Trùng Sinh Thế Gia Tử ( Dịch Full )

Chương 59 - Chương 572: Thời Đại Mới.

Chương 572: Thời đại mới.

Đại hội đại biểu Đảng viên toàn quốc lần thứ 15 ngày mùng 5 tháng 9 đã khai mạc long trọng ở hội trường thủ đô, trong những đại biểu đến tham dự thì có 53 người không phải là Đảng viên nhưng lại phù hợp với những điều kiện của chương trình đaị hội và văn kiên của Đảng. Trong buổi hội nghị tổng bí thư Viên Khang An đảm nhiệm vai trò là người báo cáo công tác của Đảng.

Ngày mùng 7 tháng 9

Trong đại hội toàn quốc lần này, đại hội đã thông qua 3 lần biểu quyết, lấy ý kiến của toàn thể đại biểu và bầu ra một ban lãnh đạo trung ương cho nhiệm kỳ mới.

Đồng chí Thẩm Tu Siêu Chủ tịch nước, phó chủ tịch ủy viên quân ủy trung ương, Bí thư ban Bí thư trung ương, hiệu trưởng trường Đảng trung ương đã được bầu cử giữ chức ủy viên thường vụ bộ chính trị, tổng thư kí trung ương, chủ tịch nước, phó chủ tịch ủy viên bộ quân ủy trung ương.

Ủy viên thường vụ bộ chính trị Lãnh Vân Siêu sau khi khai mạc đại hội nhân dân toàn quốc diễn ra vào tháng 3 năm sau sẽ chính thức tiếp nhận chức vụ Thủ tướng nội các Chính phủ.

Các đồng chí Lưu Chinh Vũ, Dương Thắng Lợi, Cổ Dân Phí, Vu Thắng Đông, Tiền Thanh Đào, Chu Tiểu Quân, Lưu Thắng Quốc đồng thời cũng đắc cử giữ chức vụ ủy viên thường vụ bộ chính trị trung ương.

Sau đại hội, bộ máy cao cấp cửu đỉnh nhiệm kỳ mới, trong cuộc họp báo tại đại sảnh của hội trường đã chính thức gặp mặt và nhận lời phỏng vấn các phóng viên.

Từ giờ phút này trở đi, đây chính là cột mốc đánh dấu sự bắt đầu một thời kì mới. Chính điều này đã khiến cho không ít gia tộc đều bình tĩnh lại. Ngày 12 tháng 9 tại hội trường thủ đô, chủ tịch ủy viên bộ quân ủy trung ương Viên Khang An chủ trì nghi lễ bế mạc, tuyên bố đại hội toàn quốc năm nay đã chính thức kết thúc.

Điều này cũng có thể gọi là một loại quá độ, cái được gọi là vua triều nào thần triều ấy, tổng bí thư Thẩm vừa lên bục phát biểu, đối với tất cả địa phương trên toàn quốc việc nắm chắc binh quyền trong tay là một việc gần như khó có thể thực hiên được. Viên Khang An với tư cách là một lãnh đạo tiền nhiệm đã gánh vác vị trí này cả một khoảng thời gian rồi, việc giao lại vị trí này cho người khác cũng là điều nên làm.

Nếu như trong một lần mà giao hết quyền lực thì tổng bí thư Thẩm khó có thể cân bằng lợi ích cho các Đảng phái chính trị.

Sau khi đại hội bế mạc, đoàn đại biểu tỉnh Mân Nam đã bay về thành phố Mân Châu bằng chuyến bay của công ty hàng không Vọng Hải.lúc đó, Nhiếp Chấn Bang cũng có mặt ở trên chuyến bay đó, duy nhất chỉ có Dương An Na là nuôi hi vọng trở về Thành phố Vọng Hải bằng chuyên cơ của mình.

Sau khi đến Mân Châu, đoàn đại biểu không lập tức giải tán. Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh ủy Mân Nam tổ chức một buổi hội nghị nhỏ, nhằm thực hiên đúng tinh thần của hội nghị toàn quốc.

Trong buổi chiều cùng ngày, trưởng ban tổ chức trung ương Vu Thắng Đông đã có mặt ở Mân Châu sau một chuyến bay dài.

ở một khách sạn thuộc tỉnh Mân Nam

Đã là hơn tám giờ tối rồi

Nhưng buổi tiệc chào mừng trưởng ban tổ chức trung ương Vu Chính Thắng vừa mới kết thúc, và hắn chọn cách nghỉ ở đây, việc nghỉ ngơi của hắn được tỉnh ủy tỉnh Mẫn Nam sắp xếp cho nên tính bảo mật, tính an toàn đều rất cao. Thông thường mà nói các vị lãnh đạo đều thích kiểu sắp xếp này.

Lúc đó, một vị thư kí từ bên ngoài đi vào, thấp giọng báo cáo:

- Thủ trưởng, đồng chí Trần Nhân Thanh và Kiều Tập Nhân đã đến rồi.

Nghe được câu này, Vu Thắng Đông hơi sửng sốt, vào lúc mà hắn gặp mặt cán bộ tỉnh ủy Mân Nam thì sự xuất hiện của hai ngời này thật là không thích hợp, dù sao nữa thì việc này cũng liên quan đến sự thay đổi nhân sự cấp cao của tỉnh Mân Nam nên uy nghĩ cẩn thận một chút.

Nghe vậy nên Vu Thắng Đông liền khoát tay ra hiệu:

- Hôm nay ta không tiện gặp mặt họ, ngươi giúp ta từ chối bọn họ.

Sáng ngày 16 tháng 9, hội trường tỉnh ủy tỉnh Mân Nam đã chật kín người, cả hội trường lên tới vài trăm người với sự có mặt của những nhân vật chủ chốt của Đảng ở 9 thành phố loại ba, thành viên quan trọng của ban lãnh đạo và cả các ban ngành, cơ quan trực thuộc tỉnh.

8: 30 sáng, ủy viên thường vụ bộ chính trị trung ương, tân bộ trưởng nhiệm kỳ chín Vu Thắng Đông tiến vào hội trường cùng với Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh và Chủ tịch tỉnh Kiều Dịch Nhân

Tất cả cán bộ đều đứng dậy vỗ tay chào đón sự hiện diện của bộ trưởng, đoàn đại biểu tiến lên bục sân khấu, ngồi theo thứ bậc của mình.

Ngay sau đó, người chủ trì buổi họp Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Á Quang đứng dậy phát biểu:

- Ngay sau đây, tôi xin giới thiệu ủy viên thường vụ bộ Chính trị, bộ trưởng trung ương Vu Thắng Đông lên tuyên bố nghị quyết miễn nhiệm của trung ương.

Vu Thắng Đông lần này cũng coi như là đã mở mày mở mặt rồi, trong giây phút huy hoàng này hắn ta tỏ ra vô cùng phấn khích và hào hứng nên ngay lập tức gật đầu đồng ý. Vu Thắng Đông nhìn hội trường một lượt một cách chăm chú chăm chú, rồi rất nhanh cả hội trường im lặng, nhìn thấy vậy trong lòng Vu Thắng Đông rất mãn nguyện.

Và bắt đầu lên tiếng:

- Các đồng chí, vì lễ chúc mừng kế hoạnh 5 năm lần thứ 10 của Đảng đại thành công, bế mạc đại hội nghị, nên tối đã vội vàng quau về tỉnh Mân Nam, điều này đã chúng minh trung ương Đảng, quốc hội đã rất quan tâm tới tỉnh Mân Nam. Đây chính là một đọng lực và cũng là một áp lực, chính vì vậy tôi hi vongjban lãnh đạo tỉnh ủy Mân Nam không được tự kiêu, nóng vội, làm tốt công tác kiến thiết kinh tế, chúng ta hãy cùng chung tay góp sức vì tương lai của Mẫn Nam

Sau đây, tôi xin thay mặt trung ương Đảng tuyên bố với mọi người quyết định miễn nhiệm nhân sự

Nói tới đây, Vu Thắng Đông liền dùng lại, mở văn kiện ra, trang nghiêm đọc lên:

- Căn cứ vào nghị quyết và tinh thần của hội nghị thường ủy bộ chính trị trung ương, căn cứ vào nghị quyết và việc suy nghĩ một cách thận trong của ban tổ chức trung ương, trung ương quyết định miễn nhiệm ủy viên thường vụ, uỷ viên chức vụ, bí thư tỉnh ủy tỉnh Mân Nam, đồng thời đề nghị lên hội đồng nhân dân tỉnh Mân Nam miễn nhiệm chủ nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ hội đồng nhân dân tỉnh Mân Nam đồng chí Trần Nhân Thanh.

Mặt khác, bổ nhiệm đồng chí Kiều Dịch Nhân giữ chức vụ bí thư tỉnh ủy, ủy viên thường vụ, ủy viên tỉnh ủy tỉnh Mân Nam.

Kiều Dịch Nhân hiện tại là Bí thư, điều này chủ tịch sớm dự đoán được. ở tỉnh Mân Nam, điều này chính tỏ đây là một người có quyền lực.

Lời nói của Vu Thắng Đông đã khiến cho Phó bí thư tỉnh ủy Dịch Minh Dương và Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lâm Hậu Vinh ngồi bên cạnh có chút nổi giận, hai người này đã tốn không biết bao nhiêu là thời gian và sức lực nhưng cuối cùng thành quả lại rơi vào tay Kiều Dịch Nhân. Từ nay trở đi cả tỉnh Mân Nam e rằng sẽ bước vào một thời kỳ mang tên Kiều Dịch Nhân.

Ngồi bên cạnh Triêụ Khải Minh vui mừng ra mặt, chủ tịch Kiều cuối cùng cũng được bổ nhiệm rồi, hơn nữa trung ương cũng không lập tức cử tân chủ tịch xuống dưới, đây chính là một phương diện đáng để suy nghĩ.

Mặt khác, Triệu Khải Minh cũng phát hiện ra một chuyện rất thú vị. khỏang thời gian trước, quá trình thăng quan của Kiều Dịch Nhân đều được tiến hành theo từng bước một, nhưng từ khi Nhiếp Chấn Bang, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Kiều Dịch Nhân từ một phó bí thư tỉnh ủy đã được bổ nhiệm lên vị trí bí thư tỉnh ủy, chẳng nhẽ Nhiếp Chấn Bang đúng là một phúc tinh của họ kiều kia.

Ngay sau đó, Vu Chính Đông lại tiếp tục nói:

- Trung ương quyết định, miễn nhiệm ủy viên chức vụ, ủy viên thường vụ, bí thư thành phố Vọng Hải, ủy viên thường vụ tỉnh ủy Mân Nam đồng chí Lý Thái Thạch, chuyển công tác sang tỉnh trung Châu.

Mặt khác bổ nhiệm nguyên phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc Điền Húc Giang giữ cương vi bí thư thành ủy Vọng Hải, ủy viên thường vụ, ủy viên tỉnh ủy tỉnh Mân Nam.

Ngay sau khi nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở phía dưới liền hừ một tiếng, khiến Lý gia cho rằng đó là vì mình, thật đúng là tính đủ mọi cách, việc chọn người cũng đã có sự chuẩn bị và chọn lựa một cách tỉ mỉ, cẩn thận.

Lúc sau, tâm trạng của Lý Thái Bạch, Tề Tư Nguyên và Lý Tường Thiên cũng đều mừng ra mặt. Ba người này ba quá trình thăng chức, nhưng đều có một điểm chung đó là họ vẫn đang đợi một cơ hội, ví dụ như Tề Tư Nguyên và Lý Tường thiên hiên tại đã ngoài bốn mươi, mấp mé 50, mà theo quy định thì cán bộ tỉnh đến 65 tuổi là phải nghỉ hưu, ở độ tuổi này rồi thì với cương vị là cấp thứ trưởng, thậm chí là thứ trưởng thì hai người bọn họ cũng không thể nào có được cơ hội thăng chức như Lý Thái Thạch.

Lý Thái Thạch cũng vui mừng không kém trước khi tin tức được công bố, lần này bản thân được chuyên công tác đến Trung Châu đảm nhiệm vai tào phó chủ tich thường vụ tỉnh, và đứng thứ 5 ở cái tỉnh này thì cũng coi như là một bước tiến vuotj bậc rồi.bình thường muốn thăng lên cấp thứ trưởng đã khó rồi nhưng bây giờ Lý Thái Thạch lại dễ dàng lên được cấp bộ trưởng

Sự thật đã chứng minh, việc kết hợp giữa sự lựa chọn bản bản thân và sự ủng hộ của Nhiếp Chấn Bang là một quyết định sáng suốt, bằng không thì Lý Thái Thạch làm sao mà có được cơ hôi thăng quan tiến chức như thế này

Nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang, Lý Thái Thạch liền nói nhỏ nhẹ:

- Chủ tịch Nhiếp, tôi đúng là đã quên mất Điền Húc Giang chính là cán bộ của tỉnh Giang Bắc, lẽ nào hai người quen nhau từ trước?

- Quen biết, đâu chỉ là chỗ quen biết, năm đó khi còn ở tỉnh Giang Bắc, anh vợ của vô Húc giang chính là thuộc hạ của tôi, xuýt chút nữa thì bị tôi ta xét.

Nhiếp Chấn Bang cũng không có ý giấu diếm bất cứ thứ gì ngay cả chuyên bản thân và Vô Húc Giang đã từng ăn tết cùng nhau

Những câu này, về cơ bản là không cần phải giải thích, mọi người cũng hiểu rõ đó là ai, Lý Thái Thạch cũng gật gật đầu, nói hết sức nhỏ nhẹ:

- Chủ tịch Nhiếp, xem ra Điền Húc Gang đúng là kẻ không mời mà đến

Việc chọn lựa Điền Húc Giang đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang không thể không phục cái đầu của Lý Thái Thạch, đồng thời việc miễn nhiệm Lý Thái Thạch và Tề Tư Nguyên đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp gia và Dương gia thậm chí là tất cả mấy vị quan chức lớn kia cảm thấy chướng tai gai mắt. Nếu như không để ý đến thế cân bằng giữa các phe phái hay là tính quan trọng của nhiêm kỳ thì với vấn đề này thực sự là không có cách thông qua.

Cho nên, ở vị trí người được chọn Lý Gia không chọn người có quan hệ với họ Lý, cũng không chọn người họ Trần, mà lại chọn một người không quen biết- Điền Húc Giang. Điều này đã ngăn chặn được những lời bàn ra tán vào nhưng lý gia cũng từng khẳng định rằng biết chuyện Nhiếp Chấn Bang và Điền Húc Giang từng ăn tết cùng nhau vì thế Điền Húc giang lên nhận chức chức chắn sẽ không gửi đến Nhiếp Chấn Bang một bộ mặt khó nhìn. Nước cờ này của Lý Thái Thạch quả là rất cao tay.

Về vấn đề này, Nhiếp Chấn Bang không hề có ý định muốn quan tâm, nên lảng sang chủ đề khác:

- Thư kí Thái Thạch, lần này anh chuyển công tác đến tỉnh Trung Châu, cũng có thể nới rằng anh đã tu thành chín quả. Sau khi anh chuyển về tỉnh trung Châu thì nên đến chào hỏi nguyên chủ tịch tỉnh Trung Châu đồng chí mộc Định Kiên, cũng là lãnh đạo cũ của tôi.

Nhiếp chấn Bang vẫn còn khá coi trọng Lý Thái thạch, cho nên việc đề xuất ý tưởng này không ngoài mục đích giới thiệu Lý Thái Thạch gia nhập Đảng phái của hắn.

Đảng phái, Đảng phái, đương nhiên không nhất định là chỉ tiếp nạp những người dưới quyền của mình, chỉ cần những người có cùng lý tưởng, cùng mục đích và có thể hợp tác cùng có lợi thì đều có thể gia nhập.tương đồng về mặt tính cách chính là điều kiện cần của bất kỳ một Đảng phái nào và cũng là nền móng của sự hợp tác, chính vì điều này nên Nhiếp Chấn Bang mới gợi ý cho Lý Thái Thạch.

Sau khi nghe được những lời này, lý thái thạch chết điếng cả người, mộc Định kiên chính là bí thư đầu tiên của trung ương đoàn.

Là tay chân của tổng thư kí Thẩm tại sao lại đến cùng với Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, Lý Thái Thạch quay sang nhìn Nhiếp Chấn Bang, nhưng đó lạ là một ánh mắt không thiện cảm.người trụ cột của gia tộc Nhiếp thị lại chính là đối tượng được xã hội quan tâm đặc biệt, cả một tiền đồ sáng lạn đang bày ra trước mắt Nhiếp chấn Bang, Lý Thái Thạch hoàn toàn không có khả năng quan tâm hay là can dự vào.

Liền ngay sau đó, Lý Thái Thạch tỏ vẻ rất cảm kích:

- Chủ tịch Nhiếp, khách sáo mà nói thì tôi không dám, sau này nếu cần đến Lý Thái Thạch tôi đây, thì ngài cứ việc gọi điện thoại cho tôi.

Lúc này đây, thái độ của lý Thái thạch đã thể hiện rõ sự chân thành của hắn đối với Nhiếp Chấn Bang.
Chương 573: Oan gia ngõ hẹp

Bây giờ Vu Thắng Đông đã không còn là Vu Thắng Đông cuả ngày xưa nữa, gã chính là một trong chín vị cán bộ nòng cốt của trung ương, không còn phải nhận lệnh từ trưởng ban chức vụ bộ trung ương nên chẳng có lý do gì để ở lại tỉnh Mân Nam nữa.

Tuyên bố xong quyết định miễn nhiệm nhân sự, ngay buổi chiều hôm đó Vu Thắng Đông đã rời khỏi Mân Nam, trở về thủ đô. Cũng trong buổi chiều hôm đó, đoàn đại biểu của ban lãnh đạo ủy viên thường vụ thành ủy Vọng Hải cũng lên đường trở về Vọng Hải vì lẽ sáng ngày mai đồng chí trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Tôn Vũ Châu sẽ đến thăm Vọng Hải, nếu ngày mai mà họ vẫn chưa trở về đúng hẹn để chào đón Tôn Vũ Châu thì đúng là quá thất lễ.



Suốt đoạn đường cao tốc Mân Nam và đường cao tốc Vọng Hải, toàn thể thành viên trong ban lãnh đạo ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Vọng Hải trong giờ phút này nói chung là trên dưới một lòng

Lý Thái Thạch đã được bổ nhiệm chức vị mới, hôm nay chính là lần cuối cùng Lý gia trở về Vọng Hải công tác với cương vị là bí thư thành ủy thành phố Vọng Hải, và khi đến tỉnh Trung Châu, có lẽ từ hôm nay trở đi, Lý Thái Thạch sẽ nhận được rất nhiều thư khiêu chiến

Mặt khác, đối với hai người Tề Tư Nguyên và Lý Tường Thiên cũng vậy, tự nhiên bản thân Lý Gia phải có sự điều chỉnh.

Những ủy viên thường vụ khác như Trưởng ban Tổ chức Lưu Á Phu và Trưởng ban Tuyên giáo Chu Tử Huy đều mừng thay cho Lý Thái Thạch mặt khác trong lòng càng kiên định bởi vì những ai là cấp dưới của chủ tịch Nhiếp, thì đều lần lượt được thăng quan tiến chức. Sự thật này đang hiển hiện ngay trước mắt họ, cho nên mấy người này họ càng tin tưởng rằng cơ hộ của bản thân sẽ không còn xa nữa

Lâm Mặc Hàn đi rồi, thành phố Trung Châu sẽ như cá gặp nước. Chỉ cần qua ngày hôm nay thì 3 người Lý Thái thạch, Tề Tư Nguyên sẽ ai đi dường nấy, mỗi người làm chủ một phương. Họ đều là những cán bộ đi lên từ con số không, hiện tại chính là những gì mà họ luôn ước mơ. Không làm chủ tịch thành phố một lần, không làm “thủ lĩnh” một vùng một lần thì đối với họ cuộc đời này không thể hoàn mỹ được

Tương Hoa Quang để ý thấy Lưu Á Phu và Chu Tử Phu có chút thay đổi về tâm lý, hai người này ở Vọng Hải cũng là người có địa vị tương đối là... nhưng tiếng nói lại không có trọng lượng, giờ đây hai người này hi vọng sau khi nhận chức tân bí thư của Vọng Hải tiến nói bản thân sẽ được chú ý ở cuộc họp thường vụ, thậm chí Triệu phi và Tưởng Lệ trong lòng đang có chút kỳ vọng.

Nhiếp Chấn Bang giờ đây đang giữ một bộ mặt không cảm xúc, đứng ở hàng trước nhìn không chớp mắt, rồi ánh mắt dừng lại ở cửa ra vào. Đúng là không thể nào nhìn thấu được tâm tư của Chủ tịch Nhiếp.

Khoảng 10h 40 phút sáng, một đoàn xe đã xuất hiện, mang biển số xe Nam 0-00007 đã chứng minh đây chính là xe của ủy viên thường vụ tỉnh Mân Nam, và đồng chí Trưởng ban Tổ chức tôn Vũ Châu đã tới.

Suốt chặng đường cả đoạn xe không gặp bất cứ trở ngại gì, và còn luôn gặp đèn xanh. Đoàn xe dừng lại ở bên đường, cánh của xe mở ra, Tôn Vũ Châu xuống xe trong sự chào đón nhiệt liệt của đám đông

Thứ bậc ở tỉnh ủy của Tôn Vũ Châu so với Lý Thái Thạch vẫn thấp hơn một chút, mặc dù Lý Gia đi rồi, lại còn chuyển đến tỉnh Trung Châu nhưng dù sao thì đó cũng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Tôn vũ Châu có muốn cũng không thể nào qua mặt y được.

Lý Thái Thạch giơ hai tay ra phía đoàn người của thành phố Vọng Hải, vẻ mặt vô cùng phần khởi, vui vẻ nói:

- Bộ trưởng Tôn, hoan nghênh, hoan nghênh. Cảm ơn bộ trưởng Tôn đã giúp đờ Vọng Hải của chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này, một vị lãnh đạo với tài năng xuất chúng.

Trong lời nói của Lý Thái Thạch có phần hơi sáo ngữ, vừa mới nhận chức thì đã có cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn, nhưng lúc này chẳng có ai quá để tâm vào những lời này

Tôn Vũ Châu nghe vậy liền cười lớn tiếng và nói:

- Thư kí Lý, quá lời rồi, không biết lộ trình của ngài đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?

Nói đến lộ trình Lý Thái Thạch liền cảm thấy có chút bất an, tại buổi họp sáng ngày mai, Vu Thắng Đông sẽ tuyên bố việc miễn nhiệm và bổ nhiêm của Lý thái Thạch. Đúng là Lý Thái Thạch không còn là bí thư của Vọng Hải nữa, bí thư của vọng Hải giờ đây là một vị thân tín của Tôn Vũ Châu. Mặt khác những sự sắp xếp và suy xét này đều tốt cho thành phố vọng Hải, sự điều chỉnh nhân sự của Lý Thái Thạch cũng là một phần trong kế hoạch đó mà thôi.

Liền ngay sau đó, Tôn Vũ Châu bắt tay thân mật Nhiếp Chấn Bang. Rất tự nhiên và bình tĩnh, Nhiếp Chấn Bang nở một nụ chười đáp lại:

- Bộ trưởng Tôn, chào mừng ngài đến với thành phố Vọng Hải, cảm ơn những gì mà ngài đã làm cho Thành phố Vọng Hải.

Về việc cán bộ mới, Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa vội đề cập đến, còn đối với vị lãnh đạo cũ Tôn Vũ Châu, thì đây cũng là chuyện của quá khứ rồi, năm đó khi Nhiếp Chấn Bang nhận chức cũng là Tôn Vũ Châu đích thân đến chúc mừng

Sau khi bắt tay Tôn Vũ Châu xong, Điền Húc Giang cũng chạy tới, và một lần nữa được chạm mặt với Nhiếp Chấn Bang. Lúc này đây, trong lòng Điền Húc Giang dâng lên một cảm giác thán phục Chủ Tịch Nhiếp. Một con người tuy tuổi đời còn quá trẻ nhưng trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể khiến Điền Húc Giang phải kính nể. Chuyện là hai năm trước, họ Điền chỉ là cấp dưới nhứng giờ đây y lại có thể cùng làm việc với chủ tịch Nhiếp

Điền Húc Giang mỉm cười, chìa tay ra và nói:

- Chủ tịch Nhiếp, lại vinh dự được gặp ngài rồi, thật là không ngờ mà, giờ đây lại có thể cùng làm việc với ngài, sau này vần mong ngài chiếu cố nhiều.

Những lời này đúng là khiến Nhiếp Chấn Bang nổi cả da gà. Con người Điền Húc Giang đúng là vẫn không coi ai ra gì. Năm đó khi còn ở thành phố Lương Khê, y là một tên ngạo mạn, coi trời bằng vung, nếu không phải là hắn biết điều thì chỉ e rằng con lớn của hắn đã bị chính hắn hại rồi.

Hôm nay vừa gặp mặt, y đã tỏ vẻ tay bắt mặt mừng, dùng thân phận hiện tại mà nới những lời giả tạo, người xưa có câu: “cường long không thắng nổi rắn đất”, hơn nữa y cũng không phải là cường long gì, mà lại có ý qua mặt Nhiếp Chấn Bang sao?

Hay cho 2 từ chiếu cố “chiếu cố”, đây đáng nhẽ phải là câu ra lệnh mới đúng. Bởi vì theo quy định của đảng, đảng có vai trò và nhiêm vụ lãnh đạo, các chính quyền ở địa phương phải nghe theo sự sắp xếp của đảng, mặt khác chính phủ, hội đồng nhân dân, mặt trận tổ quốc, các cơ quan đoàn thể đều phải có trách nhiệm giúp đỡ cho các đảng viên để họ hoàn thành nhiệm vụ. Trong lời nói của Điền Húc Giang vô hình chung đã hạ thấp địa vị và thân phận của Nhiếp Chấn Bang đồng thời y cũng muốn nhắc nhờ Nhiếp Chấn Bang rằng: tuy hiện tại ngươi đã có đủ tư cách nói chuyện với ta, nhưng suy cho cùng thì ta vẫn là một cán bộ thành ủy, còn ngươi Nhiếp Chấn Bang vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của ta.

Nhiếp Chấn Bang cười mà đáp lại rằng:

- Bí thư Điền, giúp đỡ ngài cũng là trách nhiệm của tôi, làm tốt việc này cũng là góp phần xây dựng sự đoàn kết trong đảng bộ, Nhiếp Chấn Bang tôi sao lại không thể vì đại cục được?

Những lời của Nhiếp Chấn bang khiến cho khóe miệng của Điền Húc Giang khẽ giật giật, trong lòng không tránh khỏi chút bực dọc: “thằng nhãi nhép này, đúng là quá xảo quyệt, mình nhờ nó chiếu cố thì nó nói lại là giúp đỡ mình, khiến người ngoài nhìn vào lại thấy hắn là một kẻ khá thấu tình đạt lý. Mặt khác, trong lời nói của Nhiếp Chấn bang cũng có ý nhắc nhở Điền Húc Giang, ta giúp ngươi cũng chỉ là vì việc công, là vì đại cục, nên Húc Giang ngươi cũng nên nhớ lấy “đại cục” làm trọng.

Màn chào hỏi của mấy vị lãnh đạo khiến cho những người có mặt cảm thấy hơi khó thở vì nó đặc mùi thuốc súng. Những người có quan hệ thân thiết với Nhiếp Chấn Bang như Tôn Vũ Châu và Lý Thái Thạch lúc này cũng phải lắc đầu cười khổ, họ đúng là oan gia ngõ hẻm mà.

Trong lúc tình hình khá căng thẳng đó, tôn Vũ Châu lạ lớn tiếng cười nói:

- Đồng chí Điền Húc Giang, tôi xin phếp giới thiệu với ngài một số vị lãnh đạo khác của thành phố Vọng Hải.

Lời của Tôn Vũ đã khiến cho sắc mặt của Điền Húc Giang có chút thay đổi, trông hơi khó coi. Tôn Vũ Châu nói như vậy là cố ý làm cho không khí đỡ ngột ngạt đi nhưng rõ ràng nó lại đi chệch hướng, câu nói đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang khó xử và bầu không khí càng thêm phần ngột ngạt.

Đúng lúc đó, một người đàn ông khoảng 46-47 tuổi tươi cười đi về phía của Nhiếp Chấn Bang, giơ tay ra và nói:

- Chủ tịch Nhiếp, thật là vịnh hạn cho tôi quá, sau này chúng ta cùng hợp tác vui vẻ.

Người đàn ông trung niên đó, dáng người rất cao lớn, cường trang, giống như người phương bắc, cao khoảng 1m80, động tác, cử chỉ toát ra một cái khí chất anh hùng, hào kiệt. Nhiếp Chấn Bang có vẻ hơi sửng sốt, lúc trước bộ trưởng Tôn đã giớ thiệu qua, đây chính là người mới nhận chức phó bí thư chuyên trách thành ủy đồng chí Lê Chiêu Dương, đến thay cục trưởng cục cứu tế thuộc bộ dân chính.

Thật là khó tin, một người cao lớn thô kệch như vậy lại chính là người làm công tác dân chính. Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại rất đánh giá cao con người này, chưa biết chừng hắn lại thuộc kiểu người bên ngoài thì nhìn vô hại nhưng bên trong lại thâm sâu, khó lường.

Trên thực tế, Lê Triều Dương đúng là kiểu người không đơn giản, chỉ cần để ý trong lúc nói chuyện y toàn nói theo kiểu lập lờ nước đôi thì cũng đủ để chứng minh rồi.tâm tư của y lúc này chỉ để ý quan sát tình hình của buổi hội nghị này rồi sau đó sẽ đưa ra quyết định

Bắt tay xong, Tôn Vũ Châu quay người mỉm cười:

- Lên xe trước đi, đừng đỗ ở bên lề đường kẻo gây cản trở giao thông.

Đoàn xe lại khởi hành, đúng lúc đó tôn Vũ Châu lại đọt nhiên kêu lớn:

- Chủ Tịch Nhiếp, ngài lên xe đi cùng với tôi.

Hắn vừa dứt lời cả đoàn xe, ai cũng lặng người đi, ngoái đầu lại nhìn, Tôn Vũ Châu tên này quả là phải nhìn hắn bằng con mắt khác mới được, trong tất cả các vị lãnh đạo thì Lý Thái Thạch và điền Húc Châu là hai người thích hợp nhất nhưng hắn lại cứ lớn tiếng mời Nhiếp Chấn Bang đi cùng, ý tứ của hắn chẳng phải quá rõ rồi hay sao?

Việc chú ý đặc biệt đến Nhiếp Chấn Bang chính là chỉ thị của Kiều Dịch Nhân giao cho, Chính bản thân Tôn Vũ Châu cũng cảm thấy bất đắc dĩ, và đương nhiên sẽ đắc tội với ủy viên thường vụ tỉnh ủy tương lai Điền Húc Giang. Nhưng giữa Kiều Dịch Nhân và Điền Húc Giang, bên nào nặng bên nào nhẹ, Tôn vũ Châu vẫn có thể phân biệt được.

Vừa lên xe, Vũ Châu liền tươi cười lên tiếng trước:

- Chủ tịch Nhiếp, lần này người thực sự gặp được đối thủ rồi đấy ạ. Điền Húc Giang không phải là người dễ đối phó.

Không cần ai phải nhắc, Nhiếp chấn Bang cũng hiểu rõ, nhất là trong thời gian đi thị sát ở Lương Khi, Điền Húc Giang chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi đã tìm ra cách giải quyết, rồi sau đó dựa vào một tờ thông lệnh giải quyết sạch sẽ mọi chuyện, chỉ dựa vào điểm nay thôi là cũng đủ biết y là người như thế nào.

Nói thì nói vậy nhưng bây giờ Nhiếp Chấn Bang cũng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, gật gật đầu và nói:

- Bộ trưởng Vũ Châu, cậu cứ yên tâm, giúp tôi gửi lời đến bí thư Kiều là ngài ấy cứ yên tâm, kinh tế của Vọng Hải sẽ không thể bị ảnh hưởng vì chuyện này, về điểm này tôi có thể đảm bảo

Tôn Vũ Châu nghe vậy nhanh chóng gật đầu đáp lại:

- Chủ tịch Nhiếp, ngài thật là tài ba, mong là mọi chuyện sẽ ổn, tình hình của Vọng Hải, nếu qua con mắt của người ngoài cuộc thì quá tốt rồi, nhưng sự thật thì không thể giấu được những người trong cuộc, cho nên cách phản pháo tốt nhất chính là duy trì sự phát triển ổn định của Vọng Hải.

Đoàn xe rất nhanh đến đại viện ủy ban nhân dân thành ủy thành phố vọng Hải

Mọi người nhanh chóng xuống xe, không phải mất thời gian xếp hàng nhưng đoàn đại biểu dễ dàng tìm thấy chỗ ngồi cuả mình. Lý Thái Thạch và Điền Húc Giang hai vị bí thư thành ủy sánh bước cùng tôn Vũ Châu bước vào trong hội trường.

Lúc này tất cả các bộ chủ chốt của thành phố đều đã có mặt trong hội trường, vừa thấy đoàn đại biểu, họ liền chủ động đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh
Chương 574: Điền Húc Giang không nể tình

Trong hội trường thành ủy của thành phố Vọng hải không còn chỗ ngồi, trưởng ban tổ chức cùng với bộ máy lãnh đạo ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Vọng Hải, hơn nữa lại có sự góp mặt của ba cán bộ cấp cao đang ngồi trên đài hội nghị.

Trên đài hội nghị treo cao một biểu ngữ: hội nghị cán bộ lãnh đạo thành phố Vọng Hải, sự im lặng chính là một điều đáng lo trong buổi hội nghị.

Sau vụ án Á Hải, ban lãnh đạo thành phố Vọng Hải giống như rau hẹ trong vườn rau, bị ảnh hưởng hết lần này lại lần khác. Các cán bộ trong thành phố ai cũng có cảm giác đờ đẫn.

Tuy nhiên, nếu là người có mắt nhìn sẽ thấy ngay, sự thay đổi về chính trị của thành phố Vọng Hải và đại hội trung ương lần này nhất định là có quan hệ với nhau. Thời gian trước theo thông tin truyền thông cấp quốc gia cũng đã xác nhận chuyện này. Hiện tại tân nhiệm kỳ trung ương đã xác nhận, nhưng chỉ e là ban lãnh đạo ủy viên thường vụ của thành phố Vọng Hải đều muốn yên ổn, cho nên, không ít cán bộ thông minh đã chọn cho mình một chỗ dựa vững chắc, hi vọng mình có một ấn tượng tốt đối với ông chủ của mình hoặc là chưa có chỗ dựa thì lại trông chờ vào kỳ tích có thể lọt vào trong mắt xanh của tân lãnh đạo.

Cán bộ được điều chỉnh nếu muốn thay đổi tình hình tự nhiên phải tự đi tìm người giúp mình rồi, thực tế là khá nhiều người tìm đến bên chủ tịch Nhiếp thì đều có được không ít lợi ích, đây là chuyện còn phải nghi ngờ nữa hay sao?

Trưởng ban thư ký Thành ủy Dịch Sướng giờ phút này cũng có chút khó chịu, việc điều chỉnh bộ máy lãnh đạo của Vọng Hải thực sự là quá đột ngột, cái ghế Trưởng ban thư kí vẫn chưa ngồi nóng đã có lãnh đạo mới đến, đúng là Dich sướng đang rất lúng túng.

Làm người điều khiển chương trình, Dịch Sướng đã nắm bắt được trình tự và tình tình của buổi hội nghị, sau lời giới thiệu, Dịch Sướng cao giọng trịnh trọng tuyên bố:

- Sau đây, xin mời ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy lên tuyên bố nghị quyết bổ nhiệm nhân sự.

Tôn vũ Châu kiểm tra lại microphone rồi nói:

- Được sự ủy thác của Ban Tổ chức Trung ương ủy, trải qua nhiều lần suy xét và quyết định của cuộc họp ủy viên thường vụ tỉnh ủy, hôm nay tôi xin trịnh trọng tuyên bố quyết định bổ nhiệm đồng chí Điền Húc Giang đảm nhiệm uỷ viên Tỉnh ủy — ủy viên thường vụ — ủy viên thành phố Vọng Hải— ủy viên thường vụ — Bí thư Thành ủy, hi vọng ban lãnh đạo thành ủy thành phố Vọng Hải có thể đoàn kết lại giúp đỡ đồng chí Điền Húc Giang góp phần vào công cuộc xây dựng và phát triền kinh tế thành phố Vọng Hải, cũng như có những đóng góp khác cho thành phố

Hôn nay sở dĩ Điền Húc Giang đến muộn là vì muốn khiến cho Tôn Vũ Châu lên tuyên bố việc việc miễn nhiệm Điền Húc Giang-cán bộ cấp thứ trưởng. Mục đích của ông ta chính là ở câu nói này.

Chớ coi thường câu nói này, một thành phố nhiều cán bộ như thế này đặc biệt là đây còn là cấp thứ trưởng thành phố Vọng Hải, cán bộ biên chế so ở thành phố này so với các thành phố khác thì nhiều hơn một chút. Trong thành phố này mỗi cán bộ đều có gia thế riêng, đều có khả năng hiểu được sự tình bên trong của Tỉnh ủy. Câu nói này mặc dù chỉ là một câu thông báo bình thường nhưng sức ảnh hưởng của nó vô cùng lớn, có tác động lớn về mặt tư tưởng của một bộ phận cán bộ, điều này thực sự có lợi cho công việc của Điền Húc Giang.

Sau khi kết thúc việc miễn nhiệm là đến việc bổ nhiệm, đây mới chính là công việc trong ngày hôm nay của Tôn Vũ Châu. Tôn Vũ Châu nhìn hội trường một lượt rồi nói:

- Bổ nhiệm đồng chí Lê Chiêu Dương, đảm nhiệm cương vị ủy viên thường vụ - phó bí thư thành ủy, ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Vọng Hải; bổ nhiệm đồng chí Uông Kiến Hoa đảm nhiệm cương vị ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Vọng Hải, đồng thời đề bạt đồng chí Uông Kiến Hoa là ứng cử cho chức vụ phó chủ tịch thường trực ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải.

Sau khi kết thúc công việc của mình, Tôn Vũ Châu ngẩng đầu lên nhìn tất cả cán bộ thành phố Vọng Hải có mặt trong hội trường, trầm giọng nói:

- Bộ máy lãnh đạo mới của thành phố Vọng Hải, đây chính là kết quả của nhiều lần suy đi xét lại của tỉnh ủy và trung ương, hi vọng toàn thể cán bộ của thành phố không vì tư lợi mà tự kiêu tự đại, không nóng vội, làm việc một cách nghiêm túc, công tư phân minh, góp phần xây dựng và phát triển kinh tế của thành phố Vọng Hải.

Tôn Vũ Châu vừa nói xong thì Trưởng ban thư ký Thành ủy Dịch Sướng nói:

- Tiếp theo xin mời bí thư thành ủy đồng chí Điền Húc Giang lên phát biểu đôi lời.

Người mới nhận chức lên phát biểu ý kiến là một thông lệ của thể chế xã hội hiện nay, cũng có thể nói rằng thông qua bài diễn thuyết của cán bộ mới mà đánh giá năng lực và trình độ của người đó. Đây là bài diễn thuyết ngẫu hứng hay là bài phát biểu máy móc, được chuẩn bị sẵn, là tư tưởng tiến bộ hay là bảo thủ, là thực danh hay chỉ là hư danh, tất cả nhũng thứ này đều được thể hiện hết qua bài diễn thuyết này.

Sau khi Dịch Sướng nói xong, thì Điền Húc Giang mỉm cười đúng dậy rồi cúi người sâu xuống, không biết hành động này là giả tạo hay là thật nhưng ít nhất trong lúc này biểu hiên của Điền Húc Giang đã nhận đước sựu tán dương cảu tất cả cán bộ trong hội trường.

Ngay sau đó, Điền Húc Giang ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Kính thưa đồng chí trưởng ban Tôn Vũ Châu, thưa toàn thể cán bộ của thành phố, khi mà tôi biết việc bản thân được bổ nhiêm đến Vọng Hải công tác, cảm giác đầu tiên của tôi là lo sợ. Vọng Hải là thành phố xếp thứ 15 của nước ta, là vùng kinh tế thí điểm trực thuộc trung ương, là một đặc khu cải cách mở cửa, là khu vực quan trọng của cả nước.việc xây dựng kinh tế của thành phố Vọng Hải chính là bước đi quan trọng hàng đầu của nước ta, trong suy nghĩ của Điền Húc Giang tôi, tôi có hay không cái bản lĩnh này nhưng trung ương đã chọn tôi, điều này chứng minh sự tín nhiệm và sự khẳng định của trung ương đối với bản thân tôi. Tôi Điền Húc Giang sẽ không phụ mọi sự tín nhiệm mà đảng bộ dành cho tôi, sẽ không phụ sự kỳ vọng của hai triệu dân thành phố Vong Hải dành cho tôi.

Lúc Điền Húc Giang phát biểu, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang không hề có chút gì là bất thường, vẫn như ngày xưa. Điền Húc Giang quả nhiên không phải là người tầm thường, ít nhất là, biểu hiện của ông ta trong lúc này đây đã nói lên tất cả, sau này nất đích sẽ là một đối thủ đáng gờm.

Tiếp theo đó là Lê Triều Dương và Uông Kiến Hoa cũng lên phát biểu cảm tưởng của bản thân, sau cùng là phần tuyên bố kết thúc đại hội của Trưởng ban thư kí thành ủy Dịch Sướng. Đoàn cán bộ cùng đi tới khách sạn Vọng Hải.

Điều lệ Tam công của thành phố Vọng Hải trải qua vài tháng thực hiên một cách nghiêm túc và toàn diện thì giờ đây thành phố đã gặt hái được thành quả đúng như mong đợi, hiện giờ còn nổi tiếng toàn tỉnh, không những thế nó còn nhận được sự coi trọng ủy ban nhân dân tỉnh Mân Nam nữa.

bữa yến tiệc được tổ chức ở khách sạn Vọng Hải, tổng cộng có sáu bàn tiệc cùng với sự góp mặt của toàn bộ ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Vọng Hải, một số lãnh đạo cũ của thành ủy, một số lãnh đạo chủ chốt của hội đồng nhân dân, và một số nhân viên đi cùng với Tôn Vũ Châu, thư kí của các vị lãnh đạo.

Đồ ăn trên bàn tiệc cũng được dựa theo tiêu chuẩn của điều lệ tam công mà làm theo, ngay cả việc mỗi một bàn tiệc đều có năm chai rượu trắng cũng là dựa theo đó mà thực hiện.

Nhìn đồ ăn được bày biện trên bàn, Tôn Vũ Châu liền cười ha ha đắc ý:

- Tôi sớm đã nói rồi mà, thành phố Vọng Hải có một tam công điều lệ chính là cái phúc lợi hạn chế mọi người ăn cơm và ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, theo tôi thấy hoàn toàn là hoàn toàn sai sự thật, không có căn cứ, hoàn toàn là bịa đặt, chủ tịch Nhiếp những món ăn này không vượt quá tiêu chuẩn chứ?

Lời nói của Tôn Vũ Châu khiến cho tất cả ủy viên thường vụ thành ủy thành phố vọng Hải đều mím cười, đén cả Nhiếp Chấn Bang cũng phải cười:

- Tôn bộ trưởng, xin ngài cứ yên tâm, tất cả ủy viên thường vụ thành ủy thành phố vọng Hải đều nghiêm túc thực hiên điều lệ tam công, ngay cả bữa tiệc này cũng không ngoại lệ.

Nghe được câu nói này của Nhiếp Chấn Bang, Tôn Vũ Châu cười một cách đắc ý:

- Đúng vậy, đúng vậy, chính là sự quyết đoán và nghị lực và cũng là một thái độ nghiêm túc này.

Nói xong Tôn Vũ Châu nhìn mọi người rồi lại nói tiếp:

- Các đồng chí, Đảng ta từ trước tới giờ không thiếu những chính sách tích cực nhưng duy chỉ thiếu sự kiên trì và thái độ nghiêm túc thực hiên chính sách này, thái độ làm việc của thành phố Vọng Hải đúng là rất tốt, đáng để tán dương, đáng để tất cả các cán bộ trong toàn tỉnh học tập và phát huy. Tôi đã từng tham gia rất nhiều buổi yến tiệc của tỉnh, lớn có nhỏ có nhưng hôm nay tôi cảm thấy buổi yến tiệc này khiến tôi ăn ngon nhất, ăn một cách thoải mái nhất.

Đoàn đại biểu ngồi theo cấp bậc, bên trong khách sạn bàn ghế được sắp xếp từ trước, ở giữa là Tôn Vũ Châu, bên trái là Điền Húc Giang, bên phải là Nhiếp Chấn Bang, những cán bộ khác thì được sắp xếp ngồi ở phía sau

Loại rượu mà ủy ban nhân dân thành phố Vọng hải dùng để tiếp khách thông thường là rượu Mao Đài, 80 đồng một bình, nói không ngoa thì đây có thể coi là một loại rượu bình dân.

Khi mọi người đã yên vị, nhân viên phục vụ liền rót rượu cho các vị lãnh đạo, xong xuôi Tôn Vũ Châu cầm ly rượu đúng lên, tươi cười nói:

- Để chúc mừng 3 đồng chí Điền Húc Giang, Lý Triều Dương và Uông Kiến Hoa, tôi đề nghị mọi người cùng nâng ly chúc mừng họ.

Sau khi cạn chén đầu tiên, ngay lập tức Nhiếp Chấn Bang tự rót cho mình một ly, rồi đứng dậy nói:

- Bộ trưởng Tôn, tôi xin kính ngài một ly, cảm ơn sự ủng hộ của tỉnh ủy đối với sự phát triển của thành phố Vọng Hải, ly này tôi xin cạn, còn về phía ngài sao cũng được

Tửu lượng của Nhiếp Chấn Bang thì không phải hạng xoàng, chỉ là ngày thường ít thể hiện mà thôi. Nói thì nói vậy nhưng Tôn Vũ Châu cũng không dám chối từ ly rượu này, về chức vụ thì hắn và Nhiếp Chấn Bang đều là cán bộ cấp thứ trưởng, khác là ở chỗ bản thân hắn được đeo thêm cái danh ủy viên thường vụ tỉnh ủy mà thôi. Nói thật chỉ riêng cái gia thế của Nhiếp Chấn Bang, không cần thêm cái chuyện Nhiếp chấn Bang rất được coi trọng trong mắt của Bí thư Kiều, thì Tôn Vũ châu cũng không dám từ chối, hắn mỉm cười đáp lại:

- Chủ tịch Nhiếp, chúng ta cùng nhau cạn chén.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang liền nâng chén lên mời Uông Kiến Hoa:

- Chủ tịch Uông, chúng ta có cơ hội cùng làm việc với nhau rồi, tôi cũng xin kính ngài một ly.

Uông Kiến hoa giây phút này được họ Nhiếp sủng ái mà thấy lo sợ, không dám thể hiện, ngay lập tức đứng dậy nâng chén cười cười nói nói:

- Chủ tịch Nhiếp, ngài quá khách khí rồi, ly này tôi xin kính ngài.

Không chờ đợi Nhiếp Chấn Bang lại nâng chén lần nữa nhưng là mời Lê Triều Dương, hôm nay Nhiếp Chấn Bang đã tự rót rượu cho bản thân hơn nữa lại còn uống tám lạng rượu trắng, trong nhũng tình huống gấp như thế này thì với tửu lượng này Nhiếp Chấn Bang đủ để khiến những vị cán bộ kia có chút kiêng nể

Lúc sau, Nhiếp Chấn Bang lại cười mời Điền Húc Giang ly nữa:

- Bí Thư Điền tôi xin kính ngài ly nữa

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới chính là ngay lúc đó, Điền Húc Giang không hề đứng dậy, vẫn ngồi yên, từ chối Nhiếp Chấn Bang một cách lạnh lùng:

- Chủ tịch Nhiếp, thật là ngại quá, tửu lượng của tôi rất kem, e rằng không thể uống với ngài ly này, xin ngài cứ tự nhiên.

Ông ta vừa nói xong, tất cả cán bộ có mặt ai cũng trợn mắt há hốc mồm, không ai nghĩ rằng Điền Húc Giang lại dàm làm mất mặt Nhiếp Chấn Bang như vậy, đến sắc mặt của Tôn Vũ Châu cũng nghệt ra.

Nhưng trái lại, Nhiếp Chấn Bang lại vô cùng tự nhiên, bình thản cười cười đáp lại:

- Bí thư Điền xin ngài cư tự nhiên, tôi từ trước tới giờ chưa từng ép ai đó làm gì khi họ không đồng ý.

Đối với biểu hiện của Điền Húc Giang lúc này, Nhiếp Cấn Bang chẳng phải suy nghĩ nhiều, ông ta càng tỏ ra như vậy thì càng chứng tỏ ông ta không có gì phải lo ngại, lo là lo ở chỗ vui, buồn hỉ nộ ông ta không có chút biểu hiện gì cơ, như vậy mới khiến Nhiếp Chấn Bang đau đầu nhưng bây giờ thì lại khác rồi, ông ta như vậy thật tình khiến Nhiếp Chấn Bang yên tâm hơn nhiều.
Chương 575: Bí thư Điền cao ngạo.

Việc Điền Húc Giang không hề nể mặt khiến Tôn Vũ Châu cũng bị mất thể diện, nên lúc này tốc độ buổi tiệc cũng được đẩy nhanh hơn. Sau đó một tiếng, Tôn Vũ Châu lái xe rời Vọng Hải, trở lại thành phố Mân Châu.

- Bí thư Điền, tôi không ở lại thêm nữa, bên thành phố cũng không ít việc cần phải xử lý.

Tôn Vũ Châu vừa đi, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói, ngữ khí tuy rằng tôn kính nhưng ý nghĩa bên trong ai cũng nhìn ra được.

Nhiếp Chấn Bang cũng không quản Điền Húc Giang sắc mặt như nào, lái xe chuyên dụng đi, sau khi Lý Cư Bằng mở cửa xe, Nhiếp Chấn Bang nghênh ngang rời đi.

- Chủ tịch, ngài đây là?

Trên xe, ở ghế lái phụ, Lý Cư Bằng quay đầu lại hỏi thăm.

Tề Tư Nguyên điều đi, bên phía thành phố Vọng Hải, Lý Cư Bằng xem như vui nhất. Sau khi Tề Tư Nguyên rời khỏi Vọng Hải, Lý Cư Bằng không còn gì khó xử nữa, không cần phải cẩn thận để ý, làm gì cũng lo Chủ tịch liệu có ý kiến gì với mình không như trước nữa, đột nhiên thể hiện tự nhiên hơn.

- Cư Bằng à, trong thể chế, giữ uy tín cho Bí thư Thành ủy là điều cần thiết. Nhưng, cũng phải theo tình hình, có lúc, thể diện là người khác cho, thể diện đó, cũng là tự mình làm mất. Điều nên làm tôi đều đã làm rồi. Điền Húc Giang kia đã không hài lòng, tôi đương nhiên không mặt nóng úp mông lạnh. Sự việc này, có gây lên tới Tỉnh ủy cũng vô dụng.

Nhiếp Chấn Bang thản nhiên nói.

Việc nhậm chức của bộ máy thường ủy cuối cùng, ồn ào một hồi rồi xong việc, cũng khiến cán bộ thành phố Vọng Hải mở rộng tầm mắt. Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố mới nhậm chức Nhiếp không hợp nhau, đây cũng không phải bí mật gì. Trong khoảng thời gian ngắn, có cán bộ động tâm, cũng đều lần lượt dừng bước, chứng kiến.

Rạng sáng hôm sau, Trưởng ban thư ký Thành ủy Dịch Sướng liền tới Hồng Nạn lâu nhà khách Thành ủy, căn phòng vốn là nơi Nhiếp Chấn Bang ở, lúc này đã để lại cho Điền Húc Giang.

Vừa nhậm chức, quan hệ nhân sự của vợ Điền Húc Giang còn đang điều động, không thể tới Vọng Hải ngay, cho nên, Điều Húc Giang sống một mình.

Vào Hồng Nhạn lâu, Chủ nhiệm phòng tiếp đãi Thành ủy Mã Phi liền chạy ra chào đón, thấy người phụ nữ này, Dịch Sướng trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười:

- Chủ nhiệm Mã, sớm vậy?

Đối với Mã Phi, Dịch Sướng cũng không dám ngạo mạn, từ thời Thạch Nghị Vũ, Mã Phi từng bước từ một nhân viên phục vụ nhà khách tới Chủ nhiệm Phòng tiếp đón Thành ủy hiện tại, cán bộ cấp Cục trưởng, lại là một Cục trưởng nữ mới ba mấy tuổi. Loại năng lực mình, ngay cả nam cũng khó gặp.

Hơn nữa, vị trí của Mã Phi, so với Trưởng ban thư ký mình cũng không kém cạnh gì. Về mặt công tác cuộc sống, đây là chức trách của Trưởng ban thư ký Thành ủy mình, nhưng, Hồng Nhạn lâu lại là nơi tiếp đãi nhiều lãnh đạo Tỉnh và lãnh đạo Thành ủy nhất.

Làm tốt quan hệ, đương nhiên có thể nắm được tính cách và sở thích của lãnh đạo.

- Trưởng ban thư ký, chào buổi sáng. Trưởng ban thư ký, đêm qua, Bí thư điền ra ngoài một chút, sau khi quay về, tâm trạng không vui lắm.nhân viên phục bên dưới tiểu Tương cũng bị Bí thư Điền phê bình.

Mã Phi thản nhiên nói.

Nhưng ý tứ trong đó không ít. Buổi tối ra ngoài đi lại một chút, điều này chứng minh, Điều Húc Giang này không chịu lẻ loi, tâm trạng không vui lắm. Thành phố Vọng Hải hiện tại, ai mà không biết, cán bộ Đảng chính quyền thành phố trong lòng quần chúng nhân dân, đánh giá đối với chính quyền nhiệm kỳ này là tốt nhất. Điều lệ tam công, nhận được sự hưởng ứng của quảng đại quần chúng nhân dân. Mà riêng yếu tố là người tạo ra điều lệ và người chấp hành kiên quyết, có thể tưởng tượng Nhiếp CHấn Bang có được danh vọng lớn cỡ nào. Bí thư Điền đi trên đường phố thành phố Vọng Hải, xem xét hoàn cảnh nhân dân. Sự ủng hộ và tín nhiệm đối với Chủ tịch Nhiếp khiến Điền Húc Giang có thể vui mới là lạ.

Sau khi quay về, tiểu Tương bị phê bình, cũng là một tin tức quan trọng, điều này chứng minh, tính cách của Điền Húc Giang này khá thiên về cảm xúc. Thời điểm trấn định, có lẽ, có thể bày mưu nghĩ kế, cảm xúc siêu nhiên quyết thắng thiên lý. Nhưng, hễ rơi vào nghịch cảnh, bản chất xao động của Điều Húc Giang liền bộc lộ ra ngoài.

Một nhân viên phục vụ trước mặt lãnh đạo lớn của Thành ủy, có thể tưởng tượng, biểu hiện nhất định là rất quy củ, thậm chí là rất cẩn thận, có thể có lỗi gì quá lớn được, lại còn bị phê bình nữa, đây chẳng phải là khôi hài sao?

Nghĩ đến đây, trong ánh mặt của Dịch Sướng lộ ra vẻ cảm kích, gật đầu cười nói:

- Chủ nhiệm Mã, cám ơn.

Mã Phi cũng khẽ cười nói:

- Trưởng ban thư ký, ngài khách sáo rồi, ngài là lãnh đạo lớn, tôi sao nhận được. Tôi là người dưới ngài mà.

Con quỷ nhỏ này, những lời này nói thật nhiều ẩn ý. Dù một người có kinh nghiêm lão luyện như Dịch Sướng, cũng cảm giác đỏ mặt, ngại ngùng nói:

- Chủ nhiệm Mã, cô cứ đùa tôi. Tôi cho rằng như vậy là cô đồng ý đúng không?

Dịch Sướng cũng không phải đèn cạn dầu, câu này khiến Mã Phi gắt một cái, liếc mắt nhìn Dịch Sướng, lập tức nói:

- Trưởng ban thư ký, anh mau lên đi, hiện tại anh nên lo cho cuộc sống của anh đi. Chúng tôi chỉ là đám tay chân nhỏ bên dưới thôi, không sao cả, anh đứng mũi chịu sào đó.

Dịch Sướng lúc này cũng cười khổ, lắc đầu nói:

- Thôi đi, việc này giống như trời phải mưa mẹ phải lấy chồng thôi, quản làm gì, làm tốt công tác của mình, không thẹn với lương tâm là được. Tôi tin tưởng, tổ chức sẽ cho tôi một kết quả công bằng.

Ý của Mã Phi, Dịch Sướng rất rõ, Trưởng ban thư ký Thành ủy, nhất định phải nương tựa lãnh đạo mới được. Nhưng, mình là do Lý Thái Thạch đề bạt lên, vậy là người của Lý Thái Thạch. Mà Lý Thái Thạch có quan hệ với Nhiếp Chấn Bang, cán bộ thành phố Vọng Hải đều rõ, muốn có được tín nhiệm của Điền Húc Giang, điều này căn bản là không thể.

Đi lên tầng bốn, vừa tới cửa phòng của Điền Húc Giang, cửa phòng đã bị một người mở từ bên trong, Điền Húc Giang mặc chỉnh tề đi ra.

Nhìn Dịch Sướng, trên mặt Điền Húc Giang không có bất kỳ biểu hiện nào. Lúc này Dịch Sướng kiên trì nói:

- Bí thư Điền, tôi dẫn ngài đi xem văn phòng một chút, về mặt trang trí, đều là những thứ Bí thư Lý Thái Thạch khi còn tại nhiệm để lại. Tôi nghĩ sau khi ngài chuyển sang, xem cần trang hoàng lại như nào, tôi sẽ sắp xếp người. Ngài yên tâm, làm thêm một chút, chậm nhất một hai tối là xong.

- Ừ.

Đây là câu trả lời của Điền Húc Giang.

Lúc này, Dịch Sướng bừng tỉnh đại ngộ, há miệng, thật đúng là không biết nói gì thêm. Bình nào không mở thì nhấc bình đó. Trước mặt Điền Húc Giang lại nhắc tới Bí thư, chẳng phải tự mình tìm chuyện phiền phức sao?

Văn phòng Bí thư Thành ủy, phong cách trang trí vẫn để lại từ khi Thạch Nghị Vũ tại vị, bàn sách, ghế dựa, đều là kiểu dáng giả cổ. sau khi Lý Thái Thạch nhậm chức, lúc ấy nghĩ tới thế cục của Vọng Hải không lạc quan lắm, cũng không sửa sang gì, chỉ điều chỉnh bố cục một chút.

Trên góc tường đối diện bàn làm việc có treo một bức tranh chữ, Thiên Đạo Thù Cần, bốn chữ to nổi bật trên giấy.

Nhìn bố cục toàn bộ văn phòng, sắc mặt Điền Húc Giang hết sức bình tĩnh, không nhìn thấy sự thay đổi gì.

Lúc này Dịch Sướng cũng cẩn thận đi cùng bên cạnh, quan sát nét mặt Điền Húc Giang, sau khi giới thiệu xong tình hình văn phòng, Dịch Sướng nói:

- Bí thư Điền, ngài xem, cần sửa sang thế nào?

Vừa dứt lời, lúc này Điền Húc Giang chủ động ngồi xuống salon, thân thể thẳng tắp, dừng như cảm thụ cảm giác dễ chịu và chất lượng của sản phẩm.

Lập tức gật đầu nói:

- Trưởng ban Dịch, về mặt trang hoàng, tôi cũng không có yêu cầu gì quá lớn, phong cách giả cổ này tôi không thích lắm, quá phù hoa xa xỉ. Cán bộ lãnh đạo của Đảng là công bộc của nhân dân, sao có thể hưởng thụ như vậy. Đổi thành phong cách đơn giản một chút, không cần xa hoa như vậy, ngoài ra, những tủ sách và bàn này đều đổi đi, đơn giản chút là được. Còn về sách, một vài bộ sách kinh tế lớn, ngoài ra, cần cả tư liệu về tư tưởng Mác-Lênin, ngoài ra, tuyển tập của Nam lão, tư tưởng của Tổng bí thư Viên, đều phải chăm chỉ học tập và nghiên cứu.

Câu này khiến Dịch Sướng ngây ngẩn cả người, thật không ngờ, Điền Húc Giang lại ra vẻ cao ngạo như vậy. Thường thì, việc sửa chữa không phải không có, cũng không phải hiếm thấy, nhưng, về cơ bản, muốn sửa sang đều cần có hai loại tình huống tiên quyết.

Điều kiện thứ nhất, lãnh đạo tiền nhiệm làm việc trong văn phòng này tới lúc về hưu, về cơ bản, phong cách trang trí được từ 3-5 năm trở lên, thậm chí, cả hơn 10 năm cũng có. Như vậy, lãnh đạo mới cũng có thể muốn tạo không khí mới, trang hoàng lại, tránh đi lại con đường cũ của lãnh đạo tiền nhiệm, một đời ở vị trí này.

Điều kiện tiên quyết thứ hai, lãnh đạo tiền nhiệm phạm tội ngã ngựa. Dưới tình huống như vậy, thay đổi phong cách cũng có thể hiểu được. Đừng cho rằng đây là mê tín, trong thể chế, quan trường, loại kiêng kị này cũng rất được ưa chuộng. Bên phía tỉnh Việt Đông, thậm chí cách bài trí của văn phòng cán bộ cũng phải mời thầy phong thủy tới thiết kế, phương diện này chú trọng chính là điềm báo.

Nhưng văn phòng này, rõ ràng không có quan hệ gì với hai điều kiện tiên quyết kia. Chẳng phải Thạch Nghị Vũ vừa trang trí lại phòng năm ngoái sao? Còn về điềm báo? Tháng 4 Thạch Nghị Vũ xuống ngựa, Lý Thái Thạch tiếp quản, tới nay mới hơn nửa năm. Lý Thái Thạch đã thăng chức lên làm Phó chủ tịch tỉnh thường vụ tỉnh Trung Châu, theo thuyết pháp phong thủy, đây chính là thăng quan phát tài.

Mà nay, Điền Húc Giang lại muốn thay đổi phần lớn, truyền ra ngoài, đây rõ rang là kiêu ngạo, Điều Húc Giang đây là muốn tỏ ý gì?

Dịch Sướng đang ngây người, nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức mỉm cười:

- Bí thư Điền, xin ngài yên tâm, tôi nhất định làm theo yêu cầu của ngài. Hai ngày này, Bí thư làm việc bên Hồng Nhạn lâu được không, bên ngày chừng hai ngày có thể hoàn thành.

Điền Húc Giang gật đầu nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy. Ừ, trưởng ban thư ký, mai tôi muốn tới thăm công trình xây dựng tân cảng Vọng Hải, anh giúp sắp xếp một chút.
Chương 576: Tân cảng Vọng Hải.

Dịch Sướng nhướn mày, cảnh tượng này, Điền Phong cũng thấy rồi. Điều Húc Giang có chút bất mãn, giọng điệu rất nghiêm túc:

- Sao? Trưởng ban thư ký Dịch muốn nói gì à?

Những lời này khiến Dịch Sướng đầm đìa mồ hôi lạnh. Giờ phút này, cuối cùng Dịch Sướng cuối cùng đã biết lời các vị tiền bối nói có ý gì. Trưởng ban thư ký và Bí thư không hợp, quả nhiên là một việc vô cùng đau đầu.

Tuy Điền Húc Giang không thể vì thế mà thay thế mình, nhưng, không thèm ngó ngàng, không giao việc cho mình thì hoàn toàn có thể. Ai bảo chức trách công tác của Trưởng ban thư ký là làm việc phục vụ tốt cho lãnh đạo.

Lập tức, Dịch Sướng liền điều chỉnh tâm trạng, hơi cúi đầu nói:

- Bí thư Điền, ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, ý tôi là, về vấn đề chọn thư ký ngài có ý kiến gì không.

- Về vấn đề thư ký, tạm thời không vội.trước tiên anh chọn vài ứng cử viên cho tôi, tôi xem xét rồi quyết định.

Điều Húc Giang nói qua loa, cũng không nói thêm gì về chuyện thư ký. Rõ ràng, Điền Húc Giang làm vậy là quá không tín nhiệm Dịch Sướng, muốn tự mình tìm hiểu rồi mới quyết định.

Nói xong, Điền Húc Giang đứng lên, hai tay chắp sau lưng nói:

- Trưởng ban thư ký Dịch, việc tới tân cảng Vọng Hải quyết định vậy đi, anh sắp xếp một chút.

Trong giọng điệu có thái độ không đáng tin, sau đó, chậm rãi đi ra khỏi văn phòng một cách rất phong độ.

Chỉ còn lại Trưởng ban thư ký trong phòng Bí thư Thành ủy, vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ, quan lớn một cấp đè chết người.

Tân cảng Vọng Hải là công trình đi đầu của việc xây dựng kinh tế Vọng Hải. Tập đoàn Ốc gia đầu tư mấy chục tỷ, toàn lực đưa tân cảng Vọng Hải trở thành cảng biển hàng đầu thế giới. Đây là công trình trọng điểm của Uỷ ban nhân dân thành phố. Hiện tại, Bí thư Điền tùy tiên qua, nếu chẳng may…

Hậu quả, Dịch Sướng không dám nghĩ đến. Ông ta thừa hiểu tính cách của Chủ tịch Nhiếp.nếu việc nhỏ, Chủ tịch sẽ không chấp nhặt, giữ hòa khí. Nhưng nếu là việc lớn, Chủ tịch tuyệt đối không nhượng bộ. Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, tới lúc đó mình cũng không tránh khỏi liên đới.

Suy nghĩ một chút, Dịch Sướng vẫn quyết định thông báo cho Chủ tịch. So với Điền Húc Giang, Dịch Sướng cuối cùng vẫn chọn phe Nhiếp Chấn Bang. Đối với Dịch Sướng mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất. Bản thân là ủy viên Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy. Tuy không được sống những ngày tháng dễ chịu lắm, nhưng, chỉ cần không để Điền Húc Giang nắm được nhược điểm, muốn thay thế cũng không phải việc dễ dàng. Dù sao mình là cán bộ cấp tỉnh, ý kiến bên trong Tỉnh ủy cũng không thể do một mình Điền Húc Giang quyết định.

Nhưng đắc tội Chủ tịch Nhiếp, mình sẽ không còn đường sống ở thành phố Vọng Hải.vì, căn bản Điền Húc Giang sẽ không cảm kích, cũng không tin tưởng mình. Đây là chọn lựa duy nhất, không còn con đường khác.

Lấy điện thoại ra, Dịch Sướng trực tiếp bấm số văn phòng Nhiếp Chấn Bang:

- Trưởng phòng Lý, Chủ tịch hiện có rảnh không? Tôi là Dịch Sướng, có chuyện muốn báo cáo với Chủ tịch một chút.

Nhiếp Chấn Bang cũng không ngạc nhiên về cú điện thoại này. Mình rất rõ con người Điền Húc Giang, là một người rất cẩn trọng.nói cách khác, không nhiều độ lượng. Người như vậy, sẽ không dám dùng cán bộ còn lại từ nhiệm kỳ trước như Dịch Sướng.

Trên thực tế, đây là một điều đáng buồn của Điền Húc Giang. Chức vụ của Dịch Sướng không phải ông ta nói đổi là đổi. So với việc để Dịch Sướng về phe mình, tà rằng đánh cược một phen, rất đáng tiếc, Điền Húc Giang không dám đánh cuộc.

Nhận điện thoại, Nhiếp Chấn Bang thể hiện thái độ ôn hòa, trong giọng nói rất vui vẻ, khiến người ta có cảm giác được coi trọng như tắm gió xuân.

Mỉm cười nói;

- Lão Dịch, có chuyện gì thế?

Xưng hô có vẻ đơn giản, nhưng lại rất thân thiết.hiện tại, Nhiếp CHấn Bang rất thành thạo trong những việc như này, thứ kinh nghiệm này sẽ không thể học được ở thủ đô.

Lúc này Dịch Sướng cũng rất vui, thậm chí có chút kích động. Chủ tịch nói vậy chẳng khác nào coi mình là người một nhà. Tính ra Dịch Sướng cũng là người tiền nhiệm. Nhưng, lại có được sự tín nhiệm và khẳng định của Chủ tịch, đúng là tre già măng móc, cao hạ lập kiến.

Cảm thán một chút, Dịch Sướng điều chỉnh tâm tính, thấp giọng nói:

- Chủ tịch, tôi muốn báo cáo một chút với ngài, vừa rồi, Bí thư Điền bảo tôi sắp xếp sáng mai tới tân cảng Vọng Hải thị sát, chỉ đạo công tác, ngài xem…có muốn để ông ấy qua không?

Những lời này trực tiếp thể hiện quyết tâm về phe Nhiếp Chấn Bang của Dịch Sướng. Nhiếp Chấn Bang cũng rất vui, có một thư ký ở bên cạnh Điền Húc Giang lại là người của mình. Ngẫm lại, Nhiếp Chấn Bang liền cảm thấy rất vui. Điều nay chẳng khác nào thả một quả bóm hẹn giờ bên cạnh Điền Húc Giang.

Điền Húc Giang muốn đi tân cảng Vọng Hải, tin này khiến Nhiếp Chấn Bang rơi vào trầm tư. Có thể khẳng định, Điền Húc Giang tới Vọng Hải không phải là để giúp mình. Tầm quan trọng của tân cảng Vọng Hải đối với thành phố Vọng Hải mà nói, rất quan trọng, không dễ gì để cho kẻ khác chen chân vào.

Nhưng Bí thư Thành ủy muốn kiểm tra, đây là yêu cầu chính đáng, dù sao người ta còn chưa phát biểu gì, sao anh biết không phải là lời hay?

Suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Lão Dịch à, nếu bí thư Điền muốn đi, thì để cho ông ấy đi. Nếu không bên anh sẽ rất khó xử, khiến người khác nói anh không làm tốt công tác. Nên sắp xếp như nào thì cứ sắp xếp như thế.

Những lời này khiến Dịch Sướng rất cảm động, đi theo Chủ tịch Nhiếp, mới thoải mái tâm lý, không giống như một vài lãnh đạo, chỉ nghĩ cho bản thân, cũng không để ý cấp dưới có khó xử hay không.

Lập tức Dịch Sướng cũng gật đầu:

- Vâng, Chủ tịch, tôi nhất định làm theo tinh thần chỉ thị của ngài.

Sau khi Dịch Sướng cúp máy, Nhiếp Chấn Bang lại rơi vào trầm tư, Điền Húc Giang muốn làm gì, bên trong sao có vẻ có chút quỷ dị.

Chuyện này bất kể như nào, đều chỉ có thể đi một bước xem một bước. Bí thư Thành ủy mới nhậm chức, muốn đi thị sát, muốn điều tra nghiên cứu, điều này cũng là yêu cầu rất chính đáng, không thể từ chối, cũng không có khả năng từ chối.từ chối, ngược lại sẽ khiến Điền Húc Giang có lí do để đổi Dịch Sướng.về vấn đề tân cảng Vọng Hải, Nhiếp Chấn Bang vẫn quyết định án binh bất động, trước tiên xem Điền Húc Giang muốn làm trò gì.

Tuy nhiên không chuẩn bị cũng không thể được. Chuyện như này để chị hai Tiếu ra mặt là thích hợp nhất. Tuy sau khi Tiếu Nhã Lệ kết hôn với Dương An Bang, tính cách khiêm tốn hơn nhiều, nhưng bản chất của chị Tiếu thì vẫn còn. Tân cảng Vọng Hải là một hạng mục quan trọng của tập đoàn Ốc gia, thái độ của chị hai chỉ e còn coi trọng hơn mình.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tiếu Nhã Lệ, điện thoại vừa kết nối, giọng Tiếu Nhã Lệ truyền tới:

- Chấn Bang, sao hôm nay lại có thời gian gọi điện cho chị thế?

- Haha, chị hai, điện thoại cho chị, chủ yếu vẫn là chuyện của tân cảng Vọng Hải.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói.

Còn chưa nói hết, Tiếu Nhã Lệ đã lên giọng:

- Lão tam, tân cảng Vọng Hải làm sao? Tôi và An Bang không ở đó, chuyện tân cảng Vọng Hải cậu chú ý cho tôi, có vấn đề gì tôi hỏi tội cậu.

- Chị hai, chị kích động như vậy làm gì. Hiện tại, em cũng là bất đắc dĩ. Bí thư mới nhậm chức muốn thị sát tân cảng Vọng Hải, em có thể ngăn cản sao? Nếu thực sự xảy ra vấn đề, em cũng không tiện mở miệng, trong thể chế, trói buộc quá lớn.em lại là Phó bí thư Thành ủy Vọng Hải, trong một số trường hợp, vẫn phải giữ đoàn kết bộ máy, phải giữ uy tín cho Bí thư.

Nhiếp Chấn Bang lúc này đầy vẻ vô lại, cầu xin.

Tiếu Nhã Lệ hơi sửng sốt, cười nói:

- Được, tiểu tử cậu, thật là coi chị hai tôi là vũ khí để sử dụng rồi. Cậu cho là tôi không nhìn thấu ý đồ của cậu sao, muốn để chị hai tôi ra mặt áp chế Bí thư kia một chút đúng không?

Tiếu Nhã Lệ không phải người trong thể chế, nhưng sinh ra trong gia tộc như vậy, việc này cũng đã thấy nhiều.vừa nghe, liền hiểu ý tứ của Nhiếp Chấn Bang. Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói, Tiếu Nhã Lệ cũng cười nói:

- Tuy nhiên, tân cảng Vọng Hải đúng là đã khiến tôi và An Bang hao tổn không ít tâm huyết và tinh lực. Chuyện này tôi biết rồi, tôi nay tôi sẽ đi chuyên cơ tới Vọng Hải, tôi muốn xem xem, Bí thư gì, dám khoa tay múa chân gì trên đầu tập đoàn Ốc gia.

Dũng mãnh, dũng mãnh, chị hai Tiếu gia, cho dù là kết hôn sinh con rồi, lời nói vẫn đầy khí phách. Đây mới là chị hai Tiếu giả trai tung hoành thủ đô năm đó.

Đặt điện thoại xuống, trên mặt Nhiếp Chấn Bang nở một nụ cười, Lý Cư Bằng nhìn có chút nghi ngờ, Chủ tịch đây là ý gì, lẽ nào không chuẩn bị một chút, sau đó mở miệng nói:

- Chủ tịch thành phố? Bên phía tân cảng Vọng Hải chúng ta không chuẩn bị một chút sao?

Nhiếp Chấn Bang khoát tay, có chị hai Tiếu rat ay, còn phải chuẩn bị gì. Đến lúc đó, Điền Húc Giang không làm trò thì thôi, nếu làm trò, chắc chắn ông ta sẽ phải xấu mặt, lập tức lắc đầu nói:

- Cư Bằng, chuyện này, tôi trực tiếp bảo tập đoàn Ốc gia tự làm, chúng ta không cần lo chuyện này nữa.

Nhiếp Chấn Bang bên này đang sắp xếp, mà bên Dịch Sướng cũng đang sắp xếp. Sau khi quay lại phòng làm việc của mình, Dịch Sướng lập tức bấm số điện thoại đội xe, dặn dò chuyên xe ngày mai 8 giờ tới Hồng Nhạn lâu nhà khách thành ủy đón người, sau đó Dịch Sướng lại gọi điện cho Tiếu Thiện Minh cục công an thành phố. Bí thư xuất hành vẫn phải chuẩn bị đón tiếp kĩ càng. Sau đó lại liên hệ vơi bên Đài truyền hình thành phố Vọng Hải, cử phóng viên đi theo. Tất cả sự sắp xếp này, đều là việc cần phải làm, không thể thiếu. Có chỉ thị của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Sướng không còn e dè gì. Các mặt đều sắp xếp ổn thỏa.

Ngoài ra, về mặt chọn lựa người đi cùng lãnh đạo, Dịch Sướng chọn Phó chủ tịch Thường ủy Lưu Cao Hoa cùng đi, công tác bên phía tân cảng Vọng Hải vẫn luôn do Lưu Cao Hoa phụ trách, anh ta đi cùng, đây là điều tất nhiên.

Sáng sớm hôm sau, đoàn xe gồm ba chiếc xe dưới sự dẫn đường của xe cảnh sát cục Công an, dừng ở cửa Hồng Nhạn lâu.
Chương 577: Tiếu nhị tỷ nổi giận.

Một lát sau, Điền Húc Giang đã đi xuống dưới, vẻ mặt rất nghiêm túc và bình tĩnh. Lúc này, Dịch Sướng đi tới phía trái của chiếc xe chuyên dụng số 1, sau khi mở cửa xe, một tay khép hờ để trên khung cửa. Vốn dĩ, đây là việc mà thư ký phải làm, nhưng hiện giờ thư ký của Điền Húc Giang vẫn còn chưa chọn được, nên việc này Dịch Sướng đành phải tự mình làm.

Đợi Điền Húc Giang lên xe, Dịch Sướng cũng chuẩn bị cùng lên mới phát hiện Điền Húc Giang liền ngồi ở vị trí ngay sau tài xế, lại không hề xê dịch mông. Điều này lại khiến cho Dịch Sướng thầm bất mãn.

Quá kiêu căng rồi, căn bản là không muốn để chỗ cho mình. Mình lại không phải thư ký của ông ta, theo cấp bậc nhà nước, Trưởng ban thư ký Thành ủy, hoặc là ngồi xe chuyên dụng của mình, hoặc là ngồi ở phía sau lãnh đạo. Hiện giờ, Điền Húc Giang không có thư ký, mình nhất định phải đi cùng, nhưng ý của Điền Húc Giang rõ ràng là muốn cho mình ngồi trước. Đây rõ ràng là cố ý.

Lập tức, Dịch Sướng lại đóng nhẹ cửa lại, lên trên mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ. Cảnh này khiến cho vẻ mặt của Điền Húc Giang cũng rất âm trầm. Hết báo này đến báo khác, hơn nữa còn nhanh như vậy, nhưng Điền Húc Giang cũng không còn cách nào khác. Chuyện như thế này, căn bản là không thể lên được mặt bàn.

Đoàn xe bắt đầu chạy. Lúc này, Dịch Sướng cũng quay đầu lại nói:

- Bí thư Điền, lịch trình hôm nay là buổi sáng thị sát tổng thể xây dựng Tân Cảng ở Vọng Hải, buổi trưa ăn cơm ở bên Tân Cảng. Buổi chiều, các cán bộ lãnh đạo lão thành đã mời tham gia hội nghị tọa đàm nhân ngày Quốc khánh của Cục cán bộ lão thành tổ chức.

Điền Húc Giang nhướn mày, Dịch Sướng cũng quá to gan, tự tiện làm chủ, sắp xếp hoạt động cho mình. Tuy nhiên, xét cho cùng, Cục cán bộ lão thành cũng là chỗ dựa của mình ở thành phố Vọng Hải. Nên Điền Húc Giang cũng không nói gì thêm, chỉ ừm một tiếng coi như đã đồng ý.

Trên thực tế, sắp xếp này của Dịch Sướng thật sự không phải làm bừa, thậm chí khi làm việc, Dịch Sướng luôn rất tận tâm. Chỉ là hiện giờ, Điền Húc Giang có hiểu lầm nen trong lòng bất mãn với Dịch Sướng. Vì vậy dù có làm chuyện gì cũng không thấy vừa mắt. Đây là một phương thức tư duy quán tính.

Dưới sự dẫn đường của Cục công an, đoàn xe đi một mạch đến khu Tân Cảng Vọng Hải mà không bị cản trở gì.

Tân Cảng, Vọng Hải, đây là dự án của Lâm Chí Tinh ở thời còn tập đoàn Á Hải. Toàn bộ cảng chia thành ba khu. Khu số 1 và số 2 ở phía bắc của cảng cũ, gần với phía thành phố Tuyền Hải. Sau khi xây xong, có thể chứa được bốn tàu trọng tải hàng trăm nghìn tấn, sáu tàu trọng tải 50 nghìn tấn, hai container 30 nghìn tấn, thông lượng hàng năm sẽ đạt 60 triệu tấn trở lên. Khu cảng số 3 là nơi tập trung các tàu nhỏ và trung, và chuyển tiếp hàng hóa.

Theo kiến thiết ban đầu, Tân Cảng phần lớn là thuộc doanh nghiệp tư nhân. Tập đoàn Cảng Vụ thành phố Vọng Hải Doanh nghiệp tư nhân đầu tư lớn nên chiếm phần lớn cổ phần. Tập đoàn Cảng vụ Vọng Hải cùng với hải quan Vọng Hải chỉ là cơ quan công vụ, gánh vác các thủ tục công vụ tương ứng.

Khi đoàn xe của Điền Húc Giang đến Tân Cảng, các đại biểu đầu tư của Tân Cảng, Cục cảng vụ Vọng Hải và các lãnh đạo hải quan đã làm xong công tác chuẩn bị.

Tuy rằng, hải quan và bên đầu tư đều không dưới quyền thành phố Vọng Hải nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Vọng Hải. Nhân vật số 1 của Thành ủy thị sát, nhất định phải chuẩn bị cho cẩn thận.

Trong sự chào đón phô trương, nhị tỷ nhà họ Tiếu vẫn làm rất tốt. Thảm đỏ trải từ cổng chính của Tân Cảng cho tới trụ sở văn phòng. Hai bên trái phải đều có một hàng lễ tân, ở phía sau còn có một dàn nhạc đang đợi lệnh. Sự phô trương này còn hơn cả việc tiếp đón lãnh đạo trung ương đi thị sát.

Đoàn xe dừng lại, Điền Húc Giang vừa xuống xe, dàn nhạc bắt đầu tấu nhạc, giai điệu chào đón tươi vui vang lên. Cùng lúc đó, Tiếu Nhị Tỷ, cũng cùng với Cục trưởng, cục phó cục hải quan Vọng Hải chạy ra chào đón.

Dịch Sướng giới thiệu với Điền Húc Giang:

- Bí thư Điền, tôi giới thiệu với ngài một chút. Vị này là Phó chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Ốc Gia, Tổng giám đốc điều hành, bà Tiếu Nhã Lệ.

Tiếu nhị tỷ đêm qua mới đi chuyên cơ tư gia đến Vọng Hải, lúc này, tâm tình của Tiếu nhị tỷ có vẻ không tốt.

Một Bí thư Thành ủy, cán bộ cấp thứ trưởng, có gì mà ghê gớm. Bố chồng mình hiện giờ là một trong cửu đỉnh. Bên nhà mẹ đẻ cũng đều là những người không tầm thường, chỉ là một Bí thư Thành ủy cấp thứ trưởng, Tiếu nhị tỷ không cảm thấy có gì sợ hãi.

Tiếu nhị tỷ cười, đưa tay, nói:

- Bí thư Điền, cảm ơn vì đã ủng hộ thành phố Vọng Hải, ủng hộ Tập Đoàn Ốc Gia. Hoan nghênh Bí thư Điền tới thị sát chỉ đạo công tác.

Điền Húc Giang thản nhiên nắm tay, có vẻ rất kiêu ngạo, nắm một cái rồi lập tức rụt lại, cười nói:

- Chủ tịch Tiếu khách khí rồi. Tập đoàn Ốc Gia là tập đoàn nổi tiếng trên cả nước. Siêu thị Ốc Gia và trung tâm mua sắm Ốc Gia mọc lên khắp cả nước, là công ty lớn mà mời cũng khó ấy chứ.

Tiếp đó, qua sự giới thiệu của Dịch Sướng, Điền Húc Giang lại bắt tay nói chuyện với hai vị lãnh đạo khác. Bên này, Cục trưởng cục cảng vụ Ngụy Đông Thăng cũng mỉm cười nói:

- Bí thư Điền, mời vào trong. Phòng họp đã chuẩn bị xong.

Thị sát bình thường, đầu tiên sẽ là tiếp đón, sau đó đương nhiên là nghe báo cáo qua tình hình. Đây đã là thông lệ.

Nhưng, lúc này, Điền Húc Giang lại cười nói:

- Ha ha, tục ngữ đã nói rồi, trăm nghe không bằng một thấy. Mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả. Tôi thấy, không cần nghe báo cáo trước, cứ đi xem công tác xây dựng của Tân Cảng đã.

Những lời này cũng khiến cho không khí ở đây có chút bối rối. Như thế này là rất không nể mặt, vẻ mặt của Tiếu nhị tỷ và hai vị lãnh đạo đều lập tức trở nên khó coi.

Trong lòng Ngụy Đông Thăng cũng có chút không vui. Dù nói thế nào, những thứ này đều do mình bỏ công sức ra chuẩn bị, đây cũng đã là thông lệ. Bây giờ Điền Húc Giang không làm theo thông lệ mà hai bên đã rất quen thuộc, điều này cũng không có gì đáng trách. Nhưng lần đầu gặp mặt mà làm như vậy thì có vẻ rất quá đáng. Đây đúng là phủ nhận công tác của cấp dưới.

Nhưng Ngụy Đông Thăng cũng rất hiểu, bây giờ không phải lúc tức giận. Dù sao Điền Húc Giang vẫn là Bí thư Thành ủy.

Lập tức, Ngụy Đông Thăng cười mỉm một cái rồi cũng gật đầu nói:

- Được, nếu Bí thư Điền đã nói vậy thì chúng ta tới bên đó. Mời, trước tiên hãy đi xem khu cảng số 1.

Khu cảng số 1 là ưu tiên hàng đầu của tập đoàn Ốc Gia. Tập đoàn Ốc Gia, đối với bố cục chỉnh thể toàn quôc, đối với mạng lưới bán lẻ toàn cầu của tập đoàn Ốc gia, Đây là vấn đề lớn hạn chế sự phát triển của tập đoàn Ốc Gia. Mà Tân Cảng Vọng Hải chính là đầu mối quan trọng của Tập đoàn Ốc Gia.

- Bí thư Điền, đây là khu cảng số 1 của Tân Cảng Vọng Hải, tất cả dọc theo bờ biển 1962m, cao trên 50m so với mặt nước biển, sau khi xây dựng xong có thể chứa được 100 ngàn tấn hàng hóa vào khu vực cảng.

Ngụy Đông Thăng lúc này làm công việc hướng dẫn viên, vừa đi vừa giới thiệu cho Điền Húc Giang về kiến thiết của khu cảng. Toàn bộ khu cảng số 1 đã bắt đầu có hình dáng to lớn như trong thiết kế, giàn cần cẩu khổng lồ cũng đã được mắc lên. Cổng cảng hiện đại hóa cũng đã bắt đầu được hình thành.

Ngụy Đông Thăng vẫn rất tự tin về điều này. Toàn bộ kiến thiết của Tân Cảng, theo lời của tập đoàn Ốc Gia đều được xây dựa theo tiêu chuẩn của quốc tế. Nếu so sánh ở trong nước thì quy mô lớn hơn rất nhiều so với Tân Cảng Thiên Cô của thành phố Thiên Cô, dung lượng lớn hơn và kỹ thuật cũng tiên tiến hơn.

Đây là lý do mà Ngụy Đông Thăng tự tin. Dưới sự ủng hộ của tập đoàn Ốc Gia, Tân Cảng Vọng Hải đã tạo ra nhiều kỷ lục ở trong nước.

Đây cũng là lý do chính tại sao Nhiếp Chấn Bang lại coi trong Tân Cảng Vọng Hải như vậy. Tân Cảng Vọng Hải sẽ trở thành bến cảng quan trọng nhất ở vùng Duyên hải đông nam, Đông bộ và Trung bộ. Đường sắt, quốc lộ, hàng không, ba tuyến cùng xuất phát, thành phố Vọng Hải sẽ trở thành trung tâm hậu cần và nơi tập kết hàng lớn nhất trong nước.

Nhưng trong lúc này, Điền Húc Giang lại trầm giọng nói:

- Xây dựng của Tân Cảng Vọng Hải, chỉnh thể mà nói, cũng rất tốt. Tuy nhiên…

Những lời này khiến sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Chuyện trong quan trường, mọi người đều hiểu rõ. Câu nói đầu tiên không nói lên điều gì cả, chủ yếu là phải chờ câu nói ở đằng sau.

Hơn nữa, sợ nhất là loại từ ngữ mang tính chuyển ý này. Điền Húc Giang tiếp tục nói:

- Tuy nhiên, tôi cảm thấy, làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn thì tốt hơn. Các gian hàng đều quá lớn, nếu không đạt được hiệu quả như dự tính thì sẽ rất lãng phí. Tôi thấy, nhất định phải thu nhỏ lại. Được nhiều nơi phê duyệt như vậy cũng coi như là rất được, làm kinh tế không nên quá hoành tráng. Thành phố Vọng Hải, có lượng hàng hóa xuất nhập khẩu lớn như vậy, có thị trường lớn như vậy sao?

Vừa nói xong, Ngụy Đông Thăng ở bên cạnh cũng cười cười nói:

- Bí thư Điền, tôi nghĩ, có lẽ là vẫn có chứ. Thành phố Vọng Hải là bến cảng quan trọng đối với Phúc Kiến các tỉnh Trung bộ. Ưu thế đặc khu kinh tế của thành phố Vọng Hải cũng có thể tiết kiệm được tối đa các loại phí dụng.

Ngụy Đông Thăng còn chưa nói hết, Điền Húc Giang đã thô bạo vung tay ngắt lời Ngụy Đông Thăng, trầm giọng nói:

- Cục trưởng Ngụy, những điều đó cũng chỉ là phỏng đoán theo lý thuyết. Theo lượng hàng hóa xuất nhập ở Vọng Hải trước mắt thì không thể đạt được yêu cầu này.

Tiếu Nhã Lệ ở bên cạnh lúc này đã nổi giận. Cuối cùng, Tiếu Nhã Lệ đã hiểu tại sao lão tam phải bảo mình đích thân tới. Người này rõ ràng là đến gây phiền phức cho mình, nếu mình không ra mặt, thì không biết hắn còn nói gì nữa. Những lời này, trong hoàn cảnh hiện tại thì thật sự là có lý, nhưng trong kinh doanh, nếu không có mở rộng thì làm sao có thể phát triển được?

Lập tức, Tiếu Nhã Lệ cũng nói:

- Bí thư Điền, tôi nghĩ ông đã hiểu lần rồi. Tân Cảng là hệ thống mà tập đoàn Ốc Gia lấy làm chủ đạo, thuộc loại hình doanh cảnh hợp tác giữa tư nhân và nhà nước. Cụ thể xây dựng như thế nào, có lãng phí hay không đều là do chúng tôi định đoạt.
Chương 578: Tự làm mất thể diện.

Tiếu Nhã Lệ nói rất thẳng thừng, ý tứ rõ ràng, trực tiếp, nói đi nói lại chỉ là một câu, tân cảng Vọng Hải là do tập đoàn Ốc Gia chúng tôi đầu tư, về phần có lãng phí hay không mắc mớ gì tới ông. Tôi lãng phí đó là tiền của tôi, chẳng liên quan tới nửa cắc của ông.

Trước công chúng, trước mặt nhiều cán bộ như vậy, nói chuyện với Bí thư Thành ủy như thế, chị hai Tiếu Nhã Lệ thật dũng mãnh.

Tiếu Nhã Lệ không sợ, mình tới, một mặt là đảm bảo việc xây dựng của tân cảng Vọng Hải, mặt khác là tạo thế trợ uy cho lão tam. Nếu Điền Húc Giang đã muốn như vậy, Tiếu nhị tỷ cũng không khách khí.

Bên cạnh, sắc mặt Dịch Sướng có vẻ đang suy nghĩ, cố kìm không bật cười. Bên cạnh, Cục trưởng Ngụy trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Là cơ quan trực tiếp giao tiếp với tập đoàn Ốc Gia, bối cảnh và ưu thế của ông chủ tập đoàn Ốc Gia, Ngụy Đông Thăng rất rõ. Giờ, nhìn Điền Húc Giang, ông ta cũng là vui sướng khi người gặp họa.

Giờ phút này, sự việc có chút nghiêm trọng. Bí thư Thành ủy bị một thương nhân chặn họng. Điền Húc Giang sắc mặt rất không tốt. Lúc này rõ ràng đám người kia đều đang đợi nhìn mình làm trò cười. Nếu mình không có thái độ gì, sự việc hôm nay truyền đi, thanh danh của mình sẽ bị hủy hoại, uy tín cũng sẽ bị đả kích nghiêm trọng.

Nhưng đúng là tiến thoái lưỡng nan. Việc tân cảng Vọng Hải,. Điền Húc Giang cũng từng tìm hiểu, đúng là tất cả việc xây dựng đều dựa vào tập đoàn Ốc gia là chủ yếu. Nhà đầu tư đã đồng ý rồi, anh lại nói vậy, chẳng phải thừa thãi sao?

Nói, thì không có lí do gì, không nói, uy tín bị tổn hại. Đúng là cục diện tiến thoái lưỡng nan. Im lặng hồi lâu, Điền Húc Giang cười ha hả:

- Tiếu tổng tiền nhiều thế lớn, mạng lưới kinh doanh của Ốc gia trải rộng khắp các thành phố lớn và vừa của toàn quốc, đương nhiên không để ý chút tiền lẻ này. Tuy nhiên, thành phố Vọng Hải không chịu nổi việc các cô gây sức ép như vậy.

Quần chúng nhân dân của Vọng Hải cũng không chịu được sức ép đó.

Dừng một chút, Điền Húc Giang vẻ mặt đầy chính nghĩa nói:

- Công trình lớn như vậy, liên quan nhiều mặt, trưng thu bao nhiêu, sẽ ảnh hưởng tới vấn đề cuộc sống của ngư dân bấy nhiêu. Chuyện này không phải cô vỗ đầu nói một câu cô không thiếu tiền là có thể giải quyết vấn đề. Tôi thấy, Tiếu tổng, tư tưởng của cô có vấn đề. Làm kinh doanh phải có lương tâm, không chỉ đơn thuần nghĩ tới việc bản thân doanh nghiệp của các cô. Làm tốt một hạng mục hay không, còn phải nghĩ tới vấn đề cuộc sống của người dân địa phương, sao có thể chỉ lo cho bản thân mình.

Điền Húc Giang nhanh trí tránh khỏi chủ đề mẫn cảm, lại cắm đầu mâu trúng vào phương diện dân chúng. Đúng là hễ gặp phải vấn đề trưng thu giải phóng mặt bằng, các nơi trong cả nước đều như nhau. Nông dân và ngư dân mất đất, chính là mất đi thứ nền tảng nhất cho việc sinh tồn, tình hình cuộc sống sau khi giải phóng mặt bằng đều không mấy lạc quan. Như vậy, đúng là một đòn tấn công lợi hại.

Nhưng Điền Húc Giang lại bỏ qua một điểm. Đây là hạng mục ai đưa ra kế hoạch? Phương thức và cách làm việc của Nhiếp Chấn Bang, vấn đề này đối với Nhiếp Chấn Bang căn bản không phải vấn đề.

Bên cạnh, đám người Dịch Sướng đều nhìn Điền Húc Giang như nhìn một tên ngốc. Lúc này, Tiếu Nhã Lệ trong lòng cười lạnh, thể diện, chính là ông tự vứt bỏ đấy, đừng trách tôi.

Lập tức, Tiếu Nhã Lệ trầm giọng nói:

- Bí thư Điền, chưa điều tra thì không có quyền phát ngôn. Ông chỉ trích ngang ngược như vậy, đây là ý gì, muốn tập đoàn Ốc Gia chúng tôi rút vốn sao? Cũng được. Căn cứ theo hiệp nghị ký kết giữa tập đoàn chúng tôi và chính quyền thành phố Vọng Hải, nếu Vọng Hải làm trái hiệp ước, các ông sẽ phải chịu hậu quả. Các ông bồi thường cho tập đoàn chúng tôi số tiền đầu tư 9 tỷ, thêm phí bồi thường, tổng cộng, 18 tỷ, chúng tôi sẽ đi ngay.

Bên cạnh, Dịch Sướng cũng chỉ có thể kiên trì giải thích:

- Bí thư Điền, về vấn đề nhà ở giải phóng mặt bằng bên phía tân cảng, căn cứ hiệp nghị giữa Thành ủy Uỷ ban nhân dân thành phố và tập đoàn Ốc Gia quy định. Mỗi gia đình đều có một lao động ở độ tuổi thành niên, được làm công nhân trong Tân cảng Vọng Hải, như vậy đã bảo đảm được lợi ích của các hộ dân phải di dời ở mức tốt nhất.

Câu này vừa nói ra, Điền Húc Giang cũng có chút xấu hổ, vẻ mặt oán giận nhìn Dịch Sướng. Điều này khiến Dịch Sướng thấy rất oan ức. Tôi dễ dàng lắm sao? Chính ông tự tới làm xấu mặt, còn trách tôi không nhắc nhở ông, đây chẳng phải vô lý sao?

Sự việc tới mức này, Điền Húc Giang cũng không còn mặt mũi nào ở lại thêm, nhìn đồng hồ một chút, quay đầu dặn dò Dịch Sướng:

- Trưởng ban thư ký Dịch, hôm nay tới đây thôi, Thành ủy còn có việc tôi cần xử lý.

Những lời này rõ ràng là lấy cớ. Điền Húc Giang ông mới tới đây, công tác còn chưa quen, có thể có việc gì cần xử lý.

Tuy nhiên, Dịch Sướng đương nhiên sẽ không bóc mẽ Điền Húc Giang. Vốn cuộc sống của mình đã không dễ dàng gì rồi, còn khiến Điền Húc Giang không xuống đài được, chẳng phải mình tự tìm việc sao?

Thịch, cửa phòng ầm một tiếng. Cửa đóng, điều này khiến Dịch Sướng và nhân viên phục vụ tầng dưới Tiểu Tưởng ở bên ngoài đều cảm thấy có chút hoảng sợ.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, nghĩ tới bộ dạng như đã chết của Điền Húc Giang, lúc này Dịch Sướng tâm trạng rất tốt, mỉm cười nói với tiểu Tương:

- Tiểu Tương, hôm nay Bí thư Điền không được khỏe, cơn tức khá lớn, lúc công tác, anh phải chú ý một chút.

Lúc này, trong phòng ở Hông Nhạn lâu, sắc mặt Điền Húc Giang âm trầm, sau khi rót cho mình một cốc nước đá, ực ực, uống hết một hơi.

Điền Húc Giang co ro ngồi trên sô pha, sắc mặt âm trầm, giận sôi máu, quá cuồng vọng, một thương nhân, dựa vào cái gì dám trèo lên đầu mình, lẽ nào, chỉ dựa vào là doanh nghiệp Nhiếp Chấn Bang thu hút được? Chuyện này, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.nếu không, truyền ra ngoài, một doanh nghiệp cũng dám trèo lên đầu lên cổ Bí thư Thành ủy, đó đúng là trò cười động trời. Đến lúc đó, mình chẳng còn chút uy tín nào ở thành phố, sao có thể khai triển công tác.

Nhất định phải xử lý nghiêm túc, nhất định phải khiến tập đoàn Ốc Gia chịu thua. Trong lòng Điền Húc Giang gầm thét, tập đoàn Ốc Gia, sản nghiệp của Dương An Bang, nhưng Dương An Bang này, rất khiêm tốn và ẩn nhẫn. Bên ngoài, không biết bối cảnh gia đình và thực lực của Dương An Bang, điều này cũng khiến Điền Húc Giang xem nhẹ. Chẳng qua chỉ là một công ty tư nhân lại, cho dù nổi tiếng cả nước, thì đã sao nào?

Trong lòng đã quyết định, lúc này, Điền Húc Giang cầm điện thoại, quay dãy số trong sổ ghi chép thông tin của Thành ủy, trực tiếp tìm được số của Cục trưởng cục Xây dựng Quách Nhân Xương.

Văn phòng Cục trưởng cục Xây dựng, lúc này Quách Nhân Xương đang tiếp Cục trưởng cục Xây dựng quận Vọng Hạ.

- Cục trưởng, lần này, cho dù như nào, phía cục cũng phải có những chính sách ưu đãi thích hợp dành cho chúng tôi.

Cục trưởng cục Xây dựng quận Vọng Hạ lúc này cũng giở trò nhờ vả.

Phàm là lãnh đạo, chuyện như vậy thường xuyên gặp. Cấp dưới tìm mình cầu tiền tài, cầu hạng mục, đây là chuyện rất bình thường.quách Nhân Xương thường ngày cũng ít tới sở Xây dựng tỉnh Mân Nam xin dự án.

Đang định trả lời, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Dãy số hiện lên khiến trong lòng quách Nhân Xương căng thẳng. Điện thoại bên phía Hồng Nhạn lâu, lúc này, chỉ có một vị ở Hồng Nhạn lâu.

Không dám chậm trễ, Quách Nhân Xương khua tay nói;

- Việc quận Vọng Hạ đợi sau rồi nói.

Vừa cầm điện thoại lên, giọng của Điền Húc Giang truyền tới, ngữ điệu thâm trầm, không mất đi vẻ nghiêm túc:

- Cục trưởng Quách à, tôi là Điền Húc Giang.

- Bí thư Điền, chào ngài, ngài có dặn dò gì sao?

Trong lòng Quách Nhân Xương cũng có chút buồn bực, Điền Húc Giang gọi điện cho mình là có ý gì.

Đang lúc ông ta âm trầm, giọng Điền Húc Giang lại truyền tới:

- Cục trưởng Quách, công tác của cục Xây dựng là cơ quan quan trọng bảo đảm việc xây dựng kinh tế phát triển theo trình tự. Về mặt phê duyệt xây dựng và quy hoạch, công tác của cục Xây dựng phải làm tốt, làm cẩn thận đúng chỗ, không thể vì nguyên nhân lãnh đạo nào đó, liền làm tổn hại quốc pháp. Phải làm việc theo quy định, phê duyệt theo quy định. Tôi tin, Cục trưởng Quách vẫn có thể làm tốt công tác phương diện này.

Câu nói không đầu không cuối này khiến Quách Nhân Xương ngây ngẩn cả người. Điền Húc Giang đây là ý gì, sao lại đột nhiên nói tới những chuyện này. Trầm mặc một lúc, nghĩ đến việc buổi sáng Điền Húc Giang bị Tiếu tổng của Ốc Gia hạ nhục ở tân cảng Vọng Hải, Quách Nhân Xương hơi giật mình, xem ra, Điều Húc Giang đang sam thị mình đi gây phiền toái cho tập đoàn Ốc Gia.

Trong lòng hừ lạnh một cái, Quách Nhân Xương gật đầu nói:

- Vâng, xin Bí thư Điền yên tâm, cục Xây dựng chúng tôi nhất định làm tốt công trác thẩm định. Gần đây, tôi cũng chuẩn bị khai triển một đợt công tác thẩm tra nghiêm túc trong phạm vi toàn thành phố, đảm bảo không xây dựng trùng lặp, quy hoạch lãng phí, phát triển đường vòng, toàn lực ứng phó, làm tốt công tác quy hoạch xây dựng thành phố Vọng Hải.

Gác máy, quách Nhân Xương có chút đau đầu, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa.không đâu mình lại trở thành người thứ hai bị hại sau Trưởng ban thư ký Dịch. Nhưng điều Điền Húc Giang nói, mình không thể không làm. Điền Húc Giang không có cách gì với Trưởng ban thư ký Dịch, đối phó mình, thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Sự việc hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước biết một bước. Dù sao hạng mục tân cảng Vọng Hải đầy đủ thủ tục, căn bản không tồn tại vấn đề vi phạm quy định.

Hơn nữa, nếu Tiếu tổng đã dám nói vậy, chắc chắc cô đã có cơ sở nắm chắc. đến lúc đó, sau khi qua đi, nói thật như thực tế là được.

Buổi chiều, công tác xây dựng bên phía công tình tân cảng Vọng Hải lại bắt đầu xây dựng mới.nhưng lúc này, một cái xe ô tô tải lái tới, dừng tại cửa phòng tòa nhà làm việc tân cảng Vọng Hải của tập đoàn Ốc Gia, một đám nhân viên công tác của chi địa chấp pháp xây dựng cục xây dựng, dưới sự chỉ đạo của Quách Nhân Xương, đi vào trụ sở làm việc.

Vừa vào cửa, quach Nhân Xương liền có vẻ vô cùng nghiêm túc nói:

- Chúng tôi là chi đội chấp pháp cục Xây dựng, người phụ trách của các anh đâu?

Bên này, Tiếu Nhã Lệ đang thu xếp đồ chuẩn bị về thủ đô, bên ngoài, thư ký đi tới thấp giọng nói:

- Tiếu tổng, người bên phía cục xây dựng tới, bảo là muốn kiểm tra giấy chứng nhận quy hoạch xây dựng của chúng ta.
Chương 579: Ngừng thi công.

- Kiểm tra giấy chứng nhận quy hoạch xây dựng?

Tiếu Nhã Lệ nhíu mày, đúng là kẻ vô tri không biết thì không sợ. Ở thủ đô, con cháu thế gia, nghe tới tên Tiếu nhị tỷ mình, có ai không chú ý cẩn thận. Cháu ngoại của Uỷ viên Trung ương bộ Chính trị, Phó chủ tịch Quân ủy trung ương Nhiếp gia, con gái của Phó tư lệnh Tiếu quân khu Tây Bắc, con dâu của Dương gia, Dương Thắng Lợi, đương nhiệm Uỷ viên thường vụ bộ Chính trị Chủ tịch mặt trận tổ quốc. Hơn nữa, còn là thần tài của Dương gia. Trong đây, cho dù là thân phận nào, cũng đều không phải người thường có thể đụng vào. Ngay cả những gia tộc lâu đời ở thủ đô cũng phải suy nghĩ tự lượng sức minh, có thể chịu được áp lực của ba gia tộc liên minh không.

Hiện tại hay rồi, ở thành phố Vọng Hải này, tại nơi em họ mình nhậm chức, lại bị người ta ức hiếp. Tiếu Nhã Lệ giận tới mức nào, trầm giọng nói:

- Tôi lại muốn xem xem, ai dám như vậy.

Mang theo cơn giận, Tiếu Nhã Lệ đi ra khỏi văn phòng. Trong đại sảnh, người đàn ông dẫn đầu khiến sắc mặt Tiếu Nhã Lệ trầm xuống, đi tới nói:

- Tôi tưởng ai, hóa ra Cục trưởng Quách. Cục trưởng Quách, tôi nhớ, hạng mục tân cảng Vọng Hải, lúc kí kết, các giấy tờ và thủ tục liên quan đều chính quyền Thành ủy thành phố đặc biệt bật đèn xanh cho tập đoàn chúng tôi làm. Sao, hôm nay Cục trưởng Quách lại tới đây, Bí thư Lý Thái Thạch vừa đi, đã gạt phăng chúng tôi đi là sao?

Quách Nhân Xương nghe những lời châm chọc này, có thể nói là đầu đau như búa bổ. Sớm biết chuyện này không tốt đẹp gì, làm kinh doanh tới độ như tập đoàn Ốc gia, đã có tiền và chính quyền trực tiếp đối thoại rồi.

Khổ sở, phải chịu thôi, Quách Nhân Xương thấp giọng nói:

- Tiếu tổng, từ từ nói chuyện đã.

- Tiếu tổng, tôi cũng không còn cách nào, Bí thư lên tiếng, ý chỉ tân cảng Vọng Hải, tôi biết làm sao? Bên phía cô, tôi biết, chúng ta biết với nhau là được. Tôi lập tức dẫn người đi. Chuyện như này, Bí thư mới muốn lập uy, Tiếu tổng, cô nên thông cảm cho tôi. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân như tôi đây gặp họa.tôi là phàm nhân chịu không nổi, Tiếu tổng, cô đừng tức giận, tôi đi đây.

Thị sát của cục xây dựng, giống như một đàn rùa, vội đến vội đi. TIếu Nhã Lệ trầm giọng nói:

- Vương Công, Chu tổng, truyền lệnh của tôi, từ hôm nay trở đi, công trình tân cảng Vọng Hải toàn bộ ngừng thi công. Khi nào khởi công sẽ có tin tức sau.

Câu này khiến toàn bộ cấn bộ cao trung tầng của tập đoàn Ốc Gia ở Vọng Hải ngây ngẩn. Vương Công là một phần tử trí thức điển hình, năm đó, cũng trong thể chế, chỉ có điều, không thích ứng được với cuộc sống trong thể chế, bị Dương An Bang tìm được.

Lúc này, Vương Công thần sắc thay đổi, đi tới nói:

- Tiếu tổng, suy nghĩ kĩ đi. Ngừng thi công như vậy, chậm trễ thời gian chưa nói, cơm ăn tiền lương của bao nhiêu công nhân, đều là tiền đó.

Bên cạnh, Chu tổng cũng gật đầu nói:

- Ngừng thi công một chút cũng được, gần đây, có bão tới, có thể tránh một chút.

Tiếu Nhã Lệ lúc này mỉm cười:

- Đúng vậy, vừa hay có bão tới, dù sao cũng cần nghỉ ngơi, nhân cơ hội này, để Điền Húc Giang nhìn cho kĩ, có những người, ông ta không thể đắc tội.

Ra khỏi trụ sở làm việc, Tiếu Nhã Lệ gọi điện cho Nhiếp Chấn Bang:

- Lão tam, An Na có nhà không, tôi qua trước, tối tôi ăn cơm ở chỗ cậu.

Sau khi Dương An Na tới đây, khu nhà số hai khu dành cho cán bộ Thành ủy và Uỷ ban nhân dân có vẻ náo nhiệt hơn nhiều.vào cửa nhà, trong phòng khách, Tiếu Nhã Lệ và Dương An Na đều ngồi trên sô pha, mong đợi giây phút này cũng đã bốn năm năm rồi, ê ê a a, nói mấy chuyện chẳng hiểu là gì.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Nhị tỷ, nghe nói hôm nay chị bị chọc giận?

Câu này khiến lửa giận trong lòng Tiếu Nhã Lệ lại nổi lên. Bên cạnh, An Na trừng mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang:

- Ông xã, anh đừng có chuyện bé xé ra to, chị dâu vốn đã không vui.

Tiếu Nhã Lệ lúc này cười nói:

- An Na à, chi dâu em tâm tình rất tốt. Những người này muốn làm chị mất vui, sao có thể. Lần này, vì giúp ông xã em, chị đã làm hết sức rồi.tổn thất này, An Na em phải bồi thường cho chị dâu.

Câu này khiến Dương An Na phì một cái, cười mắng:

- Phì, chị nghĩ hay quá đi. Ông xã em là em họ chị, chị chả lẽ không giúp.

Đùa vui một hồi, Nhiếp Chấn Bang nghiêm mặt nói:

- Nhị tỷ, về mặt tuyên truyền, chị liên lạc như nào rồi?

Những lời này khiến Tiếu Nhã Lệ trong mắt thoáng hiện lên tia khâm phục. Mình còn chưa nói ra kế hoạch, dã bị lão tam đoán được tám chín phần mười. Lão tam có thể đảm nhiệm vị trí này ở độ tuổi như thế, quả nhiên không phải trùng hợp và may mắn. Đây thực sự là có bối cảnh, có năng lực, mới có thể đi tới bước hiện tại.

Đối với việc này, cảm xúc của Tiếu Nhã Lệ khắc sâu hơn bất cứ ai. Có thể nói, Nhiếp gia chính là do một tay cậu em họ này của mình xoay chuyển. Từ một gia tộc bấp bênh, hoàn toàn lột xác. Trước kia Tiếu Nhã Lệ còn không cho là vậy, hiện tại thực sự khâm phục rồi.

Lập tức gật đầu nói:

- Ngừng thi công rồi, tôi đã liên hệ với mấy tờ báo trong nước như báo kinh tế phía Nam, báo Kinh tế Trung Quốc…Ngoài ra, phương diện truyền thông TV, tôi tin, các đài truyền hình lớn trong cả nước đều sẽ có bản tin thông báo về việc này.

Câu này Tiếu Nhã Lệ nói rất khí phách, vô cùng ngạo nghễ. Đúng thế, là con dâu của Dương gia, Tiếu Nhã Lệ có tư cách để kiêu ngạo như thế. Bác trai Dương Quang Vinh là Trưởng ban Tuyên giáo trung ương, chút chuyện này cũng không làm được, thì còn nói gì.

Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, tân cảng Vọng Hải ngừng thi công, có thể mượn cơ hội này, tạo dư luận lớn. Bí thư mới nhậm chức, phía tân cảng Vọng Hải đã ngừng thi công. Người bên ngoài nhìn vào, điều này chắc chắn không thể là quan hệ của bộ máy tiền nhiệm. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, còn phải tạo chút áp lực về mặt chính trị từ phía trên đối với Điền Húc Giang. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Nhị tỷ, như thế chưa đủ, chị có thể nhân cơ hội này, thực hiện thêm chút ảnh hưởng và áp lực.như vậy mới có thể khiến Điền Húc Giang từ nay về sau không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Lão tam à, lấy bà chị cậu làm vũ khí để sử dụng à. Tuy nhiên, cũng chính là vì cậu đó. Như vậy, uy tín của Điền Húc Giang coi như bị quét sạch rồi. Cho dù sự việc qua đi, e rằng cũng không uy hiếp gì đến cậu nữa rồi. Chuyện này, chị giúp cậu làm.

Tiếu Nhã Lệ cười ha hả.

Tân cảng Vọng Hải ngừng thi công, buổi chiều cùng ngày, phóng viên các tờ báo đài truyền hình lớn trong cả nước lao ầm ầm tới tân cảng Vọng Hải.quya chụp, phỏn vấn phía lãnh đạo tập đoàn Ốc Gia, đưa ra tất cả vũ khí tài liệu.

Tập đoàn Ốc Gia,

Tổng giám đốc ban hạng mục xây dựng tân cảng Vọng Hải, lúc này Chu tổng đang nhận phỏng vấn của phóng viên.

- Chu tiên sinh, nguyên nhân gì khiến các anh ngừng thi công, là công trình hải cảng lớn nhất cả nước, ngừng thi công tổn thất sẽ lớn tới đâu?

Phóng viên của kênh kinh tế đài truyền hình quốc gia đặt câu hỏi.

Chu tổng trầm ngâm, gật đầu nói:

- Về vấn đề ngừng thi công, tôi muốn nói đây là quyết định rất khó khăn. Đối với tập đoàn Ốc Gia chung tôi, xây dựng tân cảng Vọng Hải liên quan tới một bố cục toàn cầu của tập đoàn chúng tôi. Nhưng hiện nay trong quá trình xây dựng của tập đoàn Ốc Gia, gặp phải một số áp lực từ phía lãnh đạo nhà nước. Vì có trách nhiệm với tập đoàn, sau khi chúng tôi báo cáo lên hội đồng quản trị, thận trọng đưa ra quyết định này. Hy vọng môi trường đầu tư trong nước có thể được cải thiện.

Phóng viên lại hỏi:

- Chu tiên sinh, theo tôi được biết, trước khi tập đoàn Ốc Gia đưa ra quyết định ngừng thi công hạng muc tân cảng Vọng Hải, buổi sáng cùng ngày, Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải Điền Húc Giang thị sát công trường xây dựng tân cảng Vọng Hải, xin hỏi, là Bí thư Điền nói gì đó nên mới khiến các anh có cách nghĩ này đúng không?

Chu tổng nghe, lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi:

- Về vấn đề cán bộ lãnh đạo, rất xin lỗi, đây là cơ mật kinh doanh của công ty, tôi không thể trả lời.

Cuộc phỏng vấn này, tối hôm sau được phát trên mục tin tức của các đài truyền hình lớn trong cả nước. Cùng lúc đó, không ít báo chí truyền thông phát lực, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt cả nước đều tập trung vào cảnh này. Trong lòng Dịch Sướng cũng âm thầm sung sướng.lần này, xem xem, Điều Húc Giang làm như nào, giết gà dọa khỉ, muốn gây chuyện với tập đoàn Ốc Gia, đây chẳng phải tìm phiền toái cho mình hay sao? Làm không tốt, cái mông của Điền Húc Giang cũng ngồi không yên.

Hơn 10 giờ tối, Dịch Sướng chạy tới lầu bốn Hồng Nhạn lâu. Vừa lên lầu, tiểu Tương nhân viên phục vụ liền đón:

- Trưởng ban thư ký, sao ngài lại tới?

Dịch Sướng tâm tình thoải mái, mỉm cười nói:

- Tiểu Tương, lại là cậu trực ban à, Bí thư Điền đang nghỉ ngơi sao?

Tiểu Tương cũng cười nói:

- Vừa rồi gọi một ly cà phê, chắc còn chưa ngủ.

Dịch Sướng nghe đến đó, gật gật đầu, lập tức tới cửa, điều chỉnh tâm tình, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, gõ cửa, sau đó, cửa phòng mở ra, Điền Húc Giang đứng ở cửa,, Dịch Sướng lập tức báo cáo:

- Bí thư, có chuyện quan trọng, tôi muốn báo cáo với ngài.

Điền Húc Giang mở cửa phòng, mời Dịch Sướng vào phòng, trầm giọng nói:

- Trưởng ban thư ký Dịch, vội vàng gì? Đã là cán bộ cấp lãnh đạo rồi, làm việc còn thiếu quy củ như thế, chân tay lóng ngóng.

Lúc này, Dịch Sướng không thèm để ý tới giọng điệu của Điền Húc Giang nữa, lập tức nói:

- Bí thư Điền, xảy ra chuyện lớn, bên phía tân cảng Vọng Hải ngừng thi công.

Nghe được câu này, Điền Húc Giang hơi sửng sốt, trong lòng rất vừa ý, Quacsh Nhân Xương rất biết làm việc, bên ngoài, Điền Húc Giang vẻ mặt lạnh nhạt:

- Trưởng ban thư ký Dịch, anh thái độ gì thế. Ngừng thi công thì ngừng thi công, có gì mà to chuyện.
Chương 580 Áp lực lớn

Lời này nói một cách sơ lược, sau khi nói xong ánh mắt của Điền Húc Giang nhìn về phía Dịch Sướng ở bên cạnh, nhíu mày một cái rồi trầm giọng nói:

- Trưởng ban thư ký Dịch, cậu là có chuyện gì vậy? Không phải chỉ là một doanh nghiệp tư nhân thôi sao? Anh ta làm có tốt hơn nữa thì đó cũng chỉ là một công ty tư nhân, chính sách quy định của địa phương vẫn là phải nói đến, lẽ nào anh ta còn có thể ngồi lên trên đỉnh đầu của chính quyền sao? Tập đoàn Ốc Gia này sẽ không phải lại là một Tập đoàn Á Hải chứ?

Trong quan niệm của Điền Húc Giang, thể chế quan bản vị (Lời của quan là nhất) đây mới là lớn nhất, bất kỳ đoàn thể hay tổ chức nào cũng không thể ngồi lên đầu chính quyền? Quan thương, quan thương, chữ “quan” này không phải vẫn là nằm ở trước sao?

Dịch Sướng trong lòng cười lạnh một tiếng, vẫn thật sự là không biết sống chết. Bên ngoài đã ầm ĩ thành thế này rồi mà ông vẫn có thể ngồi vững ở điếu ngư đài, hi vọng đợi lát nữa còn có thể có tâm thái này không.

Dịch Sướng lập tức lấy ra một bài báo, đây là báo bản địa của thành phố Vọng Hải, báo cuộc sống có lượng phát hành lớn nhất, là Vọng Hải vãn báo.

Đặt tờ báo lên bàn trà, Dịch Sướng cũng không ngồi xuống. Điền Húc Giang người này vốn dĩ trong lòng bất mãn với mình, cũng không có gì tiện ngồi, lập tức thấp tiếng báo cáo:

- Bí thư Điền, hay là ngài xem báo một chút đi.

Vọng Hải vãn báo, đây là một tờ báo chiều về các loại tin tức dân sinh của Ban tuyên giáo Thành ủy Vọng Hải. Lúc này trên tiêu đề trang đầu, một hàng chữ lớn nổi lên trang báo, vô cùng bắt mắt…Tân cảng Vọng Hảiđình công! Phía đầu tư kêu gọi công bằng công chính!

Vừa nhìn thấy tiêu đề này, Điền Húc Giang giống như là con khỉ bị chọc vào mông vậy, sắc mặt đỏ bừng, đứng dậy tức giận nói:

- Trưởng ban thư ký Dịch, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Truyền thông của thành phố Vọng Hải sao lại có thể không có trách nhiệm như vậy, nói ra những lời như vậy. Trưởng ban Tuyên giao là đang làm gì ăn vậy, chuyện quan trọng như vậy cũng không báo cáo, còn thông qua xét duyệt. Trong mắt còn có tổ chức hay không? Trưởng ban thư ký Dịch, cậu lập tức gọi điện cho Chu Tử Huy, bảo cậu ta lập tức đến đây giải thích rõ chuyện này. Tổng biên tập Vọng Hải vãn báo, lãnh đạo của tòa soạn Vọng Hải nhật báo, đều phải nghiêm trị.

Lời vừa dứt, Dịch Sướng tiếp tục nói:

- Bí thư Điền, chuyện này truyền thông Vọng Hải cũng chỉ là đăng lại. Chuyện này sớm đã phát lên ghi chép phỏng vấn tin tức trên kênh kinh tế đài truyền hình quốc gia buổi tối rồi. Ngoài ra, theo tin tức của Trưởng ban Chu Tử Huy, mấy hãng truyền thông lớn toàn quốc, ví dụ như Báo kinh tế TQ, ví dụ Thương báo phương Nam đều đã công bố tin tức này rồi. Bây giờ chỉ e là toàn quốc đều đã biết.

Lời này khiến Điền Húc Giang có chút run sợ, sự việc phát triển hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính của Điền Húc Giang, thậm chí đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông ta.

Lúc này Điền Húc Giang ngồi trên ghế sô pha, mặc dù không nhìn sắc mặt của Dịch Sướng, nhưng trong lòng Điền Húc Giang rất rõ, e là lúc này Dịch Sướng cũng đang đợi xem trò cười của mình rồi.

Khoát khoát tay, Điền Húc Giang trầm tiếng nói:

- Trưởng ban thư ký Dịch, cậu ra ngoài trước đi.

Đột nhiên, điện thoai trên bàn vang lên, cầm điện thoại lên Điền Húc Giang vừa nhìn thì cả người liền có chút hoảng sợ, là điện thoại của Bí thư Tỉnh ủy Kiều.

Vẫy vẫy tay với Dịch Sướng, đợi sau khi Dịch Sướng ra ngoài, Điền Húc Giang không dám có chút chậm trễ, lập tức nhận điện. Còn chưa mở miệng thì trong điện thoại giọng của Kiều Dịch Nhân liền truyền đến:

- Điều Húc Giang, anh là làm cái gì để ăn vậy. Chức bí thư này của anh có phải không muốn làm nữa phải không. Làm cái gì vậy chứ. Buổi sáng thị sát Cảng mới Vọng Hải, buổi chiều liền xảy ra vấn đề. Bây giờ Tập đoàn Ốc Gia đã đem chuyện này phản ánh lên trung ương rồi. Bọn họ là đơn vị hội viên chủ nhiệm Hội liên hiệp công thương toàn quốc. Bây giờ trên trung ương có không ít lãnh đạo lần lượt gọi điện đến để hỏi, anh bảo tôi giải thích thế nào. Chuyện này anh tự mình đi giải thích, cứ nói, Tập đoàn Ốc Gia các thủ tục đều đầy đủ, bởi vì sau khi anh đi thị sát thì tuyên bố đình công.

Lời nói của Kiều Dịch Nhân có thể gọi là từng chữ giết chết tâm, từng câu xuyên thẳng vào tim. Lúc này đã là cuối thu, thời tiết thành phố Vọng Hải mặc dù còn có một chút nóng bức, nhưng trong phòng khí lạnh điều hòa đã tản ra, vẫn là vô cùng thoải mái. Tuy nhiên, trên trán của Điền Húc Giang lại là toát ra mồ hôi.

Điền Húc Giang căn bản không dự tính được Tập đoàn Ốc Gia một doanh nghiệp tư nhân lại phô trương như vậy, dám đối đầu vói một cán bộ cấp Phó bộ như mình, đây không phải là ông cụ ăn thạch tín, chê mạng dài sao?

Tuy nhiên trước mặt Kiều Dịch Nhân, Điền Húc Giang cũng không dám chậm chễ, ngoan ngoãn nói:

- Bí thư Kiều, tôi…tôi…không làm gì cả, Tập đoàn Ốc Gia này làm như vậy hoàn toàn là muốn ra oai với tổ chức, với Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố.

- Anh không làm gì? Tập đoàn Ốc Gia người ta sao lại quẳng gánh không làm nữa, người khác ăn no rỗi việc lại đi đối đầu với Điền Húc Giang anh sao?

Giọng của Kiều Dịch Nhân lần nữa vang lên, gào thét nổi trận lôi đình, trong ống loa Điền Húc Giang cũng có thể cảm nhận được lửa giận đó của Kiều Dịch Nhân.

Tiếng nói hạ xuống, Kiều Dịch Nhân lại nói tiếp:

- Anh đừng tưởng Tập đoàn Ốc Gia là doanh nghiệp tư nhân. Tôi nói cho anh biết, Điền Húc Giang, người ta là doanh nghiệp bán lẻ lớn nhất nước ta đó, là doanh nghiệp bán lẻ lớn thứ hai về thị phần trên thế giới đó, vượt qua rất nhiều cả Đông Doanh, Carrefour của Pháp. Họ chỉ là đứng sau công ty mang tầm thế giới Wal-Mart của Mỹ thôi đó, là một trong năm trăm doanh nghiệp lớn trên thế giới. Đây là một bảng hiệu của doanh nghiệp tư nhân nước ta đó. Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Ốc Gia Dương An Bang tiên sinh bản thân cũng là Đại biểu hội đồng nhân dân toàn quốc, còn là đại biểu khóa mười lăm lần này. Người ta trong chiều hôm nay đã đưa ra kháng nghị lên Hội đồng nhân dân toàn quốc, Ủy ban Kinh tế, Bộ Thương mại rồi. Lãnh đạo phía trên gọi điện cho tôi, anh bảo tôi giải thích thế nào. Điền Húc Giang, tôi ra lệnh cho anh lập tức giải quyết tốt vấn đề này. Ngày mai nếu Tân cảng Vọng Hảicòn chưa nghe được tin tức làm trở lại thì tôi sẽ hỏi anh đó. Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, tóm lại anh nhất định phải giải thích rõ với Tập đoàn Ốc Gia, đích thân đến cửa để nhận lỗi với người ta, xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực, nếu không hậu quả anh tự mình gánh lấy.

- Vâng, vâng, Bí thư Kiều, xin ngài yên tâm, tôi nhất định tiếp thu giáo huấn, nghiêm túc lắng nghe và suy nghĩ cảm nhận của Tập đoàn Ốc Gia, nhất định lấy thái độ chân thành nhất để xin lỗi với đại diện Tập đoàn Ốc Gia, xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực, bảo đảm khiến cho Tập đoàn Ốc Gia hài lòng.

Điền Húc Giang lúc này cũng là không dám phản bác.

Vừa rồi trong lời nói của Kiều Dịch Nhân, tin tức tiết lộ ra rất nhiều, năm trăm doanh nghiệp mạnh trên thế giới, lại là doanh nghiệp bán lẻ, Tập đoàn Ốc Gia ở trong nước có mấy nghìn cửa hàng. Tính toán theo mỗi cửa hàng tuyển dụng một trăm nhân công thì chỉ hai nghìn bảy trăm cửa hàng này là có thể giải quyết được công ăn việc làm cho hai trăm bảy mươi nghìn người rồi. Cộng thêm các công ty vật lưu, tổng công ty và nhân viên văn chức khác, nói ít đi chút thì ba trăm nghìn người là tuyệt đối có. Điều này còn không bao gồm lượng lớn các doanh nghiệp ăn uống phụ thuộc sau lưng Tập đoàn Ốc Gia.

Tập đoàn Ốc Gia đích thực là có tư cách này, có đủ vốn và tự mình làm chủ. Lúc này Điền Húc Giang cũng là nhìn rõ, người phụ nữ đó của Tập đoàn Ốc Gia, Tiếu tổng gì đó, dám làm như vậy đó là còn khiêm tốn, có thể giật dây Đài truyền hình quốc gia bản lĩnh này là không bình thường.

Nghe được lời của Điền Húc Giang, lửa giận của Kiều Dịch Nhân coi như bình ổn đi chút, gật đầu nói:

- Điền Húc Giang, nhiều lời tôi cũng không nói nữa. Anh tự mình sắp xếp cho tốt, tóm lại một câu, nhất định phải khiến Tập đoàn Ốc Gia hài lòng.

Sau khi cúp điện thoại, bên này điện thoại trong phòng lại vang lên, nhìn máy điện thoại, Điều Húc Giang hơi sửng sốt nhưng vẫn là cầm ống nghe lên.

Một giọng xa lạ từ đầu dây bên kia truyền đến:

- Xin hỏi, là Bí thư Điền Húc Giang thành phố Vọng Hải phải không? Tôi là Bộ trưởng Bộ Thương mại Quách Bân Khôn.

Quách Bân Khôn, Điền Húc Giang vẫn là biết rõ. Bộ trưởng Bộ Thương mại cũng coi như là nhân vật tương đối sôi nổi trong diễn đàn chính trị. Mặc dù nói giữa hai người không có bất kỳ sự qua lại nào, nhưng dù sao thì thân phận người ta ở đó rồi, Điền Húc Giang cũng không dám sơ suất.

Mỉm cười nói:

- Bộ trưởng Quách, xin chào, tôi là Điền Húc Giang, không biết Bộ trưởng Quách gọi điện đến là có chỉ thị gì?

Quách Bân Khôn haha cười, nói:

- Chỉ thị thì chưa nói đến, có điều tôi nghe nói Tập đoàn Ốc Gia đột nhiên đình công dự án ở thành phố Vọng Hải, vì vậy gọi điện đến hỏi chút.

Lời này khiến khóe miệng Điền Húc Giang cũng co lại, đây là chuyện gì vậy. Mặc dù trong giọng nói không nói gì đến vấn đề đãi ngộ không công chính thì Điền Húc Giang cũng rất rõ, đó chỉ là khách khí mà thôi. Dù sao thì cũng không quen thuộc, nếu tùy tiện chỉ trích thì mình có để ý hay không, còn không chắc chắn, nhưng ý của Quách Bân Khôn lại đã biểu đạt ra rồi.

Điền Húc Giang lập tức cũng mỉm cười nói:

- Bộ trưởng Quách, mong lãnh đạo cấp trên yên tâm, chuyện của Tập đoàn Ốc Gia chỉ là một chút hiểu lầm, tôi tin rằng rất nhanh sẽ gỡ bỏ hiểu lầm này.

Sau khi cúp điện thoại của Quách Bân Khôn, di động của Điền Húc Giang lại lần nữa vang lên, điện thoại là Thẩm Ngôn Thạc gọi đến.

Trước mặt Thẩm Ngôn Thạc, Điền Húc Giang không dám chậm trễ, khách khí nói:

- Lão lãnh đạo, ngài sao cũng gọi điện thoại đến.

Lúc này Thẩm Ngôn Thạc trong lòng cũng là tức giận, Điền Húc Giang tên ngu ngốc này, thật không biết trời cao đất dày, nếu không phải là Lý gia nhờ mình nhắc nhở hắn thì điện thoại này Thẩm Ngôn Thạc cũng sẽ không gọi.

Lập tức, Thẩm Ngôn Thác lên tiếng nói:

- Húc Giang à, lần này cậu đụng phải cái sọt lớn rồi, bối cảnh của Tập đoàn Ốc Gia cậu biết không?

Không đợi Điền Húc Giang nói, Thẩm Ngôn Thạc liền tiếp tục nói:

- Nghĩ ra thì cậu cũng là không biết rõ, nếu không cậu nhất định sẽ không làm như vậy. Tôi nói cho cậu biết, Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Ốc Gia Dương An Bang là nhị công tử của đồng chí Dương Thắng Lợi, Tiếu Nhã Lệ là thiên kim của Phó Tư lệnh quân khu Tây Bắc, Thượng tướng Tiếu Chấn Xương đó.

Nghe được lời này, trong lòng Điền Húc Giang lại càng là một trận run sợ. Tin tức này thực sự là quá kinh ngạc rồi. Bối cảnh lớn như vậy đủ để khiến mình ngửa mặt trông lên mà tồn tại rồi.

Đang chuẩn bị nói chuyện, Thẩm Ngôn Thạc lại là trầm giọng nói:

- Húc Giang à, cậu vừa mới đến Vọng Hải nhậm chức, đừng có chuyện gì cũng nóng lòng cầu thành. Có lúc vẫn là phải khiêm tốn một chút. Chuyện này cậu phải chủ động nói rõ với đồng chí của Tập đoàn Ốc Gia, nên nhận lỗi thì nhất định phải nhận lỗi, hiểu chưa?

Cúp điện thoại, Điều Húc Giang ngồi trên ghế sô pha, cả người ngây ra. Áp lực thật lớn, lãnh đạo trung ương, lão lãnh đạo, cấp trên mới, điện thoại của từng người liên tiếp gọi đến. Đặc biệt là, sau khi nghe được bối cảnh của Tập đoàn Ốc Gia, Điền Húc Giang lại càng cảm nhận được một loại áp lực to lớn ập đến.
Chương 581 Không chấp nhận lời xin lỗi

Xin lỗi, nhất định phải xin lỗi, lúc này chính là suy nghĩ duy nhất trong lòng Điền Húc Giang. Chọc vào nhân vật lớn mạnh như vậy, có thể tưởng tượng Tân cảng Vọng Hảiđình công chỉ là Tập đoàn Ốc Gia đang cảnh cáo mình, không được quá mức, phải hiểu kiềm chế. Tin rằng nếu mình không thức thời, không quan tâm thì sau khi đình công, bước tiếp theo sẽ có biện pháp càng nghiêm khắc hơn để bức bách mình. Làm không tốt chức vụ này của mình thật sự là không giữ nổi rồi.

Đại trượng phu biết co biết duỗi, chút uất ức này coi là gì chứ, so với chức vụ của mình đây căn bản không tính là gì.

Trong lòng Điền Húc Giang rất nhanh liền làm ra sự quyết đoán như vậy, lập tức cầm điện thoại lên, sau khi suy nghĩ một lúc thì Điền Húc Giang gọi điện cho Trưởng ban thư ký Thành ủy Dịch Sướng.

Lúc này Dịch Sướng đang ngồi trong phòng khách nhà Nhiếp Chấn Bang.

Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang ngồi trên ghế sô pha, từ trên bàn trà lấy ra một bao Hùng Miêu đặc cung, đưa lên một điếu, cười nói:

- Lão Dịch, xem bộ dạng của cậu vừa rồi ở trong tòa nhà Hồng Nhạn bị Điền Húc Giang phê bình sao?

Trước mặt Điền Húc Giang và Nhiếp Chấn Bang, đây là hai cảm giác hoàn toàn không giống. Nhiếp Chấn Bang hòa ái dễ gần, khiến cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, người với người căn bản không có tính so sánh mà. Dịch Sướng cảm thán một tiếng, lập tức cũng cẩn thận mỉm cười nói:

- Lãnh đạo mà, khó tránh khỏi sẽ có chút nóng tính. Chủ tịch, Trưởng ban thư ký tôi đây đó chính là một nơi trút giận. Tôi thật sự là không muốn làm chức Trưởng ban thư ký Thành ủy này, cho dù là đến Ủy ban nhân dân làm Phó Chủ tịch thành phó, không vào thường ủy tôi cũng bằng lòng, đâu có được thoải mái như làm việc dưới ngài.

Dịch Quân công khai dựa vào, trong lời nói ý tứ đã biểu đạt ra, khiến Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, nhưng dù sao thì đây vẫn là một số phiếu thường ủy, không thể dễ dàng thả ra như vậy được.

Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười nói:

- Lão Dịch à, “thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, khai phạp kỳ thân” (Mạnh Tử: Thiên tướng phải đặt trách nhiệm nặng nề trên người như vậy, nhất định phải để cho lòng mình đau khổ trước, để xương cốt của mình mệt mỏi, để mình trải qua đói bụng đến mức da dẻ gầy đi, để mình chịu nỗ khổ đói nghèo). Cương vị của cậu rất quan trọng, sao có thể dễ dàng từ bỏ được. Đây không phải là lời nói mà một Đảng viên hợp cách, cán bộ hợp cách nên nói đâu.

Dịch Sướng gật gật đầu, trên thực tế đây chỉ là một phương thức và sách lược mà hắn ta biểu thị lòng trung thành mà thôi. Thực sự muốn hắn từ bỏ chức vị thường ủy Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy này thì Dịch Sướng cũng là không nỡ. Mặc dù nói đều là cán bộ cấp chính sở, nhưng thường ủy Thành ủy rõ ràng là phải cao hơn, cấp bậc về tiếng nói trong thành phố cũng không phải là chức phó bình thường có thể so sánh được.

Đang chuẩn bị lên tiếng thì di động đột nhiên vang lên, lấy ra xem Dịch Quân cũng sửng sốt:

- Chủ tịch, điện thoại của Điền Húc Giang.

Đối với điều này thì Nhiếp Chấn Bang cũng không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào. Sắp xếp của chị hai trong buổi tối nhất định là thấy hiệu quả. Sự chịu thua của Điền Húc Giang đây cũng là điều tất yếu. Bây giờ cái mà Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ là làm thế nào để mượn cơ hội này làm mất đi thể diện của Điền Húc Giang, khiến uy tín của ông ta trong cả thành phố Vọng Hải này bị quét đi. Thậm chí, nếu Điền Húc Giang thật sự còn cứng đầu đến cùng thì Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không ngại mà nhân cơ hội này hạ Điền Húc Giang xuống.

Rất hiển nhiên, dự định phía sau này là không thể thực hiện được. Điền Húc Giang người này nắm bắt tình thế vẫn là rất mạnh.

- Lão Dịch, cậu nhận điện đi, nghe xem Điền Húc Giang là thái độ gì.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói rồi không nói gì nữa.

Trong phòng khách một mảng yên lặng, để lại cho Dịch Sướng một không gian nói chuyện. Dịch Sướng lúc này cũng điều chỉnh tâm thái một chút, nhận điện thoại, trên mặt vẫn làm làm đủ tư thái, rất cung kính nói:

- Bí thư Điền, thật ngại quá, vừa rồi đi trên đường, không nghe được tiếng chuông di động.

Lúc này Điền Húc Giang đã không còn tâm trạng để lo chuyện nhỏ tiểu tiết này rồi. Đối với Điền Húc Giang mà nói, làm thế nào để bình ổn lửa giận của Tập đoàn Ốc Gia, để cho Tân cảng Vọng Hảinhanh chóng khôi phục làm việc, đây mới là điều quan trọng nhất, còn về một số tin tức phụ diện, Tân cảng Vọng Hảikhởi công thì đủ để phản kích lại tất cả.

Không có bất kỳ lời nhảm nào, Điền Húc Giang trực tiếp đi vào vấn đề, nói:

- Trưởng ban thư ký Dịch, chỗ cậu có số điện thoại của Tiếu tổng Tập đoàn Ốc Gia chứ?

Dịch Sướng bên này cũng không dám chế giễu gì, dù sao thì thân phận bày ra ở đây, là Trưởng ban thư ký Thành ủy, đây chính là đại quản gia Thành ủy, về chức trách được phân công rất rõ ràng, chính là phục vụ Bí thư Thành ủy, hiệp trợ Bí thư Thành ủy, phân quản công tác cơ quan Thành ủy. Tập đoàn Ốc Gia doanh nghiệp loại hình lớn như vậy, điện thoại của lãnh đạo trong tay của Dịch Sướng là không thể không có.

Bên này, sau khi Dịch Quân vừa nói ra số điện thoại của Tiếu Nhã Lệ, điện thoại vừa dứt, Dịch Sướng còn chưa nói chuyện, bên trong, Tiếu Nhã Lệ mặc một bộ áo ngủ chất lụa cho mùa xuân thu lại từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy Dịch Sướng ngồi trong phòng khách, Tiếu Nhã Lệ cũng khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, lập tức nói:

- Lão Tam, Điền Húc Giang này gọi điện đến, em xem có nhận hay không?

Điện thoại Điền Húc Giang dùng là điện thoại cố định của tòa nhà Hồng Nhạn gọi đến. Phòng này từng là nơi Nhiếp Chấn Bang sử dụng, số điện thoại này Tiếu Nhã Lệ đương nhiên vô cùng quen thuộc.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Chị Hai, vẫn là chị lợi hại, em không có cách nào với Điền Húc Giang, nhưng lại bị chị chỉnh cho bội phục rồi. Lúc này Điền Húc Giang gọi đến nhất định chỉ có một mục đích, đó chính là nhận lỗi với chị, chị không có lý do gì không nhận mà.

Lão Tam, chị Hai, Dịch Sướng nghe được những điều này trong lòng có chút chấn động, hơn nữa còn là một loại vui mừng kinh ngạc. Thật không ngờ, quan hệ giữa Chủ tịch thành phố và Tập đoàn Ốc Gia lại có tầng quan hệ bí ẩn như vậy.

Đúng rồi, phu nhân của Chủ tịch thành phố Nhiếp Dương Anna, Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Ốc Gia không phải là Dương An Bang sao? Cái tên này chỉ khác một chữ, có lẽ là anh em đó. Điều vui mừng là trong chuyện này Chủ tịch thành phố Nhiếp không cố ý giấu mình, điều này cho thấy mình đã đạt được sự khẳng định và công nhận của chủ tịch rồi.

Tiếu Nhã Lệ lúc này ngồi trên sô pha, khoát tay nói:

- Thôi đi, thôi đi, tiểu tử cậu đó, loại qua cầu rút ván điển hình, chị lại muốn xem xem Điền Húc Giang muốn trở trò gì.

Lời của Tiếu nhị tỷ vừa nói xong nhưng lại là ấn phím mở khóa của điện thoại, giọng cũng lập tức trở nên rất là lười biếng và lạnh nhạt:

- Ai vậy?

Đối diện, trầm mặc một lát, giọng của Điền Húc Giang rất nhanh liền truyền đến:

- Xin hỏi, là Tiếu Nhã Lệ phu nhân của Tập đoàn Ốc Gia, Tiếu tổng phải không?

Giọng của Tiếu Nhã Lệ bình thản, lạnh nhạt nói:

- Ông là ai?

Lời này khiến vẻ mặt của Điền Húc Giang liền co rúm lại. Điện thoại phòng tòa nhà Hồng Nhạn mà Tiếu Nhã Lệ cô có thể không biết sao. Nhưng bây giờ người ở dưới mái hiên rồi không thể không cúi đầu, ai bảo mình thị sát Tân cảng Vọng Hải còn phát biểu một số ngôn luận không tốt, cuối cùng còn xảy ra một số thứ với Tập đoàn Ốc Gia chứ. Bất luận có phải mình hay không, tiếng xấu này mình phải gánh rồi, càng huống hồ đây không phải là tiếng xấu.

Điểu chỉnh tư thái một chút, trong lòng Điền Húc Giang càng hạ quyết tâm. Sau này tuyệt đối đừng có chuyện gì rơi vào trong tay mình. Lập tức mỉm cười nói:

- Tiếu tổng, cô thực sự là quý nhân nhiều nên quên việc rồi. Haha, tôi là Điền Húc Giang của Thành ủy Vọng Hải, muộn như vậy rồi còn làm phiền Tiếu tổng nghỉ ngơi.

- Điền Húc Giang?

Tiếu Nhã Lệ cố ý chần chừ một chút, giống như đột nhiên mới nhớ ra, nhưng giọng cũng vẫn là lạnh nhạt:

- Ồ, Bí thư Điền à, muộn như vậy tôi cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi rồi, ông có chuyện gì sao?

Giọng điệu của Tiếu Nhã Lệ rất không khách khí, hoàn toàn không có cảm giác đối đãi với nhân vật số một Thành ủy, ngữ khí đó bình thản đến nỗi dường như là đối đãi với một thuộc hạ bình thường nhất.

Trong điện thoại, có vẻ có thể cảm nhận được giọng điệu của Điền Húc Giang. Ngừng một chút, giọng điệu nói chuyện có chút không thản nhiên:

- Haha, Tiếu tổng, là thế này, nghe nói Tân cảng Vọng Hải bên này đột nhiên đình công. Đây là chuyện gì vậy? Tập đoàn Ốc Gia là nhà đầu tư quan trọng của thành phố chúng tôi, có khó khăn gì sao? Cứ việc nói với chúng tôi, làm tốt việc bảo đảm đối với nhà đầu tư đây là công việc mà chúng tôi nên làm mà.

Lời xin lỗi đến miệng nhưng lại bị Điều Húc Giang thổi tuột đi, đường đường một Bí thư Thành ủy, cán bộ cấp Phó bộ, xin lỗi với thương nhân. Chuyện này Điền Húc Giang trước giờ chưa từng làm, thậm chí đến nghe cũng chưa nghe qua, truyền ra ngoài mình sau này còn có thể làm người sao?

Nghe được lời này của Điền Húc Giang, sắc mặt của Tiếu Nhã Lệ lập tức trầm xuống. Bên cạnh, Dịch Sướng ngồi nghiêm chỉnh, không có bất kỳ sự thay đổi thần thái nào. Trưởng ban thư ký Dịch lúc này cũng hiểu, trong trường hợp này mình vẫn là ngậm miệng thì tốt hơn.

Thấy bộ dạng Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt chế nhạo, Tiếu Nhã Lệ có chút tức giận, đây coi là gì chứ? Lão Tam ở đây mà thể diện cũng mất đi rồi.

Tiếu Nhã Lệ tập tức giầm giọng nói:

- Bí thư Điền, còn có chuyện gì sao? Không còn chuyện gì thì tôi phải nghỉ ngơi.

Lời này coi như là Tiếu Nhã Lệ hạ lệnh đuổi khách rồi. Đối diện, Điền Húc Giang lúc này cũng có chút tỉnh ngộ. Tiếu Nhã Lệ không phải là một thương nhân bình thường, thương nhân bình thường gặp loại chuyện này, quan viên cúi đầu chịu thua cũng sẽ không làm quá mức. Dù sao thì mình vẫn phải sinh tồn ở đây, nhưng Tiếu Nhã Lệ không phải là người bình thường, loại sách lược này vừa bắt đầu thì mình đã nghĩ sai rồi.

Ngay sau đó, Điền Húc Giang lúc này cũng không quan tâm nhiều như vậy, hạ thể diện gật đầu nói:

- Tiếu tổng, thực sự là xin lỗi. Về một số hiểu lầm hôm nay tôi thay mặt Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải, bảy tỏ sự xin lỗi chân thành của tôi với Tập đoàn Ốc Gia, với Tiếu tổng, vẫn mong Tiếu tổng đại nhân đại lượng, không cần so đo mới phải.

Mắt thấy Tiếu Nhã Lệ muốn cúp điện thoại, Điền Húc Giang cuối cùng cũng không nhịn được, xin lỗi trong điện thoại, so với xin lỗi trước quần chúng thì tốt hơn, cho dù mất mặt nhưng ít nhất đây là ở nơi tối, đó là nơi sáng, nặng nhẹ thế nào điểm này Điền Húc Giang vẫn là phân định được.

Vốn dĩ Điền Húc Giang tưởng là mình nói như vậy rồi thì Tiếu Nhã Lệ sẽ xuống nước, nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền biểu thị sự không để tâm.

Nhưng Điền Húc Giang lại nghĩ sai rồi. Tiếu Nhã Lệ ừm một tiếng, lại thản nhiên nói:

- Bí thư Điền, chuyện này tôi thấy vẫn là đợi ngày mai sau khi tôi đến công ty rồi nói đi. Bây giờ tôi hơi mệt rồi, không nói nhiều nữa.

Nói xong, mặc kệ Điền Húc Giang là thái độ gì, Tiếu Nhã Lệ trực tiếp cúp điện thoại “Ba” một tiếng.

Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:

- Chị Hai, làm rất tốt. Loại xin lỗi không có thành ý này chính là phải cự tuyệt. Đối với cán bộ mà tư tưởng quan bản vị quá nghiêm trọng này chính là phải cho biết nhan sắc, để bọn họ bị giáo dục cẩn thận một chút.
Bình Luận (0)
Comment