Trùng Sinh Thế Gia Tử ( Dịch Full )

Chương 24 - Chương 238: Rung Cây Dọa Khỉ

Chương 238: Rung cây dọa khỉ

Mười phút, có thể nói cái gì, điều này khó mà nói. Có điều, Hùng Kiến Minh đã rất thỏa mãn rồi. Trong chuyện lần này mình đã phạm sai lầm, thậm chí là cái loại sai lầm không thể tha thứ, Hùng Kiến Minh lúc này hối hận cũng không kịp.

Trên quan trường, hành vi này là khiến người ta khinh bỉ nhất. Bất luận là lãnh đạo gì, đối với hành vi này của mình đều sẽ không thoải mái. Hoặc là nói, nếu Nhiếp Chấn Bang không tha thứ, Hùng Kiến Minh về cơ bản coi như đã hoàn toàn vô dụng, căn bản sẽ không có lãnh đạo khác muốn tiếp nhận anh ta. Dù sao, ai cũng không muốn dưới tay mình có một cấp dưới mà lúc nào cũng có thể phản bội lại mình được.

Khi vào phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, Hùng Kiến Minh có cảm giác lo sợ bất an. Cúi thấp đầu, cả người gã ta đều có chút lo lắng, nhìn sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang, bình thản như nước, điều này khiến Hùng Kiến Minh trong lòng lại trầm xuống, đây không phải là hiện tượng tốt đẹp gì.

Cái gọi là yêu sâu hận chi triệt, đạo lý này dùng trên quan trường cũng giống như vậy. Nếu lúc này Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt tức giận, mắng lớn một trận, Hùng Kiến Minh ngược lại là yên tâm, như vậy cho thấy Nhiếp Chấn Bang vẫn là để ý đến mình, sự tình còn có đường cứu vãn, thái độ thành khẩn một chút, nhận sai sâu sắc một chút, có lẽ còn có thể chấp nhận mình. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang biểu hiện như vậy lại khiến Hùng Kiến Minh có chút thất vọng, Chủ tịch Nhiếp đã không hề bận tâm, vậy mình nói gì Chủ tịch Nhiếp sợ là chỉ cười mà qua, căn bản sẽ không để ý đến.

Lúc này Hùng Kiến Minh chỉ đứng như vậy, bời vì Nhiếp Chấn Bang chưa nói gì, cũng không ngẩng đầu, chỉ là đang xem xét số liệu kinh tế của huyện Lê năm nay.

Khoảng bảy tám phút sau, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Hùng Kiến Minh nói:

- Trưởng phòng Hùng đến à, có chuyện gì sao.

Đây được coi là câu nói khách sáo rất chính thức hóa trên quan trường. Nếu thân mật một chút, lão Hùng, hoặc là Trưởng phòng Kiến Minh, đây đều là một loại biểu hiện. Nhưng Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Hùng Kiến Minh liền hiểu rõ, thái độ của Nhiếp Chấn Bang về cơ bản là cự tuyệt.

Tuy nhiên, Hùng Kiến Minh vẫn là chỉ có thể kiên trì nói:

- Chủ tịch, Phòng Xây dựng bên này, về vấn đề nhà máy tự cung cấp nước, tôi muốn báo cáo với anh về tình hình tiến độ xây dựng.

Hiện nay, trong công cuộc kiến thiết, phát triển kinh tế lớn cũng như sự khai phá mở rộng trong toàn huyện, Công ty đầu tư phát triển hạ tầng đô thị của huyện Lê mặc dù là đơn vị dưới sự quản lý của Phòng xây dựng, nhưng chỉ sợ là sẽ nhanh chóng thoát ly khỏi hệ thống của Phòng xây dựng, trở thành công ty trực thuộc sự quản lý của Ủy ban nhân dân huyện. Hiện giờ bên phía Phòng xây dựng, thứ có thể nhắc tới được, cũng chỉ có cái công trình nhà máy nước này.

Nhiếp Chấn Bang lúc này nghe thấy lời nói của Hùng Kiến Minh, trong lòng cười lạnh một cái, Hùng Kiến Minh này năng lực là có.

Trước kia khi xác định anh ta, Nhiếp Chấn Bang chính là cảm thấy con người này rất thực tế, nên mới nhìn nhận anh ta. Nhưng sau chuyện lần này, thái độ của Nhiếp Chấn Bang cũng thay đổi rồi.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Trưởng phòng Hùng, chuyện nhà máy nước tôi thấy hay là để sau đi. Đợi sau đầu xuân tôi sẽ đi khảo sát nhà máy nước một chuyến. Còn chuyện gì không?

Nói như vậy, đây chính là từ chối người ta từ cách xa vạn dặm rồi. Hùng Kiến Minh cho dù còn có những lý do khác muốn báo cáo, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không để ý tới. Hơn nữa, trong tình huống này, một số lời Hùng Kiến Minh cũng là không dễ nói ra được. Nói rồi Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ ngắt ngang, đây chỉnh là hiện thực. Nhiếp Chấn Bang cũng không sợ Hùng Kiến Minh trong công tác sau này kéo chân sau của mình. Bây giờ chính mình không động Hùng Kiến Minh coi như là rất công bằng, liêm chính rồi. Nếu lãnh đạo lòng dạ nhỏ mọn một chút, sợ là đã trực tiếp điều chỉnh Hùng Kiến Minh rồi. Nếu Hùng Kiến Minh dám kéo chân sau, thì nhân vật số một cũng là chấm dứt rồi.

Thấy bộ dạng trầm mặc của Hùng Kiến Minh, Nhiếp Chấn Bang lần nữa mở miệng nói:

- Trưởng phòng Hùng, nếu không còn chuyện gì thì trở về công tác đi, tôi còn có chút chuyện.

Thành phố Bá Châu

Lúc này, ở cổng Ủy ban giáo dục thành phố Bá Châu, một đám lãnh đạo của Ủy ban giáo dục thành phố đã đứng ở cổng, hơn chín giờ sáng, ba chiếc xe từ từ tiến vào.

Phía trước nhất, trên chiếc xe Mercedes-Benz dẫn đầu, thư ký Phùng Đại Dũng vội xuống xe trước, giúp Lưu Văn Thanh mở cửa. Lưu Văn Thanh nét mặt nghiêm túc bước xuống xe. Thư ký Phùng cầm chiếc cặp công văn trong tay, theo sát sau Lưu Văn Thanh. Trên chiếc xe Mercedes-Benz thứ hai, Trưởng ban thư ký văn phòng Thành ủy, ủy viên thường vụ Thành ủy Lý Khánh Đức theo phía sau. Thân là người tâm phúc của Bí thư Thành ủy, trong trường hợp như thế này, tuyệt đối không thiếu được Lý Khánh Đức.

Chiếc xe thứ ba là một chiếc Audi. Cửa xe mở ra, Chu Vượng xuống xe trước, cũng học theo bộ dạng của Phùng Đại Dũng, giúp Chu Thần mở cửa xe. Thân là lãnh đạo được phân công quản lý mặt này, Chu Thần cũng phải đi cùng.

Thấy bộ dạng này của Chu Thần, sắc mặt Lưu Văn Thanh và Lý Khánh Đức đều trầm xuống, Lý Khánh Đức còn là vẻ mặt không thể có thuốc cứu. Chủ tịch Chu này, thực sự là quá không hiểu khiêm tốn. Trước mặt Bí thư Thành ủy còn bày đặt phô trương như vậy, không phải là khoe khoang sao?

Đám lãnh đạo Ủy ban giáo dục lúc này vẻ mặt tươi cười chạy đến đón. Bí thư Thành ủy đích thân tới thị sát, đây chính là vinh dự của Ủy ban giáo dục thành phố. Trong toàn thành phố, số đơn vị, cơ quan trực thuộc thành phố nhiều như vậy, Bí thư Thành ủy có thể đến Ủy ban giáo dục thị sát, đây vốn là một sự coi trọng.

Lưu Văn Thanh lúc này có vẻ rất kiêu ngạo, không lúc nào là không biểu hiện ra khí độ và uy nghiêm của một Bí thư Thành phố, nhân vật số một thành phố. Sau khi khẽ bắt tay, Lưu Văn Thanh trầm giọng nói:

- Cùng đến phòng họp đi.

Vừa vào phòng hội nghị của Ủy ban giáo dục, Lưu Văn Thanh liền sửng sốt, lập tức đùa một câu:

- Điều kiện công tác của Ủy ban giáo dục rất tốt đó. Phòng họp này, phong cách trang trí đều sắp đuổi kịp phòng họp trong Thành ủy rồi.

Lời nói của Bí thư Thành ủy lúc này không có ai dám đáp lời. Ý tứ này, thái độ này, có chút kỳ dị. Tất cả mọi người đều sờ không thấu rốt cuộc Lưu Văn Thanh là có ý gì.

Việc nhân đức không nhường tay ai, Lưu Văn Thanh ngồi xuống vị trí chủ tọa, nhìn mọi người một lượt nói:

- Đều ngồi xuống đi. Đồng chí của Ủy ban giáo dục lên báo cáo một đi, chuyện xây dựng cơ sở hạ tầng giáo dục, mức độ xây dựng giáo dục bắt buộc và tỷ lệ xóa mù chữ mù văn hóa của thanh thiếu niên toàn thành phố.

Trình độ cơ bản của toàn thành phố Bá Châu dù sao cũng không phải là quá tốt. Hai năm nay, thành phố Bá Châu bỏ xuống được cái gánh nặng là huyện Lê này. Thậm chí, mượn dùng cũng như dựa vào sự phát triển của huyện lê, kéo sự phát triển của toàn Bá Châu lên theo, cũng nhờ vậy, tài chính của toàn thành phố cũng rểnh rảng hơn nhiều. Đương nhiên tương ứng, đầu tư cho giáo dục cũng tăng lên rất nhiều. Nhưng tóm lại, cái mức độ cơ bản thì nó trình ra đấy, mặc dù có chút hiệu quả nhưng cũng là chưa đủ.

Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục lúc này sờ sờ lên trên đỉnh đầu đã hói dần của mình, lập tức nói:

- Bí thư Lưu, Trưởng ban thư ký Lý, Chủ tịch Chu và các đồng chí lãnh đạo! Một năm nay, số tiền đầu tư vào việc cải cách giáo dục toàn thành phố, tổng thể mà nói, phổ cập giáo dục bắt buộc của thành phố chúng ta, trong toàn khu tự trị thuộc mức lạc hậu. Tỷ lệ xóa nạn mù chữ, xóa mù văn hóa cho thanh thiếu niên toàn thành phố cũng cần tăng mạnh mức độ đầu tư. Trước mắt, mô hình của huyện Lê đáng để học tập và tham khảo. Ủy ban nhân dân và Huyện ủy huyện Lê coi trọng cao độ giáo dục của huyện, tự trù tài chính, tăng mạnh mức độ thực hiện giáo dục bắt buộc. Năm nay, tỷ lệ thanh thiếu niên nhi đồng ở độ tuổi thích hợp đi học của huyện Lê cùng với tỉ lệ xóa nạn mù chữ mù văn hóa của thanh niên lần lượt đạt chín mươi ba và chín mươi lăm phảy sáu phần trăm. Thành tích này trong đơn vị cấp huyện của toàn khu vực có lẽ là lá cờ đi đầu.

Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục có chút mướt mồ hôi. Thành tích và sự phát triển giáo dục toàn thành phố thật sự không có bao nhiêu có thể nói. Hiện nay, cái lấy ra nói được cũng chỉ có huyện Lê. Không còn cách nào khác, huyện Lê bên này, nhân vật số một của Ủy ban nhân dân và Huyện ủy đều vô cùng coi trọng. Nếu không có tiền, chính quyền cung cấp học bổng hỗ trợ, trẻ em thất học đương nhiên liền giảm bớt.

Lúc này, Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục còn có một câu chưa nói ra, nếu trong thành phố ủng hộ như vậy, thành tích trong thành phố cũng có thể làm xuất sắc như vậy. Nhưng, lời như vậy cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mà thôi.

Lưu Văn Thanh trầm ngâm một lúc, lập tức nói:

- Công tác giáo dục là kế hoạch trăm năm. Lãnh đạo trung ương và khu tự trị đều nhiều lần coi trọng vấn đề này. Giáo dục, thậm chí là cả khoa học, giáo dục, văn hóa, y tế, đây đều là những vấn đề quan trọng liên quan đến phát triển tương lai của quốc gia. Tài chính trong thành phố bây giờ dần dần được giảm bớt áp lực. Tuy nhiên, rèn sắt cần chính nó cũng phải đủ cứng, không thể chỉ dựa vào tài chính trong thành phố được. Tình hình của huyện Lê dù sao cũng là trường hợp đặc biệt tồn tại. Công tác giáo dục của các thành phố địa phương anh em khác, làm được có thanh có sắc, cũng không phải là dựa vào chính mình sao? Ủy ban giáo dục bên này vẫn là phải tự mình làm, tăng mức độ tuyên truyền giáo dục bắt buộc, để cho nhân dân tự mình bắt đầu thay đổi quan niệm giáo dục, đây mới là căn bản giải quyết vấn đề.

Nói đến đây, Lưu Văn Thanh chuyển hướng câu chuyện, thản nhiên nói:

- Ngoài ra, một số đồng chí là phải đem trọng tâm công tác đặt vào công tác bản chức của bản thân. Đối với tình hình phía dưới, không cần bày tỏ thái độ loạn lên, chỉ huy mù mờ, phải làm tốt công tác toàn cục của toàn thành phố, đây mới là căn bản của phát triển.

Chu Thần vừa nghe, sắc mặt cũng lập tức chìm xuống. Lời nói của Lưu Văn Thanh rõ ràng là đang nói mình. Lãnh đạo phân công quản lý công tác giáo dục toàn thành phố lạc hậu như vậy, khoa học giáo dục văn hóa y tế sợ đều là một cái bộ dạng này. Đây là đang nói mình không làm tròn chức trách, công tác toàn cục không quản lại đi huyện Lê quấy rối.

Nhưng lúc này, Chu Thần cũng chỉ có thể nghe. Sự thực rõ ràng ngay trước mặt, cũng không có chỗ để Chu Thần phản bác. Lưu Văn Thanh chiêu này coi như là “rung cây dọa khỉ”.

Phát biểu của Lưu Văn Thanh khi thị sát Ủy ban giáo dục rất nhanh đã thông qua Bá Châu Nhật báo phát đi nguyên văn không thay đổi. Nhất thời, cán bộ toàn thành phố đều nhìn ra, Bí thư Lưu đây là đang biểu hiện bất mãn. Phó Chủ tịch thành phố Chu Thần mới đến này, vừa đến liền nhảy loạn lên, sóng gió của huyện Lê cũng là Chu Thần làm ra. Bây giờ, Bí thư Lưu là đang biểu hiện thái độ. Lúc này, tất cả cán bộ trong lòng về cơ bản đã có nhận thức. Huyện Lê, đây là vùng cấm của Bí thư Lưu.

Phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy huyện Lê, Trương Sở Bân đang xem nhật báo Bá Châu, trong lòng ông, mức độ kính ngưỡng Nhiếp Chấn Bang lại cao thêm một tầng rồi. Không những lột mặt của Phó Chủ tịch Chu mà còn khiến Bí thư Lưu ra mặt. Phần lực này Trương Sở Bân tự nhận làm không được.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang đang ngồi trên ghế sô pha, Trương Sở Bân lập tức cũng cười nói:

- Chấn Bang à, sau lẩn này sợ là sự quấy nhiễu của huyện Lê chúng ta cũng ít đi rất nhiều rồi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười. Lưu Văn Thanh dùng phương thức như vậy ủng hộ mình, thật sự là ngoài dự đoán. Có điều, như vậy cũng tốt. Mục đích của Chu Thần tới đây, Nhiếp Chấn Bang cũng đoán được gần hết. Chia sẻ thành tích một chút, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không sao cả. Dù sao, thành quả của huyện Lê, Chu Thần lại không được chút nào. Chẳng qua cũng chỉ là ngồi trên xe đi nhờ mà thôi, chỉ cần không quấy rối, cũng sẽ tùy theo hắn thôi.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang chuyển tập tài liệu này cho Trương Sở Bân, nói:

- Bí thư Trương, xem số liệu kinh tế này trước, lần này tôi có chút khó xử rồi.
Chương 239: Chấn động Thành ủy

Trương Sở Bân nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, cũng hơi sửng sốt. Trong ấn tượng của Trương Sở Bân, dường như từ trước đến giờ không có chuyện gì khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy khó xử. Phát triển, khai thác nông nghiệp, Nhiếp Chấn Bang nhẹ nhàng liền đưa đến một công ty Mẫn Nông. Phát triển ngành khai khoáng, Doanh nghiệp Long Hoa lại đầu tư một số tiền lớn. Muốn làm khu kinh tế mới nhưng lại thiếu kinh phí, Tập đoàn Ốc gia liền đến góp gạch. Ủy ban nhân dân và Huyện ủy muốn di dời, số tiền của các bộ, ủy trung ương lại giống như không phải là tiền vậy, ầm ầm chảy vào tài khoản tài chính huyện Lê. Hơn nữa, còn không thể để Ủy ban nhân dân cấp hai thành phố khu tự trị ở lại, người khác đều chỉ rõ tiền nào việc ấy. Trên thế giới còn có chuyện Nhiếp Chấn Bang cảm thấy khó xử sao?

Lập tức, Trương Sở Bân cũng mỉm cười nói:

- Chấn Bang, cậu nói như vậy lại khiến tôi rất hiếu kỳ, còn có chuyện có thể khiến cậu cảm thấy khó xử, tôi thật đúng là muốn xem kỹ chút mới được.

Nhìn tập tài liệu trên bàn, trên trang đầu viết Báo cáo số liệu phát triển kinh tế huyện Lê năm 1993. Mở báo cáo ra, Trương Sở Bân vốn dĩ còn có thần sắc bình tĩnh, đột nhiên trở nên vui mừng.

Cả năm thu hút đầu tư tổng cộng ba trăm sáu mươi chín triệu tệ, thực tế đầu tư đã có được là ba trăm hai mươi tư phảy ba triệu tệ. Chính quyền huyện Lê bản thân đầu tư một trăm hai mươi triệu.

Tốc độ tăng trưởng công nghiệp toàn huyện đạt mức kinh người là chín mươi ba phần trăm; người có việc làm tăng lên mức mới toàn huyện là năm nghìn ba trăm người; tăng trưởng ngành khai khoáng toàn huyện cũng đạt tám mươi bảy phần trăm; tăng trưởng nông nghiệp đạt bảy mươi hai phần trăm; thu nhập bình quân người dân chăn nuôi toàn huyện đạt bảy nghìn bảy trăm ba mươi ba tệ mỗi người; thu nhập bình quân năm của cư dân thành trấn (trừ nhân viên công chức nhà nước) đạt bảy nghìn chín trăm sáu mươi hai tệ mỗi người. Tốc độ phát triển kinh tế tổng hợp toàn hyện đạt bảy mươi bảy phẩy ba phần trăm.

Tổng thu nhập tài chính, từ mức thu nhập cả năm của năm ngoái là không đến mười triệu, đến năm nay, tính đến hiện nay thì tổng thu nhập tài chính vượt mức tám mươi chín triệu, gấp lên chín lần.

Gấp tập tải liệu lại, Trương Sở Bân cũng thắc mắc, đây là thành tích khó mà lường được đấy. Báo cáo này vừa phát đi, sợ là chính mình phải thăng chức rồi.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng cười nói:

- Chấn Bang, đây là chuyện tốt mà. Thiên đại hảo sự, sao cậu lại cảm thấy khó nghĩ?

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Lúc đầu khi mình nhìn thấy báo cáo này, còn đặc biệt tìm Trưởng phòng của Phòng Kiểm toán và Phòng Tài chính đến. Nhiếp Chấn Bang cũng cho rằng là tính sai, nhưng sau khi xác định cũng cho rằng là chuyện tốt, có điều sau khi bình tĩnh lại, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khó nghĩ.

- Bí thư Trương, số liệu tuyệt đối là số liệu tốt, tôi nhận định không có mờ ám nào bên trong. Thậm chí, số liệu này còn có thể ước tính giữ lại. Tuy nhiên, cẩn thận suy nghĩ một chút, chúng ta báo cáo thế nào với thành phố đây?

Nhiếp Chấn Bang cười nói.

Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:

- Lão Trương, chúng ta cũng là đồng nghiệp với nhau lâu rồi. Sau lần này, tôi dự đoán chuyện anh thăng chức cũng không xa, dù sao trước đây anh cũng hưởng đãi ngộ cấp Cục trưởng rồi. Mặc dù thời gian chính thức đảm nhiệm nhân vật số một mới một năm, nhưng thân là người đứng đầu ban lãnh đạo, công lao lớn như vậy thăng chức là chắc chắn rồi. Cái tôi lo lắng bây giờ là, chúng ta nên hạ thấp số liệu báo cáo lên, dựa theo hình thức của đặc khu Nam Hải, điều chỉnh một chút, khống chế tốc độ phát triển kinh tế ở mức mười mấy phần trăm để báo cáo, hay là báo cáo đúng với thực trạng, đây mới là chỗ tôi khó xử.

Trương Sở Bân lúc này cũng có chút hài lòng. Thăng chức, cái này là chắc chắn. Hơn nữa, sau khi lên cũng sẽ không phải là chức nhàn hạ gì, có lẽ vẫn là trong hàng ngũ cán bộ lãnh đạo Đảng chính.

Đối với lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng rất rõ. Cái gọi là mô thức của Nam Hải, chính là chỉ thời gian đầu tiên của quá trình phát triển đặc khu. Trên thực tế, tốc độ tăng trưởng kinh tế của đặc khu ít nhất đạt đến trên bốn mươi phần trăm, nhưng, số liệu công bố ra nhiều nhất đều chỉ là khoảng hai mươi phần trăm. Đây cũng là để chính quyền các địa phương có được một đường lui. Dù sao thì tốc độ phát triển trước đó nhanh cũng không có nghĩa là về sau cũng sẽ vậy, đây cũng là một loại nghệ thuật.

Trầm ngâm một chút, Trương Sở Bân cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, nói như vậy là có chút khó xử rồi. Số liệu kinh tế, theo ý của tôi là, cũng không thể quá vẹn toàn rồi. Trước kia, huyện Lê thuộc diện nghèo khó, không có cơ sở hạ tầng gì, có thể có thành tích hiện nay, chủ yếu là do có sự đối lập khác biệt quá lớn. Tôi thấy, nhiều nhất khoảng hai mươi phần trăm là được rồi, để sau này giữ lại chút đường lui.

Trên thực tế, suy nghĩ này của Trương Sở Bân là kiểu suy nghĩ vẫn thường có trong bình thường. Trong ký ức của Nhiếp Chấn Bang, kiếp trước cũng xuất hiện không ít chuyện như vậy. Nếu phát triển rất tốt, vậy năm nay giấu giếm một chút, năm sau cho dù không ra sao thì có cơ sở của năm nay ở đây, giữ vững cùng một mức vẫn là có thể bảo đảm, vậy là lại có thêm một năm thành tích rồi. Một loại tình huống khác chính là, số liệu phát triển của địa phương không lạc quan, để bảo vệ thành tích, tạo giả một chút, thêm vào một chút, đây cũng là có khả năng.

Suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:

- Lão Trương à, theo ý của tôi, hay là cứ báo cáo thực, là thành tích thế nào thì cứ làm báo cáo như vậy, không giữ lại đường lui. Một mặt, cũng có thể để cán bộ huyện Lê chúng ta xây dựng một cái mốc phấn đấu, cho tất cả mọi người, bao gồm cả tôi trong đó thêm áp lực và trọng trách. Chỉ có trong tình hình như vậy mới có thể đốc thúc huyện Lê tiếp tục cố gắng. Mặt khác, nếu như giữ lại, thành tích của anh có vẻ không rõ ràng như vậy nữa rồi, điều này đối với tương lai của anh là bất lợi.

Trương Sở Bân nghe thấy thế, trong lòng cũng cảm động. Dù sao Nhiếp Chấn Bang làm như vậy cũng có suy nghĩ của anh ta. Nhưng nói cho cùng, Chủ tịch huyện và Bí thư cũng không có khác biệt gì, được lợi vẫn là mình. Nghĩ đến đây, cấp Cục trưởng lên cấp Giám đốc Sở, đây là một cái ngưỡng cửa. Có người cứ giữ mãi một cái chức vụ, có lẽ cũng nhảy không qua được. Lúc này đối với Trương Sở Bân mà nói, sức hấp dẫn của cấp Phó Giám đốc Sở thật sự là rất lớn. Còn về phần có ở huyện Lê hay không, có làm Bí thư Huyện ủy này hay không, tất cả đều phải nhường đường cho cấp Phó Sở.

Trương Sở Bân lập tức cũng gật đầu nói:

- Ừm, suy nghĩ của Chấn Bang cậu thực sự cũng là một vấn đề. Tôi thấy, trực tiếp báo cáo theo đúng thực tế là được rồi. Chúng ta không lừa dối, hoàn toàn có thể trải qua sự điều tra và khảo nghiệm. Chúng ta không cần lo lắng những chuyện này nữa làm gì.



Thành ủy bên này, Lưu Văn Thanh vừa đi vào văn phòng, bên ngoài liền truyền đến giọng của Chủ tịch thành phố Đinh Ái Quốc:

- Thư ký Phùng, Bí thư Lưu ở bên trong không?

Nghe thấy câu này, Lưu Văn Thanh cũng sửng sốt, trong đầu liền suy nghĩ, Đinh Ái Quốc sao lại chủ động chạy đến đây. Lẽ nào nói, Đinh Ái Quốc có chuyện gì sao? Với tính cách của Đinh Ái Quốc, cho dù là chuyện khẩn cấp, sợ là cũng chỉ một cú điện thoại mà thôi. Chính mình và Đinh Ái Quốc hợp tác trong bộ máy lâu năm như vậy, mặc dù quan hệ coi như là hòa hợp, hai người cũng chưa từng cãi nhau ầm ĩ chính diện, nhưng nói thực, tình huống Đinh Ái Quốc đến tận cửa cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nghĩ đến đây, Lưu Văn Thanh tự mình đứng lên, mở cửa phòng ra đón, nét mặt tươi cười nói:

- Chủ tịch Đinh, mau vào đi, lão Đinh anh đại giá quang lâm. Đây là có chuyện gì sao?

Vẻ mặt Đinh Ái Quốc lúc này có chút phức tạp, thần sắc biến ảo, theo sau đi vào phòng làm việc của Lưu Văn Thanh. Đinh Ái Quốc vừa ngồi xuống, lập tức nói:

- Bí thư Lưu, không biết báo cáo số liệu kinh tế năm mà huyện Lê đưa lên, anh đã xem chưa?

Lời này khiến Lưu Văn Thanh có chút kinh ngạc. Trong quá khứ, loại báo cáo này bình thường sẽ không đưa đến chỗ mình, báo cáo số liệu kinh tế là thuộc phạm vi báo cáo công tác của bên Ủy ban nhân dân. Trước đó, mỗi cuối năm, cán bộ phía dưới đều gửi báo cáo đến chỗ Đinh Ái Quốc là được rồi.

Năm nay, chỗ mình đây cũng nhận được báo cáo số liệu kinh tế của huyện Lê, nhưng Lưu Văn Thanh còn chưa kịp xem. Lập tức, Lưu Văn Thanh lắc đầu nói:

- Vẫn chưa, hôm qua văn phòng Đảng ủy vừa mới đưa qua, tôi chuẩn bị hôm nay bớt thời gian xem một chút. Sao vậy? Huyện Lê lại xảy ra chuyện sao?

Nghe thấy lời nói của Lưu Văn Thanh, trên mặt Đinh Ái Quốc lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, lập tức, Đinh Ái Quốc cười nói:

- Bí thư Lưu, tôi thấy anh vẫn là đích thân đi xem đi. Lần này huyện Lê có vấn đề lớn rồi.

Vừa nhìn thấy tập báo cáo, Lưu Văn Thanh mới nhìn lướt sơ qua một lượt, ánh mắt quét một lượt trên tài liệu báo cáo, lập tức, cũng kinh ngạc há to miệng. Lần này, báo cáo tốc độ phát triển kinh tế của huyện Lê khiến người ta khó có thể tin được, cảm giác như truyện thiên phương dạ đàm vậy.

- Lão Đinh, anh càm thấy báo cáo này của Nhiếp Chấn Bang có phải là có hơi nước (bốc lên, nói quá lên) không?

Lưu Văn Thanh lập tức nhíu mày hỏi.

Tốc độ phát triển kinh tế toàn huyện đạt bảy mươi bảy phảy ba phần trăm, thu nhập bình quân năm của người dân toàn huyện đạt gần tám nghìn tệ. Ở thời đại này, đây là thành tích vô cùng chấn động. Trong cái thời kỳ mà chục nghìn tệ đã thuộc loại ly kỳ như thế này, chỉ sợ là đến năm sau, huyện Lê sẽ trở thành huyện có mực thu nhập mười nghìn tệ đầu tiên trong toàn quốc. Một huyện đấy, so với một thôn chục nghìn tệ, một xã chục nghìn tệ phải chấn động hơn nhiều.

Chuyện này Đinh Ái Quốc cũng có chút không nắm chắc. Tin tức này của Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân khiến người ta thực sự là quá chấn động, chấn động đến nỗi có cảm giác không hiện thực. Một địa phương ở Tây Bắc, trong đại đa số địa phương ở đây, khi mà tốc độ phát triển kinh tế không đến bảy phần trăm, tốc độ phát triển này là thần tích.

Trầm ngâm một lúc, Đinh Ái Quốc cũng chậm rãi nói:

- Bí thư Lưu, có lẽ không phải đâu. Tính cách của hai đồng chí Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang này, chúng ta cũng là hiểu rõ. Không phải là loại người thích nói quá lên đâu. Hơn nữa, bọn họ đã dám báo cáo lên nhất định cũng có tư tưởng chuẩn bị rồi, có lẽ là có thể trải qua sự thẩm hạch và khảo nghiệm. Cá nhân tôi vẫn là tin tưởng tính chân thực của thành tích này.

Lưu Văn Thanh cũng gật đầu, lập tức chậm rãi nói:

- Được, tôi thấy tiểu Trương và tiểu Nhiếp, hai đồng chí này vẫn là có thể tin tưởng. Chúng ta cứ theo số liệu này báo cáo lên.

Lúc này, Lưu Văn Thanh dựa vào sự tin cậy tuyệt đối của mình đối với Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân, thậm chí đến cả khảo sát và thẩm hạch đều giản lược đi, trực tiếp báo cáo lên. Trên thực tế, Lưu Văn Thanh cũng là mạo hiểm không ít rồi. Có điều, tính cách của con người Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh là rất rõ, không có ba phần ba thì sao dám lên Lương Sơn (tức nếu không có bản lĩnh, thì khống dám báo cáo lên vậy), có thể chắc chắn, số liệu này chỉ cao chứ không thấp hơn được.

Giống như thành phố Bá Châu bên này, Sở tài chính và Sở kiểm toán khu tự trị bên đây sau khi nhận được số liệu mà thành phố Bá Châu gửi lên, cũng bị dọa một trận. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là làm sai rồi, sau khi còn đặc biệt gọi điện đến thành phố Bá Châu xác nhận lại, lúc này mới báo cáo đến tay Chủ tịch khu tự trị.
Chương 240: Tổ điều tra khu tự trị

Trụ sở làm việc của Đảng ủy khu tự trị, trong phòng họp nhỏ nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Đảng ủy, lúc này, ban lãnh đạo Đảng ủy của khu tự trị Tây Bắc đã ngồi đầy đủ ở đây.

Tưởng Chấn Toàn đưa mắt nhìn một lượt, theo sau liền nói:

- Các đồng chí, hội nghị thường vụ đặc biệt lần này là thảo luận về vấn đề số liệu kinh tế mà Ủy ban nhân dân huyện Lê thuộc thành phố Bá Châu báo cáo lên. Về số liệu kinh tế của huyện Lê, các đồng chí mỗi người hãy phát biểu ý kiến của mình. Có suy nghĩ gì hay không? Cứ nói tự nhiên.

Lời nói của Tưởng Chấn Toàn vừa dứt, bên cạnh, Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân khu tự trị Lâm Hải Khôn liền nói:

- Bí thư Tương, tôi nhưng lại cảm thấy, số liệu này có dấu hiệu của số liệu ảo. Còn nhớ, đặc khu Nam Hải năm đó cũng không có mức tăng trưởng lớn như vậy, huyện Lê bên này có thể có tốc độ nhanh như vậy sao? Đây không phải là báo cáo bừa sao? Tôi kiến nghị, Đảng ủy khu tự trị hãy cử một tổ điều tra đặc biệt thâm nhập vào huyện Lê để đặc biệt điều tra chuyện này. Cái loại thổi phồng này, chẳng phải là giống như kế hoạch Đại nhảy vọt, một mẫu sản xuất mấy chục nghìn cân sao?

Cùng lúc đó, các Ủy viên thường vụ khác cũng lần lượt phát biểu ý kiến. Cũng khó trách, số liệu của huyện Lê thực sự là quá chấn động rồi.

Bên cạnh, chân mày của Lý Dật Phong cũng hơi nhíu lại. Lần này đây, cháu của lão lãnh đạo thực sự là làm nổi quá rồi. Số liệu như vậy nếu là giả, nhất định sẽ phải chịu sự nghiêm trị của chính quyền Đảng ủy khu tự trị. Nếu là thật, vậy thì các địa phương khác của toàn khu đúng là mất hết mặt mũi rồi. Đồng thời, đây cũng là đắc tội những cán bộ khác trong toàn khu, vẫn là tư tưởng chưa trưởng thành, chỉ lo thành tích của mình rồi.

Nghĩ đến đây, Lý Dật Phong cũng trầm tiếng nói:

- Ý kiến của cá nhân tôi là, vẫn là để cho Ủy ban nhân dân Đảng ủy khu tự trị dẫn đầu, cùng các ban ngành khác, tổ chức thành một tổ điều tra liên hợp. Thậm chí có thể suy xét tới việc, để nhân viên của các thành phố, địa phương khác tạo thành một đoàn quan sát, cùng vào huyện Lê điều tra tình hình số liệu kinh tế lần này.

Nghe thấy Lý Dật Phong đồng ý tiến hành điều tra, ngay tiếp theo, Tưởng Chấn Toàn cũng sửng sốt. Tây Bắc bên này, người biết quan hệ giữa Lý Dật Phong và Nhiếp gia, sợ là chỉ có chính mình mà thôi, hơn nữa, mình cũng là trong lúc tình cờ mới biết. Bây giờ, đến Lý Dật Phong đều đồng ý điều tra thẩm hạch, Tưởng Chấn Toàn đương nhiên là cảm thấy có chút bất ngờ. Ngay lập tức, Tưởng Chấn Toàn liền hiểu ý tứ của Lý Dật Phong.

Đúng là gừng càng già càng cay mà. Để Ủy ban nhân dân Đảng ủy khu tự trị ra mặt, cùng với các ban ngành liên quan của khu tự trị tạo thành tổ điều tra, như vậy đồng nghĩa với việc để cho cả người của các phe phái khác tham gia vào, cùng với đó, cũng để người từ các thành phố, địa phương khác tham dự vào, như vậy là có thể duy trì tính công bằng liêm chính ở mức độ lớn nhất. Đây chính là muốn để cho thành tích của Nhiếp Chấn Bang càng thêm vững chắc hơn rồi.

Có điều, Tưởng Chấn Toàn lúc này cũng là có càm giác vui vẻ, chờ mong được nhìn thấy cảnh đó. Đối với Nhiếp Chấn Bang, Tưởng Chấn Toàn còn là rất thưởng thức. Có bối cảnh, lại là người có năng lực như vậy cũng rất ít gặp, càng khó có được là tác phong làm việc và làm người của Nhiếp Chấn Bang rất hợp với sở thích của Tưởng Chấn Toàn.

Nghĩ đến đây, là nhân vật số một Đảng ủy khu tự trị, Tưởng Chấn Toàn cuối cùng đưa ra kết luận cuối cùng, ông nói:

- Tôi thấy như vậy cũng rất tốt. Chuyện này không điều tra thì không rõ ràng, chân lý đều là càng biện càng sáng mà. Có thể suy xét tới việc, để cho Sở Kiểm toán, Sở Tài chính và các ban ngành khác cùng nhanh chóng tạo một tổ điều tra, chính thức vào huyện Lê.



Thành phố Bá Châu

Trong nhà Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh.

Lúc này, Lưu Văn Thanh đang ngồi trong thư phòng. Vừa rồi, Lưu Văn Thanh nhận được điện thoại của thư ký Đường bên Đảng ủy khu tự trị gọi đến. Về số liệu của huyện Lê, khu tự trị bên kia cũng đều ồn ào hết cả lên rồi. Bây giờ tổ điều tra đang được trù bị, ít ngày nữa sẽ đến huyện Lê, tiến hành đánh giá và thẩm hạch toàn diện đối với huyện Lê.

Mặc dù Lưu Văn Thanh rất có lòng tin đối với Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang, nhưng lúc này nhận được điện thoại cũng không khỏi có chút lo lắng. Chính quyền Đảng ủy khu tự trị phái tổ điều tra đi, chuyện này Lưu Văn Thanh sớm đã có dự liệu. Thành tích lớn như vậy công bố ra, đủ để chấn động toàn quốc. Việc huyện Lê lên “Bảy giờ mỗi ngày” chắc chắn là chuyện hiển nhiên rồi.

Nhưng, tin tưởng thì tin tưởng, Lưu Văn Thanh vẫn có chút không yên tâm, bởi vậy ông liền bấm số điện thoại của Nhiếp Chấn Bang.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang tăng ca trong phòng làm việc. Càng đến cuối năm, công việc càng thêm bận rộn. Hiện giờ Tây Bắc đang là trời đông giá rét, tất cả công trình xây dựng đều đã ngừng thi công.

Các công trình chủ thể của trụ sở làm việc mới của Ủy ban nhân dân Huyện ủy huyện Lê và các cơ quan trực thuộc huyện phần lớn đã hoàn thành rồi. Hiện giờ đã chuyển sang giai đoạn trang trí bên trong. Ước chừng đến ngày mùng một tháng năm năm sau, toàn bộ huyện Lê có thể chuyển đến trụ sở mới làm việc. Đến lúc đó, diện tích khu huyện thành của huyện Lê sẽ mở rộng gấp đôi so với hiện tại.

Nhiếp Chấn Bang lúc này đang xem sắp xếp lịch trình mà văn phòng Ủy ban nhân dân đưa lên. Sắp đến Tết âm lịch, công tác quản lý trị an và ổn định trước Tết không thể buông lỏng. Văn phòng Ủy ban nhân dân bên này cũng đặc biệt lựa chọn một số đơn vị tiến thành thăm hỏi và chúc Tết.

Lúc này điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông. Nhìn chiếc điện thoại màu đỏ, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám chậm trễ. Chiếc điện thoại này đều là do lãnh đạo Thành ủy để gọi tới. Mà bình thường người gọi điện cho mình không phải Lưu Văn Thanh thì cũng là Đinh Ái Quốc. Còn về Trình Tân Hoa, quan hệ giữa hai người bày ra trước mắt đây, thành ra ngược lại rất ít có liên hệ điện thoại.

Vừa nhận điện thoại, giọng của Lưu Văn Thanh truyền đến:

- Tiểu Nhiếp à, lần này huyện Lê các cậu nổi danh toàn khu rồi. Sau khi báo cáo số liệu tăng trưởng phát triển kinh tế của huyện Lê lên, đã được chính quyền Đảng ủy khu tự trị coi trọng cao độ. Lần này, để cho khách quan, công bằng, nghiêm túc, cẩn thận, cũng là nhằm chịu trách nhiệm đối với huyện Lê, chịu trách nhiệm đối với trung ương, cho nên chính quyền Đảng ủy khu tự trị sẽ phái đi một tổ điều tra, các thành phố khác trong toàn huyện cũng phái nhân viên làm giám sát, tham dự vào toàn bộ công tác điều tra. Hi vọng cậu bên này không cần có suy nghĩ hay gánh nặng gì, nhất định phải làm tốt công tác tiếp đón.

Nghe thấy lời này, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng gật đầu. Chuyện tổ điều tra Nhiếp Chấn Bang cũng đoán ra rồi. Số liệu này báo cáo lên xong mà không có tổ điều tra xuống kiểm tra mới là chuyện lạ. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức gật đầu nói:

- Bí thư, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, làm tốt công tác tiếp đón, tuyệt đối không bôi nhọ thành phố Bá Châu.



Trong vấn đề lần này, tốc độ của chính quyền Đảng ủy khu tự trị rất nhanh. Không đến hai ngày, đoàn đại biểu không lồ với số người đến sáu mươi mấy người liền nhanh chóng tập hợp thành.

Gió bắc thổi mạnh, gió lạnh gào thét.

Lúc này, tại nơi giao nhau giữa thành phố Khố và huyện Lê, bốn lãnh đạo huyện Lê đều đã đợi bên đường. Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang lúc này đều mặc áo gió dày màu sậm, nghiêm túc đứng ở bên đường.

Giờ phút này, Trương Sở Bân cũng có chút kích động. Số liệu kinh tế của huyện Lê dẫn tổ điều tra của khu tự trị đến, nghe nói còn do chính Phó Chủ tịch thường trực khu tự trị Lâm Hải Khôn dẫn đầu. Điều này khiến Trương Sở Bân rất hưng phấn, mức độ quan tâm của lãnh đạo khu tự trị càng cao, Trương Sở Bân càng vui mừng. Cái này có nghĩa là triển vọng tương lai của mình sẽ càng lớn.

- Chấn Bang à, không thì vào xe ngồi một lúc đi, tin tức từ thành phố Khố đưa đến, tổ điều tra dừng lại khách sạn Bá Châu một tối, không biết khi nào mới xuất phát đây.

Trương Sở Bân nhỏ tiếng nói với Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, đang chuẩn bị nói, phía trước một xe cảnh sát đã đi tới, đỗ bên đường, Trần Nhạc rất nhanh liền mở cửa xe bước đến:

- Bí thư, Chủ tịch, tin tức từ thành phố Khố bên đó nhận được, tổ điều tra đã xuất phát khoảng một tiếng rồi. Theo tốc độ này thì ước chừng rất nhanh sẽ tới.

Đợi không đến mười phút, trước mặt, dưới ánh sáng đèn báo hiệu của cảnh sát lóe lên, một đoàn xe đi về hướng huyện Lê. Ngoài tổ điều tra ra, xe của Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố Bá Châu cũng đi theo.

Đoàn xe từ từ dừng trước mặt mọi người. Cửa sổ thủy tinh của chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đi ở phía trước hạ xuống, Lâm Hải Khôn vẻ mặt tươi cười, khẽ gật đầu thể hiện ý chào hỏi, cười nói:

- Đồng chí Sở Bân và đồng chí Chấn Bang vất vả rồi. Cảm ơn các đồng chí của huyện Lê. Trời đang rất lạnh giá, đều lên xe đi, đến khu kinh tế mới trước.

Phó chủ tịch thường trực khu tự trị đưa ra quyết định luôn, điều này khiến Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang đều sửng sốt. Tình huống này có chút không đơn giản đâu.

Thông thường thì tổ điều tra dù sao cũng phải ở lại đây. Nhưng đi thẳng đến khu kinh tế mới luôn, thái độ này dường như đã rõ ràng bày ra, lần này đến chỉ là làm chuyện công.

Đoàn xe chậm rãi đi trước, Nhiếp Chấn Bang nói với Trương Sở Bân ở bên cạnh:

- Bí thư Trương, chúng ta cũng lên xe đi. Tình hình của huyện Lê chúng ta đều thực sự cầu thị (mong muốn mở rộng tầm nhìn), trải qua được sự thẩm hạch và điều tra. Nếu Phó Chủ tịch Lâm đã nói như vậy rồi, chúng ta tất cả theo chỉ thị của lãnh đạo làm việc là được.

Tại khu kinh tế mới bên này, hiện giờ sớm đã treo cờ phấp phới, chiêng trống vang trời. Bên đường, nhân dân xã Cách Mộc nguyên gốc đều đã thuận lợi chuyển đến nhà mới. Mỗi gia đình đều tìm được công việc trong nhà máy ở khu kinh tế phát triển bên này.

Hiện nay, đường phố rộng rãi sạch sẽ, cây xanh và trạm xe buýt hai bên đường tất cả đều như đang trong mơ vậy.

Lâm Hải Khôn lúc này cũng bước từ trên xe xuống. Lần này tổ điều tra xuống đây, Lâm Hải Khôn là chủ động xin đi. Cái tên Nhiếp Chấn Bang này, Lâm Hải Khôn cũng nghe được từ Lâm Dương, con trai của mình. Trong khu tự trị, Nhiếp Chấn Bang coi như là một người nổi tiếng, bây giờ làm ra thành tích lớn như vậy, Lâm Hải Khôn đầu tiên không tin. Bởi vậy lúc này mới có sự chủ động ra trận của Lâm Hải Khôn.

Nhìn nhà máy mới hai bên đường, trụ sở Ủy ban nhân dân và khu cư dân mới sửa chữa của huyện Lê, trong lòng Lâm Hải Khôn liền bắt đầu có chút tin tưởng.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng bước đến, giới thiệu với đám người Lâm Hải Khôn và Lưu Văn Thanh:

- Chủ tịch Lâm, Bí thư Lưu, các vị lãnh đạo, đây chính là khu kinh tế phát triển kỹ thuật của huyện Lê chúng tôi. Năm nay khu kinh tế phát triển huyện có số tiền thu hút đầu tư được là hơn bốn trăm triệu. Trước mắt, nhà máy đầu tư sản xuất đã xây dựng xong có mười lăm nhà máy, đang xây dựng có hai mươi bảy.

Lâm Hải Khôn mỉm cười gật đầu, lập tức nói:

- Ừm, rất tốt, ở Tây Bắc, ở huyện Lê mà lại nhìn thấy tình hình như vậy, tôi dường như là có cảm giác đang nhìn thấy vùng duyên hải phía Đông vậy. Ban lãnh đạo chính quyền Đảng ủy huyện Lê có thể khắc phục được sự khó khăn của khu vực Tây Bắc xa xôi, thúc đẩy được ưu thế của bản thân, giành được thành tích như vậy, thực sự là không dễ dàng, đáng được biểu dương và quảng bá, đáng để cán bộ toàn khu học tập và suy ngẫm.

Nói xong, trong tình huống mà mọi người đều không dự liệu được, Lâm Hải Khôn đột nhiên bước về phía trước.
Chương 241: Kết quả thật bất ngờ

Khi lãnh đạo thị sát, thông thường thì đều sẽ không đi loạn lung tung. Đây không phải là nói cán bộ phía dưới cưỡng chế, ngăn cản lãnh đạo, mà là lãnh đạo cơ bản sẽ không tùy ý hành động lung tung. Dù sao thì lãnh đạo cũng không muốn tăng thêm tình hình bất ngờ gì cho việc khảo sát.

Nhưng hành động của Lâm Hải Khôn lúc này có vẻ có chút đặc biệt. Làm như vậy, không chỉ là tăng thêm độ khó khăn cho đội ngũ đảm bảo an toàn của huyện Lê, mà còn nếu chẳng may, trong đám đông có kẻ có dụng tâm gì đó thì khi xảy ra chuyện, Lâm Hải Khôn tự mình chịu tội, thậm chí còn có thể phải trả giá bằng tính mạng, mà đồng thời, cán bộ địa phương huyện Lê cũng gặp họa theo.

Mặt khác, Lâm Hải Khôn làm như vậy, cũng có vẻ hết sức quá đáng, như thế rõ ràng là không tin tưởng sự bố trí của huyện Lê, muốn thám thính những phản hồi không giống mà thôi.

Lúc này, nhân dân của huyện Lê nhìn thấy lãnh đạo lớn như vậy đi đến, cũng đều dừng lại, Lâm Hải Khôn cũng đã bước đến trước mặt một người dân.

Với nét mặt mỉm cười, Lâm Hải Khôn nói rất thân thiết hòa nhã:

- Bác à, đầu tiên, tôi thay mặt chính quyền Đảng ủy khu tự trị cảm ơn sự tiếp đón thịnh tình của mọi người. Đây là sự sắp xếp của chính quyền Huyện ủy sao?

Lời vừa thốt ra, không chỉ sắc mặt của Lưu Văn Thanh thay đổi mà sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân cũng thay đổi. Lâm Hải Khôn đây là ý gì vậy? Theo lý mà nói, một Phó Chủ tịch thường trực của Ủy ban nhân dân khu tự trị không nên đến một chút trí tuệ chính trị này cũng không có.

Hỏi như vậy không phải là nói chính quyền bố trí làm công trình hình tượng sao? Lãnh đạo thị sát, huyện Lê coi như là tốt rồi. Có địa phương, trường học cũng cho nghỉ, đặc biệt còn tay cầm hoa tươi, cầm biểu ngữ, đứng bên đường, bên ngõ chào đón, dành cho lãnh đạo sự hoan nghênh nhiệt liệt, đây cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. Thông thường, cho dù là biết có nghi ngờ là cố ý sắp xếp, lãnh đạo cũng sẽ không hỏi nhiều. Lần này Lâm Hải Khôn làm như vậy, rõ ràng ra vẻ có chút quá mức rồi.

Sắc mặt Lưu Văn Thanh cũng có chút khó coi, nếu thật sự xảy ra vấn đề, không những huyện Lê mất mặt mà lãnh đạo thành phố Bá Châu cũng mất mặt.

Trương Sở Bân lúc này cố ý lùi về sau một bước, thấp giọng nói:

- Chấn Bang, xem ra, đây là “lai giả bất thiện” rồi!

Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một cái, nói:

- Lão Trương, chúng ta đi được thẳng, ngồi được vững, sợ gì chứ? Hơn nữa, tôi cảm thấy chuyện cũng không có gì phức tạp.

Lời nói này khiến Trương Sở Bân có chút khó hiểu, lúc này vẫn còn có chút tâm trạng mà nói:

- Chấn Bang, cậu hôm nay làm sao vậy? Ngày thường cậu không có tính cách thế này đâu. Người ta rõ ràng là ức hiếp lên đến đầu chúng ta mà.

Nhiếp Chấn Bang cũng chợt mỉm cười. Dường như từ sau khi mình đến huyện Lê, theo đó mà tầm mắt của cán bộ toàn huyện Lê đều cao lên, đến quan to cấp bộ tỉnh như Lâm Hải Khôn cũng không sợ hãi gì.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói:

- Lão Trương à, lần này cũng là huyện Lê chúng ta làm cho nổi bật quá. Anh nghĩ xem, tốc độ tăng trưởng kinh tế các thành phố, địa phương khác đều dừng ở thời kỳ chỉ có mấy phần trăm. Chúng ta ở đây vừa báo lên không cần biết thế nào đã vượt gấp mười lần so với người khác, đây không phải là tát vào mặt các thành phố, địa phương khác sao?

Trương Sở Bân cũng không phải là ngớ ngẩn gì, lúc này vừa nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói, lập tức liền hiểu ra, nói:

- Chấn Bang, ý của cậu là nói…?

Nhiếp Chấn Bang gật đầu, tiếp tục chủ đề nói:

- Không sai. Tôi lại cảm thấy Lâm Hải Khôn làm càng đặc biệt, càng quá mức, tính thực sự của số liệu này mới càng mạnh, mới có thể hoàn toàn ngăn chặn được lãnh đạo các thành phố, địa phương khác, thậm chí là miệng của lãnh đạo khu tự trị nữa!

Lời này đã nói rất rõ ràng. Đối với báo cáo tốc độ tăng trưởng kinh tế của huyện Lê, các địa phương khác, thậm chí là lãnh đạo khu tự trị, hài lòng cũng có, hoài nghi cũng có, nhưng có thể chắc chắn là, hâm mộ và ghen tị càng nhiều. Như vậy cần phải có một cuộc điều tra và thẩm hạch nghiêm ngặt xuất hiện.

Sau khi lĩnh hội được tầng ý nghĩa này, trong lòng Trương Sở Bân cũng vui mừng, lập tức cũng đi theo.

Lúc này, người dân được Lâm Hải Khôn hỏi nhíu mày một cái, có chút bất mãn nói:

- Đồng chí này, sao lại không biết nói chuyện như vậy! Cái này còn có sắp xếp sao?

Nhiếp Chấn Bang bước gần đến xem, có chút quen mắt. Những người gõ trống khua chiêng ở đây lúc này đa số đều là người dân xã Cách Mộc đến. Có thể nói, trong dân chúng toàn huyện Lê, người đối với chính quyền tin cậy nhất, cảm kích nhất đều thuộc nhóm người xã Cách Mộc này.

Chính quyền sắp xếp cho họ đều là nhà mới được xây từ gạch nung đỏ, lại phân phối đất trống, không cần lo lắng về rau dưa. Ở khu kinh tế mới bên này, còn cung cấp cơ hội đào tạo. Thanh niên trai tráng, người có sức lao động ở mỗi nhà, mỗi hộ gia đình đều vào nhà máy sản xuất. Bên bảo vệ môi trường còn mời một số người già trên năm mươi tuổi vào làm công tác vệ sinh bảo vệ môi trường. Cuộc sống của từng nhà đều khá giả dần lên. Xe đạp, máy may, tivi, những đồ điện này cũng đều lần lượt cố mặt ở mỗi nhà. Cuộc sống như vậy, là chuyện mà nhân dân xã Cách Mộc có nghĩ cũng không dám nghĩ tới được.

Lúc này, Lâm Hải Khôn hỏi như vậy, có thể không tức giận sao? Lâm Hải Khôn lúc này cũng có chút xấu hổ, lập tức cười nói:

- Ý của bác là, mọi người ở đây đều là tự phát tới đây sao?

Người dân này lại một lần nữa gật đầu khẳng định. Nhìn hết bà con xung quanh một lượt, người này lớn tiếng nói:

- Người lãnh đạo này, ông hỏi chúng tôi những người này thử xem, đâu có ai không phải là tự mình chạy tới chứ. Nghe nói có lãnh đạo lớn trên tỉnh và thành phố đến kiểm tra. Chúng tôi đã sớm tập hợp lại, nhất định phải cho các lãnh đạo một buổi đón chào chấn động lòng người.

Tiếp đó sau, công tác kiểm tra của Lâm Hải Khôn có vẻ hết sức tùy ý.

Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân cũng không đi sắp xếp nữa. Chuyện của huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang tràn đầy tin tưởng, không gì là không thể xem, cũng không có gì phải giấu diếm.

Trong nhà máy thuộc da Đại Phú Hào huyện Lê bên này, khi đoàn người Lâm Hải Khôn vào nhà máy, lúc này Chu Lạp Phong sớm đã nhận được tin tức cũng từ trong khách sạn Đại Phú Hào bên kia chạy tới.

Ở trong phân xưởng sản xuất của nhà máy thuộc da, trong nhà xưởng rộng rãi, sáng sủa, khoảng trăm công nhân đang bận rộn làm việc, từ chiếc đài nhỏ trong phân xưởng phát ra âm nhạc. Sáng kiến này khiến Lâm Hải Khôn cũng có chút hiếu kỳ, lập tức hỏi:

- Giờ làm việc còn phát nhạc thịnh hành thế này, có ảnh hưởng đến sản xuất không? Chất lượng có thể đảm bảo không? Sản phẩm của các anh chủ yếu là tiêu thụ trong nước hay tiêu thụ bên ngoài.

Đứng bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng bước lên, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Lâm, nguyên tắc của chính quyền chúng tôi là, đối với doanh nghiệp gia nhập, ngoài việc trợ giúp từ chính sách và giúp đỡ cơ sở hạ tầng ra, việc kinh doanh của doanh nghiệp đều là vấn đề của bản thân doanh nghiệp. Cụ thể, doanh nghiệp sắp xếp thế nào, đó đều là việc của bản thân doanh nghiệp. Tôi đã tìm ông chủ Chu của nhà máy thuộc da qua đây. Ông chủ Chu là nhà doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng của Bá Châu chúng tôi, ở thành phố Bá Châu và huyện Lê đều đã khai trương mấy khách sạn sang trọng. Ở thành phố Nam Hải, Việt Đông còn có công ty kiến trúc công trình, nhà máy thuộc da này chính là sản nghiệp của ông chủ Chu.

Chu Lạp Phong cũng lập tức bước đến, cười nói:

- Chủ tịch Lâm, xin chào ngài. Trong làm việc mà phát âm nhạc, đây cũng là chúng tôi học tập từ người Đài Loan. Trong lúc làm việc buồn tẻ, việc mở âm nhạc có thể thư giãn tâm trạng làm việc khẩn trương. Không những không có ảnh hưởng đến sản xuất, mà ngược lại có thể giảm bớt áp lực. Nhà máy chúng tôi sau khi thực hiện phương pháp này, hiệu quả sản xuất không những không giảm mà ngược lại còn tăng cao không ít. Hiện nay, không ít nhà máy trong khu kinh tế phát triển đều học theo cách này của chúng tôi.

Ngừng một chút, Chu Lạp Phong tiếp tục nói:

- Sản phẩm của chúng tôi chủ yếu là lấy tiêu thụ trong nước làm chủ. Trước mắt, nhà máy của chúng tôi cũng chuẩn bị dùng mức lương hấp dẫn để thuê dùng đoàn thiết kế chuyên nghiệp, thiết kế những sản phẩm độc quyền dành riêng cho nhà máy chúng tôi, đi theo định vị cao cấp. Cố gắng trong vòng ba đến năm năm bước vào thị trường quốc tế, tạo nên thương hiệu đồ da của riêng chúng tôi.

Lâm Hải Khôn cười nói:

- Ông chủ Chu, mức lương công nhân của các anh thế nào?

Vấn đề này vừa nói ra, không những nhân viên công tác phụ trách thẩm hạch của tổ điều tra đều mở rộng lỗ tai, mà bên cạnh, không ít quan sát viên của thành phố địa khu khắc cũng căng tai ra. Nhà máy cái gì, đều là chuyện nhỏ, thu nhập này mới là chuyện lớn. Đây mới là số liệu quan trọng để đánh giá trình độ kinh tế huyện Lê.

Chu Lạp Phong vốn là người thông minh, lúc này vừa nhìn là biết điệu bộ này không giống, lập tức, Chu Lạp Phong cười nói:

- Chủ tịch Lâm, thứ cho tôi thất lễ. Vấn đề này tôi thấy, các vị lãnh đạo có thể tủy ý hỏi công nhân của tôi. Lời của họ còn có sức thuyết phục hơn tôi.

Nói xong, Chu Lạp Phong dặn dò mấy giám đốc bên cạnh, nói:

- Thông báo qua loa một tiếng, hôm nay tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Thế này cũng tốt, giống như là nghỉ ngơi giữa giờ của học sinh đi học. Vừa nói nghỉ ngơi, không ít người đều dừng công việc. Từ chỗ ngồi đứng lên, có người duỗi tay duỗi chân, có người đi nhà vệ sinh.

Đoàn người tổ điều tra lúc này mới vào trong phân xưởng. Trong phân xưởng vô cùng sạch sẽ, sắp xếp, phân loại ngay ngắn trật tự.

Vừa nhìn là biết có điều lệ quản lý chế độ quy củ, nghiêm khắc.

Lâm Hải Khôn tùy ý chọn mấy người công nhân, cười hỏi:

- Đồng chí, tôi có thể hỏi mọi người một vấn đề không? Mọi người mỗi tháng có thể nhận được bao nhiêu tiền?

Bên cạnh, một cô gái nhỏ khoảng hai mươi tuổi, trên mặt có chút tàn nhàng, kẹp bím tóc đuôi sam, dường như có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói:

- Tôi vừa mới đến làm, mỗi tháng lương tạm thời chỉ bốn trăm tệ, cộng thêm tiền trích phần trăm (ăn theo sản phẩm), làm việc một tháng khoảng năm trăm tệ. Lương của trưởng ca so với tôi cao hơn, cô ấy một tháng có thể lấy được tám, chín trăm tệ.

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh động. Ở khu Tây Bắc có lương cao thế sao? Hiện nay, ở Tây Bắc, một chủ tịch xã cho dù là cộng thêm trợ cấp công tác vùng biên, một tháng cũng chỉ là bốn trăm tệ, cũng đủ sống đầy đủ rồi. Nhưng ở đây, một trưởng ca, giống như là tổ trưởng của một nhóm công nhân nhỏ mà lại có thể lấy được tám, chín trăm.

Bên cạnh, trưởng ca cũng mỉm cười, dường như không phải là bộ dạng rất hài lòng, nói:

- Ông chủ Chu nói, làm nhiều được nhiều, phân phối theo lao động, không có sự phân biệt đối đãi vùng miền. Làm kinh doanh chính là làm lương tâm. Mức lương công nhân này là theo mức của khu vực phát triển duyên hải phía Đông để phát. Bây giờ, các doanh nghiệp khác ở khu kinh tế mới chúng tôi cũng đều là giá này. Nếu không căn bản không tuyển được người.

Đối với chuyện này, Nhiếp Chấn Bang bản thân cũng không rõ lắm, không ngờ Chu Lạp Phong tâm tư muốn báo đáp quê hương lại đem mức lương công nhân của huyện Lê kéo lên như vậy.

Bên cạnh, Lâm Hải Khôn lúc này cũng cười nói:

- Lần này đến đây khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi. Vốn dĩ, tôi cứ tưởng phát triển kinh tế huyện Lê chỉ là thổi phồng quá lên thôi. Bây giờ xem ra có lẽ là thực sự. Sắp đến trưa rồi, không cần tăng thêm phiền phức cho doanh nghiệp huyện Lê, mọi người đến Huyện ủy trước.
Chương 242: Nâng cấp lên khu kinh tế mới cấp Tỉnh

Trong lế đường của Huyện ủy huyện Lê, Lâm Hải Khôn ngồi ở trên bục khán đài. Ngồi ở bên cạnh, theo thứ tự là Văn Thanh và Đinh Ái Quốc. Còn về phía đám người Nhiếp Chấn Bang, giờ phút này đều chỉ có thể ngồi xuống dưới khán đài rồi.

Đây là một hội nghị cỡ nhỏ, đối tượng điều tra chủ yếu, vẫn là tổ điều tra lần này của huyện Lê. Lâm Hải Không trầm ngâm một chút liền nói:

- Các đồng chí, sự phát triển của huyện Lê, rất là chấn động. Tục ngữ nói, trăm nghe không bằng một thấy. Người xưa quả thật là không lừa tôi. Trước khi đến huyện Lê, cá nhân tôi, vẫn là mang thái độ hoài nghi đấy. Huyện Lê, trong vòng một năm đổ về trước, chính là một huyện nghèo của khu tự trị chúng ta, và cũng là một huyện nghèo cấp quốc gia. Một huyện nghèo với đất rộng người thưa, cuộc sống căng thẳng, thậm chí, đến tiền lương của cán bộ cũng không thể nào trả được. Hiện tại, sự phát triển của huyện Lê, lại làm cho tôi có cảm giác giống như là đang đặt mình ở Việt Đông vậy.

Sự thật cũng chứng minh, sức chiến đấu của bộ máy chính quyền của huyện ủy huyện Lê đúng là rất mạnh mẽ. Công tác của huyện Lê, rất là đáng gái học tập. Lúc này đây, nếu đã tiến hành một lần thẩm duyệt báo cáo kinh tế của huyện Lê thì cũng coi như là một lần thẩm duyệt đối với khu Khai thác, phát triển kinh tế, kỹ thuật của huyện Lê luôn. Tôi hy vọng, tất cả các đồng chí trong tổ điều tra, phải dựa trên thái độ thực sự cầu thị, nghiêm túc, trách nhiệm để điều tra, xét duyệt một cách nghiêm khắc, chân thực. Các đồng chí quan sát viên của các địa phương, thành phố cũng phải phát huy tác dụng giám sát của mình. Cần phải đưa lại cho huyện Lê được một số liệu kinh tế chính xác nhất.

Đây chính là một định luận mà Lâm Hải Khôn đưa ra cho huyện Lê. Có cái câu nói này, lại có thêm một buổi nói chuyện hôm nay nữa, toàn bộ bản báo cáo số liệu kinh tế của huyện Lê, mặc kệ là kết quả điều tra cuối cùng như thế nào thì ít nhất, vẫn là số liệu đáng giá tin tưởng được.

Kế tiếp, ở bên trong nhà hàng Đại Phú Hào, tổng cộng bày hai mươi bàn tiệc. Quy cách chiêu đãi, vẫn là dựa theo tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ của huyện Lê mà tiến hành. Bởi vì tiếp sau đó còn có việc nên tất cả mọi người cũng không uống rượu.

Sau khi đã ăn cơm xong, tổ điều tra chia nhau ra bắt đầu hành động. Người của mỗi lĩnh vực như kiểm toán, tài chính, công nghiệp, nông nghiệp cùng với các ban ngành khác nữa đều tự chia ra tới các đơn vị đúng chuyên ngành ở huyện Lê. Số liệu của năm này đều được mang ra toàn bộ. Cùng lúc đó, các quan sát viên của địa phương cũng chia nhau ra mà đi theo các phân tổ điều tra mà hành động. Có thể nói, chuyện lần này, hoàn toàn ngăn chặn một cách triệt để khả năng gian lận của huyện Lê. Toàn bộ các số liệu kinh tế của huyện Lê đều không còn một chút nào che dấu dưới con mắt của toàn khu tự trị nữa.

Phía phòng Tài chính của huyện Lê bên này.

Ở trong phòng họp của cục Tài chính.

Sở Tài chính khu tự trị, phòng tài chính kiểm toán, dự toán địa phương, trưởng phòng Quách Quốc Đống nhìn số liệu được hạch toán ra ở trước mặt mà cũng có chút hoảng sợ.

Ngồi bên cạnh, cùng với một vài quan sát viên địa phương nhìn vẻ mặt của Quách Quốc Đống như vậy, cũng đều lại gần tới. Một người trong số đó mở miệng dò hỏi:

- Lão Quách, làm sao vậy? Có pahri là xảy ra cái vấn đề gì rồi không? Tôi đã nói rồi. Số liệu kinh tế của huyện Lê, làm sao có thể có thành tích vang dội đến như vậy. Mặc dù nó không phải là giả, nhưng thành tích tốt như vậy, chắc chắn là có số ẩn ở bên trong đấy.

Quách Quốc Đống nhìn người bên cạnh này một cái, trong lòng cũng hiểu rất rõ. Hiện giờ, huyện Lê đã trở thành cái đích cho toàn bộ mọi người trong khu tự trị chỉ trích. Với số liệu huy hoàng như vậy, nếu như là con số chân thực, vậy thì khi công bố ra bên ngoài, vậy đó chẳng phải là khiến cho những địa phương khác khó chịu rồi sao? Hiện nay, chẳng những là bộ máy Đảng ủy của Khu tự trị yêu cầu số liệu chân thực mà ngay cả các huyện lỵ khác cũng đều đang mong ngóng số liệu này có gian lận đâu.

Giờ phút này, Quách Quốc Đống nhưng lại là lắc đầu nói:

- Lão Trần, chỉ sợ là không thể được như nguyện vọng của ông rồi.

Kết quả xét duyệt của chúng ta so với kết quả mà huyện Lê tổng hợp báo cáo lên trên thì lại càng thêm kinh khủng.

Người đàn ông vào thời điểm này cũng có chút không hiểu rõ được, nhìn Quách Quốc Đống nói:

- Lão Quách, vậy là có ý gì? Kinh khủng hơn? Chẳng lẽ, huyện Lê to gan như vậy, cũng dám làm giả một cách trắng trợn? Vậy thì lá gan cũng quá to rồi đi.

- Lão Trần, chỉ sợ là ông hiểu nhầm rồi. Ý tứ của tôi là, tốc độ tăng trưởng kinh tế của huyện Lê, chẳng những không có bất cứ gian lận nào, mà kết quả do chúng ta hiện giờ thẩm tra được ra là, tốc độ tăng trưởng thực tế năm nay của huyện Lê hẳn là đạt tới khoảng chừng 97.5%. Nói cách khác, năm nay, huyện Lê hẳn là đã che giấu bớt đi số liệu 20%. Quách Quốc Đống nói thêm vào.

Nói thật, cái kết quả này, Quách Quốc Đống cũng có hơi nghĩ không ra được. Con số 77.3% được báo cáo lên cùng với con số tốc độ tăng trưởng là 97.5% được báo lên, nó hoàn toàn không có gì khác nhau cả. Kết quả đều sẽ chỉ là môt, đó là không tin, nghi ngờ, sau đó chính là điều tra, thẩm duyệt. Tại sao mà chính quyền huyện Lê lại muốn dấu diếm nhiều như vậy, chẳng lẽ là tính toán cho năm sau sao?

Bên cạnh, người đàn ông bị gọi là Lão Trần cũng mang lên vẻ mặt kinh ngạc, cao giọng mà nói:

- Lão Quách, cái số liệu này của ông, không có tính sai chứ? Cao như vậy, điều này làm sao có thể được?

Lời nói mới vừa nói ra xong, sắc mặt của Quách Quốc Đống cũng trầm xuống, vẻ mặt sa sầm nói:

- Cục trưởng Trần, ông cũng là người làm công tác tài chính, tính cách của Quách Quốc Đống tôi, ông cũng biết rõ ràng. Dưới sự giám sát từ đám chuyên gia của các ông, ông cảm thấy, Quách Quốc Đống tôi có thể làm rối loạn kỷ cương được sao? Hơn nữa, tính cách của Quách Quốc Đống tôi, có giống một người muốn làm rối loạn kỷ cương sao? Nếu như các ông đã lo lắng như vậy, những tư liệu này liền đặt ở đây, các ông đại khái có thể tự mình hạch toán lại một lần nữa đi.

Sau câu nói tức giận này, Cục trưởng Trần cũng phản ứng lại được, cái lời nói này của mình, không phải là rõ ràng không tin Quách Quốc Đống sao? Trong quan trường, điều kiêng kỵ nhất cũng chính là cái này. Quách Quốc Đống không tức giận, đó mới là chuyện lạ.

Bên cạnh, vài người khác cũng đi tới gần khuyện giải:

- Trưởng phòng Quách, hãy bớt giận, bớt giận đi. Lão Trần cũng không phải là có ý này. Chủ yếu là, huyện Lê bên này, hơn thì không nói làm gì, nhưng không ngờ lại còn giảm bớt số liệu mà không báo cáo lên. Chúng ta hãy gọi cục trưởng Lâm Vĩ Dân của huyện Lê lên hỏi rõ một chút đi.

Lâm Vĩ Dân bên này, khi nhận được thông báo của cục Tài chính từ nhân viên công tác, nói là tổ điều tra thẩm duyệt muốn tìm chính mình, Lâm Vĩ Dân cũng không dám chậm chạp, lập tức liền chạy tới phòng họp. Nhìn một đám người ở xung quanh, Lâm Vĩ Dân liền cười nói:

- Trưởng phòng Quách, các vị lãnh đạo, mọi người có cái gì cần chúng tôi bên này phối hợp sao?

Trưởng phòng Quách lúc này cũng đã bình tĩnh lại. Lời nói của lão Trần, tuy rằng không thuận tai, nhưng, người ta cũng đã xin lỗi rồi, chính mình cứ bắt chặt lấy mà không thả, vậy cũng không được tốt. Ngay sau đó, trên mặt Quách Quốc Đống liền trở lại vẻ nghiêm túc, ông nói:

- Cục trưởng Lâm, đúng là có một chuyện cần cậu cố vấn qua một chút. Trải qua sự xét duyệt của chúng tôi, tốc độ tăng trưởng kinh tế của huyện Lê, thực tế là đã đạt tới 97.5% rồi. Cục trưởng Lâm, các cậu cố ý giấu diếm bớt đi hai mươi mấy phần trăm, đó là xuất phát từ suy tính gì vậy, hay là vì tốc độ phát triển kinh tế của năm tới sao?

Lời nói này, cũng khiến cho Lâm Vĩ Dân cảm thấy ngượng ngùng dần. Chính quyền Đảng ủy khu tự trị phái tổ điều tra xuống, Lâm Vĩ Dân liền biết chuyện này không thể giấu diếm được nữa, trong lòng cũng có chuẩn bị kỹ càng. Nhưng, thời điểm này, khi bị hỏi tới rồi, cũng vẫn là có chút xấu hổ, liền cười ngập ngừng nói:

- Trưởng phòng Quách, các vị lãnh đạo. Giấu bớt số liệu, quả thật là cũng có vì suy tính tới mặt này. Một mặt khác nữa là, chúng tôi cũng vì lo lắng, số liệu này có phải hay không là có số liệu ma. Bởi vậy, lúc này mới áp xuống bớt hai mươi điểm.

Ngừng một chút, Lâm Vĩ Dân rất là thành khẩn mà nói:

- Trưởng phòng Quách, các vị lãnh đạo, đứng ở chỗ này, tôi xin tự kiểm điểm với các vị. Chúng tôi không nên ẩn bớt số liệu, đáng lẽ phải duy trì thái độ thực sự cầu thị. Về sau, các đồng chí trong phòng tài chính của huyện Lê chúng tôi, nhất định sẽ tăng cường việc học tập cho mang này. Chúng tôi nhất định duy trì tác phong thực sự cầu thị, khiêm tốn, cẩn thận.

Lời nói của Lâm Vĩ Dân khiến cho mấy người Quách Quốc Đống có cảm giác muốn tức chết được. Các ban ngành huyện Lê, từ trên xuống dưới, đều quá kiêu căng rồi. Đứng ở chỗ này nhận sai.

Đây quả thực là đang khoe khoang rồi.

Liền riêng cái con số 77.3% hiện tại mà thôi, cũng đã đủ khiến cho người ta thấy tâm phiền ý táo rồi. Còn tăng thêm nữa, thế này còn để cho người khác sống thế nào nữa.

Quách Quốc Đống liền phất phất tay rồi nói:

- Cục trưởng Lâm, cậu đi về làm việc tiếp đi thôi. Chúng tôi bên này, không có chuyện gì nữa rồi.

Ở trong nhà khách của huyện Lê bên này. Căn nhà số 1 của nhà khách, hiện giờ đã trở thành chỗ ở của Lâm Hải Khôn. Trong phòng khách của căn nhà, tổ điều tra Chính Lộc của Đảng ủy Khu tự trị, những người phụ trách của các ban ngành vào lúc này cũng đều đã ngồi ở trên ghế sô pha.

Đầu tiên, Quách Quốc Đống, với tư cách là người nắm giữ chủ chốt của lần điều tra này, đã trước hết là báo cáo tình hình điều tra của cục Tài chính với Lâm Hải Khôn. Nhìn những người trong ban ngành khác đang ngồi trên ghế, Quách Quốc Đống đắn đo, sắp xếp lại một chút từ ngữ, sau đó liền trầm giọng nói:

- Chủ tịch Lâm, lần điều tra này, dưới sự giám sát của vài quan sát viên địa phương, chúng tôi đã tiến hành xét duyệt lại một cách tỉ mỉ phòng Tài chính của huyện Lê, cũng như đều thẩm tra, đối chiếu một cách cẩn thận các sổ sách của cục Tài chính từ nhiều năm qua và cả tài khoản ngân hàng của cục Tài chính cùng các tài liệu có liên quan. Kết quả của chúng tôi là, tốc độ tăng trưởng kinh tế thực tế của huyện Lê đúng ra là phải khoảng 97%, con số này cao hơn hai mươi phần trăm so với số liệu báo cáo kinh tế của huyện Lê đưa ra.

Lời nói mới vừa nói xong, ngồi ở bên cạnh đấy, các nhân viên của các phòng kiểm toán, nông nghiệp và các ban ngành khác cũng đều bày tỏ thái độ. Trưởng phòng quản lý Sở Nông nghiệp, chăn nuôi lại nói thêm:

- Chủ tịch Lâm, lần điều tra này kiểm tra ra được, số lượng dê bò chưa xuất chuồng trên thực tế của huyện Lê và số lượng đã xuất chuồng hoàn toàn phù hợp với con số tốc độ tăng trưởng 97.5%. Người dân chăn nuôi trong toàn huyện, nhờ có công ty Thương Mẫn và mô hình hộ gia đình, mỗi hộ trên thực tế có số lượng dê bò được nuôi dưỡng đều là từ trên năm trăm con trở lên, dựa theo chỉ tiêu hiệu quả sản xuất cùng với lợi ích của công ty Thương Mẫn. Mỗi một con bò, người nuôi có thể có được khoảng 600 khối tiền lời, mỗi một con dê có thể có chừng 200 khối tiền lời. Năm ngoái, tổng cộng số lượng đã xuất chuồng ít nhất đạt 1500 con, trung bình 300 tiền lãi cho một con, mỗi hộ có thu nhập đạt chừng 45000. Ý kiến của chúng tôi là, con số tốc độ kinh tế được báo cáo lên hiện tại, đúng là có phần giữ lại.

Phía kiểm toán bên này, cũng là vấn đề như vậy. Thời điểm này, Lâm Hải Khôn nghe tin này, cũng rơi vào trong suy nghĩ. Ngay sau đó, Lâm Hải Khôn liền đứng lên nói:

- Được rồi, ngày mai, tôi thấy tổ điều tra có thể tiếp tục thâm nhập sâu hơn tới các ngành sản xuất của huyện Lê cũng như các xã, thị trấn phía dưới. Hôm nay, cứ như vậy trước đi. Mọi người đi về trước đi, trên khu sẽ có một sự phán đoán tổng hợp.

Tình huống của huyện Lê, cũng đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Lâm Hải Khôn. Sự phát triển bộc phát của khu Khai thác và phát triển kinh tế huyện Lê cũng càng khiến cho Lâm Hải Khôn cảm thấy giật mình. Giờ phút này, tình huống của tổ điều tra đã rất rõ ràng rồi, nếu còn tiếp tục nữa, chỉ sợ là cũng không có quá cần thiết nữa rồi.

Hiện tại, cái tấm biển Khu Khai thác và phát triển kinh tế, kỹ thuật cấp tỉnh đó, huyện Lê đã kéo chắc rồi. Còn về tốc độ tăng trưởng kinh tế, rốt cuộc là lấy của huyện Lê làm chuẩn hay là lấy của tổ điều tra làm chuẩn, Lâm Hải Khôn cũng có chút không cân nhắc thông được. Ngay lập tức, Lâm Hải Không liền cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Bí thư Đảng ủy khu tự trị Tưởng Chấn Toàn. Chuyện này, chỉ sợ là chỉ có Tưởng Chấn Toàn có thể quyết định được mà thôi.
Chương 243: Huyện kiểu mẫu quốc gia

Vào lúc này, có lẽ Tưởng Chấn Toàn cũng đã nằm nghỉ ngơi rồi. Nhưng, cái chuyện này của huyện Lê, Lâm Hải Khôn phỏng đoán, Tưởng Chấn Toàn chỉ sợ cũng đang chờ đợi tin tức của mình, bởi vậy lúc này, mới gọi điện thoại đi qua.

Quả nhiên, điện thoại vang lên hai tiếng xong, ở đầu điện thoại bên kia, giọng nói của Tưởng Chấn Toàn liền truyền đến:

- Đồng chí Hải Khôn, tình huống của huyện Lê như thế nào vậy? Tốc độ tăng trưởng kinh tế chắc là thật đi?

Nghe giọng điệu của Tưởng Chấn Toàn, Lâm Hải Khôn liền biết, chỉ sợ là, trước khi điều tra, Tưởng Chấn Toàn cũng đã kết luận được rằng, con số tốc độ tăng trưởng kinh tế của huyện Lê là không có vấn đề rồi. Nếu không, Tưởng Chấn Toàn cũng sẽ không chắc chắn như vậy.

Lập tức, Lâm Hải Khôn cũng cười nói:

- Bí thư Chấn Toàn, tình huống thật đúng là khiến cho người ta không thể ngờ tới được. Vừa mới rồi, tổ điều tra tới đây báo cáo lại tình huống, có sự khác biệt hoàn toàn về tốc độ tăng trưởng kinh tế của huyện Lê. Cái cậu Nhiếp Chấn Bang này, không ngờ còn ẩn đi bớt 20%. Anh xem, tiếp tục chọn dùng báo cáo tốc độ tăng trưởng trước của huyện Lê, hay là chọn dùng báo cáo của tổ điều tra?

Nghe đến câu nói của Lâm Hải Khôn, đầu bên kia điện thoại, Tưởng Chấn Toàn cũng bật cười ha hả. Một cái kết quả này, trước đó Tưởng Chấn Toàn cũng đã có dự đoán được rồi. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, cũng không phải là kiểu chỉ có nửa thùng nước liền có thể nhô lên thành sóng được. Tác phong khiêm tốn, thực tế của cậu ta khiến cho Tưởng Chấn Toàn rất là yên tâm. Lúc ấy, sau khi nhìn xong báo cáo về tốc độ tăng trưởng kinh tế của huyện Lê xong, Tưởng Chấn Toàn liền chắc chắn được rằng, huyện Lê tuyệt đối là sẽ có phần giữ lại. Và hiện tại xem ra, quả nhiên là thế.

Còn về việc lấy số liệu nào để báo cáo lên thì Tưởng Chấn Toàn chỉ hơi chút suy nghĩ liền đưa ra được quyết định. Nếu Nhiếp Chấn Bang bọn họ đều đã lựa chọn báo cáo cái số liệu đó lên thì chắc chắn cũng sẽ có cân nhắc của chính mình rồi. Hơn nữa, 77.3% và 97.5%, thoạt nhìn thì con số đằng sau có vẻ cao hơn, nhưng, so sánh mà nói, thực ra cũng không có gì khác nhau quá lớn.

Nghĩ đến đây, Tưởng Chấn Toàn trầm giọng nói:

- Đồng chí Hải Khôn, tôi thấy, liền lấy báo cáo tốc độ tăng trưởng của huyện Lê để nộp lên trên đi. Lần này, báo cáo của khu chúng ta có thể trình bày riêng về tốc độ tăng trưởng kinh tế của huyện Lê rồi sau đó trình lên trên nội các Chính phủ.

- Ừ, tôi thấy vậy cũng được. Mặt khác, bí thư Chấn Toàn, về chuyện của Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật huyện Lê, tôi thấy, khi kinh tế mới huyện Lê hoàn toàn đã đạt được tiêu chuẩn của khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật cấp tỉnh rồi. Anh xem thử xem, có nên nhân cơ hội này mà gắn biển cho khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật huyện Lê không?

Lâm Hải Khôn liền đề cập tới luôn.

Bên này, Tưởng Chấn Toàn trầm ngâm một hồi, sau đó cũng gật đầu nói:

- Ừm, tôi thấy cũng có thể. Sự phát triển của huyện Lê giờ đã trở thành địa phương đi đầu của toàn khu chúng ta. Một cái danh hiệu này, chính quyền Đảng ủy khu tự trị chúng ta cũng có thể tăng cường thêm sự hỗ trợ cho huyện.

Tổ điều tra sau khi ở lại huyện Lê ba ngày, liền lên đường rời khỏi huyện Lê. Cùng lúc đó, huyện Lê cũng trở về với trật tự thường ngày.

Mà cũng trong thời gian này, trong hội nghị thường ủy Đảng ủy của khu tự trị, hiện tại cũng đang tiến hành một buổi hội nghị thường ủy bình thường nhưng cũng có chút khác biệt. Nói là bình thường bởi thực tế là lần hội nghị này chẳng qua cũng chỉ là một buổi hội nghị thường ủy thảo luận bình thường mà thôi. Nhưng nói nó khác biệt, cũng là vì lần hội nghị thường ủy này có một chút liên quan tới huyện Lê.

Trong phòng họp của hội nghị thường vụ, Ủy viên thường vụ Đảng ủy, Phó bí thư khu tự trị kiêm Trưởng ban tổ chức Lý Dật Phong lúc này liền mở miệng nói:

- Các đồng chí, lần hội nghị này, trong vấn đề tuyển chọn người cho chức vụ Phó chủ tịch thành phố, ủy viên thường vụ thành phố Khắc Nhĩ Khắc, bên phía ban Tổ chức Đảng ủy khu tự trị còn có một người để lựa chọn nữa.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung về mình, Lý Dật Phong căn bản cũng không có cảm giác lạ lẫm gì. Mỗi một lần diễn ra hội nghị về vấn đề nhân sự, về cơn bản thì chính mình sẽ trở thành điểm tập trung từ mọi ánh mắt của tất cả các lãnh đạo.

Với vai trò là Phó Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng ban Tổ chức nhân sự, bản thân Lý Dật Phong cũng là ủy viên trung ương. Ở Tây Bắc, ngoại trừ Tưởng Chấn Toàn ra, cũng chỉ có chính mình có được cái thân phận này mà thôi. Mà ngay cả Chủ tịch khu tự trị Thiết Lực “Mãi Mãi Đề” (mua mua xách, ở đây cố ý dùng từ đồng âm với tên đúng của nhân vật) cũng mới chỉ là ủy viên trung ương dự khuyết. Đây chính là một sự khác biệt.

Trong mọi vấn đề liên quan tới việc bổ nhiệm nhân sự của khu tự trị, có thể nói, trọng lượng lời nói của Lý Dật Phong rất là lớn. Giờ phút này, sau vài sự lựa chọn rồi, Lý Dật Phong lại tung một thứ như vậy ra, tự nhiên mọi người đều nghiêng tai để lắng nghe.

Lý Dật Phong lúc này cũng chậm rãi nói:

- Về ứng cử viên cho vị trí Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố Khắc Nhĩ Khắc, trên tổ chức trong khi tiến hành khảo hạch còn phát hiện ra một ứng cử viên nữa. Đó là Bí thư đương nhiệm của huyện ủy huyện Lê, đồng chí Trương Sở Bân.

Vừa nghe được lời nói của Lý Dật Phong, tất cả mọi người, bao gồm cả Tưởng Chấn Toàn đều hơi sửng sốt. Rốt cuộc vẫn là Lý Dật Phong mà. Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì không tầm thường.

Lúc này, điều Trương Sở Bân đi, tất nhiên là Trương Sở Bân cũng là đã dính hơi từ chiến tích của huyện Lê. Đắc ý mà thăng nhiệm lên cấp Phó Giám đốc Sở, hơn nữa, còn là ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch một thành phố cấp 3, coi như là đã đạt được lợi ích rất lớn rồi. Nhưng, trên cơ bản, tiếp sau đó, Bí thư huyện ủy huyện Lê, phỏng chừng sẽ do Nhiếp Chấn Bang kiêm nhiệm rồi. Cứ như vậy, phần bánh ngọt lớn nhất trong tương lai của huyện Lê sẽ là do Nhiếp Chấn Bang độc hưởng rồi. Chiêu thức này, đánh thật là khéo léo.

Tưởng Chấn Toàn nhìn Lý Dật Phong một cái nhìn khá là sâu sắc. Giờ phút này, vẻ mặt của Lý Dật Phong vẫn rất bình tĩnh, căn bản là nhìn không ra là có bất cứ phản ứng gì cả. Loại thái độ này cũng không quá bình thường. Đây là ý tứ của ông cụ Nhiếp gia ở phía trên, hay là Lý Dật Phong tự chủ trương? Tưởng Chấn Toàn cũng không thể nào suy đoán ra được. Tuy nhiên, vào lúc này, Tưởng Chấn Toàn cũng không vội phản đối, mà tùy theo đó mở miệng nói:

- Đồng chí Trương Sở Bân, một đồng chí tốt đấy, trẻ trung, khỏe mạnh. Lần này, công tác của huyện Lê thể có được thành tích lớn như vậy, tuy rằng là do đồng chí Nhiếp Chấn Bang tự mình phụ trách, nhưng cũng không thể thiếu được sự trợ giúp từ phía đồng chí Trương Sở Bân. Tôi thấy, quả thật có thể tăng thêm một vài trọng trách cho đồng chí Trương Sở Bân. Một đồng chí có năng lực như vậy, chúng ta cần phải tăng thêm khối lượng công tác có thể giải quyết được cho đồng chí ấy. Lá gan phải tăng thêm, bước chân cũng có thể sải rộng ra hơn một chút mà.

Tiếng nói của Tưởng Chấn Toàn vừa ngừng, Chủ tịch Thiết Lực của khu tự trị liền ho khan một tiếng rồi nói:

- Tôi thật ra lại cảm thấy, đồng chí Trương Sở Bân vẫn còn hơi trẻ một chút. Đảm nhiệm vị trí của một ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố cấp 3 cũng không phải là một công việc đơn giản. Tôi cảm thấy được rằng, vẫn là nên thận trọng hơn mới được. Tôi thấy, không bằng thuyên chuyển tới đảm nhiệm vị trí Phó chủ nhiệm của khu tự trị thì thích hợp hơn.

Trong vấn đề ứng viên cho vị trí Phó chủ tịch thành phố Khắc Nhĩ Khắc, Thiết Lực cũng coi trọng một cách bất thường. Cái này cũng không giống như của một cán bộ cấp Cục trưởng dưới huyện. Một cán bộ cấp Cục trưởng còn chưa vào được mắt của mấy vị quan to cấp tỉnh, bộ đấy. Nhưng, cán bộ cấp Sở thì lại không giống vậy.

Vừa đúng lúc đó, cửa chính của phòng họp đột nhiên bị người đẩy mở ra từ phía bên ngoài. Thư ký Đường thò đầu nhìn vào bên trong. Tưởng Chấn Toàn có hơi chút sửng sốt. Bên này, Trưởng ban thư ký Đảng ủy khu tự trị lập tức liền đứng lên bước ngay tới, nghiêng tai nghe.

Sau khi cửa phòng hội nghị đóng lại, Trưởng ban thư ký liền đứng lên nói:

- Bí thư Tưởng, chủ tịch Thiết Lực, các vị lãnh đạo, các đồng chí, vừa rồi mới nhận được điện thoại từ văn phòng nội các Chính phủ. Số liệu kinh tế của huyện Lê lần này, đã tạo nên một sự oanh động cực lớn ở trung ương. Huyện Lê đã được bình chọn thành huyện kiểu mẫu của cả nước. Cùng với đó, Phó thủ tướng Đào của nội các chính phủ sẽ đích thân tới huyện Lê. Vừa rồi, đồng chí bên văn phòng nội các Chính phủ chính là thông báo cho khu tự trị chúng ta bên này chuẩn bị tốt công tác tiếp đãi cũng như công tác bảo vệ an toàn cho Phó thủ tướng Đào.

Nghe được tin này, toàn bộ các ủy viên thường vụ Đảng ủy khu tự trị đều kinh ngạc. Nhưng ngược lại vẻ mặt Thiết Lực lại xanh mét. Tin tức này, sớm không tới, muộn không tới lại tới đúng lúc này, thật sự là quá đúng lúc rồi. Ngay cả trung ương đều chấn động, lại còn được bình chọn thành huyện kiểu mẫu của quốc gia. Cái vinh dự này, đó là không thể xóa bỏ được. Trong cái thời điểm này, đối với Trương Sở Bân mà nói, nó quả thật là một trợ lực rất lớn.

Quả nhiên, giờ phút này, sắc mặt của Tưởng Chấn Toàn cũng đã là rất thoải mái. Đến ngay cả Phó thủ tướng Đào cũng muốn xuống dưới này thị sát, đây chính là một điều rất vinh quang. Ngay lập tức, Tưởng Chấn Toàn chậm rãi nói:

- Tôi thấy, về vấn đề bổ nhiệm đồng chí Trương Sở Bân, cứ giơ tay biểu quyết trực tiếp luôn đi.

Trong cái tình huống như vậy, chuyện mà Bí thư Đảng ủy và Phó bí thư đều tán thành, lại có thêm cả sự chú ý của trung ương, một chiến tích lớn như vậy, Trương Sở Bân không được thăng lên thì đúng là không thể nào nói nổi.

- Bẩy phiếu thông qua, một phiếu bỏ quyền, ba phiếu phản đối. Nếu chuyện đã được quyết định rồi, vậy tôi thấy, đồng chí Dật Phong liền phát công văn phê bổ nhiệm xuống dưới đi. Kế tiếp, chúng ta hãy thảo luận một chút về vấn đề nơi dừng chân cũng như công tác bảo vệ an toàn của Phó thử tướng Đào trong thời gian đến Tây Bắc đi.

Vẻ mặt của Tưởng Chấn Toàn rất thoải mái, ông liền chuyển sang vấn đề khác.

Quyết định của Đảng ủy khu tự trị rất nhanh liền gửi tới phía Ban tổ chức Thành ủy thành phố Bá Châu bên này. Đồng chí Trương Sở Bân điều nhiệm đi đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố Khắc Nhĩ Khắc, lập tức phải tới ban tổ chức Đảng ủy khu tự trị để trả lời.

Cùng lúc đó, Thành ủy bên này cũng bắt đầu náo nhiệt lên. Chiếc ghế Bí thư huyện ủy huyện Lê trống đi ra, có không ít người đã nhìn chằm chằm vào nó. Tốc độ thăng chức của Trương Sở Bân khiến các cán bộ ở thành phố Bá Châu đều đỏ cả mắt. Từ Phó Bí thư đến Bí thư, giờ là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, chính một cán bộ Phó Giám đốc Sở. Lúc này, nếu như có thể tới huyện Lê để làm lãnh đạo, vậy thì việc thăng chức là chắc chắn rồi.

Kẻ tâm cao khí ngạo thì trên cơ bản đều hướng tới cái vị trí Bí thư Huyện ủy. Một vài kẻ thông minh thì cũng đều nhìn chằm chằm váo vị trí của Nhiếp Chấn Bang. Trong một thời gian ngắn thôi, toàn bộ thành phố Bá Châu bên này cũng đều bắt đầu náo nhiệt lên. Trong nhà của không ít lãnh đạo Thành ủy cũng trở nên đông như trẩy hội.

Trong hội nghị thường vụ Thành ủy, vào lúc này, sắc mặt của Lưu Văn Thanh rất là nghiêm túc. Sau khi nhìn mọi người ở chung quanh một lượt, Lưu Văn Thanh mới trầm giọng nói:

- Các đồng chí, đồng chí Trương Sở Bân được điều nhiệm tới thành phố Khắc Nhĩ Khắc, đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, đây là vinh dự của Bá Châu chúng ta, cũng là một sự khẳng định đối với công tác cũng như thành tích của huyện Lê. Hiện tại, tâm tư của cán bộ toàn thành phố không được tốt lắm, lòng người đều bang hoàng đấy. Tôi thấy, vẫn là do ý đồ cá nhân ảnh hưởng mà. Có lẽ, vấn đề về ứng cử viên cho chức vụ Bí thư huyện ủy huyện Lê hẳn là nên nhanh chóng quyết định mới được. Vừa rồi mới nhận được tin tức, ngày mà Phó thủ tướng Đào tới đây đã được ấn định là ba ngày sau Phó thủ tướng Đào sẽ tới thành phố Ô rồi. Chúng ta bên này cũng phải hành động khẩn trương mới được.

Nói xong, ánh mắt Lưu Văn Thanh lại nhìn sang Chủ tịch Đinh đang ngồi bên cạnh. Đinh Ái Quốc cũng hiểu ý mà gật đầu, ho khan một tiếng rồi ông nói:

- Ý kiến của Bí thư Lưu, tôi cũng đồng ý. Trước mắt mà nói, ý kiến của tôi là, trước khi có được ứng cử viên cho vị trí Bí thư huyện ủy thì tôi đề nghi, để cho đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy, tạm thời kiêm nhiệm chức vụ Chủ tịch huyện. Đợi đến đại hội Hội đồng nhân dân và đại hội Mặt trận tổ quốc sang năm diễn ra, chúng ta lại quay lại suy xét về vấn đề ứng cử viên cho chức Chủ tịch huyện.

Dưới sự kiên trì của ba người Lưu Văn Thanh, Đinh Ái Quốc và Trình Tân Hoa, ý kiến của Thành ủy Bá Châu rất nhanh liền có được sự nhất trí. Tạm thời sẽ do Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm vị trí Bí thư huyện ủy huyện Lê, đồng thời kiêm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang xem như là nắm trong tay cả Đảng ủy và chính quyền rồi.
Chương 244: Lãnh đạo tề tụ ở huyện Lê

- Bí thư Nhiếp, anh xem, trực tiếp dời tới Huyện ủy bên kia làm việc hay là vẫn tiếp tục làm việc ở bên đây? Mặc khác, sau khi Bí thư Trương đi rồi, văn phòng của Bí thư huyện ủy cũng đã được dọn dẹp xong rồi. Nếu không, anh đến bên kia luôn đi. Nói như vậy thì, hàng ngày, nhân viên vệ sinh bên phía trụ sở Huyện ủy cũng có thể giúp đỡ việc quét dọn, làm vệ sinh.

Giờ phút này, Chánh văn phòng Huyện ủy Khúc Phong ngồi ở trong văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, rất cẩn thận đưa ra lời đề nghị.

Tuy rằng, Khúc Phong cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy, nhưng vị trí này, bình thường đều là tâm phúc của Bí thư Huyện ủy thì mới có thể đảm nhiệm được. Chính mình là được Trương Sở Bân đề bạt lúc còn tại nhiệm. Hiện giờ, trong một đêm, đầu lĩnh của huyện Lê thay đổi Đại vương kỳ. Chiêu này của Đảng ủy Khu tự trị làm cho cán bộ cả huyện Lê đều không thể ngờ tới được. Bí thư Trương thăng cao, điều nhiệm đi đảm nhiệm ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, làm một lãnh đạo cấp Phó giám đốc Sở có quyền phát biểu ở Thành ủy. Trương Sở Bân tự nhiên là cực kỳ vui sướng mang theo thư ký đi nhậm chức luôn. Còn về huyện Lê bên này, Trương Sở Bân vốn dĩ cũng không có nhiều người đi theo mấy, tất nhiên cũng sẽ không cần lo quá nhiều chuyện như vậy.

Cho nên, Khúc Phong trước hết mới chạy tới văn phòng làm việc bên trụ sở Ủy ban nhân dân huyện bên này, đây chính là lúc để biểu đạt lòng trung thành tốt nhất với Bí thư Nhiếp.

Nhiếp Chấn Bang lúc này đã có suy nghĩ khác rất nhiều so với mấy ngày trước đó. Ở trong thể chế, Đảng cùng chính quyền có sự bất đồng về phân công quản lý, Bí thư quản lý về người, còn bên chính quyền thì quản công việc.

Chuyện mà Bí thư cần phải làm, cùng với việc mà Chủ tịch huyện cần phải làm hoàn toàn khác với nhau. Làm thế nào để làm tốt cái chức Bí thư này, bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng có chút lo sợ, bất an.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ thái độ của Khúc Phong. Hiện giờ, Trương Sở Bân đi rồi, hơn nữa còn đi vội vàng đến như vậy. Từ lúc nhận được điện thoại của ban Tổ chức Khu tự trị cho đền lúc rời khỏi chức vụ, tổng cộng mới có hai ngày. Trương Sở Bân căn bản là không kịp sắp xếp được cái gì, chỉ mang đi kịp mỗi một thư ký, không hơn. Có thể nói, này cũng coi là đến nhẹ nhàng mà đi cũng nhẹ nhàng, không mang theo đến một sợi tơ gì rồi.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Lão Khúc à, trụ sở làm việc của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chỉ sau mấy tháng nữa là có thể sử dụng. Chuyện di dời cũng không cần thiết đâu. Hiện giờ, cũng đã sắp bước sang năm mới, tạm thời cũng không tất yếu đâu. Đợi đến khi Chủ tịch huyện mới được quyết định, tôi hẵn chuyển đi.

Nhiếp Chấn Bang cố gắng hết mức để làm cho ngữ điệu cũng như thái độ của mình có vẻ hiền hòa một chút. Lúc này, bộ máy Huyện ủy huyện Lê từ sau khi Trương Sở Bân rời khỏi, lòng người có sự dao động rất lớn.

Đầu tiên, Triệu Côn Luân bên này đã bắt đầu vội vàng. Dù sao, từ trước đến giờ ông ta cũng không hòa hợp với chính mình. Chính mình lúc vừa mới tới huyện Lê vẫn chỉ là một Phó chủ tịch huyện, cũng đã đối đầu với Triệu Côn Luận rồi. Khi mình vừa đảm nhiệm Chủ tịch huyện, liền xóa bỏ luôn cái vị trí Trưởng phòng cảnh sát của Triệu Côn Luân. Hiện tại, mình cũng làm tới Bí thư Huyện ủy rồi, Triệu Côn Luân tự nhiên là phải sợ hãi.

Mặt khác, Trưởng ban tuyên giáo Tiết Đại Mình vào lúc này cũng có chút lo lắng dần. Hai ngày này, hai người kia qua lại ngày càng gần. Có lẽ, đây là muốn kết thành một bè để ngăn cản chính mình rồi.

Đối với thủ đoạn của hai cái người này, Nhiếp Chấn Bang cảm giác đều phải buồn cười, cấp bậc quá kém. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang còn không có tâm trạng để ý tới hai người này. Tạm thời, trước hết cứ ổn định lại bộ máy Huyện ủy đã. Đợi khi Phó Thủ tướng Đào và lãnh đạo Tỉnh, thành phố đều đi rồi, Nhiếp Chấn Bang mới xem xét tới chuyện bộ máy Huyện ủy.



Gió Bắc vẫn gào thét, vẫn lạnh giá như vậy.

Giờ phút này, ở nơi giao nhau giữa huyện Lê và thành phố Khố, cách khu trung tâm huyện Lê khoảng 20 km, có mấy chiếc xe đã đứng đợi sẵn ở ven đường. Nhiếp Chấn Bang cùng với bốn lãnh đạo đầu não của huyện Lê cũng đã đứng chờ ở bên cạnh.

Theo đoàn xe cảnh sát có vũ trang chạy tới, vào lúc này, chiếc xe biển số 1 của Thành ủy Bá Châu đã phóng tới trước đầu tiên, rồi ngừng lại ở ven đường. Sau khi cửa kính xe hạ xuống, Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh thò đầu ra, gật đầu rồi nói:

- Tiểu Nhiếp, đều lên xe đi, chạy theo đằng sau. Cùng đi tới thị trấn rồi nói tiếp.

Ở chỗ này, đoàn xe cũng không có dừng lại một phút nào mà chạy thẳng tới thị trấn của huyện Lê. Phía dưới cổng chào của khu kinh tế mới huyện Lê, giờ phút này, toàn bộ con đường đều đã phong tỏa lại. Cảnh sát có vũ trang trong toàn huyện, lực lượng công an nhân dân cũng đều được xuất động, bố trí kéo dài từ tuyến đường chính Lê Thành của khu kinh tế mới cho tới cổng trụ sở Huyện ủy. Toàn bộ con đường này, độ dài khoảng gần 6km, cứ cách 20m lại có một cảnh sát có vũ trang hoặc công an nhân dân đứng. Thái độ nghiêm túc, dáng đứng thẳng tắp. Trên quốc lộ, một bên đã bị phong tỏa kín, những chiếc xe khác đều chỉ có thể ra vào từ lối rẽ khác.

Lúc này, điều lệ dành cho cán bộ lãnh đạo Đảng, chính phủ đi thị sát còn chưa được quy định rõ ràng ra. Trong tình huống này, lãnh đạo xuất hành đều muốn có một sự phô trương nhất định. Hiện tại, Phó Thủ tướng trong nội các Chính phủ xuất hành, vậy lại càng phải thêm long trọng.

Ở trong phía trung tâm của đoàn xe, trên một chiếc xe thương vụ, Phó Thủ tướng Đào, tuổi ước chừng sáu mươi ba, mái tóc thưa được chải chuốt tỉ mỉ về phía đằng sau theo kiểu đầu hất ngược nổi tiếng, đeo một cặp kính đen, cả người ông ta, mặc dù chỉ ngồi rất tùy ý nhưng vẫn có cái sự uy nghiêm cùng với khí độ của kẻ bề trên. Ngồi bên cạnh theo cùng là Bí thư Đảng ủy khu tự trị Tưởng Chấn Toàn và Chủ tịch khu tự trị Thiết Lực Mã Tác Đề. Giờ phút này, thân phân như của Lưu Văn Thanh còn không có tư cách để đi cùng.

Nhìn tình hình của khu kinh tế mới huyện Lê qua cửa sổ xe, Phó Thủ tướng Đào rất hài lòng mà gật đầu. Đứa cháu này của Nhiếp lão không đơn giản đâu. Chỉ ngắn ngủi không tới một năm rưỡi mà đã xây dựng huyện Lê để đạt được tới thành tích đáng chú ý như vậy. Đây cũng không phải chuyện mà mấy đứa con cháu gia tộc ở thủ đô có thể làm ra được đâu.

- Bí thư Chấn Toàn, tình hình phát triển của huyện Lê rất là tốt đấy. Đồng chí ở huyện Lê đúng là có tầm nhìn đấy. Nhìn cái con đường quy hoạch này, bố cục chỉnh thể của khu kinh tế mới rất là sát sao với thực tế. Vừa suy tính được tới hướng phát triển kinh tế trước mắt, lại suy tính tới được sự mở rộng trong tương lai. Các mặt đều được suy xét tới toàn diện, như vậy rất là tốt.

Phó thủ tướng Đào lúc này nở một nụ cười trên khuôn mặt mình.

Cảnh tượng này khiến cho Tưởng Chấn Toàn và Thiết Lực đều thở phào nhẹ nhõm một cái. Sau khi tới thành phô Ô, Phó thủ tướng Đào cũng không có dừng lại như ý kiến của bộ máy Đảng ủy khu tựu trị, thậm chí, khiến cho Tưởng Chấn Toàn đến ngay cả chuyện về khu kinh tế mới của thành phố Ô cũng không biết xấu hổ mà mở miệng nhắc tới.

Rồi sau khi tới Bá Châu, thần thái của Phó Thủ tướng Đào vẫn luôn là cái trạng thái bình tĩnh không chút biến hóa như vậy. Điều này khiến cho Tưởng Chấn Toàn và Thiết Lực đều có chút không yên ở trong lòng, cũng như không đoán ra được ý tứ trong chuyến đi tới đây lần này của Phó Thủ tướng Đào. Giờ phút này, sau khi nghe được lời nói của Phó Thủ tướng Đào, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lập tức, Tưởng Chấn Toàn cũng cười nói:

- Phó Thủ tướng Đào, ngài quá khen rồi. Sự phát triển của huyện Lê vẫn là không thể tách rời được kế hoạch chỉnh thể của trung ương.

Những lời này càng khiến cho Phó Thủ tướng Đào bật cười ha hả. Ông chỉ vào Tưởng Chấn Toàn rồi nói:

- Ha ha, đồng chí Tưởng Chấn Toàn cậu đấy, không ít người đều nói, Tưởng Chấn Toàn của Tây Bắc biết cách ăn nói, lần này gặp mặt, quả nhiên là vậy mà. Sự phát triển này của huyện Lê, chủ yếu vẫn là phải dựa vào chính bản thân bộ máy Huyện ủy huyện Lê làm ra được, là nhờ vào công sức của thành phố Bá Châu, là nhờ vào sự quản lý có hiệu quả của bộ máy lãnh đạo của Đảng ủy khu tự trị các cậu. Nó không có liên quan gì tới chúng tôi cả đâu.

Đoàn xe tiến vào bên trong trụ sở làm việc của Huyện ủy. Thời điểm này, bộ máy lãnh đạo Thành ủy Bá Châu, bộ máy lãnh đạo Huyện ủy huyện Lê, phân làm hai hàng đứng đầy đủ ở trong sân, giống như là các binh sĩ đang đứng chờ thủ trưởng tới kiểm duyệt vậy, tất cả đều thể hiện hết khí thế, tinh thần của bản thân ra ngoài một cách hoàn mỹ nhất.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã đứng ở bên cạnh Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc. Cửa xe thương vụ mở ra, đầu tiền là Thiết Lực xuống xe, ngay sau đó là Bí thư Đảng ủy khu tự trị Tưởng Chấn Toàn, cuối cùng là Phó Thủ tướng Đào cũng bước xuống.

Tưởng Chấn Toàn lúc này cũng đảm đương vị trí thư ký, giới thiệu với Phó Thủ tướng Đào:

- Phó Thủ tướng Đào, đồng chí này chính là Bí thư thành ủy Bá Châu, đồng chí Lưu Văn Thanh. Đứng bên cạnh là Chủ tịch thành phố Bá Châu, đồng chí Đinh Ái Quốc.

Lúc này, Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc cũng đều kích động cả lên, đây chính là lạnh đạo quốc gia. Có thể xuất hiện ở trước mặt lãnh đạo, này chính là một cơ hội vô cùng khó mà có được.

Giờ phút này, hai người vừa kích động, vừa vương hai tay ra, bắt tay với Phó Thủ tướng Đào, rồi lại kích động nói:

- Xin chào Phó Thủ tướng Đào, chào mừng Phó thủ tướng Đào tới Bá Châu, tới huyện Lê thị sát, chỉ đạo.

Kế tiếp, khi đến lượt Nhiếp Chấn Bang, Tưởng Chấn Toàn đang chuẩn bị giới thiệu, Phó Thủ tướng Đào cũng đã cười nói:

- Cậu này chính là đồng chí Nhiếp Chấn Bang đi? Được lắm. Công cuộc phát triển của huyện Lê, nhìn qua bước đầu thì làm được cũng khá là xuất sắc đấy, không sai đâu. Xem ra, huyện kiểu mẫu của cả nước lần này, huyện Lê các cậu chắc chắn là phải chiếm vị trí đầu ở toàn khu Tây Bắc rộng lớn này rồi.

Một đánh giá này, lại là khiến tất cả mọi người đều hâm mộ. Đứng ở phía đằng sau, mấy người Bạch Lực Khắc, Tạ Dật cùng với Nghiêm Phượng Kiểu đều vui sướng không thôi. Nhiếp Chấn Bang càng có được sự thưởng thức thì liền càng đại biểu khả năng bay lên cao lại càng lớn. Như vậy, chỉ cần bước theo sát Nhiếp Chấn Bang thì chuyện thăng chức là không thể thoát được rồi. Còn về chuyện phát tài, vậy cũng đừng nghĩ tới. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang thế nào, mấy người bọn họ đều rõ ràng. Nếu như mà dám phát tài, vậy chắc chắn là phải tới Ủy ban Kỷ luật đăng ký rồi.

Sắc mặt của Triệu Côn Luân cũng có chút xấu hổ, trong lòng có chút oán hận. Nhưng, Triệu Côn Luân càng ngày càng cảm giác thấy vô lực rồi. Xem ra, thái độ của mình cũng phải bắt đầu thay đổi.

Đợi sau khi vài lãnh đạo chủ chốt của thành phố Bá Châu đều được bắt tay xong, Phó Thủ tướng Đào lập tức liền thu tay lại rồi chắp tay ra đằng sau lưng mình. Ý tứ này đã rất rõ, Phó Thủ tướng Đào không muốn bắt tay tiếp nữa.

Giờ phút này, Phó Thủ tướng Đào xoay người một cái, đồng thời cũng cười nói:

- Trước khi đến đây đã được nghe nói qua về công ty Mẫn Nông và công ty khai thác Long Hoa đều rất được. Đi tới hai nơi này thăm một chút đi.

Ở bên công ty khai thác mỏ Long Hoa bên này, sau khi Phó Thủ tướng Đào đi thăm mỏ khai thác của công ty Long hoa, hỏi thăm một cách tỉ mỉ về tình hình khai thác, mở rộng mỏ hiện tại, hơn nữa còn quan tâm vấn đề nghiên cứu cải thiện tính chất đất của loại đá này rồi, Phó Thủ tướng Đào lại dặn dò nhân viên nghiên cứu của công ty khai thác mỏ Long Hoa, nhất định phải lợi dụng cũng như khai thác, mở rộng hầm mỏ, đẩy nhanh công tác cải thiện thổ nhưỡng của vùng địa khu Tây Bắc.

Tiếp theo, Phó Thủ tướng Đào lại hỏi sâu hơn về quy trình sản xuất của công ty Mẫn Nông. Ở trong trại chăn nuôi rộng mười bảy triệu mẫu của huyện Lê, Phó Thủ tướng Đào đích thân đi thăm hỏi một vài hộ nông dân chăn nuôi có ký kết hợp đồng với công ty Mẫn Nông. Khi nghe tới việc công ty Mẫn Nông dự chi chi phí, ủy thác việc chăn nuôi và cũng định kỳ cử nhân viên kỹ thuật xuống chỉ đạo nông dân chăn nuôi về cách chăm sóc, Phó Thủ tướng Đào liền ngẩng đầu nói với đám người Tưởng Chấn Toàn:

- Đồng chí Chấn Toàn, đồng chí Thiết Lực, khu tự trị Tây Bắc là nơi hoang vắng, diện tích đồng cỏ phong phú, mặc dù bị sa mạc hóa dần không ít, nhưng đồng thời vẫn có không ít tài nguyên có thể sử dụng được. Tôi thấy, dự án của công ty Mẫn Nông cũng rất tốt. Khu tự trị Tây Bắc hoàn toàn có thể mở rộng loại hình kinh tế như thế này. Từ đó, xúc tiến quá trình phát triển của ngành nghề nông nghiệp, chăn nuôi của khu tự trị Tây Bắc.

Từ công ty Mẫn Nông trở về cũng đã là thời điểm ăn cơm tối. Đợi sau khi ăn cơm tối xong, bên này Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị đi về thì đột nhiên, Lưu Văn Thanh tự mình chạy tới. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh cũng có chút hâm mộ nói:

- Tiểu Nhiếp, chạy nhanh đi theo tôi. Phó Thủ tướng Đào chỉ đích danh muốn gặp cậu đấy.
Chương 245: Khu cải cách thí điểm

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh vừa thấy hâm mộ, nhưng cũng lại thấy tức giận. Phó Thủ tướng Đào chủ động đề xuất muốn gặp mặt, đây chính là một vinh dự rất lớn.

Tuy rằng, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang có thể còn cao hơn so với Phó Thủ tướng Đào cũng như bình thường, có lẽ những người được gặp có thể còn có chức vụ cao hơn so với Phó Thủ tướng Đào, nhưng, đó dù sao cũng chỉ là trường hợp riêng tư. Nó so với tình huống hiện tại này là hoàn toàn bất đồng.

- Mau chóng đi, chỉnh trang lại một chút. Đừng cho tôi đánh mất thể diện trước mặt Phó Thủ tướng Đào.

Lưu Văn Thanh vỗ vỗ vai Nhiếp Chấn Bang, cười mắng.

Giờ phút này, ở trong cảm nhận của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ giống như một người hậu sinh, vãn bối hay đứa nhỏ của mình mà thôi. Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, sửa sang lại quần áo của mình một cái, lập tức liền đi theo.

Ở căn nhà nhỏ cá nhân số 1 trong nhà khách Huyện ủy huyện Lê, bởi vì Phó Thủ tướng Đào chuẩn bị tới cho nên toàn bộ căn nhà đều được quét dọn, sửa sang lại sạch sẽ một lần, những cây xanh ở trong sân cũng đều được tu sửa một cách cẩn thận.

Lúc Nhiếp Chấn Bang và Lưu Văn Thanh chạy tới nơi này, ở bên ngoài sân, còn đứng không ít người. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang chạy tới đây, không ít người đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Ở chỗ cửa nhà, mấy người cảnh vệ của cục Cảnh vệ Tử Cấm Thành đều đứng ở cửa, sau khi Nhiếp Chấn Bang đi vào thì vừa đúng lúc, Tưởng Chấn Toàn cũng bước từ trong phòng ra.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Tưởng Chấn Toàn cũng cười đi tới rồi nói:

- Tiểu Nhiếp, khu kinh tế mới huyện Lê, cậu làm được rất tốt. Lần này đi vào, hãy báo cáo cho thật tốt.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, đi vào trong phòng khác. Giờ phút này, đứng ở bên cạnh cửa phòng khách, một người cảnh vệ đã bước đi tới.

Cảnh vệ cho lãnh đạo cấp quốc gia là cực kỳ nghiêm khắc. Nếu là các cán bộ cao cấp cấp Tỉnh, Bộ gặp mặt thì ngược lại, thoải mái hơn một chút. Còn nếu giống như cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang mà gặp mặt, trình tự liền trở nên phiền phức hơn.

Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ mấy cái trình tự kiểu này, cho nên vừa bước vào cửa, liền chủ động giơ hai tay lên, ra hiệu là trên người mình căn bản không có thứ gì có tính nguy hiểm.

Lúc này, thư ký Hoàng Nguyên Sinh của Phó Thủ tướng Đào cũng đã đi tới, mỉm cười nói:

- Không cần kiểm tra đâu. Bất kỳ người nào khác cũng có thể kiểm tra, Chấn Bang thì không cần.

Thân là thư ký của Phó Thủ tướng Đào, thân phận, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Nguyên Sinh biết rất rõ. Cháu trai của Nhiếp lão, cháu nuôi của Nam lão, chỉ riêng hai cái thân phận này thôi, Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là loại nhân vật nguy hiểm được rồi.

Dưới sự hướng dẫn của Hoàng Nguyên Sinh, Nhiếp Chấn Bang đi vào thư phòng ở bên cạnh. Cái phòng này, thật sự là Nhiếp Chấn Bang đã từng bước vào không ít lần. Nếu nói về mức độ quen thuộc thì quả thật, hắn quen thuộc hơn nhiều so với Phó Thủ tướng Đào.

Thư phòng ước chùng ba mươi mét vuông, ở giữa là một tủ sách, phía sau lưng là một dãy giá sách, bên trong đặt một vài tác phẩm vĩ đại. Ở trước bàn sách là một bộ sô pha cùng một chiếc bàn trà.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, rồi Hoàng Nguyên Sinh đóng lại cửa phòng xong, Phó Thủ tướng Đào mới buống cặp kính mắt xuống, đứng lên cười nói:

- Chấn Bang à, số liệu kinh tế của huyện Lê đúng là rất chấn động lòng người đấy. Địa khu Tây Bắc, với tình hình điều kiện gian khổ tự nhiên như vậy mà còn có thể có được thành tích như thế, cái này đã có thể thuyết minh một cách đầy đủ cho năng lực của cậu rồi.

Nói xong, Phó Thủ tướng Đào tự mình rót một ly nước sôi cho Nhiếp Chấn Bang, rồi sau đó ông cũng ngồi xuống ghế sô pha. Lúc này, ông mới nói tiếp:

- Chấn Bang này, lần này tôi tới đây, cũng là vì sự nhắc nhở của Tổng Bí thư Viên và Thủ tướng Vân. Mục đích chủ yếu là muốn trưng cầu ý kiến cả nhân của cậu một chút.

Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng có hơi chút chấn kinh. Tổng bí thư Viên Khang An và Thủ tướng Vân Ba nhắc nhở, chẳng lẽ nói, trung ương lại chuẩn bị có hành động gì sao? Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trong suy nghĩ. Nếu như là đề nghị do hai vị thủ trưởng này đưa ra, chỉ sợ Nam lão và ông cụ cũng đã biết rồi. Hai ông đều không có gửi bất cứ tin tức gì cho mình, điều này chứng tỏ, bọn họ cũng là đồng ý. Hoặc là nói, bọn họ cũng hy vọng để cho mình tự đưa ra quyết định. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Phó Thủ tướng Đào, cá nhân tôi là kiên quyết phục tùng sự bố trí của tổ chức.

Nghe được lời này của Nhiếp Chấn Bang, Phó Thủ tướng Đào cũng cười ha hả, ông khoát tay áo nói:

- Chấn Bang, không cần câu nệ đến như vậy. Nơi này, cũng không có người ngoài, cứ gọi tôi là bác Đào được rồi.

Nói xong, Phó Thủ tướng Đào cũng trầm ngâm một chút, rồi lại chậm rãi nói:

- Từ năm ngoái bắt đầu, trung ướng liền nhằm vào việc phát triển kinh tế cùng với việc cải cách mở ra trước mắt mà đưa ra một đề tài hoàn toàn mới, để có thể kéo dài tính liên tục của chiến lược phát triển. Cái này đối với chúng ta mà nói, là một thứ hoàn toàn mới mẻ. Trước mắt, bao gồm cả trên quốc tế, cũng đang trong giai đoạn mò mẫm, không có kinh nghiệm cụ thể nào để học tập. Bởi vậy, Tổng bí thư Viên có ý tứ, lựa chọn và sử dụng một vài địa phương trên cả nước, tiến hành thí điểm. Lúc này, đây, huyện Lê coi như là bước vào trong tầm mắt của trung ương rồi.

Dừng một chút, Phó Thủ tướng Đào lại nói tiếp:

- Về vấn đề người được chọn trong việc thí điểm cải cách, Tổng Bí thư Viên có ý định muốn để cho cháu lên. Vì thế, Thủ tướng còn cố ý thảo luận với ông nội cháu một lần. Ý tứ của Nhiếp lão là, hết thảy đều tùy theo ý nguyện của bản thân cháu. Cho nên, Thủ tướng Vân lúc này mới phái bác tới đây, trực tiếp hỏi ý nghĩ của cháu.

Chính sách của quốc gia, đây cũng không phải là thứ mà nhất thời có thể quyết định ra được. Cái này có quan hệ tới từng giai đoạn phát triền cũng như quy hoạch của toàn quốc gia. Đây là một công trình với hệ thống khổng lồ. Trong vấn đề chế định cũng như thi hành chính sách quốc gia, lãnh đạo trung ương đều rất thận trọng. Đây cũng không giống như là ở huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang có chuyện gì, có phương án gì muốn thực thi, chỉ cần hôm nay ngồi suy xét, ngày mai đã có thể tiến hành rồi. Chính sách của quốc gia nhưng cũng không phải là trò đùa. Chỉ vừa động một cái cũng đã có thể ảnh hưởng tới toàn bộ, nếu thay đổi xoành xoạc thì uy tín của quốc gia cũng không còn.

Chiến lược phát triển bền vững, cái khái niệm này, đúng là thứ mà mình đã nói ra lúc đi chúc tết ở nhà Nam lão dịp năm mới vừa rồi. Hiện giờ, trải qua một năm điều tra số liệu, tìm tòi luận chứng khoa học, lúc này, quốc gia chính thức công bố cái chính sách này, đây cũng là điều bình thường.

Nhưng cái chiến lược phát triển bền vững này là do mình nói ra. Nếu, chính mình có thể là người tiến hành thí điểm thì đó mới là điều thỏa đáng nhất. Dù sao, ở trong chuyện này, Nhiếp Chấn Bang có đủ tự tin để mà nói, người am hiểu nhất về lĩnh vực này, trong nước không ai có thể vượt qua được chính mình.

Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền cực kỳ sảng khoái gật đầu nói:

- Bác Đào, cháu nguyện ý cống hiến ra một phần sức lực của mình cho sự phát triển của quốc gia. Cháu cũng sẽ xử lý bằng toàn lực, làm tốt công tác thí điểm chiến lược phát triển bền vững cho các chính quyền địa phương khác trên cả nước.

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Phó Thủ tướng Đào toáng hiện qua một tia tán thưởng. Tam công tử của Nhiếp gia, quả nhiên là danh bất hư truyền mà. So với đứa cháu vợ kia của mình, nửa điểm cũng không kém. Xem ra, về sau giữa bọn họ, cũng sẽ có một hồi tranh đấu. Không, phải nói là, cạnh tranh cũng đã bắt đầu từ lúc này rồi.

Theo phe phái mà nói lên thì Phó Thủ tướng Đào là thuộc người của Lý gia. Lý gia này, cũng không phải là chỉ gia tộc của mấy người Lý Hoa. Gia đình của Lý Hoa thuộc về tộc hệ bên quân đội. Còn Lý gia này, là thuộc về hệ mạch bên chính phủ. Năm đó Lý lão cũng là lãnh đạo trung ương. Hiện giờ tuy rằng đã lui lại, nhưng Lý gia đã thâm căn cố đế, ở bên trong hệ thống chính phủ, môn sinh cũng là trải rộng khắp cả nước. So với Chu gia, đó là mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng, chuyện này, chim ưng non vẫn còn trong quá trình trưởng thành. Về sau cụ thể sẽ như thế nào, vẫn là phải nhìn vào chính bản thân bọn họ. Lúc này thôi mà đã chèn ép một bên, để bảo vệ chim ưng non của nhà mình, cái loại thủ đoạn này, chẳng những là Phó Thủ tướng Đào không dám làm, cho dù là bố vợ của chính ông, Lý lão cũng không dám làm. Như vậy, cũng chỉ có khiến cho người khác chỉ trích, tức giận mà thôi.

Phó Thủ tướng Đào lập tức cũng cười nói:

- Bác biết ngày Chấn Bang cháu sẽ có thái độ này mà. Lúc tới đây, Thủ tướng Vân đã nói, Nhiếp Chấn Bang cháu chắc chắn sẽ lựa chọn đáp ứng mà không có chút do dự nào. Hiện giờ xem ra, qủa đúng là vậy.

Dừng một chút, Phó Thủ tướng Đào cũng nói tiếp:

- Chấn Bang à, cháu có thể dũng cảm mà gánh vác trọng trách này lên vai, cái sự đảm đương này, rất là khó mà có được. Tuy nhiên, lần này đưa định vị của huyện Lê thành khu thí nghiệm cải cách thì bố cục của huyện Lê, vẫn là nên nhỏ đi một chút thì tốt hơn. Diện tích thật ra như vậy cũng đủ rồi, nhưng nhân khẩu lại có chút thiếu thốn.

Nghe đến đó, trái tim của Nhiếp Chấn Bang cũng đập nhanh hơn. Dường như, lúc này đây, ngoại trừ Trương Sở Bân chiếm được lợi ích, bên này chính mình, cũng có lợi ích cực lớn nhảy ra rồi.

Giờ phút này, Phó Thủ tướng Đào nhìn vẻ mặt không chút thay đổi, một bộ đang khiếm tốn lắng nghe của Nhiếp Chấn Bang, trong lòng ông cũng có chút tán thưởng. Tục ngữ nói, xem người thì xem bộ dạng. Đủ mọi biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang cũng đã chứng minh rất thuyết phục rằng cậu ta là một người xuất sắc. Phó Thủ tướng Đào lập tức liền nói tiếp:

- Lần này, Thủ tướng Vân sau khi đã toàn bộ những suy xét và cân nhắc xong, quyết định, đem huyện Vân cùng với ba xã, thị trấn của thành phố Ô ở gần với huyện Lê là Đại Phong, Hồng Kỳ và Xa Đài, với diện tích tổng cộng là mười nghìn ki lô mét và một trăm bảy mươi nghìn nhân khẩu nhập vào huyện Lê, thành lập thành phố Tân Lê. Cứ như vậy, tổng diện tích của huyện Lê sẽ đạt tới khoảng một trăm nghìn ki lô mét vuông, tổng số nhân khẩu đạt khoảng ba trăm nghìn người.

Nhiếp Chấn Bang gật đầu. Cái điều chỉnh này của trung ương cũng là có sự suy tính của nó. Quy mô của huyện Lê bây giờ vẫn còn nhỏ. Nếu chỉ đơn thuần lấy huyện Lê làm một khu vực tiến hành thí điểm cải cách thì có vẻ vẫn hơi đơn giản. Tăng thâm diện tích, tăng thêm nhân khẩu lên, thành phố Tân Lê như vậy mới có thể có ý nghĩa tham khảo quan trọng trong và sau khi tiến hành thí điểm cải cách chiến lược phát triển bền vững được.

Phó Thủ tướng Đào dừng một chút rồi lại tiếp tục nói:

- Cấp bậc hành chính của thành phố Tân Lê tạm thời sẽ ấn làm đơn vị hành chính cấp Phó Sở. Tài chính sử dụng do khu tự trị quản lý, hành chính thì do ủy ban thành phố Bá Châu đưa ra phương án chính sách. Lúc này đây, phải nhìn chính bản thân cháu rồi.

Trung ương có quyết tâm lớn như vậy, không ngờ lại nâng cấp bậc của huyện Lê lên thành thành phố cấp Phó Sở. Đây là điều mà căn bản Nhiếp Chấn Bang cũng không có dự đoán trước đến. Nếu như là thuộc sự quản lý của Bá Châu, vậy chính mình chắc chắn là phải kiêm nhiệm thêm Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Bá Châu rồi.

Thành tích của huyện Lê, đây chính là có số liệu thực tế bày ra đó. Bất kể là ai tới kiểm tra, cũng luôn luôn sẵn sàng. Không tồn tại bất kỳ sự lừa dối nào ở trong đó, nên dĩ nhiên là không có kiểm tra ra cái gì thật hay giả rồi.

Phó Thủ tướng Đào cũng lên đường quay về thành phố Ô ngay trong buổi chiều ngày hôm sau. Mà thứ ông để lại cho Nhiếp Chấn Bang, chính là một cái tấm biển Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật cấp quốc gia. Đây chính là trường hợp đầu tiên ở địa khu Tây Bắc. Phải biết một điều rằng, lúc này, khu kinh tế mới của thành phố Ô cũng chỉ mới là khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật cấp tỉnh mà thôi.

Cùng lúc đó, Đảng ủy khu tự trị Tây Bắc cũng hành động hết sức nhanh chóng.

Đến ngày thứ ba sau khi Phó Thủ tướng Đào rời đi, chính quyền Đảng ủy Khu tự trị liền gửi công văn mệnh lệnh, hủy bỏ cơ quan hành chính của huyện Vân, toàn bộ huyện Vân sát nhập vào huyện Lê. Đồng thời, đem ba xã, thị trấn gồm Đại Phong, Thắng Lời, Xa Đài của thành phố Khố cũng nhập vào huyện Lê, hủy bỏ đơn vị hành chính cấp huyện của huyện Lê, thành lập thành phố Tân Lê. Trong hội nghị thường vụ Thành ủy Bá Châu, bổ nhiệm Nhiếp Chấn Bang làm ủy viên thường vụ thành ủy Bá Châu, Bí thư thành ủy kiêm Chủ tịch thành phố Tân Lê, cấp bậc là cấp Phó Giám đốc Sở.
Chương 246: Động viên dịp cuối năm

Huyện Lê lên cấp thành phố, tên hành chính chính thức là thành phố Tân Lê, hơn nữa còn là đơn vị hành chính cấp Phó Sở. Tài chính thì nhét thẳng vào hệ thống tài chính của khu tự trị. Hành chính thì về Bá Châu quản hạt. Đây là nhằm thể hiện rằng, quyền tự chủ tài chính của thành phố Tân Lê sẽ lớn hơn nhiều so với những thị xã bình thường khác. Và quan trọng hơn là, theo việc lên cấp, tất cả cán bộ của thành phố Tân Lê mới là những người vui sướng nhất.

Thành thị cấp Phó Sở, Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố, đây là hai chức vụ cấp Phó Giám đốc Sở, đó là điều tất nhiên rồi. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang còn kiêm nhiệm Chủ tịch thành phố. Đợi kỳ đại hội Hội đồng nhân dân và Mặc trận tổ quốc vào cuối năm rồi, chắc chắn sẽ có một vị trí trống đi ra, không có khả năng ôm đồm được cả Đảng ủy lẫn chính quyền được. Hiện giờ đầu là cán bộ cấp Phó Cục trưởng, sau cái này rồi, khẳng định đều được xách được thêm nửa cấp. Cấp Cục trưởng là chắc chắn rồi. Mà tương ứng, các cơ quan trực thuộc thành phố, các lãnh đạo đứng đầu của các ban ngành cũng nhảy lên cái bậc Phó Cục trưởng. Có thể nói, lúc này đây, thành phố Tân Lê lên cấp, cũng coi như đúng với cái câu, một người đắc đạo, gà chó lên trời rồi.

Tuy nhiên, tâm trạng giờ phút này của Nhiếp Chấn Bang cũng không được tốt lắm. Nhìn tài liệu văn bản trên bàn, lông mày Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu cả lại.

Ba xã, thị trấn của thành phố Khố gồm thị trấn Đại Phong, thị trấn Hồng Kỳ và xã Xa Đài còn đỡ một chút, dù sao cũng là nơi đặt trụ sở của Thành ủy cùng ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu. Các cơ sở hạ tầng đều khá là tốt. Phát triển kinh tế coi như là khá cân đối.

Khi mà Nội các Chính phủ suy nghĩ về chuyện xác nhập cũng đã tốn rất nhiều công sức. Trong đó, thị trấn Đại Phong cách thị trấn huyện Lê chỉ mười một ki lô mét, thị trấn Hồng Kỳ và xã Xa Đài nằm hai bên đường quốc lộ nối từ thành phố Bá Châu đến huyện Lê. Khoảng cách giữa hai địa phương với thị trấn huyện Lê cũng chỉ khoảng mười tám ki lô mét. Huyện Vân nằm ở phía nam Tân Lê, khoảng cách giữa thị trấn của huyện Vân và nội thành Tân Lê cũng chỉ có ba mươi chín km. Cứ như vậy, nó sẽ giúp cho việc quy hoạch cùng với công cuộc phát triển sau này của Nhiếp Chấn Bang sẽ dễ bố trí hơn.

Tuy nhiên, thứ mà Nhiếp Chấn Bang vẫn thấy đau đầu chính là huyện Vân. Đây là một huyện nhỏ, hoang sơ điển hình. Huyện Vân với diện tích hơn bảy mươi nghìn km vuông, số nhân khẩu cũng chỉ có khoảng một trăm nghìn, hơn nữa, chủ yếu tập trung ở xung quanh thị trấn của huyện Vân. Những khu vực khác thì hầu hết đều là sa mạc, thuộc khu vực khí hậu bắc ôn đới cực kỳ khô hạn. Lượng mưa của cả năm cực kỳ ít ỏi. Huyện Vân cũng là một huyện nghèo nổi tiếng.

Thành phố Tân Lê này mới vừa có một chút khởi sắc, nhưng giờ lại có một gánh nặng trên lưng. Làm thế nào để phát triển được huyện Vân hiện tại, đây cũng là một cái vấn đề quan trọng.

- Bí thư, Phó chủ tịch Bạch đã tới rồi, nói là có vấn đề cần báo cáo và thảo luận với anh.

Dịch Quân đột nhiên bước từ ngoài vào.

Bạch Lực Khắc tới đây. Nhiếp Chấn Bang có hơi sửng sốt, nhưng ngẫm lại rồi cũng hiểu được. Hiện giờ, thành lập thành phố Tân Lê, thăng cấp lên thành phố cấp Phó Sở. Mà lúc này, cả Đảng ủy và chính quyền đều nắm trong tay chính mình. Tất cả mọi người đều rõ ràng, chức Chủ tịch thành phố là hắn không thể kiêm nhiệm được bao lâu. Mà trong thời điểm này, nếu suy xét một cách đơn thuần về phía thành phố Tân Lê mà nói, có tư cách để đảm nhiệm được chức Chủ tịch thành phố, cũng chỉ có Tạ Dật và Bạch Lực Khắc rồi. Bạch Lực Khắc làm như thế này cũng là rất bình thường.

Về phần bộ máy chính quyền, Huyện ủy huyện Vân, phần lớn cán bộ thì bên thành phố Bá Châu đã có sự phân công khác. Trước kia đều là cùng cấp, hiện tại sau khi xác nhập, đột nhiên thấp hơn một cấp, những người trong bộ máy huyện ủy huyện Lê này, chắc chắn cũng sẽ không thể nghĩ ra được. Phân công khác của thành phố Bá Châu cũng là chuyện bình thường. Về vị trí của Chủ tịch thành phố, Bí thư huyện ủy huyện Vân cũng không cần nghĩ tới làm gì, cái này căn bản là chuyện không có khả năng.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng gật đầu nói:

- Ừ, mời Phó chủ tịch Bạch vào đi.

Lòng người đều luôn không cảm thấy đủ. Lúc này Bạch Lực Khắc cũng là ngồi nhờ xe mà lên được hàng ngũ cấp Cục trưởng. Hiện giờ, có một cơ hội tốt như vậy, có thể sải một bước, vượt qua được cái ngưỡng từ cấp Cục trưởng lên đến Phó giám đốc Sở, tất nhiên là Bạch Lực Khắc phải cố gắng rồi.

- Bí thư Nhiếp, đang bận sao?

Bạch Lực Khắc đi vào văn phòng của Nhiếp Chấn Bang liền cười chào hỏi. Hiện giờ, tài chính của Tân Lê dồi dào. Ngày trước, cứ mỗi khi tới thời điểm cuối năm, số lượng đồng chí ở phía dưới ùa lên đòi tiền cũng ít đi rất nhiều. Cuộc sống như vậy, là lần đầu tiên Bạch Lực Khắc cảm thấy được đến sự sảng khoái.

Lúc này, huyện Lê thay đổi một cách nhanh chóng, trở thành khu cải cách thí điểm của quốc gia, trở thành thành phố Tân Lê. Chính mình cũng theo đà nước lên thì thuyền lên, đã trở thành cán bộ cấp Cục trưởng. Giờ đây, Bạch Lực Khắc coi như là đã thấy rõ ràng, hiểu thấu được, lúc này, chính là phải theo sát bước chân của Bí thư Nhiếp.

- Ừm, Chủ tịch Bạch đến rồi đấy à. Vừa rồi, tôi còn nhắc tới anh đâu. Lần này thành phố Tân Lê thành lập, công việc rất nhiều. Buổi động viên cuối năm lần này, tôi cũng đang chuẩn bị điều chỉnh một chút. Huyện Lê nguyên bản bên này, tôi chuẩn bị để cho anh và Bí thư Tạ phân công nhau đi tới các cơ quan, phòng ban, các xã, thị trấn trực thuộc huyện một lượt. Tôi bên này chuẩn bị đi huyện Vân và ba xã, thị trấn Đại Phong, Hồng Kỳ và Xa Đài thăm một chuyến.

Nhiếp Chấn Bang ra hiệu cho Bạch Lực Khắc ngồi xuống ghế sa lon, đồng thời cũng lập tức cười nói chuyện.

Đúng vào cái thời điểm cuối năm quan trọng này thì thành phố Tân Lê được thành lập. Hiện giờ bộ máy chính quyền, Huyện ủy huyện Vân cùng với các cơ quan, phòng ban trực thuộc huyện cũng đã trong giai đoạn rút lui lại dần. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ người phía dưới đều có chút bang hoàng trong lòng. Lúc này, thân là Bí thư Thành ủy, Nhiếp Chấn Bang có tất yếu đi xuống động viên, ổn định tình hình một chút.

Bạch Lực Khắc lúc này cũng mỉm cười đáp lại:

- Bí thư, có anh ra tay, tất nhiên là không có vấn đề được rồi. Tuy nhiên, nhiều địa phương như vậy, hiện tại sắp đến năm mới, cũng chỉ có ba ngày mà thôi. Lần này anh tới đấy, có phải là có chút gấp gáp quá không? Trong vấn đề sức khỏe đó, chỉ sợ là cũng có chút khó chịu được. A, Bí thư, anh xem Thành ủy bên kia có suy xét gì hay không?

Sau một hồi hàn huyên, Bạch Lực Khắc rốt cuộc vẫn âm thầm nhắc tới vấn đề mà chính mình quan tâm. Ở trong chuyện này, nếu nhắc tới mặt mũi, nhắc tới thái độ, vậy thì không thể nói được rồi. Chính mình nếu không cố gắng, chỉ sợ cái vị trí Chủ tịch thành phố này sẽ không tới phiên chính mình rồi.

Nhiếp Chấn Bang là Bí thư thành ủy của thành phố Tân Lê, bản thân cũng là Ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Bá Châu. Ở trong vấn đề lựa chọn người cho vị trí Chủ tịch thành phố của thành phố Tân Lê, mặc kệ là thành ủy Bá Châu lựa chọn thế nào, Nhiếp Chấn Bang cũng vẫn luôn có quyền lực rất lớn. Nếu như có thể có được sự ủng hộ của Nhiếp Chấn Bang, đối với Bạch Lực Khắc mà nói, chuyện này coi như là thành công hơn nửa rồi.

Nghe lời nói của Bạch Lực Khắc, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi cũng cười nói:

- Chủ tịch Bạch, trong vấn đề người được chọn cho vị trí Chủ tịch thành phố, cá nhân tôi vẫn là có khuynh hướng cho việc cất nhắc từ bản địa của Tân Lê chúng ta. Tuy nhiên, Thành ủy rốt cuộc có thái độ như thế nào, Bí thư Lưu rốt cuộc có suy nghĩ gì, còn phải xem ý kiến của lãnh đạo. Anh bên này, cứ yên tâm đi. Tôi sẽ biểu đạt thái độ của mình với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.



Về chiếc xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang. Lần này đạt được danh hiệu huyện điển hình của quốc gia, khu kinh tế mới cấp quốc gia, nội các Chính phủ bên này đặc biệt phân phối một khối lượng vật chất cho thành phố Tân Lê, dù sao, muốn cho ngựa chạy còn phải cho ngựa ăn cỏ nữa là.

Tổng cộng gồm chín chiếc xe Benz, ba chiếc Mercedes Benz cùng với mười hai chiếc Toyota việt dã. Mặt khác còn có một khoản tài chình chuyên dung ba mươi triệu từ nội các Chính phủ. Ngay ngày thứ hai, sau khi Phó Thủ tướng Đào quay trở lại thủ đô thì cũng được gửi tới Tân Lê.

Trong đó, mười hai chiếc việt dã, ngoại trừ hai chiếc Nhiếp Chấn Bang để lại chỗ của mình, còn lại những chiếc khác đều phân phối hết cho cục Công an bên này của thành phố Tân Lê. Ba chiếc xe thương vụ Mercedes Benz để ở trước đại sảnh trụ sở làm việc của văn phòng Thành ủy thành phố Tân Lê, đưa vào sử dụng chung. Còn chín chiếc xe Benz còn lại thì phân lần lượt cho các lãnh đạo khác trong bộ máy Thành ủy Tân Lê.

Sở dĩ Nhiếp Chấn Bang lựa chọn xe việt dã, chủ yếu là nhìn trúng vào tính năng của xe. Một nơi như thành phố Tân Lê, có đôi khi đi xuống một vài xã, thị trấn, xe con có chút khó thích ứng được, vẫn là xe việt dã phù hợp hơn một chút.

Ngoài cửa sổ xe, vừa nhìn tuyết rơi phủ kín trên bình nguyên, những dãy núi nơi xa cũng là một màu trắng xóa, xe chạy ở trên đường tuyết đọng, tốc độ cũng không nhanh.

Suy xét tới vấn đề an toàn của xe, đằng trước, Cục Công an thành phố Tân Lê cũng phái một chiếc xe cảnh sát giúp đỡ mở đường, xe của Nhiếp Chấn Bang chạy theo phía đằng sau. Giờ phút này, Dịch Quân ngồi ở vị trí ghế lái phụ, ngồi bên cạnh Nhiếp Chấn Bang chính là Trưởng ban thu ký Thành ủy Khúc Phong. Ở đằng sau xe của Nhiếp Chấn Bang, đi theo chính là xe của Nghiêm Phượng Kiều cùng với một chiếc xe thương vụ được chất đầy các vật phẩm dùng để động viên cho dịp cuối năm này.

Đoàn xe chậm rãi chạy thông qua cổng chính của khu kinh tới mới, đi thêm một đoạn đằng trước nữa là đến tận cùng của đường quốc lộ Lê Thành. Đầu xuân sang năm, hẳn là nên kéo dài con đường Lê Thành này tới tận thị trấn Hồng Kỳ.

Một ngày rưỡi trôi qua, sau khi Nhiếp Chấn Bang đi tới ba xã, thị trấn Đại Phong, Hồng Kỳ và Xa Đài xong, sáng sớm ngày thứ hai, đoàn xe liền chạy về hướng thị trấn của huyện Vân.

Lộ trình dài ba mươi mấy km, nhưng bởi vì tuyết rơi, đi mất khoảng chừng một tiếng đồng hồ thì đoàn xe mới từ từ tiến vào thị trấn huyện Vân.

Giờ phút này, mày Khúc Phong cũng đã nhíu lại, nói nhỏ:

- Cán bộ trực ban của huyện Vân bên này làm cái gì đây? Ngày hôm qua rõ ràng cũng đã thông báo trước rồi, tại sao không có ai ra đón?

Ngược lại là Nhiếp Chấn Bang lại cảm thấy không sao cả, lập tức cười nói:

- Lão Khúc à, không cần nổi giận. Chào đón, cũng chẳng qua là bệnh hình thức mà thôi. Lãnh đạo khu tự trị, lãnh đạo Thành ủy lúc xuống dưới thị sát thì trời đang rất lạnh. Kỳ thật tôi cũng không thích đứng ở ven đường để làm cho có hình thức như vậy. Suy bụng ta ra bụng người, cán bộ trực ban đều đang lo lắng cho tiền đồ tương lai của mình, không ra đón chào cũng là bình thường thôi.

Nhìn toàn bộ thị trấn của huyện Vân, lông mày Nhiếp Chấn Bang liền nhíu chặt lại. Tình trạng của huyện Vân đã vượt qua dự đoán của Nhiếp Chấn Bang rất nhiều. Hiện giờ, cách đêm giao thừa cũng chỉ có một ngày rưỡi nữa. Nhưng, trên toàn bộ đường cái lại vẫn là một mảnh rác rưởi bẩn thỉu. Phóng mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy không ít rác rưởi đều chồng chất ở ven đường mà không có ai dọn dẹp. Trên đường cái, một tầng tuyết đọng rất dày. Đây chính là biểu hiện cho sự đình công của toàn bộ cơ quan chính quyền, nếu không, làm sao mà ngay cả vệ sinh cũng không có ai bố trí cả.

Khác hẳn với tình hình ở huyện Lê là, trước kia huyện Lê nghèo thì thì, nhưng tốt xấu còn có đất đai, còn có đồng cỏ, tài nguyên nước cũng phong phú. Nhưng, huyện Vân bên này, ngoại trừ khu thị trấn nằm gần sát với huyện Lê thì không thiếu nước ra, còn lại không ít địa phương đều là sa mạc. Diện tích có thể trồng trọt, thậm chí còn không bằng được một nửa của huyện Lê. Toàn bộ huyện Vân, có thể có cơm để ăn no cũng coi như là rất tốt rồi.

Xe lái vào tòa nhà huyện ủy huyện Vân. Vào lúc này, toàn bộ trụ sở, sớm đã là người đi nhà trống, chỉ còn lại một vài nhân viên công tác bình thường là đang làm việc.

Ở cổng trụ sở, hai người đàn ông trung niên đã đứng chờ ở bên cạnh, nhìn thấy đoàn xe của Nhiếp Chấn Bang tiến vào, lập tức cũng chạy ra chào đón.
Bình Luận (0)
Comment