạ Ngọc Sanh cũng từ Bắc Kinh về tới thành phố Hồng Thành, giờ phút này Hạ Ngọc Sanh có vẻ có chút tức giận, vốn còn muốn có thể tác động một chút, nhưng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, chuyến đi về Bắc Kinh lần này xem như chạy không.
Vừa ra khỏi sân bay thư ký liền chạy ra đón chào, mở cửa x e cho Hạ Ngọc Sanh, sau khi xe chạy nhanh ra khỏi sân bay, thư ký cũng quay đầu nói:
- Thưa sếp, vừa rồi, Trưởng ban Lý của bộ phận Mặt trận Tổ quốc gọi điện thoại tới, muốn mời anh ăn cơm chiều, anh xem... ?
Tâm trạng của Hạ Ngọc Sanh dường như còn chưa điều chỉnh xong sự mất mát, sắc mặt có vẻ có chút âm trầm, nhìn phía ngoài cửa xe trầm giọng nói:
- Ông ta thật ra đã tính sẵn thời gian, biết tôi hôm nay trở về, tính hay lắm, từ nay trở đi tỉnh Hồng Giang này chỉ sợ là không yên ổn nữa, cũng không biết một nước cờ này của lãnh đạo cũ rốt cuộc là đúng hay sai.
Thở dài một tiếng rồi Hạ Ngọc Sanh rù rì nói, nghe lời nói Hạ Ngọc Sanh thì thư ký nhưng cũng không dám tiếp lời, lời nói của sếp không phải là mình có thể nhận xét, mặt đề cập quá cao, “Lãnh đạo cũ” ở miệng của sếp tất nhiên là Chủ tịch tỉnh Liễu Dũng trước của Hồng Giang. Ý tứ của sếp rất rõ ràng là việc điều Chủ tịch tỉnh Văn đi, thay Chủ tịch tỉnh mới thì chắc chắn lãnh đạo cũ ở trong việc này có tác động. Chủ tịch tỉnh mới đến đây, đến lúc đó nếu sếp cùng với Trưởng ban Lý kết hợp cùng một chỗ, lại thêm Trưởng ban Tần thì có khả năng cùng Bí thư Nhiếp tranh giành một phen.
Nhưng lúc này sếp là có ý gì? Có chút rút lui sao?
Thư ký đoán cũng được tám chín phần mười, lần này đi Bắc Kinh, Hạ Ngọc Sanh vận dụng phần lớn quan hệ của bản thân nên coi như cũng tìm được một chút gì đó, Phương Viễn Sơn là con trai Phương lão, đến nhận chức Hồng Giang nên về mặt này tất nhiên là Phương lão đang vạch kế hoạch, phải nói là nếu không có Liễu Dũng tác động thì Hạ Ngọc Sanh tuyệt đối không tin.
Hơn nữa, Phương công tử nổi tiếng cũng là làm kinh tế, lần này nếu lại đây tất nhiên sẽ cùng với Bí thư Nhiếp tranh đoạt quyền chủ đạo kinh tế. Hai hổ tranh chấp tất có một con bị tổn thương, đến lúc đó kinh tế Hồng Giang chỉ sợ sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí bây giờ đại cục phát triển cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Trầm ngâm một chút, Hạ Ngọc Sanh cũng gật đầu nói:
- Gọi điện thoại cho Lý Dịch Hồng nói là tôi sẽ đến đúng giờ.
Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lý Dịch Hồng cho tới nay ở trong thường vụ Tỉnh ủy đều không để lộ mình, ở hội nghị thường ủy rất ít phát biểu ý kiến của mình, cơ bản cũng là một nhân vật ba phải.
Lúc này khi Chủ tịch tỉnh mới đến nhận chức thì sinh động hẳn lên, sự vật khác thường tất có vấn đề, điều này làm cho Hạ Ngọc Sanh cũng rất tò mò.
Chỗ Lý Dịch Hồng mời ăn cơm cũng ngay trong nội thành thành phố Hồng Thành, là một nhà hàng phòng riêng ở khu phố cổ, nhà hàng phòng riêng cũng là một loại mới mẻ, bề ngoài thực sự của nhà hàng phòng riêng không có gì chính thức, bình thường đều xây dựng ở cư xá hoặc là trong khu dân cư bên trong.
Hơn năm giờ chiều, trong một ngõ nhỏ rất bình thường ở khu phố cổ Hồng Thành, Hạ Ngọc Sanh và thư ký đến rất đúng giờ, trước cửa một ngôi nhà dân Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lý Dịch Hồng đã đứng ở cửa, nhìn thấy Hạ Ngọc Sanh đã vẫy tay từ rất xa, chạy ra đón chào, mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Hạ đến rồi, vinh hạnh quá, mau mời vào trong.
Một phòng ở cũ ba phòng, trong đó, một gian khách phòng được cải tạo thành một phòng ăn, ở đây tên là nhà hàng đồ ăn phòng riêng nông dân, mỗi ngày chỉ chuẩn bị một bàn cơm, nơi này nổi tiếng nhất chính là một số đồ ăn và cá dùng trong nhà.
Rượu là rượu thuốc bình thường, dùng rườu gạo nguyên chất để ngâm chế, rượu thuốc màu hổ phách, tản mát ra mùi thuốc dìu dịu, đây cũng là đặc sắc nhất của nơi này.
Ba người, ngồi xuống, Lý Dịch Hồng liền mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, nơi này nổi tiếng nhất là cá hấp, cách làm hoàn toàn khác với nơi khác, tin rằng đây cũng là một loại hưởng thụ hoàn toàn mới.
Rất nhanh, các món ăn kèm đủ mầu sắc cũng đều đưa lên, rau xanh xào ngó sen, rau muống, Ớt chiên, canh quả mướp thêm vài món ăn mặn, đây chính là đặc sắc chỗ này.
Hạ Ngọc Sanh nếm thử một miếng rồi khen không dứt lời:
- Đúng vậy, Trưởng ban Lý, món ăn ở đây thật đúng là ngon, hoàn toàn thiên nhiên đấy, không cho thêm mì chính, giữ mùi vị tươi ngon của rau quả, thực sự rất ngon.
Tất cả mọi người đều người là điều tiết không khí giỏi, sau khi qua lại vài ly rượu vào bụng thì toàn bộ không khí cũng hài hòa hẳn. Lý Dịch Hồng sau khi cạn một ly thì chậm rãi buông chén rượu trong tay xuống rồi mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, không biết là anh có ý kiến gì với chính sách khống chế điều tiết giá nhà hay không?
Vừa nghe đến lời nói này Hạ Ngọc Sanh cũng hơi sửng sốt, chính sách khống chế điều tiết giá nhà thì mình có ý kiến khác.
Giờ phút này, Lý Dịch Hồng nói như vậy là ý gì? Chưa nắm được thái độ Lý Dịch Hồng, Hạ Ngọc Sanh cũng là lập lờ nước đôi, nói:
- Ha ha, chưa nói tới cái nhìn gì, tôi luôn luôn đều phục tùng quyết định của tổ chức.
Lời nói Hạ Ngọc Sanh chẳng khác gì là nói vô ích, Lý Dịch Hồng cười nhạt một tiếng rồi cũng không thèm để ý, nhìn Hạ Ngọc Sanh nói:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi thật ra lại nghe nói Chủ tịch tỉnh Phương từ trước đến nay là rất chú trọng và quan tâm đến khai thác, phát triển bất động sản đấy, lấy kinh nghiệm của tôi đến xem thì khai thác, phát triển bất động sản tỉnh Hồng Giang gần như vẫn còn ở vào giai đoạn bước đầu. Nội thành thành phố Hồng Thành đã xuất hiện không ít chung cư đã hoàn thiện, nhưng nhìn từ toàn tỉnh thì thấy việc khai thác, phát triển bất động sản còn lâu mới đủ. Bất kể là quy mô hay là kinh nghiệm đều ở vào giai đoạn sơ cấp, cần phải có lực đề xướng và phát triển lớn hơn, lúc này tiến hành hạn chế chỉ sợ là rất không thỏa đáng.
Lời nói Lý Dịch Hồng cũng khiến Hạ Ngọc Sanh có chút giật mình, thật không ngờ Lý Dịch Hồng người này ẩn núp được sâu như thế, trong lòng lại phản đối điều tiết khống chế giá nhà như thế, tin rằng nếu không phải là Phương Viễn Sơn đến nhậm chức thì Lý Dịch Hồng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Nghĩ đến đây Hạ Ngọc Sanh cũng gật đầu nói:
- Trưởng ban Lý nói cũng có đạo lý nhất định, nhưng chuyện này chủ yếu vẫn là ở Bí thư Nhiếp, chúng ta sốt ruột cũng vô dụng, tôi thấy vẫn là đợi sau khi Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức nói những thứ này đi.
Sau khi xuất hiện theo sự bày tỏ công khai, trong toàn bộ tỉnh Hồng Giang có không ít người có dụng tâm, không ít cán bộ có ý tưởng cũng đều kềm nén không được loại tâm lý xôn xao này, đều bắt đầu chuyển động.
Loại chuyện này tuy rằng làm bí mật nhưng nhiều ít đều đã có một chút biểu hiện ra ngoài, ví dụ đơn giản nhất là lúc trước khi Văn Bảo Quý dời đi thì trong tỉnh Hồng Giang không có người cán bộ lãnh đạo nào tham dự vào khởi công nghi thức và lễ mừng nhà đầu tư khai thác phát triển bất động sản.
Nhưng, mấy ngày nay trở đi thì trong tỉnh có lãnh đạo của mấy thành phố trực thuộc tỉnh đều đứng ra làm loại nghi thức này, điểm này đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.
Tỉnh ủy, trong văn phòng Nhiếp Chấn Bang, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hứa Hồng Chuyên có chút lo lắng, đem những tình hình này nói một chút rồi tổng kết:
- Bí thư, xem ra “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, ở trong tỉnh có một số đồng chí là đang thử điểm mấu chốt của chúng ta.
Nghe lời nói Hứa Hồng Chuyên, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhạt một tiếng, hơi xua tay nói:
- Trưởng ban thư ký, đây cũng là chuyện rất bình thường, lúc này sự điều chỉnh của cấp trên đối với tỉnh có một chút tấn công, đây cũng là rất bình thường. Chuyện này, trước hết không thảo luận, giữ vững phương hướng lớn là được, vẫn là nói một chút về vấn đề nghênh đón Chủ tịch tỉnh mới đi, các mặt đều sắp xếp xong xuôi chứ?
Nghe đến đó, Hứa Hồng Chuyên cũng gật đầu nói:
- Nhận được thông báo chính thức của chủ nhiệm Phương văn phòng trung ương, hộ tống đồng chí Phương Viễn Sơn nhậm chức là Phó Bộ trưởng Triệu của ban Tổ chức, tôi đã cùng đồng chí Diêu Định Quốc thảo luận vấn đề tiếp đãi, ở các phương diện an ninh đã chuẩn bị kỹ càng, ngủ lại địa phương được sắp xếp ở sở chiêu đãi Tỉnh ủy. Trong việc ứng cử viên lên nghênh đón thì Phó bí thư Tần cùng với Trưởng ban Úy Nhiên đều xác định rồi, anh xem có được hay không... ?
Tiếng nói vừa dứt Nhiếp Chấn Bang cũng xua tay nói:
- Tôi không đi, buổi sáng ngày kia tôi phải tiếp đãi đoàn Chủ tịch Terence tập đoàn Hilton, do đồng chí Quảng Hán thay thế tôi đi là được rồi.
Chương 1030: Phương Viễn Sơn phản kích
Lời của Nhiếp Chấn Bang làm Hứa Hồng Chuyên cũng có chút khiếp sợ, Bí thư Nhiếp thật to gan, thậm chí ngay cả Phó bộ trưởng Triệu cũng không nể mặt.
Đương nhiên loại chuyện này chủ yếu nhất vẫn là ở chỗ lãnh đạo, nhưng làm Trưởng ban thư ký, làm đại quản gia bên cạnh bí thư thì bản thân mình cần phải làm hết trách nhiệm, nghĩ vậy Hứa Hồng Chuyên lại nói lại:
- Bí thư, chỗ Phó bộ trưởng Triệu liệu có..... ?
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang lập tức xua tay, trong lòng rất hài lòng đối với thái độ làm hết phận sự của Hứa Hồng Chuyên. Hứa Hồng Chuyên có thể làm được như vậy cũng nói rõ ông ta vẫn rất làm hết phận sự, mỉm cười nói:
- Trưởng ban thư ký, ý của anh tôi hiểu, chỗ Phó bộ trưởng Triệu anh không cần lo lắng, sẽ không có vấn đề gì.
Còn có một câu, Nhiếp Chấn Bang chưa nói ra, Phó bộ trưởng Triệu là chú út của Triệu Tinh Long, quan hệ với mình cũng không phải bình thường, làm như vậy đương nhiên sẽ không để cho Phó bộ trưởng Triệu có bất kỳ ý kiến gì.
Hai ngày sau, chuyện bay từ Bắc Kinh đến thành phố Hồng Thành đáp xuống sân bay Hồng Thành, Phó bộ trưởng Triệu của Ban Tổ chức đi trước, bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, đeo kính mạ vàng, trông có vẻ nhã nhặn, phong độ tao nhã, đây là tân Chủ tịch tỉnh tỉnh Hồng Giang Phương Viễn Sơn.
Bên này, bọn người Tần Quảng Hán, Hạ Ngọc Sanh, Lý Dịch Hồng và Lý Úy Nhiên chờ ở sân bay để tiếp đón, làm lễ ra mắt.
Ánh mắt của Phương Viễn Sơn lướt qua một lượt những lãnh đạo quan, không nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Chấn Bang thì một tia tức giận chợt lóe rồi biến mất trong ánh mắt.
Nhiếp Chấn Bang ngay cả đến cũng không, điểm này đủ để bày tỏ thái độ của Nhiếp Chấn Bang đối với Phương Viễn Sơn ông ta là Nhiếp Chấn Bang không chào đón.
Mỉm cười nói:
- Trước kia, chỉ nghe nói đến tên của Bí thư Nhiếp, nhưng cả ở đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc đều không có duyên gặp mặt, vốn còn tưởng rằng hôm nay sẽ gặp, thật không ngờ lại thất vọng rồi.
Những lời này, lập tức khiến tình hình có vẻ có chút lúng túng, ý của tân Chủ tịch tỉnh tất cả mọi người đều hiểu là đang mơ hồ bày tỏ sự bất mãn.
Mọi người đều rất lúng túng, Hứa Hồng Chuyên bên cạnh cũng chỉ có thể bất chấp nói:
- Phó bộ trưởng Triệu, Chủ tịch tỉnh Phương, thật là ngại quá, Bí thư Nhiếp hôm nay bởi vì phải tiếp đãi đoàn chủ tịch tập đoàn Terence quản lý khách sạn Hilton cho nên không thể đích thân đến sân bay nghênh đón, đặc biệt ủy thác tôi bày tỏ sự xin lỗi tới Phó bộ trưởng Triệu.
Phó bộ trưởng Triệu là chú út của Triệu Tinh Long, quan hệ với Nhiếp gia cũng vô cùng tốt, đối với việc này thì Phó bộ trưởng Triệu lúc trước cũng đã liên lạc với Nhiếp Chấn Bang rồi, nên lúc này đương nhiên sẽ không lấy việc này làm khó chịu, đối với sự châm ngòi của Phương Viễn Sơn cũng cố ý không để ý đến.
Mỉm cười nói:
- Bí thư Chấn Bang có việc cũng là có thể hiểu được, tôi thấy hay là về tỉnh ủy trước đi.
Trong hội trường tỉnh ủy, Phó bộ trưởng Triệu đại diện cấp trên tuyên đọc bổ nhiệm đối với Phương Viễn Sơn, sau khi Phương Viễn Sơn phát biểu bài diễn văn nhậm chức thì đại hội chấm dứt, Phó bộ trưởng Triệu cũng ăn qua loa một chút cơm rau dưa rồi lại chạy tới sân bay.
Tạm thời chỗ nghỉ củaPhương Viễn Sơn sắp xếp ở Sở chiêu đãi Tỉnh ủy, suy xét đến việc người nhà Phương Viễn Sơn còn chưa chuyển đến cho nên bố trí ở bên nhà khách, như vậy cũng có thể chăm sóc được tốt hơn đến cuộc sống hàng ngày của Phương Viễn Sơn.
Ngày đầu tiên nhậm chức, dưới sự hướng dẫn của Trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh Trương Vĩ Ba, Phương Viễn Sơn làm quen văn phòng và hoàn cảnh một chút, rồi sau đó liền đi vào trong phòng ở nhà khách mà không trở ra.
Hơn sáu giờ chiều, truyền hình vệ tinh Hồng Giang phát " Tin tức tiếp sóng Hồng Giang” tin đầu tiên ở trên ti vi đương nhiên là hoạt động của lãnh đạo tỉnh Hồng Giang.
Hai vị nam nữ xuất hiện, đầu tiên là đọc thông báo tin tức tóm tắt:
- Sáng nay, ở phòng tiệc của nhà khách Tỉnh ủy, Bí thư tỉnh ủy đồng chí Nhiếp Chấn Bang tiếp kiến đoàn Chủ tịch Tập đoàn Terence quản lý khách sạn Hilton Mỹ, lãnh đạo tỉnh Vi Lâm, Chu Gia Truyền cùng tham dự, Trưởng ban chính trị pháp luật tỉnh ủy Trần Nhạc khảo sát tình hình công tác chính trị pháp luật và xây dựng kinh tế thành phố Viên Châu. Tỉnh ủy mời dự họp hội nghị cán bộ lãnh đạo, Quyền Chủ tịch tỉnh đồng chí Phương Viễn Sơn phát biểu diễn văn nhậm chức.
Tiếp theo trong mục tin tức cụ thể, hình ảnh xuất hiện cảnh Nhiếp Chấn Bang gặp gỡ bạn bè ngoại quốc, Nhiếp Chấn Bang đĩnh đạc nói chuyện, lời thuyết minh:
- Bí thư Nhiếp thân thiết gặp gỡ chủ tịch Terence của khách sạn Hilton, nhiệt liệt hoan nghênh khách sạn Hilton đầu tư vào Hồng Giang. Đồng thời hai bên ký kết thỏa thuận, tập đoàn quản lý khách sạn Hilton đem ba tỷ đồng đầu tư xây dựng một khu khách sạn năm sao hoàn toàn mới ở Hồng Thành.
Xem hết toàn bộ tin tức Hồng Giang, Phương Viễn Sơn nhíu mày, chiêu thức này của Nhiếp Chấn Bang cũng làm thật khéo léo. Rất rõ ràng là toàn bộ bản tin cũng có kỹ xảo đấy, đầu tiên là Nhiếp Chấn Bang đúng lúc chính mình đến lại ký kết một đầu tư như vậy, hơn nữa đầu tư này vẫn là xoay quanh mảng du lịch mà tới. Là tập đoàn khách sạn quốc tế nổi tiếng, điều này nói rõ việc tỉnh Hồng Giang lấy du lịch làm hướng phát triển đột phá là quyết định vô cùng chính xác.
Tiếp theo, dựa theo xếp hạng thì đúng ra phải phát tin mình đến đảm nhiệm, lại cố ý điều chỉnh phát tin tình hình Trần Nhạc thị sát, điểm này càng nói rõ là Nhiếp Chấn Bang không bằng lòng đối với mình. Làm như vậy chủ yếu không phải làm mình khó chịu, mà là đang cảnh cáo các cán bộ lãnh đạo khác trong tỉnh Hồng Giang phải suy nghĩ kỹ càng việc đứng thành hàng như thế nào.
Đối với loại chuyện này, Phương Viễn Sơn thật sự không thể lấy ra nói, đây chỉ có thể là như người câm chịu thiệt mà không thể nói ra được.
Tám giờ sáng ngày hôm sau là lúc triệu tập hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh, Nhiếp Chấn Bang làm chủ nhiệm, vừa xuất hiện tại Hội đồng nhân dân thì Phương Viễn Sơn cũng đã chạy ra chào:
- Bí thư Nhiếp, xin chào.
Những lời này nhìn như đúng quy củ, cũng biểu hiện ra thái độ của Phương Viễn Sơn, không dùng chữ “Anh”, chỉ dùng chữ “Xin chào” này, điều này nói rõ Phương Viễn Sơn đem thân phận của mình đặt ngang bằng với Nhiếp Chấn Bang, đây là Phương Viễn Sơn bày tỏ thái độ ra.
Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là biết, cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng bắt tay rồi lạnh nhạt nói:
- Chủ tịch tỉnh Phương, hoan nghênh đến Hồng Giang nhậm chức.
Tiếp theo, ở trên hội nghị, dưới sự chủ trì của Nhiếp Chấn Bang, hội nghị bầu cử thông qua việc Phương Viễn Sơn đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Hồng Giang.
Trong loại chuyện này, Nhiếp Chấn Bang chắc chắn sẽ không giở bất kỳ thủ đoạn nào, Phương Viễn Sơn đến là quyết định của cấp trên. Đã đến đây rồi như vậy điều này nói rõ là đồng chí Kiều Dịch Nhân cũng được, hay đồng chí Mộc Định Kiên cũng thế, hai người họ đều có lo nghĩ và ý tưởng của bọn họ. Nếu gian lận phiếu thì Nhiếp Chấn Bang cũng không chấp nhận, một người thông minh cũng sẽ không phạm sai lầm ở loại chuyện này. Sự thật như thế nào thì làm như vậy, chỉ có thể là bản thân mình xui xẻo, còn không bằng hào phóng một chút để Phương Viễn Sơn thuận lợi thông qua bầu cử.
Nhưng thông qua là thông qua, việc này không có nghĩa là Nhiếp Chấn Bang phải nể mặt Phương Viễn Sơn, hội nghị vừa kết thúc thì Nhiếp Chấn Bang cũng tìm một lý do để vội vàng rời khỏi chỗ đó, ngay cả lời chúc mừng cũng không nói với Phương Viễn Sơn, thái độ này đã tỏ ra rất rõ ràng là tôi không bỏ rơi Phương Viễn Sơn anh.
Về phí Phương Viễn Sơn tuy rằng rất bất mãn, sắc mặt rất âm trầm, nhưng cũng không thể tránh được, mới đến nên còn chưa quen thuộc và nắm giữ tình hình của Ủy ban nhân dân tỉnh, lúc này cũng không phải thời cơ tùy tiện hành động.
Trở lại Ủy ban nhân dân tỉnh, vừa mới vào văn phòng thì ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ, Lý Dịc Hồng và Hạ Ngọc Sanh cùng đến. Phương Viễn Sơn đích thân mời hai người ngồi xuống, bên này Lý Dịch Hồng cũng bất bình nói:
- Chủ tịch tỉnh Phương, anh xem, Bí thư Nhiếp cũng quá...
Đối với loại lời nói này, Phương Viễn Sơn cũng không muốn nối nhiều, nghe nhiều, thản nhiên xua tay nói:
- Trưởng ban Lý, ý của anh tôi hiểu.
Nói xong, Phương Viễn Sơn cũng nhìn Hạ Ngọc Sanh bên cạnh nói:
- Đồng chí Ngọc Sanh, vừa rồi tôi xem tài liệu đưa tới, tôi thấy có cần mở một hội nghị công tác Ủy ban nhân dân tỉnh hay không, bàn bạc một chút vấn đề phân công bộ máy, mặt khác cũng thảo luận một chút vấn đề phát triển kinh tế toàn tỉnh.
Nghe được lời của Phương Viễn Sơn, ánh mắt của Hạ Ngọc Sanh lập tức sáng ngời, ý tứ của Phương Viễn Sơn, Hạ Ngọc Sanh rất hiểu và trong lòng cũng hết sức bội phục. Đây mới là cao nhân, có thể khẳng định là ở vấn đề phân công bộ máy thì Phương Viễn Sơn tất nhiên có động tác, ở vấn đề phát triển kinh tế toàn tỉnh thì Phương Viễn Sơn tất nhiên sẽ có phản kích.
Trầm ngâm một chút, Hạ Ngọc Sanh cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch tỉnh tinh thần chuyên nghiệp như thế rất đáng khâm phục, tôi thấy hay là quyết định vào buổi chiều được không?
Trong phòng làm việc tại tỉnh ủy của Nhiếp Chấn Bang, Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy Vi Lâm ngồi ở trước mặt của Nhiếp Chấn Bang, Vi Lâm chau mày nói:
- Bí thư, anh xem bản tin buổi tối đưa tin như thế nào cho thích hợp.
Nhìn tin tức dự thảo trên bàn trước mặt, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, một đòn phản kích của Phương Viễn Sơn này mình chỉ đoán đúng một nửa. Điều chỉnh phân công bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh, hai người cùng phe mình là Lưu Diệu Văn và Chu Gia Truyền đều có sự điều chỉnh công tác ở mức độ khác nhau. So với trước thì quyền lợi bị thu lại một mức độ nhất định, chiêu thức ấy Nhiếp Chấn Bang đã đoán trước, là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân tỉnh, Phương Viễn Sơn đang lợi dụng quy tắc phạm vi cho phép để phản kích, bản thân mình thật đúng là chưa có bất kỳ phương pháp xử lý ông ta.
Nhưng kế tiếp, ở hội nghị công tác kinh tế của Ủy ban nhân dân tỉnh thì lời nói của Phương Viễn Sơn lại có một chút hiềm nghi đối nghịch.
Phương Viễn Sơn nhấn mạnh, phải gia tăng sức đầu tư kinh tế tỉnh Hồng Giang, đẩy mạnh xây dựng thành thị hóa trong tỉnh Hồng Giang, làm tốt việc xây dựng các khu kinh tế mới ở các thành phố cấp tỉnh, thậm chí là khu kinh tế mới cấp quốc gia, thúc đẩy phát triển ngành công nghệ cao, tăng nhanh ứng dụng kỹ thuật, tiến cử nhà đầu tư có thực lực khai thác phát triển, đẩy mạnh phát triển ngành bất động sản. Bài phát biểu này còn là một loại phủ định đối với sự điều tiết khống chế giá nhà lúc trước. Nhưng Phương Viễn Sơn cố tình không rõ ràng nói rõ là không tiến hành điều tiết khống chế giá nhà, điều này khiến sự việc có chút khó giải quyết.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng từ từ nói:
- Trưởng ban Vi, cần phát tin vẫn phải phát tin, việc này tôi không có bất kỳ ý kiến gì, cứ dựa theo bản dự thảo phát tin này là được rồi.
Nghe lời của Nhiếp Chấn Bang, Vi Lâm đứng lên gật đầu nói:
- Vâng, tôi dựa theo ý của Bí thư làm.
Sau khi tiễn Vi Lâm, Nhiếp Chấn Bang cũng cầm điện thoại lên nói:
- Tiểu Hồng, cậu sắp xếp một chút, sáng ngày mai chúng ta đi tập đoàn Đại Hà thị sát.
Chương 1031: Chống đối
- Bí thư Nhiếp thị sát tập đoàn Đại Hà?
Lúc nghe câu nói này Phương Viễn Sơn đúng lúc ở trong văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nhìn Hạ Ngọc Sanh tới báo tin trước, nét mặt của Phương Viễn Sơn rất bình tĩnh.
Nhưng trong lòng thì bốn bề nổi sóng, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, bên mình vừa mới triệu tập hội nghị bộ máy chính quyền, điều chỉnh phân công bộ máy. Trong hội nghị kinh tế chính quyền nhấn mạnh một chút đẩy mạnh tiến trình thành thị hóa, phải tiến cử nhà đầu tư có thực lực để khai thác phát triển tham dự xây dựng kinh tế của tỉnh Hồng Giang. Bên kia Nhiếp Chấn Bang lập tức thị sát tập đoàn Đại Hà, rõ ràng đây là có sự châm chích.
- Chủ tịch tỉnh, không khách khí mà nói thì Bí thư Nhiếp làm như vậy rõ ràng đây là có chuẩn bị. Cứ như vậy liệu ở trong tỉnh sẽ xuất hiện hai tiếng nói không? Có thể làm cho người ta có một loại cảm giác bộ máy không đoàn kết hay không?
Hạ Ngọc Sanh có chút bận tâm nói.
Nhiếp Chấn Bang chiếm địa vị chủ đạo, bởi vì hắn là nhân vật số một Tỉnh ủy, là người đứng đầu bộ máy, thành viên bộ máy có trách nhiệm giữ gìn uy tín người đứng đầu, duy trì đoàn kết bộ máy.
Nếu thật sự như vậy mà tiếp thì đến lúc đó cấp trên nhìn xuống liệu có thể có cái nhìn đối với tỉnh Hồng Giang và đối với Phương Viễn Sơn hay không? Dù sao trước khi Phương Viễn Sơn điều nhiệm đến tỉnh Hồng Giang thì trong tỉnh Hồng Giang chỉ có một tiếng nói, hơn nữa còn làm ra thành tích lớn, bây giờ Phương Viễn Sơn vừa đến Hồng Giang liền gây ra việc này, đây không phải làm cấp trên lo lắng sao?
Trầm ngâm một chút, Phương Viễn Sơn cũng lắc đầu, lời của Hạ Ngọc Sanh có lý lẽ nhất định, nhưng sự việc cụ thể cũng phải đối xử cụ thể. Quả thật là đồng chí phía dưới có nghĩa vụ giữ gìn đoàn kết bộ máy, giữ gìn uy tín người đứng đầu, nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt. Nhiếp Chấn Bang không chỉ lấy mà không trả giá, là người đứng đầu tuy rằng chiếm hết ưu thế, nói như thuật ngữ của người chơi cờ là đã chiếm nước trên, nhưng đồng thời người đứng đầu cũng có trách nhiệm duy trì đoàn kết bộ máy. Trong thể chế chú ý chính là chế độ tập trung dân chủ, bất kể thế nào vẫn có dân chủ. Đôi khi xuất hiện tiếng nói khác cũng không có nghĩa là phía dưới không giữ gìn uy tín người đứng đầu, cũng có thể là người đứng đầu không được ưa chuộng, không giữ gìn đoàn kết bộ máy.
Nghĩ vậy Phương Viễn Sơn lạnh nhạt nói:
- Lão Hạ, anh nói tôi đều hiểu, tôi thấy vẫn nên đợi buổi tối xem tin tức rồi nói sau.
Tòa nhà tổng bộ tập đoàn Đại Hà ở trên đường Nhân Dân, quận Hồng Sơn thành phố Hồng Thành. Số nhà cũng rất đẹp, là số một GC của đường Nhân Dân.
Nơi này, xem như là đoạn đường vàng của thành phố Hồng Thành, tuy rằng chưa nói tới tấc đất tấc vàng nhưng cũng coi như là vị trí tốt nhất trong thành phố. Đương nhiên, so sánh với những vùng khác thì nhất định là không thể so được.
Tòa nhà Đại Hà cũng coi là kiến trúc tính tiêu chí của thành phố Hồng Thành, toàn bộ tòa nhà chiếm diện tích đạt đến hơn mười một ngàn mét vuông, bao gồm một tòa nhà chính và hai tòa nhà phụ.
Tòa nhà chính rất cao, bao gồm mái nhà cũng thuộc về kiến trúc thì cao hai trăm năm mươi ba mét, là kiến trúc cao nhất thành phố Hồng Thành và cả tỉnh Hồng Giang.
Lúc này ở trên sân rộng trước cửa tòa nhà Đại Hà có đài phun nước lớn, trong sân rộng còn có một con sông lớn uốn lượn chảy vây quanh mô hình địa cầu ở giữa, đây là biểu tượng của tập đoàn công ty Đại Hà.
Toàn bộ khu vực sân rộng đã được trang trí đổi mới hoàn toàn từ lâu, cờ màu phấp phới, quốc kỳ tung bay, ở cửa tòa tòa nhà đã trải thảm đỏ, trải rộng ra một đường. Trong sân, hai bên đều có một đội các cô gái lễ nghi tay đang cầm hoa tươi, đứng nghiêm tại chỗ, tiếp theo là công nhân tập đoàn Đại Hà đứng ở hai bên.
Chừng bảy rưỡi sáng, chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen chuyên dụng của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn là bà Nghiêm Ái Dân chậm rãi lái vào, đỗ ở góc sân.
Vừa xuống xe, nhìn thấy cảnh này Nghiêm Ái Dân lập tức nhíu mày, quay đầu nói:
- Cung Vi Dân, Tổng giám đốc Cung, đây là có chuyện gì, hôm nay sắp xếp việc tiếp đãi là ai phụ trách, lập tức bảo tới gặp tôi.
Cung Vi Dân là Phó chủ tịch kiêm nhiệm phó tổng giám đốc chấp hành tập đoàn Đại Hà, có thể nói đó là tay chân tin cẩn nhất của Nghiêm Ái Dân. Nhưng lúc này ở trước mặt Nghiêm Ái Dân cũng không có chút thể hiện nào, đối với việc này thì toàn bộ tập đoàn Đại Hà không có ai cảm thấy kinh ngạc, đây là một chuyện rất bình thường và đơn giản. Những người làm việc ở tập đoàn Đại Hà đều hiểu rõ ràng uy tín của Chủ tịch Nghiêm là có thật, mỗi một câu của chủ tịch Nghiêm đều là chỉ thị cao nhất của tập đoàn Đại Hà.
Nghiêm Ái Dân vừa dứt lời, Trưởng ban bộ phận sự vụ quan hệ xã hội của tập đoàn Đại Hà ở bên cạnh đã đi tới, một phụ nữ tuổi chừng ba mươi dáng người thướt tha, cử động rất duyên dáng động lòng người.
Nhìn Nghiêm Ái Dân, người phụ nữ không dám có bất kỳ sơ suất, nghiêm mặt nói:
- Chủ tịch Nghiêm.
Nghiêm Ái Dân liếc nhìn người phụ nữ một cái, trầm giọng nói:
- La Lâm, cô làm sao vậy? Việc tiếp đãi công vụ chính phủ này còn cần tôi dạy cô sao?
Nói xong, Nghiêm Ái Dân nhìn một vòng xung quanh, trầm giọng nói:
- Khẩn trương lập tức giải tán những thứ ở cửa đi, những cô gái lễ nghi cũng rút đi. Tính cách Bí thư Nhiếp các người chưa biết thì chẳng lẽ không biết đi tìm hiểu sao? Bí thư Nhiếp nhậm chức Hồng Giang từ trước tới nay vẫn luôn là “Đi lại đơn giản”. Trong việc tiếp đãi, từ trước đều phản đối phô trương lãng phí, làm như vậy không phải là làm Bí thư Nhiếp khó chịu sao? Hơn nữa, trung ương cũng truyền đạt văn bản mệnh lệnh phản đối phô trương, phản đối xa xỉ, phản đối hủ bại. Tôi thấy nếu thật muốn làm như vậy thì tập đoàn Đại Hà hôm nay sợ rằng là phải lên “Đầu đài” rồi.
Lời nói Nghiêm Ái Dân có khí phách, giống như tiếng chuông lớn vang lên, từng lời giác ngộ rót vào lỗ tai của La Lâm giống như là từng thanh lưỡi lê. Lời nói của Chủ tịch Nghiêm thật đúng, thật là một sai lầm nếu để Bí thư Nhiếp thấy được cảnh này, dựa vào tính cách Bí thư Nhiếp thì thậm chí là có khả năng sẽ quay đầu đi về, đây chắc chắn là một đả kích trầm trọng đối với tập đoàn Đại Hà.
Là một giám đốc Ban quan hệ xã hội có thâm niên, La Lâm rất hiểu tình hình trong nước, doanh nghiệp tư nhân muốn có phát triển mạnh cũng không tách rời khỏi sự ủng hộ mạnh mẽ của chính quyền địa phương.
Rất nhanh liền làm theo yêu cầu của Nghiêm Ái Dân, toàn bộ nghi thức nghênh đón lại được sắp xếp lại, hủy bỏ một số thủ tục, giải tán hoa tươi, đồ trang trí vào các cô gái lễ nghi, toàn bộ quy cách nghênh đón có vẻ đơn giản, gọn gàng hơn rất nhiều.
Lúc này, đoàn xe của Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi lái vào cửa tòa nhà Đại Hà, đi đầu là xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang, ở phía sau là lãnh đạo tỉnh, ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Chu Gia Truyền, Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Hứa Hồng Chuyên, Phó chủ tịch tỉnh Lưu Diệu Văn cùng với Cục quản lý bất động sản tỉnh, Sở xây dựng tỉnh và lãnh đạo chủ quản các Bộ tương quan đều đi xuống. Phóng viên camera và phóng viên chụp ảnh đi theo đều triển khai tư thế, phóng viên đến từ đài truyền hình tỉnh Hồng Giang cũng đứng ở vị trí trước camera nói:
- Tám giờ sáng hôm nay, Bí thư tỉnh ủy Nhiếp Chấn Bang dẫn đội đi thị sát tập đoàn Đại Hà, lãnh đạo tỉnh Chu Gia Truyền, Hứa Hồng Chuyên, Lưu Diệu Văn vân vân cùng đi khảo sát.
Bên này dưới sự dẫn dắt của Nghiêm Ái Dân, tầng lớp quản lý của tập đoàn Đại Hà cũng chạy ra đón chào, Nghiêm Ái Dân đưa hai tay ra, rất kích động nói:
- Bí thư Nhiếp, các vị lãnh đạo, hoan nghênh đến tập đoàn Đại Hà khảo sát chỉ đạo công tác.
Nhiếp Chấn Bang nhìn bốn phía xung quanh một cái, tập đoàn Đại Hà nghênh đón ngắn gọn, đơn giản mà lại không mất sự long trọng, điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng, Nghiêm Ái Dân người này, vẫn có thể làm việc đấy.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chủ tịch Nghiêm khách khí rồi, chúng tôi là không mời mà tới đấy.
Nghiêm Ái Dân giờ phút này cũng cười nói:
- Bí thư Nhiếp, anh tiêu diệt chúng tôi rồi, anh là khách mong cũng không mong được đấy, bí thư Nhiếp hoàn toàn xứng đáng là chuyên gia ở lĩnh vực kinh tế, do đó tập đoàn Đại Hà chúng tôi vô cùng hy vọng bí thư Nhiếp có thể giảng giải một chút về xu thế và quan niệm phát triển kinh tế cho tầng lớp quản lý của chúng tôi, Bí thư Nhiếp, mời anh vào trong.
Dưới sự dẫn đường của Nghiêm Ái Dân, đoàn Nhiếp Chấn Bang đi vào đại sảnh tòa nhà Đại Hà. Đại sảnh chia làm ba tầng, lộ rõ đại khí và sang trọng của tập đoàn Đại Hà, đèn pha lê treo cao gần mười mét, từ trần thạch cao cao mười lăm mét buông rủ xuống.
Giờ phút này, đại sảnh đã được sắp xếp tỉ mỉ, nơi này đã trở thành một khu triển lãm con đường phát triển của tập đoàn Đại Hà, trình, lúc này từng giai đoạn trong quá trình hiện lên trước mặt đám người Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này có vẻ hết sức cẩn thận, đi đến từng cái, từng cái ảnh chụp tuyên truyền quá trình phát triển tập đoàn Đại Hà, đối với mỗi một bức ảnh đều xem rất chăm chú. Hoặc là dấu hiệu tính sự kiện trong lịch sử phát triển của tập đoàn, hoặc là cảnh lãnh đạo tỉnh cùng với lãnh đạo trung ương thị sát tập đoàn Đại Hà, Nhiếp Chấn Bang còn thỉnh thoảng quay đầu trao đổi với Nghiêm Ái Dân bên cạnh.
Đi một vòng, ngay tại chỗ cửa thang máy tòa nhà Đại Hà thì Nhiếp Chấn Bang tự dừng lại. Lúc này lãnh đạo đi theo cùng với nhân viên đi cùng của tập đoàn tự nhiên đứng thành hình vòng cung, bên này đài tỉnh Hồng Giang và phóng viên báo tỉnh Hồng Giang đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Đây là điều thường thấy nhất trong quá trình lãnh đạo khảo sát và thị sát công tác, những người có mặt ở chỗ này cũng không phải trẻ con mới ra đời, thái độ Bí thư Nhiếp lúc này rõ ràng là muốn nói chuyện.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Quá trình phát triển của tập đoàn Đại Hà có thể nói là một khúc quân hành từ khi cải cách mở ra, đại diện toàn bộ quá trình phát triển gian khổ của những người chúng ta trong thế hệ này. Điều này thực sự khẳng định tập đoàn Đại Hà có thể nắm chắc kỳ ngộ lịch sử. Trong quá trình phát triển không quên từng giây từng phút hồi ức của xã hội, báo đáp xã hội, loại ý thức trách nhiệm xã hội này là điều hiện nay đại đa số doanh nghiệp của chúng ta đều cần. Đây là xứng đáng khen ngợi, xã hội chúng ta cần có nhiều hơn những doanh nghiệp tư nhân tham dự vào xây dựng kinh tế của nhà nước và chính phủ như vậy.
Đây là vinh hạnh của chính phủ chúng ta, cũng là vận may của nhân dân chúng ta.
Nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Nghiêm Ái Dân cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng, ngay trước camera mà Bí thư Nhiếp nói như vậy, ý tứ đã biểu đạt ra rất rõ ràng, tiếp theo tập đoàn Đại Hà nhất định được nghênh đón một lần cao trào phát triển nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Ái Dân đi lên một bước, nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Bí thư Nhiếp, mời đi bên này, tôi đưa anh đi thăm một chút nơi làm việc của tập đoàn Đại Hà chúng tôi.