Trùng Sinh Thế Gia Tử ( Dịch Full )

Chương 20 - Chương 200: Ý Tưởng Táo Bạo

Chương 200: Ý Tưởng Táo Bạo

Ở phía sau Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc cùng mười lăm cảnh sát, thân mặc cảnh phục, mặc dù lúc này đã có vẻ hết sức lôi thôi, nhưng tư thế đứng thẳng tăm tắp, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng uy nghiêm. Bùn đất và vết bẩn trên người, không hề ảnh hưởng đến hình tượng bọn họ, ngược lại, trong tình huống này, rõ ràng là càng vô cùng cao lớn hơn.

Ở phía sau đám người Trần Nhạc, mấy trăm người dân xã Cách Mộc, tay cầm đuốc tự động giơ lên cao, tạo thành một con rồng lửa dài. Trong ánh mắt họ, đều là sự cảm kích và khâm phục.

Lúc biết hắn sắp phải rời đi, người dân xã Cách Mộc đều tụ tập lại ở cổng Ủy ban nhân dân xã. Nhiếp Chấn Bang khuyên can mãi cũng không khuyên được những người dân chất phác này.

Nhìn thấy hình con rồng lửa dài dằng dặc mà những người dân cầm đuốc tạo thành, Nhiếp Chấn Bang lúc này dường như nhìn thấy cảnh tượng đưa tiễn Hồng quân suốt mười dặm đường năm đó. Quay người lại, nhìn vẻ mặt chờ đợi của bà con, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang đã ngân ngấn. Hít một hơi thật dài, hắn dùng âm thanh lớn nhất hô:

- Các bà con, mọi người hãy trở về đi. Trời tối đen, đường đi càng thêm nguy hiểm. Nếu chẳng may sườn núi lại sụp lở xuống thì không hay. Tấm lòng của bà con, tôi xin nhận.

Lúc này, thầy giáo Chu chống chiếc gậy bước ra. Lúc chiều, vì bảo vệ học sinh mà thầy giáo Chu bị thương, lúc đầu còn không cảm thấy gì, nhưng lúc này sau khi thân thể thả lỏng rồi mới phát hiện mình bị thương.

- Chủ tịch Nhiếp, ngài để chúng tôi tiễn một đoạn đi. Ngài là quan tốt, thời gian nhanh như vậy chạy mấy kilomet đường núi, ngay trước hết đã đến xã Cách Mộc chúng tôi, còn đích thân dẫn đầu cứu giúp bọn trẻ. Chúng tôi từ đáy lòng cảm ơn ngài. Ngài là thành tâm thành ý vì bà con chúng tôi mà suy nghĩ. Chúng tôi không tiễn ngài, lương tâm cũng không khỏi cắn rứt.

Thầy giáo Chu làm đại diện, lúc này cũng mở miệng nói.

Đây chính là sự chất phác, lương thiện và đáng mến của người dân Hoa Hạ. Một chuyện nhỏ bé, không đáng kể như vậy, chỉ là tự tay tham gia đào bới và nghĩ cách ứng cứu thôi. Đối với Nhiếp Chấn Bang, đó là tố chất tối thiểu nhất của một người Đảng viên. Vai trò hàng đầu của một Đảng viên đúng chất không phải là nói chuyện, cũng không phải là nói suông. Khi nào phải thể hiện, đó chính là thời khắc nguy nan như thế này đây.

Trong hoạn nạn mới thể hiện bản sắc anh hùng, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của một Đảng viên. Vao cai thơi khăc nghiêm trang đưng tuyên thê với ngọn cờ Đảng thi tât ca cung bắt buộc phải có sự chuẩn bị tư tưởng nay rôi.

Nhìn những bà con thôn dân này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lai có môt cai y tương đại khái kha la điên cuồng. Lập tức, hăn lai lần nữa nói:

- Các bà con, mọi người trở về trước đi. Sự lạc hậu kinh tế của xã Cách Mộc đây, đó là trách nhiệm của Ủy ban nhân dân Huyện ủy chúng tôi. Các bà con, tại đây, trước mặt mọi người tôi xin noi ro môt điêu la, lần này trở về tôi nhất định sẽ nghiêm túc nghiên cứu, suy nghĩ, tôi nhất định sẽ không để bà con thất vong. Xin hãy tin tưởng tôi, chung ta sẽ đươc sông trong nhưng ngay thang yên lanh, đều sẽ mỉm cười ma sông môt cuôc sông âm no.

Khuyên can mãi, cuối cùng sau khi khuyên những người dân này đi rôi, nhìn thấy những ngọn đuốc dài giông như la môt con rông dần dần đi xa biến mất trong đêm, Nhiếp Chấn Bang cũng quay đầu, nhìn đám người Trần Nhạc nói:

- Trước kia luôn nghe thấy người của thế hệ trước nói, môi tinh quân dân giông như cá vơi nước, lúc này tôi mới coi như là cảm nhận được. Trưởng phòng Trần, cậu cảm thấy, chúng ta thực sự vì họ làm được bao nhiêu chuyên rôi chư?

Trần Nhạc lúc này cũng bị cảnh tượng này làm cho rung động. Đây là sự rung động phát ra từ sâu thẳm tâm hồn, là lễ rửa tội đối với linh hồn. Đôi măt vơi sự chất phác thuần khiết nhất nay, trừ phi là người tội ác tày trời mới có khả năng thờ ơ bàng quan, còn đối với mỗi người khác đều là sự gột rửa tâm hồn.

- Chủ tịch, hôm nay tôi mới biết tại sao có câu một đời làm quan, tạo phúc một phương. Nhìn những bà con thôn dân này, tôi nghĩ không chỉ là tôi, mà la ca tôi và các đồng sự của mình đều nhận được sự giáo dục sâu sắc. Chủ tịch, lần này trở về, tôi chuẩn bị triển khai môt đơt giao duc tinh thân lam viêc như thê nay cho toan cuc.

Đầu óc của Trần Nhạc rất nhạy bén, rất nhanh đã có kế hoạch của mình rồi.

Tính cách này cũng chính là khiến Nhiếp Chấn Bang hài lòng, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Đi thôi, trở về huyện thành.

Ở bên đường, Dịch Quân sớm đã đợi ở đây. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đến, Dịch Quân lập tức đưa một chiếc bánh bao và một chén nước ấm đến, nói:

- Chủ tịch, ăn chút đi, với tính cách của ngài, sợ là trưa và tối đều chưa ăn gì rồi.

Nhiếp Chấn Bang có một thói quen ma ơ trong toàn huyện Lê đã nổi danh, Chủ tịch Nhiếp thị sát công tác, hễ là xã thị trấn hoặc đơn vị gần với huyện thành, Chủ tịch Nhiếp trước giờ đều không ở lại ăn cơm. Bất luận là bữa trưa hay là bữa tối, Chủ tịch Nhiếp đều không ăn. Xã thị trấn xa một chút thì thời gian bữa trưa không kịp trở về, thực sự không còn cách nào Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ chỉ định một tiêu chuẩn.

Bữa cơm của mỗi người không quá mười khôi tiên. Cai nay ở huyện Lê, phong cách của Nhiếp Chấn Bang đa trơ thanh thư nôi tiêng rôi.

Vơi môt xã khó khăn loại này như xa Cach Môc, cho dù là bình thường muốn mời Nhiếp Chấn Bang ăn cơm cũng rất khó, huống hồ là ở thời điểm hiện tại, Dịch Quân là sớm đã dự liệu đến.

Nhìn Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhận lấy, nói:

- Tiểu Dịch, cậu không phải chỉ chuẩn bị phần này cho tôi chứ, nếu như vậy thì cậu co thê mất chức rồi.

Dịch Quân lập tức mở cửa sau của chiếc Hummer, lấy bánh bao và trà phát cho mỗi người cảnh sát tham gia cứu viện.

Ba chiếc xe quay đầu, bay nhanh về huyện Lê. Trên đường, những cảnh sát ăn xong bánh bao đương nhiên sẽ luân phiên đổi người lái xe, gần tám giờ tối, xe mới tiến vào huyện thành huyện Lê.

Lúc này, dưới sự sắp xếp của Trương Sở Bân, nhưng canh sat cua Phòng Công an huyện Lê bên này đang đưng chơ ơ hai bên con đương tiến vào huyện thành cũng lập tức chay tơi đón. Khi chiếc xe dừng lại, Trần Nhạc liên mở cửa xe bước xuống. Sau môt lúc lâu, Trần Nhạc trở lại xe, nói với Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch, vừa rồi nhận được tin tức, Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh đã đến huyện Lê, lúc này ông ây đang ở trụ sơ Huyện ủy huyện Lê. Bí thư Lưu đã nói, tối nay bất luận thế nào cung phải đợi ngài trở về.

Nghe thấy câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng kinh ngạc, không ngơ Lưu Văn Thanh lại đích thân chạy đến đây. Hơn nữa, hôm nay ông ta còn ở lại huyện Lê. Giơ phut này Nhiếp Chấn Bang cũng không dám chậm trễ.

Mình có bối cảnh, có chỗ dựa, điều này là không sai, nhưng dù sao thì trời cao hoàng đế xa. Ơ đây, ở Bá Châu, cai vùng đất một mẫu ruông con co ba phân đât này, Lưu Văn Thanh lại là Bí thư Thành ủy, là người đứng đầu, sự tôn trọng tất yếu là nhât đinh phai co. Nếu thực sự đem mũi hếch lên trời, bộ dạng không coi ai ra gì, môt bô ông trời la lão đại, tôi la lão nhị, Lưu Văn Thanh muốn đối phó với mình thi vân là có đu khả năng. Ma như vậy, mình cũng không xứng trở thành người kế tục của Nhiếp gia rồi.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:

- Tiểu Dịch, đến thẳng Huyện ủy, sau đó, cậu đưa Trường phòng Trần bọn họ về Phòng công an, đem xe đến khách sạn huyện Lê bên kia là được rồi. Mệt moi ca một ngày, cậu cũng trở về xem xem, chấn động mạnh lần này cung không biết trong nhà câu thế nào.

Khi Nhiếp Chấn Bang đến trụ sở Huyện ủy, Trương Sở Bân lúc này sớm đã đợi ở cổng trụ sở Huyện ủy. Lần này Bí thư Lưu thât sự la lam thât, chỉ ngồi ở phòng làm việc Huyện ủy, đến phòng mà huyện Lê bô tri săn cũng không đi, cô y muốn đợi Nhiếp Chấn Bang trở về. Loai thai đô này khiến cho cán bộ huyện Lê đều phải suy nghĩ sâu xa dân.

Trương Sở Bân cung sớm đã biết Lưu Văn Thanh coi trọng Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, chỉ là kiểm chứng môt lân nưa mà thôi. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang xuống xe, ông ta lập tức bước lên đón:

- Chủ tịch Nhiếp, cậu trở về rồi. Tình hình xã Cách Mộc bên đó thế nào? Không có ai thương vong chứ?

Nói đến cái này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng hiện lên chút trầm trọng, thấp giọng nói:

- Tình hình tổng thể cũng ổn. Chỉ là, có hai cụ già hơn tám mươi tuổi, do không kịp tránh, bị nhà sụp đổ đè phía dưới, cơ thể người già cung đa suy yếu rồi, không thể cứu chưa đươc. Nhưng thư khác đều ổn. Trường học bị sup rồi nhưng học sinh đều không sao. Tôi đã dặn dò cho bon tre tạm thời nghỉ học rồi.

Nghe nói Nhiếp Chấn Bang đã trở về, Lưu Văn Thanh cũng ngồi không yên. Vừa bươc đến cửa, Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân từ bên ngoài cung bước vào. Nhìn thấy bộ dạng Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng áy náy nói:

- Bí thư Lưu, thực sự là xin lỗi, muộn như vậy rồi còn khiến ngài tăng ca cùng chúng tôi. Sức khỏe ngài là không so được với người trẻ chúng tôi mà.

Lưu Văn Thanh khoát tay, rất thẳng thắn nói:

- Những lời này cung không cần nói đâu. Chấn Bang à, vân la noi tinh hinh cua xa Cach Môc đi. Động đất mạnh ở huyện Lê lần này, chính quyền Đảng ủy khu tự trị cũng coi trọng cao độ, Bí thư Tương còn đích thân gọi điện đến hỏi. Lúc này, không chỉ là riêng tôi, sợ là Bí thư Tương cũng không nghỉ ngơi, đang đợi thông tin tra lơi của cậu nưa đó. Lần này ban lãnh đạo huyện Lê các cậu làm rất tốt, đặc biệt là cậu và đồng chí Sở Bân, nhanh chóng phản ứng, nhanh chóng hiệp trợ, phân công hơp tác làm rất tốt. Điều này rất tốt. Bô may chinh quyên là phải đoàn kết và ổn định, như vậy mới có thể làm nên thành tích.

Nghe thấy Tương Chấn Toàn đang đợi tin tức, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ, lập tức báo cáo tình hình xã Cách Mộc. Không có bất kỳ văn bản chuẩn bị nào, Nhiếp Chấn Bang cứ trực tiếp như vậy mà nói. Toàn bộ xã Cách Mộc, bao nhiêu nhân khẩu, mấy thôn, sup bao nhiêu nhà, bao nhiêu người bị thương, thương vong bao nhiêu, tất cả nhưng số liệu nay, cứ như vậy ma thốt ra, dường như tất cả đều nằm săn trong đầu Nhiếp Chấn Bang rổi.

Lưu Văn Thanh nghe xong, vốn dĩ vì lo lắng mà nhíu chặt mày lúc này cũng giãn ra. Nhiếp Chấn Bang như thê nay, mơi thực sự goi la đi thâm nhâp xuống phia dưới. Nhìn ca ngươi lấm lem bun đât nay, đây mới là người làm việc thực sự.

Đợi Nhiếp Chấn Bang nói xong, lúc này Lưu Văn Thanh cũng đứng lên, cười nói:

- Tốt, đây mới là việc mà Đảng viên nên làm. Chấn Bang, suy nghĩ của cậu rất đúng. Trước tiên chúng ta là một Đảng viên, sau đó chúng ta mới là cán bộ nhà nước, chúng ta là vì nhân dân, vì quần chúng nhân dân mưu cầu phúc lợi. Tôi lập tức báo cáo với Bí thư Tương một chút.

Trước mặt Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân, Lưu Văn Thanh gọi điện cho Tương Chấn Toàn. Sau khi báo cáo một lượt tình hình động đất của huyện Lê xong, Lưu Văn Thanh lập tức cúp điện thoại. Nhìn Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân, ông nói:

- Sở Bân, Chấn Bang, lần này Bí thư Tương co đánh giá cao vơi hai ngươi rôi đó.

Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm tư môt chut. Vấn đề của xã Cách Mộc, từ sau khi trở về, hăn đã có đại khái định hình, lúc này cũng dần dần hoàn thiện rồi. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng nói với Lưu Văn Thanh:

- Bí thư Lưu, tôi có một ý tưởng, muốn báo cáo một chút với ngài, là về xã Cách Mộc.
Chương 201: Di Dơi Toan Bô

Lưu Văn Thanh nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức liên coi trọng lên. Cho đến nay, ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang tap ra cho mình là cảm giác, nếu không làm thì thôi, đã làm là làm hăn chuyên lơn. Vừa đến huyện Lê, ai cũng không ngờ, một Phó Chủ tịch huyện chỉ mới hai mươi ba tuổi sẽ làm ra được thành tích lớn gì đây. Kết quả, Nhiếp Chấn Bang tao ra môt cai Công ty Mẫn Nông. Cai mô hinh kinh doanh hơp tac giưa doanh nghiêp vơi hô gia đinh đươc ap dung, hiện nay, ở Tây Bắc và thậm chí là ở không ít nơi trên toàn quốc đều trơ nên rât phô biên. Cai mô hinh này đa giam thiêu sư rui ro rât lơn cho ngươi nôn dân, nâng cao tính tích cực cho người chăn nuôi sản xuất. Bởi vì, lợi ích thực chất đăt ngay trước mặt, chỉ cần cân thân, chỉ cần nỗ lực, nhất định là có lợi nhuận.

Ngay sau đó là Doanh nghiệp khoáng sản Long Hoa. Sư khai thac, phat triên môt cach manh me cua khoang san đa Vermiculite của huyện Lê nay, cung la một sáng kiến. Tiêp theo, khu kinh tế phát triển kỹ thuật cua huyện Lê cung vơi viêc di dời cua Huyên uy va cac cơ quan quan ly chinh quyên Uy ban nhân dân huyên Lê, đây đều là những sư kiên vô cung trong đai ma ngay ca nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bây giờ tiểu tử này lại có ý tưởng nữa, Lưu Văn Thanh đương nhiên là coi trọng, lập tức nhìn Niếp Chấn Bang nói:

- Chấn Bang, cậu có sáng kiến gì rôi vây?

Đưng ngay cạnh, Trương Sở Bân cũng tò mò như vậy. Trước đó cũng không nghe thấy Nhiếp Chấn Bang có chut tiêng gio gì, chinh ông ta và Nhiếp Chấn Bang làm việc trong cung bô may thời gian lâu như vậy, tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng hiêu được một chút. Nếu là ý tưởng trước đó đã có thì Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ trao đổi thương lượng với chinh ông trước. Nhiếp Chấn Bang người này, mạnh mẽ thi mạnh mẽ, nhưng trong vấn đề chi tiết nho kiêu này, vẫn là rất chú ý. Chuyện gì, bất kể là anh co đồng ý hay không, trao đổi là điều băt buôc phai lam. Như vậy xem ra, ý tưởng này sợ là hôm nay mới xuất hiện rồi.

Nhiếp Chấn Bang trong lòng lúc này cũng đang sắp xếp lai ngôn từ. Kế hoạch này cũng là chơt loe ra trong đầu mình mà thôi. Cu thê thi tính khả thi có đươc bao nhiêu, Nhiếp Chấn Bang cũng chưa kiêm tra qua. Cai thơi điêm vừa rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng là nhất thời kích động mà nói ra.

Bây giờ nghĩ lai, co le cẩn thận nghiên cứu, kiêm tra một chút rồi báo cáo sẽ có vẻ chin chăn hơn chút. Tuy vây, nói thì cung đa nói rồi, bây giơ tư nhiên lại nói đê suy nghĩ lại đa sẽ khiến cho người ta cảm giác do dự không quyết đoan, làm việc không chuyên nghiệp. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Bí thư Lưu, hôm nay sau khi tôi đi xã Cách Mộc bên đó, tôi mới có ý tưởng này. Thời gian gấp gáp, nếu có chỗ nào không thỏa đáng mong Bí thư Lưu thông cảm.

Lưu Văn Thanh lúc này cũng ha ha cười nói:

- Chấn Bang à, cậu lại khiêm tốn rồi. Ý tưởng mà, cũng không phải là kế hoạch chính thức, lúc này không có người ngoài, cứ yên tâm mạnh dạn nói là được rồi.

Nghe vây xong, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:

- Bí thư Lưu, xã Cách Mộc của huyện chúng tôi là một xã cách huyện thành huyện Lê xa nhất, ươc chưng cung phai bảy mươi tám kilomet, nằm sâu bên trong núi. Toan bô nhân khẩu cả xã là hơn hai nghìn người. Đây là xã khó khăn cấp quốc gia. Xã Cách Mộc cách xa quốc lộ, nếu muốn phát triển mạnh mẽ xã Cách Mộc, nguôn tai chinh, nhân lực, vật lực đâu tư cân thiêt đều sẽ là con số khổng lồ. Tôi nghĩ, chúng ta có thể thay đổi lôi tư duy đươc không? Di dời toàn bộ xã Cách Mộc ra bên ngoai.

- Di dời toàn bộ?

Nghe thấy cai đề án này của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh cũng ngây người. Nói thực, Lưu Văn Thanh cũng rất khiêp sơ. Phát triển kinh tế, đặc biệt là khi suy nghĩ đến phát triển kinh tế cua loai khu vực nghèo đói như thê nay, hầu như suy nghĩ của tất cả mọi người đều là làm thế nào phát triển ưu thế của địa phương, làm thế nào để cải thiện tình hình giao thông, từ đó đạt được mục đích giúp đỡ người dân địa phương thoát nghèo làm giàu. Nhưng, trước giờ chưa từng có ý tưởng di dơi toàn bộ ngươi dân đi.

Trầm tư một lúc, Lưu Văn Thanh tiếp tục nói:

- Di dơi dân cư sao? Điều này cũng không phải không thể. Tuy nhiên, di dơi hơn hai nghin ngươi, cái gọi là cố thổ khó ly. Y kiến và suy nghĩ của người dân địa phương, cậu đã nghĩ qua chưa. Ngoài ra, khoản tiền di dơi nưa. Đây không được coi là di dơi vơi quy mô câp quốc gia, cũng không có sự giúp đỡ của chính sách di dơi dân, điều này chỉ có thể coi là hành động của chính quyền địa phương. Tất cả sự trợ giúp đều cần chính quyền huyện Lê gánh vác. Bố trí nha ở cho hộ di dơi, phân chia đất đai, và nghê nghiêp mưu sinh trong tương lai, những thứ này đều phải suy nghĩ. Đây chinh là môt số tiền không hề nhỏ đâu. Chính quyền huyện Lê có thể gánh vác được sao?

Đôi vơi suy xet của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang khi nghĩ đến chuyện này cũng từng suy nghĩ qua. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Bí thư Lưu, công tác tư tưởng cho người dân địa phương tạm thời vẫn chưa rõ rang lăm. Có điều, tôi tin rằng, suy nghi muôn lam giau cua mọi người là như nhau. Chỉ cần có thể tìm được điểm chung, tôi tin rằng công tác tư tưởng sẽ không vấn đề. Còn về vấn đề bố trí nơi ơ sau khi di dơi, tôi cũng suy nghĩ qua. So với viêc bô tri ngay tai đia phương, nếu phải phát triển xã Cách Mộc, còn có môt con đường quốc lộ huyện gần bốn mươi kilomet cần bảo vệ và tu sửa. Chỉ riêng cai số tiền nay thôi, cung đa la môt khoan chi lơn rôi. Măt khac, xã Cách Mộc không có tài nguyên đặc biệt gì, nếu muốn phát triển thì độ khó là tương đối lớn. Suy nghĩ của tôi là, sau khi khu kinh tế mơi cua huyện Lê đươc lâp nên, các doanh nghiệp, nha xương không ngừng tu tâp lai. Tương lai, huyên Lê co thê se xay ra tinh trang thiêu hut lao đông rât nghiêm trong. Như vây thi, viêc di dơi đúng lúc có thể bổ sung vào cai chỗ trống nay. Va tư đo, vân đê cua di dơi cung đa đươc giai quyêt xong. Tôi nghĩ, vê tai chinh, huyện chúng ta chi ra một chút, thông qua vay ngân hàng. Như vậy hoan thanh công tác di dơi cũng không con co quá nhiều vấn đề.

Sau khi nghe Nhiếp Chấn Bang giải thích xong, Lưu Văn Thanh cũng rơi vao trầm tư. Lời của Nhiếp Chấn Bang cũng là sự thực, xã Cách Mộc không có ưu thế tài nguyên rõ ràng, phát triển là tương đối khó khăn.

Huyện Lê bên này, nhân khẩu ơ trong thi trân cũng ít. Như vậy, hai vân đê tông hợp lại cũng là chuyện một công đôi việc. Ngay lập tức, Lưu Văn Thanh cũng gật đầu nói:

- Phương án này tôi bước đầu tán thành. Thế này đi, chính quyền Huyện ủy các cậu bắt đầu làm nghiên cứu và quy hoạch giai đoạn đầu trước, các công tác như phản ứng của người dân địa phương, quy hoạch khu vực nhà ơ cung vơi nhưng viêc khac đều làm tỉ mỉ môt chut. Làm một báo cáo bằng văn bản, đến lúc đó đưa cho tôi xem lại.

Tây Bắc thuộc vùng đất co ty lê phat sinh động đất cao. Động đất ở huyện Lê mặc dù coi như là đông đât mạnh, nhưng ở Tây Bắc cũng không hiêm găp. Lưu Văn Thanh chỉ là lo lắng huyện Lê có đám người Nhiếp Chấn Bang nên mới qua đây. Bây giờ sau khi huyện Lê không có chuyện gì, Lưu Văn Thanh cũng yên tâm rồi. Sáng hôm sau, Lưu Văn Thanh liền trở về thành phố Bá Châu.

Cùng lúc đó, Nhiếp Chấn Bang bên này cũng bắt đầu hành động, chuyện của xã Cách Mộc, nên sớm giai quyêt chứ không nên đê lâu. Lúc này, bố trí càng sớm thi càng nhanh co thê băt tay hanh đông.

Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang lại trở lại xã Cách Mộc. Xe vừa tiến vào xã Cách Mộc, lúc này toàn bộ người dân xã Cách Mộc ít nhất trên một nửa đều đã tụ tập xung quanh Ủy ban nhân dân xã. Trên tường, trên cây, trong sân, hai bên đường đều đứng đầy người. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang thì tât ca đều hô lên:

- Chủ tịch đến rồi, xin chào chủ tịch Nhiếp.

Lúc này thành viên ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc đều đã ra đón. Diêu Lương Hoa lúc này có vẻ có chút kích động. Liên tục hai ngày, Chủ tịch huyện đích thân tới. Hôm qua còn dễ nói, dù sao thì là vì động đất mà đến. Hôm nay, Nhiếp Chấn Bang lai tơi môt lân nưa, sợ là chính quyền huyện sớm đã bắt đầu nghĩ đến vấn đề phát triển kinh tế xã Cách Mộc rồi.

Hiệu suất cao như vậy, giơ mới chi là thời gian một ngày mà Nhiếp Chấn Bang đa đến lần nữa, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Diêu Lương Hoa.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Diêu Lương Hoa đưa hai tay ra, nắm chặt tay Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch Nhiếp, rất cảm tạ ngài. Cảm ơn Chủ tịch Nhiếp, cảm ơn sự coi trọng của chính quyền huyện và tổ chức đối với xã Cách Mộc.

Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Chuyện ở xã Cách Mộc là công tác của chính quyền Huyện ủy làm không đến nơi đến chốn. Không có sự nhận thưc đầy đủ đối với tình cảnh xã Cách Mộc, đây là do chung tôi đa không lam tron bôn phân công viêc. Đa không lam tron trach nhiêm, thi phai co bu đăp lai. Đây là thái độ tối thiểu nhất phải có của người Đảng viên.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lớn tiếng nói với người dân ở xung quanh:

- Các bà con, tôi lại đến rồi, mọi người có hoan nghênh không?

Sau khi trải qua chuyện hôm qua, Nhiếp Chấn Bang ơ trong mắt, trong lòng người dân xã Cách Mộc đã tạo nên uy tín rất lớn. Lời vừa dứt, liền vang lên âm thanh to lớn nhức tai:

- Hoan nghênh!

Mặc dù hô có chút không đều, nhưng đây mới là chân thật nhât. Nếu đồng thanh mà không có bất kỳ tạp âm nào đó là đã trải qua sự huấn luyện đặc biệt, như vậy mới là thể hiện bản sắc.

Nhiếp Chấn Bang lúc này mỉm cười, lần nữa hô lên:

- Các bà con, lần này tôi qua đây, chinh là vì chuyện làm giàu của hơn hai nghìn người dân xã Cách Mộc mà đến. Mời tât ca mọi người hay trở về đi. Sau này trong xã sẽ trưng cầu ý kiến của từng người một, đều trở về đi.

Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, các bà con đương nhiên là không muốn tản đi rôi. Ngheo khổ lâu rồi, đối với những người này mà nói, làm giàu đó là chuyện mà bọn họ đều luôn theo đuôi cung như mơ ươc.

Đi vào phòng họp của chinh quyên Đảng ủy xã Cách Mộc, tình hình ở đây cũng khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy lo lắng. Phòng họp chỉ giống như một phòng học thông thường, mấy chiếc bàn làm việc đặt cùng nhau liên giống như là một phòng làm việc lớn. Trong lòng tự nhủ, bàn của phòng họp lớn của Ủy ban nhân dân huyện hỏng rồi, nhưng nhìn những chiếc bàn này, Nhiếp Chấn Bang mới biết đó vẫn coi như là tốt. Không ít mặt bàn bị thủng, có thể nhìn thấy không ít dấu vết sưa chưa.

Mặc dù cũ nát, nhưng cũng rất sạch sẽ, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Cai này cho thấy, ban lãnh đạo xã Cách Mộc vẫn là đang có tâm. Phòng họp như vậy chỉ có sử dụng thường xuyên mới sạch sẽ như vậy.

Vừa ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang lập tức mở miệng nói:

- Đối với sự phát triển và tương lai của xã Cách Mộc, hôm qua tôi cũng trao đổi với Bí thư Trương của Huyện ủy và đặc biết báo cáo với Bí thư Lưu của Thành ủy. Ý của tôi là sẽ di dời toàn bộ xã Cách Mộc đi, tiến hành bố trí nơi ở tại khu kinh tế mơi cua huyện Lê. Toàn bộ xã Cách Mộc sẽ sáp nhập vào xã Thắng Lợi, ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc sẽ sắp xếp nhiệm vụ khác.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc đều sửng sốt. Thật không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại sắp xếp như vậy, di dời toàn bộ.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nhìn sự thay đổi sắc mặt của đám người Diêu Lương Hoa. Câu cuối cùng đó cũng là do Nhiếp Chấn Bang cố ý nói ra, mục đích chủ yếu là muốn xem xem đám người Diêu Lương Hoa khi đối măt với lợi ích thiết thưc của ban thân se là thái độ như thế nào.

Lúc này, Diêu Lương Hoa cũng đang rối bời. Ở xã Cách Mộc, mình là người số một, nhưng một khi chuyển đi, một xã lớn như là xã Thắng Lợi đo, mình qua đó nhất định sẽ phải giáng chức xuống. Tuy nhiên, đề nghị của Nhiếp Chấn Bang là thích hợp nhất cho xã Cách Mộc. Diêu Lương Hoa tại nhiệm ở xã Cách Mộc cũng là nghĩ đến vấn đề phát triển của xã Cách Mộc. Giơ phut này, Diêu Lương Hoa cũng không thể không thừa nhận, phương án này là phương thức tốt nhất.

Trầm mặc một lúc, Diêu Lương Hoa liền mở miệng nói:

- Chủ tịch Nhiếp, mặc dù ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc chúng tôi cũng chưa hội ý, nhưng tôi thay mặt ban lãnh đạo Đảng ủy xã Cách Mộc bày tỏ thái độ với ngài. Chúng tôi toàn lực ủng hộ quyết định của Ủy ban nhân dân Huyện ủy, toàn lực phối hợp công tác với cấp trên. Còn về những thứ khác, chúng tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Chương 202: Ke Co Tiên Ơ Xa Cach Môc

Đối với loại thái độ này của Diêu Lương Hoa, Nhiếp Chấn Bang rất là hài lòng. Xã Cách Mộc di dơi toàn bộ đi, người dân cũng di dời hết. Đối với người dân của xã Cách Mộc mà nói, đây là một chuyện tốt rất khó co được. So với việc kiếm ăn ở một cái nơi cùng sơn câu lý như thế này, sau khi di dời đi ra ngoài, nhà ở, ruộng đất cùng với công việc hay tương lai, chính phủ chắc chắn đã có sự suy tính cụ thể, đầy đủ rồi. Trước kia, người già trong cái xã Cách Mộc này có lẽ là cả đời đều chưa đi tới thị trấn bao giờ. Nhưng, sau lần di cư này, từ chỗ được bố trí ở lại tới thị trấn, cũng chỉ là vài phút lộ trình mà thôi.

Tuy nhiên, việc này đối với bộ máy chính quyền Đảng ủy xã Cách Mộc, đối với mọi người trong các phòng ban của xã Cách Mộc mà nói, đều là một lần khảo nghiệm rất nặng nề.

Xã Cách Mộc là một xã nhỏ, nếu tính theo số nhân khẩu thì thậm chí, so ra còn ít hơn một thôn của xã Thắng Lợi bên này. Toàn bộ xã, số nhân khẩu mới hơn hai nghìn người. Đây cũng chính là do vị trí địa lý của xã Cách Mộc ở một nơi rất hẻo lánh, nếu như để cho một xã hoặc thị trấn khác quản lý chỗ này, vậy thì toàn bộ cái xã Cách Mộc này, chắc chắn sẽ biến thành tình trạng năm bè bảy mảng thật sự, cho nên, lúc ấy mới tính toán đến chuyện thành lập nên xã.

Nhưng, hiện giờ nếu như di dời thì, cái này sẽ rất khó nói rồi. Cái loại xã nhỏ như vậy, tuy rằng cán bộ không nhiều lắm, nhưng mà đó cũng là cán bộ chính thức, cũng đều có chức vụ, cấp bậc hết cả. Ví dụ như Diêu Lương Hoa chính là cấp trưởng phòng chính thức. Về sau phải sắp xếp như thế nào? Giáng chức sử dụng? Hay là như thế nào khác, đều là vấn đề. Chính lúc này, là thời điểm khảo nghiệm xem cán bộ xã Cách Mộc có phải thực lòng đặt mình ở góc độ của dân chúng để suy xét hay không, và cũng là thời điểm mấu chốt để khảo nghiệm nhân tâm của mỗi người.

May mắn chính là, thái độ cùng với sự lựa chọn của đám người Diêu Lương Hoa, đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất là hài lòng. Không so đo sự được mất của cá nhân, cũng như sự vinh nhục của bản thân. Hiện giờ, số lượng cán bộ Đảng viên được như vậy, đã giảm đi rất nhiều so với trước kia.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên nói:

- Các đồng chí có thể có được suy nghĩ như vậy là tốt lắm. Đây mới là thái độ thiết thực nhất. Là một Đảng viên, cần phải có suy nghĩ không so đo được mất, vinh nhục của cá nhân như thê. Tât ca nhưng thứ này, so với lợi ích của quốc gia, so với lợi ích của dân tộc, đó là nhỏ bé không đáng nói đến. Tôi rất vui mừng khi tất cả mọi người có thể lấy dân chúng làm trọng. Tôi cũng tin tưởng rằng, các vị đều là những người cán bộ tốt. Mà một người cán bộ tốt, tổ chức chắc chắn là sẽ không thể không để ý tới được, và cũng chắc chắn là sẽ không mai một nhân tài.

Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, cũng đã là bày tỏ thái độ của mình rồi. Các anh có thể lấy dân chúng làm trọng được như vậy, trên tổ chức tuyệt đối là sẽ không bạc đãi các anh, chắc chắc sẽ có một sự sắp xếp thỏa đáng. Nhưng, nếu thật là vì cái mũ ô sa trên đầu mình mà so đo này nọ, vậy thì sắp xếp làm sao cũng không chắc chắn được rồi.

Tùy theo, Nhiếp Chấn Bang lại nói thêm một lần nữa:

- Nếu như đã quyết định ra rồi, tôi thấy, bên này, Bí thư Diêu hãy tổ chức một lần, xã Cách Mộc phải thành lập một tổ lãnh đạo việc di dân ngay lập tức. Lão Diêu, anh tự minh đảm nhiệm vị trí tổ trưởng, đảm nhiệm công việc giảng giải một cách rõ ràng chính sách của chúng ta cho dân chúng toàn bộ xã. Tôi tin rằng dân chúng đều sẽ hiểu và ủng hộ cho quyết sách của chúng ta.

Đoàn người bước ra khỏi khu nhà làm việc của chính quyền xã. Giờ phút này, ở ngoài đầu đường cũng là có chút náo nhiệt dần, đám người vây xem dần dần đông hơm mà lúc này, ở bên ngoài bỗng nhiên có chút ầm ĩ lên.

Diêu Lương Hoa nhướn mày, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì đúng lúc này, một người cao ước chừng khoảng 1m75, thân hình cao gầy, là một người đàn ông trung niên, với sự vây quanh của bà con, ông ta bình tĩnh đi tới đây.

Không đợi Diêu Lương Hoa mở miệng, một thôn dân đứng ở bên cạnh liều mở miệng chủ động nói rõ:

- Bí thư Diêu, đây là một doanh nhân của xã Cách Mộc chúng tôi hiện đang buôn bán ở bên ngoài. Nghe về vụ động đất cho nên hôm nay cố ý chạy về đây một chuyến. Lạp Phong nói muốn tài trợ giúp xã chúng ta xây dựng lại một trường tiểu học mới.

- Lạp Phong? Chính là Chu Lạp Phong mà những năm 80 đã xuôi nam tới Việt Đông?

Đối với cái tên này, Diêu Lương Hoa vẫn là có nghe nói quá, hơn nữa, còn có chuyện thú vị không được hay ho lắm liên quan tới Chu Lạp Phong này nữa.

Lại nói tiếp, Chu Lạp Phong này coi như là một danh nhân ở xã Cách Mộc. Cái thời điểm những năm 80 đó, Chu Lạp Phong chính là một tên côn đồ nổi danh ở cái đất Cách Mộc này. Nhưng, ngoại trừ nói năng có chút thô tục, lại hơi chút háo sắc ra, Chu Lạp Phong người này, danh tiếng ở trong lòng mỗi người dân Cách Mộc cũng là không tệ lắm. Chuyện trộm cắp, đó là chưa bao giờ làm. Hơn nữa, gã ta luôn luôn giữ vững nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang.

Sau đó, theo sự ảnh hưởng của cải bình tịnh phóng, 4,5 năm trước, Chu Lạp Phong liền xuôi nam tới Việt Đông, xuống biển đãi vàng. Mấy năm nay vẫn không thấy quay trở về, tuy nhiên, ở trong xã Cách Mộc này cũng có không ít bạn bè, thân thích đi qua đó đầu nhập vào gã.

Sau khi trở về, nhưng thật ra cũng lan truyền không ít chuyện lý thú về Chu Lạp Phong ở trong xã Cách Mộc này.

Ví dụ như, ở Việt Đông, Nam Hải, có một lần, một chiếc ô tô con đô ở ven đường, có thể nói là thuộc trường hợp đỗ xe trái quy định rồi. Cảnh sát giao thông đi tới, gõ cửa, thấy không có người liền chuẩn bị viết hóa đơn phạt.

Đúng lúc này, Chu Lạp Phong cũng là bước đi tới, trên miệng còn ngậm xéo một điếu thuốc lá, vẻ mặt rất miệt thị nhìn cảnh sát giao thông:

- Anh ngoại trừ viết hóa đơn phạt ra còn có thể làm được cái gì?

Cảnh sát giao thông nhìn Chu Lạp Phong, trong lòng thầm nghĩ, tôi gõ xe nửa ngày trời đều không có người trả lời, tôi viết hóa đơn phạt thì anh liền xuất hiện, lần này là tôi phạt tiền chắc rồi.

Nhưng Chu Lạp Phong cũng là nói tiếp:

- Viết cái gì đơn phạt, có gan anh kéo đi.

Những lời này cũng là khiến cho cảnh sát tức giận rồi. Nhưng, cảnh sát giao thông của Nam Hải vẫn là rất có tố chất. Trên cái đất Nam Hải này, ông chủ nhiều, phạt ít tiền, người ta cũng không đau lòng được. Lập tức, anh chàng lại tiếp tục điền hóa đơn.

Lúc này đây, Chu Lạp Phong lại mở miệng, thái độ vẫn rất là kiêu ngạo:

- Có gan thì anh kéo đi luôn đi.

Lần này, cảnh sát giao thông tức giận thực sự rồi, anh còn tưởng là tôi không dám kéo xe của anh đi luôn phải không, chủ yếu là tôi cảm thấy nếu kéo xe đi rồi, anh đi lại phiền toái, một khi đã như vậy, tôi sẽ không khách sáo làm gì nữa.

Lập tức, cảnh sát giao thông liền gọi điện thoại xin sự trợ giúp của tổng bộ, rất nhanh, một chiếc xe kéo đến đây, kéo chiếc xe con đi lên, rồi nghênh ngang đi luôn.

Lúc này, cảnh sát ngược lại là mỉm cười đi tới chỗ Chu Lạp Phong, rất là khách sáo nói:

- Xe, tôi kéo đi rồi, ba giờ chiều, anh đến đại đội hai nhận xử phạt đi.

Giờ phút này, thằng nhóc Chu Lạp Phong này mới hất đầu, nói:

- Liên quan gì tới chuyện của tôi, xe cũng không phải của bô đây.

Nói xong, thằng nhóc này liền đạp xe đạp đi thẳng.

Nghe lời giới thiệu lúc này của Diêu Lương Hoa, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Một người thú vị như vậy, đủ để chứng minh khi còn trẻ có sự lông bông cùng phóng đãng tới mức nào. Có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng ở Việt Đông, có thể đánh ra một mảnh thiên địa như vậy, đó cũng là một nhân vật rất giỏi. Bao nhiêu người xuôi nam, xuống biến, có thể vùng vẫy thỏa thích thực sự, không có nhiều lắm.

Giờ phút này, ngay thời điểm hai người nói chuyện với nhau, Chu Lạp Phong đã được mấy người lớn tuổi hướng dẫn, đưa tới trước mặt Nhiếp Chấn Bang.

Người này, Nhiếp Chấn Bang cũng là quen mặt. Ngay ngày hôm qua, ở hiện trường cứu viện bên trường học, chính là người đàn ông trung niên đã chủ động đi đầu đó. Mà lúc này, thầy giáo Chu cũng đi theo tới.

- Lạp Phong, để anh giới thiệu cho chú một chút, đây là chủ tịch huyện đại nhân của huyện Lê chúng ta. Ngày hôm qua, đúng là ít nhiều có chủ tịch Huyện, nếu không phải có anh ta đích thân tới đó, đi đầu cứu giúp, mấy người thầy giáo Chu, chỉ sợ cũng đã xong rồi.

Người đàn ông trung niên lúc này nói lại còn có chút cảm giác xấu hổ. Nếu không phải cái khí thế tuyệt không bao giờ buông tha cho của Nhiếp Chấn Bang cùng với sự chủ động dẫn đầu kia, chỉ sợ, thầy giáo Chu cùng với đám trẻ nhỏ đã xong rồi. Chỉ mỗi mấy người ở bên chính quyền xã thế kia, muốn đào được ra, ít nhất cũng phải mấy tiếng đồng hồ, chỉ thế này thôi cũng đủ để cho mấy đứa nhỏ này hít thở không nổi mà chết rồi.

Thầy giáo Chu lúc này đứng ở bên cạnh Chu Lạp Phong nói:

- Lạp Phong, lần này, anh của chú đây nếu không nhờ có Chủ tịch Nhiếp toàn lực tìm cách cứu giúp, chỉ sợ cũng không sống nổi nữa rồi.

Giờ phút này, Chu Lạp Phong nghe được anh họ của mình nói như vậy, lập tức cũng chạy tới đón chào. Tên tuổi của Nhiếp Chấn Bang, Chu Lạp Phong cũng là nghe nói qua. Chu Lạp Phong mặc dù là côn đồ, nhưng, cũng rất giảng nghĩa khí, có nguyên tắc. Nếu không thì Chu Lạp Phong cũng sẽ không có được thành công như hiện tại. Người trong quan trường, bắt đầu từ lúc khai trương một khách sạn cao cấp dành cho những kẻ giàu có, Chu Lạp Phong cũng đã thấy nhiều. Nhưng, cách đối nhân xử thế của Nhiếp Chấn Bang, đúng là đáng giá để tôn kính.

Lập tức, Chu Lạp Phong cũng đi tới:

- Chủ tịch Nhiếp, lần này huyện Lê gặp động đất, tôi vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy về đây. Nhìn ngôi trường bị sụp đổ, tôi cũng muốn được làm chút chuyện gì đó cho bà con làng xóm. Khoản tiên xây trường này, tôi xin được đóng góp ra. Điều thỉnh cẩu này, còn mong được chủ tịch Nhiếp có thể đáp ứng tôi. Tôi cũng là người ở xã Cách Mộc này, tôi cũng muốn được làm một chút việc cho các bà con.

Nhiếp Chấn Bang có chút xúc động. Thời đại này, một đám người giàu có đầu tiên của quốc nội, có thể có được cái ý nghĩ giống như Chu Lạp Phong này, thật đúng là không thấy nhiều. Kiều bào ở hải ngoại, người Hoa ở nước ngoài, quả thật là cũng có nghe nói với chuyện quyên góp tiền viện trợ quê nhà kiến thiết.

Chỉ bằng điểm này, ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang về Chu Lạp Phong cũng rất tốt. Bất kể là làm cái gì, côn đồ cũng được, lưu manh cũng thế, có thể có loại tình cảm sâu sắc thế này, có thể nghĩ tới cô bà chú bác ở quê nhà, người như vậy, tuyệt đối không xấu được đến đâu.

Nếu như là trước kia mà nói, Nhiếp Chấn Bang có lẽ sẽ rất vui mừng. Nhưng, hiện giờ, toàn bộ xã Cách Mộc đều đã quyết định phải di chuyển rồi, tự nhiên là không thể đáp ứng được. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Ông chủ Chu, phần tâm ý này, tôi xin đại diện cho Huyện ủy cùng Ủy ban huyện ghi nhân tấm lòng này. Tôi nghe nói, ông chủ Chu còn chuẩn bị đầu tư một nhà máy thuộc da ở trong khu kinh tế mới. Đứng ở đây, tôi cũng xin được cảm ơn ông chủ Chu đã ủng hộ và trợ giúp cho sự ngiệp kiến thiết kinh tế của xã. Chuyện xây dựng trường học lần này, chỉ sợ là tôi thật sự không thể đáp ứng được ông rồi.

Nghe được những lời này của Nhiếp Chấn Bang, Chu Lạp Phong cũng sốt ruột, lần này trở về, chuyện thế nhất Chu Lạp Phong làm chính là đi xem anh họ của mình, đi xem trường tiểu học của xã. Nhiều năm dốc sức kinh doanh ở bên ngoài như vậy, Chu Lạp Phong biết rõ sự đáng sợ của việc không có văn hóa. Mình đời này, cũng đã không thể nào bù được nữa. Nhưng, Chu Lạp Phong cũng đồng thời càng thêm khâm phục những người làm công tác văn hoa, bởi vậy, mới nghĩ ra tới việc quyên tặng một ngôi trường. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang nhưng lại là từ chối.

Lập tức, Chu Lạp Phong bước tới gần hơn, giọng điệu có hơi chút lo lắng nói:

- Đừng ma Chủ tịch Nhiếp. Tôi có tiền. Ngôi trường này, tôi đã chuẩn bị quyên góp ra 500 nghìn. Tôi cái gì cũng không cần, anh hãy để cho tôi có thể vì bà con làng xóm xã Cách Mộc, vì những đứa trẻ của xã Cách Mộc chúng ta làm một chút chuyện nhỏ đi.

Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, lập tức liền giải thích:

- Ông chủ Chu, ông không nên hiểu lầm, cũng không phải là không cho ông quyên góp giúp đỡ. Có một người có tình yêu sâu sắc như vậy, quan tâm tới việc kiến thiết, phát triển quê hương, quan tâm tới sự nghiệp giáo dục của quê hương như vậy, chúng tôi đều rất là hoan nghênh. Hiện tại, cũng không phải là không cho ông quyên góp, mà là do vấn đề của xã Cách Mộc. Huyện ủy và Ủy ban huyện đã có một phương an sơ bộ, chuẩn bị di dời toàn bộ xã Cách Mộc tới vùng xung quanh khu kinh tế mới, phát triển theo khu kinh tế mới. Số lượng nhân khẩu của huyện Lê hiện tại là một hạn chế lớn đối với sự phát triển của huyện Lê. Việc di dời xã Cách Mộc đi ra ngoài như thế này, vừa có thể giải quyết vấn đề của xã, đồng thời cũng có thể cải thiện vấn đề khuyết thiếu nhân khẩu trước mắt của xã.

Giờ phút này, những bà con đang tụ tập ở bốn phía, vừa nghe tới việc xã Cách Mộc chuẩn bị di dời toàn bộ ra ngoài, lập tức, cảm xúc quần chúng liền kích động lên.
Chương 203: Lơi Nhăc Nhơ Cua Anh Ca

- Chủ tịch Nhiếp, di dời rồi, chúng tôi sẽ ở chỗ nào?

- Chủ tịch huyện, di dời qua đó, chúng tôi ăn cái gì, chúng tôi còn có đất đai sao?

- Chủ tịch huyện, về sau chúng tôi còn có thể ở cùng một chỗ với nhau không? Làm hàng xóm với nhau bao nhiêu năm như vậy, tôi thật sự là rất lưu luyên

Tất cả các vấn đề, đều liên quan tới chuyện di dân, nhưng, lại không có một ý kiến nào là không muốn di dời đi cả. Cái xu thế này, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất là hài lòng. Đều nói quê cha đất mẹ thì khó mà rời bỏ được. Trong chuyện di dời dân cư, sợ nhất, đúng là cái tình huống như vậy đó. Một khi có người không muốn dời, chắc chắn là sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ quá trình. Bất kể như thế nào, cũng không thể vứt bỏ lại một hai hộ ở lại trong này mà đi được.

Lúc này, Chu Lạp Phong lại là có chút vui sướng. Kế hoạch này, Chu Lạp Phong hoàn toàn không có ngờ tới được. Di dời toàn bộ, an trí tới vùng phụ cận của khu kinh tế, lúc này mới cần một khoản kinh phí lớn đây.

Chu Lạp Phong cũng không phải là người chưa từng trải đời. Vừa nghe là ông ta liền biết trong chuyện này có chỗ tốt ẩn hàm, và càng không thể nghi ngờ một điều, điều đó là rất tốt. Thậm chí, có thể nói như thế này, khi công cuộc di dời dân cư hoàn thành, bà con thôn dân xã Cách Mộc sẽ thoát khỏi được cái vận mệnh nghèo khó vốn quấn lấy bản thân suốt bao đời.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy, giơ tay lên ra hiệu cho tất cả mọi người trật tự lại, sau đó liền cất cao giọng nói:

- Các bà con, xin tất cả mọi người hãy yên tĩnh lại một chút. Về phương án cùng với công tác chuẩn bị cho việc di dơi cụ thể, hiện tại đang được Huyện ủy cùng Đảng ủy thành lập một nhóm chuyên gia tiến hành quy hoạch một cách tỉ mỉ từng giai đoạn một. Đợi sau khi có kết quả, chắc chắn sẽ thông báo cho mọi người đầu tiên. Còn bây giờ, tôi cũng xin bày tỏ rõ với bà con một điều, coi như là để cho bà con có thể hoàn toàn yên tâm. Lần di dân này, nhà ở của bà con, toàn bộ sẽ do chính phủ phụ trách xây dựng mới đồng loạt. Sau khi di dời qua đó, mỗi nhà nhất định có thể nhận được một diện tích đất thích hợp, có thể đảm bảo nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của mọi người đầy đủ. Mà một nguyên tắc cuối cùng trong việc di dời lần này của xã Cách Mộc là, chắc chắn là di dời theo từng cụm hoàn chỉnh, tuy rằng không thể đảm bảo được cả xã sẽ được an trí ở trong cùng một khu vực, nhưng ít nhất có thể cam đoan được, việc an trí sẽ tiến hành theo đơn vị là từng thôn một.

Có lời này của Nhiếp Chấn Bang, toàn bộ dân chúng xã Cách Mộc đều coi như yên tâm. Uy tín của Nhiếp Chấn Bang, đó là rât chắc chắn. Giờ phút này, tất cả quần chúng đều yên lòng.

Đứng bên cạnh, Chu Lạp Phong cũng lại cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, anh quả thật là một vị cán bộ tốt. Chu Lạp Phong tôi sống nhiều năm như vậy, coi như là vào Nam ra Bắc, gặp qua không ít trường hợp. Ở trong trí nhớ của tôi, có thể xứng đáng với cái danh cán bộ tốt cũng không nhiều lắm. Mà chủ tịch Nhiếp anh, tuyệt đối là đứng ở đầu. Đây cũng không phải là lời khen ngợi khách sáo. Một khi đã như vậy, để tỏ chút tâm ý của mình, tôi nguyện ý quyên góp một triệu vào quỹ của chính phủ, dùng cho việc cải tạo cùng xây dựng trường học cho toàn huyện.

Một triệu!

Lời nói của Chu Lạp Phong khiến cho toàn bộ người dân xã Cách Mộc đều kinh hãi. Ở cái địa phương nghèo khó như thế này, đừng nói là một triệu, cho dù chỉ là mười nghìn thôi cũng chưa từng gặp qua. Ở xã này, nhà ai mà có được một nghìn đồng để gửi vào ngân hàng, vậy đó tuyệt đối có thể coi là một nhà giàu có. Lúc này, những người trong xã Cách Mộc đang đứng xung quanh đều xôn xao cả lên, tất cả đều dần khâm phục Chu Lạp Phong. Có không ít người là từ nhỏ cùng Chu Lạp Phong lớn lên, lúc này cũng càng kinh ngạc mà hỏi:

- Lạp Phong, thằng nhóc mi có nhiều tiền thật nha, ông chủ lớn rồi nha, quyên một triệu liền?

Nhiếp Chấn Bang cũng cười theo, người như vậy, bất kể thế nào, cũng phải cổ vũ cùng biểu dương lên. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Ông chủ Chu, vậy tôi trước hết cảm ơn sự quyên tặng của ông. Nghe nói ông đã mua một cánh đồng ở trong khu kinh tế của huyện Lê, chuẩn bị đầu tư xây dựng một nhà máy thuộc da. Này tốt lắm, thư ký Dịch, đưa danh thiếp cho ông chủ Chu. Đợi khi nào ông chủ Chu khai trương nhà máy, nhất định phải nhớ rõ mời tôi tham gia mới được.

Đây là một loại hồi đáp của Nhiếp Chấn Bang đối với Chu Lạp Phong. Đừng xem thường cái cách hồi đáp này. Đối với Chu Lạp Phong mà nói, ý nghĩa của hành động này tức là, từ nay về sau, ở cái huyện Lê này, chỉ cần là kinh doanh chính đáng, không có kẻ nào dám đi gây một chút chuyện phiên toai nào với Chu Lạp Phong cả.

Chu Lạp Phong lúc này cũng hiểu rất rõ, lập tức cũng cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, cảm ơn anh đã có sự ủng hộ đối với những doanh nghiệp tư nhân như chúng tôi. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ đặc biệt mời chủ tịch Nhiếp tới tham dự nghi thức khai trương.

Sau khi quay trở về từ xã Cách Mộc, Nhiếp Chấn Bang lại chạy tới nhà khách của huyện Lê, nhưng lúc này, Nhiếp Gia Lương cũng chuẩn bị rời khỏi. Mấy ngày nay trôi qua, tuy rằng không có ai đi cùng Nhiếp Gia Lương, nhưng như vậy, ngược lại khiến cho Nhiếp Gia Lương thấy được bộ mặt chân thật nhất của huyện Lê.

Sau trận động đất, sự phản ứng mau lẹ của cán bộ huyện Lê, sự trả giá của Nhiếp Chấn Bang, tất cả đều thu hết vào trong mắt của Nhiếp Gia Lương. Mà như vậy, cũng khiến cho Nhiếp Gia Lương hoàn toàn chịu phục từ tận đáy lòng. Chính mình đã bị thua bởi Nhiếp Chấn Bang, cái này cũng không phải là không có đạo lý. Ít nhất, trong việc lựa chọn con đường là ngay từ lúc bắt đầu, chính mình tránh né cũng đã là yếu thế hơn rồi. Mình làm vì con đường làm quan, vì tiền đồ, còn lão Tam, lại là vì dân chúng.

- Đại ca, thật sự là ngại ngùng. Anh xem công việc này bận đến nỗi đều không có thời gian đi cùng anh. Mấy ngày nay vừa mới thoải mái được một chút, nếu như đại ca mà không vội vã thì ở lại đây thêm vài ngày đi. Chờ em làm nốt chút việc rồi sẽ bồi thường lại đủ cho anh.

Trong phòng 207 của khu nhà khách huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở trên ghế nói với Nhiếp Gia Lương đang ngồi bên cạnh.

Điều kiện mỗi phòng trong khu nhà khách của huyện Lê, đối với dân địa phương mà nói, vậy cũng coi như là một nơi xa hoa. Nhưng, đối với những người như Nhiếp Gia Lương này mà nói, vậy cũng rất bình thường rồi.

Phòng 207, nó coi như là một phòng tương đối khá trong cả cái nhà khách này, cũng gần giống dạng một căn nhà nhỏ riêng biệt trong khu đằng sau của nhà khách. Coi như là một căn phòng trọ khép kín, có buồng vệ sinh riêng, ở bên ngoài còn có một phòng tiếp khách khoảng chừng 15m2. Diện tích gian phòng cũng chỉ khoảng chừng 10m2 mà thôi.

Bên trong cả gian phòng, các đồ dung gia dung đều có kiểu dáng thuộc những năm 80. Có chút cũ kỹ, tuy rằng đã dần dần không theo kịp được thời đại, nhưng được quét tước thật sự rất sạch sẽ.

Như vậy khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút vừa lòng. Phòng tiếp đãi của Huyện ủy, Lưu Chí Phương người này, coi như là có chút thẩm mỹ độc đáo. Biết là anh ca của mình, cũng không có coi nhẹ bao nhiêu.

Mà lúc này, Nhiếp Gia Lương cũng là đi tới bên cạnh bình nước sôi, rót một chén chè nóng rồi cầm tới đưa cho Nhiếp Chấn Bang, đồng thời cũng cười nói:

- Không được. Đi ra mấy ngày rồi, cũng cần phải trở về. Lần này, tôi xem như được kiến thức một phen. Lão Tam à, lần này, cậu cho anh một cảm xúc cũng như một bài học rất là sâu sắc. Hiện tại, anh xem như hiểu được, vì sao anh lại không bằng cậu rồi.

Không đợi Nhiếp Chấn Bang mở miệng nói, Nhiếp Gia Lương lại nói tiếp:

- Lão Tam, anh tính toán sáng sớm ngày mai liền đi. Trước khi đi, anh muốn nói chuyện hôn sự của cậu với cả tính toán về sau nữa.

Hôn sự? Tính toán?

Lời nói của anh ca, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người. Đây rốt cuộc là ý của anh cả hay là ý của ông cụ chứ? Nhiếp Chấn Bang có hơi chút không đoán được chính xác. Hơn nữa, đối với con đường phải đi trong tương lai, quả thật là Nhiếp Chấn Bang đã có suy nghĩ rất là rõ ràng. Nhưng, còn việc hôn sự, cũng là vấn đề mà hiện giờ Nhiếp Chấn Bang cảm thấy đau đầu nhất, cũng là vấn đề mà hắn không muốn nói tới nhất.

Dường như cũng biết ý nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, cho nên Nhiếp Gia Lương cũng cười nói:

- Vấn đề hôn sự, là vì ông cụ quan tâm nên mới hỏi. Còn về vấn đề đằng sau, thì là ý tứ của anh. Cậu cũng biết đấy, những đứa trẻ lớn lên từ trong đại viện, trên cơ bản, đến cái tuổi này của cậu cũng đã bắt đầu xem xét đối tượng. Bên chỗ này của tôi cung đã định ra rồi. Là con gái của lão Tam Trần gia.

Lúc Nhiếp Gia Lương nói ra những lời này, có vẻ rất là đạm mạc, dường như không phải là đang nói tới việc hôn nhân của mình mà là đang đánh giá một chuyện nào đó vậy. Con cháu thế gia, đám hỏi chính trị, có xác suất từ 80% trở lên, và cũng đều là như vậy. Trần gia, coi như là một gia tộc lớn nổi danh trong thủ đô. Tuy rằng Trần lão Tam lúc trẻ làm việc ngông cuồng, không nói chuyện đạo lý. Hiện giờ cũng lăn lộn được không sai. Tuy nhiên, cuối cùng cũng là dòng hệ chính của Trần gia, ông cụ sắp xếp như vậy, coi như là thể hiện một cái thái độ. Việc Nhiếp Gia Lương rời khỏi vòng tranh đấu đã là kết cục đã định. Nếu không, đối tượng cưới hỏi có lẽ sẽ càng tốt hơn một chút.

Trầm mặc rồi một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi nói:

- Chuyện hôn sự, em thật sự cũng chưa biết nói như thế nào rồi. Tình hình của em, anh ca chắc hẳn cũng rõ ràng. Hiện giờ, đang là thời điểm khó xử, mà hiện tại, em cũng chỉ có thể là đi từng bước xem từng bước mà thôi.

Chuyện hôn nhân đai sự của chính mình, bị ông cụ để ý, đây là một tin tức tốt, cũng là một tin tức xấu. Điểm tốt của nó chính là, thể hiện thái độ của ông cụ. Trong quan trường, kẻ kết hôn, so với những cán bộ chưa kết hôn là có ưu thế. Cái gọi là ngoài miệng không có lông, làm việc không chắc chắn. Chính là như vậy, người còn trẻ, đên hôn mà con chưa kết, ở trong hàng ngũ cán bộ cấp Cục trưởng này mà nói, còn có thể miễn cưỡng chấp nhận một chút. Nhưng nếu muốn đi lên phía trên mà nói, sẽ không dễ như vậy. Vấn đề này tất yếu phải giải quyết gọn gang, nhanh chóng.

Không tốt chính là, hiện giờ, tình cảm của chính mình trong cái tình huông phức tạp như vậy, Nhiếp Chấn Bang còn thật sự là không biết phải thế nào cho phải. Nếu Đổng Uyển hoặc là An Na có một người có gia đình chỉ thuộc loại bình thường thì cho dù là đứa trẻ được sinh ra từ trong gia đình cấp bậc tỉnh bộ thì đều dễ nói. Nhưng mà, cố tình cả hai nhà đều xuất sắc như vậy. Cái này quả thật khiến cho người ta đau đầu rồi. Mà với luật pháp trong nước thì tuyệt đối không cho phép chuyện một chồng hai vợ diễn ra được.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười khổ nói:

- Chuyện hôn nhân, chính em cũng không biết làm sao bây giờ. Hiện tại, cũng chỉ có thể là đi từng bước xem từng bước. Còn về chuyện tính toán tương lai, anh ca, em nhưng thật ra có một truyện cười như thế này.

- Hả? Nếu truyện cười thú vị chút thì nói nghe thử xem nào.

Lúc này Nhiếp Gia Lương cũng cười nhạt nói theo.

Truyện cười này, vẫn là do Nhiếp Chấn Bang vô tình đọc được trong tin nhắn di động trước khi sống lại, kể về sự khác nhau giữa hộ chiếu của Hoa Hạ và hộ chiếu của Mỹ.

Trên hộ chiếu của Hoa Hạ viết chính là: Hãy tuân thủ một cách nghiêm chỉnh pháp luật của địa phương, đồng thời tôn trọng phong tục tập quán của bản địa. Còn trên hộ chiếu của nước Mỹ viết chính là: Bất kể bạn đang ở nơi nào, chính phủ Mỹ và quân đội nước Mỹ đều sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của bạn.

Chuyện hộ chiếu, Nhiếp Gia Lương cũng là rất rõ ràng. Cái này chẳng qua cũng chỉ là để lừa gạt một chút những người dân kia mà thôi. Tối thiểu, trên hộ chiếu của Hoa Hạ mình cũng không phải là viết như vậy. Trên hộ chiếu chính thức viết chính là, Bộ ngoại giao nước cộng hòa nhân dân Hoa Hạ kính xin các cơ quan quân sự, chính trị của các quốc gia giúp đỡ cho việc di chuyển được tiện lợi và có sự hiệp trợ thiết yếu đối với công dân nắm giữ hộ chiếu này.

Nhiếp Gia Lương lập tức cũng cười nói:

- Đây không phải là nói vô nghĩa sao? Hộ chiếu của nước Mỹ cũng không phải là anh chưa thấy qua. Phía trên căn bản cũng không có kiêu ngạo như vậy đi. Rõ ràng chỉ là Bộ nội vụ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đề nghị những người có liên quan hãy cung cấp cho công dân nước Mỹ có được sự thông hành thuận lời và cũng cấp sự trợ giúp và bảo hộ hợp pháp lúc cần thiết. Từ khi nào mà nước Mỹ lại có hành động cuồng vọng như vậy rồi hả?

Tuy nhiên, ngay lập tức, Nhiếp Gia Lương liền kinh ngạc nói:

- Lão Tam, suy nghĩ này của cậu đúng là rất lớn đấy.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trở nên nghiêm túc, trên mặt mang theo một loại thản nhiên cùng tự tin, trầm giọng nói:

- Anh ca, nếu như trong lúc sinh thời, tôi nêu như có cơ hội mà nói, có lẽ, tôi sẽ để cho trên mỗi một tấm hộ chiếu của Hoa Hạ chúng ta, thực sự sẽ xuất hiện một câu nói như vậy, Chính phủ Hoa Hạ vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của bạn.
Chương 204: Đê Nghi Trong Hôi Nghi Thương Uy

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, mặc dù là dùng hình thức vui đùa nói ra, nhưng, Nhiếp Gia Lương cũng rất rõ ràng. Lấy tính cách của lão Tam nhà mình, đây tuyệt đối không phải chỉ la lời nói suông không mà thôi. Mà đây là loại ý tưởng chân chính từ tận đáy lòng.

Hai anh em lại trao đổi thêm một hồi, Nhiếp Gia Lương cũng đứng lên, cười nói:

- Lão Tam, thời gian cũng không còn sớm, cậu cũng đi về nghỉ ngơi đi. Ngày mai cậu cũng không cần phải đi tiễn. Côn Tử đưa anh lên máy bay là được rồi. Chuyện hôn nhân, chính cậu tốt nhất là tránh né một chút. Anh phỏng chừng, đợi đến khi mừng năm mới, cậu vừa về thủ đô, chắc chắn là sẽ có chuyện đấy. Tốt nhất là trước đó chính cậu hãy chuẩn bị cho tốt.

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cũng đã ngồi vào trong phòng làm việc của chính mình, thu thập một chút đồ này nọ, sau đó Nhiếp Chấn Bang lại đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng. Dịch Quân đi theo đằng sau, cầm cốc nước và quyên sô ghi chep của Nhiếp Chấn Bang. Đây là nhiệm vụ tất yếu của một thư ký.

Buổi sáng 8: 30, trong phòng họp nhỏ của Huyện ủy, đây là một buổi hội nghị thường vụ được cố ý mở ra sau trận động đất. Trên thực tế thì đây cũng là một buổi hội nghị thường vụ theo thông lệ mỗi lần, thời gian chẳng qua là vừa lúc trùng với nhau.

Căn phòng họp nhỏ này nằm ngay bên cạnh văn phòng của Trương Sở Bân, sát về phía Nam. Lúc này đúng là ngày hè, có một cơn gió Nam thổi vào bên trong.

Lúc Nhiếp Chấn Bang đi tới phòng họp, toàn bộ ủy viên thường vụ Huyện ủy ngoại trừ Trương Sở Bân ra cũng đều đã ngồi ở trong này rồi.

Thuần một màu trắng áo sơ mi ngắn tay cùng với quần tây màu tối, cách ăn mặc này đã trở thành một loại tục lệ của các cán bộ cơ quan. Dường như, chỉ có như vậy, mới có thể thể hiện ra được cái gọi là trầm ổn cùng với trang trọng của cán bộ. Nhiếp Chấn Bang ngược lại là một chiếc quần bò màu tôi, trên người thì mặc môt chiếc áo Mongtagut bằng sợi bông. Đây là những thứ mà Đổng Uyển đã cố ý mang về từ bên Hongkong. Giờ phút này, ở trong một đám cán bộ ủy viên thường vụ, có vẻ có chút cảm giác hạc giữa bầy gà.

Nhiếp Chấn Bang mới vừa ngồi xuống, Trương Sở Bân liền bước vào phòng họp, đây cũng là một loại lệ thường của hội nghị thường vụ. Trên cơ bản, các ủy viên thường vụ khác đều đã tới đầu tiên, sau đó là Phó bí thư chuyên trách Huyện ủy, Chủ tịch huyện, người cuối cùng bước vào phòng, chắc chắn là Bí thư Huyện ủy. Nếu như trong hội nghị Thường ủy mà xuất hiện trường hợp Bí thư Huyện ủy vào cửa trước, Chủ tịch huyện vào sau thì căn bản không cần phải hỏi nhiều cái gì, tuyệt đối là có mâu thuẫn.

Vừa vào cửa, trên mặt Trương Sở Bân liền mang theo tươi cười, gật đầu chào hỏi với tất cả mọi người một chút. Sau khi ngồi xuống, Trương Sở Bân liền chậm rãi mở miệng nói:

- Các đồng chí, trước khi hội nghị bắt đầu, tôi muốn nghe thông báo trước về tình hình của trận động đất lần này ở huyện Lê.

Nói xong, Trương Sở Bân mở sổ ghi chép ra, nói tiếp:

- Căn cứ vào số liệu của phòng địa chấn huyện Lê, lần động đất này, xảy ra ở gần xã Cách Mộc, cấp độ trận động đất là 6.3 độ richte, cường độ mạnh. Động đất đã gây ra ảnh hưởng rất lớn cho cuộc sống sinh hoạt bình thường của cả huyện. Trong toàn huyện, tổng cộng có 36 căn nhà, một ngôi trường bị sập. Số người tử vong là 9 người, có hơn 200 người bị thương. Tổn thất kinh tế, tài sản ước chừng khoảng hơn 420 nghìn. Dù sao cũng phải nói, lần này động đất, cũng đã tạo ra một tổn thất rất là lớn đối với huyện Lê. Lãnh đạo Thành ủy cùng với Đảng ủy thành phố rất quan tâm tới chuyện này. Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh sẽ tự mình tới huyện Lê để chỉ huy việc phòng chống động đất cùng với công tác cứu trợ. Cán bộ của toàn huyện, cần phải đồng tâm hiệp lực nhất trí môt lòng, phân công nhau tới các xã, thị trấn. Chủ tịch Nhiếp cũng đã tự mình đi tới xã Cách Mộc. Hành động này, đã được bí thư Lưu tán dương rất mạnh. Sau trận động đất này, cán bộ toàn huyện, phải đặt hết tinh lực vào việc kiến thiết và phát triển kinh tế đi lên.

Trương Sở Bân tổng kết rất ngắn gọn, điều này cũng thể hiện tâm tình cụ thể hiện giờ của cán bộ huyện Lê. Bên cạnh, không ít ủy viên thường vụ cũng đều gật đầu tán thành. Với cường độ động đất lần này, cả bộ máy huyện ủy đều xuất động toàn bộ, có thể nói là đã giảm thiểu mức độ tổn thất xuống mức thấp nhất. Sau khi trận động đất phát sinh được khoảng hơn hai giờ đồng hồ thì thị trấn liền khôi phục được công việc cùng với các hoạt động sinh hoạt thường ngày. Với cái hiệu suất đo, có thể nói là lần đầu tiên huyện Lê có được trong lịch sử.

Nhưng, cũng chính là như vậy, bộ máy Huyện ủy huyện Lê, cũng đã nhận được sự khen ngợi nhất trí của dân chúng. Cái gọi là ngàn dặm làm quan, chỉ vì cầu tài. Nhưng cũng có đôi khi, không chỉ là cầu tài, mà cai danh quan thanh liêm đối với bất kỳ một cán bộ nào mà nói, không có ai là không thích cả.

Có thể ở trong tình huống không xung đột tới lợi ích của bất ky bên nào, mà đều được một cái thanh danh thật tốt, loại chuyện này, mỗi người đều thích.

Lúc này, Trương Sở Bân mở miệng nói tiếp:

- Các đồng chí, làm tổng kết xong, sau đó, thảo luận tiếp một vấn đề. Sau khi động đất xảy ra, bên phía chủ tịch Nhiếp đã can đảm đưa ra một đề nghị đối với Bí thư Thành ủy Lưu. Xét theo tình hình thực tế của xã Cách Mộc, chủ tịch Nhiếp có ý định, di dời toàn bộ xã Cách Mộc ra ngoài, bố trí ở khu kinh tế mới của xã Thắng Lơi. Bộ máy đảng ủy xã Cách Mộc cùng với các đơn vị cấp dưới đều hủy bỏ, sát nhập vào các ban ngành khác ở huyện. Nhân viên sẽ có bố trí khác. Bí thư Lưu cũng đã sơ bộ đồng ý với đề xuất này. Tất cả mọi người hãy phát biểu cái nhìn của mình thoải mái, có cái chỗ nào cần bổ sung thì cũng có thể đề xuất.

Trương Sở Bân nói như vậy, cũng chính là một loại học vấn. Phương án di dân, vốn dĩ là cần phải thảo luận, nhưng, Trương Sở Bân lại là nhắc tới ý tứ của Bí thư Lưu nữa vào. Bí thư Lưu của Thành ủy, đó là ai, Thành ủy Bá Châu, cũng chỉ có một vị Bí thư họ Lưu, đó chính là Lưu Văn Thanh, ngay cả nhân vật đứng đầu Thành ủy đều đã đồng ý rồi, cái hội nghị thường vụ huyện Lê của anh còn có người phản đối, vậy đấy cũng không phải là đối đầu với Nhiếp Chấn Bang đơn giản như vậy, Lưu Văn Thanh mà nổi giận lên, đó cũng không phải chỉ là trò đùa mà thôi.

- Ừm, về chuyện di dời, tôi cũng muốn nói vài lời thế này.

Lúc này, Tạ Dật cũng mở miệng, đây là lần đầu tiên Tạ Dật chủ động lên tiếng trong hội nghị Thường ủy, từ sau khi ông chính thức đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lê, Phó bí thư chuyên trách của huyện ủy.

Lần này nếu đổi là trước kia, bình thường Tạ Dật đều là lấy lý do mình mới vừa tới, còn chưa quen thuộc với tình hình của huyện Lê, để tránh né vấn đề. Lúc này đây thật không ngờ là ông ta lại chủ động lên tiếng, cũng vì vậy liền dẫn tới việc ủy viên thường vụ ở xung quanh đều ngừng lại.

Giờ phút này Tạ Dật bỏ đi rồi cái vẻ mặt không hề bận tâm tới chuyện gì, chỉnh lý lại suy nghĩ của mình một chút, lập tức nói:

- Trước kia, suy nghĩ của chúng ta, nhất là đối với những xã, thị trấn nghèo khó như xã Cách Mộc này vây, đều chỉ là suy tính xem làm thế nào để giúp đỡ họ thoát nghèo mà giàu có lên. Nhưng, chúng ta đều không để ý đến hoàn cảnh tài nguyên cũng như nét đặc sắc của địa phương, cưỡng chế nó vao một khuôn khổ, chỉ vì cái trước mắt, đi vòng vo quá nhiều đường, hao tài tốn của, mà kết quả, tiền vừa mất mà dân chúng thì có một bụng ý kiến. Lúc này đây, đề nghị của chủ tịch Nhiếp cũng đã khai phá ra một con đường mới. Tình hình của xã Cách Mộc, tôi cũng biết một chút, cách huyện trấn mấy km, toàn bộ xã có 2357 nhân khẩu, tổng cộng là 513 hộ, trong đó, còn bao gồm cả cán bộ trong biên chế nữa. Nếu trừ đi những cái này thì phải loại bỏ bớt 46 hộ, nói cách khác, số hộ thực sự cần bố trí chỉ mới có 467 hộ mà thôi. Dựa theo tính toán mỗi hộ cần chi ra 20 nghìn cho việc xây dựng nhà ở thì tổng cộng số tiền cần phải bỏ ra là khoảng 10 triệu. Nhưng, điều này đồng thời cũng giúp cho việc gia tăng nhân khẩu cho thị trấn của huyện Lê, từ đó cống hiến rất lớn cho tương lai phát triển sau này của khu kinh tế mới huyện Lê, từ lực lượng lao động cho đến việc xúc tiến phát triển đều có sự trợ giúp rất lớn. Mười triệu, có thể làm một lần, mà khỏe suốt đời. Tôi cảm thấy thật sự là rất đáng giá. Tôi đồng ý với phương án này.

Lúc này, chuyện đã rất rõ ràng, Bí thư Lưu của Thành ủy cũng đã đồng ý, tự nhiên là sẽ không có ai mù quáng tới nỗi còn chạy ra phản đối nữa.

Đợi sau khi Tạ Dật nói xong, các ủy viên thường vụ khác cũng đều theo nhau bày tỏ thái độ, không ngoài dự đoan, trên cơ bản đều là tiếng đồng ý. Cuối cùng, toàn bộ phương án được thông qua bằng hình thức bỏ phiếu kín. Quy trình công việc di dời dân cư của xã Cách Mộc cũng chính thức chuẩn bị khởi động.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang nhìn Trương Sở Bân ngồi bên cạnh liếc mắt một cái, sau đó cũng mở miệng nói:

- Chuyện di dời rút lui khỏi xã cũng là một công trình lớn. Việc bối trí di dời, không đơn giản chỉ có vấn đề về nhà ở, đất đai. Những vấn đề như sự thay đổi hoàn cảnh sống mới, học tập, công việc, những vấn đề này cũng cần phải có giải pháp đầy đủ. Hơn nữa, trong viêc nghê nghiêp cũng cần được đào tạo, giúp những người này có thể có được một nghề nào đó tinh thông. Đây cũng là cần phải có thời gian. Tôi đề nghị, Huyện ủy làm người dẫn đầu, tạo thành một tổ lãnh đạo công tác di dời của xã Cách Mộc. Bí thư Trương tự mình đảm nhiệm vị trí tổ trưởng, bộ máy Huyện ủy lại điều động thêm các cán bộ tài giỏi, chuyên môn phụ trách công tác di dời lần này.

Tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang mới vừa dưt, Trương Sở Bân cũng ngây ngẩn cả người. Đưa công tác di dời chủ động đặt vào trong tay chính mình, đây cũng là việc mà Trương Sở Bân căn bản là chưa từng nghĩ đến quá bao giờ. Cái đề nghị này, lúc ban đầu là do Nhiếp Chấn Bang nói ra, theo lý mà nói, Nhiếp Chấn Bang hẳn là nên tự mình đảm nhiệm mới đúng. Từ sau chuyện khu kinh tế mới, Trương Sở Bân liền đã không có suy nghĩ gì nữa rồi. Thật không ngờ là, lần này cũng là đột nhiên có niềm vui ngoài ý muốn.

Không đợi Trương Sở Bân nói chuyện, bên cạnh, Tiết Đại Minh ngay lập tức mở miệng đáp lời:

- Tôi cũng đồng ý với đề nghị của Chủ tịch Nhiếp. Tôi cũng đề nghị để cho Trưởng ban tổ chức Tạ đảm nhiểm vị trí Phó tổ trưởng. Lần này xã Cách Mộc phải hủy bộ bộ máy hiện tại, những nhân viên thừa ra cần phải có sự bố trí, phân công khác phù hợp. Trưởng ban Tạ nếu như đảm nhiệm Phó tổ trưởng thì có thể phối hợp tốt hơn nữa, đồng thời làm công tác tư tưởng cho các cán bộ của xã Cách Mộc.

Đối với cái kiểu tính cách này của Tiết Đại Minh, Nhiếp Chấn Bang đã sớm nhìn ra, cũng sờ thấu rồi. Tiết Đại Minh có ý kiến rất lớn đối với mình, có lẽ, việc Trương Sở Bân đoat công lao lần trước cũng là do Tiết Đại Minh kích động đấy. Điều này cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất là căm tức. Tuy nhiên, bề ngoài Tiết Đại Minh thật ra cũng làm rất khá. Một tên tôm tép nhãi nhép như vậy, Nhiếp Chấn Bang mới lười để ý tới. Hơn nữa, công tác di dân lần này, Nhiếp Chấn bang vốn chính là nghĩ để cho Trương Sở Bân đi làm, tự nhiên là sẽ không có ý kiến gì.

Tùy theo, Nhiếp Chấn Bang lại nói tiếp một lần nữa:

- Bí thư Trương, các vị đồng chí, tôi ở đây, nhưng thật ra còn có một cái đề nghị nữa, muốn thảo luận một chút.

Những lời này, cũng lại khiến cho Trương Sở Bân ngây người thêm lần nữa. Hội nghị thường vụ lần này, trong đề tài thảo luận cũng chỉ có vấn đề này mà thôi. Lúc này Nhiếp Chấn bang lại muốn nói tiếp, chắc chắn là trước đó chưa thông qua ý kiến của mình rồi.

Tuy rằng trong lòng Trương Sở Bân cảm thấy rất căm tức, nhưng ở mặt ngoài, Trương Sở Bân vẫn là cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, có đề nghị gì có thể nói đi. Để cho các ủy viên thường vụ khác cùng tham khảo một chút.

Những lời này, Trương Sở Bân nói được rất là linh hoạt. Nghe vào tai thì dường như là đề nghị này, Nhiếp Chấn Bang nói cũng giống với của ông, như vậy vừa bảo vệ được mặt mũi, mà cũng sẽ không đắc tội với người khác. Lúc này Nhiếp Chấn bang cũng có chút bừng tỉnh ngộ ra. Chính mình thật đúng là quên mất Trương Sở Bân. Trước đó cũng không có đàm qua chuyện này, điều này cũng sẽ tạo cho Trương Sở Bân một cảm giác quá mức mạnh mẽ, cứng rắn. Nhiếp Chấn Bang lập tức liền nhìn Trương Sở Bân xin lỗi một cái, nói:

- Bí thư Trương, các đồng chí. Lần này động đất, chuyện trường tiểu học của xã Cách Mộc bị phá hủy cũng đã cho tôi một bài học rất sâu sắc. Năm đó, thủ trưởng Nam đề xuất kế hoạch trăm năm, lấy giáo dục làm gốc. Suy nghĩ này là rất chính xác. Tục ngữ nói, dù nghèo cũng không thể để cho giáo dục nghèo, dù khổ cũng không thể để trẻ em khổ. Hiện giờ, quốc nội cũng bắt đầu chương trình Hy vọng. Huyện Lê chúng ta, cũng có thể tự mình hành động, không thể chờ người khác được. Tôi thấy, chúng ta hoàn toàn có thể lấy lần động đất này làm cơ hội, tiến hành điều tra nghiên cứu đối với các trường học nhỏ trong toàn huyện, hoàn toàn loại bỏ các nguy cơ tai học ngầm, cái nào nên dỡ bỏ thì dỡ bỏ rồi xây dựng lại, cái nào nên sửa chữa thì sửa chữa lại, nhất định phải tạo ra một môi trường học tập an toàn, ổn định cho tất cả trẻ em trong huyện ta.
Chương 205: Khang Khai Quyên Tiên

Cải tạo trường học của toàn huyện?

Trương Sở Bân hoàn toàn ngây người, những ủy viên thường vụ khác cũng ngây ngẩn. Đề nghị này của Nhiếp Chấn Bang, khiến cho tất cả các ủy viên thường vụ đều có chút ngoài ý muốn.

Ơ bên trong hệ thống chính trị Đảng ủy, sự nghiệp giáo dục, thật sự là một vấn đề dễ dàng bị coi nhẹ. Trừ phi là địa khu cực kỳ giàu có, trình độ phát triển kinh tế tương đối cao, nguồn tài chính sung túc thì bộ máy chính quyền của địa phương đó mới có thể tăng thêm một phần tài chính đầu tư vào giáo dục.

Nhưng, đối với địa khu Tây Bắc, đối với huyện Lê thì lại không phải là một nơi như vậy. Đến bộ máy chinh quyền còn vượt qua mỗi ngày đều rât kho khăn, làm sao còn có rảnh rỗi như vậy để đi quan tâm mấy cái việc này.

Trên cơ bản, ngoại trừ mấy trường học cơ sở trong nội thành có được một nguồn tài chính đầu tư nhất định ra, các trường trung, tiểu học cấp phía dưới của các xã, thị trấn trên cơ bản đều là trải qua từng ngày kham khổ. Chủ nhiệm ủy ban giáo dục của Huyện khi nhìn thấy tận mắt tình trạng trường học của các xã phía dưới lại càng thêm sợ hãi. Thứ nhất là không có chuyện gì tốt đẹp cả, thứ hai chính là tiền lương. Hay nói cách khác chính là cần có tài chính. Tóm lại, đều là liên quan tới tiền bạc.

Nhìn tất cả mọi người đều mang một vẻ mặt kinh ngạc, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền cười nói:

- Các đồng chí, lần này, sau chuyện trường tiểu học của xã Cách Mộc bị phá hủy, có một ông chủ xuất thân từ xã Cách Mộc đã để lại cho tôi một cảm xúc rất sâu sắc. Ở xã Cách Mộc, vị ông chủ Chu này, ngay tại chỗ liền nguyện ý quyên tặng một triệu ra để dùng cho việc kiến thiết trường học. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi lại đề xuất cái đề nghị này ra. Về sau, theo sự phát triển của xã hội, hình thái xã hội tiên tiến sẽ càng ngày càng coi trọng vấn đề văn hóa, vấn đề giáo dục. Lúc này, đã đến lúc chúng ta phải coi trọng giáo dục. Một người chỉ có trình độ văn hóa bậc tiểu học nhưng lại tự nguyện bỏ ra một triệu để trợ giúp kiến thiết giáo dục. Tôi thấy, có thể lợi dụng cơ hội này hay không để triển khai một hoạt động trong toàn huyện, kêu gọi toàn huyện cùng hành động, góp một viên gạch để kiến thiết giáo dục.

Đối với chuyện Chu Lạp Phong muốn quyên góp tiền, cả bộ máy huyện ủy, ngoại trừ Nhiếp Chấn Bang ra thì gần như không có ai biết cả. Một triệu đấy. Toàn bộ huyện Lê, cũng mới chỉ có tám xã, thị trấn. Mà trong này, còn bao gồm cả thị trấn Thành Quan và xã Cách Mộc. Hiện giờ, xã Cách Mộc chuẩn bị hủy bỏ, trường tiểu học của thị trấn Thành Quan thì nằm ngày trong thị trấn, và cũng mới xây dựng mới chưa tới ba năm. Dựa theo tính toán cứ một trăm nghìn người thì có một trường tiểu học thì có thể xây dựng khoảng mười trường tiểu học. Nếu phân phối xuống 6 xã, thị trấn thì có thể xây dựng 6 trường tiểu học, khoản tiền khác còn có thể sử dụng vào mục đích tu sửa, giữ gìn trường. Hiện giờ nếu phát động cả huyện thì các đơn vị doanh nghiệp ở huyện Lê còn có thể quyên góp thêm được một ít. Nói như vậy, giáo dục của toàn bộ huyện Lê được cải thiện là hoàn toàn nằm trong tầm tay. Đây chính là một công trình thực sự thu hút được tấm lòng của người dân.

Một chuyện như vậy vừa không cần phải động tay lại có thể có được sự khen ngợi, ai cũng tự nguyện đi làm cũng sẽ không có ai phản đối. Mà hội nghị thường vụ, cũng không phải cái gì cần phải giữ bí mật, trên cơ bản, không đến nửa ngày, cán bộ cả huyện thành đều lan truyền rộng rãi. Truyền ra ngoài, vị lãnh đạo nào đầu phiếu chống cho việc xây dựng, cải thiện cơ sở giáo dục, phương tiện kiến thiết, vị lãnh đạo đó liền không còn chút mặt mũi nào nữa cả.

Mà lúc này Trương Sở Bân cũng mở miệng nói:

- Đề nghị này của chủ tịch Nhiếp rất là tốt. Tôi thấy hoàn toàn có thể lấy chuyện ông chủ Chu quyên góp lần này làm cơ hội để tiến hành một hoạt động quyên góp cho giáo dục trong toàn huyện, nên làm một bữa tiệc tối. Trưởng ban Tiết, cậu quản lý công tác tuyên truyền đi dầu. Chuyện tiếc tối, liền giao cho cậu chuẩn bị đi.

Nói thật lòng thì, Tiết Đại Minh người này, ngoại trừ sự ích kỷ có chút nặng ra, ngày bình thường thì trừ bỏ việc thích dùng mấy trò khôn vặt, còn trong công tác vẫn là có năng lực.

Dù sao cũng là cán bộ đã làm việc nhiều năm trong lĩnh vực tuyên truyền, đối với công tác tuyên truyền, ông ta rất có tâm đắc. Rất nhanh chóng, dưới sự vận động của Tiết Đại Minh, toàn bộ huyện Lê cũng bắt đầu hành động. Trên đường cái, có không ít nơi đã phủ kín băng rôn hoặc là áp phích đo thẫm.

Cái gì mà kế hoạch trăm năm lấy giáo dục làm gốc, cái gì mà cải thiện điều kiện giáo dục của toàn huyện, cho trẻ em có một không gian để lớn lên, cái gì mà đào tạo quan niệm giáo dục, cải thiện môi trường học tập ở nông thôn. Rất nhiều những tuyên truyền có nội dung như vậy được treo dán khắp nơi. Mà nguyên một bộ, được treo ở hai bên đường phố, lối vào Huyển ủy cùng Đảng ủy. Ban Tuyên giáo đứng ra tổ chức, Phòng giáo dục huyện, Chi Đoàn huyện cũng tham gia tuyên truyền. Một triển lãm cũng đã được khai mạc, không ít lời bình phối hợp với không ít những hình ảnh chân thật, trường học bằng đất, gạch thấp bé ở nông thôn, giáo viên thì tối tăm, một vài học sinh mang theo một ánh mắt mờ mịt.

Lập tức trong huyện nổi lên một đợt chấn động không nhỏ.

Cùng lúc đó, qua sự liên hệ của Tiết Đại Minh, một buổi tiệc tối có nội dung trợ giúp việc học tập, giảng dạy cũng chính thức được bắt đầu ở rạp hát của huyện Lê mười lăm ngày sau.

Tòa nhà Huyện ủy, trong văn phòng của Trương Sở Bân.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đang ngồi ở trên ghế sô pha, ở bên cạnh, ủy viên thường vụ huyện ủy, Trương ban tuyên giáo Tiết Đại Minh có hơi sửng sốt. Hiện giờ, quan hệ giữa Bí thư Trương và chủ tịch Nhiếp rất là khác biêt. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cũng có mặt ở đây, trong lòng Tiết Đại Minh trầm tư dần lên. Loại chi tiết này, Tiết Đại Minh rất là để ý. Cái này có thể khiến cho Tiết Đại Minh nhìn thấy được rất nhiều tình hình khác biệt. Từ mỗi chi tiết đi nghiên cứu vấn đề ra được cũng giúp cho Tiết Đại Minh có thể bất cứ lúc nào điều chỉnh lại phương án cùng sách lược của mình.

- Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, đây là kế hoạch bố tri tiết mục của buổi tiệc tối về việc trợ giúp học tập lần này. Dựa theo ý tưởng của tổ kế hoạch chúng tôi, cả buổi tiệc trên cơ bản đi theo sự đơn gian, thuần túy làm cơ sở. Ngoại trừ mấy diễn viên nổi danh mời từ đoàn kịch và đoàn ca múa ở trong thành phố ra, những tiết mục khác, toàn bộ đều là do đoàn ca múa huyện và các giáo viên, học sinh từ các trường học trong huyện biểu diễn. Trong phần sau của buổi tiệc, chính là phần trọng điểm của buổi, nghi thức quyên góp giúp đỡ cho giáo dục. Đại khái thì ý tưởng chính là như vậy. Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, mời hai vị lãnh đạo chỉ dẫn ra chỗ nào chưa được.

Tư thái của Tiết Đại Minh có vẻ rất là cung kính.

Nhìn Tiết Đại Minh ở bên cạnh chỉ ngồi nửa cái mông ở trên sô pha, Nhiếp Chấn Bang liền cảm thấy có vẻ buồn cười. Loại thói quen này, cụ thể thì từ bao giờ bắt đầu, đã là không thể nào kiểm nghiệm được rồi. Tuy nhiên, dường như ở trong quan trường, cái này đã trở thành một loại thái độ thường dùng của cấp dưới khi gặp cấp trên thể hiện ra rồi. Giống như, chỉ có như vậy mới có thể thể hiện ra được sự tôn trọng của cấp dưới với cấp trên của mình vậy.

Nói thật, cá nhân Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý tới mấy cái lễ tiết bề ngoài, tôn trọng là ở trong lòng, mà không phải là biểu hiện mặt ngoài mà thôi.

Giờ phút này, Trương Sở Bân co vẻ rất cẩn thận, sau khi nhìn bảng tiết mục xong liền ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh nói:

- Chủ tịch Nhiếp, cậu có ý kiến gì không?

Đối với cách gọi Nhiếp Chấn Bang, đây không chỉ là nỗi phiền não của mình Trương Sở Bân mà là cán bộ của toàn huyện đều cảm thấy như vậy. Nếu thật sự là cao hơn một cái cấp bậc giống như Lưu Văn Thanh hay là các lãnh đạo Thành ủy thì thân thiết gọi một tiếng tiểu Nhiếp cũng được rồi. Nhưng, dù sao cũng là cùng cấp, nếu như gọi là tiểu Nhiếp thì khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta cảm thấy được sự lỗ mãng, không quá coi trọng. Nhưng nếu gọi là lão Nhiếp thì cũng lại không thỏa đáng. Cho nên, ở bên trong huyện Lê, khi xưng hô Nhiếp Chấn Bang, bình thường đều là trực tiếp dùng chức vụ để gọi, Chủ tịch huyện hoặc là Chủ tịch Nhiếp.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trầm ngâm một hồi rồi mới nói:

- Đại khái thì các tiết mục mà Trưởng ban Tiết bố trí là rất khá. Chủ đề chính của chúng ta là giúp đỡ giáo dục, nếu như mời ngôi sao nổi tiếng gì đó quá mức, chi phí không ít không nói, đồng thời cũng làm mất đi ý nghĩa của buổi tiệc. Như vậy, lựa chọn sử dụng hai đoàn ca múa cấp huyện làm tiêu điểm, các trường học trong toàn huyện làm phụ trợ, để cho các học sinh trình bày các tiết mục đặc sắc nhất, ý tưởng này rất tốt. Tôi không có ý kiến gì. Tuy nhiên, ở trong buổi quyên góp, cá nhân tôi có một ý kiến là, có nên suy xét tới việc có nên đặt nghi thức quyên góp xen giữa vào các tiết mục biểu diễn trong bữa tiệc hay không. Ví dụ như, tiền quyên góp của các cơ quan trong Huyện ủy và Đảng ủy đặt cùng một nơi, các cơ quan trực thuộc huyện đặt một nơi, các đơn vị hệ thống đặt một nơi, cuối cùng là các doanh nghiệp tổ chức, cá nhân đặt một nơi, không tập trung vào cùng một thời điểm. Làm như thế này, vừa thể hiện được chủ đề của buổi tiệc, đồng thời cũng sẽ không khiến cho người ta có cảm giác như la con buôn.

Trương Sở Bân lúc này cũng gật đầu nói:

- Ừ, không tồi. Mặt khác, tôi thấy, địa điểm buổi tiệc cũng đừng đặt ở trong rạp hát. Bố trí tới sân vận động của huyện Lê, theo hình thức ngoai trơi. Tính chất của buổi tiệc này là để công ích. Có thể tính tới chuyện, làm vài cái hòm quyên góp tiền đặt ở trong hiện trường buổi tiệc. Đây là một chuyện tốt vừa ich nước lại lợi dân, cũng là một sự kiện lớn để toàn dân tham gia.

Loại mô thức này, Nhiếp Chấn Bang cũng là học được từ các buổi tiệc quyên góp tiền lưu trữ trong trí nhớ có từ kiếp trước về tương lai. Lúc này, đề xuất này trở nên rất mới mẻ, độc đáo. Tiết Đại Minh hơi chút trầm tư, lập tức liền tìm ra được ưu điểm của cách sắp xếp như vậy. Giữa các tiết mục xen kẽ một vài hoạt động vào, vừa có thể thôi thúc không khí buổi tiệc lên hướng cao trào mà một mặt khác, cũng tránh khỏi trường hợp đến phần cuối của chương trình dễ dàng sinh ra sự tẻ nhạt.

Lập tức, Tiết Đại Minh cũng gật đầu nói:

- Chủ tịch Nhiếp, thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư. Đề nghị này của chủ tịch Nhiếp, tôi lập tức đi an bài một chút ngay.

Tám giờ tối ngày 30/7

Vào thời điểm này, ở sân vận động của huyện Lê bên này, sớm đã người đến người đi tấp nập rồi. Chẳng những là bên trong sân vận động đã ngồi kín người xem, mà ở phía bên ngoài sân vận động, trên tường vây, trên cây, cũng đã chật ních dân chúng từ khắp nơi trong toàn huyện chạy tới.

Buổi tiệc được khai mạc sau màn hợp xướng bài Ca xướng tổ quốc đầu tiên. Biểu diễn chính là dàn đồng ca của các cán bộ đã về hưu trong ban cán bộ lão thành. Mà trong lúc biểu diễn, các cán bộ lão thành cũng đều đã bộc phát toàn bộ tình cảm mãnh liệt của mình ra.

Bộ máy Huyện ủy mới của huyện Lê, khiến cho nhóm cán bộ lão thành này rất hài lòng. Những người này, gần như đều là những người cả đời đã công tác ở huyện Lê này. Việc phát triển huyện Lê, kiến thiết huyện Lê, bọn họ không có làm được lên, nhưng, phần tấm lòng kia vẫn còn có. Mà hiện giờ, huyện Lê phát triển, thay đổi theo từng ngày, bộ máy của huyện Lê, tự nhiên là dành được sự tán thành của cán bộ lão thành.

Sau màn hợp xướng mở màn, người dẫn chương trình đi lên sân khấu, giọng điệu truyền cảm, cuốn hút nói:

- Trận động đất ở huyện Lê, sự sụp đổ của trường tiểu học xã Cách Mộc, đã đánh tỉnh toàn bộ huyện Lê chúng ta. Lãnh đạo của Huyện ủy, Đảng ủy đều tập trung cao độ vào vấn đề này. Kham khổ tới đâu cũng không thể để đứa nhỏ khổ, nghèo khó tới đâu, cũng không thể để cho giáo dục nghèo. Dưới sự dẫn dắt của Bí thư Trương và Chủ tịch Nhiếp, toàn thể cán bộ cơ quan Huyện ủy và Đảng ủy đã quyên góp trong đợt này được tổng cộng 56 ngàn, 700 nguyên. Khoản tiền quyên góp này, sẽ được dùng toàn bộ cho việc duy tu và xây dựng trường học cho toàn huyện, và dùng cho việc cứu trợ các học sinh nghèo, học sinh thất học trong toàn huyện.

Buổi tiệc kéo dài tới giữa chừng, sau khi một học sinh cấp 3 năm một của trường trung học đã biểu diễn một điệu múa dân tộc Bài ca vươn lên của người nông nô, người dẫn chương trình lại bước lên sân khấu, trong giọng nói dạt dào cảm xúc mãnh liệt:

- Lần quyên góp này, đã nhận được sự chú ý rất lớn của mọi tầng lớp trong xã hội, một vị doanh nhân nổi tiếng đã đi ra từ huyện của chúng ta, Chủ tịch hội đồng quản trị công ty xây dựng Chu thị của thành phố Nam Hải, tỉnh Việt Đông, Tổng giám đốc của khách sạn cao cấp bậc nhất thành phố Bá Châu, ông Chu Lạp Phong. Sau khi ông nhận được tin tức về vụ động đất liền cố ý từ Bá Châu chạy về huyện Lê, sau đây, xin được kính mời ông Chu Lạp Phong lên sân khấu.
Chương 206: Tâm Y Cua Lao Chu Tich Xa Ho Ma

Mà lúc này, Chu Lạp Phong lại có hơi chút ngượng ngùng. Chính mình cũng chỉ là một tên lăn lộn nhỏ nhoi mà thôi. Đây chính là định vị mà Chu Lạp Phong vẫn luôn tự đánh giá vê chính mình, cho dù là kéo được vài công trình ở Việt Đông, kinh doanh lời lãi được ít tiền rồi, Chu Lạp Phong vẫn là cái ý nghĩ như vậy. Chính mình, chẳng qua cũng chỉ là một tên lưu manh biết giảng nghĩa khí mà thôi. Hiện giờ, về tới cố hương, không ngờ lại có thể cho chính mình một vinh dự lớn như vậy. Đây là việc mà Chu Lạp Phong chưa bao giờ nghĩ tới cả.

Đi lên sân khấu, giờ phút này, cô dẫn chương trình cũng đã bước tới chào đón, cô gái này là một sinh viên mới tốt nghiệp do đài truyền hình của huyện Lê mới được phân công tới. Dáng người cao gầy, làn da hơi trắng, một người dân tộc Duy Ngô Nhĩ điển hình. Bây giờ, có lẽ là muốn làm cho không khí sôi động hơn một chút, cho nên cô cũng cười nói:

- Chu tổng, lần quyên góp này, Chu tổng có thương lượng trước với phu nhân của ông sao? Một con số lớn như vậy, về nhà ông có thể bị mắng hay không vậy?

Chu Lạp Phong hơi sửng sốt, sau đó cũng biểu hiện ra được có chút ngại ngùng, sờ sờ đầu. Loại vẻ mặt này, có chút cực kỳ thú vị. Gã cười chê nói:

- Cái này, tôi còn chưa có bà xã, cho nên, hẳn là sẽ không tồn tại loại tình huống mà cô đã nói ra đó.

Những lời này, cũng làm cho cô dẫn chương trình có chút xấu hổ, sắc mặt có hơi chút hồng hồng. Người dân chương trình nam ở bên cạnh nhưng thật ra phản ứng cũng nhanh nhẹn, lập tức liền bước tới đón chào, nói:

- Chu tổng thật sự là tuổi trẻ tài cao. Có tiêu chuẩn gì sao? Ông cảm thấy tiểu Nhạc của chúng tôi như thế nào?

Tiểu Nhạc chính là tên của cô gái dẫn chương trình. Loại trường hợp này ngược lại cũng dần mờ ám lên. Dưới sân khấu, Trương Sở Bân nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười. Hiện giờ, quan niệm mở ra, sự đê phòng giữa nam nữ cũng không có nghiêm trọng giống như trước đây nữa. Lập tức, ông liền quay sang cười nói với Nhiếp Chấn Bang bên cạnh:

- Hai cô cậu thanh niên này, cũng trêu đùa cả ông chủ Chu rồi đấy.

Chu Lạp Phong là ai, đây chính là người đã vào Nam ra Bắc rồi. Loại trêu đùa này, đương nhiên là không gây khó khăn được gã. Lập tức, gã liền phủ nhận rồi nói:

- Đương nhiên là không có vấn đề, một sinh viên trí thức như vậy, đây chính là phúc phận mà Chu Lạp Phong tôi đã tu luyện tám đời mới có được.

Cậu dẫn chương trình lúc này cũng cười nói:

- Ông chủ Chu, quyên góp một triệu, khoản tiền này, có thể khiến cho ngài ở huyện Lê, hoàn toàn xem như một thủ phủ. Là lý do gì thúc đẩy ông nguyện ý quyên góp số tiền một triệu đó? Ông có thể nói ra được chăng?

Lúc này, Chu Lạp Phong cũng trở nên nghiêm túc, trầm ngâm một hồi xong, gã mới nói:

- Nhờ có chính sách tốt đẹp của Đảng, nếu như nói theo kiểu thô tục thì tôi cũng coi như là một trong số cái đám người giàu lên đầu tiên kia. Nhưng, nhiều năm thế này, vào Nam ra Bắc, tôi tự mình cũng đã thể nghiệm được rất nhiều cảm xúc. Hiện giờ, không còn là cái thời đại mà chỉ dựa vào cái loại này có sự liều lĩnh, có can đảm là có thể xài được nữa rồi. Bây giờ là thời đại cần có tri thức. Thế hệ này của chúng tôi, cũng đã không còn có hy vọng gì rồi. Nhưng, tôi hy vọng quê hương của chúng ta, bọn nhỏ có thể có được một môi trường học tập sáng sủa, rộng rãi, có thể có một ngôi trường ngồi học được thoải mái mà không cần lo lắng nó sẽ bị sụp xuống. Đây chính là ước nguyện ban đầu của tôi. Một triệu cũng không nhiều lắm, coi như là tôi tận một phần sức lực nhỏ bé đi.

Tiểu Nhạc lúc này cũng bị chấn động rồi. Thật không ngờ là, một ông chủ dáng vẻ giống như là lưu manh bình thường như vậy, lại có thể có được một cảm xúc ôm ấp cao thượng như vậy. Tựa hồ thật là có chút xuân tâm nhộn nhạo. Vì che dấu một chút sự xấu hổ của chính mình, cô liền mở miệng nói:

- Buổi tiệc lần này, Chu tổng quyên góp cá nhân một triệu nhân dân tệ, dùng cho việc đào tạo, xây dựng trường học trong toàn huyện. Chúng ta hãy cùng nhiệt liệt hoan nghênh sự khẳng khái này của ông chủ Chu. Sau đây, mời các vị tiếp tục thưởng thức tiết mục Chúng ta là thế hệ tiếp nối của chủ nghĩa cộng sản, đơn vị biểu diễn, trung tâm Nhật Học của thị trấn Thành Quan, huyện Lê.

Ngay sau đó, bên phía công ty Mẫn Nông, giám đốc hợp đồng do Lưu Côn mời tới đã đại diện cho công ty Mẫn Nông quyên góp một triệu nhân dân tệ, đồng thời lại khiến cho toàn trường rung động. Công ty Mẫn Nông, từ sau lần tiến hành nghi thức động thổ rất vang dội kia xong, dường như có vẻ đã an tĩnh lại. Nhưng, ba người này, ngay lập tức cũng đã chiếm được lòng dân chúng huyện Lê.

Không ít người ngồi ở trên tường, trên cây xem đều là chạy từ thâp lý bát hương (những nơi phụ cận) mà tới, không ít đều là các nông hộ có ký kết hợp tác với công ty Mẫn Nông. Lúc này, nghe tơi chuyện công ty Mẫn Nông quyên góp một triệu, không ít người đều rất đắc ý và tự hào nói:

- Công ty Mẫn Nông, thấy không, quyên góp một triệu đấy. Người ta có thể đối với chúng ta như vậy, lần này, chúng ta cũng phải làm cho thật tốt, không thể để cho người ta thua lỗ mới được.

Tiếp theo, xí nghiệp khai thác mỏ Long Hoa đồng dạng cũng quyên góp một triệu. Liên tục vài nơi quyên góp tiền như vậy, ngồi ở dưới, Trương Sở Bân đều có chút không thể ngờ tới được. Nhiều tiền quyên góp như vậy, đây là một điều mà Trương Sở Bân chưa bao giờ nghĩ tới. Dựa theo tình hình này cứ tiếp tục đi xuống, chỉ sợ, trường học trong toàn huyện cũng đều có thể thay đổi được rồi.

Ngay sau khi một tiết mục ca múa biểu diễn xong, người dẫn chương trình Tiểu Nhạc lại đi lên trên sân khấu. Lúc này, sắc mặt của Tiểu Nhạc cũng có chút khiếp sợ, giọng nói đều có chút kích động, nhìn mọi người, nói to lên:

- Các vị khán giả phía dưới, các bà con, ngay lúc vừa rồi, tổ tiếp nhận tiền quyên góp của chúng ta đã nhận được một khoản quyên góp. Một doanh nghiệp nổi tiếng cả nước, một doanh nghiệp tư nhân nằm trong top 10, doanh nghiệp đi đầu trong lĩnh vực siêu thị bán lẻ, Chủ tịch Dương An Bang của tập đoàn Ốc Gia, sau khi biết được chuyện của huyện Lê chúng ta, đã ủy thác Tổng giám đốc công ty TNHH siêu thị Ốc Gia ở huyện Lê, cô Lý Lệ Tuyết, đại diện cho tập đoàn Ốc Gia, quyên góp bốn triệu nhân dân tệ.

Vừa nghe đến chuyện này, Nhiếp Chấn Bang liền ngây ngẩn cả người. Cái gì mà Dương An Bang, với cái tính keo kiệt của lão Nhị, chính mình còn không rõ ràng lắm sao? Có thể rộng rãi đến nỗi quyên bốn triệu tới đây, căn bản là điều không tưởng. Siêu thị Ốc Gia, đều mở ra mọi nơi trên cả nước, nếu thực sự quyên như vậy, Dương An Bang ngay cả có rất nhiều thân gia thì cũng không đủ được. Đây chẳng qua là Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển lấy cái danh nghĩa để quyên góp cá nhân mà thôi.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng cười khổ một cái. Hai cái cô nang này, xem ra là quyết tâm muốn dùng tiền bạc để lập đầy thành tích cho mình rôi đây. Tuy nhiên, lần quyên góp này, Nhiếp Chấn Bang nhưng thật ra cảm thấy quyên được rất tốt. Chẳng những tốt mà thậm chí, hắn còn cảm thấy hơi ít.

Vừa lúc đó, bên cạnh, Chánh văn phòng Huyện ủy Khúc Phong cũng từ đằng sau bươc tới, đi đên trung gian Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang, cúi người nói:

- Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, cụ Mã ở xã Mộc Lý tới đây rồi. Ông cụ đang chống quải trượng mắng người đâu. Nói là Huyện ủy với Đảng ủy không để ý gì tới cán bộ về hưu. Ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không nói cho các ông biết.

Vừa nghe tới lời này của Khúc Phong, Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang đều cảm giác được có chút đau đầu. Làm sao mà lão nhân gia ông cũng tới đây chứ?

Nhất là Nhiếp Chấn Bang, đây là cực kỳ tran đầy cảm xúc. Hơn một ngàn người dân tộc Hồi, bị Mã lão gia tử nói một câu, nói được cũng không dám thở mạnh. Đó đủ để chứng minh uy vọng của ông cụ ở xã Mộc Lý con rất mạnh mẽ.

Ông cụ này, nếu tức giận lên, đó cũng không phải là trò đùa. Anh là Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện thì làm sao? Không có tư cách lâu được như người ta đấy. Không lâu sau khi kiến quốc, người ta liền bắt đầu đảm nhiệm cán bộ. Mặc dù chỉ là một Bí thư Đảng ủy xã đã về hưu, nhưng, đấy là do người ta cố chấp, tự nhận là không có năng lực cho nên mới từ chối thăng chức.

Lập tức, Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang liếc nhau một cái, đồng thời đứng lên. Trương Sở Bân quay đầu nói với Khúc Phong:

- Lão Khúc, cụ Mã bây giờ đang ở chỗ nào? Mau mang chúng tôi tới đó.

Đối với ông cụ này, Trương Sở Bân có thể nói là so với Nhiếp Chấn Bang lại càng thêm hiểu biết hơn. Cụ Mã cũng không phải đơn thuần là một người giúp bình ổn chuyện, ngẫu nhiên, lão nhân gia ông ta cũng là người gây ra chuyện rắc rối nữa. Bây giờ, khoảng cách từ xã Mộc Lý tới chỗ này cũng không phải rất gần, ông cụ lại từ xa chạy tới. Chỉ sợ là không có chuyện gì tốt lành được.

Đợi đến khi hai người chạy tới bên ngoài hội trường lúc, ở trong phòng thường trực của sân vận động, cụ Mã đang chống quải trượng, mày dừng đứng, vẻ mặt rất là khó chịu. Bên cạnh, Bí thư Đảng ủy xã Mộc Lý Bành Huy và Chủ tịch xã Mộc Lý Mã Tứ Hỉ lúc này đang cẩn thận nói xin lỗi.

- Bọn mi đều cảm thấy ông lão này già rồi, đã rút lui lại rồi, không còn dùng được nữa rồi, cũng không có tiền gì cho nên sẽ không quản chúng ta chứ gì. Lần này, giúp cho trẻ con trong toàn huyện xây dựng trường học. Toàn huyện, cái đám thằng nhóc trong cái phòng Cán bộ lão thành đều đã quyên góp rồi, dựa vào cái gì bỏ sót lại lão già này? Khinh thường người sao?

Lời nói phán xét của cụ Mã rất là vang dội, mạnh mẽ.

- Cụ chủ tịch Mã, đêm hôm khuya khoắt thế này, cụ làm sao cũng tới đây rồi.

Trương Sở Bân vừa đi vào phòng thường trực, lập tức vẻ mặt tươi cười nói.

Cụ Mã lúc này vừa nhìn thấy Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói rất không khách khí:

- Làm sao vậy? Mã Vinh Xương tôi cũng không phải là cán bộ về hưu của quốc gia rồi? Tiền lương của lão này không do quốc gia quản lý nữa rồi. Thế nào? Các người đều tới quyên tiền rồi, liền coi những lão già như chúng ta kém như vậy. Lão cũng không có giác ngộ vậy sao?

Lửa giận này, ngay lập tức liền đóng đinh Trương Sở Bân vào bên cạnh. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có chút ngạc nhiên, thật bất ngờ. Lúc này cụ chủ tịch xã lại thay đổi một cái, quay đổi liền nhắm thẳng Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch huyện tiểu Nhiếp, thằng nhóc mi nhưng thật ra là một cán bộ tốt. Sự phát triên hiện giờ của huyện Lê, lão đây cũng nhìn được vào trong mắt, cũng vui ở trong lòng. Bọn mi so với chúng ta mạnh hơn nhiều. Có tri thức, có kiến giải. Nhưng, Chủ tịch huyện tiểu Nhiếp, cậu làm việc cũng không đúng với đạo lý nha.

Xem dạng này của ông cụ, hôm nay là tóm được ai liền mắng chửi người đó. Cái tính nóng nảy này, nhưng mà người ta là cán bộ lão thành đã về hưu, anh có thể làm gì được ông ấy. Mà đừng nói, anh cũng chỉ là một Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện. Ngay cả Bí thư thành ủy Lưu Văn Thanh đều bị ông cụ không tiếp ba lượt. Cụ Mã chính là một vị cực kỳ nổi danh ở trong cả cái thành phố này đấy.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng chê cười nói:

- Cụ chủ tịch, cụ hiểu lầm rồi. Lần này, chúng tôi đề xướng chuyện quyên góp, cũng chỉ là giới hạn trong các cán bộ tại chức, cán bộ lão thành đều là theo nguyên tắc tự nguyện. Cụ không có nhận được thông báo này là sai lầm của chúng tôi. Tôi xin được chân thành xin lỗi cụ, là do các đồng chí của chúng tôi làm việc không được chu đáo.

Người như thế này, Nhiếp Chấn Bang cũng là nắm được rõ tính tình rồi, chỉ có thể dỗ dành, nói nịnh mà thôi. Cụ chủ tịch Mã nghe được Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, vẻ mặt cũng liền dịu đi xuống, lập tức nói:

- Ừ, vẫn là Chủ tịch tiểu Nhiếp biết cách nói. Lần này lão tới đây, chính là tới để quyên góp. Trụ tử, cầm tiền của ông nội ra đây.

Theo tiếng nói vưa dưt, cháu nội của cụ chủ tịch yên lặng bước tới, là một người đàn ông giản dị chừng ba mươi mấy tuổi, cầm một cái túi vải đặt ở trên bàn.

Mở ra vừa nhìn, Nhiếp Chấn Bang lẫn Trương Sở Bân đều ngây ngẩn cả người. Nguyên một cục hơn 40 nghìn. Này, này chỉ sợ chính là tích góp cả một đời của cụ chủ tịch.

Nhiếp Chấn Bang vội vàng nói:

- Cụ chủ tịch, cái này, cái này không được hay lắm đâu. Cụ xem, hiện giờ có các xí nghiệp ở trong huyện chúng ta tích cực hưởng ứng, số tiền quyên góp được cũng đã có tám triệu rồi, cũng đủ tu sửa trường học trong toàn huyện rồi.

Cụ chủ tịch lúc này cũng là đè thấp giọng nói:

- Chủ tịch tiểu Nhiếp, Bí thư Trương a, số tiền này, chính là tích cóp cả đời này của lão. Toàn bộ quyên đi, coi như là khoản kinh phí hoạt động cuối cùng của lão. Lão tuổi này, nửa người cũng đã đặt ở trong mồ rồi, cũng không biết có thể sống được bao lâu nữa. Xem như lão cống hiến được một lần cuối cùng cho huyện Lê. Số tiên này, các cậu cứ nhận lấy, mặc kệ nhiều ít, có thể mua cho bọn nhỏ một quyển sách, tài trợ cho vài đứa nhỏ bị thất học coi như là được rồi, tận một phần tâm ý của lão thôi.

Đứng ở bên cạnh, cháu trai của cụ Chủ tịch Mã, Mã Quốc Trị vừa nhìn qua là thấy được đây chính là một người đàn ông chốn nông thôn. Thân là cháu nội của cụ chủ tịch, muốn có một công tác ở trong chính quyền thật đúng là một chuyện dễ dàng. Nhưng, ngược lại anh ta lại ở nông thôn trồng trọt. Sự chí công vô tư này của cụ chủ tịch, khiến cho tất cả mọi người đều xúc động. Nhìn Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang, Trụ tử cũng có vẻ có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói:

- Ông nội nói, con cháu giỏi hơn tôi, tôi để tiền làm cái gì, con cháu mà yếu hơn tôi, tôi lại càng để tiền làm cái gì. Cả nhà chúng tôi đều ủng hộ ông nội đi quyên tiền. Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, các vị cứ nhận đi.
Chương 207: Co Ngươi Gây Rôi Ơ Uy Ban Nhân Dân Huyên

Nghe lời nói của Trụ tử, tất cả mọi người đều rung động. Giờ phút này, vẻ mặt của Trương Sở Bân cũng thay đổi. Nhìn cụ chủ tịch Mã, thậm chí hốc mắt đều có chút ẩm ướt. Đây mới thực sự là Đảng viên. Cái ý chí này, cái tình nghĩa này.

Trương Sở Bân đang định nói chuyện, Nhiếp Chấn Bang lại một phát kéo Trương Sở Bân lại, nhìn vẻ mặt của Trương Sở Bân, Nhiếp Chấn Bang chỉ biết, Trương Sở Bân đây là đang muốn từ chối đâu. Lấy tính cách của cụ chủ tịch Mã, chỉ sợ sẽ bão nổi. Người như vậy, tuyệt đối không phải là đang làm bộ làm tịch không. Bất cứ kẻ nào, vào lúc này mà hoài nghi động cơ Cụ chủ tịch Mã, vậy đó đều là một sự làm nhục đối với cụ chủ tịch.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Cụ chủ tịch, lúc này, tôi xin cam đoan với cụ, mỗi một phân tiền đều sẽ được dùng đúng với mục đích, tuyệt đối sẽ không lãng phí.

Giờ phút này, nghe được lời nói như vậy của Nhiếp Chấn Bang, Mã Vinh Xương giống như là buông xuống được một khối tâm sự rất lớn vậy, hài lòng gật gật đầu. Ngay sau đó, cụ quay sang nói với cháu trai Mã Quốc Trụ:

- Trụ tử, đi thôi, trời đã tối đen, chúng ta đi về.

Nhìn bóng lưng của cụ chủ tịch Mã ngày càng xa dần, giờ phút này, trong dáng vẻ cô đơn đó, cũng hiển hiện ra một sự cao lớn vô cùng tận. Cái loại cảm xúc cao thượng này ôm ấp ở trong lòng, mà theo từng bước hoàn thiện của nền kinh tế thị trường, theo từng bước phát triển của xã hội, người như cụ chủ tịch Mã, về sau sẽ càng ngày càng ít. Nhiếp Chấn Bang cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng, giờ phút này, cũng không ảnh hưởng tới sự kính ngưỡng này của Nhiếp Chấn Bang đối với cụ chủ tịch Mã.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nói với Chánh văn phòng Huyện ủy Khúc Phong đang đứng bên cạnh:

- Chủ nhiệm Khúc, bố trí một xe đưa cụ chủ tịch Mã đi, trời đã tối đen rồi, mà đường lại xa, lại không có đèn, đi xe đạp không an toàn.

Bên này, Nhiếp Chấn Bang cùng Trương Sở Bân đi ra khỏi phòng thường trực. Tâm trạng hai người lúc này đều có chút không bình tĩnh, đợi trầm mặc rồi một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng là trầm giọng nói:

- Bí thư Trương, tôi muôn thương lượng với anh một chuyện. Cháu trai của cụ chủ tịch, tôi thấy, Huyện ủy cùng Đảng ủy bên này có thể suy xét một chút, giúp đỡ sắp xếp một chút ở trong cơ quan. Một cán bộ, một Đảng viên lão thành như vậy, luôn một lòng vì dân chúng, thật sự là tấm gương cho chúng ta học tập. Chúng ta không thể để cho ông cụ còn vướng bận ở trong lòng mà rời khỏi được.

Giờ phút này, Trương Sở Bân cũng là tràn đầy cảm xúc gật đầu nói:

- Chủ tịch Nhiếp, đề nghị này của cậu tốt lắm. Chúng ta đúng là lo lắng không được chu đáo.

Sau khi quay trở lại hội trường, Trương Sở Bân lập tức liền phân phó một chút cho Tiết Đại Minh. Đợi khi tiết mục biểu diễn kế tiếp kết thúc, người dẫn chương trình nam lại đi tới giữa sân khấu, trong tay, còn cầm theo chiếc túi vải kia của cụ chủ tịch Mã, giọng thâm tình nói:

- Các vị lãnh đạo, các vị khán giả, các bạn trẻ. Ngay tại vừa rồi, chúng tôi đã nhận được một khoản quyên góp rất đặc biệt. Đây là khoản tiền do một vị cán bộ lão thành tự mình đi tới đây, đưa tận trong tay chúng tôi.

Lúc này, Trương Sở Bân cũng đi tới giữa sân khấu, vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng nói trầm thấp:

- Cái tình cảm này của cụ chủ tịch Mã vô cùng đáng giá để cho chúng ta phải đi theo mà học tập. Đây là một người Đảng viên chân chính. Số tiền tích góp của cả đời một cán bộ lão thành đều được quyên góp ra. Tôi đứng ở chỗ này, muốn phát động tới cán bộ trong toàn huyện, học tập suy nghĩ cao thượng này của đồng chí Mã Vinh Xương. Vì kiến thiết huyện Lê thật tốt, cống hiến một phần sức lực của mình.

Lời nói mới vừa vang lên, phía dười, trong đám người tới xem, vài người đã đứng lên, hô to:

- Bí thư Trương, chúng tôi cung muốn quyên góp.

Một nguyên, hai nguyên, mười nguyên, năm mươi nguyên. Bất tích khuê bộ, vô dĩ chí thiên lý (không bước từng bước một, thì không thể nào đi hết được ngàn dặm đường), bất tích tiểu lưu, vô dĩ thành giang hải (không tích từng giọt nước nhỏ lại, thì sao thành biển lớn được). Giờ phút này, dưới sức thu hút của loại nhân cách cao thương như vậy, cảm xúc của dân chúng toàn huyện trở nên mãnh liệt, tựa như chỉ trong nháy mắt liền bộc phát ra vậy. Vài thùng quyên góp được bố trí ở trong hội trường rất nhanh liền đầy.

Buổi tiệc chấm dứt, ngoại trừ số tiền bảy triệu do mấy xí nghiệp quyên góp ra, toàn huyện tổng cộng đạt được khoản tài chính quyên góp cho giáo dục không ngờ có thể đạt đến con số hơn hai triệu, một con số đáng kinh ngạc. Hơn hai triệu. Trừ đi khoản tiền khoảng 900 nghìn do cơ quan Huyện ủy cùng Đảng ủy và các đơn vị quyên góp đi ra, nói cách khác, ngay tại hiện trường buổi quyên góp, hơn sáu nghìn người xem, đã quyên tặng hơn một triệu, chia đều mỗi đầu người thì không sai lệch bao nhiêu là mỗi người hai trăm. Đối với dân chúng huyện Lê mà nói, con số này không sai biệt lắm, đã là khoản thu nhập cho một tháng, thậm chí là mấy tháng liền.

Sau khi buổi tiệc chấm dứt, tổng cộng có được là chin triệu môt trăm bay mươi hai nghìn, 355 khối, 4 mao tiền quyên góp cho giáo dục. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền chuyển tới tài khoản của Ủy ban Giáo dục huyện Lê. Cùng lúc đó, bên phía phòng Tài chính của huyện, cũng phái một nhân viên kiểm toán chuyên môn phụ trách giám sát việc sử dụng khoản tiền này trong Ủy ban Giáo giục.

Sau buổi tiệc, toàn bộ huyện Lê lại khôi phục được trật tự công việc bình thường. Nhưng lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại bận rộn lu bù lên. Trường học trong toàn huyện được sửa chữa, xây dựng lại. Tuy rằng chu yếu là do Ủy ban Giáo dục huyện phụ trách, nhưng, Nhiếp Chấn Bang là chủ tịch huyện, cũng cần phải quan tâm. Chuyện di dời dân cư lại càng phải quan tâm. Khu kinh tế mới bên này, lại đặc biệt nặng nề. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng rất là hận không thể phân mình thành hai để mà sử dụng.

Giờ phút này, ngay tại sân ủy ban nhân dân huyện, một giọng nói đột ngột vang dội lên:

- Nghiêm Phượng Kiều, Nghiêm Phượng Kiều, cô đi ra cho tôi.

Nghiêm Phượng Kiều, hiện giờ chính là một danh nhân ở trong Ủy ban nhân dân huyện. Trong quan trường, cán bộ nữ, nhất là cán bộ nữ xinh đẹp, cho tới bây giờ, đó là không bao giờ thiếu tin đồn.

Mà lúc này, một người đàn ông đột nhiên chạy tới Ủy ban nhân dân huyện gào thét to cái tên Nghiêm Phượng Kiều, ngay lập tức liền có không ít cán bộ trong Ủy ban đều chạy từ bên trong ra.

Thấy có người ra rồi, người đàn ông lại càng thêm có gan hơn, lại gào to nói:

- Nghiêm Phượng Kiều, con đàn bà tiện nhân, mày tưởng rằng, mày trốn tới đây là được rồi sao. Bố cho mày biết, mày chạy tới huyện thì bố đây liền không tìm thấy người rồi sao? Bố nói cho ma biết, chỉ cần bố mày còn chưa có chết thì mày cũng đừng nghĩ tới chuyện nhẹ nhàng như vậy. Đời này, chúng ta còn có trò mà chơi.

Nghe người nọ lại gào thét tiếp, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhíu hết mày lại, ngẩng đầu lên nói:

- Tiểu Dịch, đi vào một chút.

Theo tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vang lên, Dịch Quân liền đi từ bên ngoài vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, anh tìm tôi?

Nhiếp Chấn Bang chỉ chỉ ngoài cửa sổ, gật đầu nói:

- Tiểu Dịch, cậu đi xuống nhìn thử xem, người này là ai, ở trong cơ quan chính phủ mà dám chưi bơi như vậy, nói ra thì bẩn thỉu, đây là có chuyện gì?

Đối với cái loại người này, Nhiếp Chấn Bang là tối nhìn không thuận mắt. Nghe cái giọng điệu của người đàn ông này, có vẻ quan hệ với Nghiêm Phương Kiều cũng rất là thân mật. Nhưng, không cần biết anh là người thế nào, không có cố kỵ sự ảnh hưởng như vậy, cái này ngược lại có vẻ hơi thái quá rồi. Bất kể thế nào, Nghiêm Phượng Kiều vẫn là Phó chủ tịch ủy bân nhân dân huyện Lê, là một thành viên trong bộ máy lãnh đạo của Huyện ủy. Làm như vậy, không phải là bôi nhọ Nghiêm Phương Kiều sao?

Lúc Dịch Quân đi tới dưới sân thì giơ phut này, Trường phòng bảo vệ Cố cũng đã đi tới hiện trường. Nhìn người đàn ông, Trưởng phòng Cố cũng khuyên nhủ nói:

- Đồng chí, anh là ai, mặc dù anh là người nhà của Phó chủ tịch Nghiêm, nhưng, đây là chính phủ, anh gào rú ở chỗ này như vậy, còn có thể coi là cái gì chứ. Nơi này không phải là nhà anh, đây chính là cơ quan nhà nước, trật tự trị an còn có cần hay không chứ.

Vừa nghe tới lời nói của trưởng phòng Cố, người đàn ông lại nổi trận lôi đình, vọt tới trước mặt trưởng phòng Cố, tức giận nói:

- tính là cái gì, chuyện của bố mày mà mày cũng dám quản hả, mày tính là cái đếch gì. Biết bố mày là ai sao. Bố mày gọi là Phạm Kiến Quân, Phạm Quốc Lương là cha bố. Sĩ diện với bố mày, mày còn chưa đủ tư cách.

Lời nói của Phạm Kiến Quân cũng là khiến cho tất cả cán bộ huyện Lê đều hít một hơi khí lạnh. Phạm Quốc Lương là ai? Đây chính là Cựu Bí thư thành ủy thành phố Bá Châu. Khó trách thằng cha này dám làm càn như vậy, quả nhiên không phải là kẻ bình thường.

Giờ phút này, Trưởng phòng Cố cũng lùi lại, Phạm Quốc Lương tuy rằng đã lui lại nhiều năm, nếu tính ra thì chỉ sợ năm nay cũng không kém phải 70 tuổi. Nhưng, dù sao cũng là Bí thư thành ủy cũ, quan trọng hơn là, Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh hiện tại, đã từng đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Phạm Quốc Lương. Với cái tầng quan hệ này, mới có thể khiến cho mọi người sợ hãi.

Dịch Quân lúc này cũng đã bước xuống dưới rồi, nhìn toàn hiện trường liền lạnh lung lại, nhướn mày, trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Cố, sao lại thế này. Gây rối loạn trật tự làm việc của cơ quan chính phủ, lập từ mời hắn ta ra ngoài. Chưi bơi loan lên như vậy, còn thành cái thể thống gì.

Phạm Kiến Quân ước chừng khoảng bốn mươi mốt, bốn mươi hai tuổi, mặt trắng không để râu. Cả người tạo cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo, âm u. Khi nói chuyện thì thanh âm lanh lảnh, đến khi tức giận, bộ mặt đều vặn vẹo lại làm một đoàn, cực kỳ dữ tợn, có loại cảm giác âm trắc.

Nghe lời nói của Dịch Quân, Phạm Kiến Quân nhướn mày, tức giận nói:

- Mày coi như là cái gì. Bố tới đây tìm vợ của bố mày, e ngại gì tới chuyện của mày. Nếu thức thời thì cút ngay cho bố mày sang một bên.

- Phạm Kiến Quân, anh muốn làm cái gì?

Thời điểm này, một tiếng rống giận vang lên. Nghiêm Phượng Kiều tức giận đầy mặt, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng cả lên, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào Phạm Kiến Quân.

Nhìn thấy Nghiêm Phượng Kiều đi ra, Phạm Kiến Quân lúc này cũng là mỉm cười. Trên tay còn nắm theo kiểu lan hoa chỉ, gã nói:

- Làm gì? Tiện nhân như mày, tìm biện pháp, tìm quan hệ, khiến cho Lưu Văn Thanh điều mày tới huyện Lê này. Mày cho là, mày có thể trốn được rồi. Hừ, Nghiêm Phượng Kiều, mày đừng có nằm mộng nữa, đời này, mày muốn trốn, không có cửa đâu. Đời này bố rơi xuống cái kết cục như thế, chính là do mày làm hại. Mày muốn quá ngày lành, mày cho là, có khả năng sao?

Giờ phút này, sắc mặt Nghiêm Phượng Kiều đã biến đổi rồi. Chính mình, dù sao cũng là Phó chủ tịch huyện Lê, là lãnh đạo, nhưng lại bị Phạm Kiến Quân trái một câu tiện nhân, phải một câu kỹ nữ. Như vậy, thể diện cái gì, uy tín cái gì, đều không còn nữa. Nước mắt, sớm đã lan tràn trên mặt. Lúc này, Nghiêm Phượng Kiều cũng có chút khan khan giọng hô:

- Phạm Kiến Quân. Tôi van anh. Van anh buông tha cho tôi. Có chuyện gì, chúng ta trở về rồi hãy nói. Ở nơi này, anh hãy giữ chút mặt mũi cho tôi có được hay không?

- Mặt mũi? Hừ, tiện nhân như mày còn có mặt mũi sao?

Lúc này, Phạm Kiến Quân hừ lạnh một tiếng, lại nói một lần nữa:

- Con gai điếm như mày, một con kỹ nữ mà ai cũng có thể làm chồng, còn có mặt mũi nói thể diện ở trước mặt bố sao. Lúc mày trốn bố mày, trốn điện thoại của bố mày, trốn tránh không gặp bố mày, lúc mày vui vẻ, tại sao không nghĩ tới chuyện giữ mặt mũi cho bố mày?

Vào thời điểm này, khiến cho tất cả mọi người đều thật bất ngờ chính là, cái tên Phạm Kiến Quân vốn vẫn chỉ dùng lời nói xúc phạm kia lúc này lại đột nhiên vọt tới trước mặt Nghiêm Phượng Kiều, một phát liền nắm lấy tóc của Nghiêm Phượng Kiều, dùng sức kéo một cái. Một cái động tác đột ngột như vậy, lập tức khiến cho Nghiêm Phượng Kiều cũng kêu thảm thiết một tiếng, cả người đều ngã đập xuống mặt đất.

- Dừng tay. Anh là ai? Chuyện nhà của anh và Phó chủ tịch Nghiêm, chúng tôi không quản được. Nhưng, hiện giờ anh lại chạy tới Ủy ban huyện Lê cãi lộn như vậy, còn cái thể thống gì. Trưởng phòng Cố, lập tức kêu người dẫn cái tên chó điên này ném ra ngoài cho tôi.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang rất là nghiêm túc đứng ở trước cửa chính tòa nhà chính phủ.
Chương 208: Mươn Vai Đê Dưa Vao Môt Lat

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, khiến cho tất cả các cán bộ đang vây xem đều kinh hãi. Quyền uy của chủ tịch Nhiếp, đây là thứ vốn dĩ đã được trải qua khảo nghiệm ở cái Ủy ban huyện này. Hiện giờ, cả bộ máy chính quyền huyện cũng không có cán bộ nào dám coi thường Nhiếp Chấn Bang. Trưởng phòng Cố lúc này nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang liền gật gật đầu nói:

- Vâng, Chủ tịch, tôi ngay lập tức xử lý đây. Tôi xin Chủ tịch hãy phê bình tôi khi đã để cho người không phận sự đi được vào trong này rồi.

Giờ phút này, Phạm Kiến Quân lại giống như là một con chó điên, buông tóc của Nghiêm Phượng Kiều ra, đứng lên, vặn đầu vặn cổ, đánh giá Nhiếp Chấn Bang, lập tức lại kêu gào:

- Bố nói thế nào đâu, làm sao mà cố đuổi trời đuổi dất, đôi mắt trông mong muốn chạy tới huyện Lê đâu. Hóa ra là có tiểu bạch kiểm sao.

Nhiếp Chấn Bang cao chừng 1m8, thân thể cường tráng, làn da cũng là có vẻ hơi trăng, thoạt nhìn thật đúng là một anh chàng bảnh bao không hơn không kém.

Giờ phút này, Phạm Kiến Quân hoàn toàn là một kẻ dị dạng với tâm lý biến thái. Nhiếp Chấn Bang mắng gã là chó điên, thật đúng là đánh giá rất chuẩn xác. Hiện giờ, Phạm Kiến Quân là bắt được ai liền mắng chửi người đó.

Nói xong, Phạm Kiến Quân cũng là nhìn thẳng Nhiếp Chấn Bang, trầm giọng nói:

- Thằng họ Nhiếp. Con gái điếm này có sướng hay không? Mày không phải liền thích nhặt hàng nát sao? Trình độ lẳng lơ của con điếm này thỏa mãn được mày rồi đi?

Nghe lời nói của Phạm Kiến Quân, tất cả mọi người đang đứng bên cạnh đều kinh hãi. Cái, cái này cũng quá điên cuồng rồi đi. Thanh danh bên ngoài của Nghiêm Phượng Kiều cũng không tốt. Gần như là cả thị trấn Bá Thôn đều nghe đồn là Nghiêm Phượng Kiều dựa vào thân thể mà trèo lên trên. Lúc này, ngay cả chồng của cô ta đều nói như vậy, uy tín của Nghiêm Phượng Kiều ở huyện Lê coi như là hoàn toàn không còn nữa.

Giờ phút này, Nghiêm Phượng Kiều cũng ngồi xổm trên mặt đất, nghẹn ngào khóc thút thít.

Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, người như vậy, căn bản cũng không có tất yếu phải nói với gã cái gì, lập tức hắn xoay người nói:

- Trưởng phòng Cố, đem tên chó điên này ném ra bên ngoài cho tôi. Từ nay về sau, nếu như tôi phải nhìn thấy cái tên cho điên này thêm một lần nữa bước vào sân của ủy ban huyện, vậy cái chức Trưởng phòng bảo vệ đó, anh cũng không cần làm nữa rồi.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang thật sự tức giận rồi, Trưởng phòng Cố cùng vài cán sự của phòng bảo vệ ngay lập tức liền bắt lấy cổ tay của Phạm Kiến Quân lôi ra phía bên ngoài.

Phạm Kiến Quân người này, đó là hoành hành quen ở Ba Châu rồi. Lúc còn trẻ, bố là Bí thư thành ủy Bá Châu, đường đường công tử đứng đầu của Bá Châu. Sau đó, tuy rằng bố rút lui, nhưng uy vọng còn dư, không ít cán bộ ở Bá Châu đều là do bố gã đề bạt lên. Bí thư thành ủy Lưu Văn Thanh lại càng là thư ký năm đó của bố gã. Chính là như vậy, cán bộ của Ba Châu, ít nhiều đều sẽ nhường nhịn gã một chút.

Nhưng, hôm nay, cũng tại huyện Lê, gã lại bị làm nhục. Phạm Kiến Quân có loại cảm giác như là đang bị khiêu khích. Gã chỉ tay vào Nhiếp Chấn Bang, gầm thét nói:

- Mày tính cái gì. Nhiếp Chấn Bnag, mày không phải là ỷ vào chính mình có người làm chỗ dựa vững chắc sao? Bố cho mày biết, đắc tội bố mày, mày không có một ngày tốt lành sống đâu.

Những lời này lại làm cho Nhiếp Chấn Bang nổi trận lôi đình, trực tiếp liền vọt tới trước mặt Phạm Kiến Quân. Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại có chút kinh ngạc là, một người đàn ông trung niên như vậy, trên người vẫn còn có một mùi nước hoa. Một phát bắt được Phạm Kiến Quốc, Nhiếp Chấn Bang liền trực tiếp bước thẳng tới bên ngoài khu huyện ủy. Nhiếp Chấn Bang là thực lực thế nào, đừng nói là cái loại giống như Phạm Kiến Quân này, cho dù là một người đàn ông thô kệch, cao lớn, Nhiếp Chấn Bang ít nhất cũng có thể lật người vài cái được. Bắt Phạm Kiến Quân, còn không phải là chim ưng bắt con gà con sao?

Ném thẳng vào bên vệ đường, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:

- Phạm Kiến Quân, mi có thân phận gì, một kẻ ngay cả công việc đều không có, chẳng qua là dựa vào chút uy vọng còn dư lại của cha mi mà cũng dám tác oai tác quái đi lên. Tôi đây không có ngày lành sống. Hừ, cái thân phận này của tôi là cha mi cho sao? Đừng nói cha mi đã lui, cho dù lại tại nhiệm, thì tính sao. Tôi là cán bộ của Đảng, tôi là người làm công của nhân dân. Đất nước này không phải là của Phạm gia mi. Đây là của Đảng.

Lời lẽ của Nhiếp Chấn Bang rất chính nghĩa, khiến cho không ít người ở bên cạnh ầm ầm khen hay. Phạm Kiến Quốc người này, thật sự là quá ti tiện mà. Trước mặt mọi người, ra tay đánh một người phụ nữ, rất hiển nhiên là đã khiêu khích thành công sự bất bình của mọi người rồi.

Nhìn thấy chính mình biến thành chuột chạy qua đường, mỗi người đều hô đánh, giờ phút này, trong ánh mắt Phạm Kiến Quân nhìn Nhiếp Chấn Bang, có sự oán hận, có sự ác độc. Nhưng, tình hình vượt qua người, đánh cũng đánh không lại. Hiện giờ, lại còn đang trên địa bàn của người khác, Phạm Kiến Quân không có bất kỳ biện pháp xử lý nào đối với Nhiếp Chấn Bang cả, vì vậy cũng là đem một trời lửa giận đều phóng hết lên người Nghiêm Phượng Kiều. Nhìn Nghiêm Phượng Kiều còn ngồi chồm hổm trên mặt đất nức nở, Phạm Kiến Quân giận dữ hét to:

- Nghiêm Phượng Kiều, con, bố liền ngồi ở chỗ này chờ mày, có gan, cả đời này mày cũng đừng bước ra khỏi cái cửa lớn này.

Người như vậy, cũng là cực phẩm trong một đám rồi. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang thật sự cảm thấy bi ai cho Nghiêm Phượng Kiều. Thật không ngờ được rằng, sau lưng Nghiêm Phượng Kiều, còn cất dấu nhiều chuyện xưa như vậy.

Nhìn các cán bộ ở xung quanh đều nhìn Nghiêm Phượng Kiều, nghị luận bàn tán. Đừng nhìn nơi này là cơ quan nhà nước, nhưng, lòng hiếu kỳ của con người, giống nhau đều sẽ có, nhất là khi Phạm Kiến Quân ngay trước mặt mọi người, lại nói Nghiêm Phượng Kiều như vậy, đó lại càng thêm có đề tài nữa rồi.

Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, lập tức nói:

- Đều nhìn cái gì, không phải làm việc sao? Dự án di dời dân chúng, dự án giáo dục, mấy cái này đều là cần có người phải làm đấy.

Nhìn cán bộ trong Ủy ban đều đã rời đi khỏi rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi xuống, nhìn Nghiêm Phượng Kiều, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi tiền ra, đưa tới, thấp giọng nói:

- Phó chủ tịch Nghiêm, đứng dậy đi, quay về văn phòng nghỉ ngơi một chút. Người như vậy, cũng giống như chó điên mà thôi, gặp ai liền cắn, cô không cần để ý mấy thứ này, làm tốt bổn phận của chính mình là được. Kế hoạch phát triển lâu dài của khu kinh tế mới cũng cần phải có cô tới chủ trì. Năng lực của cô, tôi cũng rất tin tưởng. Một người có thể nghĩ ra được mở hội nghị xúc tiến để mở rộng khu kinh tế mới, tuyệt đối sẽ không phải là cái loại người dựa vào thân thể, dựa vào sự nịnh bợ mới làm được cán bộ.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, khiến cho Nghiêm Phượng Kiều ngây ngẩn cả người. Giờ phút này, Nghiêm Phượng Kiều rất là tủi hổ. Lời nói của Phạm Kiến Quốc, thật sự là rất tổn thương người khác. Dĩ vãng, lúc chính mình còn làm việc ở Ba Châu, Phạm Kiến Quân cũng thường xuyên đến chỗ làm việc nghe ngóng. Tuy nhiên, tối đa cũng chỉ là động chút mà thôi. Nhưng ngày hôm nay, những lời nói ác độc như vậy, thật đúng là chưa bao giờ có.

Tuy nhiên, từ sau khi Nghiêm Phượng Kiều nhậm chức ở huyện Lê, phần lớn công việc ở trong huyện đã khiến cho Nghiêm Phượng Kiều không có cơ hội nghỉ ngơi. Bên phía khu kinh tế mới, có nhiều xí nghiệp bắt đầu khởi công xây dựng như vậy, lại cũng cần có Nghiêm Phượng Kiều đi phối hợp. Dù sao, Nghiêm Phượng Kiều còn kiêm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ban quản lý nữa.

Lúc này, nhìn thấy Nghiêm Phượng Kiều đứng dậy, đứng ở bên ngoài cửa khu nhà huyện ủy, Phạm Kiến Quân vốn dĩ vẫn chú ý tới bên này, liền lại gầm hét lên:

- Nghiêm Phượng Kiều, con, bố biết ngay mà, mày và thằng nhãi này có một chân mà. Xem cái bộ dáng thân mật kia của bọn mày, mày cái đồ đê tiện, bố không tha cho mày đâu. Nhiếp Chấn Bang, cái đôi cẩu nam nữ chúng mày, bố không tha cho bọn mày đâu.

Lời mới vừa nói xong, bên cạnh, Trưởng phòng Cố liền mắng to lên:

- Còn gọi cuồng cái gì. Chủ tịch Nhiếp cũng là người mà thằng nhãi như mày có thể làm nhục sao? Chủ tịch Nhiếp đến huyện Lê chúng ta, đã làm bao nhiêu việc thiết thực cho huyện Lê chúng ta, mỗi ngày đều tăng ca đến đêm khuya, một lòng đều đặt trong công việc. Thằng nhãi mi còn dám nói nữa, cẩn thận tôi đuổi đi luôn đấy.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang thực ra cũng không muốn quản cái tên Phạm Kiến Quốc kia nữa. Người như vậy, tâm lý đã hoàn toàn dị dạng rồi, căn bản cũng không cần phải đi phản ứng làm gì. Càng để ý tới là càng dễ náo loạn. Nhìn Nghiêm Phượng Kiều còn có chút thấp lạc, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ thở dài nói:

- Phó chủ tịch Nghiêm, tôi thấy cô vẫn là về văn phòng đi. Càng đứng ở chỗ này, chỉ sợ gã càng gây loạn hơn thôi.

Sau khi quay trở lại phòng làm việc của mình, Nhiếp Chấn Bang cũng bắt đầu công việc của mình. Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là người hễ có việc đều phải tự thân vận động. Người như vậy, trong lịch sử cũng có, ví dụ như Gia Cát Lượng. Chuyện gì cũng phải là tự mình làm, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Kết quả, cũng là mệt chết ở trong quân doanh. Tinh lực cũng như năng lực của một người đều chỉ có một chút, Nhiếp Chấn Bang đề xướng chính là, trí tuệ của tập thể, nỗ lực của tập thể.

Hiện giờ, chuyện của các mặt, đều có người phụ trách, tư liệu tuyên truyền cùng với sách báo tuyên truyền có Pham Chấn Mình của phòng xúc tiến đầu tư phối hợp với ban Tuyên giáo, công tác di dời thì giao cho Trương Sở Bân tự mình năm giữ. Bên phía kiến thiết giáo dục, tự nhiên là do Ủy ban giáo dục của huyện Lê làm chủ đạo chính. Bên phía khu kinh tế mới này, Phó chủ nhiệm Ban quản lý và Phó bí thư công ủy Dương Chính Bình phụ trách công việc hàng ngày. Nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang lúc này nhưng thật ra có vẻ thực nhẹ nhàng, chỉ cần nắm chắc phương hướng chính, con đường tổng quát, chuyện cụ thể sẽ có người khác làm, đây mới là trạng thái lý tưởng mà Nhiếp Chấn Bang muốn có. Với dạng này, Nhiếp Chấn Bang cũng có thể đặt tinh lực của mình tới những vấn đề khác, nắm chắc toàn bộ cục diện.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi Nhiếp Chấn Bang hết giờ làm việc, thật đúng là cũng không ở lại thêm lâu, liền đi ra khỏi phòng làm việc của mình. Nhìn thấy thằng nhãi Phạm Kiến Quân này thật sự là vẫn còn ngồi chồm hổm ở ngoài cửa chờ, Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ nhíu mày. Tuy nhiên, nếu Phạm Kiến Quân không đi náo loạn nữa, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không có tâm tư đâu mà đi quản. Cái này dù sao cũng là chuyện riêng nhà người ta, cụ thể có mẫu thuẫn gì mình cũng không rõ ràng lắm. Chính mình nếu thật sự muốn đụng vào, ngược lại không hay lắm.

Quay trở lại ký túc xá của mình đằng sau Ủy ban huyện, nếu là tình huống bình thường, Nhiếp Chấn Bang đều là ở tại bên chỗ này. Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển tuy rằng đều ở huyện Lê, tuy nhiên, sau xét tới ảnh hưởng, hai người cũng không muốn tới đây ở. Ngoại trừ mỗi cuối tuần ở cùng nhau bên chỗ nhà khách bên kia ra, những lúc khác, trên cơ bản là Nhiếp Chấn Bang đều ở nơi này.

Vừa mới cởi giày ra, sau khi đổi dép lê xong, Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị nấu cơm thì đúng lúc này, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang hơi hơi sửng sốt, ai vậy? Lúc này mới vừa hết giờ làm mà đã chạy tới cửa? Lúc này, không phải là thời điểm điều chỉnh nhân sự, ở trong huyện cũng không có vị trí nào bị trống ra cả. Hiện giờ, trong tình hình ổn định, bình tĩnh như thế này, đây cũng là thời điểm mà nhà của các lãnh đạo Huyện ủy thanh nhàn nhất.

Nghi hoặc mở cửa, giờ phút này, đứng ở cửa đúng là Nghiêm Phượng Kiều. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhiếp Chấn Bang, Nghiêm Phượng Kiều cũng cười một chút, tuy rằng, có vẻ có chút miễn cưỡng.

- Chủ tịch Nhiếp, lúc này, không có quấy rầy anh đi?

Nghiêm Phượng Kiều nhỏ giọng hỏi.

Nghiêm Phượng Kiều ở cùng mình trong cùng một tòa nhà chỗ này, chẳng qua, chính mình ở đúng là tầng hai, còn Nghiêm Phượng Kiều thì ở trên tầng ba. Nhìn Nghiêm Phượng Kiều, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức cười nói:

- Không có. Không có. Tôi cũng vừa mới về, đang chuẩn bị tự thân xuống bếp làm một ít đồ ăn đâu. Phó chủ tịch Nghiêm mau vào ngồi đi.

Nghiêm Phượng Kiều gật gật đầu, đi vào trong phòng. Lúc này, Nghiêm Phượng Kiều mặc một chiêc váy nhạt màu, làn da trắng nõn, đôi tất màu da. Rất khó tin rằng, người phụ nữ này đã ba mươi mấy tuổi, lại càng bất ngờ là không có chút nếp nhăn nào.

Vừa đi vào trong phòng của Nhiếp Chấn Bang, sau khi đóng cửa lại, Nghiêm Phượng Kiều đột nhiên lại nhào vào trong lòng Nhiếp Chấn Bang.
Bình Luận (0)
Comment