Chương 863: Một người làm quan cả họ được nhờ
Thật cao giọng!
Các phóng viên ở đây đều rất lạ lẫm với cách nhìn nhận như vậy, chính trị Trung Quốc từ trước đến nay đều bị người ta gọi là già cỗi. Không chỉ vì sự lâu đời của nó mà đồng thời đây cũng là một cách hình dung chuẩn xác về sách lược đối ngoại của các nước Châu Á.
Còn khí thế mạnh mẽ cứng cỏi của Nhiếp Chấn Bang hiện giờ cũng khiến cho người ta cảm thấy khác thường.
Phái chủ chiến, đây là cụm từ đầu tiên mà đám phóng viên ngoại quốc nghĩ đến.
Sau khi phóng viên người Mỹ tên Putte Paul ngồi xuống thì đám ngoại quốc còn lại đều giơ tay cao lên, Nhiếp Chấn Bang giờ cũng không quá cân nhắc nữa, tùy ý chọn một phóng viên nữ:
- Xin mời quý cô kia!
- Nhiếp tiên sinh, chào ngài. Tôi là phóng viên tới từ thông tấn xã Anh quốc, xin hỏi Nhiếp tiên sinh, ngài đang công kích chính phủ Mỹ sao? Ngoài ra thì mảng nghiệp vụ đầu tiên của tập đoàn Hoa Hạ bao giờ sẽ xuất hiện, ngài có thể tiết lộ một chút chứ?
Nhiếp Chấn Bang ngẫm nghĩ một chút, có câu “xà hạt mỹ nhân (người đẹp mà lòng dạ độc địa như rắn rết)”, câu này quả nhiên không sai. Nữ phóng viên này cố ý khiến đám đông hiểu sai.
Nhìn chúng quanh, Nhiếp Chấn Bang mở miệng:
- Trung Quốc thi hành chính sách ngoại giao độc lập tự chủ. Chúng tôi chưa bao giờ can thiệp vào nội chính nước khác, đây là nguyên tắc nhất quán, lời vừa rồi, lời của tôi cũng không có ý nhằm vào bất kỳ một quốc gia hay cá nhân nào, tôi xin nhắc lại, thế giới rất rộng lớn, muốn gì làm đó là quyền tự do, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền can thiệp, cũng với lý lẽ như vậy, cá nhân tôi cho rằng tập đoàn Hoa Hạ thành lập chẳng qua là một lần điều chỉnh của chính phủ nước tôi đối với doanh nghiệp trong nước, cũng không tới phiên người khác tới khoa tay múa chân. Về phần mảng nghiệp vụ đầu tiên? Quý cô này đã dùng hai chữ “tiết lộ”, vậy thì tôi cũng muốn nói rằng việc kinh doanh của tập đoàn chúng tôi là cơ mật, không thể trả lời.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đánh mắt sang phía bên cạnh, Lâm Thiệu Đông hiểu ý ngay, lập tức đứng lên, mỉm cười nói:
- Thưa các vị bằng hữu trong giới truyền thông, cuộc họp báo của tập đoàn Hoa Hạ đến đây là kết thúc, tin rằng trong tương lai, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội hợp tác nhiều, cảm ơn các vị đã đến tham gia.
...
Tại thủ đô.
Mé Đông thành phố về phía bờ biển, trong một ngõ nhỏ không có gì nổi bật, nơi ít ai lui tới, bốn phía cũng đều là nhà cấp bốn. Cuối ngõ có một cách cổng lớn không một bóng người. Chẳng ai ngờ rằng đây chính là cơ ngơi của nhà họ Lý ở đất thủ đô.
Từ khi ông cụ trong nhà cưỡi hạc về tây thì nhà họ Lý lớn mạnh là vậy cũng đã bắt đầu xuống dốc. Lý Giang Sơn vốn là Bí thư Thành ủy thành phố Thượng Hải, rất có tiềm lực, cũng vì đứa con tên Lý Quốc Hoa làm liên lụy mà bị điều nhiệm về thủ đô, giờ tuy cũng coi như là yên ổn nhưng đây chẳng qua là kết quả mà Tổng Bí thư Thẩm cân bằng lại thôi. Tình cảnh của Lý Giang Hà cũng không phải quá tốt, đã không còn hy vọng lớn gì vào việc thăng tiến.
Người có khả năng nhất trong ba trụ cột của nhà họ Lý là Lý Quốc Hoa thì lại vì vụ bê bối Lương Khê mà hoàn toàn thoái lui ra khỏi thể chế, giờ nhà họ Lý đem toàn bộ hy vọng gửi gắm vào con trai của Lý Giang Hà là Lý Quốc Phong.
Giờ là hơn mười giờ sáng nhưng điều hiếm thấy là các thành viên chủ chốt nhà họ Lý đều tập hợp lại.
Nhìn từ bên ngoài thì đây chẳng qua chỉ là một tứ hợp viện bình thường trên đất thủ đô. Nhưng trên thực tế thì khác, bên trong có “Càn Khôn”. Vào cửa mới thấy tứ hợp viện này trên thực tế chỉ là một lối đi nhỏ. Sau khi xuyên qua toàn bộ thì thấy phía trước có một vách đá bình phong, đây mới là tinh túy của tứ hợp viện, diện tích khuôn viên gần bốn ngàn mét vuông chia ra năm khu nhà lớn. Đây mới là khí thế của nhà họ Lý.
Trong sảnh trung tâm trang trí nội thất cổ điển bằng hồng mộc thời Minh Thanh, một bên lại khéo léo thiết kế một chiếc tủ TV, trên đặt một chiếc Lcd 60 inches. Sự kết hợp hoàn hào giữa vẻ hiện đại và cổ điển, không hề gượng gạo mà toát ra nguyên vẹn cấu tứ khéo léo của người thiết kế.
Lúc này, trên TV đài truyền hình quốc gia đang đưa tin trực tiếp từ hiện trường buổi họp báo của tập đoàn Hoa Hạ.
Đám con cháu đời thứ ba nhà họ Lý thấy Nhiếp Chấn Bang kiêu ngạo lên giọng như thế thì đều đứng bật dậy, Lý Quốc Hoa mặt đỏ bừng, xiết chặt nắm đấm giơ lên. “Tao nhẫn nhịn đã bao năm nay, Nhiếp Chấn Bang mày giờ cũng lưu lạc tới bước đường hôm nay sao? Ở vị trí đó thì dù mày có leo cao đến mấy, ngày nào cũng lên sóng tivi đi nữa cũng không thể nào đến cái đích mà mày mong ước”.
- Giang Hà, anh thấy thế nào?
Hoàn cảnh hiện tại của Lý Giang Sơn cơ bản cũng đã thuộc loại ở ẩn nửa mùa. Con trai ông ta là Lý Quốc Hoa cũng đã bốn mươi tuổi, bản thân ông ta năm nay đã bảy mươi rồi, tiền đồ phía trước đã không còn. Một năm nay, từ khi ông cụ mất, Lý Giang Sơn luôn trong trạng thái quy ẩn.
Sau khi thực sự chìm xuống, Lý Giang Sơn có nhiều thời gian để suy xét vấn đề hơn, nhảy ra khỏi vòng tranh đấu rồi lại càng ghê gớm hơn so với trước.
Lý Giang Hà hơi bất ngờ, từ khi nào ông anh cả lại đi hỏi ý kiến của mình, tuy nhiên trong nháy mắt cùng hiểu ra ngay, trong đám con cháu đời thứ ba thì con trai của anh cả là Lý Quốc Hoa đã “ngã xuống”, trọng điểm bồi dưỡng của nhà họ Lý giờ là con trai mình, Lý Quốc Phong. Năm nay Lý Quốc Phong ba mươi mốt tuổi, đã là Phó Chủ tịch thành phố một đô thị loại 3 rồi. Có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Lúc này, Lý Giang Hà hiểu rằng đây gọi là “cha cậy uy con”. Nhà họ Nhiếp chẳng phải cũng như vậy sao? Nhiếp Quốc Uy kia luận về năng lực thì còn kém mình nhưng người ta dám dựa vào sự xuất sắc của đứa con mà leo lên ghế Phó Thủ tướng.
Giờ thì Lý Giang Hà rõ ràng đã cảm nhận được địa vị trong nhà của mình nay đã khác xưa. Trước đây ông anh cả chẳng bao giờ hỏi ý kiến mình, giờ chẳng phải đã thay đổi rồi sao?
Trầm ngâm một chút, thần thái Lý Giang Hà có vẻ đắn đo nhưng vẫn vui lắm, dù sao bị Lý Giang Sơn áp chế đã lâu, Lý Giang Hà cũng không có gan vượt quá bổn phận.
- Anh cả, em cảm thấy đây chỉ là tín hiệu bề ngoài, nhà họ Nhiếp vinh hoa đã hai đời, tới thế hệ Nhiếp Chấn Bang có thể nói là cực thịnh. Hắn tự tạo nên bao nhiêu kỳ tích, tính đến tận bây giờ vẫn là cán bộ cấp tỉnh trẻ tuổi nhất, nhà họ Nhiếp đã có hai lãnh đạo, bố vợ của Nhiếp Chấn Bang lại là một trong những lãnh đạo tối cao. Có câu cực thịnh chuyển suy. Với xu thế hiện tại, em cảm thấy đây là tín hiệu mà Thẩm Tu Siêu đang phát đi thôi. Tham gia tập đoàn Hoa Hạ, bề ngoài thì thấy nổi bật mạnh mẽ đấy, nhưng trước nay điều chúng ta chú trọng là có tài cũng nên khiêm tốn, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy trên thực tế đã thể hiện rõ là hắn phá quy tắc.
Lý Giang Hà phân tích đạo lý rõ ràng, nghe rất êm tai.
- Mặt khác, anh cả, anh có chú ý tới không? Cấp bậc trong Tập đoàn Hoa Hạ cực kỳ hỗn loạn, ngoại trừ Nhiếp Chấn Bang được xác định là cấp Bộ trưởng với đám cấp dưới thuộc nhà máy không đáng nói đến thì phía tổng bộ tập đoàn Hoa Hạ nhân sự lung tung lộn xộn hết cả, hơn nữa trình tự cấp bậc phân bố cũng không chặt chẽ gì cả, em thấy đây cũng là do cấp trên cố ý cả. Điều này cũng nói lên rằng tập đoàn Hoa Hạ thật ra không hoành tráng như vẻ bề ngoài.
Lý Giang Hà cảm thấy phân tích trước đó chưa đầy đủ bèn tiếp tục bổ sung một câu.
Lý Giang Sơn không nói gì, trên thực tế ông ta đã công nhận những gì Lý Giang Hà phân tích, điều người trong nước chú ý chính là có tài mà vẫn khiêm tốn, Nhiếp Chấn Bang xuất hiện nổi bật như vậy là đã phạm vào tối kỵ, hơn nữa đưa chân vào doanh nghiệp nhà nước, rời chính thể đảng, đây chính là một sai lầm. Điều này cũng có nghĩa là Nhiếp Chấn Bang hết hy vọng thăng tiến. Rất may mắn mới yên vị nổi trên cái ghế này làm đến khi về hưu, nếu không may có kẻ làm càn thì thân bại danh liệt cũng là có khả năng. Doanh nghiệp nhà nước trước nay vẫn là nơi hủ bại nảy sinh.
Trầm ngâm giây lát, Lý Giang Sơn chậm rãi mở miệng nói:
- Sự tình là thế, về chuyện của Nhiếp Chấn Bang, giờ mọi người ai cũng không được vọng động, lạc đà ốm chết vẫn to hơn ngựa, tôi tin là vậy, sau khi bố qua đời, mọi người hẳn là đã hiểu rõ, còn bây giờ thì cứ yên lặng theo dõi động tĩnh, đến lúc nên hành động tự nhiên sẽ để mọi người được như ý.
Ngày hôm nay nhà họ Lý không phải trường hợp duy nhất như vậy, tại Bắc Kinh có không ít gia tộc đều có hiềm khích với nhà họ Nhiếp, oán thù với Nhiếp Chấn Bang, đều là những trường hợp một người làm quan cả họ được nhờ, tình cảm vui sướng bộc lộ ra trong lời nói. Nhiếp Chấn Bang thuận lợi quá, đến độ tất cả mọi người đều đố kỵ, mỗi một vị thủ trưởng đều đối tốt với hắn, nếu không phải đã thay đổi đến hai đời lãnh đạo thì tất cả mọi người đều sẽ cho rằng Nhiếp Chấn Bang nhất định là con riêng của thủ trưởng.
Mà hiện tại, Nhiếp Chấn Bang lại tham gia tập đoàn Hoa Hạ, đối với bọn họ mà nói, đây là tín hiệu Nhiếp Chấn Bang rời khỏi thể chế chính đảng, đây là một biểu hiện thất thế, bọn họ không vui sao được.
Mà một vài gia tộc có mối quan hệ tốt hơn với nhà họ Nhiếp lúc này lại cũng đang tiếc hận, một “mầm non” tốt, có hi vọng là vậy mà thật không ngờ nói bỏ là bỏ.
Bất kể là kẻ thù hay là bạn thì lúc này đều có chung suy nghĩ, Nhiếp Chấn Bang tiến vào doanh nghiệp nhà nước đã nói lên tiền đồ của hắn đã ảm đạm không ánh sáng rồi.
Nhưng tất cả mọi người đều không biết, cũng không hề phát hiện ra trung tâm của sự kiện, tiêu điểm của nghị luận, kép chính Nhiếp Chấn Bang lúc này lại không có bất cứ động tĩnh biến hóa gì. Nhà họ Nhiếp cũng không có bất kỳ động thái nào. Bố vợ Nhiếp Chấn Bang, đại diện cho nhà họ Dương lại càng thận trọng khi phát biểu về chuyện này.
Hiện tượng kỳ lạ này đều bị người ta cố ý lờ đi. Các nhà đều cho rằng giờ nhà họ Nhiếp và nhà họ Dương đều bị đòn đánh bất ngờ này làm cho hồ đồ, chưa lấy lại được tinh thần.
Còn Nhiếp Chấn Bang lúc này đang ngồi trong phòng họp của cao ốc Hoa Hạ tại Bắc Kinh. Lần này số người tham gia hội nghị được giới thiệu rất vắn tắt, tổng cộng chỉ có bốn người.
Ở tập đoàn Hoa Hạ, Nhiếp Chấn Bang chắc chắn là người to quyền nhất, Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm nhiệm Tổng giám đốc, lại là Bí thư Đảng ủy, hơn nữa tám thành viên còn lại của hội đồng quản trị ban giám đốc đều lãnh đạo các nhà máy trực thuộc tập đoàn Hoa Hạ, không thường trú tại thủ đô, trên thực tế mọi việc tại trụ sở chính của tập đoàn Hoa Hạ chính là do Nhiếp Chấn Bang một tay định đoạt.
Nhìn bốn người chung quanh, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi mở miệng nói:
- Các đồng chí, đây là buổi họp đầu tiên, tất cả mọi người đến từ các địa phương với cương vị khác nhau, trước khi bắt đầu họp từng người hãy tự giới thiệu về bản thân.
Chương 864: Mục tiêu Thổ Nhĩ Kỳ
Có một người ngồi hàng trên bên trái Nhiếp Chấn Bang chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi gì đó, dáng người rất cân đối, dáng vẻ thoạt nhìn qua rất bình dị.
Đúng vậy, cảm giác hoàn toàn bình dị, đến độ có thể làm cho người ta xem nhẹ sự hiện hữu của ông ta, người này là đặc công tinh nhuệ do phía Trưởng ban Cổ điều tới.
Đây cũng chính là một phần bản lĩnh của ông ta, làm đặc công mà trông đặc thù thì lộ liễu quá rồi, chắc chắn đó sẽ là tử huyệt chí mạng. Cho nên, người này là một nhân tài đặc công xuất sắc.
Thoạt tiên ông ta nhìn chung quanh bốn phía, đây là động tác quen thuộc của đặc công khi họ phải luôn chú ý cảnh giác, quan sát xong rồi một lúc sau mới nói:
- Sếp cho phép tôi giới thiệu trước, tôi là Lý Dũng, người Sở Nam, đương nhiệm giám đốc bộ phận tư vấn thương mại tập đoàn Hoa Hạ.
Lý Dũng tự giới thiệu cực kỳ đơn giản không vòng vo, họ tên rồi đến chức vụ hiện tại. Điều này thì Nhiếp Chấn Bang có thể hiểu được, đã từng làm đặc công thì nhất định phải có tố chất như vậy mới được.
Kế tiếp, người bên cạnh Lý Dũng cũng đứng lên nói:
- Thưa sếp, tôi là Chu Khôn, đến từ quân đoàn sói hoang của quân khu Tây Bắc, đương nhiệm giám đốc lữ hành của tập đoàn.
Sau khi Chu Khôn nói xong thì một người độ tuổi trung niên đeo kính đen phía trên bên phải Nhiếp Chấn Bang mỉm cười lên tiếng:
- Chào sếp, chào các vị đồng nghiệp, tôi Mã Như Hải, trước đây làm ở công ty xuất nhập khẩu vũ khí, hiện đảm nhiệm giám đốc ngoại liên của tập đoàn, sau này trong công việc mong được sếp và các vị đồng sự giúp đỡ chỉ bảo nhiều hơn nữa.
Sau khi Mã Như Hải nói xong thì một vị chừng trên năm mươi cũng đứng lên:
- Thưa Chủ tịch Nhiếp, tôi là Trương Tiến, trước làm ở viện khoa học quân sự, nay đương nhiệm kỹ sư trưởng của tập đoàn Hoa Hạ.
Bốn người tuy tính cách khác nhau nhưng đều có tất cả đặc điểm của đặc công giống như Lý Dũng, ngôn từ đơn giản, không quá gây chú ý, tuyệt không nói nhiều. Chu Khôn bên lữ hành toàn thân đều có khí chất của một quân nhân, quân đoàn sói hoang so với mãnh hổ kỳ thực thấp hơn một bậc nhưng Chu Khôn lại khác, người này có kinh nghiệm thực chiến phong phú, đã tham gia ba năm huấn luyện tại trường thợ săn. Là người thực sự bước ra từ trong mưa bom bão đạn, người này đảm nhiệm Trưởng ban lữ hành là rất đúng người đúng việc.
Về phần Mã Như Hải, tuy nói là từng làm bên công ty xuất nhập khẩu vũ khí nhưng người này có một loại phẩm chất đặc biệt là khéo đưa đẩy. Làm ngoại thương có đôi khi nhất thiết phải có những loại người này. Người cuối cùng tên Trương Tiến, đây là một con mọt sách, tính cách rất thủ cựu.
Đây là đám cấp dưới của Nhiếp Chấn Bang, đa số hoặc thậm chí là toàn bộ công việc của hắn ở tập đoàn Hoa Hạ đều sẽ tiến hành xoay quanh bọn họ.
Mặt khác, về việc đặt tên cho từng bộ phận, Nhiếp Chấn Bang cũng muốn thật nổi bật, như tổ đặc công thì Nhiếp Chấn Bang gọi là bộ phận tư vấn thương mại, tổ hành động lại gọi là bộ phận lữ hành, ngoại thương thì gọi là ngoại liên. Nhiếp Chấn Bang làm như vậy cũng là có ý khiến cho người ngoài không rõ được tình hình của tập đoàn Hoa Hạ.
Một lát sau, khi bốn người đều đã nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng lên tiếng:
- Tất cả mọi người đều đã giới thiệu đối chút về mình, từ hôm nay trở đi tập đoàn Hoa Hạ bắt đầu chính thức đi vào hoạt động, sau này chúng ta sẽ cùng hcung một chiến hào, là đồng sự, chiến hữu. Nhân đây, tôi cũng tự giới thiệu một chút. Tôi, Nhiếp Chấn Bang, trước là Chủ tịch tỉnh Ba Thục, giờ được tổ chức sắp xếp, điều nhiệm đến tập đoàn Hoa Hạ, đây là một sự tín nhiệm đối với tôi, tôi lựa chọn cũng tức là có lòng tin vào mọi người, tôi tin rằng tập đoàn Hoa Hạ chúng ta nhất định sẽ tạo ra vô số kỳ tích. Sau đây xin trở lại chuyện chính, tập đoàn đã được thành lập, giờ tôi cho gọi tất cả mọi người đến đây chủ yếu là để thảo luận xem mảng nghiệp vụ đầu tiên của tập đoàn Hoa Hạ chúng ta nên triển khai như thế nào.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía Mã Như Hải bên cạnh, mỉm cười nói:
- Anh Mã, anh là giám đốc ngoại liên, sau khi tập đoàn được tổ chức và thành lập, trọng tâm công tác của anh chính là ở phương diện này, anh nói xem trước mắt, tình hình công tác bên bộ phận ngoại liên như thế nào, có điều gì làm khách hàng không hài lòng không?
Nói đến chuyện công tác, thần sắc Mã Như Hải cũng trở nên nghiêm túc hẳn, những người này có thể được Nhiếp Chấn Bang nhìn nhận thì đương nhiên cũng đều có bản lĩnh độc đáo, như Mã Như Hải, tuy rằng thoạt nhìn qua thì vô cùng khéo đưa đẩy, nhưng bản lĩnh người này không thể xem thường. Năm đó khi còn ở công ty cũ, Mã Như Hải đã tạo nên kỳ tích siêu việt có một không hai. Mã Như Hải dám đem lượng lớn vũ khí hạng nhẹ tồn kho từ thập niên 50-60 đẩy mạnh tiêu thụ tới thị trường châu Phi. Có thể nói là biến chết thành sống, bản lĩnh biến bùn đất thành vàng, cũng là điều khiến Nhiếp Chấn Bang xem trọng.
- Thưa sếp, theo chỉ thị của anh, nửa tháng nay tôi đã nhờ cậy những quan hệ bên công ty cũ, sau đó vì mảng xuất nhập khẩu vũ khí hạng nặng đã chuyển dời đến tập đoàn chúng ta nên tôi lại liên hệ với một số khách hàng nước ngoài, trước mắt đã bước đầu xác định được hai khách hàng mục tiêu. Một trong số đó là Thổ Nhĩ Kỳ thuộc liên minh châu Âu. Thổ Nhĩ Kỳ là thành viên liên minh châu Âu, có mối quan hệ chặt chẽ với rất nhiều quốc gia khác, nhất là về trang bị quân sự, phía Mỹ cũng có quan hệ chặt chẽ với Thổ Nhĩ Kỳ bởi vì Mỹ cần tuyến biển nội địa và Biển Đen của Thổ Nhĩ Kỳ để kiểm soát “Gấu Bắc Cực”. Giờ nội bộ Thổ Nhĩ Kỳ có một bộ phận nhân sĩ thân Trung Quốc trong quân đội, hy vọng có thể đưa xe tăng chủ chiến kiểu 93 của chúng ta vào. Cho nên, tôi coi Thổ Nhĩ Kỳ là khách hàng mục tiêu.
Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ xe tăng kiểu 93, hoàn toàn khác với hồi thế chiến, đây là sau khi bên mình lấy được nhiều tư liệu kỹ thuật từ bên “Gấu Bắc Cực”, nghiên cứu chế ra một thế hệ xe tăng chủ chiến hoàn toàn mới. Về phương diện này, kỹ thuật xe tăng đã đạt đến trình độ của Mỹ và Đức, chỉ là đi sau đôi chút mà thôi.
Hiện quân đội Trung Quốc đã trang bị tank chủ chiến kiểu 2000, hoá ra kiểu 93 sau khi được cải tiến nhất định thì giờ cũng vẫn có thể coi là loại tank chủ chiến tiên tiến trên thế giới, loại xe tăng này trên thị trường quốc tế cung không đủ cầu, dù có bán ra nhưng cũng phải lựa chọn đối tượng mua.
Thổ Nhĩ Kỳ? Nghe vậy trong lòng Nhiếp Chấn Bang bỗng có một khái niệm mơ hồ, quan hệ hợp tác tốt đẹp giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Mỹ là chỗ có thể lợi dụng.
Tuy nhiên, giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng không nói lời nào mà cùng đợi Mã Như Hải phân tích xong, đây là thái độ mà một kẻ bề trên nhất định phải có. Tùy tiện ngắt lời thì cố nhiên Mã Như Hải mặt ngoài cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng trong lòng nhất định sẽ có chút không thoải mái, đây là bản tính của con người.
Khách hàng còn lại theo phân tích của Mã Như Hải là các nước châu Mỹ Latin cũ. Thể chế chính trị tương tự Trung Quốc. Nếu so sánh thì Nhiếp Chấn Bang lại có hứng thú với Thổ Nhĩ Kỳ hơn.
Một lúc sau, Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người chung quanh một lượt rồi nói:
- Phân tích của giám đốc Mã rất chính xác, điều này cũng đã chứng tỏ công lao của giám đốc Mã trong thời gian này là rất đáng được ghi nhận, tập đoàn Hoa Hạ mới thành lập nên cần phải có khí thế mới, tại đây chúng ta đều cùng hướng tới một mục tiêu chung. Khi bàn chuyện công việc không cần phải quá e dè. Con người tôi cũng không phải bụng dạ hẹp hòi gì, chỉ cần mọi người cho là điều đúng đắn thì chi bằng cứ thoải mái nói ra.
Đầu tiên, Nhiếp Chấn Bang thừa nhận thành tích của Mã Như Hải, kế tiếp lại nói:
- Danh sách các nước Latin cũ tôi thấy có thể giao cho những người khác lo, quan hệ giữa họ và chúng ta trước nay rất tốt, hơn nữa những nơi cần trang bị vũ khí của họ cũng không nhiều lắm. Mảng giao dịch này hẳn là sẽ trôi chảy, giao cho người dưới hẳn là không có vấn đề gì. Bây giờ trọng tâm công tác của chúng ta vẫn là phía Thổ Nhĩ Kỳ.
Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, bên cạnh, Lý Dũng liền lộ vẻ như thoáng chút suy nghĩ trên nét mặt, đoạn lên tiếng:
- Thưa sếp, ý của anh là tạo đột phá từ phía Thổ Nhĩ Kỳ, mượn cơ hội này để làm gì đó với phía Mỹ?
Những người đang ngồi cơ bản đều là nhân vật trọng yếu, lúc vào tập đoàn, Nhiếp Chấn Bang cũng đã từng giải thích nên Lý Dũng nói vậy mà chẳng chút e dè.
Cũng chính là vì thế, cho nên Mã Như Hải muốn làm nổi bật lên hai khách hàng này, phía các nước latin cũ là để nắm chắc công trạng trực tiếp sinh lợi, còn phía Thổ Nhĩ Kỳ là để tạo thành tích.
Lời vừa dứt thì bên cạnh, Chu Khôn đã ồm ồm nói:
- Thưa sếp, cần bên lữ hành chúng tôi làm gì anh cứ việc phân phó, tôi cam đoan sẽ lập kế hoạch tác chiến…à, kế hoạch lữ hành.
Bên cạnh, Trương Tiến cũng chậm rãi mở miệng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, về phía Thổ Nhĩ Kỳ thì thật ra có một số thứ cần thiết cho chúng ta, hiện Thổ Nhĩ Kỳ đã nhập một khu trục hạm phản đạn đạo từ phía Mỹ, nếu có thể thì tôi nghĩ ở đây nhất định có thứ chúng ta cần.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, biểu hiện của bốn người khiến Nhiếp Chấn Bang hết sức vừa lòng, Mã Như Hải và Lý Dũng thì không cần phải nói nữa, Chu Khôn bên này là sự đảm bảo lớn nhất cho hành động thành công, mà sự hiện hữu của Trương Tiến lại mang ý nghĩa nhân vật trọng yếu chủ chốt với mục tiêu vô cùng rõ ràng, chuẩn xác.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, nghiêm túc nhìn mọi người chung quanh, nói:
- Nếu mọi người cũng không có ý kiến gì thì cứ quyết như vậy đi, chúng ta đi Thổ Nhĩ Kỳ. Bộ phận lữ hành, Chu Khôn lập ngay hai phương án xuất hành tỉ mỉ. Ngoài ra thì gọi Trần Đại Xuyên lên, anh ta có thể đưa ra không ít ý kiến, ngày mai đặt lên bàn làm việc của tôi, có vấn đề gì không?
- Không thành vấn đề.
Chu Khôn trả lời vang dội trước sau như một.
Tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang bảo Mã Như Hải và Lý Dũng:
- Giám đốc Mã, giám đốc Lý phương án liên lạc và thực thi cụ thể giao cho các anh.
Thấy hai người gật đầu, Nhiếp Chấn Bang sau cùng bảo Trương Tiến:
- Anh Trương, việc thu thập kỹ thuật bên anh có vấn đề gì không? Nếu không thì anh Mã thông báo cho bên hậu cần đặt vé máy bay ba ngày sau cho chúng ta đi Thổ Nhĩ Kỳ.
Chương 865: Tướng Osman
Thổ Nhĩ Kỳ, cơ quan quyền lực cao nhất trong nước là hội đồng bộ trưởng, lãnh đạo tối cao là Tổng Thống, Tổng Thống đương nhiệm là Abdulla Gul, thế lực trong nước chia làm ba phe, trong đó nắm thực quyền lần lượt là gia tộc Koger ở quân khu phía nam, gia tộc Osman quân khu phía bắc cùng với gia tộc Gul.
Đây đều là tư liệu Lý Dũng thu thập, trên chuyến bay đến Thổ Nhĩ Kỳ, Nhiếp Chấn Bang xem tư liệu Lý Dũng đưa lên, bắt đầu tìm hiểu về Thổ Nhĩ Kỳ.
Đương nhiên mấy thứ này không thể dễ dàng có được, đây đều là bí mật, Lý Dũng nắm được cũng đã đủ chứng minh năng lực của mình.
Tạo thế chân vạc sao? Trên mặt Nhiếp Chấn Bang thoáng hiện lên nét cười thản nhiên.
- Thưa sếp, người mời chúng ta đến chính là tướng Osman của quân khu phía bắc, người này là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Osman, đã làm Tư lệnh quân khu phía bắc ba mươi năm, toàn bộ quân khu phía bắc có thể nói đều là bộ hạ hoặc môn sinh của ông ta. Cấp bậc của ông ta là Thượng tướng. Tuy thấp hơn một bậc so với cấp Nguyên soái của gia chủ tộc Koger, vốn là Tư lệnh quân khu phía nam nhưng trên thực tế hai gia tộc là thế lực ngang nhau bởi vì ở cộng hoà Thổ Nhĩ Kỳ, Nguyên soái chỉ là quân hàm vinh dự, không có bất kỳ ý nghĩa thực chất nào.
Lý Dũng bên cạnh giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang.
Một lúc sau, Lý Dũng tiếp tục nói:
- Gia tộc Osman của nước cộng hòa Thổ Nhĩ Kỳ có khởi nguyên cùng lúc với đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ vào khoảng mấy trăm năm trước, hoàng đế đầu tiên của đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ cũng chính là gia chủ đầu tiên của tộc Osman. Bọn họ có huyết thống của người Đột Quyết. Kết giao với Trung Quốc cũng là bắt nguồn từ xa xưa, dòng chảy quan hệ kéo dài, gia tộc Osman vẫn luôn có cảm tình nhất định đối với chúng ta, giao dịch làn này cũng là nhờ gia tộc Osman xúc tiến.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Cố nhiên, gia tộc Osman và Trung Quốc có căn nguyên lịch sử nhưng mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm đã trôi qua, lịch sử cũng không thể thay thế hiện tại. Đối với lần giao dịch này, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể coi nhẹ.
Chuyến bay thẳng đến thủ đô Istanbul của Thổ Nhĩ Kỳ vì từ Bắc Kinh chỉ có chuyến bay thẳng đến đây.
Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng không xa xỉ đi thuê máy bay riêng làm gì, bây giờ để tránh tai mắt người ngoài thì phải khiêm tốn, cho nên mới đặt vé máy bay hàng không dân dụng.
Trong số nhân viên đi theo thì bộ phận lữ hành có mười người, những người này cũng là nhân viên bảo vệ để đảm bảo chắc chắn sự an toàn cho đoàn người Nhiếp Chấn Bang. Ngoài ra còn có một thông dịch viên bên phía Lý Dũng, Mã Như Hải và hai gã trợ thủ. Cùng với hai kỹ sư bên bộ phận kỹ thuật, tổng cộng mười chín người khá là đông đảo.
Hơn bốn giờ chiều, chuyến bay chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Istanbul. Xe cầu thang áp sát máy bay, rồi nối với cửa khoang dưới sự chỉ huy của nhân viên hậu cần sân bay.
Cửa khoang mở ra, đoàn người Nhiếp Chấn Bang từ trên máy bay đi xuống, lúc này trên bãi đáp máy bay cạnh đó, trận thế bày ra trước mắt khiến Nhiếp Chấn Bang khá ngạc nhiên. Thật không ngờ tìn hình Thổ Nhĩ Kỳ lại đang căng thẳng đến thế, xem ra mối quan hệ giữa gia tộc Osman và Koger đã như nước với lửa rồi.
Phía ngoài cùng, bốn chiếc Jeep quân dụng kiểu mui trần vây quanh, trên mỗi chiếc có một khẩu súng máy M2HB, nòng súng ngăm đen cao cao nhếch lên tạo nên không khí căng thẳng ác liệt. Mỗi xe đều có bốn gã lính vũ trang tận chân răng cảnh giác quan sát bốn phía. Giữa đám xe Jeep là ba chiếc Benz chống đạn giống nhau như đúc.
Cạnh xe cầu thang có năm sáu người đang đứng, phía trước nhất là một người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, cao tầm mét chín.
Lúc này Mã Như Hải bên cạnh khẽ nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Thưa sếp, người đứng đầu chính là con trai cả của tướng quân Osman, Weixin Osman, giờ là người phụ trách chính của gia tộc Osman, nhậm chức ở quân khu phía bắc.
Nhiếp Chấn Bang vừa xuống máy bay thì Weixin Osman cũng đã chạy ra đón, dáng người cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn lúc này cũng biết mỉm cười, có thể nhận ra rất rõ ràng là Weixin không hay nói cười gì cả, nụ cười này trông có vẻ hết sức hài hước.
Tuy nhiên, thái độ của Weixin vẫn hết sức nhiệt tình, bắt tay nói:
- Nhiếp tiên sinh, chào mừng đến Thổ Nhĩ Kỳ.
Sau khi nghe phiên dịch lại, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Chào Weixin tiên sinh, xin bày tỏ lòng thành kính của tôi đến tướng quân các hạ. Tôi cũng rất vinh hạnh được gặp Weixin tiên sinh của gia tộc Osman.
Hàn huyên tại sân bay cũng chẳng bao lâu, mấy chiếc xe được nhanh chóng điều sang, hai chiếc thương vụ là đủ cho đoàn người Nhiếp Chấn Bang, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ gia tộc Osman, Nhiếp Chấn Bang và phiên dịch cùng với cảnh vệ viên Vũ Lập cùng ngồi lên xe.
Đoàn xe phi nhanh ra khỏi sân bay, căn cứ vào những gì trao đổi với gia tộc Osman trước đó thì bây giờ sẽ không ở lại Istanbul làm gì cả, xe ra khỏi sân bay là chạy thẳng đến quân khu phía bắc của gia tộc Osman.
Vừa lên xe, Vũ Lập đã đưa Nhiếp Chấn Bang lên chỗ phía sau ghế lái, trên xe vị trí này là an toàn nhất vì theo nghiên cứu khoa học, trừ đặc công siêu hạng trải qua huấn luyện nghiêm khắc ra thì người bình thường khi gặp nguy hiểm đều sẽ có động tác tự bảo vệ theo tiềm thức.
Lái xe cũng vậy, khi có tai nạn hay tình huống khẩn cấp thì trước tiên, tiềm thức sẽ chi phối con người cách tránh né để bảo vệ cho chính mình, mà ngồi ở phía sau ghế lái thì có thể đảm bảo bất cứ lúc nào cũng sẽ được bảo vệ.
Lúc này, Vũ Lập khá nghiêm túc, khẽ bảo:
- Thưa sếp, tôi cảm thấy tình hình khá bất thường. Xem ra, chuyến đi tới quân khu phía bắc này của chúng ta chỉ e sẽ có nguy hiểm.
Lời Vũ Lập nói khiến phiên dịch bên cạnh cũng hơi sửng sốt, Vũ Lập giải thích tiếp:
- Thưa sếp, ngài có để ý không, Istanbul là thủ đô Thổ Nhĩ Kỳ, trước đây còn xin đăng cai Olympic, tuy nói an ninh Thổ Nhĩ Kỳ thật sự không tốt nhưng cũng đâu đến nỗi thế này, huống chi lại còn là đất thủ đô. Gia tộc Osman hưng sư động chúng như thế, chẳng lẽ bọn họ không sợ gây chú ý hay sao?
Vũ Lập là cận vệ tinh nhuệ từ cục cảnh vệ đi ra, tuyệt không chỉ giới hạn về kỹ năng hộ vệ mà năng lực tự thân của Vũ Lập cũng rất tốt.
Nghe Vũ Lập phân tích, Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày lại bảo:
- Tiểu Vũ, ý cậu là?
- Gia tộc Osman làm như vậy cũng không phải phải gióng trống khua chiêng để thể hiện thực lực gia tộc Osman ở Thổ Nhĩ Kỳ mà là đang phòng bị đòn đánh bất ngờ của tộc Koger hay Gul.
Nhiếp Chấn Bang tự mình nói xong câu đó thì cũng hơi hoảng sợ, quay sang bảo phiên dịch bên cạnh:
- Tiểu Trương, cậu thấy sao?
Tiểu Trương là phiên dịch nhưng cũng không chỉ có thế, dù sao cũng là xuất thân từ quân đội, lại đi theo Mã Như Hải nhiều năm, đầy đủ kinh nghiệm các mặt. Cậu ta trầm ngâm một chút rồi mới đáp:
- Thưa sếp, thật ra tôi lại thấy khả năng này không lớn lắm, theo tư liệu của Giám đốc Lý, nếu tộc Koger thật sự dám làm càn như thế thì cố nhiên là giỡn mặt gia tộc Osman, mặt khác gia tộc Gul cũng chưa chắc sẽ bỏ qua bọn họ. Dù sao tổng thống đương nhiệm là Abdulla Gul. Làm như vậy chắc chắn sẽ khiến gia tộc Gul cảm thấy mất mặt. Đến lúc đó tộc Koger chịu sao nổi đòn liên thủ của hai tộc Osman và Gul.
Tiểu Trương phân tích có vẻ rất logic. Mà trên thực tế mọi chuyện cũng như vậy, đoàn xe băng qua Istanbul thẳng theo hướng bắc tới Bursa mà không có bất cứ động tĩnh gì.
Bursa, đây là thành phố lớn thứ hai Thổ Nhĩ Kỳ, cũng là nơi phát triển công nghiệp nặng, chỗ dừng chân của gia tộc Osman.
Ở khu ngoại ô thành phố Bursa có một khu vực diện tích ước chừng hơn hai mươi ngàn mẫu được khoanh kín lại, đây chính là trang viên của gia tộc Osman.
Khi đoàn xe xuất phát tới trang viên Osman, nhà cửa hai bên đường cũng dần thưa thớt, Lúc này, nhân viên bảo vệ dẫn đội đến từ gia tộc Osman đang ngồi trên ghế lái phụ đằng trước cũng quay sang bảo Nhiếp Chấn Bang:
- Thưa tiên sinh tôn quý, phía trước chính là trang viên Osman rồi. Tướng quân các hạ đã đứng ở cổng trang viên đợi ngài đến.
Sau khi Tiểu Trương dịch lại thì Nhiếp Chấn Bang liền ngồi ngay ngắn, đưa mắt quan sát phía trước, cách đấy tầm cây số có một đám người đag đợi ở cổng trang viên, chính giữa có một ông lão mặc quốc phục Thổ Nhĩ Kỳ đứng đó rất kiên định không hề có dáng lom khom của người già. Toàn thân toát lên khí chất đặc biệt của quân nhân. Từ xa như vậy, Nhiếp Chấn Bang đã có thể cảm nhận được tướng quân Osman không hề tầm thường, quả nhiên là người đã trải qua hàng trăm trận chiến.
Vừa lúc đó, một chiếc jeep phía trước đột nhiên dừng lại, ngay sau đó nổ ầm một tiếng, bay lên không trung rồi rơi xuống cạnh đó.
Lúc này, Vũ Lập đã lập tức ngồi dậy ngay ngắn, ánh mắt cảnh giác quan sát tình hình bốn phía, khẽ bảo:
- Thưa sếp, tình hình không ổn rồi. Thật không ngờ đối phương lại to gan như vậy, dám mai phục ngay cổng trang viên Osman, binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa), quả nhiên chỗ an toàn nhất có khi lại là nguy hiểm nhất, gia tộc Osman căn bản không lường trước được kẻ địch dám tập kích ngay trước cửa nhà họ. Kế tiếp chỉ e là một phen khổ chiến rồi.
Lời vừa dứt thì bốn phía quả nhiên thấp thoáng bóng người ở mấy điểm cao ở gần, ngay sau đó tiếng súng trường chát chúa vang lên.
Tiếng đầu đạn đập vào lớp chống đạn của xe nghe dồn dập bên tai. Vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang lúc này hết sức nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Tiểu Vũ, lập tức thông báo cho nahan viên bộ phận lữ hành trước hết phải mau chóng xử lý đối thủ.
Chương 866: Thể hiện thực lực
Theo lời Nhiếp Chấn Bang hạ lệnh, Vũ Lập gật đầu nói qua bộ đàm:
- Bộ phận lữ hành, các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý. Tôi là “Động Yêu”.
- Số 2 nghe rõ!
- Đã nhận!
- Số 3 nghe rõ, số năm nghe rõ.
Tiếng Vũ Lập vừa truyền xuống, bộ đàm lập tức vang lên tiếng trả lời của mười thành viên bộ phận lữ hành.
Vũ Lập không dông dài, nói thẳng:
- Mục tiêu ở mô đất bên trái, ước lượng năm mươi người trở lên, không rõ thực lực. Giờ tôi ra lệnh. Mọi người tự do tác chiến, chú ý bảo vệ mình. Giải quyết hết nhóm người này.
Nói xong, Vũ Lập cũng mở cửa xe phía bên phải ra, tung người làm động tác nhảy lăn đất, nháy mắt đã chuồn ra khỏi xe, đồng thời đóng cửa xe lại.
Can dự vào cuộc tranh đấu giữa tộc Osman và Koger, điểm này đã được Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ cặn kẽ đấy. Một mặt thì cũng không thể nào làm dịu đi mối quan hệ với tộc Koger được.
Đem ra so sánh thì lôi kéo gia tộc Osman, chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất, mà hiện tại, gia tộc Osman bị giỡn mặt đúng là thời cơ tốt để thể hiện thực lực của bản thân, về phần gia tộc Osman có bất mãn cho là mình qua mặt họ mà hành động hay không thì Nhiếp Chấn Bang cũng không để tâm lắm. Rõ ràng gia tộc Osman đã không bảo vệ nổi, tình hình như vậy thì dù họ có bất mãn cũng chỉ có thể bấm bụng nuốt trôi.
Tình hình bên ngoài đang rất gay cấn kịch liệt, sau khi nhận được mệnh lệnh từ Vũ Lập thì đám người bên bộ phận lữ hành đã bắt đầu chuyển động, trên người mỗi thành viên đều không có vũ khí hạng nặng nào, chỉ có một khẩu súng lục nhỏ, so với súng hạng nặng của đám người phía mô đất kia thì hoàn toàn chênh lệch.
Tuy nhiên vẫn có thể ứng biến tại trận, vũ khí trên xe jeep có thể tận dụng được. Dưới sự chỉ huy của Vũ Lập, người của bộ phận lữ hành phối hợp chia việc rất hoàn hảo. Có hai người nhanh chóng chiếm lấy một chiếc jeep, tiếng súng máy 12.7 millimet trên xe vang lên với hỏa lực hùng mạnh, lập tức kiểm soát được đối phương. Cùng lúc đó, Vũ Lập cùng một số người cũng bắt đầu xông lên, phía gia tộc Osman cũng nhanh chóng từ trong trang viên điều ra mấy xe thiết giáp bánh lốp. Trận chiến bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh.
Đoàn xe lại tiếp tục tiến lên. Tại cổng trang viên, gia chủ gia tộc Osman, Tư lệnh quân khu phương bắc, tướng quân Osman đã chạy ra đón chào, mỉm cười nói:
- Hoan nghênh các vị khách quý từ phương xa. Tôi thật xin lỗi, trên địa bàn của tôi mà lại gặp chuyện như vậy. Nhưng tôi cũng rất hứng thú khi thấy được thân thủ cao siêu của các vị. Điều này cũng giúp tôi thấy được thành ý của các vị. Mời vào trong.
Nhiếp Chấn Bang lúc này có vẻ hết sức thong dong, thi thể bốn phía sau trận chiến kịch liệt cũng không khiến Nhiếp Chấn Bang có bất kỳ sự sợ hãi nào, hắn đáp lời:
- Tướng quân, ngài khách khí rồi. Xin mời ngài đi trước.
Đoàn người ngồi trên xe điện tiến vào trang viên Osman, toàn bộ trang viên giống như là tiên cảnh chốn nhân gian, trung tâm trang viên là một tòa lâu đài cổ vững chãi, bốn phía là mặt cỏ bằng phẳng.
Sau khi vào đến bên trong lâu đài, ngồi xuống một gian phòng khách rồi, tướng quân Osman có vẻ hết sức thoải mái ngồi lên một chiếc sofa mà vểnh chân bắt chéo, trong tay cầm điếu xì gà tinh xảo được cắt rất khác biệt, ông tỉa lại rồi dùng bật lửa chuyên dùng hút xì gà sấy qua... Rất hiển nhiên, tướng quân Osman là người biết hưởng thụ cuộc sống.
Nhiếp Chấn Bang khá thư thả, đã đến đây rồi có vội cũng bằng không, mục đích lần này của Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là mua bán cho nên dù có không giao dịch thành công thì hắn cũng chẳng coi trọng, quan trọng là... làm sao để có được ủng hộ của Osman, cho người mình có cơ hội tiếp xúc với tàu bảo vệ đạn đạo.
Osman lúc này cũng đang quan sát Nhiếp Chấn Bang, vừa rồi đám thủ hạ của Nhiếp Chấn Bang thể hiện thực lực mạnh mẽ khiến Osman hơi giật mình. Mà hiện tại, khí độ trầm ổn của Nhiếp Chấn Bang lại càng làm cho Osman có chút khâm phục.
Hít một hơi khói, Osman tựa vào ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Nhiếp tiên sinh, thật vinh hạnh được quen biết ngài. Tôi nghĩ, chúng ta có thể bàn chuyện được rồi.
Nhiếp Chấn Bang hiểu ý gật gật đầu, phất tay với đám người ở sau, rất nhanh chóng, Mã Như Hải dẫn theo hai chuyên viên tiến lên, Mã Như Hải đem một phần tư liệu đưa cho nhân viên tùy tùng của Osman, sau khi Osman mở văn kiện ra xem thì chuyên viên bên cạnh cũng bắt đầu giới thiệu.
Văn kiện đều được phiên dịch thành tiếng Thổ, ngoài ra những gì chuyên viên giải thích cũng được phiên dịch thuật lại một lần nữa. Ước chừng sau nửa giờ, Osman có vẻ rất hài lòng gập văn kiện lại.
Trầm mặc giây lát, Osman mỉm cười nói:
- Nhiếp tiên sinh, tôi rất hài lòng với phần giới thiệu của các vị, việc chuẩn bị rất đầy đủ đã chứng tỏ thành ý của các vị. Về phần số liệu của mẫu tank chủ chiến kiểu 93, chúng tôi cũng đã có thông tin cụ thể. Cá nhân tôi rất hài lòng với vụ giao dịch này. Nhưng...
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang rốt cuộc cũng hiểu được dù là trong nước hay nước ngoài, phàm là chính khách nói chuyện, một khi nói đến chữ “nhưng” này thì cũng có nghĩa là thời điểm không thoải mái nhất đã tới rồi.
Osman mặc dù là người Thổ thì cũng chẳng khác gì, lúc này trên mặt ông ta lộ vẻ khá tiếc nuối, sau đó nói tiếp:
- Nhưng, Nhiếp tiên sinh chắc cũng biết, mối quan hệ giữa tôi và lão già tộc Koger không tốt đẹp gì. Vụ giao dịch này, trước đây khi chúng tôi đàm phán với công ty vũ khí của quý quốc, ông ta vẫn luôn gây khó dễ, giờ tuy rằng báo giá và các số liệu của tập đoàn Hoa Hạ các vị đưa ra khiến tôi rất hài lòng, nhưng muốn được thông qua thì vẫn cần thời gian nhất định.
Đối với lời của Osman, Nhiếp Chấn Bang chỉ thầm cười khẩy, lão già này sắc diện phù hợp, thần thái phong phú, ăn nói đâu vào đấy, nghe thì có vẻ điều là thật. Nhưng mục đích thực sự e rằng vẫn là muốn kiếm chút ưu thế về mặt giá cả.
Là một trong tam đại gia tộc của Thổ Nhĩ Kỳ, lại nắm thực quyền trong tay, Isranbul lại nằm trong phạm vi phòng thủ của quân khu phương bắc, Nhiếp Chấn Bang tuyệt không tin rằng gia tộc Osman thật sự ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng phải được tộc Koger đồng ý, nếu thật như vậy thì từ lâu đã chẳng còn gia tộc Osman.
Rất hiển nhiên, mục đích của lão già này chẳng qua là muốn Nhiếp Chấn Bang nóng lòng thúc đẩy vụ giao dịch này mà thôi. Đáng tiếc là Osman lần này rõ ràng đã phỏng đoán sai.
Nếu là lúc trước, xét trên phương diện mua bán vũ khí hoặc giả là mở thị trường Thổ Nhĩ Kỳ sẽ có ích cho Trung Quốc trong việc thâm nhập thị trường vũ khí Châu Âu. Nhưng sau khi tập đoàn Hoa Hạ thành lập thì hình thế đã hoàn toàn thay đổi.
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Chấn Bang khoan thai ngồi xuống, nhìn Osman nói:
- Tướng quân, tôi rất hiểu sự khó xử của ngài, cũng như chuyện vừa xảy ra vậy. Tuy nhiên, tôi thật không ngờ gia tộc Osman lại gây thất vọng đến mức này. Ồ, rất xin lỗi, thứ cho tôi nói thẳng. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ xem xét kỹ đề nghị của ngài, thời gian không thành vấn đề. Điều chúng tôi lo lắng là dù có kéo dài thêm thời gian thì liệu tướng quân các hạ có thể thuyết phục được Nguyên soái Koger và Tổng Thống Gul hay không?
Lời của Nhiếp Chấn Bang rất thẳng thắn, cơ bản không giữ lại chút thể diện nào cho Osman cả, Nhiếp Chấn Bang nói vậy cũng không phải không có mục đích, vừa rồi thực lực nhân mã của mình bày ra đã đủ để kinh sợ Osman, trong tình hình này, Osman sẽ không dám làm càn. Hơn nữa ngay trong nhà mình thì Osman cũng sẽ không dám làm gì Nhiếp Chấn Bang cả.
Lời nói này lập tức khiến sắc mặt của Osman chìm xuống, lời vừa rồi của Nhiếp Chấn Bang tương đương với nhục mạ ông ta. Nhưng dù gì cũng là ông ta lỡ lời trước, đám tập kích vừa nãy của tộc Koger lại càng làm cho ông ta mất mặt hơn, bây giờ tộc Osman sẽ tính cả món nợ này với tộc Koger.
Ông ta đang chuẩn bị mở miệng thì Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục:
- Tướng quân, tôi nghĩ nếu tiện thì chúng tôi có thể giúp ngài xúc tiến vụ này, cũng như việc tướng quân sẽ giúp chúng tôi hẹn ngày gặp Tổng Thống Gul...
Đây cũng là một mắt xích quan trọng của Nhiếp Chấn Bang, nếu muốn tới gần khu trục hạm đạo đạn do Mỹ sản xuất một cách thuận lợi, chỉ dựa vào Osman là không được, tuy cả ba khu trục hạm đạn đạo của Thổ Nhĩ Kỳ đều neo ở Biển Đen nhưng cũng không thuộc quân khu phương bắc Osman quản hạt, nếu có thể tiếp cận từ phía Gul thì nhiệm vụ này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này trong lòng Osman đang vô cùng căm tức, chắc chắn lời nói của Nhiếp Chấn Bang đã coi rẻ toàn bộ gia tộc Osman một cách trắng trợn, đây là điều Osman không thể chấp nhận, lập tức, Osman đã đứng lên, thần thái lạnh lùng nói:
- Nhiếp tiên sinh, những chuyện này cũng không nhọc lòng ông hao tâm tốn sức nữa. Ông cứ kiên nhẫn chờ đợi tin vui là được.
Nói xong, Osman quay sang bảo tùy tùng bên cạnh:
- Sooke, đi xếp chỗ nghỉ ngơi cho các vị khách quý từ xa đến đây.
Đợi cho Osman ra khỏi cửa phòng khách, bên cạnh, Mã Như Hải liền đi tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang thắc mắc:
- Sếp, vừa nãy sao lại chọc giận Osman. Việc này e là sẽ ảnh hưởng đến việc giao dịch của chúng ta.
Nhìn bóng Osman rời đi, Nhiếp Chấn Bang không để tâm là bao, chuyện này nếu quả thật cứ theo quy củ lối mòn trước đây mà đi thì đừng nói là tiếp cận mục tiêu mà chỉ cần đề xuất thôi cũng đã làm cho đối phương hoài nghi. Nhiếp Chấn Bang đã chắc mẩm gia tộc Osman không thể đơn độc hoàn thành nhiệm vụ này rồi, gia tộc Osman nếu thật là hoàn toàn tự tin thì sẽ không tìm đến phía Trung Quốc và tộc Koger cũng không dám kiêu ngạo làm càn như vậy.
Cho nên, Nhiếp Chấn Bang bấy giờ mới khẽ chọc giận ông ta, đợi đến lúc Osman cảm thấy khó giải quyết thì tự nhiên sẽ tìm đến hắn.
Chương 867: Ngoại quốc cũng có con ông cháu cha
Chỗ ở của Nhiếp Chấn Bang được sắp xếp bên phía phòng khách của lâu đài cổ, cả trang viên Osman, tòa lâu đài cổ này, ở nước Thổ Nhĩ Kỳ cũng rất có tiếng. Ngoài ra, tòa lâu đài cổ này cũng được coi là trung tâm của pháo đài.
Ở đây, từng là nơi cư ngụ của hoàng đế Osman, cho nên, đây mới có nguồn gốc lịch sử trung tâm pháo đài, lúc ban đầu, pháo đài vì cần phải có chức năng phòng ngừa quân sự, cả pháo đài, tường thành được xây bằng đá viên và đá thỏi, rất kiên cố, bốn góc pháo đài đều có lầu canh.
Bên trong pháo đài cũng phân chia tỉ mỉ các chức năng như khu vực giành cho chủ nhân của tòa thành và các thành viên trong gia đình sử dụng, ở vị trí tầng 3 của thành lầu là khu vực giành cho khách, một hành lang dài, phía trên được trải thảm lông dê, tường treo đèn pha lê khiến cho nó cũng có cảm giác âm u.
Nguy nga lộng lẫy, hào hoa phú quý, đây là trung tâm pháo đài của gia tộc Osman.
Phòng của Nhiếp Chấn Bang là ở hướng nam. Một phòng khách, một phòng tiếp khách theo mô hình nhỏ, bên trong có lò sưởi mang hương vị và màu sắc cổ xưa, trông hết sức xa xỉ.
Vừa ngồi xuống, ngoài cửa, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra, Vũ Lập liền đứng ngẩn người, quay đầu nói:
- Ông chủ!
Theo tiếng nói của Vũ Lập, ở trước cửa phòng, một người đàn ông chừng ba bốn chục tuổi đang đứng đó, bên cạnh anh ta, còn có một người phiên dịch.
Người đàn ông nói mấy câu tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, từ miệng nói ra, vừa dứt lời, người phiên dịch bên cạnh liền nói:
- Chào quý khách, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Kusaide Osman của gia tộc Osman, tôi là con thứ ba của tướng quân Osman, nếu như, quý khách có hứng thú, tối nay, tôi có thể dẫn quý khách đi vào thành phố tham quan.
Người phiên dịch vừa dứt lời, người của Nhiếp Chấn Bang đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Chế độ kế thừa của nước ngoài, Nhiếp Chấn Bang đều nắm rõ, về điều này, nước ngoài thực hiện tốt hơn ở trong nước. Hoặc có thể nói, về mặt này thì nước ngoài có truyền thống rất hoàn thiện.
Bình thường ở trong nước, bất luận là gia tộc nào, tuy rằng nuôi dưỡng chủ yếu là con trưởng và đích tôn, nhưng, về cơ bản chỉ có trong một vài gia đình. Còn đại đa số đều là rất công bằng, đều có thể phát triển, còn về sau do ai làm chỉ, cơ bản đều là lấy thành tựu để xét phần thưởng.
Nhưng nước ngoài thì không như vậy. Ở nước ngoài, có chế độ kế thừa rất nghiêm ngặt, có người kế thừa thứ nhất, người kế thừa thứ hai,..., người đàn ông trước mặt, chắc là người kế thừa thứ ba. Dựa theo quy tắc này, về cơ bản, người này sẽ không có quan hệ gì với cương vị chủ nhà của gia tộc.
- Ông chủ! Người Osman này cũng có ý, nên đã sai con mình sắp xếp tiết mục như vậy.
Mnh có chút ngạc nhiên nói.
Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang rất rõ. Osman làm như vậy không có gì là lạ. Với tư cách là một trong ba đại gia tộc Thổ Nhĩ Kỳ, điều tra một vài thứ tất nhiên không có vấn đề gì. Một số tài liệu về mình cũng không có gì là bí mật, điều tra là rõ, ngoài ra, tuổi tác của mình, hoàn toàn không phải là lão già năm mươi sáu mươi tuổi, có sắp xếp như vậy, chẳng có gì là lạ, hơn nữa, chỉ sợ rằng gia tộc Osman làm như vậy, cũng có một chút hàm ý sâu xa.
Ngưng một lúc, Nhiếp Chấn Bang bỗng cười mỉm, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng hứng thú, gật đầu nói:
- Đương nhiên, Kusaide, xin cho phép tôi được gọi như vậy, cảm ơn lời mời của cậu, về phía tôi, tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì. Xin hỏi, khoảng mấy giờ thì xuất phát?
Nhiếp Chấn Bang vui vẻ nhận lời như vậy, bỗng khiến Kusaide có chút kinh ngạc và bất ngờ. Sau khi người phiên dịch vừa dứt lời, bỗng anh ta lặng người đi. Một lúc sau, có chút cảm động nói:
- Bây giờ, chính là bây giờ, Nhiếp tiên sinh, ngài rất hào sảng, tôi rất thích những người thẳng thắn như vậy. Bây giờ chúng ra sẽ xuất phát, sau khi đến trung tâm thành phố, ăn tối sẽ do tôi sắp xếp cho mọi người, sau đó, tôi sẽ dẫn các bị đi tham quan cuộc sống về đêm của nước Thổ Nhĩ Kỳ chúng tôi.
Từ việc sắp xếp của Kusaide có thể thấy, chắc chắn tướng quân Osman đã gợi ý ra, nếu không thì Kusaide không dám to gan đến thế, tự chủ trương dẫn khách quý đi ăn cơm, tướng quân Osman làm như vậy chắc chắn là để che giấu sự xấu hổ lúc nãy.
Lần này, lại không có nhiều vấn đề, gia tộc Koger cũng không muốn dồn Nhiếp Chấn Bang vào chỗ chết, mục đích lớn nhất, chắc là vẫn còn sợ tướng quân Osman, như bây giờ, mục đích đạt được rồi, chắn chắn sẽ rất bình tĩnh.
Thành phố Busa.
Khách sạn Hoàng Cung, ở đây là khách sạn tốt nhất trong thành phố Busa, đầy đủ các đặc sắc dân tộc của người Thổ Nhĩ Kỳ, ở khách sạn Hoàng Cung, tầng cao nhất, là nhà hàng ở tầng 82. Lúc này, cả nhà hàng đều được Kusaide bao trọn, về vấn đề an toàn của Nhiếp Chấn Bang, Kusaide tuyệt đối không dám có một chút sơ xót gì, đây không phải công tử giống mình, mà là đây là khách quý của phụ thân.
Một bàn tiệc rượu được bày ra, Nhiếp Chấn Bang có tửu lượng rất tốt, điều này càng khiến cho Kusaide có chút kinh ngạc và bái phục.
Lúc này, người quản gia của Kusaide tiến tới bên cạnh, nói nhỏ vào tai Kusaide:
- Kusaide thiếu gia, bên phía động ma, đã liên lạc xong. Bây giờ, chúng ta có thể qua đó được rồi.
Kusaide nghe thấy vậy, lập tức đứng dậy, cười nhẹ nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Nhiếp tiên sinh, tửu lượng của ngài quả thật rất tốt. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên, ngài đã vượt qua mức của người bình thường rồi, bây giờ, chúng ta sẽ cùng đi đến nơi tiêu thụ vàng nổi tiếng nhất thành phố Busa- Động Ma. Nhiếp tiên sinh, ngài có hứng thú không?
Nhiếp Chấn Bang cười lớn, người ở nước Thổ Nhĩ Kỳ này dường như không thẳng thắn giống với những người ngoại quốc, mà khi nói chuyện, trong câu nói đầy ẩn ý.
Tình hình bây giờ đã rõ ràng. Đây là tiết mục không thể thiếu, vào lúc này, nếu như mình nói muốn không đi, e rằng người đau đầu chính là Kusaide.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang không làm khó Kusaide, cười mỉm nói rằng:
- Được, cùng đi xem nào!
Bước ra khỏi khách sạn Hoàng Cung, lúc này, ở cửa chính, đoàn xe đã đợi ở trước cửa rồi, một đoàn người, không lề mề, trực tiếp lên thẳng xe, đoàn xe đi về phía nam thành phố Busa.
Lúc sắp đến ngoại ô thành phố, những kiến trúc xung quanh cũng bắt đầu thưa thớt dần, đoàn xe dừng lại ở một xưởng bị bỏ hoang.
Vừa xuống xe, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kinh ngạc, không ngờ rằng, những người có gia thế ở nước ngoài này, lại có sự cẩn trọng như vậy, mở một xưởng hoang ở nơi này.
Bên cạnh, vẻ mặt của Kusaide có chút thần bí, hơn nữa, còn lộ nụ cười phấn khích, cười nói:
- Nhiếp tiên sinh, ở đây chính là Động Ma, tôi nghĩ, ngài chắc chắn không ngờ tới.
Giữa hai người, bởi vì có người phiên dịch, khi giao tiếp, cũng không gặp phải trở ngại gì. Nhiếp Chấn Bang bỗng cười nhạt, lại nhìn thấy vẻ phấn khích trên mặt Kusaide, điều này càng làm Nhiếp Chấn Bang hiếu kì với Động Ma này, nơi này không đơn giản, Kusaide của gia tộc Osman đều giống như vậy, ở trong này, chắc chắn có điều gì đặc biệt.
Đoàn người tiến vào, sớm đã gây sự chú ý của nơi này, đang ở giữa xưởng bỏ hoang, rất nhanh, khoảng năm sáu người tiến đến, ở giữa, người cầm đầu, chừng khoảng dưới ba mươi tuổi, có đặc điểm của người phương Tây, da trắng, nhìn tổng thể, trông rất men-lỳ.
Ánh mắt lướt nhìn Kusaide, rồi nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang, bỗng, người này nói:
- Thiếu gia Kusaide, hoan nghênh hoan nghênh, quý khách đây là?
Kusaide lúc này cũng không phải là ngốc, tuy rằng là công tử nhà giàu, những lời không nên nói Kusaide đều biết, nên đã không nói ra thân phận thật của Nhiếp Chấn Bang, chỉ lạnh nhạt nói:
- Djar, vị đây là khách quý của ta, đến từ đông phương cố quốc xa xôi. Sao? Ông có điều gì muốn hỏi à?
Djar cười trừ, dùng tay ra hiệu:
- Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, thiếu gia Kusaide, mời vào trong.
Xưởng rất dài, đi vào bên trong, sau khi tiến vào khoảng 1000 met, ở phía trước, có một khối bê tông lấp kín tường phía trước. Nhưng, lúc đoàn người đi đến cửa, bức tường bỗng chuyển động, xuất hiện một lối đi xuống phía dưới.
Vừa bước tới con đường, phía dưới bỗng tiếng kim loại vang lên. Bước vào cửa, nhìn thấy một khán phòng rất lớn. Lúc này, những ghế ngồi đã đầy ắp người. Ở giữa, trên khán đài, một cô gái thân hình bốc lửa đang múa cột.
Cô ta mặc bikini màu đen, bó sát người, đang lắc mình theo điệu nhạc, cả khán phòng, tràn ngập sự thèm thuồng.
Bốn phía khán đài tròn, đều là đàn ông, trong tay, cầm tờ giấy bạc, có người còn đút trực tiếp tờ giấy bạc vào trong bộ quần áo bikini của cô vũ nữ, theo hành động đó, bỗng không cưỡng được vuốt ve cô ả, điều này càng làm cho cô vũ nữ thở gấp.
Với thân phận của Kusaide, chắc chắn sẽ không ở trong khán phòng này, từ phía hành lang của khán đài, đi thẳng đến một nơi, ở đó không giống với ở khán phòng.
Lúc này Kusaide khẽ cười giới thiệu:
- Nhiếp tiên sinh, đây là nơi buôn bán lớn nhất của đất nước Thổ Nhĩ Kỳ chúng tôi, ở đây, bất luận ngài thích gì, đều có thể tìm thấy được. Bên ngoài cùng là khán đài của cô vũ nữ, cũng có thể coi là nơi náo nhiệt nhất. Tiếp đến, bên này là sòng bạc, bên phía sòng bạc này là đấu quyền anh dưới đất. Ngoài ra, ở đây, còn thường tổ chức cuộc đấu giá. Ngoài ra, bên đó, là suối nước nóng, chỗ đó là nơi đẹp nhất trên thế giới, ở đó, ngài có thể tận hưởng sự phục vụ theo phong cách hoàng đế.
Cùng với sự giải thích của người phiên dịch, bên cạnh, lông mày Vũ Lập bỗng cau lại, hiếu kì hỏi:
- Ông chủ, không ngờ rằng, ở ngoại quốc cũng có nơi ăn chơi như này.
Đối với lời nói của Vũ Lập, Nhiếp Chấn Bang có chút nực cười, cười mỉm nói:
- Tiểu Vũ, ăn chơi là không phân biệt gianh giới, trên toàn thế giới, chỉ có tồn tại nơi có quyền lực, chỉ cần tồn tại nơi có khoảng cách giàu nghèo, thì sẽ có người như vậy. Người kế thừa thứ ba, chính là anh cả Weixin của hắn, đó chính là người rất xuất sắc. Cậu cảm thấy, hắn có hi vọng không? Cho nên, bọn họ đều dồn hết tâm sức vào chuyện lần này.
Chương 868: Đánh cuộc.
“Bộp bộp bộp!”
Cùng với tiếng nói của Tần Phong vừa dứt, ở bên cạnh liền vang lên một tràng vỗ tay, ngay sau đó, một tiếng nói vang lên:
- Hay, nói rất hay. Tôi luôn tìm tòi và suy nghĩ, hôm nay cuối cùng đã có được đáp án, có cảm giác như đã được khai sáng.
Giọng nói này, không ngờ lại là tiếng Trung Quốc. Tuy rằng phát âm và ngữ điệu mang đậm đặc điểm phương Tây, nhưng công bằng mà nói thì một người ngoại quốc, có thể nói được trình độ khiến cho người nghe hiểu được như vậy, thật là không đơn giản.
Nhìn theo tiếng nói, trước mặt là một người đàn ông trẻ, chừng ba mươi tuổi, đang đi tới phía Nhiếp Chấn Bang dưới sự bảo vệ của từng lớp vệ sĩ.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, người này mỉm cười nói:
- Không hổ danh là khách quý từ phương Đông tới, cũng coi như hiểu biết sâu sắc về nền văn hóa mấy ngàn năm. Ví dụ như tôi, ví dụ như tên ngốc Kusaide này. Rõ ràng chúng tôi là người kế thừa, nhưng ai cũng biết, mọi chuyện của gia tộc, căn bản không cần chúng tôi phải nhúng tay vào. Như vậy, quá rảnh rỗi, chúng tôi đành phải sống phóng túng, chơi bời thôi.
Nói tới đây, người này nhìn Nhiếp Chấn Bang, nghiêm mặt nói:
- Tự giới thiệu một chút, tôi là Emerson Koger.
Vừa dứt lời, lời nói của Emerson đương nhiên cũng được phiên dịch dịch lại cho Kusaide. Hai gia tộc này đã như nước với lửa, bây giờ không ngờ còn bị người ta mắng là đồ ngốc. Kusaide liền nhảy dựng lên, tức giận nói:
- Emerson, tôi nghĩ, bây giờ anh vẫn còn chưa rõ tình cảnh của mình. Anh còn dám tới thành phố Busa, chẳng lẽ không sợ không còn xác để về sao? Tôi thấy, tốt nhất anh mau chóng chạy về phía nam đi.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang bắt đầu suy nghĩ. Không ngờ lại có thể gặp được người của gia tộc Koger ở đây. Xem ra, địa vị của người này ở trong gia tộc Koger rất cao. Lập tức, trong lòng Nhiếp Chấn Bang khẽ động, cũng không nhìn Emerson, nói với Kusaide:
- Kusaide, tôi thấy, hay là chúng ta đi thôi. Có đôi khi, anh nhất định phải học được khí độ của quý tộc. Cũng như bây giờ, trong tình huống này.
Chẳng lẽ, chó cắn anh một cái, anh cắn lại nó một cái sao? Như vậy thì khác gì anh tự hạ thấp mình, đặt mình ngang hàng với loài chó hay sao?
Phải nói, chửi người thì nghìn năm văn hóa của người Trung Quốc vẫn vô cùng sắc bén. Trong cấu tạo và kết hợp ngôn ngữ, bất kỳ quốc gia nào cũng không thể so sánh được.
Lời của Nhiếp Chấn Bang sau khi được dịch qua tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, Kusaide hơi sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ý, lập tức bật cười ha hả, gật đầu nói:
- Đúng, anh nói rất đúng. Tôi không thể chấp nhặt với loài chó.
Bên cạnh, sắc mặt của Emerson xanh mét. Từ nhỏ, Emerson khá ngưỡng mộ văn hóa phương Đông, vì trong lịch sử của Thổ Nhĩ Kỳ, Emerson biết rằng, tổ tiên của người Thổ Nhĩ Kỳ là người Đột Quyết, sống tại một vùng thảo nguyên ở phương Đông. Chỉ có điều, từ rất lâu đã bị người Mông Cổ đồ tể đuổi sang bên này. Cho nên từ nhỏ Emerson đã học ngôn ngữ và văn hóa phương Đông.
Vừa rồi, nghe người ta nói, Kusaide dẫn một đám người phương Đông tới, Emerson tò mò nên mới ra đón. Thật không ngờ, không kết bạn được lại còn bị đối phương là nhục. Hơn nữa, những người phương Đông này, vô cùng cao ngạo, thậm chí còn không thèm nhìn mình một cái. Đây đúng là coi thường.
Dừng một chút, sắc mặt của Emerson lập tức trầm xuống, nhìn Nhiếp Chấn Bang, lại nhìn vẻ mặt cuồng ngạo của Kusaide, nói:
- Người phương Đông, hy vọng tiếp theo anh vẫn có thể kiêu ngạo như thế. Kusaide, có gan thì chúng ta so cao thấp tại võ đài quyền Anh. Tôi muốn cho anh biết, đắc tội với tôi thì có kết quả như thế nào?
- Võ đài quyền Anh? Nơi này có gì hay sao? Kusaide.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang vẫn giả vờ không hiểu gì, cố tình hỏi.
Lúc này, Kusaide rõ ràng không được tự nhiên, chê cười nói:
- Võ đài chính là nơi để đấu boxing nghiệp dư. Nếu đã lên đài, nhất định phải có một người hoàn toàn gục. Trong đấu trường, thường có đặt cược. Tôi và Emerson thường dùng cách này để đánh cuộc.
Kusaide tỏ ra không muốn nói nhiều. Nhiếp Chấn Bang liền hiểu ngay, trong loại đánh cược này, e là Kusaide thường thắng ít thua nhiều, nên đã bị Emerson ép cho không ngóc đầu lên được rồi.
Khóe miệng Nhiếp Chấn Bang hơi nhếch lên. Nếu như có Lưu Côn hoặc là Triệu Tinh Long ở đây thì chắc chắn sẽ kêu lên, anh Ba, đây là chơi xấu rồi.
Nhiếp Chấn Bang đi lên trước, vỗ vỗ vai Kusaide, mỉm cười nói:
- Kusaide, không nên nổi giận như vậy. Tôi rất hứng thú với thứ này. Không biết người của tôi có thể thay anh thi đấu không?
Kusaide vừa nghe Nhiếp Chấn Bang nói, lập tức hai mắt sáng lên, rõ ràng là đã cho phép. Quy tắc của loạn boxing nghiệp dư này chính là không có quy tắc gì cả. Ở đây, chỉ cần anh đưa ra được người, chỉ cần anh dám lên đài, không cần biết anh là ai, đều được hết.
Tuy nhiên, Kusaide lập tức lắc đầu, nói:
- Anh Nhiếp, anh không cần như vậy. Anh phải biết rằng, boxing rất nguy hiểm.sau khi lên đàn, sẽ không thể đảm bảo sống chết. Trừ phi, anh là người thắng sau cùng. Emerson tìm một võ sĩ từ trước, là một võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp đến từ Ulan. Nghe nói, Emerson lấy từ trong tù ra. Người này có một biệt danh, đó là “Đầu Đạn Hạt Nhân”. Gã này đã lên đài ba mươi tám lần, gặp ba mươi tám đối thủ, đều là một quyền trí mạng. Hiện giờ, gã này là người có tỉ lệ đặt cược thấp nhất ở đây. Sau này tôi sẽ tìm người để đối phó với gã đó, nhưng không phải bây giờ.
Kusaide nói rất chân thành, thành khẩn. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có ấn tượng rất tốt với Kusaide. Xem ra, gia tộc Osman vẫn là một gia tộc có thể hợp tác lâu dài.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang làm vậy cũng là có mục đích của mình, dừng một chút, lập tức nói:
- Kusaide, anh không cần lo lắng, tôi có thể nắm chắc được điều này.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn Emerson ở bên cạnh, nói:
- Gia tộc Koger, tốt lắm, rất tốt. Tôi vô cùng vinh hạnh, hôm nay vừa mới đế Thổ Nhĩ Kỳ đã được gia tộc Koger nhiệt liệt hoan nghênh. Không biết tôi có được tham dự cuộc đấu này không? Người của tôi và vị này… haiz… Emerson đúng không, chúng ta thi đấu chứ?
Lúc này, Emerson đã bị làm cho tức điên, chưa bao giờ bị uất ức như vậy. Bị người ta coi thường quá, nhìn Nhiếp Chấn Bang Emerson cũng không có chút thiện cảm nào, lông mày nhíu lại, lạnh nhạt nói:
- Đã có người chịu chết thì tôi không có lý do gì mà không nhận.
Những lời này, Emerson chỉ nói bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ. Có thể nói bằng tiếng Trung Quốc, nhưng lúc này, Emerson đã vô cùng bất mãn với Nhiếp Chấn Bang, đâu còn có tâm trạng dùng tiếng Trung Quốc mà nói chuyện.
Nhiếp Chấn Bang không phản ứng lại sự châm chọc cửa Emerson, cười nhạt một tiếng, nói:
- Đã là thi đấu thì phải có đặt cược chút tiền mới phù hợp. Tôi thấy thế này, đặt một tỉ đô la Mỹ đi.
Số tiền này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã tính toán kỹ. Nếu như nói là một trăm triệu đô, tin rằng với thân phận của gia tộc Koger, với mạng lưới của Emerson, số tiền đó hẳn là không có vấn đề gì. Một tỉ đô thì không dễ như vậy rồi. Mặc dù Emerson có nhiều tiền như vậy cũng không thể có toàn bộ là tiền mặt. Đến lúc đó, khi Emerson không gom được đủ mới là lúc kế hoạch của mình hoạt động.
Quả nhiên, nghe câu này của Nhiếp Chấn Bang, Emerson lập tức tỏ vẻ do dự. Emerson đúng là con nhà giàu có, nhưng Emerson cũng không phải là kẻ ngốc.
Rất rõ ràng, người phương Đông ở trước mắt này, mới chỉ nói qua loa, mở miệng ra đã là một tỉ đô la Mỹ. Từ đây có thể có hai hướng lý giải. Thứ nhất là người này có rất nhiều tiền, một tỉ đô với hắn không là gì. Thứ hai, hắn tuyệt đối tự tin sẽ không thua.
Một tỷ đô đối với mình mà nói cũng không phải là một con số nhỏ gì. Toàn bộ tài sản của mình cộng lại cũng chỉ bằng đó. Nhưng trong đó, có hơn nửa là bất động sản.
Lúc này, nét mặt của Emerson cũng không thoát khỏi con mắt của Nhiếp Chấn Bang. Ngay khi Emerson chuẩn bị nói, Nhiếp Chấn Bang cũng liền nói:
- Thế nào? Đường đường là một thiếu gia của gia tộc Koger mà bằng đó cũng không đánh cuộc nổi sao?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lắc lắc đầu, vừa như tiếc, vừa như là khinh bỉ, lại giống như thương hại, quay đầu nói với Kusaide ở bên cạnh:
- Kusaide, thôi đi. Nếu người ta đã không đánh cược nổi thì thôi, chúng ta đừng đặt nữa.
Tâm trạng của Kusaide lúc này rất tốt. Lời nói của Nhiếp Chấn Bang lập tức khiến cho Kusaide có cảm giác hãnh diện. Cách này tại sao mình chưa từng nghĩ tới. Nếu không thì tên Emerson này còn đường kiêu ngạo sao?
Lập tức, Kusaide cũng cười ha ha nói:
- Đúng, đúng. Nếu thiếu gia Emerson đã không đặt cược nổi thì thôi, không nên cưỡng ép. Anh Nhiếp, tôi nghe nói có không ít cực phẩm mỹ nữ tới đây, đợi lát nữa, nhất định phải cho anh mở mang tầm mắt, để biểu đạt sự hoan nghênh chân thành của tôi.
Vốn dĩ, Emerson vẫn còn có thể giữ được suy nghĩ tỉnh táo. Nhưng lúc này, bị Kusaide sỉ nhục như vậy, Emerson liền đứng không yên nữa. Con người có lúc chính là như thế, thua bởi ai cũng được, không thể thua bởi ai đó.
Tâm trạng này là từ một loại ưu thế từ xưa đến nay tạo thành. Trong quá khứ, người này vẫn luôn bị mình chèn ép, đột nhiên trong một đêm, mình lại bị người ta giẫm đạp, bị người ta cưỡi lên đầu. Chuyện này, rất nhiều người cũng có mà tiếp nhận nổi.
Mặt Emerson đỏ bừng lên. Nhìn Nhiếp Chấn Bang và Kusaide kẻ xướng người họa, cảm thấy hai người này quá phô trương thanh thế, đầu nóng lên, tức giận nói:
- Khoan đã, ai nói tôi không dám cược.
Chương 869: Đích thân lên sàn đấu.
Nói xong Emerson lập tức mỉm cười, bởi vì Emerson thấy được Kusaide thoáng hiện ra một tia sợ hãi.
Điều này làm cho Emerson càng khẳng định hơn đây chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, thả ra đạn khói. Người phương Đông quả nhiên là thâm độc, xảo quyệt, nếu không phải câu nói của Kusaide kia thì mình thật sự có khả năng bị anh ta che mắt lại, bây giờ thế nào? Tôi lại muốn xem anh lấy cái gì để đánh cuộc.
Emerson lúc này trong lòng vô cùng bình tĩnh, nét mặt lại hồi phục bình thường, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Đánh cuộc cũng được, không có vấn đề gì, nhưng anh nói một tỷ thì một tỷ, phải lấy ra luôn.
Nhìn thái độ của Emerson, trong lòng Nhiếp Chấn Bang có chút cảm thán, quả nhiên trên thế giới này tất cả bọn ăn chơi trác táng đều chung một vẻ, đều tự cao tự đại như thế.
Điều này cũng khó trách, sinh ra ở gia đình giàu có quyền quý, từ nhỏ đến lớn, đều là cục cưng nên tự nhiên tạo thành một loại tính cách kiêu ngạo, điều này là không thể cãi lại.
Emerson này coi như còn đỡ, ở Trung Quốc người ngu ngốc hơn Emerson cũng có, ví dụ như Chu Thần cũng coi là hiếm thấy trong đó.
Cá coi như đã mắc câu rồi thì Nhiếp Chấn Bang sẽ không sợ nó chạy mất, a ở trong nước, kinh nghiệm sa trường của đám công tử nhà giàu đó đều không thắng nổi mình, huống chi là loại con ông cháu cha ngoại quốc này. Nhiếp Chấn Bang quyết định chẳng những cho Emerson mắc câu mà còn thêm một mồi lửa làm cho Emerson không có bất kỳ một cơ hội đổi ý nào.
Lập tức, trên mặt của Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ mặt chần chừ, đây là Nhiếp Chấn Bang cố ý biểu hiện ra, mục đích chính là muốn làm cho Emerson nghĩ là mình không thể lấy không ra nhiều tiền mặt như vậy.
Quả nhiên đợi sau khi Emerson hoàn toàn chú ý tới biểu hiện này thì Nhiếp Chấn Bang lúc này mới nói:
- Một tỷ... Không phải là một tỷ sao? Tôi mà còn lấy không ra chút tiền ấy?
Giọng điệu như vậy theo Emerson thấy còn có chút cảm giác hô hào to mồm, hoàn toàn là “Phùng má giả làm người béo”, đâm lao phải theo lao rồi.
Nhiếp Chấn Bang lấy ra tờ chi phiếu, khua bút ở tay điền một con số trên tờ chi phiếu, sau đó lấy ra con dấu cá nhân, hà một hơi cẩn thận ấn xuống, lập tức xé tờ chi phiếu kẹp vào hai ngón tay đưa ra, nói:
- Đây là chi phiếu một tỷ đô la Mỹ tiền mặt ngân hàng Thụy Sĩ, nhìn phiếu lập tức thanh toán, ở đây tôi nghĩ hẳn là vẫn có thể kiểm chứng tại chỗ chứ.
Emerson đang chuẩn bị nhận lấy tờ chi phiếu bỗng Nhiếp Chấn Bang đột nhiên rụt tay lại, coi thường liếc Emerson một cái, lập tức nói:
- Emerson thiếu gia bắt nạt tôi không hiểu quy củ phải không? Dựa theo quy củ thì chi phiếu này là thật hay giả cũng không phải anh là người kiểm chứng. Hơn nữa, muốn kiểm chứng cũng được nhưng cũng lấy của anh ra đi, đương nhiên nể mặt Emerson thiếu gia thì tôi chấp nhận giấy nợ của anh.
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang là cố ý nói, rõ ràng là Emerson lấy không ra nhiều tiền như vậy, nếu không để cho Emerson một lối thoát thì chuyện này sợ là đến đây sẽ chấm dứt rồi.
Emerson lông mày nhíu lại, rất rõ ràng như vậy cũng tốt so với chơi trò chơi, giống như kéo thù hận, thù hận của Emerson bị kéo lên rất thành công. Emerson khẽ vươn tay, bên cạnh đã có tùy tùng chuẩn bị xong giấy bút.
Emerson cầm lấy cũng múa bút một hồi, trên giấy viết giấy nợ một tỷ đô la Mỹ, cũng ghi chú rõ ràng dùng tất cả gửi ngân hàng, tiền mặt cùng với tài sản cố định của mình làm cầm cố.
Bên này, Kusaide đã chạy ra đón, đang chuẩn bị nói chuyện thì Nhiếp Chấn Bang xua tay nói:
- Kusaide, anh tìm người bên này lại đây đi, sau khi kiểm chứng chúng tôi bắt đầu thi đấu.
- Kusaide thiếu gia, Emerson thiếu gia, chi phiếu đã qua kiểm chứng, thật sự là chi phiếu đề mục ngân hàng Thụy Sĩ, nhìn thấy chi phiếu lập tức thanh toán.
Động ma có thể ở thành phố đặt ở thành phố Busa thì ông chủ sau lưng này rõ ràng là không tầm thường, chút việc bình thường này vẫn có thể làm được.
Dưới sự dẫn đường của mấy người bồi bàn, mọi người đi vào sân võ đài, chỉ ngăn cách với đại sảnh một bức tường nhưng, không khí hoàn toàn khác hẳn nhau. Nếu, trong đại sảnh, cảm nhận được chính là một phong cách cũ nát thì ở trong này lại cảm nhận được là một loại cảm giác sôi trào cuồn cuộn.
Khu võ đài cũng không lớn, thiết kế của toàn bộ sàn đấu giống như là trường đấu thú của thành cổ Rome, xuất hiện một chỗ lõm xuống có thể ngồi được khoảng tám trăm người xem. Chỗ song song với sàn đấu, xung quanh một vòng bốn phía có một phòng được thiết kế tỉ mỉ trang nhã, xung quanh phòng đó được ngăn cách bằng kính chống đạn trong suốt, chỗ ngồi của mỗi khách quý đều thông thẳng với một lối đi, chỉ có phía trước mặt là trống không, chỗ này là vị trí xem tốt nhất trong cả khu.
Thiết kế này cũng thể hiện hoàn hảo suy nghĩ khéo léo của chủ nhân Động ma
Toàn bộ khu đấu xung quanh tràn ngập sự cuồng nhiệt, ồn ào náo động, mùi trong không khí dường như cũng mang một chút mùi máu.
- Tiểu Vũ, cảm thấy nơi này khác thường không?
Nhiếp Chấn Bang vừa đi vào cũng cảm giác được mùi không giống bình thường.
- Ông chủ, toàn bộ khu sàn đấu có phảng phất mùi máu, tuy rằng không đậm đặc nhưng có thể kích thích loại dục vọng kia trong lòng đám người này ở mức độ lớn nhất. Hơn nữa, bốn phía bố trí hệ thống thiết bị sưởi hơi khiến cho chỗ này có nhiệt độ nóng lạ thường, đi vào liền làm cho người ta có một cảm giác sục sôi không tự chủ được. Ông chủ của nơi này, không đơn giản.
Vũ Lập liền nói ra nguyên nhân rất nhanh, không hổ là người xuất thân từ Cục cảnh vệ.
- Ông chủ, trận so tài tiếp theo anh tính làm sao bây giờ? Tôi thấy hay là để tôi lên đi, trong chuyện đấu tự do và chiến đấu thì người trong bộ phận lữ hành thực sự không thể bằng tôi.
Vũ Lập nói tiếp.
Nhiếp Chấn Bang không tỏ rõ ý kiến đối với lời nói Vũ Lập, nói về đánh nhau thì đám tinh nhuệ Binh Vương của bộ phận lữ hành chắc chắn thiếu sót một chút. Những người này trong mắt Nhiếp Chấn Bang bây giờ xem ra chỉ có thể coi là có căn cơ, nhưng thực sự liều mạng chém giết thì những người này còn chưa đủ tư cách, điều này sự thật không chối cãi được. Bên bộ phận lữ hành phỏng chừng chỉ có Chu Khôn có thể nhưng Chu Khôn lại chưa đến.
Về phần Vũ Lập thì mặt tâm tính lại không có quá nhiều vấn đề, nhưng Vũ Lập vốn xuất thân từ Cục cảnh vệ nên đã định sẵn trong việc học tập của Vũ Lập là có khuynh hướng bảo vệ, mặt tấn công thì Vũ Lập vẫn thiếu sót một chút.
Người đi ra từ Cục cảnh vệ về cơ bản đều là học làm sao để trong hoàn cảnh phức tạp làm nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho mục tiêu, nếu trong tình huống bất ngờ phải đảm bảo sinh mạng của mục tiêu, thậm chí trong tình huống uy hiếp đến tính mạng thì cảnh vệ phải đứng ra đỡ đạn. Đó là nội dung học tập chủ yếu của Vũ Lập, về phần đánh và tấn công tuy rằng cũng có trải qua nhưng, tất nhiên không tinh thông.
Nghĩ vậy Nhiếp Chấn Bang xua tay nói:
- Tạm thời chưa vội, đợi sau khi đấu thủ bên Emerson đi ra rồi quyết định.
Trong lúc nói chuyện thì trận đấu trên sàn đấu đã gần kết thúc, hai đấu thủ, một người là người da đen, người còn lại là người da trắng, về mặt chiều cao, cân nặng và khả năng đều gần như tương đương.
Giờ phút này cả hai người đều đã đến trạng thái cực hạn, tốc độ ra quyền cũng đều chậm lại. Nhìn màn hình điện tử trên trận đánh thì trong đó tỉ lệ đặt cược của đấu thủ người da đen là 1: 3,7, đấu thủ da trắng có tỉ lệ đặt cược là 1: 4, hơn kém không bao nhiêu, điều này cũng nói rõ thực lực hai người.
Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một chút, ông chủ kinh doanh thủ đoạn này thật sự cao siêu, sàn đấu như vậy không còn nghi ngờ gì là kiếm lợi được nhiều nhất.
Nhìn trên sàn Nhiếp Chấn Bang mở miệng:
- Người da đen kia không được rồi, trận đấu sắp kết thúc.
Những lời này làm Vũ Lập hơi sửng sốt, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- Tiểu Vũ, cậu nhìn thấy chưa, đồng tử của đấu thủ người da đen đã bắt đầu giãn ra, điều này nói rõ là dấu hiệu đại não hỗn loạn, rõ ràng anh ta sắp không đủ oxy rồi.
Theo lời Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, lúc này trên sàn đấu, đấu thủ người da trắng nhìn đúng thời cơ lúc đấu thủ người da đen lơi lỏng phòng ngự một chút liền ra một đấm thẳng vào hốc mắt người da đen, một quyền này làm người da đen gục trên mặt đất.
Trọng tài bên cạnh lập tức đi lên, xem đấu thủ người da đen trên mặt đất một chút, lập tức đứng lên ra hiệu là đấu thủ người da đen đã hôn mê, rồi lập tức giơ tay phải của đấu thủ da trắng lên.
Lúc này, một gã DJ mặc vest chạy tới trên sàn đấu cầm chiếc Mic thả từ trên không trung xuống, lớn tiếng nói:
- Các quý bà, các quý ông hét lên đi, hoan hô đi, một trận đấu đặc biệt là Ivanov đến từ nước Nga, lần thứ ba tám liên tục nock out đối thủ, đây là một vinh quang tối cao, đối thủ trận đấu của anh ta đến từ quốc gia cổ Phương Đông thần bí. Quá tuyệt!
Nói xong vẫn còn múa may một chút động tác võ thuật, sau đó tiến nói của DJ lại hét lên:
- Đồng thời ở ngoài sàn đấu là Emerson thiếu gia và quý khách đến từ Phương Đông thần bí, còn có một khoản tiền đặt cược trị giá một tỷ đô la Mỹ, đây là một cuộc đọ sức thế lực ngang nhau hay là đơn phương giết hại, làm cho chúng ta mỏi mắt mong chờ, hoan nghênh gấu bắc cực Ivanov của chúng ta ra sân.
Trong tiếng thét chói tai và hú gào, ở một bên sàn đấu Ivanov cao khoảng một mét chín, cả người nhìn to như một con quái vật, trên thân thể rắn chắc thể hiện ra sức bật mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, điều này cũng làm cho mọi người biết đây là một dã thú hung tàn.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đang nhanh chóng thầm tính toán thực lực giữa Ivanov và Vũ Lập, nhưng kết quả rất thất vọng, Vũ Lập rõ ràng không phải đối thủ của Ivanov, đương nhiên điều kiện đầu tiên của một đối thủ này là ngăn chặn ở trong này một không gian thu hẹp của sàn đấu, nếu đơn thuần chỉ là bảo vệ nhân vật quan trọng thì Nhiếp Chấn Bang tin rằng cho dù có mạnh thêm gấp đôi thì sợ cũng không có cách nào làm gì được Vũ Lập.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang đứng lên nhìn Vũ Lập bên cạnh, nói:
- Tiểu Vũ, trong một không gian thu hẹp này cậu không phải là đối thủ của Ivannov, lần này tôi đích thân lên.
Lời của Nhiếp Chấn Bang làm Vũ Lập kinh hãi “Đích thân đi lên”, Vũ Lập lập tức lắc đầu nói:
- Ông chủ, điều đó không có khả năng, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh vào chỗ nguy hiểm, trừ khi tôi chết.
Chương 870: Đột phá trong cuộc chiến.
Lời nói, thái độ Vũ Lập rất kiên quyết, Nhiếp Chấn Bang cũng hiều Vũ Lập là loại người thuần túy, đây cũng là nguyên nhân Nhiếp Chấn Bang dẫn Vũ Lập theo bên người, để Vũ Lập ra ngoài cho dù là cảnh sát có vũ trang hay là vào hệ thống công an cũng đều không phải là một hướng đi tốt.
- Tiểu Vũ, đây là mệnh lệnh, chẳng lẽ cậu còn không biết năng lực của tôi sao? Chuyện không chắc chắn tôi tuyệt đối sẽ không làm.
Nhiếp Chấn Bang cau mày, quát lớn muốn đập tan sự băn khoăn của Vũ Lập.
Nhưng lúc này Vũ Lập lại rất cứng rắn, vô cùng bướng bỉnh nói:
- Ông chủ, tôi không thể đồng ý với anh, rõ ràng là thực lực của Ivanov vượt qua chúng ta, nếu không anh sẽ không như thế, tôi biết rằng anh nhiều năm học Hình Ý, nhưng đây là đánh nhau sống chết, không liên quan đến Hình Ý, tôi không thể để cho anh lên.
Nói xong, nét mặt Vũ Lập vô cùng kiên quyết nói:
- Ông chủ, lúc này chỉ có tôi lên, mấy cậu nhóc trong bộ phận lữ hành này không trải qua huấn luyện sống chết và rèn luyện kham khổ nên không thể dùng, bây giờ chỉ có thể là tôi đi lên, bằng không thì tôi chết cũng không đồng ý.
Rõ ràng là Vũ Lập lúc này đã suy nghĩ phải chết rồi, nghe trên sàn đấu DJ cao giọng goii to, kéo dài tiếng nói:
- Phía dưới... xin mời đấu thủ đến từ quốc gia cổ Đông Phương thần bí! !
Nhiếp Chấn Bang nhìn Vũ Lập nói:
- Tiểu Vũ, cậu đi lên cậu biết rõ chắc chắn chết mà vẫn đi, vì sao?
Võ Lập cứng đầu không nhìn vào ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang, anh ta đi theo Nhiếp Chấn Bang đã hơn một năm, đối với trình độ làm công tác tư tưởng của ông chủ, anh ta rất hiểu, lúc này tuyệt đối không nhìn hai con mắt của ông chủ để tránh cho mình dao động.
Quay đầu nhìn một bên, Vũ Lập trầm giọng nói:
- Tôi là đất nước bồi dưỡng ra, từ lúc tôi vào Cục cảnh vệ bắt đầu từ ngày đó cũng đã tuyên thệ rồi, tính mạng của tôi đã không hề thuộc về mình, lần này nhất định phải là tôi lên.
Vũ Lập cố chấp và kiên trì làm Nhiếp Chấn Bang vừa bực mình vừa buồn cười. Tức giận vì Vũ Lập không biết nhìn thời thế, biết rõ không thể làm được gì, đó là không khôn ngoan. Buồn cười chính là Vũ Lập đã biểu hiện ra tình cảm hết sức chân thành, nếu người Trung Quốc có thể đều như Vũ Lập thì Trung Quốc sớm đã sừng sững là dân tộc đứng ở hàng đầu thế giới rồi.
Dừng một chút, nét mặt của Nhiếp Chấn Bang trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Tiểu Vũ, cậu không cần phải nói nữa, tôi là lãnh đạo của cậu, tôi không cho phép cậu đi chịu chết.
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng thì Vũ Lập lập tức vội vàng chuẩn bị phản bác, Nhiếp Chấn Bang xua tay nói:
- Tiểu Vũ, cậu có thể vì quốc gia, vì dân tộc, vì tôi mà hy sinh, lấy mạng mình ra thí, chẳng lẽ Nhiếp Chấn Bang tôi giác ngộ thấp như thế, Nhiếp Chấn Bang tôi không được như thế sao?
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang nhìn Vũ Lập nói:
- Tiểu Vũ, Nhiếp Chấn Bang tôi cho dù là bối cảnh gia đình như thế nào, cho dù tôi là thân phận địa vị gì, tôi vì đất nước cũng có thể đầu rơi máu chảy, cho dù chết cũng không hối hận, huống chi lần này tôi cũng có chút nắm chắc.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Tôi từ năm tuổi đã bắt đầu học Hình Ý, đến nay ba mươi ba tuổi chưa bao giờ bị gián đoạn, lúc này rõ ràng sức mạnh cá nhân của Ivanov rất mạnh, nhưng thân thể không mau lẹ, đây là điểm duy nhất chúng ta có thể lợi dụng. Tôi tin tôi có thể chiến thắng anh ta, nếu không bây giờ chúng ta tỷ thí một chút, một chiêu, tôi chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại cậu.
Vũ Lập ngây người, ông chủ học võ công thì Vũ Lập biết, nhưng ông chủ có mạnh như vậy hay không thì Vũ Lập không tin.
Giữa lúc ngây người thì Kusaide bên cạnh đã chạy ra, có chút lo lắng nói:
- Anh Nhiếp, người của anh phải ra sàn, vừa rồi DJ đã hô lần thứ hai, tiếp theo dựa theo quy củ của nơi này nếu ba lượt mà không lên sàn thì coi như là tự động nhận thua.
Bên này đối diện với phòng riêng của Kusaide chính là phòng riêng của Emerson, giờ phút này ánh mắt của Emerson cũng hết sức đắc ý. Quả nhiên không ngoài dự liệu của mình, đám người phương Đông này chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi, không thấy là bọn họ đến lúc này cũng còn chưa đưa ra đấu thủ sao?
Thời gian gấp gáp, Nhiếp Chấn Bang nổi giận gầm lên một tiếng, nói:
- Tiểu Vũ, xem chiêu!
Nhiếp Chấn Bang ra một đòn “Hùng thức” của Hình Ý xông tới Vũ Lập, trong Hình Ý Quyền, trong Ngũ Hành quyền ngoài việc chia làm: bổ, sụp đổ, chui, pháo, vượt qua ra còn phân chia thành mười hai Hình quyền, gồm: Rồng, Hổ, Khỉ, Ngựa, Gà, Diều hâu, Yến, Rắn, Cá sấu, Đài, Ưng, Gấu.
Hình Ý Quyền bắt nguồn từ tấn công trong chiến trận, quyền pháp đại khai đại hợp, đi thẳng về thẳng, đây cũng là nguyên nhân Hình Ý Quyền thích hợp chiến đấu.
Một chiêu “Hùng thức” Nhiếp Chấn Bang vừa ra này là bao gồm khí thế của gấu. Gấu trong truyền thuyết là thần của Đại Địa, Hùng thức trầm ổn, khí phách, bất động như núi. Một chiêu tấn công này lập tức làm cả người Vũ Lập cảm thấy truyền đến một luồng lực đẩy mạnh thật lớn, cả người thân hình không vững lập tức lui về sau bốn năm bước.
Nhiếp Chấn Bang lúc này, thu quyền đứng thẳng, toàn thân tản mát ra một luồng khí thế dũng mãnh, nhìn Vũ Lập nói:
- Tiểu Vũ, bây giờ cậu nên tin đi.
Nói xong, không đợi Vũ Lập có bất kỳ cơ hội phản bác nào Nhiếp Chấn Bang cất bước hướng tới đường đi, lúc Vũ Lập phục hồi lại tinh thần thì Nhiếp Chấn Bang đã đi ra thật xa rồi.
- Cá quý bà, quý ông xin hét lên lấy nhiệt liệt nhất để mời nhân vật thần bí đến từ Phương Đông lên sàn! !
Theo tiếng hét của DJ, không khí toàn sàn đấu đã đạt đến cực điểm.
Tỉ lệ đặt cược của trận thi đấu này đã xuất hiện ở trên màn hình lớn, Ivanov có tư thế mạnh mẽ, cứng rắn từ đầu đến giờ nên đương nhiên không cần trì hoãn đã có được một tỉ lệ đặt cược chênh lệch, 1: 0.3, tỉ lệ đặt cược này vừa ra cũng đủ để chứng minh nhân vật phía sau của Động ma đã quyết định ý muốn đưa tiền ra.
Còn tỉ lệ đặt cược bên Nhiếp Chấn Bang chỗ dòng chọn đấu thủ là một dấu chấm hỏi thật to, tên cũng viết là: vị khách thần bí Phương Đông, tỉ lệ đặt cược lại đạt đến 1: 10
. Nhưng toàn bộ sàn đấu, ngoại trừ Kusaide mua Nhiếp Chấn Bang thắng ra thì không còn bất kỳ người nào khác.
Theo tiếng nói của DJ, tất cả mọi người trong sàn đấu điên cuồng gào thét chói tai, nhảy nhót hoan hô, bởi vì dựa theo quy củ khi khoảnh khắc cửa chọn đấu thủ mở ra nếu mà không lên sàn thì quyền thi đấu của trận này không cần phải tiếp tục nữa, mà sẽ cho Ivanov thắng luôn.
Lúc này tất cả mọi người đang mong chờ, bởi vì nếu Ivanov thắng có nghĩa họ sẽ kiếm được tiền, nhưng lúc cửa mở ra thì Nhiếp Chấn Bang từ trong lối đi đi ra.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang mặc một bộ vest bình tĩnh đi thẳng lên sàn đấu.
Giờ phút này mọi người đều giật mình, đây... đây có làm quá không, có người mặc vest đi đánh võ sao?
DJ chạy ra đón chào, dưới sự trợ giúp của phiên dịch cuối cùng cũng xác định Nhiếp Chấn Bang là thân phận đấu thủ, tự nhiên lúc này có nhân viên công tác đưa quần áo lên cho Nhiếp Chấn Bang, đợi cho Nhiếp Chấn Bang lên sàn lại, DJ lớn tiếng nói:
- Các quý bà, các quý ông, lại một trận thi đấu sắp diễn ra, vị khách thần bí đến từ quốc gia cổ Phương Đông chiến đấu với tử thần Ivanov.
Nói xong, DJ giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang và Ivanov:
- Quy củ sàn đấu rất đơn giản, không có quy củ, chỉ cần anh muốn thì cho dù thủ đoạn gì bao gồm cắn tai cũng được, đây không phải là thi đấu quyền chuyên nghiệp của Mỹ. Các anh chỉ có một mục đích là đánh ngã đối thủ, thậm chí giết chết đối thủ, hiểu chưa? Được, bắt đầu!
Theo tiếng nói cuối cùng vừa dứt thì DJ đi xuống với tốc độ nhanh nhất, nói đùa, vì thi đấu như vậy là không có có trọng tài, thi đấu như vậy cũng không phân khúc. Cái này và thi đấu lúc trước khác nhau, lúc trước tuy rằng cũng là thi đấu ngầm nhưng vẫn theo một qui tắc, còn bây giờ là đấu sống chết.
Trên sàn đấu chỉ có quỷ mới biết Ivanov có nhất thời kích động hay không, cảm thấy mình chướng mắt mà một đòn giải quyết mình.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đã tập trung thần kinh, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào trên người Ivanov, câu nói sau cùng của DJ vừa dứt thì Ivanov như con ngựa hoang cởi dây cương hùng hổ vọt lên, không do dự mà nắm đấm lớn bay thẳng về hướng mặt của Nhiếp Chấn Bang.
Đường quyền mạnh kéo theo cả gió làm Nhiếp Chấn Bang cảm thấy sự uy hiếp nhè nhẹ tới, thân thể chùng xuống, Ivanov thân hình cao lớn nên Nhiếp Chấn Bang co rụt lại như vậy, lấy bả vai làm vũ khí tấn công đánh thẳng vào ngực Ivanov.
Một luồng lực cản rất lớn truyền lại, ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang chỉ cảm thấy hai vai đã bị túm lại rồi cơ thể bị nhấc lên.
Tiếp ngay sau đó, cả người Nhiếp Chấn Bang đều bị ném ra ngoài, ngã đập trên mặt đất, nếu là dựa theo trận đấu quyền anh chính quy thì lúc này phải tạm dừng hành động.
Nhưng đây là đấu sống chết nên không có nhiều quy tắc như vậy, Ivanov lại tràn đầy kinh nghiệm, sải bước hướng tới chỗ Nhiếp Chấn Bang.
Lăn một vòng tránh cái đạp xuống bằng chân phải của Ivanov, dựa lưng vào dây thừng sàn đấu, đứng lên.
Hình Ý Yến Bắc chú trọng chính là quyền thế mở ra, thận trọng vững chắc, còn Hình Ý của tỉnh Dự Châu lại chính là một quyền thế hung mãnh, khí thế hùng hậu, về phần Hình Ý Tấn Tây lại là chú trọng một quyền thế chặt chẽ, kình lực tinh xảo.
Nhiếp Chấn Bang chìm đắm trong Hình Ý ba mươi mấy năm nay, tuy rằng không trải qua nhiều tích lũy kinh nghiệm thực chiến nhưng tựu trung thì sự hiểu biết về Hình Ý cũng đã đạt đến điểm giới hạn.
Lúc này dưới dự kích thích của Ivanov thì Nhiếp Chấn Bang đang ở chỗ đất chết lại là lúc có cảm giác ý niệm mở rộng, hiểu rõ ràng trong đầu, sự hiểu biết về Hình Ý đã tăng lên một trình tự hoàn toàn mới, khí thế toàn thân trở nên mạnh hơn, bản thân trong giây lát đó đã tiến vào tới cấp độ Ám kình.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, lúc này trên người Nhiếp Chấn Bang đã không có loại khí thế nguy hiểm rồi, Ivanov hé miệng có chút miệt thị mà nói:
- Người phương Đông, thế nào? Anh sợ sao? Đã mất đi lòng tin chiến đấu sao? Anh không cần lo lắng, tôi sẽ không để cho anh bị dày vò trong sự đau khổ này, con người của tôi rất quan tâm người khác, tôi sẽ nói anh tự động ngã xuống, từ nay về sau không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Chương 871: Cái giá của sự kiêu ngạo
Ivanov không phải người Hoa nên đương nhiên không hiểu được chỗ tinh diệu của võ thuật Trung Quốc, lúc trước đang đột phá thì Nhiếp Chấn Bang vẫn bị vây trong cấp độ Minh kình, tuy rằng bình thường Nhiếp Chấn Bang thoạt nhìn có vẻ cao lớn uy mãnh, rất oai phong, nhưng người bình thường đều cho rằng đó chẳng qua cái uy làm quan của Nhiếp Chấn Bang, hơn nữa Nhiếp Chấn Bang cố ý thu giấu khí tức trên thân mình cho nên không lộ ra cái gì.
Mà vừa rồi, Nhiếp Chấn Bang trong lúc đánh nhau sống chết cũng thể hiện khí thế Minh kình đỉnh cao, loại khí thế này giống như Sói ác làm Ivanov cũng có chút giật mình. Còn bây giờ, loại khí thế này biến mất chẳng còn hình bóng nên Ivanov cũng không hiểu điều này, cho nên Ivanov cho rằng Nhiếp Chấn Bang đã hoàn toàn mất đi niền tin chiến đấu, đã bị mình dọa cho sợ.
Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Ivanov, ánh mắt đã thay đổi, giờ phút này Nhiếp Chấn Bang coi Ivanov như một con lợn chết, cao thủ Ám kình không phải là người bình thường có thể chống lại, mặc dù là người như Ivanov cũng không chống được.
Ivanov rất khỏe nhưng y khỏe ở tố chất thân thể, tố chất thân thể Gấu bắc cực cực kỳ dũng mãnh, có tất cả ưu điểm của người phương Tây. Thân hình cao lớn, sức bật mạnh, hơn nữa cơ thể rắn chắc, năng lực đỡ đòn cực kỳ khỏe, một vài đòn đối với Ivanov chỉ giống như đang gãi nhẹ mà thôi.
Đối thủ, muốn hạ gục Ivanov thường cần mất nhiều công phu và sức lực, nhưng sức bật và thể lực mạnh của Ivanov khiến cho gã trăm trận trăm thắng, thường thường sau khi đối thủ vừa mới tấn công gã mấy quyền thì Ivanov liền bắt được cơ hội, dùng một quyền hạ gục đối thủ.
Nhưng lúc này không giống với lúc trước, Nhiếp Chấn Bang đã đạt đến cấp độ Ám kình, đây là một loại vận dụng lực lượng ở bên trong, cái đó và Thốn kình của Vịnh Xuân có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Trong nháy mắt Nhiếp Chấn Bang cười lạnh nói:
- Muốn chết tôi cũng có thể giải quyết anh
Những lời này Nhiếp Chấn Bang nói bằng tiếng Nga, năm xưa lúc ở Liên Xô hoạt động, Nhiếp Chấn Bang đã học được không ít tiếng Nga, còn Ivanov là người Uran, từng là nước thành viên của Liên Xô, đương nhiên nghe hiểu được những lời này.
Lập tức Ivanov cảm thấy vô cùng tức giận, bây giờ chẳng khác gì một người khổng lồ và một đứa bé đang đánh nhau, đứa bé lại nói muốn giết chết người khổng lồ, trong mắt Ivanov thấy đây là khiêu khích, là một loại nhục nhã.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang, Ivanov đè nén thanh âm rồi giận dữ hét:
- Đủ rồi, thằng da vàng tạp chủng, tao sẽ cho mày biết mùi vị của cái chết.
Nói xong, Ivanov lại vọt lên, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng nhảy lên một chút, cả người nhảy lên tại chỗ, hai chân hơi tách ra, chia nhau dẫm lên hai dây thừng đàn hồi ở một góc của sàn đấu, nhún nhún giống như nhảy trên giường, Nhiếp Chấn Bang bay lên trời, cả người văng trên không.
Lúc này khu vực sàn đấu lập tức lặng ngắt như tờ, biểu hiện này của Nhiếp Chấn Bang thật sự là quá thần kỳ, võ thuật Phương Đông thần kỳ, võ thuật Trung Quốc thần bí, trước mặt những người nước ngoài tại đây thì sự thần bí như vậy là không thể tin nổi.
Ngay sau đó đúng lúc Ivanov ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang thì hai chân của Nhiếp Chấn Bang đã xuống phía dưới rồi, đây là tác dụng của lực vạn vật hấp dẫn tự nhiên. Hai chân Nhiếp Chấn Bang giống như chiếc kéo kẹp lấy cổ Ivanov, hai tay Ivanov ôm lấy Nhiếp Chấn Bang muốn kéo Nhiếp Chấn Bang ngã xuống.
Nhưng một luồng sức xoắn truyền tới làm trọng tâm cả người của Ivanov cũng chuyển động theo, rầm một tiếng, Ivanov đã bị quẳng ngã trên mặt đất.
Một đá này Nhiếp Chấn Bang mượn Xảo kình, đầu tiên là hành động bay lên tấn công rồi tiếp theo lúc rơi xuống thì tăng tốc độ và tăng thêm lực, hơn nữa phần eo và góc hai chân của bản thân sinh ra sức xoắn, cho dù là Ivanov cũng phải khuất phục, trừ phi Ivanov chấp nhận liều mạng.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang biết rằng, càng là người như Ivanov thì chớ nghĩ y có thể hết lòng, làm càn hạ gục đối thủ nhưng thực sự đến lúc rơi vào trên đầu y thì người như thế cũng tiếc mạng sống. Quả nhiên Ivanov thỏa hiệp, xét đến việc bản thân mình chết để có cơ hội đi đánh giết Nhiếp Chấn Bang thì Ivanov lựa chọn cách vứt bỏ.
Sau khi ngã xuống đất động tác Ivanov rất nhanh chóng, vừa xoay người lập tức bò lên, chiều ngang bước chân rất lớn, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, mấy tổ hợp quyền nối liền hướng tới trên người Nhiếp Chấn Bang mà đánh tới.
Nếu như là vừa rồi động tác của Ivanov thật sự là rất nhanh, nhưng đột phá của Nhiếp Chấn Bang cũng có vẻ nhìn chưa đủ, bay nhanh, vươn tay, một tay nắm lấy nắm đấm của Ivanov, khóe miệng của Nhiếp Chấn Bang hiện lên nụ cười, đúng vậy, nụ cười.
Nhiếp Chấn Bang nhìn Ivanov nói:
- Chào tạm biệt và hẹn gặp lại, tên đánh thuê.
Đột nhiên, Nhiếp Chấn Bang xuống tấn về phía trước, Hình Ý Băng Quyền ra một quyền đánh thẳng vào bụng Ivanov, không có tiếng động quá lớn, đây hoàn toàn là một loại vận dụng Ám kình, một quyền này đã làm nội tạng Ivanov vỡ nát.
Buông tay ra, Nhiếp Chấn Bang lui lại hai bước, hai tay đưa ra phía sau lộ rõ khí phách một đại hiệp, ánh mắt bình thản nhìn chăm chú vào Ivanov nói:
- Kẻ giết người, vĩnh viễn phải giết, lúc mày liên tục hạ gục ba mươi tám đối thủ mày có nghĩ tới ngày hôm nay?
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tỏ ra một thái độ như vậy, Emerson ở trong phòng đã đứng lên có vẻ vô cùng điên cuồng, thét chói tai:
- Giết, giết chết hắn, Ivanov, giết chết con chó đẻ người Trung Quốc này tao cho mày một trăm triệu đô la Mỹ.
Tiếng nói vừa dứt thì cả người Ivanov cũng chấn động, mới vừa tiến lên trước một bước thì Ivanov lại cảm thấy không được bình thường, bụng, thậm chí cả người đều truyền đến một trận run, cổ họng ngòn ngọt, một luồng máu tươi từ trong miệng phun ra.
“Phù phù!”
Thân thể Ivanov đang vuông góc như vậy liền ngã ngửa mặt xuống, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không có chút kích động nào, trình tự Ám kình đã phát ra Hình Ý Băng Quyền, đây cũng coi là chiêu thức nguy hiểm nhất trong Hình Ý.
Vào lúc này nội tạng của Ivanov đã hoàn toàn bị phá nát, không có khả năng sống sót nào, vừa rồi lúc Ivanov bất động còn chưa có cảm giác gì, nhưng cơ thể vừa chuyển động thì sinh ra chấn động làm cho nội tạng hoàn toàn lệch vị trí, ngay lập tức liền ngã xuống.
DJ không biết là từ lúc nào đã ở dưới sàn đấu đi tới, đến bên cạnh Nhiếp Chấn Bang cầm tay Nhiếp Chấn Bang lên nói:
- Các quý bà, các quý ông, nhân vật thần bí đến từ Phương Đông đã hạ gục Gấu bắc cực Ivanov, kết thúc quá trình thắng liên tiếp của Ivanov, nào chúng ta cùng hoan hô nhân vật thần bí đi.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong sàn đấu lại không có bất kỳ tiếng hoan hô, cái “Cửa” này “Nổ” lớn quá rồi, tất cả mọi người đều thua thì làm sao có thể hoan hô cho Nhiếp Chấn Bang.
Đối với điều này Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý, nhảy thẳng xuống khỏi sàn, đi vào theo lối đi, sau khi thay lại quần áo của mình liền đi vào trong phòng.
Giờ phút này Kusaide hoàn toàn kinh hãi, Vũ Lập rất vui sướng, đi tới hạ thấp giọng nói:
- Ông chủ, anh đột phá Ám kình rồi hả?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, mỉm cười nhìn Kusaide nói:
- Kusaide, tôi nghĩ chúng ta bây giờ có thể đi tìm Emerson đòi tiền.
Kusaide rất là sung sướng chạy ra đón chào, ôm rất chặt, cười ha ha nói:
- Nhiếp, bạn của tôi, anh thật sự là quá thần kỳ, thật không thể tin nổi, thật khó tin, không ngờ anh có bản lĩnh như thế. Đây là một ngày vui nhất của Kusaide tôi, Nhiếp, anh biết không? Tôi đã đặt một số cược lớn vào anh, cược năm triệu, lần này Joseph Siny phải trả tôi năm mươi triệu đô la Mỹ, tôi thật sự rất hưng phấn. Hôm nay, chẳng những làm cho Emerson biến thành kẻ nghèo hèn mà còn từ chỗ Joseph đào được năm mươi triệu, đây là huy hoàng tôi chưa bao giờ có. Ha ha, chúng ta phải đi đòi tiền.
Kusaide nói liên tiếp, thao thao bất tuyệt, đủ để chứng minh lúc này trong lòng Kusaide rất vui.
Nhiếp Chấn Bang rất hiểu suy nghĩ của Kusaide, quãng đời ở kiếp trước của mình cũng như thế, thậm chí còn không chịu nổi nhiều hơn so với Kusaide, cũng mơ ước một ngày kia có thể "Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”
Đi xuyên qua hành lang, mới vừa đi tới chỗ cửa phòng của Emerson, lúc này Emerson sắc mặt xanh mét mang theo đám tùy tùng nhân viên đi ra khỏi phòng.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói, Kusaide bên cạnh liền mở miệng:
- Thế nào? Đây không phải là Emerson thiếu gia sao? Làm sao? Ngay cả tiền đặt cược đều chưa trả mà đã chuẩn bị đi rồi sao?
Vẻ mặt của Kusaide rõ ràng bộc lộ là một vẻ “Tiểu nhân đắc chí”, lập tức làm Emerson giận sôi lên. Nhìn ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang có chút không tốt nên Emerson vẫn cố nhịn nói:
- Người phương Đông, anh làm tôi rất giật mình, không thể không nói màn này của anh dựng lên thật khéo léo, anh lừa tôi vào thành công. Tôi có thể nói cho anh biết, một tỷ đô la Mỹ mặc dù là một số tiền lớn nhưng Emerson tôi chắc chắn sẽ không quỵt nợ.
Tiếng nói vừa dứt Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu, rất mãn nguyện lấy ra điếu xì gà, bên cạnh đương nhiên có người bật lửa cho Nhiếp Chấn Bang, hít một hơi, Nhiếp Chấn Bang mở miệng:
- Emerson thiếu gia, tôi nghĩ là anh sai rồi, đối với anh và tôi mà nói thì thời gian, chính là tiền vàng. Tôi lấy ra là chi phiếu trực tiếp của ngân hàng, có thể thực hiện bất cứ lúc nào, anh cần có thời gian, việc này có thể, thời gian ba ngày, anh không thể bắt tôi chờ một năm chứ.
Nói xong, nét mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm túc hẳn, nhìn chăm chú vào Emerson nói:
- Emerson thiếu gia, đây là cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo đấy. Thời gian ba ngày, tôi hy vọng anh có thể nhớ kỹ, bằng không thì ngay hôm nay anh trả hết nợ cho tôi rồi mới đi.
Sắc mặt của Emerson xanh mét, cũng không nhìn Nhiếp Chấn Bang, nhìn Kusaide bên cạnh nói:
- Kusaide, tính cách của Emerson này tôi tin là anh hiểu, ba ngày thì ba ngày, tôi chắc chắn không nuốt lời.
Vừa dứt lời thì ở phía sau đám người Nhiếp Chấn Bang có một tiếng nói truyền tới:
- Kusaide, còn cả vị này quý khách Phương Đông tôn kính, tôi nghĩ tôi Joseph Siny tôi có thể đứng ra đảm bảo, thời gian ba ngày, nếu trong vòng ba ngày, Emerson chưa trả tiền thì tôi giúp các anh cùng đòi.
Chương 872: Yêu cầu nhỏ.
Người tới khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Tuy nhiên, tướng mạo người ngoại quốc trên cơ bản đều là như vậy, tuổi tác gì đó, đối với Nhiếp Chấn Bang, năm mươi hay là hai mươi cũng không khác nhau là mấy.
Người này, tự nhiên mà tỏa ra một loại khí độ, nhìn trang phục có thể nhận ra, là đều được làm thủ công từ Milan.
Bên cạnh, Kusaide thấp giọng nói:
- Anh Nhiếp, đây là Joseph Siny đến từ gia tộc Tổng thống Siny. Người này là con cả của Thổng thống Siny. Nhưng Joseph trời sinh không thích chính trị, vẫn luôn làm việc ngoài chính trị. Ở đất nước Thổ Nhĩ Kỳ chúng tôi, anh ta có rất nhiều tài sản. Người này là nhà giàu số một của Thổ Nhĩ Kỳ. Vì anh ta không quan tâm đến chính trị cho nên anh ta có quan hệ rất tốt với các gia tộc. Lần này nhất định phải nể mặt rồi.
Thông qua phiên dịch, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kinh ngạc. Triệu Tinh Long vốn đã là một cực phẩm rồi, thật không ngờ, ở Thổ Nhĩ Kỳ này, lại gặp được một cực phẩm giống như Triệu Tinh Long nữa.
Nhiếp Chấn Bang lập tức đưa tay ra, mỉm cười nói:
- Rất vinh hạnh được biết anh, anh Siny. Tôi tin rằng, anh Siny đây nhất định sẽ cho tôi một câu trả lời hài lòng.
Siny lúc này cũng rất hài lòng. Vừa rồi, sau khi Ivanov bị thua, Joseph Siny liền rất hứng thú với Nhiếp Chấn Bang. Hiện giờ nhìn thấy người thi đấu không ngờ lại chính là nhân vật đầu não trong mấy người phương Đông này, Joseph cũng hết sức bất ngờ, lòng hiếu kỳ càng tăng cao.
Joseph giơ tay, bắt tay rồi nói:
- Gọi tôi là Joseph là được rồi. Bạn bè đều gọi tôi như thế. Nhiếp tiên sinh, nếu như có thể, hãy cùng uống với tôi một ly rượu được chứ?
Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Đương nhiên, rất vinh hạnh.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng quay lại nhìn vẻ mặt xanh mét của Emerson, nói:
- Thiếu gia Emerson tôn kính, tôi tin rằng, ngài nhất định là một người giữ chữ tín, ba ngày sau chúng ta gặp lại.
Quán bar Joseph, thật sự là quán bar của một mình Josph. Toàn bộ đồ trang trí, thiết kế của quán bar hoàn toàn là theo phong cách xa hoa nhất. Nhưng trong quán lại không có một người khách nào khác, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Nhân viên phục vụ, người pha rượu, mọi thứ trong quán đều đầy đủ. Joseph có vẻ hết sức tự hào, thở mạnh, mỉm cười giới thiệu:
- Anh Nhiếp, đây chính là quán bar của tôi. Tôi rất thích loại không khí này trong quán rượu, nhưng con người tôi lại không thích nhiều người, nên tôi đã tự tạo cho mình một quán rượu riêng.
- Lluis, đem rượu quý ra đây.
Joseph chỉ vào một người pha rượu, lập tức giới thiệu:
- Lluis, đây là người pha chế rượu riêng của tôi, đến từ Pháp. Cậu ấy là một người pha rượu rất tuyệt với. Nào, hãy nếm thử một chút rượu Louis XIII. Loại rượu này được mua lại từ tay một người sưu tập.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Joseph, anh mới là người yêu thích rượu thật sự. Rượu sở dĩ quý giá vì nó có giá trị thưởng thức. Nếu như cất giữ thì nó không còn giá trị nữa rồi.
Tuy thời gian giao lưu của hai người không dài, chỉ khoảng hai giờ, nhưng có vẻ rất thành công. Joseph này, loại khí độ tao nhã, khí phách tự ti này, người bình thường không thể bắt chước được. Mặc dù là bắt chước cũng sẽ không thể được như vậy. Đây là loại kiêu ngạo phát ra từ trong nội tâm. Đây chính là khí phách của người trong gia tộc đệ nhất.
Làm tốt quan hệ với Joseph cũng là điều cần thiết. Nếu đã đạt được sự tán thành của gia tộc Siny, sẽ có tác dụng rất lớn đối với kế hoạch của mình.
Hai người thường xuyên qua lại, nói chuyện rất ăn ý.
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua. Nhưng khi mặt trời xuống núi ở ngày thứ ba, Nhiếp Chấn Bang vẫn chua thu được một tỷ đô của Emerson.
Đối với chuyện này, Kusaide có vẻ hết sức sốt ruột, nhớn nhác. Khi đồng hồ vừa mới chỉ 8h tối, Kusaide liền vội vàng đến phòng của Nhiếp Chấn Bang.
Đặt mông ngồi xuống ghế salon, Kusaide tức giận nói:
- Anh Nhiếp, chúng ta bị chơi xỏ rồi. Tên khốn Emerson đùa bỡn chúng ta.
- Kusaide, không cần vội, cậu cần phải giữ gìn phong độ. Cậu là người kế thừa của gia tộc Osman, cậu cần phải kiêu ngạo.
Mấy ngày nay, quan hệ của Kusaide và Nhiếp Chấn Bang tiến triển rất nhanh. Bây giờ, Kusaide đã hoàn toàn sùng bái Nhiếp Chấn Bang.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, mỉm cười nói:
- Kusaide, gọi điện thoại cho Joseph, nói tối nay tôi mời anh ấy đi xem một trò hay. Ngoài ra, cậu biết chỗ ở của Emerson chứ?
Emerson lỡ hẹn, Nhiếp Chấn Bang cũng đã sớm dự đoán được. Một tỷ đô, con số này là một con số mà Emerson không thể thực hiện được. Tổng tài sản của Emerson, nhiều lắm cũng chỉ bằng đó. Trong ba ngày, Emerson tuyệt đối không thể gom đủ. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang dám chắc, Emerson tuyệt đối sẽ không tìm về nhà để xin giúp đỡ.
Phàm là thế gia, trong nước hay ngoài nước đều như nhau. Cho dù là người thừa kế, cũng không thể xin giúp đỡ trong hoàn cảnh này, xin giúp đỡ chẳng khác nào bỏ đi vị trí người thừa kế. Không ai muốn cả.
Cho nên, sau khi Kusaide nói xong, Nhiếp Chấn Bang không hề thấy bất ngờ. Hơn nữa, trong vòng ba ngày, Nhiếp Chấn Bang đã sắp xếp xong mọi thứ. Ngay sau đêm đó, Nhiếp Chấn Bang đã cho người của bộ phận lữ hành và bộ phận thông tin theo dõi Emerson, hiện giờ đã tra được địa chỉ chính xác của Emerson.
Emerson cũng thật to gan. Gã cũng không rời khỏi thành phố Busa mà ở trong một biệt thự ở đây. Có lẽ, Emerson nhất định chắc mẩm rằng Nhiếp Chấn Bang không dám bắt mình.
Phía nam ngoại thành, thành phố Busa, bên ngoài Động Ma, Joseph vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang liền tỏ vẻ áy náy, chạy ra đón chào, cười nói:
- Anh Nhiếp, thật sự xin lỗi. Tôi thật không ngờ là Emerson lại không giữ lời. Anh yên tâm, tối nay tôi sẽ giúp anh tìm được anh ta. Tất cả tài sản trên danh nghĩa của Emerson tôi đều tiếp nhận toàn bộ. Một tỷ đô này, tôi cam đoan sẽ không thiếu của anh một xu.
Joseph vừa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, lắc đầu nói:
- Joseph, người anh em, hiện giờ, tạm thời chúng ta không nói về chuyện này, tiếp theo, tôi muốn mời anh xem một trò hay.
Dưới sắp xếp của Nhiếp Chấn Bang, trong bóng đêm, đoàn xe nhanh chóng hướng tới khu biệt thự mới ở thành phố Busa.
Biệt thự của Emerson, trên thực tế giống như một trang viên tư nhân, ở trên núi Florence, ngoại ô thành phố Busa. Gần nửa ngọn núi đều đã bị Emerson vòng xuống.
Khi đoàn xe gần tới núi Florence, liền xếp thành một hàng đỗ ở ven đường, tắt đèn. Nhìn trên đỉnh núi, biệt thự của Emerson đèn đuốc sáng trưng. Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Joseph, bây giờ trò hay mới bắt đầu.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nói với Vũ Lập ở bên cạnh, nói:
- Tiểu Vũ, chuyện tiếp theo, giao cho cậu. Giải quyết trong nửa giờ, có vấn đề gì không?
Lúc này, Vũ Lập có một loại kích động chưa từng có. Xuất thân từ Cục Cảnh vệ, Vũ Lập là người có võ không nhưng không được thi triển. Sau khi theo Nhiếp Chấn Bang tới tập đoàn Hoa Hạ, Vũ Lập lại phát hiện, công việc của mình đã hoàn toàn khác.
Loại kích động này không thể nào diễn tả được bằng lời. Vũ Lập gật đầu nói:
- Ông chủ, xin hãy yên tâm. Núi Florence chúng tôi đã nắm trong lòng bàn tay. Nơi này tổng cộng có 221 cái camera, tất cả đều thuộc như lòng bàn tay. Xin ông chủ yên tâm, sau nửa giờ, chúng tôi nhất định có thể để cho ông chủ uống trà trong phòng khách của trang viên.
Nói xong, Vũ Lập vung tay lên, đem theo hơn mười người trong bộ phận lữ hành, hai người trong bộ phận thông tin. Ngoài ra, trong ba ngày nay, phía Chu Khôn đã đem mười người tới đây. Hai mươi mấy người biến mất trong bóng đêm.
Chờ đợi là thứ khó chịu nhất. Joseph lúc này cũng có vẻ vô cùng hứng thú, ánh mắt vẫn luôn nhìn trên núi Florence. Người đàn ông phương Đông họ Nhiếp này thật sự là khiến cho Joseph quá mức tò mò. Đây là một nhân vật cực kỳ kiệt xuất. Đây cũng là nguyên nhân khiến Joseph kính trọng Nhiếp Chấn Bang.
Khoảng 20p sau, cánh cửa lớn của trang viên Florence mở ra, một chiếc xe điện đi tới. Người ở trên xe chính là Vũ Lập, vẫy vẫy tay. Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Joseph, chúng ta vào trong thôi.
Một đoàn người, chậm rãi đi vào trang viên. Xe dừng lại trước cổng biệt thự, đi vào trong phòng khách liền nhìn thấy Emerson đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt âm trầm. Bên cạnh là hai nhân viên bộ phận lữ hành.
Vừa nhìn thấy Emerson, Kusaide lập tức nói:
- Emerson, tên khốn này, tôi sớm biết là sẽ thế này mà. Thế nào? Một tỷ đô này, không định trả sao?
Bên cạnh, Joseph cũng lắc lắc đầu. Thế gia đại tộc, chuyện ném đá xuống giếng, ai mà chưa từng làm. Joseph tuy rằng nhân duyên tốt, nhưng lúc này không còn gì để nói rồi. Mình đảm bảo sẽ không lỡ hẹn, như thế này là không nể mặt anh ta rồi.
Joseph cũng mở miệng nói:
- Emerson, tôi rất thất vọng, lúc này, anh từ bỏ tôi, từ bỏ tình hữu nghị giữa chúng ta, sự thành thật và tín nhiệm giữa chúng ta.
Nhiếp Chấn Bang không nói gì, nhìn quanh bốn phía. Tất cả các nhân viên bảo an đều đã bị bộ phận lữ hành khống chế, không có thương vong. Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, không hổ là đội quân tinh nhuệ chính mình chọn ra.
Ở đây, Nhiếp Chấn Bang giống như là chủ nhà, nhàn nhã ngồi đối diện Emerson, cười nói:
- Emerson, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lúc này, vẻ mặt Emerson có chút phẫn hận, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Anh bạn phương Đông, một tỷ đô…
Còn chưa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang thẳng thừng ngắt lời, nói:
- Emerson, đừng vội, một tỷ đô này tôi không vội. Bây giờ, tôi có một đề nghị. Emerson, chỉ cần anh đồng ý yêu cầu nhỏ này của tôi, một tỷ đô này tôi sẽ xóa nợ, anh cảm thấy thế nào?
Chương 873: Toàn bộ phương hướng hợp tác.
Nghe lời của Nhiếp Chấn Bang, nhìn sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt Emerson thật không dễ nhìn. Người Trung Quốc này thoạt nhìn thật vô hại, nhưng lại thật quá âm hiểm. Trong giờ phút chiến đấu đó, Emerson đã hiểu ra, tất cả là do người phương Đông này đang giở trò, từng bước, từng bước một đưa mình xuống vực sâu. Đây căn bản là một cái bẫy. Đó là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Emerson quỵt nợ.
Đương nhiên, bản thân Emerson cũng không thể ra nổi số tiền này. Hơn nữa, trong lòng lại có oán niệm nên mới có suy nghĩ quỵt nợ.
Emerson nghĩ, Nhiếp gì đó dù có lợi hại thế nào cũng là người ngoại quốc, có thể đấu lại mình sao? Nhưng thật không ngờ, Nhiếp Chấn Bang đã tìm tới cửa, không chỉ thế, bây giờ ngay cả Joseph đều ra mặt.
Lúc này, Emerson không thể không suy nghĩ kỹ. Dù sao, chỗ dựa sau lưng của Joseph cũng là đệ nhất gia tộc Siny của Tổng thống. Hơn nữa, còn một gia tộc Osman, chỉ một mình gia tộc Koger thì không thể nào chịu được lửa giận của cả hai gia tộc.
Dừng một chút, Emerson nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Yêu cầu gì?
Lúc này Nhiếp Chấn Bang không kiêng nể nữa, bình tĩnh mở miệng nói:
- Cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là tôi hy vọng Emerson thiếu gia có thể giúp tôi sắp xếp một chút. Ở bên tôi có hai người hết sức ngưỡng mộ Tàu khu trục phản đạn đạo Aegis. Cho nên, hy vọng Emerson thiếu gia có thể cho bọn họ đi thăm thuyền một chút. Ngoài ra, tôi cũng chân thành hy vọng, người của tôi có thể đi quan sát các số liệu của tàu khu trục đó.
Vừa dứt lời, vẻ mặt Joseph và Kusaide ở bên cạnh đều trở nên nghiêm túc. Yêu cầu này của Nhiếp Chấn Bang dường như là rất đơn giản, Nhưng người ở đây đều không phải kẻ ngốc. Tuy không theo chính trị hoặc không gia nhập quân đội, nhưng sinh ra và lớn lên ở trong gia đình quyền quý, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, ba người đều hiểu rõ ý đồ thực sự của Nhiếp Chấn Bang.
Chuyện này, nói lớn thì cũng lớn. Nếu như nói lớn thì chính là tội ăn cắp bí mật quốc gia, bất kể là quốc gia nào thì đây cũng là chuyện bị kiểm soát và phản đối chặt chẽ.
Lập tức, Emerson đứng lên, không cả nhìn Nhiếp Chấn Bang, ánh mắt nhìn về phía Joseph và Kusaide, nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Kusaide, đây chính là khách quý của gia tộc Osman sao? Ăn cắp bí mật quốc gia, trách nhiệm này không ai có thể gách vác được đâu. Joseph, anh cảm thấy thế nào?
Emerson không hổ là người có thể chèn ép Kusaide như vậy. Dưới những lời nhục mạ này, tính toán của Emerson đã rất rõ ràng. Nếu hai người đều vì vậy mà bó tay bó chân thì tiếp theo, Emerson nhất định sẽ dám quỵt nợ. Đã không còn Joseph và Kusaide làm chỗ dựa thì dù Nhiếp Chấn Bang có lợi hại đến mấy cũng chỉ là rồng qua sông mà thôi.
Dừng một chút, khi tình hình có vẻ khó xử, Nhiếp Chấn Bang cũng cười cười nói:
- Thiếu gia Emerson, tôi không thể không bội phục khả năng làm chuyện bé xé ra to của anh. Chiếc tàu khu trục phản đạn đạo này, chỉ là một sản phẩm xuất khẩu của Mỹ. Về mặt kỹ thuật, e là Thổ Nhĩ Kỳ cũng không nắm được bao nhiêu, đâu thể coi là bí mật quốc gia? Thật sự là vô căn cứ rồi.
Bên cạnh, Joseph nghe Nhiếp Chấn Bang nói, hai mắt sáng lên, cười nói:
- Emerson, anh có biết là, lời của anh có chút nói quá rồi không?
Kusaide lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói:
- Emerson, anh muốn quỵt nợ cũng không cần lấy lý do với vẩn này chứ?
Sắc mặt của Emerson lúc này hết sức phân vân. Nghĩ một chút, Emerson cũng gật đầu nói:
- Được, tôi đồng ý với anh yêu cầu này.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang đem tớ giấy nợ của Emerson viết ra, đưa ra, cười nói:
- Thiếu gia Emerson, tôi sẽ chờ tin của anh. Thời gian chúng tôi ở Thổ Nhĩ Kỳ có hạn, hy vọng thiếu gia có thể nhanh một chút.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không sợ Emerson sẽ trở mặt. Nếu xảy ra chuyện như vậy thì Emerson cũng đừng mong hoạt động trong giới quý tộc ở Thổ Nhĩ Kỳ nữa. Hiện giờ, dù là ở trong hay ngoài nước, danh dự vẫn là vấn đề vô cùng quan trọng.
- Anh Nhiếp, đối với chuyện vừa rồi, anh không cảm thấy là nên giới thiệu một chút sao?
Lại một lần nữa đi vào trong Động ma.
Lúc này, mọi người đang ngồi trong phòng riêng của Joseph. Toàn bộ căn phòng đều rất xa hoa. Joseph ngồi trên sô pha, mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn Joseph, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư. Joseph không giống như những người khác. So với Kusaide hay Emerson, Joseph thuộc loại người thật sự có bản lĩnh.
Hơn nữa, thể chế của Thổ Nhĩ Kỳ và Trung Quốc có sự khác biệt rất lớn. Ở Trung Quốc, muốn then chính trị nhất định phải đi từ cơ sở đi lên. Nhưng ở Thổ Nhĩ Kỳ, chỉ cần anh có một nền tảng, chẳng hạn như có bối cảnh là gia tộc Siny thì đợi có thời cơ thích hợp, bất cứ lúc nào Joseph cũng có thể vào con đường này.
Trước mặt Joseph, không thể dùng cách qua loa đại khái này được. Suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Đúng vậy, Joseph. Giống như anh nghĩ, lần này tôi tới đây, chuyện thứ nhất chính là hi vọng có thể đạt được tư liệu của tàu khu trục phản đạn đạo một cách cặn kẽ và toàn diện. Ừm… Nếu dùng một từ để hình dung thì… tôi nghĩ, từ gián điệp khá là thích hợp.
Nhìn thấy Joseph và Kusaide biến sắc, Nhiếp Chấn Bang không chút hoang mang, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, những chuyện này sẽ không có bất kỳ tổn hại nào với quý quốc.
Vừa nói tới đây, Kusaide vội nói:
- Anh Nhiếp, các người thật quá điên cuồng. Sao lại có thể không tổn hại. Đây là các người đang ăn cắp bí mật quốc gia của chúng tôi. Đây là một loại khiêu khích. Nếu không phải chúng ta là bạn bè thì tôi nghĩ, bây giờ tôi có thể gọi người của Bộ An ninh quốc gia tới bắt các anh lại rồi.
- Kusaide, đừng vội. Anh Nhiếp nói không sai. Đối với chúng ta mà nói, thật sự là không có tổn hại gì.
Joseph xua tay, mỉm cười nói:
- Kusaide, đúng như anh Nhiếp nói, những số liệu và tham số kỹ thuật của tàu khu trục đó đều đã rất giản lược rồi. Đây chẳng qua chỉ là một sản phẩm hết hạn của Mỹ mà thôi. Hơn nữa, chúng ta cũng không có cách nào ngăn anh ấy đi nghiên cứu. Vì như vậy, cái giá phải trả còn đắt hơn. Tôi nghĩ, để cho anh Nhiếp đi nghiên cứu một chút cũng không phải là không thể được. Ít nhất, nếu thật sự thành công, sau này, những sản phẩm chúng ta tiến cử sau này nhất định sẽ có giá rẻ hơn. Thậm chí, còn có thể cung cấp được sản phẩm cao cấp hơn. Đối với chúng ta mà nói, không những không tổn hại mà còn có lợi.
Nói tới đây, Joseph xoay người, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Anh Nhiếp, anh cảm thấy, giữa chúng ta không có gì để hợp tác sao?
Sở dĩ tìm tới Nhiếp Chấn Bang, Joseph cũng có suy tính của mình. Địa vị và ảnh hưởng của Trung Quốc trên trường quốc tế ngày càng mạnh. Thực lực trong lĩnh vực quân sự quốc phòng, Trung Quốc cũng đã đón đầu. Mấy năm nay, trên quốc tế, tràn ngập các loại sản phẩm công nghiệp của Trung Quốc. Có thể nhận thấy, kỹ thuật của Trung Quốc đã đạt đến một bước phát triển nhảy vọt.
Duy trì mối quan hệ tốt với Nhiếp Chấn Bang, bằng với việc tìm một đồng minh với gia tộc Siny. Mà hợp tác đương nhiên là mối quan hệ sẽ càng chặt chẽ hơn.
Lời của Joseph khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút vui sướng. Mặc dù Joseph không nói, Nhiếp Chấn Bang cũng phải nhắc. Thổ Nhĩ Kỳ tài nguyên khoáng sản phong phú, phân bố ở khắp mọi nơi trong nước. Thổ Nhĩ Kỳ là nước có số lượng hàn the (Borac) dự trữ lớn nhất thế giới. Mà hàn the có thể nói là được sử dụng trong hầu hết các phương diện khoa học kỹ thuật từ dân dụng, quốc phòng, sử dụng vô cùng rộng rãi.
Hiện giờ, Joseph đã chủ động đề xuất, như vậy chẳng khác gì đang buồn ngủ thì có người đưa gối cho, suy nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, gật đầu nói:
- Đương nhiên, Joseph, tôi rất cho lòng tin cho sự hợp tác của chúng ta.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Joseph nói:
- Một người bạn của tôi, là một công ty khai thác mỏ nổi tiếng thế giới, ông chủ công ty khoáng sản Long Hoa. Quan hệ của chúng tôi cũng giống như chúng ta. Tôi muốn, nếu hai bên hợp tác, có thể mở một công ty khai thác khoáng sản ở Thổ Nhĩ Kỳ, cùng hợp tác khai thác, khai thác hàn the. Tôi tin, nhất định sẽ có triển vọng hợp tác phát triển rộng khắp. Ngoài ra, công ty Long Hoa cũng có quan hệ rất tốt với phía Trung Đông.
Thổ Nhĩ Kỳ tài nguyên khoáng sản phong phú nhưng trong vấn đề nguồn năng lượng, nhất là vấn đề dầu mỏ, cũng là một đất nước rất thiếu dầu mỏ. 4/5 tài nguyên dầu mỏ đều phải nhập khẩu.
Nếu như hợp tác khai thác hàn the là một món ngon thì sự hấp dẫn của dầu mỏ cũng không gì so sánh được. Cảm giác này, giống như là một thiếu nữ lột sạch quần áo đứng trước mặt Joseph, không thể nào kháng cự nổi.
Hơn nữa, cách nói của của Nhiếp Chấn Bang cũng rất có kỹ xảo. Đối với chuyện khai thác hàn the, nói rất rõ ràng, nhưng lại mơ hồ về chuyện dầu mỏ. Cách ẩn ý này, không cần nói ra cũng biết.
Joseph không suy nghĩ gì nhiều. Nếu có thể hợp tác thì thật sự là một xúc tiến lớn với gia tộc Siny. Dừng một chút, Joseph ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang, gật đầu nói:
- Anh Nhiếp, không thể không nói, đề nghị này của anh thật hấp dẫn. Đương nhiên, trong tình huống này, tôi không có bất kỳ lựa chọn nào. Tôi đã mất khả năng chống cự rồi. Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã động lòng rồi. Hy vọng, chúng ta có thể hợp tác tốt đẹp.
Nói xong, Joseph quay đầu nhìn Kusaide nói:
- Kusaide, anh có hứng thú này không?
Sở dĩ nói với Kusaide vì hàn the của Thổ Nhĩ Kỳ phần lớn đều tập trung trong phạm vi quân khu ở phía bắc. Như vậy, có gia tộc Osman gia nhập đúng là có lợi hơn rất nhiều.
Joseph có chút ngạc nhiên, có chút vui sướng, đứng lên nói:
- Đương nhiên, tôi đương nhiên có hứng thú rồi.