Chương 1006: So kiếm và leo núi
Chương 1006: So kiếm và leo núi Chương 1006: So kiếm và leo núi
Thầy Tiền cảm thấy đã cứu vớt được một đóa hoa của Tổ quốc.
Bên kia, Đông Đông đang gặm mì ăn liền đi ra ngoài, thây Tiển lại bày ra thái độ dạy học: “Đông Đông, ăn Ít mì ăn liền thôi, nhìn ngươi béo thể kia, ăn nữa là thành quả bóng rổi!"
Tiết Nguyên Đồng: "...?"
Đông Đông hoàn toàn chẳng thèm quan tâm thầy Tiền, coi hắn là không khí, khiên Thầy Tiển rât mât mặt. Đông Đông nhanh chóng ăn xong mì ăn liền, tiếp tục nghịch thanh kiểm gô của hăẵn.
Trước đó hắn đập thang của thầy _ Tiền, chọn ra một đoạn trúc tôt nhất, lây phôi gọt thành kiểm gõ.
Tuy rằng Đông Đông rất nghịch : ngợm, nhưng năng lực động thủ rất mạnh, hãn mượn con dao phay cắt thịt của chú Trương, "sột soạt"' gọt thanh kiếm gỗ.
Người khác đang ăn cơm, hắn đang gọt kiểm, người khác đang tán gầu, hăn vân đang gọt kiềm.
Sao trời không hỏi người qua đường, thời gian không phụ lòng người có tâm.
Từ khi đập thang đến khi rèn thành kiểm, ước chừng mất đến bổn tiếng đồng hổi
Cuối cùng Đông Động cũng chế tạo ra một thanh kiêm gô đẹp trai. Hán dùng giây nhám cần thận mài giữa, mài đi hết tât cả những dăm gô, sau đó dùng dải vải quần quanh chuôi kiểm.
Đông Đông một tay cầm kiếm, đứng dưới ánh đèn trắng ở cửa ra vào, hắn rút kiểm, thân kiểm như có hào quang lóe lên, thậm chí còn bắn ra một đạo kiểm quangl Quả nhiên là ngầu vô cùng!
Khương Ninh ở cửa duy trì pháp thuật, tiếp tục gia trì hiệu ứng đặc biệt cho "bảo kiểm" của Đông Đông. Trong mắt Đông Đông phát ra ánh sáng chói mắt, hắn quát to một tiếng: “Tuyệt thể bảo kiểm của tal” “Hai Bảo kiếm!" Đông Đông vung bảo kiểm, bá bá bá, đầy trời tât cả đều là bóng kiểm ảo ảnh rực rỡ.
Hắn vung một hổi, những bóng kiếm chống chéo lên nhau, cuồi cùng từ từ quy nhất, hình như ma quỷ.
Đông Đông nắm chặt kiếm, sự phấn khích dâng trào, đồi với trẻ con mà nói, tự tay chế tạo ra bảo kiểm, đó là thành tựu to lớn như thể nào?
Thầy Tiển cắn hạt bí đỏ sợ ngây _ người, hãn chưa bao giờ nhìn thây kiểm kỳ diệu như thể, lúc này hét lớn một tiếng: "Kiếm tốt!"
"Bảo kiếm xứng anh hùng, Đông Đông, ta khắc chữ lên kiểm cho ngươi!"
Đông Đông đồng ý, nhưng trước đó, vì để bảo kiểm nhận chủ, hắn dùng kim đâm ngón tay, nhỏ một giọt máu rơi xuồng thân kiềm.
Sau khi nghỉ thức nhận chủ hoàn thành, thầy Tiền lây bút mực, trên thân kiểm rộng lớn, viết một câu thơ: “Nhất Kiểm Quang Hàn mười chín châu."
Chờ đến khi mực khô, Đông Đông cầm theo thanh kiểm tuyệt thể, sải bước lớn, tìm đến cửa nhà Khương Ninh.
Hắn giơ bảo kiếm lên, nhắm thẳng. vào Khương Ninh, ánh mắt bê nghề: “Chịu chết đi!”
Giờ phút này, hắn là đại kiếm khách trên TV, một chiêu là có thể đoạt mạng người!
Khương Ninh bật cười, tiện tay nhặt thanh kiểm gô của hẳn lên.
Tiết Nguyên Đồng và Sở Sở đã về phòng, bên ngoài chỉ còn lại một mình hắn.
Đông Đông mặt đen hưng phấn, khao khát máu tanh, trước đây bị Khương Ninh chề giêu, giờ đây cuối cùng cũng có thể trả thù rối.
Hôm nay, tuyệt thế hảo kiếm của hắn, chắc chăn sẽ khuầy đảo tứ phương!
Đông Đông tưởng tượng ra cảnh hắn đại sát tứ phương!
Không đợi Khương Ninh phản ứng, Đông Đông vung kiểm đánh úp tới, xuông tay hoàn toàn không biêt nặng nhẹ. Khi bảo kiếm kia vung lên, ẩn ẩn có hàn quang lóe lên!
Giống như một thanh kiếm phát sáng!
Đông Đông càng thêm dùng sức, một kiềm này nều như đánh trúng người khác, e răng có thể khiển họ bị thương nặng.
Khương Ninh không ngổi chờ chết. Chỉ thấy hắn chậm rãi rút kiếm, nhẹ nhàng chém một nhát, như gọt đậu phụ vậy, thoáng cái chém đứt thanh kiểm của Đông Đông.
Bầu không khí vô cùng tĩnh lặng. Trong chốc lát, hàn quang trên thân kiểm Đông Đông biên mât,thanh - kiềm vồn sáng loáng rực rỡ bồng chôc mất hết màu sắc, trở nên xám xịt. "Lạch cạch" Nửa thanh kiếm gỗ rơi xuống đất.
Đông Đông ngây người tại chỗ, tròng mắt lối ra, hoàn toàn không thể tin được.
Khương Ninh khinh thường: “Thanh kiểm rách nát gì vậy?”
Một kiếm này trực tiếp đem Đông _ Đông từ trạng thái đỉnh cao nhất đẩy xuống vực thăm, Đông Đông ý chí hừng hực, kiên cường bền bỉ, nội tâm kiêu ngạo, toàn bộ bị một kiềm này chém tan.
Đông Đông chưa bao giờ đau lòng như thể, hắn cô găng lâu như vậy, thật vât vả chế ra một thanh bảo kiềm, đặt hết hy vọng vào nó, nhưng lại bị gãy nát một cách dê dàng như vậy.
Đông Đông ôm lấy thanh kiếm gãy, khóc nức nở: "Ngươi đền bảo kiểm cho tai" Khương Ninh lờ đi tiếng khóc của. hẳn, truyền âm trả lời: "Không đền, cút đi."
Giọng nói này mang theo lực uy hiếp rầt mạnh, Đông Đông sợ tới run lên, hãn biêt Khương Ninh không dê chọc, trước đó hắn còn bị đá bay.
Trong lòng biết không thể đòi bồi thường từ Khương Ninh, Đông Đông cầm lầy đoạn kiểm, tìm đến thầy Tiền sát vách, chọn quả hổng mềm bóp, kêu gào: “Ngươi đến kiểm cho tai" Thầy Tiền: "322"
Đông Đông logic rõ ràng: "Ngươi khắc chữ lên kiểm, đem tuyệt thể hảo kiểm của ta khắc hỏng rổi!"
Thầy Tiển bị tức đến suýt ngã quy, hắn nhảy dựng lên hét lên: “Ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng là bị người ta chém gãy!" Đông Đông đầu óc đơn giản, cố chấp: "Đầu tại ngươi khắc chữ, kiểm của ta mới gãy!"
“Bà nội ơi!" Đông Đông bắt đầu gào lên.
Lời nói linh nghiệm, ở ngưỡng cửa xa xa, bóng người bà cụ mập hiện ra, vài giây sau, bà nội gào lên: "Cháu của taI"
Trước cửa nhà vang lên tiếng cãi vã dữ dội, khiần hàng xóm láng giếng giật mình, kéo nhau ra ngoài hóng chuyện.
Toàn bộ sự việc vô cùng phức tạp, thầy Tiền đụng độ với bà cụ mập, tú tài gặp phải binh, có lý cũng chăng nói nên lời.