Trùng Sinh Thế Gia Tử ( Dịch Full )

Chương 54 - Chương 520: Cổ Động Cho Anh Ba.

Chương 520: Cổ động cho anh ba.

- Đồng chí Lưu Minh Vũ, theo ý của đồng chí, trách nhiệm lần này là thuộc về các xí nghiệp và công ty đó, vì họ không thứ thời, không chịu đến đây?

Giọng nói của Nhiếp Chấn Bang rất bình thản nhưng ý tứ trong lời nói cũng không hề khách khí.

Lưu Minh Vũ lúc này giống như rơi vào trong hố băng hoặc là bị ném vào trong lòng lửa. Trong quan trường, việc xưng hô cũng tương đối quan trọng. Nếu thân thiết, lãnh đạo sẽ gọi tên rất thân thiết, chẳng hạn như Minh Vũ, đồng chí Minh Vũ, cục trưởng Minh Vũ. Nếu quan hệ bình thường thì sẽ gọi là Cục trưởng Lưu. Nhưng lúc này, Chủ tịch Nhiếp lại gọi đầy đủ cả họ cả tên, điều này thể hiện sự vô cùng bất mãn của Nhiếp Chấn Bang.

Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:

- Đồng chí Lưu Minh Vũ, công tác thu hút đầu tư là việc rất khó khăn. Nhưng bây giờ tôi nhìn thấy cái gì, một hội nghi thu hút đầu tư đã chuẩn bị hai mươi mấy ngày lại chỉ có một ít người như vậy, đây gọi là cái gì? Đây là Lưu Minh Vũ cậu không làm tròn bổn phận. Nói cho cùng, vẫn là do cái tư tưởng nhà quan gây ra. Còn quan niệm này thì sẽ không thể nào chuyển biến được. Cục Xúc tiến đầu tư cứ nghĩ chính phủ uy nghiêm, nghĩ rằng mình tài trí hơn người, thể hiện cái thái độ ngạo mạn, không cần ai, giống như họ đang cầu xin chúng ta. Như vậy thì làm sao có thể thành công được.

Nhiếp Chấn Bang lúc này đã nổi nóng. Chuyện như vậy ở giai đoạn này có không ít. Không ít chính quyền địa phương cả nước đều có suy nghĩ này. Thương nhân đầu tư, là họ muốn đến kiếm tiền nên họ phải cầu cạnh chúng ta.

- Đồng chí Lưu Minh Vũ, suy nghĩ này của anh rất nguy hiểm đấy. Tôi thấy, anh phải tự kiểm điểm lại thái độ của mình. Ứng xử với một thái độ chân thành là một tiêu chuẩn tối thiểu. Anh cao cao tại thượng, chỉ gửi một cái thư mời, ngôn từ thì ngạo mạn, nghĩ xem, có thể khiến cho giới thương nhân ủng hộ sao? Phải kiểm điểm lại và sửa lỗi của mình. Nếu làm không tốt thì chức Cục trưởng này anh cũng không cần làm nữa.

Nhiếp Chấn Bang nói xong liền đi ra ngoài.

- Chủ tịch, Phó Chủ tịch Lý đến rồi.

Lý Cư Bằng từ bên ngoài đi vào, thấp giọng báo cáo.

Sau khi từ Hội nghị thu hút đầu tư về, Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn ở phòng làm việc, suy nghĩ về vấn đề của Vọng Hải. Lúc này, nghe nói Lý Tường Thiên tới, lập tức gật đầu nói:

- Mời Chủ tịch Lý vào đi!

Lý Tường Thiên cũng khá có năng lực. Ban đầu, khi cân nhắc cho Lý Tường Thiên tiếp nhận chức cụ Phó Chủ tịch thường trực này cũng không phải vì quan hệ giữa mình và Lý Tường Thiên khăng khít. Trên thực tế, Lý Tường Thiên cũng không phải là người của mình.

Nhưng phàm là người có năng lực đều có cách nghĩ riêng của mình. Lý Tường Thiên ở trong bộ máy cũng là người có tính cách rất trầm ổn.

Lần này, mình ra sức để cho Lý Tường Thiên làm Phó Chủ tịch thường trực của thành phố, phần lớn là vì coi trọng năng lực của Lý Tường Thiên. Nhưng chuyện này, ngoài trừ hai người trong cuộc là mình và Lý Tường Thiên e là kể cả Lý Thái Thạch cũng không tin được.

Lý Tường Thiên tiến vào, ngồi xuống chiếu ghế đối diện Nhiếp Chấn Bang. Bên cạnh, Lý Cư Bằng bưng một ly trà đặt trên bàn, rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Lúc này, Lý Tường Thiên mới nói:

- Chủ tịch, tôi mới từ Hội nghị thu hút đầu tư về. Hội nghị lần này không được lạc quan. Cục diện rối ren của Á Hải khiến cho các nhà đầu tư cũng không hứng thú. Mặc dù có hai nhà đầu tư hứng thú, cũng đưa ra một số điều kiện hà khắc, như muốn Ủy ban thành phố hỗ trợ cho vay, hay muốn Ủy ban thành phố gánh tất cả nợ nần của tập đoàn Á Hải… Tóm lại một câu, những người này đã nhìn trúng sự quẫn bách của chúng ta nên đều muốn thừa nước đục thả câu.

Nghe được câu này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, giận nhưng vẫn cười nói:

- Thật là khu rừng lớn nên chim gì cũng có. Chủ tịch Tường Thiên, những công ty này, anh đều ghi chép lại đi, xếp vào sổ đen của Ủy ban thành phố chúng ta. Sau này, phải tiến hành thẩm tra nghiêm khắc với những công ty này.

Lý Tường Thiên cũng gật đầu. Chuyện như thế này cũng khó trách khiến Chủ tịch Nhiếp nổi giận. Khi mình mới nghe được cũng có suy nghĩ này. Rõ ràng đây là những kẻ muốn nhân lúc cháy nhà đến hôi của.

Hỗ trợ cho vay chẳng khác gì là muốn tay không bắt giặc. Muốn Ủy ban giánh nợ của Á Hải, khác gì là tặng không cả tập đoàn Á Hải cho họ, lấy đâu ra chuyện tốt như vậy. Nếu Thành ủy và Ủy ban thành phố Vọng Hải đáp ứng cả những chuyện này thì chẳng khác nào bị nước đổ vào não. Nếu có thể đáp ứng những điều kiện này thì thà rằng chính mình phát triển cho rồi, còn đi thu hút đầu tư làm gì.

Suy nghĩ một chút, Lý Tường Thiên cũng gật đầu nói:

- Chủ tịch, tôi đã dặn rồi, nhưng công ty này đều đã xếp vào trong sổ đen. Ngoài ra, tôi cũng đã điều tra thông tin của những công ty này, cũng không phải là xí nghiệp lớn gì. Xem ra, mục đích chính là muốn tay không bắt giặc.

Dừng lại một chút, Lý Tường Thiên lại nói tiếp:

- Chủ tịch, hiện giờ xem ra cục diện của thành phố Vọng Hải cũng không được lạc quan rồi.

Đối với lời nói của Lý Tường Thiên, Nhiếp Chấn Bang cũng rất hiểu. Ảnh hưởng của Tập đoàn Á Hải tới thành phố Vọng Hải không chỉ ở kinh tế mà quan trọng hơn là khiến các nhà đầu tư bên ngoài sinh ra một loại tâm lý do dự và lo lắng về Vọng Hải. Đây mới là điểm mấu chốt khiến cho thành phố Vọng Hải khó phát triển nhất. Làm thế nào mới có thể thay đổi được cục diện này, cải tạo được hình ảnh của Vọng Hải và tạo lòng tin của người ngoài vào Vọng Hải, đây mới là điều quan trọng nhất.

Trước mắt, trong những thương nhân đầu tư ở thành phố Vọng Hải, công ty bất động sản Gia Thịnh coi như là dự án lớn nhất. Nhưng điều này cũng không thể cản thiện được hình ảnh của Vọng Hải. Lúc này, xem ra chỉ có thể tự mình xuất mã.

Lấy chính tài lực của mình đầu tư cho Vọng Hải, điều này không có vấn đề gì. Nhưng tập đoàn Đằng Lòng tuy rằng nói là giữ bí mật, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng tin rằng, trên thế giới này không có thứ gì có thể ngăn được gió lùa qua. Một khi đã để nhà nước biết được mình sẽ khó mà tránh được một số thị phi. Chưa nói đến những thứ khác, nhất định sẽ không thoát được có người nói mình dùng tiền mua chức.

Đây cũng là lý do từ trước đến nay, dù Nhiếp Chấn Bang ở thành phố Tân Lê hay Lương Khê thì tập đoàn của mình cũng chưa từng tham gia đầu tư. Đầu tư của tập đoàn Đằng Long chủ yếu vẫn tập trung ở nước ngoài.

Nhưng, lúc này tình hình của thành phố Vọng Hải khiến Nhiếp Chấn Bang lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ này. Sau khi suy nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:

- Chủ tịch Tường Thiên, như vậy đi. Về vấn đề của Á Hải, các đồng chí của tổ thanh lý tài sản vẫn đẩy mạnh tiến độ, tranh thủ thanh lý xong trong vòng hai tháng. Còn về vấn đề đầu tie, tôi sẽ nghĩ cách. Tôi tin rằng, chỉ cần Thành ủy và Ủy ban thành phố Vọng Hải chúng ta đưa ra cách thì sẽ không có vấn đề gì.

Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang cầm điện thoại di động lên, bấm số. Vừa nối máy xong, giọng nói của Triệu Tinh Long ở bên kìa truyền tới:

- Anh ba, sao tự dưng anh lại gọi cho em thế này?

Nhiếp Chấn Bang cũng cười ha hả, nói:

- Tinh Long, anh ba đang gặp chuyện khó. Tình hình của thành phố Vọng Hải chắc là cậu cũng đã biết. Hiện giờ, kinh tế đang bị thụt lùi mạnh. Người dân đều mất lòng tin với Vọng Hải. Bây giờ, phải nhờ các cậu đến để giữ thể diện cho tôi rồi.

Với đám người Triệu Tinh Lonh, đều là những mối quan hệ đã mười mấy năm. Giữa mình, Gia Dân và Lý Hoa, Triệu Tinh Long đều như người một nhà, không có điều gì cần giấu diếm, nên Nhiếp Chấn Bang nói thẳng.

Triệu Tinh Long cũng không có chút do dự, sảng khoái nói:

- Anh ba, anh nói gì vậy, cái gì mà giữ thể diện. Chỉ cần một câu nói của anh, các anh em dám không nghe sao? Như vậy đi, em thấy, anh đợi vài ngày, em gọi Lưu Côn, Lý Hoa rồi gọi cả anh rể của anh. Không phải chỉ là chuyện kinh tế thôi sao? Lần này, em sẽ cho anh một đống chiến tích.

Nghe Triệu Tinh Long nói, Nhiếp Chấn Bang cũng cười mắng:

- Thằng nhóc này, cậu ngày càng ba hoa đấy. Anh ba cậu là loại người này sao? Mà cần thành tích thì tự mình không biết làm sao? Lần này, kinh tế của Vọng Hải có vấn đề là do bị ảnh hưởng bởi tập đoàn Á Hải. Nhưng những dự án ở thành phố Vọng Hải đều là những dự án tốt, hiện giờ lại không có ai tiếp nhận. Chủ yếu là do mọi người không tin tưởng. Tôi cam đoan, mọi người tới đây tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người.

Sau đó, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục bàn bạc cụ thể với Triệu Tinh Long một chút nữa rồi mới gác máy.

Bên này, sau khi Triệu Tinh Long cúp máy cũng lập tức hành động. Mỗi cuộc điện thoại chỉ nói một câu là tập trung ở câu lạc bộ Vương Triều thì liền gác máy.

- Triệu Tinh Long, tên này không biết là định chơi trò gì. Không nói là có chuyện gì, chỉ nói một câu là tập trung ở câu lạc bộ Vương Triều. Không phải là cậu rảnh rỗi đến nỗi điên rồi chứ.

Trong câu lạc bộ Vương Triều, còn chưa thấy Lưu Côn đâu đã nghe thấy tiếng.

Hiện giờ, Lưu Côn có thể nói là ông trùm của ngành chăn nuôi. Ở tỉnh Thảo Nguyên, khu tự trị Tây Bắc, công ty Mẫn Nông của Lưu Côn, hiện giờ được gọi là tập đoàn Mẫn Nông hiện giờ đang chiếm hàng loạt các nông trường. Chỉ tính số dê bò chưa xuất chuồng đã đến hàng mười triệu con, có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy. Mà tất cả những điều đó, đều có liên quan rất mật thiết đến Nhiếp Chấn Bang.

- Côn Tử, tôi thấy cậu càng ngày càng giỏi rồi. Đàn ông đã kết hôn rồi có khác, nói chuyện cũng nặng nề như vậy. Chuyện gì thì cứ chờ xem. Đợi mọi người đến rồi nói.

Triệu Tinh Long mỉm cười nói.

Ngay sau đó, Lý Hoa, Lê Văn cũng lần lượt đến. Nhìn thấy mọi người đã đông đủ, Triệu Tinh Long cũng nghiêm túc, mỉm cười nói:

- Các anh em, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của anh ba. Chúng ta phải đi Vọng Hải để cổ động cho anh ba.
Chương 521: Môi trường đầu tư mềm của quận Tư Bình

Điện thoại gọi rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng đã yên tâm. Với mối giao tình giữa hắn với mấy người kia, không thể nghi ngờ, như đã nói, đây chỉ là vấn đề thời gian. Tình hình của thành phố Vọng Hải cũng không phải một hai ngày có thể giải quyết được. Hơn nữa, ngay cả khi đám người Triệu Tinh Long và Lưu Côn tới đây ngay bây giờ, cũng không có khả năng cầm nhân dân tệ quơ quơ đi lên. Còn có một cái chiết khấu định giá tài sản, cùng với quá trình đàm phán chi tiết. Hỗ trợ là hỗ trợ, nhưng, nếu thật sự để cho anh em của mình bất kể phí tổn, bất kể hậu quả đến trợ giúp đạt được thành tích này. Nhiếp Chấn Bang chắc chắn cũng sẽ không làm.

Thời đại này, nợ khó trả nhất, chính là nợ ân tình. Trong quá trình nâng cao những thành tích của mình, cũng có thể đem lại lợi ích cho anh em của mình, thậm chí là lợi ích lớn, đây mới là trạng thái lý tưởng nhất, mới là dạng hai bên cùng thắng.

Nhấn xuống điện thoại nội tuyến trên bàn. Nhiếp Chấn Bang nói với Lý Cự Bằng:

- Cự Bằng vào đây một chút, đem cho tôi báo cáo kinh tế tất cả các khu trong toàn thành phố của năm nay.

Chừng năm phút sau, có hai tiếng gõ cửa thùng thùng nơi cửa phòng, Lý Cự Bằng ôm một xấp tư liệu dày đi đến. Đem tư liệu đặt ở trên bàn:

- Chủ tịch thành phố, tài liệu báo cáo quận Vọng Hạ, vẫn chưa thống kê xong, mặt khác, các số liệu khu Cao Tân còn có chút chưa hoàn thiện. Những nơi khác, tôi đã giúp ngài phân loại chỉnh lý lại rồi.

Nhiếp Chấn Bang cũng gật gật đầu, rất là vừa lòng, đúng là không chọn nhầm Lý Cự Bằng làm thư ký. Hiện nay, có việc dùng đến, đúng là càng ngày càng cảm thấy được việc.

Xem xong vài phần tài liệu, lông mày nhíu chặt lại lúc nào không hay, tuy rằng việc này sớm đã được dự liệu. Nhưng thật sự sau khi nhìn thấy tư liệu báo cáo của các quận trình lên. Nhiếp Chấn Bang cũng không tự chủ được mà nhíu mày lại.

Ảnh hưởng của vụ buôn lậu Á Hải đối với thành phố Vọng Hải lớn đến nỗi vượt quá dự tính của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng một phần tư liệu kế tiếp, khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có tia hy vọng.

Toàn thành phố có sáu khu, ngoại trừ quận Vọng Hạlà nơi đặt Thành ủy UBND thành phố, số liệu khó thống kê, tạm thời trình báo cáo, còn lại năm khu khác bao gồm khu Cao Tân, đầu tư kinh tế của mỗi khu trong tháng này, gần như cũng đã lâm vào trạng thái ngưng trệ. Duy chỉ có, báo cáo của quận Tư Bình có vẻ đặc biệt.

- Quận chúng tôi, tháng tư năm nay, sau khi đóng của tập đoàn Á Hải, quận ủy UBND quận, vươn lên trong khó khăn. Khai thác ý nghĩ, tìm cách thức mới, hoàn thiện đầu tư môi trường phát triển của khu, hết lòng vì các nhà đầu tư hoàn thiện phục vụ.

Tháng tư năm nay, những hợp đồng đầu tư, vượt qua sáu mươi triệu nhân dân tệ. Thực tế đầu tư hơn ba mươi tám triệu nhân dân tệ.

Phần báo cáo này, giống như là một ốc đảo trong sa mạc, một làn nước xanh, thu hút sự tập trung. Tại những quận khác, tháng tư phân đầu tư ngạch, đều đang giảm xuống đồng thời, đầu tư quận Tư Bình, vẫn tăng trưởng vững vàng, tuy rằng, lợi nhuận ít hơn trước khi vụ buôn lậu Á Hải xảy ra. Nhưng hiện tại, cũng là hết sức xuất sắc.

Trong báo cáo, những lời kia, Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay đều xem nhẹ, trong chế độ, ưa thích dùng nhất, chính là tiếng Quan thoại và lời nói khách sáo. Tóm lại một câu, những lời nói rỗng tuếch chiếm đa số. Cho nên, Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay chỉ khi xem báo cáo của cấp dưới thường chỉ quan tâm đến con số, những thứ khác đều có thể nói đường hoàng, sắc màu rực rỡ. Nhưng những con số này, nếu làm giả sẽ phải chịu trách nhiệm, và cũng không có ai dám ở trước mặt chính mình làm giả.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng thấy hứng thú, cải thiện đầu tư hoàn cảnh mềm. Thật là muốn đi thực địa khảo sát một chút. Nhìn xem rốt cuộc là quận Tư Bình cải thiện đầu tư hoàn cảnh mềm như thế nào.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười một giờ trưa. Từ lúc này trở đi, hiển nhiên, là không còn kịp rồi. Hắn cũng không phải là loại lãnh đạo khắc nghiệt. Vào lúc này cần phải làm một chút đột kích bất ngờ. Tuy nhiên, buổi chiều, vẫn đứng lên, đi ra ngoài văn phòng, nói với Lý Cự Bằng:

- Cự Bằng, ngươi gọi điện thoại cho trưởng ban thư ký, thông báo các đồng chí quận Tư Bình. Xế chiều hôm nay, chúng ta đến thăm quận ấy.

Hội trường Quận ủy UBND quận Tư Bình

Lúc này, đã là mười hai giờ rưỡi rồi, ngày bình thường, bên này, sớm đã hết giờ làm rồi, nhưng, bây giờ, bên trong phòng họp khu ủy, sương khói lượn lờ, đầu người đầy phòng.toàn bộ ủy viên Quận ủy thường vụ Tư Bình khu đều có mặt tại nơi này.

Ngay chính giữa, chỗ người chính, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tóc có chút thưa thớt được chải ngược về phía sau, đeo cặp kính lão, trầm giọng nói:

- Các đồng chí, vừa rồi, nhận được điện thoại trưởng ban thư ký UBND thành phố, chủ tịch Nhiếp, buổi chiều muốn tới khu của tôi thị sát chỉ đạo công tác. Thừa dịp trong khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa trưa này, triệu tập mọi người lại. Nói ngắn gọn. Thời gian cũng không kịp thảo luận cái gì. Tôi liền trực tiếp sắp xếp công tác.

Dừng một chút, người đàn ông tiếp tục nói:

- Các cấp lãnh đạo, đều phải hành động thiết thực, từng lãnh đạo, phụ trách một khu vực, phải sắp xếp công việc tốt cho dân bản xứ, các đường phố cộng đồng, khu dân cư cũng phải hủy các ngày nghỉ, tất cả trường học hủy các giờ nghỉ trưa, khẩn cấp tiến hành cuộc tổng vệ sinh toàn khu, ngoài ra, liên hệ cục vệ sinh thành phố điều xe nước qua đây, dọn sạch sẽ tất cả đường phố toàn khu, phải lấy diện mạo tốt nhất nghênh đón lãnh đạo Thành ủy đến thị sát.

Uy tín của Chủ tịch thành phố Nhiếp, trong mắt cán bộ toàn bộ quận, không phải là hư danh. Năm xưa, vinh quang như Thạch Ích Vũ, cuối cùng, người thắng, không phải Nhiếp Chủ tịch thành phố hay sao? Chủ tịch thành phố Vương Á Quang cũng đi rồi, tại thành phố Vọng Hải, Nhiếp Chủ tịch thành phố trở thành người chiến thắng. Người sáng suốt, cũng nhìn ra được, ai dám đắc tội Nhiếp Chủ tịch thành phố thật sự là không muốn sống nữa rồi.

Hai giờ chiểu, Nhiếp Chấn Bang ngay cả trụ sở làm việc của liên hiệp thành ủy chính phủ cũng không vào, trực tiếp làm việc ở dưới lầu, sau khi hội hợp với thường ủy phó Chủ tịch thành phố Lưu Cao Hoa, phó Chủ tịch thành phố Hồ Gia Vượng cùng với thư ký trưởng An Quốc Vũ đang chờ ở đây, bốn người cùng với thư ký, ngồi ba chiếc xe theo hướng quận Tư Bình mà chạy.

Với chức vụ thư ký trưởng của thành phố, An Quốc Vũ ngồi chung xe với Nhiếp Chấn Bang. Vừa lên xe, Nhiếp Chấn Bang nói:

- Thư ký trưởng Quốc Vũ, ông biết tình hình của quận Tư Bình không? Không thể tin được, sau khi tấn công tập đoàn Á Hải, vẫn có thể phát triển trong khó khăn, hoàn thành mức tăng đầu tư tám triệu nguyên, theo tôi năng lực này, đáng để toàn thể cán bộ học tập. Là một Đảng viên, nên có tư tưởng và lòng nhiệt tình này nếu dám đổi mới.

Lời của Nhiếp Chấn Bang, cũng là khiến vẻ mặt của An Quốc Vũ có chút lúng túng.

Im lặng một hồi, An Quốc Vũ trong lúc đang do dự, đã làm ra quyết định, thấp giọng nói:

- Chủ tịch thành phố, ngài thật không biết chuyện ở Tu Bình sao?

Câu nói này, khiến Nhiếp Chấn Bang ngạc nhiên một chút, Nhiếp Chấn Bang không phải là thằng ngốc, ngược lại, tâm tư còn rất nhạy bén, An Quốc Vũ vừa nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức đã nhận ra trong lời nói có khác thường.

Nhướn mày, trầm giọng nói:

- Đồng chí Quốc Vũ, có lời gì, cứ nói thẳng, từ lúc nào, ngươi nói chuyện uyển chuyển rồi. Tính cách của tôi, tôi tin tưởng, anh cũng hiểu được. Nói thẳng đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lúc này An Quốc Vũ gập đầu, đáp:

- Chủ tịch thành phố, chuyện này tôi cũng chưa điều tra tỉ mỉ, nhưng vì vợ tôi đang công tác ở quận Tư Bình nên ít nhiều tôi cũng biết được một ít. Thật ra tình hình bên bên khu ấy cũng không khác biệt gì với các khu khác trong thành phố, chỉ là bắt đầu từ năm ngoái, quận Tư Bình chuyển trọng tâm đầu tư vào khách sạn, tụ điểm vui chơi và lĩnh vực dịch vụ, đến năm nay, ưu thế của lĩnh vực này càng rõ ràng. Dân chúng trong thành gọi quận Tư Bình là khu đèn đỏ.”

Núi Hồng Đăng

Nhiếp Chấn Bang nghe được câu nói này, nhíu mày lại, đầu tư môi trường mềm. Khu ủy khu chính phủ Tư Bình, thật sự muốn tự dát vàng lên mặt mình

Quả thật, loại chuyện này, ở trong nước, không ít địa phương, đều có xuất hiện qua. Nhất là các tỉnh trung tâm đại lục, những tỉnh nghèo khó rất xa, những nơi này không thuận tiện về giao thông, cũng không có tài nguyên đáng giá và lợi thế kinh tế, để thu hút đầu tư ở những nơi này, thường đều có thái độ một mắt mở một mắt nhắm, thậm chí, chính phủ còn âm thầm đề xướng và ủng hộ loại hình doanh nghiệp này xuất hiện, điều này giúp đạt được mục đích hấp dẫn đầu tư. Tính chất của loại chính sách này, ở rất nhiều nơi đều được gọi là đầu tư hoàn cảnh mềm.

Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng là hừ một tiếng, trầm giọng nói:

- Thật đúng là hướng trên mặt của mình thiếp vàng, nếu là như vậy đầu tư mềm hoàn cảnh, tôi Niếp Chấn Bang tình nguyện không cần.

Xe từ từ dừng lại, quẹo vào đại viện Quận ủy UBND quận Tư Bình. Các quan chức của khu đang xếp thành hàng ngang. Xe vừa mới dừng lại, đứng đầu là một người đàn ông trung niên, bước đi nhẹ nhàng, chạy ra đón chào, không đợi Lý Cự Bằng kịp phản ứng, đã giúp Nhiếp Chấn Bang mở cửa xe, mặt tươi cười nói:

- Xin chào Chủ tịch thành phố Nhiếp, hoan nghênh lãnh đạo thành phố xuống khu tôi thị sát chỉ đạo công tác.

Lúc này, An Quốc Vũ cũng vòng qua, mỉm cười giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch thành phố, vị này chính là Bí thư Quận ủy quận Tư Bình, đồng chí Hoàng Thiếu Ba, bên trái là Phó bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận, đồng chí Dương Tư Thanh. Phía bên phải vị này chính là Quận ủy phó thư ký, đồng chí Lương Hòa Bình.

Mặc dù Nhiếp Chấn Bang sau khi nghe báo cáo của An Quốc Vũ, có không ít ý kiến về việc đầu tư hoàn cảnh mềm ở nơi đây, tuy nhiên, vào lúc này ông vẫn giữ nụ cười, gật đầu chào, sau khi bắt tay xong, ông nói:

- Bí thư Hoàng, quận Tư Bình thật sự làm rất tốt, năng lực của các cán bộ tại khu này xứng đáng được ghi nhận. Đừng đứng ở đây nữa sẽ ảnh hưởng đến công việc thường ngày ở đây, hãy vào văn phòng thôi. Tôi rất hứng thú với công việc của quận Tư Bình.
Chương 522: Làm người phải đầu đội trời, chân đạp đất

Phòng hội nghị trên tầng cao nhất của Quận ủy Tư Bình. Lúc này tuy là tháng ba, xuân về hoa nở, nhưng bên trong phòng họp, máy lạnh được bật, từng làn hơi lạnh ùn ùn phà ra làm cho phòng họp mát mẻ. Đối với các cán bộ thì đây là nơi thích hợp nhất.

Các cán bộ trong biên chế, phải chú ý đến hình tượng và tư chất của bản thân, đừng nói là tháng ba, cho dù là mùa hè nóng bức, mặc áo jacket, âu phục, đâu đâu cũng có, nên trong phòng hợp lúc nào cũng có hơi lạnh.

Mặc âu phục trong ngày nóng nực như thế, không trúng nóng mới là lạ. Dòng người đi vào phòng họp, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở giữa bàn hình oval. Lãnh đạo Thành ủy chiếm nửa phần trước, còn lại nhân viên công tác quận Tư Bình chỉ có thể ở ghế chót bồi tọa. Thậm chí, các cán bộ ủy viên thường vụ xếp hạng gần cuối, cũng chỉ có thể ở bên cạnh đem cái ghế, dự thính hội nghị.

Nhìn mọi người chung quanh một chút, Nhiếp Chấn Bang bất động thanh sắc, lạnh nhạt nói:

- Bí thư Hoàng, lần này lại đây, chính là tới nghe, xem, nhân vật chính là các ông đấy. Kinh tế quận Tư Bình đạt được thành tích đã đặt ra, sau vụ án của tập đoàn Á Hải, các ngươi có thể đối đầu áp lực mà tiến lên, tinh thần làm việc này cùng với những thành tích đã đạt được xứng đáng được khen thưởng, phía dưới mọi người bắt đầu báo cáo đi.

Cách làm việc đi thẳng vào vấn đề của Nhiếp Chấn Bang đã nổi tiếng thành phố Vọng Hải. Hoàng Thiếu Ba gật đầu, lập tất mở quyển tập ghi chú ra, nói:

- Kính thưa Chủ tịch Nhiếp, các vị lãnh đạo. Ở quận Tư Bình, sau khi bùng nổ án buôn lậu của tập đoàn Á Hải, cũng nhận được không ít khó khăn, kinh tế trong khu, cũng một lần lâm vào ngưng trệ trong thời gian này, chính phủ quận Tư Bình đặc biệt quan tâm.

Phân tích nghiêm túc, gia tăng chấn chỉnh công tác đầu tư hoàn cảnh. Về hướng phát triển, quận Tư Bình dựa vào ngành du lịch của thành phố Vọng Hải, đẩy mạnh phát triển nhà hàng, khu vui chơi giải trí, trước mắt, thu hút được hai khách sạn bốn sao, năm khách sạn ba sao…

Nếu Nhiếp Chấn Bang không phải đã lấy được một ít tin tức từ An Quốc Vũ, chỉ sợ nghe được báo cáo như vậy, rất có thể sẽ bị những người quận Tư Bình làm hết hồn rồi.

Nhắm vào hạng mục du lịch, thu hút ngành nhà hàng khách sạn và giải trí, làm cho quận Tư Bình trở thành khu giải trí của thành phố Vọng Hải, làm cho mỗi du khách đến thành phố Vọng

Hải, ngoài việc đến thăm những nơi nổi tiếng còn muốn đến quận Tư Bình để được giải trí và phục vụ. Cách nhìn này phù hợp vớiý nghĩ phát triển du lịch thành phố Vọng Hải của Nhiếp Chấn Bang.

Lúc này trong lòng Hoàng Thiếu Ba có chút không yên. Hoàng Thiếu Ba không phải là một cán bộ trẻ không có kinh nghiệm, gần năm mươi tuổi, đạt được vị trí ngày hôm nay, Hoàng Thiếu Ba cũng từng bước từng bước đi lên, cán bộ Phó giám đốc sở, cả nước hơn tỷ người, có bao nhiêu người có cấp bậc này, nói thế nào cũng là một phần trong nhóm tinh anh này

Nhưng mà, vẻ mặt của Chủ tịch Nhiếp làm cho Hoàng Thiếu Ba có chút không yên lòng. Không khí nghiêm túc trong hội trường, yên lặng như đêm khuya lúc này càng làm cho Hoàng Thiếu Ba có chút không tự nhiên, ý nghĩ của Chủ tịch Nhiếp thật khó mà nắm bắt, nét mặt không biểu hiện vui buồn, cơ bản là không thể nào đo lường được.

Hoàng Thiếu Ba suy tư trong lòng “Thật không thể xem thường Chủ tịch Nhiếp, tuổi tác không lớn lắm, nhưng loại khí chất này, làm cho ngay cả một người lăn lộn nhiều năm trong quan trường cũng cảm thấy có chút hoảng sợ”

Bên này, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên mở miệng nói:

- Tục ngữ nói thật đúng. Trăm nghe không bằng một thấy. Thiết nghĩ, vẫn nên đi khảo sát thực địa một chút. Phương hướng phát triển kinh tế của quận Tư Bình và quy hoạch của Thành ủy có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Xem ra, có thể khảo sát tham khảo một chút. Bí thư Hoàng thấy thế nào?

Những lời nói của Nhiếp Chấn Bang nghe như là hỏi ý kiến mọi người, nhưng những người đang ngồi, cũng đều rõ ẩn bên dưới là một quyết định không thể cự tuyệt.

Hoàng Thiếu Ba lúc này cũng thẳng thắng, lập tức gật đầu nói:

- Đương nhiên, có sự chỉ đạo của Chủ tịch, đó là sự quan tâm đối với quận Tư Bình, cũng là một loại đốc xúc giúp khu tiến gần hơn đến hướng phát triển của chính phủ thành phố.

Đoàn xe chạy nhanh ra đại viện Quận ủy Tư Bình, lúc này cũng có thêm vài chiếc xe, ở phía trước, cũng xuất hiện thêm xe dẫn đường của cảnh sát.

Đối với những việc này, Nhiếp Chấn Bang không quá để ý, hiện giờ, trọng tâm vẫn là chính phủ quận Tư Bình, những thứ khác, sau này hãy tính.

Lúc này trong xe của Bí thư Hoàng Thiếu Ba, nét mặt của ông Dương Tư Thanh - Quận trưởng quận Tư Bình – không được tốt lắm, nhỏ nhẹ nói:

- Lão Hoàng, xem chừng Chủ tịch Nhiếp đến đây không phải là chuyện tốt. Sự tình của khu, chúng ta đều biết rõ, nói là đầu tư vài triệu, nhưng thật ra chỉ là mở thêm vài cái khu giải trí, thị sát lần này…

Trước vụ buôn lậu Á Hải, địa vị của quận Tư Bình không được tốt lắm, bởi vì quận Tư Bình là khu duy nhất tại thành phố Vọng Hải không tiếp xúc với biển. Trong quá trình phát triển, quận Tư Bình nhận được đầu tư ít nhất từ tập đoàn Á Hải

Bắt đầu từ năm ngoái, tại quận Tư Bình bắt đầu tiến hành khai thác ý tưởng, trải qua nhiều cuộc nghiên cứu và khảo sát, quận Tư Bình xác định sẽ trở thành khu đèn đỏ trong thành phố Vọng Hải. Trong vùng có thể bắt gặp các tiệm uốn tóc lớn nhỏ, nhà khách san sát, hộp đêm xa hoa, trung tâm tắm hơi, nơi này có thể nói là tập trung 80% các ngành dịch vụ của thành phố Vọng Hải.

Đối với những ngành sản xuất này, cách làm của quận Tư Bình là buông lỏng quản lý, dựa trên ý kiến của chính phủ quận Tư Bình, ngành công an, đối với những ngành này cũng áp dụng chính sách lỏng tay.

Ảnh hưởng sau sự sụp đổ của tập đoàn Á Hải đến các khu khác rất lớn, duy nhất chỉ có quận Tư Bình là phát triển, điều này thu hút sự quan tâm của Nhiếp Chấn Bang

Lúc này Hoàng Thiếu Ba cũng có chút căng thẳng, tình hình của quận Tư Bình bề ngoài hào nhoáng, đầu tư lớn, lợi nhuận và thuế nhiều, thoạt nhìn giống như là một lớn bóng đèn dựng đứng trên cao, chiếu sáng tại thành phố Vọng Hải, muốn người khác không chú ý cũng khó. Nhưng mà, lúc này Hoàng Thiếu Ba hiểu ra một điều.

Trầm ngâm một chút, thở dài nói:

- Súng bắn con chim đầu đàn. Người nổi bật thì dễ bị ghét. Chuyện này, cũng trách ban đầu khi thành phố yêu cầu báo cáo số liệu kinh tế của quý một và tháng tư đã không có chuẩn bị. Vốn cho là chút thành tích này, ở toàn thành phố nhất định là xếp hạng gần cuối rồi, nhưng bây giờ lại khiến mình bị vây trong hoàn cảnh lúng túng rồi.

Chuyện của mình, tự mình rõ, Chủ tịch Nhiếp muốn xem thành tích, nhưng quận Tư Bình thực không có thành tích gì cho ông ta xem, nói là khách sạn bốn sao, thật ra những cái này là phóng đại mà thôi. Thật sự có ai muốn đến quận Tư Bình để đầu tư. Hiện giờ, các khu trong thành phố có khu nào mà không có ưu thế hơn quận Tư Bình.

Dẫn Chủ tịch Nhiếp đi thị sát, chẳng lẽ đi đến các hộp đêm, quán rượu, V, trung tâm tắm hơi sao? Nếu như vậy, chỉ sợ chính Bí thư Quận ủy cũng chấm dứt sự nghiệp.

Hoàng Thiếu Ba chậm rãi mở miệng:

- Lão Dương, lần này làm không tốt, cả tôi và ông đều phải bị xử phạt đó.

Những lời này, khiến nét mặt Dương Tư Thanh biến sắc, hắn cũng biết rõ ý của Hoàng Thiếu Ba, những việc ở quận Tư Bình, đều không thể công khai, thậm chí bị văn minh quốc gia cấm, hiện giờ, Đảng uỷ chính quyền ủng hộ loại sản nghiệp này, điều này bôi đen Đảng và Chính, tử hình, khai trừ cũng không đủ. Nói nhẹ nhàng hơn, đó cũng là thuộc loại hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, có thể phải chịu xử lý.

Kỷ luật nội bộ của Đảng, cho dù là cảnh cáo hay nhắc nhở, đến các mức xử lý lớn cũng đều ghi vào trong lý lịch, trở thành một vết đen trong lý lịch. Thậm chí có thể nói nếu đã bị vết đen trong lý lịch thì bao nhiêu tiền đồ chính trị đều sẽ tiêu tan. Là một Quận trưởng thì những việc này đều nằm trong phạm vi quản lý của ông ta. Nếu việc này đổ bể, trách nhiệm ông phải nhận sẽ nặng hơn, làm không tốt có thể sẽ bị giáng chức

Nghĩ đến đây, Dương Tư Thanh cũng thấp giọng nói:

- Bí thư, thấy chuyện này... ?

Trầm ngâm một chút, Hoàng Thiếu Ba quyết định.

- Đi một vòng đi, sau đó, đi qua công trường bên khách sạn Hối Hồng xem xem.

Lúc này, trên xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố An Quốc Vũ ngồi ở bên cạnh, nhìn vẻ trầm tư của Nhiếp Chấn Bang, không khí bên trong xe, có vẻ có chút nặng nề, cho dù là bên trong xe điều hòa không khí đang mở, nhưng vẫn cảm nhận được có chút áp lực.

Sau một hồi lâu An Quốc Vũ nhẹ nhàng nói:

- Chủ tịch, ngài xem?

An Quốc Vũ chưa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang liền phất tay, ngắt lời nói:

- Lão An, ý của ngươi quá rõ. E rằng quận Tư Bình cũng không lấy ra được chiến tích gì. Lần này đi thị sát, quận Tư Bình không xuống đài được rồi.

An Quốc Vũ cũng gật đầu, trong quan trường có một câu đối châm chọc, cấp trên áp cấp dưới, cấp dưới nỗ lực, mọi việc thành công; cấp dưới gạt cấp trên, tầng tầng rót thủy, nước chảy thành sông. Câu đối có chứa tính châm chọc rất mạnh. Tuy nhiên không thể phủ nhận loại bệnh thành tích này ở thời đại nào cũng hay xảy ra. Lần này quận Tư Bình nhất định không thể có gì để trình ra, Chủ tịch Nhiếp hào hứng qua đây xem xét mà không có gì để xem, có thể tưởng tượng ra hậu quả của chuyện này.

– Chủ tịch, ý của ngài đối với bộ máy quận Tư Bình như thế nào? Chủ tịch, ý kiến của tôi là, không thể khinh động.

An Quốc Vũ lần nữa lên tiếng.

Lúc này, nghe An Quốc Vũ nói, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, An Quốc Vũ thật sự tận tâm vì mình, sau vụ buôn lậu Á Hải, hình tượng của mình đã được nhận định, nếu bây giờ, kết thúc vụ án quận Tư Bình, chỉ sợ, ở Tỉnh ủy cũng không đồng ý, đó là sự thật, An Quốc Vũ nói như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho mình.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Bỏ cũ thay mới, tạm thời là sẽ không làm, bộ máy lãnh đạo tại quận Tư Bình tuy rằng phương hướng có chênh lệch chút ít, tuy nhiên vẫn có thể khả thi đấy. Lần này, chỉ là cảnh cáo một chút, làm người, phải thực tế. Tin rằng sau sự việc lần này, Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thnah chắc là sẽ không và cũng chẳng dám dùng tiểu xảo gì nữa.
Chương 523: Đầu tư ba mươi tỷ

Trong lúc các lãnh đạo bộ máy Quận ủy Tư Bình đều lo lắng thấp thỏm đột nhiên phía trước đoàn xe, chiếc xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang chậm rãi dừng ở ven đường, cửa xe bên trái mở ra, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố An Quốc Vũ đi xuống.

Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh đều có vẻ lo lắng không yên chạy tới, lúc này trên mặt của Hoàng Thiếu Ba toát cả mồ hôi.

An Quốc Vũ nói:

- Đồng chí Thiếu Ba, Nhiếp Chủ tịch thành phố vừa biết tin khẩn có chút chuyện cần phải làm trong thành phố, tạm thời không đi thị sát những nơi này.

Nghe được câu này, trên mặt Dương Tư Thanh ở bên cạnh không kìm được nở một nụ cười, theo Dương Tư Thanh thì đây quả thực là phần mộ tổ bốc chút khói nhẹ, nếu không thì không rõ ràng mà mất hết.

An Quốc Vũ nói tiếp:

- Đồng chí Thiếu Ba, Chủ tịch thành phố bảo tôi chuyển lại một câu cho ông: Làm người, làm đến nơi đến chốn.

Nói xong An Quốc Vũ quay lại xe, ba chiếc xe của Ủy ban nhân dân thành phố liền rời đi, Dương Tư Thanh từ ven đường đi tới, hạ giọng nói:

- Bí thư, Nhiếp Chủ tịch thành phố là ý thế nào?

Lúc này, sắc mặt của Hoàng Thiếu Ba có vẻ rất nghiêm trọng, nhìn đoàn xe rời đi phía xa, sau một lúc trầm tư mới hạ giọng nói:

- Lão Dương, Chủ tịch thành phố là giữ sĩ diện cho chúng ta.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Tư Thanh, trong lòng Hoàng Thiếu Ba có chút khinh bỉ, Dương Tư Thanh này thì ra chỉ là loại năng lực này thôi, lập tức, lạnh nhạt nói:

- Lão Dương, chút chuyện xấu của chúng ta anh cho là Chủ tịch thành phố không biết sao? Anh còn thực sự nghĩ là trong thành phố có việc? Nếu có việc sao anh không nhận được thông tin, hơn nữa lời Trưởng ban thư ký vừa rồi anh nghe không hiểu ý sao?

Bị Hoàng Thiếu Ba nói như vậy, Dương Tư Thanh cũng trầm tư, lập tức há kinh ngạc, có chút hoài nghi nói:

- Bí thư Hoàng, ý của anh là...

-- Đúng vậy, lão Dương, bây giờ xem ra chúng ta đã coi thường Nhiếp Chủ tịch thành phố rồi.việc của chúng ta chỉ sợ Nhiếp Chủ tịch thành phố đã biết từ lâu, sở dĩ lấy cớ không đi thị sát sợ là Nhiếp Chủ tịch thành phố muốn giữ sĩ diện cho chúng ta, để cho chúng ta một con đường lui.

Hoàng Thiếu Ba rất xúc động, nếu, chuyện này là thật thì đối với quận Tư Bình, đối với mình thực sự không có lợi, hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy coi như không nhìn thấy, nhưng Hoàng Thiếu Ba cũng rất hiểu tiếp theo thế nào còn phải xem hành động của mình.

Lập tức, Hoàng Thiếu Ba nói:

- Lão Dương, tôi thấy chúng ta cần phải triển khai một hành động càn quét tệ nạn trong toàn bộ phạm vi cả khu, nghiêm khắc đả kích hành vi chơi gái mại dâm.

Những lời này khiến Dương Tư Thanh có chút giật mình, những “khu đèn đỏ” của quận Tư Bình đều do Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận dẫn tới, chính sách nghiêng ngoại trừ thu thuế và quản lý cao ra, những mặt khác như trị an, phòng cháy và các mặt đều đưa đến nhiều lợi nhuận, tất cả đây đều là cái gốc của quận Tư Bình, bây giờ Hoàng Thiếu Ba muốn ra tay với mấy chỗ này đồng nghĩa với việc xé bỏ thỏa thuận nên Dương Tư Thanh làm sao có thể bình tĩnh được.

Suy nghĩ một chút, Dương Tư Thanh khuyên:

- Bí thư, suy nghĩ đi, làm như vậy thì những cố gắng lúc trước của chúng ta đều uổng phí.

Hoàng Thiếu Ba vô cùng cương quyết nói:

- Lão Dương, đến lúc này ông còn không hiểu sao? Nhiếp Chủ tịch thành phố không phải không biết, chỉ có điều anh ta để cơ hội lại cho chúng ta, nếu thật sự thờ ơ chỉ sợ đến lúc đó chính là Nhiếp Chủ tịch thành phố hạ lệnh cho Tiếu Thiện Minh, Cục công an thành phố ra mặt thì cái gọi là cố gắng cũng giống như nước chảy ra biển, quan trọng hơn là tôi và anh đều phải gánh vác trách nhiệm của lãnh đạo, được rồi, chuyện này không nói nhiều, hành động đi.

- Ba ngày, thời gian ba ngày, tôi muốn anh hoàn toàn chỉnh đốn lại chỗ ăn chơi quận Tư Bình.

Thời gian ba ngày trôi rất nhanh, chuyện ở quận Tư Bình tạm thời được Nhiếp Chấn Bang để sang một bên, mình đã cho bọn họ cơ hội, nếu Hoàng Thiếu Ba biết điều tự nhiên biết nên làm thế nào, nếu ngu xuẩn đến tự mình chịu chết thì đến lúc đó mình cũng không quan tâm.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang dồn toàn bộ tinh lực của mình tập trung vào tập đoàn Á Hải, điện thoại gọi rồi nhưng bao gồm cả Nhị ca có thể trợ giúp bao nhiêu còn rất khó nói. Đem vài dự án trọng điểm đánh dấu lại, mấy thứ này muốn đợi khi bọn Triệu Tinh Long đến để thảo luận lại tỉ mỉ, cụ thể, chọn dự án nào, chuẩn bị đầu tư ngành sản xuất gì, tất cả chờ đến đã rồi nói.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Cư Bằng nghiêng nửa người vào, hạ giọng nói:

- Chủ tịch thành phố, Bí thư Quận ủy Hoàng Thiếu Ba và Chủ tịch quận Dương Tư Thanh quận Tư Bình đến, bảo là muốn báo cáo công việc.

Nghe câu này Nhiếp Chấn Bang cũng không ngạc nhiên, chuyện này chỉ là sớm hơn dự tính, chuyện của quận Tư Bình từ sau khi bản thân biết sự thật Nhiếp Chấn Bang đã có quyết định, nếu như thật sự vì loại chuyện này mà “giận cá chém thớt” Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh thì cũng rất khó. Phương hướng của bọn họ là chính xác, phát triển ngành giải trí, cải thiện môi trường đầu tư mềm, nhắm vào ngành du lịch thành phố Vọng Hải, một loạt cách làm đều rất tốt, chẳng qua công việc cụ thể có một số không công khai được mà thôi. Nếu vạch ra hết thì hai người này hoàn toàn có thể bỏ qua được còn bản thân mình lại tổn thất người dưới, sau đó hai người nhất định sẽ sinh ra oán hận, thậm chí là thù hận mình, còn mình tuy là không sợ nhưng điều này đương nhiên cũng là phương pháp xử lý không tốt.

Như bây giờ, nhắc nhở không rõ ràng một chút để bọn họ tự ra tay giải quyết, vừa tránh khỏi sự xấu hổ sau khi lộ chuyện lại có thể được hai người mang ơn.

Bây giờ Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh cùng nhau đến chứng tỏ hai người đã suy nghĩ rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:

- Bảo bọn họ vào đi.

Lý Cư Bằng dẫn hai người Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh một trước một sau đi vào văn phòng, cả hai có vẻ rất cung kính đồng thanh:

- Chủ tịch thành phố.

Nhiếp Chấn Bang khẽ gật đầu chỉ ghế sô pha trước mặt:

- Ngồi đi.

Lý Cư Bằng rót cho hai người chén trà nóng xong đóng cửa phòng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi Hoàng Thiếu Ba mở miệng:

- Chủ tịch thành phố, lần này chúng tôi đến đây chủ yếu muốn báo cáo tình hình công việc của quận Tư Bình trong khoảng thời gian này.

Hoàng Thiếu Ba rất hiểu, với địa vị thân phận của Nhiếp Chủ tịch thành phố chắc sẽ không chủ động hỏi ý kiến mình, giữa hai bên còn lâu mới đạt tới mức độ thân mật khăng khít này, bản thân mình cũng không phải tâm phúc của Nhiếp Chủ tịch thành phố, bây giờ có thể dựa vào Nhiếp Chủ tịch thành phố hay không còn phải xem biểu hiện của mình.

Hồn nhiên không để ý, tiếp tục nói:

- Chủ tịch thành phố, trong khu mấy ngày nay tổ chức tổ kiểm tra liên hợp các bộ phận công thương, vệ sinh, công an để kiểm tra toàn bộ khách sạn, nhà hàng quy mô lớn và vừa trong khu.

Tiến hành tổng kiểm tra trong ba ngày nhà nghỉ, hộp đêm, quán rượu, ktv, trung tâm mát xa xông hơi và chỗ ăn chơi, tra ra không ít vấn đề, một số chỗ kinh doanh cá biệt làm một số hoạt động kinh doanh phi pháp cá độ bóng đá đã bị đình chỉ theo pháp luật, một số chỗ nghi nghờ vi phạm quy định cũng ra lệnh cưỡng chế tạm dừng chỉnh đốn và sửa đổi.

Nói như vậy, coi như là Hoàng Thiếu Ba biến tướng báo cáo, chuyện này lòng dạ biết rõ.

Nhiếp Chấn Bang hiểu mấy nơi đó cũng đều có chính phủ ngầm đồng ý kinh doanh, bây giờ Hoàng Thiếu Ba nói chuyện cũng là nói với Nhiếp Chấn Bang là theo ý của Chủ tịch thành phố việc này cũng giải quyết xong.

Coi là một loại ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- Được lắm, điều này nói rõ Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận quận Tư Bình rất có quyết tâm, cho dù phát triển thế nào cũng không thể trái pháp luật, tập đoàn Á Hải là vết xe đổ, quận Tư Bình có thể có lối đi khác nhắm vào thị trường du lịch Vọng Hải, loại suy nghĩ này, phương hướng này cũng rất tốt.

Các anh có ý kiến gì có thể tổng kết lại báo cáo lên, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố kiên quyết ủng hộ.

Nói đến đây điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên reo vang, đây là điện thoại cá nhân, xem ra là bọn Triệu Tinh Long đến rồi. Nhìn một cái quả nhiên là điện thoại của Triệu Tinh Long, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Đồng chí Thiếu Ba và đồng chí Dương Tư Thanh cố gắng làm đi, có ý kiến gì chỉ cần là tốt, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.

Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh cũng là người nhanh hiểu, nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu Chủ tịch thành phố Nhiếp có việc, đang đuổi khách, lập tức đứng lên gật đầu nói:

- Chủ tịch thành phố, vậy chúng tôi xin phép, cảm ơn Chủ tịch thành phố, cảm ơn tổ chức ủng hộ công việc của quận Tư Bình chúng tôi, sau này kính xin Chủ tịch thành phố chỉ đạo nhiều hơn tới công tác xây dựng và phát triển kinh tế của chúng tôi.

Sau khi Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh rời đi, Nhiếp Chấn Bang cầm điện thoại gọi lại, sau hai hồi chuông bên kia vang lên tiếng của Triệu Tinh Long:

- Tam ca, chúng tôi đã đến, sẽ ở tại khách sạn Vọng Hải, anh bây giờ sang đây sao?

Tầng cao nhất khách sạn Vọng Hải tổng cộng có ba phòng tổng thống, lúc này đều được đám người Triệu Tinh Long, Dương An Bang đặt hết, Nhiếp Chấn Bang sang đó đương nhiên có thể nói chuyện.

Trong phòng khách của phòng Dương An Bang, Nhiếp Chấn Bang ngồi trên sô pha, bên cạnh là Triệu Tinh Long, Lưu Côn và Lý Hoa, trên ghế sa lon đối diện là Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ, phía sau là đám người Lê Văn Cách, Hồ Báo Quốc ngồi ghế sô pha đơn.

Nhìn mọi người xung quanh đây đều là thành viên tổ chức của mình, tuy đều là về mặt kinh tế nhưng năng lực những người này ở cùng một chỗ thì cũng không thể coi thường.

Ở trước mặt anh em, Nhiếp Chấn Bang không vòng vo mà trực tiếp nói:

- Các anh em, lần này gọi tất cả đến là muốn đầu tư đến đây.

Nói xong, Niếp Chấn Bang không đổi nét mặt nhìn mọi người nói tiếp:

- Sau khi tập đoàn Á Hải đóng cửa, cục diện ở đây rối rắm, hiện giờ không ai tiếp quản, vì thế tôi liền nghĩ đến mọi người, lần này bất kể như thế nào mọi người cũng phải kéo cho tôi một chút.

Triệu Tinh Long trầm ngâm một chút, mở miệng nói:

- Anh ba, việc gì, muốn đầu tư bao nhiêu nói ra, chúng tôi không nhập nhằng

Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang xòe ba ngón tay, mỉm cười nói:

- Ba mươi tỷ, các anh em làm được không?
Chương 524: Đều là người giàu có

Ba mươi tỷ không phải là con số nhỏ, tuy rằng Nhiếp Chấn Bang biết những người này trên có sự ủng hộ của chính sách nghiêng, dưới có thủ đoạn, các ngành sản xuất đang làm cũng là mình chỉ dẫn tỉ mỉ cho bọn họ, khoản tiền này nhiều người chia sẻ như vậy hẳn là không phải vấn đề lớn, nhưng vẫn nói thêm:

- Ba mươi tỷ không phải là con số nhỏ, nếu mọi người có khó khăn thì xem mọi người có thể gánh vác bao nhiêu, số còn lại tôi lại nghĩ cách.

Chuyện của tập đoàn Đằng Long coi như là Lưu Côn biết không nhiều, tập đoàn khổng lồ như vậy cũng đủ ảnh hưởng đến kinh tế một quốc gia rồi, Nhiếp Chấn Bang cố ý đem tập đoàn Đằng Long phân tán các nơi trên thế giới là có suy tính. Thứ nhất là bất kỳ quốc gia nào cũng không cho phép xuất hiện một thực thể kinh tế khổng lồ như vậy bao trùm trên đầu mình, thứ hai là bản thân mình bây giờ đang ở trong thể chế, có tiền đồ tốt, nếu biết có thế lực kinh tế ủng hộ, thì tin rằng con đường làm quan của mình cho dù năng lực rất giỏi cũng sợ là đến cấp Bộ trưởng sẽ chấm dứt. Mình ngồi lên vị trí cao nhất kia lại có thêm tập đoàn Đằng Long, trong nước liệu còn có thể có người hạn chế, quyền lực mất đi là một việc rất kinh khủng.

Cổ đại có nhiều phó quân, bạo chúa như vậy, xét cho cùng chính là kết quả việc mất hạn chế quyền lực, đây cũng là lý do tại sao Nhiếp Chấn Bang phải cho tập đoàn Đằng Long phân tán ẩn nấp, nhưng Nhiếp Chấn Bang không nghĩ đến lại là lo lắng tài chính đám người Triệu Tinh Long không đủ.

Nên mới bổ sung câu này.

Vừa nói xong, Hồ Báo Quốc bên cạnh liền cười nói:

- Anh ba, anh đã rời xa quần chúng rồi

- Đồng chí anh, Đảng chúng ta đến từ quần chúng, cắm rễ vào quần chúng, dựa vào quần chúng, đường lối quần chúng, đây là đường lối cơ bản của Đảng ta, đồng chí cậu tư tưởng rời xa quần chúng rất nguy hiểm, rất không được.

Vai hài Lê Tri Cách lúc này cũng phụ họa ở bên cạnh.

Đám anh em từ nhỏ lúc còn trẻ đều nổi tiếng nghịch ngợm ở Bắc Kinh, mỗi khi mở lời nói đến tư tưởng chính trị đều là đùa cợt.

Nhiếp Chấn Bang cũng biết rõ tính cách mặt dạn mày dày và phương thức làm việc của những người này, cười mắng:

- Cút, nhóc con cậu tư tưởng xa bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu cho ta, còn cùng anh đây nói Mác - Lê nin, nhóc con cậu cấp bậc gì? Nhìn thấy anh còn phải chào thủ trưởng.

Trong những người này, ngoại trừ ba người Lưu Côn, Triệu Tinh Long, Dương An Bang là hoàn toàn ở bên ngoài thể chế, những người khác trên thực tế đều đeo một chức vụ trong các bộ và uỷ ban trung ương để đó không dùng. Ví dụ cậu nhóc Lý Hoa này ở trong quân ủy giữ chức tham mưu, có quỷ mới biết hắn tham mưu cái gì?

Hồ Báo Quốc, Lê Tri Cách cũng đều có biên chế chính thức, cán bộ có cấp bậc, đây cũng là một loại quy tắc ngầm của các gia tộc trong Bắc Kinh, con cháu trong nhà, trên cơ bản đều có chức vụ tạm giữ, làm như vậy là để chuẩn bị cho tương lại, nếu chẳng may người này đột nhiên ngộ đạo theo chính trị thì cũng không phải bắt đầu lại từ đầu, nếu không theo chính trị thì có thể thoát ly.

Hiện nay Hồ Báo Quốc và Lê Tri Cách đều ba mươi mấy tuổi, cấp bậc chức vụ cũng là Cục trưởng, nói theo thể chế đúng là phải gọi Nhiếp Chấn Bang là thủ trưởng.

Dương An Bang dù sao cũng dẫn theo nữ thân quyến, lập tức xua tay nói:

- Được rồi, được rồi còn tưởng rằng là mười năm trước sao? Đều là người ngoài ba mươi, cũng kết hôn rồi còn giống mấy thằng nhóc thối, tin lan ra ngoài thì bọn thế hệ con cháu ở Bắc Kinh không cười ngã ra mới là lạ.

Tiếu Nhã Lệ bây giờ sau khi kết hôn sinh con cũng có vẻ dịu dàng rất nhiều, chẳng còn Tiếu gia Nhị tỷ đanh đã năm xưa, lúc này cũng cười nói:

- Chấn Bang, cậu còn nghe không ra sao? Bọn này đang châm chọc cậu rồi, cậu xem thường bọn họ như vậy chẳng phải coi rẻ bọn họ sao?

Lưu Côn cũng cười nói:

- Anh ba, anh còn không biết chứ bên thành phố Tân Lê doanh nghiệp khai thác mỏ Long Hoa tìm ra dầu mỏ rồi, bây giờ Tinh Long và Lý Hoa giầu rồi, đừng nói là ba mươi tỷ cho dù anh tăng lên gấp đôi thì đối với hai người làm năng lượng bọn họ chỉ là: Chín trâu mất sợi lông sao? Hiện giờ những chủ mỏ than mới lên này đều có thể xách bao tải tiền mặt đi mua nhà, Long ca và Hoa ca còn để ý chút tiền lẻ này sao?

Vừa nói xong, Triệu Tinh Long cũng tức giận nói:

- Cút, Lưu Côn cậu còn không oai nữa, địa chủ lớn nhất khu tự trị tây bắc và thảo nguyên tỉnh, là người bất cứ lúc nào cũng có trên triệu đầu dê bò chưa xuất chuồng, là người một phát dậm chân thì giá thịt dê bò phải dao động, còn châm chọc thằng anh này.

Nhiếp Chấn Bang nghe những lời này thật ngạc nhiên, không ngờ bây giờ đều giầu như vậy. Mấy năm nay, sau khi mình rời khỏi thành phố Tân Lê, ngày thường, ngày lễ tết tuy liên lạc không ít nhưng chuyện ở mặt này chẳng bao giờ nói đến, thật không ngờ đều đã phát triển như vậy

Như vậy cũng tốt, làm được càng lớn thì thế lực này có thể tạo ra một lợi thế cho bản thân mình, các gia tộc khác trong nước trước khi động vào mình chắc chắn cũng phải nghĩ đến những điều này.

Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:

- Dừng lại, dừng lại, ngày hôm nay coi như tôi sai rồi, tôi xem thường các vị anh em, lúc nữa tôi bày rượu mời khách để gỡ tội. Tuy nhiên bây giờ... chúng ta nói một chút về tình hình thành phố Vọng Hải trước.

Nhiếp Chấn Bang đưa ra tổng cộng chín dự án ở thành phố Vọng Hải, dự án thứ nhất là dự án tòa nhà Á Hải, đang thiết kế kế hoạch, tòa nhà Á Hải là thiết kế chiêu tầng, bây giờ làm gần hai mươi tầng, chỉ là đầu tư công trình Kiến An cũng không phải là một số nhỏ, sau khi xây dựng xong phải trang trí và thiết bị nội thất mới là con số lớn chưa tính được, ở ngành xây dựng có câu tục ngữ: Xây nhà không đắt, trang hoàng phòng ở đắt, linh tinh cộng lại dự án tòa nhà Á Hải ít nhất đến ba tỷ.

Dự án thứ hai là dự án cảng mới Vọng Hải, trên thực tế dự án này là dự án đầu tư lớn nhất trong chín dự án, cảng của thành phố Vọng Hải rất phồn hoa, là cảng lớn nhất đông nam TQ, Vọng Hải gánh vác không đơn thuần chỉ là đất Phúc Kiến mà trên cơ bản hàng hóa ra vào mấy tỉnh đất liền của trung bộ đều thông qua nơi này.

Cảng mới Vọng Hải đây là lúc còn tập đoàn Á Hải, Thành ủy, chính quyền thành phố Vọng Hải đưa lên đầu, cùng tập đoàn Á Hải góp vốn dựng lên một cảng quy mô lớn hiện đại hoá, sau khi xây dựng xong có thể đỗ tầu chở hàng cỡ lớn trăm ngàn tấn. Tổng đầu tư hai mươi ba tỷ, trong đó Thành ủy, Ủy ban thành phố Vọng Hải có đất, chính sách và tiền mặt chiếm cổ phần mười lăm tỷ, hiện nay tập đoàn Á Hải đã đầu tư vào ba tỷ, sau khi xảy ra vụ án Á Hải toàn bộ dự án đều dừng lại, hiện tại nếu tiếp nhận bao gồm đầu tư giai đoạn trước ít nhất cũng phải đầu tư mười một tỷ năm trăm triệu.

Dự án thứ ba là Thiên Tuyền Sơn Trang, Á Hải gia viên và vài cái khu chung cư bất động sản chia ra ở vài nơi trong thành phố Vọng Hải, đều là xây dựng khu chung cư, cộng lại ít nhất cũng cần khoảng ba tỷ, mặt này cũng là đơn giản nhất. Khu chung cư tập đoàn Á Hải lựa chọn đều là chỗ trung tâm thành phố Vọng Hải hoặc là đoạn đường Vàng, khả năng tăng giá trị rất cao.

Dự án thứ tư là dự án tập đoàn Á Hải, điện ảnh và truyền hình Vọng Hải. Lâm Chính Tinh là người thích nhất ngôi sao điện ảnh, đầu tư dự án như vậy là rất đương nhiên. Toàn bộ dự án điện ảnh và đài truyền hình Vọng Hải chiếm diện tích ba nghìn mẫu, tổng đầu tư đạt tới năm tỷ đồng, dự án này bây giờ cũng mới vừa hoàn thành một phần ba số lượng công trình.

Mấy dự án khác còn lại là vài dự án nhà xưởng tập đoàn Á Hải, khoản đầu tư cũng không phải rất lớn, nhiều thì năm sáu trăm triệu, ít thì chưa tới một trăm triệu.

Sau khi Nhiếp Chấn Bang giới thiệu xong mấy thứ này, nhìn mọi người xung quanh Nhiếp Chấn Bang bổ sung:

- Các vị anh em, chúng ta tuy đều cùng nhau lớn lên nhưng lần này anh em ruột cũng tính toán rõ ràng, những dự án này mọi người nhận tôi không phản đối nhưng phải suy nghĩ thận trọng, nếu chỉ vì nể mặt trả ơn cho tôi thì tôi không nhận.

- Tôi có hứng thú với dự án Cảng này, vậy dự án đó để cho tôi, thế nào?

Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời Dương An Bang bên cạnh liền lên tiếng, việc này làm Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên, Tiếu Nhã Vân bên cạnh cũng mỉm cười nói:

- Lão Tam, cậu đừng lo lắng đầu tư cảng cũng chính là việc hiện nay chúng tôi đang suy nghĩ, mạng lưới tập đoàn bán lẻ Ốc Gia đã tạo ra một bố cục chỉnh thể trong phạm vi cả nước, bây giờ là thời điểm khai thác mạng lưới nước ngoài, có một cái cảng chẳng những có lợi cho chỉnh thể bố cục hậu cần của Tập đoàn Ốc Gia mà cũng là chiến lược trọng tâm của chúng tôi.

Tiếp theo, Sát Côn trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- Tôi sẽ nhận dự án điện ảnh và truyền hình, có điều bác Cả của anh hai là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, sau này về mảng điện ảnh và truyền hình anh phải quan tâm giúp em.

Cuối cùng, hai người khai thác mỏ Long Hoa là Triệu Tinh Long và Lý Hoa đúng là nhiều tiền thế lớn, nhận hai dự án bất động sản tòa nhà Á Hải và Thiên Tuyền Sơn Trang, tài chính đối với hai người mà nói cũng không phải là vấn đề gì, dự án còn lại do Hồ Báo Quốc và Lê Tri Cách nhận.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, mỉm cười nói:

- Coi như đã định ra rồi, tôi thấy ngày mai, chúng ta có thể sắp xếp người tiến hành công việc đàm phán chi tiết dự án, nhận được sự nâng đỡ của các anh em, hôm nay do tôi làm chủ mở tiệc chiêu đãi mọi người.

Vừa lúc đó cửa phòng mở ra, hai người Nhiếp Gia Dân và Cao Vệ cũng cười đi tới, Nhiếp Gia Dân cười nói:

- Lão Tam, anh quá đáng nhé, chuyện này mà không báo cho tôi biết.

Nói chuyện vài câu, Cao Vệ và Nhiếp Gia Dân dẫn đoàn người ra khỏi phòng, lúc này Triệu Tinh Long chậm lại mấy bước, hạ giọng nói:

- Anh ba, bên thành phố Tân Lê mấy năm nay anh có chú ý không?

Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ bên thành phố Tân Lê đã xảy ra chuyện sao?
Chương 525: Bên ngoài tỉnh táo, bên trong u mê

Triệu Tinh Long và Lý Quốc Hoa đều ở nước ngoài về nhưng tính cách hai người hoàn toàn khác nhau. Lý Quốc Hoa ăn trên ngồi chốc tỏ ra chuyện gì cũng coi thường không thèm để ý, nhưng cùng hắn hợp tác Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu loại người như Lý Quốc Hoa chính là loại người chỉ biết lợi cho mình.

Triệu Tinh Long khác hoàn toàn, có cao ngạo của con cháu quý tộc nhưng đối với bạn bè rất chân thành, hơn nữa lại hoàn toàn không có hứng thú với chính trị.

Nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thích, sinh ra và lớn lên trong gia tộc như này, trong số con ông cháu cha ở Bắc Kinh rất ít người không có đầu óc chính trị, điển hình như Chu Thần, che tai nhắm mắt nhưng thật ra ít nhiều tất cả mọi người đều có một ít giác ngộ.

Câu nói của Triệu Tinh Long làm Nhiếp Chấn Bang có thể khẳng định, chắc chắn không nói tùy tiện, chuyện này nhất định có vấn đề, lập tức nói:

- Tinh Long, cậu có chuyện à? Chỗ thành phố Tân Lê xảy ra chuyện rồi hả?

- Chuyện thì chưa có, tuy nhiên, Anh ba, có câu nói không biết em có nên nói hay không.

Triệu Tinh Long có chút do dự, tuy rằng quan hệ rất tốt nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện của người ta, mình nói ra nếu có thể tiếp nhận thì tốt, nếu không tiếp nhận được lại hỏng, đây là chuyện đắc tội với người ta.

Nhiếp Chấn Bang cười, đấm Triệu Tinh Long một cái:

- Nhóc con cậu cũng học chiêu thức ấy từ khi nào, ở đây có cái gì không thể nói, tuy nhiên nhìn điệu bộ của cậu hay là cơm nước xong rồi đến lúc đó chúng ta nói chuyện một chút.

Ở trong một phòng ăn riêng của bộ phận ẩm thực khách sạn Vọng Hải, đồ ăn về cơ bản coi như là tiệc hải sản đặc sắc, ngồi ăn cũng không phải là những người xa lạ nên không lo chuyện thức ăn, nâng ly cạn chén, tuy là một bữa cơm nhưng thật ra có được là sự vui sướng.

Trong phòng Tổng thống của Triệu Tinh Long chỉ có Triệu Tinh Long và Nhiếp Chấn Bang, những người khác được Nhiếp Gia Dân đưa đi chơi.

Trên bàn để một hộp Gấu mèo nhỏ màu vàng nhạt, Triệu Tinh Long châm một điếu hút một hơi, lập tức nói:

- Anh ba, nếu anh không cảm thấy thân thiết với người quen sơ thì em nói.

Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang cau mày, thằng nhãi Triệu Tinh Long này sao bây giờ lại lòng vòng như vậy, lập tức nói:

- Nói đi, huynh đệ nhà mình còn có cái gì không thể nói.

- Anh ba, nói thật, anh bây giờ ở tuổi này đi đến cấp bậc bây giờ là một chữ “Giỏi”, xem chừng mục tiêu cuối cùng của Anh ba là vị trí kia.

Triệu Tinh Long bây giờ nói thẳng.

Đây không phải tâng bốc, ngay cả là con ông cháu cha, ngay cả là chỗ dựa lớn bằng trời nhưng ở trong nước cũng có một quy củ bất thành văn: việc lên chức của con cháu thế gia trong các bộ và uỷ ban trung ương tương đối phải nhanh một chút, thường ở cơ sở thì làm từng bước mà thôi.

Mặt này liên lụy đến một loại ảnh hưởng, dẫu sao nhân dân quần chúng nghe được đều sinh ra một loại hiểu lầm, người này lên nhanh như vậy, chỉ ba mươi mấy năm đã đi được đoạn người khác đi cả đời cũng không được, có phải nhờ vào gia thế.

Cho nên con cháu thế gia đều có loại e dè này, nói chung trong số con cháu thế gia ở Bắc Kinh thăng chức nhanh nhất bây giờ là Kiều Dịch Nhân, là ba mươi tám tuổi mới lên cấp Thứ trưởng.

Nhưng ngược lại là cán bộ xuất thân bình dân, tốc độ thăng chức lại cũng có loại làm cho người ta có cảm giác líu lưỡi, xa không nói chỉ nói Phó chủ tịch Thẩm, ba mươi bảy tuổi đảm nhiệm cán bộ cấp Thứ trưởng, Bí thư Mộc năm còn trẻ hơn tuổi ấy đã là cấp Thứ trưởng rồi.

Cho nên, Triệu Tinh Long mới có thể nói Nhiếp Chấn Bang thật sự “Giỏi”, ba mươi tuổi đảm nhiệm cấp cán bộ Thứ trưởng, lại có được chỗ dựa thế gia hùng hậu, chỉ điều này cũng đủ để chứng minh tất cả.

Dừng một chút, Triệu Tinh Long tiếp tục nói:

- Anh ba, ở bối cảnh thế gia, ở năng lực làm việc, ở độ tuổi tất cả những điều này ưu thế của anh đều rất rõ ràng, nhưng em cảm thấy ở việc xây dựng thành viên tổ chức của bản thân anh dường như còn kém điêu luyện một chút.

Những lời này giống như là tiếng sét giữa trời quang, làm cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác thực sự tỉnh ngộ, không hổ là “Bên ngoài tỉnh táo, bên trong u mê”, người trong cuộc luôn mê muội.

Cho tới nay, trong suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, tài nguyên phe phái Nhiếp hệ chính là tài nguyên của mình, có thể vận dụng, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không để ý đến một điểm là đi tới hàng ngũ cán bộ cấp Bộ thì trên thực tế bản thân mình đã tạo ra một hệ thống rồi, ở phía dưới mỗi cán bộ cấp Bộ có bao nhiêu bộ hạ tâm phúc, tài nguyên này lại không phải mình có thể sử dụng, hơn nữa cán bộ cấp Bộ, cũng không nhất định hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của anh, thậm chí trong tình huống cực đoan cũng có khả năng bỏ anh làm một mình.

Thành viên tổ chức thực sự phải giống với thế hệ trước cách mạng trong nước, từng bước tự tay mình tạo dựng lên mới được gọi là thành viên tổ chức.

Trầm mặc một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:

- Tinh Long, hiện giờ tình hình ở thành phố Tân Lê như thế nào?

Nghe những lời này, trên mặt Triệu Tinh Long thoáng hiện ra chút khâm phục, Anh ba không hổ là Anh ba, năng lực chính trị nhạy bén thực sự không phải nói quá, sự huy hoàng của Anh ba năm đó Triệu Tinh Long cũng nghe qua. Nhiếp gia dưới thế cục lúc ấy mà có thể dựa vào hành động của Anh ba xoay ngược tình thế, chẳng những không xuống dốc mà ngược lại đã trở thành một trong những gia tộc cao nhất, loại bản lĩnh này Triệu Tinh Long tự nhận là không có, trước kia nghe tìn đồn này Triệu Tinh Long cũng cho rằng đây chẳng qua là Nhiếp gia cố ý tạo ra và bồi dưỡng Nhiếp Chấn Bang mới được vậy.

Nhưng, theo từng bước tiến lên của Nhiếp Chấn Bang thì Triệu Tinh Long đã tin, đây là điều cơ bản tại sao Triệu Tinh Long phải nói với Nhiếp Chấn Bang chuyện này.

Triệu gia là gia tộc phe phái quân đội nhưng thế hệ này của Triệu gia năng lực có hạn, bản thân Triệu Tinh Long hiểu rõ là mình có khả năng thế nào, lăn lộn trong thể chế, dựa vào sự nhanh nhẹn của mình và tính cách không bị ràng buộc.

Sợ là cũng rất khó có được chỗ sáng sủa gì, như vậy tương lai Triệu gia nhất định phải dựa vào một gia tộc hoặc là một người để đảm bảo giữ vững, đảm bảo Triệu gia có thể có khả năng bật lên.

Mà Nhiếp Chấn Bang chính là người Triệu Tinh Long lựa chọn, lúc này mình chỉ nói về một chút thành viên tổ chức mà Nhiếp Chấn Bang có thể đoán được chỗ thành phố Tân Lê có chuyện, loại năng lực này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Triệu Tinh Long, hết sức ủng hộ Nhiếp Chấn Bang về sau Triệu gia nhất định được chiếu cố.

Lập tức, Triệu Tinh Long gật đầu nói:

- Anh ba, sao em lại cảm thấy anh giống như thần tiên.

Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, cùng với việc năng lực của mình mạnh lên thì một số chuyện của cái gọi là ký ức sợ cũng dùng một chút nào đó trong tình hình chung, còn những chi tiết nhỏ đều đã thay đổi hoàn toàn. Tuy nhiên lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng chẳng sợ hãi gì, đã tôi luyện trong thể chế mười năm nên tin rằng cho dù không có những ký ức này cũng có thể nắm bắt được cục diện.

- Được rồi, nhóc con cậu càng tâng bốc càng chối, nói xem thành phố Tân Lê có chuyện gì?

Nhiếp Chấn Bang vừa cười vừa mắng.

Vẻ mặt Triệu Tinh Long trở nên nghiêm túc, nói:

- Anh ba, em nghe nói bên thành phố Tân Lê Bí thư Quận ủy Lý Dật Phong mới nhậm chức khu tự trị Tây bắc quyết định muốn sát nhập thành phố Tân Lê và thành phố Bá Châu, thành lập ra một đơn vị hành chính mới là thành phố Lê Châu, đã xin trung ương đưa thành phố Lê Châu lên thành phố cấp phó tỉnh.

Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang chấn động, không ngờ Lý Dật Phong cuối cùng đã vượt qua được ngưỡng này, xem ra Lý Dật Phong được chọn lần này sợ vẫn là có quan hệ với động tác của Nhiếp hệ ở Bắc Kinh, bác Cả nhập cục, đảm nhiệm chức phó trong quân ủy, đây chính là một loại thái độ.

Sát nhập thành phố Tân Lê và thành phố Bá Châu? Bước này mới nhìn có vẻ mạo hiểm nhưng không phải là không được. Thứ nhất nhìn từ sự hiểu biết tình hình của Triệu Tinh Long, hiện nay nội thành thành phố Tân Lê và thành phố Bá Châu đã hoàn toàn nối liền, cũng có nghĩa là đã hợp nhất trở thành trở thành một thành phố siêu lớn, về diện tích dù là thành phố Ô cũng khó có thể bằng được, đó chính là điều kiện đầu tiên để sát nhập

Thứ hai, tốc độ tăng trưởng kinh tế và giá trị sản lượng kinh tế của thành phố Bá Châu và thành phố Tân Lê ở khu tự trị tây bắc cũng đứng thứ nhất thứ hai, thành phố Tân Lê lại nổi tiếng cả nước, kỳ tích Tân Lê không phải là nói chơi mà là vinh quang hiển hách, là một điều hiếm thấy của vùng Tây Bộ xa xôi nghèo khó, quốc gia cũng tuyên truyền và khen ngợi rất nhiều.

Bây giờ thành phố Bá Châu là thành phố cấp địa, thành phố Tân Lê là cấp phó địa, sát nhập lại tăng nửa cấp thành thành phố cấp phó tỉnh cũng không sao, quan trọng hơn là nếu thăng cấp được thì thành phố Lê Châu mới sẽ trở thành một thành phố cấp phó tỉnh đầu tiên ở địa khu Tây bắc vượt qua Ba Thục và các địa khu phía Tây. Đây đối với hành động bước tiếp theo của đất nước lại là ý nghĩa có tính dấu hiệu, bởi vì dựa vào suy nghĩ của ký ức dường như bộ máy lãnh đạo mới nhậm chức sau khi nhiệm kỳ mới bắt đầu cũng có chiến lược tìm cách tiến hành mở rộng Tây Bộ, nhân cơ hội này thành phố Lê Châu có hy vọng rất lớn được trung ương phê chuẩn.

Chiến lược khu tự trị Tây bắc này nếu có thể thành công thì bản thân mình nhất định cũng phải triển khai, bây giờ Tạ Dật đang là Chủ tịch thành phố thành phố Bá Châu, nếu thăng cấp sẽ có cơ hội rất lớn theo đó tiến thêm một bước trở thành cán bộ cấp phó tỉnh, còn những thành viên tổ chức ở thành phố Tân Lê trước kia cũng đồng thời thăng nửa cấp, chính thức vào hàng ngũ cán bộ cấp Giám đốc Sở và cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, triển khai một chút, phân tán đến những thành phố trực thuộc khác trong khu tự trị Tây bắc, sau vài năm những người này có thể là trợ lực lớn nhất của mình.

Hiện nay chỗ thiếu nhất của mình là người dưới tay có thể dùng quá ít, dường như trừ người bên thành phố Tân Lê, Ủy ban Kỷ luật Trung ương, thành phố Lương Khê đều không tiến cử người nào vào bộ máy của mình, xem ra đây là lúc ở thành phố Vọng Hải phát triển một chút.
Chương 526: Thanh thế phải tạo lớn

Quá trình đàm phán mấy ngày tiếp theo rất thuận lợi, thủ hạ của đám người Triệu Tinh Long đều là người chuyên nghiệp, đám con cháu nhà thế gia không phải việc gì cũng tự làm nên người quản lí chuyên nghiệp đều là chọn lựa đầu tiên để đưa vào vận hành bộ máy của họ.

Hiển nhiên là những chi tiết đàm phán đều do đội chuyên nghiệp này hoàn thiện, đối với những việc này Nhiếp Chấn Bang vô cùng tán thành, đời sau những con cháu thế gia trong vòng thương trường còn phải dựa vào ưu thế bối cảnh của gia tộc bản thân. Nhóm người này chính là những người đứng đầu nghiệp quan của TQ, mặt này ngoại trừ Dương An Bang dựa vào năng lực bản thân là chủ yếu còn những người khác trong kinh doanh đều dựa vào thế lực gia tộc.

Còn bây giờ, dưới sự hướng dẫn của mình về cơ bản đều dựa vào quy tắc kinh doanh trên thương trường, như vậy có vẻ hợp lý hơn rất nhiều, cũng ít chuyện lấy quyền đè người.

- Bí thư Lý, dự án cảng mới Vọng Hải do Tập đoàn Ốc Gia góp vốn tiếp tục làm tiếp phần Á Hải để lại, về tất cả nợ nần và trách nhiệm của cảng mới Vọng Hải đều do Tập đoàn Ốc Gia tiếp nhận. Ngoài ra Thiên Tuyền sơn trang, tòa nhà Á Hải và những dự án bất động sản khác do tập đoàn khai thác mỏ Long Hoa khu tự trị Tây bắc tiếp nhận, tất cả quyền lợi của người mua nhà Long Hoa sẽ tiếp tục thực hiện dựa theo hợp đồng. Dự án Điện ảnh và truyền hình do tập đoàn phát triển nông nghiệp Mẫn Nông tiếp nhận. Những thứ khác như mấy khu nhà xưởng lớn của tập đoàn Á Hải cũng để cho tập đoàn Thái Hòa nước ngoài tiếp nhận. Dựa theo đàm phán đã cùng mấy tập đoàn trên ký kết bổ sung hiệp nghị, quy định trong thời gian mười lăm ngày nhanh chóng làm trở lại, tất cả tiền lương công nhân toàn bộ do Thái Hòa nước ngoài nhận.

Ở trong phòng làm việc Thành ủy của Lý Thái Thạch, Nhiếp Chấn Bang thuật lại kết quả đàm phán mấy ngày này.

Tin này làm Lý Thái Thạch cũng rất vui, ánh mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang cũng có sự thay đổi, sau khi đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, tâm tình của Lý Thái Thạch vẫn thay đổi, lúc bắt đầu, sách lược đối với Nhiếp Chấn Bang và thái độ đồng hành vị trí bình đẳng, xác định bản thân sau khi may mắn vượt lên bây giờ lại khác rồi. Khai thác mỏ Long Hoa và tập đoàn Mẫn Nông đều là doanh nghiệp ở thành phố Tân Lê, hơn nữa đều là doanh nghiệp lớn nổi tiếng cả nước, từ lý lịch của Nhiếp Chấn Bang không khó thấy hai công ty này quan hệ với Nhiếp Chấn Bang không tầm thường. Bây giờ xem ra quan hệ của Nhiếp Chấn Bang không chỉ là lời nói mồm, có nhiều tài chính đổ vào như vậy, kinh tế của thành phố Vọng Hải sẽ tăng thêm tốc độ, nhìn từ bây giờ sợ là trong vòng một năm sẽ khôi phục lại rầm rộ như trước kia, hơn nữa còn phát triển tốt, không nói việc khác chỉ việc này cũng đã là chiến tích to lớn.

Cán bộ cấp Thứ trưởng là có thể vào trong hệ thống lãnh đạo đất nước, thành tích này đương nhiên sẽ vào danh sách đối tượng trọng điểm chú ý của Ban Tổ chức Trung ương, chuyện lên chức chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Nghĩ vậy Lý Thái Thạch trầm ngâm một chút, nói:

- Chấn Bang, ý kiến của tôi là lần này muốn làm lễ ký kết lớn, long trọng một chút, mời một số đài truyền hình cấp quốc gia đến dự, dùng việc này để người ngoài, Đảng, đất nước thấy bộ máy Thành ủy thành phố Vọng Hải chúng ta có năng lực, có lòng tin xây dựng thành phố Vọng Hải.

Đề nghị này rất hợp với ý nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, chẳng qua góc độ cư xử của hai người không giống nhau mà thôi, chỗ Lý Thái Thạch suy tính nhiều hơn về tạo thanh thế lớn một chút, mặt này này ẩn chứa ý nghĩa chính trị, vì bộ máy Thành ủy thành phố Vọng Hải nhưng chủ yếu là mang lại lợi thế chính trị lớn cho Lý Thái Thạch và mình.

Còn hướng của mình là việc kinh doanh, nhân dân cả nước có lẽ hiểu biết không nhiều về tình hình thành phố Vọng Hải, nhưng những thương gia trên thương trường trong nước cũng rất hiểu sau khi tập đoàn Á Hải sụp đổ thì kinh tế thành phố Vọng Hải suy thoái, sự tấn công này làm cho các thương nhân chùn bước, có thể nói là mất đi lòng tin đầu tư.

Bây giờ mượn cơ hội này chính là thời cơ cải tạo thành phố Vọng Hải thành vùng đất đầu tư, việc ký kết mấy dự án lớn này chắc chắn trở thành một cột mốc ảnh hưởng đến thương nhân cả nước.

Trên thực tế, chính sách và môi trường đầu tư của Vọng Hải đều vô cùng tốt.

Chỉ có điều trước kia tập đoàn Á Hải độc quyền, tiến hành chèn ép và loại trừ các công ty tiến vào Vọng Hải nên mới khiến cho kinh tế của thành phố Vọng Hải phát triển dị dạng, sau khi tập đoàn Á Hải sụp đổ cũng ảnh hưởng rất lớn đến các thương nhân, làm cho họ sợ hãi, nếu mình vào Vọng Hải liệu có rơi vào vũng bùn này không. Hiện tại mấy vấn đề đó không còn, cục diện rối rắm của tập đoàn Á Hải để lại được người khác tiếp nhận, loại bỏ sự nghi ngờ và băn khoăn trong lòng mọi người, chỉ cần có một cơ hội thích hợp thành phố Vọng Hải chắc chắn sẽ đón nhận rất nhiều người tới đầu tư.

- Bí thư Lý, ông nghĩ giống như tôi, tôi cũng đang chuẩn bị báo cáo chuyện này với ông.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói, hiện giờ quan hệ của bộ máy Thành ủy hòa thuận, Nhiếp Chấn Bang cũng không kiêu căng mà ngược lại rất chú ý đến những chi tiết nhỏ trong công việc và sinh hoạt hàng ngày, khi nói chuyện đều dùng từ ngữ rất tôn trọng.

Việc này làm Lý Thái Thạch rất vừa lòng, vừa lòng chính là điểm cơ bản của sự hợp tác.

Lập tức, Lý Thái Thạch mỉm cười nói:

- Chấn Bang, quả nhiên là nghĩ như tôi, nhưng tôi hiểu anh từ trước đến này không bao giờ làm mà chưa chắc chắn, nói tôi xem có dự tính gì.

Khiêm tốn cẩn thận chẳng qua là ở những việc vụn vặt bề ngoài cuộc sống ngày thường, trong công việc Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay đều việc cần thì phải làm, cũng nói luôn:

- Tôi có suy nghĩ bước đầu là mượn cơ hội này kết hợp với đài truyền hình quốc gia tổ chức một đêm hội ca múa quy mô lớn ở Vọng Hải, thể hiện đầy đủ tố chất nhẹ nhàng của người dân thành phố Vọng Hải, buổi sáng cùng ngày tổ chức lễ ký kết long trọng, dùng vệc này tạo ra một sự tuyên truyền và mở rộng toàn diện.

Đề nghị này làm Lý Thái Thạch ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút thán phục, tục ngữ nói: Người so với người, giận điên người, từ cách thức mà nói bản thân mình kém xa Nhiếp Chấn Bang, tuy nhiên Lý Thái Thạch lại không ghen tị, cho dù Nhiếp Chấn Bang xuất sắc như thế nào nhưng về mặt này đương nhiên cũng không thể thiếu công lao một Bí thư Thành ủy ông ta.

Trầm ngâm một chút, Lý Thái Thạch nói:

- Làm như vậy đúng là có thể tạo ra tiếng tăm rất lớn nhưng về thời gian có bị gấp gáp quá không.

Việc này Nhiếp Chấn Bang cũng đã nghĩ tới, lễ ký kết không thể để sau một tháng, loại chuyện này chỉ có thể làm nhanh mới có thể giữ được hiệu ứng vang dội. Nhưng đêm hội ca nhạc cũng không phải là nghi lễ gì, những việc bố trí tiết mục, toàn bộ quy trình đêm nhạc đều cần thiết kế tỉ mỉ, trong lúc gấp gáp tổ chức đêm ca nhạc liệu có ảnh hưởng đến tiêu chuẩn đêm nhạc hay không đó cũng là một vấn đề. Tuy nhiên, chuyện này Nhiếp Chấn Bang cũng đã dự tính, lập tức nói:

- Về thời gian thực sự là gấp gáp một chút, tuy nhiên vấn đề cũng không lớn.

Đoàn ca múa thành phố và đoàn ca múa tỉnh Phúc Kiến đều có tiết mục sở trường và tiết mục chuẩn bị của mình, ngoài những tiết mục ca múa này nếu khó sắp xếp thì tôi cũng nghĩ đến cho thêm một số tiết mục của ngôi sao, ví dụ như một số ca sĩ nổi tiếng trong nước, một số ngôi sao điện ảnh và truyền hình HongKong cùng với một số tiết mục ngôn ngữ, tôi nghĩ mấy thứ này cũng đủ để tạo ra một đêm ca nhạc hoành tráng.

Lý Thái Thạch gật đầu, thời gian không kịp cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu thời gian cho phép thì có thể làm một đêm ca nhạc theo chủ đề chính, nhưng việc bố trí tiết mục và tập luyện cần có thời gian, bây giờ cũng chỉ có thể dùng ngôi sao để thay thế. Tuy rằng tính chất đêm nhạc có thể nghiêng về hướng giải trí nhưng sức ảnh hưởng chắc chắn là nhiều chứ không ít, đạt được mục đích chủ yếu còn những thứ khác chẳng qua chỉ là râu ria mà thôi.

- Bí thư Lý, việc đêm diễn tôi nghĩ cứ như thế, lần này tôi cảm thấy chẳng những có thể tạo thanh thế cho việc ký kết mà còn có thể mượn cơ hội này đẩy mạnh phát triển du lịch của thành phố Vọng Hải chúng ta

Nhiếp Chấn Bang lại mở ra một đề nghị khác.

Đối với sự phát triển của thành phố Vọng Hải, trong lòng Nhiếp Chấn Bang có dự tính từ lâu, ở kiếp trước thành phố Vọng Hải sau vụ án buôn lậu Á Hải vài năm tình hình không tốt, kinh tế tiêu điều, cũng không chính sách nào của quốc gia giúp đỡ, kinh tế xuống dốc không phanh, cho đến sau này thành phố Vọng Hải phát triển du lịch, sau khi trở thành một thành phố du lịch nổi tiếng thì kinh tế của Vọng Hải mới từng bước tăng trở lại, điều này nói rõ thành phố Vọng Hải rất thích hợp phát triển du lịch.

Lúc nghĩ đến vấn đề này Nhiếp Chấn Bang còn tìm một số tư liệu, tài nguyên du lịch thành phố Vọng Hải rất phong phú, Cổ tự là thắng cảnh nổi tiếng không cần nói, bãi biển Vọng Hải bằng phẳng, cảng chất lượng tốt, rất thích hợp phát triển du lịch ven biển, ngoài ra công viên rừng rậm Thiên Sơn, pháo đài Hú Sơn, vườn Gia Canh, Dương Cốc Vân Tuyền... đều là dự án du lịch chất lượng rất tốt. Nếu có thể sửa sang lại, đầu tư thêm nhân công thì hoàn toàn có thể đưa Vọng Hải trở thành một đô thị du lịch quốc tế hóa, nghỉ ngơi, giải trí, lịch sử nhân văn, cảnh quan thiên nhiên trong nước.

Lý Thái Thạch mỉm cười rất vui vẻ, có một Chủ tịch thành phố có khả năng như vậy làm cùng thì công việc Bí thư Thành ủy của Lý Thái Thạch sẽ có vẻ rất nhẹ nhàng, tính cách của Lý Thái Thạch không giống với người khác, có Bí thư Thành ủy ngoài việc quản lý con người còn hận không thể đem tất cả mọi chuyện đều kéo lại, làm như vậy trên thực tế đã tổn hại đến đoàn kết bộ máy.

Mà lãnh đạo cấp trên đánh giá về nhân vật Bí thư chủ yếu, là xem người này có thể đoàn kết toàn bộ bộ máy, chính quyền phát triển không tốt, kinh tế địa phương xây dựng không được thì Bí thư cũng có trách nhiệm, còn làm tốt Bí thư cũng có công lao lớn, vì vậy cho dù ở Mân Châu hay ở đây Lý Thái Thạch luôn có thái độ: việc của chính quyền tôi không can thiệp, tôi hết sức phối hợp.

- Chấn Bang à, anh đúng là một chút cũng không chịu thiệt, kế hoạch du lịch... này rất tốt, Vọng Hải chúng ta đúng là có những điều kiện này, anh là: Một hòn đá ném hai chim, tôi hoàn toàn đồng ý quan điểm của anh, ngoài ra về việc mời lãnh đạo cấp trên anh có đề nghị gì hay không?

Lý Thái Thạch lại hỏi tiếp.

Bất kể là thành phố Vọng Hải tạo được thanh thế lớn thế nào, lãnh đạo mới là cơ bản, đêm nhạc tốt thế nào, dự án du lịch thành công cỡ nào đều cần phải có sự tán thành và khẳng định của cấp trên, không có những thứ này thì tất cả đều là con số không, thanh thế lớn một mặt thể hiện ở truyền thông, mặt này chủ yếu là đối với người dân bình thường, mặt khác là mặt cấp bậc lãnh đạo cũng là một sự thể hiện.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Về mặt lãnh đạo ý của tôi là phải mời vài vị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, ngoài ra tôi muốn xem có thể mời lãnh đạo trung ương hay không, nếu có lãnh đạo trung ương tham dự cũng là một sự khẳng định đối với công việc của chúng ta, có ảnh hưởng rất lớn.

Những lời này làm Lý Thái Thạch vui vô cùng, nói:

- Được, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi thấy việc này chúng ta phân công nhau hành động, chỗ Kiều Chủ tịch tỉnh thì làm phiền anh, chỗ Bí thư Trần tôi đích thân đi Mân Châu mời.

Nói xong làm luôn, buổi chiều Lý Thái Thạch liền đi thành phố Mân Châu, đến đêm có tin tốt đưa về Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh đồng ý đến dự. Chỗ Nhiếp Chấn Bang đã cùng Kiều Dịch Nhân thống nhất xong, nhưng Nhiếp Chấn Bang chưa ngắt điện thoại mà tiếp tục nói:

- Chủ tịch tỉnh, còn có một chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ một chút, về phía Trung ương tôi nghĩ có thể mời Phó chủ tịch Thẩm tham gia đêm hội lần này hay không.
Chương 527: Trung ương khẳng định

- Nhóc con cậu “Được Voi đòi Tiên”, thành phố Vọng Hải các cậu cho dù là thành phố cấp phó tỉnh, chỉ là ký kết mấy chục tỷ đầu tư mà thôi mà cần rùm beng thế sao? Còn muốn mời cả Phó chủ tịch Thẩm.

Kiều Dịch Nhân cười mắng trong điện thoại.

Đều là con cháu thế gia, đều có năng lực làm việc tốt, Kiều Dịch Nhân rất coi trọng lớp sau là Nhiếp Chấn Bang này.

Đây là một người còn có nền tảng ưu thế hơn mình.

Tuy rằng mình có hy vọng lên đến đỉnh nhưng tình hình cuối cùng như thế nào còn rất khó nói, chỗ yếu nhất của mình chính là mảng quân đội, tuy trong nước luôn có một nguyên tắc chung là Đảng chỉ huy súng, cục bộ phục tùng toàn Cục, toàn Cục phục tùng trung ương.

Nhưng không có quân đội ủng hộ thì lại khác hoàn toàn, Nhiếp gia là quân đội đại lão, Nhiếp Chấn Bang tương lai, nhất định có được sự ủng hộ của quân đội, đó là điều kiện đầu tiên, không như mình còn phải thật cẩn thận chờ cơ hội.

Đây cũng là nguyên nhân Kiều Dịch Nhân coi trọng Nhiếp Chấn Bang, đương nhiên việc coi trọng năng lực chiếm phần lớn nhưng một chút suy nghĩ khác vẫn phải có, có thể có được sự ủng hộ của Nhiếp gia, đối với tương lai ông ta sẽ rất tốt.

Nghe lời nói của Kiều Dịch Nhân, Nhiếp Chấn Bang tỏ vẻ nghiêm túc nói:

- Chủ tịch tỉnh, thành phố Vọng Hải sau vụ án Á Hải đã bị trung ương để cho chìm xuống, muốn có chính sách cũng không, muốn nguồn vốn cũng không, chúng tôi đã phải tự thân vận động rồi, ông cũng không thể không quan tâm.

Đến núi nào hát bài đấy, cũng như vậy, gặp người nào nói chuyện gì, những kỹ năng cơ bản này Nhiếp Chấn Bang vẫn có, bình thường Nhiếp Chấn Bang tuy hay đùa cợt nhưng không có nghĩa là Nhiếp Chấn Bang không biết nói đùa.

Trong tình huống này nếu nói chuyện nghiêm túc cũng chưa chắc có hiệu quả như vậy, quả nhiên Kiều Dịch Nhân nghe những lời này cũng cười nói:

- Tôi sao không phát hiện ra nhóc con cậu cũng có kiểu cợt nhả này, tôi phải đoán được từ lâu cậu làm sao lại khôn giống bọn tinh nghịch ở Bắc Kinh chứ.

Nói xong Kiều Dịch Nhân vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Với địa vị thân phận của Phó chủ tịch Thẩm tôi tin là không cần tôi nói cậu trong lòng cũng tự hiểu rõ, chuyện này tôi chỉ có thể nhận tác động giúp cậu một chút, cụ thể có được hay không không bảo đảm.

- Chủ tịch tỉnh, có những lời này của ông tôi cũng yên tâm, ông làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa.

Nhiếp Chấn Bang rất hiểu tầng lớp đám người Phó chủ tịch Thẩm, sắp xếp đi ra ngoài, hoạt động ngoài công việc cũng không giống lãnh đạo tỉnh. Tới cấp bậc này rồi việc sắp xếp đi ra ngoài đều có ánh mắt của các gia tộc ở Bắc Kinh, không phải nói đi là có thể đi.

Thời gian lễ ký kết và đêm ca nhạc giới thiệu du lịch ở thành phố Vọng Hải đã định ra trong ba ngày sau đó.

Buổi chiều cùng ngày, Thành ủy thành phố Vọng Hải mời dự hội nghị thường ủy để sắp xếp tiến hành các công việc chuyên môn, không nói trước có được lãnh đạo trung ương tới tham gia hay không nhưng ít nhất mấy vị cấp cao Tỉnh ủy là chắc chắn có, toàn bộ thành phố Vọng Hải lại tiến hành tổng vệ sinh.

Vọng Hải vốn là thành phố hợp vệ sinh của đất nước, vườn quốc gia Lâm Thành được lập lên trong thành phố cũng mất nhiều công sức, cả thành phố trông rực rỡ hẳn lên.

Ngày mùng mười tháng năm là ngày tổ chức đêm ca nhạc, tám giờ sáng, bộ máy lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố, Hội đồng nhân dân đã tụ tập ở sân bay Vọng Hải.

Đứng cùng nhau có Bí thư Thành ủy Lý Thái Thạch, Chủ tịch thành phố Nhiếp Chấn Bang, Phó bí thư Thành ủy Tề Tư Nguyên, sự hòa thuận trong bộ máy ở thành phố Vọng Hải đã thành quen thuộc từ lâu. Sự hòa thuận đoàn kết của bộ máy mới làm cho cán bộ phía dưới thấy kinh ngạc, Bí thư và Chủ tịch thành phố quan hệ khăng khít là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

- Tất cả mọi người vào xe ngồi một chút đi, còn khoảng nửa giờ nữa, bây giờ máy bay mới cất cánh từ Mân Châu.

Lý Thái Thạch nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói.

Thời tiết tháng năm tuy không qua nóng nhưng đối với thành phố ven biển như Vọng Hải thì cũng đã có thể cảm nhận được sức nóng mùa hè.

Nhiếp Chấn Bang mặc một áo phông ngắn tay mầu đậm, cách ăn mặc làm Nhiếp Chấn Bang chín chắn hơn so với tuổi thật.

Đây cũng là chuyện bình thường trong thể chế, già phải làm cho trẻ, trẻ phải làm cho già, trong quan trường người lớn tuổi cố gắng ăn mặc cho trẻ, tóc bạc đi nhuộm đen phối với quần áo, thậm chí còn dùng một số thuốc chậm lão hóa bảo vệ sức khoẻ, mỹ phẩm dưỡng da đều là loại tốt. Ngược lại cán bộ trẻ tuổi lại cố ý ăn mặc chín chắn điềm đạm.

Đậy cũng là vì một số nhân tố quyết định trong thể chế, tuổi già sẽ mất đi ưu thế tuổi tác, hiện nay là thời kỳ đề cao trẻ hóa cán bộ, thậm chí trong nước cũng có chuyện cán bộ bí mật sửa tuổi của mình, mục đích cũng vì chức vụ. Còn cán bộ trẻ tuổi, tuy rằng nói có ưu thế tuổi tác nhưng TQ có câu tục ngữ: Trên miệng không có lông, làm việc không chăm chỉ, người trẻ tuổi tuy xông pha nhưng cũng có không ít tật xấu: kích động, bất chấp hậu quả... Cho nên, cán bộ trẻ tuổi trong cách ăn mặc, đi lại đều làm mình trở nên điềm đạm, chín chắn.

Khoảng tám giờ năm mươi, một chiếc máy bay lượn trên bầu trời sân bay Vọng Hải, lúc này, đám người Lý Thái Thạch đều từ trong xe đi ra, dựa theo đều vị trí đứng sẵn đợi các lãnh đạo Tỉnh ủy.

Ra khỏi khoang máy bay đầu tiên là Bí thư Tỉnh ủy, Hội đồng nhân dân tỉnh, chủ nhiệm hội nghị thường vụ Trần Nhân Thanh, kế tiếp Kiều Dịch Nhân và Dịch Minh Dương cũng đi xuống, sau khi bắt tay chào hỏi các lãnh đạo liên quan của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải, Trần Nhân Thanh lập tức nói:

- Nhiều người thế này, thôi đừng làm ách tắc giao thông ở sân bay nữa, về đại lễ đường Thành ủy đi.

Kiều Dịch Nhân gật đầu với Nhiếp Chấn Bang, đợi sau khi đám lãnh đạo liên quan Trần Nhân Thanh ngồi vào xe chuyên dụng, Nhiếp Chấn Bang cũng lên xe ngồi cùng Kiều Dịch Nhân.

- Chấn Bang, lần này Phó chủ tịch Thẩm sẽ đến, tuy nhiên, thời gian có thể là lúc khai mạc đêm ca nhạc

Kiều Dịch Nhân nói ra những lời này có một chút hâm mộ.

Lần này mời, Kiều Dịch Nhân liên lạc trước với văn phòng trung ương, đầu tiên cũng không có có thái độ rõ ràng và cũng không phản đối, sau đó Kiều Dịch Nhân gọi điện thoại cho Phó chủ tịch Thẩm thấy thái độ Phó chủ tịch, cũng không tỏ ra suy nghĩ nhiều, khi biết là thành phố Vọng Hải thì Phó chủ tịch Thẩm liền vui vẻ nhận lời.

Trong trí nhớ, lúc Nhiếp Chấn Bang ở thành phố Lương Khê, Phó chủ tịch Thẩm đã tham gia khai mạc hội nghị diễn đàn phát triển phía Đông, bây giờ lại vui vẻ đồng ý đến Vọng Hải như vậy tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên, trong thể chế không tồn tại nhiều trùng hợp như vậy.

Lý do làm như vậy rất đơn giản là chỉ có một, Phó chủ tịch Thẩm đang cố ý bồi dưỡng Nhiếp Chấn Bang, loại coi trọng này làm Kiều Dịch Nhân cũng khiếp sợ, mình tuy có được sự coi trọng của Tổng bí thư Viên nhưng cũng không đến mức như Phó chủ tịch Thẩm đối với Nhiếp Chấn Bang, chẳng nhẽ Phó chủ tịch Thẩm chuẩn bị bồi dưỡng Nhiếp Chấn Bang trở thành người thừa kế?

Sau hai nhiệm kỳ, tám năm thời gian, ba mươi tám tuổi? Nghĩ đến đây, Kiều Dịch Nhân lập tức lắc đầu, chắc có lẽ không đơn giản như vậy, tuổi này mà lên đến đỉnh thì không thực tế, tuy nhiên trong lòng Kiều Dịch Nhân lại có chút cảnh giác.

Sau khi nghe được lời của Kiều Dịch Nhân, Nhiếp Chấn Bang cũng sửng sốt lập tức nói:

- Chủ tịch tỉnh, cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã đóng góp rất nhiều cho sự phát triển kinh tế thành phố Vọng Hải.

Những lời này cũng đem toàn bộ công lao việc Phó chủ tịch Thẩm đến Vọng Hải đều thuộc về Kiều Dịch Nhân.

Kiều Dịch Nhân cũng không nhận hết, nhìn Nhiếp Chấn Bang lạnh nhạt nói:

- Chấn Bang, cậu cũng đừng tự coi nhẹ mình, đương nhiên, đây là tôi mời nhưng lần này chủ yếu nhất vẫn là trung ương coi trọng công việc của thành phố Vọng Hải và là khẳng định đối với cậu, việc Phó chủ tịch Thẩm tới các cậu nhất định phải làm tốt công việc các mặt, về mặt an toàn, một số công việc khảo sát an ninh đều phải làm tốt. Hiểu chưa?

Nhiếp Chấn Bang gật đầu rất nói cung kính:

- Chủ tịch tỉnh, xin ông yên tâm, chúng ta nhất định làm tốt công việc.

Tiếp theo đoàn xe đến đại lễ đường thành phố Vọng Hải, lúc này trong lễ đường đã tụ tập phóng viên truyền thông tin tức, các đại diện của các hãng du lịch đến từ các nơi trên cả nước, đại biểu đại diện các công ty, xí nghiệp được mời đến.

Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh, Chủ tịch tỉnh Kiều Dịch Nhân, Phó bí thư tỉnh ủy Dịch Minh Dương đi trước, trong tiếng vỗ tay của mọi người, đoàn người ngồi xuống phía trước lễ đài. Trên đài chủ tịch đại lễ đường lúc này phía sau trống trải, trên nền phông mầu xanh có mấy hàng chữ lớn: Lễ ký kết dự án công trình mười tỷ thành phố Vọng Hải và lễ khởi động du lịch văn hóa Vọng Hải.

Tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố thành phố Vọng Hải làm người đại diện pháp lý đi lên nơi ký kết, ngồi xuống cùng Tập đoàn Ốc Gia, danh nghiệp khai thác mỏ Long Hoa, tập đoàn Mẫn Nông... ký kết và trao đổi bản hợp đồng.

Toàn bộ lễ ký kết xem như đã hoàn thành, Bí thư Thành ủy Lý Thái Thạch bên cạnh lúc này đảm nhiệm người chủ trì điều khiển chương trình đứng lên nói vào microphone:

- Tiếp theo mời đồng chí Trần Nhân Thanh Bí thư Tỉnh ủy, Hội đồng nhân dân tỉnh chủ nhiệm hội nghị thường vụ phát biểu

Trần Nhân Thanh đứng lên đi lên đài chủ tịch cầm microphone nói:

- Lễ ký kết lần này của thành phố Vọng Hải tổ chức rất tốt, rất thành công, điều này cũng chứng minh kinh tế của thành phố Vọng Hải phát triển rất mạnh, rất lâu dài. Tôi hy vọng hai bên ký kết có thể nắm chắc cơ hội, tăng cường tín nhiệm, giúp đỡ nhau để hai bên cùng có lợi.

Sau đó Nhiếp Chấn Bang cùng với đại diện bên ký kết chia nhau nhận sự phỏng vấn của các hãng truyền thông lớn. Giữa trưa, ở trong khách sạn Vọng Hải, chính quyền thành phố Vọng Hải mở tiệc rượu chiêu đãi.

Việc này đương nhiên phải có, tất cả các phóng viên truyền thông tham dự hội nghị đều nhận được một số tiền bồi dưỡng không lớn không nhỏ, đây cũng là một loại quy tắc ngầm coi như là một loại hình thức quảng cáo mềm.

Hai giờ chiều, vừa vào giờ làm việc trong phòng họp thành phố Vọng Hải, Thành ủy tổ chức một cuộc họp đặc biệt, Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh nhìn mọi người xung quanh một chút rồi nói:

- Các đồng chí, lần này Phó chủ tịch Thẩm đến là một vinh hạnh cho thành phố Vọng Hải, cũng là sự coi trọng của trung ương với thành phố Vọng Hải. Tiếp theo tiến hành sắp xếp công tác trật tự toàn thành phố, nhất định phải bảo đảm nghiêm khắc sự an toàn của Phó chủ tịch Thẩm lúc ở Vọng Hải.

Nói xong, Lý Thái Thạch Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Bí thư Thành ủy liền nói:

- Bí thư Trần, các vị lãnh đạo, các đồng chí, lúc trên xe tôi nhận được văn phòng Tỉnh ủy truyền đạt lại tin của văn phòng trung ương, lúc này, bộ máy Thành ủy chúng ta liền triệu tập một cuộc họp cấp tốc, trong công tác bảo vệ an toàn, ngoại trừ bảo vệ an toàn ra những cảnh sát nhân dân nghỉ phép trong toàn thành phố tất cả đều đi làm, lúc buổi chiều nghênh đón tất cả ven đường đường vào đều sắp xếp ba đến năm cảnh sát, với những đường giao thông chủ chốt tiến hành quản lý giao thông tạm thời, cần phải bảo đảm Phó chủ tịch Thẩm có thể đi thẳng tới nhà khách Thành ủy. Ngoài ra ở trong nhà khách Thành ủy cũng tăng cường bảo vệ an toàn hai mươi độ, bổ sung hai trăm cảnh sát chạy xe tuần tra, phải cố gắng tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.

Nói tới đây, Lý Thái Thạch nhìn Trần Nhân Thanh bên cạnh nói:

- Tổng thể sắp xếp như vậy, trong lúc vội vã khó tránh khỏi có chút sơ sẩy, có chỗ nào không ổn kính xin Bí thư Trần chỉ đạo.
Chương 528: Lên tiếp

Trần Nhân Thanh trầm ngâm một chút, nói:

- Phó chủ tịch Thẩm sáng mai muốn đi xem cảng mới, về việc này cũng phải sắp xếp một số nhân viên cần thiết, phải tiến hành dọn vệ sinh trước, ngoài ra cái gì nên nói cái gì không cũng phải sắp xếp cẩn thận.

Ở đây đều là cán bộ trong thể chế nên về chuyện này Trần Nhân Thanh nói thẳng chẳng kiêng dè gì.

Nhiếp Chấn Bang hiểu loại chuyện này như là một thói xấu của quan trường, đối với TQ có năm nghìn năm văn minh, từ thời xã hội nô lệ đã có truyền thống này.

Điều này giống các bậc phụ huynh, khi giới thiệu con gái của mình đều nói giảm bớt những khuyết điểm đi một chút, về cơ bản đều giới thiệu những ưu điểm của con. Hai người bạn già gặp mặt, A hỏi B xem con họ có những thành công gì, thực tế thì con của B rất kém cỏi nhưng B vẫn sẽ nói thành tích cũng tạm, bình thường.

Trong quan trường loại chuyện này còn nhiều hơn, lúc lãnh đạo cấp trên kiểm tra thì cấp dưới đương nhiên không để lộ những khuyết điểm, thể hiện ra đều là vẻ hào nhoáng bề ngoài, đây cũng là nguyên nhân cơ bản xuất hiện các công trình thành tích ở các địa phương trong nước.

- Bí thư Trần, đã sắp xếp xong, đường đi thị sát và nhân viên, công việc chuẩn bị đã làm xong, xin ông yên tâm

Lý Thái Thạch lập tức trả lời.

Năm giờ chiều, ở sân bay Vọng Hải có rất đông người, mấy vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến, tất cả lãnh đạo lớn nhỏ của bốn trụ cột trong bộ máy thành phố Vọng Hải đều ở sân bay, giữa những xe con màu đen có một chiếc xe đặc chủng Toyota màu vàng nhìn rất bắt mắt.

Cấp bậc như Phó chủ tịch Thẩm đi ra ngoài kiểm tra thị sát vân vân... đương nhiên không thể là xe bình thường mà phải chọn loại xe thương vụ tốt nhất.

Năm giờ mười, máy bay hạ cánh, Thẩm Tu Siêu Phó chủ tịch nước, Bí thư ban Bí thư trung ương, hiệu trưởng trường Đảng trung ương, Phó chủ tịch quân ủy quốc gia đi ra cửa khoang.

Phía sau Thẩm Tu Siêu là đám người Phương Lê Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, Lưu Bính Khuê Uỷ viên quốc hội, Đới Siêu chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia cùng đi theo khảo sát.

Thẩm Tu Siêu mặc áo sơmi màu trắng ngắn tay, mỉm cười, sau khi bắt tay với từng cán bộ Tỉnh ủy Phúc Kiến và thành phố Vọng Hải liền phát biểu ngắn gọn một chút ngay tại sân bay, sau đó tất cả đoàn người đi về nhà khách Thành ủy thành phố Vọng Hải.

Tám giờ tối

Trên quảng trường ven biển lớn nhất thành phố Vọng Hải, có một sân khấu rất lớn đang được chiếu sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Quảng trường có sức chứa mấy chục ngàn người lúc này đã không còn chỗ ngồi, xung quanh quảng trường các cảnh sát có vũ trang đến từ thành phố Vọng Hải đã vào vị trí mười bước một nhóm, năm bước một trạm canh gác bảo vệ nghiêm ngặt, bốn phía đều chăng dây cảnh giới.

Theo tiếng nhạc, tấm màn trên sân khấu được kéo lên, người dẫn chương trình nổi tiếng đến từ đài truyền hình quốc gia và Tăng Tiểu Vĩ người điều khiển chương trình đoạt giải huy chương vàng của đặc khu HôngKong đi lên sân khấu.

- Các vị lãnh đạo, các vị khách, các khán giả thân yêu, xin chào buổi tối!

Các ngôi sao biểu diễn tưng bừng làm cho toàn bộ đêm nhạc luôn cao trào, Thẩm Tu Siêu cũng rất nể mặt ngồi đến đêm diễn kết thúc, thái độ này làm cán bộ thành phố Vọng Hải đều vô cùng cảm kích, phải biết rằng đây chẳng phải đêm nhạc chủ đề dân tộc, cũng không phải khai mạc đại hội thể dục thể thao cái gì..., bản thân là lãnh đạo quốc gia, Thẩm Tu Siêu đến tham dự cũng đã rất nể tình rồi, còn có thể kiên trì ngồi đến cuối đó chính là vinh hạnh cho cả thành phố Vọng Hải, cũng thể hiện sự coi trọng của Thẩm Tu Siêu với thành phố Vọng Hải.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người của Thẩm Tu Siêu đi tới cảng mới Vọng Hải, trong khu vực xây dựng cảng Thẩm Tu Siêu hỏi thăm chi tiết thiết kế và tình hình xây dựng cảng, cũng đánh giá cao Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thành phố Vọng Hải có sự khai thác, đổi mới, xây dựng kinh tế của thành phố sau khi xảy ra vụ án tập đoàn Á Hải buôn lậu.

Biết kêu gọi nguồn vốn, khôi phục nhanh chóng trật tự kinh tế thành phố như vậy là rất đáng quý.

Hai giờ chiều

Sau khi ăn cơm, Nhiếp Chấn Bang tới chỗ Phó chủ tịch Thẩm tạm thời nghỉ ngơi làm khu số một của nhà khách Thành ủy.

Ngoài cổng không những có cảnh sát có vũ trang và chiến sĩ quân đội phân khu thành phố Vọng Hải đang thi hành công tác bảo vệ an toàn, ở trong sân còn có cảnh vệ của Thẩm Tu Siêu đang quan sát nhất cử nhất động bất cứ lúc nào ở đây.

Lúc Nhiếp Chấn Bang đến nơi, cảnh vệ lấy giấy tờ kiểm tra xác thực về bản thân rồi đi vào.

- Nhiếp Chủ tịch thành phố, xin chờ một chút để tôi đi vào thông báo.

Nhiếp Chấn Bang vừa vào sân, cảnh vệ liền chạy ra đón.

Một lát sau, Hoàng Vân Sơn thư ký riêng của Thẩm Tu Siêu đi ra, cười nói:

- Chấn Bang, thủ trưởng vừa nói nhóc con cậu chắc chắn sẽ tới, thủ trưởng cũng có chuyện muốn tìm cậu.

Hoàng Vân Sơn đưa Nhiếp Chấn Bang tới cửa thư phòng, mở cửa đi vào báo cáo trước rồi nói:

- Chủ tịch thành phố Nhiếp vào đi, thủ trưởng đang chờ cậu.

Đi vào thư phòng, Thẩm Tu Siêu đang đọc sách, sách trong thư phòng nhà khách Thành ủy phần lớn là mua về như: Tuyển tập Mác LêNin, tuyển tập Nam lão...

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Thẩm Tu Siêu chỉ một chiếc ghế sô pha, nói:

- Tiểu Nhiếp ngồi đi.

Đợi sau khi Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, Thẩm Tu Siêu nói:

- Tiểu Nhiếp, cậu nói xem việc triển khai công tác Tam Nông trước hết phải tính đến mặt nào.

Nghe câu này Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người, trong trí nhớ của kiếp trước, công tác Tam Nông phải đến những năm 00 năm mới bắt đầu thực thi, bây giờ thấy Phó chủ tịch Thẩm đã có toàn bộ kế hoạch và suy tính, sợ là sau phân đại hội Đảng tháng mười năm nay, lúc Phó chủ tịch Thẩm chính thức lên đỉnh thì việc đầu tiên sẽ là công tác Tam Nông.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:

- Thủ trưởng, công tác Tam Nông, vấn đề chủ yếu trong đó là vấn đề nông dân, gánh nặng của nông dân là việc không thể coi thường, bây giờ thuế nông nghiệp, nông thôn rút ra, những thứ này đều là vấn đề lớn làm phức tạp mức thu nhập của nông dân. Hiện nay, đại đa số nông dân ra ngoài làm thuê, đất đai ở nông thôn hoang vu, việc này ảnh hưởng rất lớn đối với an toàn lương thực quốc gia, bây giờ tôi thấy, nếu triển khai công tác Tam Nông thì cách tốt nhất, vẫn là bắt đầu từ việc bỏ việc rút lại từ thuế nông nghiệp và bỏ nông nghiệp. Ngoài ra ở những vùng nông thôn đất đai hoang vu, đề nghị trung ương trợ cấp tài chính, chính sách tài chính giúp đỡ địa phương, thực thi chế độ tập trung lưu chuyển đất đai nông thôn, tiến hành chính sách bồi thường trồng trọt, dùng những việc này để nâng cao tính tích cực của nông dân.

- Lưu chuyển tập trung đất đai?

Nghe từ ngữ này Phó chủ tịch Thẩm hơi sửng sốt, từ ngữ này là một từ ngữ mới mẻ.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, lúc này trong lòng Phó chủ tịch Thẩm cũng có nhận xét: Đầu óc của thằng nhóc này rốt cuộc phát triển như thế nào, sao lại nhiều ý tưởng như vậy.

Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy có chút hoảng sợ, lần này vừa mở miệng đã nói ra một thứ mới mẻ, “Chế độ lưu chuyển đất đai” ngay cả mình trước khi tái sinh cũng chỉ là có suy nghĩ như vậy, cụ thể thực thi như thế nào Nhiếp Chấn Bang cũng chưa rõ ràng, bây giờ cũng chỉ có thể căn cứ kinh nghiệm của mình để trả lời.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:

- Thủ trưởng, đây là một ý tưởng của tôi, căn cứ một số số liệu điều tra thấy thình hình đất đai bỏ hoang ở nông thôn rất nghiêm trọng, chỉ dựa vào việc bỏ việc rút lại từ thuế nông nghiệp và còn chưa đủ, tôi đang nghĩ đến là ở nông thôn chắc chắn sẽ có một số người không muốn trồng trọt, nhưng một số người sẵn sàng ở nông thôn nhưng không có bao nhiêu đất để trồng trọt, sao không cho phép những chỗ đất đó tiến hành lưu chuyển, tập trung nhiều đất đến những người muốn làm, như vậy cũng có thể thúc đẩy tiến trình cơ giới hoá nông nghiệp, cũng có thể mở rộng sản xuất lương thực, bảo đảm an toàn lương thực quốc gia.

Thẩm Tu Siêu có thể lên đến đỉnh thì năng lực bản thân đương nhiên không tầm thường, hơn nữa kinh nghiệm làm việc ở cơ sở của Thẩm Tu Siêu rất phong phú, đã công tác dài hạn ở vùng xa xôi nghèo khó nên rất hiểu chuyện ở cơ sở, đề nghị này Thẩm Tu Siêu chỉ thoáng nghĩ cũng cảm giác được không giống với mọi người, lập tức gật đầu nói:

- Tiểu Nhiếp, phương án này cậu mau làm thành một bộ tài liệu rồi gửi cho tôi.

Thẩm Tu Siêu lại nói:

- Lần này công việc của Vọng Hải làm rất tốt, lúc không có nguồn vốn trung ương và chính sách nâng đỡ mà có thể đưa thành phố Vọng Hải thoát khỏi khoa khăn nhanh như vậy là rất tốt, thời điểm này "Mỗi ngày bảy giờ " sẽ chiếu tin tức này, thành phố Vọng Hải các cậu phải nắm lấy cơ hội để vượt khó, ngoài ra bây giờ bộ Giao thông, Ủy ban Cải cách và Phát triển cùng với nội các Chính phủ công khai phương án phát triển đường cao tốc thế kỷ, cậu phải nghiên cứu cẩn thận.

Từ chỗ Thẩm Tu Siêu đi ra, Nhiếp Chấn Bang vẫn cảm thấy chấn động, hai tin này rất đúng lúc, được lên "Mỗi ngày bảy giờ" có nghĩa là hấp dẫn con mắt của cán bộ cả nước, cũng đại diện cho một thái độ của trung ương, điều này nói rõ thành tích của Vọng Hải rất được tán thành, tin tức này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói cũng bình thường. Tin tức sau mới làm Nhiếp Chấn Bang trong lòng như lửa đốt, nội các Chính phủ đưa ra phát triển đường cao tốc thế kỷ mới, về mặt này ẩn chứa rất nhiều hàm ý. Hiện nay ở thành phố Vọng Hải chỉ có một đường cao tốc, đây là một kìm hãm đối với kinh tế thành phố Vọng Hải, nếu có thể đưa Vọng Hải vào trong hệ thống quy hoạch này, giành được nhiều đường cao tốc đi qua Vọng Hải, đối với thành phố Vọng Hải mà nói đó là một xúc tiến rất lớn.
Chương 529: Việc nhà của người giúp việc

Hơn bốn giờ chiều trong lễ đường Thành ủy thành phố Vọng Hải, cán bộ toàn thành phố tụ tập một chỗ tham gia cuộc họp tiễn Phó chủ tịch Thẩm, trong hội nghị Phó chủ tịch Thẩm đánh giá cao các dự án xây dựng và công tác kinh tế thành phố Vọng Hải, đưa ra sự khẳng định đầy đủ cho năng lực của bộ máy thành phố Vọng Hải, đoàn người Phó chủ tịch Thẩm năm giờ ngồi chuyến bay về Bắc Kinh, lãnh đạo liên quan của Tỉnh ủy cũng rời khỏi.

Bẩy giờ tối, trong phòng họp nhỏ Thành ủy, toàn thể thành viên bộ máy thường vụ Thành ủy đều tập trung ở đó, phía sau các lãnh đạo đều có thư ký ngồi bên cạnh, chuyên mục "Mỗi ngày bảy giờ" đài truyền hình quốc gia chính thức phát sóng. Đầu tiên là báo cáo hoạt động của lãnh đạo quốc gia, Đảng, tiếp theo tin tức đầu tiên trong nước là Vọng Hải, hình minh họa ở bên trái của người dẫn chương trình chính là hình ảnh cảng mới Vọng Hải.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều vui vẻ, bàn tán không ít, Lý Thái Thạch nhướn mày không giấu có chút bất mãn về chuyện này, nhưng lúc này cũng không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình TV.

MC nói:

- Hôm nay, đồng chí Thẩm Tu Siêu Phó chủ tịch nước, Bí thư ban Bí thư trung ương, hiệu trưởng trường Đảng trung ương thị sát xây dựng cảng mới Vọng Hải, Phó chủ nhiệm văn phòng Phương Lê trung ương, uỷ viên quốc hội Đới Siêu cũng đi cùng...

Hình ảnh xuất hiện cảnh Phó chủ tịch Thẩm Tu Siêu cùng đi với lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến, lãnh đạo Thành ủy Thành phố Vọng Hải khảo sát cảng mới Vọng Hải, kèm theo tiếng thuyết minh ba phút, tin tức suốt ba phút làm cho Lý Thái Thạch vô cùng rung động, chỗ dựa của Chủ tịch thành phố Nhiếp thâm hậu không ngờ, trong lòng cảm thấy quyết định của mình vô cùng may mắn, nếu mình đối nghịch với Nhiếp Chấn Bang sợ là thành phố Vọng Hải bây giờ lại là cảnh tượng khác rồi, năng lực, phương pháp và tốc độ khôi phục lại thành phố Vọng Hải nhanh như vậy mặc dù Lý Thái Thạch là người hiểu biết nhiều nhưng cũng phải có cảm giác hoảng sợ.

Tiếp theo MC lại thông báo một tin tức, hội nghị công tác Tam Nông trung ương tổ chức ở Bắc Kinh, quốc gia đã bắt đầu công tác tiến hành điều tra và nghiên cứu Tam Nông trong nội các Chính phủ, bộ Nông nghiệp và các Bộ chức năng tương quan cả nước.

Tín hiệu này cũng cho thấy Nhiếp Chấn Bang có cảm giác siêu nhiên, lúc này Nhiếp Chấn Bang hiểu vì sao những trí giả thời xưa có thể phe phẩy quạt lông, có vẻ thản nhiên, giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng đạt tới cảm giác đó: Bày mưu nghĩ kế bên trong, quyết thắng thiên lý bên ngoài, cảm giác này thật rất dễ chịu. "Mỗi ngày bảy giờ" kết thúc rất nhanh, Lý Thái Thạch cầm điều khiển từ xa tắt TV, tất cả cán bộ ủy viên thường vụ đều ngồi ngay ngắn.

Lý Thái Thạch trầm ngâm một chút, nói:

- Các đồng chí, Phó chủ tịch Thẩm thị sát chỉ đạo Vọng Hải đã nói rõ trung ương quan tâm và trân trọng xây dựng phát triển Vọng Hải, nắm chắc cơ hội này, cư xử thật tốt, trong công việc cụ thể phải nắm lấy cơ hội hiếm có lần này, tranh thủ xây dựng thành phố Vọng Hải càng thêm tốt đẹp.

Xe đỗ ở cổng khu gia đình số hai của Thành ủy, Nhiếp Chấn Bang xuống xe nói với Lý Cư Bằng và Quách Tam:

- Cư Bằng, bảy giờ sáng mai các câu đón tôi đi trung tâm triển lãm xem một chút.

Vào trong nhà, bảo mẫu dì Trương chạy ra chào:

- Cậu Nhiếp về rồi.

Dì Trương là người giúp việc do An Quốc Vũ tìm giúp, tuổi chừng năm mươi tuổi, sức khỏe tốt, người Vọng Hải, nấu ăn giỏi, về tính cách thì dì Trương cũng không nói nhiều làm Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng.

Lập tức nói:

- Dì Trương, nói rất nhiều lần rồi, trong nhà, không tính gì chức vụ cao thấp, dì là bề trên không phân địa vị, chỉ là công việc khác nhau mà thôi, gọi tôi là Chấn Bang hoặc Tiểu Nhiếp là được.

Những lời này làm dì Trương mỉm cười, gật đầu nói:

- Cậu Nhiếp thật biết ăn nói, tôi chỉ là làm nội trợ, có gọi là công việc gì đâu.

Nhìn dì Trương Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, bình thường dì Trương tuy khách khí nhưng sắc mặt và điệu bộ cũng không như thế, lập tức dừng bước nói:

- Dì Trương có tâm sự à?

Lời vừa nói ra làm dì Trương có chút bối rối, vẻ mặt tránh né, xua tay liên tục, nói:

- Không, không có, không có chuyện gì.

Thấy như vậy Nhiếp Chấn Bang càng khẳng định phỏng đoán này, hai tháng qua Nhiếp Chấn Bang hiểu không ít về tính cách của dì Trương, dì Trương là một người phụ nữ của gia đình vô cùng giản dị, không có suy nghĩ xấu gì, trong lòng cũng không giấu nổi bất cứ chuyện gì. Bây giờ tuy chưa thấy gì khác thường, nhưng trên trán có thoáng chút u sầu làm Nhiếp Chấn Bang càng khẳng định trong lòng là dì Trương chắc chắn có chuyện.

Nhiếp Chấn Bang lập tức không vội vã đi về thư phòng mà ngồi xuống ghế sô pha, trầm giọng nói:

- Dì Trương, tính cách của dì tôi còn không biết sao? Dì không dấu được chuyện, có thể nói cùng tôi không?

Lúc này dì Trương có chút bối rối, xua tay nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi thực sự không có chuyện gì, cậu yên tâm đi...

Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng đối với dì Trương này: nói không nhiều, làm việc cũng không cần chỉ bảo, việc gì cũng đều chủ động làm tốt, cuộc sống của mình trong khoảng thời gian này ít nhiều cũng có dì Trương xử lý.

Nhiếp Chấn Bang cố ý trầm giọng nói:

- Dì Trương nói như vậy không được, trong lòng dì có suy nghĩ thì làm sao làm tốt công việc được, xem ra tôi phải gọi điện cho An Quốc Vũ bảo anh ta đổi giúp người giúp việc rồi.

Những lời này có sức mạnh rất lớn, dì Trương vừa nghe thấy câu này càng bối rối, sau khi im lặng một lúc lâu, nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi... Tôi thật không... ôi, Chủ tịch thành phố, nếu cậu đã nói như vậy tôi xin nói, con trai tôi đi làm chưa được một tháng thì bị đuổi rồi.

Nghe vậy Nhiếp Chấn Bang cũng hơi sửng sốt, nhướn mày im lặng, Nhiếp Chấn Bang biết con trai của dì Trương, tên là Phương Ba, năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế, sau khi tốt nghiệp không có việc làm. Dì Trương và An Quốc Vũ có quan hệ bà con xa, lần này thấy mình tìm người giúp việc An Quốc Vũ liền nghĩ đến người chị họ, chuyện này anh ta cũng báo cáo rồi.

Sau k hi dì Trương làm giúp việc cho mình, An Tù Vũ cũng nói qua về chuyện con trai, nghĩ tới năng lực bản thân của Phương Ba cũng rất tốt, Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu giúp sắp xếp, đương nhiên không cần mình ra mặt, không cần nói tới An Quốc Vũ là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, mà là Lý Cư Bằng bây giờ muốn sắp xếp công việc cho một hai người cũng là chỉ một câu nói. Đối với chuyện này Nhiếp Chấn Bang lại vô cùng bảo thủ: Đề cử người hiền không quan tâm người thân. Xưa kia cũng có: Một người làm quan cả họ được nhờ, quyền lực trong tay mình việc đó chỉ là những việc nhỏ mà thôi, hơn nữa cũng vẫn có nguyên tắc, nếu không có năng lực thì bản thân mình cũng sẽ không đồng ý.

Theo thế Phương Ba liền được sắp xếp làm việc ở tại cục Xúc tiến đầu tư, tuy nhiên An Quốc Vũ cũng rất cẩn thận, cũng không để chuyện Phương Ba và mình có quan hệ lộ ra.

Thật không ngờ, mới đi làm một tháng mà Cục Xúc tiến đầu tư đuổi cậu ta, là có chuyện gì? Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, chuyện trong thể chế Nhiếp Chấn Bang rất hiểu, đây gọi là “Bát sắt”. Gọi như vậy vì thường thì đuổi nhân viên trừ khi là chuyện vi phạm kỷ luật cực kỳ nghiêm trọng, hoặc là chuyện phạm tội trái pháp luật mới có thể đuổi, chẳng lẽ Phương Ba phạm pháp gì hay sao?

- Dì Trương đừng lo, ngồi xuống từ từ nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi đã gặp qua Phương Ba, cậu nhóc đó rất có năng lực, hơn nữa, cũng không giống người xằng bậy, làm sao mà bị đuổi chứ?

Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt ôn hoà, tốc độ nói không nhanh, âm điệu bình thản làm cho người ta có cảm giác vô cùng an tâm.

Dì Trương theo thế cũng bình tĩnh lại, nói:

- Chủ tịch thành phố, chuyện này, tôi vốn là không muốn nói, tôi sợ cậu nghĩ tôi muốn “Đi cửa sau".

Nghe câu này Nhiếp Chấn Bang cũng có cảm giác bừng tỉnh, thả nào dì Trương ấp a ấp úng không chịu nói, nếu dì Trương vừa mở miệng đã nói chuyện này thì ngay cả mình cũng sẽ cho rằng dì Trương muốn từ chỗ mình “Đi cửa sau”, nhưng bây giờ ngay cả suy nghĩ đó cũng không có.

Lập tức mỉm cười nói:

- Dì Trương nghĩ nhiều quá, dì ở chỗ tôi làm giúp việc hơn hai tháng rồi, tính cách của tôi dì còn không hiểu sao? Nếu Phương Ba đúng tôi nhất định phải xen vào, nếu Phương Ba sai vậy cậu ta phải chịu trách nhiệm, đây là vấn đề nguyên tắc, tôi sẽ không vì dì Trương mà làm trái kỷ luật.

Nhiếp Chấn Bang cố ý nói như vậy, dì Trương suy tính thiệt hơn, suy tính trong lòng, nói như vậy có thể làm dì cởi bỏ tâm sự.

Quả nhiên, dì Trương nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, ngạc nhiên một chút rồi an tâm hơn, gật đầu nói:

- Cụ thể, tôi cũng không hiểu rõ, chỉ nghe nói nó đắc tội với Cục trưởng nên bị đuổi.

Nghe được câu này, trong đầu của Nhiếp Chấn Bang liền hiện lên dáng người thấp, thân hình to mập của Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Lưu Minh Vũ. Đối với người này Nhiếp Chấn Bang cũng không ưa gì, hắn điển hình là một người ngồi không ăn bám, thái độ ngạo mạn coi thường người khác không chịu nổi, người như thế làm sao có thể làm tốt công việc thu hút đầu tư.

Nghe vậy Nhiếp Chấn Bang đứng lên nói:

- Dì Trương, thế này đi, bây giờ dì gọi điện thoại cho Phương Ba bảo cậu ta tới đây để tôi hỏi chuyện xem rốt cuộc tình hình như thế nào.
Chương 530: Đích thân tới Cục Thu hút đầu tư

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói dì Trương cũng không dám chậm trễ, tuy rằng dì Trương rất thật thà, không muốn “Đi cửa sau”, nhưng vẫn muốn giúp con trai có thể có cơ hội thanh minh, dù sao tấm lòng của người làm cha mẹ luôn hy vọng con mình được sống tốt hơn.

Dì Trương lập tức gọi cho Phương Ba nói:

- Ba Ba, con đang làm gì đó? Mau ra khu nhà ở Thành ủy, Chủ tịch thành phố Nhiếp muốn gặp con.

Phương Ba định nói thì điện thoại ngắt luôn, cậu có chút ngạc nhiên, cậu biết mẹ mình làm giúp việc ở trong nhà Chủ tịch thành phố Nhiếp, mặc dù trong lòng rất không thích việc mẹ đi làm công việc hầu hạ người khác này.

Nhưng, Phương Ba cũng không phải loại người bảo thủ, thời đại này năng lực không phải là thứ quan trọng nhất, cho dù mình có năng lực thế nào nhưng không có cơ hội thể hiện khả năng cũng không được. Việc sau khi mẹ đến đó làm việc, mình lại có thể vào Cục Thu hút đầu tư, làm cho Phương Ba hiểu thêm rất nhiều.

Lúc này nghe mẹ nói vậy, Phương Ba không dám chậm trễ, lập tức cầm cặp công văn của mình đi ra ngoài.

Ngồi taxi từ Đồng Bình khu đến khu nhà ở của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đi qua cầu lớn Vọng Hải sang đảo Vọng Hải mất khoảng hai mươi phút.

Nhiếp Chấn Bang đang ngồi ăn hoa quả và xem sách Triết học kinh tế, khoảng nửa giờ sau ngoài cửa có tiếng chuông, dì Trương vừa nghe thấy lập tức đứng lên.

Sau k hi mở cửa cho con trai vào, dì Trương hạ giọng nói:

- Ba Ba, chút nữa Chủ tịch thành phố Nhiếp hỏi con thì con nói về chuyện ở cơ quan, vì chuyện gì mà bị đuổi, phải nói đúng sự thật không được giấu diếm cái gì, biết chưa?

“Tấm lòng cha mẹ như trời biển”

Nhiếp Chấn Bang lúc này nghe thấy lời dặn của dì Trương trong lòng cũng có chút xúc động, lập tức đứng lên, hơi nghiêng đầu nói:

- Tiểu Phương à, vào ngồi đi.

Đợi dì Trương rót nước cho mình và Phương Ba, Nhiếp Chấn Bang cũng quan sát cậu thanh niên trước mặt, dáng người không cao lắm chỉ khoảng một mét bẩy, hình thể rất cân xứng, mày kiếm mắt sáng, có vẻ rất khôi ngô, chỉ nhìn bề ngoài thì thấy Phương Ba cũng không tầm thường.

Nhìn Phương Ba, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:

- Tiểu Phương, cậu có một người mẹ đáng kính.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang xua tay ngăn Phương Ba nói rồi tiếp tục:

- Tiểu Phương, cậu không cần nghĩ là mẹ cậu giúp cậu “Đi cửa sau”, thực ra lòng tự trọng mẹ cậu rất cao, tôi tin là tính cách của cậu cũng có ảnh hưởng của dì Trương, cho nên chắc chắn cậu phải tin tưởng mẹ của mình. Tôi tìm cậu không phải là vì lời nói của mẹ cậu, mà là vì tôi muốn từ chỗ cậu tìm hiểu một chút tình hình của Cục Thu hút đầu tư, cậu có thể nói một chút, Lưu Minh Vũ tại sao lại đuổi cậu không?

Nhìn Phương Ba, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:

- Đuổi nhân viên công chức nhà nước không phải là việc nhỏ, đó là việc đập bát cơm người ta, chuyện như vậy không phải một mình Lưu Minh Vũ có thể quyết định, cần phải thông qua họp tổ Đảng của Cục, sau khi thông qua bỏ phiếu còn phải đăng báo biên ủy và bộ phận nhân sự mới có thể có hiệu lực.

Dì Trương bưng chén trà đi ra, đầu tiên là đặt trước mặt Nhiếp Chấn Bang chén trà Tử sa rồi để một chén trà nhỏ ở trước mặt Phương Ba, hạ giọng nói:

- Ba Ba, cẩn thận báo cáo công việc với Chủ tịch thành phố.

Làm việc ở chỗ Nhiếp Chấn Bang lâu nên dì Trương cũng “Mưa dầm thấm đất” hiểu được không ít thuật ngữ quan trường.

Những lời này Phương Ba cũng hiểu, Chủ tịch Nhiếp quả nhiên công chính vô tư giống như lời đồn, lúc này cậu ta cũng hiểu thêm là mẹ mình căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến bất cứ quyết định gì của Chủ tịch Nhiếp, lời nói vừa rồi cũng là có ý đó. Chủ tịch thành phố Nhiếp chỉ ra là muốn đuổi là phải thông qua họp bỏ phiếu của tổ Đảng, bây giờ tình hình của mình là bị đuổi, điều này nói rõ phần lớn thành viên tổ Đảng của bộ máy đều đồng ý đuổi mình, điều này cũng nói là mình làm việc không tốt sao?

Lập tức Phương Ba nói:

- Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Lưu sở dĩ muốn đuổi tôi chủ yếu vì tôi ở trong Cục qua mặt Lưu Bằng cháu trai ông ta.

Thái độ của Phương Ba làm Nhiếp Chấn Bang thầm khen, dì Trương gia giáo đáng tin cậy. Nói về lý, Lưu Minh Vũ đuổi cậu ra, lúc này ngồi trước mặt lãnh đạo thân thiết, Phương Ba hoàn toàn có thể dùng lời của mình gọi thẳng Lưu Minh Vũ, nhưng Phương Ba vẫn gọi là Cục trưởng Lưu, điều này đã nói lên cậu Phương Ba này không phải loại người bụng dạ hẹp hòi.

- Qua mặt? Là chuyện gì?

Nhiếp Chấn Bang càng tò mò, chẳng lẽ trong Cục Thu hút đầu tư còn có danh hiệu gì có thể đoạt?

- Chủ tịch thành phố, là thế này, lần trước, Cục Thu hút đầu tư phụ trách phần công tác thu hút đầu tư của tập đoàn Á Hải, vì vậy tôi làm một bản phươngán thu hút đầu tư, đã nhận được sự tán thưởng của đồng chí La Tiểu Binh Phó cục trưởng Cục Thu hút đầu tư. Lúc đó Lưu Bằng cũng làm một phương án, Lưu Minh Vũ nhất quyết chọn phương án của Lưu Bằng, nhưng cuối cùng công tác thu hút đầu tư không tốt, Cục trưởng Lưu bị ông phê bình, trong Cục có không ít lời nói là phương án của tôi cụ thể hơn, tốt hơn so với của Lưu Bằng. Cứ như vậy, Cục trưởng Lưu không thích tôi, hôm trước trong Cục mở cuộc họp tổ Đảng, Cục trưởng Lưu đề nghị phải đuổi tôi lý do là không chăm chỉ phụ trách công việc, lúc là quân nhân thì đào ngũ...

Phương Ba hơi ngập ngừng sắp xếp từ ngữ rồi nói một mạch.

Nghe xong Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người, Cục trưởng Lưu Minh Vũ Cục Thu hút đầu tư này thật đúng là được đấy, nhìn dáng vẻ hàng ngày cũng tỏ ra có vẻ nghiêm túc, uy quyền của hắn so với Chủ tịch thành phố còn lớn hơn. Thật không ngờ là loại người này, cho dù Phương Ba thật sự là không chăm chỉ, quân nhân đào ngũ, chuyện như vậy ở trong thể chế chính phủ có rất nhiều: ngồi không ăn bám, lúc đi làm chơi điện tử trên máy tính, đọc tiểu thuyết... nhiều nhiều. Nếu kỷ luật nghiêm túc cùng lắm là xử phạt chứ không đáng bị đuổi, chuyện này rõ ràng là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, nhìn Phương Ba nói:

- Tiểu Phương, phương án thu hút đầu tư của cậu có mang tới không?

Phương Ba gật đầu, lập tức lấy từ trong cặp công văn của mình ra, toàn bộ phương án viết tay, chữ rất chỉnh tề, từ điểm này cũng thấy Phương Ba thực sự dùng tâm huyết để làm.

Phương án cũng không dài, nhắm thẳng vào trọng tâm là đối mặt với cục diện rối rắm của tập đoàn Á Hải, cho nên không đến mười phút Nhiếp Chấn Bang đã xem xong toàn bộ.

Lúc này trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng chấn động, cậu Phương Ba này đúng là một nhân tài, toàn bộ phương án làm rất chi tiết, trình tự rõ ràng, có thể nói là một phương án xuất sắc, quan trọng hơn là toàn bộ phương án có tính thực thi rất tốt, trong lĩnh vực thu hút đầu tư lần đầu tiên đưa ra cách làm hoàn thuế đầu tư.

Trong trí nhớ, Nhiếp Chấn Bang cũng không nhớ rõ loại cách làm này bắt đầu từ lúc nào, nhưng hiện nay chính sách thu hút đầu tư chủ yếu là chính sách “Ba miễn, ba giảm một nửa”. Hoàn thuế đầu tư, phục vụ theo hình thức giúp việc có thể nói là vô cùng mới mẻ độc đáo, hơn nữa trong phương án của Phương Ba thì Cục Thu hút đầu tư sẽ tạo thành mấy tổ nhỏ tiến hành thu hút đầu tư chuyên nghiệp ở các khu vực đông Quảng Châu, Giang Bắc, Giang Nam, Hồ Nam, Bắc Kinh và thành phố Thiên Cô.

Có thể nói, nếu phương án này có thể thực thi toàn bộ thì chuyện lộn xộn tập đoàn Á Hải để lại căn bản sẽ không cần kêu gọi bọn Dương An Bang mà kinh tế trong nước hoàn toàn có thể hạn chế hết mấy thứ này.

Quá giỏi, quá giỏi, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng tăng thêm nhiều thiện cảm với Phương Ba, chuyện này nhất định là sai lầm của Lưu Minh Vũ, đối với Cục trưởng này của Cục Thu hút đầu tư, Nhiếp Chấn Bang tới bây giờ cũng không ưa gì, công tác thu hút đầu tư của Vọng Hải lộn xộn, Lưu Minh Vũ làm Cục trưởng cũng phải chịu trách nhiệm.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:

- Tiểu Phương, chuyện này cậu không cần lộ ra ngoài, ngày mai tôi sẽ đi Cục Thu hút đầu tư một chuyến.

Bẩy giờ sáng hôm sau Nhiếp Chấn Bang đã ăn xong món sủi cảo hấp là đặc sản của huyện Sa Phúc Kiến.

Dì Trương là người gốc huyện Sa, trình độ nấu ăn rất giỏi, đó cũng là điểm Nhiếp Chấn Bang hài lòng, dường như có dì Trương giúp việc ở bên cạnh thì những chuyện lặt vặt trong cuộc sống của mình không cần phải lo lắng nữa.

Đúng bảy giờ, xe số hai của Thành ủy đỗ ngoài cửa, bên cạnh ghế lái Lý Cư Bằng đã mở cửa xe đi xuống.

Nhiếp Chấn Bang cầm cặp của mình đi ra ngoài, Lý Cư Bằng thành thục đón lấy cặp trong tay Nhiếp Chấn Bang, nói:

- Chủ tịch thành phố, bây giờ đi thẳng tới trung tâm triển lãm có sớm quá hay không.

Trung tâm triển lãm tám giờ mới mở cửa, ý của Nhiếp Chấn Bang vốn là không kinh động bất cứ người nào mà đi khảo sát thực địa một chút, nghe một chút các đại biểu ngành sản xuất du lịch, các công ty du lịch có ý tưởng thực sự gì, nhưng chuyện tối qua làm Nhiếp Chấn Bang tạm thời hủy bỏ kế hoạch này. Trầm giọng nói:

- Đi Ủy ban nhân dân thành phố trước, ngoài ra thông báo Trưởng ban thư ký An là tám giờ sáng hôm nay tôi đi cục Thu hút đầu tư.

Nói xong Lý Cư Bằng có vẻ có chút do dự nói:

- Chủ tịch thành phố, bây giờ đi có gấp gáp thời gian hay không.

Nhiếp Chấn Bang lạnh nhạt nói:

- Gấp gáp, cái tôi muốn chính là gấp gáp, tôi hy vọng được thấy chính là tình hình làm việc hàng ngày của bọn họ thế nào, coi như đây là một lần tập kích bất ngờ.
Bình Luận (0)
Comment