Trùng Sinh Thế Gia Tử ( Dịch Full )

Chương 66 - Chương 643: Tân Chủ Tịch Tỉnh Nhậm Chức

Chương 643: Tân Chủ tịch tỉnh nhậm chức

Nói xong…Nhiếp Chấn Bang lại dặn dò:

- Cư Bằng, cậu đi sắp xếp một chút, bảo lão Quách chạy xe ra, sau khi tan làm chiều nay chúng ta đi tới Mân Châu.

Lý Cư Bằng vừa đi ra, di động của Nhiếp Chấn Bang đúng lúc vang lên, số gọi đến hiển thị khiến Nhiếp Chấn Bang cũng sửng sốt, là điện thoại của cha Nhiếp Quốc Oai, điện thoại này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang trở nên trầm tư.

Không chần chừ liền nhận điện thoại, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Cha, sao đột nhiên lại nhớ tới gọi điện cho con vậy.

Đầu dây bên này, Nhiếp Quốc Oai cũng cười nói:

- Chấn Bang à, bây giờ con cũng biết rồi chứ, Chủ tịch tỉnh Mân Châu đã quyết định rồi, Lý Giang Hà của nhà họ Lý.

Năng lực của cha ruột Nhiếp Quốc Oai mặc dù nói không được tốt lắm, nhưng nhiều năm nay trải qua công tác cấp bộ tỉnh cũng khiến Nhiếp Quốc Oai được tôi luyện, mức độ thành thục trong chính trị cũng coi như là tăng lên từng bước.

Trầm mặc một chút, Nhiếp Quốc Oai lại trầm giọng nói:

- Chấn Bang, xem ra, lần này nhà họ Lý là ngóc đầu trở lại rồi.

Nghe được lời nói của Nhiếp Quốc Oai, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm mặc. Ý của cha Nhiếp Chấn Bang là hiểu rõ. Ân oán giữa mình và nhà họ Lý lúc sớm khi mình ở Tây Bắc thì ân oán này đã tạo nên rồi. Lúc đó nhà họ Lý khiến mình không thể không điều đi khỏi Tây Bắc, coi như là thắng một trận. Còn sau đó, mình lại hạ cháu đích tôn trưởng tử Lý gia Lý Quốc Hoa, dẫn đến ảnh hưởng tới tiền đồ làm quan của Lý Giang Sơn, đây coi như là thù sống chết rồi. Sau đó, ở thành phố Vọng Hải lại quật ngã người của Lý gia, có thể nói, mình với Lý gia đã thành cục diện không chết không ngừng rồi.

Đối với việc nhà họ Lý ngóc đầu trở lại, điểm này trong lòng Nhiếp Chấn Bang sớm đã có chuẩn bị…Những gia tộc chính trị trong thủ đô này không thể dễ dàng bị quật ngã như vậy. Cái gọi là rắn chết trăm năm vẫn còn độc, còn có một câu tục ngữ, lạc đà gầy chết còn lớn hơn cả ngựa, đây không phải chỉ là lời nói thôi đâu.

Năm đó, trong tình hình đó Nhiếp gia cũng có thể sống tiếp trong thủ đô, điều này chính là minh chứng rõ ràng. Càng huống hồ, Lý gia mặc dù thất thế nhưng lão gia tử Lý gia vẫn còn, Lý Giang Sơn cũng vẫn là Bí thư Thành ủy thành phố Hỗ Thành, là ủy viên Bộ Chính trị. Điều này đã định sẵn chuyện Lý gia trở lại chỉ là việc sớm muộn. Chỉ là, không ngờ nhà họ Lý nhanh như vậy đã đáp lên được quan hệ với Tổng Bí thư Thẩm mà thôi.

- Cha, sức khỏe cha vẫn tốt chứ, Tử Ngư bây giờ vẫn ở Yên Bắc sao?

Nhiếp Chấn Bang liền cười nói chuyện trong nhà.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Nhiếp Quốc Oai cũng haha cười lớn, thái độ này của con trai cũng gián tiếp cho thấy một vấn đề. Con trai sớm đã có chuẩn bị trong chuyện này, và không quá sợ hãi.

Điều này khiến cho Nhiếp Quốc Oai có cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra… Mặc dù mình lăn lộn trong thể chế không được như ý, thậm chí thủ đô không ít thế gia cũng cười nhạo mình. Vị trí cấp bộ tỉnh này cũng là vì công lao của con trai, nhưng Nhiếp Quốc Oai lại không cảm thấy có gì không ổn cả.

Đối với Nhiếp Quốc Oai mà nói, đây chính là chỗ tự hào của mình. Lập tức cũng cười nói:

- Tốt, rất tốt đó. Tử Ngư bây giờ có tiểu Hà thì liền quên cha mẹ rồi. Con gái hướng ngoài mà, cứ để nó ở Yên Bắc thì tốt.

Nói đến cái này, Nhiếp Chấn Bang cũng haha cười, trêu chọc nói:

- Cha, không phải cha đây là ghen tị chứ. Đều nói con gái là áo bông nhỏ thân thiết của cha mà. Đột nhiên trong chốc lát cái áo bông nhỏ này muốn bay đi, trong lòng không phải buồn chứ. Con lại cảm thấy, Hà Nghĩa Đào này vẫn là đáng để bồi dưỡng, sau một số năm là có thể trở thành trợ thủ lớn cho Nhiếp gia chúng ta rồi.

Sau khi hàn huyên trao đổi về tình hình gần đây với nhau một lúc, vẻ mặt của Nhiếp Quốc Oai cũng nghiêm túc nói:

- Chấn Bang à, tiền đồ của con cha không lo lắng, trong nước có thể có được sự tín nhiệm và khen ngợi của lãnh đạo ba đời Nam lão, Tổng Bí thư Viên và Tổng Bí thư Thẩm, con coi như là độc nhất rồi. Nhưng Lý gia bây giờ đối với con là hận thấu xương, không thể không đề phòng…

Nói đến chính sự, nét mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm chỉnh, gật đầu nói:

- Cha, ý của cha con hiểu rõ. Cha cứ yên tâm đi, con bên này tuyệt đối sẽ chú ý, cha phải chú ý sức khỏe, con không nói nhiều với cha nữa.

Mân Châu tháng hai, thời tiết vẫn là có vẻ hơi lạnh.

Lúc này, trong lễ đường Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến của Mân Châu, nhân vật số một Đảng chính quyền đến từ chín thành phố địa châu của tỉnh Phúc Kiến, lãnh đạo đến từ cơ quan Cục ủy trực thuộc của toàn tỉnh, thành viên ban lãnh đạo của bốn bộ máy lớn tỉnh Phúc Kiến, cùng tụ tập lại, đều ở trong lễ đường Tỉnh ủy.

Chín giờ sáng.

Cửa lớn của đại lễ đường Tỉnh ủy mở ra, ủy viên Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Ban văn minh trung ương, Trưởng ban tổ chức Trung ương đồng chí Vu Thắng Đông đi đầu tiên, bên cạnh Vu Thắng Đông là Chủ nhiệm văn phòng trung ương Cao Sơ đi cùng, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến, Chủ tịch tỉnh Kiều Dịch Nhân ở bên phải, phía sau Kiều Dịch Nhân là mấy vị lãnh đạo chủ yếu thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến, trong đám người Nhiếp Chấn Bang vừa nhìn liền thấy Lý Giang Hà.

Lý Giang Hà không giống như Lý Giang Sơn, từ tướng mạo cho thấy là có vẻ hơi lỗ mãng, giữa trán lại càng có kiểu phong thái ngạo nghễ thuộc con cháu thế gia.

Cùng lúc đám người Vu Thắng Đông vào trong lễ đường. Trong lễ đường tất cả cán bộ đều đã đứng dậy. Trong hội trường nhớ đến vô tay liệt nhiệt. Vu Thắng Đông mặt mỉm cười, hai tay nâng lên chào hỏi các cán bộ tỉnh Phúc Kiến.

Lần này, đoán là lần cuối cùng Vu Thắng Đông là Trưởng ban Tổ chức để hộ tống cán bộ. Sau hai Hội nghị lần này, Vu Thắng Đông nhất định phải lui khỏi chức vụ Trưởng ban Tổ chức này.

Đoàn người đi lên bục chủ tịch ở giữa, sau khi ngồi xong theo vị trí của từng người, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến Vương Á Quang chủ trì hội nghị.

Trong trường hợp này Vương Á Quang không nói quá nhiều lời vô nghĩa, sau mấy câu liền trực tiếp đi vào vấn đề, nói:

- Sau đây xin mời Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Ban văn minh trung ương, Trưởng ban Tổ chức trung ương đồng chí Vu Thắng Đông tuyên bố nghị quyết của trung ương.

Trong tiếng vỗ tay ầm ầm của toàn hội trường, Vu Thắng Đông cũng đứng dậy, hơi chào hỏi, đây cũng là một đặc điểm của Vu Thắng Lợi, cẩn thận nói chuyện, đối đãi ôn hòa, đây là một đặc sắc của Vu Thắng Đông.

Sau đó Vu Thắng Đông giơ hai tay lên khẽ áp áp xuống, sau khi ra hiệu hội trường yên lặng thì ho nhẹ một tiếng nói:

- Lời dài nói ngắn gọn, lời quan trường, lời khách sáo ở đây cũng không nói nữa. Trực tiếp đi vào vấn đề, trực tiếp vào chủ đề đi. Căn cứ theo nghị quyết hội nghị thường ủy Bộ Chính trị trung ương, đồng ý để đồng chí Kiều Dịch Nhân từ chức vụ Chủ tịch tỉnh Ủy ban nhân dân tỉnh Man Nam. Qua sự phê chuẩn của hội nghị thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, quyết định miễn chức Chủ tịch tỉnh Phúc Kiến của đồng chí Kiều Dịch Nhân, bổ nhiệm đồng chí Lý Giang Hà đảm nhiệm ủy viên Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến, ủy viên thường vụ, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Ủy ban nhân dân tỉnh Phúc Kiến, và đề danh là quyền Chủ tịch tỉnh và người được đề cử Chủ tịch tỉnh Phúc Kiến.

Tiếp đó là giới thiệu lý lịch của Lý Giang Hà.

Sau đó, Vu Thắng Đông lại ngẩng đầu nói:

- Các đồng chí, nghị quyết bổ nhiệm miễn nhiệm đối với đồng chí Lý Giang Hà đây là đã thông qua sự nghiên cứu và suy xét cẩn thận của trung ương để quyết định, đây là trách nhiệm đối với tỉnh Phúc Kiến.

Nói đến đây, giọng điệu của Vu Thắng Đông cũng trở nên nghiêm nghị:

- Hi vọng các đồng chí cán bộ lãnh đạo của tỉnh Phúc Kiến nghiêm khắc chấp hành nghị quyết trung ương, ủng hộ quyết định của trung ương.

Nói như vậy cũng là theo thông lệ, bất luận quyết định của trung ương có chính xác hay không thì đó đều là chuyện của trung ương. Nhưng đối với trung ương mà nói, địa phương là nhất định phải, cũng là kiên quyết phải phục tùng. Đây chính là cục bộ phục tùng đại cục, đây chính là địa phương phục tùng trung ương.

Sau khi Vu Thắng Đông nói xong, Kiều Dịch Nhân lúc này cũng đứng dậy, đối với Lý gia thì Kiều Dịch Nhân cũng không chào đón lắm. Nhưng lúc này Kiều Dịch Nhân cũng nhất định phải biểu hiện thái độ của mình, bởi vì ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một của tỉnh Phúc Kiến.

Trầm ngâm một chút, Kiều Dịch Nhân cũng lên tiếng nói:

- Kính thưa Trưởng ban tổ chức Vu Thắng Đông, các vị lãnh đạo, các đồng chí. Trước tiên, nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Lý Giang Hà nhậm chức. Lý lịch của đồng chí Lý Giang Hà nói cho chúng ta biết, đồng chí Lý Giang Hà là một cán bộ lãnh đạo Đảng chính quyền vô cùng kiệt xuất. Tôi tin rằng tỉnh Phúc Kiến dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch tỉnh Lý…nhất định có thể càng thêm huy hoàng. Tại đây, tôi thay mặt Tỉnh ủy Phúc Kiến bày tỏ thái độ. Tỉnh ủy là kiên quyết ủng hộ quyết định của trung ương, kiên quyết phục tùng tinh thần chỉ thị của trung ương, nhất định làm tốt công tác đoàn kết ổn định bộ máy lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến, làm tốt công tác của tỉnh Phúc Kiến.

Tiếp đó, sau khi quyền Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Lý Giang Hà cũng phát biểu diễn văn nhậm chức, Vương Á Quang tuyên bố hội nghị cán bộ lãnh đạo kết thúc thắng lợi viên mãn.

Lúc này, Kiều Dịch Nhân cũng đứng lên, mỉm cười nói:

- Trưởng ban Vu, cảm ơn trung ương, cảm ơn Trưởng ban Vu đã ủng hộ công tác tỉnh Phúc Kiến chúng tôi. Để bày tỏ sự cảm ơn đối với Trưởng ban Vu, bên này đã chuẩn bị chút rượu nhạt, mời Trưởng ban Vu di giá.

Nghe được lời này, Vu Thắng Đông lúc này cũng haha cười lớn:

- Đồng chí Dịch Nhân, tôi là nghe nói, tỉnh Phúc Kiến hiện nay toàn tỉnh đều thực hiện ba tiêu chuẩn tiếp đãi. Trong việc tiếp đãi công việc là có một quy định nghiêm khắc. Xem ra, yến tiệc hôm nay có lẽ thật sự là chuẩn bị rượu nhạt rồi.

Lời này khiến Kiều Dịch Nhân cũng mỉm cười, nói:

- Trưởng ban Vu, vẫn là con mắt của ngài sắc bén đó. Ba điều lệ đây là thành phố Vọng Hải thực thi sớm nhất. Đồng chí Chấn Bang sau khi thực thi ở thành phố Vọng Hải, kết quả thực thi một năm nay rất tốt. Bây giờ ba chi tiêu công đưa ra thì tăng lên nhanh chóng. Bây giờ, sau khi toàn tỉnh Phúc Kiến bắt đầu thực thi, hiệu quả rất tốt. Nửa năm nay, công phí toàn tỉnh tiết kiệm được hơn tám mươi triệu tệ.

Nghe được câu này, Vu Thắng Đông cả người cũng chấn động. Nửa năm lại tiết kiệm được tám mươi triệu. Tin tức này có thể gọi là vô cùng chấn động lòng người. Cho dù là Vu Thắng Đông lúc này cũng có chút kinh ngạc. Từ tình hình thực thi của tỉnh Phúc Kiến cho thấy, chắc chắn cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, và chưa đi sâu vào. Thậm chí, rất nhiều phương diện cũng chưa quy hoạch cụ thể xong. Nếu thật sự hoàn thiện rồi, e là, một tỉnh trong một năm, hai ba trăm triệu là tuyệt đối không có vấn đề. Thúc đẩy xuống, toàn quốc, ba mươi mấy tỉnh, cộng thêm các bộ ủy trực thuộc trung ương, toàn quốc căn cứ theo năm mươi bộ ban ngành để tính toán thì ít nhất một năm có thể tiết kiệm được số tiền trên chục tỷ.

Trầm ngâm một chút, Vu Thắng Đông cũng nghiêm mặt nói:

- Đồng chí Dịch Nhân, chuyện này tôi rất có hứng thú. Thế này, sau khi ăn cơm xong, anh mời đồng chí Chấn Bang đến một chút.
Chương 644: Kỳ tích Vọng Hải

Chuyên mục tin tức “Bảy giờ mỗi ngày” Đài truyền hình quốc gia.

Lúc này chính là thời gian bảy giờ tối. Trụ sở làm việc Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải. Trong phòng hội nghị lớn, tụ tập đông đủ giống như là mở hội nghị mở rộng Thành ủy thành phố Vọng Hải vây. Ngồi ở phía trước là thành viên bộ máy thường ủy Thành ủy thành phố Vọng Hải, ở phía sau là ủy viên Thành ủy thành phố Vọng Hải.

Mấy chục người đều đang ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn màn hình lớn trước mặt, thông qua dụng cụ chiếu, xem “Bảy giờ mỗi ngày” của Đài truyền hình quốc gia.

Tập thể ủy viên Thành ủy xem một chương trình ti vi, điều này trong lịch sử thành phố Vọng Hải là lần đầu tiên, nhưng đây là yêu cầu của Bí thư Thành ủy Điền Húc Giang, không ai dám phản bác.

Sau khi tin tức có liên quan của lãnh đạo nhà nước mở đầu, tiếp theo đó, màn hình liền chuyển, biên tập viên dùng giọng phổ thông vô cùng tiêu chuẩn nói:

- Thành phố Vọng Hải tỉnh Phúc Kiến mấy năm nay nắm bắt cơ hội phát triển ngành mạng internet, dựa vào ưu thế máy móc phục vụ thứ mười bốn, ra sức phát triển thông tin máy tính và ngành mạng lưới internet. Ba năm nay đạt được thành quả to lớn, tăng trưởng bình quân GDP duy trì mức hai mươi phần trăm, đứng thứ nhất toàn quốc. Sau đây xin mời xem nội dung cụ thể.

Lúc này, các ủy viên Thành ủy coi như là hiểu rõ tại sao phải hét tập thể xem ti vi. Thông báo tin tức “Bảy giờ mỗi ngày” như vậy là một loại khẳng định đại diện cho quốc gia. Bây giờ lại là năm tuyển cử, trên tầng trung ương mặc dù không ra mặt, Tổng Bí thư Thẩm nhất định sẽ tiếp tục nhiệm kỳ tới. Nhưng đối với địa phương mà nói, đây là một cơ hội khó có được. Bây giờ trong thời khắc then chốt này, thành phố Vọng Hải nhận được sự khẳng định lớn như vậy, hàm ý thể hiện trong này khiến Điền Húc Giang không thể không hứng phấn.

Sau tin tức này, tiếp đó, màn hình của biên tập viên lần nữa xuất hiện. Lần này đổi lại là biên tập viên nam giới:

- Năm 2001, Chính phủ trung ương Đảng, căn cứ theo tình hình phát triển xã hội hiện tại, nhìn xa trông rộng, xây dựng “Phương án thực hiện thí điểm” ba điều lệ quy phạm chi tiêu công. Hiện nay, thời gian ba năm đã qua, tình hình thực thi ba quy phạm trong toàn quốc thế nào, sau đây xin mời xem phóng viên của đài đưa tin.



Bảy giờ ba mươi phút, cùng với tin tức thời sự kết thúc, dụng cụ chiếu tắt đi, ánh sáng trong phòng hội nghị cũng sáng lên. Lúc này, trong hội nghị vang lên tiếng vỗ tay.

Điền Húc Giang đứng ở vị trí giữa, bên cạnh là Nhiếp Chấn Bang và Lê Triều Dương. Lúc này trên mặt Điền Húc Giang mang theo vẻ mỉm cười. Hai tay đưa lên, áp áp xuống, lập tức nói:

- Các đồng chí, hôm nay là ngày thành phố Vọng Hải chúng ta đáng để vui vẻ và chúc mừng. Dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch thành phố Nhiếp, phát triển kinh tế xã hội của thành phố Vọng Hải một năm thêm một bậc, ba năm trước thành phố Vọng Hải có rất nhiều việc phải gác lại. Ba năm sau, Vọng Hải bây giờ là trở thành minh châu rực rõ. Tổng bình quân GDP vượt qua thành phố Nam Hải, đây là vinh hạnh và niềm tự hào của chúng ta. Đây là kì tích Vọng Hải hoàn toàn xứng đáng.

Thời gian ba năm, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đã là người tròn ba mươi ba tuổi, bước vào ba mươi tư tuổi, so với ba năm trước, Nhiếp Chấn Bang lúc này có vẻ chín chắn hơn rất nhiều.

Từ bên ngoài cho thấy, có vẻ rất điềm đạm và thành thục, nhưng cho dù như vậy, cán bộ cấp phó bộ thực chức ba mươi tư tuổi, điều này trong nước cũng là một sự tồn tại vô cùng hiếm gặp.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng hai tay giơ lên, ra hiệu mọi người yên lặng, tiếp tục chủ đề nói:

- Các đồng chí, thành tích của thành phố Vọng Hải là đáng để khẳng định. Vừa rồi, Bí thư Điền đã khen tôi rất cao, tại đây, tôi cũng nhấn mạnh một chút. Xin mượn lời nói trong ti vi vừa rồi, kỳ tích Vọng Hải. Kỳ tích này không phải là công lao của một mình tôi. Đây là toàn thể cán bộ lãnh đạo Đảng chính quyền thành phố Vọng Hải, đây là công lao của nhân dân thành phố Vọng Hải. Tại đây, tôi thay mặt Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải bày tỏ lời cảm ơn chân thành tới các đồng chí ngồi đây, cảm ơn các vị trong thời gian ba năm đã ra sức ủng hộ công tác của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố.

Lời này của Nhiếp Chấn Bang là có ý chia đều công lao như vậy, điều này khiến cho các cán bộ toàn thành phố đều vỗ tay.

Sau khi tan họp, Nhiếp Chấn Bang vừa đi ra khỏi phòng họp, phía sau, Điền Húc Giang liền gọi:

- Chủ tịch Chấn Bang, cùng đi đi.

Quan hệ gắn bó ba năm, điều này khiến cho quan hệ giữa hai người bây giờ dung hòa thân thiết hơn nhiều so với lúc mới bắt đầu. Thời gian ba năm, Điền Húc Giang càng khẳng định quyết định của mình.

Hai người đi cùng nhau, Điền Húc Giang trầm ngâm một chút lại lên tiếng nói:

- Chủ tịch Chấn Bang, nói thực, lúc tôi đến thành phố Vọng Hải, đối với anh là có thành kiến rất lớn.

Nghe lời nói của Điền Húc Giang, Nhiếp Chấn Bang cũng haha cười, nói:

- Bí thư Điền, xem ra, anh đây là sắp đi sao, xác định địa phương rồi sao?

Đối với lời này của Nhiếp Chấn Bang, Điền Húc Giang cả người sửng sốt, lập tức cũng cười theo:

- Chấn Bang, rốt cuộc vẫn là không giấu được cậu. Tôi mới nói một câu như vậy cậu đã đoán được rồi. Có lúc tôi cũng hoài nghi cậu có phải là quái vật hay không.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, hợp tác mấy năm, mặc dù không đến mức gắn bó khăng khít, ít nhất một số thói quen cơ bản vẫn là hiểu rõ. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng giải thích nói:

- Bí thư Điền, điều này không khó đoán. Tính cách của anh ba năm nay ít nhiều tôi vẫn là có chút hiểu rõ. Anh không phải là người đa sầu đa cảm, hôm nay đột nhiên bùi ngùi như vậy, nhất định là có chuyện. Kết hợp với việc ở trung ương tạo thế cho thành phố Vọng Hải như vậy, với thành tích của thành phố Vọng Hải, anh thăng một bước, đây cũng là nên thế. Đến địa phương nào đã quyết định chưa?

Nghe được phân tích của Nhiếp Chấn Bang, Điền Húc Giang cũng không thể không nói một câu khâm phục. Gặp rồi mới biết, lời này nói ra rất đơn giản, nhưng thực sự muốn làm được điểm này cũng không dễ dàng. Điều này chính là điểm khác biệt giữa tài trí bình thường và thiên tài.

Lập tức, Điền Húc Giang cũng gật đầu nói:

- Ban tổ chức trung ương, Trưởng ban Thạch gọi điện đến, nói tôi sáng ngày kia đến Ban tổ chức trung ương nói chuyện. Căn cứ theo tin tức thủ đô bên đó, lần này rất có thể sẽ đến tỉnh Hắc Thủy đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh.

Nói đến đây, Điền Húc Giang ngừng một chút, lại tiếp tục nói:

- Lần này sau khi tôi đi, trong lựa chọn Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, tôi chuẩn bị tiến cử anh. Mấy năm nay tôi coi như hiểu rõ rồi, Nhiếp Chấn Bang anh là một cán bộ đảng viên chân chính. Thành phố Vọng Hải cũng chỉ có trong tay amh tôi mới yên tâm nhất.

Nghe được lời của Điền Húc Giang, Nhiếp Chấn Bang cũng cười:

- Bí thư Điền, cảm ơn sự tín nhiệm và ủng hộ của anh. Thành phố Vọng Hải nếu chỉ dựa vào tôi e là sẽ không có được thành tích hiện nay. Còn nhớ năm đó, lúc Chủ tịch tỉnh Lý vừa mới nhậm chức chứ? Nếu không phải là sự ủng hộ kiên quyết của Bí thư Điền anh, Vọng Hải cũng sẽ không có thành tích lớn như vậy. Vừa rồi lời nói trong phòng hội nghị tôi không phải là lời khách khí mà là lời thật lòng thực sự.

Điền Húc Giang lúc này cũng là không ngừng thổn thức. Lý gia và Nhiếp Chấn Bang đối đầu, đây là điều đương nhiên. Lý Giang Hà là một Chủ tịch tỉnh, nếu muốn tìm phiền phức cho thành phố Vọng Hải vẫn là có thể. Mặc dù tính tự chủ của thành phố Vọng Hải rất mạnh, nhưng cũng có không ít chuyện nằm trong tay Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Phúc Kiến. Lúc này nhớ lại Điền Húc Giang cũng vô cùng bùi ngùi.

Dừng một chút, Điền Húc Giang trầm giọng nói:

- Chủ tịch Chấn Bang, lần này sau khi tôi điều đi, theo thông lệ, trung ương ít nhiều vẫn là sẽ tôn trọng ý kiến của thành phố Vọng Hải chúng ta, tôn trọng tiến cử của tôi. Cộng thêm, năng lực và bối cảnh của bản thân anh, tôi tin rằng đảm nhiệm Bí thư Thành ủy vẫn là không có nhiều vấn đề. Trong việc lựa chọn Chủ tịch thành phố, ý của tôi là, suy nghĩ để Phó Bí thư Thành ủy, đồng chí Lê Triều Dương đảm nhiệm, anh thấy thế nào?

Phó Bí thư Thành ủy Lê Triều Dương đây là người của Điền Húc Giang. Bây giờ Điền Húc Giang điều đến tỉnh Hắc Thủy đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, khu vực vị trí nông nghiệp. Tuy nhiên, bất luận thế nào, Điền Húc Giang coi như là trực tiêp một ngưỡng cấp phó bộ đến cấp chính bộ, cũng coi như là tu thành chính quả rồi. Bây giờ Điền Húc Giang lấy vị trí Bí thư Thành ủy để trao đổi một cấp phó bộ, cũng coi như là một sự thỏa đáng với thuộc hạ.

Mặc dù nói vị trí Bí thư Thành ủy này cho dù Điền Húc Giang không tiến cử thì có Kiều Dịch Nhân ở đó, mười thì có đến tám chín phần sẽ rơi vào đầu mình rồi. Tuy nhiên lúc này đắc tội Điền Húc Giang thì rất rõ ràng là không có lời. Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Đồng chí Lê Triều Dương, năng lực của người này vẫn là rất tốt, Bí thư Điền đã định rồi, tôi cũng không có ý kiến gì.

Nghe được Nhiếp Chấn Bang gật đầu nhận lời, tảng đá trong lòng Điền Húc Gaing cũng coi như là rơi xuống đất. Chuyện này đối với Điền Húc Giang mà nói cũng là một chuyện tương đối mạo hiểm. Nhiếp Chấn Bang nếu thật sự không nhận lời, Điền Húc Giang cũng sẽ khó xử, bây giờ coi như là tất cả đều vui vẻ rồi.

Sau khi tách ra với Điền Húc Giang, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trở nên trầm tư. Thời gian ba năm, thoáng cái đã qua. Thật không ngờ mình ở thành phố Vọng Hải thực sự làm một nhiệm kỳ rồi.

Điền Húc Giang điều đi nhậm chức khác, mình thăng chức lên vị trí Bí thư Thành ủy. Có Bí thư Kiều ở đây có lẽ là không có lo lắng nhiều. Tuy nhiên, đột nhiên Nhiếp Chấn Bang liền nhảy dựng lên. Bí thư Kiều, nghĩ đến Bí thư Kiều, Nhiếp Chấn Bang cũng phát hiện mình đã không để ý một chuyện. Nhiệm kỳ này, căn cứ theo thông lệ, Bí thư Kiều sẽ điều đến Hỗ Thành đảm nhiệm Bí thư Thành ủy. Sau một năm, Bí thư Kiều sẽ điều đến trung ương, để làm chuẩn bị cho chuyển giao nhiệm kỳ tiếp theo. Như vậy thì vị trí Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến không phải là Lý Giang Hà tiếp nhận sao?

Trong ký ức kiếp trước, mặc dù Chủ tịch tỉnh Phúc Kiến không phải là Lý Giang Hà, nhưng điều này không kỳ lạ. Từ thời khắc vận mệnh của Nhiếp gia bắt đầu thay đổi, vận mệnh của không ít gia tộc thế gia ở thủ đô cũng có thay đổi không nhỏ. Tuy nhiên, có một số chuyện vẫn là sẽ không có thay đổi. Thời gian ba năm này Lý Giang Hà trong công tác cũng là đúng quy củ, thăng lên chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến đây nhất định không có nhiều vấn đề.

Nghĩ đến đây, thần sắc của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên ngưng trọng. Lúc Lý Giang Hà chỉ là Chủ tịch tỉnh, trên có Kiều Dịch Nhân đè xuống, dưới có Điền Húc Giang và mình đỡ thì không có vấn đề quá lớn. Nhưng một khi sau khi đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy rồi, đối với thành phố Vọng Hải, đối với mình nhất định là có uy hiếp cực lớn. Xem ra, Lý gia chính là chuẩn bị ở đây để đợi mình rồi.
Chương 645: Tâm tư của Uông Kiến Hoa

Vừa đi ra khỏi trụ sở Thành ủy, bên cạnh một âm thanh vang lên:

- Chủ tịch thành phố…

Nghiêng mắt nhìn, Uông Kiến Hoa đã dắt xe đạp đến, ba điều lệ, thời gian thực thi ở thành phố Vọng Hải hơn bốn năm, khoảng thời gian này, hiện nay nếp sống của thành phố Vọng Hải vì thế mà chấn động, ở trong nước cũng đã nổi danh rồi.

Thành phố Vọng Hải, thời gian tan làm căn bản tìm không được bât kỳ chiếc xe công nào. Đã từng có các phóng viên truyền thông đến từ các địa phương trong cả nước không tin ở Trung Quôc sẽ có chuyện như vậy, phái lượng lớn phóng viên đến thành phố Vọng Hải, âm thầm điều tra, hi vọng có thể bắt được chuyện dùng riêng xe công.

Kết quả, công sức không phụ người có tâm, còn thật sự khiến những phóng viên này bắt được hiện tượng mấy chiếc xe công thời gian tan ca vẫn còn sử dụng. Tuy nhiên, điều tra lại thì phát hiện, việc sử dụng những chiếc xe công này đều đã qua báo cáo, thời gian tan ca sử dụng xe công không phải là dùng tư mà là tăng ca.

Thời gian mấy năm nay, trong ý thức tư duy của cán bộ Đảng viên thành phố Vọng Hải, công tư phân minh, điều này đã đi sâu vào lòng người.

Các lãnh đạo Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, đi làm tan ca đạp xe đạp, điều này cũng trở thành một cảnh tượng xinh đẹp của thành phố Vọng Hải.

Nhìn thấy Uông Kiến Hoa, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, tin tức của Uông Kiến Hoa rất linh thông, xem ra cũng từ trong tin tức lần này đã nhận ra được gì đó.

Ngoài mặt, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Lão Uông à, cùng đi đi.

Từ trụ sở Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải đi qua cổng sau, phía sau chính là khu người nhà của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải. Nhiếp Chấn Bang và Uông Kiến Hoa đều sống ở đây, Nhiếp Chấn Bang là tòa nhà số hai, còn Uông Kiến Hoa là tòa nhà số năm, khoảng cách cũng không xa lắm.

Sau khi chuyển đến trụ sở Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, hai bên đường…cây cối râm mát, hai vị đại lão Ủy ban nhân dân thành phố đi song song, trên đường có không ít nhân viên công tác đều chủ động dừng bước để chào hỏi.

Lúc này, trên mặt Uông Kiến Hoa cũng lộ ra vẻ mặt do dự. Trong tỉnh…Uông Kiến Hoa cũng là có con đường tin tức của mình. Từ tin tức khoảng thời gian này truyền ra cho thấy, mặc dù vẫn chưa có tin tức rõ ràng chỉ ra, nhưng đối với Điền Húc Giang lại có kết luận rõ ràng rồi. Lần này Điền Húc Giang điều đến tỉnh Hắc Thủy đã không còn trì hoãn nữa, như vậy thì tâm tư của Uông Kiến Hoa cũng nhiều lên.

Thành phố Vọng Hải…là thành phố cấp phó tỉnh, lãnh đạo bốn bộ máy thành phố Vọng Hải là cán bộ cấp phó tỉnh, nhưng…Về cơ bản, Hội nghị hiệp thương chính trị thì không cần suy xét, còn Chủ tịch Hội đồng nhân dân lại là Điền Húc Giang kiêm nhiệm. Như vậy sau khi Điền Húc Giang rời đi, người được chọn thăng chức Bí thư Thành ủy…chỉ có một, đó chính là Nhiếp Chấn Bang. Đương nhiên, không thể phủ nhận, trung ương còn có lựa chọn khác, đó chính là điều một Bí thư Thành ủy xuống.

Nhưng với thành tích của Nhiếp Chấn Bang…Với bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, chuyện này về cơ bản có lẽ là không thể. Như vậy vị trí Chủ tịch thành phố mà Nhiếp Chấn Bang để trống liền khiến cho Uông Kiến Hoa có chút tâm động.

Trầm ngâm một chút, Uông Kiến Hoa cũng cười nói:

- Chủ tịch, ngày mai…đoàn đại biểu giới mạng internet Mỹ đến, ngài xem?

Lời này nhìn thì nói là chuyện công tác, nhưng đây lại là chỗ thông minh của Uông Kiến Hoa. Lấy phương thức như vậy để bảy tỏ ý tứ của mình với Nhiếp Chấn Bang, chứng minh mình vẫn là thuộc hạ của Nhiếp Chấn Bang, hơn nữa, là thuộc hạ khá nghe lời.

Đoàn đại biểu mạng internet sớm đã không phải là chuyện kỳ lạ gì. Mấy năm nay không chỉ công ty mạng internet nước ngoài, trong nước, mấy doanh nghiệp mạng internet nổi tiếng đời sau cũng lần lượt thay đổi phương án trú ngụ ban đầu, cuối cùng lựa chọn trú tại thành phố Vọng Hải. Hơn nữa, trên thực tế không ít những doanh nghiệp đi đầu trong ngành mạng internet cũng đều lần lượt đưa trụ sở ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương hoặc là văn phòng làm việc xây dựng tại thành phố Vọng Hải. Như vậy, thành phố Vọng Hải hiện nay đã trở thành mảnh đất hội tụ nhân tài của ngành mạng internet máy tính. Phàm là nhân tài ngành mạng internet máy tính, thành phố lựa chọn đầu tiên chính là Vọng Hải.

Như vậy, trong thời gian ba năm thành phố Vọng Hải đã hội tụ lượng lớn nhân tài tố chất cao, trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng lên tiếng nói:

- Lão Uông, tiếp đãi lần này tôi không đến được, anh sắp xếp một chút, tóm lại, nhớ nguyên tắc của thành phố Vọng Hải chúng ta.

Là công ty công nghệ cao thì không nói, doanh nghiệp ô nhiễm cao không nói, chính sách mang tính đầy đủ đầu tư tính chất nghiêng về thì không nói.

Ba tiêu chuẩn không nói chuyện, đây cũng là trong quá trình thực thi mấy năm nay Nhiếp Chấn Bang đã định ra. Từ sau khi khung máy móc phục vụ xây dựng, thành phố Vọng Hải liền trở thành mục tiêu lựa chọn đầu tiên của doanh nghiệp mạng internet, tại đây, ưu thế về các mặt đều là không gì sánh nổi.

Trong quá trình này, cũng xuất hiện không ít vấn đề. Trong đó, tố tụng công nghệ cao, doanh nghiệp ô nhiễm cao những thứ này đều là vấn đề bộc lộ trong quá trình phát triển thành phố Vọng Hải.

Còn về chính sách đầy đủ nghiêng về cũng như vậy. Năm đó không ít công ty lớn cấp quốc tế khi đến Vọng Hải đều là tư thái kiêu ngạo, đòi loại ưu đãi này, chính sách kia, nếu thật sự đáp ứng thì thành phố Vọng Hải hoàn toàn chỉ là đạt được hư danh mà thôi.

Cuối cùng, vẫn là Nhiếp Chấn Bang đích thân gõ nhịp. Đối với những công ty như vậy, bất luận anh từ đâu tới đều không quan tâm, loại hiện tượng này mới dần dần thay đổi.

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Uông Kiến Hoa cũng gật gật đầu, nói:

- Chủ tịch, xin ngài yên tâm, ba tiêu chuẩn này tôi tuyệt đối sẽ không quên.

Nói đến đây, Uông Kiến Hoa ngừng một chút, lại cười nói:

- Chủ tịch thành phố, lần này phải chúc mừng anh rồi. Chuyện Bí thư Điền điều chuyển công tác e là lập tức sẽ có văn bản chính thức, vị trí Bí thư này…

Lời của Uông Kiến Hoa còn chưa nói xong liền có chút hương vị không nói cũng biết. Bên ngoài phòng hội nghị, sau khi nói chuyện với Điền Húc Giang, lúc này Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn trầm tư, đối phó với Lý Giang Hà thế nào đây mới là vấn đề chủ yếu nhất của mình.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng lên tiếng nói:

- Lão Uông, anh sao lại cũng nhiều chuyện như vậy. Đây không giống với tác phong và tính cách nhất quán của anh.

Vị trí Bí thư bây giờ thảo luận vẫn có chút sớm, trung ương suy nghĩ thế nào cũng là chưa biết được.

Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang lần nữa nói:

- Lão Uông à, còn có một chuyện, e là cũng phải nói với anh một chút, lần này Bí thư Kiều có thể phải điều đi rồi.

Lời này của Nhiếp Chấn Bang khiến Uông Kiến Hoa cả người sửng sốt. Bí thư Kiều sắp điều đi, chuyện này trước khi Nhiếp Chấn Bang nói căn bản không có bất kỳ tin tức nào truyền ra. Tuy nhiên, bối cảnh thân phận của Nhiếp Chấn Bang ở đó rồi, với mối quan hệ của Nhiếp Chấn Bang và Bí thư Kiều, tin tức này Uông Kiến Hoa không có bất kỳ nghi ngờ gì.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Uông Kiến Hoa cũng trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Chủ tịch, Bí thư Kiều đi rồi, nếu là Chủ tịch tỉnh Lý tiếp nhiệm, e là…

Lý Giang Hà luôn có thành kiến với Chủ tịch thành phố Nhiếp, điều này trong cả tỉnh Phúc Kiến sớm đã không còn là bí mật gì rồi. Mặc dù nói, chỗ mà thành phố Vọng Hải chịu sự trói buộc của tỉnh Phúc Kiến rất ít, nhưng dù sao vẫn là không ít phương diện đều thuộc quản hạt của tỉnh Phúc Kiến. Như vậy, một khi Lý Giang Hà đảm nhiệm, tình cảnh của Chủ tịch thành phố Nhiếp e là sẽ tương đối khó rồi. Thời khắc này lại khiến Uông Kiến Hoa cũng do dự, kiên quyết đi theo Chủ tịch thành phố Nhiếp nhất định sẽ chịu sự chèn ép của Lý Giang Hà. Nhưng nếu dứt bỏ Chủ tịch thành phố Nhiếp, tương lai của mình ở Vọng Hải sẽ đứng thế nào? Vấn đề này là điều mà Uông Kiến Hoa không thể không suy nghĩ và đối mặt. Sau khi trầm ngâm một lát, Uông Kiến Hoa cũng gật đầu nói:

- Chủ tịch, xin anh yên tâm, chúng tôi vẫn là kiên quyết ủng hộ anh.

Nghe được lời nói của Uông Kiến Hoa, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Uông Kiến Hoa coi như là biểu hiện lòng trung rồi. Đối với lựa chọn của Uông Kiến Hoa, Nhiếp Chấn Bang không có bất kỳ kinh ngạc gì, điều này mới là bình thường. Uông Kiến Hoa nếu thật sự là lựa chọn dựa vào Lý Giang Hà, ở cả thành phố Vọng Hải, trong thể chế, danh tiếng của Uông Kiến Hoa coi như là hết rồi. Mặc dù nói mình khó tránh phải chịu sự chèn ép của Lý Giang Hà, nhưng thu thập Uông Kiến Hoa vẫn là không có nhiều vấn đề.

- Lão Uông, lần này người lựa chọn tiến cử, Bí thư Điền bên đó tiến cử đồng chí Lê Triều Dương. Tôi về cơ bản cũng đồng ý rồi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Nhiếp Chấn Bang vẫn là quyết định nói chuyện này cho Uông Kiến Hoa.

Che giấu, nhất định là giấu không được. Trong quan trường, tóm lại đều không có bức tường nào không lọt gió, sớm muộn cũng có ngày sẽ biết, so với đợi Uông Kiến Hoa tự mình biết, đối với mình có suy nghĩ và bất mãn, vẫn chi bằng trực tiếp nói cho ông ta, như vậy ngược lại có vẻ mình thẳng thắn và chân thành.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Uông Kiến Hoa lúc đầu hơi sửng sốt, thần sắc mặc dù nói có chút không vui lắm, nhưng về tâm thái vẫn là rất nhanh liền điều chỉnh lại, gật đầu nói:

- Chủ tịch, tôi kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức.

Chuyện này Uông Kiến Hoa cũng coi như là nhìn rõ và hiểu rõ rồi. Mấy năm nay Điền Húc Giang ở thành phố Vọng Hải cũng phát triển lực lượng không nhỏ. Bây giờ Chủ tịch thành phố Nhiếp sở dĩ nhường vị trí này đi, mục đích chủ yếu có lẽ vẫn là để lôi kéo nhân mã của Điền Húc Giang, lấy đó để đối kháng với Lý Giang Hà.

Chuyện đã quyết định rồi, mình cho dù có gì bất mãn, e là cũng không giải quyết được gì, chi bằng thản nhiên chấp nhận, như vậy sau này với tính cách của Chủ tịch thành phố Nhiếp, nhất định là sẽ bồi thường cho mình.

Nhìn thấy Uông Kiến Hoa như vậy, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng yên tâm rất nhiều. Nếu Uông Kiến Hoa không thể chấp nhận, đối với mình mà nói thật sự là một vấn đề tương đối lớn. Tuy nhiên, bây giờ Uông Kiến Hoa có thể nghĩ như vậy khiến Nhiếp Chấn Bang rất vui mừng. Lập tức cũng cười nói:

- Lão Uông, buổi tối có thời gian không, tối nay ở chỗ tôi, gọi lão An, Á Phu và Tử Huy bọn họ đến, chúng ta cùng tụ tập chút.

Uông Kiến Hoa lúc này cũng gật gật đầu. Đây e rằng coi như là một buổi tụ họp nhỏ của Nhiếp hệ ở thành phố Vọng Hải, đồng thời cũng coi như là ý sắp xếp. Mỗi lần điều chỉnh nhân sự đều là lúc lòng người hoang mang, càng không nói đến bây giờ hai khóa tỉnh thành phố đều sắp điều chỉnh lớn.

Nghĩ đến đây, Uông Kiến Hoa cũng gật đầu sảng khoái nói:

- Chủ tịch, tôi nhất định đến đúng giờ.
Chương 646: Thảo luận của trung ương

Tây Noãn Các, Tử Cấm Thành.

Lúc này, trong nơi ở của Tổng Bí thư Thẩm, trong dãy nhà tứ hợp viên bốn bề yên tĩnh, phòng khách Tây Hoa, nơi này thông thường đều là nơi chủ yếu mà Tổng Bí thư Thẩm làm việc trong thời gian ở thủ đô.

Trong phòng Tây Hoa, ghế sô pha cổ điển chạm khắc gỗ lim, thể hiện rõ hơi thở cổ xưa của nơi đây. Trên thế giới rất nhiều người nói Trung Hoa là cụ già chính trị. Trong này không đơn giản là chỉ người lãnh đạo của Trung Quốc đa số đều là tầm sáu mươi mấy tuổi, về đồ gia đình cũng là một phương diện quan trọng.

- Tổng Bí thư, về vấn đề ba điều lệ hạn chế chi tiêu công, trung ương từ năm ngoái đã thí điểm ở hai mươi tư tỉnh thành trong cả nước, thành quả đạt được không phải là tốt lắm. Ý của tôi là, có nên do các đơn vị như trung ương Đảng, Chính phủ, Ủy ban Kỷ luật trung ương, Bộ Giám sát liên hợp lại tạo thành một tổ công tác tìm hiểu tình hình chấp chính ba điều chi tiêu công của toàn quốc, ngài thấy thế nào?

Bí thư Ủy ban kỷ luật trung ương Cổ Dân Phú lúc này nói với vẻ mặt thản nhiên.

Cái gọi là ba công, là để chỉ công quỹ ăn uống, phí xe công, phí xuất ngoại. Mấy năm nay cùng với sự phát triển không ngừng của kinh tế trong nước, đời sống của nhân dân cũng ngày càng giàu có. Trong nước, các cơ quan Đảng chính quyền nhà nước, đơn vị ngành nghề doanh nghiệp, thậm chí, trong các trường đại học, trung học, học viện, ghế ngồi của lãnh đạo ngày càng xa hoa. Trước kia vẫn là xe Santana như vậy, bây giờ Audi, Mercedes-Benz cũng không phải là kỳ lạ gì. Lượng lớn xe việt dã, xe giá trị hơn triệu lại càng nhiều, khắp nơi đều có.

Ngoài ra, về công quỹ ăn uống, căn cứ theo số liệu của Cục thống kê quốc gia, toàn quốc trong một năm chỉ chi tiêu phí công quỹ ăn uống đã trên hai tỷ rồi. Con số này là số liệu chính thức, về bí mật ở dưới, chi tiêu quỹ đen e rằng sẽ vượt hơn con số này rất nhiều. Chi phí xuất ngoại đây lại càng là chi tiêu lớn không hiển sơn không lộ thủy.

Ở nước ngoài, bây giờ người Trung Quốc đã trở thành mục tiêu du lịch mà các nước ngoài tranh giành, lần lượt đến Trung Quốc để quảng bá du lịch của bọn họ. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu ở đây chính là vì người Trung Quốc rất hào phóng.

Đối với tình hình này, Nhiếp Chấn Bang ở thành phố Lê Châu khu tự trị Tây Bắc, chính là huyện Lê trước kia, và ở Lương Khê, Vọng Hải đã thực thi ba điều lệ công, đương nhiên sẽ vào trong tầm mắt của quốc gia.

Trải qua gần hai năm theo dõi, cuối cùng năm ngoái trong Đại hội Đảng toàn quốc, trung ương đã thông qua bản dự thảo quy hoạch hành vi hạn chế ba chi tiêu công, và thời kỳ đầu thí điểm ở hai mươi tư tỉnh thành toàn quốc, kết quả đạt được rất tốt. Tuy nhiên, trong quá trình vẫn là có không ít chỗ chính phủ còn có ý kiến bất đồng với nghị quyết này của trung ương.

Đây cũng là điều rất bình thường. Từ xưa đến nay, truyền thống của Trung Quốc chính là ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, cực khổ vất vả, làm quan giống như đi thuyền độc mộc, trăm phương ngàn kế nịnh hót a dua, vất vả lắm mới leo lên được. Tuy nhiên, ăn cũng chưa ăn được, dùng cũng chưa dùng được, vậy làm quan này làm cái gì? Còn không bằng ra biển buôn bán.

Hiện tượng này cũng có thể lý giải. Cùng với việc kinh tế ngày càng phát triển, xã hội cũng theo đó mà mạnh mẽ. Là người đều sẽ có dục vọng, đều sẽ có tâm tư. Là cán bộ quan viên, bây giờ đa số người đều là phần tử có thành tích học tập cao, có tri thức cao. Người như vậy là có năng lực. Theo suy nghĩ của bọn họ, làm quan một lần tạo phúc một phương, làm tốt công tác của địa phương, bản thân hưởng thụ một chút đây cũng là chuyện không thử không dược. Nhân tình giữa người, nếu đến chút đặc quyền như vậy cũng không hưởng thụ được vậy chi bằng đi doanh nghiệp nước ngoài, chi bằng tự mình gây dựng sự nghiệp, gia đình giàu có, bản thân cũng không phải muốn sống thế nào thì có thể vậy sao? Vậy còn sẽ có người theo chính trị sao?

Chuyện này người nhân từ gặp người nhân từ có trí tuệ thì sẽ thấy trí tuệ, nhưng từ góc độ quốc gia, từ góc độ Đảng mà nói, đây là tuyệt đối không cho phép.

Một chính đảng hủ bại, một quốc gia hủ bại luôn là bắt đầu từ phương diện này. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tổng Bí thư Thẩm chủ trương ra sức thực hiện điều lệ này trong cả nước.

Lúc này, nghe được lời nói của Cổ Dân Phú, Tổng Bí thư Thẩm cũng trở nên trầm tư. Sau hồi lâu mới nói:

- Đồng chí Dân Phú, bất cứ lúc nào, việc thực thi và thúc đẩy một chính sách mới, sự chuyển biến quan niệm của cán bộ đây không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thay đổi được.

- Vì dân phục vụ đây là lời nói mà năm đó lãnh tụ tối cao của Đảng chúng ta từng nói, nhưng bây giờ rất nhiều cán bộ đều đã quên sự mộc mạc gian khổ này, tinh thần toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ. Tôi thấy, tất yếu phải tăng cường giáo dục tư tưởng của cán bộ Đảng viên.

Ngừng một lát, tinh thần của Tổng Bí thư Thẩm cũng trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Nhìn chung lịch sử năm nghìn năm văn minh Trung Hoa, lần cải cách chính trị đó không phải là theo cách đổ máu. Từ triều Tần, Thương Ưởng bắt đầu cải cách chính trị, Thương Ưởng cuối cùng rơi vào tình cảnh xe xé xác, mãi đến Vương An Thạch đời Tống, đời Thanh gần nhất thay đổi chính trị Mậu Tuất, âm thanh phản đối nhất thời, đây là điều rất bình thường. Lãnh tụ tối cao từng nói, đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, vô cùng vui vẻ. Tôi cảm thấy, cán bộ Đảng viên của chúng ta, cán bộ lãnh đạo của chúng ta chính là phải có khí phách và dũng khí như vậy. Khó khăn tạm thời đây coi là gì chứ. Mục tiêu của chúng ta là khiến cho dân tộc Trung Hoa một lần nữa đừng vững vàng ở phương Đông của thế giới.

Lời này thể hiện đầy đủ sức cuốn hút sâu dày của Tổng Bí thư Thẩm, cho dù là Cổ Dân Phú lãnh đạo trung cương thân ở chức vị cao như vậy lúc này cũng có cảm giác nhiệt huyết sục sôi.

Nói rồi, Tổng Bí thư Thẩm lại lên tiếng nói:

- Bí thư Dân Phú, ý kiến của tôi cũng rất đơn giản, tổ công tác này tôi thấy hoàn toàn có thể thành lập được. Về việc chọn người làm tổ trưởng tổ công tác, anh có suy nghĩ hay ý kiến gì không?

Nói đến đây là bắt đầu nói vào điểm chính rồi. Thành lập tổ công tác đây là tương đương với khâm sai đại thần của thời cổ đại. Có thể nói, đây là một vị trí thực quyền nắm trong tay.

Lúc này, Cổ Dân Phú cũng có chút khó xử, trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- Tổng Bí thư, vị trí chức vụ tổ trưởng tổ công tác này rất quan trọng. Hiện giờ sắp diễn ra chuyển giao nhiệm kỳ các tỉnh thành phố toàn quốc, tổ công tác đi xuống điều tra tình hình chấp hành ba điều lệ công, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến tình hình trao đổi nhiệm kỳ của các đồng chí phía dưới. Có thể nói, thực quyền là rất lớn.

Đối với lo lắng của Cổ Dân Phú, Tổng bí thư Thẩm cũng gật gật đầu. Lần này thành lập tổ công tác, về thời gian đúng lúc là chặn ở cửa miệng, là có ý tiến hành khảo sát cán bộ chính đảng của các khu tự trị tỉnh thành phố trong toàn quốc như vậy, có thể gọi là quan nhỏ quyền lớn. Vậy thì, như thế việc lựa chọn tổ trưởng tổ công tác là vô cùng quan trọng.

- Suy nghĩ đến nhân tố tổng hợp nhiều mặt, tôi lại có một người để tiến cử.

Cổ Dân Phú lúc này cũng cười nói.

Sau khi nhìn thấy Tổng bí thư Thẩm không chuẩn bị tiếp lời, Cổ Dân Phú cũng tiếp tục nói:

- Về cấp bậc của tổ công tác, ý của tôi là, tốt nhất vẫn là lãnh đạo do Chính phủ trung ương Đảng trực tiếp quản lý, coi như là một biên chế mang tính tạm thời. Về cấp bậc định vị là cấp phó bộ, về việc chọn người ý của tôi là do đồng chí Nhiếp Chấn Bang thành phố Vọng Hải đảm nhiệm.

Nói đến đây, Cổ Dân Phú tiếp tục bổ sung nói:

- Suy xét để đồng chí Nhiếp Chấn Bang làm, chủ yếu cũng là có ba nguyên nhân. Thứ nhất, ba điều lệ công sớm nhất là đồng chí Nhiếp Chấn Bang lúc ở thành phố Tân Lê Khu tự trị Tây Bắc bắt đầu xây dựng lên. Hiện nay tổ công tác này để người xây dựng là cậu ta chấp hành cũng coi như là xứng đáng. Thứ hai, bối cảnh gia đình và năng lực cá nhân của đồng chí Nhiếp Chấn Bang rất tốt. Công tác này không phải là một việc nhẹ nhàng, rất có thể phải đối mặt với sự bất mãn của lãnh đạo các tỉnh thành phố trong toàn quốc, như vậy cũng cần có một lãnh đạo mạnh mẽ để lãnh đạo tổ công tác triển khai công việc. Chắc chắn, đồng chí Nhiếp Chấn Bang là người thích hợp nhất. Thứ ba, kinh nghiệm công tác địa phương của Nhiếp Chấn Bang rất phong phú, lại từng công tác ở Ủy ban Kỷ luật trung ương, tổng hợp các mặt lại, ý của tôi là, tiến cử đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm tổ trưởng tổ công tác.

Lời nói của Cổ Dân Phú cũng đạt được sự tán thành của Tổng bí thư Thẩm. Từ những lý do này cho thấy, đích thực rất tốt. Đặc biệt là lý do thứ hai thì càng không thể phủ nhận. Vị trí này nói trắng ra, nếu thật sự xảy ra chuyện, đó chính là công việc đắc tội người. Như vậy thì yêu cầu một người không sợ đắc tội người đứng ra đảm nhiệm. Chắc chắn, bất luận là cán bộ con cháu thế gia theo chính trị cũng được, hay là cán bộ bình thường cũng được, trước mặt Nhiếp Chấn Bang đều không có vấn đề quá lớn.

Nhìn Cổ Dân Phú, Tổng bí thư Thẩm lúc này cũng cười nói, ý tứ thâm sâu:

- Đồng chí Dân Phú, tôi là niệm tình cũ, có phải là đồng chí Dịch Nhân đã nói chuyện điện thoại với anh không?

Lời của Tổng bí thư Thẩm khiến Cổ Dân Phú cũng mỉm cười, gật đầu nói:

- Tổng bí thư, ngài nhìn thấu mọi chuyện, về chuyện này đồng chí Dịch Nhân đích thực là đã tìm tôi. Tổng bí thư, tôi thấy anh cũng là có ý đồng chí Nhiếp Chấn Bang đó.

Lời này Tổng bí thư Thẩm không phủ nhận. Từ chỗ Cổ Dân Phú đã xác định điểm này là đủ rồi. Tâm ý của Kiều Dịch Nhân không khó đoán. Lần chuyển giao nhiệm kỳ này Kiều Dịch Nhân rời Phúc Kiến, đây đã là chuyện đã định rồi. Hơn nữa, là Tổng bí thư, Thẩm Tu Siêu cũng biết rất nhiều thứ, Kiều Dịch Nhân đây là sắp xếp người nối nghiệp tương lai của mình. Như vậy Lý Giang Hà tiếp nhận Bí thư Tỉnh ủy có thể nói không hề có sự trì hoãn nào. Nhiếp Chấn Bang nếu ở lại thành phố Vọng Hải, e rằng đến lúc đó cũng không dễ ăn nói với Nhiếp gia, Dương gia. Vì vậy, Kiều Dịch Nhân mới gọi điện cho bạn nối khố Cổ Dân Phú, hi vọng điều Nhiếp Chấn Bang đi, qua một khoảng thời gian lại thả xuống thì rất dễ dàng hoạt động.

Từ góc độ của mình mà nói, Tổng bí thư Thẩm cũng muốn để Nhiếp Chấn Bang đảm nhận chức vụ này. Về sự cân bằng, lúc đầu suy nghĩ đến vấn đề địa vị của mình, đối với Lý gia mình có chút nghiêng về. Bây giờ mình đã ngồi vững rồi, mặc dù không đến mức làm ra chuyện mượn gió bẻ măng, nhưng bất luận thế nào, suy nghĩ của Nhiếp gia và Dương gia mình cũng phải để ý. Cho dù Cổ Dân Phú không nói, điều Nhiếp Chấn Bang đi đây cũng là suy nghĩ của mình.

Nghĩ đến đây, Tổng bí thư Thẩm cũng gật đầu nói:

- Chuyện này tôi thấy ngày mai đưa đến hội nghị thảo luận một chút. Tôi đoán, lão Dương bên đó đối với việc đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm tổ trưởng này vẫn là sẽ có chút nghị luận kín đáo.
Chương 647: Phải đi sao?

Lời nói của Thẩm Tu Siêu khiến Cổ Dân Phú rất đồng tình. Đây không phải là chức vụ tổ trưởng tổ công tác một câu nói đùa. Ở bên ngoài thì dường như là một chức vụ rất vẻ vang, nắm giữ thực quyền, nhưng đổi lại một góc độ khác mà nói, chức vụ này cũng là một công việc rất dễ đắc tội người. Dương Thắng Lợi có suy nghĩ bảo vệ con rể, có nghị luận đây cũng là rất bình thường. Bởi vì, Nhiếp Chấn Bang lúc này đã hoàn toàn không cần mạo hiểm như vậy rồi, điều vào bộ ủy, bất cứ một ban ngành nào hoàn toàn có thể trải qua theo một phương thức như vậy.

Lập tức, Cổ Dân Phú haha cười nói:

- Tổng bí thư, công tác của lão Dương, xem ra chỉ có thể do anh làm thôi.

Đối với lời nói kiểu chơi xấu này của Cổ Dân Phú, Thẩm Tu Siêu lúc này cũng mỉm cười nói:

- Hay cho đồng chí Dân Phú anh, vấn đề khó khăn này lại ném cho tôi.

Thủ đô, trụ sở Hội nghị Hiệp thương chính trị toàn quốc. Là chủ tịch Chính hiệp toàn quốc, Dương Thắng Lợi ở bên này, lúc này trong phòng sách của Dương Thắng Lợi có tới một vị khách quý.

Đợi sau khi phu nhân mình đích thân bưng đến một chén trà xanh, Dương Thắng Lợi cũng cười nói:

- Tổng bí thư, nào, nếm thử xem, đồng chí ở dưới mang đến cho tôi ít Long Tỉnh, nói là trước bình minh gì đó. Anh cũng biết, đối với uống trà, tôi luôn là người uống không. Cái gì mà trước bình minh, trước ngày mưa tôi không có hiểu, mời Tổng bí thư ngài đánh giá giúp tôi chút.

Đối với việc Thẩm Tu Siêu đích thân đến nhà, Dương Thắng Lợi cảm thấy rất bất ngờ. Về chức vụ, mặc dù nói là lãnh đạo bốn bộ máy lớn, đều là lãnh đạo cấp nhà nước. Nhưng Thẩm Tu Siêu dù sao vẫn là Tổng bí thư, điểm này đủ để áp đảo tất cả rồi, đây là nhân vât số một hoàn toàn xứng đáng.

Nếu nói là năm đó Thẩm Tu Siêu vừa mới lên chức, đích thân đến cửa hỏi thăm, Dương Thắng Lợi sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, bây giờ Tổng bí thư Thẩm đã hoàn toàn ngồi vững vị trí rồi, lại đến cửa thăm hỏi có vẻ có chút khiến cho người ta kinh ngạc.

Đến cấp độ này, Dương Thắng Lợi cũng không thể không suy nghĩ trong lòng ý tứ của đối phương. Không động thanh sắc, chỉ nói lá trà, đây chính là một loại sách lược của Dương Thắng Lợi. Có mục đích…cũng là ý bất động như sơn, như vậy quyền chủ động sẽ nắm bắt trong tay mình rồi.

Đây cũng là một phương thức thường gặp trong chính trị. Thông thường, ai nói trước có nghĩa là ngươi đó ở vào vị trí bị động.

Nhìn bộ dạng của Dương Thắng Lợi, Thẩm Tu Siêu lúc này cũng mỉm cười. Tính toán của Dương Thắng Lợi Thẩm Tu Siêu rất rõ, đối với biện pháp nhỏ này của Dương Thắng Lợi, Thẩm Tu Siêu cũng không để ý đến, mỉm cười nói:

- Lão Dương, lần này đến nhà chủ yếu vẫn là muốn trao đổi với anh môt chút chuyện có liên quan đến con rể anh.

Thẩm Tu Siêu đem nội dung và chuyện mình trao đổi với Cổ Dân Phú vừa rồi, sau khi lựa chọn một số trọng điểm nói lại một lượt, nhìn Dương Thắng Lợi nói:

- Lão Dương, người quang minh chính đại không nói ám thoại. Vị trí tổ công tác này rất quan trọng, tin rằng, ở thủ đô, người của các gia tộc nhìn chằm chằm vào vị trí này cũng không ít, Nhưng…Đây cũng là một vị trí đắc tội người. Bây giờ chủ yếu muốn nghe ý kiến của anh.

Lời này Thẩm Tu Siêu nói vô cùng khí phách và hoành tráng. Điều này cũng thật sự phản ánh địa vị và tình cảnh hiện tại của Nhiếp gia. Mặc dù nói Nhiếp Quốc Đống cũng là thành viên của Bộ chính trị, nhưng thực quyền của Nhiếp gia vẫn chưa đạt được bước đi khiến Thẩm Tu Siêu thay đổi sắc mặt. Tuy nhiên…Dương gia thì không như vậy. Dương gia chỉ là nối dõi đã có hai Ủy viên Bộ chính trị rồi…Cộng thêm Dương Thắng Lợi bản thân cũng là một trong cửu đỉnh. Vì vậy, là con rể của Dương gia, Thẩm Tu Siêu mới đến chưng cầu ý kiến của Dương Thắng Lợi. Mục đích của nó cũng là không muốn để giữa mình và Dương Thắng Lợi có ý hiềm khích.

Nghe được lời nói của Thẩm Tu Siêu…Dương Thắng Lợi lúc này cũng trở nên trầm tư, nói thực…sự thẳng thắn chân thành của Thẩm Tu Siêu đã phân tích toàn diện ưu khuyết điểm của chức vụ này rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn…Dương Thắng Lợi ngược lại không tiện nói gì, đích thực giống như lời mà Thẩm Tu Siêu nói, chức vụ này là nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại. Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, hoặc là sẽ có con đường tốt hơn, điều đến bộ ủy, hoặc là điều đến tỉnh khác đều có thể, hoàn toàn không nhất thiết phải dính vào vũng nước đục này. Tuy nhiên, nếu là như vậy, Tổng bí thư Thẩm là suy nghĩ thế nào, cũng là chuyện không thể không suy xét.

Trầm mặc một lúc, Dương Thắng Lợi trầm giọng nói:

- Tổng bí thư, tôi cảm thấy, vị trí này vẫn là phải xem ý của bản thân Chấn Bang, tôi không có bất kỳ ý kiến gì.

Nghe được lời nói của Dương Thắng Lợi, trên mặt Thẩm Tu Siêu cũng lộ ra vẻ tươi cười hài lòng. Chuyện này chỉ cần Dương Thắng Lợi không phản đối, với sự hiểu biết của Thẩm Tu Siêu với Nhiếp Chấn Bang, chuyện này về cơ bản đã coi như chắc tám chín phần rồi. Không phải là nói mình đang lợi dụng tính cách của Nhiếp Chấn Bang, trên thực tế, đối với Nhiếp Chấn Bang có chút lý tưởng hóa, hơn nữa, có tính cách về phẩm hạnh và điểm mấu chốt là đạo đức của mình, rất tán thưởng, rất hài lòng.

Hiện giờ, trong thể chế chính là thiếu một phong cách làm quan mạnh mẽ như vậy. Các cán bộ đảng chính ở các cấp các địa phương, đa số suy nghĩ trong lòng đều là chiếc mũ quan đội trên đầu mình, cái họ suy nghĩ là túi tiền của mình, đây là một tập tục xấu, nhưng không có cách nào thay đổi.

Ở địa phương, khi xảy ra chuyện, xảy ra án tham nhũng, chuyện đầu tiên mà lãnh đạo cấp chuyện suy nghĩ không phải là làm thế nào để bắt người ăn hối lộ vi phạm pháp luật, mà là nghĩ xem làm thế nào mới có thể bảo vệ mình khỏi bị ảnh hưởng, bao che, đây là một câu nói phổ biến nhất ở địa phương hiện nay.

Cấp trên đã muốn bao che rồi, vậy thì chuyện này nhất định phải giới hạn trong một phạm vi nhất định. Kết quả cuối cùng là, cá nhỏ bắt hai, ba con, đầu sỏ thực sự phía sau thì lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Mà trùng hợp, tính cách của Nhiếp Chấn Bang, kiểu tính cách kiên định lại lọt vào trong mắt của Thẩm Tu Siêu. Khoảng thời gian trước đến nay, sách lược giấu mình chờ thời của Nhiếp Chấn Bang khiến Thẩm Tu Siêu rất bất mãn, đây cũng là nguyên nhân tại sao Thẩm Tu Siêu lại liên hợp với Lý gia.

Bối cảnh gia thế của Nhiếp Chấn Bang quá hùng hậu, nếu giấu mình chờ thời, sức mạnh hình thành lên thực sự là quá khổng lồ. Loại sức mạnh đó cho dù là Thẩm Tu Siêu cũng có chút sợ hãi. Theo Thẩm Tu Siêu, Nhiếp Chấn Bang người này, con đường thích hợp đi chính là một hình tượng thanh thiên. Cho dù là trở thành đồ tể quan trường thì sao chứ? Chỉ cần nắm tốt chừng mực, một chừng mực có sự kiên trì của mình. Có sự tồn tại của hai nhà Nhiếp Dương, hoàn toàn không cần như vậy. Bây giờ Thẩm Tu Siêu cũng mượn cơ hội này để ép cung Dương Thắng Lợi, ép cung Nhiếp Chấn Bang.

Đợi sau khi Thẩm Tu Siêu rời đi, bình thường, Dương phu nhân luôn không quản chính sự lắm, lúc này cũng đi vào phòng sách, nhìn chồng Dương Thắng Lợi, chần chừ một lúc Dương phu nhân vẫn là lên tiếng nói:

- Thắng Lợi, Tổng bí thư Thẩm muốn đẩy Chấn Bang đứa nhỏ này vào hố lửa sao? Ông sao lại không phản đối?

- Phản đối?

Dương Thắng Lợi hừ lạnh một chút, lại trầm giọng nói:

- Bà còn không nhìn ra sao? Lão Thẩm làm như vậy đây là đang ép Nhiếp Chấn Bang bày tỏ thái độ, hoàn toàn tiến vào đoàn thể hay là hai bên lắc lư, đây là một vấn đề.

Ngừng một chút, Dương Thắng Lợi lại giả thích:

- Cùng với việc các lão tiền bối thế hệ trước lần lượt qua đời, thế hệ khai quốc bây giờ sức ảnh hưởng trong nước cũng đã dần dần suy yếu. Giống như Kiều Dịch Nhân, ông ấy không phải là cũng thoát ly khỏi vòng thế gia, gia nhập vào phe phái lão Viên rồi sao? Sau này, thế gia nếu muốn ra mặt, rất khó. Bây giờ, trải qua mấy đời rèn luyện, thế gia và phe phái khác so với sĩ tộc và hàn môn cổ đại, thế gia là không làm được. Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang nếu muốn có tư cách lên đỉnh, bây giờ đây chính là cơ hội tốt nhất để nó bày tỏ thái độ, là long hay là trùng, phải xem lựa chọn của bản thân nó.

Nghe được giải thích của chồng, Dương phu nhân lúc này có chút lo lắng nói:

- Lão Dương, ông không gọi điện cho An Na, nhắc nhở chút sao?

Dương Thắng Lợi lúc này cũng khoát tay nói:

- Không cần, lựa chọn thế nào nghe trời định đi. Nếu Nhiếp Chấn Bang nó thật sự có cái danh này thì nó sẽ có lựa chọn của mình, nếu không có bản lĩnh này, đỡ lên rồi đó cũng là Lưu A Đấu thôi.

Thành phố Vọng Hải, sau khi vừa trao đổi với Uông Kiến Hoa xong, vừa trở về nhà, ăn xong cơm, xem tin tức “Bảy giờ mỗi ngày” xong, điện thoại trong phòng khách liền vang reng reng.

Dương An Na vừa nhận điện thoại, sau một lúc lại che ống nghe, nói với Nhiếp Chấn Bang:

- Chấn Bang, điện thoại của Trưởng ban Thạch trung ương.

Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên. Trưởng ban Thạch của trung ương, mấy năm nay trong lãnh đạo cấp trung ương, Trưởng ban họ Thạch mới nhậm chức chỉ có một, đó chính là thời gian một năm Trưởng ban Thạch Kiến Đông đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức trung ương.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm chễ, lập tức vào trong phòng sách, cầm điện thoại nói:

- Trưởng ban Thạch, xin chào, xin chào, thực sự là ngại quá, để ngài đợi lâu.

Thạch Kiến Đông người này tốt nghiệp Đại học Hoa Thanh, bạn cùng trường cùng khóa với Thẩm Tu Siêu. Sau đó, trải qua đảm nhiệm Phó Bí thư cán sự Thành ủy Thành đoàn Đồng An tỉnh Liêu Đông, sau đó điều đến Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Liêu Đông, lại điều đến Đoàn thanh niên trung ương nhậm chức. Sau đó, ra bên ngoài đảm nhiệm Phó Chủ tịch tỉnh Lũng Tây, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh, Phó Bí thư Tỉnh ủy, sau đó, điều đến tỉnh Thái Vân đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, từ tỉnh Thái Vân điều lên trung ương, đảm nhiệm Phó Trưởng ban tổ chức trung ương, rồi tiếp nhận chức Trưởng ban.

Có thể nói, đây là nhân mã theo hệ thống của Tổng bí thư Thẩm, rất được sự tín nhiệm của Tổng bí thư. Sau khi đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức trung ương, mấy lần ra tay, với sự quyết đoán và biện pháp vô cùng mạnh mẽ, trong quan trường người ta gọi là Thạch Cảm Đương.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ, nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, đối diện, Thạch Kiến Đông lúc này cũng haha cười lớn:

- Đồng chí Chấn Bang, quá khách khí rồi. Bây giờ vốn là thời gian tan làm, đợi một lát cũng là rất bình thường.

Nói rồi, giọng điệu của Thạch Kiến Đông cũng trở nên nghiêm túc, trực tiếp đi vào vấn đề nói:

- Đồng chí Chấn Bang, lần này gọi điện cho cậu, mục đích chủ yếu là tìm cậu nói chuyện chút.

Nói rồi, Thạch Kiến Đông giới thiệu:

- Đồng chí Chấn Bang, lần này chịu sự ủy thác của trung ương Đảng, Chính phủ và Tổng bí thư Thẩm, do tôi thay mặt cho tổ chức nói chuyện với cậu. Vốn dĩ, theo quy tắc thì cần cậu đến thủ đô. Suy nghĩ đến vấn đề đường xá và sắp tới là hai Hội nghị. Vì vậy, tất cả đều đơn giản đi, tôi cũng là gọi điện cho cậu nói chuyện được rồi.

Từ điểm này có thể nhìn ra, Thạch Kiến Đông người này phong cách làm việc không theo khuôn mẫu, nói chuyện Ban tổ chức, chuyện nghiêm túc như vậy ông ấy lại có thể dùng phương thức như vậy để tiến hành.

Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang trong lòng hơi hồi hộp, lẽ nào nói, mình cũng phải đi sao?
Chương 648: Quyết đoán

Ban Tổ chức nói chuyện, thông thường chỉ có hai loại chuyện. Chuyện thứ nhất muốn đề bạt tìm anh nói chuyện, trên tổ chức tìm hiểu các vấn đề như tâm thái của cán bộ được đề bạt, lòng tin…một chút, cũng coi như là thẩm hạch cuối cùng trước khi đề bạt. Mục đích làm như vậy là để không xảy ra vấn đề cán bộ sau khi đề bạt thì không thể đảm nhiệm.

Một tình huống khác, phạm sai lầm gì đó, Ban Tổ chức nói chuyện khiển trách.

Ngoài ra, hai tình huống nói chuyện nêu trên đều nhất định phải mặt đối mặt để tiến hành. Trên thực tế, Thạch Kiến Đông làm như vậy đã là có chút trái lệ rồi. Chỉ có điều, hai bên đương sự, một là Nhiếp Chấn Bang, một là bản thân ông ta, về cơ bản tình hình như vậy cũng sẽ không có người nói, sau đó, đợi Nhiếp Chấn Bang đến thủ đô, bổ sung hình thức đó thì không có bất kỳ vấn đề rồi.

Từ tình hình cho thấy, nếu là nói chuyện khiển trách, nhất định sẽ không có vẻ thoải mái như vậy. Vậy thì, như vậy chỉ có thể là tình huống đầu tiên, mình sắp thuyên chuyển rồi.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Trưởng ban Thạch, đến địa phương nào? Cương vị nào?

Lời này cũng khiến Thạch Kiến Đông bên đó haha cười lớn, cười mắng nói:

- Haha, đều nói Nhiếp Chấn Bang tiểu tử này thông minh, giống như con chuột trong dầu vậy, dầu vô cùng trơn. Trước kia tôi không được lĩnh hội nhiều, bây giờ tôi là thực sự cảm nhận được rồi.

Nói rồi, Thạch Kiến Đông cũng nghiêm mặt nói:

- Đồng chí Chấn Bang, mặc dù lần này chúng ta nói chuyện không chính thức trong điện thoại, nhưng đây cũng liên quan thiết thực đến lợi ích của bản thân cậu và sắp xếp chỉnh thể của quốc gia.

Nói rồi, Thạch Kiến Đông giới thiệu:

- Đồng chí Chấn Bang, trung ương Đảng, Chính phủ, Dự thảo thí điểm “Về cơ quan Đảng chính quyền toàn quốc, bộ ủy trực thuộc trung ương, doanh nghiệp nhà nước, các cơ quan trực thuộc triển khai ba điều lệ công quy tắc tiếp đãi” sắp được một năm rồi. Việc thực thi dự thảo đạt được thành quả rất tốt. Đồng thời, cũng xuất hiện không ít vấn đề. Trong đó, hiện tượng bằng mặt không bằng lòng, lấy tốt lấp vào thiếu sót, chi tiêu quỹ đen…cũng xảy ra. Năm nay, là năm dự thảo chính thức được mở rộng trong phạm vi toàn quốc trừ Đông Cảng và Tây Áo hai đặc khu này ra. Vì vậy, qua sự nghiên cứu và suy xét cẩn trọng của trung ương Đảng, Chính phủ, quyết định thành lập một tổ công tác điều tra ba quy tắc tiếp đãi công.

Dừng một chút, Thạch Kiến Đông tiếp tục nói:

- Tên gọi bên ngoài là, phòng làm việc điều tra tiếp đãi công việc Chính phủ, quyết định từ các bộ ban ngành như Ban Tổ chức trung ương, Bộ Giám sát, Ủy ban Kỷ luật trung ương, Bộ Công an điều động nhân sự. Về cấp bậc, định vị là phòng làm việc cấp phó bộ. Về tổ trưởng cũng chính là lựa chọn của chủ nhiệm. Trên tổ chức tổng hợp các điều kiện và nguyên nhân các mặt, cuối cùng suy nghĩ đến cậu và mấy người lựa chọn khác. Bây giờ gọi điện cho cậu chsnh là muốn hỏi một chút, cậu có suy nghĩ gì không?

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm tư. Nói chuyện lần này có chút kỳ lạ. Thông thường, theo trình tự nói chuyện tổ chức bình thường, lãnh đạo cấp trên đều sẽ nói thế này, trên tổ chức cảm thấy năng lực công tác và thành tích của anh các mặt đều rất tốt, trẻ trung khỏe mạnh, là người bồi dưỡng tốt, trên tổ chức quyết định tăng thêm trọng trách này cho anh.

Về cơ bản, trình tự nói chuyện tổ chức đều là như vậy, cho dù có chút khác biệt nhỏ, nhưng nội dung về đại thể sẽ giống nhau về cơ bản.

Sau đó, đồng chí phía dưới nhất định sẽ nói, cảm ơn sự tín nhiệm và cổ vũ của tổ chức đối với tôi, cảm ơn sự khẳng định và bồi dưỡng tận tình của tổ chức đối với tối. Tôi nhất định không phụ kỳ vọng của tổ chức, kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức….

Nhưng lần này Thạch Kiến Đông lại mang chút ý tứ hỏi dò, đây rất không bình thường. Theo lý mà nói, Thạch Kiến Đông là Ủy viên Bộ Chính trị, là Trưởng ban Tổ chức trung ương, Nhiếp Chấn Bang chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phó tỉnh, trong Đảng mà nói cũng chỉ là treo biển Ủy viên dự khuyết trung ương. Hơn nữa, khoảng cách rất lớn. Cái mà Thạch Kiến Đông thay mặt là trung ương Đảng và Chính phủ, tội gì lại mang giọng điệu thương lượng với mình về việc bổ nhiệm miễn chức vụ như vậy, trong này nhất định có vấn đề.

Phòng điều tra tiếp đãi công việc, nghe cái tên này Nhiếp Chấn Bang cũng có thể đoán ra ba phần ý. Cái tên như ý nghĩa, đã có liên quan đến điều tra thì nhất định chính là năm đó lúc đầu mình nhậm chức ở Đoàn thanh niên trung ương, tổ công tác thẩm hạch văn minh gì đó mà mình làm là một tính chất.

Nhưng công tác này lại là chuyện tốn công không dễ làm. Làm tốt rồi công lao là của chính quyền địa phương phía dưới, đắc tội người là tự mình đắc tội thật. Làm không tốt thì đó thất chức của mình.

Trong này, điều chủ yếu nhất vẫn là đắc tội người khác. Giai đoạn trước, hai mươi tư tỉnh thí điểm đầu tiên, trong này liên lụy đến bao nhiêu phe phái, liên lụy đến bao nhiêu cán bộ, sẽ đắc tội người nào rất khó nói.

Hơn nữa, cho dù người hạ xuống là cán bộ cấp sở địa phương thì trong đó vấn đề cũng có không ít. Hiện nay, công tác này của mình giống như là kinh sát thời cổ đại vậy.

Các quan lớn đảng chính quyền địa phương đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn thuộc hạ bị quật ngã. Như vậy cãi cọ nhiều lên, nể mặt, không nể mặt, đây cũng là chuyện rất khó xử. Chả trách Thạch Kiến Đông sẽ chọn trưởng hợp không chính thức như vậy nói chuyện một lần trước, hơn nữa còn là dùng giọng điện thương lượng.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại gật đầu nói:

- Trưởng ban Thạch, xem ngài nói kìa. Tôi là người không có giác ngộ như vậy sao? Thân là cán bộ của Đảng, nghe lời của Đảng, nghe Đảng chỉ huy, đây là tu dưỡng chính trị cơ bản nhất. Tại đây, tôi bày tỏ với ngài, cá nhân tôi kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Tôi chính là một cái ốc vít của tổ chức, trên tổ chức bảo tôi lên đâu tôi sẽ lên đó, quyết không hai lời.

Lời nói này của Nhiếp Chấn Bang cũng là nói vô cùng cũ rích. Toàn bộ đều là lời trong quan trường. Nhìn thì dường như là đã đồng ý, nhưng trong lời nói lại để lại cho mình chút uyển chuyển. Nếu đến lúc đó nhạc phụ và trong nhà có ý kiến không giống, đương nhiên cũng có thể hành động hướng khác.

Thạch Kiến Đông nghe trong tai ở đó sẽ không hiểu tầng ý này của Nhiếp Chấn Bang, cũng không nói ra, lập tức cười nói:

- Đồng chí Chấn Bang. Có giác ngộ này quả nhiên không hổ là tấm gương của cán bộ trẻ tuổi. Đã như vậy thì cậu làm chuẩn bị một chút, sau một tuần cậu đến thủ đô một chuyến đi.

Sau khi hàn huyên mấy câu với Thạch Kiến Đông, Nhiếp Chấn Bang cũng cúp điện thoại, nhận lời Thạc Kiến Đông, đây cũng là việc mà Nhiếp Chấn Bang đã suy nghĩ tường tận.

Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Vị trí này mặc dù không phải là vị trí tốt gì, nhưng đó cũng là đối với cá nhân mà nói. Đối với phe phái hoặc đối với gia tộc chính trị trong thủ đô mà nói, vị trí này ngược lại là một cơ hội tốt để loại bỏ kẻ địch, tranh thủ lấy ân tình.

Nhưng chuyện lớn như vậy, thủ đô bên đó lại không hề có tin tức nào. Cho dù cha mình cấp bậc không đủ, bác cả Nhiếp Quốc Đống thuộc hệ thống quân đội, có chút không tiện, điều này cũng có thể lý giải. Tuy nhiên, nhạc phụ bên đó lại không truyền đến chút tin tức nào, điều này rất không bình thường. Với sự hiểu biết của mình đối với Tổng bí thư Thẩm, Tổng bí thư Thẩm tuyệt đối không phải là người không nhìn đại cục.

Đây cũng là một chỗ đáng để thương quyền. Chuyện này chỗ nào cũng lộ ra sự kỳ lạ. Từ hiện tại mà nói, khả năng lớn nhất, ý của nhạc phụ cũng là để mình tự quyết định, đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhiếp Chấn Bang nhận lời Thạch Kiến Đông.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gọi đến số của nhà Dương Thắng Lợi ở thủ đô. Sau khi mình nói chuyện với Thạch Kiến Đông xong đã chín giờ tối. Lúc này theo thói quen nghỉ ngơi của nhạc phụ Dương Thắng Lợi có lẽ đã đi nghỉ rồi. Nhưng sau khi điện thoại tút tút hai tiếng, giọng của Dương Thắng Lợi liền truyền đến.

Xem ra, nhạc phụ đây là đang chờ điện thoại của mình. Tổng hợp tình hình cho thấy, nhạc phụ có lẽ đã biết Thạch Kiến Đông gọi điện cho mình rồi.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng cung kính nói:

- Cha, cha vẫn chưa đi nghỉ sao?

Sau khi nói hai câu, Nhiếp Chấn Bang cũng trực tiếp đi vào vấn đề:

- Cha, vừa rồi Thạch Kiến Đông gọi điện đến.

Nghe được Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, lúc này Dương Thắng Lợi cũng không tiện giả ngốc nữa. Trầm ngâm một lúc, Dương Thắng Lợi cũng chậm rãi lên tiếng:

- Chấn Bang à, chuyện này Tổng bí thư Thẩm cũng tìm cha rồi. Ý của cha là, cha không có ý kiến gì, tất cả đều dựa vào bản thân con đưa ra quyết đoán.

Ngừng một chút, Dương Thắng Lợi tiếp tục nói:

- Chức vụ này, lợi hại trong đó cha không cần phân tích cho con nữa, Trong thế hệ con cháu, trong thế hệ các con, người có tư cách cạnh tranh với con đã không có rồi. Tâm ý của con, cha cũng rất rõ. Bây giờ sợ rằng con đã không đặt đám ngươi An Quốc bọn họ đặt vào địa vị đồng đẳng để đối đãi rồi, điều này cũng có thể lý giải. Có điều, vị trí này là con dao hai lưỡi. Chỉ xem bản thân con nắm bắt thế nào. Cục diện tốt ở thành phố Vọng Hải là đáng để con tiến hành, trước mắt, sắp xếp thế nào trong lòng con phải có tính toán.

Nghe lời nói của Dương Thắng Lợi, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút run sợ. Đích thực trong thế hệ con cháu, bất luận là Dương An Quốc hay là người khác, đã thấp hơn một tầng so với mình. Bây giờ đây chính là một cái hào rộng không thể vượt qua, nếu từng bước đi xuống, đợi đến lúc mình năm mươi mấy tuổi, thắng lợi cũng không phải là không có. Tuy nhiên, mượn một câu nói của lãnh tụ tối cao, một trăm năm quá lâu, chỉ tranh thủ sớm chiều, đây chính là tâm thái bây giờ của Nhiếp Chấn Bang.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Cha, con biết nên làm thế nào, xin cha cứ yên tâm. Vậy con không làm phiền cha nghỉ ngơi nữa.

Sau khi cúp máy, Nhiếp Chấn Bang lại gọi điện cho cha Nhiếp Quốc Oai, trao đổi chuyện này một chút. Về cơ bản thì chuyện đến mức này coi như là quyết định rồi. Giống như nhạc phụ Dương Thắng Lợi đã nói nói phải nghĩ lên vị sớm tám năm, mạo hiểm như vậy đây là điều tất yếu phải làm.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại lấy điện thoại, gọi đến số của An Quốc Vũ. Điện thoại vừa thông, Nhiếp Chấn Bang cũng không khách khí, trực tiếp nói:

- Lão An, là tôi, anh thông báo một chút, tối mai đều đến chỗ tôi tụ họp một chút.
Chương 649: Sắp xếp trước khi đi

Chủ tịch thành phố Nhiếp mời khác, hơn nữa là một buổi tụ hội trong phe phái. Tin tức này trong cán bộ của hệ thống Nhiếp rất nhanh toàn bộ đều đã biết.

Không đợi đến lúc tan làm, Nhiếp Chấn Bang đã gọi điện cho Dương An Na, hơn nữa, cũng phái tài xế Quách Tam Bảo đi. Toàn bộ bữa tối, tất cả món ăn Nhiếp Chấn Bang đều chuẩn bị, tự mình chuẩn bị, mà không phải là có sẵn ở chốn nhỏ Thành ủy. Có thể nói, lần tụ hội này e rằng là lần tụ hội cuối cùng của mình và những thuộc hạ dưới ở thành phố Vọng Hải. Bữa cơm này đoán cũng là bữa cơm cuối cùng mời bọn họ ăn ở thành phố Vọng Hải. Vì vậy, tất cả Nhiếp Chấn Bang đều muốn làm thật hoàn mỹ.

Vừa tan làm, Nhiếp Chấn Bang liền đưa theo Lý Cư Bằng từ phòng làm việc đi ra, về đến nhà, vừa vào đến cửa, Dương An Na lúc này cũng mặc đồ trong bếp đi ra.

- An Na, đều chuẩn bị thế nào rồi. Anh đến giúp một tay.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười xắn tay áo lên chuẩn bị vào phòng bếp.

- Chủ tịch đích thân xuống bếp, hôm nay chúng ta là có lộc ăn rồi.

Trong lúc nói chuyện, một âm thanh vang lên ở cửa. Ở cửa lớn, Chu Tử Huy và Lưu Á Phu hai người bước nhanh vào. Hai người là Trưởng ban tổ chức và Trưởng ban Tuyên giáo, đều làm việc ở tòa nhà Thành ủy, cùng đến là rất bình thường.

Bên cạnh, Dương An Na cũng cười nói:

- Chấn Bang, anh tiếp Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Chu đi, ở đây có em và dì Trương là được rồi.

Vừa nói xong, bên ngoài, giọng của Uông Kiến Hoa cũng truyền đến:

- Chủ nhiệm Dương, chủ tịch muốn đích thân xuống bếp chị không thể cự tuyệt. Thế nào cũng phải cho chủ tịch cơ hội biểu hiện mới được.

Về xưng hô với Dương An Na, đây là một vấn đề khó lớn nhất của không ít cán bộ thành phố Vọng Hải. Xưng hô chị dâu, trong thành phố, trong hệ thống của Nhiếp Chấn Bang, cán bộ nhỏ hơn so với Nhiếp Chấn Bang ít lại càng ít. Trừ mấy nhân vật cấp bậc thư ký như Lý Cư Bằng ra, người khác tuổi tác đều lớn hơn Nhiếp Chấn Bang, xưng hô như vậy đương nhiên là không thích hợp rồi.

Xưng là em dâu? Như vậy khó tránh sẽ khiến cho người ta cảm giác lỗ mãng, cũng không thích hợp lắm. Dù sao thì Nhiếp Chấn Bang là nhân vật đứng đầu và trung tâm của vòng tròn mà.

Như vậy lấy chức vụ của Dương An Na trong Hội liên hiệp phụ nữ để xưng hô là tương đối thích hợp. Cụ thể là ai xưng hô ra bây giờ đã không thể nghiên cứu rồi. Có điều bây giờ đã trở thành cách xưng hô mà các cán bộ hệ thống Nhiếp thành phố Vọng Hải thấy thích hợp nhất rồi.

Nhìn Uông Kiến Hoa, An Quốc Vũ và Tiếu Thiện Minh từ bên ngoài đi vào, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng haha cười:

- Lão Uông, anh là được món hời khoe mã rồi. Được, hôm nay thế nào tôi cũng phải cho anh xem tài năng nấu ăn của tôi, thịt băm sốt tương vẫn là không vấn đề.

Nói vẫn là nói, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng không đi vào bếp nữa. Một đám người ngồi trong phòng khách, bên ngoài, lần lượt Lưu Thắng, La Tiểu Binh, Lưu Cao Hoa, Dịch Sướng, Đặng Nhất Huy cũng đều đi vào rồi.

Rượu dùng là Mao Đài đặc cung. Loại rượu này sau khi Nhiếp Chấn Bang nhậm chức ở thành phố Vọng Hải là rất ít, thậm chí có thể nói là trước giờ chưa từng dùng qua. Lúc này coi như là chính thức bỏ ra.

Nhìn thấy những chai rượu này tất cả cán bộ trong lòng đều lộp bộp. Bối cảnh của Chủ tịch thành phố Nhiếp lúc này lần nữa thể hiện ra. Rượu đặc cung đây là cung cấp trực tiếp cho lãnh đạo trung ương, điểm này đã thể hiện ra chỗ bất phàm của Chủ tịch thành phố Nhiếp rồi.

Sau khi rót một chén cho tất cả mọi người, Nhiếp Chấn Bang lúc này nâng chén rượu, đứng lên, nhìn chung quanh một lượt, mỉm cười nói:

- Hôm nay coi như là lần đoàn viên lớn khó có được. Thành phố Vọng Hải có thể đạt được thành tích như bây giờ, có thể phát triển như hiện nay, tại đây tôi cảm ơn các vị đã đồng tâm hiệp lực ủng hộ và giúp đỡ, tôi kính mọi người một chén.

Lời nói vừa dứt, Uông Kiến Hoa cũng đứng dậy:

- Chủ tịch, ngài đây là lời gì vậy. Các đồng chí ngồi đây, tôi là người đến muộn nhất, nhưng tôi lại là người có lĩnh hội sâu sắc nhất. Chủ tịch anh vì sự phát triển của thành phố Vọng Hải có thể gọi là dốc hết tâm huyết. Trong nhà cũng không quản lắm, trụ sở làm việc Ủy ban nhân dân thành phố, tăng ca muộn nhất, tăng ca nhiều nhất, mãi mãi là phòng làm việc của anh. Chúng tôi đều là nhìn vào trong mắt, chén rượu này nên là chúng tôi kính anh mới đúng.

Lời của Uông Kiến Hoa vừa nói xong, Chu Tử Huy và An Quốc Vũ sắc mặt ảm đạm, không thể không nói, trong đám người, công phu nịnh hót của Uông Kiến Hoa đích thực là rất chuẩn mực.

Mặc dù mọi người đều là cán bộ theo hệ thống Nhiếp, nhưng không có nghĩa là giữa bọn họ không có bất kỳ cạnh tranh nào, không có bất kỳ ngăn cách nào. Phương diện lớn mặc dù sẽ không vi phạm, nhưng về bí mật thì cũng là có cạnh tranh.

Lời bày tỏ lòng trung này lại để Uông Kiến Hoa nói trước, bên cạnh, Lưu Á Phu cũng đứng dậy, cười nói:

- Chủ tịch, tôi thấy, giữa chúng ta đừng anh kính tôi, tôi kính anh nữa, mọi người cùng lên, kính nhau một chén là được rồi.

Một bữa cơm ăn xong, Nhiếp Chấn Bagn cũng là có ý thoải mái. Mình sắp đi rồi, giao lưu tình cảm với những người này, vẫn là phải cởi mở nói chuyện mới được, như vậy mình cũng có thể đi mà yên tâm. Tuy nhiên, nếu muốn những người trong thể chế này mở rộng lòng mình, vẫn là phải uống nhiều chút rượu mới được.

Hôm nay, đám người coi như là mở rộng tầm mắt tửu lượng siêu cấp của Chủ tịch thành phố Nhiếp. Mười mấy người tổng cộng bốn kiện hai mươi tư bình rượu trắng, bình quân mỗi người về cơ bản đều gần một bình rưỡi. Chủ tịch thành phố Nhiếp một mình uống gần bốn bình. Lúc này, mỗi người đều đã có chút say rồi, nhưng Chủ tịch thành phố Nhiếp chỉ là hơi có chút vẻ say thôi.

Ăn xong cơm tối, ở ngay trong phòng khách, mỗi người sau khi pha một chén trà xanh, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở giữa ghế sô pha, hai bên trái phải là Uông Kiến Hoa và Lưu Á Phu, người khác thì ngồi đều ngồi trên sô pha hoặc là kê cái ghế dựa vào sô pha, hoặc là ngồi trên tay vịn của sô pha. Tóm lại, lúc này đám cán bộ thành phố Vọng Hải đều không còn bộ dạng và quan uy của bình thường.

Nhìn chung quanh một lượt, lúc này trong phòng khách cũng yên tĩnh, tất cả mọi người đều biết, Chủ tịch thành phố Nhiếp đây là sắp nói chuyện.

Hơn nữa, bây giờ Điền Húc Giang nhanh chóng phải điều đi rồi, trong thời khắc then chốt này, tất cả mọi người đều mở to lỗ tai để mà nghe.

Trong lòng sắp xếp một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi lên tiếng:

- Mọi người đều biết, đồng chí Điền Húc Giang lần này là sắp điều đi rồi, địa phương cũng đã định rồi, Chủ tịch tỉnh Hắc Thủy, đây cũng coi như là tu thành chính quả rồi.

Câu này khiến cho tất cả mọi người đều gật đầu. Đích thực, từ vị trí cấp phó bộ vượt qua một ngưỡng để vào hàng ngũ cấp chính bộ. Mặc dù nói là tỉnh Hắc Thủy, tỉnh thành biên giới này nông nghiệp, công nghiệp, kinh tế các mặt đều không nổi trội. Nhưng bất luận thế nào, coi như là xuyên vào hàng ngũ cấp chính bộ rồi, nhìn trong toàn quốc có bao nhiêu cán bộ cấp chính bộ, e rằng cũng không hơn trăm người.

Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang lại trầm giọng nói:

- Hôm qua tôi nhận được điện thoại của Trưởng ban Tổ chức Kiến Đông, lần này tôi cũng phải điều đi.

Nói đến đây, trên mặt Nhiếp Chấn Bang cũng hơi có chút thương cảm. Chủ tịch thành phố Vọng Hải vị trí này đây là một công tác mà mình làm với thời gian dài nhất từ lúc theo chính trị đến này. Thực sự, thời gian tròn bốn năm, vừa đúng là một nhiệm kỳ, đây cũng coi như là một điểm sáng trọn vẹn về mặt lý lịch chính trị của mình.

Thế phát triển mạnh mẽ của thành phố Vọng Hải bây giờ mình bỏ ra tâm huyết và tinh lực rất lớn, đột nhiên phải rời đi, nói không thương cảm thì đó là lời nói dối.

Lời này nghe trong tai của mọi người giống như là một quả bom nổ, tại chỗ khiến tất cả mọi người đều ngây ra.

Trong lòng tất cả cán bộ thành phố Vọng Hải, sau khi Điền Húc Giang điều đi, Chủ tịch thành phố Nhiếp đảm nhiệm Bí thư Thành ủy kiêm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Mân Nam. Đây là chuyện không hề trì hoãn ván đã đóng thuyền. Nhưng đột nhiên lập tức Bí thư và Chủ tịch thành phố đều phải rời đi, tin tức này đến quá đột ngột rồi.

Đặc biệt là Uông Kiến Hoa, lúc này lại vô cùng chấn động. Chiều qua hai người vừa mới trao đổi, lúc đó ý tứ và thái độ của Chủ tịch thành phố Nhiếp vẫn là một giọng điệu tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải. Nhưng bây giờ đột nhiên Chủ tịch thành phố Nhiếp cũng phải đi, lẽ nào nói trung ương bên đó xảy ra biến cố gì sao?

Không đợi mọi người hỏi, Nhiếp Chấn Bang bên này đã tự mình giải thích:

- Lần này, trung ương, Tổng bí thư chuẩn bị thành lập một tổ điều tra chuyên biệt về tình hình chấp hành ba quy tắc công đối với toàn quốc. Ý của trung ương là hi vọng do tôi đảm nhiệm tổ trưởng. Tối qua, Trưởng ban Thạch đã làm công tác với tôi. Về cơ bản tôi đã đồng ý rồi. Hôm nay triệu tập mọi người đến cũng coi như là có ý giải thích cho mọi người một chút.

Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người một chút, tiếp tục nói:

- Trước đó tôi và lão Uông cũng nói qua, lần này đồng chí Điền Húc Giang điều đi, ông ấy đã trao đổi với tôi, hi vọng tiến cử đồng chí Lê Triều Dương đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Vọng Hải. Chuyện này về cơ bản tôi cũng đồng ý rồi. Lần này tôi đã sắp điều đi rồi, về lựa chọn Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, ý của tôi là, tiến cử đồng chí Uông Kiến Hoa đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải.

Nếu nói, chuyện Chủ tịch thành phố Nhiếp điều đi khiến những cán bộ này của hệ thống Nhiếp vô cùng chấn động. Vậy thì, bây giờ, sự sắp xếp này của Nhiếp Chấn Bang lại khiến không ít người có chút hâm mộ. Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải đây là cán bộ cấp phó bộ của thường vụ Tỉnh ủy.

Vị trí này là bao nhiêu người tha thiết mơ ước có được.

Hơn nữa, cơ sở bây giờ của thành phố Vọng Hải tốt như vậy, có thể nói ngồi vị trí này, về cơ bản chắc chắn là phải thăng quan. Một cấp chính bộ e rằng cũng là không thoát được.

Lúc này, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng là quan sát vẻ mặt của mọi người. Sắc mặt của mỗi người đều không giống nhau, nhưng điều khiến Nhiếp Chấn Bang vui mừng là, không có ai biểu hiện vẻ mặt đố tị, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng.

Không đố kỵ, chuyện vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế. Nếu thật sự có đố kỵ, vậy thì vòng tròn này là có vết rạn rồi, rất dễ bị người khác tiêu diệt. Chuyện như vậy nếu xuất hiện, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không cho phép. Bất luận là ai đều sẽ nghĩ biện pháp điều đi, bởi vì đây là nhân tố không ổn.
Chương 650: Tất cả đều vui.

May mà, mọi người đều rất bình tĩnh, cũng không hề xuất hiện tình huống khác thường nào. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang hết sức hài lòng. Trên thực tế, đây cũng là chuyện đương nhiên.

Vị trí Bí thư thành phố Vọng Hải này là cán bộ trung ương trực quản. Hơn nữa so với vị trí Chủ tịch thành phố còn quan trọng hơn một chút. Nói một cách khác, vị trí này mặc dù khiến cho khiến cho các ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến đương nhiệm tính từ Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy xuống dưới, bất kỳ ủy viên thường vụ nào tới đám nhiệm chức vụ này đều được xem như thăng chức. Phải biết rằng, dưới thời của Thạch Nghị Vũ, Bí thư Thành ủy Vọng Hải lại treo biển phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến đấy.

Lê Chiêu Dương thăng chức lên Chủ tịch thành phố, có sự đề cử của Bí thư tiền nhiệm và Chủ tịch thành phố, phía Trung ương hơn phân nửa sẽ nể tình. Nhưng vị trí Bí thư Tỉnh ủy kia cũng rất khó nói.

Vị trí này cũng không phải chỉ thăng chức đơn giản như Giám đốc sở lên Phó bộ trưởng. Trong tay anh có một người, cũng chính là Uông Kiến Hoa là thích hợp nhất rồi.

Đầu tiên, trước khi Uông Kiến Hoa được điều nhiệm phụ trách làm Phó Chủ tịch thành phố Vọng Hải, là Chủ tịch thành phố Bồ Châu. Về lý lịch kinh nghiệm, như vậy cũng coi như đủ rồi. Ngoài ra, về tuổi, Uông Kiến Hoa cũng đạt được tiêu chuẩn.

Đây là thứ nhất, thứ hai, Lê Chiêu Dương là Phó Bí thư Thành ủy, nếu hắn có thể tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố. Như vậy Phó Chủ tịch thành phố đương nhiên cũng có thể tiếp quản chức vụ Bí thư Thành ủy, đây cũng là lý do khiến Nhiếp Chấn Bang suy xét tới Uông Kiến Hoa.

Những người khác như Lưu Á Phu, Chu Tử Huy, cùng với Đặng Nhất Huy hay Dịch Sướng về lý lịch kinh nghiệm còn kém hơn một chút. Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người đều không nói gì.

Lúc này, tinh thận của Uông Kiến Hoa vô cùng kích động. Ngày hôm qua, anh ta còn cảm thấy có chút mất mát, vì bản thân không thể thực sự giành được chức vụ Chủ tịch thành phố mà cảm thấy vô cùng ảo não. Thật không ngờ, sau một thời gian chưa tới một ngày, bản thân anh ta đột nhiên lại có được một niềm vui bất ngờ lớn như vậy. Vị trí Bí thư Thành ủy.

Chức vụ này so với Chủ tịch thành phố còn tốt hơn nhiều. Chẳng khác nào một bước lên mây, nói một cách khác, đã giúp anh tiết kiệm được thời gian bốn năm.

Trầm ngâm một hồi, Uông Kiến Hoa cũng khiêm tốn nói:

- Chủ tịch, cảm ơn sự tín nhiệm và ủng hộ của Chủ tịch đối với tôi. Chuyện này, về phía Trung ương….. ?

Lời nói còn chưa hết, Nhiếp Chấn Bang đã hiểu được ý tứ của Uông Kiến Hoa. Bên cạnh, các cán bộ khác cũng ghé mắt qua để ý, trong lòng cũng đồng tình với nghi ngờ của Uông Kiến Hoa. Nhiếp Chấn Bang chẳng những không hề có bất cứ sự bất mãn nào, ngược lại còn có chút cao hứng. Biểu hiện này của Uông Kiến Hoa rất chín chắn, cũng chính là phải như vậy mới khiến cho Nhiếp Chấn Bang yên tâm. Thành phố Vọng Hải có được thành tựu hiện giờ không hề dễ dàng, sợ nhất chính là thường xuyên biến đổi, chính sách không có tính dài hạn. Chủ yếu phải xem hệ cán bộ này của anh có đắc lực hay không. Hiện giờ xem ra, sau khi anh đi rồi, có sự lãnh đạo của Uông Kiến Hoa, những chuyện có hại đương nhiên không cần lo lắng.

Chuyện này, dù là Uông Kiến Hoa không hỏi, anh cũng phải nói ra. Làm như vậy, có hai cái lợi chính, cùng lúc có thể thể hiện được bối cảnh hùng mạnh của anh hiện nay, khiến cho các cán bộ cấp dưới một sự tin tưởng vững chắc. Mặt khác thể hiện được phương pháp cứng rắn, mạnh mẽ của anh, coi như là tạo cho mọi người cảm giác. Đừng tưởng rằng sau khi anh đi rồi là có thể muốn làm gì thì làm.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:

- Lão Uông, những lời khách sáo thì không cần nói nữa. Chuyện này có tám phần khả thi. Lần này, Bộ trưởng Kiến Đong đã tiết lộ cho tôi biết một chút, lần này Tổng Bí thư và đồng chí Dân Phú đã để ý tới lựa chọn của tôi. Tin rằng trong việc lựa chọn Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, Trung ương cũng sẽ xem xét và để tâm tới thái độ của tôi.

Một câu nói này, Nhiếp Chấn Bang nói một cách vô cùng tự tin và bá đạo. Tới tai các cán bộ liên can cũng hết sức khơi dậy sĩ khí. Nhiếp Chấn Bang thoát khỏi vẻ lo lắng và u sầu, trở nên rất sung sức. Lúc này đây, trong lòng mọi người lại có một suy nghi, Chủ tịch Nhiếp dù có phải rời đi rồi nhưng vẫn có thể chăm lo đến thành phố Vọng Hải đấy.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:

- Đồng chí Lê Chiêu Dương bên này nếu nhường lại vị trí Phó Bí thư Thành ủy. Tôi thấy có thể để cho đồng chí Lưu Á Phu tiếp nhận chức vụ này. Ngoài ra, đồng chí Chu Tử Huy có thể điều nhiệm làm Trưởng ban Tổ chức, đồng chí Dịch Sường có thể tiếp quản chức vụ Phó Chủ tịch thành phố thường trực, đồng chí Đặng Nhất Huy có thể tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo. Thiện Minh bên này làm Cục trưởng cục Công an, có thể kiêm nhiệm luôn chức Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố.

Những hành động liên tiếp này cũng đã được Nhiếp Chấn Bang suy tính và đắn đo cẩn thận. Bất cứ lúc nào cũng có thể điều động quan trường, đừng tưởng rằng chỉ có thể điều được một, hai vị trí khuyết thiếu như vậy.

Theo những chức vụ được điều động này, vị trí để trống, trên cơ bản chỉ cần đồng ý. Cán bộ toàn thành phố, đại bộ phận cũng có thể thay đổi, điều động lại một lần, cơ bản đều có thể đạt được lợi ích lớn.

Lúc này, những cán bộ cấp tỉnh, thị khác muốn tìm được một vị trí thích hợp tại một thành phố cấp địa chính còn rất khó nói. Nhưng hiện giờ đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, thật là biện pháp tốt nhất, trước một cái hố trồng củ cải chiếm đóng hết những vị trí mấu chốt rồi. Đến lúc đó, so với nếu có chức vụ thích hợp mới đi điều động thì có vẻ thuận tiện hơn rất nhiều.

Ví như Lưu Á Phù, đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Vọng Hải Trưởng ban Tổ chức cũng phải có thời gian năm sáu năm. Hiện giờ, sau khi đề bạt làm Phó Bí thư Thành ủy, một khi có thời cơ tốt, điều nhiệm ra tỉnh ngoài là có thể trực tiếp thăng hức lên cấp Phó tỉnh. Không cần phải như Lâm Mặc Hàn, đảm nhiệm một Bí thư Thành ủy thành phố cấp địa chính rồi lại tìm kiếm cơ hội để thăng chức.

Sau khi đã nói ra ý định sắp xếp đại bộ phận cán bộ rồi, lại nhìn Uông Kiến Hoa nói:

- Lão Uông, về ứng cử viên cho chức vụ Trưởng ban thư ký Thành ủy, tôi thấy hoàn toàn có thể để lão An tới thử sức.

Những lời này cũng khiến thần sắc của An Quốc Vũ yên tâm không ít. Vừa rồi, phiên sắp xếp chủ Chủ tịch Nhiếp, những cán bộ quan trọng trong Nhiếp hệ đều đã có sự bố trí mới, cấp bậc tuy cao hơn không nhiều. Nhưng vị trí trong Đảng và xếp hạng trong Thành ủy đều được tăng một bậc. Đây là chuyện tốt, vài vị cục trưởng ngược lại cũng không có gì đáng lo lắng, dù sao lý lịch kinh nghiệm của ông vẫn còn nông cạn, muốn tăng thêm một bước cũng không thật sự thực tế. Nhưng bản thân ông cũng đã không giống trước đây, tuổi cũng đã lớn, nếu không tiến lên phía trước, về sau chỉ e cũng không còn bao nhiêu cơ hội. Lúc này cuối cùng cũng đã nghe được sự bố trí của Chủ tịch Nhiếp.

Lúc nói ra câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có suy tính của riêng mình. Dù sao, Bí thư Thành ủy vẫn nên là Uông Kiến Hoa đảm nhiệm. Về sau, ở thành phố Vọng Hải, Nhiếp hệ đương nhiên muốn để Uông Kiến Hoa làm chủ, nhân cơ hội này, trước hết tạo uy tín cho Uông Kiến Hoa, điều này cũng có lợi ích lớn đối với tương lại sau này.

Uông Kiến Hoa cũng hiểu được ý tứ của Nhiếp Chấn Bang. Trên mặt cũng biểu hiện lên một tia cảm kích và cảm thán. Anh thuộc loại giữa đường mới tham gia vào hệ phái của Chủ tịch Nhiếp, nhưng thật không ngờ lúc này đây anh lại được lợi lớn nhất. Tính cách và phong cách làm việc của Chủ tịch Nhiếp, Uông Kiến Hoa cũng đã tìm hiều được rất rõ ràng, chỉ cần người là chân thành, thật ý làm việc, một vài vấn đề về tác phong làm việc và chi tiết Chủ tịch Nhiếp cũng sẽ không quá mức hà khắc. Mà hiện giờ, Chủ tịch Nhiếp còn vì anh mà trải đường như vậy, điều này là vô cùng hiếm có.

Trầm ngâm một chút, Uông Kiến Hoa cũng cười nói:

- Chủ tịch, Lão An cà tôi cũng hợp tác rất vui vẻ. Tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Thư ký Thành ủy, tôi xin giơ cả hai tay tán thành.

Nói xong, Uông Kiến Hoa cũng chủ động vươn tay, nói:

- Lão An, về sau, công việc của đại quản gia Thành ủy, tất cả đều phải nhờ cậy anh rồi.

Biểu hiện này của Uông Kiến Hoa, khiến Nhiếp Chấn Bang và những người khác đều khẽ há miệng giật mình. Người này quả nhiên không chọn nhầm, là nhân vật quan trọng của Nhiếp hệ trong tương lai của thành phố Vọng Hải, chính là cần phải có khí chất và phương pháp như vậy.

An Quốc Vũ lúc này cũng vươn tay cười nói:

- Lão Uông, khách khí quá rồi.

Sau khi săp xếp cho các cán bộ lãnh đạo, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng chuyển hướng về phía Lý Cư Bằng và bảo vệ Quách Tam đang đứng tựa vào sô pha gần đó.

Hai người này là tùy tùng thân cận của Nhiếp Chấn Bang. Trong mấy năm nay, trong quan hệ lẫn nhau vẫn tốt vô cùng. Về sự sắp xếp hai người này, đây cũng là một vấn đề khiến Nhiếp Chấn Bang đau đầu nhất.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại lên tiếng:

- Về công việc của Lão Quách, tôi thấy có thể xem xét sắp xếp về bên Thiện Minh. Lão Quách trước kia cũng là bộ đội binh chủng lái ô tô trở về làm việc. Vào cục Công an coi như là nghiệp vụ phù hợp. Về việc này, Lão Lưu cậu và Thiện Minh phối hợp sắp xếp một chút.

Thân làm bảo vệ cho cuộc sống của anh, việc sắp xếp công việc cho bảo vệ Quách Tâm, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng đã hải suy tính kỹ càng. Lại tiếp tục đảm nhiệm lái xe, nhất định không thực tế, hiện giờ các lãnh đạo trong hệ, lãnh đạo và thư ký đều được sắp xếp như một hố một cây củ cải, đương nhiên sẽ không thể nào chen chúc thêm người thừa khác, săp xếp như thế này là hợp lý nhất rồi.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn Lý Cư Bằng bên cạnh. Đối với công tác thư ký của Lý Cư Bằng, Nhiếp Chấn Bang đến lúc này cũng có chút cảm kích. Từ một cháu trai của Tề Tư Nguyên, từ ban đầu thử lẫn nhau, tới sau khi đồng ý. Biểu hiện của Lý Cư Bằng không còn nghi ngờ gì, vô cùng xuất sắc. Người thanh nhiên này, có được một loại khí chất trầm ổn hiếm có, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất coi trọng.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn Lý Cư Bằng đứng bên, nói:

- Cư Bằng, bản thân cậu có ý kiến gì không?

Đây chính là điểm khác biệt. Cả tối nay, cho tới lúc này, tất cả sự sắp xếp và điều chỉnh cán bộ trên cơ bản đều do sự bố trí của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng tới Lý Cư Bằng, Nhiếp Chấn Bang lại hỏi ý tứ và thái độ của anh, điểm này đủ để chứng minh sự coi trọng của Nhiếp Chấn Bang đối với Lý Cư Bằng.

Lúc này, Lý Cư Bằng có chút do dự. Sau đó, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tich, tôi cũng muốn cùng anh đi thủ đô.

Câu nói này khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút khó xử. Lúc này đây anh không phải tới tỉnh thị khác để nhậm chức, mà là trở về thủ đô. Mang theo thư ký riêng, chuyện thế này cũng đáng giá thương quyền đây. Sau khi suy nghĩ một hồi, Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc nhìn Lý Cư Bằng, nói:

- Cư Bằng, cậu đã nghĩ kỹ chưa?

Vừa nghe được câu này, Lý Cư Bằng hết sức vui mừng, gật đầu nói:

- Chủ tịch, tôi nghĩ kỹ rồi. Trừ phi ngài không muốn tôi đi, nếu không tôi nhất định sẽ không rời khỏi.

Lời của Lý Cư Bằng khiến tất cả mọi người đều bật cười. Đồng thời, những cán bộ khác đều có chút hâm mộ.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng bật cười ha hả:

- Ha ha, tôi có gì mà không đồng ý chứ. Cậu đã quyết tâm như vậy thì mọi chuyện cứ quyết như vậy đi. Hôm nay giải tán đi, Lão Quách, cậu đi chuẩn bị xe chút đi. Tối nay chúng ta đi suốt đêm qua bên Mân Châu.
Chương 651: Bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự.

Vào lúc hơn mười hai giờ đêm, xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang ra khỏi đường cao tốc Mân Vọng, tới trạm thu phí Mân Châu.

Lúc này, Lý Cư Bằng quay đầu ra sau liếc mắt nhìn, Chủ tịch Nhiếp đã đi vào giấc mộng đẹp. Nhìn đồng hồ trên tay đã hơn mười hai giờ đem. Sau đó, Lý Cư Bằng quay đầu lại nói với bảo vệ Quách Tam bên cạnh:

- Anh Bảo, đi qua bên nhà khách Phúc Kiến đi. Lúc này không chừng Bí thư Kiều cũng đã nghỉ ngơi. Trước tiên đi thuê hai gian phòng nghỉ ngơi một chút.

Bắt đầu từ lúc lên xe, tâm tình của Lý Cư Bằng vẫn luôn vô cùng kích động, sự kiên định của bản thân anh ta đã nhận được sự cho phép của Chủ tịch Nhiếp. Do vậy mới đồng ý đưa anh đi cùng, điểm này Lý Cư Bằng hiểu rất rõ, đây cũng là nguyên nhân khiến Lý Cư Bằng kích động như vậy. Đối với Lý Cư Bằng mà nói, từ góc độ riêng tư mà nói, đưa anh xuống địa phương, với lý lịch bản thân anh, nhiều lắm là đảm nhiệm một chức phó cục nào đó của thành phố Vọng Hải, về cấp bậc, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể lên tới cấp Cục trưởng mà thôi.

Nhưng, nếu theo sau Chủ tịch thành phố, từ địa vị của Chủ tịch được thăng chức, địa vị của anh cũng sẽ như diều gặp gió. Tốc độ thăng chức của Chủ tịch Nhiếp rõ ràng như ban ngày, nói về điểm này, anh lại càng muốn theo sát bước chân của Chủ tịch Nhiếp.

Nói từ góc độ cao cả một chút, Lý Cư Bằng cũng muốn cùng Chủ tịch Nhiếp tạo nên một phen sự nghiệp.

Nhưng, dựa vào bối cảnh và năng lực của bản thân anh thì còn chưa đủ. Có thể đi theo Chủ tịch Nhiếp, trở thành một người tham dự cũng đã là một chuyện rất may mắn rồi.

Vào lúc xe chuẩn bị tới cổng của nhà khác Phúc Kiến, Lý Cư Bằng quay đầu gọi Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch, Chủ tịch. Đến nhà khách Phúc Kiến rồi.

Dưới sự rèn luyện hằng ngày của quân đội trước kia, Nhiếp Chấn Bang rất nhanh chóng tỉnh dậy, nhìn nhìn ra bên ngoài, sau đó gật đầu nói:

- Trước tiên thuê phòng ở lại đã.

Một đêm không động tĩnh.

Sáng sớm hôm sau, lúc hơn 6 giờ sáng Nhiếp Chấn Bang đã thức dậy, sau khi đánh một bộ Hình Ý Quyền thì cũng vừa vặn khoảng 7 giờ 10.

Ngoài cửa, chuông cửa đã vang lên, vừa mở cửa đã thấy Lý Cư Bằng và bảo vệ Quách Tam đứng ngoài. Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Trước tiên đi ăn điểm tâm đã.

Lúc khoảng 7 giờ 50, Nhiếp Chấn Bang liền tới cửa tầng lầu của văn phòng Tỉnh ủy. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cầm chiếc di động lên, bấm số điện thoại của Lương Viễn, điện thoại vừa kết nối, Nhiếp Chấn Bang vô cùng khách khí nói:

- Anh Lương, đang bận sao?

Luận về cấp bậc, Nhiếp Chấn Bang là thứ trưởng, Lương Viễn chẳng qua là một cán bộ cấp Cục trưởng, hai bên cấp bậc cũng không hơn kém nhau bao nhiêu. Nhưng, là một Bí thư cấp cao của Tỉnh ủy, sau lưng Lương Viễn là Kiều Dịch Nhân. Không nói tới Nhiếp Chấn Bang, ngay cả Chủ tịch Tỉnh Lý Giang Hà trong phần lớn thời gian cũng khách khí với Lương Viễn.

Nghe được giọng của Nhiếp Chấn Bang, Lương Viễn cũng không dám lên mặt, cười ha hả nói:

- Chấn Bang, cậu tới tỉnh rồi sao?

Lúc này, dù là thành phố Vọng Hải hay tỉnh Mân Châu cũng tốt, thậm trí là trên phía Trung ương, năm nay đều là một năm điều động nhân sự rất thường xuyên, Lương Viễn cũng có thể đoán ra. Việc Nhiếp Chấn Bang đến tỉnh cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười nói:

- Anh Lương, không hổ là Bí thư cấp ca của Tỉnh ủy, độ mẫn cảm chính trị quả nhiên không giống người thường. Anh Lương, Bí thư Kiều sáng nay có thời gian không?

Nghe câu nói của Nhiếp Chấn Bang, Lương Viễn lúc này cũng không dám bịa đặt điều gì. Trong quan hệ của Nhiếp Chấn Bang và Bí thư Kiều, Lương Viễn hiểu rất rõ, đây không phải như những cán bộ bình thường khác. Lập tức, Lương Viễn cũng vô cùng dứt khoát nói:

- Sáng nay, tầm 10 giờ, Bí thư phải tham dự một hội nghị hiệp đàm thương mại. Buổi chiều, Bí thư phải đi thị sát chỉ đạo thành phố Bồ Châu. Lúc này ngược lại lại có chút thời gian rảnh giữa lúc bận rộn, cậu qua đây ngay đi.

Tám giờ, vừa mới bắt đầu vào làm, Kiều Dịch Nhân vừa bước vào văn phòng. Vừa vào cửa đã thấy Nhiếp Chấn Bang sớm ở trong phòng chờ đứng dậy.

- Bí thư Kiều!

Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Kiều Dịch Nhân cũng có chút hơi bất ngờ. Lúc này đây, việc sắp xếp chức vụ cho Nhiếp Chấn Bang ban đầu là do ông nhờ đồng chí Cổ Dân Phú. Quyết định của Trung ương thì Kiều Dịch Nhân đương nhiên cũng đã sớm nắm rõ.

Lập tức, cười nói:

- Chấn Bang đến rồi ư? Ngồi đi.

Nói xong, Kiều Dịch Nhân cởi áo khoác ngoài, sau khi treo mũ áo trong tủ, ngồi vào trước bàn làm việc. Lúc này Lương Viễn cũng rót cho Nhiếp Chấn Bang một ly trà nóng mới, Kiều Dịch Nhân bấy giờ mới cười nói:

- Chấn Bang à, xem ra cậu đã nhận được tin tức từ bên Ban Tổ chức Trung ương rồi.

Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, cung kính nói:

- Buổi tối hôm trước, Trưởng ban Thạch đã gọi điện thoại cho tôi, nói qua sơ bộ một chút. Bí thư Kiều, lần này qua đây chủ yếu là muốn sắp xếp và điều chỉnh một vài vấn đề của thành phố Vọng Hải, muốn trưng cầu ý kiến của ngài một chút.

Đêm qua, Nhiếp Chấn Bang sở dĩ quyết định tới đây cũng không phải là bắn tên không mục đích. Thoạt nhìn tưởng chừng chỉ là một lần báo cáo bình thường, nhưng về phương diện này, Nhiếp Chấn Bang đã suy tính qua một cách cặn kẽ.

Với ký ức về kiếp trước, lúc này Bí thư Kiều cung sẽ điều nhiệm. Nhưng vào lúc này, toàn bộ thành phố Vọng Hải, thậm chí là toàn bộ Phúc Kiến đều không có bất kỳ tin tức nào được truyền ra. Nhiếp Chấn Bang ngược lại đã bắt được điểm này.

Bản thân Kiều Dịch Nhân nhất định là biết rõ bản thân sẽ dời Phúc Kiến. Cứ như vậy, Nhiếp Chấn Bang sắp xếp một số việc, một số người của thành phốVọng Hải, đối với Kiều Dịch Nhân mà nói chắc chắn sẽ không phản đối. Thậm chí, ngược lại sẽ hết sức thúc đảy lần điều chuyển nhân sự này, đây cũng là lý do vì sao Nhiếp Chấn Bang có gan đem nhiều chức vị của toàn bộ thành phố Vọng Hải đều đưa ra sắp xếp lại.

Nhìn bộ dạng của Nhiếp Chấn Bang, Kiều Dịch Nhân nhúc nhích cơ thể, mỉm cười nói:

- Nói nghe một chút xem.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng thuật lại một lần toàn bộ sự bố trí của mình đem qua lúc ở nhà. Sau đó, tổng kết một câu:

- Bí thư Kiều, cục diện của thành phố Vọng Hải hiện nay có được không dễ. Cá nhân tôi cảm thấy nểu muốn duy trì và kéo dài cục diệ này, duy trì bộ máy cán bộ thành phố Vọng Hải ổn định quá độ, đây là điều tất yếu đấy. Ngài thấy…?

Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Kiều Dịch Nhân lúc này rơi vào trầm tư. Từ báo cáo của Nhiếp Chấn Bang đến xem, nếu chỉ dựa vào sự điều chỉnh như vậy, có thể nói, toàn bộ thành phố Vọng Hải đều nằm trong tay Nhiếp Chấn Bang rồi. Đây đối với các chính sách tương lai dài hạn của thành phố Vọng Hải quả thật có thể đạt được sự bảo hộ rất lớn.

Về hai cán bộ trực quản, tin chắc rằng Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là bắn tên không đích. Để Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm một chức vụ như vậy, khẳng định về phía Trung ương cũng sẽ ủng hộ và nể mặt đối với Nhiếp Chấn Bang. Về phần ác chức vụ khác, thoạt nhìn nghe dường như có chút dọa người. Cương vị ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Vọng Hải chủ yếu đều là người của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng trên thực tế cũng không phải là chuyện khó đoán, Nhiếp Chấn Bang lựa chọn những người này, trên ơ bản đều là cấp Giám đốc sở, tuy nhiên chỉ là điều chỉnh vị trí mà thôi. Đây cũng là chuyện hết sức bình thường.

Về chuyện này, Kiều Dịch Nhân cũng không muốn chọc giận Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang một tay triển khai hoạt động thành thục từ thành phố Lương Khê. Đầu tiên là vụ án lớn của tập đoàn Á Hải, đẩy Nhiếp Chấn Bang vào nơi đầu sóng ngọn gió. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang rời khỏi thành phố Vọng Hải, đi đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm tổ công tác. Về tình về lý, cuối cùng này ông cũng muốn tự mình sắp xếp một chút.

Nghĩ đến đó, Kiều Dịch Nhân cũng gật gật đầu, nói:

- Ừ, điều chỉnh như vậy một chút cậu đã nghĩ rất chu đáo. Rất tốt, tôi thấy có thể được.

Lúc này, Lương Viễn đẩy cửa bước vào:

- Bí thư, sắp đến giờ rồi. 10 giờ ngài phải tới tham gia hội hiệp đàm thương mại kiều thương Phúc Kiến. Ngài xem…?

Sách lược này Nhiếp Chấn Bang vốn đã quen rồi. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên nói:

- Bí thư Kiều, ngài đi làm việc trước đi. Vậy tôi xin phép đi trước.

Sau khi từ Mân Châu trở về, sau thời gian không đến 3 ngày, Ban Tổ chức Trung ương liền đưa ra công điện, miễn nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến, Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, chức vụ ủy viên thường vụ của đồng chí Điền Húc Giang. Đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Hắc Thủy, Phó Bí thư đề bạt làm Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Hắc Thủy, quyền Chủ tịch. Đồng thời truyền đạt văn kiện mệnh lệnh miễn nhiệm và bổ nhiện một người, cũng khiến cho cả thành phố Vọng Hải đều bị chấn động lớn. Miễn đi chức vụ Phó Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, chức vụ ủy viên thường vụ của đồng chí Nhiếp Chấn Bang, đề nghị Hội đồng nhân dân thành phố Vọng Hải miễn đi chức vụ Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố của đồng chí Nhiếp Chấn Bang, điều động về thủ đô có phân công khác.

Tin tức này khiến Điền Húc Giang ngạc nhiên mất nửa ngày. Ban đầu Điền Húc Giang nghĩ đến bản thân bị điều nhiệm, chức vụ Bí thư này là do Nhiếp Chấn Bang tiếp nhận không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng thật không ngờ, Nhiếp Chấn Bang đồng thời cũng bị điều đi rồi.

Điền Húc Giang bên này, vừa kết thúc thời ký bảy ngày công khai công điện. Sau khi bộ máy Thành ủy thành phố Vọng Hải tổ chức một bữa tiệc chia tay vui vẻ, Điền Húc Giang rời khỏi thành phố Vọng Hải, đi tới tỉnh Hắc Thủy nhậm chức.

Cùng lúc đó, Trưởng ban Tổ chức Trung ương Thạch Kiến Đông đến thành phố Vọng Hải, tuyên bố Trung ương bổ nhiệm. Bổ nhiệm đồng chí Uông Kiến Hoa đảm nhiệm ủy viên Thành ủy thành phố Vọng Hải, chức vụ Bí thư Thành ủy. Bổ nhiệm đồng chí Lê Chiêu Dương đảm nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Vọng Hải, chức vụ phó Bí thư, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, quyền Chủ tịch thành phố.

Ngay sau đó, trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến, thái độ của Kiều Dịch Nhân kiên quyết, trải qua một phen tranh luận ác liệt đã thong qua được nghị quyết bổ nhiệm và miễn nhiệm tỏng quát nhân sự của thành phố Vọng Hải. Trên cơ bản đều dựa tho kế hoạch sơ bộ mà Nhiếp Chấn Bang đã sắp xếp.

Trong tầng lầu văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải. Bí thư Thành ủy và quyền Chủ tịch, các cán bộ lãnh đạo liên can mới nhậm chức đều đang đứng trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch thành phố.

Cửa phòng mở ra, Lý Cư Bằng cầm theo một cặp công văn đứng ở cửa, Nhiếp Chấn Bang cũng đi ra. Lúc này, dưới sự dẫn đầu của Uông Kiến Hoa, các lãnh đạo liên can đều chạy ra đón chào.

- Chủ tịch, ở bên thành phố có chuẩn bị một bữa tiệc rượu, ở bên khách sạn Vọng Hải. Chuẩn bị để làm một bữa tiệc chia tay vui vẻ cho ngài, ngài thấy…. ?

Bí thư Thành ủy mới nhậm chức, lúc này cũng vẫn giống như cấp dưới đang nhỏ giọng báo cáo.

Lúc này, trên mặt Nhiếp Chấn Bang cũng hiện lên nét cười, nhìn mọi người chung quanh một lượt, sau đó khoát tay, nói:

- Lão Uông, các đồng chí, chuyến nghênh đón qua bên kia thì không cần. Đến thành phố Vọng Hải, tôi là một người đơn độc, yên tĩnh tới thì hãy để tôi yên tĩnh ra đi thôi. Bây giờ tôi cùng lão Điền đồng thời được điều đi, cũng không có ảnh hưởng lớn tới to Vọng Hải nữa.

Nói một cách hoàn chỉnh, vẫn là Trung ương suy tính chi tình huống của thành phố Vọng Hải chúng ta. Bảo lưu một chế độ vững vàng quá độ. Tôi hy vọng, lão Uông anh và đồng chí Chiêu Dương phải đoàn kết lại, kiến thiết thành phố Vọng Hải cho tốt. Các anh cũng không cần phải tiễn tôi, để 3 cảnh vệ đi cùng tôi và Cư Bằng được rồi.
Chương 652: Anh em đàm luận sâu sắc.

Nhiếp Chấn Bang ra đi rất tự nhiên, rất dứt khoát. Sân bay Vọng Hải, thần sắc của Quách Tam Bảo cũng có chút lưu luyến không rời, lên tiếng:

- Chủ tịch, từ nay về sau, Lão Quách tôi không thể đi cùng bên cạnh cậu rồi. Cậu phải tự mình bảo trọng.

Nói xong, Quách Tam Bảo nhìn Lý Cư Bằng đứng bên cạnh, nói:

- Thư ký Lý, Chủ tịch từ giờ phải trông cậy vào cậu rồi.

Mấy năm trở lại đây, Quách Tam Bảo có thể nói là sớm chiều đều ở bên anh. Tuy rằng không thân thiết được như Lý Cư Bằng nhưng cũng là người tùy tùng thân cận. Nói không có chút cảm tình nào là nói dối, Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng có chút xúc động, mỉm cười nói:

- Lão Quách, anh cũng phải bảo trọng đấy.

Chuyến bay của hàng không Vọng Hải tới thủ đô, cất cánh vút thẳng lên trời. Trên máy bay, Lý Cư Bằng nhìn xuyên qua cửa sổ khoang máy bay, thấy thành phố Vọng Hải đã thu nhỏ lại phía dưới, cảnh sắc trên mặt đất dần dần chỉ nhỏ như con kiến. Cũng có chút thổn thức, sau một hồi trầm mặc mới nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, ngài không cảm thấy rất hoài niệm sao?

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hiểu rõ ý của Lý Cư Bằng. Thời gian bốn năm, từ sau vụ án của tập đoàn Á Hải, thành phố Vọng Hải có rất nhiều việc đang gác lại cần phải làm, bách nghiệp tiêu điều. Hiện giờ thành phố Vọng Hải lại trở thành một thành phố công nghệ cao số một trong nước, khu nghiên cứu kỹ thuật thành phố Vọng Hải cao cấp – hiện đại trong vùng. Trên thế giới có hơn 500 xí nghiệp lớn thì có tới 30 xí nghiệp nằm ở thành phố này. Mấy năm nay thành phố Vọng Hải đã đuổi kịp Nam Hải, thậm chí dường như còn có xu thế và địa vị ngang tầm với Thượng Hải. Hết thảy những điều này đều là do một tay anh làm ra, hiện giờ lại yên tĩnh rời khỏi đây, sao lại cảm thấy có chút quái dị.

Nhìn Lý Cư Bằng bên cạn, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Tiểu tử cậu, có phải đang cảm thấy nhất định phải vạn dân đưa tiễn, lưu luyến không rời. Khiến cho giao thông tắc nghẽn mới coi như có kết cục viên mãn không.

Những lời này khiến Lý Cư Bằng cười mỉa ngượng ngùng, không đợi Lý Cư Bằng lên tiếng, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:

- Doanh trại quân đội vững mạnh, binh lính tinh nhuệ. Trong chín trị lại cảm thấy không phải vậy. Đối với tôi mà nói, thành phố vững mạnh, cán bộ tinh nhuệ. Vì trách nhiệm làm quan mà tạo phúc một phương. Về phần đưa tiến, những thứ đó chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao. Không làm thất vọng lương tâm bản thân, không làm thất vọng sự kỳ vọng của tổ chức. Như vậy là được rồi, không phải sao?

Mấy tiếng đồng hồ sau đó, chiếc máy bay bắt đầu từ mấy chục nghìn mét trên cao lao xuống dưới, xuyên qua tầng mây, thủ đô đã hiện ra trong tầm mắt. Từ từ, máy bay chậm rãi giảm độ cao, nhắm ngay đường băng, đáp xuống bên trong sân bay quốc tế thủ đô.

Từ lối ra cửa khẩu quốc nội bên này. Vừa bước ra, bên ngoài, Nhiếp Gia Lương và Nhiếp Gia Dân cũng đã đứng ở cửa, anh em gặp nhau, đương nhiên lại hàn huyên một hồi.

Nhiếp Gia Lương cũng có chút cảm thán. So sánh anh với cậu em ba này, anh ta so ra càng ngày càng kém hơn rồi. Đến lúc này, bản thân anh chẳng qua cũng chỉ là cán bộ cấp Phó Giám đóc sở thành phố cấp địa chính, phó Chủ tịch thành phố. Năm nay có cơ hội rất lớn để thăng cấp lên cán bộ Giám đốc sở, nhưng luận về tuổi cũng đã tới 37 tuổi rồi.

- Lão Tam, ông anh này cũng được điều về thủ đô với cậu đây.

Nhiếp Gia Dân cười nói:

Nhìn bộ dạng của Nhiếp Gia Dân, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Gia Dân, tính đi tính lại, anh cũng sắp 34 tuổi rồi. Thế nào rồi? Bác gái không giục anh lập gia đình ư?

Người anh hai này, trong quá trình làm việc không có gì để chê trách. Từ sau khi được điều nhiệm từ thành phố Vọng Hải đến quân khu Việt Châu, liền tiến vào đội ban Tác chiến. Tham dự nhiều nhiệm vụ truy quét và phòng chống ma túy, hiện giờ cũng đã là quân hàm thượng ta rồi. Nhưng duy chỉ có vấn đề hôn nhân lại khiến bác cả là Nhiếp Quốc Đống sầu nát óc.

Vừa nói đến vấn đề này, sắc mặt của Nhiếp Gia Dân lập tức xụ xuống, cười khổ nói:

- Lão Ba, cậu thật đúng là bình nào còn chưa mở thì phải chọn bình đó ha. Có tổn hại như vậy sao?

Bên cạnh, Nhiếp Gia Lương cũng cười ha hả nói:

- Lão Ba, chuyện này thật đúng là chỉ có cậu mới khuyên bảo được nó một chút. Cái thằng hai này, chị dâu nó giới thiệu cho tiểu thư nhà Bành gia xinh đẹp là vậy, mà nó chế giễu, cứ gạt người ta ra.

Nhiếp Gia Dân dường như rất không tình nguyện nhắc tới chuyện này, khoát tay nói:

- Được rồi, được rồi. Hai người đừng có chê cười tôi nữa. Về nhà trước đi.

Một chiếc xe Jeep việt dã biển số quân đội, trực tiếp lái về phía nội thành. Sau khi đã bảo Lý Cư Bằng bố trí phòng ốc của mình ở thủ đô, đoàn người Nhiếp Chấn Bang cũng quay lại gia trang. Ở bên nhà cũ của Nhiếp gia, ba anh em và Nhiếp phu nhân nói chuyện một hồi, sau đó Nhiếp Gia Dân cũng đứng dậy rời khỏi.

Hai anh em Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Lương lúc này cũng ngồi lại trong phòng khách của nhà Nhiếp Gia Lương. Thân là chủ nhà, Nhiếp Gia Lương rót cho Nhiếp Chấn Bang một chén trà nóng, sau đó cũng ngồi xuống, nhìn Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi cất lời:

- Chấn Bang, lần này cậu có ý tưởng gì chưa?

Nghe câu này, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, nhìn Nhiếp Gia Lương nói:

- Anh cả, ý của anh là, em tại sao lại phải lựa chọn cách thức thăng tiến như vậy? Đi đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng kiểm tra tam công, có phải không?

Giữa anh em cũng không có gì phải vòng vo, cũng không cần phải nói chuyện giấu diếm mờ mịt như khi nói chuyện cũng với các cán bộ khác. Lần này, Nhiếp Gia Lương cũng cố ý trở về từ tỉnh Yến Bắc, mục đích chính là muốn nghe xem suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang thế nào. Theo Nhiếp Gia Lương, với địa vị thân phận và chức vụ hiện giờ của Nhiếp Chấn Bang, làm như vậy có chút mạo hiểm.

Đảm nhiệm Bí thư thy thành phố Vọng Hải, từ danh hiệu ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, dù là Lý Giang Hà đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang cũng không phải không có lực lượng chống lại, đây là thứ nhất. Thứ hai, dù phải né tránh, trở về thủ đô, tiến vào các bộ và ủy ban Trung ương, đảm nhiệm một chức phó Trưởng ban, sau đó lại yêu cầu trao quyền cho cấp dưới là hoàn toàn khả thi. Đây mới là cách thăng chức thỏa đáng nhất, căn bản không đáng tiếp nhận nhiệm vụ mạo hiểm này.

Lập tức, Nhiếp Gia Lương cũng gật đầu nói:

- Không sai. Với địa vị và quyền thế của Nhiếp gia chúng ta, với quan hệ tốt của cậu với Nam lão và Tổng Bí thư Viên và Tổng Bí thư Thẩm, ba lãnh đạo lớn trung tâm, cậu hoàn toàn không đáng để mạo hiểm như vậy. Chuyện này làm tốt, cùng lắm là dệt hoa trên gấm, còn làm không tốt, còn ảnh hưởng không nhỏ tới tiền đồ của cậu đâu.

Những lời này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút cảm động, đây chính là tình cảm tha thiết, chân thành giữa anh em. Lúc này đây, thân là cháu đích tôn của Nhiếp gia, tâm tình của Nhiếp Gia Lương cũng đã thay đổi hoàn toàn. Lời này cũng thể hiện rõ cách đối đãi với Nhiếp Chấn Bang như người chủ tương lai của Nhiếp gia không sai.

Trầm ngâm một hồi, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, Nhiếp Chấn Bang cũng cất lời:

- Anh cả, nói thế này đi. Chính bởi vì mối quan hệ giữa em và Tổng Bí thư Thẩm tốt, cũng bởi vì em từ khi công tác đã tiến vào đoàn Trung ương nên em nới đưa ra quyết định này. Thực tế, đó cũng không phải quyết định của một mình em, mà là ý tưởng và thái độ từ bên trên.

Nhiếp Gia Lương tuy đã rút khỏi cuộc cạnh tranh chủ nhân của Nhiếp gia, nhưng cũng không thể nói Nhiếp Gia Lương là kẻ ngốc. Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, ng; nháy mắt đã hiều được ý tứ trong đó, có chút kinh ngạc nói:

- Lão Ba, nếu như vậy điều này là tất yếu sao?

Nhiếp Chấn Bang giờ phút này lại cười nói:

- Anh cả, chuyện này chưa thể nói là vấn đề có tất yếu hay không. Mà vấn đề là, lần này thái độ từ bên trên cũng rất rõ ràng. Tổng Bí thư Thẩm đây là đang buộc em phải tỏ thái độ? Hơn nữa, cho dù có không phải như vậy, có cơ hội này em cũng sẽ đáp ứng. Bởi vì địa vị và quyền thế của Nhiếp gia hiện nay không đủ để chống đỡ hai người chúng ta.

Câu này vừa dứt, Nhiếp Gia Lương lập tức rơi vào trầm mặc. Những lời này của Lão Ba khiến Nhiếp Gia Lương có chút hoảng sợ, cũng có chút hiểu rõ, lại có chút cảm động.

Từ góc độ của Nhiếp gia mà nói, quả thật bố trí một quân đội, một chính trị xem như là tột bực rồi. Hiện giờ Nhiếp gia lại một quân đội, hai chính trị, muốn cùng lên cao trên cơ bản là điều không thể. Dù sao các gia tộc chính trị khác cũng sẽ không thể nào đồng ý cho hai người Nhiếp gia được thăng chức như vậy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong số con cháu quý tộc ở thủ đô lại có nhiều con ông cháu cha tới như vậy.

Cũng không phải từng con nhà quý tộc đều muốn làm con ông cháu cha, chủ yếu cũng bởi vì nguyên nhân này. Nếu không, với sự nuôi dưỡng và giáo huấn của các gia tộc thế gia ở thủ đô, căn bản không thể xuất hiện con ông cháu cha được.

Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang chính thức được đưa vào Đoàn hệ, điều này có thể giải quyết được cục diện xấu hổ này. Đây đối với Nhiếp Gia Lương cũng là một tin tức đặc biệt tốt, cứ như vậy Nhiếp Chấn Bang lại tiến vào Đoàn hệ, chính là dọn ra một con đường làm quan phẳng phiu cho Nhiếp Gia Lương.

Sự lựa chọn này tương đương với một đặc ân lớn, đại ân không thể cảm ơn hết được, trong lòng hiểu rõ là được rồi. Nghĩ đến đó, Nhiếp Gia Lương cũng hồi phục chút tâm tình, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Lão Ba, lần này cậu đi đảm nhận chức vụ này, cậu định làm thế nào? Đây cũng không phải là vấn đề dễ xử lý đâu.

Nói đến công việc. Trên mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng lộ ra một nụ cười tự tin, Nhiếp Gia Lương nói:

- Anh cả, chuyện công việc anh cứ yên tâm, em sẽ xử lý tốt.

Buối tối, bên câu lạc bộ Vương Triều, đám người Lưu Côn, Triệu Tinh Long đã chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần cho Nhiếp Chấn Bang.

Những người bạn nối khố từ thời niên thiếu, lúc này cũng đã dần dần trở nên chín chắn hơn, cũng đã đều trở thành lực lượng vững chãi trong gia tộc của mình. Cũng ví như Lưu Côn, tuy nói Lưu Côn cũng không đi theo chính trị, nhưng trong tay Lưu Côn là một lực lượng tài chính khổng lồ, cũng giúp chi thứ Lưu gia, con cháu Lưu gia lăn lộn trên trường chính trị được phát triển nhanh chóng, ít nhất cũng không cần phải vì tiền mà phạm sai lầm.

Còn Triệu Tinh Long cũng vậy. Triệu gia là một lực lượng không thể bỏ qua trong quân đội, Triệu Tinh Long tuy không trong quân đội, nhưng giá trị thương nghiệp của Triệu Tinh Long cũng là một trợ giúp rất quan trọng đối với Triệu gia.

Đồng thời, Lý Hoa cũng vậy, đám người Lê Văn Cách, Cao Vệ hiện giờ cũng đang dần đi lên trên đường chính trị.

Nhưng, tĩnh nghĩa giữa anh em cũng không hề suy giảm chút nào. Hết thảy những người ở đây đều muốn trở thành trợ thủ giúp Nhiếp Chấn Bang leo lên đỉnh cao trong tương lai. Cả một buổi tối, mọi người tự nhiên uống đến say mèm.

Sáng sớm hôm sau, không đến 6 giờ Nhiếp Chấn Bang đã thức dậy, sau khi đánh một bài quyền, tinh thần cũng trở nên sảng khoái hơn rất nhiều. Sau khi ăn sáng qua loa,

Nhiếp Chấn Bang lái xe chạy nhanh qua bên câu lạc bộ Vương Triều. Sau khi đón Lý Cư Bằng ở tòa nhà Phúc Kiến, Nhiếp Chấn Bang cũng trực tiếp lao nhanh tới bên Ban Tổ chức Trung ương.
Bình Luận (0)
Comment