Sáng sớm hôm sau, không kinh động quá nhiều người, Uông Kiến Hoa, thêm lãnh đạo bộ máy Thành ủy thành phố Vọng Hải, toàn bộ đều là cấp dưới cũ nổi lên.
Về phần Dịch Sướng, đêm hôm qua đã trở về Mân Châu ngay trong đêm. Là Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Mân Nam, tận đáy lòng, đến thăm lãnh đạo cũ, giao lưu báo cáo một chút tư tưởng của mình, không ai nói gì. Nhưng, bên ngoài, nếu Phó Thủ tướng Nhiếp không hẹn anh đến, anh lại đến, đây là biểu hiện không phục tùng sắp xếp của cấp trên. Dù làm tốt đi chăng nữa, cũng sẽ chịu phê bình.
Sân bay Vọng Hải vào sáng sớm, có vẻ hết sức yên tĩnh, thỉnh thoảng có máy bay cất cánh hạ cánh. Nhiếp Chấn Bang không đi đường đặc biệt lên máy bay mà đi đường nhân viên công vụ.
Tới đây, Nhiếp Chấn Bang dừng bước, xoay người nói:
o Tiễn đưa ngàn dặm, cuối cùng cũng từ biệt. Không nói nhiều lời thêm nữa, đến đây được rồi. Lần này đến Mân Nam, Vọng Hải, nhìn thấy thành tích của các anh, cũng thấy được nỗ lực của mọi người khiến toi rất vui mừng. Cán bộ bước ra từ thành phố Vọng Hải, không làm Nhiếp Chấn Bang tôi mất mặt, đây là việc đại tốt, đáng để chúc mừng. Sau này, tôi sẽ quan tâm chú ý Vọng Hải, quan tâm chú ý mọi người.
Nhìn đoàn Nhiếp Chấn Bang biến mất cuối đường kiểm tra an toàn. Bên này, Uông Kiến Hoa cũng xoay người, nói với đám ngườiLưu Á Phu, Tạ Quang bên cạnh:
o Đồng chí Á Phu, đồng chí Tạ Quang, về cả đi, đừng phụ lòng kỳ vọng và mong đợi của lãnh đạo cũ đối với chúng ta, đừng phụ lời khen ngợi của lãnh đạo.
Chuyến bay cất cánh từ thành phố Vọng Hải, tám giờ ba mươi cất cánh, qua một giờ năm phút bay, chuyến bay đúng giờ, hạ cảnh ở sân bay quốc tế Hồng Giang.
Hồng Thành cuối tháng ba, bầu trời có vẻ hơi âm u, mây đen dày đặc, tầng mây ép xuống thấp. Trên bầu trời cũng lất phất mưa bay.
Tại bãi đậu máy bay, đồng chí lãnh đạo tỉnh Hồng Giang đều đã chờ đợi ở đây. Thời gian rời Hồng Giang cũng chưa lâu. Ở Lũng Tây cũng chỉ mới thời gian hơn một năm. Hiện nay, điều động và thay đổi tình hình của Hồng Giang cũng không quá lớn. Lúc đó, Nhiếp Chấn Bang rời Hồng Giang, đề cử Phương Viễn Sơn đảm nhiệm chức vụ Bí thư, Tần Quảng Hán đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, Hứa Hồng Chuyên là Phó Chủ tịch thường trực tỉnh.
Bước ra khỏi cabin máy bay, đứng ở cầu thang mui xe, phóng mắt nhìn xuống, nhìn thấy người cũ Hứa Hồng Chuyên, Phương Viễn Sơn, Tần Quảng Hán những người này không cần phải nói đều là cấp dưới cũ trước đây. Thư ký Hồng Phong và cảnh vệ Đới Phi đều đang ở trong đám người.
Điểm này, không nghi ngờ gì nữa đã thể hiện thái độ của Phương Viễn Sơn. Trong trường hợp này, để Hồng Phong và Đới Phi đến đây là đang biểu đạt một ý đến mình. Người của anh, chũng tôi đều chăm sóc rất tốt, không phải là người đi trà lạnh. Điều này chứng tỏ, bộ máy của tỉnh Hồng Giang hiện tại tôn trọng mình.
Bước xuống mạn cầu thang. Bên này, Phương Viễn Sơn liền chạy lên đón:
o Lãnh đạo! Chào mừng ngài trở về Hồng Giang!
Phương Viễn Sơn chào đón là xuất phát từ nội tâm. Là con trai của Phương Mậu Đường, tin tức của Phương Viễn Sơn tinh thông hơn nhiều sơ với cán bộ cấp tỉnh bình thường. Là lực lượng trung kiên đời thứ hai của nhà họ Phương, Phương Viễn Sơn hiện nay thành tựu cấp Bộ trưởng, cũng có một phần ân tình của Nhiếp Chấn Bang, tiếp tục nữa, đến phạm vi của Phương Mậu Đường cũng không thành vấn đề.
Lần này, Nhiếp Chấn Bang có thể lên, hiện nay xem ra là phong quang vô hạn. Xuống địa phương thị sát, ba tỉnh đầu tiên đều là nơi mà Nhiếp Chấn Bang từng công tác qua. Nhưng, vừa nhìn đã hiểu ngay, đây là có ý áo gấm về làng.
Nhưng, quá trình này có bao nhiêu hung hiểm, Phương Viễn Sơn ít nhiều có nghe nói qua. Đây cũng là nguyên nhân Phương Viễn Sơn cung kính chúc mừng như vậy. Nhiếp Chấn Bang của tương lai, không thể ngăn chặn được. Theo sát bước tiến của Nhiếp Chấn Bang, đây là con đường đúng đắn.
Nhiếp Chấn Bang cũng vươn tay ra, bắt tay cùng Phương Viễn Sơn, cười nói:
o Viễn Sơn à! Hơi quan liêu rồi nhé!
Có vẻ như phê bình, nhưng trong lời nói, lại lộ ra sự thân mật khiến cho người ta như tắm gió xuân. Là lãnh đạo, về mặt căng chùng có độ, uy nghiêm lãnh đạo, Nhiếp Chấn Bang đã dày công tôi luyện.
Kế tiếp, Nhiếp Chấn Bang thân thiết bắt tay cùng Tần Quảng Hán, mỉm cười nói:
o Đồng chí Quảng Hán, chuyện của Hồng Giang tôi đã nghe nói. Kinh tế năm ngoái rất chú ý, rất tốt, đứng thứ mười cả nước, gia nhập vào câu lạc bộ mười tỷ. Đáng để chúc mừng.
Tần Quảng Hán câu nệ hơn so với trước đây. Nếu nói, lúc Nhiếp Chấn Bang vẫn còn nhậm chức ở Hồng Giang, Tần Quảng Hán vẫn còn quyết tâm tranh giành. Cũng đã từng âm thầm thử qua. Nhưng hiện nay, suy nghĩ đó đã biến mất hoàn toàn. Cơ bản không còn cùng một tầng thứ. Năm đó, mình xem Bí thư Nhiếp là đối thủ, hiện nay quay đầu nhìn lại, Tần Quảng Hán hơi hiểu ra, Bí thư Nhiếp cơ bản không quan tâm đến đối thủ này.
Tần Quảng Hán cười, nói:
o Lãnh đạo! Tỉnh Hồng Giang có thể đạt được thành tích của ngày hôm nay, tất cả đều là nền tảng của lãnh đạo năm đó đưa ra. Hiện tại, các dự án du lịch của tỉnh Hồng Giang nở hoa, các thành phố đều có đặc điểm, các huyện đều có phong cảnh. Nông gia nhạc, phiêu bồng trên nước, suối khoáng nóng, đi chơi trong tết thanh minh, đủ mọi loại hình du lịch không ngừng mở ra, đề cao mạnh thu nhập của quần chúng nhân dân toàn tỉnh, những điều này đều theo chính sách mà lãnh đạo đã định ra để đi, Quảng Hán không thể không bái phục, vẫn là lãnh đạo cũ nhìn xa trông rộng.
Nhiếp Chấn Bang cười, nói:
o Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, tôi sợ tôi sẽ bắt đầu lâng lâng mất.
Kế tiếp, đến phiên Phó Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Văn Vỹ và Phó CHủ tịch thường trực tỉnh Hứa Hồng Chuyên, đương nhiên cũng hàn huyên một hồi. Tình hình của thành phố Vọng Hải và Mân Nam không giống nhau. Đồng chí của tỉnh Hồng Giang, về cơ bản thay đổi không nhiều. Việc này cũng khiến cho cảm giác thân thuộc rất nhiều.
Sau đó, cấp dưới dòng chính Lý Úy Nhiên, Chu Truyện Gia, Lưu Diệu Văn đều nhất nhất tiến lên, mỗi người đều mang vẻ tươi cười. Thành công của Nhiếp Chấn Bang có ý nghĩa như thành công của họ. Làm thành viên của hệ phái Nhiếp, thuộc hạ của Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cần người chèo chống.
Sau khi bắt tay với lãnh đạo Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang bước đến trước mặt Hồng Phong:
o Tiểu Hồng, công tác của cậu ở thành phố Ôn Xuân tôi đều biết, làm rất tốt. Nhưng, không được kiêu ngạo tự mãn, vẫn phải cố gắng nỗ lực.
Kế tiếp, lại một phen động viên cổ vũ, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới nói:
o Lên xe cả đi! Lưu lại thời gian quá lâu rồi, ảnh hưởng đến công tác của sân bay.
Bên này, Hạ Cương cũng bước lên, mỉm cười nói:
o Anh Hồng! Nghe thủ trưởng thường nhắc đến anh. Sau này, còn phải học tập anh Hồng nhiều.
Hồng Phong hơi hâm mộ Hạ Cương. Có thể theo lãnh đạo đến trung ương, đây từng là mơ ước thiết tha của anh ta. Chỉ đáng tiếc, không có mạng này. Cười, nói:
o Thư ký Hạ khách sáo rồi. Thủ trưởng các mặt đều rất tốt, chỉ là làm thêm ngoài giờ không quan tâm đến sức khỏe. Về mặt này, phải dựa vào sự nhắc nhở của cậu.
Ở Tỉnh ủy Hồng Giang, chăm chú lắng nghe báo cáo công tác của tỉnh Hồng Giang. Chính sách của tỉnh Hồng Giang, cơ bản đều nối tiếp chính sách trước đây, đẩy mạnh phát triển sản nghiệp du lịch, về công nghiệp và thương nghiệp, chọn lựa những cái tốt nhất trong số những cái tốt, chú ý hết mức không gây ô nhiễm, tiến vào chiếm giữ xí nghiệp giá trị cao. Sắc xanh Hồng Giang, núi biếc Hồng Giang, đây chính là khẩu hiệu mà bộ máy hiện tại đưa ra. Đối với điều này, Nhiếp Chấn Bang quả quyết tán thành.
Kế tiếp, gần trong phạm vi thành phố Hồng Thành, lựa chọn vào trang trại mô hình lớn để đoàn người Nhiếp Chấn Bang khảo sát tình hình ở đó. Nhiếp Chấn Bang và ông chủ của trang trai cùng với các nhân viên nói chuyện với nhau rất thân mật.
Đối với Nhiếp Chấn Bang, dân chúng Hồng Giang đều hết sức quen thuộc, một vài quần chúng vẫn có thói quen xưng hô là Bí thư Nhiếp. Đối với cách xưng hô này, Nhiếp Chấn Bang cũng có vẻ rất cao hứng.
Trò chuyện cùng quần chúng nhân dân, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không hề nói những thứ đao to búa lớn. Ngược lại, một vài lời nói đều là lời chất phác nhất, bình thường nhất, giống như tán gẫu vậy. Mỗi ngày có thể tiếp bao nhiêu người, có thể kiếm được bao nhiêu, bên chính quyền có trợ giúp và chính sách gì không vv...
Câu hỏi của Nhiếp Chấn Bang rất tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức tất cả mọi người đều khó có thể tin. Hỏi số lượng du khách bao nhiêu, không chỉ hỏi lúc bình thường, còn hỏi cả ngày lễ ngày nghỉ.
Nhiếp Chấn Bang ở lại đây ăn một bữa cơm thịnh soạn của gia đình. Lần này, Nhiếp Chấn Bang không cố ý yêu cầu cơm công tác. Nhưng, sau khi cơm nước xong Nhiếp Chấn Bang lại dặn Hạ Cương đi tính tiền. Chứng tỏ, đây là cá nhân Nhiếp Chấn Bang mời cơm mọi người.
Ông chủ trang trai đầu tiên chết sống cũng không lấy. Nhưng, dưới lời khuyên của Nhiếp Chấn Bang cuối cùng cũng nhận.
Buổi tối, Nhiếp Chấn Bang ngủ lại nhà khách Sở Chiêu đãi Tỉnh ủy. Đối với ở đây, Nhiếp Chấn Bang rất quen thuộc. Đối diện, lầu Bích Thúy Nhã vẫn trong tầm mắt.
Trong phòng khách, Lý Úy Nhiên ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn. Là Trưởng ban Tổ chức, Lý Úy Nhiên vẫn rất xứng đáng với chức vụ.
Nhìn Lý Úy Nhiên, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một lát, cười nói:
o Úy Nhiên à! Đã hơn một năm không gặp, kết thúc học tập ở trường Đảng rồi chứ?
Lý Úy Nhiên sau khi Nhiếp Chấn Bang điều đi khỏi Hồng Giang ba tháng mới học trường Đảng, lớp bồi dưỡng cán bộ cấp tỉnh. Không phải bồi dưỡng ngắn hạn, là mang cương vị bồi dưỡng một năm. Đến nay, đúng lúc vừa tốt nghiệp được chưa bao lâu.
o Lãnh đạo vẫn còn nhớ cả những chuyện này, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm và ủng hộ.
Lý Úy Nhiên kính cẩn nói.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
o Được rồi Lý Úy Nhiên này, một năm bồi dưỡng ở trường Đảng này đã lột xác biết nói chuyện rồi. Trước mặt tôi, không cần phải câu nệ như vậy.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang nhìn Lý Úy Nhiên, nói:
o Úy Nhiên à! Còn nhớ lúc tôi đi, tôi có nói qua với anh, có anh ở Hồng Giang tôi yên tâm rồi. Hiện tại, với kinh nghiệm lý lịch và năng lực của anh, ý của tôi là hy vọng anh có thể thêm một chút trọng trách. Phương diện này, trung ương cũng đã có suy xét và sắp xếp nhất định, bản thân anh cần có một sự chuẩn bị tư tưởng.
Cái gọi là chuẩn bị tư tưởng, không đơn thuần là chỉ bản thân anh ta, vẫn còn có thể có một số sắp xếp ở phương diện khác. Ví dụ, chức vị trống ra, điều động một số nhân sự ở bên dưới, đề bạt cán bộ vv... Những việc này đều cần làm tốt.
Hiện nay đối với Nhiếp Chấn Bang và Thẩm Quốc Quyền mà nói đều thuộc trong thời kỳ bố cục. Nhiếp Chấn Bang không thể không chừng mực đi xâm chiếm lợi ích của Thẩm Quốc Quyền, nhưng, ít nhất những cán bộ cấp dưới này của mình vẫn phải sắp xếp tốt. Đây cũng là nền tảng sau này của hai người. Mỗi một người đều đến như vậy, không chỉ riêng Nhiếp Chấn Bang như vậy.
Sau khi tiếp đãi Lý Úy Nhiên, kế tiếp lại tiếp đến đám người Hứa Hồng Chuyên. Mãi cho đến khuya, sau khi tiễn Phương Viễn Sơn về, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới rảnh rỗi.
Ngoài cửa, Hạ Cương cũng bước vào, trong tay bê tách trà nóng, mỉm cười nói:
o Thủ trưởng! Đã hơn một giờ sáng rồi.
Nghe Hạ Cương nói, Nhiếp Chấn Bang cũng bật cười nhìn Hạ Cương, nói:
- Tiểu Hạ! Tiểu Hồng truyền thụ cho cậu rất nhiều kinh nghiệm chứ?
Đang kỳ khảo sát hai ngày ở Hồng Giang, hôm đó Nhiếp Chấn Bang ngủ lại Hồng Thành, hôm sau, cả đoàn Nhiếp Chấn Bang khảo sát hai thành phố Tống Châu, Ôn Châu, hai thành phố hoàn toàn trái ngược. Khảo sát cả một ngày cũng khiến tổ khảo sát khổ không thể tả. Những người khác không có được loại tinh lực này của Nhiếp Chấn Bang.
Tối hôm đó, tại sân bay quốc tế Hồng Thành, chuyến bay mười hai giờ bay thẳng đến thành phố Thiên Phủ tỉnh Ba Thục. Lúc đến sân bay quốc tế Thiên Phủ đã nửa đêm.
Trong sân đậu máy bay, ánh đèn hai bên chiếu sáng nền xi măng, sáng như ban ngày. Phía trước là Bí thư Tỉnh ủy Ba Thục Quách Hạo Vũ mới nhậm chức năm kia.
Tỉnh Ba Thục là nơi Nhiếp Chấn Bang chính thức bước vào cấp Bộ trưởng, là trạm đầu tiên chấp chính ở địa phương. Đồng thời, nói một cách tương đối cũng là một trạm khá xa xôi. Sau khi từ Ba Thục bước ra, đầu tiên là nhận lệnh tổ chức thành lập tập đoàn Hoa Hạ, sau đó lại đi nhậm chức ở Hồng Giang. Tính ra cũng có thời gian hơn sáu năm. Một đoạn đường này, Nhiếp Chấn Bang đã hoàn thành vượt qua từ ngây thơ đến thành thục.
Tỉnh Ba Thục hiện nay, sớm đã là cảnh vật như xưa người đã thay đổi. Tô Quyết sớm đã điều chuyển công tác. Hiện nay, Tô Quyết là Bí thư Thành ủy thành phố Thượng Hải. Tin rằng, sau bốn năm nữa, trong cửu đỉnh mới, chắc chắn có một chỗ ngồi của Tô Quyết.
Ban đầu nhậm chức, đại bộ phận bộ máy Thường ủy tỉnh Ba Thục đều đã có chút thay đổi, có người đã thăng chức chuyển đi nơi khác, có người đã lùi về tuyến hai. Hiện nay, còn dư lại, chỉ có một người quen cũ, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh trước đây, Chủ tịch tỉnh hiện tại của tỉnh Ba Thục Phan Kiến Chương.
Đây là tâm phúc dòng chính của Nhiếp hệ, cũng là người dẫn đầu của Nhiếp hệ hiện nay ở tỉnh Ba Thục.
Nghênh đón tại sân bay Thiên Phủ, không nhiệt tình không có không khí bằng lúc ở Hồng Giang. Giữa các bên với nhau, chỉ là quen biết, không quen thân lắm. Quách Hạo Vũ trong lúc nghênh đón, từ đầu đến cuối đều duy trì thái độ tương đối kiêu ngạo, không quá mức thân thiết, cũng không để cho Nhiếp Chấn Bang chỗ nói nhiều.
Sau khi đối thoại hàn huyên ngắn ngủi, đoàn xe trực tiếp khởi hành. Nhiếp Chấn Bang được sắp xếp ở căn số một bên Sở Chiêu đãi Tỉnh ủy tỉnh Ba Thục.
Vừa trú ngụ lại, ngoài cừa, Hạ Cương đã bước vào, báo cáo:
o Thủ trưởng! Bên ngoài, Chủ tịch Phan muốn báo cáo công tác với ngài.
Nghe điều này, Nhiếp Chấn Bang lại đứng lên, nói:
o Nhanh mời vào! Đồng chí Kiến Chương không phải người ngoài, mau mời anh ấy vào.
Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang khiến Phan Kiến Chương cũng rất cảm động. Tuy mỗi năm ăn Tết nghỉ lễ, ngày thường cũng đều nói chuyện điện thoại, giao lưu tư tưởng, kết nối công tác với Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, nếu gặp mặt, ngoại trừ thời gian họp Hội đồng nhân dân cả nước, trường hợp thế này là lần đầu tiên.
Vừa vào cửa, Phan Kiến Chương liền cười, nói:
o Thủ trưởng, phiền ngài nghỉ ngơi rồi.
Nhiếp Chấn Bang nghe thấy cũng cười nói:
o Kiến Chương à! Tôi nói anh hiện nay sao càng lúc càng cẩn thận như vậy! Còn nhớ năm đó, lúc anh vẫn còn là Phó Chủ tịch thường vụ tỉnh không phải là dáng vẻ như hiện nay.
Phan Kiến Chương tươi cười nói:
o Thủ trưởng! Chuyện bình thường của con người mà, chức vị càng cao, gan càng nhỏ đi, chỗ cao ráo không thắng nổi giá lạnh mà. Mấy năm nay, công tác ở tỉnh Ba Thục rất nhiều chỗ không được như ý. Tôi là đến đây xin lỗi thủ trưởng.
Nghe lời nói của Phan Kiến Chương, Nhiếp Chấn Bang cười, cảm khái nói:
o Nhớ năm đó, lúc xảy ra đại động đất Vân Thục, tôi đích thân dẫn đầu đền khu vực thiên tai. Hiện nay, giật mình cũng là là thời gian sáu năm trôi qua, không biết hiện nay cuộc sống của dân chúng khu vực thiên tai thế nào?
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại chậm rãi nói:
o Kiến Chương à! Thế này nhé, anh và Bí thư Hạo Vũ thảo luận một chút. Thị sát ngày mai, tạm thời điều chính một chút, không đến thành phố Ngũ Lương nữa, đến Vân Thục xem xét trước. Tôi thật sự không bỏ được quần chúng ở đó, không bỏ được hồ Yển Tắc.
Yêu cầu của Nhiếp Chấn Bang, bên tỉnh Ba Thục đương nhiên không thể có ý kiến gì. Nhiếp Chấn Bang ngoài miệng nói khách khí, là thảo luận với các lãnh đạo bộ máy của tỉnh Ba Thục. Nhưng, ai cũng biết, đây là ý của thủ trưởng, nếu phản bác, đây không phải khiến thủ trưởng mất mặt sao?
Không có bất kỳ phản đối nào, vừa sáng sớm ngày hôm sau đoàn xe liền khởi hành đến Vân Thục. Sau một đoạn cao tốc, tại thành phố Thường Hồng ra khỏi cao tốc, đoàn xe hướng về khu thiên tai Vân Thục chạy tới. Dọc đường đi, nhìn cảnh sắc xunng quanh, non xanh nước biếc, một cảnh sắc tràn trề sức sống. Hứng thú của Nhiếp Chấn Bang cũng dâng cao.
Ven đường, nhà dân mới tinh, dĩ nhiên nhìn không ra dáng vẻ của khu thiên tai nữa.
Xoay người đối diện với Quách Hạo Vũ và Phan Kiến Chương, nói:
o Đồng chí Hạo Vũ, đồng chí Kiến Chương, hiện nay xem ra công tác tái xây dựng Ba Thục sau động đất vẫn là rất xuất sắc.
Quách Hạo Vũ lúc này mở miệng nói:
o Thủ trưởng! Cảm ơn trung ương, cảm ơn các tỉnh thành anh em đã ủng hộ và giúp đỡ. Không có sự ủng hộ của lãnh đạo cấp trên, không có sự ủng hộ của các tỉnh thành trong cả nước. Chỉ dựa vào lực lượng của Ba Thục không thể làm ra được thành tích hiện nay.
Nhiếp Chấn Bang khoát tay, chậm rãi nói:
o Đồng chí Hạo Vũ, thật sự cầu thị mà nói, thành tích của tỉnh Ba Thục đáng để khẳng định. Còn nhớ năm đó, sau trận đại động đất, núi sông vỡ vụn, lộ ra các vết tích và vết sẹo khó có thể xóa nhòa. Hiện tại nhìn thấy, trên núi bây giờ lai là một cảnh vật xanh um tươi tốt. Điều này không nghi ngờ gì nữa đã chứng minh năng lực và thành tích của bộ máy Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục rất nổi bật.
Tiếp theo, khảo sát tại huyện Vân Thục, Nhiếp Chấn Bang thăm viếng dân chúng tại tiểu khu An Trí nội thành của huyện thành được xây dựng trên địa chỉ cũ.
Nhiếp Chấn Bang đích thân gõ cửa từng nhà, từng hộ. Đối với Nhiếp Chấn Bang, dân chúng huyện Vân Thục, tuy không phải nhận ra ngay từ đầu, nhưng đều nhanh chóng nhớ lại
Buổi chiều, đoàn xe rời khỏi huyện Vân Thục, vòng thẳng qua bên thành phố Thường Hồng, từ thành phố Đạt Ba xuyên thẳng qua Ngũ Lương.
Lúc đoàn xe tiến vào cảnh nội huyện Lập Sơn thành phố Đạt Ba, đột nhiên, phía trước lại chật kín người. Hai bên đường quần chúng nhân dân đã đứng đầy, chính tại lúc này, phía trước đám người, hàng loạt xe cảnh sát, xe công vụ hướng về bên này chạy đến.
Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang lập tức nhíu mày, ánh mắt rơi về phía biểu ngữ phía trên. Hàng chữ lớn bắt mắt nhất khiến sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống:
o Chúng ta cần non xanh nước biếc, chúng ta không cần kinh tế phát triển.
Những từ ngữ này thật là nhói lòng người. Nhìn cảnh này, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang hướng về phía Quách Hạo Vũ và Phan Kiến Chương đối diện, nói nhỏ:
o Đồng chí Hạo Vũ, các anh biết là chuyện gì không?
Lúc này, cách phía trước đoàn xe của Nhiếp Chấn Bang ước chừng một ki lô mét, trên một chiếc Audi màu đen, Bí thư Thành ủy thành phố Đạt Ba Hạ Minh Đạt, Chủ tịch thành phố Vương Viễn Siêu đang ngồi trên đó.
Di động của Vương Viễn Siêu reo lên, nhanh chóng nối thông, một lát sau lại gác máy, sắc mặt của Vương Viễn Siêu lập tức trở nên khó coi, trầm giọng nói:
o Bí thư Minh Đạt, không kịp nữa rồi, đoàn xe của thủ trưởng đã đến đây trước mười phút, sự việc e rằng không được nữa.
Dứt lời, gương mặt của Hạ Minh Đạt lộ ra một tia tuyệt vọng, trầm giọng nói:
o Tiếp tục chỉ đạo, công an, cảnh sát vũ trang và nhân viên công tác của chính quyền địa phương, toàn bộ di tản, chúng ta lập tức trở về thành phố.
Lúc này, đoàn xe đã dừng lại. Quách Hạo Vũ cũng đã đứng lên, quay người nhìn cũng bị chấn động bởi cảnh tượng này.
Suy nghĩ đầu tiên chính là, Hạ Minh Đạt đang làm trò quỷ gì vậy. Đây vẫn không phải thị sát thành phố Đạt Ba của anh, lại xảy ra chuyện bại lộ lớn như vậy. Đây không phải là bôi nhọ Tỉnh ủy sao?
Nhiếp Chấn Bang đã đứng dậy, trầm giọng nói:
o Đồng chí Hạo Vũ, đồng chí Kiến Chương cùng qua xem sao!
Nhiếp Chấn Bang xuống xe, nhân vật số một và số hai của Tỉnh ủy tỉnh Ba Thục, thêm lãnh đạo tùy tùng lần này cũng theo xuống.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, quần chúng nhân dân hai bên đã chạy lên đón, nói lớn:
o Chủ tịch Nhiếp! Ngài phải giải quyết cho chúng tôi, chúng tôi thời gian này đã không cách gì sống được nữa.
Vẫn là lối xưng hô quen thuộc trước kia, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang hơi xúc động. Bên này, lại có người nói lớn:
o Thủ tướng Nhiếp! Ngài đích thân đến chỗ chúng tôi mà xem, núi này, nước này đã bị những nhà máy hai bên bờ sông giày xéo không còn ra hình dáng nữa.
o Bác ơi, đừng nóng vội, có việc gì có thể nói từ từ được không?
Nhiếp Chấn Bang bước lên, chậm rãi mở miệng nói.
Bên này, đứng bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, một ông lớn tuổi ước chừng năm mươi chỉ vào mấy vùng núi xanh, dòng sông uốn lượn chảy xuôi ở phía xa xa, vô cùng đau lòng nói:
o Phó thủ tướng Nhiếp! Ngài xem, huyện xây dựng khu công nghiệp tại vùng thượng du hai ki lô mét, thu hút vào không ít xí nghiệp và nhà máy, đây là việc tốt, không ít người ở địa phương đều vào nhà máy làm thuê không cần phải đi xa ngàn dặm nữa. Nhưng, mấy năm nay, môi trường từng bước thay đổi xấu đi vì ô nhiễm thải ra không có sự quản lý, cây ở trên núi xung quanh đều nhiễm độc mà chết. Nước sông trong suốt, hiện nay con mương đen ngòm, dân chúng thôn hai bên đều bị làm cho khổ sở, nước giếng đều phát ra mùi tanh tưởi, cơ bản không cách gì uống được. Trong lòng sông, đừng nói là cá, ngay cả thủy hồ lô cũng không còn một cái. Ruộng nương hai bên, cơ bản cũng không cách gì có thể gieo trồng lương thực. Cứ thế này, chúng tôi thật không còn đường sống nữa.
Dứt lời, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, nhìn Cục trưởng Hàn Lê Dương, Tổng cục Bảo vệ môi trường đang đứng phía sau, nói:
o Cục trưởng Hàn, bảo vệ môi trường, phê chuẩn bảo vệ môi trường của xí nghiệp, đây đều là chức trách của Bộ phận Bảo vệ môi trường. Chuyện này, Tổng cục nhất định phải xét xử nghiêm khắc một chút.
Nói xong, nói với bác lớn tuổi bên cạnh:
o Bác à! Có thể dẫn tôi đi xem được không?
Đi được quãng đường chừng một ki lô mét, đến gần bờ sông, một luồng khí xông vào mặt. Lúc này, lại nhìn dãy núi xanh biếc xa xa, lập tức Nhiếp Chấn Bang nổi nóng. Trên dãy núi, thực tế là trụi lủi, cơ bản không có bao nhiêu thảm xanh thực vật. Hiện tại, hiển hiện ra màu sắc này, hoàn toàn là quét một lớp nước sơn xanh. Cứn như vậy, ở đằng xa thoạt nhìn, bốn bên đều là tình trạng non xanh nước biếc, tuyệt đối không thể ngờ, chỉ cần bước về phía trước một ngàn mét, nhìn thấy sẽ là hai loại thay đổi khác nhau hoàn toàn.
Trầm ngâm một lát, Đường Tranh xoay người nhìn Quách Hạo Vũ và Phan Kiến Chương, nói:
- Đồng chí Hạo Vũ, ý của tôi là hôm nay ở lại một đêm tại huyện Lập Sơn. Hiện nay, tập lập tức gặp gỡ hai đồng chí Hạ Minh Đạt và Vương Viễn Siêu của thành phố Đạt Ba. Trong tỉnh, đối với việc này chắc chắn lập tức thành lập Tổ công tác, tiến hành điều tra mọi mặt. Tôi chờ hồi đáp của các anh.
Mùa đông ở Bắc Kinh vô cùng lạnh. Tuyết trắng khắp nơi. Dự báo thời tiết nói, nhiệt độ ngoài trời là - 8 độ.
Tông Nam Hải.
Trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang ở nội các chính phủ, hệ thống sưởi hơn được bật lên, nhiệt độ trong phòng khoảng hai mươi hai độ, cảm giác ấm áp như mùa xuân.
Ngoài cửa, Hạ Cương vừa đi đến, trong tay ôm một chồng tài liệu cùng với một số tờ báo ngày và phong thư.
Tháng ba, sau khi thị sát Ba Thục, đối với vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng của Ba Thục, Nhiếp Chấn Bang cũng không nổi nóng lắm. Là lãnh đạo trung ương không thể giống như cán bộ địa phương, động một chút lại nổi giận.
Yêu cầu Bí thư Tỉnh ủy Quách Hạo Vũ và Chủ tịch tỉnh Phan Kiến Chương của Ba thục thành lập tổ công tác do Quách Hạo Vũ làm tổ trưởng, Phan Kiến Chương làm tổ phó thường trực. Phó Chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh phụ trách về bảo vệ môi trường dẫn đầu. Cục Bảo vệ môi trười, Sở Thương mại, Sở Công nghiệp, Sở Công an cùng với Ủy ban Kỷ luật tỉnh cùng tạo thành tổ điều tra liên ngành tới thành phố Đạt Ba.
Qua một ngày điều tra, Bí thư Thành ủy thành phố Đạt Ba, Hạ Minh Đạt, Chủ tịch thành phố Vương Viễn Siêu đã bị cách chức và dời vị trí công tác.
Bộ máy lãnh đạo huyện Lập Sơn đã có hơn nửa số lãnh đạo mất chức. Khu kinh tế mới huyện Lập Sơn đình chỉ sáu mươi bảy xí nghiệp gây ô nhiễm. Không phải tạm đóng cửa để chỉnh đốn và cải cách mà là dừng lại hoàn toàn. Đồng thời, những người phụ trách xí nghiệp và những kẻ khả khi vi phạm cũng bị Ban Hình sự bắt giam và tiến hành phạt tiền.
Sau đó, phía nội các Chính phủ, Nhiếp Chấn Bang đã triệu tập cuộc họp video về vấn đề xử lý ô nhiễm trong cả nước. Phó Chủ tịch phân công quả lý môi trường và Cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường của các tỉnh và khu tự trị đều tham dự.
Trong cuộc họp, Nhiếp Chấn Bang yêu cầu phải kiểm tra nghiêm ngặt các xí nghiệp, nhà máy, hầm mỏ và các đơn vị thuộc thẩm quyền của mình. Đối với những xí nghiệp không đạt tiêu chuẩn về bảo vệ môi trường, nhất định phải chỉnh đốn và cải cách. Nếu xí nghiệp nào không chỉnh đốn được thì đóng cửa. Trong chuyện này, không ai có thể nhờ vào thân quen mà thoát được. Trong lúc đó, nội các Chính phủ thành lập một tổ điều tra ngầm gồm ba mươi mấy người, xâm nhập điều tra từng địa phương. Một khi phát hiện có hành vi vi phạm quyd dịnh sẽ nghiêm khắc xử lý xí nghiệp và những ban ngành liên quan.
Sau cuộc họp này, trong thời gian ngắn, các xí nghiệp vi phạm trong phạm vi cả nước đều đã bị đóng cửa. Lần này khác với trước kia. Một số tỉnh, nhất là những tỉnh Nhiếp Chấn Bang đã từng công tác đều biết tác phong làm việc của Nhiếp Chấn Bang, nói một là một hai là hai. Nếu Nhiếp Chấn Bang đã quyết định thì nghĩa là nhất định sẽ làm. Ai mất chức thì làm chuyện của người đó.
Cứ như vậy, cả nước đều hành động. Không ít xí nghiệp, nhà xưởng bị chỉnh đốn và đóng cửa. Đến khoảng tháng chín, sau nửa năm chỉnh đốn, toàn cảnh cả nước đã khác rất nhiều so với nửa năm trước.
Tháng mười, Đại hội đảng tổ chức đúng thời hạn. Trong hội nghị lần này, Trầm Quốc Quyền và Nhiếp Chấn Bang đều tiến sâu hơn vào cửu đỉnh, đã trở thành tân ủy viên thường vụ.
Tháng mười một, Trầm Quốc Quyền kiêm nhiệm chức hiệu trưởng trường Đảng. Có thể nói, chuyện đến nước này thì không còn gì để hồi hộp nữa. Hai người đều đã được định đoạt.
Hiện giờ, trụ sở của Nhiếp Chấn Bang đã chuyển vào Tông Nam Hải nhưng trên thực tế, phần lớn thời gian, Nhiếp Chấn Bang vẫn ở bên tứ hợp viện.
- Thủ trưởng, đây là báo và tài liệu của hôm nay. Có một bức thư, ngài xem qua một chút.
Hạ Cương đặt tài liệu ở trên bàn nói.
Công tác của nội các Chính phủ và địa phương có điểm giống nhau nhưng cũng có điểm khác nhau. Giống nhau là công việc hàng ngày của người đứng đầu cũng là thị sát và tham dự hoạt động. Còn ở đây thì phải phê duyệt và đọc nhiều văn kiện hơn, mở các hội nghị công tác liên quan và quản lý công tác. Đây là những điều nhất định phải làm được.
Nói cách khác đơn giản hơn, trong vấn đề thực phẩm biến đổi gen, vấn đề này từ trước tới nay đều là do Bộ Nông nghiệp chịu trách nhiệm. Bộ Nông nghiệp là đơn vị được phân công quản lý. Nhưng Nhiếp Chấn Bang hết sức cẩn thận. Về vấn đề này, Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ.
Cho dù Nhà nước và Bộ Nông nghiệp vẫn luôn nhất mạnh sự an toàn của thực phẩm biến đổi gen. Nhưng không thể không nói, người dân vẫn còn rất ít tin vào những loại thực phẩm này. Trong vấn đề này, thái độ của Nhiếp Chấn Bang là thay đổi cách làm trước kia. Không cưỡng chế phân phối tới các trường học, xí nghiệp và các đơn vị khác nữa, cũng không bao che mà xử lý nghiêm khắc. Hễ thứ gì dùng thực phẩm biến đổi gen làm nguyên liệu thì đều bắt phải kiểm tra và đánh dấu kiểm nghiệm.
Sau đó đưa ra thị trường theo trình tự bình thường, lấy thị trường để quyết định. Nếu như người dân nghi ngờ thực phẩm biến đổi gen thì có thể lựa chọn thực phẩm hữu cơ có giá đắt hơn. Nếu kinh tế không khá giả hoặc không nghi ngờ thì có thể lựa chọn thực phẩm biến đổi gen.
Bằng cách như vậy, trong vòng một hai năm, một vài nhà sản xuất cũng đã cảm nhận được cuộc khủng hoảng thị trường. Hàng do mình sản xuất không bán được, trước kia còn có thể chào hàng ở trường học, nhà xưởng, bệnh viện gì đó, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đã có lệnh cấm bán vào các căng tin công cộng.
Vì sao, bởi vì căng tin công cộng, nhất là căng tin ở trường học, đây là những nơi mà mọi người không có quyền lựa chọn. Mà phụ huynh học sinh, thường sẽ vì chuyện này mà sinh ra một số hiểu lầm không cần thiết.
Như vậy, những doanh nghiệp này bắt buộc phải thay đổi. Họ phải đẩy mạnh tuyên truyền hiểu biết về biến đổi gen, khiến người dân hiểu hơn về thực phẩm biến đổi gen.
Thực chất, tình huống không có thay đổi gì cả, nhưng cách làm này lại khiến cho người dân có thể tiếp nhận hơn.
Thực phẩm biến đổi gen mặc dù vấn gặp phải sự phản đối của nhiều người nhưng chuyện này không còn có hành vi cứng rắn của chính phủ nữa. Đây là quyết định của kinh tế thị trường. Mua và không mua, ăn và không ăn đều là do người mua tự lựa chọn. Chính phủ không can thiệp.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói:
- Tiểu Hạ, đang làm việc à.
Nghe giọng nói này, Nhiếp Chấn Bang cũng liền đứng lên. Mộc tổng đến.
Mở cửa phòng, ánh mắt Mộc tổng cũng đang nhìn lại. Không đợi Mộc tổng lên tiếng, Nhiếp Chấn Bang đã mỉm cười nói:
- Mộc tổng, xin mời vào.
Trên ghế san lon trong phòng làm việc, sau khi ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang tự mình rót cho Mộc tổng một chén chà nóng, mỉm cười nói:
- Mộc tổng, ngài hôm nay tại sao lại rảnh mà tới đây thế này?
Mộc tổng hơi há miệng, gật đầu nói:
- Chấn Bang à, đối với công tác của cậu, tôi đều chú ý quan sát. Năng lực của cậu vẫn hơn tôi.
Những lời này lập tức khiến Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình. Nhiếp Chấn Bang không khỏi lo lắng. Lúc này, Mộc tổng nói những lời này là có suy nghĩ gì, mục đích gì. Điều này cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Mộc tổng lúc này cũng ha hả cười nói:
- Chấn Bang à, không cần đoán nữa. Tôi không có ý gì khác đâu. Lời nói này của tôi là phát ra từ tận đáy lòng. Hai năm qua, từ sau khi cậu được điều nhiệm tới nội các đã đạt được nhiều thành tích đáng chú ý. Về mặt bảo vệ môi trường, cả nước đều trầm trồ khen ngợi. Đề án trị cát số năm mở rộng cũng đạt được thành tích đáng mừng. Căn cứ vào điều tra mới nhất, diện tích rừng bao phủ cả nước đã cao hơn mười phần trăm so với hai năm trước. Đây là thành tích rất tốt. Nói tới dự án biến đổi gen của Bộ Nông nghiệp. Dự án này liên quan đến sự an toàn nông nghiệp của nước ta, nhà nước đang tiến hành mở rộng nhưng hiệu quả không tốt, còn bị người dân nghi ngờ và phản đối. Hiện giờ xem ra, chính sách của cậu là thỏa đáng nhất. Điều này đã thể hiện trình độ chấp chính cao siêu của cậu.
Về mặt công nghiệp, những thứ khác không nói, dự án thành phố ô tô và dự án thành phố dầu mỏ đều là những dự án mà Nhiếp Chấn Bang coi trọng nhất. Ô tô Hoa Hạ sau khi được tiến hành đầu tư đã giành được số lượng lớn kỹ thuật độc quyền. Thông qua phương thức mua bán và trao đổi cổ phần, toàn bộ dây chuyện kỹ thuật sản xuất ô tô đã có một hệ thống quản lý hoàn thiện. Hiện giờ, ô tô Hoa Hạ đã trở thành thương hiệu lựa chọn hàng đầu trong việc sử dụng xe công vụ của chính phủ. Danh tiếng trong người dân cũng rất tốt. Dầu mỏ lại càng hình thành một mô hình thăm dò quốc tế, khai thác và tinh chế lưu thông trong cả nước. Những điều đó đều thật sự là thành tích mà Nhiếp Chấn Bang đã đạt được.
Nói xong những điều này, Mộc tổng lại có chút cảm thán, chậm rãi nói:
- Sang năm là năm cuối cùng chấp chính của tôi rồi. Trong một năm này, tôi không có thất vọng, cũng không tiếc nuối gì. Tôi tin rằng, cậu có thể làm xuất sắc hơn tôi. Đất nước này xin nhờ vào cậu.
Năm 2016 là một năm bình thường nhưng lại không phải một năm tầm thường. Tháng ba năm nay, phía thủ đô mở Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc.
Sau nửa tháng Đại hội, Trầm Quốc Quyền chính thức được chọn làm nguyên thủ quốc gia. Tiếp sau đó, Trầm Quốc Quyền đề cử đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm vị trí Thủ tướng Chính phủ.
Nhiếp Chấn Bang lập tức đảm nhiệm vị trí này.
Ngày hôm sau khi nhậm chức, Nhiếp Chấn Bang liền tự mình tới thăm hỏi Trầm Quốc Quyền. Là hai lãnh đạo quan trọng của đất nước, hai người nói chuyện với nhau hơn bốn tiếng ở trong thư phòng. Cụ thể là nói về điều gì thì cũng không có ai ghi chép lại nên đương nhiên không ai biết.
Nhưng, sau đó, phía nội các Chính phủ đã ra một loạt văn kiện. Ví dụ như văn kiện nhằm vào vấn đề thị trường bất động sản. Trong vấn đề phê duyệt và giá cả đất ở sẽ áp dụng hình thức kinh tế có kế hoạch. Đất đai sẽ không còn là nơi để chính phủ giành lấy lợi thế GDP nữa. Đất đai trên cả nước đều do Bộ Quốc thổ chịu trách nhiệm hạch toán. Đối với việc khai thác và phát triển bất động sản, đưa ra chỉ tiêu cứng nhắc, nhất định phải đảm bảo có tỉ lệ nhà và phòng cho thuê giá rẻ. Bất kể là người dân thu nhập ở tầng lớp nào đều có thể có nhà ở.
Sau đó, quốc gia đưa ra một loạt chính sách nâng cao phúc lợi và chống tham nhũng. Ủy ban Kỷ luật cũng tăng cười giám sát cán bộ trên cả nước.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít quan chức đã vì vấn đề này mà xuống ngựa.
Sau khi lên đài, Nhiếp Chấn Bang đối với vấn đề quốc tế cũng không mềm mỏng như trước kia nữa mà thể hiện thái độ cứng rắn, mạnh mẽ. Là nhân vật phái chủ chiến tiếng tăm lừng lẫy, thái độ mạnh mẽ của Nhiếp Chấn Bang được người dân cả nước ủng hộ.
Tám năm trôi qua, toàn bộ kinh tế của Trung Quốc, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Chấn Bang đã tiến bộ vững vàng. Tổng sản lượng kinh tế đã đứng đầu thế giới. Các phương diện khác như y tế, xã hội, giáo dục đều được nâng cao. Cùng với việc ngăn chặn sa mạc hóa thành công, Trung Quốc cũng chuẩn bị cho chiến dịch di cư lớn nhất trong lịch sử lập quốc. Khu vực Tây Bắc hoang vắng ít nhất đã có gần ba trăm triệu người dân chuyển đến. Cả đất nước xuất hiện một loại sức sống mà trước nay chưa từng có.
Tám năm trôi qua, tại nhiệm kỳ mới, Nhiếp Chấn Bang trúng cử làm nguyên thủ quốc gia.
Cùng lúc đó xuất hiện vấn đề các quốc đảo láng giềng khiêu khích, Nhiếp Chấn Bang lại áp dụng thái độ cứng rắn chưa từng có từ trước tới nay. Nhiếp Chấn Bang bắt đầu một thử thách mới. Một cuộc chiến đưa dân tộc Trung Hoa trở thành cường quốc trên thế giới.
Lời cuối của tác giả
Lời cuối của tác giả
Kỳ thật, khi tôi gõ ra ba chữ “đại kết cục”, tôi vẫn đang suy nghĩ, liệu rằng mọi người có phải sẽ trợn mắt há miệng sau đó chỉ trích lão Thái tôi. Cứ như vậy mà kết thúc, mà leo lên đỉnh sao? Nhiếp Chấn Bang thế nào? Chúng tôi muốn xem chuyện gì xảy ra sau khi đã lên được tới đó. Nghĩ tới những điều này, tôi vẫn luôn không dám gõ ra ba chữ đó. Nhưng, hôm nay cuối cùng tôi đã viết ra. Trong lòng có chút cảm thán cũng có chút hụt hẫng, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Lúc này, tôi mong mọi người hãy bình tĩnh và tỉnh táo lại để nhìn nhận sự thật, đọc hết đoạn văn này của lão Thái tôi, đọc hết tổng kết của lão Thái về Thế gia tử, về hồng tam đại.
Từ ngày 10/12/2011 là ngày bắt đầu, là ngày viết ra ba chữ “hồng tam đại” cho tới nay, tổng cộng đã trải qua gần một năm bảy tháng. Thành tích của bộ truyện là không thể nghi ngờ. Trong 24h đầu đã có 4300 lượt đọc. Sau hai tháng đã tăng lên 13000, sau đó thì giữ ở mức 8000.
Nhưng sau đó, tháng 4/2012, con trai của lão Thái vì viêm phổi mà phải nhập viện. Thời khắc con trai bị bệnh khiến lão Thái không còn tâm trạng nào để viết. Lúc đó, tôi cảm thấy, bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng người thân, bằng con trai. Trong nửa tháng đó, lượt đọc trong 24h giảm xuống tới mức còn hơn ba nghìn.
Tôi có chút thất vọng, nhưng vẫn có thể hiểu được. Và tôi cảm tạ hơn ba nghìn người vẫn đợi tôi này. Mọi người đã kiên trì đợi tôi. Mọi người chính là động lực tinh thần lớn nhất của tôi. Sau đó, tôi lại tiếp tục sáng tác. Cho đến tháng 11, vì nguyên nhân thì một số người đã biết, tôi dừng 18 ngày không viết. Lúc này, số lượt đọc đã giảm xuống 1800/24h. Lão Thái cũng không hề nản lòng. Từ tháng 12 năm ngoái tới giờ, tôi chăm chỉ viết, viết một cách cẩn thận. Tôi tin rằng, ông trời sẽ không phụ người chăm chỉ. Đến bây giờ, số độc giả đã tăng lên 2700/24h. Tôi rất thỏa mãn. Đây là những anh chị em rất yêu mến tôi, là nguồn động viên lớn nhất của tôi.
Mặt khác, tôi biết, có không ít độc giả đều nói rằng lão Thái đã tập trung vào truyện mới nên vội vã hoàn thành truyện cũ. Đối với chuyện này, tôi cảm thấy, tôi cần phải giải thích một chút.
Thực tế, hiện tại, truyện mới của lão Thái còn rất kém, thua xa Thế gia tử. Thế gia tử đã thu được hơn 50000 tệ. Bây giờ vẫn duy trì ở mức 2700 lượt đọc đọc một ngày. Còn sách mới thì sao, chỉ mới thu được hơn 16000 tệ, số lượng đọc là hơn 1000 lượt một ngày, cách một trời một vực so với Thế gia tử giai đoạn đầu.
Nếu xét về mặt kinh tế thì tôi phải dừng truyện mới lại, tiếp tục truyện cũ mới đúng. Như vậy, mỗi tháng lão Thái tôi sẽ thu được càng nhiều hơn.
Tôi nghĩ nhìn vào những con số đó, anh chị em đều không cảm thấy lão Thái tôi thích truyện mới mà bỏ truyện cũ.
Tổng thể mà nói, bộ truyện Thế gia tử này, thật sự đi tới hiện tại còn thiếu sót rất nhiều thứ. Hiện giờ, câu chuyện đã kết thúc, chúng ta hãy cùng xem lại và phân tích một chút nhé.
Ban đầu, điều tôi không hài lòng nhất chính là đã viết ra người mẹ Diệp Thục Nhàn. Đây chính là một khuyết điểm của Thế gia tử. Mặt khác, sự si tình của An Na cũng có thể coi là một khiếm khuyết. Thật ra, để An Na si tình vẫn có thể, nhưng không nên viết ra hai hồng nhan tri kỷ là Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển. Nếu không sinh ra mối quan hệ này, tôi tin rằng, câu chuyện sẽ có thể xuất sắc hơn.
Mặt khác, về tiết tấu, tổng thể mà nói, tôi cảm thấy không hài lòng. Ở những giai đoạn trước, bước chân của Nhiếp Chấn Bang có thể nói là quá nhanh. Tuy rằng thoải mái nhưng tôi tự nhận mình viết không được cẩn thận, viết chưa được sâu. Vì thế nên càng về sau càng giống như con ngựa hoang đứt cương, không thể giữ nổi. Đây chính là tiếc nuối lớn nhất của lão Thái.
Nói qua về cảm nhận sau khi tôi đã viết đến cấp Bộ trưởng, trên thực tế, bắt đầu từ thành phố Vọng Hải đã là lãnh đạo cấp Thứ trưởng, lúc đó đã được gần hai triệu chữ. Câu chuyện này mới có 3,8 triệu chữ. Một truyện dài như vậy mà vẫn có thể được coi là khá đặc sắc. Đây chính là vinh hạnh, cũng là một niềm tự hào của tôi.
Nhưng, mọi người đều biết, ở cơ sở thì dễ viết hơn, không có quá nhiều hạn chế. Càng lên cao thì càng có nhiều khuôn mẫu trói buộc. Hơn nữa, văn học mạng thường mang phong cách trang bức, dẫm đạp lên nhau. Đã đến cấp bậc này thì thật sự không còn viết ra được phong vị đó nữa.
Thử nghĩ xem, đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy lại đi đánh nhau với một tên côn đồ, có thể được sao? Cho nên, mấy tháng sau này, mỗi ngày, lão Thái đều gần như phải suy nghĩ hơn ba tiếng đồng hồ vì tình tiết trong truyện. Phải sắp xếp thế nào cũng là một loại dày vò. Sau này, nó gần như đã trở thành một sự tra tấn. Đây có lẽ là nguyên nhân mà tôi muốn chấm dứt câu chuyện nhất.
Tôi viết truyện bắt nguồn từ niềm đam mê nhưng bây giờ nó lại biến thành trách nhiệm. Nếu đơn thuần chỉ là sở thích thì tôi sẽ không tự làm khổ chính mình. Nhưng vì trách nhiệm, vì để không phụ lòng các anh chị em, tôi phải kiên trì. Đó chính là trách nhiệm.
Gần hai tháng nay, tôi thường nghĩ, tình tiết bây giờ phần lớn đều là nghiên cứu gì đó, công tác cụ thể thì ít. Xử lý sự việc thật thì ít mà nói chính sách thì nhiều.
Tình tiết không quá đặc sắc nữa. Tôi cho rằng, nếu cứ tiếp tục nữa thì chính là tôi không có trách nhiệm với bản thân, không có trách nhiệm với mọi người. Nói một cách khó nghe là tôi đang lừa tiền của mọi người. Cho nên, để không phải suy nghĩ nữa, tôi quyết định chấm dứt.
Mặt khác, viết đến hiện tại, anh ba đã vào đến cửu đình, thật sự tôi cũng không dám viết tiếp nữa. Hơn nữa, hiện giờ cũng không biết viết tiếp như thế nào. Đối với những trình tự trong cửu đỉnh, xem thì nhiều nhưng những việc đó cần phải nghiên cứu rất kỹ. Tính quốc sách rồi chỉ đạo gì đó, rất nhiều. Cho nên, đây cũng là một nơi khó miêu tả. Miễn cưỡng viết tiếp chỉ đem lại thêm nhiều khuyết điểm cho Thế gia tử mà thôi. Đây là chuyện mà tôi thật sự không muốn thấy.
Dù sao cũng phải nói, Thế gia tử tràn ngập sự vui mừng của tôi, tràn ngập sự huy hoàng của tôi, cũng tràn đầy tình cảm tha thiết giữa chúng ta.
Thế gia tử có nhiều điểm còn thiếu sót nhưng mọi người có thể hiểu và thông cảm. Tôi thật sự vui và cảm động.
Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Tôi biết rằng, chương đại kết cục này có lẽ sẽ khiến không ít người cảm thấy hụt hẫng, có lẽ cũng sẽ có người cảm thấy bất mãn, phẫn nộ. Nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, tôi đã dùng hết sức mình. Tôi đã rất chăm chỉ. Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : ebookshop.vn
Thái Tấn, ngày 6 tháng 7 năm 2013.