Chương 1140: Có chuyện xảy ra
Buổi sáng, Nhiếp Chấn Bang thị sát huyện Thanh Lâm, là huyện nghèo của thành phố Thi An, huyện Thanh Lâm là một huyện nghèo hoàn toàn lấy nông nghiệp và chăn nuôi làm chủ yếu.
Mọi người đều biết, trong xã hội hiện nay thì buôn bán là nhân tố căn bản của lưu thông, hoạt động buôn bán kinh tế mới có thể sống, nhưng nhìn tổng quát huyện thành Thanh Lâm không có được mấy cửa hàng, có vài xí nghiệp đều trong trạng thái nửa chết nửa sống, tình hình như vậy quả thực làm người ta xấu hổ.
Mọi người đều hiểu một đạo lý, nông nghiệp và chăn nuôi đều cần tài nguyên nước, cây nông nghiệp dùng nước, súc vật dùng nước, đây đều là hộ tiêu hao nước lớn. Nhưng mấu chốt của vấn đề là bản thân huyện Thanh Lâm lại thiếu nước, lượng mưa cả năm không đến năm trăm milimet nhưng số lượng bốc hơi lại đến hai ngàn milimet.
Hơn nữa, khai hoang nông nghiệp, chăn thả chăn nuôi đều dẫn đến phá hỏng diện tích lớn thảm thực vật, đất màu bị trôi càng nghiêm trọng hơn, mực nước ngầm giảm xuống, điều này trực tiếp dẫn đến một vấn đề là trên mặt đất mặc dù trời mưa cũng không thể giữ được nước.
Điều này tạo thành một sự tuần hoàn ác tính, càng nghèo, càng phá, càng phá môi trường càng kém, lại càng khô hạn.
Trong phòng họp Huyện ủy huyện Thanh Lâm, Nhiếp Chấn Bang lúc này đưa ra ý kiến và yêu cầu của Tỉnh ủy, chính quyền địa phương phải tìm mọi cách khai thông suy nghĩ, mở một con đường phát triển mới, làm tốt công tác thoái canh thoái mục, tăng cường thiết lập cây xanh, chú ý bảo vệ thủy thổ, việc này phải trở thành một công trình dài hạn.
Lúc cuộc họp đang nửa chừng, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Hạ Cương từ ngoài cửa di vào:
- Bí thư Nhiếp! xin lỗi quấy rầy một chút, Trưởng ban Thư ký có điện thoại khẩn.
Nghe Hạ Cương nói, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại có một dự cảm bất thường, điện thoại của Lưu Hiểu Mẫn làm sao có thể bảo Hạ Cương truyền đạt, lẽ nào là Thư ký của Lưu Hiểu Mẫn bảo Hạ Cương đến thông báo?
Ngoài cửa, Lưu Hiểu Mẫn vừa bước ra, sắc mặt của Hạ Cương liền cực kỳ nghiêm túc và trang trọng, nói:
- Trưởng ban Thư ký! Điện thoại ở tỉnh, là Chủ tịch Chấn Đào gọi đến. Ngay tại lúc nãy, xe của Phó Chủ tịch tỉnh Hoằng Nghị, trên đường từ Lâm Châu trở về đã gặp tai nạn, bất hạnh bỏ mình, Thư ký đi theo cũng đã tử vong, lái xe trọng thương, tình hình cụ thể đang điều tra thêm. Nghe nói, trong quá trình Phó Chủ tịch Hoằng Nghị thị sát ở mỏ than Lăng Tiêu, rất không hài lòng, nổi giận trước mặt mọi người.
- Cái gì?
Lưu Hiểu Mẫn vừa nghe được tin này, lập sức hoảng sợ hỏi ngược một câu, tin này thật sự quá mức rúng động, một cán bộ cấp Phó tỉnh chết như vậy, đây đã là chuyện đại sự.
Chẳng trách Hạ Cương tìm chính mình mà không tìm Bí thư Nhiếp, trước mặt cán bộ thành phố Thi An và huyện Thanh Lâm thì việc này thực sự không tiện nói.
Đồng thời, Lưu Hiểu Mẫn cũng từ trong lời nói của Hạ Cương, nhận ra một tin tức cực kỳ không bình thường, con người Lý Hoằng Nghị này thì Lưu Hiểu Mẫn hiểu rõ, là Phó Chủ tịch tỉnh được Ủy ban nhân tỉnh phân công quản lý công nghiệp, năng lượng, giám sát an toàn sản xuất vv... các mặt công tác. Xuất thân thường dân, thận trọng, có thể nói làđịa vị của Lý Hoằng Nghị hiện nay chính là anh ta từng bước dựa vào năng lực và phấn đấu của chính mình mà có được.
Trong công việc thường ngày, Lưu Hiểu Mẫn coi như tương đối quen thuộc con người Lý Hoằng Nghị, đây không phải là một người tùy tiện nổi nóng, là cán bộ lãnh đạo cao cấp, vui buồn không thể hiện ra chính là yếu tố cơ bản, bản thân Lý Hoằng Nghị này không phải là con người tính nết nóng nảy.
Nếu nói là việc nhỏ bình thường thì Lý Hoằng Nghị tuyệt đối sẽ không nổi nóng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi dẫn đến Lý Hoằng Nghị kích động như vậy, không chú ý đến hình tượng mà nổi nóng.
Mặt khác, tai nạn xe cộ rốt cuộc có liên hệ tất yếu đến mỏ than Lăng Tiêu không? là trùng hợp hay là cố ý sắp xếp, đây đều là việc trước mắt cần phải làm rõ. Nếu đơn thuần là trùng hợp thì cũng coi như bỏ đi,, nếu là cố ý sắp đặt, sự việc liền lớn. Mưu hại một cán bộ cấp Phó tỉnh, cần phải có bao nhiêu quyết đoán và can đảm?
Trầm ngâm giây lát, Lưu Hiểu Mẫn nhìn quanh một lượt mọi người, nghiêm túc nói:
- Việc này đều phải nói năng thận trọng, phải làm tốt công tác giữ bí mật, trong Tỉnh ủy, trước khi đưa ra quyết sách chính thức, không ai được ăn nói linh tinh, rõ chưa? Thư ký Hạ, chuyện này, cậu phụ trách làm tốt công tác, tôi lập tức báo cáo với Bí thư.
Nói xong, Lưu Hiểu Mẫn quay người, sắc mặt vốn dĩ trang trọng cũng trở lại bình thường, đẩy cửa, lặng lẽ về vị trí của mình.
Lúc này, nhân lúc Ngụy Hạo Dương đang đọc diễn văn, Lưu Hiểu Mẫn bước đến bên tai Nhiếp Chấn Bang nói nhỏ:
- Bí thư! Trong tỉnh đã xảy ra chuyện lớn đồng chí Lý Hoằng Nghị đang trên đường đến thành phố Lâm Châu điều tra nghiên cứu ngành công nghiệp than đá, đột nhiên gặp phải tai nạn xe cộ, bất hạnh bỏ mình. Vừa rồi đồng chí Chấn Đạo gọi điện đến mời Bí thư về tỉnh chủ trì đại cục.
Nghe tin này trong lòng Nhiếp Chấn Bang lập tức trở nên hồi hộp, Lý Hoằng Nghị cái tên này, Nhiếp Chấn Bang vẫn biết, dù thế nào thì thời gian đến Lũng Tây nhậm chức cũng đã gần một tháng, lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh, nhân vật số một số hai của các bộ phận, Nhiếp Chấn Bang vẫn biết được.
Cán bộ cấp Phó tỉnh đột nhiên bị điều bất trắc, bất kể là tình huống gì, ít nhất là nguyên nhân cái chết cũng cần phải có, gặp phải chuyện thế này mình phải trở về là điều tất yếu.
Sau khi trong lòng đã có một phác thảo, Nhiếp Chấn Bang cũng tăng nhanh quá trình và tiến độ cuộc họp, đợi sau khi Ngụy Hạo Dương nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền đưa ra tổng kết cuối cùng, lập tức tuyên bố tan họp.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại gọi Ngụy Hạo Dương:
- Đồng chí Hạo Dương! Đợi một chút.
Ngụy Hạo Dương lúc này cũng cười nói:
- Bí thư! Bên huyện Thanh Lâm đã chuẩn bị xong cơm công tác, hân hạnh mời Bí thư thưởng thức, đây cũng là tấm lòng của các đồng chí...
Vẫn chưa dứt lời đã bị Nhiếp Chấn Bang ngắt thẳng thừng. Nhìn Ngụy Hạo Dương, Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói:
- Đồng chí Hạo Dương! Sợ rằng không ăn cơm được nữa, vừa rồi đồng chí Chấn Đạo ở tỉnh gọi điện đến, đồng chí Hoằng Nghị gặp tai nạn xe cộ đã qua đời, bây giờ cần phải lập tức trở về tỉnh, anh cũng là Ủy viên thường vụ, cùng đi với tôi. Mặt khác, sắp xếp một chiếc xe cảnh sát mở đường cho chúng ta, phải dùng tốc độ nhanh nhất về lại thành phố Cổ Đô.
- Sao? Đồng chí Hoằng Nghị... ?
Ngụy Hạo Dương lúc này cũng kinh hãi, đây chính là cái chết bất thường, bất kể là nguyên nhân gì nhưng cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh đang tại chức lại đột nhiên tử vong, đây đều phải quy kết đến chuyện cái chết bất thường, về phần nguyên nhân cái chết là gì, chỉ có thể sau khi trải qua tiến hành điều tra mới có thể điều tra rõ nguyên nhân. Nhưngbây giờ đây cũng là chuyện cực kỳ khủng khiếp. Sau khi ngẩn người, Ngụy Hạo Dương cũng gật đầu nói:
- Được, tôi lập tức đi sắp xếp.
Tốc độ của Ngụy Hạo Dương rất nhanh chóng, từ bên Cục Công an huyện Thanh Lâm trực tiếp điều động xe cảnh sát, đoàn xe cũng không đi bên thành phố Thi An, từ huyện Thanh Lâm xuyên qua núi, đâm thẳng vào thành phố Kim An, như vậy tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Sau gần một tiếng, dưới sự dẫn đường của xe cảnh sát, đoàn xe chạy vào cao tốc Cổ Kim, lúc trước do đoàn xe đang xuyên qua giữa dải núi cao chạy dài, tín hiệu cũng lúc có lúc không cho nên Nhiếp Chấn Bang cũng không gọi điện cho Lưu Chấn Đào. Lúc này, sau khi đoàn xe chạy vào cao tốc, tín hiệu thông suốt, Nhiếp Chấn Bang rút điện thoại ra.
- Chủ tịch Chấn Đào hả? Tôi là Nhiếp Chấn Bang, sự việc của đồng chí Hoằng Nghị, tình hình sơ lược là thế nào?
Điện thoại vừa nối thông, liền nói thẳng vào chủ đề chính.
Lúc này, tại trụ sở làm việc của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân tỉnh, trong phòng làm việc của Lưu Chấn Đào, Lưu Chấn Đào cũng cực kỳ bận rộn, đối diện với Lưu Chấn Đào, Lưu Nhược Quang của Đảng ủy Công an cũng ngồi ở đây, Lưu Nhược Quang cũng là đến để trảo đổi tình hình tai nạn xe.
- Bí thư! Trước mắt, Tổng đội Cảnh sát giao thông Sở Công an đã đã phái một Tổ Điều tra sự cố nhanh chóng tiến về hiện trường, các đồng chí liên quan của Chi đội Cảnh sát giao thông thành phố Lâm Châu đã phong tỏa hiện trường, nguyên nhân sự cố vẫn đang đợi điều tra ban đầu. Trước mắt, tất cả tình hình nắm bắt được là đồng chí Lý Hoằng Nghị, Thư ký Cực Kỳ chết tại hiện trường. Lái xe vì đã thắt dây an toàn, hiện nay vẫn đang trong tình trạng trọng thương hôn mê, đã chuyển khẩn cấp đến bệnh viện trung tâm thành phố Lâm Châu tiến hành cứu chữa.
Giọng nói của Lưu Chấn Đào truyền đến.
- Được, công tác hiện trường phải sắp xếp thật tỉ mỉ, thông báo toàn bộ bộ máy Ủy viên thường vụ chuẩn bị họp, khoảng năm giờ chiều tôi về đến, về mặt trung ương phải báo cáo tình hình đúng lúc, đồng thời làm ra chỉ thị.
Nhiếp Chấn Bang cũng đưa ra sắp xếp, cũng không nói gì nhiều, từ tin tức của Lưu Hiểu Mẫn truyền đến để xem xét, rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng lúc này mình đang trên xe, nói nhiều nữa cũng ngoài tầm tay với, chi bằng không nói.
Bên kia, giọng nói của Lưu Chấn Đào đã truyền đến:
- Đã báo cáo tỉ mỉ lên cấp trên, Phó Ban Tổ chức Trần Đào đang trên đường đến Lũng Tây, phỏng chừng năm giờ chiều có thể đến nơi.
Trần Đào? Nghe cái tên này, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Năm đó, sau khi ông cụ nhà mình qua đời, tại câu lạc bộ Vương Triều, anh cả của Trần Đào bị mình tát hai tát tai trước mặt mọi người. Ngươi kiêu ngạo nhất của Trần gia?
Quả nhiên là anh kiệt! Mới chỉ mấy năm không gặp, Trần Đào thình lình đã bò lên đến vị trí Phó Trưởng ban Tổ chức, cho dù không phải Phó trưởng ban thường trực, dù khả năng xếp hạng trong bộ phận là gần cuối, nhưng một thân phận này ở trung ương, dù là phó chức cũng đã tương đối với chức vụ chính, so sánh với quan to địa phương bình thường thì thậm chí còn ngạo mạn hơn, dù sao vị trí này đúng thật là đúng chỗ hiểm.
- Được, tôi hiểu rồi, vậy thời gian của hội nghị thường vụ định vào lúc sáu giờ được rồi, đợi sau khi Phó trưởng ban Trần đến cùng mời dự họp. Mặt khác, anh cần làm tốt công tác động viên và an ủi người nhà, trước khi hình thành quyết nghị chính thức, chuyện này tôi đề nghị tạm thời để yên.
Nhiếp Chấn Bang hơi trầm ngâm đưa ra một sắp xếp hợp lý nhất.
Gác máy, Lưu Chấn Đào nhìn Bí thư Đảng ủy Công an Lưu Nhược Quang đang ở trước mặt, nói:
- Bí thư Nhược Quang! Xem ra, Lũng Tây này lại là thời buổi rối ren rồi.
Đều là con nhà quý tộc, nhãn lực của Lưu Chấn Đào không thế so sánh với một người bình thường, lần này cấp trên sắp xếp Trần Đào đến là ở bên trong có thâm ý gì Lưu Chấn Đào nghĩ không ra. Nhưng về chút cuyện xấu giữa Nhiếp Chấn Bang và mấy anh em của Trần Đào thì Lưu Chấn Đào cũng nghe thấy được, hai bên vốn dĩ không hợp, lần này Lý Hoằng Nghị chết một cách kỳ quái, toàn bộ sự việc lập tức mơ hồ.
Chương 1141: Hội nghị thường ủy.
Khoảng năm giờ chiều, đoàn xe của Nhiếp Chấn Bang xuất hiện tại cổng trụ sở Tỉnh ủy Lũng Tây, tốc độ xe từ từ chậm lại, xe cảnh sát được phái đi của huyện Thanh Lâm thành phố Thi An dựa sát vào trụ sở, cửa xe mở ra, hai viên cảnh sát mặc đồng phục bước xuống, đứng một bên, cúi chào, sau đó xe quay đầu rời đi, xem kiểu này thì thấy xe cảnh sát hôm nay vẫn cần trở về huyện Thanh Lâm.
Cổng lớn, trạm gác cảnh sát vũ trang, chiến sĩ cảnh sát vũ trang đứng thẳng, cúi chào, đồng thời chăm chú thi lễ nhìn đoàn xe chậm rãi tiến vào trụ sở Tỉnh ủy.
Đoàn xe của Bí thư Nhiếp, đây là người đứng đầu Tỉnh ủy Lũng Tây, quan trọng hơn là thân phận của Bí thư Nhiếp hoàn toàn khác với người đứng đầu Tỉnh ủy thông thường, là Ủy viên nhập Cục, cấp bậc của Bí thư Nhiếp tại chức vụ trong Đảng dĩ nhiên là đã đan xen với cấp bậc cấp Phó quốc.
Lúc này, tại cổng trụ sở Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh, thành viên bộ máy Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ngoại trừ hai người đi cùng mình, Lý Hiểu Mẫn và Ngụy Hạo Dương, Ban Tổ chức Tỉnh ủy Trương Phóng Văn cũng không ở đây. Trương Phóng Văn không có mặt cũng hoàn toàn có thể hiểu được, phỏng chừng lúc này Trần Đào cũng đã đến đây, là Phó trưởng ban Tổ chức, đây là lãnh đạo cấp trên của Trương Phóng Văn, sắp xếp Trương Phóng Văn đi nghênh đón cũng là việc hợp tình hợp lý.
Tại cổng lớn, bộ máy Tỉnh ủy đã bày tỏ thái độ đón tiếp và chờ đợi, các Ủy viên thường vụ đều đang nhỏ giọng bàn bạc, dù sao, một lãnh đạo cấp Tỉnh bộ đột ngột gặp chuyện bất ngờ, việc này quá mức chấn động.
Trước đây cũng chỉ có lúc ở tỉnh Ba Thục xuất hiện qua một lần. Đoàn xe dừng lại, Nhiếp Chấn Bang đi xuống trước tiên.
Lúc này Ủy viên thường vụ đang đứng một bên chờ đợi đều đã dừng trao đổi, có người cất tiếng nói:
- Bí thư Nhiếp đã về, xem Bí thư Nhiếp nói thế nào nhé!
- Bí thư Nhiếp!
- Bí thư, dọc đường vất vả, trên đường anh thị sát lại đột ngột quấy rầy, thật sự...
Lưu Chấn Đào cũng chạy lên đón, hai người bắt tay, Lưu Chấn Đào vươn hai tay, thể hiện ra hoàn toàn thái độ và tâm tình lúc này của ông ta.
Xua tay, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Chấn Đào đừng nói nữa. Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi ở bên dưới cũng ngồi không yên, thị sát sau này còn có cơ hội, trước mắt tình hình thế nào?
Lý Hoằng Nghị đột nhiên găp chuyện không may lập tức phá vỡ bố cục tổng thể trước mắt của tỉnh Lũng Tây, từ ảnh hưởng mà nói thì một địa phương ngay cả an toàn tính mạng của lãnh đạo chủ chốt cũng không thể bảo đảm, việc này cấp trên nhìn thế nào? Quản lý giao thông của địa phương có thể nhìn thấy được một mảng tối, công tác của địa phương chắc chắn rối tinh rối mù.
Lúc này, tất cả tâm tư của Lưu Chấn Đào đều thu hẹp lại, lúc này Lưu Chấn Đào cảm nhận rõ nét hào quang nhập Cục mạnh mẽ trên đỉnh đầu của Nhiếp Chấn Bang. Ít nhất là trong trường hợp này thì biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang ung dung hơn mình nhiều.
- Đồng Chí Hoằng Nghị và Thư ký của anh ấy đã được xác nhận tử vong, hiện tại lái xe bước đầu đã thoát khỏi nguy hiểm, chẩn đoán ban đầu là xuất huyết bên trong đầu, vẫn đang trong tình trạng hôn mê.
Lưu Chấn Đào báo cáo ngắn gọn.
Tiếp theo, gương mặt của Lưu Chấn Đào cũng lộ ra vẻ thương cảm:
- Ôi! Đồng chí tốt như thế! Con người của đồng chí Hoằng Nghị này thận trọng, làm việc cụ thể, giá trị tổng sản lượng công nghiệp toàn tỉnh liên tục tăng, không ngờ lại đột nhiên ra đi như vậy.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại trầm ngâm, lập tức gật đầu nói:
- Di thể của đồng chí Hoằng Nghị phải nhanh chóng chở về tỉnh, Cục Sự vụ cơ quan Tỉnh ủy và Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh lập tức tổ chức Ủy ban lo việc tang ma, cùng với gia đình bàn bạc công tác tang ma. Ngoài ra, tính mạng của tài xế dù bất kể phải trả giá nào cũng, nhất định phải toàn lực ứng phó, dùng điều kiện tốt nhất, y thuật tốt nhất đổi lấy tính mạng của anh ấy. Bệnh viện thành phố Lâm Châu chắc chắn không được, dặn xuống, lập tức chuẩn bị công tác chuyển viện, nếu tỉnh Lũng Tây không được thì liên hệ với bệnh viện Quân tổng, tóm lại một câu là nhất định phải cứu lấy mạng sống của người này.
Nhiếp Chấn Bang hạ giọng, trên gương mặt của Lưu Chấn Đào lập tức xuất hiện một kiểu rung động, không hổ là Bí thư Nhiếp! Chu toàn mọi mặt, vấn đề của tài xế hiện nay mọi người đều bỏ quên, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cái chết của Lý Hoằng Nghị, nhưng lại sơ sót đối với người đang sống, bị Nhiếp Chấn Bang nói câu này, Lưu Chấn Đào cũng cảnh tỉnh lại.
Căn cứ vào báo cáo phát hiện sự việc tại hiện trường, địa điểm xảy ra chuyện là quốc lộ cấp thị của thành phố Lâm Châu, không phải nội thành, cũng không phải thị trấn, xung quanh đều là đồng ruộng, vốn không có người chứng kiến và màn hình giám sát. Ngoại trừ người gây ra tai họa thì tất cả những thứ khác đều mơ hồ, lúc này nếu lái xe có thể tỉnh lại thì đối với toàn bộ sự việc sẽ có ý nghĩa cực lớn.
Đang chuẩn bị nói, Nhiếp Chấn Bang lại xoay người nhìn cổng chính của trụ sở làm việc Tỉnh ủy, ngoài cửa hai chiếc Audi màu đen đã tiến vào.
- Trần Đào đã đến, đồng chí Chấn Đào chắc không xa lạ Trần Đào chứ?
Nhiếp Chấn Bang nhìn Lưu Chấn Đào bên cạnh.
Đều là đi ra từ thủ đô, nếu nói không khách sáo thì đều là người biết tận gốc rễ, lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Lưu Chấn Đào hơi ngạc nhiên, đây là ý gì? Dò xét hay là gì?
Nhưng ngoài miệng Lưu Chấn Đào lại mỉm cười nói:
- Quen, nhưng không phải là quá quen thuộc, Phó trưởng ban Trần và tôi cơ bản không thuộc về một tuyến.
Xe dừng tại cổng chính trụ sở, cửa xe mở ra, Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Trương Phóng Văn đã bước xuống, cùng lúc này Trần Đào cũng bước xuống.
So sánh với cuộc gặp mặt hơn mười năm trước, cơ thể Trần Đào lúc này có vẻ mập ra, bụng cũng đã hơi to.
Hơn bốn mươi tuổi mà có thể đạt đến trình độ hiện nay thì Trần Đào có tư cách để kiêu ngạo.
Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào đều bước lên đón, tuy từ cấp bậc chức vụ mà nói thì Nhiếp Chấn Bang cao hơn Trần Đào một cấp bậc, nhưng lúc này Trần Đào lại thay mặt cho trung ương nên cần chú ý vẫn phải chú ý, nếu không khó tránh khỏi gây ra đề tài cho người khác.
- Phó trưởng ban Trần, hoan nghênh!
Lời của Nhiếp Chấn Bang cực kỳ đơn giản.
- Phó trưởng ban Trần ghé bước Lũng Tây, có chỗ nào đón tiếp không được chu đáo xin hãy thứ lỗi.
Lời của Lưu Chấn Đào hơi có chút khách sáo.
Trong lúc vô tình, Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào cùng phối hợp rất tốt, kẻ xướng người họa, vừa thể hiện sự trầm ổn của tỉnh Lũng Tây lại không mất đi tính long trọng.
Trần Đào lúc này sắc mặt nghiêm túc, hơi hơi hé miệng xem như đã chào hỏi qua, phong cách ngạo mạn này, lập tức khiến Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, Trần Đào thật sự chuẩn bị gây khó dễ mình sao? Vậy phải xem anh ta có đủ tuổi hay không?
- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, đồng chí Chấn Đào, thời gian vô cùng bức bách, nói ngắn gọn, chúng ta vẫn nên đến phòng họp trước nhé!
Trần Đạo hoàn toàn là một dáng vẻ giải quyết công việc chung.
Trong lời nói có kiểu khác nhau rất nhỏ khiến cho cán bộ lãnh đạo khách của Tỉnh ủy Lũng Tây đều sửng sốt, ở đây mọi người đều không phải trẻ con lên ba. Có thể nói ở đây không có một cây đèn tiết kiệm dầu nào, đối với chi tiết này đều có thể nghe hiểu được.
Gọi Nhiếp Chấn Bang dùng tên gọi đầy đủ rất công thức hóa, nhưng gọi Lưu Chấn Đào lại dùng một cách thân mật, khác biệt rõ ràng như vậy ai cũng có thể nhìn thấy.
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt, có chút xem thường đối với Trần Đào, Trần Đào a, Trần Đào! Nếu anh chính là bản lĩnh này thì thật đúng là không để vào trong tầm mắt.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Phó trưởng ban Trần! Mời vào trong.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đã bước tới, cũng là vô hình trung cao hơn nửa thân người so với Trần Đào, cảnh tượng này khiến sắc mặt Trần Đào biến đổi.. Nhiếp Chấn Bang con người này thật đúng là người không biết chịu thiệt, mình mới vừa cho một ưu thế phủ đầu, anh ta ngay lập tức cho biết tay, thật đúng là” Báo thù không cách đêm”.
Trong phòng họp Tỉnh ủy lúc này đã là hơn sáu giờ chiều, ngoài cửa sổ vẫn là cảnh mặt trời rực rỡ, thời điểm mùa hè tỉnh Lũng Tây ít nhất cũng phải chờ đến khoảng tám giờ tối mới xem như chính thức là trời tối.
Chính giữa, Nhiếp Chấn Bang và Trần Đào chia nhau ngồi hai bên, sắp xếp như vậy lại khiến Trần Đào chau mày, nếu như vậy không cách gì thể hiện ra chủ yếu, thứ yếu nữa.
Nhưng Trần Đào không có cách nào, chức vụ của Nhiếp Chấn Bang bày ở đây, gánh là không gánh nổi, lúc này để việc vặt vãnh làm lỡ việc lớn thì cuối cùng thua thiệt vẫn là mình.
Trầm ngâm một lát, Trần Đào ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói:
- Các đồng chí! Đồng chí Lý Hoằng Nghị đột ngột qua đời, trung ương vô cùng kinh ngạc, lần này ủy thác tôi đến Lũng Tây, một mặt là lắng nghe báo cáo điều tra sự việc, mặt khác cũng làm tốt thủ tục khắc phục hậu quả và trấn an. Thái độ cuối cùng là: Thứ nhất, định tính nguyên nhân cái chết của Lý Hoằng Nghị và Thư ký là hy sinh vì nhiệm vụ công, Ban Tuyên giáo phải làm ngay việc tuyên truyền và đưa tin chính diện. Thứ hai, nguyên nhân sự cố cần phải điều tra rõ ràng, là ngoài ý muốn hay do người gây ra, cho dư luận một điều tra khách quan toàn diện. Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, người các đơn vị không được công bố ra bên ngoài bất cứ lời bàn bạc nào có liên quan đến sự việc. Điểm thứ ba, là sau khi kết quả điều tra của điểm thứ hai đã có, nếu là nhân tố con người gây ra thì là ai mà to gan như vậy, ai mà làm càn như vậy? Nhất định phải điều tra rõ ràng, nghiêm trị phần tử bất hợp pháp, đả kích oai gió tà khí.
Nghe đến đây, trong bộ máy Ủy viên thường vụ, tất cả mọi người đều ngậm miệng, lúc này không khí toàn bộ phòng họp dường như có dáng vẻ gió thổi mưa giông trước cơn bão. Nhìn bộ dạng và thái độ nghiêm túc của Trần Đào, trong lòng mọi người đều không tránh khỏi đang lẩm bẩm, cấp trên nói như vậy có mục đích gì? Hay là nói, cái chết của Lý Hoằng Nghị đích xác là có ẩn tình? Ngay cả Tỉnh ủy cũng đều không biếtmà ngược lại bị trung ương biết một số ẩn tình.
Đã đến tầng thứ này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Lũng Tây không còn là Lũng Tây, trên dưới cả nước đều là toàn cục, bộ máy Tỉnh ủy đó đều là quân cờ ở giữa quân cờ, cấp trên bố cục thế nào đây đều là tính toán cẩn thận.
Nhiếp Chấn Bang lúc này thần thái bình tĩnh mà nghiêm túc, sau khi Trần Đào nói xong cũng mở miệng nói:
- Vừa rồi, lời nói của Phó ban Tổ chức Trần mọi người đều nghe rõ cả, Đảng ủy Công an, Ủy ban Kỷ luật phải nhanh chóng hành động, cần phải dùng tốc độ nhanh nhất, điều tra ra nguyên nhân sự cố để đồng chí Lý Hoằng Nghị có thể yên giấc.
Chương 1142: Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là thần.
Sở Chiêu đãi Tỉnh ủy, trong phòng của Nhiếp Chấn Bang, trên sô pha, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở ghế chủ vị, bên trái là Lưu Hiểu Mẫn, bên phải là Bí thư thành phố Cổ Đô La Thu Lương.
Hai người không hẹn nhưng cũng đều là ôm vấn đề bất đồng mà đến, La Thu Lương đến đâychủ yếu là báo cáo việc cải tạo khu thành cổ thành phố Cổ Đô.
Chuyện của Lý Hoằng Nghị, nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng coi như là một cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh bất ngờ bỏ mình, hơn nữa lại là sự cố giao thông. Nhưng nói thế nào thì công tác của tỉnh Lũng Tây vẫn cần tiến tới, vẫn cần phải tiếp tục phát triển, hoàn toàn không thể vì cái chết của ông ta mà đình chỉ công tác và phát triển của toàn tỉnh.
Nếu nói nhỏ, đương nhiên cũng không thể quá nhỏ, nếu không sao có thế dẫn đến sự quan tâm chú ý của trung ương?
Cho nên cũng không thể nói La Thu Lương lúc này báo cáo không đúng lúc, đứng ở góc độ của anh ta mà nói, đứng ở góc độ thành phố Cổ Đô mà nói thì La Thu Lương đương nhiên không sai.
- Diện tích khu thành cổ của toàn bộ thành phố Cổ Đô đã đặt thiết kế nội thành, ba khu, tổng cộng diện tích sáu ki lô mét vuông, thiết kế hơn tám mươi nghìn hộ gia đình, hai mươi xí nghiệp, dự toán ban đầu đang xây dựng mở rộng đường sá, công trình thị chính, nước điện gas thông tin liên lạc và công trình thoát nước, lại thêm cải tạo khu ổ chuột, tổng dự tính đầu tư tài chính tám trăm triệu nhân dân tệ. Trong đó, thông qua hình thức chuyển nhượng đất đai, khai thác bất động sản và cải tạo xí nghiệp, thu hút đầu tư vv..., dự tính có thể thu hút được khoảng sáu trăm triệu tiền đầu tư.
Báo cáo của La Thu Lương rất tỉ mỉ, cũng rất trực quan, thậm chí trên bàn trà, bản vẽ cũng đặt ở phía trên, sơ đồ hiệu quả đều đưa ra, điều này chứng tỏ, công việc của La Thu Lương rất cụ thể thiết thực.
Không đợi La Thu Lương nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại cười nói:
- Nói cách khác, còn chỗ trống hai trăm triệu cần tỉnh giúp đỡ?
- Không cần phải ngại, cần là cần, hai trăm triệu không phải là con số nhỏthành phố Cổ Đô cũng không có xưởng in tiền, anh cũng không in ra được tiền.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại gõ gõ trên tay vịn sô pha, chậm rãi nói:
- Hai trăm triệu, đây không phải là con số nhỏ, trước mắt gánh năng của tỉnh cũng rất nặng nề, hạng mục thành phố ô tô và hạng mục thành phố dầu mỏ đều là cần ngay, áp lực tiền mặt không nhỏ. Tôi thấy thế này, thành phố cứ đưa ra kế hoạch và báo cáo trước, đến lúc đó nộp lên tôi sẽ tranh thủ ủng hộ của tài chính quốc gia. Ngoài ra, thành phố các anh là thành phố kế hoạch đơn liệt, phương diện này thì độ ủng hộ của trung ương vẫn là tương đối lớn. Dùng danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thành phố tiến hành vay và đầu tư thương mại, tôi tin rằng đây không phải là vấn đề quá lớn.
Nói xong chuyện của La Thu Lương, bên này, Lưu Hiểu Mẫn cũng mở miệng nói:
- Bí thư! Tôi nghe nói, Phó trưởng ban Trần hôm nay đã tiếp kiến một vài đồng chí.
Đối với chuyện này Nhiếp Chấn Bang cũng biết rõ, tỉnh Lũng Tây lớn bao nhiêu, đều ở đây, Nhiếp Chấn Bang không có lý do để không biết. Ngụy Hạo Dương, Diệp Định Bang và Vương Bản Xương đều đi thăm Trần Đào. Đối với hai người trước thì Nhiếp Chấn Bang không có chút cảm giác kinh ngạc, đều là con cháu nhà thế gia, lúc trẻ không nói là rất quen thuộc, ít nhất cũng là quen biết, thăm hỏi một chút cũng là bình thường, nhưng Vương Bản Xương lúc này nhảy ra khiến Nhiếp Chấn Bang hơi nổi cáu.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói:
- Đồng chí Hiểu Mẫn, không cần phải ngạc nhiên, phó trưởng ban Trần đặc biệt đến dây giám sát sự cố của đồng chí Hoằng Nghị, tiếp kiến một chút đồng chí của địa phương cũng việc bình thường, địa phương cũng có nhu cầu tiến hành giao lưu với cấp trên mà. Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, điều này có thể lý giải được, chúng ta ở bên cạnh nhìn là được rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại đột nhiên nói:
- Đồng chí Hiểu Mẫn! Nói đến chuyện của Lý Hoằng Nghị tôi lại hơi tò mò, thàh phố Lâm Châu không phải nổi tiếng với nông nghiệp sao? Sao lại liên quan đến mỏ than? Tôi xem báo cáo số liệu kinh tế, đối với báo cáo về phương diện khoáng sản than này cũng không phải là nhiều, chuyện này là thế nào?
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang lập tức khiến hai người đều sững lại, hơi ngạc nhiên. Nhìn thấy biểu hiện của Lưu Hiểu Mẫn và La Thu Lương, Nhiếp Chấn Bang biết ngay nguyên nhân là gì.
Cười ngượng ngập, nói:
- Các anh chị quá sức khác thường rồi nhé! Tôi không phải cái gì cũng biết, tôi không phải là thần, có chỗ không hiểu rõ, đây không phải là việc hết sức bình thường sao?
- Bí thư nói đúng. Giờ phút này tôi mới cảm thấy Bí thư là chân thành.
La Thu Lương nói đùa.
Lưu Hiểu Mẫn cũng cười nói:
- Lời của Bí thư La, nhận thức chính xác, trước đây tất cả mọi biểu hiện của Bí thư đều hết sức hoàn mỹ, chúng tôi đều cảm thấy Bí thư không phải chân thành, lúc này mới có cảm giác chân thành.
Đối xử với cấp dưới, thái độ sách lược của Nhiếp Chấn Bang trước nay đều rộng mở, ở chỗ Nhiếp Chấn Bang, cái gọi là phe phái chính là một đám người có cùng lý tưởng cùng mục tiêu, cũng là vì một đám người mà nỗ lực mà thôi. Về giới hạn giữa cấp trên và cấp dưới, ngược lại không quan trọng và rõ ràng như vậy. Trong công việc, Nhiếp Chấn Bang cẩn thận tỉ mỉ, nhưng tận đáy lòng vẫn là hết sức hài hòa.
Sự thật chứng minh, phương thức này là chính xác, bầu không khí này ngược lại lại vững chắc hơn, trung thành hơn so với kiểu nghiêm khắc giống như quan hệ trên dưới theo kiểu chủ tớ.
Lúc này, Lưu Hiểu Mẫn cũng nghiêm mặt nói:
- Bí thư! Anh không nghe nói qua mỏ than bắc Lũng Tây sao?
- Mỏ than bắc Lũng Tây?
Nhiếp Chấn Bang thì thầm lặp lại. Là một thạc sĩ kinh tế học, Nhiếp Chấn Bang vẫn có một chút ấn tượng, lập tức gật đầu nói:
- Hiểu biết sơ qua nhưng không quá rõ, hơn nữa, mấy năm nay lại không nhậm chức ở Lũng Tây cho nên không hiểu rõ toàn diện, doanh nghiệp này không phải loại hình doanh nghiệp lớn trực thuộc trung ương sao?
- Vâng. Mỏ than bắc Lũng Tây là doanh nghiệp trung ương, nhưng mỏ than tọa lạc ở thành phố Lâm Châu, tài nguyên than đá của bắc Lũng Tây nổi tiếng trên cả nước, mọi người đều biết tài nguyên than đá của tỉnh Kim Mai cực kỳ phong phúnhưng bên ngoài lại không quá rõ. Trên thực tế than đá bắc Lũng Tây mới là chất lượng tốt nhất, về cơ bản mỏ than bắc Lũng Tây sản xuất than đá thô, chiếm tỉ lệ khoảng tám mươi phần trăm tổng lượng than xuất khẩu.
Lưu Hiểu Mẫn đối với mỏ than bắc Lũng Tây xem ra hết sức quen thuộc, nói ra màkhông cần bản thảo, hạ bút thành văn, cực kỳ tự tin.
- Than đá bắc Lũng Tây chất lượng cực tốt, mức độ an toàn cũng là cao nhất thế giới, hầu như không ngậm gas, trữ lượng thăm dò than đạt đến hơn một trăm sáu mươi tỷ tấn, nối thành một mảnh với mỏ than Đổng Thịnh của tỉnh Thảo Nguyên khai thác dễ dàng.
Lúc nói đến vấn đề này, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lại trở nên nghiêm trọng, Nhiếp Chấn Bang thật sự không ngờ ở Lũng Tây lại có thể có tài nguyên than đá phong phú như vậy, đây là việc Nhiếp Chấn Bang trước nay đều chưa từng nghĩ đến.
Nếu là tình huống này, vậy thì cái chết của Lý Hoằng Nghị trở nên kỳ quặc rồi, sau khi thị sát mỏ than Lăng Tiêu, trên đường trở về lại gặp phải tai nạn xe cộ. Chuyện này sao lại có cảm giác không bình thường, lẽ nào Lý Hoằng Nghị đã nhìn thấy điều không nên thấy?
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Đa tạ đồng chí Hiểu Mẫn, hôm nay chị đã cho tôi một tiết học sinh động, người xưa nói không sai: Sống đến già, học đến già. Tối thiểu nhất, đối với hiểu biết về Lũng Tây tôi có nhiều điều không hiểu hết, Bí thư này vẫn thật sự chưa làm tròn chức trách.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang khoát tay ra hiệu:
- Đồng chí Hiểu Mãn, đồng chí Thu Lương, uống trà đi!
Sau đó hai người lại ngồi thêm một hồi nữa rồi đều đứng lên, thời gian báo cáo lâu như vậy, trước sau cộng lại cũng hơn ba tiếng đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa, cũng nên cáo từ.
Sau khi đợi hai người rời khỏi, đóng cửa phòng, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi xuống. Mỏ than Lăng Tiêu, cái chết của Lý Hoằng Nghị, Trần Đào đến đây, thái độ của cấp trên, hành động của Trần Đào, một loạt các sự việc và nghi ngờ sắp xếp lại từng cái. Trong này, rốt cuộc có quan hệ gì vẫn chưa biết được, ý đồ của Trần Đào cũng đã rõ, nếu nói muốn dùng vấn đề của Lý Hoằng Nghị để chỉ trích mình thì cơ bản là việc không thể. Đều là người lớn cả, mình cũng không cùng Lý Hoằng Nghị, làm khó không được còn muốn mình liên quan dẫn dắt không được? Vậy Trần Đào rốt cuộc muốn làm chuyện gì? Điều này đáng để suy ngẫm.
Hiện tại xem ra, chủ yếu nhất vẫn là muốn thăm dò rõ nội tình của mỏ than Lăng Tiêu. Ở đây, rốt cuộc có thủ đoạn gì, đây mới là quan trọng nhất.
Cầm lấy điện thoại bấm gọi số của Triệu Tinh Long. Là xí nghiệp khoáng sản tư nhân lớn nhất cả nước, ông chủ của khoáng sản Long Hoa nổi danh thế giới, Triệu Tinh Long đối với những việc này chắc chắn hiểu rõ hơn mình.
Điện thoại nối thông, đầu dây bên kia truyền đến một hồi nhạc, ngay sau đó lại đổi một cảnh vật yên tĩnh, giọng nói của Triệu Tinh Long truyền đến:
- Tam ca! Công tác của Lũng Tây dễ chịu không?
- Tinh Long! Tôi nói, tiểu tử cậu cũng đã hơn bốn mươi rồi, đừng giống như chàng trai trẻ như vậy, đêm đêm đàn hát. Thử nghĩ xem, con trai cậu cũng đã mười tuổi, sáu năm nữa nó cũng là một tên gàn bướng của Tứ Cửu Thành, đến lúc đó đừng có mà hai cha con cùng nhau vui vẻ nhé!
Nhiếp Chấn Bang chau mày, mỉm cười mắng.
- Được. Anh! Anh là anh ruột của em, cái gì mà đêm đêm đàn hát, bọn em gọi cái này là nghệ thuật, hiểu không? Tao nhã đấy.
Triệu Tinh Long cũng bắt đầu lải nhải.
Nếu nói lắm mồm, mấy người trong hội Tứ Cửu Thành này nói ra mỗi người đều là tên mồm mép, dựa theo cách nói của Lý Hoa thì đều là không có sĩ diện, mắng một câu lưu manh không ưỡn mặt lên để nói sao biết nhũ danh của ta, mỗi người đều là người hiếm thấy.
- Được rồi, đừng lải nhải nữa, lần này tìm cậu có chút việc.
Nhiếp Chấn Bang nghiêm sắc mặt nói.
Nói đến việc chính, lúc này Triệu Tinh Long lại nghiêm túc lên nhiều:
- Tam ca! Có việc anh cứ nói, việc quan em không giúp được, hiện tại em chỉ có thể dựa vào anh. Nhưng chuyện tiền bạc, tài nguyên khoáng sản, cứ mở miệng, gần đây em đã mua lại mỏ quặng Châu Úc.
Nghe điều này, Nhiếp Chấn Bang chấn động. Quặng sắt? Đây chính là tài nguyên chiến lược, Triệu Tinh Long vẫn là nhìn rất chính xác, nắm được cái này e rằng quốc gia cũng phải đối mặt với cậu ta.
- Chúc mừng nhé! Bùa hộ mệnh đến tay rồi.
Đích thật là một việc đáng chúc mừng. Lập tức, nói tiếp:
- Tinh Long! Ông chủ của mỏ than Lăng Tiêu, cậu biết là ai không?
Nói đến mỏ than Lăng Tiêu, lập tức Triệu Tinh Long bên kia cũng thoáng chút trầm ngâm, lát sau Triệu Tinh Long lại chậm rãi nói:
- Tam ca! Bên mỏ than Lăng Tiêu xảy ra chuyện rồi à?
Chương 1143: Có người không nhịn được
Nghe lời nói của Triệu Tinh Long, Nhiếp Chấn Bang lập tức chau mày, Triệu Tinh Long và mình bắt đầu giao tình từ lúc ở huyện Tân Lê, lúc đó mình mới ngoài hai mươi, bây giờ mình đã bốn hai, tình bạn hai mươi năm không phải có thể tùy tiện gạt bỏ.
Đối với Triệu Tinh Long, Nhiếp Chấn Bang vẫn hết sức quen thuộc, hết sức hiểu rõ, sự việc của mỏ than Lăng Tiêu theo Nhiếp Chấn Bang nhận định là Triệu Tinh Long tất nhiên hiểu rõ. Dựa vào tính cách của Triệu Tinh Long, nếu không phải hiểu rõ thì chắc chắn không thể nói” Mỏ than Lăng Tiêu xảy ra chuyện gì rồi?”
Xem ra, Triệu Tinh Long hết sức quen thuộc đối với ông chủ của mỏ than Lăng Tiêu.
- Tinh Long! Có lời gì cậu cứ nói thẳng, cậu và ông chủ mỏ than Lăng Tiêu có phải là rất quen thuộc không? Anh ta có phải cũng là người thủ đô?
Nhiếp Chấn Bang mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Đầu dây bên kia, rõ ràng có thể nghe thấy Triệu Tinh Long hơi khó xử:
- Tam ca! Tính cách của em anh còn không hiểu sao? Không sai, ông chủ mỏ than Lăng Tiêu đích thật em cũng xem như là quen biết, nhưng tam ca, em muốn hỏi một chút, mỏ than Lăng Tiêu xảy ra chuyện gì? Nếu thật xảy ra chuyện lớn, anh không nói em cũng có thể điều tra ra.
Triệu Tinh Long không kiêng dè gì, thẳng thắn nói ra, hơn nữa còn nói một cách chân thành, dùng mạng lưới quan hệ và bối cảnh của Triệu Tinh Long điều tra một số chuyện vẫn là không vấn đề gì.
- Không cần điều tra, ngay giữa trưa hôm nay, một vị Phó chủ tịch của tỉnh tôi sau khi thị sát xong mỏ than Lăng Tiêu, đang trên đường trở về đã gặp tai nạn xe cộ, rất kỳ quái, nguyên nhân sự việc đang trong quá trình tiến hành điều tra, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là người làm hiện nay vẫn chưa thể nói được. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, mỏ than Lăng Tiêu không thể thoát khỏi liên quan.
Đối với huynh đệ trong nhà, Nhiếp Chấn Bang cũng không tiện giấu diếm.
Đầu dây bên kia, trầm ngâm một lát, giọng nói của Triệu Tinh Long lại vang lên:
- Tam ca! Lần này, Bí thư Thành ủy Du Châu mới nhậm chức, anh biết chứ?
Bí thư Thành ủy Du Châu? Lăng Bảo Đông? Nghe đến đây, lông mày Nhiếp Chấn Bang nhíu lại, Lăng Bảo Đông, Nhiếp Chấn Bang vẫn quen biết, tính đến năm nay, tuổi tác chừng năm tư, trong hàng ngũ cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, tuổi này không được coi là có ưu thế quá lớn. Nhưng vấn đề là địa vị của thành phố Du Châu lại khác, Lăng Bảo Đông cũng là một trong những Ủy viên nhập Cục, xếp hạng trong nội bộ Đảng thậm chí còn ở trước mình. Nếu theo tính toán hiện tại thì trong thời gian năm năm nhiệm kỳ còn lại của Tổng bí thư Kiều, đến lúc đó thay đổi nhiệm kỳ, Lăng Bảo Đông vừa đúng năm chín tuổi, có hy vọng rất lớn đi vào một trong những trung tâm Cửu Đỉnh, đây cũng là một trong những nhân vật thực quyền trong nước.
Người này, trước đây đảm nhiệm chức vụ người đứng đầu một tỉnh khác, vốn dĩ trung ương xem xét để mình đến Du Châu nhậm chức, trời đưa đất đẩy làm sao, sau khi mình điều nhiệm đến Lũng Tây, vị trí của Du Châu chính là Lăng Bảo Đông đảm nhận.
Mỏ than Lăng Tiêu, Lăng Bảo Đông:
- Tinh Long! Cậu nói thật đi, giữa Lăng Bảo Đông và mỏ than Lăng Tiêu có quan hệ gì?
Lẩm nhẩm hai cái tên này, dùng hiểu biết của mình đối với Triệu Tinh Long, không thể vô duyên vô cớ mà nói đến Lăng Bảo Đông.
- Tam ca! Ông chủ của mỏ than Lăng Tiêu chính là con trai của Lăng Bảo Đông, người này ở trong hội cũng xem là một nhân vật có quan hệ rộng rãi, năm nay ba mươi tuổi, đồng trang lứa, được xem là một nhân vật có mặt mũi, nghe nói ở bên Thường Thanh Đằng anh ta cũng được hoan nghênh.
Triệu Tinh Long rì rầm nói.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm ngâm, không nói rõ ra nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, con người Lăng Tiêu này có bối cảnh thâm hậu, không phải dễ dàng động vào.
Ở Thường Thanh Đằng được hoan nghênh, điều này chứng tỏ, quan hệ với Lý Quốc Hoa rất tốt, dùng hiểu biết của mình đối với Lý Quốc Hoa, dùng căm hận của Lý Quốc Hoa đối với mình thìchuyện này anh ta chắc chắn sẽ thò một chân vào, nếu thật sự kín mít không chút chỗ hở thì đành vậy, nếu có chỗ sơ suất thì Lý Quốc Hoa chắc chắn sẽ liên hợp cùng Lăng Tiêu theo sát mình không bỏ, lại thêm một Lăng Bảo Đông thì đích thật là sự việc nan giải.
- Được rồi, Tinh Long, tôi biết rồi.
Nhiếp Chấn Bang không nói gì nhiều, giọng nói cũng hết sức bình thản.
Lúc này Triệu Tinh Long lại hơi lo lắng:
- Tam ca! Chắc anh không muốn động đến Lăng Tiêu chứ? Suy nghĩ kỹ trước khi làm nhé! Người này làm việc trước nay đều là chuẩn bị đầy đủ, cẩn thận chặt chẽ, động đến ông ta e rằng không đtơn giản.
Nghe đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang hừ khan một tiếng, đồng thời cũng có một tia cảm động:
- Cậu yên tâm đi, làm thế nào trong lòng tôi có suy tính, Lăng Tiêu cũng không phải là người gì đáng sợ, ôi vẫn thật sự không tin, anh ta chính là Ngọc đế trên Lăng Tiêu Bảo Điện, có thể một tay che trời. Tôi mặc kệ anh ta là ai, biết thân biết phận thì thôi, ở tỉnh Lũng Tây, nếu anh ta vi phạm pháp luật rối loạn kỷ cương, đã đụng đến tay Nhiếp Chấn Bang tôi, tôi cũng không để bụng thay mặt Lăng Bảo Đông dạy dỗ anh ta một chút.
Lúc nói những lời này, trên người Nhiếp Chấn Bang lộ ra một luồng khí thế một cách tự nhiên, Hổ không ra oai đúng thật là một con mèo bệnh, danh tiếng hàng đầu của Tam ca ở thủ đô cũng không phải tùy tiện mà được gọi như vậy.
Vừa nhậm chức ở Lũng Tây, lúc này xem ra hình như khắp nơi đều không vừa ý, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại hiểu rõ thế cục của Lũng Tây không phải đơn giản như vậy. Trong bộ máy thường ủy, không ít người đều là mãnh Long sang sông, mình sở dĩ bất động hoàn toàn không phải vì bọn họ, mà là đang để ý năng lượng phía sau họ.
Là một người có lý tưởng, có khát vọng, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không hy vọng đắc tội chết với các nhà trong cái vòng ấy. Kiệu hoa người người đều nâng, người đắc đạo được nhiều người ủng hộ, kẻ vô đạo không người ủng hộ, chỉ đơn thuần dựa vào chính mình thì không thể lên đến đỉnh, cuối cùng cũng cần những người khác ủng hộ.
Gác điện thoại của Triệu Tinh Long, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, lúc này nghĩ nhiều nữa những việc này đã là việc không có bất kỳ ý nghĩa nào. Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là kết quả báo cáo điều tra sự cố.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau Hạ Cương đã bước vào:
- Bí thư! Theo dặn dò của anh, đã thay mặt anh đi viếng vòng hoa cho đồng chí Lý Hoằng Nghị, bên Ủy ban lo việc tang ma đã truyền đến tin, lễ truy điệu của Lý Hoằng Nghị vào chín giờ sáng mai, cử hành tại sảnh Thái Sơn nghĩa trang công cộng Vạn Thọ, Trưởng ban Thư ký bảo tôi hỏi anh có đến lễ truy điệu không?
- Ừ! Cậu thông báo với Tiểu Vương, sáng mai chúng ta đến nghĩa trang công cộng Vạn Thọ.
- Ngoài ra, bên Tổ Điều tra đã chuyển đến một bản báo cáo, căn cứ điều tra hiện trường của Tổng đội Cảnh sát giao thông tỉnh, nguyên nhân xảy ra sự cố là vì xe tải lớn đối diện vào làm cho xe chuyên dụngcủa Phó Chủ tịch tỉnh Lý không kịp né tránh, xảy ra lật nghiêng. Căn cứ dấu vết phanh xe tại hiện trường để xem xét thì bên xe tải đang trong quá trình chạy bình thường đột nhiên chệch hướng làn xe, có nghi ngờ đi ngược chiều.
Cùng lúc Hạ Cương báo cáo, Nhiếp Chấn Bang cũng nhận lấy bản báo cáo sự cố, xem qua tỉ mỉ, sau khoảng nửa giờ điện thoại trên bàn lại reo, vừa nhận, bên kia liền truyền đến giọng nói của Lưu Chấn Đào:
- Bí thư Nhiếp! Báo cáo sự cố đã có, anh xem có nên triệu tập bộ máy thường ủy và nhân viên kỹ thuật, triệu tập hội nghị, bên Phó trưởng ban Trần nói hôm nay sẽ về thủ đô.
Thái độ của Lưu Chấn Đào vẫn rất tốt, về mặt đắn đo chừng mực, cực kỳ đúng chỗ, vừa không phân nhưng cũng có duy trì sự tôn trọng nhất định, bất kể là riêng tư hay trong trường hợp công chúng thì Lưu Chấn Đào đều duy trì cực tốt, nhìn thấy được Lưu Chấn Đào cũng có tham vọng và kỳ vọng rất lớn.
Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang vẫn có thể hiểu được, tỉnh Lũng Tây sắp tới sẽ tiến nhanh, hơn nữa nhân vật đứng đầu nhập Cục, đề bạt này cấp bậc rõ ràng không giống nhau. Trong thể chế trước nay có một quy tắc ngầm như vậy, đề bạt lên vậy thì càng không thể dễ dàng kéo xuống.
Nói cách khác, mình hiện tại là thân phận nhập Cục, sau khi ở đây nếu mình rời Lũng Tây, người tiếp nhận chức vụ nhất định cũng sẽ nhập Cục. Lưu Chấn Đào đương nhiên có loại chờ đợi này, chính điểm này, Lưu Chấn Đào nhìn thấy rõ là hợp tác hai bên cùng có lợi.
Trầm ngâm giây lát, Nhiếp Chấn Bang lại gật đầu nói:
- Được, nếu Phó trưởng ban Trần hôm nay về thủ đô, vậy mở một cuộc họp cũng tốt.
Sau khi có sự cho phép của Nhiếp Chấn Bang, công tác của hội nghị chuẩn bị rất nhanh chóng, chưa đến mười lăm phút thì bên này, Lưu Hiểu Mẫn đã gọi điện thoại cho hắn:
- Bí thư! Mười phút nữa, đúng chín giờ, ở phòng hội nghị lớn triệu tập hội nghị thảo luận tổng kết sự cố.
Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu ý của Lưu Hiểu Mẫn, về việc này không tồn tại nghe ai, Lưu Chấn Đào cũng không thể giả truyền tin tức ra ngoài, lớn như vậy vừa hỏi thì biết. Cho nên Lưu Hiểu Mẫn phụ trách trù bị và liên lạc, đây cũng là việc rất bình thường, không tồn tại vấn đề gì phối hợp ăn ý cùng Lưu Chấn Đào.
Đúng chín giờ, Nhiếp Chấn Bang đúng giờ bước vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy Trần Đào sắc mặt bình thản ngồi trên ghế.
Thần thái trong lúc tình cờ để lộ ra vẻ u ám, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhận ra, con người Trần Đào này e rằng biểu hiện bất mãn gây khó dễ đối với mình.
Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, đầu tiên chuyên gia giám định dấu vết và sự cố Tổng đội cảnh sát giao thông, Công an tỉnh giới thiệu tỉ mỉ tình hình.
Đợi đến khi báo cáo xong, Nhiếp Chấn Bang lại nhíu mày nói:
- Đồng chí Dược Quang! Từ trình bày vừa rồi của giáo sư Điền để xem xét, tôi có phải có thể hiểu thế này, xe tải gây ra tai nạn cho đồng chí Lý Hoằng Nghị là đang trong quá trình chạy bình thường, đột nhiên chuyển hướng gấp, đi ngược chiều một đoạn ngắn sau đó lại trở lại đường xe chạy bình thường, đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến phát sinh tai nạn cho đồng chí Lý Hoằng Nghị?
Dứt lời, vị giáo sư Điền vừa giới thiệu kia cũng gật đầu nói:
- Bí thư Nhiếp! đích xác có thể cho rằng như vậy.
- Xe tải vì sao đột ngột phát sinh tình huống này? Việc này cuối cùng là người gây ra hay là ngẫu nhiên? Tôi cho rằng công việc bên Tổ Điều tra vẫn chưa đủ chi tiết, nên nhanh chóng thu nhận thiết bị giám sát điều khiển ven đường, tìm ra chiếc xe tải này, tìm ra tài xế để tìm hiểu tình hình cụ thể lúc đó.
Nhiếp Chấn Bang lúc này nghiêm giọng nói.
Từ biểu hiện này có thể thấy là Nhiếp Chấn Bang đã đánh hơi được một luồng hơi thở không bình thường, đột nhiên đi ngược chiều lại đột ngột quay trở lại bình thường. Nếu là trạng thái chậm rãi, dùng năng lực của tài xế Lý Hoằng Nghị sẽ không đến mức hoảng loạn, tất cả những điều này tất nhiên là đột phát, xe tải đang trong quá trình chạy đột ngột chuyển hướng là cực kỳ nguy hiểm, làm như vậy nhất định có nội tình.
Cùng lúc với Nhiếp Chấn Bang dứt lời, bên này Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Trương Dũng Quân cũng giơ tay, nói:
- Bí thư! Tôi nói vài lời.
Nhìn bộ dạng vội vã của Trương Dũng Quân, Nhiếp Chấn Bang thần sắc thản nhiên, trong lòng cười gằn, cuối cùng có người không nhịn được nữa rồi hả?
Chương 1144: Hợp tác với Lưu Chấn Đào
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang liếc nhìn về phía Lưu Chấn Đào bên cạnh. Trương Dũng Quân ở trong bộ máy dựa sát vào Lưu Chấn Đào, việc này có thể có quan hệ gì với Lưu Chấn Đào hay không, Nhiếp Chấn Bang cũng đang cân nhắc.
Ngoài mặt, Nhiếp Chấn Bang lại gật đầu nói:
- Phó chủ tịch Trương! Xin mời phát biểu.
Trương Dũng Quân gật đầu, lập tức nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi cảm thấy tình huống này hoàn toàn ngẫu nhiên. Có khả năng, tài xế xe tải điều khiển xe mệt mỏi, đột ngột chệch phương hướng, sau đó cảnh giác trở lại, trở về bình thường. Hoặc, xe tải đột nhiên xuất hiện trục trặc gì đó, việc này đều có khả năng. Xe tải đã không có bất cứ dấu vết va chạmcào lau nào với xe của đồng chí Lý Hoằng Nghị. Rầm rộ sôi nổi tìm người như vậy, có phải dùng hiềm nghi thiên vị hay không. Người dânDân chúng nhìn vào có thể cảm thấy vì người chết là lãnh đạo tỉnh mới như vậy hay không? Nếu như vậy có thể ảnh hưởng xấu hay không?
Trương Dũng Quân dứt lời, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn lặng lẽ quan sát Lưu Chấn Đào. Từ nét mặt của Lưu Chấn Đào để xem xét, trung tâm chợt lóe qua nét kinh ngạc rồi biến mất. Có thể kết luận Lưu Chấn Đào không hiểu được biểu hiện của Trương Dũng Quân lúc này.
Lúc này, Vương Bản Xương lại giơ tay, nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi cũng nói một chút quan điểm của mình.
Vương Bản Xương? Trong lòng Nhiếp Chấn Bang khẽ động, ánh mắt hướng về phía Lưu Chấn Đào. Quả đúng như dự đoán, sắc mặt của Lưu Chấn Đào hơi khó coi. Nhưng, thái độ này cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Phong thái khôn ngoan Lưu Chấn Đào vẫn khá ổnlà có được, rất biết che giấu.che giấu trong lòng cũng rất đúng lúc.
Nhưng, chính trong thời khắc khác thường liền để lộ ra tâm tư của ônganh ta. Có thể lý giải, Trương Dũng Quân xem như là thuộc hạ của ông ta, trước nay đều đi lại khá gần gũi. Nhưng, lúc này lại tiến sát về phía Vương Bản Xương. Điều này có thể không khiến cho người ta lo âu sao?
Vốn dĩ, Vương Bản Xương và Lưu Chấn Đào không hề qua lại, lúc này không phải là họa vô đơn chí sao?
Lúc này, Vương Bản Xương lại chậm rãi nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi cảm thấy lời nói của Phó chủ tịch Dũng Quân cũng không phải là không có lý. Mọi người đều biết, bên thành phố Lâm Châu, vì nguyên nhân của cácmấy khu mỏ lớn, xe tải lớn, xe tải hạng nặng tương đối nhiều, hơn nữa, thói quen lái xe mệt nhọc, lái xe quá tải, tình trạng đường sá lại tương đối chật chội. Căn cứ thống kê không đầy đủ hằng năm, tỉ lệ phát sinh tai nạn xe cộ của thành phố Lâm Châu, nếu so với tổng thể toàn tỉnh mức độ cao hơn sáu phần trămđiểm.
Nói đến đây, Vương Bản Xương lại nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười nói:
- Lúc đó, lưu lượng xe cộ rất lớn, xe tải e rằng khó có thể tìm thấy xe tải. Nếu hành động lớn, tôi cảm thấy có thể sẽ gây ra cho người ta một ảnh hưởng xấu, gây hao tài tốn của.
Đối với lời nói của Vương Bản Xương, Nhiếp Chấn Bang hừ mũi. Cái gọi là ảnh hưởng xấu, cơ bản chỉính là lời nói vô căn cứ. Hai người nói tới nói lui, đơn giản chính là muốn nói, kết thúc án ở đây mà thôi.
Thật sự nếu lưu lượng xe cộ lớn, vậy vì sao lúc xảy ra tai nạn lại không có bao nhiêu xe, cũng không xuất hiện người chứng kiến? Đây quả thực là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Lúc này, sắc mặt của Lưu Chấn Đào cũng trầm xuống. Nếu nói lúc nãy chỉ là dự cảm, vậy thì lúc này Lưu Chấn Đào chính là có chút giận dữ. Cấp dưới của Người bên dưới mình lại trong lúc vô tình trộn lẫn vào cùng bên cùng với người khác.
Tuy bộ máy Tỉnh ủy không giống với bộ máy thành phố cấp địa và thành phố cấp huyện của địa phương bên dưới. Dù sao, có thể đạt đến một tầng thứ trong bộ máy Tỉnh ủy này, cũng coi như là đều không tồi đều phải coi như là có đường. Không nói bối cảnh sâu bao nhiêu dày bao nhiêu, ít nhất cũng không xa lạ gì với cấp trung ương, đối với vòng ở thủ đô đều phải không xa lạ.
Nói thế nào, bổ nhiệm của bộ máy Tỉnh ủy đều doở cấp trên. Thủ đô không có bao nhiêu người nói tốt, có thể có tầng thứ này sao? Cho nên, bộ máy Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thông thường đều là quan hệ hợp tác, không tồn tại vấn đề ai là tâm phúc dòng chính của ai, ai là cấp dưới trung thành của ai gì đó. vv...
Nhưng, Trương Dũng Quân ngang nhiên tạo ra ảnh hưởng đối với Lưu Chấn Đào như vậy đó cũng là không thể lường được. Gương mặt của Lưu Chấn Đào tất nhiên không thể dễ coi.
ĐúngChính tại lúc Lưu Chấn Đào chuẩn bị nói, bên cạnh, Trần Đào lại ho một tiếng, thu hút tất cả sựlực chú ý đến. Lúc này, Trần Đào mới chậm rãi chuyển mìnhđộng thân thể, mở miệng nói:
- Nghe mọi người thảo luận xong, cũng đã nghe báo cáo của Tổ Điều tra sự cố, tôi cảm thấy vẫn nên kết thúc thì hơn một giai đoạn mới tốt. Điểm nghi ngờ tuy rằng có, cũng có thể tiếp tục điều tra. Trước mắt, chủ yếu nhất là vấn đề báo cáo lên cấp trên. Kết thúc án trước, sau đó có những điểm nghi ngờ mới cũng có thể lại tiếp tục.
Lời nói của Trần Đào, lần đầu nghe dường như rất công bằng. Nhưng, kỳ thực là bụng dạ khó lường, giấu diếm thiên cơ. Mọi người ở dây đều có thể nhận ra.
Kết án, vậy chứng tỏ sự việc đã kết thúc một giai đoạn, đã định tính. Báo cáo lên cấp trên, sau đó lại đi điều tra, có chứng cứ gì đáng ngờđiểm nghi ngờ có chứng cứ, lại một lần nữa phủ định. Ông taAnh ta tưởng người ta đều ngu ngốc sao? Phủ định luận điệu trước đây, cấp trên sẽ thấy thế nào, có thể cảm thấy bộ máy tỉnh Lũng Tây làm việc bất lực hay không?
Chuyện này mà Lưu Chấn Đào cũng có thể nghĩ ra đượccũng may là anh ta nghĩ ra. Nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng thấy Trần Đào không có cách nào nữagì. Lưu Chấn Đào sắp phải đi rồi Anh ta sắp rời đi, cấp trên cần một báo cáo thì, hoàn toàn không thể kéo dài. Từ những lời này liền tùy tiện nhận định Trần Đào và mỏ than Lăng Tiêu có quan hệ, nhận định Vương Bản Xương, Trương Dũng Quân và Lăng Tiêu có dính dáng với nhau. Chuyện này là không được.
Xã hội pháp chế việc gì cũng đều coi trọng chứng cứ. Lúc này, không ai có thể chứng minh mỏ than Lăng Tiêu có liên quan đến chuyện này. Lúc này chỉ có thể nói trong bộ máy bất đồngsự phân kỳ, mà không thể hoài nghi bọn họ bị ai đó mua chuộc. Về sự bất đồngphân kỳ, đây cũng là việc bình thường, chuyện gì mà chẳng có bất đồngviệc gì có thể không có sự phân kỳ? Chẳng ai hoàn mỹ, Nhiếp Chấn Bang anh không thừa nhận nhưng cũng, hoàn toàn không thể tùy tiện nói xấu người khác có dị tâm. Hoàng đế cũng không có bản lĩnh này, huống hồ đây còn là xã hội dân chủ.
Lúc này, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào vừa đúng lúc liếc nhìn nhau, trong ánh mắt thoáng hiện qua một tia giao lưu ngắn ngủi. Nhiếp Chấn Bang lập tức cười ha hả, nói:
- Suy nghĩ của Phó trưởng ban Trần cũng có lý. Cấp trên đã yêu cầu nhanh chóng, tôi thấy, trong báo cáo Phó trưởng ban Trần có thể lấy báo cáo hiện tại. Về phần kết án, tôi thấy tạm thời không cần nữa. Trước mắt, không phải vẫn còn một đương sự sao? Tôi thấy, nên đợi sau khi tài xế của đồng chí Hoằng Nghị tỉnh lại mới đưa ra quyết định thì được rồi. Chủ tịch ̀Chấn Đào, anh thấy thế nào?
Câu nói sau cùng này, Nhiếp Chấn Bang là bức bách Lưu Chấn Đào tỏ thái độ. Tình hình lúc này chỉ dựa vào mình khó tránh khỏi có vẻ chuyên quyền độc đoán. Nhưng, kéo theo Lưu Chấn Đào liền trở nên đổi khác. Lưu Chấn Đào cũng là Ủy viên trung ương vừa mới bổ sung, thân phận này lại thêm mình là Ủy viên nhập Cục, điều này đủ để đàn áp sít sao Trần Đào. Hai người nếu không thay đổi ý kiến, đây chính là hai chữ kết án, cũng không phải là việc Trần Đào có thể quyết định. Nói thẳng ra, Trần Đào chỉ là khách qua đường, việc này vẫn là việc của tỉnh Lũng Tây.
Lưu Chấn Đào nhìn Nhiếp Chấn Bang giống như có chút thâm ý, trong lòng mắng thầm một câu “Cáo già”. Nhưng, lúc này Lưu Chấn Đào hiểu rõ, mình không thể không đứng cùng Nhiếp Chấn Bang. Biến cố đột ngột của Trương Dũng Quân vốn dĩ khiến cho Lưu Chấn Đào hơi bực tức. Mượn cơ hội này chấn chỉnh một chút cũng tốt. Để Trương Dũng Quân nhìn xem, tỉnh Lũng Tây này rốt cuộc ai là người quyết định.
Lập tức gật đầu, nói:
- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Nhiếp.
Trong bất kỳ hội nghị nào, đã có sự đồng ý của hai vị quan trọng nhất, việc gì cũng đều dễ dàng. Bí thư và Chủ tịch đều đồng ý, những người khác cho dù có ý kiến gì cũng đành giữ lạichỉ có thể bảo lưu lại. Đây chính là thiết luậtluật thép, đây chính là sự khác biệt của thân phận địa vị.
Việc đã đến nước này, đã không còn gì để nói nữa. Sắc mặt của Trần Đào lại giống với trước đây, thản nhiên, bình tĩnh. Xem trong mắt của Nhiếp Chấn Bang, hoàn toàn không có gì ngạc nhiên, chút thái độ đối nhân xử thế này cũng không có thì, Trần Đào cũng không xứng với địa vị này.
- Ha ha! Bí thư Nhiếp và Chủ tịch Lưu đều đã nói như vậy, vậy cứ thế nhé! Tạm thời dựa theo tài liệu trước đây tiến hành báo cáo.
Trần Đào điềm nhiên như không có việc gì, cười ha hả nói.
Buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào đều lựa chọn cách né tránh. Bên chỗ Trần Đào do Vương Bản Xương đưa tiễn, hai chiếc Audi của Tỉnh ủy điều độngxuất ra, Vương Bản Xương đích thân tiễn đến sân bay.
Lúc này, tại cổng nhà khách Tỉnh ủy, nhìn theo đoàn xe của Trần Đào rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang cũng bước ra.
- Bí thư! Về văn phòng hả?
Lúc này, Lưu Chấn Đào từ phía sau đã bước lên.
Dừng chân, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chủ tịch Chấn Đào! Cùng đi chứhả?
Bước đến con đường rợp bóng mát của nhà khách Tỉnh ủy nối liền với trụ sở Tỉnh ủy, phía sau hai người, Hạ Cương và Thư ký của Lưu Chấn Đào lại đi cùng nhau cách khá xa., đi theo từ xa xa.
Nhìn Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói:
- Chủ tịch Chấn Đào không cần phải để ý, người ta cần phải nhìn về phía trước. Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là đại cục phát triển của Lũng Tây. Vừa đúng lúc, tôi cũng chuẩn bị tìm anh thảo luận riêng một số vấn đề. Một mặt là lựa chọn địa điểmchỉ cư trú cho dự ánhạng mục thành phố ô tô. Một mặt là vấn đề trồng cây gây rừng trong toàn tỉnh. Cuối cùng là vấn đề mở rộng thêm sân bay Tần Dương.
Lưu Chấn Đào đương nhiên hiểu rõ Nhiếp Chấn Bang nói gì. Không cần để ý chính là chỉ việc của Trương Dũng Quân. Cười nhạt một tiếng, nói:
- Ha ha! Bí thư anh đa tâm rồi, mỗi người đều có chí hướng riêng, điều này là khó tránh khỏi. Vĩ nhân có nói, trời phải mưa đàn bà phải lấy chồng, đây là việc không thể nào ngăn cản. Thật ra hùng tâm tráng khí của Bí thư khiến tôi ngạc nhiên. Bốn dự ánhạng mục lớn này, ở đây, bước đầu tính toán một chút, ngoại trừ dự ánmột hạng mục nhỏ mở rộng sân bay Tần Dương, ba hạng mục còn lại đều là liên quan đến khoản kinh phí lớn trăm tỉ. Tài chính là vấn đề lớn.
Năng lực của Lưu Chấn Đào vẫn là có, v. Vừa mở miệng liền hỏi thẳng vào trung tâm. Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói:
- Tài chính là vấn đề chứà! Về tài chính, tôi cũng đang chuẩn bị bàn bạc với anh. Gần đây, tôi chuẩn bị đến thủ đô một chuyến để lo, chạy tài chính. Mặt khác, về mặt cải tạo môi trường, tôi muốn giao cho anh, xem thử các học viện trường học nông nghiệp lớn trong tỉnh, bên Sở Nghiên cứu có loại sản phẩm mới nào trồng rừng cấp tốc không?
Nghe đến đây, Lưu Chấn Đào trầm ngâm một lát, rừng sinh trưởng nhanh chóng, đây đích xác là một đại sát khí của cải thiện môi trường. Nếu thật sự nghiên cứu ra loại cây tốt như thế, có thể trong vòng ba đến năm năm thành rừng, cải thiện bảo vệ môi trường mới có thể có hiệu quả nhanh chóng.
Đang cân nhắc và suy xét, trong tỉnh, thậm chí là trong nước có thành quả nhiên cứu như vậy không thì ở, phía sau, một giọng nói truyền đến:
- Bí thư Chấn Bang! Chủ tịch Chấn Đào!
Lưu Dược Quang từ phía sau đi đến, vừa đến bên cạnh, Lưu Dược Quang lại trang trọng sắc mặt, nói:
- Bí thư! Xe cứu thương của tài xế của đồng chí Hoằng Nghị đang bị kẹt xe rồi.
Chương 1145: Cuộc điện thoại bất ngờ
o Bị kẹt xe? Chuyện gì vậy? Cảnh sát giao thông làm việc kiểu gì vậy?
Trong phút chốc, Lưu Chấn Đào đã đứng lên, sắc mặt trang trọng, nói.
Từ trong cuộc họp trước đây, trước mặt Trần Đào, thời khắc mình bắt đầu tỏ thái độ, Lưu Chấn Đào hiểu rõ mình đã cột vào cùng một khối với Nhiếp Chấn Bang. Trong vấn đề điều tra nguyên nhân cái chết của Lý Hoằng Nghị, đã hoàn toàn cột vào cùng một khối. Kế tiếp, từ lúc Nhiếp Chấn Bang đưa ra kế hoạch bốn hạng mục phát triển lớn để xem xét, tương lai vẫn sẽ tiếp tục buộc chung vào với nhau.
Lúc này, nghe được tin tức này không khỏi khiến Lưu Chấn Đào không căng thẳng. Tài xế là nhân vật quan trọng nhất trong cuộc điều tra sự cố lần này, là người duy nhất biết chuyện. Một khi xuất hiện ngoài ý muốn, toàn bộ điều tra sự cố, về cơ bản không có khả năng tiếp tục. Sự việc cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.
Lông mày Nhiếp Chấn Bang nhíu lại, Lý Hoằng Nghị đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi mơ hồ vì sao mình có thể ù ù cạc cạc mà giằng co với Trần Đào, khăng khăng giữ ý kiến của mình. Việc này đối với mình có điểm nào tốt? Lý Hoằng Nghị lại không phải là người gì của mình, chỉ vì chuyện này có chút kỳ quái, mình muốn tiếp tục điều tra.
Trực tiếp kết án không phải tốt sao? Có cần phải làm cho phức tạp đến thế không? Kết thúc sự việc, mình không phải sẽ càng tốt hơn, toàn tâm vùi đầu vào phát triển kinh tế sao?
Nhưng, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng nghĩ rõ ràng. Không chỉ vì sự việc của Lý Hoằng Nghị đang trong tối tăm mình mới có một dự cảm không tốt. Nếu trong tỉnh Lũng Tây có một nhân vật to gan che trời như vậy, phát triển chắc chắn sẽ trở thành lý luận suông, đến lúc đó, hạng mục lớn trăm tỉ đưa ra, hạng người này tất nhiên sẽ giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, bắt đầu đánh giết.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại chậm rãi nói:
o Đồng chí DDược Quang! Di chuyển người bị thương quan trọng như vậy, các anh không làm tốt công tác chuẩn bị phương tiện, không sắp xếp xe dẫn đường giao thông sao?
Trong lời nói bình thản của Nhiếp Chấn Bang ẩn chứa một loại chất vấn. Điều này khiến sắc mặt của Lưu Dược Quang hơi lúng túng. Mình để xảy ra sơ suất này, điều này không nghi ngờ gì nữa, chính là chứng tỏ mình không có năng lực.
Huống hồ, còn hai tầng áp lực của Bí thư và Chủ tịch nữa.
o Bí thư, Chủ tịch! Bên Sở Công an tỉnh làm việc không hiệu quả, xin cấp trên phê bình.
Lưu Dược Quang rất thành khẩn thừa nhận sai lầm.
Vào lúc này, càng ngụy biện càng không tốt. Lưu Dược Quang rất có tinh túy này. Cơ bản không giải thích, vừa mở miệng đã thừa nhận sai lầm, đề xuất phê bình.
Lời nói cũng cân nhắc rất tốt, không xin xử phạt mà chỉ xin được nhận phê bình. Nhận khuyết điểm và phê bình là khác biệt hoàn toàn.
Phê bình hả? Chẳng qua chỉ là ngoài miệng bị mắng vài câu mà thôi. Tất nhiên mặt mũi khó coi, nhưng, ở đây chỉ có Bí thư và Chủ tịch, không ảnh hưởng toàn cục. Còn về các thư ký của lãnh đạo thì đương nhiên Lưu Dược Quang xem nhẹ., cho bọn họ ba lá gan cũng không dám nói ra.
Nhưng, xử phạt lại khác, là phải xếp vào hồ sơ, trong lý lịch lại mang thêm một khuyết điểm. Điều này có hàm ý, ở một vài thời khắc quan trọng nào đó, lúc cạnh tranh với người khác, vô hình trung bản thân để mất đi thế mạnh.
o Được rổi, Bí thư Dược Quang, việc phê bình hay là phạt không nói đến nữa. Nhiệm vụ cấp bách trước mắt cần bảo đảm an toàn tính mạng của nhân chứng, lập tức sắp đặt, nỗ lực khai thông giao thông, nếu thật sự không được thì phải quay đầu trở lại bệnh viện. Tóm lại, phải bảo đảm tính mạng của nhân chứng. Đây là đương sự, người biết chuyện duy nhất trong sự cố của đồng chí Lý Hoằng Nghị. Tầm quan trọng của cậu ấy không cần tôi phải nói, tin rằng anh cũng biết rõ.
Lưu Chấn Đào nghiêm túc nói.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng giơ tay nói:
o Không kịp nữa. Nếu tôi đoán không lầm, đường đang bị tắc nghẽn trầm trọng, hai bên đều nghẽn chặt, cơ bản không thể mở được một lối đi nào.
Dứt lời, bên này, Lưu Dược Quang lại lau mồ hôi, gật đầu nói:
o Bí thư anh minh! Sau khi phát sinh sự cố hai xe tải lớn đụng nhau, phía sau xe cứu thương khoảng chừng một cây số cũng đã xảy ra sự cố xe lửa húc vào đuôi làm xe lật nghiêng. Trước mắt, toàn bộ conđường đã bị nghẽn chặt.
Nghe đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang ngược lại lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đúng vậy, đúng là tình trạng này. Trước đây, đối với toàn bộ sự việc, Nhiếp Chấn Bang vẻn vẹn chỉ là một loại dự cảm, một loại suy đoán. Nhưng, hiện nay nghe đến đây, về cơ bản đã có thể khẳng định là một vụ mưu sát có dự tính trước.
Trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy. Quốc lộ từ thành phó Lâm Châu đến thành phố Cổ Đô, ngoại trừ đoạn đường chạy lên cao tốc dài hơn năm cây số ra, những đường khác đều là cao tốc. Xuất hiện hai sự cố trùng hợp như vậy, đây tuyệt đối là mưu sát có dụng tâm, không muốn để cho tài xế này tỉnh lại.
“Ha ha! Mỏ than Lăng Tiêu? Lăng Tiêu và Lăng Bảo Đông, gan quả thật không nhỏ. Mưu hại cán bộ lãnh đạo cao cấp, bây giờ vẫn còn ý đồ che giấu sự thật. Thật sự nghĩ rằng có thể một tay che trời sao? Tôi lại muốn xem xem có thể làm trò gì nữa?”
Nhiếp Chấn Bang cười khan trong lòng, lập tức nói:
o Tình huống này, giao thông đã nghẽn kín rồi, nói nhiều cũng vô ích. Thế này đi, đồng chí Dược Quang, anh lập tức thông báo nhân viên, phải bảo vệ tính mạng nạn nhân. Mặt khác, sắp xếp nhân sự lập tức bố trí một điểm hạ cánh tạm thời ở gần đó. Tôi sẽ liên hệ với quân khu, điều đến một máy bay trực thăng.
Lúc này cũng chính là lúc thể hiện ra đại khí và quyết đoán của Nhiếp Chấn Bang. Điều máy bay trực thăng, cũng chỉ có Bí thư Nhiếp mới có suy nghĩ này.
Nhìn bóng dáng Lưu Dược Quang đi ra xa, hai người vô tình đã đến cổng trụ sở làm việc Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh. Lúc này, vẫn chỉ hơn một giờ, đúng thời gian nghỉ trưa, trong trụ sở văn phòng không có bao nhiêu nhân viên ra vào.
Bước vào thang máy, nhấn tầng mười, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn Lưu Chấn Đào bên cạnh, nói:
o Chấn Đào à! Hiện nay xem ramỏ than Lăng Tiêu có khả năng bị tình nghi rất lớn.
Đã là lúc này, xảy ra chuyện này, lại thêm vốn dĩ bản thân đang trao đổi bí mật nên khi nói chuyện Nhiếp Chấn Bang cũng không kiêng dè quá nhiều.
Lưu Chấn Đào lúc này sắc mặt trang trọng, gật đầu nói:
o Lý Hoằng Nghị rốt cuộc đã phát hiện ra vấn đề gì ở mỏ than Lăng Tiêu, có thể dẫn đến thằng nhóc Lăng Tiêu hạ độc thủ như vậy. Lăng Bảo Đông cũng càng sống càng thụt lùi rồi. Làm bậy như thế, quả thật trong con mắt không còn vương pháp gi nữa.
Lưu Chấn Đào năm mươi ba tuổi, cũng xấp xỉ với Lăng Bảo Đông, là người cùng trang lứa nói Lăng Tiêu là đứa trẻ, quả thật không nói sai. Nhiếp Chấn Bang ở tầm giữa thì lại không ổn lắm
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
o Lão Lưu! Anh đừng nói Lăng Bảo Đông nữa, nói chính bản thân chúng ta đi. Tự anh nghĩ xem, chuyện con cái chúng ta quản lý được bao nhiêu, đều là ở nhà quản lý. Tôi nghe nói phu nhân của Lăng Bảo Đông từ trước đến giờ tương đối bao che khuyết điểm, Lăng Tiêu tính cách hơi ương ngạnh cũng không phải việc vì quá ly kỳ.
Nói đến điểm này, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lại đột nhiên thay đổi, giọng nói của trở nên nghiêm túc:
o Tuy nhiên, tôi mặc kệ Lặng Bảo Đông anh ta dạy con thế nào, tôi cũng mặc kệ Lăng Tiêu ương ngạnh đến đâu. Đầu tiên, anh ta là một công dân, thì phải tuân thủ luật pháp, bất cứ kẻ nào nếu vi phạm pháp luật đều không thể tránh được chế tài pháp luật. Hiện tại tôi đã là người đứng đầu tỉnh Lũng Tây này, trên một mẫu ruộng ba phần đất này, không cho phép xuất hiện tồn tại kiểu đặc quyền giai cấp.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang đằng đằng sát khí. Mặc dù Lưu Chấn Đào đang nhìn cũng cảm thấy hơi kinh hãi. Nếu Bí thư Nhiếp muốn bắt Lăng Tiêu, không thể không nói, đây là Lăng Tiêu tự mình tìm. Đầu tiên, mưu sát cán bộ cao cấp, đây là ranh giới cuối cùng bất kể thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ. Mặt khác, đây cũng là một cách tốt để Bí thư Nhiếp lập uy. Lúc này, Lưu Chấn Đào cũng nhìn thấy được, đứng vào góc độ của Bí thư Nhiếp, mấy người trong bộ máy Tỉnh ủy này, Bí thư Nhiếp căn bản không xem là gì. Nếu so chiêu, đó cũng là nhân vật cấp bậc ngang nhau. Không còn nghi, ngờ gì nữa, Lăng Tiêu tự mình đụng vào họng súng. Thứ ba, sự tồn tại của Lăng Tiêu, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ ảnh hưởng đến đại cục phát triển của toàn Lũng Tây. Với hiểu biết của Lưu Chấn Đào, dự án lớn như vậy, những kẻ gàn bướng ở thủ đô nhất định sẽ nghe động mà ra tay.
Tuy nhiên, Lưu Chấn Đào vì Nhiếp Chấn Bang mà lo toát mồ hôi. So chiêu với Lăng Bảo Đông, đây cũng là việc nguy hiểm. Một chút không cẩn thận, có thể cả hai cùng thua thiệt.
Lưu Chấn Đào không ngồi quá lâu đã đứng dậy cáo từ. Hơn hai giờ chiều, vừa đi làm, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang lại đột ngột reo. Số điện thoại cá nhân. Vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của Lăng Bảo Đông:
o Ha ha! Chấn Bang, xin chào! Tôi là Lăng Bảo Đông.
Điện thoại của Lăng Bảo Đông, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ. Theo dự đoán thì, lúc này máy bay trực thăng của quân khu đã mang người bị thương đi. Tin rằng, Lăng Tiêu bên đó tất nhiên cũng đã nhận được tin tức. Tiểu tử này thật thông minh, biết là không chịu nổi, lúc này cũng bắt đầu tìm cầu viện ở nhà.
Trong lòng tuy đã rõ ràng, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng bất động thanh sắc, mỉm cười nói:
o Bí thư Bảo Đông, xin chào, xin chào! Sao rảnh rỗi mà gọi điện thoại cho tôi thế?
o Cậu em, khách sáo rồi. Giữa chúng ta là quan hệ gì. Ông cụ tôi năm đó cũng là cấp dưới của Nhiếp lão. Nói ra, năm đó, lúc trong khu nhà ở nhân viên tôi vẫn chạy sau lưng ông anh Quốc Uy. Nói như vậy là xa lạ rồi.
Nghe lời nói của Lăng Bảo Đông, Nhiếp Chấn Bang lại dở khóc dở cười. Đây là chuyện gì, gọi ba mình là anh trai, gọi mình là em trai. Xem xét như vậy, mình và ba mình không phải trở thành anh em sao? Lăng Bảo Đông lúc này đúng là không từ thủ đoạn nào.
o Ha ha! Bí thư Bảo Đông nói rất đúng. Lần sau đến thủ đô tôi sẽ mời riêng.
Nhiếp Chấn Bang cười, nói.
Dứt lời, bên này, Lăng Bảo Đong lại cười nói:
o Cậu em! Không cần phiền phức, không cần phải đến thủ đô. Lần này, diễn đàn hội nghị cao điểm phát triển Tây bộ vừa hay cũng triệu tập ở thành phố Cổ Đô. Tôi chuẩn bị đích than dẫn đoàn đến đó. Đến lúc đó, chúng ta lại tâm sự với nhau.
Lăng Bảo Đông không nhắc đến con trai Lăng Tiêu một từ nào, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ. Nếu Lăng Bảo Đông không có được điểm kiềm chế này, vậy thì cũng không thể làm đến vị trí của Du Châu. Nếu thật sự đi thẳng vào chủ đề chính, bản thân nếu không tôn trọng vậy là hoàn toàn trở mặt rồi. Hiện tại xem ra, Lăng Bảo Đông là một kiểu thăm dò. Chính thức so chiêu, e rằng vẫn là ba ngày sau trong diễn đàn đỉnh cao phát triển Tây bộ.
Chương 1146: Diễn đàn phát triển Tây bộ.
Diễn đàn đỉnh cao phát triển Tây bộ cũng mới xuất hiện mấy năm gần đây. Thời đại hiện nay, trên thế giới, các loại diễn đàn đỉnh cao cũng giống như măng mọc sau mưa. Am hiểu nhất, lúc mình ở thành phố Lương Khê đã hình thành diễn đàn phát triển Đông bộ, ví dụ diễn đàn Châu Á Bác Ngao. Ngoài ra, trên chính đàn quốc tế, hội nghị đỉnh cao hai mươi nước, hội nghị Bộ trưởng ngoại giao tám nước. Những diễn đàn này đều có chung một tính chất.
Chủ đề thảo luận, tất cả đều không giống nhau, có khi là chính trị, có khi là hợp tác, có khi là phát triển. Cụ thể trong diễn đàn đỉnh cao phát triển Tây bộ, chủ yếu chính là nhằm vào các tỉnh Tây bộ, một loại hội nghị hợp tác khu vực và phát triển hợp tác.
Mỗi năm một lần, năm nay vừa vặn đúng lúc do thành phố Cổ Đô đảm nhận. Sẽ sắp xếp cụ thể trong thời hạn ba ngày, bao gồm cả khu tự trị Tây Bắc, tỉnh Tuyết Vực, tỉnh Cam Châu, tỉnh Lũng Tây, tỉnh Kim Mai, tỉnh Ba Thục, thành phố Du Châu, tỉnh Kiềm Châu và tỉnh Thái Vân vv…
Các phân đoạn trong đó, đã bao gồm hội nghị lãnh đạo dẫn đoàn các tỉnh, thảo luận hợp tác và phát triển giữa cấp tỉnh, bao gồm hội nghị phát triển, tại trung tâm hội nghị triển lãm quốc tế thành phố Cổ Đô, mỗi một tỉnh Tây bộ đều đưa ra phương án thu hút đầu tư của tỉnh mình để hấp dẫn đầu tư.
Diễn đàn phát triển Tây bộ nhiệm kỳ này đã là nhiệm kỳ thứ sáu. Vì bên đảm nhận là thành phố Cổ Đô, cho nên đại bộ phận công tác đều do thành phố Cổ Đô chuẩn bị.
Ngày hai mốt tháng bảy tại phòng hội nghị Tỉnh ủy, tất cả Ủy viên thường vụ đều an vị lắng nghe Bí thư Thành ủy thành phố Cổ Đô La Thu Lương báo cáo trù bị về diễn đàn phát triển Tây bộ.
Khi La Thu Lương dứt lời, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng lộ vẻ hài lòng kỳ lạ. Về mặt sắp xếp trù bị, công tác của thành phố phố Cổ Đô làm rất tốt. Việc lớn việc nhỏ, từ đại biểu giới thương nhân tham dự hội nghị, cho đến sắp đặt nơi trú ngụ cho đoàn đại biểu các tỉnh thành, và quy hoạch hành trình lộ giới, giao thông công cộng và công tác bảo vệ vv… đều sắp đặt hết sức tỉ mỉ.
Trong tầm mắt, gương mặt của Lưu Chấn Đào cũng lộ vẻ mỉm cười. Điều này chứng tỏ, công tác của La Thu Lương rất tốt. Quả thật, diễn đàn Tây bộ lần này thành phố Cổ Đô đảm nhận, nhưng Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây không thoát khỏi liên quan. Hội nghị lần này thành công hay không, đương nhiên có quan hệ đến bộ mặt của tỉnh Lũng Tây.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn Lưu Chấn Đào, nói:
- Chủ tịch Chấn Đào, anh nói vài lời chứ?
Giọng nói rất hòa khí, mang hàm ý bàn bạc thảo luận. Nhưng, điểm này lại không ảnh hưởng đến hình tượng của Nhiếp Chấn Bang trong bộ máy, ngược lại, Nhiếp Chấn Bang như thế này lại càng khiến người ta có cảm giác bộ máy Tỉnh ủy hài hòa êm dịu. Chủ tịch tỉnh và Bí thư đã làm tốt quan hệ, những người khác có tiểm tâm đương nhiên cũng sẽ thu mình lại.
Lưu Chấn Đào rất hài lòng, gương mặt mang vẻ mỉm cười. Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang không nghi ngờ gì nữa đã nể mặt mình rất nhiều, điều này cũng khiến Lưu Chấn Đào rất xem trọng việc hợp tác lẫn nhau. Lưu Chấn Đào lúc này đã thấy rõ được lợi ích của việc hợp tác so với đối lập.
Triển vọng phát triển của tỉnh Lũng Tây có thể nói là rất có tiền đồ. Lúc này, hoàn toàn không cần thiết phải đối lập. Trong thể chế, không có đối lập tuyệt đối, cũng không có thù hận tuyệt đối. Tất cả, đơn giản chính là bất đồng chính kiến và bất đồng lợi ích mà thôi.
Sở dĩ có đối lập, phổ biến nhất, e rằng vẫn là cảm giác tồn tại. Hiện nay, hành động của Nhiếp Chấn Bang, không nghi ngờ gì nữa chính là đang thể hiện cảm giác tồn tại của Lưu Chấn Đào. Hợp tác với lãnh đạo như thế này, Lưu Chấn Đào cảm thấy rất thoải mái. Chí ít, không lo lắng công lao thành tích chính trị của mình bị gạt bỏ và cướp đoạt.
Trầm ngâm giây lát, Lưu Chấn Đào mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp đã điểm tướng, vậy tôi cũng có vài lời, có gì không thỏa đáng, mời Bí thư hiệu đính.
Lưu Chấn Đào đây chính là hòn đất ném đi hòn chì ném lại. Quan hệ với nhau, Nhiếp Chấn Bang khách khí như vậy, Lưu Chấn Đào đương nhiên không thể không chèo kéo. Thể diện cần làm vẫn phải làm.
Nhìn quanh một lượt mọi người, Nhiếp Chấn Đào nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi, báo cáo của đồng chí Thu Lương rất tốt.thành tích của thành phố Cổ Đô vẫn đáng để khẳng định. Hội nghị lần này, là một lần hội nghị long trọng của tỉnh Tây bộ. Mặt khác, Ủy ban Cải cách và Phát triển quốc gia, bộ Thương mại, bộ Tài chính, bộ Giao thông vv… lãnh đạo các bộ phận chủ chốt cùng với Mặt trận tổ quốc, Hội đồng nhân dân vv… lãnh đạo các đơn vị quốc gia cũng sẽ đến tham dự hội nghị. Trong công tác bảo vệ, trên dưới toàn tỉnh, phải toàn lực ứng đối. Các địa phương, các ban ngành phải đưa ra tình trạng tốt nhất nghênh đón các đồng chí lãnh đạo cấp trên và các tỉnh thành anh em. Trong công tác tiếp đãi cũng phải làm tốt, sắp xếp cẩn trọng
Nói đến đây, ánh mắt của Lưu Chấn Đào nhìn về phía Lưu Hiểu Mẫn:
- Trưởng ban Thư ký, cơ quan Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh, xe của Ban xe cộ cùng với tất cả các xe thương vụ, cộng thêm với xe của thành phố Cổ Đô, tập trung toàn bộ lại. Tổng hợp thời gian đến của các lãnh đạo và đồng chí các tỉnh thành, sắp xếp tốt công tác tiếp đón, phải thể hiện đầy đủ toàn bộ lòng nhiệt tình và phong cách diện mạo tinh thần của nhân dân toàn Lũng Tây. Ủy ban Chính trị pháp luật tỉnh, Sở công an cũng phải cử ra lực lượng cảnh sát, giúp đỡ chi viện làm tốt công tác an toàn, phòng cháy chữa cháy. Bảo đảm trong thời kỳ hội nghị, không có sự cố, không có ùn tắc giao thông…
Sau khi Lưu Chấn Đào nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Vừa rồi, lời của Chủ tịch Chấn Đào mọi người đều nghe thấy rồi, ý của Chủ tịch Chấn Đào cũng chính là ý của tôi, đây là một cơ hội thể hiện mạo hiếm có của Lũng Tây chúng ta, không thể bỏ qua. Đồng chí Thu Lương, bắt đầu từ lúc này, toàn tỉnh đều do anh điều hành, bao gồm cả tôi và Chủ tịch Chấn Đào, anh sếp đặt chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm đó.
Dĩ nhiên, lời nói của Nhiếp Chấn Bang có ý đùa giỡn. La Thu Lương đương nhiên không thể ngốc đến nỗi tưởng thật rằng có thể sắp xếp Nhiếp Chấn Bang là Lưu Chấn Đào. Nhưng, ý cũng đã rất rõ ràng, chính là muốn nói cho những người khác biết, trước mắt, toàn bộ lấy diễn đàn phát triển Tây bộ làm chủ đạo.
Thời gian trôi qua, diễn đàn phát triển Tây bộ cũng nhanh chóng đã tới. Đêm ngày hôm trước, Phó Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Tài Tang Đa Kiệt, Phó Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân vv… Lãnh đạo cấp Phó quốc cũng nhân cơ hội đến thành phố Cổ Đô.
Trong các Bộ và Ủy ban trung ương, Bộ Thương mại, Bộ Giao thông, Ủy ban Cải cách Phát triển và Bộ Tài chính đều là Bộ trưởng đích thân dẫn đầu. Các tỉnh thành, Khu tự trị Tây Bắc, tỉnh Tuyết Vực, tỉnh Ba Thục, thành phố Du Châu đều là người đứng đầu đích thân dẫn đoàn. Ngoài ra, tỉnh Thái Vân, tỉnh Cam Châu, tỉnh Kiềm Châu cũng đều là lãnh đạo đứng đầu Ủy ban nhân dân dẫn đoàn. Điều này cũng đã chứng tỏ được tầm quan trọng của diễn đàn Tây bộ lần này.
Đối với điều này, Nhiếp Chấn Bang thật ra không có bất kỳ kinh ngạc nào. Ở đây có không ít người quen của mình. Khương Vĩnh Hạo hiện giờ nhậm chức là người đứng đầu Tỉnh ủy tỉnh Tuyết Vực. Ngoài ra, Tài Tang Đa Kiêt cũng là người quen cũ. Chủ tịch tỉnh Thái Vân-Lý Ngọc cũng là bạn học cũ. Xem xét tỉ mỉ, năm đó, những người trong lớp bồi dưỡng cán bộ cấp tỉnh của trưởng Đảng, trừ một số người đã về hưu, hiện nay đại đa số đều đã trưởng thành, đều đã là lãnh đạo cốt cán của các tỉnh. Đây chính là một loại mạng lưới quan hệ của mình.
Mặt khác, bản thân là Ủy viên nhập Cục, cũng là nguyên nhân các Bộ và Ủy ban trung ương, các tỉnh thành coi trọng và cổ động như vậy. Là người đứng đầu trong số bảy địa phương Ủy viên nhập Cục kiêm nhiệm là người đứng đầu, mọi người đều nhận thấy tiềm lực và lực lượng hậu bị của mình. Trong chuyện này, chắc chắn không thể làm quá tuyệt tình. Đắc tội với mình, hoàn toàn lợi bất cập hại.
Ngoại trừ nhà khách Tỉnh ủy và nhà khách Thành ủy Cổ Đô, khách sạn Cổ Đô, khách sạn Kim Thái, khách sạn quốc tế Quân Duyệt vv… các khách sạn năm sao, bốn sao của thành phố Cổ Đô cũng đều đảm nhận nhiệm vụ tiếp đón khách quan trọng. Hội nghị lần này, không tính thương gia khắp nơi lũ lượt kéo đến, chỉ tính bộ máy lãnh đạo trong thể chế và đoàn đại biểu các tỉnh thành, con số đã là mấy ngàn người.
Tùy ý lấy một thành phố mà nói, ví dụ như, tỉnh Ba Thục tổng cộng có hai mươi thành phố cấp địa, mỗi một thành phố đều cử cán bộ lãnh đạo chủ chốt đến. Lại thêm lãnh đạo và nhân viên làm việc trực thuộc tỉnh Ba Thục, cũng đã khoảng là một đội ngũ khổng lồ lên đến mấy trăm người.
Hiện giờ, toàn bộ thành phố Cổ Đô có thể nói là nơi thương gia tụ tập. Các nơi trong nội thành đều có thể nhìn thấy các loại biểu ngữ ngoài trời kiểu lớn như “Nhiệt liệt chúc mừng diễn đàn đỉnh cao phát triển Tây bộ lần thứ sáu (Cổ Đô) long trọng khai mạc” vv….
Trong nội thành Cổ Đô cũng chuyên biệt vạch ra lối đi dành riêng cho hội nghị. Các đường giao thông chính và các giao lộ đều trang bị thêm lực lượng cảnh sát, toàn lực bảo đảm giao thông thông suốt.
Chín giờ sáng ngày hai ba tháng bảy.
Cờ đỏ tung bay trên quảng trường trung tâm hội nghị triển lãm quốc tế thành phố Cổ Đô. Các kiểu bóng bay, băng rôn phấp phới trên không trung. Hội trường chính có thể tiếp nhận mấy chục ngàn khán giả, không còn một chỗ trống.
Ở hàng ghế đầu tiên trên bục Chủ tịch, lãnh đạo cấp Phó của Mặt trận tổ quốc, bộ máy Hội đồng nhân dân đang ngồi chính giữa. Lãnh đạo chủ chốt các Bộ, Ủy ban trung ương và các tỉnh thành cũng ngồi theo chức vụ trong Đảng.
Diễn đàn Tây bộ lần này, Ủy viên nhập Cục có ba người, theo thứ tự là Bí thư Đảng ủy Khu tự trị Tây Bắc Trình Tân Hoa, Bí thư Thành ủy Du Châu Lăng Bảo Đông và Nhiếp Chấn Bang, đương nhiên đều ngồi sát với lãnh đạo quốc gia. Những người khác, sắp xếp theo thứ tự.
Lưu Chấn Đào là người chủ trì đại hội. Đầu tiên, đương nhiên là là nghi thức hát quốc ca. Sau đó, Lưu Chấn Đào thay mặt tỉnh Lũng Tây chào đón. Tiếp theo, Tài Tang Đa Kiệt tuyên bố chính thức khai mạc diễn đàn Tây bộ lần này.
Buổi sáng, dưới sự tháp tùng của Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào vv... lãnh đạo bộ máy thường vụ Tỉnh ủy, đồng chí phụ trách chủ chốt của các tỉnh thành, các Bộ và Ủy ban trung ương đi thăm hội trường chính và các phân hội trường, tiếp theo đến khu trung tâm triển lãm.
Toàn bộ khu triển lãm, diện tích xây dựng hơn hai mươi ngàn mét vuông. Thành phố cấp địa trực thuộc các tỉnh dùng thành phố cấp địa làm đơn vị đều đặt riêng đài triển lãm.
Hành động này, các diễn đàn Tây bộ trước đây đều không có. Kiểu đổi mới này cũng đã giành được sự nhất trí tán thành của các tỉnh.
Nếu đơn thuần lấy tỉnh thành làm đơn vị, phần lớn các dự án đều là cỡ lớn hoặc đặc biệt lớn. Như vậy, toàn bộ diện tích liền bị hạn chế. Hiện tại, nếu dùng thành phố cấp địa làm đơn vị, dự án lớn thông qua Ban Trọng điểm tỉnh thúc đẩy đầu tư. Dự án nhỏ và trung bình thành phố cấp địa tự mình khống chế, có vẻ linh hoạt hơn rất nhiều.
Thời gian triển khai mới nửa ngày đã đạt được sáu mươi mục đích đầu tư. Hiệu suất này trước đây chưa từng thấy.
Buổi chiều là thời gian chính của diễn đàn. Các tỉnh thành cùng với lãnh đạo các Bộ và Ủy ban trung ương tất thảy đều tham dự, cũng phát biểu ý kiến.
Lúc này, Lăng Bảo Đông cũng trùng hợp ngồi bên cạnh Nhiếp Chấn Bang. Đang phát biểu trên bục lúc này là Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển quốc gia Hầu Vân Thăng.
Lăng Bảo Đông lúc này lại quay đầu, mỉm cười nói:
- Cậu em Chấn Bang! Tối nay tôi chuẩn bị rượu nhạt bên Hilton, mời cậu tới một lát, không biết cậu có nhã hứng hay không?
Chương 1147: Một món quà hậu hĩnh.
Khí thế của Lăng Bảo Đông cũng không tầm thường. Kỹ năng hẹn người lại có kiểu tính chất bắt buộc. Nhiếp Chấn Bang nghe có vẻ hơi chói tai.
Chuẩn bị rượu nhạt ở Hilton, mời mình vui lòng đến dự, còn hỏi thẳng mình có nhã hứng hay không. Lăng Bảo Đông, quả thật là!
Cha nào con nấy. Sự ương ngạnh của Lăng Tiêu Nhiếp Chấn Bang coi như đã nhìn thấy căn nguyên. Kiểu khí thế không trâu bắt chó đi cày này của Lăng Bảo Đâu, con trai ông ta Lăng Tiêu lại học được toàn bộ. Không có nhã hững, đây chính là tát thẳng vào mặt. Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, mời khách, mời người ta, có kiểu mời như vậy sao? Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, mọi người đều cùng là thân phận Ủy viên nhập Cục, Lăng Bảo Đông cậy già lên mặt, việc này cũng rất bình thường. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng muốn nghe xem hai cha con nhà này đặc biệt mời mình đến rốt cuộc là mục đích gì. Lập tức gật đầu nói:
o Bí thư Bảo Đông khách sáo quá! Theo lý mà nói phải là tôi mời anh mới đúng.
o Ha ha! Cậu mời tôi hả? Không phải đều là gặp nhau sao? Vậy cứ định như vậy đi, bảy giờ tối nay tôi và Khuyển Tử kính mong cậu hạ cố đến thăm.
Lăng Bảo Đông rất phấn chấn, Nhiếp Chấn Bang nể tình như vậy, Lăng Bảo Đông cũng cố làm ra vẻ hào sảng cười nói.
Kiểu thái độ này của Lăng Bảo Đông càng khiến Nhiếp Chấn Bang chau mày. Lúc này vẫn còn đang họp, tuy đã hạ thấp giọng, nhưng Lăng Bảo Động không e dè như vậy cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút không hài lòng. Từ những dấu hiệu này cho thấy, con người Lăng Bảo Đông này đều có vẻ khá ngang ngược. Nhưng, một người ngang ngược như thế có thể làm được đến vị trí ngày hôm nay? Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang thực sự khó hiểu. Hay là Lăng Bảo Đông đang cố ý thể hiện ra phong cách như vậy?
Buổi chiều, khi hội nghị vừa kết thúc, lãnh đạo các Bộ và Ủy ban trung ương đến từ thủ đô cùng với lãnh đạo cấp Phó nhà nước đều không ở lại Cổ Đô dùng cơm mà ngồi thẳng xe đến sân bay.
Nhiếp Chấn Bang là nhân vật số một đương nhiên cũng đích thân đưa tiễn. Trên xe, Nhiếp Chấn Bang cùng một loạt các lãnh đạo cũng giao lưu với nhau một hồi, đặc biệt là Tài Tang Đa Kiệt, hai người năm đó cũng là quan hệ bạn học, đương nhiên cũng khá quen thuộc.
- Bí thư! Lăng Bảo Đông tìm cách giao lưu rồi hả?
Trên đường ngồi xe trở về, Lưu Chấn Đào cười hỏi.
Cử động trong hội trường, đương nhiên không thể giấu được Lưu Chấn Đào. Lúc này, đối với Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang cũng không có bất kỳ e dè nào, đạo cư xử với mọi người quý ở chỗ thổ lộ tâm tình. Cục diện của tỉnh Lũng Tây rất tốt, trên dưới đoàn kết một lòng. Lưu Chấn Đào đối với thân phận của chính bản thân mình cũng nắm chắc rất đến nơi đến chốn. Khắp nơi đều thể hiện ra một kiểu tôn trọng và bảo vệ đối với mình.
Như vậy, về việc phân công trợ giúp trong bộ máy, toàn tỉnh Lũng Tây có thể nói là trên dưới một lòng. Cục diện này, Nhiếp Chấn Bang rất trân trọng. Lúc này cũng không đáng vì những chuyện nhỏ như thế này mà khiến Lưu Chấn Đào sinh lòng khúc mắc. Lúc này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang, không nghi ngờ gì nữa, vị trí của Lưu Chấn Đào cao hơn so với Lăng Bảo Đông
Cười thản nhiên, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Mời cơm tối lúc bảy giờ ở Hilton. Lời của Lăng Bảo Đông e rằng không được ngon lắm.
Nghe đến đây, Lưu Chấn Đào cũng gật đầu:
- Bí thư Chấn Bang! Nếu… Bí thư chuẩn bị xử lý thế nào?
Có những lời nói không dễ nói ra, nhưng ý tứ mọi người đều có thể hiểu được. Nói đến việc này gương mặt của Nhiếp Chấn Bang lộ ra một tia ngang ngạnh, lãnh đạm nói:
- Làm thế nào? Giả vờ không nghe cũng không nói. Vương tử phạm pháp tội như thứ dân. Ở trên đất Lũng Tây này, tôi mặc kệ anh ta là ai, có gan làm chắc chắn phải có gan gánh chịu trách nhiệm. Thiên Vương Lão Tử đến đây cũng không được.
Bảy giờ đúng.
Hết sức đúng giờ, Nhiếp Chấn Bang chạy đến bên Hilton, đạp xe đạp đến. Không phải Nhiếp Chấn Bang cố ý tỏ ra tinh tướng, trên thực tế, quy củ này đích thân Nhiếp Chấn Bang định ra. Thời gian hết giờ làm việc, trừ phi là có công vụ xác thực, nếu không trên dưới toàn tỉnh, lãnh đạo các địa phương các ban ngành nhất loạt không được sử dụng xe công. Đây là quy định mang tính cứng nhắc. Nếu mình làm trái, vậy sau này làm sao dẫn dắt bộ máy.
Cảnh này khiến nhân viên đón khách ở cửa chính khách sạn Hilton đều nhìn ngây người. Sao hôm nay không lưu hành xe sang, bắt đầu thình hành phong trào phục cổ sao? Đạp xe đạp đến khách sạn năm sao? Chuyện này là thế nào?
Tầng hai của khách sạn Hilton là phòng ăn. Tại cửa chính tầng hai, Lăng Bảo Đông đã đích thân đợi ở đây, bên cạnh ông ta, một người đàn ông trẻ tuổi chừng ba mươi, trán rất giống với Lăng Bảo Đông. Xem ra, đây là con trai của Lăng Bảo Đông – Lăng Tiêu.
Lúc này so với lúc chiều, khí thế của Lăng Bảo Đông có vẻ yếu đi rất nhiều. Không nói đến việc đích thân nghênh đón, gương mặt còn mỉm cười, rất khách sáo.
Ba người ngồi xuống. Bên cạnh, rõ ràng là người có vẻ là Thư ký củ Lăng Bảo Đông bước đến, rót cho ba người một tách trà nóng.
Lăng Bảo Đông mỉm cười, nói:
o Cậu Chấn Bang! Giới thiệu với cậu một chút, đây là Lăng Tiêu, hiện nay, thật trùng hợp đang kinh doanh nho nhỏ trong sự quản lý của cậu Chấn Bang.
Nói xong, Lăng Bảo Đông nhìn Lăng Tiêu, nói:
o Lăng Tiêu! Mau gọi chú Nhiếp đi.
Giờ phút này, Lăng Tiêu cũng không có thái độ vênh vênh váo váo, đứng dậy, có vẻ rất cung kính:
o Chú Nhiếp!
Nhiếp Chấn Bang quan sát Lăng Tiêu. Lông mày Lăng Tiêu lộ ra một cảm giác ưu việt cùng với ác khí. Với con mắt nhìn người của Nhiếp Chấn Bang ngày hôm nay để đánh giá, con người của tên Lăng Tiêu này, là loại tính cách cái tôi rất cao, là người coi trời bằng vung.
Trước mặt phụ huynh và các trưởng bối, có lẽ là một kiểu thái độ, nhưng trước mặt người ngoài, chắc chắn là một thái độ khác.
Hơi hơi há miệng, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
o Lăng Tiêu quả nhiên tuấn tú lịch sự. Tôi nghe nói, mỏ than Lăng Tiêu là sản nghiệp của cháu. Rất tốt, tuổi trẻ tài cao.
Lời nói chốn quan trường, Nhiếp Chấn Bang nói ra đương nhiên cũng như xe ngựa chạy đường quen. Đang hàn huyên với cha con Lăng Bảo Đông, bên này, khách sạn cũng nhanh chóng dọn tất cả các món ăn lên.
Rượu là dùng rượu Mao Đài, thứ rượu tốt lên men ba mươi năm. Điều này cũng chứng tỏ sự long trọng của Lăng Bảo Đông hôm nay. Vô sự mà ân cần không phải gian xảo cũng là đạo chích.
Mở rượu ra, Lăng Bảo Đông đích thân đứng lên, sau khi rót đầy một ly cho Nhiếp Chấn Bang, cũng rót đầy cho mình một ly, cười nói:
o Chấn Bang! Ly rượu thứ nhất, tôi mời cậu, sau này đứa trẻ Lăng Tiêu này ở đây vẫn cần cậu quan tâm chiếu cố nhiều.
Dứt lời, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
o Bí thư Bảo Đông! Rượu tôi sẽ cạn, nhưng xin sửa một chút. Hiện nay là thời đại kinh tế thị trường, địa phương muốn phát triển không thể tách rời sự ủng hộ tài chính của thương nghiệp. Bây giờ, phải là Lăng Tiêu quan tâm chiếu cố tôi.
Nhiếp Chấn Bang cũng không nói gì về mặt nguyên tắc như là nhất định quan tâm chiếu cố mà thẳng thắn bộc trực, tránh chủ đề này, cơ bản cũng không trả lời.
Một hành động này cũng khiến Lăng Bảo Đông hơi sững lại, nhìn Nhiếp Chấn Bang hơi có chút thâm ý. Lập tức, Lăng Bảo Đông mỉm cười nói:
- Ha ha! Cậu Nhiếp không hổ danh là chuyên gia kinh tế, ba câu không rời nghề chính. Câu này, nói một cách triệt để, hiện nay kinh tế nắm giữ điều kiện tiên quyết.
Nói đến đây, Lăng Bảo Đông chuyển chủ đề, lại mỉm cười nói:
- Cậu Chấn Bang! Lần này, đặc biệt mời cậu đến đây chủ yếu có một việc muốn thương lượng với cậu.
- Chấn Bang, cậu cũng biết, Lăng Tiêu đã kiếm được bao nhiêu tiền từ khai khoáng, tôi thật ra cũng chưa hỏi nó. Lần này, nó nói với tôi ở Lũng Tây nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng tách rời sự quan tâm và ủng hộ của Đảng và chính quyền, không tách rời sự thương yêu bảo vệ và giúp đỡ của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây. Cho nên nó muốn xuất ra một phần lợi nhuận quyên góp ủng hộ cho hệ thống chính trị pháp luật tỉnh Lũng Tây là một ngàn hai trăm chiếc xe cảnh sát việt dã hiện đại, hai trăm chiếc xe cứu thương Iveco mới hoàn toàn. Ngoài ra, xuất ra một trăm triệu tiền mặt thành lập một quỹ chuyên nghiệp bảo vệ môi trường do Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây cùng quản lý. Ha ha! Thằng nhóc này da mặt mỏng, ngại không dám nói, cho nên mới tìm tôi.
Lăng Bảo Đông cười nói.
Nghe được lời này, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lập tức ngạc nhiên. Một khoản kinh phí lớn, thật sự là một khoản kinh phí lớn. Xe cảnh sát việt dã hiện đại, căn cứ vào giá cả thị trường hiện nay, một chiếc xe, toàn bộ ít nhất cũng hai trăm ngàn một chiếc. Ba trăm chiếc, chính là một trăm bốn mươi triệu. Bao gồm Công an tỉnh, Viện kiểm sát tỉnh, tòa án cao cấp tỉnh và bốn ngành Sở Tư pháp. Thêm vào các thành phố cấp địa trong toàn tỉnh, bình quân ra, mỗi một thành phố cấp địa đều có thể phân phối đến khoảng tám mươi chiếc, rộng khắp đến tận bốn ban ngành, mỗi một ban ngành chính là hai mươi chiếc.
Đây chính là một món quà hậu hĩnh.
Xe cứu thương hai trăm chiếc, Sở trong tỉnh cùng với các bệnh viện lớn trực thuộc tỉnh phân phối một trăm chiếc, ngoài ra, một trăm chiếc phân phối bình quân đến các thành phố cấp địa, mỗi một thành phố cấp địa cấp riêng mười chiếc. Dựa theo giá cả xe đặc chủng Iveco, trang bị thiết bị cứu hộ chuyên nghiệp, giá cả mỗi chiếc ít nhất cũng năm trăm ngàn trở lên. Hai trăm chiếc, chính là một trăm triệu. Ngoài ra, còn có một trăm triệu tiền mặt bảo vệ môi trường.
Tổng cộng xuất ra ba trăm bốn mươi triệu, không thể nói không phải là một khoản kinh phí lớn. Nhưng, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang lại cảm thấy Lăng Tiêu này thật không bình thường. Ánh mắt hướng về Lăng Bảo Đông ở bên cạnh, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cười gằn.
Trước đây, trong tình huống tài xế vẫn chưa tỉnh lại, thật ra vẫn chỉ là một loại suy đoán. Nhưng, hiện nay Lăng Tiêu đưa ra những thứ này, về cơ bản có thể khẳng định, Lăng Tiêu này và nguyên nhân cái chết của Lý Hoằng Nghị chắc chắn có mối quan hệ lớn.
Đối với đám người ở thủ đô, Nhiếp Chấn Bang vẫn có được hiểu biết nhất định. Tiền đối với những người này mà nói cũng giống như giấy.
Các gia tộc lớn thì không nói rồi, các nhà tất nhiên đều có người trong giới kinh doanh, hoặc là con cháu trực hệ, hoặc là con cháu các chi thứ, hoặc là họ hàng gần vv...
Nhưng, nếu công ích cho địa phương nhiệt tình như vậy, Nhiếp Chấn Bang lại chưa từng nhìn thấy nhiều. Mỏ than Lăng Tiêu tồn tại ở tỉnh Lũng Tây thời gian gần năm năm, trong năm năm này, cũng chưa từng thấy Lăng Tiêu làm sự nghiệp từ thiện công ích gì. Bây giờ đột nhiên lại nhiệt tình như vậy.
Vì sao? Ba trăm bốn mươi triệu, muốn mua một sự bình an sao? Vậy thì, cái chết của Lý Hoằng Nghị cũng không thật sự đáng giá? Một cán bộ cao cấp cấp phó tỉnh, chết một cách vô duyên vô cớ như vậy. Bây giờ người có nghi ngờ lớn nhất lại chạy đến, đưa ra ba trăm bốn mươi triệu, tưởng rằng mình là người chưa từng nhìn thấy qua tiền sao?
Ba trăm bốn mươi triệu, nhiều hả? Đối với một người bình thường có lẽ đây là của cải cả đời cũng khó lấy được. Nhưng, đối với mỏ than Lăng Tiêu mà nói, thật sự không phải là nhiều, một triệu một trăm nghìn tấn than mà thôi. Mỏ than Lăng Tiêu, sản lượng hằng năm năm triệu tấn. Ba tháng hay là hai tháng?
Chương 1148: Có việc nên làm có việc không nên làm.
Lăng Tiêu không biết chuyện, Lăng Bảo Đông cũng không hiểu lý lẽ như thế sao? Nhìn hai cha con này, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày lại. Đối với một vài suy nghĩ của Lăng Bảo Đông, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút dự đoán. Trong lúc Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm, Lăng Bảo Đông lại mỉm cười nói:
o Bí thư Chấn Bang! Tôi nghe nói, tỉnh Lũng Tây hiện nay rút lại ba kế hoạch chiến lược lớn, một cái là kế hoạch thành phố xe hơi, một cái là kế hoạch thành phố hóa dầu. Ngoài ra, một cái là kế hoạch bảo vệ và quản lý toàn diện vùng trung thượng du sông cái. Một khoản kinh phí lớn đấy!
Ba kế hoạch, tuy trước mắt vẫn còn trong giai đoạn quy hoạch. Nhưng là người trong thể chế, Lăng Bảo Đông dò hỏi được một ít chuyện vẫn là việc bình thường.
Nhìn ra cả nước, nhân vật đứng đầu và cấp phó các tỉnh thành khu tự trị, trên thực tế cũng đang tồn tại một quan hệ cạnh tranh.
Ở tầng lớp Ủy viên nhập cục này cũng giống như vậy. Trước đây, trong số các Ủy viên nhập cục các tỉnh thành, ngoài Bí thư Đảng ủy Khu tự trị Tây Bắc, địa phương này vì vấn đề địa duyên chính trị mới nhập cục. Năm địa phương còn lại, thủ đô thì không cần nói nữa, bốn địa phương kia cũng tồn tại sự cạnh tranh hùng mạnh như thế.
Nhìn trong cả nước, thành viên Cửu đỉnh khóa trước, phần lớn đều xuất thân ở đây, hoặc là bối cảnh nhậm chức ở các địa phương này.
Hiện nay, lại gia tăng thêm một tỉnh Lũng Tây, đương nhiên, trong mắt những người này, Nhiếp Chấn Bang đã trở thành một đối thủ cạnh tranh hùng mạnh. Lăng Bảo Đông có thể biết được một vài hướng đi của Lũng tây, đây cũng là việc hết sức bình thường.
Đối với chuyện này, Nhiếp Chấn Bang này lại không có ý phủ nhận, hơi hơi há miêng, gật đầu nói:
o Tin tức của Bí thư Bảo Đông thật nhanh nhạy, kỳ thực nói ra cũng chỉ là một ý tưởng mà thôi. Thật sự đi vào thực tế, vẫn là một khó khăn rất lớn.
Lúc này, Lăng Bảo Đông cũng mỉm cười nói:
o Chiến lược lớn, sự dứt khoát mạnh mẽ của cậu Nhiếp, tôi thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
o Tuy nhiên, cậu Chấn Bang, trong hạng mục thành phố xe hơi, tôi cảm thấy Du Châu của chúng tôi và Lũng Tây vẫn có con đường hợp tác rất lớn.
Lăng Bảo Đông mỉm cười nói, Nhiếp Chấn Bang lúc này tinh thần bình yên như nước, lại khiến Lăng Bảo Đông cũng có chút tán thưởng. Không hổ là trụ cột hạt nhân của nhà họ Nhiếp! Sự trầm ổn này, khí độ này, ít nhất, lúc mình ở vào tuổi này vẫn chưa đạt được.
- Chấn Bang, cậu cũng biết, Du Châu xem như là vị trí quan trọng của ngành công nghiệp ô tô. Trong thành phố, xưởng sản xuất ô tô thuộc sở hữu nhà nước và xưởng sản xuất ô tô thuộc sở hữu tư nhân rất đông đúc. Sản phẩm tiêu thụ rộng rãi ra nước ngoài, có được cơ sở và nội tình công nghiệp phong phú. Tôi cho rằng, dự án phát triển thành phố xe hơi của tỉnh Lũng Tây, hợp tác của chúng ta có cơ sở rộng rãi.
Lăng Bảo Đông mỉm cười quăng miếng mồi của mình ra.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngây cả người. Lời nói của Lăng Bảo Đông, Nhiếp Chấn Bang chưa nghĩ đến cũng hơi bất ngờ. Cái giá này của Lăng Bảo Đông đích xác không nhỏ. Công nghiệp ô tô bên Du Châu có tập đoàn Trường An có nhiều xưởng sản xuất ô tô và xe máy. Là người đứng đầu của Du Châu, nếu Lăng Bảo Đông có ý hướng này, các xí nghiệp bên dưới chắc chắn sẽ phối hợp. Điều này không có gì phải nghi ngờ.
Mặt khác, Lăng Bảo Đông làm như vậy không đơn thuần chỉ vì tốt cho Nhiếp Chấn Bang. Hiện nay, xí nghiệp của Du Châu phát triển đã đến một khâu then chốt, mở rộng thị trường, gia tăng xây dựng đầu tư sản xuất cơ bản, đây là một xu thế. Tiến vào Lũng Tây, cũng là chiếm trước một bước thị trường Tây bộ, thậm chí là chiếm giữ thị trường Trung Á. Đối với những xí nghiệp này cũng là điều tốt.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói:
- Cảm ơn Lăng Tiêu đã nhiệt tâm với sự nghiệp công ích xã hội như vậy, cảm ơn sự ủng hộ và giúp đỡ của thành phố Du Châu. Đối với những việc này, bất luận là hợp tác đầu tư cũng tốt, hay là quyên góp ủng hộ cũng được. Tôi đều nhiệt liệt hoan nghênh.
Mục đích của hai cha con nhà này, Nhiếp Chấn Bang đại khái cũng đoán ra được. Làm như vậy, đương nhiên là thể hiện thiện ý. Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không từ chối người đến, quyên tặng à, được, tôi nhận.
Hợp tác, cũng được, nhiệt liệt hoan nghênh. Còn chuyện khác thì rất khó nói!
Lúc này, Lăng Bảo Đông cũng cười, nói:
- Tốt, cậu Chấn Bang đây quả nhiên là người quyết đoán.
Nói đến đây, Lăng Bảo Đông lại chuyển chủ đề. Lại cười nói:
- Chấn Bang à! Nói ra, có một việc vốn dĩ không định nói. Tuy nhiên vẫn là không kìm nén được. Tôi nghe nói, bên mỏ than mà Lăng Tiêu đầu tư, gần đây cũng chịu không ít quấy nhiễu và phiền hà. Về mặt này, vẫn cần lão đệ giúp đỡ nhiều.
Nói xong, nhìn con trai Lăng Tiêu, nói:
- Lăng Tiêu, trước măt chú ba Nhiếp của con, con có chỗ nào khó khăn, con báo cáo qua với chú ba một chút. Cha tin rằng, tỉnh Lũng Tây có chú ba con lãnh đạo, môi trường đầu tư tuyệt đối không thể có bất kỳ thay đổi nào.
Lăng Tiêu lúc này lại có vẻ hết sức cung kính, nhu thuận giống như một học sinh tiểu học, gật đầu nói:
- Kỳ thật cũng không có gì. Chủ yếu vẫn là kiểm tra của bộ phận Giám sát an toàn. Công tác an toàn của mỏ than Lăng Tiêu, con luôn nhấn mạnh và giám sát chặt chẽ. Gần đây, kiểm tra tương đối chặt chẽ, đối với sản lượng cũng có chút ảnh hưởng.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại lộ ra một dáng vẻ kinh ngạc:
- Ồ? Có tình trạng như vậy sao? Vậy tôi cũng muốn xem qua một chút. Công tác an toàn cố nhiên là quan trọng. Tại sao lại có thể ảnh hưởng đến sản lượng của xí nghiệp?
Tiếp theo, hàn huyên vài câu không có chủ đề quá sâu, một bữa cơm cơ bản xem như đã kết thúc. Chuyện này, đối với song phương mà nói đều là biết rõ lòng dạ. Tất cả mục đích đều đã rất rõ ràng, việc cũng đã nói ra. Tiếp theo, hai bên lại không phải cùng trên một tuyến đường, đương nhiên không có gì để nói nữa.
Tiễn Nhiếp Chấn Bang đi, cha con Lăng Bảo Đông cũng trở về khách sạn. Chính tại phòng tổng thống của khách sạn Hilton. Nơi đây là chỗ ở tạm thời của Lăng Bảo Đông trong chuyến hành trình Lũng Tây lần này. Trong gian phòng, vừa ngồi xuống trên ghế sô pha, Lăng Tiêu lại bước đến bên quầy bar rót cho Lăng Bảo Đông một tách trà nóng, cũng ngồi xuống:
o cha! Cần thiết phải khách sáo với Nhiếp Chấn Bang như vậy sao? Không nói tiêu tốn mất ba trăm triệu, còn phải trợ giúp cho hạng mục thành phố xe hơi nữa.
Nhìn thần thái này của con trai Lăng Tiêu, Lăng Bảo Đông cười gằn một tiếng, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, thật sự rất non nớt. Lập tức trầm giọng nói:
o Lăng Tiêu! Con đừng có suy nghĩ khinh suất như vậy. Con thật sự cho rằng Nhiếp Chấn Bang là do may mắn và có bối cảnh sao? Con nghĩ quá đơn giản rồi. Nhiếp Chấn Bang không phải là nhân vật quá đơn giản như thế. Hơn nữa, nếu có thể hợp tác thành công hạng mục thành phố xe hơi với Lũng Tây, đối với ngành công nghiệp xe hơi của Du Châu cũng có điểm tốt cực lớn. Đối với cha mà nói lại không có bất kỳ tổn thất nào.
Nói đến đây, Lăng Bảo Đông lại nghiêm túc nói:
o Ngoài ra, con cũng đừng vui mừng quá sớm. Nhiếp Chấn Bang không phải có thể dễ dàng đả phá như vậy. Những thứ này, hắn ta cứ nhận lời như vậy, nhưng hoàn toàn không có nghĩa là con đã an toàn. Mấy việc rách rưới của bản thân con, con cứ xử lý tốt cho ta. Tốt nhất, chuyển đổi toàn bộ mỏ than cho cha.
Lời lẽ của Lăng Bảo Đông lập tức khiến Lăng Tieu nhảy dựng lên:
o Chuyện này là không thể. Mỏ than Lăng Tiêu, đây là sự nghiệp của con, là con vượt qua cơ sở khai khoáng Long Hoa, bảo con bán đi, điều đó là không thể. Hơn nữa, nếu cứ chán nản như vậy mà đi, vậy sau này ở trong hội, con làm sao mà sống? Nhiếp Chấn Bang không thể không giữ chữ tín như vậy chứ?
Dứt lời, Lăng Bảo Đông lại trầm giọng nói:
o Chữ tín? Chữ tín gì? Nhiếp Chấn Bang nhận lời con việc gì rồi sao? Quyên tặng, đó là hành vi cá nhân của xí nghiệp, không liên quan đến hắn ta. Hơn nữa, cũng không phải là lợi ích của cá nhân hắn ta. Về phần hợp tác thành phố xe hơi, con tưởng hắn ta không nhìn thấy sao? Việc này, tỉnh Lũng Tây cố nhiên có lợi. Nhưng, đối với Du Châu cũng không phải là không có điểm lợi. Con... kiểu tính cách này của con, tự cao tự đại, cho rằng mình là số một. Con sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Mau cút về cho ta, ngoan ngoãn xem xét lại mình đi.
Từ khách sạn Hilton bước ra, vừa về đến Nhà khách Tỉnh ủy, tại cổng Lưu Chấn Đào đã đứng ở bên cạnh. Lưu Hiểu Mẫn cũng đang đi cùng. Hai người đang trao đổi gì đó, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đến, cả hai đều bước lên đón.
o Ha ha! Chủ tịch Chấn Đào đã đến, mời vào trong.
Nhiếp Chấn Bang bước vào Nhà khách, lên thẳng lầu ba, mở cửa phòng, nhường cho hai người bước vào.
Lúc này, Lưu Hiểu Mẫn cũng rất quen thuộc bước đến máy đun nước, rót cho hai người tách trà nóng. Là Trưởng ban Thư ký, Lưu Hiểu Mẫn rất chú ý xử lý các tiểu tiết như thế này.
Lưu Chấn Đào trầm ngâm một lát, mở miệng nói:
o Bí thư! Lần này đến đây chủ yếu muốn bàn bạc một chút. Chuyện ba dự án, ý của tôi là, lần này, nhân cơ hội tốt của diễn đàn Tây bộ, chúng ta có nên long trọng đưa ra ba dự án này, thăm dò phản ứng của thị trường?
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm ngâm. Ý tưởng của Lưu Chấn Đào là rất tốt. Ba dự án lớn, mỗi cái đều tốn kém không ít. Đơn thuần dựa vào tài chính, dựa vào chính quyền là không thực tế, cũng không phù hợp với quy luật kinh tế thị trường. Bất kỳ hạng mục nào cũng cần đầu tư, cũng cần có hiệu quả, chỉ có như vậy, hạng mục mới có thể lâu dài, mới có thể kiên trì bền bỉ.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
o Như vậy cũng tốt. Phản ứng của thị trường là phản ứng trực tiếp nhất. Tiềm lực của hạng mục lớn hay không, thị trường nói lên tất cả. Tôi thấy có thể đưa ra thử thăm dò trước, đến lúc đó, chính thức vận hành có thể đi vào chiều sâu, rộng rãi mời các xí nghiệp cùng ngành cùng tham gia, coi như một kiểu tích lũy kinh nghiệm.
Nói xong, bên cạnh, Lưu Hiểu Mẫn lại mỉm cười nói:
o Bí thư! Dạ tiệc hôm nay, cảm thấy thế nào?
Nói đến việc này, gương mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm ngâm. Tâm tư của Lưu Hiểu Mẫn, Nhiếp Chấn Bang hiểu. Nếu là lúc mình vừa nhậm chức, cũng không dễ nói. Nhưng, hiện nay hả? Cũng không sợ Lưu Hiểu Mẫn có suy nghĩ gì, lập tức gật đầu nói:
o Thu hoạch rất lớn. Trước đây, tôi đối với mỏ than Lăng Tiêu vẫn còn mơ hồ. Nhưng, hiện giờ tôi đã cảm thấy, đây là biểu hiện chột dạ của Lăng Tiêu.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang cười gằn một tiếng, nói:
o Nam tử hán đại trượng phu, có cái nên làm có cái không nên làm. Liên quan đến việc điều tra nguyên nhân sự cố của đồng chí Lý Hoằng Nghị, vẫn cần phải tiến thêm một bước gia tăng hành động. Bên ngành chính pháp, cần tăng cường độ mạnh điều tra, ngoài ra, người duy nhất biết việc trong sự cố lần này, việc cứu chữa điều trị cho tài xé của đồng chí Hoằng Nghị cũng phải toàn lực ứng phó. Nhất định phải triệt để điều tra rõ chân tướng trả lại sự công bằng cho đồng chí Hoằng Nghị.
Chương 1149: Đóng băng dự án.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, mắt Lưu Chấn Đào chợt lóe lên, cũng hiểu ý định của Nhiếp Chấn Bang. Nói một cách khách quan, lúc này dường như Nhiếp Chấn Bang đã đồng ý với Lăng Bảo Đông rồi. Nhưng chuyện nói ra cũng không ai có thể nói gì được.
- Bí thư, về ba dự án lớn, lúc này đưa ra có phải là hơi vội vàng không?
Lúc này, Lưu Chấn Đào cũng suy nghĩ về chuyện này. Lăng Bảo Đông quả nhiên là mạnh mẽ. Đó cũng là người đứng đầu của thành phố Du Châu, cũng là lãnh đạo đã nhập cục. Nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không tồi. Bản thân mình cũng không sợ ông ta. Lưu Chấn Đào im lặng. Lúc này, tâm tư của Lưu Chấn Đào đều hướng tới sự phát triển của Lũng Tây. Chuyện của Lý Hoằng Nghị, đương nhiên là một sự khiêu khích đối với tỉnh Lũng Tây.
Suy nghĩ của Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ. Ba dự án lớn, trước đây không được sự thông qua bởi Ủy ban Cải cách và Phát triển, cũng chưa được Hội đồng Nhà nước phê duyệt, vội vàng đẩy ra là một rủi ro.
Không nói những chuyện khác, một mặt, thủ trưởng Mộc và Chủ nhiệm Hầu có suy nghĩ gì, có cảm thấy là tỉnh Lũng Tây không đủ tôn trọng không. Vậy thì đây sẽ là một tổn thất lớn đối với dự án.
Về cân nhắc của Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang cũng có cách nghĩ riêng của mình. Đầu tiên, với mối quan hệ của mình và thủ trưởng Mộc, phía Hội đồng Nhà nước cũng không tồn tại vấn đề này. Về phía Chủ nhiệm Hầu – Hầu Vân Thăng, Nhiếp Chấn Bang cũng không đặc biệt lo lắng. Quan trọng hơn là, chuyện đẩy dự án ra, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có cân nhắc.
Ba dự án lớn, kinh phí liên quan đến hàng trăm tỷ. Chuyện này không thể đơn thuần dựa vào Nhà nước, dựa vào tỉnh Lũng Tây là được. Về chủ trương vận động vốn, nên phân thành bốn bộ phận. Một bộ phận là ngân sách Nhà nước. Bộ phận thứ hai là hỗ trợ kinh phí của tỉnh. Bộ phận thứ ba là vay vốn ngân hàng thương mại. Thứ tư đó là thu hút đầu tư.
Có thể nói, ở bốn phần này, mục thứ nhất và mục thứ tư là quan trọng nhất. Thứ nhất là ngân sách Nhà nước. Đây là điều đương nhiên. Về mặt này, quan trọng nhất vẫn là hỗ trợ ngân sách của Nhà nước. Nhưng trong lòng Nhiếp Chấn Bang, quan trọng nhất lại là thu hút đầu tư, đầu tư mang tính thương nghiệp. Chỉ có như vậy, ba dự án lớn mới thực sự được coi là đã đi vào đúng hướng.
Dù bất cứ dự án nào mà chỉ dựa vào ngân sách, dựa vào Nhà nước cũng không được. Quan trọng nhất vẫn là tự thân vận động. Một dự án chỉ có tạo ra lợi ích mới có sức hấp dẫn mạnh mẽ. Nếu không, chỉ có đường chết mà thôi.
Đẩy dự án ra ngoài, nhìn phản ứng của các thị trường, nghe sự phản đối của thị trường, kết hợp tất cả lại rồi tiến hành điều chỉnh một cách kỹ lưỡng sẽ khiến cho dự án trở nên phù hợp với thị trường hơn. Đây mới là một giải pháp lâu dài. Một dự án mà chưa trải qua sự kiểm nghiệm của thị trường thì chưa đáng tin cậy.
Chuyện như vậy, trong thể chế, vài năm gần đây cũng đã thấy không ít. Trên báo chí và các phương tiện truyền thông cũng thường xuyên đăng tin. Mỗi một địa phương, một huyện thị, các lãnh đạo đều vì muốn cuộc sống của người dân trở nên tốt đẹp hơn mà nghĩ ra các dự án nào là nuôi ếch, nuôi dê gì đó. Kết quả là thị trường không tốt, thêm vào đó là quỹ dự phòng không đủ, chi phí tăng. Cuối cùng, không lâu sau, dự án đó không trở thành tài sản mà trở thành một gánh nặng trên đầu người dân.
Sau đó, lãnh đạo chạy mất, bị điều chuyển đi nơi khác. Sau đó, lãnh đạo mới đến, lại đổi sang một dự án phát triển mới. Ví dụ như trồng các loại thảo dược Trung Quốc gì đó. Nhưng, lại vì chưa tính kỹ đường tiêu thụ, sản phẩm tồn đọng. Cuối cùng, lại là một vòng luẩn quẩn mới.
Sau đó, mỗi khi người dân nghe đến dự án gì đó thì đều biến sắc. Những chuyện như vậy cũng thường thấy ở trên báo chí hay TV. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là sẽ không để xảy ra sai lầm như vậy.
Lần này, đem dự án ra ngoài, thật sự tiếp xúc với thị trường, đây là cách tốt nhất để kiểm tra tính khả thi và sự hấp dẫn của dự án trong thị trường.
- Không có gì là muộn cả. Đẩy ra ngoài bất cứ một thị trường nào, phản hồi của thị trường cũng là những thể nghiệm thật sự. Là những người đứng đầu bộ máy của tỉnh Lũng Tây, chúng ta làm chuyện gì cũng phải can đảm và táo bạo, không thể có ý nghĩ sợ hãi. Làm sai không đáng sợ, điều đáng sợ là không nhận ra được sai lầm. Đưa dự án ra ngoài cũng coi như là một thử nghiệm, cũng là để hoàn thiện hơn dự án sau này.
Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói.
Nói đến mức này, Lưu Chấn Đào cũng đã biết Nhiếp Chấn Bang đã quyết định rồi. Cùng trong một bộ máy lâu như vậy, Lưu Chấn Đào cũng ít nhiều hiểu suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang. Lưu Chấn Đào cũng không tranh luận nữa mà gật đầu nói:
- Được, tôi lập tức đi sắp xếp.
Trụ sở Tỉnh ủy.
Trong phòng làm việc của Lưu Chấn Đào, Giám đốc Sở Thương mại cùng với một vài vị Phó Chủ tịch tỉnh đều đang ngồi ở đây. Sau khi Lưu Chấn Đào truyền đạt lại mệnh lệnh của Nhiếp Chấn Bang, nhìn mọi người nói:
- Đưa ba dự án lớn ra thị trường là một quyết định đã trải qua sự tranh luận của tôi và Bí thư Nhiếp. Dự án có thể được công nhận hay không, có thể thật sự phát triển được hay không phụ thuộc vào sự phản ứng của thị trường. Đây là quy luật của kinh tế, bất cứ ai cũng không thể thay đổi được. Chỉ có một dự án kiếm ra tiền, một dự án tạo ra lợi nhuận mới là một dự án tốt.
Trước mặt những người khác, Lưu Chấn Đào vẫn rất giữ gìn uy tín cho Nhiếp Chấn Bang. Lưu Chấn Đào nhìn rất rõ, cũng rất hiểu rằng, Nhiếp Chấn Bang không phải là loại người kiểu quý ông tốt. Năng lực của Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là nói phét mà có. Hợp tác với Nhiếp Chấn Bang, đừng nên có suy nghĩ gì khác. Hai người ba đao, cuối cùng lại rơi vào kết cục không ra gì. Như vậy cũng tự làm hỏng hình ảnh của mình.
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, toàn tỉnh Lũng Tây, toàn thể như một, bắt đầu hoạt động cao độ.
Ủy ban Cải cách và Phát triển của tỉnh chuyên môn chuẩn bị và báo cáo sự phát triển cho ba dự án cũng bắt đầu hành động, lấy ra một lượng lớn dữ liệu, kết hợp với Sở thương mại và các đài phát thanh truyền hình trong tỉnh để công khai. Rất nhiều tài liệu đã được in ra, quảng cáo trên truyền hình cũng được làm ra trong đêm.
Đương nhiên, những thứ này, phía Ủy ban Cải cách và Phát triển đã làm tương đối tỉ mỉ rồi. Còn kết quả là như thế nào thì vẫn chưa thể trong một đêm mà biết được.
Ngoài ra, trên bục của tỉnh Lũng Tây cũng đã tiến hành một cuộc tái trang trí. Không ít các bản in đã được treo lên.
Ba dự án lớn là thành phố ô tô, thành phố hóa dầu và dự án bảo vệ môi trường, đã được phân thành ba phần. Như thế là ba mũi nhọn xuất hiện ở trên đài của tỉnh Lũng Tây.
Tài liệu về mỗi dự án đều được mô tả và giới thiệu chi tiết trong các trang giấy màu, đảm bảo rằng, các doanh nghiệp có thể hiểu một cách hoàn hảo nhất nội dung của dự án.
Đồng thời, phía Sở Thương mại cũng sắp xếp một lượng lớn nhân viên tập trung ở lối vào để phân phát tài liệu.
Hơn mười giờ sáng.
Nhiếp Chấn Bang lại cùng với Lưu Chấn Đào đột nhiên tới đây. Nhận được tin, Tổng phụ trách-Phó Bí thư tỉnh ủy Vương Đạo Kính và Giám đốc Sở Thương mại Trần Khải Thuận đã đến cổng Trung tâm triển lãm Quốc tế.
- Đồng chí Khải Thuận, đồng chí Đạo Kính, vất vả rồi!
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, gật đầu hỏi thăm, rồi liền chuyển chủ đề, nói:
- Đồng chí Đạo Kính, hôm nay như thế nào? Mọi người phản ứng thế nào đối với dự án của chúng ta đưa ra?
Nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, vẻ mặt Vương Đạo Kính có chút ngượng ngùng. Ánh mắt nhìn thoáng qua phía Trần Khải Thuận ở bên cạnh. Sau đó, Vương Đạo Kính liền dứt khoát nói:
- Bí thư, Chủ tịch, phản ứng của mọi người về ba dự án lớn mà chúng ta đưa ra đều rất tốt. Mọi người đến tham quan và tìm hiểu cũng tương đối nhiều, trong đó còn bao gồm cả một vài doanh nghiệp kinh doanh và sản xuất ô tô ở trong nước. Ngoài ra, ở dự án thành phố hóa dầu, một vài xí nghiệp cũng tỏ ra hứng thú và quan tâm cao độ. Nhưng hầu hết đều chỉ là quan sát chứ dường như không mấy doanh nghiệp tiếp xúc thật sự.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang im lặng một lát. Trong thể chế, nói chuyện cũng có kiểu mức độ tương đương. Dường như không có, đó chính là không có. Đối với vấn đề này, Nhiếp Chấn Bang cũng rất hiểu. Đưa ra dự án lớn như vậy, nếu như lập tức có công ty nào tới thì lại không thật. Tiền của mọi người đều không phải là tự nhiên mà có. Doanh nghiệp nhà nước cũng vậy, công ty tư nhân cũng thế đều cần phải trải qua một quá trình tìm hiểu. Chuyện này không thể một chốc một lát mà quyết định được. Nhiếp Chấn Bang sớm đã dự liệu được chuyện này rồi.
Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Đồng chí Đạo Kính, thế nào gọi là dường như không có? Không có thì cứ nói là không có. Chuyện này cũng rất bình thường mà. Dự án lớn như vậy, vốn đầu tư là một con số khổng lồ. Có nghi ngờ, có khảo nghiệm cũng là chuyện có thể chấp nhận. Cùng đi xem nào. Có ý định đầu tư hay không không quan trọng, quan trọng là mọi người chú ý đến dự án của chúng ta.
Nghe tới đây, Vương Đạo Kính và Trần Khải Thuận đều thở phào nhẹ nhõm. Các tỉnh khác, khí thế thu hút đầu tư đều vô cùng căng thẳng. Lũng Tây lại đóng băng dự án. Là người phụ trách hội nghị phát triển lần này, áp lực của Vương Đạo Kính rất lớn, cũng rất lo lắng Nhiếp Chấn Bang sẽ phê bình.
Bây giờ nghe Nhiếp Chấn Bang nói không truy cứu, hơn nữa còn hiểu như vậy, hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. Vương Đạo Kính lại cười nói:
- Ý kiến và kiến nghị thì chúng ta nhận được không ít. Tôi tin rằng chuyện này sẽ không sai sót gì.
Sau đó, đoàn người Nhiếp Chấn Bang đi tới phía đài triển lãm, nghiêm túc quan sát sự phản hồi và ý kiến của các khách hàng.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chủ tịch Chấn Đào, nhìn cảnh tượng này, có vẻ như dự án đã thu hút được sự chú ý không nhỏ của mọi người.
Vừa nói đến đây, một nhân viên ở bên cạnh đột nhiên đi tới, nhìn dáng vẻ dường như là cán bộ của Sở Thương mại, đi đến bên cạnh Trần Khải Thuận liền thấp giọng nói vài câu. Vẻ mặt của Trần Khải Thuận liền có chút cười, hào hứng nói:
- Bí thư, có người muốn nói chuyện với chúng ta về dự án bảo vệ môi trường.